1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 85: Cưới tức phụ vào cửa
      Hôn của Minh nhi định rồi, Thẩm Nghị cùng Trinh nương liền thương lượng chuyện phòng ở. tại phòng ở vẫn là phòng Thẩm Nghị được phân khi mới vào thư viện, phòng do thư viện phân đều thống nhất gian nhà bốn phòng cùng cái sân. Thẩm Nghị tuy sau đó trở thành thái phó, nhưng cũng đến chuyện ban nhà gì cả. Nhưng giờ khác, muốn lấy tức phụ vào cửa, phòng ở thành vấn đề hàng đầu.

      Thư viện cũng phải chưa từng tổ chức hỉ , cũng có tiên sinh cưới tức phụ về nhà, tổ trạch nhà Thẩm Nghị do đại ca đại tẩu ở, thể cưới tức phụ về nhà cũ Thẩm gia chứ.

      Nhắc đến Minh nhi nhậm chức ở kinh cũng có phòng ở, nhưng chưa thành gia, ngày thường thường ở lại quân doanh, ngày nghỉ trở lại thư viện, cũng bố trí nhà tại kinh thành.

      Thẩm Nghị lén tới tìm Thẩm Huy, Thẩm Huy nghĩ nghĩ, cũng nghĩ chuyện này, lại tại viện tử cho các tiên sinh phần lớn đều cũ, hàng năm hoàng đế đều phân tiền tới thư viện, vậy cứ cấp phòng mới cho các tiên sinh .

      Tin này vừa đưa ra, các tiên sinh đều rất vui vẻ, Thẩm Huy liền cùng mọi người cùng thiết kế phòng ở, kỳ cũng phải hoa lệ gì, chính là phía sau mỗi nhà thêm bốn gian phòng, biến thành hai gian nhà tám phòng mà thôi, cộng thêm cái sân nữa, nhìn rộng rãi ít. Sau này từng nhà nhiều người hơn, cũng sợ đủ ở.

      Phòng ở tại của nhà Thẩm Nghị tổng cộng có bốn gian phòng vây quanh cái sân, gian cho Thẩm Nghị cùng Trinh nương, lại thêm phòng bếp, Minh nhi tại về nhà vẫn ở cùng với Cẩm nhi, bây giờ thêm bốn gian phòng nữa, Trinh nương rất vui vẻ.

      “Tướng công, chờ tức phụ vào cửa rồi, mặt trước đổi, vấn do chúng ta ở, bốn gian phía sau, gian cho Minh nhi cùng tức phụ ở, gian lưu lại cho tiểu tôn tử sau này, còn có thêm hai gian dùng làm phòng chứa đồ, ngày sau Cẩm nhi lại cưới tức phụ, chúng ta phải chuẩn bị phòng lớn hơn nữa.”

      Trinh nương tràn ngập tươi cười quy hoạch, Thẩm Nghị nghe liền vui, “Nàng trước đừng nghĩ xa như vậy, mặt sau chỉ xây thêm thôi, chắc cũng dựng nhanh, mấy tháng là xong, trước chuẩn bị tốt cho hôn của đứa mới phải.”

      Thẩm Nghị vừa như vậy, Trinh nương lại bắt đầu buồn, “Chàng tức phụ vào cửa, thiếp đưa lễ vật gặp mặt thế nào mới tốt? Nếu tới kinh thành làm bộ trang sức? Thiếp lần trước đến An vương phủ, thấy các phu nhân trong kinh thành đều thích phỉ thúy a ngọc a, chúng ta cũng làm bộ ?”

      Thẩm Nghị thở dài, “Đừng so với người ta làm gì, ta chỉ là tiên sinh dạy học, nào có nhiều tiền như vậy để mua mấy thứ này.”

      Trinh nương mở hộp trang sức của mình ra, “Trong hộp này vốn đều là của hồi môn của thiếp, đều do nương thiếp để lại, Diệu nhi thành thân thiếp đưa nửa cho tức phụ Diệu nhi, còn lại ta vẫn luôn tiếc, đeo, chàng xem, bụi đầy rồi. Thôi thiếp đem số trang sức còn lại mang nấu chảy, đưa cho tiệm làm đồ trang sức mới cho tức phụ. Tức phụ đầu tiên của chúng ta, thể chú ý.”

      Thẩm Nghị nhìn tóc Trinh nương gần như có đồ trang sức nào, “ theo ta khiến nàng ủy khuất rồi, nhiều năm như vậy cũng chẳng có được thứ quý giá gì.”

      Trinh nương cầm cây trâm ngọc, cười , “Tướng công còn nhớ cây trâm ngọc này ? Sinh nhật thiếp chàng tặng quà, chàng nhìn trong hộp này , hàng năm đều tặng, tại sớm đầy rồi, ngày sau chờ thiếp trăm tuổi, thiếp cũng cần gì nữa, liền cất chung với bồ đồ cưới nương thiếp cất vào trong hộp này .”

      Thẩm Nghị cũng cười , “Vậy ta càng bớt việc, chỉ cần nàng là đủ rồi.”

      Trinh nương hờn dỗi, “ đứng đắn.”

      Trinh nương tìm trái tìm phải trong hộp, cảm thấy cái nào cũng được, “Cứ để thiếp làm bộ trang sức , cũng biết cử hàng tốt nhất trong kinh thành làm bộ đồ trang sức mất bao nhiêu…”

      Thẩm Nghị đưa đầu qua nhìn, chỉ vào chiếc vòng ngọc bên trong nới với Trinh nương, “Tặng vật này , ta nhớ đây là do nhạc mẫu để lại, chất ngọc tốt, màu cũng sáng, lại là gia truyền, tức phụ được nuông chiều từ bé, thứ gì tốt cũng thấy qua, đưa mấy thứ tục vật đó bằng đưa thứ này, sau này để tức phụ truyền vòng tay này xuống, cũng coi như vật gia truyền nhà ta.”

      Trinh nương do dự chút, “Vậy được ? Chàng nhưng rất biết chọn đó, đồ nương thiếp để lại thứ này quý nhất, thiếp đành lòng đưa, chỉ sợ tức phụ lại thích, thầm oán bà bà là thiếp đây keo kiệt.”

      “Nếu nàng ta ghét bỏ, vậy coi như có hôn này.”

      Minh nhi xong bước nhanh vào, Trinh nương ngăn lại, “Đừng bừa, tức phụ nhìn rất tốt.”

      Minh nhi ngồi ghế, nhìn châu báu các màu trong hộp, chậc chậc , “Thực nhìn ra đó, nương còn dấu ít thứ tốt đâu.”

      Trinh nương cười , “Nhưng thứ kia dù có nhiều nữa cũng đâu bằng được bộ của mấy người trong kinh, tức phụ con lớn lên trong kinh thành, con giúp nương nhìn xem, cha con chọn chiếc vòng này được ? Nương có nên mua mới ?”

      Minh nhi cầm vòng tay nhìn nhìn, “Tốt lắm rồi, cái này . Cũng chỉ là lễ gặp mặt thôi, cần soi mói như vậy. Nương, nương nếu đem tất cả tặng cho ta, ngày sau Cẩm nhi cùng Trân muội lại chẳng còn gì.”

      Trinh nương bao vòng tay kia lại, “Con với cha con đều tốt, vậy nương liền đem tặng thứ này. Đợi đến lượt Cẩm nhi sau, nhưng trang sức còn lại trong hộp này của nương đều cho Trân muội, nữ nhi lập gia đình, đồ cưới phải nhiều chút mới phải, các con đều đừng mong.”

      Minh nhi cười ha ha, lấy từ trong lòng ra tệp ngân phiếu, “Cha, nương, hai người cất này. Con mấy năm nay ở biên cương cũng chẳng dùng đến, này đó là do Hoàng Thượng thưởng mấy năm nay, cũng có chút là cùng người khác buôn bán chút mà có, ngày sau trong nhà còn dùng nhiều đến tiền, hai người cầm .”

      Trinh nương khỏi sửng sốt, cầm ngân phiếu đếm đếm, chậc lưỡi , “Con từ đâu mà có nhiều tiền vậy a?”

      Minh nhi cười to, “Ngày đó đánh bại Uy quốc, Hoàng Thượng cũng thưởng qua mà. Còn mấy năm nay đóng ở biên quan, lương ngân của chúng con so với trong kinh thành nhiều hơn nhiều, con đều giữ lại hết. Vài năm kia chúng con ở biên cương có việc gì làm, liền cùng vài huynh đệ mua đặc sản Uy quốc về bán trong kinh thành, giá cũng cao, đây đều là tiền kiếm được khi đó. tại con thành thân, về sau còn đệ đệ, còn có Trân muội, con làm đại ca, tất nhiên cần quan tâm.”

      Hốc mắt Trinh nương hơi hồng, nhưng vẫn đẩy ngân phiếu về, “Nương thể cầm tiền của con, đây đều là của con, con giữ , chung sống tốt với tức phụ con.”

      Minh nhi bất đắc dĩ, “Nương, sinh ý bên ngoài của con vẫn làm mà, tiền vẫn còn kiếm được, nương cầm , cha….” xong lại hướng Thẩm Nghị xin giúp đỡ.

      Trong lòng Thẩm Nghị cũng có chút tư vị lên lời, con lớn rồi, biết phân ưu vì gia đình. với Trinh nương, “Con hiếu thuận như vậy, nàng cầm , nó làm đại ca, hẳn nên làm như vậy.”

      Minh nhi cưới ha ha gật đầu, “Con nhưng tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy về, lát phải về luôn, chuyện khác con có thể mặc kệ, con ngày thực bận. Con xem phòng ở phía sau thế nào, cha mẹ, hai người cứ tiếp tục thương lượng.” xong Minh nhi liền ra ngoài.

      Trinh nương cầm tiền trong tay, vui mừng , “Minh nhi trưởng thành rồi.”

      Thẩm Nghị cũng vui mừng, “Con lớn biết nghĩ cho gia đình, là chuyện tốt. Nàng nhận , gần đây cũng cần dùng nhiều tiền.”

      Trinh nương gật gật đầu, cất ngân phiếu cẩn thận.

      Gần hôn kỳ, phòng ở cũng xây xong, phủ Tín quốc công cũng phái người đến tặng đồ cưới của Tam tiểu thư, nhìn đến phần đồ cưới này, Trinh nương khỏi có chút buồn bực, chờ khi người đưa đồ trở về, nhìn lại cũng chỉ thấy đau đầu.

      “Cũng biết quan to quý nhân trong kinh thành có hay đều chú ý này đó, nhìn mấy thứ này xem, hai mươi gian cửa hàng, ruộng tốt ngàn khoảnh, xiêm y bốn mùa cũng nhiều như vậy, aiz, đây là tính cả đời ăn đồ nhà ta cần nhà ta rồi.”

      Trinh nương bên này phiền não, Thẩm Nghị bên kia cũng rất thảnh thơi, “Đồ cưới nhiều tốt sao, chứng tỏ người ta rất xem trọng cuộc hôn nhân này.”

      “Aiz, quên , nam nhân các chàng chẳng biết gì cả.”

      Đến ngày lành hôm đó, kiệu hoa từ kinh thành tới thư viện, khi ở chân núi nghe thấy tiếng pháo vang trời cùng thanh diễn tấu sáo cùng trống, trong ngoài nhà Trinh nương đều là ngươi, phu thê Thương Thuật làm đầu bếp hôm nay, việc bất diệc nhạc hồ. Thư viện làm hỉ cũng giống như dân chúng bình thường, mấy bàn tiệc lớn, đều là thân bằng bằng hữu cùng giúp đỡ lẫn nhau, náo nhiệt náo nhiệt.

      Vừa vặn Minh nhi thành thân vào lúc thư viện được nghỉ, các đệ tử trong thư viện cũng vây xem, toàn thư viên nơi nơi đều giăng sắc đỏ, sư phụ trong nhà ăn thư viện cũng đến trợ giúp, bày ra từng dãy bàn lớn, các đệ tử, tiên dinh, còn có các tướng sĩ có quan hệ tốt với Minh nhi trong quân doanh.

      Mọi người chẳng phân biệt tôn ti, chẳng phân biệt lớn , đều tụ chung chỗ vui vẻ. Loại trường hợp như thành thân này, nhưng ra hoàn toàn giống với trong kinh thành, thiếu rất nhiều quy cũ, hơn mấy phần thân thiết.

      “Tân nương đến!”

      tiếng hô to vang lên, kiệu hoa của tam tiểu thư Đan Khê cũng đến, hỉ bà đưa hồng trù lên, Đan Khê cùng Minh nhi mỗi người nắm đầu, trong tiếng chúc mừng của mọi người, vào nhà bái thiên địa.

      Đan Khê sau khi bái thiên địa xong, tại hẳn phải gọi là tức phụ Minh nhi, được đưa vào động phòng, Trân muội cũng theo vào, chờ tân nương vừa ngồi lên giường, Trân muội cười hì hì lấy ra gói giấy với chiếc khăn voan với Đan Khê, “Đại tẩu, nương cho tẩu ăn trước chút gì đó, muội có đường quế cao nè, ăn ngon lắm, đại tẩu, muội để dành riêng cho tẩu đó.”

      Đan Khê nhận bao giấy, hơi hơi gật đầu, “Cảm ơn tiểu , cũng xin tiểu cảm ơn bà bà giúp ta.”

      Trân muội đợi bên cạnh lâu, mới hỏi, “Đại tẩu, sao tẩu ăn vậy?”

      Bà vú bên cạnh lập tức cười , “Đại tiểu thư chớ trách, tiểu thư nhà chúng ta mệt mỏi thôi, nghỉ xong ăn ngay.”

      Trân muội ngẩng đầu nhìn bà vú này, nghiêng đầu hỏi, “Ngươi là ai a?”

      Bà vú cười , “Nô tỳ là ma ma của tiểu thư, họ Từ, đại tiểu thư gọi nô tỳ Từ nương được rồi.”

      “Ồ.” Trân muội gật gật đầu, ngồi lát cảm thấy quá yên lặng đến mức xấu hổ, liền đứng lên vò vò tay, “Vậy đại tẩu, muội ra ngoài trước đây, tẩu nếu mệt nghỉ ngơi chút , nương hôm nay nhiều người, đại ca còn phải đón tiếp khách nhân bên ngoài, nên khẳng định thể đến đây sớm được, tẩu nghỉ ngơi, muội ra ngoài nha.”

      Đan Khê lập tức đáp lời, “Tiểu thong thả.” Từ nương cũng hành lễ theo.

      Trân muội tới cửa lại xoay người lại, với Từ nương, “Từ nương từ nay về sau đừng gọi ta đại tiểu thư, nghe lạ lắm, gọi ta Trân muội được rồi, nhà của ta gọi cách đó, đều gọi tên thôi.”

      Từ nương sửng sốt chút, mới gật đầu đồng ý, “Dạ, đại tiểu thư.”

      Trân muội cười hì hì, chạy .

      Sau khi nàng rời , Đan Khê mới vén khăn voan lên, mở bao giấy ra, bên trong có vài chiếc bánh quế hoa tinh xảo, nàng nhón miếng bỏ vào miệng, hương vị quả nhiên rất ngon. Từ nương thấy nàng còn muốn ăn tiếp, lập tức ngăn lại, “Tiểu thư thể ăn nữa, lát nữa gia vào nếu thấy được, rất khó coi.”

      Đan Khê buông bao giấy xuống, với Từ nương, “Về sau đừng gọi ta tiểu thư nữa, ta lập gia đình rồi.”

      Từ nương gật đầu đáp dạ.

      Đan Khê nhìn bao giấy tay, mỉm cười buông khăn voan xuống, đoan đoan chính chính ngồi giường, nhưng trong lòng vẫn rất ấm áp, tuy rằng còn chưa biết bà bà là người như thế nào, nhưng tiểu cũng là người nhiệt tình.

      Thẩm gia lần này có ít huynh đệ đến, ngoại trừ Tranh nhi về, Hâm nhi, Khâm nhi, Đạc nhi đều là những tay chắn rượu giỏi, nhất là Hâm nhi cùng Khâm nhi, nơi làm ăn luôn rất hỗn tạp, dù là uống rượu, hay mời rượu, đều rất giỏi. Đừng tới tiên sinh, đệ tử trong thư viện uống lại, ngay cả mấy viên võ quan đến chúc mừng cũng phải đối thủ của họ.

      Minh nhi chỉ uống chút rượu bị các huynh đệ khác “giải cứu” ra ngoài, Trinh nương cười nhìn đến tân phòng phía sau, trong lòng khỏi đặt xuống tảng đá nặng, tân tức phụ cuối cùng cũng lấy về nhà, vài năm nữa phải có thể bế được tiểu tôn tử mập mập mạp mạp.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: tức phụ đầu tiên của Thẩm Nghị cùng Trinh nương a~~~~~~~~ mặc kệ ở cổ đại hay đại, kết hôn đều phải viên phòng nha~~~~~~~~

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 86: Tân tức phụ ở nhà chồng (thượng)
      Ngày hôm sau, tân tức phụ cần tới thỉnh an công công bà bà, Thẩm Nghị cùng Trinh nương sớm thay bộ quần áo mới chờ tân tức phụ, Cẩm nhi cùng Trân muội cũng sớm chuẩn bị đón tẩu tử.

      Đan Khê thân hồng y theo phía sau Minh nhi vào, tóc vấn thành kiểu của phụ nhân, Trinh nương vừa nhìn liền thích.

      “Con/Tức phụ thỉnh an công công bà bà.”

      Minh nhi cùng Đan Khê quỳ gối trước Thẩm Nghị cùng Trinh nương, Trinh nương vui vẻ gật đầu, “Được được, mau đứng lên, mau đứng lên.”

      Đan Khê khi đứng dậy được Từ nương đỡ dậy, Trinh nương càng nhìn bộ dáng mềm mại nhu thuận của Đan Khê càng thích, nàng đưa ra túi , mở ra đúng là chiếc vòng ngọc kia, nắm tay Đan Khê, đeo vòng ngọc lên cổ tay nàng, cười , “Vòng tay này tuy rằng đáng tiền gì, nhưng là do nương ta để lại, tại truyền cho con, con đừng ghét bỏ.”

      Đan Khê lập tức , “Bà bà sao lại như vậy, vòng tay này đẹp lắm, cảm ơn bà bà.”

      Trinh nương gật gật đầu, cười ha ha tiếp nhận trà tức phụ dâng lên. Thẩm Nghị cũng dặn dò vài câu, cũng uống trà.

      Nhận xong lễ gặp mặt đại tẩu của Cẩm nhi cùng Trân muội, Đan Khê cho hai người lễ gặp mặt. Lúc ăn điểm tâm, Đam Khê chịu ngồi xuống, thể giữ quy củ trước mặt Trinh nương.

      Trinh nương cười kéo nàng ngồi xuống, “Nhà chúng ta câu nệ nhiều như vậy, cần quy củ gì nữa, tùy ý chút được rồi.”

      Đan Khê nhìn về phía Minh nhi, Minh nhi cũng mở miệng, “Nương cần cần, nàng ngồi .” Đan Khê đỏ mặt lên, gật gật đầu ngồi xuống bên cạnh Minh nhi, Từ nương nhìn thấy khỏi gật đầu, Thẩm phu nhân đối xử rất tốt với tiểu thư.

      Ăn xong điểm tâm, Thẩm Nghị đứng dậy, “ thôi.” Cẩm nhi cũng vội vàng ăn nốt miếng cháo cuối cùng trong bát, vội vàng chạy theo sau, “Con cũng đây.”

      Trân muội tự nhiên đứng dậy thu dọn bát đũa, Đam Khê cũng lập tức đứng lên giúp thu dọn, Từ nương vội vàng tiến lại, “Nô tỳ thu dọn được rồi, tiểu thư cùng thiếu phu nhân cứ nghỉ ngơi ạ, về sau những việc này đều để nô tỳ làm ạ.”

      Trân muội sửng sốt chút, nhìn Từ nương lưu loát thu dọn bát đũa, “Từ nương tính ở lâu dài trong nhà ta sao?”

      Nàng hỏi thực tự nhiên, khi nàng bốn tháng tuổi, Tam Nha xuất giá, từ chưa từng sai xử nha hoàn bà vú bao giờ, khi Đan Khê được gả tới nàng chỉ nghĩ Từ nương là tới đưa gả, hôm nay cùng những người đưa tân nương tới cùng rời , nghĩ tới Từ nương lại sau này đều để nàng làm, Trân muội mới hỏi câu như vậy.

      Nhưng như vậy, nghe vào trong tai Từ nương lại có nghĩa khác, Từ nương nhìn Trinh nương, mới cúi đầu , “Nô tỳ là thị tỷ của thiếu phu nhân, tự nhiên phải theo thiếu phu nhân.”

      Đan Khê cũng nhìn Trinh nương, trong lòng khỏi có chút khẩn trương, trước khi xuất giá, phu nhân Tín quốc công cũng cho nàng về tình huống trong Thẩm gia, Thẩm gia có nha hoàn sai phó, cho nên phu nhân Tín quốc công cũng an bài nhiều người, nha hoàn trẻ tuổi đưa ai cả, “Nam nhân Thẩm gia đều nạp thiếp, con gả qua đó cũng cần lo lắng có nữ nhân khác tranh giành với con, cho nên những nha hoàn này đừng mang theo. Bà bà con có tính tiết kiệm, con mang theo càng ít người càng tốt, miễn để ba ba con con được nuông chiều từ bé, lại có nha hoàn càng củng cố sủng ái của con. Con chỉ cần hiếu thuận với cha mẹ chồng, rồi sinh con trai, đời này của con liền xuôi chèo mát mái.” Phu nhân Tín quốc công như vậy.

      Trinh nương gì, chỉ với Trân muội, “Để Từ nương thu dọn .”

      Trân muội vui vẻ làm nũng với Trinh nương, “Nương, vậy con có phải từ nay về sau cần rửa bát nữa đúng ?”

      Trinh nương điểm trán nàng chút, “ nương ngốc, lớn vậy rồi còn làm nũng.”

      Minh nhi đứng lên với Đan Khê, “Nàng chuyện với nương , ta ra ngoài chút. Nương, con tới nhà Thương Thuật xem có còn huynh đệ nào tối quá chơi đùa ầm ĩ quá còn chưa .”

      Trinh nương gật gật đầu, “Con .”

      Đan Khê đứng lên hành lễ với Minh nhi, “Tướng công thong thả.”

      Minh nhi cau mày nhìn hành động tiêu chuẩn vô cùng này của nàng, “Ở nhà cần câu nệ như vậy, quá tự nhiên rồi.”

      Mặt Đan Khê cứng đờ, ngượng ngùng đáp ứng, Minh nhi vừa ra khỏi cửa, hốc mắt nàng có chút hồng. Trinh nương nhìn thấy tất cả, lập tức , “Tức phụ Minh nhi, nào, con qua đây ngồi.”

      Đan Khê cố gắng bình ổn lại cõi lòng, ngồi bên cạnh Trinh nương, cung kính , “Bà bà có gì cặn dặn?”

      Trinh nương kéo tay nàng đặt trong lòng bàn tay mình, ôn nhu , “Con lớn lên trong kinh thành, lại là tam tiểu thư của phủ Tín quốc công, ta hiểu được quy củ trong kinh thành của các con. Nhưng nhà chúng ta vốn nhà nghèo cửa , có nhiều lễ tiết như vậy. Con ở nhà cứ thoải mái chút, cần cứ động chút là hành lễ, hành lễ mãi cũng khiến người ta phiền chán, ngày thương cũng cần con làm gì cả, chăm sóc tốt cho Minh nhi là được.”

      Đan Khê cười có chút ngượng ngùng, cảm kích , “Cảm ơn bà bà, Đan Khê hiểu rồi.”

      Trinh nương gật gật đầu, ôn hòa , “Con về phòng nghỉ ngơi lát .”

      Đan Khê đứng lên, vừa định hành lễ, lại nhớ tới lời của Trinh nương, cho nên thoải mái cười , “Vậy tức phụ xin về phòng trước.”

      Trở lại phòng, Đan Khê cũng cảm thấy bản thân mệt mỏi, muốn gọi người múc nước rửa mặt, đột nhiên nhớ ra mình ở nhà mình, có nha hoàn thời thời khắc khắc thủ bên cạnh, duy nhất chỉ có bá vú bên người ra ngoài làm việc, đành phải tự đứng dậy, đẩy cửa ra nhìn nhìn, cũng phát nơi nào có nước, khỏi có chút thất vọng, nàng vừa vào Thẩm gia, cũng muốn làm phiền người khác, đành thôi.

      Vừa quay người chợt thấy tiếng Từ nương, “Thiếu phu nhân cần gì ạ?”

      Đan Khê lập tức vui vẻ, cầm chậu với Từ nương, “Ta muốn múc nước rửa mặt, nhưng thấy chỗ nào có nước.”

      Từ nương cười ha ha nhận lấy chậu, “Nô tỳ biết, nước đều ở trong giếng nước bên sân ngoài đâu, nhưng thiếu phu nhân ngài đợi chút, trong bếp đun nước ấm, chờ nước ấm được nấu xong, nô ty mang nước ấm đến cho ngài dùng.”

      xong Từ nương lại lo lắng hỏi, “Vừa rồi phu nhân gì với ngài vậy?”

      Đan Khê đem những lời Trinh nương lại lần, Từ nương thế mới yên tâm gật gật đầu, “Phu nhân nếu như vậy, ngài cứ làm theo . Nô tỳ thấy bọn họ quả câu nệ, thiếu phu nhân ngài nghỉ ngơi, nô tỳ lấy nước cho ngài.”

      Từ nương ra ngoài lấy nước nóng, lại pha thêm nước lạnh, thử thử độ ấm rồi mới mang vào, Trân muội nhìn nàng xa mới thu đầu về phòng, “Nương, Từ nương kia cũng chịu khó, lúc này lại bưng nước vào.”

      Trinh nương bật cười, “Con cứ nhìn chằm chằm Từ nương làm gì? Nàng hầu hạ tẩu tử con, lại chẳng liên quan gì đến con.”

      Trân muội cười hắc hắc, “Con thấy ngạc nhiên thôi.”

      Minh nhi thành thân xong, Trinh nương cảm thấy vô cùng thoải mái, tại việc cần quan tâm, chính là hôn của Cẩm nhi cùng Trân muội, nhưng đây đều là chuyện của nhiều năm sau, trước đó cứ chờ ôm tôn tử được rồi.

      Buổi chiều Đan Khê ngủ dậy, sau khi thức dậy hỏi Từ nương, “Đại thiếu gia trở lại chưa?”

      Từ nương sắp xếp lại đồ cưới của Đan Khê, nghe tiếng liền tiến đến, “Nô tỳ qua nhìn thử xem sao.” Nàng mới ra xem xét thấy Trinh nương cùng Trân muội giặt quần áo trong sân, nghĩ nghĩ, nàng rụt chân trở lại.

      Sau khi trở về với Đan Khê, “Đại thiếu gia còn chưa trở lại, chắc phải đến giờ cơm chiều mới trở về.”

      Đan Khê gật gật đầu, ngồi trước gương chải lại mái tóc dài, thuận miệng hỏi câu, “Bà bà cùng tiểu đâu? Các nàng ngủ trưa cũng nên tỉnh rồi chứ, tướng công bảo ta cùng bà bà chuyện nhiều chút, ta có phải hay cũng nên tán gẫu với bà bà lát?”

      Từ nương mỉm cười, “Thiếu phu nhân cứ tạm nghỉ ngơi chút , nô ty mới nhìn qua, bên ngoài có động tĩnh gì, chắc phu nhân cùng tiểu thư còn ngủ.”

      Đan Khê gật gật đầu, “Như vậy chúng ta trước hết dọn dẹp lại căn phòng này , còn có đồ cưới của ta nữa, cũng nên sửa sang lại.”

      Từ nương , “Thiêu phu nhân, nô tỳ thấy ngài trước đừng vội dọn dẹp làm gì, vài ngày nữa đại thiếu gia hồi kinh, ngài khẳng định cũng theo về, đồ cưới này đến lúc đó phải chuyển tới nhà mới trong kinh thành, bằng cứ để như vậy , đến lúc đó cũng tiện di chuyển.”

      Đan Khê hơi chần chừ chút, “Tướng công có phòng ở trong kinh thành , lại vừa thành thân xong, dù sao cũng phải hầu hạ công công bà bà trước.”

      Từ nương cười , “Thiếu phu nhân, trước đó phải phu nhân hỏi thăm rồi sao? Đại tức phụ của đại phòng Thẩm gia cũng cùng trưởng tư nhậm chức, càng đừng đến ngài, thiếu gia cùng ngài vừa thành thân, có thể chưa kịp thôi.”

      Đan Khê nghe xong thêm gì nữa.

      Chờ đến khi lại mặt, phu nhân Tín quốc công hỏi Đan Khê về cuộc sống tại Thẩm gia, phu nhân Tín quốc công nghe xong , “ như vậy bà bà con sai, thế nhưng để con lập quy củ. Lại Thẩm gia cái gì cũng tốt, nhưng quá đơn giản. thái phó, tướng quân, mà trong nhà lại có hạ nhân, aiz, quên , có được có mất, đời này lấy đâu ra chuyện thập toàn thập mỹ đâu.”

      Đan Khê gật gật đầu, “Mọi người trong nhà đối xử với con rất tốt, chỉ là có chút quen.”

      Phu nhân Tín quốc công cười , “Đến nơi mới khẳng định có chút quen, cha mẹ chồng con đơn giản, cuộc sống đơn giản, đay cũng phải chuyện xấu gì, con cũng cần học theo, bình thường chịu khó chút. Trong nhà nếu có sai dịch, vậy mọi việc đều do bà bà con tự làm, con cũng đừng nhàn rỗi, đừng chuyện gì cũng để Từ nương làm, lúc nên thể thể , đừng bao giờ tự cao tự đại, bà bà con làm người sai, nhìn bà bà của nhị tỷ con , ở kinh thành cũng được coi như có thanh danh tốt, nó gả qua đó nhiều năm như vậy, còn phải mỗi ngày đều bắt nó giữ lễ nghi phép tắc, so với bà bà con, con thực nên thấy thỏa mãn.”

      Đan Khê gật đầu, “Con biết mà, nương.”

      Phu nhân Tín quốc công quên dặn dò, “Từ nương chăm sóc con từ lớn đến bé, để nàng theo bởi vì thấy nàng làm việc gì cũng vì lo nghĩ cho con, nhưng con cũng rất ỷ lại nàng, chuyện nên làm tốt cần làm tốt. Đứa con a, có tâm nhãn gì cả, chỉ cần cẩn thận nhìn biết được tất cả tâm tư, ta lo cho con từ , sợ gặp phải bà bà có tính tình bắt bẻ, tại được rồi, coi như đứa con có phúc.”

      Đan Khê cười cười, “Nương, nương lại trêu chọc con.”

      gia đối xử với con thế nào?” Phu nhân Tín quốc công giọng hỏi.

      Đan Khê xấu hổ đỏ mặt, gật gật đầu.

      “Tốt lắm, chuyện này tốt, sớm sinh nhi tử rất tốt.” Phu nhân Tín quốc công mặt mày hớn hở .

      Qua vài ngày, Minh nhi nghỉ xong, nên chuẩn bị hồi kinh, Minh nhi lại định mang theo Đam Khê hồi kinh.

      “Ta mai hồi kinh, nàng ở nhà với nương cùng muội muội , tháng sau ta được nghỉ trở về.” Minh nhi nhìn Từ nương bưng nước rửa chân tới, ngâm chân .

      Đan Khê khựng chút mới đáp ứng, “Dạ.”

      Minh nhi nghĩ nghĩ, lại tiếp, “Ta hồi kinh cũng tới ở trong quân doanh, ngày thường ra ngoài, nàng có thứ gì hoặc điều gì muốn nhờ ta chuyển lại cho nhạc phụ nhạc mẫu ?”

      Đan Khê đưa cho khăn nóng, để lau mặt, lắc đầu , “Trước đó vài ngày vừa , cần chuyển gì cả.”

      Minh nhi gật gật đầu, “Vậy ta nữa, sau này nếu có ngày nghỉ lại tới nhà nhạc phụ vậy.”

      Đan Khê gọi Từ nương thu dọn chậu rửa chân, giúp Minh nhi cởi áo, Minh nhi nhìn khuôn mặt dịu dàng của nàng, ôn nhu , “Nàng ở nhà thay ta chăm sóc nương, ta bên ngoài nhiều năm, cũng chưa từng hiếu kính cha mẹ cho tốt, tại có nàng, đành vất vả nàng rồi.”

      Đan Khê kinh ngạc nhìn Minh nhi, Minh nhi bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, “Sao vậy? Ta sai gì sao?”

      Đan Khê lập tức lắc đầu, “, có gì đúng, chỉ ta…. Thiếp chưa từng nghĩ rằng chàng … với thiếp….” Nàng ngượng ngùng, có chút lên lời.

      Minh nhi cười ha ha, “Giữa vợ chồng với nhau, vốn nên vô cùng thân thiết mới tốt chứ. Cảm tình cha mẹ mới cần thán dương đâu, chúng ta còn rất nhiều thứ cần phải học nữa.”

      Đan Khê thẹn thùng gật gật đầu, Minh nhi cười ha ha, ôm nàng lên giường.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: bà bà tức phụ cùng tiểu ~~~

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 87: Tân tức phụ ở nhà chồng (hạ)
      Minh nhi rồi, đến tận tận tháng sau mới trở về, buổi sáng Đan Khê thức dậy tới phòng bếp, quả nhiên thấy Trinh nương sớm làm việc trong bếp.

      Ở Thẩm gia mấy ngày nàng quen thuộc thời gian nghỉ ngơi của Thẩm gia, sáng phải trước khi thư viện vào học mà làm xong điểm tâm, Thẩm Nghị cùng Cẩm nhi ăn xong còn phải thư viện, giữa trưa hai phụ tử trở lại, cho nên bữa trưa bình thường có chút giản đơn, tùy ý làm hai món ăn, nấu chút mì là xong. Ăn xong cơm trưa, Trinh nương cùng Trân muội ngủ trưa chút, buổi chiều làm chút việc nhà. Khi chạng vạng làm thêm chút đồ ăn cho bữa cơm chiều.

      Sợ Đan Khê ăn quen, thức ăn mấy ngày nay của nàng đều do Từ nương chuẩn bị, khi Minh nhi ở nhà, Trinh nương cố ý để đôi tiểu phu thê thân cận thêm, cho nên để Đan Khê xuống bếp bao giờ. giờ Minh nhi rồi, Đan Khê cũng ngại nhìn Trinh nương mình bận việc.

      “Bà bà, con giúp ngài làm.” Đan Khê đứng ở cửa bếp, cười .

      Trinh nương nhìn nàng thân xiêm y chỉnh tề mới tinh, cười cự tuyệt, “ cần đâu, con nghỉ ngơi , phòng bếp nhiều khói lắm, cẩn thận lại khiến con ngạt, mau ra .”

      sao đâu, con giúp ngài làm.” Đan Khê ngượng ngùng, nào có đạo lý bà bà nấu cơm, tức phụ đứng nhìn đâu. Nàng tiến lên muốn nhận lấy bát đồ ăn sáng trong tay Trinh nương, ai ngờ tay áo quá dài, cẩn thận dính vào nước trong thức ăn, “ai nha” tiếng, tay nhanh chóng rụt lại.

      Trinh nương vội vàng rút khăn tay trong lòng ra muốn lau dầu mỡ dính ống tay áo nàng, Đan Khê theo phản xạ co tay lại, tay Trinh nương cứ vậy xấu hổ vươn giữa trung. Đan Khê lúc này mới ý thức được mình vừa làm gì, mặt nghẹn đến đỏ bừng, thào , “Bà bà, con cố ý….”

      Trinh nương ngượng ngùng thu tay lại, ha ha cười hai tiếng, vội vàng khuyên, “Mau ra ngoài , quần áo này con cởi ra, lát nữa ta giúp con giặt, quần áo dính dầu mỡ rất khó giặt sạch….”

      “Thiếu phu nhân!” Từ nương sợ hãi nhìn Đan Khê xuất trong bếp, nàng vừa rồi bị đau bụng, nhà xí chút, khi về thấy Đan Khê đâu, quay trở ra mới thấy Đan Khê ở trong bếp cầm lấy ống tay áo, gì đó với Trinh nương.

      Từ nương vừa đến gần thấy vậy, cẩn thận nâng tay Đan Khê, “Tay thiếu phu nhân bị bỏng?”

      Đan Khê thu tay về, “ có, tay áo dính vào tương thôi.”

      Từ nương nhăn nhíu mặt mày, “Xiêm y này nhưng là cẩm tốt nhất đó, sao yên lành lại dính vào tương. Thiếu phu nhân mau thay ra , nô tỳ giặt.”

      Trinh nương cũng lập tức , “Đúng vậy, con trước thay ra, để Từ nương giúp con giặt .”

      mặt Từ nương có chút khó coi, thi lễ với Trinh nương, “Phu nhân, thiếu phu nhân từ phải tiến vào bếp, về sau thức ăn trong nhà, nô tỳ làm được rồi, ngài chỉ cần ngài muốn ăn gì, nô tỳ nhất định làm cho ngài. Về sau trong nhà có việc gì, ngài cũng có thể trực tiếp sai bảo nô tỷ, nô tỳ nhất định gắng hết sức làm tốt cho ngài.”

      Đan Khê lập tức quát, “Từ nương!” Nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Trinh nương, lòng thầm nghĩ tốt.

      Trinh nương bị câu này làm nghẹn, nhất thời biết làm gì cho phải, Đan Khê lập tức hành lễ, cẩn thận , “Bà bà, tức phụ xin phép về phòng trước thay quần áo, lát nữa quay lại hỗ trợ.”

      Trinh nương kéo kéo khóe miệng, gật gật đầu, “Con , lát nữa cứ tới ăn cơm thôi, ta làm xong rất nhanh.”

      Trở về phòng Đan Khê liền mất hứng, “Từ nương, ngươi vừa cái gì vậy? Bà bà sớm để ta làm, tự ta làm việc nên làm, ngươi như vậy, khiến ta về sao sao có thể sống chung với bà bà?”

      Từ nương ủy khuất, “Thiếu phu nhân, ngài nhìn xem ngài từ khi gả vào đây thành dạng gì rồi? Mỗi sáng đều phải ăn cháo thay bữa sáng, khi chúng ta ở phủ quốc công, thứ đó đều chỉ dành cho bọn nha hoàn hạng ba ăn. Mỗi ngày cơm canh đều giản đơn đến độ nào rồi chứ? Tuy cũng có chút thức ăn mặn, nhưng cũng chỉ là thịt lợn làm ẩu, thế nào có thể so với cơm canh trong phủ quốc công?”

      “Ngài tại còn phải giúp làm điểm tâm, ngày sau còn phải giặt quần áo, may y phục, thiếu phu nhân a, ngài đây là tự đày đọa mình rồi! Ở trong cái phòng như vậy, ăn mấy thứ thô ráp này kia, trong lòng nô tỳ rất đau a, nô tỳ thấy ngài trong nhung lụa mà lớn lên, sau khi lập gia đình xong sao lại thành ra như vậy chứ?”

      Từ nương lão lệ tung hoành, Thẩm gia cái gì cũng tốt, nhưng quá đơn giản, đơn giản bằng gia đình hạ nhân trong phủ Tín quốc công, đây sao còn là đương triều nhất phẩm Thái phó sao? đây là nhà tướng quân nhị phẩm, chỉ sợ ai tin !

      “Nếu phu nhân thấy, lòng nàng khẳng định khó chịu muốn chết!” Từ nương khóc càng thêm lớn.

      Đan Khê nhịn được cả giận, “Đây là nhà trượng phu ta…”

      “Nếu chướng mắt nhà ta như vậy, trở về phủ quốc công nhà các ngươi !” Cửa phòng bị mở ra, đứng bên ngoài là Trân muội thở phì phì.

      Đan Khê hoảng, vội đứng lên giải thích, “Tiểu , phải như muội nghĩ…”

      Trân muội lau nước mắt mặt, hai má phình to, “Mệt nương còn quan tâm tẩu, sợ tẩu nghĩ nhiều bảo muội tới gọi tẩu ra ngoài ăn cơm, tẩu căn bản muốn ăn thức ăn của nha hoàn hạng ba kia ! Nương thương tẩu như vậy, việc này để tẩu làm việc kia cũng để tẩu làm, quanh đây có tẩu tử nhà ai được hưởng phúc giống như tẩu hay ? Đại ca vừa mới , tẩu liền chướng mắt nhà muội? Chướng mắt nhà muội, tẩu sao còn gả qua đây làm gì? Thừa dịp còn sớm, mau mau quay về phủ quốc công nhà tẩu ! Tránh ở trong này chịu tội!”

      Đan Khê tiến lên giữ chặt tay Trân muội, bị Trân muội gạt mạnh ra, Đan Khê vội vàng , “Tiểu , phải như muội nghĩ đâu, bà bà đối với tẩu tốt lắm, trong nhà cũng rất tốt, lòng ta rất cảm kích. Tiểu , tẩu nghĩ như vậy, tuy rằng tẩu lớn lên trong cẩm y ngọc thực, nhưng tẩu cảm thấy cuộc sống tại cũng rất tồi, muội tin ta , tiểu .”

      Trân muội chỉ vào Từ nương lớn tiếng hỏi, “Nàng là ma ma của tẩu, nàng còn ghét bỏ nhà muội như vậy, còn đứng đến tẩu…”

      “Thẩm Gia Trân, ngậm miệng!”

      Trân muội quay đầu lại, thấy Trinh nương thấy ở cách đó xa, chút cảm xúc nào, Trân muội cảm thấy ủy khuất, mắt cũng nhanh hồng, “Nương….”

      “Có ai chuyện với đại tẩu như con sao? Mau xin lỗi tẩu tử con !” Trinh nương lạnh lùng .

      Trân muội cắn môi, phục , “Từ nương sau lưng nhà ta như vậy, sao con còn phải xin lỗi!”

      Trinh nương cả giận , “Từ nương là Từ nương, tẩu tử con là tẩu tử con, con là muội muội, có tư cách gì tẩu tử con?”

      Đan Khê vội , “Bà bà, là còn đúng, tiểu đúng, cần xin lỗi.”

      Trinh nương liếc mắt nhìn Đan Khê cái, quay đầu với Trân muội, “Xin lỗi tẩu tử con.”

      Nước mắt mặt Trân muội càng chảy nhiều, nàng gạt mạnh những giọt nước mắt mặt, “Con muốn! Con muốn viết thư cho đại ca, bảo huynh ấy làm chủ cho con!” Trân muội khóc chạy .

      “Thẩm Gia Trân! Con dám! Mau trở lại cho ta!” Trinh nương càng gọi, Trân muội chạy càng nhanh, quẹo vào góc tường thấy người đâu.

      Đan Khê lúc này nóng nảy, nếu để Minh nhi biết chuyện này, còn biết nháo thành chuyện gì nữa. Trinh nương gọi được Trân muội trở lại, quay đầu với Đan Khê, “Đồ ăn của các ngươi phần trong nồi, ta xem nàng.”

      xong Trinh nương đưa mắt nhìn Từ nương, mới xoay người rời .

      “Bà bà!” Đan Khê lập tức gọi.

      Trinh nương quay đầu.

      Đan Khê gấp đến mức nước mắt cũng rơi xuống, “Tương công, chàng…. Chàng….”

      Trinh nương thở dài, “Chỉ là chuyện , đâu cần để nó biết.”

      Trinh nương ra ngoài, Đan Khê hoang mang lo sợ quay vào phòng, Từ nương biết mình gây ra họa lớn rồi, Đan Khê vừa gả về đây vài ngày nháo ra chuyện này, nếu Trân muội với Minh nhi, biết còn thành ra thế nào nữa.

      Trân muội trực tiếp chạy tới nhà Hoa Đào, Thẩm Gia Ngọc mang đứa tới thăm Hoa Đào, Trân muội vừa chạy vào nhà liền oa tiếng khóc lớn.

      Hoa Đào hỏi lâu mới biết được chuyện này, sau khi nghe xong cũng tức giận, “ nương nhà cao cửa rộng chính là nhiều chuyện như vậy, đến bà vú cũng an phận.”

      Thẩm Gia Ngọc ôm đứa vừa dỗ vừa khuyên, “Nương, nương nghe Trân muội sao, đệ muội từ đầu tới cuống cũng tốt, là do bà vú kia ghét bỏ thôi.”

      Trân muội náo loạn muốn viết thư cho Minh nhi, cuối cùng vẫn được Thẩm Gia Ngọc khuyên, “Muội cũng nghĩ thử xem, tính tình Minh nhi thế nào, biết chuyện này rồi trở về làm thế nào? tới tẩu tử muội chưa từng những lời này, mà cứ nghĩ thử , người ta đường đường là tiểu thư phủ Tín quốc công, trước khi gả từng chịu khổ bao giờ đâu? Giờ gả đên đây nhất thời chưa quen mà oán giận vài câu cũng la chuyện bình thường, muội đừng có chỉ nghe vài câu đây đều là lỗi của tẩu tử muội, là do bà vú kia làm ầm ĩ thôi.”

      Thẩm Gia Ngọc còn quen giễu cợt, “Muội tạ chưa đến lúc, chờ muội xuất giá, muội hiểu được trong lòng tẩu tử muội cảm thấy thế nào, nhà chồng cho dù có kém nhà mẹ đẻ, lén oán thầm vài câu cũng bình thường thôi, chỉ khéo để muội nghe thấy.”

      trân muội đợi khi trong lòng thoải mái hơn mới về nhà, Trinh nương ngủ trưa trong phòng, nghe thấy nàng vào nhà xoay người qua nhìn cái, rồi quay lưng , Trân muội lau miệng, đến ngồi bên giường.

      “Nương…”

      Trinh nương để ý, Trân muội lại khẽ gọi tiếng.

      “Biết sai rồi?” Trinh nương thở dài.

      Trân muội vò vò ngón tay, lâu sau mới dạ tiếng.

      Trinh nương ngồi dậy, thấm thía , “Biết sai rồi xin lỗi tẩu tử con , nữ hài tử đừng học người ta điêu ngoa, cứ động chút là cáo trạng, tẩu tử con phải người xấu, là đứa rất trong sạch, con sau này lập gia đình, cũng phải thay người khác suy nghĩ, biết chưa?”

      Trân muội cúi đầu xuống, khẽ dạ.

      Chạng vạng, đến giờ làm cơm chiều, Đan Khê tới phòng bếp giúp Trinh nương thu dọn bát đũa, vài lần muốn lại thôi, Trinh nương nhìn nàng như vậy, bản thân cũng thấy tự nhiên, ngừng luôn việc làm lại, “Con đừng để trong lòng việc Trân muội, nó cũng chỉ là tiểu hài tử chưa hiểu chuyện mà thôi.”

      Thấy bộ dáng Đan Khê như muốn gì đó, Trinh nương ngăn lại, “Khi nương gả đến Thẩm gia, bà bà sớm qua đời, nương cũng biết bà bà của những nhà khác như thế nào, nhưng trong mắt nương, con cùng Trân muội đều như nhau, tình huống trong nhà giờ chỉ là tạm thời, ngày sau tốt hơn, các con muốn gì, nương đều cho các con.”

      Đan Khê gật gật đầu, muốn gì đó lại lên lời, chỉ cảm thấy cổ họng có chút chua xót.

      Buổi tối, khi Đan Khê trở về phòng, gặp Trân muội, Trân muội cúi đầu thấp, do dự chút, vẫn đến gần, giọng , “Tẩu tử, hôm nay là muội đúng, tẩu đừng giận muội.”

      Lòng Đan Khê đột nhiên giống như có gì đó chạm vào, sau đó có thứ ấm áp lan tràn ra, nàng quay mặt qua nơi khác, lại rất nhanh quay lại, cười , “Tiểu , sao đâu, tẩu giận.”

      Trân muội cắn cắn môi dưới, “Tẩu tử, tẩu giận tót rồi, muội với đại ca, muội…. muội…..”

      Đan Khê kéo tay nàng, ôn nhu , “vốn do tẩu đúng, muội giận tẩu mới đúng.”

      Trân muội kéo miệng lộ ra nụ cười nho , “Tẩu tử, tẩu tốt.” Nàng chân thành .

      Tiễn bước Trân muội, Đan Khê vào phòng, Từ nương nghe lời bưng nước ấm đến, Đan Khê vẫn nhìn theo bóng nàng. Buổi tối lăn qua lăn lại lâu giường, Đan Khê đưa ra quyết định.

      Qua vài ngày, Từ nương về phủ quốc công, Trinh nương thấy kỳ quái, Đan Khê cười giải thích, “Nữ nhi nuôi của Từ nương đến muốn thăm chút, nàng phải xem sao.”

      Từ nương thở dài, biết mình bao giờ theo Đan Khê được nữa, trở lại phủ Tín quốc công, nàng kể lại việc từ đầu tới cuối, còn lấy ra bức thư do Đan Khê viết cho phu nhân Tín quốc công. Sau khi phu nhân Tín quốc công xem thư cong, lạnh lùng với Từ nương, “Quả nhiên nên quá dễ dãi, còn dám thay chủ nhân chuyện, xem ra ta quá đề cao ngươi, khiến ngươi quên mất thân phận của mình, Trước đó vài ngày Trinh gia thôn trang Cam Túc thiếu mất bà vú quản , ta thấy ngươi tồi, vậy dọn dẹp chút, mấy ngày nữa qua đó .”

      Mặt Từ nương nhất thời xám như tro tàn, ngã quỵ xuống mặt đất.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 88: Tôn tử Thẩm Tùy Tiếu
      Từ nương trở về nữa, Trinh nương sau khi thấy, cũng gì cả. Đan Khê cũng học làm những món ăn đơn giản, cũng tự giặt quần áo, quá mấy tháng, bàn tay cũng còn non mềm như trước nữa, Trinh nương mỗi lần cho nàng làm, nàng đều cương quyết phải làm, Trinh nương cũng còn cách khác.

      Đan Khê làm nhiều việc như vậy, lòng Trinh nương đều hiểu, Minh nhi mỗi lần trở về thấy tức phụ giúp đỡ mẫu thân làm việc, cảm thấy Đan Khê đường chiều từ , nhưng cũng là người hiếu thuận, cũng thương Đan Khê hết mực. Tình cảm phu thê rất tốt, khí trong nhà cũng tốt.

      Nhưng Trinh nương vẫn cảm thấy ủy khuất cho Đan Khê, lén thương lượng với Thẩm Nghị, mua vài nha hoàn, có thể giúp việc trong nhà, cũng có người hầu hạ Đan Khê, mà Trân muội cũng lớn dần, ngày sau muốn thành thân, cũng cần mang dáng vẻ của tiểu thư.

      Thẩm Nghị tất nhiên gì, “Chuyện trong nhà nàng làm chủ là được.”

      Trinh nương liền tìm vào mẹ mìn, mẹ mìn cũng lanh lợi, mang theo loạt nha hoàn mười hai mười ba tuổi cho Trinh nương chọn, lần này Trinh nương hàm hồ, lần chọn bốn người, phân biệt gọi là Thính Mai, Vấn Trúc, Phỏng Cúc, Huề Lan. Thính Mai được nàng giữ bên người, Vận Cúc cùng Phỏng Trúc cho Đan Khê, Huề Lan cho Trân muội.

      Đan Khê vừa thấy bà bà cùng tiểu mỗi người nha hoàn, lại cho mình hai nha hoàn, sao cũng đồng ý, Trinh nương đành giữa Vấn Cúc lại bên người.

      Trong nhà thêm bốn nha hoàn, việc cũng nhàn hạ, mấy nha hoàn đó cũng đều là đứa trải qua gian khổ, việc trong Thẩm gia đối với họ cũng đều việc đơn giản thường ngày, làm rất thuận tay.

      Qua vài tháng….

      Hiếm khi sáng sớm Đan Khê dậy sớm cùng ăn điểm tâm với bọn họ, mọi người đều đợi nàng, qua lúc lâu mà người còn chưa thấy đến, Trinh nương hỏi Vấn Cúc, “ qua xem, thiếu phu nhân bị sao vậy?”

      Vấn Cúc hành lễ, “Dạ.”

      Mới vừa khỏi cửa phòng, liền gặp Phỏng Trúc bên người Đan Khê, Vấn Cúc bị sợ, Phỏng Trúc cũng hơn gì, bùm tiếng, quỳ gối trước mặt Trinh nương, sắc mặt tái nhợt , “Phu nhân, thiếu phu nhân sáng nay khó chịu trong người, giờ nôn, sắc mặt trắng đến dọa người.”

      Trinh nương lập tức đứng lên, lo lắng hỏi, “Sao có thể như vậy, chuyện xảy ra khi nào?”

      Phỏng Trúc mang vẻ kinh hoảng, “Nô tỳ vừa hậu hạ thiếu phu nhân rời giường, nhưng thiếu phu nhân vừa ngồi xuống, bắt đầu nôn!”

      Thẩm Nghị lập tức với Vấn Cúc, “Mau mời đại phu.” Lại với những người khác, “Chúng ta xem sao, Cẩm nhi học , lại muộn.”

      Cẩm nhi lo lắng hỏi, “Vậy còn đại tẩu….”

      Trinh nương đại khái có thể đoán được là chuyện gì, gật gật đầu với Cẩm nhi, “Con học , sao đâu.”

      Đến gần phòng Đan Khê, Phỏng Trúc vào trước hầu hạ, Trinh nương cùng Trân muội đều vội vã theo sau, Thẩm Nghị vừa thăm dò tiến vào thấy Đan Khê tóc tai bù xù ngồi giường, nôn khan, lại lùi về, đứng bên ngoài, cao giọng hỏi, “Thế nào?”

      Trinh nương đau lòng nhìn vẻ mặt Đan Khê tái nhợt ngừng nôn khan, ngồi xuống bên giường vuốt vuốt tay nàng, chỉ cảm thấy tay rất lạnh, trán Đan Khê dày đặc mồ hôi tinh mịn, quay đầu hỏi Thính Mai, “Vấn Cúc trở lại chưa?”

      Thính Mai tới cửa nhìn thoáng qua, quay đầu lại , “Bẩm phu nhân, nàng còn chưa trở về.” lại phúc thân với Thẩm Nghị, “Nhìn khí sắc thiếu phu nhân tốt lắm.”

      “Đến đây đến đây.” Vấn Cúc cao giọng hô, cũng liên thanh thúc giục đại phu.

      Đại phu vào nhà bắt mạch, cẩn thận nghe trong chốc lát, vẻ mặt tươi cười chúc mừng Trinh nương, “Chúc mừng a chúc mừng, thiếu phu nhân có hỉ mạch, xem mạch đập chẳng có hơn hai tháng, chúc mừng a, thiếu phu nhân.”

      Trinh nương kinh hỉ hỏi, “ hai tháng?”

      Đại phu cười ha ha gật đầu, “Ta cũng dám bậy, quả có hơn hai tháng.”

      Trinh nương lập tức , “Vậy…. vậy, nàng nôn như vậy….”

      Đại phu cười , “Ngài cũng là người từng trải, nôn nghén đều như vậy, lát nữa ta viết thang thuốc, nếu nôn quá nhiều, cũng dùng thuốc.”

      Trinh nương liên tục gật đầu, “Được được được, làm phiền đại phu.”

      Đại phu cười gật đầu, xuất môn lại chúc mừng Thẩm Nghị phen. Chờ đại phu ra ngoài, Trinh nương lập tức tiến tới với Đan Khê ngạc nhiên xoa xoa bụng, “Con muốn ăn gì, nương làm cho con. Phải rồi, tại con thể hoạt động mạnh, Phỏng Trúc thể chiếu cố hết, Vấn Cúc, Vấn Cúc, nào nào nào, từ nay về sau ngươi chăm sóc thiếu phu nhân, cẩn thận đó.”

      Vấn Cúc cười đáp, “Dạ, phu nhân yên tâm.”

      Đan Khê dám tin vuốt bụng, “Nương, con có?”

      “Có! !” Trinh nương cao hứng cười ngừng, Trân muội ở bên cạnh cũng cười chúc mừng Đan Khê.

      Sau khi Minh nhi biết tin lập tức chạy tới quân doanh xin phép, trở về bồi Đan Khê ngày, nhưng Đan Khê nôn nghén rất nghiêm trọng, ăn cái gì nôn cái đó, nôn xong rồi nằm ngủ giường.

      Thẳng đến khi mang thai được năm tháng, Đan Khê mới ngừng nôn nghén, người gầy vòng, Trinh nương đau lòng, hận thể trong ngày tẩm bổ lại cho nàng, mỗi ngày đều làm rất nhiều thức ăn ngon cho nàng.

      Từ sau khi còn nôn nghén, khẩu vị Đan Khê lại trở nên rất lẹ, mỗi ngày đều muốn ăn mấy thứ cổ quái nào đó, Trinh nương làm được mới Thương Thuật đến làm, cuối cùng, ngày ba bữa cơm của Đan Khê đều do nhà hàng Thương Thuật làm, để bọn nha hoàn mang về.

      Cẩm nhi phụ mong đợi của mọi người, ở cuộc thi cuối năm, đoạt được danh viện thủ, còn đứng đầu toàn trường, về nhà khi lên thành tích khỏi có chút đắc ý dào dạt, “Con con thi đứng nhất, nương còn tin, con sớm rồi, bàn đầu óc, ai so được với con đâu.”

      Thẩm Nghị đồng ý , “kiêu ngạp tự mãn, chẳng có cốt của người quân tử.”

      Cẩm nhi cười hắc hắc, lại chạy qua chỗ Trinh nương đắc ý.

      Trinh nương ở trong phòng Đan Khê về quần áo của hài trư, Trinh nương cầm bộ nho , “Bộ này có thể mặc năm đầu, năm đó khi Cẩm nhi sinh ra ta may cho nó, dùng vải mềm nhất, trước tiền phải xoa mềm, mặc người sợ cọ xát.”

      Trinh nương vừa sửa soạn quần áo vừa dạy Đan Khê, “Khi đứa con , rất mềm mại, dùng vải hơi cứng chút cũng khiến nó thoải mái, con đừng ghét bỏ những bộ quần áo cũ nương đưa này, rất hữu dụng. Nhìn này, đây đều là quần áo bọn nó từng dùng qua, đứa nhỉ tại mặc được có thể dùng làm tã, ta nhớ con trước đó vài ngày có may quần áo cho đứa , đâu rồi?”

      Đan Khê tìm giữa đống lớn quần áo, lấy ra bộ hỏi, “Nương, nương bộ này sao?”

      Từ khi mang thai, Đan Khê cũng từ từ thay đổi cách gọi, gọi bà bà, ngày thường cũng học theo gọi nương, bởi vì nàng ngẫu nhiên phát khi nàng gọi Trinh nương bà bà, Minh nhi ở bên cạnh ràng vui, sau đó Đan Khê sửa lại gọi nương, biểu tình Minh nhi lập tức tốt hơn rất nhiều.

      Trinh nương nhìn quần áo, “Đúng đúng đúng, chính là bộ này, bộ này của con, may như vậy, đẹp đẹp, nhưng nên làm như vậy, khi mặc rất cứng, cào đứa , mấy ngày nay nhàn rỗi con sửa . Nhớ kỹ a, quần áo tiểu hài tử càng đơn giản càng tốt, tốt nhất mấy kiểu đường viền hoa văn đều cần thiết, tránh để đứa bị thương.”

      Đan Khê gật gật đầu, đem bộ quần áo kia đặt sang bên, “Con lập tức dỡ những đường viên này xuống.”

      Trinh nương nhìn quần áo đầy giường cười , “Điều này khiến cho nương nhớ tới khi bọn Minh nhi sinh ra, lúc mới sinh đều mềm như vậy, như vậy, nháy mắt, giờ Minh nhi sắp làm cha, nương cũng trở thành nãi nãi, năm tháng thúc giục lão nhân nha.”

      Đan Khê vô cùng thân thiết nắm tay Trinh nương, “Nương sao lại vậy, nương đâu có già đâu, nương vẫn như thời thanh xuân vậy, dung nhan đổi.”

      Trân muội ở bên cạnh cũng theo, “Đúng đó, nương vĩnh viễn xinh đẹp nhất.”

      Trinh nương cười vui vẻ, “Hai nha đầu các con, miệng đúng là càng ngày càng ngọt.”

      Mấy tháng sau, Đan Khê muốn sinh.

      Phu nhân Tín quốc công phái riêng người tới chờ tin tức, nhà Thẩm Nghị cũng đứng bên ngoài khẩn trương cùng mong đợi.

      Minh nhi ngừng lại bên ngoài, nghe tiếng hô đau của Đan Khê khỏi có chút lo lắng, “Sao còn chưa sinh đâu?”

      Thẩm Nghị trừng mắt liếc cái, “Sinh đứa nào có nhanh như vậy, còn sớm lắm, vội cái gì?”

      Minh nhi cau mày lại câu, “Cha, cha phải đứng chuyện đau thôi sao, con sao có thể nóng vội chứ. Nếu nương giờ mà sinh đứa , xem cha còn có thể điềm tĩnh mà ngồi như vậy sao?”

      “Con!” Mặt Thẩm Nghị đỏ lên, “Cũng sắp làm cha rồi, mà chẳng chút để ý gì cả, cũng ngại khó nghe.”

      Minh nhi sao cả nhún vai, “Con đó chứ, đây là đại tôn tử của cha, cha sao chẳng nóng vội chút nào thế.”

      Thẩm Nghị tức giận , “Con cứ lại như vậy đứa ra ngay chắc? Cũng biết khi con lên chiến trường có phải cũng thiếu kiên nhẫn như vậy nữa, đại tướng quân này sao mà làm được thế?”

      “Lên chiến trường để giết người, con đao vung ra, cứ như chặt dưa hấu, kêu răng rắc cái, đầu rơi xuống luôn. Sao có thể so sánh với sinh đứa ? Đây là con con đó!” Minh nhi chà xát tay, tiếp tục lại.

      Thẩm Nghị bị con như vậy, trong đầu tự chủ được xuất hình ảnh đầu bay đầy trời chiến trường, biểu tình nhất thời giống như vừa nuốt phải con ruồi vậy, trừng mắt liếc nhìn con cái, chuyện mới nữa cho xong chuyện.

      Cũng biết đợi bên ngoài bao lâu, bên trong rốt cuộc truyền tới tiếng khóc lớn của trẻ con, Minh nhi vui vẻ ra mặt, “Con ta ra rồi! Con ta ra rồi!”

      Chờ sau khi thu dọn sạch bên trong, bà đỡ mới ôm đứa ra, vừa ra cửa hớn hở chúc mừng, “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân, là tiểu thiếu gia!”

      Minh nhi ngây ngốc tiếp nhận con, vén vải lên nhìn thoáng qua, xác định là nhi tử, nhếch môi cười , “Đây là con ta, con ta, ha ha, con ta!”

      Thẩm Nghị cùng Cẩm nhi, Trân muội đều bước đến nhìn, đứa vẫn còn liều mạng khóc oa oa, thanh to, thập phần trung khí, nghe biết là đứa vô cùng khỏe mạnh

      Thẩm Nghị đùa với tôn tử, long mi ánh mắt đều phảng phất ý cười, “Nha nha nha, tôn tử ngoan, ta là gia gia, tôn tử bảo bối của ta.”

      Thoắt cái năm năm trôi qua…

      “Tiểu thiếu gia, nô tỳ van ngài, ngài mau xuống dưới , nô tỳ van ngài mà.” Phỏng Trúc dưới tàng cây cao lớn, đáng thường cầu xin.

      cây có đôi chân ngừng ngoe nguẩy, còn có tiểu đầu tập trung tinh thần ăn dâu cây, vừa ăn vừa , “Ta thích, chờ ta ăn xong ta xuống liền.”

      Phỏng Trúc càng sốt ruột, “Tiểu thiếu gia, dâu kia chưa rửa, ăn bị tiêu chảy đó, nếu ngài xuống , nô tỳ lân hái cho ngài ăn, hái xong rồi rửa rồi lại ăn, ngài mau xuống ạ.”

      Tiểu đầu nghiêng nghiêng chút, ngữ khí vô cùng khẳng định, “Ừ, bằng xuống , ừ, thực bẩn.”

      Minh nhi trở về tìm nửa ngày cũng thấy con đâu, lại thấy Phỏng Trúc mang vẻ mặt lo lắng đứng dưới gốc cây dâu, nhất thời hiểu tại sao, ba bước thành hai bước qua, thấy cặp chân ngừng khua loạn kia, tức giận rống lên.

      “Thẩm Tùy Tiếu, con cút xuống đây cho ta!”

      “Ai nha!” Thẩm Tùy Tiếu vốn chuyên tâm ăn dâu bị như vậy dọa sợ, thân mình khẽ run lên liền rớt từ cây xuống, Minh nhi vội vàng đỡ lấy , Thẩm Tùy Tiếu sau trận thiên toàn địa chuyển, sau đó phát mình nằm trong lòng phụ thân, lấy lòng cười, “Phụ thân, phụ thân, cha về rồi! Con rất nhớ cha đó! Nào, hôn hôn.”

      Bẹp, nụ hôn ẩm ướt in lên mặt Minh nhi, cũng khiến cơn giận của Minh nhi tiêu tan nửa.

      Minh nhi vừa tức vừa cười, “Xú tiểu tử nhà con, rất ngọt, sau này còn dám lên cây, xem ta có đánh mông con nở hoa hay !”

      Thẩm Tùy Tiếu cười hắc hắc, ôm cổ phụ thân, còn quên đứa quả dâu chưa ăn hết kia cho vào miệng. Minh nhi ôm ó về, xa, Thẩm Tùy Tiếu lớn tiếng gọi.

      “Gia gia, nãi nãi, cậu, , con cùng phụ thân về rồi nè!”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 89: Đại kết cục
      Trong xe ngựa, có vài người Trinh nương, Đan Khê, Trân muội ngồi; còn có thêm Thẩm Tùy Tiếu an phận, cứ xoay qua xoay lại, phải vén mành xem bên ngoài, ngồi đến cửa xe ngựa, vén mành lên chuyện cùng Minh nhi.

      Lúc này nó lại vén rèm lên, hưng phấn kêu, “Cha, cha, ca xem bên kia có hai tiểu tử đánh nhau kìa. Nương, mau, nương mau tới xem .”

      Đan Khê cau mày ôm nó giữ trong lòng, “Con thể an phận chút sao, nhiều như vậy, còn nhìn xe ngựa phía trước xem, biểu ca con có ầm ĩ như con ?”

      Biểu ca trong lời Đan Khê là Uông Hạo Vĩ, con của Thẩm Gia Ngọc và Uông Thừa Trạch, mấy chiếc xe ngựa của bọn họ hướng Thẩm gia tới, lễ mừng năm mới năm nay, khó dịp Uông Thừa Trạch cùng Thẩm Gia Ngọc có thể mang theo đứa về nhà, mọi người liền vội vàng cũng nhau ngồi xe ngựa về.

      “Đúng vậy, biểu ca cùng Linh tỷ tỷ đâu có phát hai hài tử kia đánh nhau đâu.” Thẩm Tùy Tiếu mang vẻ mặt chợt tỉnh ngộ. Linh tỷ tỷ là nữ nhi của Thẩm Gia Đạc, Thẩm Tùy Linh.

      “Hạo Vĩ biểu ca, Linh tỷ tỷ, vừa rồi có hai hài tử đánh nhau, mấy người thấy đó?” Thẩm Tùy Tiếu giãy khỏi tay mẫu thân, vươn đầu ra cửa lớn tiếng .

      lúc lâu sau, xe ngựa phía trước lộ ra đầu của tiểu nam hài, Uông Hạo Vĩ cười hắc hắc, “Ta phát đâu, Tiếu Tiếu, đệ hôm nay rất có tinh thần a.”

      Thẩm Tùy Tiếu vui vẻ, “Sắp phải ngồi xe ngựa nữa, ngồi nhiều mông đệ đau muốn chết luôn rồi.”

      Uông Hạo Vĩ gật gật đầu, tràn ngập đồng cảm , “Ta cũng vậy, ngồi đến cứng cả mông.”

      Hai nam tử ở hai đầu bắt đầu chuyện bất diệc nhạc hồ, Minh nhi buồn cười cắt đứt cuộc trò chuyện của chúng, “Rồi, náo loạn nữa, lập tức xuống xe rồi, mau rụt đầu lại, nhìn xem thành cái bộ dạng gì rồi.”

      Hai hài tử cười hi hi ha ha lúc lâu, đều đêm đầu rụt vào trong xe.

      Vào trấn Thanh Sơn, Tranh nhi cùng Hâm nhi sớm chờ ở cửa trấn, “Tam thúc! Tứ thúc!”

      Xe ngựa dừng lại, Thẩm Nghị cùng Thẩm Huy ngồi chiếc xe ngựa đầu tiên xuống xe, Tranh nhi cùng Hâm nhi hành lễ, thấy Uông Thừa Trạch ở đó, Tranh nhi cùng Hâm nhi có chút sửng sốt, Hâm nhi sau đó liền nở nụ cười, “Cũng khéo, vốn Ngọc muội cùng muội phu cũng trở lại rồi.”

      “Tranh ca ca, Hâm ca ca, sao vậy? Khéo cái gì?”

      Minh nhi cưỡi ngựa tới gần, khi xuống ngựa vừa lúc nghe thấy câu này, khỏi hỏi.

      Hâm nhi cười ha ha, “Năm nay Thược nhi cũng cùng muội phu trở về, Ngọc muội cùng cùng muội phu trở về, khéo sao.”

      Hoa Đào cùng Trinh nương cùng vén mành lên, Hoa Đào cười hỏi, “Thược muội về rồi? Ai da, lễ mừng năm mới năm nay náo nhiệt lắm đây, mọi người đều đông đủ cả.”

      Tranh nhi cười , “ phải sao, tam thẩm, tứ thẩm, các thẩm mau ngồi , cha cùng nương cháu với nhị thúc nhị thẩm đều chờ ở nhà, chúng ta mau trở về thôi.”

      Ngồi lên xe ngựa lần nữa, đến Thẩm gia, mọi người xuống xe, quả nhiên thấy phu thê Thẩm Phong. Phu thê Thẩm Phong chờ ở cửa cũng lâu, vừa xuống xe Ngọc tỷ nhi và Uông Thừa Trạch nhìn thấy, cả nhà đều vui vẻ.

      “Năm nay đầy đủ hết, hai nãi nãi đều mang theo gia quay về, mau mau lên, vào nhà vào nhà thôi.”

      Thẩm Phong cười ha ha, vội hô gọi mọi người vào nhà.

      Bọn là vui vẻ nhất, chào hỏi trưởng bối xong, mấy đứa ở trong phòng nghe thấy thanh đều nhanh chóng chạy ra, “Tiếu Tiếu! Hạo Vĩ! Linh Linh!”

      “Ca ca, tỷ tỷ!”

      Bọn cười đùa nắm tay nhau, Đại Điểm , “Đến đây, nhìn quyển sách mới nhất của ta nè.”

      Tiểu Điểm , “Ta vừa mới được mua cho món đồ chơi, chơi hay lắm, tới đây, chúng ta cùng chơi.”

      Liêu thị nắm tay Hoa Đào và Trinh nương cùng tiếp đón Trương thị, “Đến đến, vào nhà vào nhà thôi, ngồi xe ngựa mấy ngày liền, cũng mệt muốn chết rồi a.”

      Thẩm Tùy Tiếu tai thính, nghe thấy câu này liền quay đầu lớn tiếng , “Đúng vậy, đại bá nãi nãi, ta ngồi lâu đến mức cả mông đều đau rồi.”

      Liêu thị cười ha ha, “Cái đồ tiểu hầu tử như con mà cũng đau mông ư? Nhanh tìm đám ca ca của con rồi cùng chơi , chơi lát mông đau nữa!”

      ! chơi !”

      đám hài tử như ong vỡ tổ cùng nhau chạy vào trong nhà.

      Hao Đào cười , “Vừa rồi nghe Hâm ca nhi Thược nhi và gia cũng trở lại, muội liền cảm thấy, năm nay là năm tốt, khó có ngày nhà chúng ta đông đủ hết thế này a.”

      Trương thị cũng cười , “Cũng hẳn vậy, cha mẹ chồng của Thược muội cũng là người thấu tình đạt lý, Thược muội nhà chúng ta vài năm chưa về nhà đón năm mới, năm nay liền cho phép quay về, chỉ là ngờ Ngọc nhi cùng gia cũng trở lại.”

      Hoa Đào cười càng tươi, “Hai nhà giống hệt nhau, bên thông gia nhà muội cũng Ngọc nhi nhiều năm qua chưa về nhà, năm nay liền cho phép cùng nhau trở về đón năm mới, phải rất khéo hay sao?”

      Liêu thị cười hỏi Trinh nương, “ đến vẫn còn thiếu người, Diệu nhi đâu? Vài năm nay nó hối hả ngược xuôi, nghe ít nơi, tại nãi nãi và gia đều trở lại, năm nay có lẽ nó cũng mang nương tử cùng đứa trở về .”

      Trinh nương bất đắc dĩ thở dài, “Đệ ấy gửi thư có năm nay về, cũng biết có trở về được hay . Năm trước phải cũng trở về rồi lại về đấy sao?”

      Liêu thị gật gật đầu, lại trấn an Trinh nương, “Ngày mai mới là ba mươi, sao sao, nó chắc chắn về.”

      Đan Khê vào cửa sau cũng bị Phùng thị nhờ mấy chị em dâu lôi kéo chuyện, Trân muội năm nay cũng mười tám tuổi, theo chuyện cùng chỗ với đám chị dâu, cùng đến chuyện hôn , khiến Trân muội đỏ mặt xấu hổ trận.

      Trong nhà, năm nay Thẩm Phong cũng mua thêm vài nha đầu cùng bà vú, hơn nữa mọi nhà cũng mang theo người về, cho nên trong phòng tràn ngập người, rất là náo nhiệt. Mọi người cùng nhau tụ lại chỗ chuyện về những việc vặt xảy ra trong năm.

      Buổi tối trở về phòng, năm lại qua năm, nhà cũ của Thẩm gia ngừng được sửa chữa và xây dựng thêm, nhưng gian phòng này của Thẩm Nghị và Trinh nương lại vẫn hề thay đổi. Lại tiếp, đại tẩu Liêu thị cũng rất cẩn thận, bọn họ dù xa nhiều năm, nhưng phòng ở vẫn duy trì nguyên trạng. Bọn họ vừa , căn phòng này liền được khóa lại, chờ đến lúc bọn họ về, căn phòng lại được mở ra quét tước lại lần nữa cho sạch để chờ đợi bọn họ.

      Thẩm Nghị nằm giường, khỏi cảm khái, “Nhoáng cái mà nhiều năm trôi qua như vậy, bọn đều lớn, chúng ta cũng làm tới gia gia nãi nãi của người ta. Nháy mắt ta cũng tới cái tuổi năm mươi. Nhìn các ca ca, ai ai cũng đều bạc đầu.”

      Trinh nương cười , “Đúng vậy, tại chàng chính là lão nhân, chờ qua vài năm nữa, biến thành tao lão nhân (lão nhân già yếu), vẻ mặt đầy những nếp nhăn, răng cũng rụng hết, đến lúc đó mỗi ngày thiếp đều phải nấu cháo cho chàng uống.”

      Thẩm Nghị phì cười, “Vậy nàng cũng biến thành tao lão thái bà (lão thái bà giả cả yếu ớt), mỗi ngày đều nấu cháo cho ta, nhưng ta lại giận giữ, , ‘Tao lão bà tử như nàng, lại cho ta ăn cháo, răng ta còn chưa có rụng hết đâu! Nhanh mang cho ta cái bánh bao!’ ”

      Hai người xong, đều nghĩ đến viễn cảnh, lão nhân tóc bạc trắng gõ gõ cái bát, nhìn về phía lão thái bà cũng tóc bạc trắng như vậy mình muốn ăn bánh bao, nhất thời đều cười rộ lên.

      Sau khi cười xong, Thẩm Nghị vươn tay qua, nắm lấy bàn tay Trinh nương, đặt ở trng lòng bàn tay tinh tế cảm nhận, “ còn trơn mịn như ngày xưa nữa. Ta còn nhớ đêm thành thân đó, nàng nằm bên cạnh ta, khiến cả đêm ta đều ngủ nổi. Đến nửa đêm, ta liền vụng trộm nắm lấy tay nàng. Khi đó nàng thực , nhìn tựa như tiểu hài tử, tay cũng vừa trắng vừa mềm, tinh tế trơn mịn, so với tại thoải mái hơn.”

      Trinh nương giả bộ tức giận, định rút tay về, “Bây giờ tay này vừa thô lại vừa ráp, chàng cần sờ hơn.”

      Thẩm Nghị nắm chặt tay nàng, cười , “ là lão phu thê rồi còn cáu kỉnh. Lúc vừa cưới nàng về, ta cảm thấy nàng cũng giống như ta… Rất khó , ta cũng biết các cặp vợ chồng khác như thế nào, nhưng mà nàng rất giống… Ân… Rất giống tiểu oa nhi, ta dám chạm vào nàng, sợ chạm vào liền nát. Khi đó, ta nghĩ, ta nhất quyết thương nàng. Nàng biết ? Lúc nhạc phụ nhạc mẫu ra , nàng ở linh đường khóc đến ngất xỉu, khi đó ta mới bắt đầu có cảm giác của kẻ làm phu quân, phu quân là như thế nào, chính là phu quân thể để cho nương tử của mình phải khóc.”

      Trinh nương nghiêng đầu tựa lên vai , nhàng , “Thiếp nghĩ nhiều như vậy a, gả cho chàng, chính là thê tử của chàng, quan hệ đến tuổi, quan hệ đến điều gì khác, chỉ là thê tử đời của Thẩm Nghị chàng mà thôi.”

      Thẩm Nghi ha ha cười, “Nữ nhân các nàng đều là như vậy, cưới nam nhân nào liền lòng theo tới cuối cùng. Nam nhân chúng ta giống vậy, chỉ có lúc nam nhân nhận ra được cảm giác trách nhiệm trong mình, mới thực có suy nghĩ, ‘Ta muốn là trượng phu của nữ nhân này’. Mãi đến sau khi xảy ra chuyện của Trần đại nhân… Khi đó ta mới chính thức sợ hãi, cũng bắt đầu hối hận, hối hận là sớm với nàng, cuộc đời này chuyện hạnh phúc nhất của ta chính là có được thê tử tốt như nàng.”

      Trinh nương cảm thấy trong lòng dâng lên trận cảm động, giọng , “Cái này chàng từng rồi.”

      Thẩm Nghị cười khẽ, “Con người ta già thường nhiều, cũng dễ dàng hoài niệm, có cách nào a.”

      Trinh nương mỉm cười, “Vậy chàng vẫn là nên thường xuyên hoài niệm a. Ta thích chàng như vậy.”

      “Cứ như vậy cùng ta già nhé, chờ ta trở thành lão nhân già cả, gõ bát cơm đòi nàng bánh bao.” Thẩm Nghị nhàng .

      Trinh nương dựa vào bả vai Thẩm Nghị, nhàng cọ cọ, lau nước mắt nơi khóe mắt, “Được, nhưng mà thiếp đưa cho chàng đâu, chỉ cho chàng ăn cháo.”

      “Ha ha ha, ăn cháo ăn cháo, dù sao cũng uống nhiều năm như vậy.” Thẩm Nghị cười ha ha.

      Ngày hôm sau chính là ngày ba mươi tết. Sáng sớm, khi mọi người trong nhà dậy công việc liền lu bù cả lên. Liêu thị chỉ huy nha hoàn bà vú trong nhà, nấu cơm làm bánh, đứa để tự chơi, còn người khác tùy thời chờ mệnh lệnh.

      Trong phòng bọn chạy loạn, đại hài tử và cả tiều hài tử tự chia ra mà chơi. do Thẩm Tùy Tiếu cầm đầu, chơi đùa ầm ĩ, lúc nối đuôi nhau chạy quanh, lúc rầm rầm chạy loạn, ầm ĩ náo nhiệt, khắp phòng đều có thể thấy .

      Ở trong phòng chơi được lát lại muốn chạy ra ngoài chơi, cũng may có mấy đứa lớn đồng ý trông coi, trong ngoài phòng ầm ầm vang lên tiếng nô đùa cười giỡn.

      “Cữu gia gia về rồi! Cữu gia gia về rồi!”

      Thẩm Tùy Tiếu vừa kêu vừa chạy tới, cả đám người Trinh nương liền bỏ việc lại ra ngoài, quả nhiên thấy ngoài cửa có chiếc xe ngựa đứng, đánh xe ràng là Diệu ca nhi.

      Giúp thê tử và đứa xuống xe, Diệu nhi cười khanh khách chào hỏi mọi người.

      Nương tử của Diệu ca nhi mang thai, hai con trai là Hà Tôn Lạc và Hà Tôn Nhuận vừa xuống xe bị mấy đứa lôi . Trinh nương kinh hỉ nhìn nương tử Diệu ca nhi, “Ai nha, nhìn lớn như vậy, là năm tháng rồi?”

      Nương Tử Diệu ca nhi gật gật đầu, cười , “Đại tỷ, là sáu tháng ạ.”

      Trinh nương khỏi có chút oán trách với Diệu ca nhi, “Đệ cũng là, đệ muội mang thai mà còn dám chạy loạn, nếu xảy ra chuyện gì… Phi, năm qua may mắn, năm qua may mắn.”

      Diệu nhi cười , “Tỷ, ba tháng trước đệ cũng biết, lần này trở về nữa, tạm thời ở lại trấn Tú Thủy, cái sân này hai năm rồi chưa thuê, đệ chuẩn bị thương lượng với tỷ và tỷ phu chút, cái sân kia làm sao đây.”

      Trinh nương tùy ý , “Bọn đệ muốn làm gì cứ làm như thế, ta và tỷ phu của đệ có ý kiến gì.”

      Nương tử của Diệu nhi đỡ thắt lưng, Trinh nương đau lòng chạy tới giúp đỡ nàng, “Đến đến, vào nhà rồi , đừng đứng ở cửa, chậm chút a.”

      Lúc ăn bữa cơm tối đoàn viên, đại sảnh của Thẩm gia chia làm ba khu, khu là cho những người cùng lứa với Thẩm Phong, khu là cho những người đồng lứa với Tranh ca nhi, khu là cho những người đồng lứa với Thẩm Tùy Tiếu.

      “Năm nay nhà chúng ta đại đoàn viên, chẳng những bốn huynh đệ chúng ta cùng đoàn tụ mà còn có cả đám con cháu nam nữ dâu rể. Còn cả Diệu nhi, đại ca vui vì năm nay đệ trở lại. Năm trước đệ về, trong lòng đại ca vẫn nhớ tới đệ, năm nay trở về, tốt! tốt! Hôm nay ra rất cao hứng! Đến, chúng ta cùng nhau cạn chén!” Thẩm Phong cao hứng uống liền mấy chén, có chút say, lúc này chuyện rất thoải mái.

      “Đến, đến, đến, uống!” Mọi người đều đứng lên, giơ chén rượu tay.

      Ngoài phòng vang lên tiếng pháo hoa nở rộ, năm nay năm đại đoàn viên a!

      CHÍNH VĂN HOÀN

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :