1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 80: Biên cương bùng nổ chiến hỏa
      Kim Loan điện, khí áp lực, hoàng đế đen mặt, chỉ vào Hàn tướng đứng bên dưới , “Khanh lại tình hình cho bọn họ nghe.”

      Hàn tướng đứng ra, “Dạ.” Thần sắc nghiêm túc nhìn vòng xung quanh, cất cao giọng , “Hôm trước nhận được tin tức của quân coi giữ biên cương, phát ngay cạnh biên cương của ta, Uy quốc xó xu thế phát binh. Mùa xuân năm nay, Uy quốc cướp lương thực của dân chúng nước ta, làm cho mấy ngàn dân chúng có cơm ăn. Tháng tư, qtiểu cổ uân mã Uy quốc cướp hơn trăm hộ dân nơi biên cương chúng ta, trong đó nữ nhi lớn tuổi đem bán, thám tử báo với ta, Uy quốc đem dân nước ta thành nô lệ mà buôn bán, ngay cả hài đồng cũng tha.”

      Triều đình im lặng, mọi người mới nghe được tin này lần đầu.

      Hàn tướng tiếp, “Ngày trước, Uy quốc bắt đầu tập kết quân đội, đầu tiên là tiểu cổ quân đội từ từ tiềm hành (di chuyển ngầm), đóng quân cách biên cảnh nước ta khoảng 100 dặm, hình thành hai thế ngọng kìm, muốn xâm phạm lãnh thổ nước ta.”

      Hàn tướng xong, hành lễ với hoàng đế rồi lui ra, hoàng đế bình tĩnh nhìn mọi người, “Các vị ái khanh, các khanh cũng nghe rồi đó. Dân chúng biên cương chịu khổ, chiến hỏa cũng sắp nổ ra, các ngươi có ý kiến gì ?”

      Chúng thần giọng nghị luận, lát sau, có vị quan đứng ra, “Tâu hoàng thượng, vi thần nghĩ rằng, quốc cùng quốc hẳn cần dĩ hòa vi quý*, đám người man di này, hẳn rằng hâm mộ sản vật phong phú của nước ta, nếu chúng ta có thể ban cho họ những vật phẩm họ cần, có thể khiến bọn lui về, cũng có thể tránh khỏi cảnh chiến tranh lầm than.”

      (*dĩ hòa vi quý: quý trọng hòa bình, ưu tiên hữu hảo)

      Lời vừa ra, chúng thần lại bắt đầu nghị luận. Các đời qua, đánh giặc đều là chuyện cực kỳ cơ bản để lập quốc, đánh giặc cần hao phí nhân lực vật lực tài lực, hơn nữa nếu quy mô lớn, binh lính trong quân đội đủ còn phải chiêu binh trong cả nước, như vậy giảm bớt sức lao động, do đó dẫn tới việc sức sản xuất trong nước bị chậm lại.

      như vậy, giữa quốc gia với nhau, đều hết sức bảo trì hữu hảo, đánh giắc là chuyện tổn hại bất lợi, trừ phi đại quân chủ quá dã tâm muốn xâm lược nước bạn, chỉ cần là minh quân, dễ dang xuất binh.

      Hàn tướng hừ lạnh tiếng, “Lương đại nhân nghe hay giả vờ nghe ? Người man di Uy quốc trong miệng ngài tôn thờ tinh thần võ lực, vật lực rất khó khiến bọn họ khuất phục. Ngài cho rằng tiểu hài tử đánh nhau sao, lấy được viên đường dừng lại? Lần này Uy quốc còn chiêu binh tập kích, mắt thấy chính là trận thế mưa to gió lớn, lúc này còn đến dĩ hòa vi quý, có ích lợi gì hay sao? Chỉ sợ người Uy quốc thu được lợi ích còn tát ngài thêm cái!”

      Lời này của Hàn tướng chút khách khí, vị Lương đại nhân kia đỏ mặt lên, , “Vi thần có ý này. Vi thần chỉ muốn binh lính máu chảy thành sông, sinh thêm sát nghiệt a!”

      Bách quan trong triều bắt đầu thảo luận, bên lấy Lương đại nhân dẫn đầu theo thuyết dĩ hòa vi quý, bên lấy Hàn tướng cầm đầu chủ trương tích cực ứng chiến, tại triều đình ầm ỹ thôi.

      “Đủ!” Hoàng đế giận quát tiếng, “Trẫm bảo các ngươi nghị , bảo các ngươi cãi nhau.”

      Hoàng đế giờ phút này vô cùng tức giận, đứng dậy từ long ỷ, nghiêm túc , “Uy quốc có ý đồ xâm lăng, sao có thể bỏ qua! Trẫm quyết ý triệu tập quân đội, dẫm nát nhuệ khí này! Oai nghiêm của thiên triều ta, thể xâm phạm!”

      “Hoàng Thượng….”

      Hoàng đế nâng tay, cao giọng , “ cần nữa, hôm nay dám bắt con dân ta, ngày may liền dám làm loạn nước ta! Trẫm tại muốn biết, vị tướng quân nào đồng ý dẫn binh tiên phong?”

      Mộ Dung tướng quân là người đầu tiên tiến lên quỳ xuống, “Thần nguyện mang binh, cùng địch quốc tử chiến!”

      Hoàng đế hơi hơi động dung, “Mộ Dung tướng quân, tuổi tác khanh cao, có thể….”

      “Hoàng Thượng!” Mộ Dung tướng quân quỳ xuống dập đầu, “Thần năm nay mới sáu mươi năm, thân thể khỏe mạnh, đúng là thời điểm thích hợp vì nước mà gắng sức! Hoàng Thượng, ngài nghe lời thần, thân năm nay đóng quân tại biên cương, quen thuộc những chuyện nơi biên cương cùng địa hình. Hơn nữa năm đó Uy quốc cũng nhiều lần xâm phạm lãnh thổ nước ta, mõi lần chiến tranh, thần đều tham gia, đối với bố trị binh, chiến thuật của các tướng lãnh đối phương cũng rất quen thuộc. Cho nên Hoàng Thượng, lần này thần chính là người thích hợp nhất!”

      Hoàng Thượng tự hỏi chút, “Được! Trẫm đồng ý thỉnh cầu của Mộ Dung tướng quân, lần này khanh xuất binh, nếu đối phương có động tĩnh, yên tĩnh xem động tĩnh của đối phương, xem bọn muốn làm gì. Nếu đối phương động binh, giết tha!”

      “Thần tuân mệnh! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Mộ Dung tướng quân trịnh trọng tiếp nhận binh phù, bước khỏi kim điện.

      Biết Mộ Dung tướng quân lần này cần xuất binh đánh địch, Trinh nương hoảng, lập tức với Thẩm Nghị, “Tướng công, chàng mau hỏi thăm, Minh nhi có phải theo hay ? Nó mới vào quân doanh mấy tháng, sao lại lên chiến trường rồi?”

      Thẩm Nghị gật gật đầu, với Cẩm nhi, “Cẩm nhi, ở nhà chăm sóc tốt cho nương cùng muội muội con, cha đại doanh Kinh Giao.”

      Cẩm nhi biết chuyện nghiêm trọng, liên tục gật đầu.

      Thẩm Nghị dám chậm trễ, phi ngựa nhanh tới đại doanh Kinh Giao, kết quả lại bị chặn ngoài cửa, bởi Mộ Dung tướng quân muốn chỉnh đốn quân đội xuất phát, chiến sắp xảy ra, trong quân doanh có bất kỳ kẻ nào xuất nhập, để ngừa thám tử trà trộn vào.

      Thẩm Nghị lại quay đầu cưỡi ngựa chạy nhanh tới kinh thành, quan binh thủ thành cũng giới nghiêm, Thẩm Nghị thường xuất nhập kinh thành, quan binh cũng biết . May mà Thẩm Nghị sớm phòng trừ sẵn, người mang theo lệnh bài hoàng đế cho , cứ như vậy xông vào hoàng cung, vừa thấy hoàng đế liền hỏi, “Hoàng Thượng, lần này Mộ Dung tướng quân xuất binh sao?”

      Hoàng đế tựa hồ sớm đoán được đến vậy, đỡ Thẩm Nghị ngồi xuống, “Tiên sinh cần vội, lần này quả do Mộ Dung tướng quân mang binh tới biên cương bình loạn.”

      Thẩm Nghị bắt lấy tay hỏi, “Vậy Minh nhi sao?”

      Thần sắc hoàng đế khẽ biến, , “Tiên sinh, Minh nhi tại là binh lính ở dưới trướng Mộ Dung tướng quân, tự nhiên phải theo cùng rồi.”

      “Vậy… có thể phải đánh giặc sao?” Thẩm Nghị vội vàng hỏi.

      Sắc mặt hoàng đế hơi tối lại, “Tiên sinh, ta muốn lừa ngươi. Theo tin thám tử báo lại, đánh giặc là chuyện nhất định. Uy quốc phái tướng quân họ Sơn Mộc đến, nhiều lần quấy nhiễu binh lính trông coi biên cương của ta. Xung đột to nảy sinh nhiều lần, tại bọn họ tàng trữ binh lực, đánh trận, là chuyện thể tránh khỏi.”

      “Vậy….” Thẩm Nghị suy sụp.

      “Tiên sinh.” Hoàng Thượng nghiêm túc , “Tiên sinh, Minh nhi là nhi tử của ngươi, ta cũng vẫn coi như đệ đệ, nhưng chỉ mình có cha mẹ thân nhân, ngươi nhìn những tấu chương đó , Uy quốc cướp đoạt biết bao dân chúng nước ta, có đứa thậm chí còn chưa đầy ba tuổi. Tiên sinh, đây là bảo vệ quốc gia, ngươi yên tâm, Minh nhi là người được Mộ Dung tướng quân mang theo, sao đâu.”

      Từ hoàng cung rời trời sớm chạng vạng, Thẩm Nghị biết sao mình ra được, nghĩ, nên thế nào với Trinh nương, nhi tử phải ra chiến trường, chuyện nàng vẫn lo lắng xảy ra.

      Thẩm Nghị cảm thấy mình rốt cuộc vẫn rất ích kỷ, quyết định của hoàng đế rất đúng, quân nhân cần bảo vệ quốc gia, nhưng vì sao vẫn muốn trách mắng hoàng đế đâu? Vì sao sớm đánh muộn đánh, lại cố tình chờ đến khi nhi tử Thẩm Nghị vừa tiến quân doanh lại đánh?

      Vừa về tới thư viện, trong nhà sớm ngồi đầy người, vừa thấy trở về đều chạy qua hỏi, “Sao rồi? Tình huống tại ra sao?”

      Trinh nương tiến lên, nước mắt lưng tròng hỏi , “Chàng có gặp con ? Nó thé nào? Lần này nó đúng ?”

      Thẩm Nghị kinh ngạc nhìn thê tử, từ tốn, “Quân doanh cho vào, ta tiến cung. Hoàng Thượng , bảo về tổ quốc là trách nhiệm của quân nhân, Mộ Dung tướng quân muốn , nó cũng muốn .”

      Thẩm Nghị chờ thê tử gào khóc, rất hiểu cảm thụ trong lòng thê tử.

      Nhưng Trinh nương khóc, nàng sau khi hiểu được lí do Minh nhi lên chiến trường, đột nhiên trở nên trấn tĩnh, nàng thở dài hơi, “Thiếp biết nó ở đâu được rồi, nó có việc gì, nó nhất định có việc gì.”

      Mọi người thấy, cũng biết nên khuyên gì.

      Ngày hôm sau, Minh nhi gửi thư đến, trong thư viết sắp xuất chinh, vì sợ cha mẹ lo lắng, cho nên trước khi viết phong thư này, còn biên cương, biết bao lâu nữa mới lại viết thư được, nhưng vẫn cố gắng viết nhiều, để Trinh nương cùng Thẩm Nghị yên tâm.

      Ngay khi đọc thư kia, tâm Thẩm Nghị cũng an tâm đôi chút, nhưng khiến kinh ngạc là thái độ của Trinh nương, Trinh nương trở nên vô cùng lạc quan, nàng cẩn thận xem xem lại bức thư, sau đó đặt trong chiếc hộp , con xin pho tượng Bồ Tát, muốn bắt đầu ăn chay, cầu xin Bồ Tát phù hộ Minh nhi trở về bình an.

      Thẩm Nghị tùy nàng, người khác hiểu, hiểu. Nhi tử vừa , sinh tử tiền đồ chưa , loại lo lắng bất an này, chỉ có người làm cha làm mẹ mới hiểu được.

      Cho nên dù chưa bao giờ tin vào quỷ thần nhưng khi Trinh nương mời Bồ Tát, Thẩm Nghị cũng theo cầu xin. Trinh nương muốn ăn chay, làm tín nữ, cầu xin Bồ Tát phù hộ nhi tử, cũng gì, làm theo toàn bộ. Bọn họ có ba đứa , nhưng mỗi đứa đều độc nhất vô nhị, đều là tâm can bảo bối của bọn , nhất là Minh nhi, là đứa đầu tiên của bọn họ, bọn họ dành ra biết bao tâm huyết cùng thương người đứa này.

      tại con chiến trường, Trinh nương cần loại tín niệm để chống đỡ nàng, Thẩm Nghị biết hết.

      Thư Minh nhi bắt đầu được gửi đến, đều bản thân ở đâu, làm gì, có đôi khi viết nhiều chút miêu tả về phong thổ địa phương, đôi khi đơn giản chỉ câu vẫn bình an cần mong nhớ.

      Trinh nương đều giữ những bức thư đó cẩn thận trong hộp , khi có việc gì lấy ra đọc lại.

      Dần dần, thư càng ngày càng ít, Minh nhi cũng ngày càng gần biên cương.

      Thư thiếu cũng sao, Thẩm Nghị thường xuyên thông qua người trong triều hỏi thăm chút tin tức.

      Sau khi Minh nhi tới biên cương ba tháng chính thức khai chiến, quân đội Uy quốc từ từ tập hợp, trước khi chiến nổ ra, Thẩm Nghị cùng Trinh nương còn nhận được thư của Minh nhi, nhưng xem nội dung thư, dường như viết trước chiến .

      Trần này, đánh mất năm tháng, lấy việc Mộ Dung tướng quân đại tháng mà kết thúc, thủ cấp của Sơn Mộc tướng quân Uy quốc bị chém xuống, Uy quốc đầu hàng, đáp ứng lui binh, còn bồi thường hơn ngăn dặm đất chăn nuôi tươi tốt.

      Nhân còn chưa khải hoàn trở về, thư báo của Mộ Dung tướng quân được đưa tới triều đình, hoàng đế vừa mở ra xem, Kim Loan điện vỗ bàn cười ha ha, liên tục khen ngợi, “ hùng xuất thiếu niên! hùng xuất thiếu niên!”

      Tin vui rơi vào tai Thẩm Nghị cùng Trinh nương, bọn họ mới biết được, Minh nhi chỉ sao, còn dũng mãnh đuổi theo quân địch, tên bắn chết Sơn Mộc tướng quân của Uy quốc, còn chặt đầu mang về quân doanh.

      Trinh nương vui quá mà khóc, nhịn được cầm tay người tới đưa tin hỏi, “Con ta có bị thương ? Con ta có bị thương ?” Người tới ngượng ngùng , thư báo chỉ có từng ấy nội dung, cũng đề cập việc Uy Vũ tướng quân có bị thương .

      Biết được tin Minh nhi chặt đầu tướng địch, phát huy sĩ khí quân binh, hoàng đế ngợi khen Minh nhi, còn phong làm chính nhị phẩm Uy Vũ tướng quân!

      Chờ Minh trở về lại là đoạn đường rất dài, Mộ Dung tướng quân khải hoàn hồi phủ, hoàng đế tự tới cửa thành nghênh đón tướng quân, Thẩm Nghị cùng Trinh nương cũng tới, từ xa, thấy Minh nhi ngồi lưng ngựa, đen , người cũng gầy, nhưng lại vô cùng có tinh thần.

      Dân chúng xung quanh đều chậc chậc khen ngợi, “Thấy chưa, vị tướng quân trẻ tuổi kia đó, chính là Uy Vũ tướng quân lần này lập được đại công đó! Mới mười tám tuổi, đoạt tướng thủ cấp tướng địch! quá giỏi!”

      “Đúng vậy, cha là thái phó đương triều, quan văn dạy dỗ ra nhi tử võ tướng, văn võ song toàn a!”

      “Đại tướng quân! Đại tướng quân!”

      Nhóm dân chúng đều hoan hô, hoàng đế lúc này hạ chỉ, vì mừng công, cả nước cùng vui ba ngày!

      Ánh mắt Minh nhi nhìn khắp nơi, ngày hôm nay, cha mẹ nhất định đến.

      “Đại ca, đại ca…” Nghe được tiếng của đệ đệ muội muội, Minh nhi nhìn qua bên đó, quả nhiên thấy cha mẹ cùng đệ đệ muội muội. vui vẻ lắc lắc đầu, chuyện cùng hoàng đế cũng yên.

      vất vả ăn xong tiệc mừng xông của hoàng đế, Minh nhi cưỡi ngựa suốt đêm, từ cung về nhà.

      “Cha, nương, con về rồi!”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 81: Hai huynh đệ trí dũng song toàn
      Minh nhi rất xa bắt đầu kêu lên, “Cha, nương, con về đây!”

      Thẩm Nghị cùng Trinh nương sửng sốt chút, Trinh nương đẩy đẩy tay Thẩm Nghị, “Thiếp hình như nghe thấy tiếng Minh nhi…”

      Cẩn thận nghiêng tai lắng nghe chút, Trinh nương trở lên cao hứng, “Là Minh nhi, là Minh nhi!” Trinh nương lập tức mở cửa, nghênh đón, quả nhiên thấy Minh nhi thân nhung trang chạy về phía bọn họ.

      Cẩm nhi cùng Trân muội cũng từ trong phòng chạy nhanh ra, “Đại ca!” Hai hài tử đều vui mừng chạy tới. Ba huynh muội ôm chặt lấy nhau, Minh nhi ôm Trân muội ôm trong ngực hết hôn lại thơm, lại xoa xoa đầu Cẩm nhi, ba người ở cùng nhau vui vẻ.

      “Minh nhi của nương!” Trinh nương khóc chạy tới ôm lấy Minh nhi, hốc mắt Minh nhi cũng đỏ, “Nương…” thào khẽ gọi.

      “Minh nhi!” Thẩm Nghị lau lau khóe mắt, mỉm cười nhìn Minh nhi.

      “Cha….” Minh nhi rời cha mẹ còn chưa tới năm, giờ phút này lại cảm giác như trải qua mấy đời rồi, chiến trường, biết bao đêm, đều dựa vào những nhớ nhung về thân nhân trong gia đình, nghĩ đến những chuyện từ đến lớn mà vượt qua.

      Thẩm Nghị liên tục gật đầu, vỗ vỗ bờ vai , “Chúng ta về nhà , trở về lại sau, trở về lại sau.”

      Cả nhà ôm nhau trở về, Trinh nương vào nhà bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, sau khi vào nhà Minh nhi chuyện chiến trường cho Thẩm Nghị cùng đệ đệ muội muội, đến khi phấn khích còn khoa chân múa tay vài ba cái, nhất là khi đến lúc đuổi theo Sơn Mộc tướng quân vào sâu trong thảo nguyên, đao chặt bỏ thủ cấp của , Trân muội kinh hô tiếng lui vào trong lòng Thẩm Nghị.

      Trinh nương đứng ngoài phòng nghe, vui vẻ cười ngừng, nhi tử trở về bình an, so với điều gì càng thêm quan trọng.

      Thẩm Nghị vuốt vuốt lưng Trân muội trấn an, cũng về những phát sinh trong nhà mấy tháng nay, nghe tới Trinh nương vì mong có thể trở về bình an mà bắt đầu ăn chay trở thành tín nữ, Minh nhi trầm mặc.

      Khi Trinh nương bưng thức ăn vào, Minh nhi đỡ Trinh nương ngồi kháng, bản thân dập ba lạy với Thẩm Nghị cùng Trinh nương, Trinh nương cầm khăn tay che miệng, nước mắt tựa như viên bi tròn tròn thi nhau rơi xuống.

      “Nhi tử bất hiếu, khiến cha mẹ lo lắng!”

      Minh nhi ngẩng khuôn mặt tràn ngập thanh xuân lên, Trinh nương nhìn, tay run run sờ lên, ôn nhu , “NƯơng cho tới bây giờ đều muốn để con tham gia quân ngũ, nhưng đây lại là ước mơ của con. Nương chỉ hy vọng con có thể bình bình an an, bình an tốt rồi.”

      Thẩm Nghị kéo Minh nhi, “Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi. Minh nhi ở bên ngoài chịu khổ, ăn được thức ăn do nương làm, mau đứng dậy ăn cơm.”

      Minh nhi gật gật đầu, cả nhà vây quanh bàn ăn, vô cùng cao hứng ăn cơm, Trinh nương ngừng gắp rau cho ba đứa , trìu mến nhìn bọn nó líu ríu ồn ào, ngẫu nhiên đưa mắt nhìn Thẩm Nghị, trong mắt phu thê hai người đều là thỏa mãn.

      Minh nhi trộm chạy về nhà, hoàng đế biết được, Mộ Dung tướng quân biết nhớ nhà đến sốt ruột, mở mắt nhăm mắt làm như biết, sau lại lén cầu xin hoàng đế hạ chỉ, dù sao Minh nhi tại là tướng quân, tham gia tiệc mừng công xong hẳn phải hồi quân doanh, tự ý rời quân doanh phải bị xử trí theo quân pháp.

      Hoàng đế nghe thấy có lý, hạ chỉ, đại ý khen ngợi Uy Vũ tướng quân dũng giết địch, phê chuẩn riêng cho Uy Vũ tướng quân về thăm nhà ba ngày.

      Minh vốn chuẩn bị cưỡi ngựa cả đêm chạy về, nghĩ tới sáng sớm hôm sau ý chỉ tới rồi, cũng an an tâm tâm ở lại nhà ba ngày.

      Ba ngày này đúng là mệt chết Minh nhi, phu thê Thẩm Huy gọi ăn cơm, đồng học cũng mời ăn cơm, còn phải tạ ơn lão sư, cứ như vậy, thời gian Minh nhi chân chính ở nhà cùng cha mẹ cũng được bao nhiêu, nhưng dù cho như vậy, cũng thwcj vui vẻ, cùng bằng hữu thân nhân cùng ở chố, tụ tập chút, cả thẩ xác lẫn tinh thần đều trầm tĩnh lại.

      Sau ba ngày nghỉ, Minh nhi đại doanh Kinh Giao, tại là chính nhị phẩm Uy Vũ tướng quâ, có những chuyện phải tự phụ trách.

      vài ngày sau, Hoàng Thượng truyền chỉ, mời cả nhà Thẩm Nghị tiến cung, ngoài ra cũng chẳng gì thêm, Thẩm Nghị cau mày hỏi công công đến truyền chỉ, “Công công, ngài biết Hoàng Thương sao lại triệu cả nhà ta tiến cung ?”

      Vị công công kia tươi cười, “Thái phó đại nhân a, Hoàng Thượng đây cũng chỉ vì muốn ngài vui vẻ thôi.”

      Thẩm Nghị vội hỏi, “Mong công công chút.”

      Công công cười nịnh nọt, “Thái phó đại nhân, đại công tử lần này, , hẳn phải gọi là Uy Vũ tướng quân, tương quân đại nhân lần này lập được công lớn, đánh người Uy quốc chạy trối chết, tại Uy quốc phái sứ giả tới tiến cống, Hoàng Thượng cố ý triệu ngài cùng phu nhân nhập cung, còn có tiểu công tử cùng tiểu thư nữa nhập cung vui chơi chút thôi.”

      Thẩm Nghị mỉm cười, “ ra là như vậy, được, chúng ta lập tức ngay.”

      Công công nghĩ nghĩ lát mới , “Thái phó đại nhân, có chuyện này xin ngài để ý chút.”

      Thẩm Nghị , “Mời .”

      Công công nghiêm mặt , “Chúng ta nghe mấy vị đại nhân trong triều nghj luận, lần này Uy quốc tuy rằng đại bại, nhưng bọn họ vẫn phục, sứ thần đến đây dường như vẫn kiêu ngạo, nghe trong đoàn sứ thần có võ tướng, chỉ đích danh tướng quân đại nhân cầu tỉ thí đâu.” thấy sắc mặt Thẩm Nghị hơi trầm trầm, vội , “Đại nhân ngài yên tâm, Uy Vũ tướng quân của chúng ta võ công cái thế, kẻ kia tất nhiên thể là đối thủ của tướng quân!”

      Thẩm Nghị gật gật đầu, “Cảm ơn hảo ý của công công.”

      Cẩm nhi cùng Trân muội đều lần đầu tiên tiến cung, Trinh nương thay cho mỗi người trong nhà bộ quần áo mới, đầu Trân muội còn buộc dậy buộc trân châu hoa cỏ mà ngày thường căn bản dùng đến, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa đáng . Dọc đường ngồi xe ngựa, Trân muội hưng phấn nhích tới nhích lui.

      Đến hoàng cung, quả nhiên vì nghênh đón sứ giả Uy quốc mà tổ chức yến hội, Thẩm Nghị mang theo Trinh nương cùng hai hài tử xuống xe ngựa, lập tức được người đón vào nơi yến hội.

      Yến hội còn chưa bắt đầu, đoàn sứ thần còn chưa đến, hoàng đế cũng chưa đến, vài đại thần tụm năm tụm ba lại chuyện phiếm, chỉ có nhà Thẩm Nghị khác biệt.

      Bỏi Thẩm Nghị mặc triều phục, quan viên khác đều khaocs triều phục, Thẩm Nghị như vậy, còn mặc trang phục mà thư viện cấp riêng cho tiên sinh, Trinh nương cho rằng cũng chỉ như bình thường, đầu cũng cắm thêm cây trâm châu ngọc nào, giữa đám phu nhân hoa lệ có vẻ hợp.

      Thê nhưng ai cũng dám coi thường nhà họ, nhiều năm trôi qua như vậy, hoàng đế vẫn càng thêm tôn kính với thái phó, hơn nữa Minh nhi mới mười tám tuổi trở thành Uy Võ đại tướng quân, tiền đồ sau này thể đoán được.

      thiếu phu nhân dò xét hỏi thăm Trinh nương về hôn của Minh nhi, Trinh nương cũng đều cười ứng phó, câu được câu nghe nhóm phu nhân bên cạnh chuyện phiếm, chỉ toàn tâm toàn ý chăm lo cho hai hài tử.

      hài lòng chỉ nửa câu thôi, vài câu cũng có ai nguyện ý theo bọn họ chuyện nữa, lát sau, công công cao giọng hô, “Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

      Hoàng đế cùng hoàng hậu mặc hoa phục, dáng vẻ cao quý, phía sau là Minh nhi uy phong lẫm liệt, chỉ thấy bên hông đeo thanh trường kiếm, đứng dưới long ỷ, cả người dày đặc khí chất giận tự uy!

      Trân muội vui vẻ với Cẩm nhi, “Nhị ca, đại ca oai phong đó!”

      Thanh lớn, nhưng mọi người ở đây đều chờ hoáng đế lên tiếng, hoàng tiếng còn chưa , tiếng mềm mại của nàng cứ vậy thoát ra lập tức trở nên đặc biệt, vừa xong liền khiến tầm mắt của mọi người đều đưa lại đây, Trân muội khẽ co lại chút, nghe thấy chung qua có tiếng cười nhạo.

      Minh nhi nhìn về phía Trân muội mỉm cừi, Cẩm nhi đối nàng ra hiệu “xuỵt”.

      Hoàng đế vui vẻ, vẫy vẫy tay với nàng, “Đây là Thẩm Gia Trân , lại đây, lại cho trẫm nhìn xem, trẫm lần trước gặp ngươi, ngươi chỉ vừa mới học thôi, gặp ai cũng gọi cha nữa đó.”

      Tiếng cười biến mất, hoàng đế luôn đối xử thân thiết với Thẩm gia, những lời kia tỏ thái độ của hoàng đế.

      Trân muội nhìn nhìn cha mẹ, Thẩm Nghị khẽ gật đầu với nàng, Trân muội co chút ngượng ngùng nhàng bước đến gần long ỷ, hoàng đế kéo nàng nhìn trái lại nhìn phải, gật gật đầu, “Ừm, lớn lên giống thái phó hơn chút. Hoàng hậu, đến nhìn , có phải cũng đáng giống như Đức Phượng của chúng ta ?”

      Hoàng hậu nhìn kỹ, cười gật đầu, “Quả đáng , tiểu nương ở tuổi này đều thực đáng .”

      Hoàng đế cười với Trân muội, “Trẫm còn nhớ ngươi năm nay sáu tuổi, đúng ?”

      Trân muội lắc đầu, “Ta năm nay tám tuổi rồi đó, ngươi quên mất hai tuổi rồi.”

      Hoàng đế cười ha ha, “Nữ nhi trẫm gọi Đức Phượng, năm nay cũng tám tuổi, ngươi có muốn qua đó ngồi cùng nàng hay ?” Hoàng đế chỉ vào bé mặc cẩm phục, bé kia mang vẻ ghen tị nhìn Trân muội, Trân muội hơi nhăn nhăn mũi, “Ta muốn, ta muốn ngồi cùng nương cơ.”

      Ý cười mặt hoàng hậu ít chút, hoàng đế chút để ý , “Được, vậy ngươi trở về .”

      Nhìn Trân muội trở lại bên người Trinh nương, hoàng đế nhìn về phía Đức Phượng mất hứng , “Đức Phượng, Thẩm Gia Trân muốn ngồi với nương nàng, con có muốn lại đây ngồi cung phụ hoàng mẫu hậu a?”

      Đức Phượng lúc này mới trở nên vui vẻ, vui mừng chạy tới giữa đế cùng hậu ngồi xuống, hoàng hậu xoa xoa đầu nữ nhi, sắc mặt tốt hơn rất nhiều. Hoàng đế đều nhìn thấy, cũng gì thêm.

      “Sứ thần Uy quốc cầu kiến.”

      Đoàn sứ giả Uy quốc tổng cộng có năm người, người mang dáng quan vă, hai võ tướng vẻ mặt sát khí, đứa chừng mười bốn mười năm tuổi, còn có hạ nhân.

      Năm người tiến vào, thái độ cũng quá cung kính, nhất là võ tướng trong đó, ánh mắt oán hận cứ nhìn chằm chằm Minh nhi, sau khi bái kiến hoàng đế, cũng chuyện được vài ba câu, người đó đề nghị, luận võ cùng Minh nhi.

      Tâm Trinh nương khẽ run chút, nàng dường như xin giúp đỡ nhìn Thẩm Nghị bên cạnh, Thẩm Nghị khẽ lắc đầu, ở thời điểm này, hết thảy đều phải vì tôn nghiêm quóc gia, phỉa xem hoàng đế thế nào.

      Hoàng đế cùng Minh nhi dường như sớm đoán được có chuyệ này, hoàng đế hơi nhìn về phía Minh nhi, Minh nhi khẽ gật đầu, Hoàng đế lúc này mới đồng ý, “Được! Tỷ thí tý thí, tuy nhiên…. Uy Vũ tướng quân….”

      Hoang đế mỉm cười nhìn Minh nhi, “Khanh cần hạ thủ lưu tình a, cũng chỉ là tỷ thí mà thôi, nên làm tổn hại hòa khí.”

      Minh nhi quỳ xuống hô vâng, võ tướng sứ thần bên dưới tức đến mặt cũng tái rồi.

      Trong sân sớm chuẩn bị tốt, còn xây đài cao, hoàng đế hoàng hậu ngồi chính dưới, bên trái là mọi người bên mình, bên phải là đoàn sứ thần Uy quốc.

      Minh nhi sớm thay thân trang phục, tay cầm thanh trường đao, uy phong lẫm liệt đứng ở giữa sân. Võ tướng đối phương cầm trong tay thanh đao vừa dài vừa nặng, hung thần ác sát đứng ra.

      Hai người vừa đứng, cũng gì mà đánh luôn, võ tướng muốn huy đao qua, Minh nhi chút hoang mang tránh , còn phản lại đòn, khiến võ tướng này lui từng bước về sau.

      Cuộc tỷ thí tiếp theo đó có thể vô cùng nguy hiểm, căng thẳng lên xuống, Trinh nương nắm chặt lấy tay Thẩm Nghị, sợ con xảy ra chuyện gì, Thẩm Nghị cũng nhìn chằm chằm giữa sân, cuối cùng lấy đao của Minh nhi kề lên cổ võ tướng kia mà kết thúc.

      Minh nhi cũng làm bị thương, chỉ , “Hai quân đối địch tất có kẻ phải chết, ta biết ngươi gọi Sơn Thanh, Sơn Mộc tướng quân là ca ca ngươi, nhưng ngày ấy đổi lại vị trí của và ta, chỉ sợ cũng làm như vậy, ta thẹn với lương tâm! Ngày sau các ngươi nếu còn dám dẫn binh xâm phạm, ta lưu tình nữa!”

      Sơn Thanh mang vẻ mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn Minh nhi, chật vật chạy về vị trí sứ thần, cúi đầu vài câu nghe hiểu cùng thiếu niên kia, thiếu niên kia mang vẻ mặt khinh thường cười lạnh.

      Minh nhi quỳ gối giữa sân, hoàng đế cười ha ha, “Uy Vũ tướng quân hổ là mãnh tướng mạnh nhất dưới của ta! Trầm rất hài lòng!”

      Hoàng đế lại với đoàn sứ thần, “Các ngươi muốn tỷ thí cũng tỷ thí rồi, bằng….”

      Thiếu niên kia đứng lên chắp tay với hoàng đế, “Hoàng đế bệ hạ, Uy Vũ tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, thực lợi hại, đánh thắng Sơn Thanh ca ca của ta. Người Hán các ngươi có câu, ra trận phụ tử binh*. Nghe hôm nay đệ đệ của Uy Vũ tướng quân cũng ở đây, Uy Vũ tướng quân đánh thắng ca ca ta, ta cũng muốn thỉnh giáo đệ đệ của Uy Vũ tướng quân, đệ đệ tướng quân hẳn phải người yếu đuối nhát gan !”

      (*ra trận phụ tử binh: câu đầy đủ là ra trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ, ý cha con ra trận giành chiến thắng, huynh đệ cùng chung sức giết được hổ, hàm nghĩa là huynh đệ đồng lòng làm gì cũng đc)

      vừa lời này, sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi. Hoàng đế biết Cẩm nhi biết võ nghệ, Minh nhi nhanh chóng quỳ xuống, “Khải tấu Hoàng Thượng, đệ đệ của vi thần dùng võ, chỉ sợ thể đàm luận cùng sứ thần.”

      Thẩm Nghị cũng quỳ xuống, “Hoàng Thượng, khuyển tử quả biết võ a.”

      Thiếu niên kia cười lạnh tiếng, “Uy Vũ tướng quân giết Sơn Mộc ca ca, lại thắng Sơn Thanh ca ca, rồi sao? tại đệ đệ Uy Vũ tướng quân chẳng biết gì cả sao? ra Uy Vũ tướng quân quả rất tài giỏi, nhưng đệ đệ này a…. Chỉ là phế vật!”

      chút khách khí, dẫn tới mọi người ở đây đều thực bất mãn.

      “Muốn đánh cũng được, nhưng cần trước.” Cẩm nhi chậm rãi qua.

      “Thẩm Gia Cẩm!” Thẩm Nghị cùng Minh nhi đồng thời quát tiếng, nó bước ra làm gì.

      Cẩm nhi hướng bọn họ làm mặt quỷ, quay đầu với thiếu niên kia, “Muốn đánh cũng được, nhưng ta phải hỏi ràng trước .”

      Thiếu niên cười lạnh, “Ngươi hỏi .”

      “Ta đánh với ngươi hả?”

      Thiếu niên gật đầu, “Đúng vậy.”

      Cẩm nhi nghĩ nghĩ , “Ta biết võ, nếu vậy , muốn đánh cũng được. Hai ta người đánh đối phương ba cái, nhận thua dừng lại.”

      Thiếu niên kia khinh thường , “Còn chưa đánh muốn nhận thua đâu? Được, liền làm như ngươi .”

      Cẩm nhi khó xử , “Ta tới giờ còn chưa đánh ai bao giờ…”

      Thiếu niên đánh giá chút, tự tin , “Nếu như vậy, ta nhường ngươi, để ngươi đánh ta trước.”

      Cẩm nhi do dự chút, “Như vậy được ?”

      Thiếu niên kiên nhẫn , “Người Hán các ngươi đúng là quá nhiều lời vô nghĩa, đánh hay hả?”

      Cẩm nhi , “Được dùng vũ khí ?”

      Thiếu niên nhìn chút, “Tùy ngươi, ta dùng trúc đao được rồi, miễn làm ngươi bị thương!”

      Cẩm nhi đến giá đặt vũ khí , “Vậy ta dùng cái đoản côn này .”

      Minh nhi qua, giọng với Cẩm nhi, “Đừng cùng lấy cứng đối chứng, lên sân đánh hai cái rồi nhận thua , nghe chưa?”

      Cẩm nhi khẽ gật đầu, “Rồi mà, đại ca.”

      Lên sân, Cẩm nhi nhìn đoản côn trong tay chút, , “Ta đánh ngươi trước nga, ngươi đừng trốn đó.”

      Thiếu niên kiêu ngạo , “Ta né, ngươi đánh , đừng khách khí, lát nữa ta cũng khách khí đâu.”

      Cẩm nhi hít sâu hơi, sau đó rất nhanh, côn đánh lên bụng thiếu niên, thiếu niên đau lui về sau chút, chờ kịp phản ứng, côn thứ hai của Cẩm nhi lại đánh lên đùi , ngay chỗ đốt xương, thiếu niên bị đánh ngã xuống đất, ngay theo đó, côn thứ ba đánh lên xương tỳ bà* của .

      (*xương tỳ bà: xương bả vai, đánh vào nơi này sau đó rất khó cử động vai. Thế mới Cẩm nhi rất phúc hắc, đánh đầu gối=> khỏi đứng, đánh bả vai => cử động, đánh bụng =>… đau khỏi )

      Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, đau đến mức cả người đều co lại. Đoàn sứ thần đứng lên, lo lắng nhìn về phía thiếu niên.

      Cẩm nhi đánh thiếu niên xong, lập tức đứng ra xa, khom lưng về phía thiếu niên, “Thực xin lỗi, ta nhận thua, ngươi quá lợi hại rồi, trận đấu này ngươi thắng.”

      Chuyện này rất hí kịch hóa, Cẩm nhi rất nhanh rời khỏi sân, ngồi lại chỗ ngồi. Đoàn sứ thần lúc này mới kịp phản ứng lại, lập tức xông lên, Sơn Thanh ôm thiếu dụng, dùng ngôn ngữ bọn họ hiểu ngừng gọi thiếu niên.

      Thiếu niên đến tận lúc này, mới hiểu được bản thân bị Cẩm nhi đùa bỡn, giãy dụa đứng lên, hung hăng , “Đều người Hán giảo hoạt, hôm nay thấy quả nhiên như vậy, ta thể bội phục.”

      xong khập khiễng tiến lên vài bước, “Hoàng đế bệ hạ, hôm nay chúng ta mệt rồi, xin về trước nghỉ ngơi.”

      Hoàng đế nhịn cười, gật đầu , “Người đâu, đưa sứ thần về nghỉ ngơi.”

      Bọn họ vừa xong, trong sân phát ra từng trận tiếng cười, Cẩm nhi tuy rằng nhận thua, nhưng lại khiến đối phương ăn đủ đau khổ. Ngay cả hoàng đế cũng nhịn được cười ha ha, “Thưởng! Thưởng cho cả hai huynh đệ!”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 82: Diệu nhi về nhà
      Hoàng đế cười ha ha, “Thưởng! Đều thưởng!”

      Minh nhi mang theo Cẩm nhi quỳ xuống tạ ơn, hoàng đế thưởng cho Minh nhi bảo quyển, lại thưởng bản danh họa cho Cẩm nhi. Còn ngừng khen, “Hai huynh đệ người võ công trác tuyệt, người thông minh cơ trí, là rường cột nước nhà.”

      “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Hai huynh đệ sau khi tạ hoàng ân, hoàng đế mệt mỏi, buổi tối lại cử hành yến hội, mang theo mọi người từ từ ly khai.

      Trân muội thực hưng phấn, dọc đường cứ lôi kéo tay Cẩm nhi hỏi, “Nhị ca, người kia nhìn khỏe nha, huynh sao có thể đánh ngã vậy.”

      Cẩm nhi đắc ý cười, “Ba nơi ta đánh kia, nhưng có dự tính. Người có ba vị trí khi bị đánh rất thảm, là xương sườn, nhưng ta sợ bị thương, đánh dịch xuống chút, nhưng như vậy càng đau. Hai là đùi ngay nơi xương, địa phương kia ngày thường hơi động chút cũng đau rồi, đừng ta lại dùng côn đánh vào nữa, còn có nơi nữa là xương tỳ bà, chỗ này cũng rất đau.”

      Trân muội bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Trách được nha, muội tên kia nhìn như trâu như bò, ba đòn đánh ngã , đúng là thể chịu đòn.”

      Cẩm nhi lắc đầu, “Vừa nhìn biết từng luyện võ, hơn nữa người man di vốn có thân thể cường tráng, nếu ta nhanh chóng nhận thua, tùy tiện hua tay, nhị ca muội cũng có thể nằm xuống rồi.”

      đến người này, Trinh nương nghiêm mặt, hừ lạnh tiếng, “Lại tiếp con cùng dũng cảm, đúng ?”

      Cẩm nhi hơi hơi sửng sốt, chỉ có thể đưa ra khuôn mặt tươi cười, “Nương, con nắm chắc rồi mới làm như vậy mà, nếu con đâu dám tùy tiện đồng ý.”

      Trinh nương đối diện với , nghiêm mặt , “Cái này mà con cũng dám là nắm chắc sao? Chuyện này của con gọi là vận khí! Nếu người kia thương lượng để con đánh trước, con thắng được chắc? Hoặc đứng lên đánh con cái, con có thể đường hoàng mà đứng đây sao?”

      Cẩm nhi liên tục gật đầu, “Dạ, dạ, nương, con khống dám nữa, sau này cũng dám nữa. Cha…” Thấy mẫu thân tức , Cẩm nhi vội vàng cầu cứu phụ thân nhà mình.

      Thẩm Nghị ho tiếng, “Được rồi, đứa sao tốt rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước , Cẩm nhi thoi, chúng ta về xem cuốn tranh kia. Nghe là tiền triều…”

      Cẩm nhi cảm kích nhìn thoáng qua cha mình, cười xin lỗi Trinh nương, theo Thẩm Nghị rời .

      Trinh nương thở dài, Trân muội quan tâm qua nắm tay Trinh nương, “Nương, nhị ca rất thông minh, nương cần thở dài.”

      Trinh nương nắm tay nữ nhi, vươn tay bóp chiếc mũi nho của nữ nhi, cười sủng nịch, “Vẫn là Trân muội nhà ta hiểu nương nhất, là tiểu tri kỷ của nương a.”

      Trân muội cười khanh khách, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Trinh nương.

      Buổi tối tham gia yến hội do hoàng đế mở, đoàn sứ thần mang vẻ mặt bình tĩnh, dường như căn bản màn buổi chiều kia, chính là thái độ còn kiêu ngạo như lúc vừa đến nữa. Mọi người ai cũng về chuyện tỷ thí lúc chiều, khí lại rất náo nhiệt.

      Lần đầu tiên nhập cung, Trân muội ăn nhiều mỹ thực trước mắt, khi xem vũ khúc cung đình mắt đều trợn tròn, khi vui vẻ còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

      Trong mắt Đức Phượng công chúa thoát ra thần sắc hâm mộ nhìn Trân muội, mình cũng nóng lòng muốn thử, cũng muốn Trân muội thoải mái cười to như Trân muội, nhưng lại trộm nhìn sắc mặt hoàng hậu, lại dám buông lỏng nữa, vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ của công chúa.

      Hoàng đế lơ đáng thấy, nghiêng đầu hơi nhìn thoáng qua hoàng hậu, thừa dịp hai người uống rượu, cúi thấp đầu khẽ , “Đừng nghiêm túc như vậy.”

      Hoàng hậu giương mắt nhìn cái, cũng thấp giọng đáp, “Dạ.”

      Nhưng sau khi ngồi thẳng, hoàng hậu vẫn dáng vẻ cao quý kia, hoàng đế chỉ hơi hơi thất vọng.

      Hôm sau, cả nhà Thẩm Nghị liền từ biệt hoàng đế, về tới thư viện, Minh nhi cùng về, có chuyện cần làm. Về nhà, Trân muội rất vui vẻ, nơi nơi chuyện hoàng cung lớn như thế nào, đồ ăn tinh xảo ra sao, giường nàng ngủ có thể lăn từ bên này sang đến bên kia, Trinh nương nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng cũng cười sủng nịch.

      Đoàn sứ giả lưu lại sáu bảy ngày, hai nước trao đổi lễ vật, đều đưa ra lời hứa xâm phạm lẫn nhau.

      Minh nhi lâu sau, bị phái đến biên cương, trấn thủ biên quan. khi đối chiến với Uy quốc chém rơi đầu tướng địch, đao thành danh, thanh danh vang dội trong đám tướng lĩnh, phải đóng quân, cũng vì phòng ngừa Uy quốc lại quấy nhiễu lần nữa. Lo lắng vẫn còn trẻ tuổi, Mộ Dung tướng quân cùng cùng, hoàng đế lén viết phong thư gửi Thẩm Nghị, sơ qua về chuyện này, hơn nữa hứa hẹn, chỉ cần biên cảnh hòa bình, lập tức điều Minh nhi trở về.

      Thẩm Nghị cũng nhiều, chỉ tất cả tuân theo sắp xếp.

      Qua tháng, nhà Thẩm Nghị tiếp đón người tuấn tú, thân dài dáng ngọc.

      Trân muội vừa mở cửa ra, liền vui vẻ chào đón, “Cậu!”

      Người tới đúng là Diệu nhi, đứng đó mỉm cười, mang theo gánh hành lí, hơi cúi lưng sờ sờ mặt Trân muội, ôn nhu , “Nương con đâu?”

      Trân muội kéo tay , vừa vừa kêu, “Nương! Cậu về rồi! Nương mau ra mà nhìn xem, cậu về rồi!”

      Mành được vén lên, Trinh nương kinh hỉ vươn đầu ra, quả nhiên thấy Diệu nhi, lập tức chạy ra đón, “Sao lại về lúc này vậy? Ta còn tưởng phải trước tết Đoan Ngọ mấy ngày cơ.”

      Diệu nhi mỉm cười, “Tỷ, sư phó cùng sư nương tìm sư ca, đệ nghĩ có việc gì, quay lại xem sao.”

      Trinh nương vui vẻ cười ngừng, “Mau vào nhà mau vào nhà, Trân muội, rót trà cho cậu con .”

      “Aiz!” Trân muội cười ha ha chạy vào bếp lấy trà. Từ khi Tam Nha xuất giá, Trinh nương cũng mua nha hoàn nữa, thường ngày chuyện lớn chuyện trong nhà đều tự làm, tại Trân muội cũng lớn, việc cũng có thể giúp được.

      Diệu nhi vào nhà, cởi hài bước lên kháng, Trân muội cũng ôm chén trà vào, Trinh nương rót nước ấm vào, đưa cho Diệu nhi, thân thiết , “Lần này trở về ở bao lâu?”

      Diệu nhi luôn ở chỗ Thành Mặc cư sĩ học tập, kỳ sớm học xong xuôi, nhưng Thành Mặc cư sĩ chơi xấu với , luôn thể xuất sư, cứ kéo dài mãi đến tận bây giờ. hai năm gần đây, Thành Mặc cư sĩ thường xuyên mang theo phu nhân du ngoạn khắp nơi, bình thường khi bọn họ xuất môn, Diệu nhi tới thư viện ở thời gian, lâu ba bốn tháng, chậm vài ngày, có khi hứng thú đến đây, cũng theo lời mời của Thẩm Huy, giảng cho các đệ tử về tri thức hội họa.

      “Cứ ở vài ngày , đệ cũng nắm chắc, sư phụ sư nương muốn tới chỗ sư ca mấy ngày, sư ca giờ ở Ninh Hạ, qua lại, ít cũng phải mất nửa năm.”

      Trinh nương gật đầu, vui vẻ hỏi, “Đệ đói chưa? Tỷ làm cho đệ chút đồ ăn, muốn ăn gì nào?’

      Diệu nhi cười lắc đầu, “Tỷ, vội đâu, vừa nãy tới chân núi gặp được Thương Thuật, trong tiệm cơm của cầm theo gói nem rán, vừa vừa ăn, cũng đói bụng. Vẫn chờ tỷ phu cùng Cẩm nhi tan học rồi cùng ăn . Nào, Trân muội, để cậu ôm cái, nhìn con mấy ngày nay béo hay nha.”

      Diệu nhi vẫy vẫy tay về phía Trân muội, Trân muội cười khanh khách, tựa như mèo con trốn về phía sau Trinh nương, lộ ra đôi mắt to trong sáng, làm mặt quỷ với Diệu nhi, “Cậu bắt được con, cậu bắt được con!”

      “Ha ha ha!” Diệu nhi cười lớn.

      Trinh nương tuy rằng thấy rất cao hứng, nhưng miệng lại nhịn được lải nhải, “Thích tiểu hài tử như vậy tự sinh lấy đứa , đệ bao tuổi rồi hả? Năm nay hai mươi lăm rồi, còn lo chuyện hôn của mình, nếu lần này đệ ở lại lâu vài ngày, lần trước tỷ giúp đệ hỏi thăm nương kia, đệ qua xem thử ?”

      Diệu nhi lấy lòng, với Trinh nương, “Tỷ, tỷ tha cho đệ mà, mỗi lần trở về tỷ đều chuẩn bị cả đống nương cho đệ, đệ tạm thời còn chưa muốn thành thân đâu.”

      Trinh nương trừng mắt liếc cái, “Cái gì mà thành thân? Đệ nhưng là độc đinh của Hà gia ta, đệ thành thân sinh con sớm chút, trong lòng tỷ bớt được tảng đá này. Tỷ mặc kệ đệ có bao nhiêu lý do, năm nay đệ phải thành thân!”

      “Tỷ!” Diệu nhi bất đắc dĩ, sao càng càng quá vậy?

      Trinh nương , “Diệu nhi, đệ năm nay hai lăm rồi, còn nữa, cứ tiếp tục kéo dài, biết người bên ngoài gì nữa đâu? Người ào phải hai mươi mốt đều thành thân, đệ đừng kéo dài nữa.”

      Diệu nhi gật đầu, “Dạ dạ dạ, đệ biết rồi, đệ cố gắng trong năm nay cưới đệ muội về cho tỷ.”

      Trinh nương lúc này mới hài lòng, “ nương tỷ kia?”

      Diệu nhi bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng về nương kia nữa, tỷ mau nhanh nấu cơm , đệ sắp chết đói rồi, chờ lát nữa tỷ phu cùng Cẩm nhi trở về, chúng ta liền ăn cơm luôn.”

      Trinh nương vừa buồn cười vừa tức giận, “Vừa rồi còn đói bụng, đệ chờ chút, tỷ làm ngay.”

      Nhìn Trinh nương ra ngoài, Diệu nhi thờ phào hơi, Trân muội bên cạnh tò mò nhìn, sau đó hỏi, “Cậu, cậu sao thành thân vậy? Cậu thành thân, nương con cậu suốt cho coi, cậu nếu thành thân, nương con cậu nữa.”

      Diệu nhi ôm nó vào trong ngực, biết lấy từ đâu ra cái túi , vừa mở ra, liền thấy đóa quyên hoa rất đặc biệt, vô cùng tinh xảo, phối màu cũng đẹp, Diệu nhi vừa cho Trân muội mang đầu, vừa bất đắc dĩ , “Cậu phải muốn thành thân, mà… biết mở miệng thế nào.”

      Trân muội quay đầu , “Cậu biết gì sao?”

      Diệu nhi gác lên đầu nàng, “Thành thân cần hai người lưỡng tình tương duyệt a, chuyện này con cũng hiểu, giống như đóa hoa này, con xem rất đẹp mắt, muốn có, cũng cần biết đóa hoa kia có nguyện ý để con hái xuống nữa. Quên , ta vậy con cũng hiểu được đâu, tóm lại a, chuyện của ngươi lớn, tiểu nha đầu như con chưa hiểu được đâu. Được rồi, cài đẹp lắm, cho nương con nhìn thử, nhìn xem xinh đẹp hay .”

      Trân muội cái hiểu cái gật đầu, vuốt quyên hoa mới đầu, vui vẻ nhảy xuống kháng chạy về phía Trinh nương hiến vật quý.

      Chờ nó ra ngoài rồi, Diệu nhi nằm kháng, thành thân… aiz, sao đau đầu như vậy chứ?

      Đến chạng vạng, Thẩm Nghị cùng Cẩm nhi trở lại, thấy Diệu nhi, Thẩm Nghị cũng vui vẻ, Trinh nương làm bàn đầy thức ăn, hai người uống vài chén, Thẩm Nghị cũng về hôn của Diệu nhi, Diệu nhi chỉ có thể liên tục đồng ý, năm nay cưới tức phụ về.

      Diệu nhi ở nhà hơn mười ngày liền chuẩn bị rời , nhưng lần này có chút đặc biệt.

      “Đệ muốn du lịch thiên hạ, sau đó ve bức《Non sông tráng lệ đồ》.”

      Thẩm Nghị vỗ vỗ vai , gật đầu , “Có chí khí.”

      Trinh nương lại đồng ý, “Đệ lần này biết đến bao giờ mới trở về, vẫn nhanh chóng thành gia mới đúng.”

      Diệu nhi bất đắc dĩ , “Tỷ, muốn nhân dịp này chưa thành thân ra ngoài chút, nếu thành thân rồi, thể nữa, nhiều nhất trong vòng năm nữa, đệ sau khi nhìn ngắm non nước trở về, trì hoãn thêm nữa.”

      “Cậu, cậu, con cũng muốn .” Trâm muội mang vẻ mặt hâm mộ nhìn Diệu nhi.

      Diệu nhi chọc chọc chiếc mũi của Trân muội, “Ngoan, ở nhà với nương con.”

      “Nhưng mà….” Trinh nương vẫn chưa từ bỏ ý định.

      Diệu nhi đặt hành lý vai, ngắt lời Trinh nương, “ nhưng gì cả, tỷ, đệ tự biết chừng mực. Đệ , tỷ tỷ tỷ phu hai người bảo trọng, Cẩm nhi phải nghe lời nương đó, Trân muội, cậu nhé!”

      Rốt cuộc lay chuyển được Diệu nhi, Trinh nương cũng chỉ có thể tùy .

      Qua mấy ngày, người lui tới nhà Thẩm Nghị ngày càng nhiều, đến cùng chuyện, đều về hôn của Minh nhi.

      Tác giả suy nghĩ của mình: vì hôn của Minh nhi, ta cảm thấy rất đau đầu, cưới nương thế nào mới tốt đây? Hổ nữ tướng môn? Hay dòng dõi thư hương?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 83: Thư nhà để vạn kim
      Người tới nhà Thẩm Nghị làm mai với Minh nhi ngày càng nhiều, có người nhà quan to quý nhân, cũng có nhà các tiên sinh xung quanh hoặc thân thích của các phu nhân, Trinh nương sau đó đơn giản đóng cửa tiếp khách, Minh nhi năm nay cũng mới mười tám tuổi, nàng tại phiền não chuyện hôn của Diệu nhi, cũng chưa cần lo đến hôn của Minh nhi.

      Từ từ, người đến dần ít , cuộc sống nhà Thẩm Nghị cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.

      Qua năm mới Minh nhi thể về, năm trước sớm viết thư muốn cùng các tướng sĩ mừng năm mới, Trinh nương đọc thư xong liền giục Thẩm Nghị hòi đáp. Thẩm Nghị đành bảo Cẩm nhi nghiền mức, mình trải giấy, với Trinh nương, “Nàng , ta viết.”

      Trinh nương nghĩ nghĩ, nhìn áo bông mới may trong tay , “Vậy cứ viết ở bên đó ăn có ngon ? Thời tiết rất lạnh đúng ? Mặc đủ quần áo ấm ? Chăn dày hay ? Chân tay bị nứt da chứ? Nghe biên quan lạnh khủng khiếp, nương may cho con hay bộ áo bông mới, bông dùng cũng mới dệt, may rất dày, mặc người vừa mềm vừa ấm áp, rất thoải mái.”

      Cẩm nhi bên cạnh xen mồm, “Cha, thêm câu, nương bất công đệ, đệ vẫn con mặc áo bông cũ sửa lại của đại ca đó, muội muội cũng chỉ có bộ áo mới. Viết ngay sau câu này của nương đó.”

      Trân muôi vừa ăn khoai nướng, vừa gật đầu, “Đúng vậy, cha thêm câu nè, nương quá bất công luôn.”

      Thẩm Nghị cười ha ha, dựa theo cầu của hai đứa viết thêm những lời này. Trinh nương bất mãn trừng mắt liếc Cẩm nhi cái, “Đại ca con ở biên quan dễ dàng sao? Hai con ở bên cạnh nương, bình thường đồ ăn ngon đều cho hai con trước, đại ca con ở bên ngoài biết như thế nào đâu!”

      Cẩm nhi cắn miếng lên củ khoai lang tay Trân muội, rầm rìn rầm rì , “Nương, nương đừng giải thích nữa, nương bất công là đúng rồi, đúng Trân muội?”

      Trân muội ôm khoai lang ngồi bên cạnh Cẩm nhi, gật đầu liên tục, “Đúng vậy đúng vậy.”

      Trinh nương lại muốn gì đó, Thẩm Nghị nhanh chóng ngắt lời, “Nàng tiếp , đừng để ý đến hai đứa nó.”

      Trinh nương nghĩ rồi lại tiếp, “Thiếp vừa đến đâu rồi? A, đến áo bông này. Ngoại trừ hai bộ áo bông này, nương còn chuẩn bị thức ăn cho con, đại bá mẫu năm nay đưa đến chiếc chân lợn hun khói, con nhận được nấu nồi, cải thiện bữa ăn, chân lợn này rất thơm đó.”

      xong Trinh nương lại hỏi Thẩm Nghị, “Tướng công, chàng đầu bếp bên đó biết làm làm sao giờ? Lát nữa thiếp cách làm, chàng cũng viết vào luôn ?”

      Thẩm Nghị cau mày, “Hẳn đâu, thịt này nấu chín là ăn được rồi, hay lát nữa cứ viết thêm vào, nấu được đứa kia lại được ăn, đồ ngon như vậy, ngày thường bọn nó nhất định khó có dịp được ăn.”

      Thẩm Nghị cùng Trinh nương cũng chưa tới biên quan bao giờ, vốn biết tình huống cuộc sống bên đó như thế nào, chỉ nghe người khác biên quan lạnh khủng khiếp, thức ăn thiếu thốn, cho nên khó khăn lắm mới nhờ được viện quân đưa đồ tiếp tế năm mới đưa thư dùm bọn họ, bọn họ chỉ có thể dùng mọi biện pháp đưa đồ tốt nhất qua.

      Trinh nương gật gật đầu, “Vậy lát nữa viết sau , chàng viết tiếp . Con, cũng cần lo lắng việc trong nhà, ăn uống thiếu, thân thể cha con cũng tốt, thân thể nương cũng tốt, đệ đệ muội muội cũng rất tốt. Tranh ca ca con năm nay được đánh giá rất tốt, được điều tới Giang Nam làm tri châu, lại có nhi tử, song hỷ lâm môn, khiến đại bá đại bá mẫu con vui vẻ đến muốn điên rồi. Khâm ca ca con quản lý quầy vải rất tốt, tức phụ Khâm ca con năm nay mang thai?”

      Câu cuối cùng là hỏi Thẩm Nghị, Thẩm Nghị sửng sốt chút, Cẩm nhi cùng Trinh muội cứ ngụm ngụm cắn khoai lang, Trân muội vừa ăn vừa nhắc nhở, “Nương, mang thai là Ngọc tỷ tỷ, Khâm tẩu tử sớm sinh rồi.”

      “Ồ.” Trinh nương gật gật đầu, tiếp tục nghĩ, “Khâm ca ca con quản lý quầy vải rất tốt, bọn họ đều tốt. Sinh ý của Thược tỷ tỷ phu con năm nay cũng tồi, sinh ý của nhị bá con cũng tốt, Hâm ca ca tại trở thành đại lão bản, nhị bá cùng nhị bá mẫu con nay đều chơi với tôn tử, việc trong nhà đều do Hâm nhi quản lý.”

      “Ngọc tỷ con mang thai, chắc khoảng tháng sáu năm sau dinh, tại tam bá mẫu cùng Uông phu nhân mỗi ngày đều chăm sóc kỹ càng cho Ngọc tỷ tỷ con, chỉ sợ có điều gì sơ xuất, Ngọc tỷ phu con còn nếu sinh con trai, mai này lớn lên cho theo con học võ nữa đó. Còn Đạc nhi, thành tích của nó tồi, năm nay chuẩn bị thi cử nhân. Đệ đệ con năm nay vào Hàn Đông viện, cũng biết sang năm nó có thể thi được vị trí học thủ nữa.”

      Nghe vậy, Cẩm nhi mất hứng, “Cha, câu cuối cùng xóa , con sang năm nhất định đứng đầu toàn trường, nương chẳng có lòng tin với con gì cả.”

      Thẩm Nghị mỉm cười, “Theo bộ dáng tại của con, lười biếng như vậy, ta thấy con rất khó thi được đó.”

      Cẩm nhi phục hừ tiếng, “Cha, chuyện khác dám , luận chuyện đọc sách, luận suy nghĩ, còn ai thắng con được đâu.”

      “Chỉ biết , thi xong rồi mới biết được.” Trinh nương liếc mắt cái, với Thẩm Nghị, “Tướng công, viết tiếp .”

      “Trân muội cũng thực ngoan, thực vâng lời. Cậu con du ngoạn thiên hạ rồi, chừng lúc nào đó lại tới chỗ con, con nếu thấy cậu con, liền với , chậm nhất sang năm, nhất định phải cưới tức phụ trở về. đến tức phụ, lúc trước có rất nhiều người tới làm mai cho con, chính con cũng chú ý chút, nếu có nương nào vừa ý, viết thư cho nương, nương xem cho. Đừng học cậu con như vậy, người lớn như vậy mà còn khiến nương lo lắng. Tóm lại, mọi việc trong nhà đều tốt, con nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, cha mẹ đều rất nhớ con, bảo trọng bản thân.” Trinh nương mấy câu sau có chút nghẹn ngào, rất lâu rồi gặp con, rất nhớ .

      Thẩm Nghị trấn an, “Chờ thêm hai năm, ta xin Hoàng Thượng triệu nó về, tại là thời điểm rèn luyện.”

      Trinh nương gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt, “Được rồi, thiếp nhiều rồi, còn lại mấy cha con viết .”

      Trân muội bò kháng tò mò xem thư, mềm giọng , “Cha, con cũng muốn . Cha với đại ca, bảo huynh ấy sớm về chút, con cũng nhớ huynh ấy lắm.”

      Thẩm Nghị vẫy vẫy tay với nữ nhi, “Nào, con qua đây, con muốn gì, tự viết cho đại ca con .”

      Trân muội bò bò qua, ngồi trong lòng Thẩm Nghị, cầm bút lông, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nghiêng bút viết xuống, vừa viết vừa thầm, “Đại ca, huynh phải về sớm chút nhé, muội nhớ huynh, chúng muội đều nhớ huynh, Huynh nhanh trở về chút , muội cho huynh ăn đường quế hoa, ngon lắm đó.”

      Nó viết rất lâu mới xong, viết xong vui vẻ , “Con viết xong rồi nè.” Thẩm Nghị vô cùng thân thiết xoa xoa đầu nàng, “Viết đẹp lắm, Trân muội như chúng ta viết chữ càng ngày càng đẹp.”

      Cẩm nhi nhướn cổ nhìn, khỏi chậc lưỡi, “Nương, nương khoa trương, chỉ mình nương cũng viết mất bảy tám tờ, cha còn chưa viết chữ nào đâu, đại ca vừa nhìn liền hiểu được.”

      Thẩm Nghị bật cười, đưa bút qua , “Con cũng viết cho đại ca con vài câu chứ?”

      Cẩm nhi nghĩ nghĩ, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nghị, cầm bút viết xuống, “Đại ca, người tới cầu hôn nhiều lắm, có vài người trông xấu lắm, có thể tưởng tượng nương nhà họ cũng chẳng xinh đẹp gì. Huynh trăm ngàn lần thể đồng ý, nếu huynh về sau khẳng định hối hận muốn chết cho coi.”

      Thẩm Nghị nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, “Con sao biết nương nhà người ta xấu chứ? Đừng lung tung.”

      Cẩm nhi rung đùi đắc ý , “Dù sao con cũng muốn co tẩu tử xấu xí.”

      Thẩm Nghị cuỗi cùng lại viết vài câu căn dặn, ngoài việc cần thân cận với thuộc hạ, tôn kính cấp , được sinh với người khác vân vân.

      Sau khi viết xong, Thẩm Nghị dùng túi giấy lớn bọc lại, Cẩm nhi nghĩ nghĩ, chậc chậc than, “Đây có thể là thư nhà nặng nhất toàn bộ quân doanh, đại ca lần này xem xong cũng phải mất mấy canh giờ rồi.”

      Trân muội nháo đòi thư, “Con cũng muốn nghĩ, con cũng muốn nghĩ.”

      Sau khi Cẩm nhi đưa cho nàng, nàng cũng học bộ dáng Cẩm nhi suy nghĩ chút, chậc chậc , “Đại ca cần mất nhiều thời gian để xem đâu.”

      Bộ dáng nàng học theo Cẩm nhi kia đáng thể diễn tả nổi.

      Trinh nương xoa xoa đầu nữ nhi, sau đó bắt đầu đóng gói đồ đạc, hai bộ áo lông, chân lợn bao trong giấy dầu, đại bao thoạt nhìn rất căng, tất cả làm xong chỉ còn chờ quan quân tiếp viện đến lấy nữa thôi.

      Hai ngày sau, quan quân tiếp viện biên quan tới, Thẩm Nghị trịnh trọng đưa đồ qua, lại đưa thư cho quan quân, quan quân đặt thư vào trong ngực, nhìn gánh nặng này cười , “Tục ngữ , thư nhà để vạn kim, thứ trong lòng ta đây mới là bảo bối thực đó. Thái phó đại nhân xin trở về , hạ quan nhất định đem thư cùng đồ đưa tận tay tướng quân.”

      Thẩm Nghị ôm quyền, “Làm phiền rồi.”

      Qua năm mới, nhà Thẩm Nghị theo lệ thường về trấn Tú Thủy, tại Thẩm gia thêm người, cũng gả ra ngoài hai nương, tuy cũng đoàn viên, nhưng nghĩ tới đứa thể về nhà cùng trải qua năm mới, trong lòng khỏi cảm thấy thiếu thiếu.

      Quân đội tiếp tế tiếp viện vì để đuổi kịp trước khi các tướng sĩ mừng năm mới, dọc đường đều rất nhanh, cuối cùng tới biên quan khi tháng chạp, bình thường đội tiếp tế tiếp viện cuối năm ở biên quan đều được các tướng sĩ biên quan tôn trọng. Bởi vì lộ tuyến hằng năm của bọn họ đều như nhau, trừ phi được đánh giặc, còn những năm tháng thái bình, năm trước đường nào, năm nay cũng như vậy, ít người nhà tướng sĩ đều chờ bọn họ dọc đường , chỉ bởi vì muốn đưa cho thân nhân nhà mình ở nơi biên quan phong thư, kiện quần áo.

      Quân đội này ven đường nhận thư đó, dù sao cũng tiện, chỉ cần phải vật phẩm quá nặng, có những thứ nhè như quần áo linh tinh, cũng giúp mang , hơn nữa thu tiền, hoàn toàn là tiện tay làm chuyện tốt. trạm dịch gửi thư rất đắt, rất nhiều tướng sĩ vài năm cũng nhận được thư nhà, quân đội tiếp tế tiện viện này xuất giải quyết vấn đề này.

      Cũng bởi như vậy, đội ngũ này rất có uy vọng trọng quân đội, nếu ven đường gặp được quân đội của quân ta cũng dưới tình huống phạm vi cho phép hộ tống đoạn, khi mới bắt đầu truyền thư tặng đồ chỉ là tiện tay, sau lại trở thành phong tục, dân chúng cũng thực thích quân đội này, hoàng đế cũng từng khen ngợi vài lần, bởi vì đội ngũ này có phong tục như vậy, thậm chí ở khi quốc gia bùng nổ nạn đói, chung quanh đều xuất dân kích động chạy loạn, lộ tuyến của đội tiếp tế tiếp viện này cũng chưa từng xuất nạn dân bao giờ, đều bình an tới biên quan. Tất cả đều là những chuyện sau này, chưa cần nhắc tới.

      Đội tiếp tế tiếp viện sau khi đến quân doanh, mọi người đều sớm xếp hàng chờ dài cổ, cũng phải chờ vật tư, mà xem có thư cho mình hay .

      Theo lệ thường khi trước, phải chuyển vật phẩm trước, sau khi những đồ tiếp tế tiếp viện giao cho quân doanh xong, lại cùng quân doanh giao thiệp tốt xong, chính là lúc đưa tin.

      Quan quân của đội tiếp tế tiếp viện đem thư của các tướng sĩ giao lại cho tướng lãnh trong quân doanh, để bọn họ phát . Thư nhà của những tướng quân nhừ Minh nhi, đều là thủ lĩnh của đội tiếp tế tiếp viện trực tiếp đưa .

      Minh nhi mở bao túi ra xem, mà mở thư ra xem trước, từng chữ từng chữ đọc xong, vừa đọc vừa cười, cười cười nhưng lại cảm thấy trong lòng có chút gì đó chua chát.

      Mô Dung tướng quân vào, thấy bao đồ, lại nhìn tệp thư dày tay Minh nhi, khỏi cười, “Mãi thấy ra, ra thái phó đại nhân cũng là người nhiều.”

      Minh nhi cười , “Cơ bản đều là nương ta , nương ta còn tặng chiếc chân lợn hun khói đến, tướng quân, đêm nay chúng ta liền làm ăn .”

      Minh nhi mở bao ra, mở từng lớp từng lớp giấy dầu, bên trng quả nhiên là chiếc chân lợn thơm ngào ngạt, Mộ Dung tướng quân vừa thấy mắt liền sáng lên, “Thứ này ăn rất ngon! Nấu lên rất thơm đó. Ở nơi này, chỉ có thể ăn thịt trâu thịt dê, ăn đến mức cả người đều mang mùi luôn rồi.”

      Minh nhi rút tờ giấy ra, “Nương ta ngay cả cách làm cũng đẫ viết rồi, lát nữa để đầu bếp làm, chúng ta gọi vài tướng quân nữa, đến nếm thử chút.”

      “Ha ha ha, được! Mấy tên nhãi kia có lộc ăn rồi, ta với bọn họ, lại lấy vài hũ rượu ngon, chúng ta náo nhiệt phen.” Mộ Dung tướng quân cười gật đầu, xoay người ra ngoài.

      Minh nhi xem thư, lại nhìn áo bông Trinh nương gửi tới, cẩn thận cất thư , giữ lại trong ngực.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 84. Minh nhi làm mai
      Minh nhi đóng quân ở biên quan năm năm, rốt cuộc được hoàng đế triệu về, thành võ quan ở kinh thần, cần tiếp tục chịu khổ bão cát. Trinh nương cùng Thẩm Nghị tất nhiên rất vui mừng, năm năm này, Minh nhi chưa từng về thăm nhà lần nào, ở biên quan bảo vệ an nguy quốc gia, thường ngày thể tùy ý trở về.

      Minh nhi sau khi về nhà, diễn ra đại , cần cũng biết, hôn của . Mười tám tuổi tới biên quan, tròn năm năm, khi trở về, Minh nhi đen rất nhiều, người cũng tục tằng, nhưng đối với phu thể Thẩm Nghị mà , có thể gặp mặt con thường xuyên mới là chuyện tốt.

      Hôn của Minh nhi trở thành chuyện ưu tiên hàng đầu của Trinh nương, mỗi ngày vội vàng quan tâm dò hỏi nên tìm cho con nương như thế nào, người đến hỏi thăm cũng nhiều, Trinh nương lần này đóng cửa tiếp khách giống lần trước, lần này mở cửa, cười khanh khách tiếp đón từng người .

      Người đến hôn nay rất đặc biệt, là phu nhân của của thế tử tiểu An vương gia, sau khi lão An vương gia qua đời, tước vị được truyền đời, tiểu An vương gia kế thừa tước vị, đứa con lớn nhất của cũng thừa kế ngôi thế tử, thế tử khoảng ba mươi tuổi, thế tử phu nhân cũng xàm xàm tuổi , lúc này ngồi trong nhà Thẩm Nghị, vài lời nhàn thoại với Trinh nương.

      Thế tử phu nhân xuất môn, nhà hoàn bà vú bên người tất nhiên có cả đóng lớn, tuy rằng sớm biết tiên sinh trong thư viện Tùng Nhân luôn tiết kiệm, nga cả trong nhà thái phó cũng giản đơn, nhưng khi tiến vào, thấy nhà thái phó ngay cả bà vú già cũng có, vẫn quen. Đành căn dặn để nha hoàn thân cận theo mình thôi, những người khác chờ trong viện.

      Trinh nương gần đây sớm quen với trường hợp của mấy phu nhân, lúc này thực thản nhiên.

      Phu nhân thế tử cười trong trẻo, “Sớm muốn tới thư viện xem thử, cũng muốn thăm phu nhân, nhưng công việc trong nhà bề bộn, tìm được thời gian rảnh, hôm nay rốt cuộc gặp được. Thế tử nhà ta thường thái phó đại nhân là cao nhân, hôm nay vừa thấy, quả nhiên như vậy, trách được có thể nuôi dưỡng nhi tử tốt như Uy Vũ tướng quân!”

      Có người khen con mình, Trinh nương cũng cao hứng, “Thế tử phu nhân quá khen rồi.”

      Thế tử phu nhân cười , “Cũng phải ta tán thưởng gì, Uy Vũ tướng quân tồi. Ta cũng vòng vo nữa, Uy Vũ tướng quân giờ hồi kinh, nghe vẫn độc thân, tướng quân vì nước vì dân, bên người sao có thể thiếu người chăm sóc? Trước đó vài ngày nghe phu nhân sắp xếp hôn cho tướng quân, biết…. muốn…..?”

      Trinh nương mỉm cười, “Ta cũng thấy giờ lớn, bên người hẳn nên có người chiếu cố, nhưng trước mắt chưa thấy người thích hợp, cho nên cũng chưa thành.”

      Thế tử phu nhân nghe vậy y cười mặt càng sâu, “Phu nhân, nhà mẹ đẻ ta có chất nữ, là nữ nhi của đại ca ta, năm nay mười tám, ôn hòa rộng lượng, bộ dáng cũng nhất đẳng, tại khuê nữa cũng chưa từng tìm phu quân.”

      Nhà mẹ để của thế tử phu nhân phải là tiểu thư phủ Tín quốc công, môn hộ này có phải có chút cao ?

      Ý tưởng này cũng chỉ chợt lóe trong đầu Trinh nương, nàng lập tức cười đáp lại, “ nương tốt như vậy, người cầu hôn chắc sớm đạp hỏng cửa mất rồi, hôn Minh nhi nhà chúng ta còn xin phu nhân lưu tâm chút.”

      Thế tử phu nhân nghe vậy gật đầu liên tục, “Phu nhân khách khí, đều là đứa nhà mình cả.”

      Tiễn bước thế tử phu nhân, chờ sau khi buổi tối Thẩm Nghị về, Trinh nương với về chuyện này, “Tục ngữ nhà cao cửa rộng gả nữ, thấp hộ cưới vợ, tiểu thư phủ Tín quốc công, có thể vừa mắt chúng ta sao? Cưới về rồi có thể khó hầu hạ hay ? Chuyện triều đình thiếp hiểu, cũng hiểu được môn phong nhà họ ra sao. Nếu người bên ngoài mà cũng liền thôi, nhưng lại do thế tử phu nhân tự , chuyện này quả dễ giải quyết.”

      Thẩm Nghị pha ấm trà, khẽ uống ngụm, thảnh thảnh thơi thơi , “Sao lại dễ giải quyết? Nàng thấy tiểu thư kia tốt, liền định, thích thôi, sao đâu? Dù sao danh nghĩa thái phó này của ta, cũng có quan hệ gì với bọn họ.”

      Trinh nương , “Chàng nha già mất rồi, cưới tức phụ đó, chàng lại cho rằng chuyện này dễ dàng? Chàng tuy rằng chỉ danh nghĩa, nhưng vẫn là người trong triều a, chàng cần thay con nghĩ chút, quên quên , thiếp với chàng nữa, ngày mai thiếp thương lượng với Hoa Đào tỷ chút.”

      Thẩm Nghị lắc đầu, tiếp tục uống trà ngon của mình, nữ nhi cũng lớn như vậy rồi, có thể già sao?

      tới lui, Thẩm Nghị vẫn lén hỏi thăm chuyện trong phủ Tín quốc công, cuối cùng quả nhiên hỏi ra ít chuyện, Tín quốc công là người sai, tiểu thư mà thế tử phu nhân tới là tam nữ nhi của Tín quốc công, gọi Đan Khê, là tiểu thư khuê các điển hình.

      Kỳ nghĩ lại cũng biết phủ Tín quốc công rất tồi, dù sao thế tử phu nhân tại là tức phụ do cố lão An vương gia tự mình chọn, sao có thể tốt chứ.

      Trinh nương hôm sau tìm Hoa Đào thương lượng, Hoa Đào vừa nghe cũng cứ xem xét kỹ rồi sau, “Loại chuyện này thể qua loa, vừa nhìn biết, Minh nhi còn nữa, cần nhanh chóng cưới tức phụ vào nha, Đạc nhi nhà tỷ cũng đến tuổi cưới thê, nhưng cha nó cứ nhìn chằm chằm Minh nhi, đứa kia cũng giống cha nó, cứ dồn hết mắt vào nhìn, thế nào cũng phải chờ Minh nhi thân thân rồi mới thành hôn.”

      Hoa Đào xong liền giận, Thẩm Huy từ dạy bọn lớn có thứ tự, kết quả tốt lắm, Thẩm Gia Đạc sớm định tốt hôn nhân, lại bởi Minh nhi chưa thành thân mà dừng lại khiến Hoa Đào muốn chết.

      Thế tử phu nhân sau khi hồi kinh cũng bị phu nhân Tín quốc công mời , phu nhân Tín quốc công vừa thấy liền hỏi, “Thế nào?”

      Thế tử phu nhân uống ngụm trà, cười khanh khách , “Thẩm phu nhân sai, nhưng trong nhà có chút đơn giản, ngay cả vú già cũng có, ta tới nàng còn tự pha trà, nhìn như có nha hoàn, cũng đúng, nàng nguyên chỉ là nữ nhi của lão bản cửa hàng tạp hóa trong trấn thôi, đoán rằng cũng đọc nhiều sách vở gì, nhưng đối nhân xử thế rất tốt, cũng coi như đúng mực, rốt cuộc xũng sống ở thư viện hoàng gia nhiều năm như vậy, cũng có chút hiểu biết. Nhưng có chuyện tốt, cả nhà ở trong viện do thư viện cấp, viện kia có chút , nếu nhìn trúng, Đan Khê gả qua có chút khổ.”

      Phu nhân Tín quốc công nhíu mày, “Điều kiện kém như vậy? Hay thoi , ta cũng sợ Đan Khê gả qua lại chịu khổ.”

      Thế tử phu nhân đồng ý , “Đại tẩu, đây cũng chỉ là tình huống nhất thời, quan hệ của Thẩm thái phó cùng Hoàng Thương tẩu đâu phải biết, lão vương gia khi còn tại thế cũng rất tán thưởng huynh đệ Thẩm gia, ngay cả công công muội cũng phải kính vài phần. Lại , Đan Khê gả qua, là cùng sống với Thẩm Gia Minh, đau phải sống với cha mẹ .”

      “Thẩm Gia Minh tại là tướng quân nhị phẩm, ngày sau phong hầu phong tước cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi đúng ? Cũng ở cùng công công bà bà cả đời, hơn nữa tại Thẩm Gia Minh là võ quan trong kinh thành, Đan Khê cũng ở lại kinh thành, đến lúc đó tẩu cũng tiện chăm sóc đúng , tại chỉ là nhất thời, sau này tốt rồi. Quan trọng nhất là, muội cũng hỏi thăm qua về Thẩm gia, nam nhân Thẩm gia nạp thiếp, chỉ bằng điểm này, liền có biết bao người muốn gả nữ nhi vào Thẩm gia, Đan Khê nhà chúng ta chịu ủy khuất đâu.”

      Phu nhân Tín quốc công cũng để ý điểm này, lập tức rộng mở tươi sáng, “Được, vậy phiền muội chuyến nữa, cố gắng thành chuyện này.”

      Thế tử phu nhân cười, “Đại tẩu sao thế, Đan Khê cũng là chất nữ của muội mà.”

      Khi thế tử phu nhân tới lần nữa, Trinh nương cũng định với nàng, chờ vài ngày nữa Minh nhi từ quân doanh trở về, mang Minh nhi tới An vương phủ làm khách.

      Khi Minh nhi được nghỉ, từ sớm Trinh nương gọi dậy, Minh nhi bất đắc dĩ ngáp dài, “Nương, hôm nay nương muốn làm gì vậy? Con hiếm lắm mới có thể ngủ giấc ngon lành mà.”

      Trinh nương đưa bộ xiêm y mới, cười , “Thay nhanh , lát nữa tới An vương phủ làm khách.”

      “Nương muốn làm gì vậy?” Minh nhi cảnh giác hỏi.

      Trân muội ở bên cạnh cười trộm, giọng , “Đại ca, nương muốn dẫn huynh xem tẩu tử tương lai của muội đó.”

      Trinh nương làm như muốn đánh Trân muội, “Tiểu nha đầu biết giữ miệng, tẩu tử tương lai cái gì, còn chưa vào cửa đâu. Lời này thể lung tung, đừng làm hỏng danh tiết người ta. Con tại lớn rồi, ra ngoài quy củ chút , đừng như dã nha đầu núi, quy củ, khiến người ta chê cười. Con cũng mau thay quần áo , muộn nương mang con theo đâu.”

      Trân muội le lưỡi, ôm quần áo chạy .

      Minh nhi bất đắc dĩ thở dài, “Lần này là nương nhà ai vậy?”

      “Tam tiểu thư nhà Tín quốc công, con tự xem chút, nếu thấy hợp, nương nhờ người cầu hôn.”

      Minh nhi nhíu mày suy nghĩ chút, “Tín quốc công? TÍn quốc công, nga, là , con nhớ ra rồi. Nương, con trước nha, xấu con thèm đâu.”

      Trinh nương bật cười thành tiếng, “Xấu nương cũng cho con cưới, nếu nương sau này ôm được tôn tử phiêu phiêu lượng lượng, con mau thanh quần áo, chúng ta ngay.”

      Thẩm Nghị cùng Cẩm nhi muốn lên lớp, cùng. Trinh nương mang theo Trân muội, dưới bảo hộ của Minh nhi tới An vương phủ.

      Sau khi về tiểu An vương gia coi Minh nhi như huynh đệ nhà mình, mà Trinh nương cùng phu nhân Tín quốc công cũng nữ quyến trong nhà tiểu An vương gia cũng thân quen, Trinh nương tuy rằng chưa bao giờ tham dự loại tụ hội của phu quân này, nhưng nữ nhân thường có rất nhiều điểm chung, giống như đứa , hơn nữa hôm nay quan trọng là hai bên xem đứa đối phương.

      Minh nhi khi vừa tiến đến, phu nhân Tín quốc công liền hài lòng cười ngừng, khí chất của Minh nhi cũng giống như loại võ tướng cao lớn thô kệch mà người ta thường nghĩ đến, thoạt nhìn còn mang theo phong độ của người trí thức, mà nam tử Thẩm gia đều có dung mạo tuấn tú, ngoại trừ việc có chút đen, toàn bộ dưới vẫn thực sai.

      Trinh nương ngồi xuống bao lâu, phu nhân Tín quốc công bảo tam nữ nhi Đam Khê của mình tới gặp, chỉ thấy tam tiểu thư dáng người yểu điệu, khuôn mặt trắng nón, cử chỉ dịu dàng, chuyện cũng nhàng ôn nhu, quả là tiểu thư khuê các được gia giáo rất tốt.

      Nhóm đại nhân vừa lòng, còn phải xem bọn có vừa mắt đối phương hay , tuy nam nữ thể gặp gỡ riêng, nhưng khi trưởng bối gặp gỡ nhau cũng có thể liếc mắt xem xét nhau chút, những chuyện còn lại, đúng ra chỉ là đùa, vui chơi giải trí thôi.

      đường về nhà, Trinh nương hỏi Minh nhi, Minh nhi cân nhắc lúc mới , “Nhìn cũng tệ lắm, cũng biết tính tình ra sao, chỉ cần là người hiếu thuận biết săn sóc được rồi.” Kỳ chỉ liếc mắt cái mà thôi, cũng thể nhìn ra điều gì, nhưng trong lòng Minh nhi cũng vốn chẳng có người trong lòng, nương bộ dáng tồi được rồi, tính tình ôn hòa rất tốt.

      luôn có lá gan rất lớn, khi bị phái tới biên quan đóng quân cũng sớm qua thanh lâu sở quán, đối với chuyện nam nữ chẳng có chút cảm giác mới mẻ nào, đối với nữ nhân, Minh nhi vẫn luôn coi trọng nữ sắc, càng thích cuộc sống hào hùng, đối với , lấy về thê tử cũng chỉ vì chăm lo cuộc sống cho phụ mẫu, giáo dục đứa , Chỉ cần làm tốt những chuyện đó, vậy cũng phụ thê tử, về chuyện tình cảm…. lâu ngày sinh tình thôi.

      Trinh nương đương nhiên biết những suy nghĩ của con mình, nghe lời này, cảm thấy ấn tượng của con đối với tam tiểu thư sai, ngẫm lại con bao lâu rời nhà, nương ngày thường đến cũng chưa qua sai, lần này khó có dịp mở miệng, nghĩ rằng tiểu thư này vừa mắt Minh nhi.

      Tam tiểu thư sau khi hồi phủ, phu nhân Tín quốc công cũng quên dò hỏi tâm tư nữ nhi, tam tiểu thư đỏ mặt cúi đầu nhăn nhó lên lời, phu nhân Tín quốc công thấy vậy, biết nữ nhi hài lòng.

      Tam tiểu thư tất nhiên thấy Minh nhi rất tốt, nữ nhi thường ôm ấp tình cảm, ai hy vọng phu nhân của mình là vị hùng tuấn tiêu sái? Minh nhi lại phù hợp với tiêu chuẩn này, đương nhiên đỏ mặt tỏ vẻ tất cả nghe theo an bài của mẫu thân.

      Hai bên xem trọng nhau, liền định ngày, việc hôn nhân này cứ vậy mà thành.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :