1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 35: Mua nha hoàn

      Cũng giống như các năm trước đây, cả nhà Thẩm An lại ở đến hết mười lăm tháng giêng trở lại Chu Châu, Thẩm Huy vì Hoa Đào còn ở cữ nên hành trình có chút chậm trễ.

      Năm mới đến, chuyện Diệu nhi phải tới học đường trở thành chuyện quan trọng cần bàn. chỉ vì năm nay Diệu nhi năm tuổi mà còn vì giờ Trinh nương mang thai, Thẩm Nghị lại chuẩn bị thi khoa cử, trong nhà có nhiều chuyện cần quan tâm như vậy, đám người lớn còn dư tinh lực để mà trông coi mấy đứa .

      Chính là lúc Tranh nhi khai giảng, dứt khoát dẫn Diệu nhi tới học đường chính thức học vỡ lòng.

      Hôm nay là ngày đầu tiên Diệu nhi tới học đường. Trinh nương chuyên tâm thay cho nó bộ quần áo mới tinh, lại cẩn thận sửa soạn sách vở mới cho vào túi, vừa chỉnh lại quần áo cho vừa căn dặn, “ học phải chuyên chú nghe giảng, lên lớp phải hòa thuận với các bạn, nha?”

      Diệu nhi vui mừng vuốt túi sách, cao hứng đồng ý, “ biết.”

      “Được rồi, thôi, đường nhớ nắm chặt tay Tranh nhi, đừng bướng bỉnh.” Trinh nương sờ sờ đầu , sủng nịnh .

      Tranh nhi đứng bên chờ, bước lên phía trước, thi lễ , “Tứ thúc, tứ thẩm, bọn con đây.” xong, cầm lấy tay Diệu nhi kéo ra ngoài.

      Thẩm Nghị và Trinh nương cười gật đầu, nhìn Tranh nhi sôi nổi nắm tay Diệu nhi ra ngoài, mơ hồ còn nghe thấy thanh cười đùa của hai đứa .

      “Tranh nhi, học đường chơi có vui ?”

      “Ngươi định học hay là chơi?”

      “Tranh nhi, ngươi chưa hề gọi ta là thúc thúc đâu! Có người chuyện với thúc thúc như vậy sao?” Thanh của Diệu nhi vô cùng đắc ý.

      “Ngươi… Tới học đường cho phép lung tung, nếu ta đưa ngươi về đâu…” Tranh nhi nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.

      “Hắc hắc… sợ, nếu ngươi đưa ta về, cha ngươi nhất định đánh mông ngươi!”

      “…”

      (Muốn ghép đôi hai nhóc này ghê! Mỗi tội phải tác giả!>.<)

      Trinh nương dở khóc dở cười với Thẩm Nghị, “Hai đứa này, sao vẫn vì chuyện này mà tranh cãi vậy chứ?”

      Thẩm Nghị cũng xoay người ra cửa, “Tiểu hài tử đều vậy cả. Ta tới thư phòng đọc sách.”

      Thẩm Nghị vừa mới , chợt nghe thấy thanh của Hỉ nhi, “Tứ nãi nãi, đại nãi nãi mời ngài qua đại sảnh chút.”

      biết.”Trinh nương khoác thêm cái áo choàng nữa mới ra khỏi phòng. Liêu thị kêu nàng lúc này, chắc là sợ nàng buồn đây mà.

      Hỉ nhi vẫn đứng ở ngoài của phòng , chờ Trinh nương ra, cẩn thận đỡ nàng tới đại sảnh.

      Đến đại sảnh thấy Liêu thị chờ, thấy nàng vội gọi, “Tứ đệ muội, lại đây ngồi , xem mấy nha hoàn này thế nào?”

      Trinh nương ngồi xuống mới để ý trong phòng loạt nha hoàn đứng, bên cạnh còn có mấy mẹ mìn (aka kẻ buôn người) nhìn nàng cười lấy lòng. Nàng quay đầu hỏi Liêu thị, “Đại tẩu muốn mua nha hoàn sao?”

      Liêu thị gật gật đầu, “Bên chỗ tam đệ muội cần có người chăm sóc, mà muội mấy ngày nữa cũng sinh rồi, cũng phải chuẩn bị cho muội người. Trong nhà còn bốn đứa nữa, chỉ mình HỈ nhi, làm hết việc. Năm trước ta định mua thêm vài nha hoàn rồi, nhưng nhị tẩu muội để qua năm hãy mua mới có nhiều người, nên mới để đến tận bây giờ.”

      Trinh nương gật đầu, mấy mẹ mìn kia vội vàng lấy lòng , “Hai nãi nãi, trong tay chúng ta đều là nha hoàn gia thế trong sạch, có thể chịu khổ, lúc rất ngoan ngoãn, mua đều là khế ước bán thân cả đời. Sau này nếu nghe lời, muốn đánh muốn mắng tùy hai nãi nãi định đoạt.”

      Liêu thị để Hỉ nhân ôm Khâm nhi tới chỗ gần đó chơi, còn mình bảo đám nha hoàn chuyện trước đây của mình, trước kia ở đâu, làm gì, bây giờ nếu đến phải làm những việc gì.

      Trinh nương cẩn thận quan sát nét mặt và ánh mắt của mấy nha hoàn.Trong đám nha hoàn có nữ oa nhìn khá lớn, tóc tai chỉnh tề, người cũng sạch . Liêu thị nhìn thấy liền thích, gọi tới hỏi.

      Nữ oa kia cũng khẩn trương, thoải mái quỳ xuống.“Nô tỳ tên là Diêu Song, năm nay mười bảy tuổi, ngày bé nhà nghèo, bị cha mẹ bán cho người ta làm nha hoàn, trước kia ở trong thái y viện trong phủ Lý đại nhân ở kinh thành làm nha hoàn sai bảo. Phu nhân tin phật, tuổi nô tỳ khắc với phu nhân, bị phu nhân bán trao tay .”

      Trinh nương và Liêu thị liếc mắt nhìn nhau cái. Hóa ra là nha hoàn trong phủ quan ở kinh thành, thảo nào khác hẳn với những nha hoàn còn lại.

      Liêu thị nhìn tay nàng, móng tay sạch , vừa lòng gật đầu, “Nếu là người ở trong quý phủ của thái y đại nhân, vậy ngươi biết y thuật chứ?”

      Diêu Song cúi đầu, “Nô tỳ chỉ biết vài vị dược liệu, tính là biết. Lý phu nhân sau khi sinh sản nô tỳ từng hậu hạ thời gian.”

      Hai mắt Liêu thị sáng ngời, “Ngươi từng hầu hạ người từng sinh đẻ?”Lại cẩn thận quan sát chút, “Hỉ nhi, ngươi mang Diêu Song đến phong tam nãi nãi , xem nàng có thích hay , nếu thích lưu lại.”

      Hỉ nhi trao Khâm nhi lại cho Liêu thị, “Dạ, nãi nãi.” Liếc mắt nhìn Diêu Song cái, với nàng, “Ngươi theo ta.”

      Liêu thị nhìn Trinh nương cười , “Từ nơi phú hộ nhà cao cửa rộng ra hầu hết đều biết quy củ, lại từng hậu hạ người sinh đẻ rồi, còn biết chút dược liệu, tốt đó. Muội cũng chọn , nhìn xem thích người nào?”

      Trinh nương nhàng cười, cũng tiếp, gọi nha hoàn khuôn mặt tròn tròn, mặt mày đoan chính tới cẩn thận hỏi rất nhiều chuyện.

      Sau lúc, Hỉ nhi dẫn Diêu Song trở lại. Thần sắc Hỉ nhi có chút kỳ quái, Liêu thị hỏi, “Thế nào? Tam nãi nãi thế nào?”

      Hỉ nhi có chút khinh thường liếc mắt nhìn Diêu Song, “Tam nãi nãi , nha hoàn này nàng dùng được, còn bảo nô tỳ chuyển lời cho đại nãi nãi và tứ nãi nãi, nha hoàn kia chúng ta dùng nổi đâu, để nàng ta .”

      Liêu thị có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Diêu Song, lập tức chuyển mắt, “Vậy tam nãi nãi có nàng muốn người như thế nào ?”

      Hỉ nhi gật đầu, “Tam nãi nãi muốn người thành , biết thân biết phận, nàng …” Hỉ nhi cao hứng nhếch miệng cười, “Giống như nô tỳ là được.”

      Liêu thị bật cười, cũng nhìn Diêu Song nữa, quay đầu nhìn đám nha hoàn còn lại, chọn lựa cẩn thận, lại bảo Hỉ nhi mang người nữa .Lần này Hỉ nhi quay về rất nhanh, nha hoàn kia Hoa Đào đồng ý.

      Hỏi lại Trinh nương, Trinh nương cũng vừa ý với nha hoàn mặt tròn, đoan chính kia.

      Mẹ mìn kia lạnh lùng liếc nhìn Diêu Song cái. Cả người Diêu Song run lên. Nàng cũng hiểu, sau khi vào nhà nàng chỉ nhìn thấy vị lão gia và vị phu nhân cho đứa bú. Nàng lập lại lời mình vừa với Liêu thị và Trinh nương, vị phu nhân kia sau đó liền giữ mình Hỉ nhi lại chuyện. Sau đó Hỉ nhi đưa nàng ra, vị phu nhân kia cần nàng.

      Đính giá xong xuôi, ký khế ước, hai nha hoàn này liền lưu lại Thẩm gia.

      Ra khỏi đại môn Thẩm gia, mẹ mình liếc mắt đánh giá Diêu Song vòng, kỳ quái hỏi nàng, “Nương tử Thẩm gia vì sao cần ngươi?”

      Diêu Song co rúm lại chút, thào , “Ta cũng biết. . . .”

      Mẹ mình cười lạnh tiếng, “Ngươi cũng biết, Lý phu nhân giao cho ta chuyển ngươi đến nơi nào. Là do ngươi đau khổ cầu xin ta, ta mới mang ngươi tới Thẩm gia. Đây cũng phải là ta cho ngươi cơ hội, mà là nãi nãi nhà người ta chướng mắt ngươi. Nếu như vậy, cũng chỉ đành dựa theo ý tứ của Lý phu nhân đen ngươi bán vào kỹ viện. Nhìn bộ dáng này của ngươi, có thể bán được giá tốt đó!”

      Diêu Song bùm tiếng quỳ xuống, khóc lóc cầu xin, “Xin ngài… Xin ngài đừng bán ta tới chỗ đó… Xin ngài…”

      Mẹ mìn cười lạnh, thèm để ý đến Diêu Song khóc tê tâm liệt phế, kéo nàng rời .

      Ở Thẩm gia, Liêu thị cũng có nghi vấn giống hệt như vậy. Nhìn mẹ mìn vừa mang bọn nha hoàn , gọi Hỉ nhi tới hỏi.

      “Tam nãi nãi , Diêu Song kia vừa vào phòng nhìn tam lão gia trước rồi mới nhìn nàng. Mặt mày gian xảo lại còn phóng đãng, chắc là kẻ an phận. Lại , người nhà giàu bình thường chuyện như khắc mệnh mà tùy ý bán trao tay nha hoàn, cùng lắm chỉ là đuổi lập gia đình. Trừ phi nha hoàn dó phạm sai lầm cực lớn mới có thể bị chủ mẫu bán trao tay thôi.” Hỉ nhi lặp lại lời Hoa Đào , trong lòng thầm run sợ. Trong nhà có mấy nãi nãi, tam nãi nãi chính là người khiến người ta nể sợ nhất.

      Liêu thị nghe xong vẫn thấy khó hiểu, lúc thăm Hoa Đào với Trinh nương lại nhắc lại chuyện này.

      Hoa Đào ngồi ở giường, đầu quấn khăn, ăn hoa đào cao Thẩm Huy mua cho, bên người là Ngọc nhi ngốc ngốc ngủ, nhàng cười, “Nha hoàn kia nàng từng hậu hạ chủ mẫu sinh nở, nhất định phải là người tâm phúc bên cạnh chủ mẫu. Có chủ mẫu nào lại để nha hoàn khắc mệnh với mình ở bên người đâu? Người như vậy mà bị bán trao tay, hơn nữa đầu óc lại thông minh, nguyên nhân duy nhất chỉ là nàng muốn trèo lên giường của chủ tử, nhưng bị chủ mẫu biết chuyện. Nếu chỉ vì chuyện khắc mệnh hơi va chạm chút đó, đáng bị bán xa như vậy hay sao?”

      Liêu thị bỗng nhiên hiểu ra, ngượng ngùng cười , “Tẩu thực biết mất chuyện này, chỉ nghĩ nha hoàn kia biết chút y dược, nhìn cũng khá quy cử, nghĩ có thể chăm sóc muội tốt thôi.”

      Trinh nương che miệng cười khẽ, “Đây cũng là đại tẩu suy nghĩ cho tam tẩu thôi.”

      Liêu thị bận nhiều việc, ngồi lúc liền rời , để lại hai người Trinh nương và Hoa Đào. Lúc này Hoa Đào mới bĩu môi, “Nha hoàn kia vừa vào phòng nhìn chằm chằm tam ca muội. Ta chỉ hận thể móc mắt nàng ta ra!”

      Trinh nương gì. Hóa ra, đây mới là nguyên nhân chính.“Sao tỷ lại biết nhiều chuyện như vậy? Cả quy củ của nhà giàu cũng biết?” Trinh nương kỳ quái hỏi.

      Hoa Đào tùy ý cười, “Gia đình Sơn Trường trong thư viện đều là cái dạng này. Sơn Trường phu nhân từng qua với ta, nghe nhiều cũng hiểu thôi.”

      Trinh nương gật đầu. Xem ra, hai năm này, Hoa Đào ở cùng Thẩm Huy trong thư viện cũng gặp qua ít chuyện. Sơn Trường phu nhân sao lại vô duyên vô cớ đến mấy chuyện như vậy chứ. Tuy nhiên, nếu Hoa Đào muốn đến, nàng cũng tiện hỏi nhiều.

      Hỉ nhi mang hai nha hoàn kia vào phòng, chỉ vào giường , “Sau này, ba người chúng ta đều ngủ trong này. Hai ngươi tên là gì?”

      “Ta gọi Đông Oa.” Đông Oa là nha hoàn Hoa Đào vừa ý, nhìn rất thành .

      “Ta gọi Tam Nha.” Tam Nha chính là nha hoàn mặt tròn kia, có chút sợ hãi . Hai nha hoàn đều mang bộ dáng mười mười hai tuổi.

      Hỉ nhi gật đầu, “Trong phủ chúng ta có bốn vị lão gia, bốn vị nãi nãi, ba vị thiếu gia, vị cữu thiếu gia, còn có hai vị tiểu thư. Nhị não gia, nhị nãi nãi, nhị thiếu gia và đại tiểu thư ở Chu Châu cần chúng ta hầu hạ. Trong nhà, ta hầu hạ đại nãi nãi. Sau này Đông Oa hầu hạ tam nãi nãi, Tam Nha hầu hạ tứ nãi nãi. Sau này nên để ý chút, làm việc phải chịu khó, làm người nên an phận thành , nếu liền đem bán các ngươi!”

      Hai tiểu nha hoàn vội vàng vâng dạ.Hỉ nhi suy nghĩ chuyện Diêu Song Hoa Đào , lại dặn dò thêm câu, “Đừng có học đám người có mặt múi vọng tưởng leo lên giường chủ tử. Nếu có ý niệm này trong đầu nhanh xóa , đừng để ta biết! Xem ta có lột da các ngươi hay !”

      Năm nay Hỉ nhi cũng mới mười ba tuổi. Lúc này cố ý tỏ vẻ mình vô cùng lợi hai, dọa cho hai tiểu nha hoàn mới đến sợ hãi, run rẩy vội vội vàng vàng gật đầu đáp ứng.

      (Hỉ nhi à! Bé mới có mười ba tuổi mà sao dữ thế!)
      linhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 36: đầu bảo bảo có thối thối…
      Từ khi có hai tiểu nha hoàn mới tới là Đông Oa và Tam Nha, Hỉ nhi nghiễm nhiên trở thành đại a đầu ở Thẩm gia, giơ tay nhấc chân bảo bác nàng nên làm như thế nào.

      Trong nhà có thêm người, Trinh nương lặng lẽ hỏi Thẩm Nghị.“Chỉ trông vào cửa hàng , cũng đủ để cung ứng cho chi tiêu cả nhà chúng ta ?”

      Trinh nương yên lặng tính toán trong lòng các hạng mục chi tiêu, sau đó thầm chậc lưỡi.

      Thẩm Nghị nhìn sách, ánh mắt cũng thèm nâng, “ phải ta với nàng rồi sao?”

      “Ủa? Từng gì sao?” Trinh nương chuyển sang gấp quần áo giặt sạch.

      “Sinh ý bên Nhị ca mới là sinh ý quan trọng nhất của Thẩm gia. Cửa hàng trấn chỉ là vì muốn giữ lại thôi. Sinh ý bên kia, mấy huynh đệ chúng ta đều có phần. Hàng năm nhị ca đều rút từ trong đó ra phần tiền lãi đưa cho đại ca làm tiền chung, còn lại đều chi cho chúng ta.” Thẩm Nghị chút để ý .

      Trinh nương chần chờ chút, “Vậy là … Nhị ca mới là đương gia?”

      Thẩm nghị lật giở trang sách, phủ nhận, “ phải, chủ nhà là đại ca, duy trì sinh kế là nhị ca, giữ thể diện là tam ca, còn về phần ta, kia… Nàng có thể coi như ta chính là kẻ ngồi mát ăn bát vàng.”

      ( cũng tự hiểu được à! >.<)

      “Sao vậy? Sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện này?” Thẩm Nghị ngẩng đầu nhìn nàng cái.

      Trinh nương đem quần áo gấp lại bỏ vào trong hòm, “Chỉ là tự nhiên cảm thấy chi tiêu trong nhà gần đây hơi lớn thôi.”

      Thẩm Nghị lại vùi đầu vào đọc sách, “Pha giúp ta chén trà . Mấy chuyện tiền nong nàng đừng quan tâm, chăm sóc bản thân và đứa cho tốt là được rồi.”

      Trinh nương đặt chén trà vào trong tay Thẩm Nghị, tò mò hỏi, “Vì sao lại người giữ thể diện là tam ca? Tam ca phải là tiên sinh trong thư viện thôi hay sao?”

      Thẩm Nghị uống ngụm trà, dứt khoát buông sách xuống, buồn cười nhìn nàng, “Nhiều vấn đề vậy. Tam ca phải là cử nhân hay sao? Thân phận này phải là mang lại thể diện cho Thẩm gia sao? Sĩ nông công thương, hai ca ca đều là thương nhân, dù sao cũng phải có người là sĩ chứ. Nàng còn vấn đề gì hỏi nhanh .”

      Cục cưng tò mò vẫn ngồi bên cạnh Thẩm Nghị thầm, “Đây sao tính là giữ thể diện a?” Lại nhìn Thẩm Nghị đánh giá chút, thời khuyên nhủ sâu sắc, “Tướng công, mấy ca ca tẩu tẩu tuy đều rất tốt, nhưng chàng cũng thể cái gì cũng quản a…”

      (Chị coi thường nha!)

      “Ngừng! Nương tử tốt, vi phu cũng phải cái gì cũng làm . Ta chăm chỉ đọc sách, cố gắng thi khoa cử đó được ? Chỉ thân phận cử nhân đương nhiên thể xem như giữ thể diện. Trước đây tam ca vô cùng hăng hái, giao hữu với người trong thiên hạ, bằng hữu rất nhiều. Sinh ý cũng là nhờ tam ca khai thông quan hệ mới có được cục diện ngày hôm nay, chỉ tiếc… Tuy nhiên cũng có nhiều ảnh hưởng.” Thẩm Nghị giải thích.

      Trinh nương nghĩ nghĩ, đỡ thắt lưng, vỗ vỗ tay Thẩm Nghị, “Ừm, tướng công vẫn nên chăm chỉ học bài . Ta quấy rầy chàng nữa. Ngồi mát ăn bát vàng cũng phải là chuyện vinh quang gì.”

      Thẩm Nghị đỡ nàng, tiếp, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên sung sướng.

      Sau ba ngày làm lễ tắm cho đứa của Hoa Đào, nửa tháng sau, Thẩm Huy là phải về thư viện. Thẩm Phong và Liêu thị cũng khuyên nhiều, trực tiếp chuẩn bị hành lý hộ, lần theo này còn mang theo cả Đông Oa.

      Tiễn bước nhà Thẩm Huy, Liêu thị lại bắt đầu chuẩn bị cho chuyện sinh sản của Trinh nương.

      Thời tiết dần dần ấm lên, Diệu nhi cũng thích ứng được với cuộc sống học đường. Ngoại trừ mấy ngày nay sau khi về nhà đều vô cùng mất hứng với mọi người là Tranh nhi ở học đường làm bộ quen biết , còn lại đều tốt, nội dung tranh vẽ cũng ngày càng phong phú.

      Bụng Trinh nương cũng dần dần to lên, thường có thể cảm nhận được đứa kia đạp đạp ở trong bụng. Hành động của Trinh nương cũng dần dần chậm chạp, tuy nhiên nàng vẫn luôn nghe lời Liêu thị, mỗi ngày đều bảo Tam Nha giúp mình vạo mấy vòng trong sân.

      Liêu thị có khi ngồi cùng nàng chuyện phiếm, lúc nhìn bụng nàng liền cười, “Bụng nhọn, nhất định là nam oa.”

      Trinh nương sờ sờ bụng, vẻ mặt thỏa mãn cười, “Cũng chắc, lúc trước tam tẩu mang thai, ít người bụng nhọn nhất định là nam oa, kết quả lại là sinh ra nữ nhi.”

      Liêu thị bảo Hỉ nhi chú ý Khâm nhi, lại lấy ra rất nhiều xiêm y cho tiểu hài tử, “Ai , lúc trước ta bụng tam đệ muội tròn tròn nhất định sinh nữ oa. Ở đây có rất nhiều xiêm y Tranh nhi mặc ngày bé, giờ Khâm nhi cũng lớn rồi, Ngọc nhi dùng được, để cho tiểu tử này dùng . Muội đừng chê nó cũ. Xiêm y của tiểu oa nhi mặc lại từ các ca ca mới bình an.”

      Trinh nương bật cười, “Đại tẩu, nếu là nữ nhi phải cũng dùng được hay sao?” tới lui, cuối cùng vẫn bảo Tam Nha lấy mấy xiêm y đó cất .

      Liêu thị nhìn trái nhìn phải, “ sai đâu, nhất định là nam oa!”

      Hai tẩu muội ngồi cùng chỗ rất nhiều chuyện về đứa . Liêu thị cũng dạy Trinh nương ít chuyện cần chú ý.

      Tháng năm, trời trở nên thực ấm áp. Trong buổi sáng trời trong nắng ấm, Thẩm gia hỗn loạn.

      “A…”Trong phòng sinh, Trinh nương hét to tiếng. Thẩm Nghị đứng ngoài phòng tới lui.

      tại, nhất định hiểu tâm tình tam ca ngày đó. thực rất sợ Trinh nương xảy ra chuyện gì hay! Trong đầu luôn tự giác nhớ đến chuyện Tôn thị, sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy, đem mấy chuyện nên nghĩ đó nén ra khỏi óc.

      “Đại ca, lâu như vậy, tạo sao còn chưa sinh được chứ?” Thẩm Nghị vừa vừa xoa xoa tay.

      Thẩm Phong ung dung ngồi đó, “Ta rồi, đệ đừng lại nữa, vừa mới vào, ngay cả nén nhang còn chưa cháy hết, đứa sinh ra nhanh như vậy đâu.”

      “Ai…” Thẩm Nghị thở dài tiếng, làm sao lại chưa hết nén nhang chứ, ràng là vào lâu như vậy rồi mà!

      lát sau.

      “Đại ca, sao vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”

      “Đừng gấp, lúc nữa.” Thẩm Phong uống ngụm trà, từ từ .

      Lại lát sau.

      “Đại ca, nửa ngày rồi a, rốt cuộc sao lại như vậy chứ?”

      Thẩm Phong nhìn hơi nóng nhè bay lên từ chén trà trong tay, liếc mắt khinh thường nhìn Thẩm Nghị cái, “Theo như đệ chậm thêm chút nữa.”

      Lại lát nữa.

      “Đại ca, có chuyện gì chứ? rất lâu rồi…”

      “…” Lần này Thẩm Phong trực tiếp thèm để ý đến .

      Lại lát sau.

      “Đại ca…”

      “Ta đệ có để cho ta yên hay ! chén trà của ta còn chưa kịp lạnh! Đệ tưởng sinh đứa giống như là nấu bánh trẻo hay sao? Ấn ấn cái, ấn ấn cái! Muốn sinh lúc nào sinh hay sao?!”

      “Đại ca…” Thẩm Nghị ủy khuất nhìn đại ca nhà mình, là nương tử nhà sinh đứa đó! Ấn ấn cái gì mà ấn ấn… Hại nghĩ đến chuyện tốt gì đó.

      “Đại cái gì mà đại, im lặng ngồi xuống cho ta!” Thẩm Phong tức giận thổi râu trừng mắt. Lão tam cũng vậy, lão tứ cũng thế, sao đứa nào cũng thiếu kiên nhẫn vậy chứ!

      Thẩm Phong hoàn toàn quên mất thời điểm nương tử nhà mình sinh đứa đầu tiên. Lúc ấy sốt ruột đến mức thiếu chút nữa phá tường…

      Thẩm Nghị ngồi lúc, lại bắt đầu đứng lên lại, có khi còn nghé vào cửa sổ hỏi, “Nương tử, nương tử? Hài tử ra chưa? Nàng sao rồi?”

      Những lúc như vậy, đều nghe thấy tiếng Liêu quát lớn, “Tứ đệ! cho phép đệ ghé vào cửa sổ quấy rối!”

      “Đệ ở bên ngoài mà, quấy rối thế nào được…” Thẩm Nghị thầm, nhưng cũng dám chọc vào Liêu thị.Đại tẩu Liêu thị từ khi bước vào nhà này đều vì cả nhà mà hao tâm tổn lực.

      rất kính trọng đại tẩu. Hơn nữa, giờ Liêu thị còn ở trong phòng hỗ trợ nương tử sinh a.

      Thẩm Nghị chán nản lại trước cửa, chỉ ngóng trông Trinh nương có thể giống như Hoa Đào mắng tốt rồi. Lúc trước Hoa Đào mắng Thẩm Huy, tuy rằng hành vi có chút bất nhã nhưng có thể chứng minh nàng vẫn rất có tinh thần. tại chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trinh nương, cả tâm của đều nát.

      Đợi từ sáng tới tối, rốt cục cũng nghe thấy tiếng khóc nỉ non của đứa .

      Thẩm Nghị từ ghế nhảy dựng lên, cầm lấy tay Thẩm Phong hô to, “Đại ca, đại ca! Nghe thấy ? Nghe thấy ?”

      Thẩm Phong cũng vui vẻ liên tục gật đầu, “Có nghe thấy! Có nghe thấy!”

      Cửa phòng vừa mở ra, Tam Nha bưng chậu nước bẩn ra. Thẩm Nghị liền vọt nhanh vào.

      Trong phòng huyết khi còn dày đặc chưa tan. Liêu thị vừa thấy liền tức giận , “Trong phòng còn chưa dọn dẹp xong đâu, đệ sốt ruột chạy vào! Nóng nảy như trẻ con vậy, sao giống người làm cha chứ!”

      Thẩm Nghị ngây ngốc nhìn tiểu oa nhi trong tay Liêu thị, lại nhìn Trinh nương rơi vào mê man giường, tới, thanh có chút run run, “Đại… Đại tẩu, nàng có việc gì chứ?”

      Liêu thị khoát tay cái, “Vừa sinh xong đứa , muội ấy liền ngất . Cứ để cho muội ấy ngủ . Xú tiểu tử này ép buộc nương quá mức.”

      Liêu thị bọc đứa cẩn thận, đưa cho Thẩm Nghị. Thẩm Nghị luống cuống tay chân nhận lấy, lại khiến cho Liêu thị phải dặn dò thêm vài câu, “Ôm đứa phải như thế, nhìn này, tay ôm đầu, tay đỡ thân, như vậy là được rồi.”

      Thẩm Nghị cứng ngắc ôm lấy bọc tã nho , đứa quấn trong tã còn dùng sức khóc nháo. Bà đỡ Tống mặt mày vui vẻ, cười chúc mừng, “Chúc mừng, chúc mừng, tiểu nương tử sinh nam oa.”

      Liêu thị lo lắng nhìn thân thể cứng ngắc của , chỉ cho làm thế nào để bế đứa , “Đưa ta đứa . Tam Nha, thu dọn phòng .”

      Tam Nha thanh thúy đáp tiếng, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu thu dọn phòng ở.

      Cũng biết chính mình ngủ bao lâu, Trinh nương giật mình tỉnh lại. Trong phòng thực im lặng, ánh nến sáng ngời, bên ngoài trời tối. Nàng theo bản năng sờ bụng, nơi đó còn phồng lên như trước, trong lòng nàng cả kinh, “Đứa đâu?”

      “Nãi nãi tỉnh. Lão gia ôm tiểu thiếu gia cho cữu thiếu gia xem rồi. Đại nãi nãi dặn dò, nếu ngài tỉnh bảo ngài uống hết bát dược này. Nô tỳ lấy cho ngài.” Tam Nha vừa thấy có động tĩnh liền chạy đến, giúp Trinh nương kê cao gối, sau đó lấy dược.

      Đây là thuốc ở hiệu thuốc Bắc Lý Trảo, chuyên môn dùng cho phụ nữ sau sinh khi đẻ bồi bổ khí huyết.

      Uống thuốc xong, Trinh nương với Tam Nha, “Ngươi bảo lão gia ôm đứa lại đay cho ta nhìn chút.”

      “Dạ.” Tam Nha thu dọn chén thuốc rồi ra ngoài.

      Qua lúc, Thẩm Nghị ôm đứa lại, phía sau còn có cái đuôi là Diệu nhi vô cùng vui vẻ.

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cháu ngoại đáng . Lúc nó khóc mắt nhắm tịt lại, miệng mở to, còn phun nước miếng a, chơi vui!”Diệu nhi ghé vào bên giường Trinh nương, vui vẻ rạo rực nhìn vào cháu ngoại trong tã lót.

      Thẩm Nghị gõ đầu nó cái, “Cháu trai đệ khó, đệ dỗ thôi, còn vui vẻ như vậy, có người cậu nào như đệ sao?”

      Diệu nhi sờ sờ đầu, ha ha ngây ngô cười.

      Trinh nương nâng tay, “Để cho ta nhìn đứa chút.”

      Thẩm Nghị vội đặt đứa bên cảnh gối đầu của Trinh nương, đứa trong tã lót mặt mũi đỏ hồng, tóc còn dính chút gì đó cứng cứng, mắt nhắm lại ngủ ngon lành. Cái miệng hồng hồng nho .

      Thẩm Nghị nhìn xuống, nhàng hỏi, “Thế nào? Con chúng ta đẹp quá chứ!”

      Trinh nương tràn đầy trìu mến nhìn tiểu bảo bảo, cười gật đầu, “Rất đẹp!”

      Diệu nhi cũng cúi đầu xuống, “Đệ xem, đệ xem!” Thanh của nó cũng trở nên rất .Nhìn kỹ nửa ngày, mới thốt ra câu, “ đầu nó có thứ gì đen đen thối thối!”Nó chỉ vào đỉnh đẩu kết vảy của cục cưng .

      mặt Thẩm Nghị và Trinh nương lên chút xấu hổ, “Cái đó phải thối thối!”

      Diệu nhi lại cúi đầu sâu thêm chút, cái mũi dùng sức ngửi ngửi, “Có mùi, chính là thối thối.”

      Trinh nương xấu hổ liếc nhìn Thẩm Nghị. Thẩm Nghị vội vàng ôm lấy Diệu nhi, “Đừng ầm ỹ nữa cho bé con ngủ. Cục cưng sao có thể có mùi chứ. Bé con vừa sinh ra được tắm rửa, rất sạch mà. Diệu nhi, mùi đệ ngửi thấy là mùi của thuốc đó. Đệ quên là vừa nãy tỷ tỷ đệ mới uống thuốc hay sao? Còn nữa cái kia phải thối thối, đó là vảy đầu cục cưng, ngày bé đệ cũng có nga…”

      Thẩm Nghị xong, dỗ Diệu nhi ra ngoài.

      Trinh nương cẩn thận quan sát cục cưng, quái lạ, tại sao đầu Ngọc nhi có, đầu cục cưng nhà mình lại có chứ? Lại nghĩ tới lời Diệu nhi đây là thối thối… Trinh nương cầu nguyện tốt nhất là Thẩm Nghị có thể dỗ cho Diệu nhi nhớ chuyện này, nếu đợi đến lúc cục cưng lớn lên, còn phải bị xấu hổ hay sao.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn các bạn viết bình luận, bình luận của mọi người mỗi câu, chữ đều là cổ vũ lớn nhất đối với ta!
      linhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 37: Hóa ra người nào cũng có thối thối…

      Chờ tới lúc Liêu thị đến thăm, Trinh nương liền chỉ vào mấy cái vảy đầu cục cưng hỏi Liêu thị. Liêu thị vừa thấy, an ủi , “Cái này cũng có vấn đề gì, đứa mới sinh, có đứa có, có đứa . Tranh nhi lúc mới sinh đầu cũng có, chút nữa tắm rửa cho đứa dùng nước ấm phủ lên, nhàng kì rớt ngay, đừng có lo.”

      Cục cưng tỉnh ngủ, oa oa khóc lớn. Trinh nương vội cởi tã quấn ra, thấy tã vẫn còn khô, biết là cục cưng đói bụng. Có chút ngượng ngùng khẽ vén xiêm y, để ngực lại gần miệng đứa , nhưng cục cưng vẫn cứ oa oa khóc lớn.

      Trinh nương sốt ruột, nắm lấy đầu ngực đặt vào trong miệng cục cưng, cục cưng khẽ ngậm lấy lúc, lại tiếp tục khóc lớn.

      “Nga…Nga… Cục cưng khóc nữa nào…” Trinh nương buông xiêm y, loạng choạng vỗ về cục cưng.

      “Đại tẩu, này…” Trinh nương nhìn Liêu thị nhờ giúp đỡ.Liêu thị cau mày hỏi, “ giờ muội có sữa chưa?”

      Trinh nương dỗ cục cưng khóc đến tê tâm liệt phế, đau lòng vỗ về lưng , “Muội chỉ cảm thấy ngực hơi chướng chướng, thấy sữa chảy ra.”

      “Bình thường đều là nhờ đứa bú sữa, nếu nó bú, ngươi bảo tứ đệ hút hộ cũng được.” Liêu thị thoải mái hệt như là chuyện thời tiết hôm nay tốt vậy, hoàn toàn nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng của Trinh nương.

      Nhờ Thẩm Nghị hút… Hút sữa? Trinh nương xấu hổ, mặt đỏ ửng lên.

      “Hút cái gì? Sao đứa khóc mãi vậy?” Thẩm Nghị vừa tiến vào phòng chợt nghe thấy Liêu thị nhờ hút cái gì đó, lại thấy con khóc, đau lòng thôi, nhàng bước đến nhìn nhi tử bảo bối của mình.

      mặt Liêu thị có chút ngượng ngùng, “Ta có chút việc. Tứ đệ muội nhớ , nhất định phải với tứ đệ nha.”

      Liêu thị vội vàng đứng dậy dước , còn quên nháy mắt nhắc nhở Trinh nương.

      cái gì?” Thẩm Nghị ôm con ở trong phòng tới lui. Cục cưng khóc đến mức mặt đỏ bừng lên, “Sao đứa khóc mãi vậy, nàng cho con bú sữa chưa?”

      “Ta… Ta…” Trinh nương tuy có thẹn thùng, nhưng nghe thấy con khóc mãi cũng đành lòng, đem lời Liêu thị lại lần nữa với Thẩm Nghị, “Cho nên… Muốn nhờ chàng giúp ta hút sữa ra…”

      Thẩm Nghị cau mày nhìn con kêu khóc dừng, lập tức đáp ứng, “ phải chỉ là hút… có gì, ta đến, lập tức, nhìn nó đói này.”

      Đặt con lên giường, Thẩm Nghị nhìn Trinh nương vén vạt áo lên, nhìn tiểu thỏ ngọc giờ trở nên mượt mà, trắng noãn, cũng lớn hơn… Thẩm Nghị nuốt nước miếng, từ sau khi Trinh nương mang thai, dám chạm vào nàng nữa, giờ phút này nhìn thấy đôi thỏ ngọc run rẩy ràng như vậy, kiềm chế được mà nổi lên chút phản ứng.

      Trinh nương cảm giác được hô hấp của trở nên có chút dồn dập, mặt đỏ lên, quay người , lại vừa vặn nhìn thấy cục cưng khóc đến mức còn sức, vội an ổn lại cảm xúc, đẩy cái, “Chàng… Chàng làm sao vậy? Nhanh chút… Đứa … Còn đói đó…”

      Thẩm Nghị thầm mắng chính mình tiếng, nhàng ngậm lấy đầu ngực của Trinh nương, học bộ dáng hút vào của đám , vừa mới bắt đầu căn bản có phản ứng, lại dùng lực mạnh lên chút, Trinh nương ân ưm tiếng, “Chàng chút, có hơi đau.”

      Động tác của Thẩm Nghị chậm lại chút, chậm rãi cảm giác được chút sữa nhàng chảy vào trong miệng, sau đó sữa dần dần nhiều lên, hương vị cũng trở nên có chút ngọt. vội vàng đứng thẳng dậy, “Được rồi đó.”

      Trinh nương nhìn về phía bĩu môi cái, “Chàng lấy cái khắn trắng kia giũ qua trong nước ấm, sau đó đem lại đây hộ ta cái.”

      Thẩm Nghị ừ tiếng, quay đầu lấy. Trinh nương lại túm lấy ống tay áo , “Miệng…”

      Trinh nương chỉ chỉ cái miệng của , đó còn dính chút sữa.Thẩm Nghị đỏ mặt lau , quay đầu lấy khăn trắng và chậu, đứng ngoài cửa với Tam Nha, “Lấy nước ấm, giũ trong nước ấm, vắt hết nước rồi đem lại đây.”

      Tam Nha “Dạ!” tiếng, cầm lấy chậu và khăn tới phòng bếp.

      Thẩm Nghị nhìn nửa ngày cũng thấy Trinh nương cho con bú, nhìn thấy con khóc đến mức hữu khí vô lực ( còn hơi), vội hỏi, “ phải có sữa rồi sao? Sao nàng còn cho con ăn?”

      Trinh nương ôm lấy con nhàng dỗ nó, “Đợi chút nữa .”

      Chờ Tam Nha bưng chậu nước và khăn ướt đến, Trinh nương vén xiêm y lên. Đầu tiên lấy khăn lau kĩ bên ngực Thẩm Nghị hút qua hồi, sau đó lại tỉ mỉ lau sạch toàn bộ đầu ngực hai bên, mới để ngực lại gần miệng tiểu bảo bảo.

      Cục cưng ngậm miệng hút ngụm, sau đó bắt đầu từng ngụm từng ngụm nuốt sữa.

      Thẩm Nghị nhìn bộ dáng con từ từ nhắm hai mắt lại bú sữa, bật cười lên, “Rốt cục cũng ăn!”, lại nghĩ tới mấy động tác vừa rồi của Trinh nương, than thở, “Vừa rồi ta giúp nàng hút sữa cũng thấy nàng lau qua, tại lúc cho nó ăn nàng lại…”

      Trinh nương nhìn quanh phòng, may mà Tam Nha ra khỏi phòng. Nàng vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Thẩm Nghị liếc mắt cái, “Cũng phải để cho chàng ăn, chàng tranh cái gì mà tranh? May mà nha đầu kia ra ngoài rồi, nếu … Bộ dạng đứng đắn này của chàng, còn dọa chết người ta sao!”

      Trinh nương cảm giác được ngực bên này có chút đau, liền đem con đổi sang bên kia, vỗ vỗ cái lưng của , khiến cho nó ợ cái, mới để nhũ hoa bên bia vào trong miệng nó.

      Tiểu tử kia nhắm mắt lại, ăn liền ngủ. Trinh nương nhàng nhích ra, định rút nhũ hoa ra khỏi miệng con. Tiểu tử kia thấy động lại lập tức bú sữa. Chỉ cần nàng hơi động, nó liền hút vào, có biện pháp đành cứ để như vậy.“Chàng chọn được tên tự nào hay cho con chưa?”

      Trinh nương và Thẩm nghị nhìn bộ dáng đáng của đứa vui mừng thôi. Trinh nương vuốt ve mặt con, hỏi Thẩm Nghị.

      Thẩm Nghị lòng đầy trìu mến nhìn con, lấy từ bàn tờ giấy, kích động , “Ta chọn được rất nhiều tên, lại biết cái nào mới tốt. Nàng giúp ta nhìn qua xem.”

      Trinh nương cẩn thận nhàng đặt con ngủ vào trong giường, cầm lấy mảnh giấy kia nhìn xem.

      Hai vợ chồng nhìn từng cái tên, cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng quyết định chọn tên tự cho con là: Minh.

      Minh nhi càng ngày càng trắng, lúc tắm rửa cho nó lần đầu tiên, Trinh nương dựa theo lời Liêu thị , dùng nước ấm nhàng xoa lên đầu , nhàng xoa xoa, sau đó vảy đầu nó cũng dần dần bong ra.

      đầu Minh nhi càng ngày càng sạch , chọc Diệu nhi vô cùng thích thú.“Y… Thối thối đầu Minh nhi ít chút?”

      Trinh nương bất đắc dĩ sửa lại cho đúng, “Diệu nhi, đó là vảy già đầu Minh nhi, phải thối thối.”

      Diệu nhi cái hiểu cái gật gật đầu.

      Vài ngày sau.

      “Y… Thối thối đầu Minh nhi biến mất rồi!” Diệu nhi vẫn như cũ.

      Vẫn là thối thối! Trinh nương hiểu vì sao Diệu nhi cứ khăng khăng vảy già đó là thối thối… Thối thối kia cũng phải cái từ tốt đẹp gì! Suy nghĩ cho con sau này, Trinh nương quyết định nhất định phải nghĩ ra biện pháp khiến cho sau này Diệu nhi thể đầu Minh nhi có thối thối.

      “Diệu nhi, đệ biết ? Ngày bé đầu đệ cũng có rất nhiều thối thối nha. Hơn nữa so với Minh nhi còn nhiều hơn!” Trinh nương nghiêm túc .

      Diệu nhi theo bản năng che kín đầu, vẻ mặt hoảng sợ, “Đệ cũng có thối thối?”

      Trinh nương gật gật đầu, vẻ mặt lơ đãng , “Đúng vậy, lúc đệ sinh ra tỷ tỷ liền nhìn thấy, đầu đệ có rất nhiều thối thối.”

      Diệu nhi làm vẻ mặt cầu xin nhìn Minh nhi, nhìn nó ràng rất sạch , nhưng chính mình nhìn kiểu gì vẫn cảm thấy đầu có thối thối,“So với nó còn nhiều hơn?”

      Trinh nương lại gật đầu, biểu tình vô cùng chân thành tha thiết, sau đó còn nhấn mạnh khẩu khí xác định, “So với nó còn nhiều hơn!”

      Diệu nhi vuốt cái đầu chính mình, khuôn mặt nhắn suy sụp rất lâu. Hóa ra ngay cả mình cũng có thối thôi! Mà so với người khác còn nhiều hơn!

      Trinh nương nhíu mày nhìn thoáng qua Thẩm Nghị, thế nào?

      Thẩm Nghị buồn cười gật đầu, sai sai! Chính mình dùng võ mồm nhiều như vậy phải cũng muốn dạy cho Diệu nhi điều này hay sao, tại sao Diệu nhi lại hiểu chứ?

      “Ai cũng có thối thối ư? Sinh ra liền có sao?” Diệu nhi đáng thương hề hề hỏi, muốn tìm chút an ủi để cân bằng lại tâm lý.

      Trinh nương gật đầu, “Mọi người đều có, cho nên Diệu nhi nên Minh nhi như vậy nữa, chỉ Minh nhi có, đệ cũng có, rất nhiều người khác cũng có nha…”

      “Vậy…” Diệu nhi hồ nghi nhìn Thẩm Nghị, lại nhìn Trinh nương, “Tỷ tỷ ngày bé cũng có thối thối?”

      (Hô hô. Gậy ông đập lưng ông!!!!)

      Mặt Trinh nương cứng đờ. Thẩm Nghị ha ha cười. Phản ứng của Diệu nhi là càng lúc càng nhanh!

      Diệu nhi nhìn sang Thẩm Nghị cười lớn, liếc cái xem thường, “Tỷ phu, huynh nhất định cũng có ! Đệ thấy đầu Ngọc nhi vốn có thối thối, chừng đầu nữ tử thối thối có ít, đầu nam tử thối thối có nhiều! Tỷ phu, huynh là người lớn, thối thối đầu huynh nhất định còn nhiều hơn so với người khác nhỉ!”

      “Khụ khụ…” Thẩm Nghị thiếu chút nữa cười lệch cả miệng, hắm sai lầm rồi! sai lầm rồi! Phản ứng của Diệu nhi chỉ nhanh, mà còn là học suy ra ba rồi! có nên mang đại lễ cảm ơn Hạ phu tử dạy học đường cho tốt đây a?

      Thẩm Nghị và Trinh nương đều nở nụ cười. Thẩm Nghị ôm Diệu nhi vào trong lòng, “Diệu nhi của chúng ta thông minh quá !”

      Diệu nhi hừ hừ nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới Tranh nhi, vẻ mặt gian tà cười hắc hắc vài tiếng, “Tranh nhi… đầu cũng có thối thối!”

      Thẩm Nghị và Trinh nương nhìn nhau bất đắc dĩ cười, đáng thương Tranh Nhi, cứ như vậy bị kéo vào vũng nước bẩn!

      đoạn thời gian rất dài sau đó, Tranh nhi đều cảm thấy Diệu nhi vô cùng bình thường, bởi vì Diệu nhi ngày nào cũng làm vẻ mặt gian tà cười hắc nhìn , còn chỉ vào đầu đầu có thối thôi. chỉ hận thể túm lấy Diệu nhi hung hăng đánh mấy cái, nhưng mà lại dám.

      Chờ đến lúc hiểu ý nghĩa của hai từ thối thối trong lời Diệu nhi, làm vẻ mặt khinh bỉ nhìn Diệu nhi, “Tứ thúc tứ thẩm lừa gạt ngươi đó! Làm gì có thối thối đâu? Ngươi nhìn đầu ta có thối thối đâu?”

      Diệu nhi vênh mặt lên trời , “Hừ, dù sao ngày bé ngươi cũng có thối thối!”

      Tranh nhi liếc mắt xem thường, quyết định thèm để ý đến tiểu hài tử đắc ý đáng ghét này nữa.

      Tuy nhiên, tới lui, sau lưng Tranh nhi vẫn lén lặng lẽ hỏi Liêu thị, lúc mình sinh ra đầu có thối thối hay ? Chọc cho Liêu thị và Thẩm Phong cười lớn, cười đến mức Tranh nhi cảm thấy cực kỳ tự nhiên, quyết định từ nay về sau bao giờ tin tưởng câu nào của cái tên tiểu hài tử họ Hà kia nữa!

      Nhất định ngày bé đầu có thối thối! Nhất định… Chắc là có nhỉ…
      linhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 38: Lễ tắm ba ngày và tiệc rượu đầy tháng.
      Sau khi Minh nhi sinh được ba ngày, Thẩm gia mời bà đỡ Tống đến “Tắm ba ngày”.“Tắm ba ngày” còn gọi là “Tam triều tẩy nhi”, ý là muốn gột sạch dơ bẩn, tiêu trừ tai họa, thỉnh cầu hạnh phúc, cũng chính là muốn cầu cho đứa trẻ may mắn.

      “Tắm ba ngày” đối với đứa chính là đại . hương án thắp hương cho tượng Thập Tam Nương, chờ bà đỡ Tống đến, Hỉ nhi bưng cái hộp có chứa nhánh cây hòe, lấy ngải diệp hầm thành nước đổ vào trong chậu đồng để bàn.

      Bà đỡ Tống ôm lấy Minh nhi vào trong lòng. Thẩm gia từ Thẩm Phong bắt đầu thêm số thứ vào trong chậu. Thẩm Phong Liêu thị chúc đỗ đạt trạng nguyên, cuộc sống bình an như ý sau đó thả thỏi bạc vào. Thẩm Nghị và Trinh nương cũng thả bạc vào trong. Lưu Đại Trụ và Lưu ma ma cũng thả bạc. Bà đỡ Tống nhìn thấy mà mừng thầm trong lòng. Tuy rằng “Tắm ba ngày” cho Minh nhi nhiều người bằng Ngọc nhi, nhưng số tiền cho cũng kém a.

      Sau khi thêm bạc vào trong bồn xong, bà đỡ Tống cầm lấy chày quấy nước trong chậu cái, , “ quấy hai quấy lại ba quấy, ca ca dẫn đệ đệ chạy. Bảy mươi người, tám mươi người, người cẩu thả, người bướng bỉnh, tất cả đều tan !” xong đem Minh nhi thả vào trong chậu nước.

      Minh nhi bị lạnh, oa tiếng khóc lớn. Lưu ma ma và Liêu thị liên tục gật đầu, “Khóc rất tốt! Thanh lớn như vậy, đúng là có phúc!”

      “Trước gội đầu, làm vương hầu, sau rửa thắt lưng, so với người cùng lứa đều giỏi hơn, tẩy tẩy trứng, làm tri huyện, tẩy sạch nách, làm tri châu.” Bà đỡ Tống niệm xong lại lấy lá ngải đốt lên, lấy phiến gừng làm đệm lót, đặt dưới gáy Minh nhi, tượng trưng cho việc chúc phúc.

      Lại chải đầu cho Minh nhi chút, “Tam lược, hai lược, lớn lên đội ngọc tóc, chải bên trái, chải bên phải , tìm được nàng dâu tốt nhất bốn thôn để cưới, lau lau răng, súc súc miệng, cùng người ta chuyện bị mất mặt.”

      Sau lại lấy quả trứng gà mà gà của Diệu nhi đẻ ra, lăn mặt Minh nhi, “Trứng gà lăn mặt, da mặt mềm mịn trắng như trứng gà. Má hồng như lòng đỏ, vô vùng dễ thương.”

      Tắm rửa xong lại dùng khăn cột chân Minh nhi lại, sau đó lấy cây hành tây, giả bộ đánh vài cái, “ đánh thông minh, hai đánh lanh lợi.” Đánh xong sau đó bảo Tam Nha mang cây hành ném lên nóc nhà.

      Cầm lấy Xưng Đà Tam khoa chân núa tay, miệng , “Phụ trợ tuy áp ngàn cân!”Lại cầm khóa trường mệnh khoa tay múa chân, “Lớn lên , đầu to, chân khỏe, vút cao.”

      Bà đỡ Tống đem Minh nhi đặt ở trong khay trà, sau đó lấy ra hai thỏi bạc đặt ở dưới thân Minh nhi, “Trái có vàng, phải có bạc, tinh hoa ngớt, thưởng hạ nhân.”

      Cuối cùng dùng gương chiếu lên mông Minh nhi cái, , “Dùng bảo kính, chiếu chiếu đĩnh, ban ngày cho ra, ban đêm thanh tịnh.”

      Tranh nhi và Diệu nhi là hai hài tử, vốn chỉ hiếu kỳ đứng xem, vừa vặn nghe được, “Ban ngày cho ra, ben đêm thanh tịnh” liền bật cười, Liêu thị và Trinh nương đều liếc nhìn qua, hai đứa lại vội vàng giả bộ cái gì cũng làm, tiếp tục đứng xem.

      Sau đó lấy mấy bông hoa hái về vất vào cái khay, , “Hoa sơn chi, hoa mạt lý, hoa đào, hoa hạnh, hoa hồng, hoa vãn hương, hoa ban, bệnh sởi đến người…”

      (Edit đoạn này mệt gần chết, hiểu niệm cái gì hết á. Đoán mò, đúng, mong mọi người thông cảm!)

      “Tắm ba ngày” xong, Bà đỡ Tống được Thẩm gia mời lại ăn cơm, sau đó lấy chút tiền thưởng cho rồi đưa về nhà.

      Sau “Tắm ba ngày” chính là tiệc rượu đầy tháng. Tiệc đầy tháng Thẩm Nghị mời ít bằng hữu đến, còn mời thêm cả gánh hát hí khúc. Lưu Đại Trụ và Lưu ma ma cũng mang theo Trường An, Bành thị và Bình An đến.

      Con của Bành thị là Lưu Minh Vinh và nữ nhi Lưu Minh cũng đến. Lưu Minh phải năm Bành thị sinh nữ nhi, lớn nên trở nên phấn nộn, đáng vô cùng.

      Liêu thị liền bảo Hỉ nhi mang theo Diệu nhi, Khâm nhi và Lưu Minh Vinh chơi ở trong phòng. Tranh nhi bị Thẩm Phong mang tới bàn toàn người lớn để tiếp khách.

      nhà Thẩm An và Thẩm Huy có cách nào để đến tham gia tiệc rượu đầy tháng, đều sai người mang quà về. Lễ vật của Trương thị và Hoa Đào đều là hai bộ xiêm y trẻ con. Hoa Đào còn tặng thêm đôi vòng tay vàng.

      Bên ngoài ồn ào, Trinh nương còn ở cữ thể ra ngoài tiếp đón, tất cả đều nhờ Liêu thị ở bên ngoài tiếp đón. Minh nhi ngủ ngon lành giường hề bị ảnh hưởng bởi khí bên ngoài.

      Lưu ma ma và Bành thị vào nhà thăm cháu. Bành thị sao, còn Lưu ma ma nhìn khuôn mặt nhắn của Minh nhi lại nghĩ đến bộ dáng hoạt bát thông minh của Diệu nhi bên ngoài khỏi lệ nóng doanh tròng.

      “Nếu lão gia và phu nhân có thể thấy, tốt…” Lưu ma ma lau lệ nơi khóe mắt.

      Trinh nương cũng có chút đau lòng. Cha mẹ rời vẫn khiến lòng nàng đau đớn. Thanh minh hàng năm, lúc tảo mộ nhìn thấy hai phần mộ lạnh băng nàng đều vô cùng khổ sở.

      Bành thị lấy khăn tay trong lòng ra đưa cho Lưu ma ma, “Nương, hôm nay là ngày lành, nên khóc. Trinh nương còn ở cữ, khóc lại thành bệnh.”

      Lưu ma ma nghe thấy vội vàng lau nước mắt, “Ta đáng trách đáng trách rồi. Hôm nay là ngày lành. Nhìn Minh nhi kìa, mặt này xinh xắn ghê, bên ngoài ầm ỹ như vậy mà cũng tỉnh, đứa này thực có phúc khí!”

      Trinh nương cũng muốn vì chuyện này mà thương tâm, cùng Lưu ma ma chuyện phiếm sau đó mới để các nàng ra ngoài.

      …..

      Sau khi Minh nhi đầy tháng, Thẩm Nghị cũng chuẩn bị xuất phát lên thành.

      đường lên thành, nhanh nhất là mất tháng, giờ là tháng sáu, tới nơi chắc khoảng hơn tháng bảy, sắp xếp xong xuôi cũng là đến cuộc thi. Vừa rồi Phùng tiên sinh cũng phải lên thành, ta cùng với ông ấy. đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Nàng ở nhà dưỡng thân cho tốt. Con giao lại cho nàng.”

      Thẩm Nghị lưu luyến rời vuốt mặt con. Minh nhi chép chép miệng, ăn no liền ngủ, qua tháng mập mạp lên ít. Buổi tối Thẩm Nghị đều phải ôm thân hình mềm mềm nộn nộn của nó lúc lâu mới buông ra được.

      Trinh nương sai Tam Nha thu thập đồ đạc lại cho Thẩm Nghị, “Quần áo ta chuẩn bị đầy đủ cho chàng. Việc trong nhà chàng cần quan tâm, an tâm thi.”

      Thẩm Nghị ôm Minh nhi sau khi ăn no mở to mắt nhìn loạn khắp nơi của Minh nhi, thân ái cọ cọ hai gò má của nó, “Tháng tám có cuộc thi, sớm cũng phải tháng chín mới yết bảng, chờ ta trở về là tháng mười , thời gian dài như vậy… Nàng xem, chờ ta trở lại con có thể nhận ta hay ?”

      Cứ nghĩ đến việc phải tách ra khỏi con và thê tử lâu như vậy, Thẩm Nghị liền cảm thấy đau thấu tâm can.

      Trinh nương cẩn thận kiểm kê hòm xiểng, xác định mấy thứ cần thiết đều được chuẩn bị đầy đủ mới trả lời, “Con còn bé, vẫn chưa hiểu chuyện đâu, làm sao nhận được người nào chứ.”

      Thẩm Nghị ngửi mùi sữa toát ra từ người Minh nhi, “ luyến tiếc a…”

      Dù luyến tiếc cũng phải tách ra, qua vài ngày, Thẩm Nghị liền cùng với Phùng tiên sinh lên đường, lên thành, chuẩn bị cho việc tham gia kỳ thi Hương tháng tám.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 39: Tai bay vạ gió (thượng)…


      Ngồi xe ngựa, Phùng tiên sinh thản nhiên tự đắc chỉ vào thanh sơn nước biếc bên ngoài cửa sổ, “Minh Chi, khunh cảnh này quả nhiên tuyệt đẹp nhỉ? Chỉ tiếc rằng con người lại như con kiến, tại nơi thiên địa mênh mang này giống như phù du, lướt qua trong giây lát.”

      Thẩm Nghị nhìn khung cảnh bên ngoài, cười gật đầu, “Lời tiên sinh rất đúng!”, lại thân thiết hỏi Phùng tiên sinh, “Tiên sinh tại sao lại đột nhiên cảm thán như vậy?”

      Phùng tiên sinh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảm thán , “Lần này ta lên thành, là vì muốn gặp lại bạn cũ cùng Trần Dịch Trần đại nhân, nghĩ lại chúng ta hai mươi năm gặp, đều thành người già cả rồi, ai… Người khi về già, đều tránh được có chút hoài niệm, ha ha.”

      Thẩm Nghị mỉm cười, hỏi Phùng tiên sinh rất nhiều về chuyện khoa cử, đem mọi đề tài khai sáng hết.

      Tuy rằng rất chậm, nhưng mà Phùng tiên sinh vẫn ngã bệnh. Thẩm Nghị mang theo Phùng tiên sinh ở lại khách điếm, mỗi ngày bốc thuốc nấu canh hầu hạ.

      “Khụ khụ… là già rồi, dùng được nữa, còn liên lụy Minh Chi con.” Phùng tiên sinh uống dược xong, nằm giường cười khổ.

      Thẩm Nghị nhận lấy chén thuốc, lấy khăn lau dược còn dính miệng Phùng tiên sinh, “Tiên sinh gì vậy, làm học trò vốn nên phụng dưỡng thầy giáo, cái gì mà liên lụy với liên lụy. Sau này tiên sinh đừng vậy nữa.”

      Phùng tiên sinh gật gật đầu, nhìn thời tiết bên ngoài, “Chúng ta ở đây mấy ngày rồi?”Thẩm Nghị thu dọn cái bàn, ôn hòa , “Ở được sáu ngày rồi ạ.”

      Phùng tiên sinh cau mày, bấm đốt ngón tay tính ngày, “Còn có năm ngày nữa khi khoa cử a!”Thẩm Nghị dạ tiếng, muốn lại thôi.

      “Làm sao vậy?” Phùng tiên sinh sâu sắc nhận thấy cảm xúc của Thẩm Nghị có chút biến hóa.

      Thẩm Nghị trầm ngâm lát, cuối cùng vẫn ra tình hình thực tế, “Đệ tử còn năm ngày nữa thi, lần này vào trường thi phải mất ba ngày mới có thể ra. Bên người tiên sinh có người chăm sóc, Minh Chi cảm thấy bất an.”

      Phùng tiên sinh cười ha ha, “Ta cứ nghĩ ngươi lo chuyện gì chứ, hóa ra lại là chuyện này. Ngươi yên tân, lão phu đều có an bài. Ngươi lấy giấy lại đây, lão phu muốn viết thư gửi cho Trần đại nhân, quý phủ của tri phủ đại nhân luôn luôn có người hầu hạ ta.”

      Thẩm Nghị lúc này mới yên lòng, Phùng tiên sinh có người chiếu cố cũng yên tâm tham dự cuộc thi.

      “Ngày mai ngươi đem thư này gửi , khoa cử ngươi chuẩn bị thế nào rồi? lát nữa viết bài văn cho ta coi qua xem sao.” Phùng tiên sinh vừa viết thư vừa cùng Thẩm Nghị tán gẫu chuyện khoa cử.

      Thẩm Nghị cất thư cẩn thận lại, ngồi ở trước bàn đề bút viết văn, tâm tư vừa chuyển, chỉ chốc lát lưu loát viết ra được bài văn dài.

      Phùng tiên sinh nhìn liên tục gật đầu, “Ý văn giấu, hạ bút lưu sướng (vừa đặt bút lưu loát viết), trong văn có sét rạch trời mây, lại có mưa tuyết kéo dài, vừa nhu vừa cương, văn tốt! Minh Chi a, trường thi cũng viết được như vậy, giải nguyên năm nay ngươi đoạt chắc!” Phùng tiên sinh vui mừng nhìn đệ tử của mình là . Thẩm Nghị hổ là đệ tử có tài năng hiếm thấy trong đám đệ tử của !

      Thẩm Nghị mỉm cười, thần sắc lạnh nhạt, “Tiên sinh cũng mệt mỏi rồi, sớm nghỉ ngơi thôi.”

      Ngày hôm sau, Thẩm Nghị mang theo thư của Phùng tiên sinh tới quý phủ của Trần Dịch.

      Trần đại nhân tự mình gặp , nhìn thư, Trần đại nhân nở nụ cười, “Ta tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa tới, hóa ra là lão gia hỏa này bị bệnh! Các ngươi tại trọ ở chỗ nào?”

      Thẩm Nghị mỉm cười, “Bẩm đại nhân, đệ tử ở cùng tiên sinh tại khách điếm Duyệt Lai. Mấy ngày nữa đệ tử tham dự khoa thi, lo lắng tiên sinh người lưu lại đó. Nếu đại nhân có thể để tiên sinh đến quý phủ thay đệ tử chăm sóc mấy ngày, đệ tử vô cùng cảm kích.”

      Trần đại nhân khoát tay, “ gì vậy! Vốn là bản phủ đưa thư cầu đến làm khách. Ta liền bảo người tới đón .” Trần đại nhân xong, hô lớn, “Người đâu! Người đâu!”

      Hô nửa ngày vẫn thấy có người đến. Thẩm Nghị nhìn ra ngoài cửa, Trần đại nhân có chút xấu hổ đứng dậy, “Bọn hạ nhân này đúng là có quy củ chút nào!”

      Thẩm Nghị vội cười , “Đâu có đâu có!”

      “Đại nhân! Đại nhân tốt! Đại nhân…” gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy vào, bùm mọt tiếng quỳ gối xuống trước mặt Trần đại nhân, mặt nước mắt loang lổ.

      Trần đại nhân lạnh giọng quát tiếng, “Hô lớn như vậy làm gì, có quy củ!”

      Gã sai vặt kia lắc đầu lia lịa, sau đó lớn tiếng , “Đại nhân! tốt! Bên ngoài có quan binh vây bắt!”

      “Ngươi cái gì! Hoang đường! Ta đường đường là tri phủ địa nhân, ai dám làm càn!” Trần đại nhân chấn động, lấy lại tinh thần sau đó vô cùng nổi giận .

      Trong lòng Thẩm Nghị cũng giật mình cả kinh, đây là chuyện gì? nhớ đến lúc vừa mới đến Trần phủ, bên ngoài Trần phủ có người bán hoa quả, bán đồ ăn, bán ô, bán hàng rong, đợi chút, bán ô! Bên ngoài trời đẹp như vậy làm sao lại có người đến bán ô chứ! Chẳng lẽ là, từ đầu Trần phủ bị theo dõi? đứng lên liếc mắt nhìn quanh bên ngoài , khắp nơi đều là tiếng khóc la của đám nha hòan, bà vú, gia đinh, cùng với loáng thoáng tiếng quan binh giận giữ quát tháo.

      Trần phủ lúc này mảnh hỗn loạn. Trần phu nhân mang theo Trần tiểu thư mới mười hai mười ba tuổi và Trần công tử mười tuổi vội vàng chạy tới, vừa thấy Trần đại nhân, nước mắt rơi xuống, “Lão gia!”

      Trần đại nhân áp chế bối rối trong lòng, ra ngoài cửa, nhìn đám nha hoàn gia đinh bà vú thất kinh khắp sân, chợt quát lớn tiếng, “Tất cả đừng hoảng hốt!”

      Trong viện yên tĩnh được lát ngắn ngủi, sau đó lập tức càng trở nên hỗn loạn.

      đội quan binh tiến vào, bao quanh phòng ở. Trần phu nhân gắt gao ôm lấy Trần tiểu thư và Trần công tử vào trong ngực. Sắc mặt Trần tiểu thư và Trần công tử tái nhợt, mặt mảnh kinh hoàng.

      Cầm đầu đám người là kẻ mang theo bội đao nhanh chóng tiến vào. Vừa vào nhà liền liếc mắt cái, ánh mắt dừng lại ở người Trần tiểu thư run rẩy. khuôn mặt nhắn tràn đầy hoảng sợ của Trần tiểu thư thấm đẫm nước mắt, dùng sức lui vào trong lòng Trần phu nhân. Thẩm Nghị nhíu mày, hơi che trước mặt Trần phu nhân, vừa vặn chặn lại ánh mắt làm càn của người nọ.

      Sắc mặt Trần đại nhân xanh mét, chỉ vào người nọ quát, “Ngươi là loại người nào! Ta chính là tri phủ đại nhân, ngươi dám xông loạn vào phủ đệ của ta! Còn mau lui ra!” Đầu ngón tay của run lên nhè , trong thanh cũng tràn ngập kinh hoàng.

      Vóc dáng người nọ cao, diện mạo bình thường, thân sát khí, trong mắt luôn lên nét ngoan lệ. đưa mắt nhìn Thẩm Nghị đứng che trước mặt Trần phu nhân, lạnh lùng cười. Trong lòng Thẩm Nghị bỗng dưng cảm thấy cảnh giác.Tuy nhiên rất nhanh sau đó dời tầm mắt , cười lạnh đẩy tay của Trần đại nhân ra, “Trần đại nhân, ngài cần lớn tiếng như vậy, tiểu nhân biết ngài là tri phủ đại nhân. Tiểu nhân họ Triệu, tiện danh dám ra sợ bẩn lỗ tai đại nhân, nhờ người bên ngoài cất nhắc, đặt cho cái biệt hiệu là Triệu Thiên Đao nhân nghĩa. Tiểu nhân đây là phụng mệnh cấp mà đến. Đại nhân đừng nên làm khó xử tiểu nhân mới đúng!”

      Triệu Thiên Đao vừa báo danh xong, mặt Trần đại nhân cũng tái nhợt vài phần. vừa lòng nhìn biểu tình của Trần đại nhân, thích ý dạo vòng quanh phòng. khí trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng áp lực. Thẩm Nghị biết chuyện gì xảy ra, cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Triệu Thiên Đao tà ác nở nụ cười, sau đó lớn tiếng , “Tri phủ Hồ Châu Trần Dịch, ăn hố lộ trái pháp luật, làm quan bất nhân, nay ra lệnh bắt giữ, chờ thăng đường!”

      Trần đại nhân dám tin nhìn Triệu Thiên Đao, tức đến cả người run rẩy, “Ngươi… Ngươi… Các ngươi dám vu hãm bản quan! Ta muốn thấy thánh chỉ! có thánh chỉ, ngươi chớ có đụng đến ta!”

      Triệu Thiên Đao hắc hắc cười lạnh tiếng, “Trần đại nhân, đừng nóng vội, thánh chỉ rồi có!” xong liền vung tay lên, “Người đâu, tới trói người lại, đem tất cả nhốt vào đại lao!”

      Trong phòng nhất thời tràn ngập tiếng la. Thẩm Nghị cau mày, nhìn đám nha dịch hung tợn như hổ sói trói chặt tay mọi người lại, lúc muốn tới trói , trầm giọng , “Ta là tú tài có công danh, cho dù là lên công đường cũng phải quỳ xuống, thể dùng hình đối với ta. Các ngươi dám trói thử xem?”

      Vài tên nha dịch muốn tới trói hai mặt nhìn nhau. Triệu Thiên Đao kia liếc mắt đánh giá cao thấp cái, thấy Thẩm Nghị bất động như núi, vẻ mặt trầm ổn, trong lòng có chút giật mình. Người trong Trần gia bọn họ sớm hỏi thăm qua, có thư sinh nào hai mươi tuổi như vậy. Lại đột nhiên nghĩ tới sắp tới thi khoa cử, có thể là chuẩn bị thi cử nhân!

      Triệu Thiên Đao khinh thường vung tay, “ trói là được! Mang !” Chỉ là tên tú tài nho , còn chẳng để vào mắt.

      Thẩm Nghị biết tình hình tại cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể theo mọi người trong Trần gia, bị nhốt vào đại lao. Hôm nay Phùng tiên sinh thấy trở về, nhất định hỏi thăm tin tức. Mà cũng chỉ là người đến đưa thư, chỉ cần điều tra ràng tình huống có lẽ là rất nhanh được thả ra ngoài. chỉ lo duy nhất điều là kịp ngày thi khoa cử.

      *******

      Trong lao u ẩm ướt lạnh lẽo, thỉnh thoảng có con chuột con gián linh tinh chạy qua. Trần phu nhân cùng Trần tiểu thư và nữ quyến trong phủ bị nhốt cùng chỗ. Thẩm Nghị, Trần đại nhân và Trần công tử bị nhốt cùng chỗ.

      “Đại nhân, rốt cục là chuyện gì xảy ra?” Thẩm nghị nhìn Trần đại nhân suy sụp, suy nghĩ hồi lâu vẫn đành mở miệng hỏi.Trần công tử kinh hách quá độ, lúc này nằm ngủ trong lòng Trần đại nhân, trong lúc ngủ mày vẫn gắt gao cau lại. Trần đại nhân vuốt ve đầu con trai, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghị, khẽ thở dài tiếng.

      “Chuyện gì xảy ra ư… Ha ha, cũng chỉ là chuyện tranh đấu quan trường, quét sạch địch thủ mà thôi.” Trần đại nhân dường như muốn nhiều về chuyện này, cười khổ tiếng, “Liên lụy ngươi chịu tai bay vạ gió!”

      “Triệu Thiên Đao kia là loại người gì? Đại nhân… Dường như rất…” Rất sợ , nửa câu sau Thẩm Nghị cũng ra.

      Trong mắt Trần đại nhân nên nét chua sót, cùng với kinh hoàng, “Triệu Thiên Đao… phải là người trong nha môn, cũng có chức vụ quan sai gì. Là thánh thượng… là người dưới trướng thánh thượng… Chuyên nắm giữ việc tổ chức hình phạt lăng trì, thế nên mọi người mới gọi là Triệu Thiên Đao… Ha ha… Cư nhiên huy động đến cả người của hoàng thượng… Lợi hại… Lợi hại… Ta chỉ là tri phủ nho … Cư nhiên đáng giá cho ngươi phí nhiều tâm tư như vậy… Ha ha…” Trần đại nhân xong lại cuồng loạn cười rộ lên, giống như điên dại, cười xong lại ôm con ô ô khóc lớn lên.

      Thẩm Nghị hỏi thêm. Nghe tiếng mắng chửi, tiếng khóc ngừng truyền đến bên tai, nhìn mặt tường cao kia có ô cửa sổ nho , lòng vô cũng tưởng niệm Trinh nương và con.

      Đến đêm, Phùng tiên sinh đợi mãi cũng thấy Thẩm Nghị trở lại, vội cho mời tiểu nhị trong khách sạn ra ngoài hỏi thăm, sau đó mới biết được tất cả mọi người trong Trần phủ bị nhốt vào trong đại lao, kinh sợ nửa ngày được câu nào, chờ tinh thần hồi phục lại, vội vàng lấy giấy bút của Thẩm Nghị ra hạ bút viết, rất nhanh viết xong phong thư, tìm được tiểu nhị.“Nhanh! Nhanh! Đem phong thư này đưa tới trạm dịch, đây có ba trăm lượng ngân phiếu, bảo trạm dịch dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới kinh thành! Mạng người quan trọng, nhất định được chậm trễ, nhanh !”
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :