1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 25: Chân tướng kiện Hương Thảo…

      “Ngày đó ta đến bên suối múc nước, ngẫu nhiên gặp được Hương Thảo nương cũng lấy nước bên suối. Đột nhiên bụi cỏ bên cạnh có con rắn trườn ra. Hương Thảo nương sợ hãi lùi lại mấy bước thiếu chút nữa té ngã. Ta liền bước lại đỡ Hương Thảo nương. Lúc ấy Hương Thảo nương sợ chuyện này ra bị mọi người chỉ chỏ, năn nỉ ta đừng ra, ta liền đáp ứng với nàng. Sau đó ta gặp được thê tử Triệu Nhị (Triệu thị), vì muốn bảo toàn danh tiết cho Hương Thảo nương, ta liền thỉnh cầu thê tử Triệu Nhị đừng chuyện này ra ngoài.”

      Thẩm Nghị có chút bất đắc dĩ , “Đây là chân tướng việc.”

      Mọi người đều có chút hiểu nổi, nếu chỉ là như vậy vì sao vừa rồi Thẩm Nghị ra?

      Trần Nhị Quý nghe xong hừ lạnh tiếng, “Nếu chỉ đơn giản như vậy sao vừa rồi ngươi ? Nếu ngươi ra, Hương Thảo cũng đến mức suy nghĩ luẩn quẩn mà nhảy sông!”

      Thanh Thẩm Nghị vẫn rất bình tĩnh, “Quân tử trọng lời hứa. Hương Thảo nương khẩn thiết mong nhờ, ta sao có thể thất tín với nàng?”

      “Ngươi muốn thất tín với Hương Thảo, nhưng cuối cùng ngươi vẫn . Nếu ngươi sớm, cũng có nhiều người hiểu nhầm ngươi và Hương Thảo hôm đó làm ra cái chuyện xấu xa gì đó như vậy. Ngươi tính là quân tử cái gì!” Trần Nhị Quý nhìn về phía Thẩm Nghị rống giận. Hương Thảo thiếu chút nữa là chết! còn dám mở miệng quân tử!

      Triệu thị liên tục cười lạnh, “Ngày đó ta chỉ thấy hai người các ngươi đứng ôm nhau chỗ, cũng thể nghe được các ngươi cái gì. Đương nhiên ngươi muốn như thế nào mà chả được.”

      Triệu Nhị Hổ hung hăng trừng mắt nhìn thê tử nhà mình, “Ngươi câm miệng! Đều là do ngươi khêu ra cái chuyện tốt này!” Tuy rằng giận thê tử làm mình mất mặt nhưng mà chính cũng tin lời Thẩm Nghị .

      Thẩm Nghị vẫn bất động như núi, “Thất tín với Hương Thảo nương, là lỗi của Thẩm mỗ. Nhưng lời Thẩm mỗ hoàn toàn là , tin hay là tùy ở mọi người, Thẫm mỗ cũng giải thích về vấn đề này nữa.”

      Trinh nương liếc nhìn Thẩm Nghị. Nàng thành thân với Thẩm Nghị hơn hai năm, cảm xúc của Thẩm Nghị có thay đổi, dù chỉ là chút nàng đều có thể cảm nhận được, giống như giờ, trực giác cho nàng biết rằng, Thẩm Nghị cũng phải hết toàn bộ , ít nhất, lời còn che giấu số thứ. Về phần rốt cuộc Thẩm Nghị che giấu cái gì, Trinh nương tin tưởng tuyệt đối có nguyên do của .

      Nàng nhìn thoáng qua Hương Thảo hơi run rẩy, Hương Thảo muốn dây dưa mọi chuyện đến mức này, ánh mắt liền nhìn thẳng vào nàng, thấy nàng ta lập tức co rúm lại. Nàng khẳng định, Thẩm Nghị quả có chuyện gì đó che giấu chưa hết ra.

      Thôn trưởng vẫn cau mày nghe. Câu trả lời của Thẩm Nghị tất nhiên là khiến mọi người tin phục. Nếu chân tướng mọi việc chỉ đơn giản như vậy, cũng cần phải giấu diếm đến bây giờ. Tuy nhiên, tại cũng phải là thời điểm để truy cứu chuyện này. Thẩm Nghị nếu giải thích, như vậy tình có là như vậy hay , ít nhất cũng có giải thích rồi.

      “Nếu ràng, vậy việc này coi như xong, đều là người cùng thôn, xé vỡ da mặt nhau rất khó coi. Nhị Hổ, ngươi trở về quản tốt thê tử của ngươi, sau này, mọi chuyện nên hỏi cho , đừng có náo loạn như thế này lần nữa. Hương Thảo cũng nên về nghỉ ngơi , cần vì những chuyện như thế này mà tìm đến cái chết. Vài ngày nữa xuất giá rồi, đừng có như tiểu hài tử nháo loạn nữa. Tú tài hôm nay cũng đúng, sớm mọi chuyện ràng cũng gây nên cái chuyện này, thôi, cũng trở về nghỉ ngơi cho sớm .” Thôn trưởng cũng bắt đầu thấy mệt mỏi, chuyện hôm nay sựu dọa người, thiếu chút nữa là gây tai nạn chết người, đều dừng lại ở đây .

      Trong lòng Trinh nương rốt cuộc cũng nhịn nổi nữa. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng như có giàn hỏa thiêu, “Triệu thị trộm son của ta, Triệu Nhị Hổ phân biệt trắng đen vu hãm tướng công ta và nương tử có tư tình! Việc này sao lại tính?”

      “Triệu thị trộm đồ chẳng những biết sai, lại còn quay ra cắn ngược lại xấu thanh danh của tướng công ta và Hương Thảo! Việc này sao tính?”

      “Còn có ngươi,” Trinh nương chỉ vào Hương Thảo lạnh lùng , “Ngươi cầu tướng công ta chuyện kia ra, vậy khi Triệu thị làm ô thanh danh ngươi, ngươi vì cái gì mà đứng ra ?”

      “Các ngươi đều tướng công ta giải thích sớm, nhưng mà chàng giải thích hữu dụng sao? Lúc chuyện đó phát sinh chỉ có hai người là chàng và Hương Thảo, ai có thể làm chứng! Chàng giải thích các ngươi có thể tin chàng sao?”

      Mọi người đồng loạt nghẹn lời, quả , cho dù Thẩm Nghị có muốn giải thích, bọn họ cũng chưa chắc tin. Dù sao lời Triệu thị là đúng, chính mắt nàng ta nhìn thấy hai người kia ôm nhau cùng chỗ. Mãi cho đến khi Hương Thảo nhảy sông, bọn họ mới cảm thấy Hương Thảo và Thẩm Nghị là trong sạch.

      Trinh nương ôm sát Diệu nhi vào lòng, trong lòng cảm thấy vô cùng đắng chát. Tướng công nhất định là có cái khó của chàng, nhưng dựa vào cái gì mà chàng phải chịu người khác chỉ trỏ xấu, dựa vào cái gì chỉ câu của thôn trưởng, tất cả ủy khuất của chàng đều được trả lại?

      “Thôn trưởng, việc này thể cứ như vậy mà cho qua được. Dựa vào cái gì mà tướng công làm gì cũng phải chịu ủy khuất như vậy? Chàng là tiên sinh, ngươi như vậy về sau làm thế nào có thể dạy dỗ bọn nữa!” Nước mắt Trinh nương cuồn cuộn chảy xuống. Hôm nay nếu việc này cứ mơ hồ cho qua như vậy, Thẩm Nghị rất ủy khuất.

      Thôn trưởng cau mày, khó xử nhìn Trinh nương, “Thẩm nương tử, Thẩm tú tài hôm nay quả là bị ủy khuất, nhưng mà ngươi nhìn xem, Triệu thị bị nam nhân của nàng giáo huấn, Hương Thảo lại vừa nhảy sông mới được cứu lên. Thân là thôn trưởng, ngươi bảo ta phải làm thế nào đây? Thẩm tú tài sau này còn ở trong thôn dạy học, mọi người ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp (ý là gặp nhau thường xuyên) việc gì phải đem mọi chuyện làm đến mức tuyệt tình như vậy chứ?”

      “Thôn trưởng, Thẩm tiên sinh, Thẩm nương tử, là ta đúng, ta xin lỗi Thẩm tiên sinh.” Sắc mặt Hương Thảo tốt lên nhiều, tuy nhiên vẫn như trước chảy nước mắt, nàng xuống giường, quỳ lạy trước mặt vợ chồng Thẩm Nghị.

      “Chuyện bên suối ngày đó, ngoại trừ ta và Thẩm Nghị tiên sinh có người khác thấy, tuy rằng chỉ là tiên sinh giúp đỡ ta chút nhưng ta vẫn sợ… Ta sợ bị Nhị Quý ca biết… Cho nên… cho nên ta mới khẩn cầu Thẩm tiên sinh đừng . Hôm nay nghe thấy thê tử Triệu Nhị Hổ là nàng nhìn thấy… ta sợ hãi, liền… liền… Ta thực xin lỗi tiên sinh.” Hương Thảo vừa khóc vừa .

      Trần Nhị Quý đau lòng nhìn nàng , “Nàng… Sao nàng lại hồ đồ như vậy. Loại chuyện này sao ta có thể để trong lòng chứ.”

      Nương Hương thảo lập tức hỏi câu, “Con sao?” phải nàng tin nữ nhi của mình, chỉ là nàng sợ nữ nhi của mình bị uy hiếp dám ra. Tuy rằng Thẩm Nghị cũng giống cái loại người đó.

      “Con làm sao có thể lừa nương, con… Con sợ hãi….” Hương Thảo khằng định, lại thêm lần.

      Lúc này mọi người đều tin Thẩm nghị, bằng cá tính nhát gan sợ phiền phức của Hương Thảo nàng làm như vậy cũng hề kỳ quái. Trước đó mọi người quá tin Thẩm Nghị chính là vì Hương thảo có thừa nhận, và Thẩm Nghị giải thích cũng quá đơn giản. Hương Thảo nhảy sông, có thể là chứng minh trong sạch, cũng có thể là do gian tình bại lộ. Cho nên nghe thấy Thẩm Nghị phía, cũng rất khó làm người khác tin tưởng. Tuy nhiên cũng bởi vì Hương Thảo nhát gan sợ phiền phức, mọi người cũng tin Hương Thảo dám dối ở trước mặt nhiều người như vậy. Nếu nàng lúc trước Thẩm Nghị mở miệng là vì nàng cầu Thẩm Nghị, lời này cũng là đáng tin. trắng ra, Hương Thảo là người bọn họ nhìn từ bé đến lớn, bọn họ tất nhiên là tin tưởng Hương Thảo hơn Thẩm Nghị.

      Trần Nhị Quý kéo Hương Thảo, được tự nhiên gãi đầu, “Ta căn bản để ý cái chuyện này, nàng… Nàng sau này đừng có ngớ ngẩn như vậy nữa.” Tuy rằng tin tưởng Hương Thảo và Thẩm Nghị nhưng mà trong lòng vẫn có chút oán giận Thẩm Nghị. Nếu Thẩm Nghị sớm chút, phải việc này xảy ra hay sao?

      Chuyện Hương Thảo giải quyết, còn chuyện Triệu thị.

      Thôn trưởng thầm nhàng thở ra. vừa rồi ba phải phải là muốn bao che cho ai, mà là vì cũng tin Thẩm Nghị, nhưng muốn chuyện Hương Thảo và Thẩm Nghị lại nháo ra tình nào đó. Hương Thảo cũng sắp xuất giá,Thẩm Nghị cũng chỉ là tiên sinh dạy học bên ngoài. tình nguyện để Thẩm Nghị chịu ủy khuất cũng muốn nghe thấy điều muốn nghe.

      Về phần Triệu thị, sớm thích cái loại nữ nhân thích gây phiền phức này rồi.

      “Triệu thị, ngươi cũng thừa nhận son này là ngươi trộm từ nhà họ Thẩm, điểm này ta muốn nhiều. Trộm đồ của người khác, vốn là phải đưa tới quan phủ, tuy nhiên niệm tình ngươi chỉ trộm chút đồ vật , lại là vi phạm lần đâu, phạt ngươi hỏi giá son, bồi thường gấp đôi tiền cho Thẩm nương tử . Chuyện Hương Thảo ngươi tình chân tướng lại dám mở miệng xấu, khiến cho Hương Thảo phải nhảy sông, phạm vào võ mồm, phạt ngươi tự vả miệng hai mươi cái, nếu còn dám tái phạm, người trong thôn liền thay Triệu Nhị Hổ lấy ra thất xuất chi điều trong đó có võ mồm hưu ngươi!”Thôn trưởng nghiêm túc với Triệu thị. (thất xuất chi điều: bảy điều kiện được đặt ra để bỏ vợ thời phong kiến, bao gồm mấy tội như: bất hiếu với cha mẹ chồng, sinh được con…)

      Triệu thị vừa nghe thấy mặt liền xám ngoét lại. Nàng đoán chắc là Hương Thảo nhát gan sợ phiền phức tuyệt đối dám đứng ra chuyện mới dám làm như vậy, cũng đoán chắc người trong thôn quá tin tưởng vợ chồng Thẩm Nghị, kết quả, Hương Thảo cư nhiên giúp đỡ Thẩm Nghị giải thích, thôn trưởng còn phạt nàng…

      Thôn trưởng trừng mắt liếc nhìn Triệu Nhị Hổ, “Triệu Nhị Hổ, ngươi nghi ngờ vô căn cứ, chỉ việc hoài nghi thê tử mình và Thẩm tú tài cấu kết, rất đáng giận, phạt ngươi ngay bây giờ trước mặt mọi người trong thôn nhận lỗi trước Thẩm tiên sinh.”

      Mặt Triệu Nhị Hổ đỏ bừng lên, đến trước mặt Thẩm Nghị, ngắc ngứ nửa ngày mới ra được câu, “Ta rất xin lỗi tiên sinh, tiên sinh đánh ta .”

      Thẩm Nghị bình tĩnh nghe xong lời xin lỗi, “Triệu Nhị ca cần phải như thế, sau này như vậy nữa là được.”

      Thôn trưởng thấy mọi chuyện giải quyết xong xuôi, phất tay, “Đều thôi, thôi, để Hương Thảo nghỉ ngơi cho tốt nào.” Người xem náo nhiệt trong thôn cũng dần dần tản .

      Cha Cẩu Đản lúc gần yên lòng với Thẩm Nghị, “Tiên sinh, khiến ngươi chịu ủy khuất rồi…”

      Thẩm Nghị gì, chỉ lắc đầu. Cha Cẩu Đản đành than thở vài câu sau đó lưu luyến rời mang theo Trần Nhị Quý rời .

      Trinh nương nhìn về phía Thẩm Nghị, trong mắt Thẩm Nghị có chút cảm xúc nào. Nàng đột nhiên rất muốn trở về nhà, muốn nhào vào lòng Thẩm Nghị khóc lớn trận. Thẩm Nghị khẽ thở dài tiếng, đón lấy Diệu nhi trong tay nàng, tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng , “Chúng ta về nhà .”

      Hương Thảo do dự chút, cuối cùng vẫn kêu lên, “Tiên sinh… Cảm ơn ngươi.”

      Thẩm Nghị quay đầu lại, ngay cả cước bộ cũng hề tạm dừng, mang theo Diệu nhi và Trinh nương về nhà.

      Về nhà, dỗ ngủ Diệu nhi xong, Trinh nương vừa tiến vào phòng bị Thẩm Nghị gắt gao ôm vào trong ngực. Cả người đều tản ra loại cảm giác biết làm sao. Trinh nương dùng sức ôm lại . Hai ngươi ôm như vậy lúc lâu, mới thấy Thẩm Nghị thấp giọng , “Bọn họ tin ta, ta trách bọn họ, nhưng mà ta có làm sai hay ? Có phải nên ra sớm chút? Nếu nàng ấy chết như vậy… Có đáng giá …?”

      Trinh nương biết theo như lời Thẩm Nghị cái đáng giá đó là hay là Hương Thảo. Nhưng nàng vẫn gắt gao dùng sức ôm lấy Thẩm Nghị. Thẩm Nghị gì nữa, chỉ ôm lấy nàng, cảm nhận ấm áp từ người nàng truyền đến.

      ngày dài cuối cùng cũng trôi qua.

      Ngày qua ngày chậm rãi trở lại như cũ, chỉ là Triệu thị hề hay xuất môn giống như trước đây nữa. Đưa bạc trả Trinh nương còn nhờ người khác đưa hộ. nhà Triệu Nhị Hổ và bọn họ hoàn toàn trở nên xa lạ, gặp mặt cũng giống như người xa lạ. Trinh nương cũng so đo hai mươi cái tát kia Triệu thị có đánh hay đánh. Nàng cần biết, ý nghĩa trừng phạt của thôn trưởng phải ở hai mươi cái tát kia.

      Hương Thảo sớm gả ra ngoài, việc kia rốt cuộc vẫn ám ảnh nàng. Nhà Cẩu Đản sợ đêm dài lắm mộng, hôn kỳ liền tiến hành sớm hơn ba tháng, trước khi thành thân, nàng có tới nhà họ Thẩm tìm Trinh nương.

      “Tiên sinh là vì ta mới chịu ủy khuất… Do ta sợ hãi… Lúc ấy trước mặt chúng ta có ai… Ta… Ta bị con rắn kia dọa… Ta sợ quá liền bổ nhào vào trong lòng … Tiên sinh dám chạm vào ta… Là ta quá sợ hãi nên ôm chặt lấy buông… Ta sợ… Ta sợ việc này truyền ra… Ta sợ hôn thành… Cho nên ta khẩn cầu tiên sinh! Là ta cầu dừng chuyện này ra! Là ta cầu …” Hai tay Hương Thảo ôm lấy mặt, nước mắt từ kẽ ra ngừng chảy ra. Nàng thống khổ xong. Trinh tiết đối với nữ tử so với cái gì cũng quan trọng hơn. Nếu nàng hứa gả cho người ta còn bổ nhào vào trong lòng nam tử xa lạ khác, còn ôm chặt lấy trong thời gian dài, cho dù chỉ là vô tình, cũng đủ để hủy danh tiết của nàng! Nàng vốn tưởng rằng có người nhìn thấy, nghĩ đến cưới cùng vấn bị ra…

      Trinh nương thở dài, ra là thế! tình liên quan tới danh tiết, Thẩm Nghị làm như vậy là hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu phải là Hương Thảo nhảy sông, chỉ sợ Thẩm Nghị ngay từ đầu cũng tính mở miệng giải thích. Cho dù sau đó bất đắc dĩ phải ra cũng chỉ qua loa đại khái. Thẩm Nghị tình nguyện để mình chịu ủy khuất cũng muốn giấu diếm chuyện này để bào toàn danh tiết cho Hương Thảo.

      “Quên , Hương Thảo, quên chuyện này , hảo hảo lập gia đình !”

      Tiễn bước Hương Thảo, trong lòng Trinh nương phức tạp. Thẩm Nghị vẫn cho nàng chuyện này, là vì quá mức tin tưởng nàng hay là muốn hết lòng tuân thủ hứa hẹn với Hương Thảo? Nhưng mà mặc kệ là vì cái gì, Trinh nương cũng đều vui vẻ.

      Hương Thảo và Trần Nhị Quý thành thân lâu sau đó. Trần Nhị Quý mang rượu đến tìm Thẩm Nghị. Hai nam nhân ngồi chiếu gì đó Trinh nương biết. Nàng chỉ biết là đêm hôm đó Thẩm Nghị hung hăng muốn nàng lần lại lần, cuối cùng mang theo men say, Thẩm Nghị lẩm bẩm với nàng, nữ nhân hiểu rằng nam nhân… Nam nhân quan trọng là tấm lòng phụ nữ… Mới thèm quan tâm mấy chuyện loạn thất bát tao (chuyện linh tinh) lẻ tẻ…
      linhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 26: Chúng ta cũng sinh đứa

      Ngày chậm rãi trôi qua trong yên lặng, Thẩm Nghị vẫn như cũ, mỗi ngày đến giáo đường dạy bọn trẻ học bài. Trinh nương ở nhà chăm sóc Diệu nhi, ngày qua ngày thanh nhàn tự tại. Về phần những chuyện khác, Trinh nương muốn nghĩ đến, cũng muốn quan tâm.

      Diệu nhi thể nghi ngờ là người có gánh nặng nhất. Nó thấy trong sân nhà Cẩu Đản nuôi gà, thế là cả ngày nghĩ làm thế nào để trong sân nhà mình cũng có thể muôi đàn gà con.

      Diệu nhi tâm tâm niệm niệm muốn nuôi gà ở nhà. Thẩm Nghị và Trinh nương lay chuyển được nó, đành phải ra vào trong thôn mua mười con gà con về. Thẩm Nghị nhờ người trong thôn giúp mình làm cái chuồng gà đơn giản. Diệu nhi cẩn thận để gà con cục cưng vào trong chuồng gà, lại còn rất cẩn thận với gà con cục cưng, “Sau này, đây chính là nhà của các ngươi. Các ngươi phải nhanh lớn lên nhé, sau đó sinh trứng gà cho ta ăn.”

      Thẩm Nghị nhìn vậy liền cười, “Diệu nhi, gà cục cưng là do ta và tỷ tỷ đệ mua cho đệ, chuồng gà cũng là do chúng ta làm cho đệ, có phải là đệ nên tự mình chăm chúng nó hay ?”

      Diệu nhi nhìn đám gà cục cưng líu ríu đầy đất, thực vui vẻ đáp ứng, “Được! Đệ chăm chúng nó!”

      Thẩm Nghị và Trinh nương đồng thời mở miệng, “Vậy đệ…”

      Hai người liếc nhìn nhau, Thẩm Nghị nhíu mày nhìn Trinh nương, Trinh nương cười cười, ý bảo trước .

      Thẩm Nghị ngồi xổm xuống bên người Diệu nhi, nhìn đám gà con đất hỏi nó, “Vậy Diệu nhi chuẩn bị chăm như thế nào?”

      Diệu nhi thực cao hứng nhìn chằm chằm vào đám gà con , nghe thấy Thẩm Nghị hỏi như vậy, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó lắc lắc cái đầu , “ biết.”

      Thẩm Nghị mỉm cười, “Diệu nhi biết chăm như thế nào còn muốn chăm chúng nó, nếu gà con cục cưng chết làm sao bây giờ?”

      Diệu nhi cau mày nhìn gà con cục cưng, qua lúc lâu mới uể oải cúi đầu, “ biết…”

      Thẩm Nghị cười sờ sờ đầu của nó, “Diệu nhi, về sau chuyện gì biết thể đáp ứng, hiểu ?” Nhìn Diệu nhi cúi đầu, vừa cười vừa xoa xoa loạn đầu nó, “Tỷ phu cũng biết chăm chúng nó như thế nào. Như vậy , Diệu nhi theo tỷ phu cùng nhau học chăm gà con như thế nào, được ?”

      Diệu nhi nghe thấy liền hưng phấn, ôm lấy cổ Thẩm Nghị làm nũng, “Được a, được a, tỷ phu và ta cùng nhau học a. Chúng ta nuôi gà con cục cưng lớn, sau đó để gà con cục cưng đẻ trứng gà cho chúng ta ăn.”

      Thẩm Nghị ôm lấy Diệu nhi, ha ha cười, còn quên với Diệu nhi, “Chuyện này chúng ta thương lượng tốt, vậy cho tỷ tỷ đệ chăm gà con a. Gà con cục cưng chỉ được do chúng ta chăm. Chúng ta phải tự mình quét tước chuồng gà, cho gà con cục cưng ăn, đệ có làm được hay ?”

      Diệu nhi vươn ngón út, ngoắc lấy ngón tay út của Thẩm Nghị, “Đệ có thể làm được! Ngoéo tay hứa hẹn nào! Trăm năm đổi a! Ha ha ha…”

      Trinh nương nhìn vậy cũng cười. Nàng cũng chỉ muốn hỏi Diệu nhi chuẩn bị chăm như thế nào. Nàng cảm thấy tiểu hài tử và động vật thân cận được với nhau là chuyện tốt. Hơn nữa, Diệu nhi bị chăm đến mức có chút nhõng nhẽo, nếu có thể tự mình chăm sóc cũng là chuyện tốt.

      Thẩm Nghị lập tức ôm Diệu nhi tới nhà có muôi gà, cẩn thận hỏi gà con muốn ăn cái gì, mỗi ngày cho ăn mấy lần, nếu sinh bệnh làm sao… Đợi hỏi được cả đống lớn vấn đề, mãi đến khi hỏi ra cái gì nữa mới thôi.

      Sau đó, đúng như lời của Thẩm Nghị cùng Diệu nhi, Diệu nhi bắt đầu nhận thức được trách nhiệm của mình, còn chăm gà con, thấy chuồng gà ô uế liền cầm cái chổi quét quét. Mỗi ngày đúng giờ cho gà con ăn, còn mỗi ngày đều đến quan sát gà con, chờ Thẩm Nghị dạy học xong về nhà liền hứng trí bừng bừng cho nghe. Trinh nương mỗi lần có ý định giúp đỡ, Diệu nhi đều nghiêm mặt cứng rắn cho nàng tới gần chuồng gà, còn nghiêm trang tuyên bố: Gà con cục cưng nhất định phải do nó và Thẩm Nghị chăm sóc. Khiến cho Trinh nương dở khóc dở cười.

      Sau này Trinh nương thấy Diệu nhi biết chăm gà con, đơn giản cũng mặc kệ chuyện này, để Thẩm Nghị và Diệu nhi chăm.

      Khiến cho Lưu Đại Trụ ngồi xe bò đến Bạch Hà thôn, thấy Diệu nhi đầu đầy mồ hôi ghé vào phía dưới chuồng gà quét uế vật ngây ngẩn cả người, mãi cho đến khi Diệu nhi cao hứng nhìn khoe gà con cục cưng của mình mới kịp thời phản ứng lại.

      “Được! Được! Diệu nhi có thể làm việc a!” Lưu Đại Trụ tâm khen thưởng. Diệu nhi tuy rằng lúc nghe lời nhưng từ yếu ớt, tại thấy nó có thể tự mình làm việc, là vui mừng thôi.

      Lưu Đại Trụ đến là để đưa sổ sách và lợi tích của của hàng, những cho bọn họ rất nhiều thứ còn mang đến thư của Thẩm Huy và Hoa Đào. Thư vốn là đều đưa tới Thẩm gia, Thẩm Phong nghe Lưu Đại Trụ muốn tới thôn Bạch Hà liền nhân tiện nhờ mang thư lại đó.

      Lưu Đại Trụ ăm cơm trưa xong liền . Trinh nương cũng giữ lâu, biết là trong cửa hàng còn có ít chuyện đợi phải làm.

      Đợi đến trưa Thẩm Nghị trở về, hai người cùng nhau đọc thư. Nội dung trong thư của Thẩm Huy rất đơn giản, còn thư của Hoa Đào vẫn giống như trước đây dài dòng viết ra cả đống. Cuối hai phong thư đều viết Hoa Đào mang thai ba tháng. Trinh nương và Thẩm Nghị đều rất cao hứng.

      Thẩm Nghị vui vẻ liên tục , “Tốt! Tốt! Tam ca rốt cục cũng có rồi!” Lập tức đề bút viết hồi lại cho Thẩm Huy. Trinh nương cũng viết phong thư chúc mừng Hoa Đào, lại dặn dò rất nhiều chuyện cần chú ý. Cuối cùng đem hai phong thư dán lại cùng chỗ, chờ ngày mai nhờ người mang tới Thẩm gia, nhờ Thẩm Phong giúp đỡ mang ra ngoài.

      Trong lòng Trinh nương hơi có chút tiếc nuối. Trong thư Hoa Đào vẫn như trước hỏi Trinh nương chuyện mang thai. Trinh nương nhìn hai chữ mang thai này, trong lòng mảnh ảm đạm. Nàng và Thẩm Nghị viên phòng cũng mấy tháng, nhưng nàng vẫn như cũ có động tĩnh gì. Nàng chỉ lo thầm đau buồn lại có chú ý tới Thẩm Nghị bên cạnh bởi vì biểu tình của nàng thay đổi mà hơi hơi nhíu mày.

      Buổi tối, lúc nằm giường, Thẩm Nghị nhìn mắt nàng mà dần trở lên khô nóng, hô hấp ấm nóng phun ra ở mang tai Trinh nương, “Chúng ta cũng sinh đứa .”

      Gương mặt tinh xảo của Trinh nương hơi hơi đỏ lên, nhàng nhắm lại hai mắt khẽ ừ tiếng.



      Đôi lời: chung, Trinh nương cũng từng bước trưởng thành, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nhé, chỉ nhen nhúm thôi. Và, đây là điền văn, nhàng vậy thôi nhé (dù chương sau H cao @@)
      linhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 27: Ta nàng, Trinh nhi…
      Rating: 18+++++…….

      Editor: Thiếu Quân

      Beta: TĐHS​

      Merry Christmas!!!! Chúc mọi người giáng sinh an lành, vui vẻ naz!!!

      Vì rất nhiều lí do… (ta lười) nên h ta mới post truyện tặng các nàng được…

      chung xôi thịt đầy đủ, cũng có chút đáng , có chút trẻ con, đọc xong cảm thấy rất ấm áp!!!! Rất phù hợp với giáng sinh nhé!!!!!!!

      Enjoy!!!!!!!!!!!

      Buổi tối, lúc nằm giường, Thẩm Nghị nhìn mắt nàng mà dần trở lên khô nóng, hô hấp ấm nóng phun ra ở mang tai Trinh nương, “Chúng ta cũng sinh đứa .”

      Gương mặt tinh xảo của Trinh nương hơi hơi đỏ lên, nhàng nhắm lại hai mắt khẽ ừ tiếng.

      Lần này, trong phòng có ánh nến, Thẩm Nghị dựa theo ánh trăng tinh tế thưởng thức Trinh nương.

      Gương mặt tinh xảo, hàng mi cong dài hơi hơi lay động, cái mũi thanh tú cao cao, khắp mặt ửng hồng, ôn nhu động lòng người, đôi môi mềm mại hơi hơi mở ra giống như hoa hồng đỏ rực. Thẩm Nghị chậm rãi hạ môi mình xuống, xúc cảm mềm mại khiến cho kìm lòng được muốn thu vào càng lúc càng nhiều.

      nhàng cởi bỏ cái yếm người Trinh nương, để lộ ra da thịt non mềm tuyết trắng oánh nhuận như ngọc. Thân thể Trinh nương khẽ run run. Thẩm Nghị kìm được tiếng than , ràng phải là lần đầu tiên nữa, vậy mà vẫn ngượng ngùng giống như nụ hoa mới hé, khiến cho điên cuồng chìm đắm.

      Hai mắt Thẩm Nghị trở nên sâu thẳm. tay nắm lấy thỏ ngọc nhắn dang nhảy nhót hơi xoa nắn. khẽ cười tiếng, “Trưởng thành rồi.”

      Khuôn mặt nhắn của Trinh nương hồng lên, rất nhanh bị xúc cảm truyền đến từ bàn tay ấm nóng của Thẩm Nghị khiến cho chấn động giống như có dòng điện chạy qua, khỏi thở ra tiếng.

      Thẩm Nghị vùi đầu vào thân thể tơ lụa trần trụi của nàng, nhàng xoa nắn ngực , đem hai tiểu hồng điểm ướt át mê người kia ngậm trong miệng mà tinh tế nhấm mút.

      Hô hấp của Trinh nương trở nên dồn dập, từng đợt cảm giác tê dại khiến cho nàng khỏi cong lưng lên đón nhận, thân mình càng ngày càng mẫn cảm bị Thẩm Nghị làm cho thở gấp ngừng.

      Thẩm Nghị liếm đường từ ngực nàng lên, lướt qua bả vai duyên dáng cùng xương quai xanh tinh tế, ngậm lấy vành tai nàng. Trinh nương lại run rẩy thêm nữa. Hôm nay Thẩm Nghị rất giống với bình thường.

      “Tướng công… Tướng công…” Thanh của Trinh nương có chút nhuyễn ra, mềm mại đáng đến tận xương… Lý trí của Thẩm Nghị dường như bị đập nát, nâng người lên, bạc môi che lại cái miệng nhắn của nàng, tìm được chiếc lưỡi đinh hương, cùng với nó thân mật quấn quýt dây dưa.

      “Ngô… Ân…” Trinh nương cảm thấy cả người mình như sắp tan chảy. Thân thể nàng càng ngày càng kiều nhuyễn ( kiều, mềm mại, nhũn ra) vô lực.

      Sau nụ hôn dài, ánh mắt trinh nương mê ly, hai gò gá đỏ hồng, môi bị hôn có chút sưng đỏ, còn có chút oánh nhuận sáng bóng. Ánh mắt Thẩm Nghị tối , cúi đầu lại cùng nàng gắn bó triền miên hồi lâu.

      Tay Thẩm Nghị chậm rãi xuống. Thân thể nàng thon dài mềm mại, eo xương, Thẩm Nghị ở bên hông nàng lưu luyến hồi lâu mới dò xét xuống. Trinh nương tự chủ mà khép lại cặp đùi thon dài đẹp đẽ, “Ân… cần…”

      Thẩm Nghị dừng động tác, giọng dụ dỗ nàng, “Ngoan… Trinh nương… Tách chân ra nào…”

      Trinh nương nhuyễn ra giống như giọt xuân thủy, cực kỳ ngượng ngùng thở gấp, “Tướng công… cần…” Sương mù trong mắt tràn ngập, ngay cả lông mi cũng đều dính chút sương mờ.

      Tay Thẩm Nghị tiếp tục dao động người nàng, bên hưởng thụ thân thể kiều mỵ mềm mại xương, bên hôn nàng, giọng thào tên nàng, “Trinh nương… Trinh nương…”

      Trinh nương ngượng ngùng đáp lại , “Ân…”Tiếng thở dốc nhàng nhợt nhạt tiến sâu vào tận đáy lòng Thẩm Nghị.

      Thẩm Nghị thong thả kiên định khai mở hai chân nàng, thẹn thùng mãnh liệt khiến cho Trinh nương co rúm lại chút, “ nên nhìn…” Nàng hơi hơi giãy dụa, lại bị Thẩm Nghị dùng môi chặn miệng, chỉ có thể phát ra thanh hừ hừ.

      Thẩm Nghị hôn nàng hồi lâu mới buông ra, “Để ta xem xem…” Thanh của trầm đục, hoàn toàn có nét trong trẻo ngày xưa.

      xong lại thấp giọng cúi xuống, nhìn đóa hoa run rẩy nhè nơi cấm cốc u kia, “Nó đẹp…” Thanh của truyền đến từ giữa hai chân nàng, khi chuyện hô hấp nhàng thoáng phun lên đóa hoa kiều diễm.

      Trinh nương ngượng ngùng cực độ, ngón tay nắm chặt lấy ga giường, thở gấp liên tục, tóc dài rối tung, có loại đẹp rung động lòng người.

      Ngón tay Thẩm Nghị nhàng chạm vào đóa hoa nhu nhược kia, giọt mật hoa chậm rãi rơi xuống. Trinh nương khó nhịn đến mức phải cắn ngón tay của mình mới có thể ngừng kêu lên.

      “Trinh nương…” Trong thanh của Thẩm Nghị có tia kỳ quái.

      Trinh nương còn chưa kịp hỏi lại, bị kích thích, “A…” tiếng nức nở thoát ra, thế nhưng…

      Thẩm Nghị đè lại hai chân cực kỳ muốn khép lại của Trinh nương, đôi môi nóng ấm hôn lên đóa hoa của nàng. Trinh nương đột nhiên bị cảm giác run rẩy cùng thẹn thùng cực độ khiến cho thân thể run rẩy kịch liệt. Nàng chỉ có thể hô hấp, đầu óc trống rỗng, hai chân bị tách ra, ngay cả ngón chân cũng cứng lại.

      cần… Tướng công…Nơi đó bẩn… A… cần…” Trinh nương liều mạng áp lại thanh của chính mình, vọng lại là tiếng nức nở kiều mị ngọt ngào vô cùng…

      Nước mắt trong suốt từ mặt nàng chậm rãi chảy xuống, khoái hoạt đến cực hạn này khiến cho nàng mấy lần cảm thấy muốn hôn mê bất tỉnh, tự chủ được nâng lên thắt lưng, mái tóc đen dài tùy ý phiêu tán, nức nở ngừng…

      Trinh nương chỉ cảm thấy có biển hoa ở trước mắt nàng, khiến cho đầu óc nàng choáng váng, cũng vô lực thừa nhận.

      “Trinh nương…” Thẩm Nghị nâng đầu lên, nâng lên hai chân nàng, nhiệt tình nóng rực (cái đó đó >.<) chậm rãi tách ra tầng tầng đóa hoa, phá tan cánh cổng xông vào hoa tâm. (ặc!)

      “Ân…” Trinh nương thét lớn tiếng. Hai chân vô ý thức tự động quấn quanh người Thẩm Nghị, ánh mắt Thẩm Nghị cũng càng ngày càng trở nên nóng bỏng…

      Thẩm Nghị ngụm ngậm lấy thỏ ngọc trước ngực nàng, ôm chặt lấy thân hình xinh đẹp. Chậm dãi di động.

      Trinh nương chỉ cảm thấy chính mình bị thiêu đốt dường như còn gì, thần trí trống rỗng, chính mình dường như sắp bay lên…

      Biển hoa lại lẫn nữa nở rộ, khi đến tận cùng thoải mái, Thẩm Nghị ôm chặt lấy nàng, nàng nghe thấy tiếng gầm vang vọng bên tai, “Ta nàng, Trinh nhi!”

      Đợi nàng chậm rãi rơi xuống từ đám mây, Trinh nương chỉ cảm thấy cả người mình mềm nhũn. Nàng mệt mỏi, để mặc Thẩm Nghị ôm lấy thân mình.

      Thẩm Nghị cười cười vỗ về chiếc lưng đầy mồ hôi của nàng, vén lên mái tóc dài ẩm ướt, ôn nhu hôn lên trán nàng. Nhìn bộ dáng mê man như lâm vào sương mù của nàng mỹ mãn , “Ngủ …”

      Trinh nương rốt cuộc cũng ngăn lại được cơn buồn ngủ nữa, cũng chẳng còn khí lực để bất cứ điều gì, trước khi bị đêm tối che , nàng dường như lại nghe được…

      Thẩm Nghị nhàng lặp lại câu, “Ta nàng.”
      linhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 28: Gà con cục cưng của Diệu nhi…

      Mấy ngày sau đó, Thẩm Nghị tựa như quen mùi, cứ vừa đến tối liền ôm Trinh nương buông tay, vừa kéo dài lại vừa ép buộc, mãi cho đến khi Trinh nương chịu nổi nữa liên tục cầu xin tha thứ mới bằng lòng bỏ qua.

      Mỗi ngày Thẩm Nghị đều hưng phấn bừng bừng dạy học, Trinh nương khổ chỗ , ngày hôm sau rời giường xương sống thắt lưng như muốn rã rời. Nhưng mà trong lòng lại rất vui vẻ, cứ như vậy, có lẽ rất nhanh nàng có thể mang thai đứa .

      giờ Diệu nhi có thể tự mình rời giường vào buổi sáng, cần chờ Trinh nương đến gọi. Buổi tối cũng có thể tự ngủ. Mỗi ngày nó đều có nhiều việc cần quan tâm hơn so với Trinh nương, muốn thăm gà con, muốn cho gà con ăn cơm đúng giờ, muốn quét dọn chuồng gà, muốn Thẩm Nghị dạy học, muốn học viết chữ, còn muốn cùng gà con chơi đùa,… Trinh nương mỗi lần nhìn thấy nó mân mê cái mông ghé đầu vào chuồng gà liền cảm thấy vừa vui mừng vừa buồn cười.

      Thẩm Nghị và Trinh nương đối với Diệu nhi mà , là tỷ tỷ và tỷ phu nhưng kỳ lại giống như cha mẹ hơn. chỉ lo chăm sóc Diệu nhi, còn cho nó ăn no mặc ấm, còn muốn giáo dục nó lên người. Ở phương diện này ý nghĩ của Thẩm Nghị và Trinh nương có chút khác nhau. Lúc thấy Diệu nhi tròn bốn tuổi muốn đưa nó đến học đường trong thôn chính thức học vỡ lòng. Thẩm Nghị lại muốn cho Diệu nhi học sớm như vậy, Diệu nhi tuổi còn quá , ở học đường ngồi im ngày rất khó khăn cho nó.

      Tuy nhiên dù có tới học đường nhưng cũng trì hoãn việc học của Diệu nhi. Thẩm Nghị sau khi về nhà đều dạy Diệu nhi mấy câu thơ đơn giản, Tam Tự Kinh, Thiên Tự văn linh tinh. Diệu nhi cũng học được ít, viết chữ lại càng cần phải , hoàn toàn do Thẩm Nghị cầm tay dạy dỗ.

      Trinh nương kỳ cũng rất thương Diệu nhi, sau năm nữa mới học sau năm nữa mới . Bọn khi tới học đường rất ít có cơ hội chơi đùa vui vẻ. Trinh nương nghĩ vậy cùng liền thuận theo ý định của Thẩm Nghị.

      Hôm nay, lúc Trinh nương làm điểm tâm, Diệu nhi hứng trí bừng bừng tìm gà con của nó chơi. Cơm còn chưa làm xong, Diệu nhi ôm con gà con bình bịch chạy tới, thanh còn có chút khóc nức nở, “Tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Gà con cục cưng sắp chết mất rồi!”

      Trinh nương nhìn thoáng qua, tay nhanh nhẹn đảo đồ ăn, an ủi Diệu nhi, “Diệu nhi, đệ buông gà con cục cưng xuống . Gà con cục cưng nếu mà sinh bệnh có thể lây cho người. Tỷ tỷ nấu xong chút đồ ăn này giúp đệ coi gà cục cưng.”

      Hai mắt Diệu nhi đỏ hồng, nước mắt lưng tròng hỏi, “Tỷ tỷ, gà con cục cưng có phải chết hay ? Đệ chạm vào nó nó cũng động…”

      Trinh nương nhanh chóng đem đồ ăn nấu xong để lên bàn, lấy khăn lau hay tay, lúc này mới nhìn kỹ lại gà con trong tay Diệu nhi. Gà con này quả hề động đậy, tuy rằng người nó còn phập phồng thở chứng tỏ nó chưa chết. Trinh nương tìm cái khăn lau, bao gà con lại, với Diệu nhi, “Đệ rửa tay trước , nhớ phải dùng nước rửa chà xát cẩn thận, nhanh .”

      Gà con chết có thể có rất nhiều nguyên nhân, trong đó có thể là do nhiễm bệnh mà chết. Diệu nhi ôm nó lâu như vậy, lúc này rửa sạch tay có khả năng bị nhiễm bệnh.

      Diệu nhi hai mắt đẫm lệ nhìn gà con nửa ngày bước, Trinh nương có biện pháp, tay ôm lấy gà con, tay kéo Diệu nhi, lấy chút nước từ trong bể đổ vào chậu gỗ, ý bảo Diệu nhi rửa tay, “Nào, rửa tay cho sạch . Đệ nhanh rửa sạch tay, sau đó chúng ta nhờ nương của Tiểu Vũ ở nhà bên xem hộ gà cục cưng làm sao nhé.”

      Trong nhà Trịnh Tiểu Vũ nuôi rất nhiều gà. Gà cục cưng mà Diệu nhi nuôi chính là mua từ nhà nó.

      Diệu nhi vừa nghe thấy thế liền nhanh chóng rửa tay, dùng sức chà xát tẩy rửa, lại lấy nước rửa xoa lên, ngay cả nửa cánh tay đều rửa sạch . Rửa xong lấy khăn lau khô tay, sau đó hít hít cãi mũi với Trinh nương, “Tỷ tỷ, chúng ta tới nhà Tiểu Vũ ca ca .”

      Trinh nương khóa lại cửa nhà, tay nắm lấy Diệu nhi, tay kia cách lớp khăn ôm lấy gà con, tới Trinh gia, ở ngoài cửa gọi, “Trịnh tẩu tử có nhà hay ?”

      Nương Tiểu Vũ ở trong sân trộn thức ăn cho gà, nghe thấy tiếng gọi liền xoa xoa tay lên chiếc tạp dề người, cao giọng đáp lại, “Có có! Lại đây !”

      Nương Tiểu Vũ vừa mở cửa thấy Trinh nương ôm lấy gà cục cưng và Diệu nhi hai mắt đỏ bừng, cái mũi khụt khịt, kỳ quái hỏi, “Là Thẩm nương tử a, sao lại thế này? Diệu nhi, sao con lại khóc vậy?”

      Diệu nhi dùng sức khụt khịt cái múi, nức nở khóc, “Gà cục cưng sắp chết rồi, gà cục cưng sắp chết…Ô ô…”

      Trinh nương cười xin lỗi, ý định đến của mình. Nương Tiểu Vũ cũng để ý, tiểu hài tử đều có tình đặc biệt với tiểu động vật mà mình nuôi dưỡng.

      Nương Tiểu Vũ lấy tay gẩy gẩy gà con trong tay Trinh nương, chỉ là con gà này ngay cả khí lực để kêu cũng còn, ánh mắt cũng mở ra được. Nương Tiểu Vũ quan sát kỹ càng, sau đó cau mày với Trinh nương, “Gà này nuôi tốt, khó mà sống nổi nữa, là do lạnh mà chết.”

      Trinh nương cũng chưa từng nuôi gà, nghe như vậy liền cau mày hỏi, “Sao lại có thể chết lạnh? Mấy hôm gần đây đều nóng chết người mà.”

      Nương Tiểu Vũ cười , “Vừa nhìn là biết muội chưa từng nuôi gà. Gà con lúc rất sợ lạnh, ban ngày sao, nhưng ban đêm có gà mẹ bên người, gà con sợ lãnh túm lại chỗ, như vậy hoặc là bị đè chết hoặc bị lạnh chết.”

      Trinh nương thầm thả lỏng, chỉ cần phải là bệnh truyền nhiềm gì là được. Diệu nhi mỗi ngày đều chăm sóc tụi nó, nàng chỉ sợ gà con này có bệnh.

      Diệu nhi vừa nghe thấy gà con sống được nữa, liền oa oa khóc lên.

      Trinh nương nhìn về phía nương Tiểu Vũ lời cảm tạ, có lỗi, sau đó liền mang Diệu nhi về nhà.

      Sau khi về nhà Diệu nhi cẩn thận đặt gà con lên bàn, nhìn nó từ từ chết , từ từ cứng lại, Diệu nhi khóc suốt. Trinh nương khuyên như thế nào cũng vô dụng, nhìn Diệu nhi khóc thương tâm như vậy, trong lòng nàng cũng thấy rất khó chịu.

      Lúc Thẩm Nghị về nhà thấy cảnh tượng như thế này, Diệu nhi nhìn gà con khóc vô cùng thương tâm, Trinh nương nhìn Diệu nhi vẻ mặt tràn đầy đau lòng cùng bất đắc dĩ.

      “Làm sao vậy?” Thẩm Nghị ôn nhu hỏi hai người.

      Diệu nhi chạy ào vào lòng , khóc vô cùng thê thảm, vừa khóc vừa , “Gà cục cưng… Của đệ… chết… Oa… chết…”

      Thẩm Nghị bất đắc dĩ nhìn Trinh nương, Trinh nương chỉa chỉa thi thể gà con bọc trong khăn bàn, “Gà cục cưng chết, ta hỏi Trịnh tẩu tử, nàng là bị lạnh chết, có gà mẹ bên cạnh, gà con khó mà nuôi sống. Chàng sao trở về sớm vậy?”

      Bây giờ mới là giữa trưa, bình thường đều là chiều mới tan học. Thẩm Nghị vỗ vỗ cái lưng của Diệu nhi, “Trời càng ngày càng nóng. Buổi sáng còn đỡ, buổi chiều quá nóng nên để bọn trẻ về nhà nghỉ ngơi. Sau này đều về nhà lúc này.”

      Trinh nương gật gật đầu, bất đắc dĩ với , “Chàng khuyên nhủ đứa này , cơm cũng chưa ăn, vẫn khó đến bây giờ.”

      Diệu nhi khóc đến mức còn hơi, Thẩm Nghị vỗ về lưng nó, giọng hỏi, “Diệu nhi, gà con cục cưng chết, chúng ta đưa nó chôn được ?”

      Người chết cần mai táng, gà con chết cũng cần phải đem chôn. Diệu nhi gật gật đầu, sau đó lại lớn tiếng khóc lên, “Ô ô… Gà cục cưng chết rồi, sau này còn gặp lại nó nữa…Đệ muốn… Đệ muốn…”

      Thẩm Nghị nghĩ nghĩ, sau đó cười, với Diệu nhi, “Vậy như thế này nhé, chúng ta đem gà cục cưng vẽ lại, như vậy gà cục cưng tuy rằng chết nhưng vẫn còn bức họa ở lại, nó vẫn ở cùng với Diệu nhi.”

      Diệu nhi ngồi ở trong lòng Thẩm Nghị, nhìn gà cục cưng bàn, khóc nức nở lúc mới đồng ý gật đầu.

      Thẩm Nghị lấy giấy bút ra, tự mình vẽ trước cái, sau đó để cho Diệu nhi tự mình cẽ cái. Diệu nhi còn chăm chú vẽ, nét lại nét vẽ cái vòng hoa vòng quanh người gà con.

      lúc lâu sau mới vẽ xong, Diệu nhi nhìn nhìn gà con, lại hức hức thút thít khóc lát nữa sau đó mới cẩn thận lấy khăn bao lại gà con, cùng Thẩm Nghị ra sân, đến dưới tàng cây đào cái hỗ .

      Diệu nhi tự tay đem gà con để vào, sau đó lấp hố, dưới tàng cây lê liền có thêm cái mộ . Diệu nhi còn lấy cây gỗ cắm lên tiểu mộ, miệng lẩm bẩn, “Gà cục cưng… Ngươi chết nhanh như vậy… Cũng chưa sinh trứng gà cho ta ăn… Ô ô… Nhưng mà ta trách ngươi… Buổi tối lạnh sao ngươi cho ta biết? Nếu ngươi cho ta biết ta liền đem cái chăn cho ngươi… Ô ô… Như vậy ngươi còn lạnh nữa… Ô ô… Sau này ta nhìn bức vẽ nhớ ngươi…” Nó vừa khóc vừa niệm, còn rất trịnh trọng bái vài cái mới thôi.

      Bộ dáng nghiêm trang của nó lúc này khiến cho Trinh nương dở khóc dở cười. Tuy vậy bộ dáng Thẩm Nghị lại có chút suy nghĩ.

      Diệu nhi cuối cùng cũng chịu ăn cơm. Trinh nương nhanh chóng bưng đồ ăn nóng lên. Thẩm Nghị nhìn Diệu nhi cười với Trinh nương, “Diệu nhi là đứa thiện lương.”

      Sau đó lại thương lượng với Diệu nhi, “Diệu nhi, sau này mỗi ngày đệ lại vẽ cho mỗi chú gà con bức tranh được ? Đệ vẽ hết các bộ dáng của gà con lúc , chờ gà con lớn lên, hoặc chẳng may chết , đệ vẫn có thể lấy ra nhìn lại, giống như hôm nay vậy.”

      Diệu nhi húp ngụm cháo, nghe thấy Thẩm Nghị như vậy mắt liền sáng lên, vội vàng gật đầu giống như gà con mổ thóc, “Được a! Được a! Tỷ phu dạy đệ vẽ vẽ, sau này ngày nào đệ cũng vẽ a.”

      Thẩm Nghị cười cười gật đầu, lại tiếp tục hướng dẫn từng bước, “ bằng vẽ cả nhà chúng ta, sân, cây lê già, chuồng gà nữa , còn có thể vẽ cả thôn làng, vẽ sông vẽ núi. Biết vẽ cũng rất tốt, có thể vẽ tỷ tỷ, vẽ tỷ phu, vẽ Tiểu Vũ, Vẽ Cẩu Đản… Diệu nhi thấy thế nào?”

      Trinh nương cũng ôn nhu cười, “Tỷ cũng thấy như vậy rất tốt nha. Chờ sau này Diệu nhi trưởng thành, nhìn lại tranh có thể nhớ tới chuyện xảy ra ở nơi này.”

      Diệu nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn cái mộ dưới tàng cây lê.

      Thẩm Nghị lại thêm, “Cái này cũng giống như chuyện nuôi gà nhé, đồng ý rồi phải làm được nha, mỗi ngày đều phải vẽ.”

      Ánh mắt Diệu nhi sáng lên, dứt khoát gật đầu đồng ý.

      Rất lâu rất lâu về sau, khi Diệu nhi bằng cái tên Diệu của mình trở thành thế hệ họa gia tài ba, khi mở ra bức học vẽ khi còn , khỏi lại nghĩ tới ngày hôm nay trong thôn Bạch Hà…

      Diệu nhi tuy rằng vẫn còn chưa hiểu cái gì gọi là là phải làm, nhưng mà nó biết nó là tiểu nam tử hán , chuyện đáp ứng nhất định làm được. Từ hôm đó trở , nó liền bê băng ghế , ngồi vào bàn vẽ vẽ gà con.

      Gà cục cưng khiến cho Diệu nhi thương tâm mất thời gian khá dài, đúng lúc thời gian nghỉ ở nhà của Thẩm Nghị nhiều hơn. Hai người liền nghiên cứu cả ngày làm thế nào để cho số gà cục cưng còn lại sống sót.

      Đầu tiên là vấn đề giữ ấm. Gà con cục cưng sợ lạnh, hai người bọn họ cho thêm vào trong chuồng ít rơm rạ. Chung quanh chuồng gà cũng lấy rơm vây lại. Ban ngày lấy rơm xung quanh chuồng đem ra phơi khô nóng, đến tối liền lấy đó quây lại để giữ ấm.

      Gà con ăn cái gì cùng phải chú ý, ăn đúng loại gà con rất dễ bị tiêu chảy. Vì muốn gia tăng dinh dưỡng cho gà con, ngoại trừ trộn tốt thức ăn cho gà con, Diệu nhi còn nhân lúc chiều tà mỗi ngày lôi kéo Thẩm Nghị và Trinh nương bồi nó bắt sâu.

      Thẩm Nghị thấy cũng tốt, liền cười ha hả theo Diệu nhi chui vào trong bụi cỏ bắt sâu, thuận tiện dạy Diệu nhi nhận biết được thảo dược, các loại sâu linh tinh.

      Kỳ Trinh nương rất sợ sâu, tuy nhiên vẫn kiên trì cùng hai người. Mỗi lần nhìn thấy Diệu nhi bắt được sâu mà ầm ỹ kêu to, nàng liền cảm thấy cao hứng rất nhiều, và cũng tiện tay sờ xuống bụng mình. Nếu sau này sinh nhi tử, có thể nhu thuận và thông minh lanh lợi giống như Diệu nhi khi còn nhất định tiểu hài tử phi thường đáng

      Vì gà con sinh bệnh, Thẩm Nghị còn mang theo Diệu nhi thỉnh giáo vị thú y, sau đó trở về cả hai lại cùng nhau hái thảo dược, nấu sẵn thuốc rồi trộn vào trong nước đút cho gà con uống.

      phen ép buộc như vậy, chín chú gà cục cưng của Diệu nhi cũng chỉ có sáu chú sống được đến lúc đổi lông thay cánh. Gà con sau khi thay lông năng lực miễn dịch của cơ thể gia tăng lên nhiều.

      Khi ba chú gà con lục tục theo nhau chết, Diệu nhi cũng xây cho chúng mỗi con mộ phần nho . Vẫn như thường lệ lại với từng con gà trận, sau đó dưới tàng cây lê có thêm bốn cây gậy cắm bốn mộ phần nho .
      linhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 29: Trinh nương có thai…

      Nhoáng cái, mấy chú gà con cục cưng Diệu nhi chăm lớn, trong sáu con có hai con là gà trống, bốn con là gà mái, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hai chú gà trống khí phách oai hùng hiên ngang dẫn theo bốn con gà mái chạy khắp nơi kiếm ăn.

      Diệu nhi vẽ cũng được thùng lớn, mấy thứ vẽ trong đó thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, dưới chỉ đạo của Thẩm Nghị , mấy nét vẽ càng ngày càng tốt hơn.

      Đối với tiểu hài tử mà , đáp ứng chuyện quả thực rất dễ, kiên trì làm việc đó mới khó. Diệu nhi có đôi lúc cũng tìm cơ hội làm biếng, làm nũng, giở ra vài trò tinh quái ngây ngô. Cũng may Thẩm Nghị cầu nó mỗi ngày nhiều nhất là vẽ hai bức tranh, bức nào vẽ đẹp liền có thưởng, vẽ tốt Thẩm Nghị làm mặt nghiêm cầu nó vẽ lại. Vừa đấm vừa xoa như vậy giúp cho Diệu nhi cũng có kiên trì làm tới cùng, hơn nữa còn tạo thành thói quen, mỗi ngày đều tự giác vẽ vẽ.

      Mỗi sáng tỉnh dậy Diệu nhi theo thói quen nhìn đám gà, sau đó nghi nghi hoặc hoặc tìm Trinh nương hỏi, “Tỷ tỷ, tại sao mào gà của Hoa Hoa lại biến thành màu đỏ? Có phải nó bị bệnh hay ?”

      Đám gà con của Diệu nhi đều có tên, hai con gà trống gọi là Đại Minh và Tiểu Minh, gà mái là Hoa Hoa, Bạch Bạch, Bàn Bàn (mập mạp), Hoàng Hoàng (vàng vàng). Mỗi ngày Diệu nhi đều quan sát cẩn thận rồi vẽ vẽ, cho nên mỗi con gà có gì khác lạ nó nhìn cái liền biết ngay.

      Trinh nương theo Diệu nhi ra sân, quả nhiên thấy mào gà của Hoa Hoa so với mào của mấy con mái khác đỏ hơn, hơn nữa vẫn nằm trong chuồng nhúc nhích. Trong đầu Trinh nương bất chợt đoán ra, cười cười ôm lấy Diệu nhi vào lòng , “Chúng ta cùng lại đó nhìn xem nhé, chưa biết chừng Hoa Hoa hề nhiễm bệnh mà là muốn đẻ trứng gà cho Diệu nhi ăn đó.”

      Nàng từng nghe nương Tiểu Vũ qua, nếu mào gà mái đỏ lên, nằm trong chuồng chịu dậy, chính là muốn đẻ trứng.

      Khuôn mặt nhắn của Diệu nhi lập tức cười rộ lên, “Hóa ra Hoa Hoa muốn đẻ trứng gà a! Đệ còn tưởng nó sinh bệnh nha.”

      Hoa Hoa quang quác kêu tiếng, Diệu nhi vội vàng che miệng lại, thầm thầm , “Hoa Hoa mất hứng. Tỷ tỷ chúng ta đừng làm ầm nữa để nó đẻ trứng nha.” xong nín thở nhìn chằm chằm vào Hoa Hoa trong chuồng. ( sợ bị lang ak em? Hehe)

      Trinh nương nhàng kéo băng ghế ngồi xuống, ôm Diệu nhi vào trong lòng, cùng nó chăm chú nhìn.

      Cũng biết trải qua bao lâu, Hoa Hoa quang quác kêu to vài tiếng, xoay mạnh cái mông, quả trứng gả tròn tròn trắng trắng chui ra, rất nhanh liền bị Hoa Hoa che lại dưới thân.

      Diệu nhi vui vẻ nhảy dựng lên, vỗ tay cười, “Hoa Hoa đẻ trứng gà! Hoa Hoa đẻ trứng gà!”

      Trinh nương cũng cười, hỏi, “Hoa Hoa đẻ trứng gà cho Diệu nhi, vậy buổi trưa này chúng ta liền nấu canh trứng gà ăn nhé.”

      Diệu nhi cao hứng móc lấy trứng gà ra. Trứng gà ở trong lòng bàn tay còn tỏa ra độ ấm. Nó nhìn quả trứng lại có chút luyến tiếc, “Đây là đứa của Hoa Hoa, chúng ta nhất định phải ăn nó sao?”

      Trinh nương bật cười, “ ấp trứng gà sinh ra cũng nở được.” Lại hỏi ngược lại, “Lúc trước đệ đệ nuôi tụi nó phải để tụi nó đẻ trứng gà cho đệ ăn hay sao?”

      Diệu nhi quyệt miệng do dự nửa ngày, thử thăm dò hỏi, “Tỷ tỷ, nếu chúng ta cũng ấp quả trứng gà này nhé?”

      Trinh nương lắc đầu, “Trong nhà có sáu con gà là đủ rồi, nuôi nhiều gà như vậy để làm gì? Sau này trong sân đầy gà bay loạn, tỷ cũng thích.”

      Diệu nhi lại nghĩ lúc lâu nữa mới quyết định nấu quả trứng để ăn. Dù sao ngay từ đầu nó muôi gà con cũng chính là muốn chúng đẻ trứng gà cho nó ăn.

      Trinh nương lấy quá trứng gà kia dập ra đánh bông lên, cho thêm chút muối, dầu vừng, gia vị, chưng canh trứng gà thơm cho Diệu nhi. Diệu nhi chờ tri tri kỷ là Thẩm Nghị về để cùng ăn.

      “Tụi Hoa Hoa là đệ và tỷ phu cùng nhau nuôi dưỡng. Trứng của Hoa Hoa cũng phải để tỷ phu ăn cùng mới được.” Diệu nhi cố chấp .

      Trinh nương cũng nhiều. Diệu nhi có phần tâm tư này là rất tốt.

      Thẩm Nghị sau khi trở về thấy Diệu nhi thẳng thắn khoe chuyện này, cuối cùng bát canh trứng gà kia phần lớn đều rơi vào cái bụng của Diệu nhi, Thẩm Nghị và Trinh nương mỗi người chỉ uống qua ngụm .

      (Quả trứng gà ta bé tí mà ????)

      Ăn cơm xong, Thẩm Nghị vừa nhìn Diệu nhi vẽ tranh, vừa rạo rực với Trinh nương, “Triều đình khôi phục khoa thi, sang năm là ta có thể tham gia thi Hương rồi.” Lại oán giận , “Đáng ra là năm trước có thể thi rồi, giờ lại phải chờ năm, hơn nữa trước đó đợi ba năm, vậy cộng lại cuối cùng thành ra mất những năm năm mới có thể thi Hương.”

      Trinh nương bắt tay vào may quần áo mùa đông cho Diệu nhi. Diệu nhi tuổi lớn, năm bốn mùa đều phải may xiêm y mới. Nàng cũng nâng đầu , “Vậy phải rất tốt hay sao, cuối cùng cũng biết được chính xác kỳ thi, tính ra so với trước đây biết chút tin tức nào tốt hơn mà.”

      Thẩm Nghị gật gật đầu, “Nàng cũng đúng.”

      Trinh nương lại hỏi, “Nếu biết khi nào có kỳ thi, vậy chuyện học đường làm sao bây giờ?”

      Thẩm Nghị trầm ngâm chút, “Lúc trước bởi vì chưa biết khi nào có kỳ thi, nghĩ lại cũng biết là lúc nào mới khôi phục lại kỳ thi, cho nên cũng với người trong thôn dạy ở đây bao lâu. Ngày mai ta di tới nhà thôn trưởng hỏi chút vậy?”

      Ngày hôm sau, Thẩm Nghị còn chưa tìm trưởng thôn, thôn trưởng tới nhà rồi.

      “Ta có nghe là chuyện khoa cử bắt đầu lại rồi. Thẩm tiên sinh chắc là định sang năm tham gia kỳ thi Hương phải ?” Thôn trưởng thẳng vào vấn đề.

      Thẩm Nghị gật gật đầu. Trinh nương sau khi rót trà cho hai người liền ôm Diệu nhi vào buồng trong, “Ta cũng muốn với thôn trưởng chuyện này. Ta đợi bốn năm, kỳ thi Hương sang năm nhất định phải tham gia.”

      Thôn trưởng uống ngụm nước trà, khen ngợi , “Trà này so với trà nhà ta còn thơm hơn.” Vẻ mặt tràn đầy ý cười, “Lúc trước cũng vì nguyên nhân này mà định ngày dạy với tiên sinh. Tiên sinh cũng thấy sắp hết năm, chỉ còn mấy tháng nữa là sang năm mới. Hay là tiên sinh dạy đến khi sang năm mới . Năm sau cần nữa.”

      Thẩm Nghị đứng lên rồi thi lễ, “Đa tạ thôn trưởng hiểu cho. Chỉ là sang năm sau, chuyện dạy học… Thôn trưởng mời được phu tử mới chưa?”

      Thôn trưởng uống hơi cạn chén trà, “Hôm qua biết chuyện khoa cử được tổ chức lại, ta phái người hỏi rồi. Mấy ngày nữa có tin tức. Thẩm tiên sinh cũng đừng lo lắng, trong thôn nhất định có biện pháp. Ta còn có việc, quấy rầy nữa.”

      Trưởng thôn có ngồi lại lâu. Thẩm Nghị tiễn trưởng thôn ra cửa, sau đó quay lại nhìn ngôi tiểu viện này (ngôi nhà ), thổn thức thôi, “Chưa ở tròn năm phải , cũng biết sau này còn có cơ hội quay lại nữa !”

      Trinh nương khẽ ngả đầu vào vai Thẩm Nghị, “Nơi này cách trấn cũng khá gần. Sau này muốn quay lại cũng có thể.”

      Thẩm Nghị đưa bàn tay ôm lấy vai nàng, nhìn về phía xa gì.

      Từ sau khi Hoa Hoa của Diệu nhi sinh được quả trứng, gần như mỗi ngày đều có quả. Sau đó Hoàng Hoàng cũng bắt đầu đẻ trứng, hai con gà mái còn lại chút phản ứng cũng có.

      Lại đến ngày nghỉ của Thẩm Nghị, Trinh nương như thường lệ nhặt lấy hai quả trứng gà làm canh trứng cho Diệu nhi. Thẩm Nghị cũng vẫn giống như ngày thường giúp nàng trông củi lửa.

      Trinh nương lấy trứng gà trong hộp nhàng đập cái, quả trứng liền lên đường vỡ. Lấy trứng gà đập vào trong bát, Trinh nương đột nhiên ngửi thấy mùi khó chịu.

      Nàng buông cái bát trong tay, chạy nhanh ra ngoài đứng dựa vào cửa nôn khan trận, dọa Thẩm Nghị nhảy dựng lên, bước lên phía trước vỗ vỗ lưng nàng.

      Thẩm Nghị lo lắng hỏi, “Nàng làm sao vậy? Thấy thoải mái ở đâu? Có phải ăn cái gì hư bụng rồi ?”

      Trinh nương ngừng nôn khan, khó chịu đến mức chảy cả nước mắt. Thẩm Nghị lại dám động đến nàng, miễn cưỡng chờ nàng nôn nữa, vội vàng ôm nàng đặt lên giường.

      Diệu nhi viết chữ ở phòng bên thấy chuyện này cũng vội chạy tới, lôi kéo tay Trinh nương lo lắng hỏi, “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Mặt tỷ rất trắng a..”

      Trinh nương nằm giường, sắc mặt tái nhợt, trán toàn là mồ hôi lạnh, cố nén cảm giác ghê tởm trong họng, trấn an Diệu nhi, “Tỷ tỷ sao đâu, Đệ đừng sợ.”

      Thẩm Nghị cau mày giúp nàng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, cầm lấy cổ tay nàng bắt mạch. Trinh nương kiệt sức, tùy ý để Thẩm Nghị bắt mạch cho mình.

      Sắc mặt Thẩm Nghị càng ngày càng kỳ quái, lúc lâu sau mới buông tay Trinh nương, rót chén nước chờ nàng uống xong, nhìn sắc mặt Trinh nương dần dần tốt lên.

      “Nàng… Nàng gần nhất… Khụ Khụ… Lần nguyệt gần đây nhất của nàng là khi nào?” Thẩm Nghị có chút xấu hổ hỏi Trinh nương, tuy rằng hai người chuyện thân mật gì cũng làm qua nhưng mà chưa từng chú ý đến cái chuyện nguyệt gì gì đó của Trinh nương.

      Trinh nương nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nghi hoặc nhìn Thẩm Nghị.

      “Ta có phải là…” Nàng vừa mừng vừa sợ, lại dám xác định, trong lòng hỗn loạn.

      Thẩm Nghị ngây ngốc cười rộ lên, “Ta vừa rồi bắt mạch hình như là vậy, ta cũng dám xác định… Ta… Ta mời thầy thuốc!” xong liền cuống quít chạy ra ngoài.

      Trước khi ra khỏi cửa lại quay đầu chạy về, dặn dò Diệu nhi, “Diệu nhi ngoan, chăm sóc tốt tỷ tỷ, tỷ phu mời thầy thuốc về.”

      Diệu nhi ôm lấy tay Trinh nương, tình đáp ứng tiếng to, “Được! Diệu nhi là nam tử hán, nhất định chăm sóc tốt cho tỷ tỷ!”

      Trinh nương sờ sờ bụng chính mình, nguyệt của mình quả hai tháng thấy, nàng vốn định mấy ngày này hỏi thầy thuốc, nghĩ nhanh như vậy có.

      đứa , đứa của nàng và Thẩm Nghị… Trinh nương hạnh phúc nở nụ cười.

      Mời thầy thuốc đến xem mạch, xác định là Trinh nương mang thai hai tháng, lại dặn dò thêm số chuyện cần chú ý, viết phương thuốc dưỡng thai rồi trở về.

      Thẩm Nghị cao hứng biết như thế nào. Rốt cục cũng có đứa của mình! Đây chính là đứa đầu lòng của , sau này và Trinh nương còn có thể có nhiều đứa nữa! ( tham quá đấy hoho)

      Thẩm Nghị kích động cầm đơn thuốc bốc thuốc, nghĩ nghĩ lại quyết định . Trinh nương nằm ở giường kỳ quái nhìn cứ ra vào, “Chàng làm sao vậy?”

      Thẩm Nghị lấy tay chỉ vào đơn thuốc, “Là dược có ba phần độc, thầy thuốc thân thể nàng tệ. Ta nghĩ vẫn là cần uống. Ta làm điểm tâm cho nàng… , vẫn là giết con gà làm canh cho nàng uống.”

      Thẩm Nghị nho nhã lễ độ ngày thường còn. tại chỉ thấy Thẩm Nghị bị vui sướng làm cho loạn đầu óc.

      Vừa nghe đến hai chữa “Giết gà”, Diệu nhi liền nhảy dựng lên, xông lên túm lấy tay áo của Thẩm Nghị kéo kéo, “Ta cho phép huynh chạm vào gà của ta! cho phép huynh chạm vào gà của ta.”

      (Diệu nhi nóng này nên ta để ngôi xưng là “ta” chứ phải “đệ” như bình thường)

      Thẩm Nghị ngồi xổm xuống dụ dỗ nó, “Ngoại trừ Hoa Hoa và Hoàng Hoàng, hai con gà mái kia căn bản là có đẻ trứng. Tỷ phu giết con cho tỷ tỷ đệ bồi bổ thân thể. Trong bụng tỷ tỷ đệ có tiểu bảo bảo, chính là cháu ngoại của đệ. Diệu nhi, đệ muốn cháu ngoại của mình đói đến mức có khí lực chứ…”

      Sắp chuyển khỏi Bạch Hà thôn, sau này đám gà này cũng mang được, lại thể đẻ trứng, bằng giết để cho Trinh nương bồi bổ, còn có thể gia tăng dinh dưỡng. tại, trong đầu Thẩm Nghị chỉ toàn là ý nghĩ làm thế nào để giết chết hai con gà mái đẻ trứng được kia để bổ sung dinh dưỡng cho hài tử bé của .

      “Ta cho! Ta cho! Ta cho phép huynh chạm vào gà của ta! cho phép huynh chạm vào gà của ta!” Khuôn mặt nhắn của Diệu nhi đỏ bừng, giống như con nghé , hề lay chuyển, dùng sức túm lấy tay áo Thẩm Nghị.

      “Được được, huynh mua được ? Huynh chạm vào gà của đệ nữa, chạm vào gà của đệ nữa.” Nghĩ đến Trinh nương từ nãy đến giờ còn chưa có ăn cái gì, Thẩm Nghị liền thấy đau lòng, cũng dư sức đôi co với Diệu nhi vấn đề giết gà nữa.

      Trinh nương buồn cười nhìn cảnh tượng trước mặt này. Bàn tay tiến vào trong ổ chăn vuốt ve cái bụng của mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Nơi này có đứa , là đứa của nàng và Thẩm Nghị.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :