1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20. Ta muốn viên phòng… (16+)
      Editor: Thiếu Quân

      Beta: TĐHS​

      Ngày hôm sau khi rời giường, thẩm Nghị đau lòng nhìn hai mắt thâm quầng của Trinh nương, có chút áy náy , “Nếu phải vì ta muốn tới chỗ này, nàng phải ở đây chịu khổ, nhìn hai mắt đều thâm quầng lên rồi này.”

      Trinh nương có chút chột dạ, “Tướng công cái gì vậy. Huynh muốn đâu Trinh nương tất nhiên là theo đó. Lại … Lại chỉ là ta ngủ ngon mà thôi….” Cả đầu đều là chuyện viên phòng, cả đêm đều suy nghĩ xem làm thế nào để mở miệng với Thẩm Nghị, có thể ngủ ngon mới là lạ.

      Thẩm Nghị đương nhiên biết Trinh nương suy nghĩ cái gì, nghĩ là chắc là do bữa tiệc tối quá nên ngủ được cũng là bình thường, gật gật đầu, đồng ý với câu giải thích của Trinh nương.

      Trinh nương rửa mặt chải đầu xong xuôi tới nhà bếp, múc nước, đem nhà bếp tẩy sạch cho tốt, chỗ nên lau liền lau chỗ cần tẩy liền tẩy. Lại đem chút muối mắm dấm chua linh tinh ngày hôm qua mang tới xếp gọn lại đặt ở chỗ thuận tay cầm.

      Thu dọn phòng bếp xong xuôi liền ra sau trường lấy củi thôn trưởng chuẩn bị cho đến chỗ bếp, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

      Khi Thẩm Nghị bước vào thấy Trinh nương ngồi chiếc ghế , bên đảo cơm canh bếp bên thêm củi. liền xắn tay áo, “Để ta thêm củi cho, nàng nấu cơm .” xong kéo lấy chiếc ghế Trinh nương vừa ngồi, cầm lấy mấy khúc củi trong tay nàng, lấy cái bễ rồi vù vù thổi thổi. (cãi bễ: 1 dụng cụ hơi hơi giống cái ô, dùng để thổi lửa trong bếp)

      Trinh nương cười ấm áp, ôn nhu hỏi , “Trong nhà có chút thịt, còn có rau cần và dưa chuột, đảo qua chút rau cần với thịt băm, trộn ít dưa chuột, chúng ta hầm chút cháo ăn, thế nào?”

      Thẩm Nghị cười gật đầu, “Cổ nhân , quân tử tránh xa nhà bếp. Là ý quân tử cần phải mũ áo chỉnh tề, tay cầm thi thư, nhã nhặn có lễ. Ta lại cảm thấy quân tử lòng dạ nên khoáng đạt, để ý tiểu tiết, thông hiểu trăm điều. Việc nấu cơm này cũng có rất nhiều chỗ cần phải học a.”

      Trinh nương lưu loát nấu nước thêm gạo, nhanh nhẹn thái rau, nghe Thẩm Nghị như vậy, cũng vừa vừa cười, “Nấu cơm cũng dễ đâu nha, giống như việc hầm cháo này, khi nào cần thêm khi nào cần bớt nước, cho nhiều nước loãng, cho ít nước khô. Thích loãng hay thích khô lại là do khẩu vị từng người. Gạo cũng có loại cần nhiều nước, loại cần ít nước, cho nước phải căn cứ vào lượng gạo và từng loại gạo, mỗi loại lại có lượng khác nhau. Hôm nay tướng công mới biết nấu cơm cũng có nhiều điều phải học sao?”

      Thẩm Nghị ha ha cười, “Ta biết nấu ăn, tự nhiên cũng biết những điều mà nàng . Xem ra “trăm người thư sinh cũng dùng được ” lời này chính là về những người như ta. Tuy nhiên ta tuy rằng biết nấu ăn , nhưng mà giúp nương tử thêm củi đốt lò vẫn có thể làm được. Chỉ hy vọng nương tử chê ta đây là thư sinh vô dụng tốt rồi.”

      Hai người cười , chỉ chốc lát sau cơm nước xong xuôi. Có thể là vì đổi nơi ở mới, cũng có thể là vì trong nhà chỉ còn có ba người, cả hai người đều cảm thấy thoái mái lên nhiều.

      Cơm chín, Thẩm Nghị bê bàn ra sân, cực kì hưng phấn : “Lần đầu tiên nhìn thấy cái sân này, ta muốn làm như vậy. Ngồi trong sân , xa xa là cánh đồng trải dài, gần có tiếng nước chảy róc rách. Nương tử, nhanh bưng cơm lên .”

      Trinh nương và phòng Diệu nhi gọi Diệu nhi rời giường, giúp tiểu đệ rửa mặt chải đầu ngay ngắn sau đó bế nó ra. Diệu nhi vừa thấy là được ăn cơm ở trong sân, cũng hưng phấn hệt như Thẩm Nghị, tự thân vận động nhảy lên băng ghế ngồi, vui vẻ hô, “Tỷ tỷ, nhanh nhanh bưng cơm lên a.”

      Trinh nương bất đắc dĩ bưng cơm lên, oán trách nhìn Thẩm Nghị liếc mắt cái, “ ở trong nhà ăn cơm cho tốt, thế nào lại phải ăn ở bên ngoài .” Thẩm Nghị cười to ra tiếng, ba người ngồi xuống ăn cơm, ngẫu nhiên có thôn dân ngang qua sân liền hướng bọn họ chào hỏi. Thẩm Nghị cũng rất nhiệt tình. Trinh nương ăn cơm mới đầu bị người ngoài nhìn thấy có chút thẹn thùng, sau đó cũng dần dần tự nhiên trở lại.

      Diệu nhi hưng phấn hắc hắc cười, ăn được mấy miếng cơm lại bắt đầu nghịch ngợm, chọc cho Trinh nương phải trừng vài lần mới thành , ngoan ngoãn ngồi yên.

      Hôm nay hai người cùng nhau thu thập đồ đạc trong nhà, lau rửa hồi, sửa này sửa nọ, nhà liền trở nên thoải mái hơn nhiều. Buổi tối, cơm nước xong, Thẩm Nghị ôm Diệu nhi cùng nhau ngồi trong sân nghiên cứu việc nuôi mấy con gà, nuôi ở đâu, muốn nuôi loại gà gì, đến loạn thất bát tao.

      Trinh nương nhìn bộ dáng Thẩm Nghị ôm Diệu nhi, cảm thấy từ tản ra tình thương của cha nồng đậm, phảng phất nghĩ rằng nếu trong lòng là đứa của bọn họ…. Sau đó lại nghĩ đến chuyện viên phòng, mặt liền nóng như lửa đốt.

      Thẩm Nghị chính thức bắt đầu dạy bọn trong thôn học tập. Mỗi ngày sau khi tỉnh dậy, chuyện Trinh nương phải làm đều trở nên đơn giản hơn nhiều, thu thập công việc trong nhà, chăm sóc Diệu nhi, thêu khăn, may áo, trong lòng đối với chuyện viên phòng càng ngày càng khát vọng mãnh liệt.

      Nhưng mà Thẩm Nghị dường như chút ý tứ muốn cùng nàng viên phòng cũng có. Trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy rối rắm, mỗi ngày đều miên man suy nghĩ.

      Trong lúc này, lại nhận được thư của tam ca Thẩm Huy. Trong thư, đầu tiên là chúc mừng Thẩm Nghị làm tiên sinh, còn về chút kinh nghiệm dạy học như thế nào. Hoa Đào cũng viết thư cho Trinh nương, trong thư về tình hình gần đây của chính mình, lại còn hề e dè hỏi nàng viên phòng hay chưa. Chuyện này làm cho Trinh nương càng thêm sốt ruột chuyện viên phòng.

      Trinh nương vài lần muốn ám chỉ Thẩm Nghị, nhưng mà lại biết mở miệng như thế nào. Dù sao việc này cũng rất dọa người, bảo nương như nàng làm thế nào mà ra cho được.

      Thẩm Nghị mỗi ngày đều vội vàng soạn bài dạy học. Lần đầu tiên làm tiên sinh, Thẩm Nghị dám qua loa. Trong đầu còn cố gắng ngiên cứu đọc lại sách dạy, cố gắng dạy tốt cho từng đứa . Rất ràng là cố gắng của cũng có được hồi báo, đám học trò cũng người lớn trong thôn đều rất thích phu tử là , nhất là đứa Cẩu Đản nghịch ngợm nhất kia, tại cũng học càng ngày càng tiến bộ.

      Tâm tình Thẩm Nghị chậm rãi thả lỏng liền nhận thấy Trinh nương có chút thích hợp. Buổi tối chờ Trinh nương dỗ Diệu nhi ngủ xong, Thẩm Nghị vừa định cùng nàng chuyện, hỏi qua xem gần đây nàng làm sao vậy. Trinh nương cũng hề để ý đến , lập tức trải chăn, vừa lên giường liền quay mặt về phía trong đưa lưng về phía .

      Thẩm Nghị bất đắc dĩ, leo lên giường giống như bình thường từ phía sau ôm lấy nàng, lại bị nàng hất ra, sửng sốt chút, hỏi nàng, “Nàng làm sao vậy?”

      Trinh nương vẫn trầm mặc đưa lưng về phía .

      Thẩm Nghị đợi lúc, thấy nàng vẫn phản ứng, lại lui lại gần nàng thêm chút, “Nàng làm sao vậy?” ngửi thấy từ người nàng từng đợt hương khí tỏa ra, quấn quanh gian, từng đợt từng đợt nhè rơi vào trong lòng , gợi lên chút cảm xúc ngưa ngứa trong lòng.

      Thẩm Nghị hạ thanh trầm xuống, mang theo chút mị hoặc nhè với nàng, “Nàng , ta liền ngủ vậy.” động nữa, quả nhiên thấy nàng lập tức xoay người lại, sắc mặt ửng hồng, môi hơi run run, tuy rằng rất , nhưng mà nghe được, mặt của thoáng chốc đỏ bừng.

      Ta muốn viên phòng. (>.< Trinh nương là sắc nữ!!!)

      Thẩm Nghị nhàng nở nụ cười, Trinh nương thấy vậy nhất thời liền giận định xoay người, lại bị đè lại.

      nửa người Thẩm Nghị ở người nàng, đưa tay vén lên vài sợi tóc trán nàng, lộ ra khuôn mặt trắng nõn mịn màng của nàng. Ánh mắt cực nóng, ngón tay nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại của nàng, thấp giọng , “Được, chúng ta viên phòng.”

      Đưa tay cởi bỏ vạt áo của nàng, Trinh nương có thể cảm nhận được quanh thân mình dần dần có chút mát mẻ, chỉ lát liền có thân hình nóng như lửa đè xuống.

      Nàng có thể cảm giác được tay người nàng nhàng vuốt ve, sau đó nắm lấy tiểu bánh bao mềm mại trước ngực nàng. Nàng co rúm lại chút. Thẩm Nghị thở hổn hển, từ trong miệng phun ra luồng hơi nóng như lửa, phả lên mặt Trinh nương, đôi môi hạ xuống mặt, cổ, từng chút từng chút. Trinh nương cảm thấy mình như say, cả người mềm nhũn phảng phất như lọt trong sương mù.

      Trước ngực bỗng thấy có chút đau xót, là Thẩm Nghị cắn cắn cái đỉnh của tiểu bánh bao trắng nộn, cái còn lại cũng bị đại chưởng (bàn tay lớn) nóng như lửa của Thẩm Nghị xoa nắn vuốt ve. Ánh mắt nàng tràn ngập sương mù, lại có chút bối rối, nhàng rên tiếng, tựa như là khóc tựa như là thoải mái. Thẩm Nghị buông tiểu bánh bao bị bắt nạt đáng thương hề hề ra, lần tìm đôi môi nàng, đưa lưỡi mình vào cùng nàng trêu đùa. Trinh nương liền nhuyễn ra hoàn toàn.

      Bàn tay Thẩm Nghị lướt qua nơi bụng mềm mại trơn nhẵn của nàng, chạm đến nơi thần bí kia.

      Trinh nương thở dốc kinh ngạc, mắt liền thanh tỉnh vài phần. Nàng khẩn trương bắt lấy bờ vai của , thân mình run rầy.

      “Ta… Ta sợ…”

      Thẩm Nghị dừng động tác, nhìn nàng mỉm cười, “Ta cũng lo lắng, nhưng nàng cần phải sợ, ta thương tổn nàng.”

      Trinh nương nhìn khuôn mặt ửng hồng của , lại nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của , cùng với thân hình vì cố nén xúc động mà run run của . Trong mắt tràn ngập thương tiếc, cắn môi, nhắm mặt lại, đưa chính mình dâng lên.

      Thẩm Nghị chăm chú nhìn mặt nàng, từ từ nở nụ cười. Đôi môi mềm mại hạ xuống môi nàng, trằn trọc triền miên, tách đôi chân ngọc thon dài, hít vào hơi, thân mình ấn mạnh cái.

      “A…” Trinh nương thống khổ hô to tiếng, nhưng đôi môi rất nhanh bị Thẩm Nghị chặn lại, tiếng khóc thoát ra khiến cho Thẩm Nghị đau lòng thôi.

      Thẩm Nghị hôn khắp mặt nàng, nuốt nước mắt của nàng, “Ngoan, đau, chút nữa đau.”

      Trinh nương chờ cho cảm giác xé rách thống khổ kia qua mới hơi hơi mở hai mắt sương mù, cảm nhận được Thẩm Nghị bừng bừng phấn chấn rung động ngay trong cơ thở nàng, cả người nàng liền run lên, lại cảm thấy ràng được Thẩm Nghị lập tức còn biến hóa hơn trước.

      Ánh mắt Thẩm Nghị đỏ dần lên, nhận thấy Trinh nương tốt hơn chút mới bắt đầu tăng nhanh động tác.

      Ngoài phòng trời đêm ánh sao sáng lạn, trong phòng trời xuân diễm.

      (Bắt đầu từ chương sau ta đổi ngôi xưng hô của Trinh nương sang “Chàng – Ta” cho thêm thân thiết.)
      linhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21: Giặt ga giường…
      Editor: Thiếu Quân

      Beta: TĐHS
      Thời điểm Trinh nương tỉnh lại trời sáng , Thẩm Nghị cũng đến học đường dạy học. Nàng khẽ cử động thân mình, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn thôi, nửa người dưới truyền đến chút cảm giác khỏe khiến nàng nhớ lại chuyện dọa người tối hôm qua…

      Xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng nhắn, đem tất cả những ý nghĩ hay ho quăng hết ra sau đầu. Nàng nhịn xuống cảm giác khó chịu kia, đứng đậy mặc quần áo, vừa quay đầu lại nhìn giường, lại nhịn được bắt đắc dĩ than tiếng.

      Tại sao có thể như vậy?

      Thành thân hai năm chưa từng viên phòng, nàng cũng sớm quên chuyện này. Mấy ngày nay tuy rằng trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện viên phòng cùng Thẩm Nghị, nhưng cũng chưa từng nhớ tới việc điểm Thượng Nguyên khăn*, kết quả… Kết quả…

      (điểm Thượng Nguyên khăn: đại khái là kiểm tra đêm đầu tiên của nữ tử có lạc hồng khăn trắng )

      Nhìn ga trải giường nhiễm mảng đỏ, nàng liền cúi đầu cầu nguyện trong lòng, tốt nhất là đừng nhiễm xuống cả đệm. Đáng tiếc cầu nguyện của nàng được như nguyện, xốc ga trải giường lên liền thấy đệm cũng nhiễm chút sắc hồng.

      Trinh nương mặt đỏ tai hồng đem ga cùng đệm cuộn lại, đêm liền làm bẩn cả hai thứ, đành đem ra giặt sạch toàn bộ.

      Cuốn ga giường lại thành khối rồi đặt vào trong chậu gỗ ngâm, sau đó Trinh nương nhanh chóng rửa mặt chải đầu rồi vào phòng bếp nấu cơm. Sáng nay nàng ngủ quên, nhất định là Thẩm Nghị còn chưa ăn sáng tới học đường dạy học. Nàng nhanh chóng xào qua hai đĩa đồ ăn, nấu chút cháo, làm vài cái bánh ngô, rồi vào phòng Diệu nhi gọi nó rời giường.

      tại Diệu nhi được chiều đến mức lười rồi, nếu buổi sáng có ai gọi nó , nó rời giường, bao giờ đói đến mức chịu nổi nữa mới mở miệng gọi người. Trinh nương đem chăn của nó xốc lên, nhìn tư thế ngủ hai tay hai chân chổng lên trời của nó liền nhịn được cười, hôn mạnh cái lên trán nó, vỗ vỗ cái chân ngắn mập mạp của nó, “Rời giường, tiểu trư lười.”

      Thẩm Nghị ở nhà, tất nhiên nàng cũng mang cơm ra ngoài ăn, để ý đến bộ dáng của Diệu nhi nóng lòng muốn ngồi bên ngoài ăn cơm, liền bưng đồ ăn vào phòng mình.

      Diệu nhi bây giờ có thể tự mình ăn cơm. Trinh nương đợi nó ăn xong liền lau miệng cùng quần áo dính đầy mỡ cho nó, cười hỏi nó, “Diệu nhi, chút nữa cùng tỷ tỷ đưa cơm cho tỷ phu nhé.”

      Diệu nhi vừa nghe thấy liền gật đầu liên tục, “Được.” xong liền vùi đầu tiếp tục ăn cơm, ba miếng thành hai, ăn hết bát cơm cùng chỗ bánh ngô, sau đó to, “Tỷ tỷ thôi, đưa cơm cho tỷ phu nào.”

      Trinh nương bất đắc dĩ cười lắc đầu, “Đừng vội, chờ tỷ chuẩn bị .”

      Lấy cái đĩa đựng chút đồ ăn, cho thêm vài ba cái bánh bột ngô, Trinh nương lắc lắc chiếc rổ đựng thức ăn, tay dắt theo Diệu nhi, khóa kỹ cửa lại rồi tới học đường.

      đường tới học đường gặp ít người dân trong thôn, hầu hết nàng đều biết, nhưng mà mọi người đều nhận ra nàng. Từ khi vào sống ở thôn Bạch Hà, đây là lần đầu tiên nàng xuất môn, suốt dọc đường ít người to đáng giá nàng.

      Trinh nương cúi đầu cảm thấy có chút được tự nhiên, cước bộ cũng tăng lên. Từ xa chợt nghe thấy tiếng đọc sách của Lãng Lãng và thanh đọc sách ôn hòa trong trẻo của Thẩm Nghị từ học đường truyền ra, nàng lại ngượng ngùng. Tối hôm qua bọn họ vừa mới…

      Thẩm Nghị trong lúc vô ý từ cửa sổ nhìn thấy nàng nắm tay Diệu nhi vô cùng vui vẻ, tay cầm rổ về phía mình, liền quay đầu lại nhắc nhở đám học trò, “Đọc kĩ đoạn thơ này cách cẩn thận, hiểu gì ghi ra, chút nữa ta quay lại giải đáp tiếp.” xong liền ra khỏi học đường, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trinh nương, ôn nhu hỏi nàng, “Hai người sao lại đến đây vậy?”

      Trinh nương cúi đầu, đỏ mặt, tay lúng túng ôm lấy cái rổ thức ăn. Thẩm Nghị cười muốn tiếp, Diệu nhi liền cười hì hì , “Tỷ phu, tỷ tỷ vội vã mang đệ đến để đưa cơm cho huynh a.”

      Thẩm Nghị cười càng ôn nhu, mặt Trinh nương lại càng đỏ. Nàng giọng mở miệng, “Sáng nay ta ngủ dậy trễ, sợ chàng chưa ăn sáng tới học đường, ta… Ta liền đưa đến đây.”

      Thẩm Nghị ôn nhu ừ tiếng, lại nhận lấy cái rổ, “Học trò còn đợi ta trở lại dạy học, ta nào có thể ăn cơm. Nếu , nàng cứ để tạm ở đây, chút nữa ta tìm thời gian rảnh rồi ăn.”

      Trinh nương ràng thất vọng chút, sau đó là cảm thấy áy náy lâu cùng đau lòng, nếu phải là nàng dậy muộn…

      “Phu tử, người cứ ăn cơm trước , chúng con chờ người a.”

      “Ha ha…”

      “Hì hì, đúng vậy, phu tử ăn cơm trước .”

      “Sư nương xinh a.”

      Mấy đứa trong học đường đều ghé đầu vào thanh cửa sổ, cả đám đều cười toe toét, hì hì cười ngươi câu ta câu, chọc cho Thẩm Nghị và Trinh nương đều đỏ mặt.

      Thẩm Nghị vội chỉnh lại sắc mặt, khụ tiếng, vân đạm phong khinh câu, “Chút nữa ta muốn hỏi xem, đoạn thơ kia có ý nghĩa gì.”

      “Ai nha, con còn chưa nghĩ ra đâu a.”

      “Ai ai, cái kia ai, câu này có ý ghĩa là gì a.”

      “…”

      Bọn nghiêm chỉnh lại chút, Trinh nương liền che miệng cười trộm, giọng với Thẩm Nghị, “Chàng mang cơm ra ăn . Hôm nay thời tiết tốt, điểm tâm lạnh chút cũng có sao.”

      Trong con mắt ôn nhu của Thẩm Nghị tràn đầy ý cười, ừ tiếng nhận lấy cái rổ, dùng thanh cực hỏi Trinh nương, “Nàng có khỏe ?”

      Trinh nương cứng người chút, mấy giây sau mới giật mình hiểu ra, gật đầu mạnh, sau đó nhắc nhở Diệu nhi chào tạm biệt Thẩm Nghị, sau đó vội vội vàng vàng mang Diệu nhi về nhà.

      Thẩm Nghị nhìn theo bóng dáng lớn xa, trong mắt tràn ngập thỏa mãn.

      Trinh nương về nhà cũng nhàn rỗi chút nào, thu dọn chỗ quần áo bẩn đặt vào trong chậu gỗ, đem ga giường cuốn lại che mặt bẩn nhét xuống tận phía dưới, dẫn Diệu nhi tới bên suối giặt quần áo.

      Thôn Bạch Hà tuy rằng gọi là Bạch Hà, nhưng cũng chỉ có con suối , cho nên bên dòng suối thường có rất nhiều người ngồi. Trinh nương buông chậu gỗ, ngồi xuống nhìn Diệu nhi, nghiêm túc, “Tỷ tỷ phải giặt quần áo. Đệ có thể chơi xung quanh đây, nhưng được phép tới gần suối. Nếu lúc tỷ tỷ tìm đệ mà thấy đệ đâu, đệ cứ chờ bị đánh .”

      Diệu nhi gật đầu mạnh, muốn chơi từ lâu rồi. Trinh nương lại dặn dò thêm mấy lần nữa mới bắt đầu ngồi xuống giặt quần áo, ngẩng đầu nhìn Diệu nhi, thấy nó chạy hồng hộc kiếm mấy hòn đá chơi. Lúc này Trinh nương mới yên lòng. Diệu nhi là đứa biết nghe lời, đáp ứng chạy xa chạy xa.

      Trinh nương thấy người xung quanh còn nhiều, liền đem chỗ bẩn ga giường gặt sạch trước, tìm được chỗ bị máu nhiễm đỏ, Trinh nương lại hoảng hốt trận, trong đầu ra bộ dáng Thẩm Nghị…

      Rất xấu hổ, Trinh nương nhanh chóng gia tăng động tác, dùng sức chà sát tẩy rửa vết bẩn.

      Dùng sức giặt tẩy mấy lần, thấy còn màu sắc khác nữa, Trinh nương mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn quanh cái, xem Diệu nhi còn tìm mấy viên chơi nữa hay , mới tiếp tục chà xát giặt tẩy quần áo.

      “Đây phải tú tài nương tử hay sao! Cũng đến giặt quần áo à.” thanh lanh lẹ vang lên, Trinh nương ngẩng đầu liền thấy là Triệu gia ngày đó cùng ăn cơm.

      “Đúng vậy.” Trinh nương nở nụ cười xem như tiếp đón.

      Triệu gia cũng tìm chố ngồi xuống, nhìn quần áo trong chậu gỗ của Trinh nương cùng cái giặt tay, hâm mộ , “Xiêm y của tú tài nương tử tốt, vừa nhìn biết là loại vải tốt nhất, sao giống mấy người nông dân chúng ta đây, chỉ có thể dùng vải thô.”

      Trinh nương tiếp lời, nở nụ cười, hàm hàm hồ hồ ứng phó, “Vẫn tốt mà.”

      Triệu gia hâm mộ nhìn thêm vài lần nữa mới bắt đầu chà xát quần áo nhà mình, câu được câu chuyện với Trinh nương về mấy việc trong nhà. Trinh nương tay ngừng lại, vừa đáp lời vừa chú ý Diệu nhi.

      Bên suối, người dần dần nhiều lên, tất cả đều quay ra chào hỏi với Trinh nương, Trinh nương đều nhất nhất cười đáp lại. Nàng cũng phải người nhiều, hầu hết thời gian đều là nghe người khác .

      Giặt quần áo xong, Trinh nương nhìn trời, đoán Thẩm Nghị chắc cũng sắp về nhà. Thu dọn chậu gỗ, lấy nước suối rửa bùn đất tay và mặt Diệu nhi, lời tạm biệt với mọi người, nắm tay Diệu nhi về nhà.

      Nàng vừa , tất cả mọi người bên suôi đều về nàng và Thẩm Nghị. đám nữ nhân líu ríu trò chuyện, đến cuối cùng đều cảm thán, đều là nữ nhân, vậy mà tú tài nương tử này số tốt, gả cho nam nhân tốt như Thẩm Nghị, ngày qua ngày đều tốt đẹp.

      Thẩm Nghị về đến nhà Trinh nương nấu cơm, liền đến ôm lấy Diệu nhi cùng nó chơi lúc, sau đó cùng Diệu nhi vào trong bếp hỗ trợ Trinh nương nấu cơm. Chỉ là, Diệu nhi cười đùa vui vẻ, còn nhìn thấy Trinh nương liền vui vẻ.

      Buổi tối, ăm cơm xong, dỗ Diệu nghi ngủ, Thẩm Nghị giống lúc trước chỉ ôm Trinh nương ngủ.

      Thân minh nóng hầm hập của Thẩm Nghị kề sát vào Trinh nương, tay tự nhiên sờ tới, đầu tiên là sờ qua tiểu bánh bao mềm mềm nộn nộn, sau lại nhéo qua lại điểm hồng hồng tiểu bánh bao, cho đến khi cả người Trinh nương nhũn ra.

      “Tướng công…” Trinh nương ưm tiếng, thanh kiều nhuyễn câu hồn Thẩm Nghị.

      Nghĩ làm thế nào liền làm thế đó, Thẩm Nghị nghiêng người đè lên , môi chạm môi, cái lưỡi tiến vào trong đùa nghịch. Sau đó dùng nó thấm ướt cả thân hình hương nhuyễn của Trinh nương khiến cả người nàng đỏ ửng như hoa đào nở rộ.

      Trinh nương thở gấp, ở dưới thân Thẩm Nghị uyển chuyển nhận lấy.

      Thẩm Nghị ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, chỉ cảm thấy cõi lòng mềm mại đến tưởng chừng có thể chảy thành nước.

      Nến đỏ cháy, giường bóng người chập chờn, lúc lâu sau mới yên tĩnh lại…

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22: Mời người trong thôn ăn cơm…
      Editor: Thiếu Quân

      Beta: TĐHS​

      Rất nhanh gần tới ngày Thẩm Nghị được nghỉ, Trinh nương liền cùng Thẩm Nghị thương lượng, “Lúc mới đến, người trong thôn giúp chúng ta ít việc, chi bằng chờ chàng nghỉ mộc hưu mời mọi người bữa cơm .” (nghỉ mộc hưu: aka nghỉ nhận lương như bây giờ, tức là nghỉ thứ 7, chủ nhật… ta đoán… vậy…)

      Thẩm Nghị trầm ngâm suy nghĩ, “Mời tất nhiên phải mời. Chỉ là, người trong thôn nhiều như vậy, mình nàng nhất định làm nổi. Thế này , chúng ta nhờ số thôn phụ trong thôn đến giúp đỡ, sau đó đưa chút tiền tạ ơn là được.”

      Trinh nương gật gật đầu, “Được.”

      Nếu quyết đinh mời khách, Trinh nương liền tới nhà thôn trưởng trước, tìm con dâu thôn trưởng là Hứa tẩu tử. Hứa tẩu tử vừa nghe ý tứ của Trinh nương liền nhanh chóng đáp ứng, còn , đến lúc đó, nàng tìm người hỗ trợ giúp cho.

      Thẩm Nghị sau khi dạy học mời số nhà. Bình thường trong thôn ngoại trừ việc hiếu hỉ rất hiếm khi có nhà nào mời cơm toàn bộ người trong thôn, cho nên đều lập tức đáp ứng cách vui vẻ.

      Sáng sớm, Hứa tẩu tử mang theo bốn năm thôn phụ khác qua nhà, chào hỏi Thẩm Nghị và Trinh nương xong liền nhanh nhẹn phân công công việc. Bởi vì thịt Trinh nương làm trước rồi, cho nên Hứa tẩu tử liền trực tiếp phân phó cho mấy thôn phụ, người nào nhặt rau nhặt nhau, nên rửa đồ rửa đồ, nên thái cắt thái cắt.

      Mấy thôn phụ này đều là người có kinh nghiệm, xoay xoay hai ba cái liền làm được chỗ nấu thức ăn đơn giản, nhanh chóng bắt đầu làm việc.

      Hứa tẩu tử lặng lẽ kéo Trinh nương sang bên, “Tiên sinh cùng muội đều là người khách khí, muốn mời tất cả mọi người trong thôn đến ăn bữa cơm, ta cũng biết nên như thế nào để số người đến. Có số người a, ngày muội và tiên sinh chuyển nhà căn bản là hề đến giúp đỡ, vậy mà khi ăn chùa lại chạy nhanh hơn tất cả mọi người.”

      Trinh nương chỉ cười cười, “Đều là người cùng thôn, cũng chỉ là chút cơm thôi, tẩu cần để ý đâu.”

      Hứa tẩu tử nhìn Trinh nương liếc mắt cái, nhịn được cười ra tiếng, “Bọn muội nguyện ý đem bạc ra đãi khách, ta còn thay bọn muội lo lắng cái gì chứ? Chỉ là chút nữa nhiều người đến, khó tránh được lộn xộn. Nhân lúc có người ngoài, ta thay muội tiếp đón bên ngoài, muội vào phòng thu dọn chút, cái gì nên khóa khóa lại .”

      Trinh nương chần chờ chút, “ cần đâu, trong phòng cũng có gì đáng giá cả.”

      Hứa tẩu tử bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn nàng cái, “Bọn muội từ trấn đến, tùy tiện lấy ra thứ so với đồ của người trong thôn đều tốt hơn nhiều. Người nhiều, tránh khỏi có số kiến thức hạn hẹp, nhân cơ hội này liền thuận tay kiếm chác chút đỉnh. Lúc bọn muội đưa đồ đạc đến cũng có ít người nhìn thấy đâu, con người thể nhìn mặt mũi, muội cũng nên đề phòng như vậy chứ?”

      “Đúng rồi, phòng của đệ đệ muội cũng nên thu dọn lại . Chỗ bọn muội sinh ra là nơi giàu có, mỗi thứ dùng cho oa nhi đều là đồ tốt. Trong thôn này, mọi người đều mang theo trẻ đến, tay chân cũng quá mức nhanh nhẹn a.” Hứa tẩu tử lại dặn dò thêm lần nữa. (@@ làm như cả thôn đều có xuất thân từ thần thâu bằng)

      Tring nương gật đầu, tuy rằng đồ trang sức, ngân phiếu hay mấy thứ đáng giá nàng sớm cất lại nhưng thấy Hứa tẩu tử như vậy, nàng cũng lại cẩn thận cất thêm số thứ lại trong thùng khóa lại.

      Lúc mọi người lục tục kéo nhau đến là buổi chiều, có thể là do Thẩm Nghị có lời nhờ trước nên mấy hộ dân gần đó còn chuyển thêm mấy bộ bàn ghế đến, sân trong ngồi đủ chuyển ra sân ngoài. Thẩm Nghị tiếp đón nam nhân, Trinh nương tiếp đón nữ nhân, lại phải chiếu cố thêm Diệu nhi nên bận túi bụi.

      Hứa tẩu tử cũng nhàn dỗi, ở trong phòng bếp việc bận ngập đầu, vài người nữa cũng đến hỗ trợ mấy thôn phụ xào nấu thức ăn, làm cơm.

      Triệu gia cùng vài phụ nhân khác ngồi ở bàn. Nàng nhìn bộ dáng việc trước việc sau của Trinh nương, lại nhìn bàn đầy thịt, có gà, có cá, vẻ mặt ghen tị , “Nhà tiên sinh có tiền a.”

      thôn phụ tên Hạnh Tử xì cười nhạo báng câu, “Có tiền cũng là người ta, ngươi hâm mộ bảo hán tử nhà ngươi (phu quân) cố gắng .”

      Triệu gia bĩu môi, hung hăng cắn miếng thịt gà: “Chính ta còn có tiền, hán tử nhà ta làm sao mà có. Nào có được như người ta số tốt. Nhìn Thẩm tiên sinh cùng Thẩm nương tử, người tùy tiện nhìn cũng thấy là xiêm y đắt tiền, đủ để chúng ta mua mấy bộ khác ý chứ.”

      Mấy người bên cạnh đều theo lời nàng nhìn về phía Thẩm Nghị và Trinh nương, trong chốc lát, mấy chuyện loạn thất bát tao linh tinh như quần áo, trang sức đều được thảo luận.

      Trinh nương vừa muốn để ý phòng bếp, vừa muốn xem xem những người nào chưa ăn, lại còn lo trông Diệu nhi, có cách. Cẩu Đản thấy vậy, liền hai miếng hết bát, chạy tới hỏi nàng, “Sư nương, ta đưa Diệu nhi chơi lát nhé?”

      Trinh nương nhìn đứa này, nó cười hì hì, trong con mắt đen láy tràn ngập thiện ý. Trinh nương cười cười, sờ đầu nó, “Được a, con là ca ca, con trông đệ đệ cẩn thận nhé.”

      Cẩu Đản cau mày, sờ sờ đỉnh đầu, “Mẫu thân ta , đầu nam nhân thể tùy tiện để người khác sờ.” thè lưỡi cười cười, túm lấy bàn tay Diệu nhi lắm lấy góc áo Trinh nương, hỏi Diệu nhi, “Diệu nhi, đệ có muốn chơi với ta ?”

      Diệu nhi nhìn nhìn Trinh nương, Trinh nhìn nó cười cổ vũ, “Bây giờ tỷ tỷ bận rất nhiều việc, Diệu nhi ngoan, cùng Cầu Đản ca ca chơi được ? Nhớ nghe lời Cẩu Đản ca ca, nên gây với các tiểu huynh đệ khác, nghe ?”

      Diệu nhi hé môi cười, “Dạ!” Sau khi hảo hảo đáp ứng Trinh nương, liền quay đầu hỏi Cẩu Đản, “Ca ca chúng ta chơi a. Ta cho huynh chơi ngựa ngựa của ta a.”

      Cẩu Đản nìn về phía Trinh nương cười hắc hắc, “Sư nương yên tâm, ta trông chừng Diệu nhi.” Lôi kéo Diệu nhi , vừa vừa tò mò hỏi , “Ngựa ngựa của ngươi là cái gì?” Trinh nương nhìn bóng dáng hai đứa chạy , thầm thở ra, may mà có đứa Cẩu Đản này hiểu biết hỗ trợ nàng a.

      “Ngựa ngựa là Trường an ca ca cho, rất đẹp nha! Ta còn có cả điểu điểu (con chim), có cả xe, còn có kiếm nữa!” Diệu nhi đắc ý khoe ra bảo bối của .

      Cẩu Đản kinh ngạc kêu to tiếng, “Ngươi còn có kiếm nữa hả? Cho ta xem được ?”

      Diệu nhi kéo Cẩu Đản về phía phòng mình, “! Ca ca cùng ta vào phòng lấy, tỷ tỷ đều bảo ta cất ở trong phòng.”

      Triệu gia với mấy phụ nhân cùng bàn đùa lát, đột nhiên cảm thấy bụng hơi đau đau ngượng ngùng với mấy người cùng bàn, “Bụng ta hơi đau. Ta vệ sinh lát, mọi người cứ tiếp tục a.”

      Nàng vừa rời bàn, Hạnh Tử liền khinh thường liếc mắt cái, “Nàng đau là xứng đáng! Ngồi ăn cơm mà miệng ngừng , phải chỉ chăm chăm ăn thịt trong đĩa hay sao? Còn xấu về mấy chuyện của Thẩm nương tử. Người ta tốt bụng mời mình ăn cơm, nàng còn lắm chuyện như vậy.”

      “Đúng vậy, ngày trước nàng ta cũng tệ lắm, sao bây giờ lại biến thành cái dạng này…”

      Hạnh Tử che miệng nở nụ cười khinh miệt, “Muốn sống sung sướng, nhưng mà lại có cái mệnh kia a.”

      Mấy người phụ nhân còn lại cũng vài câu, đề tài liền chuyển tới vấn đề khác.

      Bên này mấy nữ nhân tán gẫu náo nhiệt, bên kia các nam nhân cũng chuyện nồng nhiệt kém.

      Uống đến cao hứng, đồ tể trong thôn thần thần bí bí mở miệng: “Mấy hôm trước lúc ta bắt lợn có nghe thấy chuyện vô cùng thú vị, lại đây, cho các ngươi nghe chút.”

      Mấy nam nhân ngồi cùng bàn đều ồn ào, “ , , có chuyện gì hay?”

      “Chuyện hay? Là chuyện phong lưu nha, ha ha ha.” Đồ tể uống ngụm rượu, cười chút hảo ý.

      “Chuyện phong lưu a, mau, đừng giấu nữa. Bình thường ngươi đây đó nhiều, ra cho mọi người cùng nhau vui a.” Người chuyện chính là Triệu Nhị Hổ.

      Đồ tể vươn chiếc đũa gắp lấy ít thịt băm, ngon lành nuốt xuống, nhìn đám nam nhân cùng bàn chờ mở miệng, trong lòng cảm thấy rất hư vinh. Hứng trí ngẩng cao đầu , “Mấy ngày trước ta đến thôn Đông Hương bắt lợn, đúng lúc nhìn thấy hán tử to lớn đánh nương tử nhà , các ngươi đoán sau đó thế nào?”

      “Sau đó thế nào? Sau đó thế nào?” Các nam nhân chụm lại hỏi, đồ tể đợi lúc, mãi tới khi bọn họ mở miệng thúc giục mới chậm rì rì mở miệng.

      “Hóa ra nương tử nhà vụng trộm với người khác! Còn là vụng trộm với lão điền chủ. Các ngươi đoán xem hán tử nhà nàng làm sao mà phát được?” Lần này đồ tể đợi người khác thúc giục, tự động công bố đáp án, “Lão địa chủ kia tặng nương tử nhà hộp son. Son kia a, chỉ có người trong thành mới dùng, rất quý! Ngươi xem, chúng ta là nông dân, ai lại tự dưng mua cái thứ đó? Có chỗ tiền đó bằng chia ra phần mua thịt, phần mua rượu mang về uống cho rồi.”

      “Ha ha ha, hán tử kia có vất nàng ta trôi sông ?” nam nhân cười ha hả hỏi.

      Đồ tể liếc mắt trắng, “Vậy phải quá tiện nghi cho lão già kia hay sao? Hán tử kia túm nàng ta trực tiếp nháo đến nhà lão. Lão địa chủ kia sợ xui xẻo, trực tiếp quẳng cho mười lạng bạc đuổi rồi!”

      “Mười lạng bạc liền khiến cho người ta đội nón xanh?” nam nhân khác, uống ngụm rượu, vẻ mặt khinh thường .

      “Lúc ấy ngươi có nhìn thấy nàng kia ? Lớn lên có xinh đẹp hay ?” Nam nhân hỏi câu này cười cười vẻ mặt đáng khinh, tuy nhiên ra chỉ hỏi hộ tiếng lòng của toàn bộ mọi người ngồi đây. Ngươi lời ta lời đều là hỏi về diện mạo nương tử nhà người ta.

      Đồ tể liếc mắt nhìn về phía đám nữ nhân cái, lắc đâu, “Nàng ta á, còn lâu mới được á, muốn xinh đẹp, Thẩm gia nương tử mới gọi là xinh đẹp.”

      Nam nhân vừa hỏi kia mặt trầm xuống, “Cái loại nữ nhân biết liêm sỉ kia có thể đem so sánh với Thẩm nương tử hay sao? Lần sau đừng những chuyện này nữa. Thẩm tiên sinh tuy rằng tuổi có hơi trẻ, nhưng có thể là tốt hơn Vương tiên sinh nhiều. Chúng ta làm người thể hiểu đạo lý. Người ta dạy dỗ mấy đứa của chúng ta, chúng ta thể ở sau lưng Thẩm tiên sinh về người trong nhà người ta được. giờ Cẩu Đản nhà ta còn nghe lời tiên sinh hơn cả nghe lời lão tử nữa.”

      Đồ tể nhìn nhìn Thẩm Nghị, hỏi cha Cẩu Đản, “Cha Cẩu Đản này, Cẩu Đản nhà ngươi về nhà có Thẩm tiên sinh này dạy được hay ? Tiểu Đao nhà ta cũng sắp sáu tuổi rồi. Ta chuẩn bị cho nó học. Chỉ là tiểu tử kia rất lì lợm, sợ Thẩm tiên sinh quản nổi.”

      Cha Cẩu Đản cười ha ha, “Ngươi yêm tâm ! Hầu tử lì lợm nhà ta kia, giờ phải bướng bỉnh chút nào nữa hay sao, về nhà còn biết học bài cơ đấy!”

      Đồ tể nghe thấy liền an tâm, “Năm nay liền cho nó , năm nay .”

      , Thẩm Nghị lại đó mời rượu. Mọi người cười ha ha cảm tạ, uống rượu. Đồ tể thuận tiện chuyện muốn đưa con tới trường. Thẩm nghị liền đáp ứng. Đồ tể liền gọi Tiểu Đao nhà mình đến để gặp qua tiên sinh, là qua vài ngày nữa đưa đến lớp.

      Triệu gia vệ sinh xong, từ nhà vệ sinh ra nhìn thấy phòng Trinh nương, tâm liền động, nhìn bốn phía có người, bước nhanh chui vào trong nhà, thấy bàn trang điểm trong phòng có thứ trông giống cái tráp, bên cạnh có hộp son, mở tráp ra thấy bên trong trống trơn, cái gì cũng có.

      Nàng nhổ ngụm nước bọt, thầm, “Tiền đâu nhỉ? Ngay cả chút đồ trang sức cũng có?”

      Đột nhiên nghe thấy hình như có người lại gần, nàng hoảng sợ, thấy hộp son bàn, liền thuận tay cầm lấy đút vào trong lòng, vội vã bước ra khỏi phòng.

      Vừa được vài bước, đột nhiên đụng vào Diệu nhi và Cẩu Đản muốn chạy vào nhà lấy ngựa gỗ chơi. Nàng hoảng sợ, “Ai nha” kêu lên tiếng. Vừa nhìn thấy là Cẩu Đản và Diệu nhi, liền cau mày ghét bỏ , “ nhìn đường thế hả!”

      Cẩu Đản ủy khuất , “Là bà đụng vào chúng ta đó chứ!”

      Triệu gia trừng mắt, dọa Diệu nhi co rúm lại chút, nàng hừ tiếng, liền chuẩn bị . Lúc này hộp son trong lòng kia liền rơi xuống kêu bộp tiếng. Cẩu Đản đột nhiên ngửi thấy trận hương khí, rất quen thuộc a…

      Triệu gia nhanh chóng nhặt hộp son lên, mặt đầy vẻ chột dạ, trừng mắt nhìn Diệu nhi và Cẩu Đản, “Nhìn cái gì hả?” xong liền nhanh như trốn.

      Cẩu Đản nhìn về phía nàng thè lưỡi, quay đầu dẫn Diệu nhi vào trong phòng .

      Diệu nhi ngừng quay đầu nhìn quanh, cái kia là hộp Hương Hương của tỷ tỷ mà… Nhưng mà sau đó rất nhanh liền đem chuyện này quăng ra sau đầu.

      vất vả mới tiễn bước được tân khách. Hứa tẩu tử mang theo vài phụ nhân giúp nàng dọn dẹp cho tốt rồi mới . Lúc Thẩm Nghị và Trinh nương đưa cho mỗi người khoản tiền ít thịt. Hứa tẩu tử cùng mấy phụ nhân đều vui mừng liên tục lời cảm tạ.

      Mệt mỏi cả ngày, Trinh nương dỗ ngủ Diệu nhi xong, trở về phòng chải tóc. Lúc chải đầu lại phát bàn thiếu mất hộp son, nàng mở tráp ra nhìn, lại mở cả khóa tủ, tại sao lại thấy nhỉ?

      Thẩm Nghị tắm rửa xong xuôi, thấy nàng tìm đến tìm , liền hỏi nàng, “Nàng tìm cái gì thế?”

      “Hộp son Ngọc Xuân Đường chàng mua cho ta thấy.” Trinh nương vẫn tiếp tục tìm, bình thường đều để đây, tại sao lại thấy nhỉ?

      Thẩm Nghị cũng tìm giúp, nhưng quá mệt, liền lôi kéo Trinh nương , “Quên , có thể để quên chỗ nào đó. Hôm nào đó ta lại mua cho nàng hộp khác.”

      Trinh nương nghĩ lại thấy cũng phải. Có thể là do nàng hôm nay thu dọn đồ đạc cất vào đâu đó. Cũng suy nghĩ nữa, trải giường, hai người nằm xuống, hôm nay là quá mệt mỏi.

      Triệu gia về đến nhà mà trong lòng vẫn chưa hết run, hộp son giấu trong ngực khiến nàng sợ hãi nhưng lại có chút hưng phấn. Nàng muốn lập tức lấy ra xem nhưng lại sợ bị phát . Ngay cả lúc nằm giường cũng cẩn thận để son đặt ở dưới gối đầu của mình.

      Triệu Nhị Hổ uống hơi nhiều, cũng có phát nội tử nhà mình có chút bình thường, vừa đặt đầu xuống giường liền ngủ ngay, nhanh chóng phát ra từng đợt tiếng ngáy.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 23: Từ hộp son nảy sinh tranh cãi
      Sau đó vài ngày, Triệu thị đều cẩn thận thám thính động tĩnh của Trinh nương, thấy mặt Trinh nương và Thẩm Nghị có gì khác thường, cũng nghe thấy bọn họ mấy chuyện mất trộm này nọ. Tâm tình Triệu thị cũng dần dần ổn định. Xem ra, kẻ có tiền đúng là kẻ có tiền, có lẽ người ta căn bản đặt việc mất hộp son vào trong mắt.

      Hôm nay Triệu thị trốn việc về nhà, lấy hộp son mà nàng tâm tâm niệm niệm mấy ngày kia mở ra. mùi hương thanh nhã thuần khiết, thoa chút vào lòng bàn tay, tinh tế bóng loáng. Nàng nhịn được ghen tị phen. Dùng đồ tốt như vậy, bảo sao làn da Thẩm nương tử lại đẹp như thế!

      Nàng dọn dọn gương, bắt đẫu vẽ loạn son lên mặt.

      Triệu Nhị Hổ hùng hổ làm việc, vừa ngẩng đầu thấy thân ảnh nội tử nhà mình đâu, nhổ ngụm nước bọt, mắng, “Cái mụ lười này, đâu rồi?”

      Nhìn công việc cũng gần xong, Triệu Nhị Hổ thu dọn công cụ, về nhà thấy nàng ta ngồi trước gương tô son điểm phấn, liền nở nụ cười, “Đồ tốt như vậy là ai cho thế?”

      Triệu thị còn chìm trong thỏa mãn, đột nhiên nghe thấy thanh , giật mình cái rụp, nhanh chóng giấu hộp son kia, chột dạ nhìn Triệu Nhị Hổ liếc mắt cái, có chút lắp bắp hỏi Triệu Nhị Hổ, “ phải chàng làm việc sao? Tại sao trở lại rồi?”

      Triệu Nhị Hổ vốn là chỉ thuận miệng hỏi câu, kết quả là nương tử nhà mình lại liên tiếp làm ra cái động tác cùng vẻ mặt chột dạ khiến cho lập tức hiểu sai. Sắc mặt liền trở nên khó coi, “Mụ giấu cái gì vậy? Lấy ra xem!”

      Triệu thị càng thêm chột dạ, theo bản năng liền đem son giấu sâu vào trong tay, “ có a, nào có cái gì đâu, chàng nhìn lầm rồi.”

      Triệu Nhị Hổ càng nhìn càng cảm thấy nương tử nhà mình có vấn đề, xem cái vẻ chột dạ mặt kia… chậm rãi về phía trước hai bước, ngữ khí trầm xuống, “Trong tay cầm cái gì lấy ra ngay!”

      Trong lòng Triệu thị càng ngày càng sợ hãi, cũng dám giấu nữa, đưa hộp son ra.

      Triệu Nhị Hổ đoạt lấy nhìn, hóa ra là hộp son dùng được nửa, nhíu mi nghi hoặc hỏi, “Nàng có son chứ?”

      “Ta… Ta… Người khác cho.” Trong lòng Triệu thị vừa hoảng lại vừa vội, làm sao dám thứ này là nàng ăn trộm chứ!

      Triệu Nhị Hổ nhìn nhìn hộp son trong tay, lại hồ nghi nhìn vẻ mặt chột dạ của thê tử. Trong lòng càng nghĩ càng thấy đúng, nhìn hộp son này cũng biết là dùng thời gian, trước đây cũng chưa từng thấy mụ vợ nhà mình dùng qua, hơn nữa nhìn màu son này cũng biết là so với son của đám nữa nhân trong thôn xịn hơn. (>.< sao biết hay vậy?)

      Trong lòng đột nhiên nhớ tới ngày đó lúc ăn cơm ở Thẩm gia tên đồ tể kia từng đến…

      …. Là chuyện phong lưu kia… Hán tử to lớn đánh thê tử nhà … vụng trộm với người khác!… Gian díu với lão điền chủ…. Tặng son… Son… Gian díu… Gian díu! Gian díu! Gian díu!….

      Cả đầu Triệu Nhị Hổ tràn ngập hai chữa gian díu, nhưng thê tử nhà mình có thể vụng trộm với ai đâu? Trong thôn này có mấy người đều sống ở trong này, có thể mua được loại son tốt như thế nàu có nhiều người lắm. Chẳng lẽ là thôn trưởng? Hay là cha Cẩu Đản? Hay là… Thẩm Nghị!?

      Người trong thôn đều quen biết, chỉ có Thẩm Nghị là vừa mới tới, cũng chỉ có Thẩm Nghị mới có từng đấy tiền để mua thứ son tốt như vậy! Triệu Nhị Hổ xiết chặt hộp son trong tay, thanh ngoan độc hỏi, “Ai đưa cho mụ?”

      Triệu thị chưa từng nhìn thấy cái dạng này của Triệu Nhị Hổ. Nàng ở nhà luôn luôn tác oai tác quái, cho tới bây giờ đều là nàng quát Triệu Nhị Hổ, nào có chuyện Triệu Nhị Hổ rống nàng đâu. Trong lòng Triệu thị liền có chút lo lắng, rồi cũng dần trấn định lại, phải chỉ có hộp son thôi sao, đáng để sinh khí lớn như vậy hả?

      Nàng kiên nhẫn liếc mắt nhìn Triệu Nhị Hổ, lấy lại hộp son, “Là Thẩm gia nương tử tặng cho ta.”

      Quả nhiên là Thẩm gia! Triệu Nhị Hổ lửa trong lòng phút chốc bùng lên, trợn tròn mắt quát, “Thẩm gia nương tử tặng cho mụ? Tặng lúc nào?”

      Triệu thị kì quái nhìn cái, chẳng lẽ biết? Nhưng sau đó rất nhanh xóa ý niệm này trong đầu, làm sao có thể biết mình trộm hộp son này chứ, “Chính là cái ngày tới nhà bọn họ đó, lúc ăn cơm tặng. Rốt cuộc ngươi hỏi xong chưa? Có thấy phiền hả?”

      Triệu Nhị Hổ chỉ cảm thấy dây cung trong lòng hoàn tàn bị chặt đứt. Tiện nhân này! Đến bây giờ còn dám lừa !

      Triệu Nhị Hổ hung hăng tát cái vào mặt nàng ta. mặt Triệu thị nhất thời lên dấu tay màu hồng. Nàng ta bị đánh hơi lảo đảo, tóc cũng bị đánh cho bung ra chút. cái tát này khiến cho nàng ta choáng váng, chỉ dám tin nhìn Triệu Nhị Hổ.

      Hai mắt Triệu Nhị Hổ như nứt ra, ánh mắt đỏ bừng, “Ngươi là đồ tiện nhân! Thẩm gia nương tử làm sao có thể tặng ngươi hộp son dùng nửa! ! Ngươi có phải giấu ta vụng trộm với thằng khác hay ? Ngươi và Thẩm Nghị rốt cuộc có quan hệ gì hả?”

      Triệu thị dại ra chút liền phản ứng lại. Nàng ta a tiếng kêu khóc ầm lên, “Ngươi là đồ đáng chém ngàn đao! Ta về Triệu gia ngươi làm trâu làm ngựa! Vì Triệu gia ngươi sinh nhi dục nữ! Ngươi là cái đồ có lương tâm !… Thứ này chính là do nàng ta tặng! Làm sao ta biết nàng tặng ta cái dùng rồi! Ta chỉ vừa mới lấy ra xem thử nữa…” Trong lòng Triệu thị cũng lo lắng, nàng nghĩ là Triệu Nhị Hổ đem mọi chuyện nghĩ theo chiều hướng kia, dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ có thể đem mọi chuyện đổ hết lên đầu Trinh nương.

      Trong lòng Triệu Nhị Hổ cũng hơi chần chờ, thê tử mình như thế nào mình tất nhiên là biết, nếu nàng mồm miệng ba hoa, hay dối chính là nàng, thể nghi ngờ, nhưng nếu nàng làm ra cái chuyện vụng trộm gian díu với người khác này, Triệu Nhị Hổ cảm thấy nàng chưa có cái lá gan đó.

      Chỉ là, hộp son này rốt cuộc là ai tặng?

      Triệu thị dứt khoát ngồi mặt đất kêu gào, nước mắt nước mũi lau hết lên ống tay áo, hai tay vỗ đùi kêu to, “Triệu Nhị Hổ, ngươi là cái đồ vương bát đản! Ngươi dám ta vụng trộm với người ta? Ta vụng trộm với ai hả? A… Ngươi ra muốn cái gì…?”

      Triệu Nhị Hổ bị nàng làm cho đau đầu kịch liệt, trong đầu lên câu đồ tể ngày đó, sau đó lại lên bộ dáng thê tử tô son điểm phấn, càng nghĩ càng giận, trực tiếp túm lấy tay nàng ta, kéo ra ngoài, “! Thẩm gia! Ta muốn hỏi, hộp son này là từ đâu ra?”

      Trong lòng Triệu thị lập tức kinh hoảng, nếu tới Thẩm gia, chuyện mình trộm son phải bị tố giác hay sao? Nàng bối rối, đúng lúc Triệu Nhị Hổ kéo nàng tới của sân, nàng liền ôm chặt lấy hàng rào khóc nháo chịu buông tay, “Ta ! Ta ! Triệu Nhị Hổ, ngươi tin ta! Hôm nay ta liền chết ở chỗ này, cũng muốn bị xấu mặt.”

      Thôn Bạch Hà lớn, trước sau cũng chỉ có vài chục hộ gia đình, xây dựng cũng khá gần nhau. Mấy hộ gần đó nghe thấy động tĩnh liền chạy ra nhìn, chung quanh mọi người châu đầu ghé tai thầm, thanh cũng càng ngày càng lớn.

      Triệu thị vừa thấy có người đến, dứt khoát giả bộ đập đầu vào cửa. Triệu Nhị Hổ bên kéo nàng, hổn hển nhìn người chung quanh, hôm nay nhất định phải làm cho đến mơi đến chốn! càng nghĩ càng thấy sai, lòng muốn làm cho ràng chân tướng của việc này.

      “Ngươi đừng có mà ở đây gào khóc! Theo ta Thẩm Gia hỏi cho ràng! Chỉ cần Thẩm gia nương tử thừa nhận son này là nàng đưa, ta coi như giữa ngươi và tú tài kia có gì!”

      Triệu Nhị Hổ thốt ra lời này lập tức khiến cho xung quanh bùng nổ, câu ngắn ngủn, cũng khiến cho người chung quanh suy nghĩ đủ điều.

      Triệu Nhị Hổ thèm phân trần, cậy mạnh kéo thê tử lôi đến nhà Thẩm Nghị. Triệu thị suốt dọc đường hết khóc lại gào, người xem náo nhiệt xung quanh cũng càng ngày càng nhiều.

      Cả nhà Thẩm Nghị ở trong sân ăn cơm chiều, Thẩm Nghị kiên nhẫn dạy Diệu nhi cách dùng đũa, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khóc om sòm của nữ nhân, cùng tiếng nam nhân hổn hển quở trách.

      Triệu Nhị Hổ kéo thê tử đến Thẩm gia, lại thấy cảnh Thẩm gia hòa thuận vui vẻ, đối với vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Nghị và Trinh nương đột nhiên có chút nghẹn lời.

      Thẩm Nghị nở nụ cười trước, sau đó đứng dậy mở cửa sân, “Triệu Nhị Ca sao lại đến đây vậy?” Sau đó nhìn thấy Triệu thị dầu tóc bù xù kêu khóc ngừng mới ngưng lại nét cười, mà Trinh nương cũng cau mày kéo Diệu nhi về phía sau mình.

      Triệu Nhị Hổ nghĩ đến chuyện vừa rồi, cơn tức lại nổi lên, vươn tay, hé ra hộp son trong lòng bàn tay, để ý đến Thẩm Nghị, chỉ hỏi Trinh nương, “Thẩm gia nương tử, có phải tặng thứ này cho thê tử của ta?”

      Trinh nương và Thẩm Nghị cùng nhìn thoáng qua, đây chẳng phải là hộp son Ngọc Xuân Đường mà Thẩm Nghị mua cho Trinh nương, sau đó tìm thấy hay sao? Tại sao Triệu Nhị Hổ lại là nàng tặng người ta?

      Trong lòng Triệu thị cuống cuồng lo sợ. Hôm nay, cái chuyện phiền toái này, nếu Trinh nương thừa nhận, Triệu Nhị Hổ nhất định nàng và Thẩm Nghị tư thông. Nếu Trinh nương thừa nhận… Nhưng mà Trinh nương làm sao có thể thừa nhận? Son này là nàng trộm! Cũng phải là người ta tặng!

      Trong lòng Trinh nương cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng mà nhìn thân chật vật của Triệu thị nhìn mình chằm chằm, nàng suy nghĩ chút định mở miệng, “Son này….”

      “Son này là Thẩm tú tài đưa cho ta!” Thanh bén nhọn của Triệu thị vang lên.

      Thẩm Nghị ngây ngẩn cả người. Trinh nương ngây ngẩn cả người. Triệu Nhị Hổ cũng ngây ngẩn cả người, người chung quanh lại càng ngây ngẩn cả người.

      “Ngươi cái gì?!” Triệu Nhị Hổ dám tin hỏi lại lần.

      Triệu thị thở dài, “Son này là Thẩm tú tài đưa cho ta.” Bất cứ giá nào! Nhìn biểu tình của Trinh nương, nàng ta nhất định thừa nhận son này là nàng ta đưa cho nàng. Dù sao tặng người khác ai lại lấy thứ mình dùng rồi. Hôm nay có thể sống hay , phải xem mình có thể chuyện này sao cho có lỗ hổng được hay !

      Triệu Nhị Hổ rốt cuộc nhịn nổi, lên tát cái, lại đạp mấy cái, vừa đánh vừa mắng, “Ngươi còn biết xấu hổ nữa! phải vừa rồi ngươi là Thẩm nương tử đưa cho ngươi hay sao? A? Tại sao lại biến thành Thẩm tú tài đưa cho ngươi? Ngươi còn ngươi với có gì! Ngươi ! Có phải ngươi sớm thông đồng với làm bậy rồi! Lão từ muốn đem ngươi dìm sông, ngươi là cái đồ đê tiện biết xấu hổ…”

      Triệu thị hét lên tiếng, nằm mặt đất trúng vài cái, đột nhiên ngoan độc hét lên, “Lão nương ta liều mạng với ngươi!” nâng tay đánh về phía Triệu Nhị Hổ.

      Trôn trưởng thấy thế liền chạy lại, quát lớn tiếng, “Ngăn bọn họ lại!” Vài hán tử chung quanh liền lên tách hai người ra.

      Hai ngươi vì thế mới tách ra, mặt Triệu Nhị Hổ có thêm mấy vệt móng tay cào chảy máu, còn nửa khuôn mặt Triệu thị đều sưng lên, người còn có thêm mấy cái dấu chân.

      Mặt thôn trưởng bình tĩnh, nghe hiểu ần hết mọi chuyện, tuy nhiên vẫn hỏi lại Triệu Nhị Hổ lần nữa, “Sao lại thế này?”

      Triệu Nhị Hổ nhổ bãi nước bọt về phía thê tử mình, sau đó mới mở miệng với mọi người xung quanh, “… Ta về nhà thấy nàng ta cầm hộp son kia tô son điểm phấn. Ta hỏi hộp son này từ đâu ra, nàng ta là Thẩm nương tử tặng. Ta liền mang nàng tới đây hỏi, kết quả, … Hừ hừ, còn là người đọc sách? Cái loại tiểu bạch kiểm ngươi! Chút nữa lão tử đánh gãy chân ngươi! Xem ngươi còn dám câu dẫn thê tử của người khác nữa hay ?”

      Triệu Nhị Hổ hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Nghị, trong mắt tràn đầy ngoan lệ.

      Thôn trưởng cau mày, cũng quản Triệu thị nằm co người mặt đất, trực tiếp hỏi Thẩm Nghị, “Ngươi còn cái gì để ?” Trong lòng chính thôn trưởng cũng thở dài. Tài danh của Thẩm Nghị sớm nghe qua, trong thôn cũng khó có được tiên sinh tốt như vậy. Triệu thị tuy rằng cũng có chút tư sắc, nhưng mà so với Thẩm nương tử còn kém xa, chỉ mong Thẩm tú tài hồ đồ như vậy.

      Thẩm Nghị vẫn thực bình tĩnh nhìn mọi chuyện, dường như những gì phát sinh trước mắt hết thảy đều liên quan đến . Sau khi nghe câu hỏi của thôn trưởng, chỉ thản nhiên trả lời câu, “Lời vô căn cứ!”

      Người trong thôn cũng có bao nhiêu văn hóa, nghe câu có vể nho nhã này của Thẩm Nghị cũng hiểu lắm, có chút ngây ngốc, cũng biết câu này là giải thích hay là giải thích. Mọi người đều nhất nhất quay ra nhìn thôn trưởng. Thôn trưởng cũng có chút khó xử. Thẩm Nghị chỉ có năm chữ như vậy (thực ra là 4 chữ 无稽之谈 nhưng dịch sang tiếng việt thành năm) cũng hiểu ý tứ của Thẩm Nghị, nhưng làm sao mà giải thích đây.

      Trinh nương liếc nhìn Thẩm Nghị, biết khinh thường giải thích cái loại chuyện này. Bất đắc dĩ đành phải nhàng với Thôn trưởng, “Thôn trưởng, hộp son này là của ta, phía dưới hộp có cái ấn kí bằng ngọc, là dấu hiệu độc quyền của son bột nước Ngọc Xuân Đường ở trấn . Mấy hôm trước ta thấy hộp son này, tìm chung quanh nhà cũng có, chỉ là biết tại sao lại ở trong tay tẩu tử Triệu thị.”

      Trinh nương xong, lạnh lùng nhìn về phía Triệu thị. Nàng vốn định là nàng tặng, dù sao cũng chỉ là hộp son mà thôi. Nhưng mà câu của Triệu thị ra liền bôi đen thanh danh Thẩm Nghị. Trong lòng nàng rất bực.

      Thôn trưởng nhìn xuống Triệu thị, “Triệu thị, ngươi còn có gì để ? Còn ra ngươi lấy son này từ đâu ra?”

      Triệu thị chận rãi đứng lên từ mặt đất, vỗ vỗ tro bụi người mình, nâng tay chỉ vào Trinh nương, “Đúng như nàng , thứ này là của nàng, nhưng mà….”

      Tay nàng chận rãi chỉ về hướng Thẩm Nghị, “Son là đưa cho ta.”

      Người xem náo nhiệt xung quanh cũng nhịn nổi, Thẩm nương tử hiểu ràng, người ta đánh mất son, nàng nhặt được, thừa nhận là được, cũng phải chuyện dọa người gì. Rốt cuộc Triệu thị này muốn làm cái gì?

      Thôn trưởng cảnh cáo nhìn Triệu thị liếc mắt cái, “Triệu thị, cơm có thể ăn bừa, thể lung tung. Ngươi son này là Thẩm tú tài tặng ngươi. Tại sao lại muốn đưa son này cho ngươi chứ? Lại là son mà Thẩm nương tử dùng qua rồi?”

      Vẻ mặt Triệu thị bình tĩnh , “Sáng hôm Thẩm gia mời khách, ta có thấy Thẩm tú tài nhân dịp lấy nước, cùng Hương Thảo ở bên dòng suối ôm nhau. Thẩm tú tài vì muốn bịt miệng ta lại, liền đưa hộp son này cho ta. Ai biết thứ đưa lại là hộp son nương tử dùng qua rồi chứ.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 24: Hương Thảo nhảy sông…

      Triệu thị vừa thốt lên xong, chung quanh lại ồ lên.

      Nương của Hương Thảo nóng này, xông lên chỉ vào mũi Triệu thị , “Thúi lắm! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy Hương Thảo nhà ta cùng Thẩm tú tài… Cùng nhau? Ta cho ngươi biết, Triệu thị, hôm nay ngươi ràng ra, lão nương ta xé rách miệng ngươi!”

      Nương Hương thảo chính là trong những người mà ngày đó Hứa tẩu tử đưa lại nhà Thẩm Nghị hỗ trợ. Trinh nương theo phản xạ quay ra nhìn Thẩm nghị, lại thấy mặt thẩm nghị lên chút biểu tình tự nhiên, lòng nàng liền trầm xuống.

      Triệu thị khinh miệt cười, lấy tay hất bỏ tay nương Hương Thảo, “Nương Hương Thảo à, sáng sớm hôm đó ngươi tới Thẩm gia hỗ trợ, cũng trách ngươi biết.” Tay nàng chỉnh chỉnh lại bộ tóc, giương mắt nhìn Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài, sáng hôm đó ngươi có đến suối lấy nước hay ?”

      Ánh mắt mọi người đều chuyển đến người Thẩm Nghị, trong mắt Thẩm Nghị lên tia cảm xúc khó . Tuy nhiên cuối cùng vẫn gật gật đầu, “Phải.”

      Triệu thị còn , “Mọi người đều biết đó, nhà ta gần suối nhất, nhất là từ cửa nhà ta qua chút là nhìn thấy chỗ đó nhất thanh nhị sở (nhìn thấy ràng), đúng ?” Nàng cũng đợi mọi người trả lời, trực tiếp hỏi Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài, ngày đó ta nhìn thấy ngươi và Hương Thảo ôm nhau ở bên dòng suối. Ngươi nhờ ta đừng chuyện này ra, có phải hay ?”

      Thẩm Nghị nhìn Trinh nương sau lúc lâu mới chuyển mắt, thở dài hơi, “Phải.”

      Tất cả mọi người trợn tròn mắt, hóa ra thực có chuyện này? Thẩm tú tài sao có thể làm ra cái loại chuyện này? Hương Thảo năm nay mười bảy, đính thân với thúc thúc của Cẩu Đản, năm nay đưa qua cửa (cưới), lúc này lại nháo ra cái chuyện này. Bạch Hà thôn này, vài thập niên rồi cũng chưa từng phát sinh mấy chuyện gièm pha kiểu vậy a.

      Ánh mắt mọi người nhìn về phía Thẩm Nghị đều thay đổi, cha Cẩu Đản cũng dám tin nhìn Thẩm Nghị.

      Trinh nương nhìn về phía Thẩm Nghị, biết vì sao nhưng nàng cảm thấy mọi chuyện có chút gì đó là lạ. Nàng vẫn tin tưởng Thẩm Nghị, chỉ vì những lời mà Thẩm Nghị hứa hẹn với nàng đều làm được mà trọng yếu hơn là nàng tin tưởng Thẩm Nghị đối xử với nàng như vậy. Nàng biết nguyên nhân, chỉ là nàng tin tưởng Thẩm Nghị nhất định phản bội nàng!

      Triệu thị đắc ý cười, đây chính là cái mà nàng muốn! Lúc Thẩm gia chưa có tới, tình cảnh nhà nàng trong thôn là tốt nhất, cuộc sống trong thôn cũng đứng thứ nhất thứ hai. Trước kia, ở trong thôn đều là người khác hâm mộ nhà nàng, nhưng từ khi Thẩm gia đến liền thay đổi! người dạy học nghèo kiết hủ lậu có thể có tiền gì chứ? Vậy mà nhà lại cố tình có tiền, nhà ăn thịt ăn cá, nhà còn mời được cả thôn ăn cơm, thê tử cũng là dùng loại son tốt nhất trấn, ngay cả Diệu nhi – tiểu hài tử danh nghĩa cũng có những ba mươi mẫu đất! Dựa vào cái gì mà mọi người đều vây quanh nhà họ Thẩm? Dựa vào cái gì mọi người trong thôn đều Thẩm gia tốt? Nàng cố tình cho Thẩm gia đắc ý, nàng muốn cho Thẩm gia phải nhục nhã cút xéo khỏi Bạch Hà thôn!

      Nương Hương Thảo hít hơi, nghiêm mặt tái nhợt hỏi Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài… Tiên sinh, tiên sinh! Nàng phải chứ?” Nương Hương Thảo sắp ngất rồi, nếu việc này là , vậy Hương Thảo làm thế nào mà sống a!

      “Ngươi gạt người, là ngươi trộm hộp Hương Hương (vì son có mùi thơm nên Diệu nhi gọi là Hương Hương hộp )của tỷ tỷ.” tiếng mềm mềm nho vang lên, đúng là của Diệu nhi đứng tránh ở phía sau Thẩm Nghị. Nó nhăn nhăn cái mũi , chỉ vào Triệu thị , “Ta thấy ngươi từ trong phòng tỷ tỷ ra, người rớt ra hộp Hương Hương của tỷ tỷ.”

      Nhãn tình Trinh nương sáng lên, vội ôm lây Diệu nhi ôn nhu hỏi nó, “Diệu nhi thấy cái gì? Đến đây, cho tỷ tỷ nghe.” Nàng tin Thẩm Nghị làm ra chuyện có lỗi với nàng. Hơn nữa Hương Thảo nàng từng gặp qua, là nương yếu đuối nhát gan. nữ hài tử như vậy (ẹc “nữ hài tử”. Chị còn bé tuổi hơn người ta đó), làm sao có thể giữa ban ngày ban mặt làm ra cái chuyện ôm ấp nam tử ấy được. Chuyện này đối với nương là chuyện rất nghiêm trọng, khi bị bắt chỉ có thể giống như phụ nữ kết hôn bị đem dìm chết.

      Nương Hương Thảo cũng giống như nhìn thấy vị cứu tinh, gắt gao nhìn chằm chằm Diệu nhi, ngữ khí run run, “Diệu nhi, ngoan, xem con nhìn thấy cái gì?”

      Diệu nhi ôm cổ Trinh nương, , “Ta thấy nàng ra từ phòng của tỷ tỷ, còn đụng phải Cẩu Đản ca ca, sau đó từ người nàng rớt ra hộp Hương Hương của tỷ tỷ. Cẩu Đản ca ca cũng thấy, có thể hỏi Cẩu Đẩn ca ca.” Khi chuyện còn quay đầu nhìn xung quanh tìm Cẩu Đản.

      Cha Cẩu Đản nghe thấy cũng vội vàng gọi thê tử nhà mình, “Mau mau, tìm Cẩu Đản, xú tiểu tử này đâu rồi!” Nếu Cẩu Đản và Diệu nhi cùng thấy chuyện, cũng lên rằng Triệu thị dối mọi người, là nàng trộm son của người ta còn có ý xấu Hương Thảo và Thẩm tiên sinh. là con của rất thích tiên sinh, hai là Hương Thảo là đệ muội tương lai của , thế nào cũng muốn tin tưởng hai người kia làm ra cái loại chuyện như thế này.

      Sắc mặt Triệu thị cứng đờ, sau đó rất nhanh lại khôi phục bình thường, cười lạnh tiếng, “Đúng là ta vào phòng thẩm nương tử lấy đó sao nào? Nếu Thẩm tú tài cầu xin ta chuyện này ra, ta lấy của hộp son có làm sao? Tuy nhiên, hai người là và Hương Thảo giữa ban ngày ban mặt ôm ấp nhau, ta nhìn thấy ràng! Đừng hòng chối!”

      Trong lòng Triệu Nhị Hổ xem như yên ổn trở lại. Hóa ra phải là thê tử nhà có gian tình với Thẩm Nghị mà là Hương Thảo và Thẩm Nghị có gian tình a! nhìn Thẩm Nghị khinh bỉ, biết ngay cái loại tiểu bạch kiểm này phải tứ gì tốt mà!

      Đột nhiên trong đám người trở nên ồn ào, hóa ra là thúc thúc của Cẩu Đản hai mắt đó ngầu, muốn chạy tới đánh Thẩm Nghị, tuy nhiên lại bị cha Cẩu Đản ngăn cản. Thúc thúc Cẩu Đản nhìn qua cũng chỉ mới hơn hai mươi, lúc này mặt đầy gân xanh, rống giận kêu, “Thẩm Nghị! Ta giết ngươi! Ngươi dám bắt nạt Hương Thảo! Ta muốn giết ngươi!”

      Thẩm Nghị từ nãy đến giờ vẫn cau mày, miệng gắt gao mím lại. Thôn trưởng giọng hỏi vài câu nhưng đều lắc đầu. Nay thấy mọi chuyện nháo thành như vậy, cũng chỉ đem Trinh nương và Diệu nhi che ở phía sau mình, còn lại cái gì cùng .

      tốt! tốt! Cha! Cha! Cứu mạng a! Thúc thúc cứu mạng a!” Cẩu Đản thờ hổn hển vừa chạy vừa kêu, còn chưa chạy tới nơi bị cha nó xách lên, “Cái tên tiểu tử hỗn đản này đâu thế hả? Tìm ngươi nửa ngày!”

      Cẩu Đản thờ hổn hển, ánh mắt đỏ bừng, mặt còn có vệt nước mắt, vội vàng , “Cha, cứu mạng a! Dì Hương Thảo nhảy sông rồi!”

      “Cái gì!”

      Nương Hương Thảo vừa nghe thấy liền hôn mê bất tỉnh, người xung quang liền ấn huyệt nhân chung sau đó vỗ vỗ ngực, làm làm lại nhiều lần mới tỉnh, vừa tỉnh liền khóc ầm lên , “Hương Thảo a! Số ta khổ a! Tại sao con lại nghĩ thông vậy chứ….”

      Thúc thúc Cẩu Đản túm lấy Cẩu Đản sốt ruột hỏi, “Dì Hương Thảo của ngươi nhảy sông? Ở đâu? Cứu lên chưa? Ngươi nhanh đưa ta tới xem nào!”

      Cẩu Đản thông minh co rụt đầu lại, tránh thoát khỏi tay của thúc thúc, chạy thẳng đến bên dòng suối, vừa chạy vừa tình huống, “Triệu Tiểu Hổ vừa phát , chúng con liền kéo dì Hương Thảo lên, nhưng mà mãi vẫn thấy dì tỉnh lại!”

      Chuyện này nháo ra đến mức chết người chính là đại . Thôn trưởng cũng dám chầm chừ, dẫn đoàn người vọi vàng chạy tới bên dòng suối.

      Trong lòng Triệu thị cũng sợ hãi. Nàng nghĩ Hương Thảo bình thường nhát gan như vậy lại dám nhảy sông tự tử. Nàng sợ hãi liếc nhìn Triệu Nhị Hổ. Tâm Triệu Nhị Hổ vốn yên, nhìn thấy cái liếc mắt này của nàng, cục tức lại dồn tới, liền túm lấy tóc nàng, “Ngươi là cái đồ phụ nữ lắm mồm! Còn lấy trộm đồ vật của người khác! Ngày ngày biết làm việc cho tử tế, chỉ biết gây chuyện thị phi. Ta xem ngươi làm thế nào để làm cha nương Hương Thảo thất vọng!”

      Trinh nương ôm Diệu nhi, nhìn mọi chuyện có chút biết làm sao, bất đắc dĩ Thẩm Nghị, “Chúng ta cũng qua xem , trong thôn chắc có thầy thuốc riêng, chàng biết chút y thuật, chút nữa có thể giúp được việc gì đó.”

      Thẩm Nghị quay đầu nhìn Trinh nương, “Nàng hỏi ta cái gì ư?” quan tâm người khác nghĩ thế nào, dù sao chuyện cũng phải như họ vẫn nghĩ, chỉ sợ… Sợ Trinh nương cho rằng và Hương Thảo…

      Trinh nương nghiêng đầu nhìn ôn nhu cười, “Ta tin tưởng chàng.”

      Thẩm Nghị chỉ cảm thấy lòng như lặng , còn biết làm sao, còn bối rối, còn sợ hãi. Chỉ câu đơn giản của Trinh nương, ta tin tưởng chàng!

      Hương Thảo được nâng về nhà. Cả người nàng ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, bụng hơi hơi trương lên. Nương Hương Thảo ôm nàng mặt đẫm nước mắt, “Hương Thảo số khổ của nương… Sao con lại nghĩ thông vậy chứ… Cha con trở về ta biết với như thế nào đây ….”

      Nhà Hương Thảo có ruộng đất. Phụ thân Hương Thảo lúc còn trẻ là người bán hàng rong trong thôn từ nhà này sang nhà kia . Về sau an cư ở thôn Bạch Hà thường xuyên đánh xe bò chạy từ thôn tới trấn , trở người, cũng tiện mang chút đồ về bán, hoặc là đem số thứ mua được trong thôn lên trấn bán. Hai ca ca của Hương Thảo đều ở trấn kiếm sống, người làm chân chạy trong khách sạn, người ở cửa hàng vải làm tiểu nhị.

      Thúc thúc Cẩu Đản vô cùng sốt ruột. giờ bộ dáng Hương Thảo gần như là chết, gấp gáp xoay quanh, “Lang trung đâu? Tại sao còn chưa mời tới?”

      Thôn trưởng thấy Triệu Nhị Hổ mang theo thê tử của mình đến liền hung hăng trừng mắt nhìn họ cái. Triệu Nhị Hổ và Triệu thị đều co rúm lại, dám năng gì.

      Lúc Thẩm Nghị và Trinh nương đến, ánh mắt mọi người chung quanh đều rất phức tạp. Thúc thúc Cẩu Đản lại nhày tới túm lấy cổ áo Thẩm Nghị, hung tợn , “Đều là do ngươi ức hiếp Hương Thảo, hại nàng phải nhảy sông! Nếu Hương Thảo chết, ngươi cũng đừng hòng sống!”

      Thẩm Nghị động cũng chưa động, chỉ là nhìn ánh mắt đỏ sậm của thúc thúc Cẩu Đản, mặt hoàn toàn bình tĩnh.

      Trinh nương vỗ vỗ lưng Diệu nhi, nhìn về phía thúc thúc Cẩu Đản quát tiếng, “Buông tay! Chàng có thể cứu Hương Thảo!”

      Thôn trưởng vừa nghe thấy, hai mắt liền sáng lên. Trong chương trình học của người đọc sách chắc chắn có học y thuật. giờ lang trung trong thôn biết đâu, nếu Thẩm Nghị có thể cứu Hương Thảo thể tốt hơn!

      bước lên phía trước kéo lấy cánh tay thúc thúc Cẩu Đản, khuyên nhủ, “Nhị Quý, Ngươi buông tú tài ra. biết y thuật, có thể cứu được Hương Thảo.” Lại nhìn về phía cha Cẩu Đản , “Đại Phúc, mau tới đây kéo đệ đệ ngươi ra.”

      Mắt Trần Nhị Quý đỏ rực, tránh khỏi tay thôn trưởng và cha Cẩu Đản, “Ta cho phép chạm vào Hương Thảo! Các ngươi đừng kéo ta!”

      Trinh nương nóng nảy, đối với thúc thúc Cẩu Đản tức giận , “Trần Nhị Quý, nếu ngươi muốn Hương Thảo chết cứ tiếp tục !”

      Thẩm Nghị vẫn rất bình tĩnh, nhìn hai mắt đỏ hồng chảy lệ của Trần Nhị Quý, trong lòng thở dài, giọng , “Ta chạm vào nàng ấy.”

      Thôn trưởng và cha Cẩu Đản cũng rất sốt ruột, lập tức khuyên răn gì nữa, trực tiếp dùng sức mạnh lôi Trần Nhị Quý ra. Cứ như vậy, tiếng xoẹt vang lên, áo Thẩm Nghị bị kéo rách mất mảng.

      Thẩm Nghị lại gần nhìn Hương Thảo, bảo Hứa tẩu tử giúp mình nâng mí mắt Hương Thảo lên chút, lại bảo Hứa tẩu tử nhàng đè vào bụng Hương Thảo, hỏi qua Hứa tẩu tử mấy câu, liền dặn dò Hứa tầu tử làm như thế này như thế kia.

      Quả nhiên đúng như , hề chạm vào Hương Thảo chút nào.

      Hứa tẩu tử nghe thấy liên tục gật đầu, gọi lại vào phụ nhân có sức khỏe, hơi lật người Hương Thảo lại rồi ghé người đè lên người nàng. tay Hứa tẩu tử nhàng xoa bụng Hương Thảo, tay nhàng vỗ ở sau lưng. Đột nhiên bàn tay xoa bụng ấn mạnh, tay xoa lưng cũng hơi dùng sức vỗ, Hương Thảo liền oa tiếng rồi nôn ra rất nhiều nước.

      Lập lại vài lần như vậy, mãi cho đến khi Hương Thảo còn nôn ra nước nữa, mới để Hương Thảo thả lỏng ra, xoa xoa ngực Hương Thảo. Tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm Hương Thảo, chỉ thấy sắc mặt Hương Thảo dần dần hồng hào trở lại, lát sau mi mắt giật giật, mở ra nhìn thấy mọi người xung quanh liền khóc ầm lên.

      Thấy Hương Thảo có chuyện gì, tất cả mọi người đều thở phào cái.

      Ánh mắt Trần Nhị Quý phức tạp nhìn Thẩm Nghị. Sắc mặt Thẩm Nghị vẫn trầm tĩnh như cũ.

      Thôn trưởng thấy người được cứu, mới thở dài , “Tuy rằng Hương Thảo nhảy sông chứng minh được mình trong sạch, nhưng chuyện vẫn phải làm cho ràng, nếu trong lòng mọi người còn khúc mắc. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, bằng trước mặt mọi người nhất thanh nhị sở ( ràng) ra hết .” dừng lại chút, với Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài a, tuy rằng ta biết vì sao ngươi chịu , nhưng chuyện đến nước này, ngươi vẫn là đem mọi chuyện ra hết , miễn cho mình bị người khác nghi ngờ.” xong câu này, thôn trưởng liền hung hăng trừng mắt liếc nhìn Triệu thị cái.

      Thẩm Nghị trầm mặc nhìn Hương Thảo tìm được đường sống trong chỗ chết, đột nhiên ôm quyền thi lễ, “Hương Thảo nương, ngươi nguyện lấy cái chết để chứng minh trong sạch, ta cũng mong muốn ngươi vì chút việc mà vứt bỏ tính mạng. Thân thể sinh ra, là nhờ ơn cha mẹ, được tự tiện vứt bỏ. Hy vọng ngươi làm lại chuyện ngốc nghếch này lần nữa. Chuyện ngày đó, bây giờ ta hết cho mọi người, chuyện đồng ý với nương Thẩm Nghị làm được, mong nương tha thứ.”

      Tiếng khóc của Hương Thảo dần dần lại, nghe xong lời Thẩm Nghị , lại nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của mẫu thân mình, liền xấu hổ cúi đầu.

      Trinh nương nhìn bộ dáng Thẩm Nghị, đau lòng nắm lấy tay . Thẩm Nghị cũng xoay tay nắm lại, thở dài tiếng, “Chuyện ngày đó, bây giờ ta cho mọi người rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :