1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 75: Tỷ thí
      Nhìn thấy nụ cười của Mộ Dung tướng quân, Minh nhi phục , “Đừng tưởng rằng cung của ngài lớn rất giỏi, hai ta tỷ thí chút .”

      Chuyện này hay rồi đó nha, toàn bộ đại doanh Kinh Giao ai dám tỷ thí với Mộ Dung tướng quân, tại thế mà lại có tiểu tiểu oa nhi khiêu chiến với đại tướng quân, bọn binh lính đều tò mò tụ tập lại đây.

      Tâm tình vui đùa của hoàng đế trỗi dậy, theo sau ồn ào, “Được! Nếu vậy, mỗi người ba mũi tên, các người đều dùng cung của chính minh, chia làm hai bia ngắm bắn, xem ai lợi hại hơn.”

      Hoàng đế mở lời, Thẩm Nghị dù lo lắng cũng chỉ có thể gật đầu phải.

      Mộ Dung tướng quân cười ha ha, “Được! Đấu liền đấu !” Hiếm khi có người khiêu chiến , còn là oa nhi nữa, sao lại hứng thú cho được.

      Bia ngắm dựng xong, cung cũng được chuẩn bị, ba mũi tên cũng chuẩn bị xong. Bia ngắm của Mộ Dung tướng quân so với Minh nhi xa hơn chút, thứ nhất bởi vì cung to, tên bắn ra vừa nhanh vừa mạnh. Cung của Minh nhi giành cho trẻ , lực cũng .

      Minh nhi cậy mạnh nhất định phải cùng khoảng cách, hai người xác định ranh giới, phân biết đứng thẳng.

      Hoàng đế cùng Thẩm Nghị ngồi xem ở phía sau, mọi người xung quanh đều là binh lính cùng các tướng lĩnh khác, chỉ thấy giữa sân người là đại hán khôi ngô tuân tú, người khác lại là tiểu hài tử, thể ngạc nhiên.

      “Tiểu oa nhi, ngươi chỉ cần bắn ba mũi tên đều trúng hồng tâm, nếu như ngươi thắng, ta cũng đồng ý đến năm ngươi mười sáu tuổi trực tiếp được nhận vào dưới trướng ta. Nếu ngươi thua, ngươi cũng đừng tham gia quân ngũ nữa, học giỏi võ nghệ, lớn lên làm thị vệ cho Hoàng Thượng .” Mộ Dung tướng quân cười ha ha. Dưới trướng , nếu quốc gia lâm nguy xuất chinh. Mà ở bên cạnh hoàng đế, quanh năm nhàn tản.

      “Hừ.” Minh nhi cười đầy tự tin.

      Kéo cung, bắn tên, tên thứ nhất, chính giữa hồng tâm.

      Mộ Dung tướng quân gật đầu tán thưởng, tùy tay kéo tên lên, kéo căng giây cung, bá tiếng, tên xuyên qua hồng tâm, xuyên qua mặt sau.

      Chúng binh lính đều cỗ vũ, liên thanh khen ngợi trầm trồ.

      Minh nhi bất vi sở động, tiếp tục kéo cung, bắt tiên, tên bay qua, mũi tên thứ nhất hồng tâm bị bắt thủng. Có phó tướng tới xem xét chút, gật đầu liên tục, tên thứ hai ràng thay thế vị trí tên thứ nhất hồng tâm.

      Mộ Dung tướng quân thấy vậy, cung khỏi nghiêm túc đánh giá lại đứa này, so với những đứa trẻ cùng tuổi mà , có thể đạt tới độ chính xác cùng sức mạnh như vậy quả dễ.

      đơn giản ngừng bắn, vươn tay chỉ vào bia ngắm, “Nếu ngươi lại bắn trúng nữa, coi như ngươi thắng.”

      Minh nhi nhìn nhìn bia ngắm lại được dựng lên lần nữa, cân nhắc chút , “Như vậy chẳng có nghĩa gì, ta cưỡi ngựa bắn.” xong, nó chạy đến trước con ngựa, đây đều là chiến mã, bình thường rất nghe lời, có phó tướng giúp nó trèo lên, mọi người đều nảy sinh mong đợi với đứa này, nếu có thể vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên, vậy đưa kia quả rất giỏi!

      Thẩm Nghị khẩn trương, cưỡi ngựa bắn tên đâu phải trò đùa, muốn tiến lên ngăn cản Minh nhi, có tướng sĩ bên cạnh với , “Thái phó đại nhân cần lo lắng, chiến mã này đều trải qua huấn luyện, chúng ta cũng đều theo dõi, tuyệt đối làm công tử bị thương chút nào.”

      Thẩm Nghị tiện gì nữa, đành thành đứng nhìn.

      Phó tượng vỗ lên mông ngựa, con ngựa liền nhàng di chuyển, Minh nhi cầm cung, nhắm, bắn tên. tên này tuy bắn chính xác giữa hồng tâm, nhưng nằm trong phạm vi hồng tâm, người cung quanh đều vỗ tay khen ngợi, ngay cả hoàng đế cũng đứng lên vỗ tay ủng hộ Minh nhi.

      Minh nhi đắc ý, khuôn mặt nhắn cười rộ lên, thấy nó sao, Thẩm Nghị mới yên tâm.

      Mộ Dung tướng quân đến gần nhìn nhìn bia ngắm, tên bắn trúng , nhưng mũi tên cắm vào sâu, hơi chạm vào liền rơi ra. cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó trở về hỏi Minh nhi xuống ngựa, “Ngươi tên gì?”

      mặt Minh nhi tràn ngập ý cười , “Ta gọi Thẩm Gia Minh!”

      “Được! Bản tướng quân tặng chiếc cung này cho ngươi, chờ đến khi ngươi có thể kéo dây cung này, mang theo nó đến gặp bản tướng quân!” Mộ Dung tướng quân tặng cho Minh nhi cây cung mà mình dùng kia.

      Minh ni vô cùng vui mừng, muốn đưa tay nhận lấy, Mộ Dung tướng quân lại đột nhiên rút về, “Cây cung này giờ ngươi còn chưa cầm được, ta sai ngươi mang đến tận nhà ngươi.”

      “Vậy ngài đổi ý chứ?” Minh nhi có chút chần chừ, loại chuyện này đương nhiên vẫn nên chắc chắn mới tốt.

      Mộ Dung tướng quân cười ha ha, “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy! Ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, ngươi còn sợ ta lừa tiểu hài tử nhà ngươi sao?”

      Minh nhi thế mới yên tâm, nó cười hì hì , “Sợ ngài gạt tiểu hài tử như ta đó.”

      Thẩm Nghị cau mày, , tâm muốn Minh nhi tòng quân, cũng biết đứa này sao lại như vậy, từ cứ thích chuyện này.

      “Thẩm Gia Minh, được hồ nháo.”

      Thẩm Nghị nghiêm mặt, đưa tay kéo Minh nhi trở về. Minh nhi hơi hơi ủ rũ nhưng rất nhanh lại thoải mái, giọng với Mộ Dung tướng quân, “Đại tướng quân, ngài chờ ta, đến mười sáu tuổi tới tìm ngài, đến lúc đó, ngài đừng quên lời ngài đó!” xong Minh nhi le lưỡi, đứng về bên cạnh Thẩm Nghị.

      Thẩm Nghị chắp tay hướng về phía Mộ Dung tướng quân, “Đại tướng quân, khuyển tử vẫn còn trẻ người non dạ, có điều phải, xin tướng quân bao dung.”

      Mộ Dung tướng quân cười có chút xấu hổ, ban đầu con tưởng cũng chỉ là công tử ham chơi, thích thứ mới mẻ thôi, cho nên mới qua loa đáp lời, đồng ý chỉ cần nó bắn trúng ba mũi tên chờ khi nó mười sáu tuổi thu lưu nó. Nhưng nghĩ tới đứa này lòng tòng quân, còn chuẩn bị tốt nữa, kỹ năng cưỡi ngựa cũng tồi, lập tức lòng tài lại nổi lên, nhưng vị thái phó đại nhân này… ràng phải thích đứa tòng quân a!

      sao, sao, công tử tuệ chất hơn người, thái phó quả nhiên biết cách dạy bảo a.”

      Mộ Dung tướng quân cười gượng vài tiếng, đáng tiếc cha nó đồng ý, mầm giống tốt như vậy nếu bồi dưỡng tốt, ngày sau tất thành châu báu!

      Hoàng đế lên tiếng đánh gãy cuộc chuyện của bọn họ, “Trẫm thấy các ngươi bắn tên, khiến tay trẫm cũng ngứa ngáy, người tới, chuẩn bị tên cho trẫm, trẫm cũng chơi chút vậy.”

      Hoàng đế muốn làm gì sao có thể được, vui vẻ chơi đùa bắn vài mũi tên, còn muốn cảm thụ cuộc sống huấn luyện bình thường của binh lính, bị đám người quỳ xuống đồng loạt hô “Xin hoàng thượng cân nhắc” khiến cho mất hứng, tùy ý mấy câu, bãi giá hồi cung.

      Thẩm Nghị tạm biệt hoàng đế, mang theo Minh nhi về thư viện Tùng Nhân.

      Vừa về thư viện bao lâu, Mộ Dung đại tướng quân phái người đưa cung đến. Bọn trong học viện sợ cấp đều kinh ngạc nhìn, phó tướng đưa cung tới cười hớ hớ nhìn đám đầu củ cải vây quanh minh líu ríu ầm ĩ, thấy bọn họ đòi muốn tự cầm lấy, liền cẩn thận buông cung ra, kết quả phải hai tiểu hài tử hợp lực mới có thể đỡ lấy.

      Thấy có đứa nóng lòng muốn kéo thử dây cung, phó tướng lập tức ngăn lại, “ thể kéo, cung này đến việc các ngươi kéo được, cẩn thận còn bị thương nữa.”

      Minh nhi dào dạt đắc ý đứng trước đám người, “Đừng chạm vào rồi làm hỏng, đây chính là của ta đó.”

      Uông Thừa Trạch khom lưng sờ sờ, hỏi, “Thẩm Gia Minh, ngươi sao lại có được cung này ?”

      Minh nhi hiên ngang , “Ta cùng đại tướng quân thi bắn tên, ta thắng, ngài ấy liền tặng cung cho ta, còn đồng ý sau này ta trưởng thành cho ta tòng quân nữa đó, Uông Thừa Trạch, ngươi cũng cùng ta , sau này hai chúng ta cùng xông trận giết giặc!”

      Uồng Thừa Trạch chút hứng thú lắc đầu, “Ta thích đánh giặc, với ngươi.”

      Minh nhi hư hừ hai tiếng, sau đó cẩn thận thưởng thức cây cung mới của mình, còn quên cho đám tiểu bằng hữu mình làm sao mà thắng được đại tướng quân, nó khoa chân múa tay vui sướng xong, đem bản thân miêu tả trở nên vô cùng oai phong, đám tiểu bằng hữu nghe xong kinh ngạc cảm thán.

      Thẩm Nghị cảm ơn phó tướng, vốn muốn giữ phó tướng lại ăn cơm, nhưng phó tướng lại cười khéo léo từ chối, “Trong doanh vẫn còn nhiều việc, tại hạ phải mau chóng trở về, đa tạ ý tốt của thái phó đại nhân, tại hạ quấy rầy nữa.”

      Cứ từ chối mãi, vị phó tướng tới tặng kia cũng rời .

      Thẩm Nghị lại nhìn cung, mày nhíu chặt.

      “Cung này do Minh nhi thắng được? Tướng quân kia đồng ý năm mười sáu tuổi thu nó?” Trinh nương lo lắng hỏi.

      Thẩm Nghị nhìn khuôn mặt tười cười đắc ý của Minh nhi, bất đắc dĩ , “Cung cũng đưa đến còn giả được sao, aiz….”

      Buổi tối khi ăn cơm, Minh nhi thể che dấu được kích động trong lòng nó, lúc ăn còn an phận, đùa nghịch với Cẩm nhi hai tuổi cười ngừng. Thẩm Nghị cùng Trinh nương lại ăn mà chút mùi vị.

      Thẩm Huy cũng nghe được Hoa Đào về chuyện này, Minh nhi hiếu động thích võ ở thư viện Tùng Nhân sớm có tiếng, nhưng võ là chuyện, tòng quân đánh giặc lại là chuyện khác, đánh giặc có thể chết người, đao kiếm nào có mắt, ai có thể cam đoan có thể luôn thắng chiến trường? Cũng bao giờ bị thương?

      Phu thê họ thừa dịp Minh nhi ở nhà khuyên Thẩm Nghị cùng Trinh nương, đơn giản thừa lúc tâm tính Minh nhi chưa , dập tắt lòng muốn tòng quân này của nó, như vậy, vấn đề liền được giải quyết.

      Thẩm Nghị cứ cân nhắc mãi, vẫn cảm thấy nên hỏi ý của Minh nhi, Minh nhi còn nữa, tám tuổi gần chín tuổi, đứa khi lớn cũng có suy nghĩ của chính mình, nếu nó chỉ nhất thời cảm thấy thích thú, việc này liền bỏ thôi, Nhóm đại nhân đôi khi quá mức gượng ép, có thể gây ra kết quả ngược lại.

      Gọi Minh nhi đến, Thẩm Nghị mang vẻ mặt nghiêm túc , “Minh nhi, cha hy vọng con hiểu được việc tòng quân có nghĩa gì. Đánh giặc phải trò chơi, lên chiến trường cần giết địch, con có biết giết địch nghĩa là gì ? Chính là giết chết người! Người kia, cũng có cha mẹ, cũng có thân nhân, cũng có huynh đệ tỷ muội, chỉ bởi vì cùng quốc gia, hoặc , bởi vì chung mục đích mà phải giết chết . Minh nhi, người chết , chẳng còn gì nữa. Ra trận còn có thể bị thượng, còn có thể nguy hiểm tới tính mạng, hài tử, con phải ràng chứ!”

      Minh nhi lần đầu tiên tự hỏi cẩn thận lúc, sau đó đưa đôi mắt sáng ngời nhìn lên, kiên định , “Cha, con thích quân nhân, con cũng muốn trở thành quân nhân. Con biết tòng quân ra trận có nghĩa gì, con cũng biết có thể bị thương, nhưng phụ thân, con thích loại cuộc sống như vậy, ngày như bây giờ quá bình thản, con thích.”

      “Minh nhi, cha cùng nương con, đều hy vọng con tòng quân, con giờ còn , chờ con lớn lên, có lẽ con có ước vọng khác, Minh nhi, con…” Thẩm Nghị khuyên.

      Minh nhi kiên định ngắt lời , “Cha! thay đổi, đây là việc con muốn làm nhất. Thanh Phong ca ca cho con biết rất nhiều chuyện trong quân doanh, con muốn làm tướng quân, nhất định phải làm tướng quân!”

      “Con…” Thẩm Nghị muốn gì, lai vì ánh mắt kiên định của Minh nhi mà nuốt xuống.

      “Thôi thôi, con ra ngoài .”

      Minh nhi nhìn thần sắc ảm đạm của phụ thân nhà mình hơi sửng sốt, yên lặng ra ngoài.

      Nó vừa ra, mành buồng trong được vén lên, sau mành là Trinh nương với vẻ mặt đau lòng. Thẩm Nghị ngẩng đầu nhìn thê tử, trong lòng hai người đều khó chịu lên lời.

      Qua vài ngày sau, Thẩm Nghị mời riêng sư phó võ nghệ tốt tới, thuê phòng ở dưới chân núi, chăm lo chu đáo, qua buổi trưa nào cũng đưa Minh nhi tới học võ. Minh nhi ngoài miệng chưa , nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng, gắng sức theo sư phó học võ.

      Thẩm Huy biết được, chỉ hít sâu, “Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ!”

      Hoa Đào có chút thể tiếp nhận được, ai cũng biết tòng quân phải chuyện tốt gì. Lại , bọn họ là thế gia văn nhân, chỉ có đứa nhà võ quan mới cần theo con đường này, nàng với Trinh nương về chuyện này, thẳng thừng oán trách Thẩm Nghị quá chiều con, Trinh nương nghe xong, thầm thở dài, “Đứa kia từ phải làm tướng quân, ngày đó cha nó tìm nó chuyện, nó vẫn kiên trì muốn tòng quân, tướng công cũng chỉ có thể làm như vậy, bây giờ học nhiều chút, sau này cũng có thể bảo đảm.”

      cần gì khác, chỉ mong có thể an tâm! Cũng may tại thiên hạ thái bình, cũng có chiến loạn. Học thêm chút luôn có lợi, chừng ngày sau trưởng thành muốn tòng quân nữa.”

      Rốt cuộc Thẩm Nghị Trinh nương mới là cha mẹ đẻ, Hoa Đào dù thương đứa cũng thể thêm gì nữa.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 76: Thân thích Hà gia tới chơi
      Trinh nương cảm thấy mình gần đây thoải mái, buổi sáng tham ăn, ăn cơm lại chút vị. tại chiều nào sau giờ học Thẩm Nghị cũng muốn đưa Minh nhi tới chỗ sư phó dạy võ học tập, mỗi ngày Thẩm Nghị ở đâu đó đợi Minh nhi học xong, hai phụ tử mới cùng trở về.

      Cứ mỗi ngày như vậy, thời gian dùng cơm chiều cũng chậm lại, nhóm đại nhân sao, nhưng Cẩm nhi mới hơn hai tuổi lại thể chịu đói, vừa tới hoàng hôn thời thời khắc khắc ngóng về phía cửa, mong ngóng phụ thân cùng đại ca sớm trở về.

      Trinh nương cảm thấy bản thân cũng giống như Minh nhi vậy, trở nên đặc biệt thể chịu đói được, hai ngày trước đó, điểm tâm mà Tam Nha xuống núi mua về hết rồi.

      Nàng từng sinh hai hài tử, đương nhiên biết mình sao lại như vậy, chờ khi Thẩm Nghị về cho kinh hỉ.

      Để Cẩm nhi tự chơi kháng, Trinh nương cùng Tam Nha cùng ngồi thêu thùa, cùng chuyện phiếm.

      “Tam Nha, ngươi năm nay bao tuổi rồi nhỉ?” Trinh nương bắt đầu chuẩn bị quần áo cho hài đồng, tuy rằng phần lớn xiêm y của Cẩm nhi đều là xiêm y của Minh nhi mặc để lại, nhưng cũng thể làm chút đồ mới nào, hai hài tử đều rất mau lớn, chỉ qua mấy tháng, quần áo ngắn rồi.

      Nhất là quần áo của Minh nhi, mỗi ngày luyện võ, phí hài phí quần áo, việc này khiến Trinh nương giúp may quần áo cho Cẩm nhi, quần áo của Minh nhi do Tam Nha giúp làm.

      Tam Nha cắn đứt đầu chỉ, lại xe chỉ luồn kim, rồi mới trả lời Trinh nương, “Bẩm phu nhân, nô tì năm nay mười chín rồi.”

      Trinh nương hơi dừng lại chút, “ nhanh đó, nháy mắt mà ngươi trở thành đại nương mười chín tuổi rồi.”

      Tam Nha cười cười, Trinh nương khỏi cẩn thận đánh giá nàng, Tam Nha lớn rồi, mặt mũi cũng nẩy nở, thân mình cũng phập phồng yểu điệu, lúc trước ba tiểu nha hoàn, Hỉ nhi sớm thành thần, gả cho tiểu nhị trong hiệu vải Thẩm Ký, tiểu tử béo béo tròn tròn. Đông oa cũng cùng sai vặt của Thẩm Huy là Phúc Sinh định thân, chỉ còn chờ vào cửa nữa thôi.

      Trinh nương khâu hai mũi, cười hỏi, “Ngươi cũng là đại nương, có vừa ý tiểu tử nào chưa?”

      Tam Nha xấu hổ đỏ mặt, quay người qua, “Nào có, phu nhân cứ chọc Tam Nha tìm vui đâu. Tam Nha muốn hạ phu nhân cùng lão gia cả đời!”

      “Vậy sau này ngươi đừng trách ta khiến ngươi chậm trễ đó, oán ta cho ngươi lập gia đình.” Trinh nương đùa.

      Tam Nha càng thêm thẹn thùng, “Phu nhân nữa ta ngồi cùng phu nhân nữa đâu.”

      Trinh nương cười trấn an, “Rồi rồi rồi, ta , ngươi cũng phải vì bản thân mà quyết định , ta cũng lưu ý giúp ngươi, lớn thể lưu lại mãi, luôn phải xuất giá mà.”

      Tam Nha giống như nghe thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ, ngẩng đầu lên, “Phu nhân…. Phu nhân có phải nhìn trung ai, muốn gả Tam Nha ?”

      Trinh nương thấy nàng hoảng sợ, nghe nàng như vậy khỏi cười rộ lên, “Nha đầu nhà ngươi, bình thường ngoan ngoãn lắm, lần này lại còn muốn dọa ta. Ta nếu nhìn trúng ai, chắc chắn với ngươi, tự dưng gả ngươi đâu.”

      Tam Nha lúc này mới yên lòng, khẽ ừ tiếng, gì nữa.

      Chiều đến, thủ vệ gác cửa thư viện đến báo, có người muốn gặp phu nhân Thẩm thái phó.

      Trong thư viện này chỉ có duy nhất vị thái phó là Thẩm Nghị, phu nhân Thẩm thái phó tất nhiên là Trinh nương, khi Tam Nha truyền lời Trinh nương còn thấy lạ, ai có thể tới gặp nàng? Nghĩ nghĩ, nàng để Tam Nha truyền lời ra ngoài.

      Tam Nha ra viện, , “Phiền toái các ngươi truyền lời lại, bà nội nhà ta , có khách lạ tới tìm lão gia nhà ta. Nữ quyến chúng ta tiện gặp khách.”

      Người nọ mỉm cười, “Phiền tỷ tỷ lại tới truyền lời, người tới là bá bá của phu nhân, muốn thương lượng chuyện để cha mẹ phu nhân nhập phần mộ tổ tiên lúc trước.” Thư viện Tùng Nhân là thư viện hoàng gia, quản lý rất nghiêm. Hai lão hán tiến đến, người xưng là đại bá của phu nhân thái phó, người xưng là nhị bá phu nhân thái phó. Rất có vai vế, bọn họ cũng dám chậm trễ, thế mới tiến đến thông báo.

      Tam Nha nhíu mi, người Hà gia tuy nàng chưa gặp qua nhưng cũng nghe qua, chuyện này nàng dám quyết định, vào nhà cho Trinh nương, Trinh nương nghe xong trầm tư lát mới .

      “Ngươi theo , nếu đại bá phụ nhị bá phụ đều đến, vậy mời vào .”

      Tam Nha vén áo thi lễ rồi ra ngoài.

      Đến cửa đại môn quả nhiên thấy hai lão hán, người béo chút là Hà Đại Lang, người có xương gò má hơi cao, hai má hao gầy là Hà Nhị Lang. Tam Nha bởi vì biết liền nhìn nhiều chút, dẫn tới Hà Nhị Lang trừng mắt nhìn nàng cái, “Ánh mắt tiểu nha đầu này là sao, phu nhân nhà ngươi thấy chúng ta còn phải gọi tiếng bá bá đó, mau chóng dẫn đường, nhìn đông rồi lại nhìn tây, cẩn thận ta với phu nhân nhà ngươi, bảo nàng đuổi ngươi đó!”

      Tam Nha tức giận khẽ hừ tiếng, lần gặp mặt đầu tiên này khiến nàng cảm thấy hai vị trưởng bối Hà gia chẳng phải người tốt đẹp gì.

      đường tới Thẩm gia, thấy Thẩm Nghị cùng Trinh nương ở tại cái tiểu viện, Hà Nhị Lang có chút chần chừ hỏi Hà Đại Lang, “Đại ca, chúng ta có phải hỏi lầm rồi , thái phó kia kỳ phải phu quân của Trinh nương . Huynh xem cái viện này, còn lớn bằng nhà chúng ta nữa, đường đường là thái phó mà lại ở trong loại nhà này sao?”

      Hà Đại Lang sờ sờ chút râu lưa thưa dưới cằm, lắc đầu, “ sai đâu, thấy khi chúng ta Thẩm Nghị, thủ vệ kia đều gọi thái phó đại nhân sao?”

      Mở cửa sân, Trinh nương đứng ở cửa, nhìn thấy bọn họ đến, Trinh nương tiến lên hành lễ, “Đại bá phụ Nhị bá phụ khỏe ạ.”

      thích, nàng dù sao cũng là vãn bối, lễ nghĩa cũng thể quên.

      Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang liếc nhìn nhau, Hà Đại Lang bước lên trước muốn nâng dậy, Trinh nương tự dậy, sắc mặt Hà Đại Lang lúc này hơi khó coi.

      Trinh nương cười ha ha vén mành lên, “Đại bá phụ cùng Nhị bá phụ xin mời vào bên trong ngồi, Tam Nha pha trà .”

      ai lại đánh người tươi cười, Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang đến có chuyện quan trọng, tự nhiên cũng so đo việc này.

      Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang vào phòng, liền thấy kháng là Cẩm nhi chơi đùa, nhưng rất nhanh, bọn họ bắt đầu quan sát bài trí trong phòng, chỉ thấy đồ dùng trong phòng đều rất đơn giản, tràn đầy vàng bạc ngọc ngà như trong tưởng tượng của bọn họ, Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang khỏi có chút thất vọng.

      Tam Nha bưng trà lên, Trinh nương mời, “Đại bá phụ nhị bá phụ, mời ngồi.”

      Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang ngồi xuống, thấy trong chén trà trước mặt, nước trà trong trẻo, uống ngụm hương vì vương vấn, Hà Đại Lang khỏi khen, “Quả là trà ngon, hổ là thứ trong phủ thái phó, trà này là thứ mà gia đình bình thường như chúng ta uống được.”

      Trinh nương mỉm cười, “Chỉ là chút trà thôi, cũng chẳng phải trà đặc biệt trân quý gì, đây là trà bán dưới chân núi tiết Thanh Minh trước, trăm hai mươi văn cân, gia đình bình thường đa phần uống loại này.”

      Hà Đại Lang ngượng ngùng cười, đặt chén trà xuống.

      “Hai vị bá phụ tới Hồ Châu chơi, hay là…” Thấy bọn họ , Trinh nương mở miệng trước.

      Hà Đại Lang vừa nghe tinh thần liền phấn chấn hẳn lên, tràn đầy tươi cười , “Là thế này, Trinh nương a, cha cùng nương cháu mất lâu như vậy, có phải cũng nên thương lượng chuyện nhập phần mộ tổ tiên hay ? Dù sao cũng là người Hà gia chúng ta, quả có đạo lý mai táng bên ngoài.”

      Trinh nương nghi hoặc hỏi, “Vậy muốn chúng ta ra bao nhiêu?” Chuyện có lợi, mấy đại bá của nàng làm đâu.

      Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang nghe vậy đều nở nụ cười, Hà Nhị Lang mang vẻ mặt hiền lành cười, “Nha đầu nhà ngươi, chúng ta có phải người nhà nữa vậy? Còn cần các ngươi chi gì chứ, trạch đều được ta và Đại bá phụ cháu trông coi, chỉ chờ các cháu trở về có thể để cha mẹ cháu nhập phần mộ tổ tiên.”

      Bọn họ càng như vậy, Trinh nương càng dám tùy tiện đồng ý. Chuyện này càng thêm cổ quái, “Việc này để ta cùng tướng công chút , đại bá phụ cùng nhị bá phụ tại ở nơi nào?”

      Trinh nương chuyển đề tài, chuyện phiếm cùng Hà Đại Lang Hà Nhị Lang chút.

      Buổi tối Thẩm Nghị theo lệ đón Minh nhi trở về, Tam Nha sớm nghênh đón, bô bô chuyện Hà Đại Lang Hà Nhị Lang đến chơi, Thẩm Nghị nghe xong khẽ gật đầu.

      “Bọn họ giờ còn ở trong nhà sao?”

      Tam Nha gật đầu, “Phu nhân mời họ ở lại ăn cơm, nhưng vẫn chờ lão gia cùng đại thiếu gia mà.”

      Chờ Thẩm Nghị cùng Minh nhi vào nhà, Tam Nha mới dọn thức ăn lên, có khách tới, đồ ăn hôm nay cũng phong phú hơn nhiều. Thẩm Nghị còn cầm ra bình rượu, rượu này do Phùng tiên sinh đưa đến. Thẩm Nghị ngày thường rất ít khi uống rượu, sau khi nhận rượu này vẫn để trong phòng bếp.

      Rượu được nhưỡng mười năm, vừa mở ra, hương rượu thoang thoảng khắp phòng. Hà Đại Lang Hà Nhị Lang cứ ly lại ly, Thẩm Nghị bồi hai chén lại thôi uống nữa. Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang cũng thấy ngại, hai người đối ẩm, uống hết cả vò rượu.

      Ăn xong cơm, bọn họ còn muốn ngủ lại nhà Thẩm Nghị, còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Nghị liền gọi người tiễn bọn họ về tiểu khách sạn dưới núi.

      Buổi tối hai phu thê về chuyện nhậm phần mộ tổ tiên, Thẩm Nghị trầm ngâm, “Nàng có tin rằng mấy đại bá của nàng tốt như vậy hay ?”

      Trinh nương lắc đầu, “Chuyện này biết đến bao nhiêu lần, cũng thấy bọn họ đồng ý, nay lại tự bám lấy, khẳng định có chuyện cầu xin chúng ta, hoặc có nguyên nhân gì khác.”

      Thẩm Nghị gật đầu, “Trước cứ theo dõi , nhiều năm như vậy rồi, cũng chẳng nóng vội hai ngày.”

      Trinh nương đột nhiên xấu hổ đỏ mặt, kéo tay Thẩm Nghị đặt lên bụng mình, bên tai Thẩm Nghị, “Thiếp hình như… có…”

      Thẩm Nghị giống như tin được, lại sờ sờ mới giật mình vui vẻ hỏi, “Nàng nàng lại có? Là nam hai hay nữ hài? Mấy tháng?”

      Trinh nương oán trách liếc cái, “Chàng a tên ngốc tử, cũng đâu phải lần đầu tiên làm cha. Thiếp sao mà biết nam hài hay nữ hài, còn chưa mời đại phu đến xem đâu, vốn hôm nay muốn mời đại phu xem thử, nhưng mà… vẫn để mai .”

      Thẩm Nghị vui vẻ tựa như trẻ , ôm Trinh nương vui mừng , ‘Được, mai chúng ta mời đại phu đến xem chút. Lần này khẳng định là nữ hài, ta tại chỉ mong có nữ nhi thôi.”

      Trinh nương bật cười thành tiếng, “Người ta đều hy vọng nhiều tử nhiều phúc, đến chàng lại cứ mong khuê nữa là sao.”

      Thẩm Nghị rung đùi đắc ý , “Chúng ta có hai nhi trư, tự nhiên phải có nữ nhi mới tốt.”

      “Nhanh ngủ thôi, chờ mười tháng nữa chẳng phải biết là nhi tử hay là nữ nhi sao.” Trinh nương cười , tay Thẩm Nghị lại đưa qua giúp nàng vén chăn lại, hai người ôm nhau ngủ say sưa.

      Hôm sau, Tam Nha mời đại phu tới xem, quả nhiên có thai hơn tháng rồi. Dựa theo tập tục, phải ba tháng sau mới được báo với mọi người, cho nên đối với người bên ngoài, Tam Nha chỉ Trinh nương được khỏe, mời đại phu đến bốc thuốc.

      Hà Đại Lang Hà Nhị Lang muốn gặp Trinh nương, lần này Trinh nương có thể khẳng định bọn họ có chuyện muốn nhờ vả, nhưng nàng gặp, mình khỏe, tiện gặp khách.

      Hà Đại Lang Hà Nhị Lang tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng tại bọn họ cần cậy nhờ người ta, cũng chẳng thể gì, chỉ có thể quấy rầy Trinh nương nữa. Còn xuống thôn trang dưới chân núi mua chút trứng gà để Tam Nha đưa về, là tặng cho Trinh nương bồi bồ thân thể.

      Nhìn trứng gà Trinh nương liền cười, hai đại bá này của nàng trong nhà cũng có chút tiền, nhưng lại chỉ tặng có mấy quả trứng gà. Thôi thôi, có thể tặng trứng gà cũng tồi rồi.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 77: Cái gọi là “bà con”
      Hà Đại Lang cùng Hà Nhị Lang cứ bám diết buông, ngày thứ ba lại muốn tới gặp Trinh nương, đúng lúc Thẩm Nghị đến ngày nghỉ, mời bọn họ tiến vào. Hà Đại Lang Hà Nhị Lang đến cũng chỉ là chuyện mộ phần của phu thê Hà Tứ Lang, lần nữa cam đam cái gì cũng cần.

      Thẩm Nghị cùng Trinh nương sau khi thương lượng quyết định, mặc kệ bọn họ sau đó muốn gì, tại cứ để phu thê Hà Tứ Lang nhập phần mộ tổ tiên mới là chuyện quan trọng, chuyện này xong xuôi xong mới xem xét bọn họ muốn gì.

      Hà Đại Lang Hà Nhị Lang thấy phu thể Thẩm Nghị đồng ý rồi, vui vẻ liên tục về trước chuẩn bị, hưng phấn này của bọ họ, càng khiến Thẩm Nghị cùng Trinh nương nghi ngờ.

      Viết thư gửi cho Diệu nhi, Thẩm Nghị cũng xin phép thư viện, hai người trước sau trở về Thẩm Gia, Nghỉ ngơi chưa được nửa ngày, Hà Đại Lang cho con mình tới mời Thẩm Nghị nhìn phần trạch sớm chuẩn bị tốt.

      Thẩm Nghị mang Diệu nhi cùng, dù sao Diệu nhi mới là nhi tử độc nhất của tứ phòng Hà gia, Minh nhi cũng nháo muốn góp vui, Trinh nương bị nó làm phiền, nên đành đưa Minh nhi theo luôn.

      Đám người Thẩm Nghị dạo quanh vòng, phát Hà gia lần này cũng bỏ tiền, vị trí trạch của phu thê Hà gia rất tốt, còn mời đại sư dương xem phong thủy nữa, Thẩm Nghị thấy rất tốt, mời đại sư dương xem hộ ngày giờ.

      Từ núi xuống, Hà Đại Lang nhất quyết mời ba người Thẩm Nghị ăn cơm, Thẩm Nghị liên tục từ chối, nhưng chịu nổi nhiệt tình của nhà người ta, nên vẫn .

      Thẩm Nghị vốn kỳ quái thái độ Hà gia sao lại thay đổi lớn như vậy, nhưng sau khi tiến vào đại viện xong lập tức hiểu được. bàn lớn thức ăn được chuẩn bị sẵn, ngay cả Huyện lệnh đại nhân cũng chờ ở đó từ lâu.

      Huyện lệnh đại nhân họ Hà, vốn chẳng có quan hệ gì với Hà gia, là người ngoại tỉnh. Nhưng từ sau khi biết Hà gia có gia là thái phó của đương kim thiên tử, liền vội vàng chuyện thân thích với Hà gia, bao đời tổ tiên trước kia là thân nhân với Hà gia, người Hà gia cũng có suy nghĩ của riêng mình, hai bên cùng hỗ trợ, bởi vì Huyện lệnh tuổi còn trẻ, Hà Đại Lang cứ vậy thu được biểu đệ, mỗi ngày đều kêu biểu đệ biểu ca vô cùng thân thiết.

      Hà huyện lệnh vừa thấy Thẩm Nghị đến liền tiến lên tiếp đón, “Thái phó đại nhân, hạ quan bái kiến thái phó đại nhân.”

      Thái phó là trong “tam công”, Thẩm Nghị tuy có danh thái phó, nhưng tham dự chính , lãng phí chức danh chính nhất phẩm. Nhưng bởi tham dự chính , lại có quan hệ rất thân với hoàng đế, điều này vô hình khiến địa vị Thẩm Nghị trở nên có chút siêu nhiên, ngày thường Thẩm Nghị thực chú ý điểm ấy, cũng lén kết giao với quan viên. Huyện lệnh chỉ có thất phẩm, cho nên Hà huyện lệnh vừa thấy Thẩm Nghị liền bái lạy, cũng đáng trách.

      Nhưng Thẩm Nghị mất hứng, Hà gia tại muốn làm gì, xem như hiểu được đôi chút, ràng đánh chủ ý lên danh hào của để liên hệ với quan viên mà thôi.

      Huyện lệnh kia rất biết nhìn sắc mặt người khác, Thẩm Nghị mất hứng, liền dùng mắt ra hiệu cho Hà Đại Lang, Hà Đại Lang lấy lòng tiến lại, “ gia, chúng ta vào trong ngồi , bá mẫu đều chuẩn bị xong cơm nước rồi. Vị này là Hạ đại nhân, kỳ là thân thích bà con xa nhà chúng ta, vai vế ngươi còn phải gọi bằng tiểu thúc đó.”

      Hà huyện lệnh xua tay, khuôn mặt tươi cười , “Sao được sao được, thái phó đại nhân là đế sư, quan nhất phẩm đó, hạ quan chỉ là tiểu quan thất phẩm mà thôi, sao dám để thái phó đại nhân gọi biểu thúc. Đại nhân, mời ngài vào trong ngồi.”

      Diệu nhi giờ cũng lớn, nghe vậy liền cười lạnh tiếng, “Từ trước tới nay, ta nhưng chưa từng nghe qua cha ta rằng ta còn có biểu thúc nữa đó.”

      Hà Đại Lang trừng mắt nhìn cái, “Ngươi cìn biết cái gì, lúc cha ngươi mất ngươi mới bao nhiêu tuổi, tỷ tỷ ngươi còn chẳng biết, ngươi sao biết được mà ?”

      Diệu nhi cười khinh miệt, quay đầu qua chỗ khác, Thẩm Nghị nhíu mày, Diệu nhi do cùng Trinh nương tay nuôi lớn, Hà Đại Lang giờ lại dùng khẩu khí như vậy khiến rất khó chịu.

      Hà huyện lệnh khẽ huých Hà Đại Lang, Hà Đại Lang thế mới chú ý tới sắc mặt Thẩm Nghị ngày càng đen, trong lòng khẽ hừ tiếng khinh miệt, nếu phải nữ nhi tứ phòng gả vào chỗ tốt, tiểu tử này giờ dám chuyện với như vậy sao? Nếu sớm biết Thẩm Nghị có được tiền đồ lớn như vậy, sớm gả nữ nhi nhà mình sang.

      Thẩm Nghị dừng bước lại, hơi hơi chắp tay, “Ta lâu gặp đại ca cùng tẩu trư, nhớ vô cùng. Lại hôm nay cũng với người nhà ăn cơm ở bên ngoài, cảm ơn ý tốt của đại bá phụ nhị bá phụ tam bá phụ, vẫn để ngày khác .”

      Thẩm Nghị cing, cũng để Hà gia kịp giữ lại, dắt Minh nhi bước , Diệu nhi cười đắc ý, cũng theo Thẩm Nghị về.

      Về tới Thẩm gia, quả nhiên cả nhà từ lớn đến bé đều chờ ăn cơm. đến việc này, Thẩm Phong mới , “Nhắc tới người nhà tứ đệ muội, chúng ta chỉ là thông gia khó mà gì. Nhưng lão tứ a, Hà gia lần này vị vị trí trưởng trấn nên mới tốn công tốn sức như vậy a.”

      Thẩm Nghị nghi hoặc nhìn đại ca.

      Trinh nương ngồi bên cạnh cười , “Đại bá, huynh cứ ạ, mấy đại bá kia của muội là người thế nào, lòng muội hiểu .” Minh nhi tự động ngồi lên bàn, Diệu nhi cũng ngồi bên cạnh Minh nhi.

      Tức phụ của Tranh nhi Phùng thi mang thai ngồi bên cạnh Liêu thị, chọc Cẩm nhi trong lòng Trinh nương ngừng muốn qua sờ bụng nàng.

      Thẩm Phong thở dài, “Trưởng trấn lúc trước là Chu trưởng trấn, năm nay lớn tuổi rồi nên muốn nghỉ ngơi, thể làm trưởng trấn nữa. Đại bá của tứ đệ muội muốn lên làm trưởng trấn, vì việc này sớm móc nối với huyện lệnh. Nghe huyện lệnh kia là biểu thúc bà con xa của tứ đệ muội?”

      Trinh nương lắc đầu, “Cha muội chưa từng nhắc tới biểu thúc nào.”

      Diệu nhi hì hì cười, “Cháu hôm nay thấy biểu thúc kia rồi, vừa thấy tỷ phu liền quỳ xuống, đại bá phụ đều phải nhìn sắc mặt mà làm việc.”

      Thẩm Nghị cầm đũa, “ đến chuyện đệ thể giúp được gì, cho dù có thể giúp đỡ, đệ cũng muốn giúp như vậy.”

      “Được rồi, ăn cơm thôi. Hiếm khí về nhà, việc này nữa.” Thẩm Phong cầm đúa, ý bảo mọi người ăn cơm.

      Vài ngày sau đó, Hà huyện lệnh tới mời vài lần, Thẩm Nghị đều lấy đủ loại cớ để ra ngoài, cho đến khi phu thê Hà Tứ Lang nhập mộ phần mới lộ diện. Trinh nương mang thai tiện tới nơi khí, nhưng cũng đưa đoạn đường, Diệu nhi ôm bà mẹ phụ mẫu, Thẩm Nghị cùng vài đứa cũng theo tiễn đưa, khai mộ lên, dựa theo nơi đại sư dương chỉ hạ táng, phu thê Hà Tứ Lang xem như nhập phần mộ tổ tiên.

      Chuyện mộ phần của phu thê Hà Tứ Lang xong xuôi, Hà huyện lệnh bắt đầu tìm đủ loại cơ hội để chuyện với Thẩm Nghị, nhưng Thẩm Nghị cũng ở lại trấn Tú Thủy bao lâu, ngày hôm sau quay lại thư viện Tùng Nhân.

      Bởi vì Thẩm Nghị cự tuyệt lời mời của Hà huyện lệnh, trong lòng Hà huyện lệnh cũng có chút khó chịu, cảm thấy Thẩm Nghị cũng giống như Hà Đại Lang có quan hệ tốt với Hà gia như vậy, Thẩm Nghị về nhà nhiều ngày như vậy, ngay cả Thẩm phu nhân cũng chưa thấy mặt, lại liên tưởng đến đủ loại chuyện hỏi thăm trước đó, cảm thấy Hà Đại Lang lừa gạt . Cứ như vậy, Hà Đại Lang trong cuộc tuyển chọn trưởng trấn còn lợi thế như trước, cũng qua lại mật thiết như vậy nữa.

      Lần về nhà này, Thẩm Nghị Trinh nương cũng làm được ít chuyện. Cửa hàng tạp hóa được vợ chồng Lưu Đại Trụ trông nom, Trinh nương chuyển nhượng cửa hàng tạp hóa cho Lưu Đại Trị, chỉ thu chút tiền mang tính tượng trưng, cũng coi như báo đáp ân tình của phu thê Lưu Đại Trụ.

      Chuyện về mộ phần của phu thê Hà Tứ Lang kết thúc, Trinh nương cũng coi như hoàn thành mọi tâm nguyện, chỉ còn chờ Diệu nhi lớn lên, cưới cho tức phụ, trưởng tỷ nàng đây hoàn toàn yên tâm.

      Mọi chuyện đều nhàn hạ, Trinh nương bắt đầu lo lắng đến chuyện hôn của Tam Nha. Nàng hỏi Tam Nha hai lần, Tam Nha đều có người trong lòng, nhưng về tiểu nhị của quầy vải, Tam Nha lại ưng.

      Trinh nương dọn dẹp đống quần áo thay xong cần giặt, gọi Tam Nha hai tiếng mà thấy đáp lại, vừa ra khỏi cừa phòng thấy Tam Nha hình như chuyện với ai. Đợi chốc lát, thấy vẻ mặt Tam Nha thẹn thùng tràn ngập tươi cười tiến vào.

      Tam Nha ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Trinh nương, sắc mặt liền trắng bệch, nàng biết Trinh nương thấy được bao nhiêu, cắn môi, có chút khẩn trương hỏi, “Phu nhân tìm nô tì sao?”

      Trinh nương cẩn thận đánh giá nàng chút mới , “Đây có chút quần áo, ngươi đem giặt .”

      Tam Nha khẽ gật đầu, nhận lấy quần áo, hai bước rồi lại quay đầu lại, “Phu nhân, vừa rồi… vừa rồi Hạ Đình tiên sinh tới, tể tướng đại nhân đến, lão gia cần qua đó dùng cơm, bảo tối nay chúng ta cứ ăn thôi, đại thiếu gia học xong đón về.”

      Trinh nương gật gật đầu, “Ta biết rồi, ngươi .”

      Tam Nha dạ tiếng, rũ đầu xuống bước vào phòng bếp nấu nước.

      Trinh nương nhìn theo nàng lúc lâu, trong lòng khỏi có chút nghi hoặc, nha đầu kia…. coi trọng Hạ Đình đấy chứ?

      Đến chạng vạng Hạ Đình quả nhiên đón Minh nhi trở về, Trinh nương giữ Hạ Đình lại ăn cơm, Hạ Đình cười, khéo léo từ chối, “Sư mẫu, học viện giờ thể rời được, học trò phải trông coi, học trò trước.”

      Trinh nương đành cầm túi trà đưa qua, nhét vào tay Hạ Đình, “Sư mẫu biết ngươi rảnh, uống trà được chứ, lá trà này cũng ngon, ngươi cầm uống .”

      Hạ Đình vui vẻ cầm lá trà, cứ mãi mấy câu cảm ơn, “Cảm ơn sư mẫu, vẫn là sư mẫu hiểu học trò.”

      Minh nhi đứng bên cạnh cười hắc hắc ngừng, “Tiên sinh còn biết làm nũng nữa chứ, bộ dáng giống đệ đệ của ta như đúc ấy.”

      Hạ Đình cười ha ha, nhiều năm qua, cùng cả nhà Thẩm Nghị thân, Trinh nương thường thường cho chút đồ, có đôi khi là thức ăn, có đôi khi là kiện xiêm y, từ chối vài lần được, từ từ còn câu nẹ nhiều như vậy nữa.

      Tiễn bước Hạ Đình, Trinh nương liếc mắt nhìn Tam Nha chút, quả nhiên thấy Hạ Đình xa rồi, Tam Nha vẫn si ngốc nhìn theo.

      Buổi tối Thẩm Nghị trở về, Trinh nương rót chén trà cho , “Hôm nay sao lại nhờ Hạ Đình tới chuyển lời, học viện sơ cấp phải có đống chuyện chờ xử lý sao? Chàng cũng để người ta đến nữa.”

      Thẩm Nghị bật cười, “Ta cũng đâu sai xử gì , vừa lúc phải về phòng mình lấy này lấy nọ, để về chuyển lời luôn, tránh cho lại phải nhờ người khác lại.”

      Trinh nương nghĩ nghĩ , “Hạ Đình còn nữa, hai mươi mấy rồi, nghĩ tới chuyện thành thân chưa?”

      Thẩm Nghị mang vẻ kinh ngạc hỏi, “Nàng biết?”

      Lần này đến lượt Trinh nương nghi hoặc, “Biết gì chứ?”

      “Hạ Đình cưới vợ rồi, năm trước vừa cưới đó, ta còn mua khối dương chi ngọc tốt nhất làm lễ vật mà.” Thẩm Nghị uống ngụm trà, “ yên lành, quan tâm tới hôn Hạ Đình sao.”

      Trinh nương có chút thất vọng, “ ra cưới vợ a, sao chuyện lớn như vậy chàng cũng tiếng. Vậy thê tử là người nơi nào? Sao chưa từng gặp qua?”

      Thẩm Nghị nhìn nàng thêm vài lần, “Cũng phải chuyện lớn gì, thê tử là người ở gia hương, ở nhà phụng dưỡng cha mẹ chồng mà. Nhưng nghe Hạ Đình , năm nay đón lên đây, nương mong ôm tôn tử rồi, hai lão cứ tách ra mãi như vậy cũng phải kế lâu dài. Ta nàng đó, sao tự dưng lại quan tâm tới Hạ Đình như vậy, aiz, ta nàng này, đừng nghĩ tới chuyện mai mối cho , chuyện khiến người ta chán ghét này đừng làm vẫn hơn.”

      Trinh nương trừng mắt nhìn cái, “Chàng cái gì vậy, thiếp là loại người như vậy sao? Chỉ thuận miệng hỏi câu thôi mà.”

      Hai ngươi chuyện, nghe được thanh Tam Nha ở ngoài cửa, “Lão gia, phu nhân, nước rửa chân xong, nô tì mang vào cho hai vị?”

      Trinh nương cao giọng , “Mang vào .”

      Tam Nha khi vào, tuy rằng cúi đầu xuống, nhưng Trinh nương vẫn thấy hốc mắt nàng hồng hồng, mơ hồ có ánh nước.

      Tam Nha đặt bồn nước xuống rồi lui ra ngoài, Thẩm Nghị rửa mặt, phát khác thường của Tam Nha, vừa lau mặt vừa , “Nàng đừng hỏi đến nữa, tiểu tử Hạ Đình này quả có phong phạm của ta, thành thân bao lâu liền tách ra với nương tử, nhưng hề xằng bậy. Mỗi lần tới nương tử , vẻ mặt luôn vui mừng. Tân hôn rất ngọt ngào a….”

      Người Tam Nha lảo đảo chút, Trinh nương lên tiếng ngắt ngang lời , “Cái gì gọi là phong phạm của chàng, biết xấu hổ! Mau tới ngâm chân .”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 78: Hôn của Tam Nha
      Hôm sau, Tam Nha sưng đỏ hai mắt, Trinh nương rốt cuộc vẫn đành lòng, gọi nàng đến trước mặt, thấm thía , “Ta biết ngươi…. Nhưng tối qua ngươi cũng nghe rồi đó, cưới vợ rồi, ngươi thể vội vàng muốn làm thiếp chứ. Hơn nữa, dù ngươi nguyện ý, cũng đâu nhất định bằng lòng đâu, ngươi biết từ khi mười lăm mười sáu tuổi, nếu có suy nghĩ này sớm với ta, ngươi nên vì bản thân mà tính toán cho tốt .”

      Tam Nha ban đầu còn yên lặng rơi lệ, sau lại khóc thành tiếng, “Phu nhân…. Ta…. Ta…..”

      “Ta vẫn luôn xem ngươi như muội muội, mấy năm nay từ khi ngươi vào nhà, ta cũng chưa bắt bẻ gì ngươi, ngươi giờ cũng nữa, Đông Oa cũng sắp gả rồi, ngươi còn muốn phí bao lâu nữa?” Trinh nương thở dài.

      Tam Nha khóc vô cùng thương tâm, Cẩm nhi bên cạnh nhìn nàng đầy khó hiểu.

      Trinh nương đưa khăn ra, “Lau mặt , hôm nay cứ khóc , sau này cũng đừng nghĩ đến nữa, ta lưu ý giúp ngươi.”

      Tam Nha gật đầu, cầm khăn lau mặt, quỳ xuống dập đầu với Trinh nương, “Nô tì hiểu, cảm ơn phu nhân dạy bảo.”

      Trinh nương thở dài, “Ngươi ra ngoài , tự suy nghĩ cẩn thận vào.”

      Tam Nha yên lặng lui ra ngoài, lâu sau mới mang vẻ mặt sưng vù đôi mắt hồng hồng tiến vào.

      Hạ Đình năm nay đón phu nhân lại đây, Trinh nương sợ đêm dài lắm mộng, trực tiếp lộ với bên ngoài, muốn gả Tam Nha , quá vài ngày, Phùng tiên sinh cùng Thẩm Nghị trở về nhà.

      Phùng tiên sinh này cũng coi như ky nhân, cả đời du sơn ngoạn thủy, hành văn làm thơ, cũng thành thân. Nhiều năm bên người đều có gã sai vặt theo cùng, Trinh nương biết hôm nay Phùng tiên sinh cũng tới dùng cơm, thấy Phùng tiên sinh với Tam Nha, “Nhanh chút, xuống núi mua chút thức ăn chín về đây, thêm hai món nhé.”

      bên ngượng ngùng với Phùng tiên sinh, “Tùy tiện làm vài món thôi, tiên sinh mời.”

      Phùng tiên sinh cười ha ha, để gã sai vặt của mình chặn Tam Nha lại, “ vội, ta mời mà đến, quấy rầy rồi. Ta nhưng mang theo thứ tốt đến đó, nhìn xem.”

      Gã sai vặt của Phùng tiên sinh lấy từ trong lòng ra gói giấy, cười ha ha , “Lão gia nhà ta mua vịt, gà nướng, còn có chút tai lợn, kia….” ngốc ngốc gãi gãi đầu, “Lão gia thích ăn tai lợn, nhìn dọa người, làm thành rau trộn đỡ hơn.”

      Trinh nương càng thêm ngượng ngùng, cười , “Sao lại để tiên sinh tiêu phí như vậy.” Nếu Phùng tiên sinh mua thực phẩm chín, Tam Nha cần nữa, Trinh nương để Tam Nha mang theo gã sai vặt kia vào phòng bếp.

      Phùng tiên sinh sảng khoái , “ mình ta ăn chẳng vui, tìm đến Minh Chi uống vài chén.”

      Thẩm Nghị mời Phùng tiên sinh vào nhà ngồi, Trinh nương muốn tới phòng bếp giúp đỡ, Minh nhi biết vào nhà trông đệ đệ Cẩm nhi.

      Trinh nương vừa tiến vào phòng bếp thấy Tam Nha mang vẻ khó khăn đối phó với tai lợn kia, bọn họ chưa từng ăn tai lợn, tất nhiên biết làm.

      Gã sai vặt kia thấy Tam Nha khó xử, cười khờ , “Để ta làm, ta theo tiên sinh ăn thường xuyên, rất ngon đó.”

      Trinh nương cười cùng vài câu, “Ta nhớ ngươi gọi Thương Thuật đúng , xem ra theo lão gia nhà người học được ít đâu.”

      Thương Thuật ngốc ngốc, cười rộ lên cũng là bộ dáng thành , “Bẩm phu nhân, tiểu nhân gọi Thương Thuật. Tên này là tên dược liệu đó, tiểu nhân khi mới theo lão gia ăn hỏng bụng, nôn vài ngày, khiến tiểu nhân gần chết. Cứu được tiểu nhân lão gia liền đổi tên cho tiểu nhân thành Thương Thuật, loại thảo dược này chống bệnh, có tính nhẫn nại tốt. đến cũng kỳ quái, tiểu nhân từ khi sửa lại tên này sinh bệnh nữa.”

      Miệng , động tác tay cũng nhừng, nhanh chóng đem tai lợn cắt thành từng mảnh , trộn gia vị, trộn lẫn rau dưa.

      “Phu nhân, tai trư này trộn với rau ăn, thực thơm đâu, đó.”

      Tam Nha đứng bên cạnh lau miệng , “Nhìn khó coi rồi, sao còn dám ăn.”

      Thương Thuật đưa tai lợn trộn xong kia đưa đến trước mặt Tam Nha, “ rất thơm, tin ngươi nếm thử .” mảnh lỗ tai lợn hồng nhạt đưa tới gần, dọa Tam Nha trốn về phía sau.

      Trinh nương cười ngăn họ lại, “ sai, ngươi mang thôi, nơi nay cứ giao cho ta cùng Tam Nha được rồi, ngươi cần vào nữa.”

      Thương Thuật lắc đầu, “Phu nhân nghỉ , còn chút đồ ăn ta làm được, ta làm rất nhiều món lạ đâu. Ngài mau ra nghỉ ngơi , tiểu công tử thể rời người được, lại còn đại công tử nữa, đường cứ nhắc ngài suốt.”

      Trinh nương nghĩ nghĩ, lòng vẫn lo Minh nhi trông được Cẩm nhi, “Được rồi, vậy ngươi để đĩa tai lợn này cho ta, ta mang ra ngoài.”

      xong nhận đĩa tai lợn kia ra ngoài.

      Thẩm Nghị dọn bàn xong, rót rượu cho Phùng tiên sinh cùng , Trinh nương bưng tai lợn lên, Minh nhi vài bước nhảy qua, tò mò hỏi, “Đây là gì vậy?”

      Phùng tiên sinh như hiến vật quý , “Đây chính là tai lợn do chính ta chuẩn bị, Minh nhi muốn nếm thử ?”

      Minh nhi mang vẻ hứng thú bốc miếng, cắn mấy cái nuốt xuống, “Ăn ngon lắm! Ăn ngon đó!”

      Trinh nương vỗ cái lên mặt , “Có đũa mà dùng sao? Chúng ta ăn cơm thế này sao hả?”

      Minh nhi cười hắc hắc, ngồi xuống cầm đũa lên tiếp tục gắp mấy miếng vào miệng, vừa nhai nhóp nhép, vừa dựng ngón cái lên ăn ngon. Đáng thương cho Cẩm nhi, vốn cùng ca ca chơi đùa vui vẻ, kết quả ca ca vừa thấy mỹ thực bỏ chạy, khiến Cẩm nhi cầm món đồ chơi trong tay ném cho bớt giận.

      Trinh nương ôm Cẩm nhi lên, Thẩm Nghị thấy liền đón lấy Cẩm nhi ôm vào trong ngực, Trinh nương tại mang thai, Cẩm nhi lại rất nặng, đùa giỡn mà đá mấy cái cũng rất nguy hiểm.

      Sau khi Trinh nương ngồi xuống , Tam Nha lại bưng thêm hai đĩa vịt cùng gà nướng chuẩn bị xong lên, Phùng tiên sinh nhìn dáng người yểu điệu của Tam Nha, thầm gật đầu, với Thẩm Nghị cùng Trinh nương ở đối diện, “Hôm nay ta đến, có chuyện vui, nhưng biết có thành hay .”

      Thẩm Nghị , “Tiên sinh cứ .”

      Phùng tiên sinh chỉ chỉ ngoài cửa, “Đứa Thương Thuật kia, khi ta thấy lần đầu mới sáu tuổi, người đói đến gầy yếu chỉ còn da bọc xương, ta thấy đáng thương, dùng mười văn tiền mua về. Sợ thương tổ đến thân thể , ta cho chút cháo, đứa kia khò khè uống đến sáu bát, bụng trướng đến muốn vỡ, tướng ăn kia… quả biết bao ngày rồi chưa được ăn cơm. Aiz, đứa số khổ a.”

      Phùng tiên sinh uông chén rượu, tiếp, “Đời này ta con cái, lúc trước chỉ là hứng thu nhất thời, sau bên người có thêm đứa này, thời gian lâu, cũng coi như con mình vậy. thành phúc hậu, mấy năm nay theo ta nam về bắc, cũng biết ít chuyện, nhưng tính tình chẳng thay đổi.”

      “Ta có duyên với việc hôn phối, đối với chuyện này cũng để ý, bất tri bất giác, cứ vậy mà chậm trễ đứa này, thấy cũng là người hai lăm hai sáu tuổi, còn chưa có người chiếu cố. Cũng thể để giống như lão gia phiền chán này, cả đời độc chứ, mấy hôn trước lại nghe tức phụ Minh Chi muốn làm mai cho Tam Nha, ta nghĩ nếu hai đứa có thể thành đôi, chẳng phải chuyện tốt hay sao.”

      Phùng tiên sinh xong liền nhìn vẻ mặt Thẩm Nghị cùng Trinh nương, Thẩm Nghị ra sao cả, Trinh nương lại có chút chần chừ, Phùng tiên sinh , “Tức phụ Minh Chi, ngươi cần lo về chuyện tiền đồ của đứa kia, ta sống nhiều năm như vậy trong tay cũng có ít tiền, còn có chút đồ cổ tranh chữ, ta vẫn coi Thương Thuật là đứa nhà mình, chờ ta trăm năm (ý chỉ chết), phần, lại đưa kia mấy năm nay cũng học được ít, biết chữ nghĩa, trong bếp là đầu bếp giỏi, ngày sau ta cấp chút tiền, hai phu thê mở tiệm ăn , Tam Nha theo chịu khổ.”

      Thương Thuật theo Phùng tiên sinh gần hai mươi năm, Phùng tiên sinh cũng lòng vì mà lo nghĩ.

      Trinh nương vừa nghe liền biết Phùng tiên sinh hiểu lầm, xua tay giải thích, “Tiên sinh hiểu lầm rồi, ta có ý đó, nhưng đây là hôn của Tam Nha, trước khi ta đồng ý muốn hỏi ý nàng , bằng ngài chờ vài ngày, chờ ta hỏi nàng xong, cho ngài câu trả lời.”

      Phùng tiên sinh gật đầu, “Tức phụ Minh Chi, nếu Tam Nha cảm thấy Thương Thuật có chỗ nào tốt, ngươi giúp đỡ tốt chút. Ta thấy nương Tam Nha này tồi, tâm cơ gì, người cùng tốt, thanh tú khả ái, việc này có thể thành tốt nhất.”

      trách Phùng tiên sinh gấp gáp như vậy, nam tử 20 kết hôn, Thương Thuật năm ay hai mươi bốn, sang năm hai mươi lăm, cứ tiếp tục kéo dài thu được nàng dâu tốt, trong thư viện vốn ít nữ, vốn nhìn trúng Đông oa, Đông Oa từ dịu dàng phúc hậu, bộ dáng rất tốt. Nhưng Đông Oa cùng sai vặt của Thẩm Huy là Phúc Sinh định thân rồi, cho nên Phùng tiên sinh lại nhìn trúng Tam Nha, Tam Nha tuy rằng hơi gầy, nhưng tính tình rất tốt, hơn nữa hỏi qua Thương Thuật, Thương Thuật cũng hài lòng.

      Ngoài cửa, Tam Nha nghe hồi lâu, nàng cúi đầu lại quay về phòng bếp, nhìn Thương Thuật xào rau có chút ngây người, Thương Thuật vừa quay đầu thấy nàng nhìn mình chằm chằm, nghi hoặc nhìn mình từ dưới lên đánh giá chút.

      “Ngươi nhìn gì vậy?”

      Tam Nha lúc này mới lấy lại tinh thần, với Thương Thuật, “Ta… có chút khó chịu, ngươi giúp ta bưng thức ăn lên .”

      Thương Thuật lo lắng hỏi, “Ngươi sao chứ?”

      Tam Nha có chút thẹn thùng vuốt vuốt tóc, lại có chút kiên nhẫn , “Bảo ngươi bưng lên bưng , nhiều như vậy làm gì.”

      Thương Thuật liên tục nga nga nga đáp ứng, tiếp tục chuẩn bị thức ăn, cầm khăn tay lau lau tay, bưng hai đĩa lên, hai bước lại quay lại, “Tam Nha…. Nếu thoải mái nghỉ chút , lát ta mang cơm qua cho ngươi.”

      “Ta sao, ngươi mau , đừng để lão gia phu nhân sốt ruột.”

      Thương Thuật lo lắng nhìn vài lần, vẫn bưng thức ăn ra ngoài.

      Tam Nha ngồi trước bếp thỉnh thoảng lại cho thêm củi đốt, Hạ Đình…. Nàng hẳn quên rồi nhỉ! Nàng chỉ là hạ nhân, hạ nhân cũng chỉ xứng với hạ nhân, giống Hỉ nhi tỷ, giống Đông Oan, tỳ nữ xứng với gã sai vặt, đây mới là chuyện đúng đắn. Hạ Đình là cử nhân, có công danh, điều kiện trong nhà cũng tốt, cho dù coi trọng nàng, bọn họ cũng cách nhau trời vực, vĩnh viễn thể ở cùng chỗ.

      Thương Thuật trở về, lặng lẽ ngồi xổm cạnh nàng xa, biết làm thế nào hỏi, “Tam Nha, sao ngươi khóc vậy?”

      Tam Nha lau nước mắt mặt, che mặt lại, “Đâu có đâu, khói khiến mắt đau.”

      Thương Thuật đem nàng kéo qua bên, đưa chiếc khăn thấm nước cho nàng, “Ngươi mau lau mặt , ta thêm củi cho, bếp lò này khiến người ta khó chịu, ta làm ta làm.”

      Tam Nha cầm khăn, nhìn dáng người cao lớn của Thương Thuật co lại bên bếp lửa, nhìn nhìn lại bộ dáng thành của , thôi thôi, Hạ Đình tựa như giấc mộng của nàng, mộng lúc nào cũng rất đẹp, nhưng cũng mãi chỉ là vật hư vô thôi. Tỉnh mộng , nam nhân trước mắt này mới là người thích hợp nhất với nàng.

      Tiễn bước Phùng tiên sinh, Trinh nương nghĩ làm thế nào chuyện này với Tam Nha, Tam Nha đứng ngoài cửa, “Phu nhân, ta có thể vào ?” Thanh của nàng có chút run rẩy, nhưng lại tràn ngập kiên định.

      Trinh nương thở dài, “Ngươi vào .” Thấy Tam Nha cúi đầu bước đến, nàng vừa chuyện Phùng tiên sinh vừa đề cập, Tam Nha quỳ xuống dưới chân nàng.

      “Nô tì muốn xin phu nhân, mong phu nhân chờ hết tháng này rồi, để nô tì xuất giá.”

      Thẩm Nghị nhìn nhưng , ôm Cẩm nhi ra ngoài, còn kéo theo Minh nhi rời .

      Trinh nương thở dài tiếng, “Ngươi nghe thấy rồi?”

      Tam Nha rơi lệ đầy mặt, gật đầu, “Nô tì đồng ý, phu nhân, nếu phải lúc trước ngài nhìn trúng nô tì, tại nô tì còn biết ở nơi nào chịu khổ chịu tội nữa, từ lúc theo phu nhân, lão gia phu nhân luôn đối xử tốt với nô tì, nô tì vẫn luôn nghi tạc trong lòng. Cuộc sông bây giờ là phúc khí mấy kiếp của nô tì, nô tì đồng ý, nô tì thực đồng ý.”

      Trinh nương nâng nàng dậy, “Ngươi đồng ý, ta tất nhiên ngăn ngươi. Nhưng có câu này ngươi nên nhớ kỹ, nếu ngươi tự nguyện gả , vậy có những người nên nhớ tới đừng nên nhớ, nên để trong lòng đừng giữ lại nữa, tương lai trong sinh mệnh của ngươi, chỉ có Thương Thuật mới là nam nhân duy nhất mà ngươi có thể nghĩ đến có thể giữ trong lòng.”

      Tam Nha ôm mặt khóc lớn, hôm nay hãy để nàng khóc đủ , qua hôm nay, cái tên Hạ Đình này, cái người tên Hạ Đình này, nàng đều phải học quên.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 79: Minh nhi tòng quân
      Qua ba tháng, Thẩm Phong lại gửi thư đến, Phùng thị sinh nữ nhi, Thẩm Phong đặt tên Thẩm Tùy Quân, Liêu thị vừa thấy là nữ nhi có chút vui, ngay cả nhũ danh cũng kịp đặt. Phùng thị ở nhà thường khóc, khí trong nhà rất áp lực, Thẩm Phong ở nhà cảm thấy rất tốt.

      Thẩm Nghị cùng Thẩm Huy đều gửi thư tới mong bớt buồn, Thẩm Nghị dưới đề nghị của Trinh nương còn viết thư cho Tranh nhi nhậm chức, hỏi có muốn đón Phùng thị cùng đứa , miễn cho bà bà với tức phụ nhìn nhau khó chịu.

      Trinh nương cũng viết thư về khuyên giải an ủi Liêu thị, dù thế nào, nữ nhi của Phùng thị cũng là tôn trưởng nữ của Thẩm gia, lại là đứa đầu tiên, thể quá khắt khe được. Còn khuyên nàng để Phùng theo nhậm chức, như vậy cũng có thể mau sinh thêm đứa , Liêu thị cùng Thẩm Phong còn trẻ, bên cạnh còn có Khâm nhi, có trẻ con tranh cãi ĩ, thanh tĩnh chút.

      Sau, Liêu thị hồi , đồng ý để hết tháng chờ Phùng thị khỏe hơn mang theo đứa theo Tranh nhi nhậm chức, nhưng đưa ra cầu phỉa nhanh chóng sinh được tôn tử.

      Trinh nương cùng Hoa Đào nhìn thư đều thở dài, Liêu thị rất muốn ôm tôn tử.

      Đông oa thành thân với Phúc Sinh sau khi Tam Nha đính hôn cùng Thương Thuật bao lâu, sau khi thành thân vẫn hầu hạ bên người Thẩm Huy cùng Hoa Đào.

      Mấy tháng sau, Trinh nương sinh nữ nhi, Thẩm Nghị gọi là Thẩm Gia Trân. Ám chỉ nữ nhi đoan trang xinh đẹp như Trinh nương, Thẩm Nghị cùng Trinh nương rốt cuộc cũng được thỏa nguyện, có nữ nhi tri kỉ.

      lâu sau, Thẩm An cũng truyền tin đến, Hâm nhi thành thân, cưới nương Đường gia, thương gia Chu Châu.

      Mười năm sau ~~~~~~~~~~~~~~

      Chớp mắt, Thẩm Gia Minh mười bảy tuổi, trưởng thành đại tiểu tư. cứ kiểm tra mãi áo giáp người mình, lại đùa nghịch thanh kiếm lưng, đem cây cung Mộ Dung tướng quân cho lúc đó đeo sau lưng, ngẩng đầu nhìn cha mẹ đứng gạt lệ ở cửa.

      “Cha… nương ….” Giọng của có chút nghẹn ngào, nương khóc mấy ngày, điều này vẫn luôn khiến cha đau lòng, nơi thái dương của cha, cũng thấp thoáng những sợi tóc bạc.

      Thẩm Nghị gật đầu, đến gần sửa sang lại khôi giáp nặng nề người chút, “Đừng gây thêm phiền toái cho Mộ Dung tướng quân, quân doanh giống như nhà mình, đừng cậy mạnh so dũng khí, cũng đừng đánh nhau với người ta, đừng làm bản thân bị thương, biết chưa?”

      Minh nhi gật gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt, kiên định ràng đáp tiếng, “Vâng!”

      Thẩm Nghị thở dài, Minh nhi từ khi đủ mười sáu tuổi, có thể bắt đầu dùng cung kia liền lòng muốn vào quân doanh, thậm chí trộm vài lần rồi, người tuy rằng bị bắt trở lại, nhưng tâm sớm bay . Thẩm Nghị khuyên cũng khuyên được, vất vả dùng mọi biện pháp giữ lại thêm năm, năm nay dù làm thế nào cũng ngăn được.

      Nhi tử toàn tâm toàn ý muốn tòng quân, còn có thể gì, đành đồng ý để nó thôi. Vì chuyện này, Trinh nương dỗi , mấy ngày rồi để ý đến , Thẩm Nghị cười khổ, nhiều năm phu thê, Trinh nương đúng là lần đầu tiên đối xử với như vậy.

      Trinh nương xoa xoa tóc Minh nhi, nhi tử lớn rồi muốn rời nhà, còn muốn tòng quân nữa, phải khiến người làm nương như nàng đau lòng sót dạ hay sao? Cũng may Mộ Dung tướng quân đưa tin, Minh nhi vừa , ở bên người tướng quân, cho dù sau này có ra trận giết địch, cũng có thể an toàn hơn chút.

      Trinh nương giúp nhi tử sửa sang lại vạt áo, rơi lệ dặn, “Phải chú ý an toàn, viết thư cho nương nhiều chút, nương muốn biết được mọi chuyện con làm thôi, được con, có nghe chưa?”

      Mũi Minh nhi cay cay, dùng sức gật đầu, hưng phấn vài ngày trước đó biến mất, giờ phút này trong lòng đều tràn ngập cảm giác muốn rời nhà.

      Thẩm Huy cũng đến tiễn Minh nhi, tràn đầy vui mừng nhìn Minh nhi, “Nam nhi chí tại bốn phương, kiến công lập nghiệp, bảo vệ quốc gia mới là bản sắc nam nhi! Cố gắng!”

      Minh nhi khụt khịt, nuốt xuống cảm giác chua chua kia, cười đáp ứng, “ biết, tam ba phụ.”

      Hoa Đào từ lâu khóc kiềm chế được, tiến lên làm như đánh chút, “Viết thư nhiều cho cha mẹ cháu vào, đứa này a, cho lại càng muốn , về sau tam bá mẫu lo lắng cho cháu nữa.”

      Minh nhi áy náy cúi đầu, thấp giọng , “Tam bá mẫu, cháu rồi, nương cháu gần đây cứ khóc mãi, bá mẫu lúc rảnh rỗi đến chơi với nương cháu, tâm trạng nương tốt lắm.”

      Hoa Đào tiến lên kéo tay , “Ta biết, cháu cũng bảo trọng sức khỏe a.”

      Minh nhi cười gật đầu.

      Uông Thừa Trạch tiến lên cho quyền, đánh lên vai Minh nhi, “Hai ta từ đánh nhau, ngày bé ta đánh lại đệ, nay đệ quân doanh, cũng được để cho người ta đánh ngã đó.”

      Năm nay Uông Thừa Trạch vừa cưới đại nữ nhi Thẩm Gia Ngọc nhà Thẩm Huy Hoa Đào, hai năm trước thi được thành tích tốt, tại làm ghi chép tại Hàn Lâm viện.

      Mắt Thẩm Gia Ngọc cũng hồng hồng, với Minh nhi, “Minh đệ, đệ phải tốt đó.”

      Minh nhi đặt tay Uông Thừa Trạch lên Thẩm Gia Ngọc, “Khi hai người thành thân đệ qua rồi, tuy rằng huynh giờ là tỷ phu ta, nhưng nếu huynh đối xử tốt với tỷ ta, ta vẫn đánh huynh răng rơi đầy đất. Mau qua dỗ tỷ tỷ ta , mới thành thân hai tháng khóc, xem người ta cười chết hai người .”

      Nhi tử của Thẩm Huy Hoa Đào Thẩm Gia Đạc chỉ kém nửa tuổi so với Minh nhi, vỗ bả vai minh nhi , “Ca, huynh yên tâm , nếu tỷ phu dám bắt nạt tỷ tỷ, đệ giúp huynh đánh huynh ấy.”

      Minh nhi cười ha ha, “Được, đệ cũng cố gắng học tập, chiếu cố tốt cho cha nương đệ.”

      Thẩm Gia Đạc gật gật đầu, “Vâng.”

      Minh nhi đến trước mặt Cẩm nhi năm nay mười hai tuổi, xoa xoa đầu nó, hoàn toàn làm rối tung tóc , chọc cho Cẩm nhi khóc bất mãn trừng cái, Minh nhi ngồi xuống, ôn hòa với Cẩm nhi, “Cẩm nhi, ta biết đệ luôn rất thông minh, nhưng cần lo lắng. Đại ca phải , đệ về sau chính là nam tử hán dũng cảm nhất gia đình này, đệ phải chăm sóc tốt cho cha mẹ, còn phải chăm sóc tốt cho muội muội nữa, biết chưa?”

      Cẩm nhi mất hứng đá hòn đá bên chân, ngữ khí có chút trách cứ , “Huynh mới là đại ca, huynh vì sao tự chăm sóc cha mẹ, chăm sóc muội muội chứ?”

      Trân muội được Cẩm nhi cầm tay cũng đứng bên cạnh gật đầu, nhàng lôi kéo tay Minh nhi, “Đại ca, huynh cũng thể được a?”

      Minh nhi mỗi tay đứa, dùng sức xoa xoa đầu hai hài tử này, cười , “Đại ca bảo vệ quốc gia, đây cũng là đại mà, Cẩm nhi, đệ cần chăm sóc tốt cho cha mẹ cùng muội muội, biết chưa?”

      Cẩm nhi cam tâm tình nguyện , “Biết rồi.”

      Minh nhi hôn lên khuôn mặt mềm mềm của muội muội, lại nhéo nhéo mặt Cẩm nhi, đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, “Cha, nương, tam bá phụ, tam bá mẫu, tỷ tỷ tỷ phu, đệ đệ muội muội, con đây.”

      Minh nhi khấu đầu vài cái với Thẩm Nghị Trinh nương, sau đó dứt khoát xoay người, đối với binh lính chờ bên ngoài sơn môn, “ thôi!” Xuất môn xoay người lên ngựa, lại quay đầu nhìn tiểu viện kia, Minh nhi hít sâu hơi, quay đầu lại, giơ roi đánh ngựa, “Giá!”

      “Minh nhi… Con phải viết thư thường xuyên a…” Trinh nương khóc chạy theo, Thẩm Nghị vội vàng đuổi theo.

      Trân muội oa tiếng khóc lên, Cẩm nhi cũng khóc, hai tiểu tử nắm tay, vừa chạy vừa kêu, “Ca ca, đại ca, ngươi đừng ….”

      Thẩm Gia Đạc bước lên trước vài bước ngăn hai hài tử lại.

      Nước mắt Minh nhi nơi khóe mắt theo gió bay về phương xa, phía sau vang lên những tiếng khóc nức nở, ngày sau dù ở nơi nào, cũng vĩnh viễn thể quên được ngày hôm nay.

      Thẳng đến khi thân ảnh Minh nhi xa, Thẩm Nghị mới mang theo Trinh nương, dẫn bọn về nhà. Về trong nhà, Phùng tiên sinh hỏi Thẩm Nghị, “Đứa rồi?”

      Thần sắc Thẩm Nghị ảm đạm gật gật đầu.

      Thương Thuật bưng đồ ăn lên, Trinh nương chút khẩu vị, bước thẳng vào phòng ngủ. Thẩm Nghị thở dài, đón tiếp Phùng tiên sinh chùng phu thê Thẩm Huy, phu thê Uông Thừa Trạch còn có ba đứa ngồi xuống ăn cơm.

      “Chúng ta ăn trước , tâm trạng nàng tốt, tối phần nàng chút được rồi.”

      Thẩm Nghị nhìn Thương Thuật tới tới lui lui chuẩn bị thức ăn, xin lỗi , “Còn bắt ngươi phải tới hỗ trợ, chậm trễ việc làm ăn của ngươi.”

      Thương Thuật việc gì xua tay, “Tứ gia đừng như vậy, tiểu điếm nghỉ ngày cũng sao, các ngươi ăn cơm trước, ăn cơm trước .”

      Phùng tiên sinh cũng theo, “Chỉ chậm trễ ngày thôi, phải chuyện lớn gì cả, Thương Thuật a, ngươi cũng ngồi xuống ăn chút .”

      Thương Thuận cười ngốc ngốc, “ được đâu lão gia, tiểu nhân lại làm thêm hai món nữa, Tam Nha giờ ở cữ, đại Ny nhi còn thể chăm óc được, ta phải quay về xem sao.”

      sao, cứ vậy . Chúng ta ăn chút rồi cũng về thôi.” Mọi người đều khuyên, để Thương Thuật về trước chăm sóc Tam Nha ở cữ. Thương Thuật nghĩ nghĩ, đồng ý với mọi người, mình về trước.

      Thương Thuật cùng Tam Nha sau khi thành thân, Phùng tiên sinh quả nhiên giống như ngày trước , xuất chút tiền để Thương Thuật mở tiệm, Thương Thuật muốn bọn họ tách nhau quá xa, cũng nghĩ ở gần có thể chăm sóc Phùng tiên sinh, liền mở cửa hàng dưới chân núi, chuyên cung cấp cho những người lui tới học tập, hoặc cha mẹ tới thăm đứa , tiên sinh trong thư viện nếu đặt bàn tiệc, cũng đặt trong quán của .

      Tay nghề Thương Thuật rất tốt, lại chịu khó, Tam Nha cũng chịu được khổ, phu thê hai người lại phúc hậu thành , sinh ý chỉ góp phần vun đắp thêm.

      Trinh nương cũng đem khế ước bán thân trả lại cho Tam Nha, mua đồ hồi môn cho nàng, trả lại cho nàng chút tiền riêng, Trinh nương muốn để Tam Nha ở mãi bên người mình, Hạ Đình sớm chuyển khỏi viện của các tiên sinh độc thân, mang theo phu nhân ở trong tiểu viện độc lập, mỗi ngày ngẩng đầu thấy, cúi đầu gặp, nàng sợ xảy ra chuyện gì.

      Suy nghĩ này, Trinh nương biết, Tam Nha hiểu được, những người khác lại hiểu. Chỉ khen Trinh nương có lòng lương thiện, nhất là Thương Thuật, tràn ngập cảm kích. Hai phu thê sau khi thành thân sinh nữ nhi đại Ny nhi, hai năm sau lại sinh nhị Ny nhi, tam Tam Nha vừa sinh nhi tử đầu tiên, còn ở cữ đâu.

      Bữa cơm này mọi người ăn cũng ngon, cơm nước xong Hoa Đào cùng Thẩm Gia Ngọc giúp thu dọn bát đũa, Hoa Đào còn phần lại cơm cùng thức ăn nóng trong nồi, Thẩm Gia Ngọc dặn Cẩm nhi, “Đồ ăn này còn nóng, đến tối đệ cho nương đệ ăn, nương đệ cả ngày hôm nay chưa ăn gì, cứ như vậy thân thể chịu nổi đâu.”

      Cẩm nhi gật gật đầu.

      Tiễn bước mọi người trong phòng, Thẩm Nghị bước vào trong buồng, giường lộ ra người, còn nghe thấy thanh nức nở khẽ. Thẩm Nghị thở dài, đến ngồi xuống bên giường, từ từ kéo chăn ra.

      “Đừng khóc nữa, dậy ăn cơm thôi. Đừng để bọn chê cười.”

      Trinh nương quay mặt , để ý tới .

      Thẩm Nghị ôm Trinh nương vào lòng, an ủi , “ tại lại có chiến , Minh nhi vào quân doanh cũng chỉ là thao luyện thôi, cường thân kiện thể, tốt. Mộ Dung tướng quân chiếu cố nó, đồng ý để Minh nhi bên cạnh , Hoàng Thượng cũng , vài năm nữa phong quan cho đứa , lưu lại kinh làm võ tướng.”

      biết là câu nào động chạm, Trinh nương càng khóc to hơn, “Chàng đừng nghĩ rằng thiếp biết, ngày đó chàng chuyện cùng hoàng đế thiếp đều nghe thấy, Uy quốc rục rịch, xâm phạm lãnh thổ chúng ta, hoàng đế còn muốn phát binh chinh phạt Uy quốc nữa. Đây cũng gọi chiến sao? Nếu bình tĩnh như lúc trước, thiếp như vậy sao?”

      Thẩm Nghị cau mày, “Lời này thể lung tung, nàng có biết ta luôn can thiệp chuyện triều chính, Hoàng Thượng mới có thể thường xuyên hỏi ý kiến của ta. Cho dù Hoàng Thượng phát binh chinh phạt, cũng để tiểu tử mới tham gia quân doanh tác chiến, nó ít nhất phải mất thêm vài năm lịch lãm. Lại trong triều có biết bao nhiêu tướng quân, sao nhất định phải để Mộ Dung tướng quân chinh phạt, hơn nữa, Hoàng Thượng cũng chỉ lo lắng vậy thôi, cũng đâu nhất định phải xuất binh.”

      Trinh nương bán tín bán nghi hỏi, “ sao? Minh nhi có việc gì?”

      Thẩm Nghị thở dài tiếng, “Nữ nhân cứ thích suy nghĩ lung tung. Minh nhi muốn tới quân doanh thao luyện, cũng thể nghiệm xem chiến trường là thế nào.”

      xong thấy cửa mành khẽ rung động, sau đó tiểu đầu thập thò, Thẩm Nghị gật gật đầu, Trân muội bưng cơm, cẩn thận bước vào.

      “Nương, nương mau ăn cơm , cơm này còn nóng, lạnh ăn được nữa.” Trân muội cau mày, cực nhẫn nại mới làm rơi bát xuống.

      Nữ nhi nóng, Thẩm Nghị nhận lấy bát, quả nhiên vừa lấy từ trong nồi ra, nóng bỏng tay. Nhìn nhìn lại tay nữ nhi, nóng đến đỏ, lúc này dùng sức thổi đâu.

      Trinh nương vội vàng vén chăn lên xuống giường, lấy nước lạnh đặt trong bồn, nhìn bàn tay bé của nữ nhi bị nóng đến hồng hồng, tức giận , “Nhị ca con đâu? Sao lại vào đây? Con bưng vào sao lại đưa con cái khăn để lót tay vậy?”

      Trân muội ngâm tay vào nước lạnh, mặt mày cũng giãn ra, nàng nghiêng đầu, đáng , “Nhị ca , nếu con bưng vào, nương ăn mà.”

      Trinh nương chán luôn, Thẩm Nghị cũng cười khổ, “Được rồi, nàng ăn cơm , ta giúp Trân muội bôi thuốc.” Thấy Trinh nương còn giận, khỏi khuyên nhủ, “Nàng còn biết tính xú tiểu tử kia, vĩnh viễn cũng biết nó nghĩ gì nữa, đầy bụng mưu ma chước quỷ. Lúc này khẳng định biết chạy đâu mất rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :