1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10: Sinh muốn cùng ngày, chết muốn cùng nơi
      Qua ba tháng, thời tiết chậm rãi ấm lên. Trinh nương bắt đầu bận rộn, còn phải bắt tay vào khâu vá và may quần áo, trường sam thêu hình lá, vừa nhìn biết là thích hợp làm xiêm y cho nam tử trẻ tuổi.

      Thẩm Nghị từ bên ngoài trở về, sắc mặt tốt. Trinh nương ngẩng đầu, ôn nhu cười, buông công việc tay chạy đến bưng chén trà, thân thiết hỏi, “Tại sao sắc mặc huynh lại tốt như vậy?”

      Thẩm Nghị muốn lại thôi, sau lúc lâu mới , “Bình An đến đây.”

      Trinh nương kỳ quái nhìn sắc mặt Thẩm Nghị, “BÌnh An là tới đưa tiền lãi nhỉ.” Cửa hiệu tạp hóa của Hà gia hàng tháng đều trích ra sách phần lợi nhuận đưa cho Trinh nương. Có đôi khi là Trường An đưa tới Thẩm gia, có đôi khi là Bình An đưa đến. Nhưng mà Thuận Am chưa lần tới. Chỉ là tới đưa chút tiền lãi, sắc mặt huynh ấy làm sao lại khò coi như vậy?

      Thẩm Nghị thở dài, “Nàng dọn dẹp mọt chút, chúng ta quay về bên nhà cha mẹ nàng chút, có khả năng phải ở lại vài ngày.”

      Sắc mặt Trinh nương lập tức trầm xuống. Hai nhà gần nhau như vậy, ngày thường nếu có chuyện gì sai người đến chút rồi trở về luôn. Gần đây Hà Tam Lang còn thường xuyên mang Diệu nhi đến Thẩm gia thăm nàng. Nàng cho rằng nương có việc gì cha mới có loại tâm tình này… tại đột nhiên phải về nhà ở lại…

      “Có phải nương ta…”

      Thẩm Nghị đỡ lấy bả vai nàng, an ủi , “Bình An chỉ trong nhà có việc cần nàng trở về xem. Ta chỉ nghĩ nếu có thể ở lại vài ngày nhạc mẫu nhất định cao hứng, sức khỏe cũng tốt hơn chút mà thôi.” Kỳ Bình An như vậy, là Bình An cho biết bệnh tình của Lưu thị nguy kịch, muốn gặp Trinh nương lần cuối. Nhưng đối với Trinh nương, bảo làm thế nào mà được…

      Sắc mặt Trinh nương thực trắng, thân mình hơi run nhè. Trước mặt nàng lên từng vẻ mặt của Lưu thị, đầu óc cuỗi cùng chỉ tràn ngập từng câu của Lưu thị… cuối cùng chỉ có câu duy nhất quanh quẩn trong đầu nàng, “Ta sợ qua được năm nay… Ta sợ qua được năm nay…” Nàng thống khổ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, bình tĩnh lại rất nhiều, “ thôi, có gì cần chuẩn bị đâu, trong nhà cần có đều có.”

      Thẩm Nghị lo lắng nhìn nàng, môi run rẩy, thế nhưng cuối cùng vẫn lời nào.

      Bình An trở lại Hà gia. Trinh nương lúc bước vào cửa nhà cước bộ khựng lại chút, nàng đột nhiên có chút sợ… Nàng cũng biết nàng sợ điều gì, chỉ là nàng cảm thấy sợ. Thẩm Nghị phía trước cũng quay đầu lại, chỉ nhàng kéo bàn tay nàng.

      Thân thể cao cao mảnh dẻ của Thẩm Nghị đột nhiên trở nên to lớn, bàn tay thon dài khô ráo ấm áp, giờ phút này gắt gao nắm lấy tay nàng. Lòng Trinh nương lập tức ổn định lại, hai người bước vào Hà gia.

      Cửa hàng tạp hóa của Hà gia mở cửa, trừ bỏ Bành thị mang thai, tất cả mọi người đều ở trong phòng Lưu thị. Sắc mặt Hà Tam Lang đờ đẫn, ôm chặt lấy thê tử dung nhan tiều tụy vào trong lòng. Diệu nhi như trước được Lưu ma ma ôm trong ngực, hai mắt sưng đỏ như con thỏ, thấy Trinh nương, vô cùng đáng thương gọi tiếng tỷ tỷ…

      Ánh mắt mọi người đều sưng đỏ.

      Nhìn thấy vợ chồng Thẩm Nghị xuất , sắc mặt Hà Tam Lang rốt cuộc có biến hóa. Mọi người lui ra tạo thành lối , Trinh nương cùng Thẩm Nghị bước tới trước mặt Lưu thị. Trinh nương nhìn thấy lập tức trở nên hồ đồ, hít vào hơi sâu rồi đến bên mẫu thân, thân mình mềm nhũn quỳ xuống, Thẩm Nghị vội vàng đỡ lấy nàng, nước mắt Trinh nương liền giọt giọt rơi xuống.

      Hà Tam Lang chỉ nhìn nàng cái, liền đem ánh mắt chuyển tới người Thẩm Nghị.

      “Trinh nương, nương con phải rồi. Cha cũng già, con là trưởng nữ, mặc dù là người của Thẩm gia, nhưng chung quy vẫn là nữ nhi của Hà Tam Lang ta, Hà Trinh nương, là trưởng tử của Diệu nhi! Cha muốn giao Diệu nhi phó thác lại cho con, con có thể chiếu cố tốt cho nó ?” Hà Tam Lang hỏi Trinh nương, ánh mắt nhưng vẫn nhìn Thẩm Nghị.

      Trinh nương nâng lên hai mắt mông lung đẫm lệ, “Cha… Cha cần như vậy… Cha cùng nương đều…”

      “Cha chỉ hỏi con, con có thể chiếu cố tốt cho ấu đệ!” Hà Tam Lang hét to tiếng, đánh gãy lời của Trinh nương. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Nghị.

      Thẩm Nghị thở dài trong lòng. hiểu được trong lòng Hà Tam Lang đâu cần Trinh nương trở lời, là muốn tỏ thái độ mà thôi. Trinh nương là thân tỷ tỷ của Diệu nhi, làm sao có thể chiếu cố Diệu nhi. Lời này của Hà Tam Lang, là muốn hỏi .

      Thẩm Nghị hành lễ xong, trầm giọng , “Nhạc phụ đại nhân cứ yên tâm, tiểu tế cùng Trinh nương chắc chắn chiếu tốt cho Diệu.” Diệu là đại danh của Diệu nhi, Thẩm Nghị lúc này gọi Diệu nhi, cũng tỏ vẻ rất trịnh trọng. (Diệu: tức ánh sáng)

      để nó cơm áo vô lo?” Hà Tam Lang lại hỏi tiếp. (vãi cái lão Hà Tam Lang này, thâm như…)

      “Trước có Diệu, sau có Minh Chi.” Minh Chi là tên tự của Thẩm Nghị. (Minh Chi: lòng hướng về ánh sáng, lòng quang minh chính đại)

      cẩn thận dạy dỗ ấu đệ, để ngày sau học vấn nghề nghiệp, trở thành người vô dụng chứ?” Khẩu khí Hà Tam Lang tốt hơn, hề nghiêm túc như cũ nữa.

      “Tiểu tế tất nhiên tận tâm.” Thẩm Nghị thầm than trong lòng, Hà Tam Lang trước mặt mọi người làm ra hành động ủy thác như vậy, chẳng là muốn ra cùng Lưu thị sao? ( là “Chết, sập bẫy rồi”!!!!!!!!!!! Bác Hà quá thâm!!!!!!!!!! Khổ thân Thẩm Nghị)

      Những người khác nhìn màn này, trong lòng cũng rất bất an lo sợ. Trinh nương lại vội vàng , “Cha, thân thể người cường tráng, Diệu nhi sao lại đến phiên chúng con quản giáo, Diệu nhi còn , cha, người thể có việc gì a.” (Trinh nương giả ngu ak? (Dù biết k phải nhưng e vẫn muốn thế) )

      Hà Tam Lang nghe thấy câu trả lời của Thẩm Nghị, mới thở dài, nhắm mắt lại, giống như cực kỳ mệt mỏi, tựa đầu vào đầu Lưu thị, giọng , “Cha lớn tuổi, chỉ sợ vạn nhất. Nương con muốn gặp mặt con lần cuối, chính là nàng có chút hồ đồ… cũng may còn có thể thấy mặt lần cuối. Dưới gối đầu trong phòng ta có phong thư, chờ nương con rồi, con lấy mà xem. Di ngôn đều ở trong đó, các con đều ra ngoài , để cho ta cùng Ngọc Tú ở riêng lúc.” Ngọc Tú là khuê danh của Lưu thị.

      Trinh nương còn muốn thêm gì đó, Thẩm Nghị kéo nàng dậy lắc đầu. Mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng Lưu thị, Trinh nương nghĩ nghĩ, lôi kéo Thẩm Nghị đến nhà chính, tìm được phong thư đặt ở dưới gối.

      Thư do Hà Tam Lang viết, mở đầu bằng tên Trinh nương, Trinh nương vội vàng đọc xuống dưới.

      “Trinh nương con ta, khi con đọc được lá thư này này, cha theo nương con rồi.” Câu đầu tiên viết trong thư giống như ngũ lôi oanh đỉnh bên tai Trinh nương, khiến cho trước mắt nàng mảnh mơ hồ.

      Thẩm Nghị thấy sắc mặt nàng đại biến, bước lên nhìn thấy, sắc mặt của cũng trắng bệch ra.

      Trinh nương vứt lại thư, giống như phát điên chạy khỏi nhà giữa, chạy vào trong phòng Lưu thị. Thẩm Nghị nhặt bức thư lên, cất kỹ, theo sát phía sau ra ngoài, còn chưa kịp bước vào phòng Lưu thị, nghe thấy tiếng khóc thê lương của Trinh nương, “Cha~! Nương ~!”

      nhanh chóng bước vào trong phòng, chỉ thấy Lưu thị cùng Hà Tam Lang nằm sóng vai ở giường, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, hai người đều còn hô hấp. Lưu thị chết bệnh, sắc mặt Hà Tam Lang biến thành màu đen, là uống thuốc độc tự sát. Thẩm Nghị đành lòng nhìn, người Lưu gia cũng muốn chạy vào trong phòng, thấy màn này đều ngây người.

      Thẩm Nghị đến trước mặt Trinh nương, nhìn khuôn mặt vốn trắng noãn mềm mại của nàng, giờ lại là mảnh tái nhợt, tràn đầy vẻ hoảng sợ cùng dám tin. chậm rãi nâng tay lên, chạm vào khuôn mặt của Trinh nương, khó khăn mở miệng, “Trinh nương, cha cùng nương… đều rồi…”

      Trinh nương có nhìn , vẫn nhìn cha nương mất giường. Nương chết? Cha cũng chết?! Trước mắt Trinh nương tối đen, thân mình mềm nhũn ngã xuống. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng kinh hô của Thuận An: “Trinh nương”, sau đó được đôi tay quen thuộc ôm vào trong lòng, là Thẩm Nghị. (hóa ra Thuận An còn đất diễn là đây)

      Mấy ngày tiếp theo, Trinh nương giống như người trong mộng. Thẩm Nghị xử lý tang của nhạc phụ nhạc mẫu, chỉ có Lưu Đại Trụ cùng Lưu ma ma, ngay cả Thẩm Phong cùng Liêu thị cũng đến hỗ trợ, Hoa Đào ngày ngày chiếu cố Diệu nhi. Trinh nương chỉ cần quỳ gối ở đó, ngày ngày quỳ xuống, bái lạy, đứng lên. Đờ đẫn nghe tiếng người đến phúng viếng nàng nên nén bi thương.

      Qua bảy ngày sau, tinh thần Trinh nương cũng chậm rãi tốt hơn, có lẽ vì trong lòng nàng có dự cảm về cái chết của Hà Tam Lang từ lâu, cũng có lẽ là vì có Thẩm Nghị bên cạnh, tuy rằng vẫn thực bi thương, nhưng cũng bình ổn lại ít. (hai từ thôi “dại trai”)

      người chịu nỗi đau mất song thân, người xử lý việc trong việc ngoài. Thẩm Nghị cùng Trinh nương đều gầy rất nhiều, khuôn mặt tròn trịa của Trinh nương cũng tiều tụy rất nhiều, cằm cũng có chút nhọn. Khuôn mặt vốn tuấn tú của Thẩm Nghị cũng gầy , nhìn suy sụp rất nhiều.

      Chờ xong xuôi hết thảy mọi việc, Trinh nương mới nhớ tới bức, cũng may Thẩm Nghị giữ lại. Hai người lại cẩn thận đọc thư.

      “… Khi trước, ta với nương con nghĩ rằng cuộc đời này chỉ có hài tử duy nhất, trong thế đạo này, nữ nhi vốn rất khó sinh tồn. Ngày sau xuất giá, nếu nhà mẹ đẻ có huynh đệ, khi bị nhà chồng khi dễ cũng có ai giúp đỡ. Cha cùng nương con bị Hà gia đuổi , con vạn vạn lần thể trông cậy và Hà gia. Nương con liền nghĩ ra biện pháp, lúc tiểu Thủy sinh Thuận An là lúc thoát nô tịch cho nàng, đối xử tử tế với những đứa của nàng, chỉ cầu ngày sau nếu xảy ra việc gì, niệm ân tình thoát tịch, nhi tử của nàng cũng có thể giúp nàng hai điều…”

      Trinh nương đọc đến đây muốn khóc ngã vào trong lòng Thẩm Nghị, trong lòng Thẩm Nghị cũng cảm khải vạn lần. Ngoại nhân chỉ phu thê Hà gia có tâm địa Bồ Tát, nào biết hai người cũng chỉ là bậc cha mẹ bất đắc dĩ vì nữ nhi nhà mình làm chút chuyện mà thôi, đáng thương thay tấm lòng cha mẹ toàn thiên hạ a….

      “… Vấn đề con nối dõi, nương con vẫn luôn canh cánh trong lòng, tuổi nàng lớn, thích hợp sinh sản. Cha vốn muốn hài tử này, lại lay chuyển được nương con, thế mới có Diệu nhi… Việc đến nước này, chỉ có thể ủy khuất con cùng gia, thay cha mẹ chiếu cố Diệu nhi, mong là ánh sáng bên hiên cửa, chỉ mong nhất thế bình an…” (mình nhớ Lan Khánh)

      “…. Lúc con xuất giá là lúc cửa hàng sang tên cho con. Khế đất cùng khế ước cũng chuyển giao toàn bộ, đợi Diệu nhi lớn lên, con trả lại cho . Cha còn có ngân phiếu năm mươi lượng trong rương, để hai tỷ đệ con tiêu dùng sinh hoạt…”

      “… Phu thê Lưu gia cùng cha mẹ có cảm tình sâu đậm, con có thể yên tâm đem cửa hàng cùng hai gian nhà ở giao lại cho phụ thê hai người họ trông coi, nếu con có dự tính khác, có thể tự làm chủ…”

      “… Cha hy vọng con có thể mang Diệu nhi theo, ở đời này chỉ có hai người các con là chung dòng máu. gia là người lương thiện, tất đồng ý. Cha dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt…”

      “… Con chớ nên trách ta ích kỷ, cả cuộc đời này lòng ta chỉ có mình nương con, nàng vừa , tâm cha như tro tàn, còn lưu luyến cuộc sống. Cuộc đời này, cha mẹ nợ con rất nhiều, cũng may gia tâm tính thuần thiện (thuần lương_lương thiện), đối với con rất tốt. Lòng cha cũng được an ủi…”

      Trinh nương xem xong phong thư biết nên gì cho tốt, chính là ôm thư đau lòng khóc thành tiếng.

      Phong thư này cũng gây chấn động với Thẩm Nghị. Tam ca vẫn luôn nhớ mãi quên tam tẩu, vẫn nghĩ rằng tam ca như vậy rất chung tình, nào biết đời này còn có loại nam nhân giống như Hà Tam Lang. Làm phụ thân, Hà Tam Lang rất ích kỷ, đem nhi tử tuổi phó thác lại cho nữ nhi xuất giá, quả thực rất có lỗi với nữ nhi, rất có lỗi với nhi tử. Nhưng là trượng phu, thể chịu đựng được việc thê tử hạ thế lưu lại mình , thà lựa chọn uống thuốc độc tự sát…

      Sinh muốn cùng ngày, chết muốn cùng nơi… Nam nhân thâm tình như vậy, sao lỡ trách ? ( ơi, em khuyên nên trách, ông nhạc phụ nhà quá chi gian trá, xảo quyệt, ích kỉ… (vô vàn từ muốn ) )

      ra đời này loại tình , gọi là đồng sinh đồng tử.

      Tư Đồ Hiểu Sa: Sau khi làm xong chương này, ta chẳng thấy có cái gì gọi là tình cao đẹp, hay thương cảm; chỉ thấy gian xảo, ích kỷ và xấu xa nữa. Có lẽ ta già rồi…

      Thêm 1 điều, khi làm 2 chap này, cả phòng ta cười như 1 lũ điên, chỉ vì tự nghĩ ra những cụm từ thay thế quá khủng. Ta chỉ vậy thôi, nữa, bị ném đá chết >.<

      Cảm nghĩ của Thiếu Quân

      : Ta chỉ cảm thấy Thẩm Nghị khổ nổi, cứ như ăn phải cục *** mà nhổ ra được.

      Hai: Mấy chương đầu Thẩm Nghị bị cưới xung hỉ. xung hỉ tài , phát chết cả đôi…..

      The end!!!!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 11: Diệu nhi chuyển nhà
      Cuộc sống vì bất cứ chuyện gì mà dừng lại, hoàn thành tang cho hai lão Hà gia, cũng nên thương lượng chuyện sinh hoạt sau này.

      Tục ngữ , nữ thảo có hiếu. đầu Trinh nương đeo tang trắng, cằm gầy , lại thêm thân áo trắng càng thêm lay động lòng người. Giờ phút này Trinh nương cùng Thẩm Nghị ở đại sảnh Hà gia, cùng với nhà Lưu Đại Trụ thương lượng chuyện sau này.

      Lưu Đại Trụ nhìn chung quanh vòng, khụ tiếng, mới mở miệng : “Tiểu thư, hai nhà chúng ta luôn luôn rất thân thuộc. Lão gia đối với nhà ta có đại ân đại đức. Người đừng trách Lưu thúc ta nhanh mồm nhanh miệng, sai điều gì gia cùng tiểu thư đừng trách.” nhìn Trinh nương rồi lại nhìn Diệu nhi trong lòng nàng, suy nghĩ chút rồi tiếp: “Diệu nhi… Tiểu thư nếu yên tâm giao cho ta và lão bà nhà ta chiếu cố . Dù sao tiểu thư tại cũng lập gia đình, cũng có chút bất tiện…” xong cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Thẩm Nghị, thấy sắc mặt vẫn như thường mới thoáng yên lòng. (Tất nhiên là như thường. mong còn chả được – suy nghĩ của ta phải của nam chính nha! >.<)

      cũng vì muốn tốt cho Trinh nương. Trinh nương mới gả đến Thẩm gia dược có mấy tháng. Lúc này nếu mang Diệu nhi qua đó cũng chẳng khác gì mang theo con riêng. Nước miếng người đời dù ít cũng đủ để dìm nàng chết đuối. Càng đừng là Thẩm gia còn có mấy vị tẩu tử.

      Trinh nương gục đầu xuống, nhìn nhìn Diệu nhi trong lòng, ngữ khí mềm mà kiên định, “Lưu thúc, ta biết thúc muốn tốt cho ta. Nhưng mà cha ta , Diệu nhi nhất định phải ở bên cạnh ta.”

      Nàng lại nhìn về phía Thẩm Nghị, trong mắt tràn đầy tín nhiệm, “Tướng công ?” (Khổ!!!)

      Thẩm Nghị mỉm cười, càng thêm tuấn tú. nhìn về phía Lưu Đại Trụ, “Diệu nhi là đệ đệ của nương tử, cũng chính là đệ đệ của Minh Chi, có gì tiện cả. Lưu thúc có thể yên tâm.”

      Lưu Đại Trụ nhất thời biết gì. Dù sao Trinh nương mới là thân nhân của Diệu nhi. Nếu nàng muốn dẫn nó , bọn họ chỉ là ngoại nhân, cũng thể làm gì hơn.

      Chân mày Lưu ma ma gắt gao nhăn lại. Nàng cũng tán thành việc Trinh nương mang Diệu nhi , cũng phải chỉ có vợ chồng son sống riêng với nhau, Thẩm gia còn có ca ca và tẩu tẩu cùng chung sống. Ai biết sau này có thể nổi lên ý muốn làm ra chuyện xấu xa nào đó ?

      “Trinh nương, Lưu ma ma nhìn con lớn lên, cũng nhìn Diệu nhi lớn lên, làm sao có thể hại các con? Tuy rằng việc bảo con chiếu cố Diệu nhi là ý muốn của cha con, nhưng mà… Ai! Đây phải chuyện xưa mà người ta hay sao?” Tính tình Lưu ma ma vốn dễ xúc động, được hai ba câu nức nở…

      Trinh nương trả lời Lưu ma ma, chỉ nhàng vỗ đầu Diệu nhi, giọng hỏi, “Diệu nhi, sau này sống cùng tỷ tỷ và tỷ phu được ?”

      Diệu nhi chớp chớp đôi mắt to, nhìn nhìn tỷ tỷ ôn nhu, lại nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Thẩm Nghị, thực vui vẻ trả lời, “Được a!”

      Lưu đại Trụ vừa nghe thấy liền thở dài, Lưu ma ma cũng bình tĩnh, “Trinh nương, chẳng lẽ con tin Lưu ma ma này ư? Lưu ma ma chỉ vì muốn tốt cho con. Diệu nhi con thể mang được.” Khẩu khí của Lưu ma ma có chút cường ngạnh.

      Lời này có chút đúng mực, Trinh nương hơi hơi nhíu mi.

      Hoa Đào đảo mắt liếc nhìn nương mình cái. Thái độ này của Trinh nương là nhất định muốn mang Diệu nhi theo bên người. Người ta là tỷ đệ ruột thịt, sống nương tựa lẫn nhau, mang theo bên người chẳng lẽ lại để cho người bên ngoài nuôi? Cũng biết phụ thân và mẫu thân mình nghĩ thế nào mà mấy chuyện sai lầm như thế. Tại sao còn chưa đâu?

      “Phụ thân, mẫu thân, hai người có việc gì đừng hồ nháo nữa. Chuyện nên làm như thế nào làm như thế ấy . Nếu hai người muốn ẵm đứa an tâm mà chờ tôn tử của mình .” Hoa Đào mở miệng nhắc nhở hai người Lưu gia.

      Lưu ma ma thiếu chút nữa nghẹn khuất. Hoa Đào này biết là thừa hưởng từ ai, khả năng chuyện có thể chọc chết người. Mấy đứa con trai cũng lẻo mép như nàng. Bà còn phải là suy nghĩ cho Trinh nương hay sao? Lưu ma ma chỉ vào Hoa đào mắng, “Ngươi, cái nha đầu này nghĩ cái gì thế hả? phải là ta lo Trinh nương bị uỷ khuất sao? Ngươi ở nhà làm đại nương thoải mái. Ngươi cho rằng làm con dâu cũng thoải mái như vậy hay sao? Ngày nào đó nếu cẩn thận hầu hạ…”

      Trong lòng Trinh nương hơi khó chịu chút. Lời của Lưu ma ma rất đúng, nhưng cũng thể cứ thế mà thẳng trước mặt Thẩm Nghị. Nàng liếc nhanh nhìn Thẩm Nghị cái, lại ngoài ý muốn thấy hai mắt Thẩm Nghị nhìn nàng tràn đầy ý cười ôn nhu, nhất thời ngây ngẩn cả người.

      Hoa Đào cũng nóng nảy, “Nương! Người cái gì vậy?”

      Lưu ma ma biết mình lỡ lời, xấu hổ cười cười, bồi tội với Thẩm Nghị, “ gia, ta… Ta ta… Ngài xem…”

      “Thím là người rộng rãi khoáng đạt, là người để ý tiểu tiết.” Thẩm Nghị mỉm cười, “Thím rất đúng. Làm con dâu quả thực rất vất vả, tiểu sinh càng nên trân trọng nương tử mới đúng.” Lời Thẩm Nghị chân thành tha thiết, vẻ mặt chân thành, khiến cho Lưu ma ma tự cảm thấy ngượng ngùng.

      Thuận An vẫn mắt lạnh nhìn, nghe xong lời này hừ lạnh tiếng. Trường An đứng cạnh nghe thấy, cau mày nhìn cái, Thuận An mới quay đầu .

      Hoa Đào liếc mắt nhìn nương nhà mình cái, lạnh nhạt , “Nương, nha đầu con đây cũng mười bốn rồi, người nghĩ con còn mới bốn tuổi hay sao?” đợi Lưu ma ma mở miệng mắng, Hoa Đào cười lạnh tiếng tiếp, “Người sợ Trinh nương chịu uỷ khuất? Nếu Trinh nương thực nghe lời hai người để Diệu nhi ở lại, mới là bị uỷ khuất. Nàng là tỷ tỷ ruột của Diệu nhi. tại cha mẹ nàng vừa rời trần thế, nàng liền đưa ấu đệ giao cho ngoại nhân chiếu cố, này tính là gì? Càng đến chuyện Hà thúc trước khi ra còn mong muốn giao lại ấu đệ cho Trinh nương giáo dưỡng. Hai người làm như vậy chính là bảo Trinh nương làm trái di nguyện của phụ thân, này tính là gì? Nương cũng đừng Trinh nương tin nương, cho dù có tin, chúng ta cũng nuôi nổi Diệu nhi. Còn nữa…”

      Hoa Đào lạnh lùng nhìn cha mẹ liếc mắt cái, lạnh lùng , “Hai người nghĩ giữ Diệu nhi lại. Nếu người ta biết là vì hai người thương Trinh nương, sợ người bên ngoài Trinh nương mang theo con riêng, sau này ở Thẩm gia chịu uỷ khuất sao. Nhưng người biết, có khi còn cho rằng hai người nổi lên tâm tư gì đâu? Hà gia đối với nhà ta có đại ân đại đức, nhà chúng ta thừa dịp Hà gia có người lớn, thấy Diệu nhi còn , thừa dịp nuôi nấng đệ ấy để nhân cơ hội chiếm lấy tài sản của Hà gia sao?”

      Lưu Đại Trụ trừng mắt, rầm tiếng đứng lên, dang tay đánh Hoa Đào. Trong lòng Trinh nương còn vướng Diệu nhi, kịp đứng dậy, vội hô Thẩm Nghị. Mấy huynh đệ Trường An cũng bị hành động này của Lưu Đại Trụ làm cho hoảng sợ. Cách Lưu Đại Trụ gần nhất cũng chỉ có Lưu ma ma lại sống chết trừng mắt nhìn Hoa Đào, sắc mặt xanh lét. Trong lúc nhất thời có người nào kịp chạy tới ngăn cản.

      Ba!

      Lưu Đại Trụ giống như dã thú bị thương nhìn Hoa Đào chằm chằm, run run nửa ngày mới nghẹn ra vài chữ, “Ngươi cái gì?”

      Tất cả mọi người kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Hoa Đào bị tát cái. Trinh nương vội vàng đem Diệu nhi nhét vào trong lòng Thẩm Nghị, đứng dậy kéo Hoa Đào ra sau bảo vệ. Hoa Đào ôm lấy mặt, giương mắt nhìn cha mẹ bị mình làm cho tức giận, hừ lạnh tiếng hỏi lại, “Con sai cái gì sao?”

      Lưu Đại Trụ ngây ra chút, Lưu ma ma cũng như già mấy tuổi. Hoa Đào sai rồi sao? Hoa Đào đúng. Trinh nương và Diệu nhi mới là tỷ đệ ruột thịt. Hà Tam Lang cùng Lưu thị cất nhắc bọn họ, mới khiến cho tỷ đệ Trinh nương gọi hai người tiếng thúc, thím. cho cùng, bọn họ cũng chỉ là người ngoài. Trinh nương muốn nuôi dưỡng chính đệ đệ của mình, bọn họ lấy tư cách gì mà được? Giống như Hoa Đào , có lo lắng cũng có ích gì?

      Trinh nương bất lực nhìn Thẩm Nghị. Nàng nghĩ rằng chuyện lại nháo thành như vậy. Hoa Đào chính xác đúng những gì nàng nghĩ. Phu phụ nhà Lưu ma ma có ý tốt, nhưng dù nàng có cảm kích phần ý tốt này cũng thể nhận. Diệu nhi nhất định phải theo nàng tới Thẩm gia.

      Thẩm Nghị thở dài, “Lưu thúc, Lưu thẩm cần khách khí. Hoa Đào cũng đừng nữa. Diệu nhi theo ta và Trinh nương trở về. Mọi người yên tâm .”

      đến nước này, Lưu đại Trụ và Lưu ma ma cũng chẳng còn gì để nữa, tất thảy đều nghe theo an bài của Thẩm Nghị.

      Tiếp theo là về vấn đề cửa hàng, bị Hoa Đào như vậy, trong lòng Lưu Đại Trụ có chút khúc mắc. Từ là nhân viên trong hiệu tạp hoá Hà gia, nhiều năm trôi qua như vậy, đối với nó cũng có chút thâm tình. tại, Hà gia có người làm chủ. Tuy rằng luyến tiếc cửa hàng, lại cảm thấy nếu tiếp tục làm việc ở đó cũng có chút thích hợp. Còn về vấn đề phòng ở, trước kia khi cả nhà Hà gia còn ở, bọn họ có thể ở lại trong viện. tại vợ chồng Hà Tam Lang còn, Trinh nương cũng xuất giá, Diệu Nhi lại theo Thẩm Nghị cùng Trinh nương, nhà cũng thể tiếp tục ở lại nữa.

      Lưu Đại Trụ mặc kệ, trinh nương đồng ý. Thẩm Nghị cũng hiểu được có người nào hiểu biết về chuyện trong cửa hàng bằng Lưu Đại Trụ. Mấy người thương thảo rất lâu, cuối cùng quyết định vẫn để cửa hàng giống như lúc trước, do Lưu Đại Trụ quản lý, hàng tháng vẫn như cũ đưa tiền công cho Lưu Đại Trụ. Chỉ là còn phải chia lợi nhuận như trước nữa. Tất cả tiền của cửa hàng đều đưa cho Trinh nương. Trinh nương lại quyết định, ngày trước tiền lương là hai lượng bạc đổi thành năm lượng bạc. Lưu Đại Trụ chối từ nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.

      Về chuyện nhà cửa, Trinh nương cùng Thẩm Nghị thương lượng rồi cùng đồng ý là, tiền viện vẫn cho toàn gia Lưu Đại Trụ ở, hậu viện cho thuê. Lưu gia lại tiếp tục từ chối, Hoa Đào cuối cùng kiễn nhẫn cậu, “Nếu trong lòng phụ thân và mẫu thân cảm thấy bất an, để tiền viện cũng giống như hậu viện cho thuê . Tất cả đều cho thuê, đâu mà tìm chỗ ở? Chưa đại tẩu mấy tháng nữa sinh rồi, chuyển đến chuyển phải khiến tẩu ấy cực nhọc hay sao? Cửa hàng còn phải đặt ở tiền viện hay sao? Chúng ta mà , về sau buôn bán thế nào?” Thẩm Nghị Trinh nương thấy vậy liền thuận nước đẩy thuyền quyết định như vậy.

      Bởi vậy, xem như mọi vấn đề đều được giải quyết. Hậu viện sửa lại có thêm cửa , sau này tiến vào cũng cần qua tiền viện. Diệu nhi cũng thu thập đồ đạc thoả đáng, chỉ chờ ngày lành liền chuyển qua.

      Thẩm gia sớm biết tin. Liêu thị giúp Thẩm Nghị dọn dẹp gian phòng ở cách vách cho Diệu nhi. Trinh nương dĩ nhiên là phen cảm ơn, chúng ta đến nữa.

      Sau vài ngày, mọi việc cũng xoay sở xong. cơ bản đồ đạc chuyển hết về Thẩm gia, chỉ còn bọc đồ duy nhất chờ ngày mai giờ lành chuyển qua cho có lễ. Rốt cuộc Trinh nương cũng có thời gian vào trong phòng Hoa Đào. Hoa Đào ở trong phòng khâu hài, miệng hát hí khúc, thoạt nhìn tâm tình rất vui vẻ. Thấy Trinh nương, cười khanh khách vẫy tay gọi nàng, “Đến, ngồi đây, xem hài của tỷ may có được ? Mũi giày thêu vậy có quá cầu kì hay ?” xong liền cầm hài lên chỉ chỉ.

      Trinh nương nở nụ cười , ngồi xuống bên người nàng, “Hoa Đào tỷ, hôm đó…”

      Hoa Đào buông chiếc hài trong tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn Trinh nương. Mãi cho đến khi Trinh nương tự nhiên cúi đầu, mới xì cười tiếng, “Tỷ đoán trước hôm nay ngươi tới tìm tỷ có chuyện mà.” xong vẻ mặt tự nhiên cầm lấy kim thêu tiếp tục khâu hài, “Muốn .”

      Trinh nương lập tức biết nên như thế nào. Nàng nhìn Hoa đào, chỉ cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc. Hoa Đào trong ấn tượng của nàng là người luôn cười hì hì cùng nàng chuyện, là người có thể cùng Diệu nhi chơi đùa cả ngày… Thời thơ ấu bướng bỉnh còn có thể lên trấn cùng mấy nam hài trèo cây hái quả, về nhà bị Lưu ma ma đánh cho chạy loạn trong sân… Là người nếu cãi nhau với nữ hài tử khác có thể túm tóc đánh người, người lớn đến can cũng buông tay… Thanh danh ương ngạch lan truyền khắp trấn, mười bốn tuổi rồi cũng có người đến nhắc hôn . Là Hoa Đào như vậy chứ phải Hoa Đào lạnh lùng, châm chọc người ngày đó.

      Hoa Đào đợi mãi cũng thấy nàng gì, ngẩng đầu mới thấy Trinh nương ngẩn người nhìn nàng. Nhấc tay sờ sờ mặt, kỳ quái hỏi, “ mặt tỷ có cái gì hả?”

      Trinh nương lấy lại tinh thần, xua tay, vội , “ có, có.”

      Hoa Đào nhìn nàng lúc, đột nhiên mỉm cười xấu xa, nâng tay lấy hài giơ lên đầu nàng gõ cái, “Muội có muốn biết tại sao ngày đó tỷ như vậy hay ?”

      đợi Trinh nương trả lời, Hoa Đào lại , “Bọn họ quá quan tâm bị loạn. Những chuyện họ nghĩ tới, tỷ giúp họ suy nghĩ, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

      Trinh nương nghĩ rằng Hoa Đào chỉ giải thích bằng vài câu đơn giản như vậy.

      Hoa Đào nhìn nàng cười, khoé miệng hơi hơi cong lên, ngữ khí còn ngả ngớn giống như vừa rồi, trở nên nghiêm trang, “Lòng người đổi. Trinh nương, có số việc, phải phá nó ngay từ đầu mới cho nó cơ hội mọc rễ nảy mầm.”

      xong lại cười khẽ chút, khôi phục lại khẩu khí trêu ghẹo lúc trước, “Tỷ cũng muốn sau này bị người ta mắng a.”

      Trinh nương cười cười gật đầu. Nàng hiểu được ý tốt của Hoa Đào. Nàng nhìn Hoa Đào may hài, thủ pháp thành thạo, thêu hình rất . Nhìn kĩ thấy Hoa Đào cũng chỉ tính là có chút tư sắc, làn da cũng có trắng nõn, nhưng ở lại lại có loại khí tức khiến cho người ta nhịn được mà thích.

      “Mấy ngày gần đây có bà mối nhắc tới chuyện hôn nhân sao?” Trinh nương giúp Hoa Đào thêu kim tuyến.

      Hoa Đào bĩu môi, “Có a. biết nghĩ tỷ là cái loại nữ nhân gì, còn cái lão viên ngoại nào đó hơn năm mươi tuổi muốn lấy tỷ làm tiểu thiếp. thanh danh tỷ tốt gả được, làm cho tỷ phải cầm chổi đuổi .”

      Trinh nương nở nụ cười, cảm thấy Hoa Đào trước mắt này trở nên vô cùng quen thuộc. Đây mới là Hoa Đào, có bà mối tới cửa phải người tốt liền cầm chổi đuổi đánh ra ngoài. Hai người lại hàn huyên lâu Trinh nương mới rời .

      Ngày hôm sau, Thẩm Nghị cùng Trinh nương mang theo Diệu nhi rời khỏi Hà gia. Diệu nhi cũng chân chính ở lại Thẩm gia.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12: Mẹ con Chương gia tới chơi…

      Chờ Diệu nhi ở Thẩm gia ổn định được bao lâu, hậu viện Hà gia cũng cho thuê. Tiền thuê nhà Lưu Đại Trụ đưa lại phần cho Trinh nương. Tiền cửa hàng giao lại toàn bộ cho nàng. Địa tô (tiền thu đc từ việc cho thuê đất, nhà chị cũng thuộc dạng địa chủ mà) của ba mươi mẫu đất bên ngoài trấn cũng giao hết lại cho nàng. Hà Tam Lang để lại năm mươi tấm ngân phiếu, nếu đổi thành ngân lượng cũng được khoảng hơn ba trăm. Bởi vậy cho nên trong tay Trinh nương cũng có ít tiền.

      Diệu nhi tuy rằng ở Thẩm gia, nhưng ăn mặc và chi phí đều có chút dính dáng nào với Thẩm gia. Tất cả đều do Trinh nương dùng tiền thuê nhà cùng tiền của hàng để chi trả. Số tiền còn lại Trinh nương cất giữ, Diệu nhi còn ở lâu dài, cần dùng tiền vào nhiều việc khác nữa.

      Ban đầu Trinh nương sợ Diệu nhi tuổi còn quá , tiểu hài tử dễgây ầm ỹ, tới Thẩm gia lại mang thêm phiền toái cho Thẩm Phong và Liêu thị. Cũng may Diệu nhi là đứa nhu thuận yên tĩnh. Thẩm Phong và Liêu thị đối đãi với Diệu nhi cũng rất khách khí. Tuy được thân thiết như với người nhà, nhưng vẫn là rất tận tâm tận sức.

      Thẩm Nghị đối đãi với Diệu nhi quả quá tốt. Mỗi ngày đều dành ra canh giờ để chạy tới để chơi đùa với cậu em vợ, còn kể chuyện xưa cho Diệu nhi. Lúc đứa được hai tuổi cũng là lúc nó học theo người lớn nhiều nhất. Thẩm Nghị kiên nhẫn dạy dỗ Diệu nhi. Diệu nhi cũng rất thích vị tỷ phu Thẩm Nghị này. Cảm tình giữa hai người ngày tăng, rất là thân thiết. Trinh nương nhìn thấy, trong lòng rất vui mừng.

      Người lớn vĩnh viễn có tâm tư đơn thuần như bọn . Tranh nhi thích nhất Diệu nhi. Trong mắt nó, Diệu nhi cũng giồng như Hâm nhi, đều là đệ đệ nó, đều là tiểu oa nhi, đều cần ca ca là nó đây bảo vệ. Tiểu hài tử luôn thích tiểu hài tử. Chiều nào sau khi học xong, Tranh nhi cũng chạy tìm Diệu nhi chơi. Nếu mà tìm ra, liền đuổi theo mẫu thân nhà mình mà hỏi. Liêu thị bị hỏi đến phiền, liền bảo Trinh nương mỗi ngày để ý giờ Tranh nhi học xong mang Diệu nhi tới phòng nàng. Hai người lớn ngồi chỗ thêu hoa làm việc nhà, hai đứa cùng nhau chơi đồ chơi. Chỉ cần cãi nhau đánh nhau, Liêu thị coi như tìm bạn cho con mình cùng chơi.

      Đối với Tranh nhi mà , có Diệu nhi cái gì cũng tốt, có thể cùng nhau chơi ngựa gỗ, có thể cùng nhau xếp hình. Tuy rằng hầu hết thời gian đều là mình đùa vui nhưng có thêm người cũng vẫn tốt. Nếu có chút tốt chính là vấn đề xưng hô.

      “Con phải gọi Diệu nhi là thúc thúc. Đệ ấy là đệ đệ của tứ thẩm con, là trưởng bối của con.” Liêu thị nhắc nhở Tranh nhi.

      Tranh nhi nhìn Diệu nhi bên cạnh chơi ngựa gỗ, miệng còn hô “Giá, giá”, liền mở miệng, “Đệ ấy lớn bằng con. Con mới gọi đệ ấy là thúc thúc đâu.”

      Liêu thị bất đắc dĩ. Vì chuyện xưng hô này nàng dạy Tranh nhi biết bao nhiêu lần. Ở trước mặt Trinh nương, nàng muốn con lại xưng hô quy củ. Đành phải nhẫn nại thêm lần, “Diệu nhi tuy rằng còn , nhưng vẫn là trưởng bối. Phu tử của con dạy con như thế nào hả?”

      Tranh nhi kiên nhẫn lại câu, “Đệ ấy chỉ là tiểu hài tử. Con gọi đệ ấy cũng có hiểu được đâu. Thôi, nương đừng ẫm ỹ nữa, thực phiền mà.”

      (Thiếu Quân: Oa oa, thích nhóc Tranh nhi này nha! mới có chút tuổi mà ra dáng đàn gớm.

      TĐHS: Tao gửi thấy mùi hint, mày có ngửi thấy ? >.<)

      Trinh nương thấy khí tốt liền chạy tới hoà giải, “Đại tẩu, bọn còn mà, cũng cần phải xưng hô như vậy. Chờ chúng lớn chút tự biết thôi.”

      Liêu thị bị chính con mình cho như vậy, tức đến ra lời, cũng lại luyến tiếc làm khó con mình. Đứa này là khúc ruột của nàng. Cũng may là Trinh nương cho nàng bậc thang xuống. Trừng mắt liếc nhìn con cái mới ngượng ngùng nhìn Trinh nương , “Khiến đệ muội chê cười rồi.”

      Trinh nương cười cười lắc đầu, “Đại tẩu gì vậy. Là Diệu nhi mang phiền toái cho tẩu rồi.”

      Liêu thị xua tay, cầm lấy xiêm y trong tay chuẩn bị khâu cho Tranh nhi, “Đều là người nhà, có gì mà phiền toái với phiền toái. Dù sao cũng chỉ là thêm đôi đũa, muội đừng nghĩ nhiều, dù thế nào cũng nên để tâm thanh thanh sở sở. Đứa trong nhà cũng có nhiều, chăm đứa là chăm, chăm hai đứa cũng là chăm. Đứa như vậy có thể ăn được bao nhiêu đồ ăn chứ?”

      Trinh nương cầm đôi giày định may cho Diệu nhi trong tay, nghe thấy Liêu thị như vậy, biết nàng khách sáo với mình. Nếu nàng mang theo Diệu nhi, vậy cũng có nghĩa là ở lại lâu dài, có số việc nên ràng ngay từ lúc đầu, cười , “Đại tẩu, mỗi ngày đều phải lo lắng chuyện trong nhà. Tuy rằng tiểu hài tử ăn bao nhiêu, nhưng ngày sau còn lớn lên. Ngày còn dài, đệ ấy là đứa của Hà gia, nên để Hà gia dưỡng.”

      Liêu thị cũng chỉ là khách khí chút, lập tức cũng thêm cái gì nữa.

      Sáng sớm ngày hôm nay, Thẩm Nghị liền gọi Trinh nương, “Nàng đưa bộ y phục thêu cỏ xuân nàng làm vài ngày trước cho ta .”

      Trinh nương may xong bộ y phục thêu cỏ xuân, liền lấy ra cho Thẩm Nghị, giúp sửa sang lại, “Sao vậy, Hôm nay huynh muốn ra ngoài sao?”

      Thẩm Nghị gật gật đầu, “Ta có thể đỗ tú tài ít nhiều cũng là nhờ lời chỉ điểm của Phùng tiên sinh. Vài ngày trước Phùng tiên sinh kinh thành thăm bạn, hôm trước mới trở về. Hôm nay liền rủ bạn bè cũng đám học trò chúng ta cùng đạp thanh, ta muốn cùng.” Phùng tiên sinh trong miệng Thẩm Nghị là danh nho. Nghe lúc còn trẻ từng dạy học cho công tử của Dương đại nhân ở kinh thành. Dương công tử kia giờ làm quan tới chức thượng thư.

      Trinh nương suy nghĩ chút, liền với Thẩm Nghị, “Khi nào huynh xuất môn. Nếu vội, đợi ta tới phòng bếp làm chút điểm tâm, đường nếu có đói bụng ăn chút lót dạ.”

      Thẩm Nghị cười hì hì với Trinh nương, “Được, nàng cứ làm . Dù sao ta cũng còn phải chờ Hoài Viễn để cùng nhau mà.”

      Trinh nương nghe liền thấy mất hứng, “ còn ai tốt hay sao mà lại với ?” Từ lần trước tới Trương gia, Trinh nương liền sinh lòng chán ghét người nhà Trương gia. Chương phu nhân cùng đại tiểu thư Chương Hoài Xuân đối với nàng bộ dáng dương quái khí, nhưng đối với Thẩm Nghị lại là tươi cười niềm nở. Tuy rằng Chương Hoài Viễn khi đưa họ cũng lời xin lỗi, nhưng mà ai biết nhà bọn họ có cái tâm tư gì chứ?

      (Hoài Xuân: Nghe tên cũng biết là người tốt rồi.)

      Thẩm Nghị thấy Trinh nương mất hứng, biết trong lòng nàng vui. Cẩn thận dùng khuôn mặt tươi cười bồi tội, “Ta biết nàng thích Chương gia. Nhưng mà Hoài Viễn là người tốt, trước kia… quả hy vọng ta có thể cùng muội muội của … Nhưng sau khi ta thành thân, cũng đề cập đến việc này nữa. Nàng yên tâm .”

      Trinh nuơnưg thấy tâm của mình bị nhìn thấu, có chút xấu hổ, “Ta nào có thích bọn họ… Ta chuẩn bị chút điểm tâm cho huynh.” xong hoảng hốt bỏ chạy.

      Đợi Thẩm Nghị xuất môn, trinh nương cùng Liêu thị liền dọn dẹp trong nhà. Đến giữa trưa, lúc nàng vừa dỗ ngủ được Diệu nhi mẫu tử Chương gia tới chơi.

      Mặt Chương phu nhân hẹp dài, cái cằm nhọn gầy. Diện mạo Chương Hoài Xuân cũng giống như của mẫu thân nàng, khiến cho người ta vừa nhìn thấy… lòng liền khó chịu.

      Liêu thị mang theo Trinh nương tiếp đón hai mẫu tử Chương gia. Chương phu nhân chỉ cười khanh khách cười với Liêu thị, “Thẩm muội muội dạo này có tốt ? Tại sao lại gầy nhiều vậy? Ta nha, đây là chuyện xui dính vào đó, cần thận bị sát khí bám vào đó.” xong lời này còn cố ý liếc nhìn Trinh nương.

      Liêu thị vừa nghe thấy lời này mày liền nhíu lại, liếc nhìn Trinh nương trấn an, khẩu khí đối với hai mẫu tử Chương gia liền tốt, “Chương phu nhân vậy là sao? biết hôm nay Chương phu nhân đến đây là vì chuyện gì.”

      Chương phu nhân lại giống như nghe thấy gì, giống như mới lần đầu tiên gặp Trinh nương, “Uy uy, đây là tiểu nương tử Thẩm gia phải ? Ai ô ô… Xem khuôn mặt nhắn này , so với lần trước ta nhìn thấy gầy ít nhỉ. Cũng khó trách… mất cha lại mất cả nương, lại còn mang theo con riêng… Ai u, coi cái miệng ta này.” Làm bộ đánh vào miệng mình cái, lại tiếp tục tỏ vẻ hiền lành với Trinh nương, “Ta là người nhanh mồm nhanh miệng, nếu có sai điều gì, tiểu nương tử cũng đừng để trong lòng a.”

      Trinh nương tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, hừ lạnh tiếng , “Chương phu nhân chê cười rồi. Sao ta dám để trong lòng chứ. Chương gia hổ là dòng dõi thư hương nha…” Nàng giỏi cùng người tranh cãi. Biết Chương phu nhân cố ý chọc tức nàng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ ra từ nào để đáp trả lại.

      Chương Hoài Xuân đắc ý , “Nhà chúng ta chính là dòng dõi thư hương đấy. Cũng biết Nghị ca ca trúng phải tà thuật gì, đường đường là tú tài thế mà lại cưới nữ nhi của thương nhân hạ đẳng làm vợ.”

      Chương phu nhân tưởng rằng nữ nhi câu này. Thẩm Phong phải cũng là thương nhân hay sao? Vội quát tiếng, rồi xin lỗi Liêu thị, “Thẩm muội muội đừng giận. Hoài Xuân! Còn mau chịu tội với tẩu tẩu.” Quả nhiên thấy mặt Liêu thị trầm xuống.

      Sắc mặt Liêu thị nặng nề, mẫu tử Chương gia này cũng quá biết chừng mực, “ cần, đại lễ của tiểu thư ta nhận nổi! Chương phu nhân, nếu hôm nay ngài có chuyện gì khác, xin mời trở về .” Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

      Chương phu nhân trừng mắt nhìn nữ nhi, cho tới tận lúc Chương Hoài Xuân cúi thấp đầu xuống mới làm mặt tươi cười , “Muội muội đừng giận. Hôm nay đến là vì nghe thấy chút chuyện, cảm thấy… là cảm thấy thể với muội muội a…” Nàng nhìn Trinh nương, đắc ý cười, “ đường có chút đồn đãi, chuyện có chút quan hệ với tiểu nương tử nhà muội muội a.”

      Liêu thị cau mày, nhìn Trinh nương, kiên nhẫn , “Chương phu nhân, nếu là chuyện đồn đại, vậy cần để ý tới nó. Nếu còn chuyện gì khác, xin mời cho.”

      Chương phu nhân tiếp tục nở nụ cười. Chương Hoài Xuân lại đắc ý dào dạt nhìn Trinh nương. Trong lòng Trinh nương oán thầm, khẳng định phải chuyện hay ho gì!

      Quả nhiên chợt nghe thấy Chương phu nhân , “Lão gia nhà ta là phu tử của Thẩm tú tài. Nay thấy thanh danh Thẩm tú tài bị hao tổn, lão gia nhà ta rất là đau lòng a…” Giả mù sa mưa làm bộ chút, “Chuyện đồn đại này có chút khó nghe… Ai. Sao lại có người nhẫn tâm như vậy chứ…”

      Chuyện liên quan đến thanh danh Thẩm Nghị cũng là chuyện liên quan đến thanh danh Thẩm gia. Liêu thị thể để tâm, ý bảo Chương phu nhân tiếp tục .

      Chương phu nhân nhận được ám chỉ, liền bừng bừng tiếp. Kỳ đến cũng ngoài vài chuyện. là chuyện Trinh nương vào cửa nửa năm cũng chưa có bầu. Hai là chuyện cha mẹ Trinh nương cùng mất ngày. Hơn nữa Hà Tam Lang lại là đột nhiên mà mất. Trinh nương khắc cha mẹ, mệnh tốt. Chuyện thứ ba là Trinh nương dùng việc nuôi dưỡng Diệu nhi để mưu toan chiếm lấy tài sảm danh nghĩa của Hà gia.

      Trinh nương có bầu là vì nàng căn bản có cùng Thẩm Nghị viên phòng. Điều này thuần tuý chỉ là lời vô căn cứ, Liêu thị nghe xong cũng gì. Ngoài ra còn có hai chuyện khác cũng chẳng hiểu thế nào mà cũng vào. là chuyện mệnh Trinh nương tốt khắc chết cha mẹ nên việc Liêu thị ngoại trừ Tranh nhi có thêm đứa nhà nào cũng là do Trinh nương khắc. Thậm chí ngay cả chuyện vong thê Tôn thị của Thẩm Huy cũng tính lên đầu Trinh nương. là hai lão Thẩm gia vì định hôn Thẩm Nghị với Trinh nương nên từ thời điểm đó khắc lên toàn gia Thẩm gia.

      Sau khi nghe thấy mặt Trinh nương tái mét, cả người phát run. Ba tiếng đem chén trả nện ở trước mặt Chương phu nhân. Sắc mặt xanh mét chỉ vào đại môn, “Cút! Hai người các ngươi cút ra ngoài cho ta!”

      Chương phu nhân biến sắc, khinh thường , “Sao? Tiểu nương tử thẹn quá hoá giận hả? Chưa biết chừng, lời đồn đãi kia cũng chẳng phải chỉ là lời đồn đãi, có khi là ấy chứ…”

      Chương Hoài Xuân đắc ý cười, còn quên khinh miệt , “Nhìn bộ dáng người đàn bà chanh chua này xem, có điểm nào xứng đôi với Nghị ca ca chứ?”

      Giờ phút này, hai mắt Trinh nương đỏ rực, cầm cái chén trà của Liêu thị tiếp tục ném qua, “Cút! Các người nếu cút!, Ta… Ta… Ta liền lấy chổi đuổi các ngươi ra ngoài!”

      Hai mẫu tử Chương gia đắc ý rời khỏi Thẩm gia. Trinh nương ngây ngốc nhìn chén trà vỡ nát tan tành, đột nhiêm ôm mặt khóc chạy về phòng.

      Liêu thị nhìn đống hỗn độn sàn thở dài lâu.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 13: Bức hôn bức đến cửa nhà…


      Liêu thị vừa mới dọn dẹp xong căn phòng, hai huynh đệ Thẩm Phong và Thẩm Nghị liền cùng nhau trở lại. Liêu thị nghênh đón, “Tại sao hai người lại cùng trở về vậy? phải tiểu thúc đạp thanh sao? Phùng tiên sinh giữ lại dùng cơm sao?”

      Sắc mặt hai huynh đệ đều tốt lắm. Thẩm Phong hừ lạnh tiếng ngồi xuống. Liêu thị vội bưng chén trà qua, “Làm sao vây? Thở phì phì cái gì thế?” Quay đầu nhìn Thẩm Nghị như muốn hỏi.

      Sắc mặt Thẩm Nghị cũng rất khó coi, quay đầu nhìn khắp phòng. Ngày thường, nếu Trinh nương nghe thấy tiếng động ra nghênh đón , tại sao hôm nay vẫn chưa thấy ra. Tự động bỏ qua ánh mắt dò hỏi của Liêu thị, trực tiếp hỏi nàng, “Đại tẩu, Trinh nương đâu ạ? Tại sao thấy nàng?”

      Liêu thị thở dài, đem chuyện hai mẫu tử Chương gia lại lần, đương nhiên cũng bỏ qua chuyện lời đồn Trinh nương khắc cha khắc mẹ khắc cả Thẩm gia. xong nhìn về phía phòng trong bĩu môi, giọng với Thẩm Nghị, “Đệ muội ở trong phòng ý. Trong lòng nàng thoải mái, đệ nên khuyên nhủ chút.”

      Thẩm Nghị vừa nghe liền phát hoả, “Quả thực là hươu vượn! Lời vô căn cứ!”

      Thẩm Phong cầm chén trà đập mạnh lên bàn, phát ra thanh lớn, mặt bình tĩnh , “Chưa tới chuyện này, Ta hỏi đệ chút. Có phải đệ đáp ứng Chương phu tử kết hôn với đại tiểu thư con ? Cho làm bình thê?”

      Liêu thị hoảng sợ. Sao lại nháo ra cái chuyện kết hôn với cả bình thê thế này. Bình thê có nghĩa là khác gì so với chính thê a! nhanh liếc nhìn về phía Thẩm Nghị, “Tiểu thúc, chuyện đại ca đệ ?”

      Thẩm Nghị tức khí hừ mạnh, “Khi nào ta là muốn kết hôn với Chương Hoài Xuân?”

      Thẩm Phong hổn hển , “Đệ còn dám có! Hôm nay ở Thiên Đô có người đến chúc mừng!”

      Liêu thị vừa thấy, sợ hai huynh đệ thực cãi nhau vội khuyên nhủ Thẩm Phong, “Chàng đừng nóng. Tiểu thúc làm sao có thể gạt chúng ta muốn kết hôn với Chương Hoài Xuân kia. Mà trưa nay ta gặp hai mẫu tử Chuơng gia, các nàng cũng chưa từng đề cập đến việc này.”

      Thẩm Phong nhàng hít thở, bất đắc dĩ với Liêu thị, “Hôm nay lúc vừa tới cửa hàng, bên ngoài có rất nhiều người chúm chụm đầu lại với nhau. Ta bảo tiểu nhị ra ngoài thăm dò chút, mới biết được bên ngoài đồn đãi đệ muội mệnh khắc cha mẹ khắc cả Thẩm gia. Tứ đệ vì vậy mà ghét bỏ nàng, muốn kết hôn với con lớn nhà Chương gia. Còn hai người này lưỡng tình tương duyệt lâu, Thẩm Nghị sợ uỷ khuất nương dòng dõi thư hương kia cho nên phải mang nàng về làm thiếp mà là cưới làm bình thê!”

      Liêu thị nghe xong kinh ngạc muốn cười đau ruột. Chuyện này là thế nào a? Thẩm Nghị và Chương Hoài Xuân lưỡng tình tương duyệt?! Chương Hoài Xuân kia giống hệt mẫu thân, tướng mạo cùng vẻ mặt tốt, riêng chuyện hôm nay, xem cách ăn của Chương Hoài Xuân, nàng thấy nàng ta đâu có tí tị nào bộ dáng của nữ nhi dòng dõi thư hương! Thẩm Nghị coi trọng nữ tử như vậy á? Liêu thị đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

      Thẩm Phong trừng mắt liếc nhìn Thẩm Nghị, “Buổi chiều tự nhiên còn có bà mối chạy tới của hàng, bảo ta có người nhờ nàng ta cầu hôn, còn chuyện hôn này là do Phùng tiên sinh làm mai. Chương phu tử cũng đồng ý rồi! Đệ , đệ ,” Ngón tay chỉ vào Thẩm Nghị, với Liêu thị, “Ta có thể tức giận hay sao? Chuyện lớn như vậy cũng tiếng. Cửa hàng nhiều người như vậy, nháo lên làm mất hết cả mặt mũi Thẩm gia!”

      Thẩm Nghị tức khí mắng, “Thúi lắm!” Khuôn mặt tuấn tú của đỏ bừng lên. Câu thúi lắm này đạt tới cực hạn của . Hôm nay việc này bị làm cho thái quá lên, có muốn tức giận cũng khó!

      Liêu thị vội vàng túm lấy quần áo Thẩm Phong hỏi, “Bà mối tới của? Chàng đáp ứng đấy chứ?”

      Thẩm Phong giận Liêu thị, liếc nàng cái, “Nàng nghĩ ta là loại người biết nặng hay sao? Loại chuyện này sao có thể tuỳ tiện đáp ứng. Ta chủ trương đứng ở cửa hàng chờ , phải là muốn cùng trở về hỏi cho ràng hay sao? Nhưng hôm nay lại theo Phùng tiên sinh ra ngoài. Ai biết việc này đồn đại thành cái gì nữa!”

      Thẩm Nghị tức giận vòng quanh phòng, “Hôm nay, Phùng tiên sinh bảo bọn đệ ra ngoài. Chương phu tử và Hoài Viễn quả cũng có . Nhưng mà… Cả bụng tức của đệ cũng chưa có chỗ để giải đây này! Ngày thường đệ kính trọng Chương phu tử vì khi đệ còn từng dạy đệ học. Nào biết lại đối với đệ như vậy!”

      “… Trinh nương tốt bụng làm chút điểm tâm. đường đệ có chia cho bọn họ. Kết quả là Chương phu tử cư nhiên trước mặt mọi người Trinh nương là người có mệnh xấu, muốn chạm vào thứ nàng làm. Đệ giận ông ấy chuyện suy nghĩ, muốn cùng ông ấy tranh cãi. Ai ngờ, Chương phu tử còn cố tình đứng lên, với đệ và phần đông người ở trường về rất nhiều… Rất nhiều chuyện đồn đãi về Trinh nương.” ( bênh vợ quá cơ)

      Thẩm Nghị lòng đầy căm phẫn, cả giận , “… Cuối cùng còn cái gì mà Chương Hoài Xuân lòng ngưỡng mộ đệ, mong Phùng tiên sinh làm mai mối, nguyện ý gả nữ nhi cho đệ làm thiếp!”

      Liêu thị vội hỏi, “Đệ đáp ứng rồi?”

      Thẩm Nghị kiên nhẫn , “Đại tẩu gì vậy? đến việc đệ phụ Trinh nương, chỉ riêng tác phong của Chương phu tử như vây, nữ nhi của làm sao đệ có thể đặt vào mắt chứ!”

      Thẩm Phong và Liêu thị yên lòng. Liêu thị thào , “Sao lại khéo như vậy nhỉ?”

      Ba người trầm mặc chút. Đúng vậy, Phùng tiên sinh mời, mẫu tử Chương gia tới chơi, lời đồn đãi… Cưới vợ… Bà mối tự dưng tới cửa làm mai mối… tình khỏi quá mức trùng hợp ?

      Thẩm Phong thở dài, “Thôi thôi, đệ xem đệ muội . Chút nữa ra ăn cơm.”

      Thẩm Nghị nhìn đại ca đại tẩu liếc mắt cái, chắp tay hành lễ, “Mong huynh và tẩu đừng để ý tới lời đồn phố. Thẩm Nghị quyết phụ Trinh nương.”

      Nhìn Thẩm Nghị vào phòng trong, Liêu thị đặt tay lên vai Thẩm Phong, “Tướng công, tại sao ta cảm thấy tất cả mọi chuyện có chút thích hợp?”

      Thẩm Phong cười lạnh tiếng, “Cứ nghĩ là người đọc sách làm người quang minh chính đại, hoá ra cũng chỉ là loại tiểu nhân hiểm. Chương gia tính toán tốt!”

      Trong lòng Liêu thị có chút chủ ý, “Tướng công, chàng lời đồn đãi này có khi nào là hay ? Chẳng lẽ tứ đệ muội… là mệnh xấu?”

      Thẩm Phong có trả lời nàng, chỉ bảo nàng chuẩn bị cơm chiều. Liêu thị đợi được câu trả lời, quay đầu cẩn thận nghĩ nghĩ, lại nhớ đến Trinh nương, ánh mắt có chút thay đổi.

      Trinh nương ở trong phòng khóc cả ngày trời. Diệu nhi tỉnh lại thấy nàng cũng khóc. Thẩm Nghị nhìn trong phòng mình có ai, chạy tới phòng Diệu nhi mới thấy hai người, lớn cùng nhau khóc rấm rức.

      Thẩm Nghị đau lòng ôm hai người vào trong ngực, ngón tay lau nước mắt con mắt sưng đỏ của Trinh nương, “Tại sao lại khóc thành như vậy?”

      Trinh nương quay mặt, cho chạm vào. Diệu nhi trong lòng cũng khó lớn khóc . Thẩm Nghị ôm Diệu nhi, nhàng dỗ, lại nhìn vào khuôn mặt thèm để ý đến của Trinh nương , “Nàng thích nghe mấy lời dồn đại này, ta để ý.”

      Trinh nương hấp hấp cái mũi, thút tha thút thít đáp, khóc thể ngừng, “Người ngoài đồn đại đâu có liên quan gì tới ta, người ngoài muốn cứ để họ . Nếu huynh muốn vì mấy lời đồn đại này mà cho rằng ta là điềm xấu muốn hưu ta, huynh liền hưu !”

      Cơn giận của Thẩm Nghị vừa nhẫn xuống giừo lại nổi lên, “Nàng cái gì vậy? Nàng là nương tử ta cưới hỏi đàng hoàng, sao có thể hưu liền hưu? Nàng cho rằng hôn nhân là trò đùa sao? Hay là ở trong mắt nàng, Thẩm Nghị ta chỉ là kẻ phụ tình bạc nghĩa?”

      Trinh nương quay sang, tức giận , “Vậy Chương Hoài Xuân kia khi ta ở nhà chạy tới đây làm gì? Vừa rồi mọi người chuyện ta cũng nghe thấy được. Đại ca huynh muốn cưới nàng làm bình thê! Hoặc là huynh hưu ta, nếu ta có chết cũng để nàng bước vào cửa nhà này!”

      Thẩm Nghị xấu hổ, chuyện hay kia lại bị nha đầu này nghe thấy. Nhưng mà khẳng định nàng mới nghe có nửa mới có thể hiểu nhầm để rồi ra mấy cái chuyện hưu với hưu này. Bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài tiếng, đành phải nhẫn nại ôn nhu giải thích cho tiểu nương tử nhà mình phen, còn luôn miệng cam đoan tuyệt đối cưới Chương Hoài Xuân.

      Đầu Trinh nương vẫn cứ lắc hoài, “Hừ, cưới Chương Hoài Xuân này, sau này còn vô số Chương Hoài Xuân khác. Huynh rồi chê ta, muốn cưới người con khác, huynh… bằng huynh hưu ta luôn !”

      Giờ phút này Thẩm Nghị chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc. Chương phu tử ở trước mặt lời tổn hại Trinh nương lại còn cầu thân. thèm để ý mọi người bàn luận, đương trường giận giữ rời . Sau khi về nhà lại nghe ca tẩu mắng cho trận, liền thấy bực mình. Bây giờ Trinh nương lại khóc nháo thôi, Diệu nhi cũng khóc làm đau cả đầu.

      (Thế đấy! cưới vợ về học hành thế nào được. khóc hai nháo ba thắt cổ thế này …)

      Hết thảy đều khiến cho cảm thấy mọi chuyện trùng hợp. Phùng tiên sinh cố tình cho bọn họ, mẫu tử Chương gia đến cho Trinh nương và Liêu thị chuyện đồn đãi phố. Đồng thời trong lúc đó, bà mối lại chạy đến cửa hàng Thẩm gia còn là Phùng tiên sinh làm mai. cần suy nghĩ nhiều cũng có thể khẳng định việc này có liên quan đến Chương gia.

      Đối với Chương gia Thẩm Nghị vẫn có thể tránh liền tránh. Tâm tư Chương gia phải . Lại cùng Chương Hoài Viễn và Chương phu tử có quan hệ, phải biết về Chương Hoài Xuân, cũng chỉ là nữ tử thân thế tồi liền tự xưng mình là dòng dõi thư hương còn mình là tiểu thư khuê các. chỉ thích mà còn cực kỳ chán ghét nữ tử như vậy. Nhưng Chương gia lại cố tình, lòng muốn đem Chương Hoài Xuân gả cho . Mỗi lần thấy đều như vô tình cố ý nhắc đến việc này. Cứ nghĩ rằng cưới Trinh nương rồi chuyện này cũng dần đần phai nhạt, ngờ lại nháo lên thành như vậy.

      Lần đầu tiên, Thẩm Nghị cảm thấy mỗi người trong Chương gia đều có bộ mặt đáng ghét!

      vất vả mới dỗ được hai tỷ đệ Trinh nương, Thẩm Nghị thở phào cái. Trinh nương cuối cùng cũng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, cũng mấy chuyện hưu thê gì đó khiến phẫn nộ nữa. Hai người nháo đến cơm chiều cũng kịp ăn. Liêu thị tốt bụng đem cơm đặt ở trong phòng bếp. Trinh nương bưng cơm, tiểu phu thê lại ngồi ở trong phòng mình tự tại ăn uống.

      Trinh nương vừa dỗ Diệu nhi ăn vừa hỏi Thẩm Nghị, “Tướng công, Phùng tiên sinh cũng là muốn làm mai cho huynh chứ?”

      Thẩm Nghị ăn ăn, cẩn thận hồi tưởng lại, có chút tức giận , “ biết Chương phu tử cùng Phùng tiên sinh cái gì. Phùng tiên sinh quả có lén hỏi ta có muốn cưới Chương Hoài Xuân.”

      Mắt thấy sắc mặt của Trinh nương lại trầm xuống, liền nhanh thêm câu, “Ta ràng với Phùng tiên sinh, cuộc đời này trong lòng ta chỉ có mình Trinh nương là thê tử, tuyệt có người khác.”

      Trinh nương nghe xong trong lòng có chút cao hứng, sắc mặt cũng tốt dần lên. Gắp cho Thẩm Nghị mấy miếng thức ăn, “Nếu Phùng tiên sinh muốn làm người tốt dính thị phi, nên làm mai cho huynh mới phải?”

      Phùng tiên sinh là danh nho lại là ân sư của Thẩm Nghị. Nếu ông ấy cứng rắn muốn ép , Thẩm Nghị mà từ chối có rất nhiều khó xử.

      Thẩm Nghị lắc đầu, thực kiên định , “ . Phùng tiên sinh là người học thức uyên bác, kiến thức rộng lớn, hơn nữa tính tình cương trực, nhất ngôn cửu đỉnh. Ông ấy đáp ứng ta là mặc kệ việc này nhất định nhúng tay vào. Hơn nữa… Hôm nay Phùng tiên sinh cũng rất giận Chương phu tử, chỉ sợ cũng muốn giúp ông ta.”

      Có thể giận sao? Phùng tiên sinh đặt nặng khí khái người đọc sách. Chương phu tử cũng là người đọc sách, lại là người làm gương cho kẻ khác. Hôm nay chỉ giống như phụ nhân bình thường chuyện tào lao, còn để ý lễ nghi liêm sỉ dám trắn trợn bức hôn đệ tử, cho dù là sốt ruột cho ái nữ cũng thể thô lỗ bất nhã như vậy. Cuối cùng nháo cho mọi người ra về trong vui, tất cả đổ hết lên thể diện của Phùng tiên sinh. Phùng tiên sinh giận ông ta mới là lạ.

      Lúc này Trinh nương mới yên lòng. Chỉ cần Phùng tiên sinh nhúng tay vào chuyện này mọi chuyện đều tốt.

      Hai người tuỳ ý ăn vài miếng. Trinh nương dỗ Diệu nhi ngủ. Đợi lúc hai người cùng nằm giưưòng, Trinh nương liền nghiêng người, nhàng chuyện cùng Thẩm Nghị, “Tướng công, ta thích Chương Hoài Xuân.”

      Thẩm Nghị từ từ nhắm hai mắt lại, “Ta biết, ta cũng thích nàng. Nàng yên tâm di.”

      “Tướng công, ta… Ta cũng thích sau này có Chương Hoài Xuân khác.” Tiếng nhàng ôn nhu mang theo chút do dự, cùng chút nũng nịu.

      Thẩm Nghị cũng nghiêng người nhìn Trinh nương, nhìn hai mắt nàng, cười khẽ , “Ta biết, ta cũng thích, nàng yên tâm .”

      “Tướng công, hôm nay ta… Ta… Ta phải cố ý tranh cãi với huynh.” Ngượng ngùng mở miệng, may mà nến đều tắt, nên nhìn thấy mặt hồng hồng của nàng.

      Thẩm Nghị đưa tay kéo Trinh nương nằm lên khuỷu tay mình, thanh trong trẻo, cùng cao hứng, “Ta biết, nàng yên tâm .”

      Mùa xuân ấm áp, trong phòng cũng tràn ngập khí ấm áp. Hai người nhàng thở đều mà vào giấc ngủ.

      Mặt khác, ở gian phòng khác, Liêu thị lăn qua lộn lại ngủ được. Mãi cho đến lúc Thẩm Phong phải mở miệng hỏi, “Nàng làm cái gì vậy?”

      Liêu thị suy nghĩ chút, thử thử hỏi Thẩm Phong, “Tướng công, chàng tứ đệ muội… có hay là… Nhỉ?”

      Thẩm Phong kiên nhẫn nghiêng người, “Đừng nghe người ta bậy. ngày nhiều việc xảy ra như vậy, Chương gia có thể tin sao?”

      Chương gia đúng là thể tin, nhưng mà loại chuyện này ai dám chuẩn được nha? Trong lòng Liêu thị oán thầm.

      Sau lại lo lắng hỏi, “Tướng công, chàng sao lâu như vậy mà thấy ta hoài thai, phải là do muội ấy khắc chứ?” chừng chính là do nàng khắc Thẩm gia, chỉ khắc tam đệ muội (vợ Thẩm Huy) còn khắc nàng có đứa .

      Thẩm Phong hơi chuyển động thân mình, sắc mặt ôn nhu, “Ta nàng sao để yên mọi chuyện ? Bát tự của muội ấy là do nàng cầm xem có hợp hay . Vượng phu, vượng tử lại còn vượng gia, mệnh này phải đều do nàng tự mình xem hay sao? Còn mấy chuyện này làm gì?”

      Liêu thị bĩu môi, hôm nay chẳng phải chàng cũng bị Chương gia làm cho bực mình hay sao… Liếc mắt nhìn Thẩm Phong cái oán trách , “Ta thể lo lắng sao?” Dưới ánh nến, môi Liêu thị đỏ mọng ướt át, ngay cả động tác trợn mắt liếc nhìn này trong mắt Thẩm Phong cũng trở nên cực kỳ có ý khiêu khích.

      Thẩm Phong tiếp, “Ta thấy nàng rất là có tinh lực a, ai… Đừng nhúc nhích… Để cho ta sờ sờ cái…”

      Liêu thị ai u tiếng, liền thuận thế nâng người về phía Thẩm Phong. Lúc trước nghĩ gì giờ đều mơ hồ nhớ. Ông trời phù hộ, nếu lần này nàng hoài thai đứa , nàng nhất định tin Trinh nương có mệnh vượng gia vượng tử. Cái gì Chương gia, cái gì đồn đãi, đều biến hết cả !

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 14: Tính toán của Chương gia…

      Ngày hôm sau, Hoa Đào liền đùng đùng nổi giận chạy tới cửa. Nàng cũng đợi có người đón tiếp, trực tiếp vào Thẩm gia, tìm thấy Trinh nương liền ào ào hỏi, “Thẩm Nghị đâu?”

      Trinh nương nhìn Hoa Đào hùng hùng hổ hổ, trực tiếp trợn tròn mắt, vội lôi kéo cánh tay Hoa Đào, “Hoa Đào tỷ, sao tỷ lại tới đây? Tướng công đọc sách ở trong thư phòng.”

      “Hừ, đọc sách, còn có tâm tình đọc sách!” Hoa Đào cười lạnh tiếng, giật ra khỏi tay Trinh nương, đường thẳng tới thư phòng. Nàng tới Thẩm gia vài lần, nên đối với chỗ ở của Trinh nương và Thẩm Nghị rất là quen thuộc.

      Rầm tiếng đá văng cửa thư phòng, vọt vào, chỉ thẳng vào mũi Thẩm Nghị châm chọc khiêu khích, “Thẩm tú tài cũng tốn tâm tư a, đọc nhiều sách như vậy có đọc ra Nhan Như Ngọc hay ? Ai u, ta sớm quên mất, Thẩm tú tài thầm thương trộm nhớ Chương Hoài Xuân cơ mà. Cho dù Nhan Như Ngọc có đứng trước mặt Thẩm tú tài, chỉ sợ Thẩm tú tài cũng chịu liếc mắt nhìn thêm cái ấy chứ.”

      Cho dù Thẩm Nghị là người có định lực cao, nhưng ban đầu vẫn có chút giật mình, còn chưa kịp nhìn thấy cửa chính bị nữ nhân đá văng, chỉ thẳng vào mặt mình mắng nhiếc, sau đó hiểu ra có chút bực mình, khẩu khí đối với Hoa Đào cũng lạnh , “Cái gì mà thương thầm nhớ trộm Chương Hoài Xuân? Ngươi đừng có ở đó mà lung tung. Ngươi tới làm gì, có việc , có việc xin mời về cho!”

      Lúc Hoa Đào đến Trinh nương bị Diệu nhi quấn lây chơi trò chơi. Vừa thấy Hoa Đào bộ dáng hùng hổ chạy đến liền nhanh chóng đưa Diệu nhi nhờ Liêu thị chiếu cố. Liêu thị cũng vui vẻ tới xem náo nhiệt, bế Diệu nhi tới chỗ khác chơi. Trinh nương vội vội vàng vàng chạy tới thư phòng.

      Vừa vào thư phòng liền thấy hai người mắt to trừng mắt , cái này so với cái kia còn tức giận hơn. Nhìn hai bên, nàng quyết định vẫn nên trấn an Hoa Đào để nàng ấy hạ hỏa có vẻ tốt hơn.

      Hoa Đào cũng cảm kích, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Trinh nương, “Nữ nhân khác leo lên đầu muội, đến bắt nạt muội, muội còn che chở cho ? Hay là chờ cưới nương tử mới rồi mới chạy mà khóc phải ? Đứng sang bên cho ta!”

      Trinh nương cảm thấy bất lực được gì. Tính tình Hoa Đào luôn như vậy. Gặp ai thích liền rống người đó. Thẩm Nghị vui chút nào. Tiểu nương tử nhà mình, mình còn tiếc dám nặng lời với nàng, Hoa Đào dựa vào cái gì mà dám rống nàng chứ? Cho dù vì muốn tốt cho nàng cũng được!

      Thẩm Nghị kéo Trinh nương ra phía sau lưng mình, lạnh lùng hỏi Hoa Đào, “Đây là Thẩm gia. Nếu ngươi ngươi đến làm gì cho dù ngươi có là tỷ tỷ của Trinh nương, ta cũng muốn mời ngươi ra ngoài!”

      Hoa Đào cười lạnh, “Hóa ra ngươi còn biết ta là tỷ tỷ của Trinh nương! Ta hỏi ngươi, Thẩm Nghị, ngươi có ý định cưới cái đồ tiểu nhân biết xấu hổ Chương Hoài Xuân kia hay ?” Trong lòng vẫn vì hành động che chở Trinh nương của Thẩm Nghị mà vui vẻ.

      Quả nhiên là vì chuyện này! Trinh nương và Thẩm Nghị gì nhìn nhau chút, lại đều đối với lời tùy ý của Hoa Đào mà mặt nhăn mày nhíu.

      Thẩm Nghị cảm khái, vẫn là nương tử nhà mình tốt hơn, hiền lương thục đức, ôn nhu, thanh tĩnh…

      Trinh nương kéo Hoa Đào qua, lại cho nàng biết toàn bộ mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua. Hoa Đào nghe xong cau mày , “May là hôm nay ta chạy qua đây hỏi chút mới biết ràng. Cha ta và nương bị chọc tức. Nhị ca tối qua liền nháo muốn đánh người, vẫn là ta tính tình dịu dàng từ tốn hơn nhiều.”

      Thẩm Nghị và Trinh nương đồng thời nhìn cánh cửa gần hỏng kia mà thấy xấu hổ, thế này mà cũng tự khen tính tình mình?

      Thẩm Nghị hừ lạnh tiếng, “Tính tình của ngươi đúng là rất tốt!”

      Hoa Đào lơ đễnh , “ đánh cho ngươi hai cái bạt tai là tính tình của ta tốt rồi. May mà hết thảy đều là ta, nếu là nhị ca ta, hừ hừ.” Về việc nhị ca Thuận An có tâm tư với Trinh nương cũng có giấu nàng. Về điểm này Thẩm Nghị cũng phải biết. Lúc nhị ca chạy tới thị uy với Thẩm Nghị, nàng có đứng sau cửa nghe thấy.

      Thẩm nghị trầm mặt xuống, hiểu uy hiếp của Hoa Đào. Thuận An đến đây sao? Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu. Nghĩ rằng tú tài văn nhược thư sinh sao? Mấy cái chuyện đánh nhau này, từ đến lớn cũng chưa từng thua ai. Chỉ là khinh thường thèm động thủ đánh người mà thôi.

      Hoa Đào tìm đại chỗ làm ghế ngồi, với Thẩm Nghị: “ như vậy, tất cả đều là trò quỷ của Chương gia? Ngươi có hứng thú với nữ nhân mặt dài má hóp kia? cưới nàng làm bình thê, cũng nạp nàng làm thiếp?”

      Thẩm Nghị bưc bội bất đắc dĩ , “Ngươi muốn ta phải bao nhiêu lần nữa hả! bao giờ!”

      Hoa Đào nhún nhún vai, “Ta biết ngươi làm thế, nếu đánh ngươi rồi. Chỉ là trong lòng còn lo lắng nên xác định lại chút.”

      Thẩm Nghị tức khí quay đầu thèm để ý đến nàng. Trinh nương xấu hổ cười cười. Hoa Đào là vì muốn nàng tốt, nhưng nhìn tình hình này, tại sao lại cảm thấy tự nhiên thế nào ấy.

      Hoa Đào lạnh nhạt tiếp câu, “Lớn lên thành cái dạng kia nếu mà ngươi còn có thể coi trọng, vậy thực chứng tỏ mắt ngươi bị… Mù.” Vừa lòng nhìn thấy sắc mặt Thẩm Nghị biến xanh mới , “Sáng sớm hôm nay lại đồn thêm rất nhiều chuyện, may mà có các ngươi giải thích…”

      Hoa Đào còn chưa xong, Liêu thị liền vào Thẩm Phong trở lại, mời bọn họ vào nhà giữa.

      Ba người theo Liêu thị vào nhà giữa. Tranh nhi dẫn Diệu nhi chơi xếp gỗ trong phòng. Thẩm Phong ngồi ở nhà giữa chờ bọn họ.

      Thẩm Phong mở miệng liền câu giống hệt Hoa Đào, “Sáng sớm hôm nay lại đồn thêm rất nhiều chuyện.”

      Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, Thẩm Nghị hỏi, “Đại ca lại nghe được cái gì?”

      Thẩm Phong tiếp nhận ly trà Liêu thị đưa tới, , “Còn có thể là cái gì nữa. Chỉ là so với ngày hôm qua càng kỳ quái hơn mà thôi.” Nhìn Liêu thị, lại nhìn Trinh nương, hỏi hai nàng, “Ngày hôm qua mẫu tử Chương gia là do hai người đuổi ?”

      Sắc mặt Trinh nương tái nhợt, đứng lên có chút bất an , “Là muội đuổi ra, tẩu tử liên quan.” Thẩm Nghị xen mồm vào, “Đuổi ra đuổi ra, sao, bọn họ có thể đồn đãi ra cái gì chứ?”

      Thẩm Phong gật gật đầu, ý bảo Trinh nương, “Đệ muội ngồi . Hai mẫu tử Chương gia này cũng là… Ha ha… giờ ở bên ngoài đều , Chương gia phải gả nữ nhi lại đây làm bình thê, Chương gia người ta là người tri thư đạt lễ hiểu lòng người, tuy rằng chỉ là bình thê nhưng cũng là cưới qua cửa. Hai mẫu tử hôm qua tới là muốn gặp chủ mẫu, kết quả các nàng lại bị đệ muội đuổi ra ngoài. ra chỗ khác liền đệ muội là người ghen tị tha ai.” Kỳ lời ban đầu còn khó nghe hơn nhiều, lời này của Thẩm Phong là tương đối uyển chuyển rồi.

      Liêu thị buồn bực , “Các nàng rốt cục muốn thế nào? Tiểu thúc cưới nàng, sao lại còn tiếp tục đồn thổi như vậy, Thanh danh đệ muội tự nhiên bị hao tổn, mà Chương Hoài Xuân kia về sau cũng khó mà lập gia đình a…”

      Hoa Đào cười khanh khách, “Lời này của Đại tẩu tử là sai rồi. Chương gia kia tính toán rất cẩn thận, lời đồn đều , nếu Thẩm tứ ca mà cưới Chương Hoài Xuân chính là do Trinh nương của nhà ta ghen tị. Hơn nữa… Bọn họ nhất định bịa ra nhiều lời đồn nữa, cho đến khi nào Thẩm Nghị cưới Chương Hoài Xuân mới thôi.”

      xong, Hoa Đào đứng lên, cười gian manh , “Ta nhìn chút xem lời này là do ai truyền ra. Loại người có thể bịa truyện thành thần như vậy, làm sao mà Hoa Đào ta lại có thể biết chứ?” xong lại nháy mắt mấy cái với Thẩm Nghị, “Thẩm gia tứ ca, nếu rảnh tới nhà ta ngồi chơi, nhị ca ta rất là mong ngươi đến đấy.”

      xong vỗ vỗ tay, rời khỏi Thẩm gia.

      Thẩm Nghị thèm đếm xỉa đến khiêu khích của Hoa Đào, nhìn liếc qua Thẩm Phong, hẹn mà cùng tới thư phòng thương lượng.

      Quả thể để lời đồn tiếp tục phát triển như vậy nữa.

      Mấy ngày sau đó, Thẩm Nghị đều thường xuyên xuất môn. Thẩm Phong mỗi ngày cũng đều tới cửa hàng. Càng ngày càng nhiều thương nhân tới nhân việc mua gạo mà bóng gió hỏi chuyện Thẩm Nghị cưới bình thê, Thẩm Phong đều từ chối cho ý kiến.

      Trong trấn Tú thủy càng ngày càng náo nhiệt. Mọi người vốn có trò giải trí. tại lại có kiện trọng dại như vậy nổ ra, cho nên tất cả trà dư tửu hậu đều về chuyện này. Lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, cái dạng gì cũng có.

      “Nghe , vì chuyện cưới bình thê mà Thẩm tú tài và tiểu nương tử Thẩm gia cãi nhau. Tú tài nóng giận liền nhốt tiểu nương tử ở trong phòng cho xuất môn…” Được rồi, thời tiết càng ngày càng nóng, Thẩm Nghị có giải thích qua là cho Trinh nương xuất môn vì sợ nàng bị nóng.

      “… Ta còn nghe Chương gia kia đều mua đồ cưới rồi. Nhưng mà cũng tốt bằng đồ cưới của tiểu nương tử Thẩm gia. Tuy là gả qua làm bình thê nhưng chỗ đồ cưới kia đều kém hơn phần nha…”

      “… Hà gia chỉ có khuê nữ, nhìn cái cửa hàng kia liền biết là kiếm được ít tiền đâu. Chương gia có thể so sánh sao? Chương phu tử cũng chỉ là thầy đồ dạy học, trong nhà có tới bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông, sao có thể làm lớn giống như người ta được…”

      “… Thẩm tú tài thích tiểu nữ nhà Chương gia, ai, có biện pháp gì… Nữ nhân a, phải cái mệnh kia… Tiểu nương tử mệnh khổ, mới gả qua có vài ngày mà lại… Lúc vừa thành thân phải rất tốt hay sao…”

      “… Ai bảo mệnh tiểu nương tử tốt, lại xấu như vậy, khắc nhà mẹ đẻ lại còn khắc cả nhà chồng…”

      Chương Hoài Xuân ở trong nhà nghe mấy lời đồn đãi bên ngoài, cao hứng muốn chết. Hừ! Hà Trinh nương bất quá cũng chỉ là nữ nhi của thương nhân hạ đẳng, lại dám so đo với nàng? Lời đồn đãi thành như vậy, phụ thân lại cùng Thẩm Nghị hảo hảo chuyện. Thẩm Nghị là người tôn sư trọng đạo, đến lúc đó sao có thể cưới nàng? Gả qua làm bình thê, loại tiện nhân kia cứ ra bờ tường mà đứng ! Nàng nghĩ lòng tràn đầy vui mừng, dường như có thể tưởng tượng ra bộ dáng Thẩm Nghị khi cưới nàng qua cửa.

      Lúc này Chương Hoài Viễn ở trong phòng tranh cãi kịch liệt với cha mẹ, “Phụ thân, mẫu thân, hai người làm vậy là hơi quá đáng đó! Minh Chi bao giờ cưới Hoài Xuân. Hai người làm như vậy là làm bại hoại thanh danh nương tử của Minh Chi, lại cái gì bình thê… Ai! Hai người hồ đồ rồi!”

      Chương phu tử lơ đễnh khoát tay, “Ta nhờ Phùng tiên sinh tốt vài câu. Ta và Phùng tiên sinh đều là ân sư của Thẩm Nghị. Chúng ta sao dám nghe.”

      Chương mẫu cũng gật đầu, “Đúng vậy, Hoài Viễn, con cũng nghĩ lại gì cả. Chuyện gả Hoài Xuân cho Thẩm Nghị làm bình thê đều truyền ra ngoài. Danh tiết của muội muội con đều mất. Dưới Hoài Xuân còn có mấy đứa Thu Hạ Đông. Nếu Thẩm Nghị cưới, mấy muội muội của con về sau đều khó mà lập gia đình! Hoài Viễn, nếu con muốn tốt cho muội muội con, nên gặp Thẩm Nghị chuyện. Làm thiếp cũng được nhưng cũng phải là quý thiếp, chúng ta là người đọc sách, thể để quá ủy khuất được.”

      Trong lòng Chương Hoài Viễn do dự chút. Chương mẫu thấy vậy lại tiếp tục cố gắng khuyên can, “Hoài Viễn, nam nhân nào muốn ba vợ bốn nàng hầu? Lại , muội muội con lòng đặt người Thẩm Nghị, ai cũng chịu. giờ Thẩm Nghị là tú tài, sang năm nếu trúng cử nhân, muội muội con gả qua đó sang năm liền trở thành nương tử cử nhân a!”

      Chương Hoài Viễn càng do dự, “Nhưng mà… Nhưng mà Minh Chi chưa bao giờ có bất kỳ tâm tư gì với Hoài Xuân. Lại … Lại cho dù trúng cử nhân, nương tử cử nhân cũng đến lượt Hoài Xuân a.”

      Chương mẫu tươi cười đắc ý, “Hà thị kia là người mang điềm xấu, lại thêm mánh khóe của nương khiến cho lời đồn này càng ngày càng trở nên ầm ỹ. Cho dù nam nhân tốt đến mấy cũng muốn sống bên nữ nhân mang điềm xấu để mà khắc cả đời phải ? Đến lúc đó hưu Hà thị, Hoài Xuân phải liền trở thành nương tử cử nhân chân chính sao? Lại , Hà thị vào cửa bao lâu rồi mà vẫn chưa có đứa , phạm vào thất điều! Muốn hưu nàng còn phải quá dễ dàng sao?”

      Chương phu tử đứng bên cạnh vuốt vuốt bộ râu thầm gật đầu. sớm coi trọng đứa Thẩm Nhị này, ngày sau tuyệt đối có tiền đồ to lớn.

      Chương Hoài Viễn động tâm. Nương rất đúng. Nam nhân nào mà lại muốn ba vợ bốn nàng hầu. Dưới có bốn muội muội, đại muội muội Hoài Xuân gả xong rồi, còn lại cũng chả cần quan tâm. Hơn nữa, quan trọng nhất vẫn là Phùng tiên sinh có quan hệ tốt với Thẩm Nghị. Nếu có tầng quan hệ này, Phùng tiên sinh cũng có thể nể mặt Thẩm Nghị mà chỉ điểm cho chút. chừng sang năm cử nhân lão gia lại là Chương Hoài Viễn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :