1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 15: Khí phách Hoa Đào…
      Editor: Thiếu Quân

      Beta: TĐHS

      Lời đồn đãi càng lúc càng ồn ã, Thẩm gia, nhất là Thẩm Nghị lại có chút phản ứng gì. Mỗi ngày chỉ có tới chỗ Phùng tiên sinh nhờ Phùng tiên sinh chỉ dạy mấy chỗ trong sách. Đương nhiên, hai người có thêm gì nữa hay người ngoài cũng khó mà biết được.

      Lại qua mấy ngày tiếp theo, bởi vì Thẩm gia có phản ứng nên lời đồn đãi lại thay đổi khác hẳn lúc trước.

      “… Thím à, thím nghe gì chưa? Thẩm tú tài vốn thích tỷ muội Chương gia, là tỷ muội nhà họ tự tiện ép buộc…” Thanh chuyện của phụ nhân rất lớn, còn tỏ vẻ thần thần bí bí.

      “… sao? cũng đúng a, theo như bọn họ Thẩm tú tài và đại tiểu thư Chương gia muốn sống chết cùng chỗ, nhưng làm sao mà mãi cũng thấy chút động tĩnh nào từ Thẩm gia…”

      “… tiểu nương tử nhà Thẩm gia mệnh xấu, ta thấy người ta sau khi gả đến Thẩm gia cũng chưa từng thấy xảy ra chuyện gì a…”

      “… Ngươi còn . Ta thấy, Thẩm gia kia từ lúc cưới tiểu nương tử và cửa, sinh ý tại cửa hàng Thẩm gia càng ngày càng tốt… làm sao mà thời gian này lại gặp nhiều người mua gạo ở đó như vậy…”

      Hoa Đào kể lại mấy lời đồn đãi này cho Thẩm Nghị và Trinh nương nghe khiến họ cười toe toét. Sinh ý tại cửa hàng Thẩm gia làm sao mà tốt cho được? Nhiều người đến trước của hàng để xem náo nhiệt như vậy cơ mà.

      Hoa Đào cười xong, hai mắt tà tà nhìn Thẩm Nghị, “Thẩm tứ ca, bên phía ta cũng làm chút chuyện nhưng mà ngươi có phải cũng ra tay hay … Hả?”

      Thẩm Nghị cười gật đầu, “Đây là tất nhiên, lần này đa tạ Hoa Đào muội muội.”

      Trinh nương nhìn hai người hiểu ra sao, “Hai người làm cái chuyện bí hiểm gì vậy?”

      Thẩm Nghị ôn nhu với nàng, “Mẫu tử Chương gia bắt nạt nàng, chúng ta liền giúp nàng bắt nạt lại họ!” Nghĩ có thể dùng mấy cái thủ đoạn này để đùa giỡn , ha ha, cho bọn họ nếm thử lại xem!

      Trinh nương cái gì nữa. Nàng phải Quan Bồ Tát, tâm tính từ bi đầy mình. Chương gia xấu nàng như vậy, phải nhận giáo huấn! Nếu Thẩm Nghị và Hoa Đào vì nàng xuất đầu lộ diện, nàng cũng mừng rỡ mà xem kết quả.

      tại, Chương gia cũng rất sốt ruột, nghĩ tới Thẩm gia cùng Thẩm Nghị lại chưa có động tĩnh gì. Mặc kệ là người nào trong Thẩm gia câu gì, bọn họ đều có thể khiến cho Thẩm Nghị thể cưới Chương Hoài Xuân. Kết quả là Thẩm gia vẫn có chút động tĩnh nào, mà gần đây, biết thế nào mà lời đồn đãi lại đổi hướng gió thay đổi hết cả.

      Chương Hoài Xuân tức giận, trong phòng có cái gì đều đập vỡ hết sạch. Nàng so với Thẩm Nghị chỉ hơn tuổi, năm nay là mười tám, nếu gả trở thành lỡ . Thẩm Nghị lớn lên tuấn, người trong nhà cũng là người có tiếng trong trấn, lại có công danh trong người. Lúc trước khi Thẩm Nghị chưa cưới vợ, nàng nhờ phụ thân hỏi thử. Tuy Thẩm Nghị cự tuyệt nhưng nàng nghĩ tất cả là do Thẩm Nghị chưa thấy được cái đẹp cái tốt của nàng.

      Tiện nhân Hà gia, cư nhiên khiến cho nam tử tốt như Thẩm Nghị phải xung hỉ! Nàng thay Thẩm Nghị tức giận phen. Nếu lúc trước thẩm Nghị cưới nàng, nàng chắc chắn chăm sóc, đỗi đãi với Thẩm Nghị ôn nhu hơn hẳn so với tiện nhân Hà thị kia! Nàng lại oán mệnh mình tốt. Tại sao năm trước người được định hôn ước với Thẩm Nghị phải là nàng chứ? Nghĩ như vậy trong lòng nàng lại thể hung hăng oán thầm hai lão Thẩm gia qua đời. Nàng hung tợn mắng, “Hai lão già kia! May là các người chết sớm, nếu mà còn sống, chờ ta qua đó chỉnh cho các ngươi đến chết mới thôi!”

      Chương Hoài Viễn vừa vào cửa nghe thấy muội muội mắng chửi người, nhịn được cau mày, “Bộ dáng này của muội, đứng là Minh Chi, tùy tiện chọn nam nhân đường cũng đều thấy chướng mắt!”

      Chương Hoài Xuân dùng sức liếc mắt nhìn Chương Hoài Viễn cái, đặt mình ngồi xuống, “Đại ca, rốt cuộc ngươi có tìm Thẩm Nghị chuyện hay vậy? vô dụng, có mỗi chuyện cũng lề mề.” xong khinh thường nhìn đại ca mình liếc mắt cái nữa, “Còn muội chướng mắt ~ nếu huynh phải ca ca ruột thịt của muội, huynh nghĩ ta nguyện ý ở đây nghe huynh mấy chuyện vô nghĩa này sao? Được chức tú tài nho cũng phải đút lót cho giám khảo nhiều lễ vật như vậy, chả được tích gì!”

      Chương Hoài Viễn bị gãi trúng chỗ ngứa, mặt biến sắc, cười lạnh , “Ở trong nhà hoành hành như vậy, gả được là xứng đáng thôi!”

      Chương Hoài Xuân liền nhảy dựng lên, thuận tay nắm lấy mấy thứ linh tinh tỏ vẻ định ném qua, “Ngươi gì?”

      Chương Hoài Viễn hoảng sợ, lui lại mấy bước mới , “Mấy ngày nay ta gặp được Thẩm Nghị. Dường như là muốn tránh ta. Ngày mai ta tới nhà tìm . Nương bảo ta với ngươi, ngày mai bà đem ngươi tới Thẩm gia.”

      Miệng Chương Hoài Xuân mở lớn, “Tới Thẩm gia làm gì? Để nhìn con tiện nhân kia hả? Ta có hứng thú đâu.”

      Chương Hoài Viễn lạnh nhạt , “Là gặp đại tẩu , đại tẩu Thẩm Nghị đó! Nếu ngươi có hứng thú có thể .”

      Tẩu tử tương lai đương nhiên muốn gặp. Nàng muốn tạo lập quan hệ tốt với tẩu tử trong tương lai a. Chương Hoài Xuân đắc ý cười rộ lên.

      Ngày hộm sau, Chương phu tử mang theo Chương Hoài Viễn, Chương phu nhân mang theo Chương Hoài Xuân tới Thẩm gia gặp Thẩm Nghị và Trinh nương đường. Vừa vặn lại gây đường, người xung quanh thấy có trò hay, đều làm bộ như lơ đãng ngang qua vểnh tai lắng nghe.

      Thẩm Nghị cười tràn đầy vẻ lễ nghĩa, “Bái kiến Chương phu tử, bái kiến Chương phu nhân.” Trinh nương cũng theo Thẩm Nghị hơi hạ thân hành lễ với họ. Đối với Chương gia, chút hảo cảm nàng cũng có, nên ngay cả miệng cũng lười muốn mở.

      Trước mặt mọi người, Chương phu tử và Chương phu nhân khẽ gật đầu, mặt Chương phu tử tràn đầy ý cười, thái độ thân thiết đến mức dối trá, “Minh Chi, đây là muốn chuẩn bị đâu a?”

      Thẩm Nghị mỉm cười nắm tay Trinh nương, “Tiểu sinh chuẩn bị đưa nội tử tới y quán.”

      Chương Hoài Xuân cười chút ý tốt, “Sao vậy? Tiểu nương tử sao lại thoải mái thế? phải là trong lòng hoảng hốt chứ?”

      Người xung quanh hiểu được liền cười cười. Tiểu nương tử nhà Thẩm gia gần đây quả thấy có động tĩnh gì a.

      Thẩm Nghị nhàng mở miệng, cười với vẻ mặt hạnh phúc: “Trước đó vài ngày, thân thể nội tử có chút tốt, tiểu sinh cho là…” Thẩm Nghị cố ý liếc mắt nhìn về phía bụng Trinh nương, ánh mắt mọi người xung quanh cũng đồng loạt liếc nhìn về phía đó, “… Lại dám khẳng định, cho nên cảm thấy vẫn là nên mang nội tử xem chút.”

      Trinh nương có thói quen bị nhiều người nhìn chằm chằm vào bụng mình như vậy, theo bản năng lấy tay che lại bụng, mặt đỏ hồng, nàng căn bản là có…

      Lời ái muội của Thẩm Nghị cùng với hành động vô thức của Trinh nương khiến cho người xung quanh bắt đầu bàn tán khe khẽ. Hóa ra là tiểu nương tử mang thai nên mới bước ra khỏi cửa a, phải là bị cấm túc trong nhà a. Người nào dám người ta là gà mái biết đẻ trứng, đúng là bậy bạ mà.

      Chương Hoài Xuân cố nén phẫn nộ. Tiểu tiện nhân cư nhiên mang thai! Miễn cưỡng cười cười, với Trinh nương, “Hóa ra… Muội muội chúc mừng tỷ tỷ trước.” Nàng cố ý đem hai chữ tỷ tỷ này nhấn mạnh.

      trận cười to truyền tới, “Ai ô, Chương Hoài Xuân a Chương Hoài Xuân, ngươi cũng nhìn xem cái mặt già của ngươi . mười tám tuổi đầu rồi, là lỡ rồi còn biết tự xấu hổ mà dám xưng muội muội? Tự ngươi thấy ghê tởm nhưng mà muội muội ta nghe thấy chịu nổi đâu!” Hoa Đào cười, miệng để cho ai lối thoát.

      Mặt Chương Hoài Xuân trắng bệch. Nàng hận nhất là người khác tuổi nàng lớn, nàng là lỡ , “Hừ, Lưu Hoa Đào, ngươi đừng xen mồm vào. Về sau chúng ta là người nhà. Ta gọi nàng là tỷ tỷ làm sao?”

      Còn chờ Hoa Đào chuyện, Thẩm Nghị tỏ vẻ mặt nghi hoặc hỏi Trinh nương, “Nương tử, muội muội của Hoải Viễn huynh làm thế nào lại là muội muội của nàng vậy? Tại sao ta chưa bao giờ biết vậy? Nàng nhận muội muội này khi nào thế?” xong nháy mắt nhìn Trinh nương cho ai thấy.

      Hoa Đào bật cười, theo Thẩm Nghị đế thêm vào, “Thẩm tứ ca, phải muội ấy nhận muội muội này. Người ta là muốn gả cho ngươi a, cho nên mới mong ngóng vội vàng gọi muội muội ta làm tỷ tỷ trước đấy a!”

      Trước đó lời dồn đến cùng cũng chỉ là chuyện nhảm đồn đãi mà thôi, hai nhà đều có thừa nhân. tại, tâm tư của Chương gia bị phơi bày ra trước mặt công chúng, sắc mặt Chương phu nhân lúc ấy liền thay đổi, “Ngươi đừng bậy, làm hỏng thanh danh của nữ nhi ta.” Quay đầu, nàng lại nghĩ, đây phải là cơ hội tốt hay sao!

      Lập tức, Chương phu nhân bày ra bộ dáng đau lòng với Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài, dánh tiết của nữ nhi nhà ta hôm nay bị hủy tại nơi này. Lời này bị người này ra trước mặt tất cả mọi người như vậy. Nếu ngươi chịu cưới nàng, Hoài Xuân nhà ta còn đường sống nữa a.” xong liền lén nháy mắt mấy cái với Chương Hoài Xuân.

      Trong lòng Chương Hoài Xuân mừng rỡ, nhận thấy ánh mắt của mẫu thân, vội làm bộ lau nước mắt, miệng , “Đúng vậy… Ta cũng dám sống nữa….”

      Hai mắt Chương phu tử và Chương Hoài Viễn sáng ngời, Chương phu tử nhìn Thẩm Nghị chỉ còn thiếu chút là lệ nóng doanh tròng, “Minh Chi a, Hoài Xuân là nữ nhi của ta a…”

      Chương Hoài Viễn cũng hùa theo, “Đúng vậy, Minh Chi, vài ngày trước lời đồn truyền lớn như vậy, thanh danh muội muội ta gần như mất hết, nay… Ai, niệm tình nàng đối với ngươi mảnh tâm ý, bằng… Ngươi liền cưới nàng được ?”

      Trong lòng Thẩm Nghị cười lạnh, mặt lại là bộ dáng vừa mờ mịt vừa hoảng hốt, “Ai ai… Các ngươi gì thế? Ta và nội tử chỉ ngẫu nhiên gặp mặt các người đường, tại sao lại biến thành bức hôn vậy? được đâu, các ngươi nên ép ta, ta còn phải đưa nội tử tới y quán a.” xong lại làm ra bộ tận tình khuyên bảo với Chương Hoài Viễn, “Hoãi Viễn a, chúng ta đều là người đọc sách. Người đọc sách chuyện phải có đạo lý. Hoa Đào nương và các ngươi có tranh chấp gì ta lắm, nhưng các ngươi đừng có vơ đũa cả nắm hại ta như vậy chứ. Ta đối với nương tử ta là tình có trời cao chứng giám!”

      Lại hành lễ cái với Chương phu tử và Chương phu nhân, vẻ mặt chính trực với bọn họ, “Chương phu tử, ngày đó Phùng tiên sinh gọi chúng ta tới đạp thanh. Nương tử ta tốt bụng làm mấy cái điểm tâm nho cho mọi người cùng nhấm nháp, ngài cảm kích thôi lại còn xấu, bịa đặt nương tử ta mang điềm xấu. Ngày đó ngài nhớ rằng Hà thị là nương tử của ta. Hôm nay nhờ câu đùa của Hoa Đào nương liền khiến ta nhớ đến nữ nhi của ngài, là… Thứ cho Thẩm mỗ lòng dạ đủ rộng, khó có thể tòng mệnh.” ( vẫn nghi hận chuyện mấy cái điểm tâm @@ vì điểm tâm mà mới nên cơ hôm nay chăng???)

      Chung quanh lại ồ lên, mọi người vây quanh xem ở đây càng lúc càng nhiều, giờ nghe thấy mấy câu của Thẩm Nghị đều cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra…

      “Nga… Hóa ra người bịa ra mấy chuyện này là ngài a, Chương phu tử… là người đọc sách, lại còn là tiên sinh vậy mà có chút đạo đức ăn nào cả, giống như mấy bà ba hoa ngồi lê đôi mách vậy.” Hoa Đào cười lạnh chỉ trích Chương phu tử.

      Mặt Chương phu tử đỏ lên, thẹn quá hóa giận, chỉ vào Thẩm Nghị, “Ngươi… Ngươi… Ta là tiên sinh của ngươi, thế mà ngươi lại xấu về ta như vậy, ngươi… Ngươi chính là muốn cưới nữ nhi của ta thôi…”

      “Ai ô ô, kỳ quái. Là ta nữ nhi ngài muốn gả cho Thẩm tứ ca, sao thế? được hả? Thẩm tứ ca là người tốt như vậy, trấn xóm dưới, nương nhà ai mà muốn gả cho . Ta có đúng hay a…” Hoa Đào nhìn xung quanh hỏi, ít nữ nhi xung quanh đều thiện ý cười ra tiếng. Quả , Thẩm tú tài là hiền tế khó có được ở trấn , lúc chưa cưới vợ, nhà ai có nữ nhi đều muốn gả nữ nhi cho .

      Hoa Đào tiếp tục , “Cho nên? Câu đó của ta liền khiến các ngài nghĩ đẩy nữ nhi sang cho Thẩm tứ ca sao? Chương gia nhà các ngài đúng là có ý tứ a. Chương phu tử ở bên ngoài làm ô uế thanh danh muội muội ta, mẫu tử các ngài chạy tới Thẩm gia làm ô uế lỗ tai muội ấy, mà phụ thân là ngài lại khiến cho Thẩm tứ ca còn mặt mũi, lại còn khiến cho muội muội ta phải cầm cái chén ném đuổi , sao nào? nhớ nổi sao?”

      Chung quanh càng náo nhiệt, hóa ra tất cả đều do Chương gia giở trò quỷ a! Lập tức liền có hán tử nhổ ngụm nước miếng về phía đó, “Phi! Ta nghĩ mấy ngày trước sao đột nhiên lại lan truyền mấy cái chuyện về Thẩm tiểu nương tử, lại còn khó nghe như vậy. Hóa ra đều do nhà các ngươi giở trò quỷ! Còn ra vẻ là người đọc sách! Ta khinh! Ngay cả chúng ta đây dù đọc được chữ cũng làm mấy chuyện như vậy.”

      “Đúng vậy đúng vậy, Thẩm tiểu nương tử là điềm xấu. Ta thấy tâm địa bọn họ hỏng rồi!”

      “Là ai đệ muội là điềm xấu vậy a?” Thẩm Phong mang theo Liêu thị xuyên qua đám người, chung quanh đều vang lên tiếng chào hỏi. Cũng có người hiểu chuyện đem đoạn dối thoại vừa rồi nhắc lại lần.

      Liêu thị liếc nhìn Thẩm Phong cái, Thẩm Phong gật gật đầu. Liêu thị thấy thế mới ra bước về phía trước thân ái vỗ về cánh tay Trinh nương, có chút bất đắc dĩ , “Ta , tiểu thúc và đệ muội chỉ y quán thôi sao mà lâu như vậy, chờ ở nhà sốt ruột liền cùng tướng công tìm đến đây. Đến đây mới nghe thấy có người về điềm xấu của đệ muội.”

      Quét mắt nhìn xung quanh, ngữ khí của Liêu thị trở nên có chút phẫn nộ, “Người mấy lời này nên bị cắt đầu lưỡi! Lúc tiểu thúc đón dâu, là ta tự mình tới Bạch Vân Sơn thỉnh cầu bồ tát tính bát tự. Bát tự này của đệ muội những vượng phu vượng tử còn vượng cả gia! Bồ tát đệ muội khi bé phải chịu khổ, lập gia đình hạnh phúc cuồn cuộn ập đến. Nếu ngẫu nhiên có tiểu nhân ngáng đường, cũng có quý nhân che chở. Đệ muội từ lúc gả đến nhà chúng ta đến nay giúp ta biết bao nhiêu việc! Sinh ý của cửa hàng cũng càng ngày càng tốt! Tính tình đệ muội mềm yếu, ngờ còn có người xấu muốn hại đến nàng! Những người luyên thuyên này khi chết phải bị chặt hết lưỡi ném xuống địa ngục!” xong còn như cố ý vô tình liếc liếc nhìn về phía nhà Chương gia bên kia.

      Mặt bốn người Chương gia biến từ hồng sang trắng, tại sao lại có thể như vậy? Nhìn xung quanh, người chỉ chỏ họ càng ngày càng nhiều. Chương Hoài Xuân xấu hổ giận dữ đến cực điểm, “ phải! Là… Là Thẩm Nghị! đáp ứng rồi nên cha ta cha…”

      Hoa Đào che miệng cười ra tiếng, ý tứ châm chọc nồng đậm tỏa ra, “Có phải Thẩm tứ ca đáp ứng cha ngươi là muốn kết hôn với ngươi làm bình thê phải a?”

      Trước mặt nhiều người như vậy, nhất định phải buộc Thẩm Nghị thùa nhận! Chương Hoài Xuân tức giận nghĩ, “ sai! Nhưng lại có Phùng tiên sinh…”

      “Có phải Phùng tiên sinh còn đáp ứng làm mai ?” Hoa Đào như trước cười hì hì tiếp tục .

      Chương Hoài Xuân trừng mắt, “Đúng! Chính là như vậy đó! Thẩm Nghị, chẳng lẽ ngay cả ân sư ngươi cũng nghe sao? Hôm nay nhất định ngươi phải cho ta cái công đạo!”

      “Lão phu từng là làm mai giúp cho Minh Chi khi nào? Lời này của Chương tiểu thư rất kỳ quái.” Phùng tiên sinh cũng vào chuyện. Ông là lão nhân xấu xí, lại có thêm cỗ khí tức nghiêm nghị, vóc dáng cao, mặc áo vải thô dài đơn giản.

      Người chung quanh lui lại, kính cẩn tiếp đón Phùng tiên sinh. Phùng tiên sinh gật đầu cái thăm hỏi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Chương Hoài Xuân.

      Lời dối của Chương Hoài Xuân giữa chừng bị chọc thủng, nhất thời biết gì. Chương Hoài Viễn cùng Chương phu tử nhìn thấy Phùng tiên sinh đến mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ mất hết mặt mũi. Chương Hoài Viễn bước vài bước đến trước mặt Phùng tiên sinh thở dài hành lễ, “Đệ tử Chương Hoài Viễn vấn an tiên sinh.”

      Phùng tiên sinh hừ lạnh tiếng, “Chương tú tài vẫn tâm tâm niệm niệm hy vọng lão phu chỉ điểm cho ngươi, nhưng mà tuổi tác lão phu cao, muốn thu thêm đệ tử. Nhiều ngày nay có cơ hội gặp tú tài , hôm nay nhìn thấy, chúc tú tài ngày sau tìm được lương sư.” xong cũng thèm nhìn đến sắc mặt trắng bạch của Chương Hoài Viễn, thẳng bước về phía Thẩm Nghị và hai vợ chồng Thẩm Phong vài chuyện.

      Hoa Đào còn quên liếc nhìn Chương Hoài Xuân, “Chương Hoài Xuân, ngươi muốn cái công đạo gì, bằng thẳng ra, chúng ta giúp ngươi làm chủ a! Nay mọi người đều ở đây, vài ngày trước ồn ào huyên náo như vậy bằng giải quyết hết trong hôm nay .”

      Chương Hoài Xuân nhìn Thẩm Nghị, tốn nhiều tâm tư như vậy phải vì muốn ép Thẩm Nghị cưới nàng hay sao? nháo đến mức này, bằng bất cứ giá nào cũng phải được! “Thẩm Nghị, ta có điểm nào so ra kém với tiện nhân phía sau ngươi này…”

      “Ba!” cái bạt tai của Hoa Đào đánh lên, mặt Chương Hoài Xuân nhất thời đỏ mảng. Hoa Đào hung tợn nhìn nàng, “Chương Hoài Xuân, ta từng thấy người mặt dày, nhưng chưa từng thấy người nào mặt dày được như ngươi!”

      Chương Hoài Xuân hoàn toàn bị ngoan lệ của Hoa Đào chèn ép, sau lúc lâu cũng chỉ biết bưng mặt kinh ngạc nhìn Hoa Đào.

      Dáng người Hoa Đào cao gầy, đánh Chương Hoài Xuân hoàn toàn tốn chút khí lực nào. Nàng lạnh lùng mở miệng nở nụ cười, “Ngươi muốn công đạo chứ gì! Tỷ tỷ ta cho ngươi công đạo này!”

      “Ba!” lại tát thêm cái nữa lên mặt Chương Hoài Xuân, “Chương Hoài Xuân, ngươi gả ra ngoài được, lại còn dám vọng tưởng tới Thẩm tứ ca! Nơi nơi đều có lời đồn, muội muội ta mang điềm xấu! muội muội ta khắc cha khắc mẹ khắc Thẩm gia! Bắt nạt muội muội ta lại còn bắt nạt cả người nhà của nàng! Chương Hoài Xuân, ngươi nghĩ Hoa Đào ta là người như thế nào? Có thể tha thứ cho việc ngươi bắt nạo muội muội của ta sao? Nhìn cái bộ dáng này của ngươi, mặt lại xấu xí như vậy! Trách được mười tám tuổi rồi mà còn gả được!” xong lạnh lùng quét mắt liếc nhìn toàn bộ người Chương gia.

      Thấy Chương Hoài Xuân bị đánh, Chương phu tử định xông lên lại bị ánh mắt lạnh lùng của Hoa Đào làm cho lui trở về. yếu đuối cúi đầu, trong lòng mặc niệm, người đọc sách tay trói gà chặt, cùng người đàn bà chanh chua này ở đầu đường so đo…

      Chương phu nhân cũng định lên lại bị hai phụ nhân biết từ đâu ra chặn lại. Người xung quanh nhìn thấy đều hiểu được, tiểu nương tử Thẩm gia mấy ngày nay bị người ta chỉ trích, đây là mọi người muốn giúp tiểu nương tử hết giận mà!

      Chương Hoài Xuân mãi mới phản ứng lại được, vừa muốn đánh lại, Hoa Đào lạnh lùng nhìn nàng, đợi cánh tay nàng ta đánh lại, bàn tay khác nắm lấy cổ tay nàng, lại cái tát nữa đánh xuống.

      “Ba!” lại tiếng nữa, Chương Hoài Xuân hoàn toàn bị đánh cho choáng váng. Hoa Đào cười lạnh lui về phía sau từng bước, “Chương Hoài Xuân, nhớ ba cái tát này, nhớ ai mới là tiện nhân!”

      Hoa Đào chỉ lo phòng bị Chương Hoài Xuân, có chú ý Chương Hoài Viễn đứng phía sau tay nắm chặt nhìn chằm chằm nàng. Lúc nàng lui về phía sau từng bước, càng lúc càng gần Chương Hoài Viễn.

      Sắc màu tàn nhẫn trong mắt Chương Hoài Viễn càng ngày càng đậm, nhìn Hoa Đào tới gần, tay nâng lên đầu định hung hăng đánh nàng.

      bàn tay thon dài giữ lại cổ tay , chặn cú đánh của , “Người đọc sách sao lại có thể động thủ đánh nương như vậy?” Người vừa tới có tiếng trầm thấp, chậm rãi ra vài lời.

      Thẩm Nghị kinh hỉ nhìn người tới.

      “Tam ca!”

      (Thiếu Quân: Ta cá 100% Thẩm Huy với Hoa Đào là cặp!

      TĐHS: Vậy tao theo m 100% nữa nhá)
      linhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 16: Hoa đào của Thẩm tam ca hé nở…
      Editor: Thiếu Quân

      Beta: TĐHS

      Người tới đúng là Thẩm Huy, che ở trước người Hoa Đào, con ngươi có chút trầm giờ phút này gắt gao nhìn chằm chằm Chương Hoài Viễn. Vẫn ngữ điệu lạnh nhạt, lại có chút nghiêm khắc, “Kinh thư Chương Hoài Viễn ngươi học để hết đâu rồi.”

      Môi Chương Hoài Viễn mấy máy vài cái, rốt cuộc cũng được câu nào. Sợ hãi thu tay lại, rụt rè sợ hãi với Chương phu tử, “Phụ thân, về thôi. Về nhà .”

      Chương phu nhân hét tiếng chói tai, đau lòng nhìn hai má sưng đỏ của nữ nhi. Hoa Đào hạ thủ nương tay, dùng mười phần lực đạo. Mặt Chương Hoài Xuân lúc này sưng lên giống như đầu heo, hình năm ngón tay in mặt hết sức ràng.

      Chương phu nhân nhìn nữ nhi dại ra, lại nhìn Chương Hoài Viễn suy sụp cùng Chương phu tử xấu mặt, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại có cách nào. Đối phương người đông thế mạnh, mà Hoa Đào tâm ngoan thủ lạt nàng thể động vào, liền oán độc nhìn Trinh nương liếc mắt mội cái. Trinh nương bị cái liếc mắt này làm cho sợ hãi, liền thụt lùi lại phía sau.

      Thẩm Nghị cảm giác được lập tức liền giữ Trinh nương lại, trấn an cỗ nhè lưng nàng. Hoa Đào hề có chút ý thức về việc mình suýt nữa bị người đánh, lại giơ tay hướng về phía Chương phu nhân, “Còn trừng?”

      Chương phu nhân co rúm lại chút, nâng nữ nhi dậy. Trong tiếng cười nhạo của mọi người, chán nản theo Chương phu tử rời .

      Thẩm Huy lúc này mới thấy cái mặt bị sưng lên như cái đầu heo của Chương Hoài Xuân, cau mày với Hoa Đào, “ nương xuống tay quá nặng.” Xem cái mặt sưng đỏ kia, trở về dưỡng mấy tháng cũng dám ra gặp người.

      Hoa Đào tức giận đáp, “Ngươi quản ta? Bản nương ta thích thế đấy!”

      Trinh nương xấu hổ giật tay áo Hoa Đào, giọng nhắc nhở, “Hoa Đào tỷ, vừa rồi là tam ca giúp tỷ.”

      Hoa Đào hừ tiếng, tà tà nhìn Thẩm Huy liếc mắt cái, “Cũng đâu có nhờ giúp ta.” Vừa rồi khi Thẩm Huy đứng trước mặt nàng thay nàng đỡ quyền kia, tim nàng liền đập nhanh tới mức mướn chui ra khỏi lồng ngực. Từ , nàng quen đánh nhau, bị dính tát cũng sao. Thẩm Huy này là thư sinh yếu nhược đột nhiên xuất , hại nàng giật mình làm tim nhảy thon thót lên, thực sợ hãi cú đánh kia làm thư sinh kỳ quặc này chết bất đắc kì tử.

      Thẩm Huy thối! Thư sinh yếu đuối! Đó chỉ là người có ý nghĩa gì với nàng, còn muốn nàng lời cảm tạ á! khen thôi, còn dám há mồm nàng xuống tay quá nặng. Nàng còn chưa đánh đủ đâu! Sớm biết cái tên Hỗn đản Chương Hoài Viễn kia dám hạ thủ với nàng, nàng đánh Chương Hoài Xuân kia thêm mấy bàn tay! Hoa Đào căm giận nghĩ.

      Nhìn khí ổn lắm, Thẩm Nghị chạy nhanh tới lôi kéo tay áo Thẩm Huy ngăn lại đề tài, “Tam ca sao lúc này lại trở lại thế?”

      Thẩm Huy thu hồi ánh mắt vẫn đặt ở người Hoa Đào, trả lời lại Thẩm Nghị, “Thư viện đến kỳ nghỉ dài ngày, ta trở lại sau, về nhà tỉ mỉ .”

      Mọi người quây xem náo nhiệt còn mấy ai, đều tản hết. Thẩm tam ca trở lại, Thẩm Nghị cũng mang Trinh nương y quán nữa. Dù sao, y quán cũng chỉ là ngụy trang, cùng Chương gia “ngẫu ngộ” mới là mục đích chính. Phùng tiên sinh cũng cáo từ mọi người. nhà Thẩm gia vui vẻ về. Hoa Đào vụng trộm liếc nhìn Thẩm Huy, vừa vặn Thẩm Huy quay đầu lại nhìn thấy nàng. Mặt Hoa Đào đỏ bừng lên, hung hăng trừng mắt nhìn cái rồi cúi đầu xuống, sau đó cũng lập tức cáo biệt mọi người trong Thẩm gia, giống như chạy trốn về nhà mình, khiến cho Trinh nương cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao mặt Hoa Đào tỷ đột nhiên lại đỏ như vậy nhỉ?

      Hoa Đào trận thành danh, từ nay về sau vinh quang thăng chức lên làm nương đanh đá nhất trấn Tú Thủy. Thậm chí còn rơi vào hàng đầu của các thôn chung quanh. Trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy rất nhiều mẫu thân dọa đứa nghịch ngợm nghe lời nhà mình, “Con mà nháo nữa ta đưa con tới Lưu gia để Hoa Đào kia đánh con mấy cái tát!” Đứa ấy liền ngừng khóc. Mười dặm xung quanh, những người xuất thân trong sạch đều dám đến Lưu gia cầu hôn. Lưu ma ma mỗi ngày đều nhìn Hoa Đào mà than thở.

      Trấn , học đường của Chương phu tử, do mọi người trong trấn đều cảm thấy đức hạnh của Chương phu tử tốt, sợ đứa nhà mình bị dạy hư nên đưa tới nữa. Cuộc sống của Chương gia ở trong trấn càng ngày càng gian nan, qua hai tháng đành phải chuyển nhà ra ngoài sống.

      Rất lâu rất lâu sau, người ta khi từ bên ngoài trở về có , Chương phu tử khốn cùng thất vọng, Chương Hoài Viễn phải làm người tính sổ thu chi cho gia đình khác, Chương Hoài Xuân gả cho người người trong nhà đó, tuy phải lo ăn lo uống nhưng bà bà lại cực kỳ khó tính, động chút là quy củ quy củ. Trong nhà còn có mấy tiểu khó tính, ngày nào cũng thể làm hài lòng họ. Về phần Chương phu nhân, nghe sau khi chuyển khỏi trấn Tú Thủy bao lâu cũng còn…

      Chuyện này ầm ỹ mấy tháng cuối cùng cũng coi như chìm xuống. Mọi người nghị luận thời gian rồi cũng chầm chầm tan . Trong lúc này còn xảy ra chút chuyện , chính là lão nhị Lưu gia là Thuận An hồ Châu, nghe là muốn học việc buôn bán.

      Lại về mấy người Thẩm gia, mấy huynh đệ Thẩm gia sau khi trở về liền chia nhau ngồi xuống ghế. Liêu thị cùng Trinh nương lo trà nước cho ba huynh đệ rồi sau đó về phòng xem hai hài tử.

      Thẩm Phong thấy Thẩm Huy cũng rất vui vẻ, lại thấy có chút kỳ quái, “Giờ phải lúc được nghỉ, tại sao thư viện của đệ lại nghỉ? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?”

      Sắc mặt Thẩm Huy có chút nghiêm trọng, tay cầm chén trà, qua lúc lâu mới giọng , “Ta nghe tin rằng, bệnh của vị kia dường như , sợ là… Ta liền tìm cớ về nhà tị nạn.”

      Thẩm Nghị và Thẩm Phong thoáng nhìn nhau, mặt ngưng trọng. Thẩm Phong là thương nhân, nếu triều đình có chuyện gì, có thể nâng giá hàng lên, nhưng có chút kỳ quái hỏi, “Gần đây giá hàng cũng có tăng cao, nhất là giá vải, vẫn như giá thu năm trước.”

      Thẩm Nghị cũng gật gật đầu, “Đúng vậy, Phùng tiên sinh mới từ kinh thành trở về, cũng chưa từng nghe thấy ông ấy nhắc qua. Tam ca, huynh có nghe lầm tin tức ?”

      Thẩm Huy lắc đầu, giọng , “Huynh vốn cũng biết , nhưng mà hôm trước nhìn thấy vị bằng hữu, nghe về mấy vì sao trời, hào quang chiếu mệnh của vị kia ảm đạm, tử khí quấn quanh. Thiên hạ đổi chủ, chỉ sợ là tai họa còn xa nữa, khuyên ta sớm tính toán cho tốt.”

      Thẩm Phong chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, lắc đầu bất đắc dĩ , “Tam đệ, trước kia đệ cũng tin mấy cái này, sao đột nhiên bây giờ lại… Thôi thôi, đệ về cũng tốt, cứ ở bên ngoài mãi lại khiến chúng ta nhớ thương đệ.”

      Thẩm Nghị để ý đến việc này lắm, chỉ quan tâm thứ, “Tam ca, lần này huynh về được bao lâu?”

      Thẩm Huy suy Nghĩ chút, “Lâu ba năm, nhanh tháng.”

      Thẩm Nghị suy nghĩ, tặc hề hề hỏi Thẩm Huy, “Tam ca, huynh lấy cái cớ nào để về nhà a?”

      Chỉ thấy mặt Thẩm Huy đỏ lên, “Hôn .” Chỉ có hỷ hoặc tang mới có thể xin nghỉ dài hạn. cũng có biện pháp khác a.

      “Ha ha ha ha…” Thẩm Nghị cười to ra tiếng, “Tam ca, bằng hữu của huynh có chuyện gần đây hoa đào của huynh hé nở hay a?” Mặt Thẩm Huy đỏ lên, sao mà chưa được, nhưng mà có dám để ý a. (nở rồi ơi, mà đúng là hoa đào nhé)

      Thẩm Phong cũng cao hứng. Tam đệ rốt cuộc cũng thông suốt, “Được được, đệ xem trọng nương nhà ai liền cho đại tẩu đệ! Chúng ta lập tức cầu hôn.”

      Thẩm Nghị trực tiếp ôn quyền làm lễ với Thẩm Huy, “Tiểu đệ chúc mừng tam ca trước. biết nữ tử nhà ai có phúc như vậy, có thể trở thành tam tẩu của ta a?” Đột nhiên nhớ tới Hoa Đào, Thẩm Nghị bỗng nhiên tỉnh ngộ, “ Hoa đào hé nở, đúng là tam ca vừa rồi mới hội ngộ Hoa Đào nha! Hoa đào, hoa đào…. Ha ha, giỏi cho Hoa Đào!”

      Thẩm Huy bị vài cái “Hoa đào” này làm cho cả người được tự nhiên, ràng biết là Thẩm Huy cố ý hoa đào, vẫn nhịn được nhớ tới khuôn mặt Hoa Đào, lập tức ngồi yên, nhanh đứng dậy, “Sắc trời cũng còn sớm, đại ca cùng tứ đệ cũng nghỉ ngời .”

      Mặt Thẩm Phong trầm xuống, nghiêm nghị nhìn Thẩm Nghị, “Đừng giễu cợt tam ca ngươi. Hoa Đào nhà Lưu gia kia làm sao có thể xứng đôi với tam ca ngươi chứ! Về sau chớ bậy, nghỉ sớm , lớn như vậy rồi còn quậy như đứa .” Nữ nhân mạnh bạo như vậy, Thẩm Phong nghĩ lại đều cảm thấy hợp chút nào.

      Thẩm Nghị vui vẻ rạo rực trở về phòng. Trinh nương còn chờ a. ôm cổ Trinh nương, “Nương tử, hôm nay giúp nàng hết giận, vui vẻ ?”

      Trinh nương cười xinh đẹp, “Đa tạ tướng công, ta thế nhưng rất ngạc nhiên đó. Hoa Đào tỷ lợi hại!”

      Nhãn thần Thẩm Nghị sáng lên. mặc kệ lí do thoái thác kia của đại ca. vẫn cảm thấy tam ca đối với Hoa Đào có chút ý tứ nha, “Nương tử, nàng cảm thấy con người của tam ca ta như thế nào?”

      Trinh nương ôn nhu cười, “Huynh hỏi cái này làm gì? Con người tam ca tốt lắm a.”

      Ánh mắt Thẩm Nghị càng sáng, “Nếu Hoa Đào cùng tam ca ta… Nàng cảm thấy… Được ?” Trinh nương cười xì tiếng, “Hoa Đào tỷ? Cùng tam ca? Huynh nghĩ cái gì vậy!”

      Sắc mặt thẩm Nghị vẫn như cũ, đem lời vừa rồi của Thẩm Huy lại lần. Lại phân tích chút cho Trinh nương, “Tính tình tam ca luôn lạnh lùng, hôm nay cư nhiên lại ra tay giúp Hoa Đào. Hơn nữa nàng cũng nhìn thấy, lúc Hoa Đào cả mặt đều đỏ. chừng cả hai người bọn họ đều có ý với nhau a.”

      Trinh nương nghe xong vẫn cười lắc đầu, “Tính tình Hoa Đào tỷ cổ quái, biết là nhờ bao nhiêu bà mối rồi. Cao ngại cao, thấp ngại thấp, ta cũng biết trong lòng tỷ ấy rốt cuộc là muốn gả cho dạng người gì. Tam ca cũng tốt, nhưng mà tam ca ít , Hoa Đào tỷ lại mở mồm kiêng kị gì ai. Trong lòng huynh ấy lại nhớ mãi quên tam tẩu. Cái khác , chỉ riêng chuyện trong lòng tam ca có người, Hoa Đào tỷ nhất định nguyện ý.”

      Thẩm Nghị nghe xong thấy cũng đúng. Tam ca quên nổi tam tẩu mất là chuyện ai cũng biết. Vì vậy lập tức mất hết hứng thú với việc này, dọn dẹp chút rồi ngủ.

      Thẩm Phong cùng Liêu thị cũng bàn về chuyện Thẩm Huy. Liêu thị lời đáp ứng tìm cho Thẩm Huy nương tốt.

      Thân là đương , Thẩm Huy nằm trằn trọc giường, hồi nghĩ đến khuôn mặt Tôn thị mất, hồi lại nghĩ tới khuôn mặt của Hoa Đào. Nghĩ nghĩ, cả đầu cũng chỉ toàn Hoa Đào. Lần đầu tiên thấy nàng là khi nàng lạc đường, thấy bộ dáng nàng khẩn trương đến mức vô thố, mình tốt bụng chỉ đường cho nàng, nàng chẳng những cảm kích lại còn nhe răng mở miệng châm chọc . Lần thứ hai thấy nàng là khi nàng đánh người. Nhìn nàng suýt chút nữa bị người khác đánh, chính mình chút nghĩ ngợi xông lên ngăn cản, nàng chẳng những cảm tạ lại còn giống hệt như lúc trước rặt bộ dáng thèm quan tâm.

      Nghĩ nghĩ, cười rộ lên. giống trầm lặng, chút sức sống, nàng luôn rất có tinh thần, hề cố kỵ việc cười to thoải mái, lúc đứng bên đường đánh người, nương dữ dằn chút quy củ, nếu nàng mà tỏ vè ôn nhu, biết có bộ dáng như thế nào nữa? Trong lòng Thẩm Huy nóng lên, có loại khát vọng nào đó hò hét bên trong lòng .

      Có lẽ người nọ rất đúng, hoa đào của hé nở.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Theo cầu của quý vị, ta rốt cuộc cũng quyết định đem tam ca bán cho Hoa Đào….. Hôm nay tâm trạng tốt lắm, chương này cũng chỉ tàm tạm vậy thôi, ủy khuất Thẩm tam của chúng ta…

      TĐHS: Thế hóa ra có nhiều người ép gả Thẩm tam cho Hoa Đào vậy ak? Quả là ý tưởng lớn gặp nhau haha…

      hẹn các nàng 5 tuần nữa, hoặc lúc nào đó ta rảnh, n muộn nhất là 5 tuần nữa, vì ta bận học đợt 2, học cả ngày a~~~~~~ ta mệt chết mất ~~~~~~~~~~
      linhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Hổ nương rốt cuộc xuất giá…
      Editor: Thiếu Quân

      Beta: TĐHS

      Từ khi Thẩm Huy tỏ ý muốn cưới vợ, việc hôn của trở thành đại lớn nhất trong Thẩm gia. Liêu thị thân là trưởng tẩu, rất tự giác nhận trọng trách lựa chọn đệ muội tương lai, đương nhiên cũng quên đem tin tốt này tung ra ngoài. Thôn trấn dưới còn chưa kịp bình ổn qua kiện bình thê của Thẩm Nghị, lại bị tin tức này làm cho ngây ngẩn phen.

      Tin Thẩm Huy muốn kết hôn vừa truyền ra lập tức trở thành chuyện lớn quan trọng nhất trong trấn Tú Thủy. Người nào có nữ nhi đều mặc kệ độ tuổi có hợp hay , khuê nữ có tốt có khỏe mạnh hay , cũng đều tập trung sửa soạn phen, chờ Thẩm Huy coi trọng người nào liền lấy người đó. Tốt nhất là coi trọng tất cả, đống cùng gả đến Thẩm gia ! Người gả rồi tức đến mức đấm ngực giậm chân hận chính mình sao lại gả sớm như vậy, hận thể chui lại vào trong bụng mẹ tái sinh lại thêm lần nữa, nếu sao lại bỏ phí mất cơ hội tuyệt vời như vậy! Gia đình nào có nữ nhi cũng nghiêm túc phát động thân thích trong nhà, có con ruột có thể nhận con nuôi a!

      Kỳ cũng thể trách nữ nhân trấn Tú Thủy lại điên cuồng như vậy. Điều kiện của Thẩm Huy là gì? ra có thể hù chết người. Muốn công danh? Có, đường đường là cử nhân lão gia! Muốn diện mạo? Có, mấy huynh đệ Thẩm gia nổi tiếng tuấn tú, Thẩm Huy so với Thẩm Phong còn ít chút lõi đời, so với Thẩm Nghị lại nhiều hơn phần trầm ổn. Muốn gia thế? Thẩm gia tuy phải nhà đại phú đại quý gì nhưng thành nương tử cử nhân còn sợ có cái ăn sao?

      có cha mẹ chồng, dưới có con . Còn tiểu thiếp? Thẩm Huy mình dạy học ở bên ngoài, tiểu thiếp chỉ cần quá phận, dù sao cũng ở cùng chỗ, có tiểu thiếp cũng có làm sao? Là người có vợ? Thẩm Huy mới hai mươi mốt tuổi, vong thê lại lưu lại đứa nào, người từng có vợ sao chứ? Trong lòng còn nhớ đến vong thê? Chứng tỏ Thẩm Huy rất có tình nghĩa a!

      Nhiều ưu điểm như vậy đặt cùng nơi, hỏi sao các nữ nhân trong trấn Tú Thủy lại có thể động tâm cơ chứ? Lúc trước Thẩm Huy giữ thái độ kiên quyết, muốn cưới vợ đành. tại, rốt cuộc cũng thông suốt rồi. đám bà mối ở trong trấn xoa tay chờ làm mối. Các nương điệu đà xinh đẹp làm bộ ngang qua cửa Thẩm gia, muốn làm ra chuyện ngẫu nhiên gặp Thẩm Huy, tốt nhất có thể nhất kiến chung tình, từ nay về sau chính là Thẩm gia tam nương tử.

      Lần này riêng gì lão bản của cửa hàng vải cười hơ hớ cả ngày mà cả lão bản của hàng son phấn cũng cả ngày cười hơ hớ sờ bạc đếm tiền. Hai lão bản ngẫu nhiên gặp nhau cũng quên đưa mắt nhìn nhau hiểu ý cười. Nam nhân Thẩm gia thực là con mẹ nó bát cơm của bọn họ a!

      Tuy nhiên cũng phải ai ai cũng như vậy, đều nóng lòng muốn gả cho Thẩm Huy.

      “Thư sinh trăm hại cái lợi. Cái loại nam nhân kì cục này có gì tốt chứ? Ánh mắt đám nữ nhân kia đều mù hết rồi hả?” Hoa Đào hung hăng cắm miếng điểm tâm trong tay. Nàng vốn muốn đến Thẩm gia đưa bạc nhưng đại ca lại rảnh, nhị ca Hồ Châu, Bình An đến trường, cha phải trông cửa hàng, nương phải chiếu cố đại tẩu, nhìn nhìn lại cũng chỉ có nàng là nhàn rỗi. Vừa ra khỏi cửa thấy chỗ nào cũng bàn luận về chuyện hôn của Thẩm Huy, nàng bực mình có chỗ trút.

      Trinh nương chú ý nhìn Diệu nhi chơi đùa trong lòng mình, bất đắc dĩ lắc đầu với Hoa Đào, “Tam ca là thư sinh, có chăng cũng phải là người vô dụng, sao tỷ lại tam ca như vậy?”

      Hoa Đào ăn xong bánh hoa đào trong tay, thở phì phì lại lấy thêm cái nữa cắn thêm miếng, “Vậy muội xem, tên thư sinh kia có gì tốt nào?”

      Trinh nương buồn cười nhìn nàng, “Vậy trước đó tỷ cho muội biết, người phố tam ca tốt như thế nào ?”

      Hoa Đào hùng hùng hổ hổ lại lần, “… Lão bà chết nên cái gì cũng cần? Tên thư sinh đó phải muốn thi khoa cử sao? thi còn làm thư sinh làm cái gì? Cái gì gọi là tình thâm nghĩ trọng? Mắt họ mù hết rồi sao!” Hoa Đào tức giận bất bình , loại nam nhân này mà cũng có người muốn nữa hả?

      Trinh nương cảm thấy có chút kỳ quái, cẩn thận nhìn chằm chằm xem xét thái độ của Hoa Đào. Hoa Đào bị nhìn vẻ mặt trở nên có chút tự nhiên, nhịn được câu nhắc nhở, “Muội cứ nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”

      Trinh nương có chút ý nghiền ngẫm, “Hoa Đào tỷ, tỷ có vẻ rất chú ý tam ca nha?” Trinh nương nhớ tới lời tối hôm đó Thẩm Nghị , chừng hai người bọn họ lại có ý với nhau…

      Mặt Hoa Đào đỏ lên muốn phản bác, Trinh nương lại hỏi tiếp, “Tỷ có phải đối với tam ca có….”

      Hoa Đào liên tục xua tay, vội vàng giải thích, “ có, ta có thích !”

      “Hoa Đào, nương tử của ta cũng đâu có ngươi thích tam ca chứ! Đây là ngươi dấu đầu lòi đuôi a! Ha ha!” Thẩm Nghị cười vui vẻ. rồi Hoa Đào có ý với tam ca mà.

      theo Thẩm Nghị vào còn có Thẩm Huy. Tuy rằng gì, nhưng ánh mắt rất sáng, nhìn thẳng về phía Hoa Đào, trong ánh mắt có loại cảm xúc nên lời.

      Trinh nương vội đứng dậy tiếp đón, “Tướng công, tam bá, hai người trở lại.” Hoa Đào bị Thẩm Nghị cười như vậy, quẫn bách nên lời, lại còn bị Thẩm Huy nhìn thấy, nhất thời vừa thẹn vừa giận, hừ lạnh tiếng với Thẩm Nghị, quay đầu thẳng.

      Thẩm Nghị quay đầu nháy mắt mấy cái với Thẩm Huy, “Hổ nương hạng nhất trấn Tú Thủy, tam ca, huynh cần suy nghĩ cẩn thận a!”

      Thẩm Huy nhìn qua điểm tâm Hoa Đào vừa ăn, tiến lên cầm khối đặt bên miệng cắn miếng, nhất thời cảm thấy hương hoa đào tan ra ở trong miệng, “Bánh hoa đào này, rất ngon.”

      (Bánh hoa đào ngon hay là chị “Hoa Đào” ngon vậy Thẩm Huy ca!)

      Trinh nương khỏi bội phục nhìn tướng công nhà mình. Hóa ra sớm nhìn ra tình ý trong này rồi!

      Hoa Đào trở lại Lưu gia liền nhốt mình trong phòng, chỉ cảm thấy mặt nóng. Sau đó lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Ngày đó, nhìn thấy mình đánh người, có ngại nàng hung dữ hay ? Kinh thư mình đọc cũng nhiều lắm, có học vấn như vậy, có thể ngại nàng thô tục hay ? Cho tới bây giờ mình cũng chưa từng hòa nhã với lần nào, có thể thích nàng hay ? Có phải là mình suy nghĩ quá nhiều hay ? Nàng và vốn chuyện với nhau được mấy câu, làm sao có thể thích nàng được?

      Lần đầu tiên Hoa Đào thấy giận chính mình. Tại sao lại thể ôn nhu hiền thục được như Trinh nương, tại sao lại có thể tùy hứng như vậy chứ? Càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng phiền, cuối cùng đến cơm chiều cũng chưa ăn, mình chui ở trong phòng buồn bực.

      Ăn xong cơm chiều, Liêu thị vui vẻ cầm tập giấy đưa tới trước mặt Thẩm Huy. Thẩm Huy vừa nhìn thấy mặt liền cứng lại. thể tin nhìn đống giấy dày kia, lại nhìn vẻ mặt hưng phấn của Liêu thị, khẩu khí cứng ngắc, chữ chữ hỏi, “Đại tẩu, tẩu có thể cho ta biết, đây là cái gì ?”

      Liêu thị hưng phấn khoa chân múa tay, “Tranh a! Bọn họ nghe đệ muốn cưới vợ, liền mời ta gặp nữ nhi, chất nữ của bọn họ. Ta ngại phiền phức liền bảo bọn họ đưa tranh tới đây. Tam thúc,” Liêu thị phi thường kích động , “Đây chính là những nữ nhi chưa gả của trấn chúng ta a! Tam thúc, đệ xem này, đây là khuê nữ thứ ba của Trương gia, nhìn rất mi thanh mục tú nhé. Sao? thích? Đến đây, nhìn mấy cái này nữa , nhìn , này rất được a…”

      Cả người Thẩm Huy hóa đá. Thẩm Nghị và Trinh nương liếc nhau, muốn cười lại dám cười. Liêu thị lại còn tiếp tục , rốt cuộc Thẩm Phong cũng nhịn được nữa, “Được rồi! Còn ra cái thể thống gì nữa! Còn mau cất ! Khi nào tam đệ muốn nhìn tự nhiên tự nhìn.”

      Liêu thị bị mắng giữa chừng cũng mất hứng chút nào, vừa thu lại mấy bức tranh vừa , “Tam thúc có thể từ từ mà xem, nếu chỗ này đều vừa mắt, ta còn có cái khác nữa.”

      Còn có?!

      Thẩm Huy hít sâu rồi thở dài, vội đứng lên thi lễ với Liêu thị, “Làm phiền đại tẩu lo lắng! Trong lòng đệ có người rồi.”

      Tinh thần mọi người nháy mắt đều bị những lời này hấp dẫn, Thẩm Phong kích động hỏi, “Là ai? Là ai? Là nương nhà ai? Ngày mai ta bảo đại tẩu đệ mời bà mối cầu hôn.” Rốt cuộc tam đệ cũng vừa ý nương. Chuyện này thực quá tốt, (Thẩm Huy) tiếp tục xa sút tinh thần nữa! (Thẩm Phong) thân làm ca ca, rốt cuộc cũng có thể thả xuống cọc tâm này. Cuối cùng cũng có thể giải quyết hết toàn bộ chuyện chung thân đại của mấy đệ đệ, cũng coi như là làm thất vọng cha mẹ!

      Thẩm Huy trịnh trọng , “Lưu gia, Lưu Hoa Đào.”

      Thẩm Phong cau mày. Liêu thị thể tin nhìn Thẩm Huy, “Tam thúc, phải đệ Lưu Hoa Đào kia đấy chứ?”

      Thẩm Huy bất đắc dĩ lại lần, “Đại tẩu, chính là Lưu gia đó, chính là Lưu Hoa Đào đó, chính là nương được mệnh danh là nương hung hãn nhất trong trấn Lưu Hoa Đào.”

      Liêu thị còn lời nào để , Lưu Hoa Đào… Được rồi, tính ra con người nàng cũng xấu, chỉ là… Chỉ là… Rất hung dữ nha! Cùng nương như vậy sinh sống… Mồ hôi lạnh của Liêu thị chảy xuống. Ngày đó lúc Hoa Đào đánh người nàng đều nhìn thấy mồn .

      Thẩm Phong chưa từ bỏ ý định, hỏi lại thêm lần nữa, “Tam đệ, có phải đệ nhầm rồi hay ? Người đệ là Lưu Hoa Đào hung dữ kia?”

      Trinh nương ở bên cảm thấy rất áy này. Nếu phải vì nàng, Hoa Đào cũng đánh người, cũng bị người ta đặt tên là hổ nương.

      Thẩm Huy lại gật đầu, lập lại thêm lầm nữa, “Chính là nương hung hãn đó, nương đánh người, gả được, Lưu Hoa Đào.”

      Lần này đến lượt huynh trưởng Thẩm gia và đại tẩu Thẩm gia hóa đá hoàn toàn.

      Thẩm Huy kiên trì muốn kết hôn cùng Lưu Hoa Đào. Phu thê Thẩm Phong cũng có cách nào. Thẩm Nghị và Trinh nương lại ở bên cạnh khuyên nhủ lời hay. Thôi thôi, Lưu Hoa Đào Lưu Hoa Đào vậy, chỉ cần Thẩm Huy thích, bọn họ cũng đồng ý hết. Chưa , Lưu Hoa Đào này là do Thẩm Huy tự mình nhìn trúng, nếu bỏ lỡ, chừng bằng tính cách Thẩm Huy liền chắc chắn cả đời thèm cưới vợ nữa.

      Liêu thị mời bà mối tới Lưu gia cầu hôn. Việc này làm Lưu ma ma cao hứng muốn chết. Rốt cuộc nữ nhi nhà mình cũng có người muốn lấy! Hơn nữa lần này Hoa Đào cũng đánh đuổi bả mối ra ngoài. Lưu ma ma vui mừng biết làm gì cho phải! Đều là người quen, cũng lằng nhằng làm gì, trực tiếp hạ sính, qua lễ. Hôn Thẩm Huy và Hoa Đào liền quyết định như vậy.

      Biết được Thẩm Huy muốn cưới Lưu Hoa Đào, trấn Tú Thủy hoàn toàn oanh động! Đây gọi là gì? Giậm chân tức giận a! Trong thời gian ngắn, đường cái, tất cả những nương muốn gả cho Thẩm Huy đều thèm trang điềm, tất cả đều cầm khăn tay lau nước mắt. Mệnh Lưu Hoa Đào tốt a!

      biết là do ai truyền ra, nguyên nhân mà Thẩm Huy cưới Hoa Đào cư nhiên là do lúc nàng đánh Chương Hoài Xuân bị Thẩm Huy nhìn thấy. Thẩm Huy cảm thấy nữ tử này thân thể khỏe mạnh, tuyệt đối xuất vấn đề khó sinh, lập tức nhìn trúng, chính là nương này! Điều này khiến cho toàn bộ nữ nhân trong trấn tức đến mức giậm chân. Ngày đó người đánh Chương Hoài Xuân sao lại phải là các nàng a?

      Hai tháng sau, khi Thẩm Huy cưỡi con ngựa dũng mãnh rước Hoa Đào, nữ nhân trong trấn nhìn thấy Thẩm Huy ngồi lưng ngựa phong thần tuấn lãng, cắn răng khóc ra nước mắt. Trong lòng mọi người đều thở dài, đáng tiếc đáng tiếc a!

      Sau đó nhìn Hoa Đào tiến vào trong kiệu, tiếng “Khởi kiệu!” khiến cho trong lòng mọi người vui mừng, hổ nương rốt cược cũng gả rồi.

      Tác giả: Chương này theo cầu của bác phụ thân, cuối cùng cũng đem Thẩm tam cắm vào Hoa Đào (nguyên xi lời tác giả @@). Còn cảm thấy có bình luận nữ chính và nam chính quá , chuyện tình cảm còn chậm chạp, quyết định cho bọn họ lớn nhanh lên!
      linhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18: Trinh nương cập kê…
      Editor: Thiếu Quân

      Beta: TĐHS

      (Đúng là tốc độ ánh sáng, lớn rồi @@)

      Thẩm Huy sau khi thành thân ở lại nhà thêm tháng, liền có thư từ thư viện thúc giục quay về. Cuối cùng đành lời tạm biệt, mang theo thê tử mới cưới là Hoa Đào Hồ Châu.

      Sau đó Liêu thị lại có tin vui. Nàng mang thai!

      Từ khi Liêu thị mang thai, ý tưởng mệnh Trinh nương tốt lúc trước liền tan biến thành mây khói. Nàng thủy chung cho rằng tối hôm đó chuyện nàng hứa nguyện với Bồ Tát được Bồ Tát nghe thấy. Cho nên nàng cũng muốn giữ chữ tín với bồ tát, chỉ cần nàng mang thai, nghi ngờ Trinh nương nữa.

      Mấy tháng nữa trôi qua, Lưu gia truyền đến tin tức tốt. Đại tẩu tử Lưu gia là Bành thị sinh ra tiểu tử béo tốt. Lưu Đại Trụ đặt cho tôn tử cái tên Lưu Minh Vinh. Cả nhà đều thích thôi.

      Hai nhà Thẩm Lưu có chuyện vui liên tục khiến cho người trong trấn chặc chặc sợ hãi than. Đồng thời chuyện Trinh nương có mang thai cũng còn đồn đại nữa. Người trong nhà biết chân tướng nên gì, còn bên ngoài có khi còn có người cảm thán, Trinh nương này vượng người khác có đứa , cho nên duyên với đứa của chính mình bị yếu chút.

      Chớp mắt qua năm mới, thư của lão nhị Thẩm An đưa từ Chu Châu tới, Trương thị mang thai, thai nhi vừa bị động mạnh nên Trương lão thái thái sống chết cho bọn họ trở về, chỉ có thể nhờ người mang quà cáp về, thuận tiện xin lỗi mọi người vì năm nay thể trờ về đón năm mới, còn tiếp tục cam đoan, chờ Trương thị ổn định nhất định trở về.

      Thẩm Phong phải gửi thư lại để bọn họ an tâm. Chỉ là năm nay thể trở lại ăn năm mới mà thôi, năm sau về cũng được, lại còn dặn dò chăm sóc Trương thị cho tốt, nhất định phải bình an sinh đứa .

      Bụng Liêu thị lớn có cách nào làm việc. Nên năm vừa rồi mọi công tác chuẩn bị gần như đều là do mình Trinh nương đảm nhận. Thẩm Nghị đau lòng, liền thương lượng với Thẩm Phong, sai người ra chợ mua nha hoàn về hầu hạ. Tên nha hoàn cũng mang nghĩa là vui vẻ, gọi là Hỉ Nha. Liêu thị thấy người liền đổi lại cho nàng thành Hỉ nhi. Nàng cảm thấy kêu Hỉ nha Hỉ nha, chừng sau này nàng đẻ nha đầu. Kêu Hỉ nhi Hỉ nhi, có thể nàng đẻ tiểu nhi tử. Hỉ nhi cũng rất nghe lời, chịu khó làm việc, tay chân lưu loát, giúp Trinh nương được ít việc. (Ta làm đoạn này, 喜丫 Hỉ Nha và 喜儿 Hỉ Nhi khác biệt thế nào? Chắc là 1 kiểu chơi chứ, ai biết chỉ ta vs nha, cảm ơn)

      Chờ mãi chờ mãi cũng chờ được lão tam Thẩm Huy, mắt thấy năm mới cũng sắp tới cũng là lúc nhận được tin của lão tam từ Hồ Châu đưa về. Đại ý là có chuyện nên thể trở về, ở lại luôn Hồ Châu đón năm mới, bảo mọi người trong nhà cần lo lắng.

      nhà lão nhị trở về, nhà lão tam cũng trở về nốt, cảm giác đón năm mới này rốt cuộc cũng bớt vui rất nhiều.

      Tuy nhiên Trinh nương vẫn rất cao hứng, bởi vì năm nay vào ngày sinh nhật nàng, Thẩm Nghị tặng nàng cây ngọc trâm, hình dáng đơn giản, chất ngọc nhu hòa, nàng rất thích.

      Qua năm, Thẩm Nghị bắt đầu kế hoạch đưa Trinh nương Hồ Châu. Thẩm Phong đương nhiên phản đối.

      “Tháng tám là thi Hương rồi, chuẩn bị cho tốt, còn muốn chơi?” Thẩm Phong cau mày, lời từ chối cầu của Thẩm Nghị.

      Thẩm Nghị bất đắc dĩ giải thích, “Đại ca, phải đệ chơi. Đệ muốn tới chỗ tam ca chuyến. Tùng Nhân viện kia là chỗ đọc sách. Nhân lúc có thời gian, đệ muốn qua bên đó học tập chút. Mà Hồ Châu cùng hướng với nơi thi, từ đó chỉ hai ba ngày là tới.”

      Thẩm Phong do dự chút, “Vậy cũng thể mang đệ muội theo a. Từ chỗ ta Hồ Châu, nhanh nhất cũng phải mất tháng đường. đường xóc nảy, mang theo nữ nhi tiện.”

      “Đại ca, dù sao dọc đường cũng phải có người chăm sóc cho đệ chứ.” Kỳ , Thẩm Nghị thực chất là muốn ở cùng chỗ với Trinh nương. Đại tẩu Liêu thị mang thai, cho nên Trinh nương vừa phải chiếu cố hai hài tử, vừa phải chủ trì mọi việc trong nhà, rất bận. Mặc dù có Hỉ nhi hỗ trợ, nhưng rất nhiều khi Trinh nương đều thể tự mình làm. tại, Thẩm Nghị muốn ngồi trò chuyện cùng Trinh nương cũng khó nữa.

      Hai huynh đệ thương lượng chuyện Hồ Châu xong triều đình xảy ra chuyện.

      Hoàng đế băng hà, hủy bỏ hết thảy mọi hoạt động trong nước, khoa cử cũng tạm ngừng tổ chức, để tổ chức quốc tang.

      Chuyện này cũng thực phiền phức rồi, bở lỡ lần thi hương này, đợi cho tới khi hoàng đế mới đăng cơ, mở lại khoa thi, biết phải đến khi nào nữa.

      Hoàng đế băng hà đối với trấn Tú Thủy bé xa xôi này ảnh hưởng cũng quá lớn, chỉ là thể mặc quần áo đẹp mừng năm mới, thể tổ chức mấy hoạt động như tết hoa đăng hay đua thuyền rồng linh tinh gì đó, mà phải mặc tang phục ba tháng mà thôi. Hoàng đế mất có thái tử thế chỗ. Tân hoàng lên ngôi, nhất định muốn tạo ra loạt chính sách trấn an nhân dân. Cho nên mọi người cũng lo lắng gì. Mỗi ngày cần làm cái gì làm cái đó thôi.

      Hoàng đế mới rất nhanh đăng cơ, sửa lại niên hiệu là Vĩnh Bình. Sau đó thái tử, cũng chính là Vĩnh Bình đế tại, hạ chỉ miễn giảm thuế má trong năm, khiến cho khắp chốn vui mừng.

      Hôm nay, Thẩm Phong mặt cau mày có từ cửa hàng trở về, lúc ăn cơm cũng vẫn bộ dạng nuốt trôi cơm. Trinh nương đút cho hai hài tử chút canh trứng gà trong bát, nhìn nhìn Thẩm Phong, tay ở dưới bàn nhéo Thẩm Nghị cái, ý bảo Thẩm Nghị hỏi thăm chút. Bụng Liêu thị càng ngày càng lớn, hai hài tử đều do Trinh nương chăm sóc. Hỉ nhi chuyên môn hầu hạ Liêu thị.

      Thẩm Nghị nhận được ám chỉ, nuốt thức ăn trong miệng, khó hiểu hỏi, “Đại ca, sao vậy? Có phải cửa hàng xảy ra chuyện gì hay ?”

      Thẩm Phong nhàng buông bát đũa, nhìn cơm trong bát, “Hoàng đế hạ chỉ miễn thuế năm, giá gạo đáng lẽ phải giảm mới phải. Vậy mà gần đây giá lại càng ngày càng cao, so với năm trước cao hơn hai thành rồi. Ta tự mình tìm mấy người trồng lúa để hỏi. Họ đều gần đây có nhiều người thu mua gạo, chào giá cũng cao. Bởi vì chúng ta là khách hàng quen cho nên mấy người nông phu kia mới nâng lên có hai thành thôi.”

      (Hai thành tương đương với tăng giá lên 20%)

      Thẩm Nghị trầm tư chút, hỏi Thẩm Phong, “Đại ca, người đến cửa hàng nhà ta mua gạo có đông ?”

      Thẩm Phong thở dài, “Ta chính là vì việc này mày sầu đó. Gần đây người mua gạo đột nhiên nhiều lên, muốn thóc cũng nhiều. Tuy rằng giá bán có được nâng lên, nhưng mà ta vẫn càm thấy có chút thích hợp. phải là có người muốn dự trữ lương thực chứ?”

      Hai huynh đệ cùng trầm mặc. Dự trữ lương thực phải là việc . Gia đình giàu có bình thường đều dự trữ chút lương thực để chuẩn bị cho vài khi cần dùng đến. Nhưng năm nay được mùa, sản lượng lương thực phong phú, căn bản cần dự trữ.

      “Hai huynh đệ đừng nghĩ nhiều. Có lẽ người ta mua thóc mới, đổi thóc cũ a. Tiếp tục ăn cơm .” Liêu thị tay cầm cái mui, múc thức ăn cho họ.

      Thẩm Phong cùng Thẩm Nghị lập tức thảo luận nữa, có lẽ thực là bọn họ quá đa tâm.

      Qua vài ngày, phong trào mua gạo dần dần lắng xuống. Tuy nhiên Thẩm Phong vẫn có chút lo lắng đề phòng, dự trữ hai mươi thạch lương thực trong hầm nhà. (thạch: đơn vị đo lường, dung tích khoảng 100 lít = 100 kg)

      ngày trời trong nắng ấm, đứa thứ hai của Thẩm Phong ra đời. Thẩm Phong vui mừng cười toe toét, đặt tên con là Thẩm Gia Khâm. Tranh nhi ở bên nhìn đệ đệ cũng cười ngừng. Rốt cuộc cũng có đệ đệ của mình a. Diệu nhi cũng vỗ tay vui mừng. Năm nay nó ba tuổi, Thẩm Nghị cần thi, thời gian rảnh rỗi liền nhiều lên, bình thường dạy nó ít thứ, ngẫu nhiên có thể dạy nó vài câu thi từ cho .

      Thân thể Liêu thị sau thời kì hậu sản hồi phục rất nhanh. Sau tháng mọi chuyện trong nhà liền giao hết lại vào trong tay nàng. Trinh nương cuối cùng cũng có thể trút được gánh nặng.

      Trong nhà có thêm đứa nên ngày tháng trôi qua cũng khá nhanh. Lễ cập kê của Trinh nương cũng sắp đến. Lễ cập kê là để tuyên bố nữ hài tử trưởng thành, còn gọi là “Lễ trưởng thành”. Vốn là phải tổ chức trước khi gả , do mẫu thân đảm nhiệm phụ trách. Nhưng mà tình huống của Trinh nương có chút đặc thù, sau khi xuất giá mới cập kê, nhà chồng lại còn mẫu thân. Vì thế Liêu thị liền mời Chu lão thái thái mẫu thân của trưởng trấn trong thôn đến chủ trì lễ cập kê.

      Chu lão thái thái lúc đến còn mang theo con dâu trưởng của mình là Chu phu nhân, phu nhân của trưởng trấn đến làm chính tân*, Liêu thị xung phong nhận việc làm tán giả*. Lại nhờ Lưu ma ma nhờ hộ ba vị trưởng bối quen biết làm nghi trượng*.

      (Bọn ta cũng biết mấy cái chức này là gì. Đại khái là mấy chức danh dành cho mấy người công nhận Trinh nương cấp kê! >.<)

      Ngày làm lễ còn mời rất nhiều thân bằng quyến thuộc đến xem.

      Chu lão thái thái làm chủ trì, nhiệt tình tiếp đón khách nhân. Trinh nương tắm rửa thay quần áo xong xuôi liền ngồi chờ ở đông phòng. lúc sau chợt nghe thấy tiếng nhạc vang lên.

      Chu lão thái thái mời mọi người ngồi vào chỗ của mình, mặt mày vui vẻ đứng ở chính giữa, “Hôm nay, Thẩm gia Hà thị tới tuổi làm lễ cập kê. Cảm tạ mọi người đến xem lễ! Hà thị còn cao đường* ( còn cha mẹ). Lão thân làm chủ mẫu của trưởng trấn Tú Thủy, cũng là người lớn tuổi nhất trong trấn. Hôm nay, có thể chủ trì, lão thân cảm thấy rất vinh quang. Lão thân tuyên bố, Lễ cập kê của Hà thị chính thức bắt đầu! Mời Thẩm gia Hà thị đến bái kiến các vị thân bằng quyến thuộc!” Thanh lão thái thái trung khí mười phần, vang vọng. Tất cả mọi người nhìn theo hướng mười ngón tay nàng chỉ.

      Liêu thị đảm nhiệm làm tán giả ra trước. Lấy nước trong bồn rửa tay rồi đứng sang phía Tây. Lúc này Trinh nương mới chậm rãi ra, quần áo màu đỏ tươi. đầu tóc đen mượt dài xõa tung xuống. Nàng chậm rãi vào sảnh chính hướng về phía Nam thi lễ với mọi người, sau đó chân thành quỳ gối hướng về phía tây. Liêu thị lên lấy ra chiếc lược mới tinh, nhàng chải mái tóc đen dài của nàng, sau đó đặt lược hướng về phía nam.

      Chính tân là Chu phu nhân, nàng đứng ở phía đông rửa tay, sau đó lui lại phía sau Chu lão thái thái làm cái lễ. Trinh nương chuyển hướng về phía đông. Lưu ma ma dâng khăn cùng trâm cài. Chu phu nhân tới trước mặt nàng, cao giọng ngâm tụng lời nguyện cầu, “Hôm nay ngày tốt, thuận theo ý trời, bỏ thơ dại của ngươi, chấp nhận trưởng thành của ngươi. Tuổi ngươi tới, vì ngươi làm lễ.”* (Đoạn này ta chém gió, hiểu lắm, toàn dùng mấy từ cổ nên ta chả hiểu gì cả!) Lại quỳ xuống giúp Trinh nương chải đầu cài trâm, sau đó đứng dậy trở về vị trí của mình.

      Liêu thị tiến lên có lệ giúp Trinh nương chỉnh trang lại trâm cài, cười khanh khách lui lại phía sau đứng ở bên.

      Trinh nương đứng dậy, Chu phu nhân cười chúc phúc nàng phen. Liêu thị lấy tay vị nghi trượng bộ váy màu tím chuẩn bị tốt, đưa Trinh nương quay về đông phòng, giúp nàng thay đổi xiêm y.

      Trinh nương đổi sang bộ váy màu tím kia, sau đó ra ngoài quỳ xuống hành lễ với bài vị hai nhà Thẩm gia và Hà gia, cái bái, bái lạy ơn dưỡng dục của cha mẹ.

      Trinh nương ngồi quay mặt về hướng đông. Chu phu nhân giống như mấy người trước rửa tay trong chậu, sau đó tiếp nhận trâm cài đầu từ vị nghi trượng khác, tới trước mặt Trinh nương, lại tiếp tục cao giọng ngâm tụng lời nguyện cầu, “Thuận theo ý trời, nhận ngươi trưởng thành. Mong ngươi lớn lên uy nghi thục đức, sống thọ trăm năm, mãi nhận phúc lành.” Liêu thị tiến lên vì Trinh nương tháo trâm. Chu phu nhân giúp nàng cài trâm vấn tóc, sau đó lui về phía sau. Liêu thị lại tiến lên giúp nàng thay trâm hư chính (?) cài đầu. Chu phu nhân lại chúc mừng. Liêu thị lấy khúc cư thâm y, sau đó lại đưa Trinh nương vào đông phòng thay quần áo.

      Trinh nương thay khúc cư thâm y xong lại ra quỳ xuống hành lễ với Chu phu nhân, hai bái, thể tôn kính đối với tiền bối.

      Lại lập lại loạt động tác như lúc trước, chỉ là lần này, Chu phu nhân cầm bộ quan sai đến trước mặt Trinh nương, lần thứ ba cao giọng ngâm tụng nguyện cầu, “Lấy tuổi làm gốc, chọn ngày làm lễ, tặng ngươi xiêm áo. Huynh đệ cha mẹ trong nhà, có tài có đức. Khỏe mạnh vô cương, chịu ân trời ban.” Sau khi chúc xong, Liêu thị dìu Trinh nương trở về phòng thay bộ váy dài lễ phục mới.

      Trinh nương lần thứ ba ra, quỳ xuống hành lễ với thiên địa, đệ tam bái, là bái Hoàng Thiên Hậu Thổ.

      Nhóm nghi trượng bỏ hết những vật trong tay xuống, thay bằng rượu. Chu phu nhân mang theo Trinh nương ngồi vào ví trí của nàng, Trinh nương đứng ở phía tây, mặt nhìn về phía nam. Mà Chu phu nhân mặt nhìn về phía tây, Liêu thị dâng rượu, Trinh nương quay về hương bắc. Chu phu nhân nhận rượu, mặt nhìn hướng Trinh nương, niệm lời nguyện cầu: “Cam lễ duy hậ, gia tiến làm phương. Bái chịu tế chi, lấy định ngươi tường. Thừa Thiên chi hưu, thọ khảo quên.” (chắc đại khái là đc trời ban phước, cảm động đến già cũng k quên @@ pó tay, như niệm kinh vậy) Trinh nương quỳ xuống bái lạy, nhận rượu, Chu phu nhân lui về sau. Trinh nương quỳ xuống nâng chén đổ chút lên mặt đất làm rượu tế, lại tượng trưng nhấp chút. Xoay người bái lạy Chu phu nhân, Chu phu nhân đáp lễ lại.

      Trinh nương lại hướng Chu lão thái thái, Liêu thị, Lưu ma ma làm xong lễ nghi trượng, mấy người đều gật gật đầu đáp lễ. Sau đó, quay người quỳ gối hành lễ với mọi người chung quanh. Mọi người cũng đều thăm hỏi chúc mừng.

      Sau đó, vốn Trinh nương cũng muốn rườm rà, liền mở tiệc rượu, bạn bè thân thuộc đều ngồi cùng chỗ chơi đùa tán ngẫu. Trinh nương cảm động vô cùng, chỉ bởi vì nàng lớn mà còn bởi vì giúp đỡ của Liêu thị và mọi người.

      Nàng nhìn về Thẩm Nghị cùng trưởng trấn uống rượu, mỉm cười.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: viết chương này mới tìm đến độ nương (? trang web tìm kiếm nào đó chăng), mới biết ra nữ hài tử cập kê có nhiều cầu, bởi vì lí do văn nghệ, có chút cải biến.

      Tiểu Điền do đó : tiêu đề viết “Lễ cập kê” do vậy nội dung đều 100% về “Lễ cập kê”

      Người edit + beta : Quả thực quá khó hiểu, có thể lược bớt mà, Điền tỷ tỷ!!!!

      Nếu có gì k đúng, xin hãy lượng thứ, bọn ta chẳng có chút hiểu biết nào về “lễ cập kê” cả >.<
      tuoilinhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 19: Sinh sống ở thôn mới Bạch Hà…
      Editor: Thiếu Quân

      Beta: TĐHS

      Năm mới, thư của Thẩm An lại được gửi về, Trương thị sinh, là nữ nhi, đặt tên là Thẩm Gia Thược. Năm nay cũng vẫn về được, hỏi thăm tình trạng của Khâm nhi, lại chúc mừng Trinh nương cập kê, rất nhiều lời áy náy.

      Trong lòng Thẩm Phong tuy rằng vui, nhưng vẫn gửi thư lại báo tin rằng mọi việc trong nhà đều tốt, để bọn họ yên tâm đón năm mới. Nhưng khi trở về vẫn nhịn được với Thẩm Nghị vài câu, “Hai năm nay, biết nhị đệ xảy ra chuyện gì? Năm trước về, năm này cũng về nữa, khiến cho người trong nhà đến cả dịp năm mới cũng chẳng được đoàn tụ.”

      Thẩm Nghị cười cười trấn an , “Có lẽ nhị ca có việc gì đó, hoặc cũng có thể là do Trương lão thái thái luyến tiếc cháu . Trong nhà phải có đệ với Trinh nương hay sao? Đúng rồi, năm nay tam ca có về hay vậy?”

      đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới, Thẩm Phong lại đầy bụng lửa giận, “Cũng viết thư trở lại! biết hai người chúng nó xảy ra chuyện gì! Ở bên ngoài đón năm mới có gì tốt chứ hả? Làm sao so được với ở nhà…”

      Thẩm Nghị chỉ có thể cười khổ. cũng biết nhị ca tam ca xảy ra chuyện gì mà hai năm rồi đều trở lại. Nhị ca tốt rồi, tam ca còn chưa biết hoàn cảnh ra sao, chỉ có việc về được.

      Năm nay đón năm mới so với năm ngoái còn hiu quạnh hơn. Trong lòng Thẩm Phong thoải mái. Liêu thị lại có thêm đứa nữa cần quan tâm. Mọi người ngồi cùng chỗ ăn cơm tất niên, thả pháo trúc, liền tự mình quay về nghỉ ngơi.

      Buổi sáng đầu tiên của tháng giêng đến, Trinh nương liền phát tuyết rơi, cảnh sắc chung quanh đều màu trắng xóa, đẹp sao tả xiết. Thẩm Nghị từ sau lưng ôm lấy nàng, đặt cằm lên đầu vai nàng, “Nàng xem chúng ta cũng rời nhà được ?”

      Trinh nương thả lỏng thân thể, mềm mại dựa vào trong vòng tay ấm áp của , nhàng hỏi, “Tại sao phải rời ? mình đại tẩu vừa phải chiếu cố Khâm nhi lại vừa phải chiếu cố Tranh nhi, làm việc dứt ra được.”

      Thẩm Nghị ôm nàng chặt hơn, mặt mày có chút buồn bực, “Ngày nào đại ca cũng bộn rộn cửa hàng, nhị ca ở Chu Châu buôn bán, tam ca làm phu tử ở thư viện. Ta lại cả ngày ngồi trong nhà, cái gì cũng làm được… Hoàng thượng mới lên ngôi được năm, cũng chưa thấy có tin tức gì khi nào mở khoa thi. Ta muốn ở nhà chờ mãi như vậy. Ta định tới thôn Bạch Hà làm phu tử. Về phần đại tẩu có Hỉ nhi. Thôn Bạch Hà cách trấn ta xa, ngồi xe bò gần đến trưa là tới. Cha nàng lưu lại cho Diệu nhi ba mươi mẫu ruộng đều thuộc thôn Bạch Hà, chỉ là… Nếu mà , so với giờ có thể phải khổ hơn chút.” Thẩm Nghị xong, mắt nhìn nàng mang theo tia chờ đợi.

      Trinh nương mỉm cười, nhìn Thẩm Nghị, ánh mắt nhu hòa, “Được, mang theo Diệu nhi, huynh đâu chúng ta theo đó.”

      Thẩm Nghị vui vẻ nở nụ cười, biết nàng phản đối.

      Chuyện này ra, Thẩm Phong cũng có phản ứng gì lớn. Chuyện khoa cử biết thế nào, để Thẩm Nghị nhàn rỗi mãi cũng phải chuyện tốt. Thôn Bạch Hà xa, lại là tới đó làm phu tử, là khổ nhưng nếu Thẩm Nghị tự mình nguyện ý, cần gì phải cản trở.

      Liêu thị có chút mất hứng. Trinh nương ở nhà có thể giúp đỡ nàng vài việc. Nàng rồi, chính mình phải chiếu cố cả hai hài tử, lại thêm việc chủ trì mọi chuyện trong nhà, mặc dù có Hỉ nhi nhưng nào có tốt bằng Trinh nương chứ.

      Nhưng nàng cũng chỉ dám thầm với Thẩm Phong, Thẩm Phong lại đồng ý. Trinh nương cập kê, Thẩm Nghị cũng nên có đứa . Hai vợ chồng cùng là chuyện tốt.

      Chuyện quyết định như vậy, Thẩm Nghị trước tới thôn Bạch Hà xem qua, cũng có khổ như trong tưởng tượng. Dù sao cũng khá gần trấn , tuy giàu có, thôn dân phổ biến đều là nông dân, thôn trưởng họ Hứa. Ngay trưa hôm đó, Thẩm Nghị ở lại nhà của thôn trưởng ăn cơm.

      Thôn Bạch Hà có học đường. Trước đây là do tú tài họ Vương dạy bọn học chữ, khi trèo lên nóc nhà mình để sửa phòng bị tẽ ngã gẫy chân, vài ngày sau vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao rồi qua đời. Vương tú tài là lão tú tài, cả đời nghèo khó, nhưng khi sống tầm mắt rất cao, nên lúc hôn chọn tam lấy tứ. Đáng thương khi lâm chung người thân bên cạnh để chăm sóc cũng có. Tang đều do người trong thôn gom tiền làm cho.

      có phu tử, mấy đứa có người dạy. Thôn trưởng phải tới trấn hỏi thăm hồi mới tìm được Thẩm Nghị. Thẩm Nghị vừa nghe liền động tâm, lập tức quyết định nhận lời.

      Sau khi ăn cơm ở nhà thôn trưởng, Thẩm Nghị dạo vòng quanh học đường. gian phòng khá rộng rãi sáng sủa, bên trong có rất nhiều loại bàn. Thôn trưởng ngượng ngùng , “Mấy đứa học trong thôn, bàn đều do phụ thân bọn chúng làm, trước kia phu tử cũng cần làm theo kiểu dáng gì, cho nên…”

      Thẩm Nghị cười cười , “ có việc gì, có thể sử dụng là tốt rồi.”

      Thôn trưởng thầm nhàng thở ra. Trong thôn, hầu hết mọi người đều là nông dân chất phác, làm mấy cái bàn cho bọn học nào có chú ý nhiều như vậy. Trước kia phu tử ngại khó coi, trong thôn có nhiều người vui, vất vả lắm mới làm được cái bàn, dùng được mấy năm lại coi như gỗ mục đem đốt, rất đau lòng.

      Trong thôn có phu tử mới, mọi người đều vây đến học đường xem náo nhiệt, thấy Thẩm Nghị tuổi còn trẻ là tú tài, lớn lên lại tuấn tú, đều lặng lẽ hỏi thăm chuyện của Thẩm Nghị.

      nam oa kháu khỉnh từ đâu chui ra, nhìn về phía Thẩm Nghị lớn tiếng hỏi, “Sau này, người làm phu tử của chúng ta sao?”

      Thẩm Nghị vừa cùng thôn trưởng ra, gặp nam oa này liền tủm tỉm cười , “Sau này, ta chính là phu tử của các con. Ta họ Thẩm, con tên gì?”

      Nam oa này sửng sốt chút, mặt có chút hồng, nhưng vẫn lớn tiếng trả lời, “Thưa phu tử, con kêu Cẩu Đản.” Thẩm Nghị gật gật đầu, đứa này có vẻ có lễ phép. nhìn Cẩu Đản mỉm cười, “ đứa trẻ ngoan.” câu khiến cho Cẩu Đản cảm thấy có chút ấm áp trong lòng, tiểu hài tử mà, luôn thích được lão sư khích lệ.

      Thôn trưởng thầm gật đầu, cười hỏi Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài, ta dẫn tiên sinh xem qua mấy chỗ khác.”

      Thẩm Nghị gật gật đầu, làm động tác mời. Thôn trưởng nhìn đám người vây xem, khụ tiếng, đám nương, phụ nhân đỏ mặt chạy nhanh tránh chỗ. Quay đầu lại nhìn Thẩm Nghị, trưởng thôn , “Thẩm tú tài, chúng ta thôi.”

      Thẩm Nghị gật đầu, ánh nhìn thẳng tắp theo thôn trưởng ra ngoài. Phía sau lập tức có tiếng đám tiếng bước chân theo . Đám nữ nhân líu ríu giọng thảo luận, còn có thể nghe thấy vài tiếng cười.

      Tay Cẩu Đản ngoắc ngoắc, vài tiểu hài tử khác liền nhanh nhảu chạy đến. Cẩu Đản nhìn theo phương hướng rời của Thẩm Nghị, “Phu tử mới của chúng ta rất được nha, giống với Vương phu tử trước kia, luôn luôn lấy lỗ mũi nhìn người.” (ý là khinh thường người khác)

      hài tử mặt còn nước mũi dùng sức khụt khịt, ồm ồm , “Đúng vậy, người đó lớn lên xinh đẹp a.”

      Cẩu Đản đánh cái mạnh vào gáy , đau co rụt lại. Cẩu Đản ghét bỏ , “Ngươi nghĩ phu tử mới là đàn bà hay sao mà lớn lên xinh đẹp hả?”

      Vài đứa thấy vậy liền cười lớn tiếng, khiến cho hài tử vừa rồi đỏ bừng mặt.

      Thôn trưởng chỉ vào tiểu viện với Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài, đây là phòng ở thôn chúng ta chuẩn bị cho tiên sinh, tiên sinh xem xem.”

      Thẩm Nghị theo hướng ngón tay trưởng thôn chỉ nhìn thấy hai gian nhà , ở giữa có gian phòng bếp, bên ngoài dùng hàng rào vây quanh làm thành tiểu viện , trong viện là gốc lê già, cách học đường xa, vào chục bước có thể tới đường lớn trong thôn, rất tiện lợi. Vừa nhìn biết phòng ở này được chuẩn bị rất tỉ mỉ.

      Thôn trưởng chỉ vào chiếc lu nước trong viện , “Cạnh thôn chúng ta chính là sông Bạch, lấy nước cũng tiện.” đánh giá Thẩm Nghị chút, thấy dáng người mảnh khảnh gầy gò, tốt bụng , “Tú tài cần phải làm mấy việc nặng nhọc. Tiên sinh chỉ cần dạy học cho đám hài tử. Việc lấy nước chúng ta thay phiên nhau giúp tiên sinh. Quần áo đệm chăn của tiên sinh cũng có thể giao cho nhóm nữ nhi trong thôn làm, sao cả.”

      Thẩm Nghị vừa nghe liền xua tay, cười với thôn trưởng, “Đa tạ ý tốt của mọi người, cần phiền toái mọi người như vậy. Hôm nay ta trở lại chuẩn bị thu dọn đồ đạc chút, cuối tháng này mang theo nội tử lại đây.” giờ là giữa tháng, đến cuối thàng cũng còn mấy ngày. (nội tử: cách gọi phu nhân)

      Thôn trưởng buồn cười nhìn đám nương thất vọng nháy mắt, mới quay ra cười với Thẩm Nghị, “Hóa ra tú tài có nương tử rồi a.”

      Thẩm Nghị cười, “Trong thôn chúng ta có ba mươi mẫu đất của người khác họ, đó chính là của đệ đệ thê tử tiểu sinh.”

      Thôn trưởng “Nga” tiếng, “Hóa ra phu nhân tú tài là nữ nhi của Hà lão gia có cửa hàng tạp hóa đấy a. cũng có nhà trong thôn, hai năm trước mới mời ta tìm Lý Chính làm hộ khẩu cho con của . Tú tài vừa ta liền biết ngay.”

      Hai người chuyện phiếm lúc, Thẩm Nghị liền cáo từ rời . Thôn trưởng gọi người, chạy lên xe bò tự mình đưa Thẩm Nghị đến trấn .

      Sau khi về nhà Thẩm Nghị đem tình huống qua lần. Thẩm Phong nghe xong cũng gì. Lúc thu mua gạo cũng ngẫu nhiên qua thôn Bạch Hà, đối với tình huống trong thôn sớm có hiểu biết nhất định. giờ nghe thấy nhà cũng có rồi, liền bảo Liêu thị xem vợ chồng Thẩm Nghị có thiếu cái gì còn chuẩn bị.

      Trinh nương mất ba ngày mới thu dọn xong, nhìn phòng đồ đạc chất đống bắt đầu kiểm kê. Quần áo của thẩm Nghị, quần áo của nàng, quần áo của Diệu nhi, mang theo. Đệm chăn, đồ dùng, mang theo. Sách vở của Thẩm Nghị, mang theo. Còn có, Liêu thị lo lắng phòng mới lạnh lẽo, còn chuẩn bị trước cho bọn họ bếp lò cùng đồ ăn, cũng mang theo nốt.

      Hôm xuất phát, Liêu thị do phải chăm sóc mấy đứa nên chỉ đưa được tới cửa. Thẩm Phong kêu tiểu nhị theo để giúp chuyển đồ đạc. Trinh nương ôm Diệu nhi, Thẩm Nghị đỡ bọn họ ngồi lên xe bò, bắt đầu chuyện sinh sống ở thôn mới Bạch Hà.

      Đến Bạch Hà thôn, thôn trưởng nhận được tin dẫn người ra cổng thôn đứng chờ. Trong thôn ít người biết Thẩm Phong, liền chào vài câu. Thẩm Phong cũng chắp tay chào, cười , “Sau này xin nhờ mọi người chiếu cố đệ đệ và đệ muội của ta.”

      Thôn trưởng vội cười , “Thẩm lão bản gì vậy. Tú tài nguyện ý đến thôn chúng ta, chúng ta cao hứng còn kịp nữa là.”

      xong liền bảo mọi người cũng nhau hỗ trợ chuyển đồ đạc. Thẩm Nghị kéo Trinh nương sang bên mới chuyển đồ. Diệu nhi hưng phấn la hét muốn xuống đất chới. Trinh nương lấy khăn tau lau mồ hôi cho Diệu nhi, rồi vỗ mông cái, “Đệ an phận chút cho tỷ.”

      Diệu nhi chu chu cái miệng, ngoan ngoãn ngồi yên cho Trinh nương ôm, lúc sau tựa như phát ra đại lục mới, liền dắt Trinh nương xem, “Tỷ tỷ, nhìn, có ngan! Nhìn, còn có cả gà!…”

      Cho dù là ở Hà gia hay ở Thẩm gia, đều có nuôi động vật. Trước kia chỉ có lúc Thẩm Nghị ngẫu nhiên đưa Diệu nhi chơi có dạy cho mấy con động vật này. giờ có thể nhìn gần như vậy, khiến cho Diệu nhi hưng phấn thôi.

      Nữ nhân trong thôn đều tò mò chạy tới xem tú tài nương tử có bộ dạng gì. Chỉ thấy Trinh nương da trắng bóc, khuôn mặt trái xoan có chút hồng vì hơi nóng, chỉ nhìn từ xa thấy thân khí chất nhu hòa uyển chuyển. Xem xong, mọi người ai nấy đều ủ rũ, cảm thấy bằng.

      Quá trưa chút mọi việc mới miễn cưỡng chuẩn bị xong, chỉ còn cần thu dọn cẩn thận thêm chút nữa là được. Tuy nhiên mọi người đều quá mệt. Trinh nương vốn định tự mình nấu cơm thiết đãi mọi người, nhưng thôn trưởng ngăn nàng lại, lòng muốn mời bọn họ ăn cơm, thịnh tình thể chối từ, đành phải theo thôn trưởng tới nhà của . Trinh nương nghĩ rồi, mai này nhất định phải mời lại lần.

      Bữa cơm này quả thực rất có tư vị. Mọi người đều đói bụng nên rất náo nhiệt. Rượu quá ba tuần liền bắt đàu tám nhảm. Người trong thôn có kiêng kỵ nhiều, bàn cơm cái gì cũng đều , ngay cả Trinh nương ngồi ở mâm của nữ quyến cũng có người lời trêu ghẹo. Trinh nương xấu hỏ, lòng chuyên chú đút cơm cho Diệu nhi. người là con dâu Triệu gia trêu chọc nàng.

      “Tú tài nương tử a! Khi nào chuẩn bị cùng tú tài sinh oa nhi đây?” Trong thôn Triệu gia nổi danh là nữ nhân lớn mật, uống vài chén rượu liền nổi hứng trêu đùa Trinh nương.

      Nàng khơi mào câu chuyện, nữ nhân khác bàn liền hùng hùng hổ hổ lên tiếng hỏi Trinh nương.

      “Tú tài nương tử, các ngươi thành thân khi nào a!”

      “Lúc ta nhìn thấy oa nhi này (Diệu nhi) còn tưởng là hài tử của tú tài a. Ta còn thấy kỳ quái, tú tài nương tử còn trẻ như vậy làm sao lại có hài tử lớn như thế! Hóa ra là đệ đệ của tú tài nương tử a.”

      Trinh nương kịp trả lời, đề tài bị chuyển sang vấn đề mấy đứa , nhà ai có đứa nghe lời, con dâu nhà ai muốn sinh con trai đến điên rồi mà lại sinh ra nữ nhi…

      Trinh nương nghe vậy, trong lòng có chút rối rắm. Nàng cũng cập kê, có nên cùng Thẩm Nghị viên phòng rồi sinh hài tử hay đây? Đột nhiên nghĩ tới oa nhi mềm mềm kiều nộn kêu nàng là nương, kêu Thẩm Nghị là cha, trong lòng nàng dâng lên loại kích động khó hiểu.

      Tiễn bước Thẩm Phong uống say khướt, phân phó tiểu nhị chú ý đến , Thẩm Nghị liền đưa Trinh nương cùng Diệu nhi về nhà mới của mình.

      Trong viện, lu nước đầy. Trinh nương đun chút nước sôi, dỗ Diệu nhi ngủ say, mệt mỏi cả ngày, lại hầu hạ Thẩm Nghị say rượu nghỉ ngơi xong mới nằm xuống.

      Nhưng ở giường làm gì cũng ngủ được. Cả đầu đều là chuyện đứa . Nàng nghiêng người nhìn khuôn mặt ngủ say của Thẩm Nghị, trong lòng rối rắm vạn phần. Nên với huynh ấy như thế nào về việc mình muốn cùng huynh ấy viên phòng đây?

      Tác giả ra suy nghĩ: Hôm nay nhận được hợp đồng do biên tập gửi đến, rất nhanh hẳn có thể trở thành tác giả chính thức (???)… tiếp tục cố gắng!
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :