1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 70: Đứa từ đâu mà có
      Ngày vẫn như trước tựa nước trong suối chậm rãi trôi qua, Minh nhi vẫn là tiểu họa tinh, nháo đến mức thư viện Tùng Nhân chút nào yên ổn. Dương Xuân viện tại trở thành viện đứng đầu thư viện Tùng Nhân, thành tích dẫn đầu xa.

      Hôm nay, Trinh nướng khi mới sáng sớm cảm thấy trong người choáng váng vô cùng, chỉ đành nằm lại giường, tính tính ngày, nguyệt dường như lâu tới.

      Tam Nha hầu hạ Minh nhi rửa mặt xong, thấy Trinh nương vẫn chưa ra, vừa vào nhà thấy Trinh nương vẫn còn nằm, bước lên trước, thân thiết hỏi, “Phu nhân sao vậy ạ? Có chỗ nào thoải mái hay ?”

      Trinh nương vuốt vụng, với Tam Nha, “ sao đâu, ta chỉ hơi choáng chút, ngươi mời đại phu đến .”

      Tam Nha vừa nghe liền hoảng, vâng dạ liên tục, sau đó chạy ra ngoài. Nàng vừa ra, Minh nhi chạy vào, kỳ quái hỏi, “Nương, nương sao còn ngủ nữa vậy? Con còn thức dậy rồi đó.”

      Trinh nương xoa xoa đầu nó, cười , “Nương có chút khó chịu, nằm nghỉ chút thôi.”

      Chỉ lát sau, Tam Nha trở lại, chỉ dẫn theo đại phu, mà ngay cả Thẩm Nghị cũng gọi về luôn. Nhìn vẻ mặt Thẩm Nghị lo lắng, trong lòng Trinh nương vừa giận lại vừa ngọt.

      “Thư viện nhiều việc như vậy, sao lại trở lại? Tam Nha cũng là, ta chỉ bảo ngươi mời đại phu, sao lại gọi luôn cả lão gia vè như vậy chứ.” Trinh nương xong còn oán trách nhìn Tam Nha cái.

      “Phu nhân….” Tam Nha xấu hổ trở lời, đường nàng đúng lúc gặp được lão gia, mới phu nhân khó chịu lão gia nóng nảy, làm sao có thể trách nàng được chứ.

      “Tình cờ gặp đường thôi, được rồi, để đại phu xem trước , rốt cuộc có chỗ nào thoải mái. Minh nhi, lại bên cạnh cha này, đừng vướng chân đại phu để người còn khám cho nương con.” Thẩm Nghị sốt ruột để đại phu khám bệnh cho Trinh nương, vẫy vẫy tay với Minh nhi, mời đại phu đến bên giường.

      Đại phu bắt mạch lúc, từ tốn hỏi, “ biết tình huống cuộc sống của phu nhân…..?”

      Thẩm Nghị vừa nghe vừa mừng vừa sợ, “Đại phu, phải là…”

      Trinh nương có chút xấu hổ khẽ gật đầu, “ trễ mấy ngày.”

      Đại phu lúc này càng khẳng định, chắp tay chúc mừng Thẩm Nghị, “Chúc mừng tiên sinh, chúc mừng phu nhân, phu nhân có hỉ mạch, hai tháng rồi.”

      Thẩm Nghị cười ha ha, “Tốt! Tốt! Đa tạ đại phu!” Thẩm Nghị lại hỏi kỹ đại phu rất nhiều chuyện, còn tự mình tiễn đại phu .

      Tam Nha nhanh chóng chúc mừng Trinh nương, Thẩm Nghị vừa vặn tiến vào nhìn thấy, thuận tay cầm thỏi bạc thưởng cho Tam Nha, “Cầm lấy mua chút thức ăn ngon, tối mời nhà tam ca tới ăn cơm, còn lại thưởng cho ngươi.”

      Tam Nha càng vui vẻ, cúi đầu cảm tạ xong cầm tiền ra ngoài. (tự dưng ta nghĩ đến chuyện cầm tiền bỏ trốn >.<)

      Minh nhi ghé vào mép giường, nghi hoặc nhìn Trinh nương, “Nương, nương bị bệnh sao?” Vì sao nương sinh bệnh mà cha lại vui vẻ như vậy được chứ?

      Thẩm Nghị dùng sức hôn cái lên mặt con, cười ha ha , “Nương con sinh bênh, nương con sinh thêm cho con tiểu đệ đệ.”

      Minh nhi tò mò nhìn từ xuống dưới Trinh nương, “Tiểu đệ đệ? Ở đâu ạ?”

      Thẩm Nghị đặt tay lên bụng Trinh nương, “Tiểu đệ đệ ở đây này, qua mấy tháng ra thôi.”

      Minh nhi cũng vươn tay sờ lên, chỉ cảm thấy vô cùng bằng phẳng, “Nơi này có tiểu đệ đệ? Vì sao phải tiểu muội muội? Tiểu đệ đệ sao lại ? Đệ ấy có biết con vậy? Con chuyện đệ ấy nghe được nha?”

      Nó liến thoắng hỏi liên tiếp mấy vấn đề khiến Thẩm Nghị cùng Trinh nương cười cong cả lưng, Trinh nương nhìn trượng phu cùng con, chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nàng ôn nhu , “ chuyện với con, đệ đệ con đương nhiên nghe thấy, Minh nhi sau này được bướng bỉnh nữa, nếu sau này đệ đệ ra, cho rằng con là ca ca ngoan.”

      Mấy tháng sau đó, Minh nhi quả nhiên rất ngoan ngoãn, hề ra ngoài quấy rối, nó tò mò về bụng của Trinh nương hơn. Nhìn bụng Trinh nương càng ngày càng lớn, thắc mắc của nó ngày càng nhiều.

      “Nương, bụng của nương tròn, đệ đệ hình tròn sao?”

      “Đệ đệ tròn…. Này….” Điều này bảo Trinh nương sao mà giải thích được chứ? Nàng lại biết trong bụng thế nào.

      “Nương, nương, lúc bé con cũng hình tròn sao? Bây giờ sao con lại dài ra vậy? Con vừa mới co lại giường, nhưng mà làm sao cũng tròn được….” Minh nhi mang vẻ mặt kỳ quái, Trinh nương lại mang vẻ bất đắc dĩ.

      Cuối cùng, Minh nhi rốt cuộc hỏi ra vấn đề khiến cha mẹ đau đầu.

      “Đệ đệ ở trong bụng nương, sao có thể ra ngoài vậy? Cha, nương, con từ đâu mà có vậy?”

      “……..”

      Thẩm Nghị cùng Trinh nương bất đắc dĩ, vì sao trước kia Diệu nhi hỏi những vấn đề như vậy chứ? tại con sao lại hỏi nhiều vấn đề khiến người ta khó trả lời như vậy chứ?

      Bọn họ cũng đâu thể với con, no là từ địa phương nào đó sinh ra đâu….

      Cố tình Minh nhi cứ đặc biệt chấp nhất, cứ theo sau hỏi điều này mãi. còn cách khác, Thẩm Nghị đành phải bịa chuyện xưa dỗ nó, “Con khi mới xuất cũng giống như đệ đệ vậy ở trong bụng nương con, sau đó con trưởng thành, có thần tiên , oa nhi này muốn ra, ta biến! Thần tiên sử dụng pháp thuật, con liền ra thôi.”

      Minh nhi nghe được mình do thần tiên biến ra, đặc biệt thần khí, thực tự hào , “ ra con do thần tiên biến ra, giống như Ngô Xương Kiệt, nó là do cha mẹ nhặt được từ đống rác!”

      Thẩm Nghị cùng Trinh nương đều xấu hổ, Ngô Xương Kiệt là tiểu tôn tử của viện thủ Noãn Hạ viện Ngô Ký, gần đây được đưa đến thư viện chơi, ai biết được đám tiểu bằng hữu này cứ ngày ngày nghiên cứu vấn đè này đâu.

      Chờ đến khi Diệu nhi trở về, cũng bị hỏi vấn đề này, Diệu nhi mười tuổi, cao hơn ít, diện mạo càng thêm thanh tú, nghe thấy Minh nhi hỏi vấn đề này nghĩ nghĩ chút, , “Minh nhi, con do thần tiến biến ra?”

      Minh nhi gật đầu, vô cùng tự hào.

      Diệu nhi đắc ý cười, “Ta chính là do vị thần tiên kia chuyển thế, cho nên, ta là cậu con. Nào, ngoan, cậu vẽ cho con bức tranh, đừng nhúc nhích nha.”

      Minh nhi phục, chỉ vào Minh nhi hô, “Cậu lừa người! Cậu mới phải thần tiên! Cháu cho cậu vẽ!” xong bỏ chạy nhanh như chớp.

      Diệu nhi cười ha ha, sau đó nhìn tệp giấy trắng trong tay lại buồn, sư phụ lệnh phải vẽ những người giống nhau, quan sát thần thái khác nhau của mỗi người, xem ra phải tìm người khác rồi. Cũng may thư viện Tùng Nhân nhiều người, tùy tiện tìm vài đệ tử đến hẳn có người để nó vẽ .

      Diệu nhi cầm giấy vài vòng trong thư viện, vừa vặn tới tạp nghệ khóa, gặp được hoàng đế kỳ nhàn hạ, mắt Diệu nhi sáng lên, “Vị học trưởng này, có thể giúp ta chút việc ?”

      ……..

      Ngày Trinh nương sinh nở, Thẩm Nghị đặc biệt đưa Minh nhi tới nhà Hoa Đào, nữ nhân sinh nở huyết khí quá nặng, sợ dọa đến Minh nhi. Lần sinh nở này vẫn thực thuận lợi, chỉ trong vài canh giờ mà thôi, nhi tử thứ hai của Thẩm Nghị xuất thế.

      Chờ tất cả mọi chuyện thu dọn xong cuôi, Trinh nương ôm con, Hoa Đào sớm đưa Minh nhi trở lại. Minh nhi nhìn đệ đệ xấu xấu nhăn nhăn trong lòng Trinh nương, ghét bỏ , “Bộ dạng thực xấu, xấu như vậy sao có thể là đệ đệ của con được?”

      Thẩm Nghị cùng Trinh nương chỉ có thể lại thực biện pháp năm đó đối phó với Diệu nhi, nghiêm trang cho Minh nhi, ngày bé cũng xấu như đệ đệ vậy.

      Thẩm Nghị lật rất nhiều sách, rồi mới quyết định đặt tên cho nhi tử mới sinh là Cẩm.

      Cẩm nhi sinh ra bao lâu, các đệ tử trong thư viện Tùng Nhân chuẩn bị tham gia khoa cử. Trước kia thi đỗ tú tài thi cử nhân, mà như Hàn Nhuận Trác, Hạ Đình năm nay sớm thi đỗ cử nhân, chuẩn bị tham gia thi đình.

      Thi đình xong, Hàn Nhuận Trác phụ mong đợi của mọi người, đỗ Trạng Nguyên. Dưới can thiệp của cha Hàn tể tướng, được an bài chức quan tốt, mà ngược lại đến địa phương xa xôi hẻo lánh làm truy huyện . cũng mặc kệ, cho rằng bản thân vẫn nên rèn luyện chút tốt hơn.

      Thành tích của Hạ Đình tuy rằng tồi, nhưng đề tên trong tam giáp*. Vốn cũng có thể đến nơi khác nhậm chức, nhưng tâm tư đặt tại quyền vị, chỉ mong có thể làm những chuyện thanh nhàn.

      (* tam giáp: theo thứ tự là Trạng Nguyên-Bảng Nhãn-Thám Hoa, ba người đỗ đầu trong kỳ thi đình)

      Vừa vặn sau khi thư viện Tùng Nhân trở thành thư viện hoàng gia, mới mở học viện sơ cấp, chuyên nhận những tiểu hài tử có tư chất tốt, cũng vì để cho những đệ tử hoàng thân quốc thích có thể tiến vào thư viện nhận được cách dạy học thống nhất. cầu chiêu sinh của học viện sơ cấp cũng nghiêm khắc giống như tứ đại diện, chủ yếu xem tư chất của đứa . Sau khi được hoàng thượng phê chuẩn, phí dụng của học viện sơ cấp đều do triều đình chu cấp.

      Hạ Đình liền lưu lại thư viện trở thành tiên sinh giáo tập* tại học viện sơ cấp, Minh nhi cũng bị Thẩm Nghị đưa tới học viện sơ cấp học vỡ lòng.

      (* tiên sinh giáo thập: giáo viên thực tập)

      Hàn Nhuận Trác cùng đám đệ tử như Hạ Đình vừa rời khỏi thư viện, học thủ mới của Dương Xuân thư viện đổi thành Tranh nhi, cố gắng nhiều năm, cuối cùng cũng trở thành học trưởng, dễ dàng. Tranh nhi cũng coi như chịu thua kém, trong kỳ thi nguyên giành được Giải Nguyên*, Thẩm Phong cùng Liêu thị đều rất vui mừng.

      (*Giải Nguyên: người đứng đầu trong kỳ thi hương, tiếp theo sau là Hương Cống-Sinh Đồ)

      Thân phận của tiểu hoàng đế cũng bị vạch trần, đến chuyện này, cũng phải dựa vào Minh nhi.

      Ngày nào đó, đồng học Thẩm Gia Minh lén trốn khỏi học viện sơ cấp, vừa vặn gặp phải tiểu hoàng đế cũng chuẩn bị chuồn êm, hai kẻ lớn cấu két với nhau làm chuyện xấu, vô cùng phối hợp, lúc này quyết định chuồn ra thông trang bên dưới chơi chút.

      Vốn chuyện này hai ngươi cũng biết làm bao nhiêu lần, nhưng hôm nay gặp vận đen, khi trèo tường bị Hạ Đình từ bên ngoài trở về nhìn thấy, Hạ Đình bị chọc giận, lập tức quát lớn tiếng.

      Minh nhi còn chưa kịp trèo lên tường, mà tiểu hoàng đế trèo được nửa chừng, bị Hạ Đình quát như vậy, hoảng sợ, lúc ấy liền ngã từ tường xuống. Hạ Đình sợ đè bẹp người Minh nhi, còn chưa kịp chạy tới thấy Minh nhi chui từ bên cạnh tiểu hoàng đế ra.

      “Thiếu nữa đè chết ta! An Duệ ca ca, huynh nặng!” May mắn Minh nhi tránh nhanh, nếu bị tiểu hoàng đế đè bẹp .

      Tiểu hoàng đế trèo tường bị bắt gặp, lại còn ngã từ tường xuống, cảm thấy vô cùng mất mặt, ngượng ngùng cười ha ha hai tiếng, lại cười nổi.

      Bọn họ bên này nháo ầm ĩ như vậy, ít đệ tử Dương Xuân viện cùng học viện sơ cấp đều tò mò đến xem, Thẩm Nghị cũng ra, vừa thấy lại là Minh nhi, tức đến tái mặt, chuẩn bị mắng , lại nghe thấy Minh nhi y tiếng, “Đây là cái gì vậy?”

      Minh nhi vừa xòe tay ra, trong tay nó ràng cầm khối ngọc bội, nó tò mò cầm ngọc bội lên nhìn ngắm, tiểu hoàng đế biến sắc.

      Ngọc bội có chất ngọc vô cùng tốt, toàn thân màu xanh biếc, được điêu khắc thành hình ngũ trảo long, quanh thân có chín đóa phù vân. Khối ngọc bội này vừa xuất , vài đệ tử hiểu biết trong Dương Xuân viện vừa liếc mắt nhìn ra.

      “Ngũ trảo long? phải chỉ hoàng đế mới được dùng sao?”

      “Ngũ trảo long, chín đóa phù vân, chẳng phải ám chỉ ngôi cữu ngủ sao?”

      Thẩm Nghị nhanh chóng bước qua, cau mày hỏi Minh nhi, “Con từ đâu mà có ngọc bội này?”

      Minh nhi lắc đầu, tiểu hoàng đế đoạt lấy, ôm trong ngực, mặt thản nhiên, “Đây là của ta.”

      Thẩm Nghị nhìn chút, trong mắt tiểu hoàng đế có chút xấu hổ, lát sau, Thẩm Nghị xua tay để mọi người đều tản , “An Duệ theo ta, Thẩm Gia Minh, theo Hạ phu tử trở về học viện sơ cấp!”

      Mọi người biết Thẩm Nghị cùng tiểu hoàng đế những gì, nhưng sau đó bao giờ thấy trèo tường trốn học nữa. Tuy nhiên thân phận hoàng đế của bại lộ, tiểu hoàng đế cứ vậy mà thừa nhận, như vậy mới càng có lợi, càng có lý do trốn học, có chuyện gì xem tấu chương, có chuyện quan trọng cần giải quyết, sau đó tạp nghệ khóa hàng năm vẫn cứ điểm. Phu tử tạp nghệ quá vô cùng kinh bỉ.

      Có điều, điều mất mát là, qua chuyện này, chuyện bọn họ thường xuyên trốn học bị bại lộ, tháng sau, tường vây quanh thư viện lại cao thêm ít, các đệ tử thường trèo tường trốn học chỉ có thể nhìn mà thở dài.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 71: Tranh nhi lấy vợ
      Chớp mắt, Tranh nhi bước sang tuổi mười chín, lại có Giải Nguyên công danh. Liêu thị gửi đến vài phong thư muốn nhờ Hoa Đào cùng Trinh nương làm mai cho Tranh nhi.

      Trấn Tú Thủy ra có ít người đến cửa, nhưng Liêu thị chướng mắt, phải bởi nương trấn Tú Thủy tốt, mà do con học cũng cao, học nghiệp cũng thành, hẳn nên cưới nương tốt. Liêu thị cho rằng chỉ có nương tri thư đạt lễ mới xứng với Tranh nhi.

      Tranh nhi thành người lớn, diện mạo cũng sớm mất nét trẻ con, diện mạo giống Thẩm Phong nhiều hơn, mặc dù cũng thanh tú, nhưng hơi đen, tuy nhiên thoạt nhìn rất có tinh thần, cũng toát ra khí chất nội liễm.

      Liêu thị cảm thấy ánh mắt của mình đủ tốt, giống Trinh nương cùng Hoa Đào, chung quanh luôn là kẻ có học, hơn nữa thư viện Tùng Nhân lại là thư viện hoàng gia, đệ tử trong thư viện cũng thiếu ít hậu nhân của danh môn, liên tục gửi đến vài phong thư, Trinh nương cùng Hoa Đào xem thư đều thấy áp lực.

      Hôm nay Trinh nương ôm tiểu nhi tử Cầm nhi đến nhà Hoa Đào chơi, Ngọc nhi sáu tuổi học thêu hoa, bàn tay nho cầm kim cũng cầm vững, tay Hoa Đào bắt đầu dạy thêu hoa, Thẩm Gia Đạc hơn ba tuổi bắt đầu vào tuổi hiếu động, theo Đông oa chạy khắp viện.

      Thấy Trinh nương đến đây, Ngọc nhi đứng lên vững vàng hành lễ, “Tứ thẩm hảo.”

      Trinh nương xoa xoa đầu nàng, cười đồng ý, Đông oa mang theo đứa tiện, Tam Nha tự phát tự địa hỏi trà nước ở đâu, thay Trinh nương pha ấm trà.

      Sau khi ngồi xuống, Trinh nương mới hỏi Hoa Đào, “Hoa Đào tỷ, đại tẩu dặn dò chuyện gì, tỷ hỏi qua tam ca chưa?”

      Hoa Đào ngồi thẳng người dậy, xoa xoa bả vai vì cúi lâu mà đau nhức, mang vẻ bất đắc dĩ, “Chuyện này tỷ biết nên thế nào nữa.” lại với nữ nhi, “Ngọc nhi, đừng thêu nữa. Dẫn đệ đệ ra ngoài chơi lát , nửa canh giờ sau lại về luyện chữ.”

      Ngọc nho ở nhà học tập, ngoại trừ thêu hoa, những môn khác đều là Thẩm Huy tự dạy, mỗi ngày cũng có bài tập cần hoàn thành. Hoa Đào dẫn nữ nhi theo hoa nửa canh giờ rồi, sợ nữ nhi bị thương mắt, mới bảo nàng chơi.

      Nhìn Ngọc nhi ra ngoài, Trinh nương bất đắc dĩ lắc đầu, trong thư viện có quá nhiều nam hài, nhưng nữ hài cứ tới mười lăm mười sáu tuổi xuất giá, Ngọc nhi ngay cả bằng hữu cũng có. Lần trước sau khi bị Uông Thừa Trạch bắt nạt, Ngọc nhi còn dám chơi cùng với nam hài nữa, cả ngày đều ở trong phòng buồn bực.

      Hoa Đào thấy ánh mắt Trinh nương nhìn ra bên ngoài, cũng có chút bất đắc dĩ, “Tính tình đứa này giống như cha nó vậy, rất dễ ngượng ngùng, mặc kệ nó thôi, ở nhà còn hơn ra ngoài để đám tiểu tử kia bắt nạt.”

      Trinh nương thu hồi tầm mắt, hỏi, “ phải hôn của Tranh nhi sao? Sao lại biết thế nào?” Cẩm nhi tròn mắt nhìn hồi rồi ngủ, đứa vừa mấy tháng, cả ngày đều ăn xong rồi ngủ, tỉnh ngủ rồi ăn, chỉ cần ôm nó, khóc cũng nháo, rất dễ chăm.

      Hoa Đào nâng chén trà lên uống ngụm, “Tỷ biết đại tẩu muốn dạng tức phụ như thế nào, tỷ nhận được thư xong mới bắt đầu xem xét, Ngô Ký tiên sinh ở thư viện chúng ta có chất nữ con nhà bà con xa, nghe tướng mạo phẩm chất tồi, điều kiện trong nhà cũng tương đương, phụ thân ở nha môn làm quan sai. Tỷ liền muốn giới thiệu với Tranh nhi nhà mình. Tục ngữ nhà cao cửa rộng gả nữ, thấp hộ cưới tức. Ngô phu nhân cũng nhìn trúng Tranh nhi nhà chúng ta mới hỏi đến.”

      “Kết quả tỷ gửi thư chuyện này, đại tẩu vừa nghe thấy phụ thâm làm quan sai trong nha môn liền muốn. người như vậy gia đình khẳng định dạy dỗ nhiều, khuê nữ cũng giống như vậy. Muội nghe xem, chúng ta đâu phải nhà cao cửa rộng giàu có gì đâu chứ? Đại tẩu còn phải người trong thôn, ngoại trừ nhà nhị tẩu kinh thương qua nhiều đời, điều kiện có vẻ tốt, muội cùng tỷ, ai phải khuê nữ cửa nhà nghèo!” Hoa Đào mang vẻ oán giận, nàng phải vì chuyện gì khác, chỉ cảm thấy Liêu thị chọn tam lấy tứ, ghét bỏ môn hộ nhà người khác, cũng nghĩ tới xuất thân trước kia của mình xem.

      Trinh nương trầm mặc chút, Tranh nhi tại có tiền đồ, cầu của đại tẩu cũng trở nên cao hơn. Thương hộ muốn, nông thôn muốn, hoặc là nhà có dòng dõi thư hương, hoặc là phụ thân có quan có chức. Nhưng hai loại người phía sau, lại ghét bỏ Thẩm Phong chỉ là lão bản của cửa hàng bán gạo , càng ghét bỏ xuất thân nông họ của Liêu thị, sợ nữ nhi gả về đây lại thể chung sống với bà bà (mẹ chồng).

      “Đại tẩu muốn Tranh nhi có thê tử tri thư đạt lễ, cũng đáng trách. Dù sao tại Tranh nhi sắp có tiền đồ, người bên ngoài thi bao năm cũng thể thi được Giải Nguyên, Tranh nhi năm đầu tiên thi được, đứa này ra rất tài giỏi.”

      Hoa Đào thở dài, gì thêm nữa. Nhưng sau đó Trinh nương lại nhận được thư, Liêu thị oán giận bởi vì cự tuyệt hôn với Ngô gia, Hoa Đào mất lòng, quan tâm tới hôn của Tranh nhi nữa.

      Trinh nương viết vài phong thư giải thích ý của Hoa Đào, gì ngoài việc Hoa Đào cũng muốn chọn người trong sạch, muốn ủy khuất Tranh nhi, sau đó Liêu thị mới thôi oán giận chút.

      Hôm nay Thẩm Nghị về nhà, Trinh nương lại chuyện này, Tranh nhi là tôn trưởng tử của Thẩm Gia, việc hôn nhân của thể qua loa, dù sao việc này cũng đại diện cho thể diện của Thẩm gia. Tôn trưởng tử nếu cưới phải tức phụ tốt, sau này những đứa khác cưới vợ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

      Thẩm Nghị nghe xong trầm ngâm chút mới , “Ta cùng tam ca sớm nhận được thư của đại ca, muốn ta giúp Tranh nhi lưu ý chút. Trong triều cũng có ít quan viên tứ phẩm ngũ phẩm hỏi thăm hôn của Tranh nhi, vài người ta cũng từ chối luôn.”

      Có người nhìn trúng tài văn chương của Tranh nhi, có người cũng muốn thông qua Tranh nhi để nịnh bợ An vương gia, thậm chí tiến thêm bước lấy lòng hoàng đế, tại tiểu hoàng đến học tập cùng Thẩm Nghị là chuyện ít người biết.

      Nếu đến chuyện hôn của Tranh nhi, thể hỏi ý của bản thân , hai nhà Thẩm Huy cùng Thẩm Nghị nhân lúc cùng ăn cơm gọi Tranh nhi tới, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Tranh nhi tiến đến thư viện.

      Vừa đến chuyện này, Tranh nhi đỏ thẫm mặt, ngượng ngùng mọi chuyện đều nghe theo sắp đặt của người lớn. Thẩm Huy liền ra người, phụ thân là tứ phẩm Hàn Lâm viện, xem như gia đình thanh quý, trong nhà có thứ nữ, năm nay mười tám mà chưa gả .

      “Phụ thân nàng làm người tồi, nhưng có chút bảo thủ khó thay đổi, lần này bởi xem bài thi của cháu, cảm thấy tài hoa cháu xuất chúng. Tiểu thưa kia dù chưa từng gặp qua, nhưng tam thúc cũng hỏi thăm rồi, nương nang vốn là tú nương, được phụ thân nàng nhìn trúng, chỉ bởi vì gia thế quá kém, mới phải làm thiếp. Tiểu thư kia nghe cũng tồi, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, cùng với nữ nhi dòng chính dạy dỗ như nhau.” Thẩm Huy vừa uống rượu vừa chậm rãi .

      Mấy nhà gần đó cũng có qua, cũng coi như nhà này cũng tệ lắm, những thứ khác đều dựa vào suy nghĩ của chính .

      Tranh nhi suy nghĩ chút, “Vị đại nhân này có thể ghét bỏ cha nương cháu hay ?” Nữ nhân xuất thân tú nương còn có thế lấy về làm tiểu thiếp, vậy nương của chỉ xuất thân nông hộ, người nhận hết mặt chữ sao.

      Thẩm Huy trầm ngâm, “Cứ chờ thử xem sao, tam thúc lại hỏi thăm chút.”

      Quả nhiên, sau khi lại chuyện này, vị đại nhân kia liền đưa ra điều kiện, ví như sau khi thành thân phải tách ra ở riêng với Thẩm Phong Liêu thị. Tuy vì nữ nhi mà lo lắng, nhưng cầu này lại khiến cho người ta thoải mái chút nào.

      Tranh nhi vừa nghe liền cự tuyệt, “Cháu là tôn trưởng tử, gả cho cháu chính là dâu trưởng nhà Thẩm gia, nào có đạo lý tức phụ phụng dưỡng công công bà bà, được, được.”

      Thẩm Huy thấy đồng ý, đơn giản từ chối vị đại nhân kia.

      Sau ngày, Phùng tiên sinh lại giới thiệu ngoại sinh nữ nhi nhà mình, là nữ nhi của huynh đệ tuổi nhất của Phùng tiên sinh, cũng vào độ tuổi làm mai. Huynh đệ của Phùng tiên sinh cũng có quan chức, nhưng chức quan lớn, chỉ là tiểu huyện lệnh phương.

      Phùng tiên sinh nhìn Tranh nhi từ đến lớn, rất hài lòng, liền lặng lẽ với Thẩm Nghị chuyện này.

      Thẩm Nghị vừa vè nhà với Trinh nương, Trinh nương nhớ tới cầu của Liêu thị, cũng dám vội đáp ứng, mà gửi cho Thẩm Phong cùng Liêu thị bức thư. Có thể bởi vì Phùng tiên sinh, cũng có thể bởi phụ thân nhà là huyện lệnh, lần này Liêu thị cảm thấy có gì tốt, liền ủy thác Trinh nương giúp nàng xem mặt chút.

      Thẩm Nghị lại với Phùng tiên sinh, Phùng tiên sinh liền viết thư gửi cho huynh đệ nhà mình. Phùng tiểu thư theo phụ thân nhà mình tới nơi nhậm chức, đường xá xa xôi, tiện xem mặt, nhưng cũng sao, lão nhị Thẩm gia Thẩm An chạy thương nhiều năm, qua vô số nơi, cũng quen biết nhiều bằng hữu.

      Như vậy sau khi nghe ngóng xong, xác định nương này quả tồi, lại hỏi ý kiến của Tranh nhi, cũng phản đối, cuộc hôn nhân này thế là định rồi.

      Bởi vì hai thanh niên tuổi cũng nữa, nên sau khi quyết định việc hôn nhân rồi, việc chuẩn bị hôn lễ được bắt đầu.

      Buổi tối, Thẩm Nghị trước kiểm tra công khóa của Minh nhi, lại bế Cẩm nhi, sau khi dỗ ngủ xong cầm gương đồng đứng đối diện Trinh nương soi phải soi trái, Trinh nương bật cười.

      “Chàng sao vậy chứ!”

      Thẩm Nghị sờ sờ mặt, cảm thán , “Năm tháng tha ai a, chớp mắt, tiểu bối cũng thành thân. Nàng xem , mặt ta có nếp nhăn hay ?”

      Trinh nương tiến lên, cười sờ sờ mặt , trong gương mặt hai người dính liền chỗ, chẳng phân ta ngươi. “Sao có nếp nhăn được? làm sao già chứ? Chàng năm nay mới chỉ hai mươi tám tuổi mà thôi, đúng là thời kỳ tươi đẹp nhất mà.”

      Thẩm Nghị thở dài, “Chỉ chớp mắt ta hai mươi tám, sắp ba mươi rồi, còn già sao? Bất tri bất giác này, cũng ta thành thân được mười năm rồi….”

      Mười năm, hai người trong mười năm này trải qua quãng thời gian tốt đẹp nhất, con ngươi có thể có được mấy cái mười năm? May mắn thay, mười năm này có bên cạnh, hai người cùng nhau vượt qua, đến bây giờ có hai nhi tử, còn có thể có điều gì so với tại tốt hơn nữa?

      Trinh nương nghĩ như vậy, trong lòng hơi hơi động, tiến lên nhàng hôn lên hai gò má , ôn nhu , “Thiếp may mắn khi đính ước với chàng từ , thế gian này nữ tử có phúc khí giống thiếp vậy chỉ sợ rất ít, thiếp tuy rằng tuổi có chút mất mát, nhưng ông trời thực chiếu cố thiếp, cho thiếp vị hôn phu hiếm thấy thế gian, hai nhi tử hoạt bát khỏe mạnh.”

      Thẩm Nghị rất cảm động, mặt xuất chút ngượng ngùng, điểm lên múi Trinh nương, cười , “Nhìn bộ dạng này của nàng , lớn tuổi rồi, ta chỉ mấy câu thôi mà nàng cảm thán nhiều như vậy. Đều lão phu lão thê rồi, còn mấy chuyện này làm gì nữa.”

      Trinh nương khẽ cười làm nũng, mặc dù còn nét ngây thơ của tiểu nương, nhưng lại có được mị lực của trưởng thành, “Thiếp nữa, thiếp chỉ như vậy có sao đâu? Chàng sau này mà có muốn nghe thiếp cũng đâu.”

      Thẩm Nghị ôm nàng vào lòng, hận thể khảm nàng vào trong lòng, “Nương tử tốt của ta, chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của vi phu chính là cưới được thê tử tốt như nàng. Nhưng mà nhé, nàng nếu có thể sinh thêm cho vi phu nữ nhi nữa, vi phu càng thêm hạnh phúc.”

      “Ba hoa!” Trinh nương cười đánh cái.

      Thẩm Nghị thấy nàng cười quyến rũ, trong lòng nóng lên, lập tức ôm lấy nàng về bên giường, còn quên , “Còn dám ta ba hoa, biết sợ uy của phu quân, xem ra đêm nay vi phu phải cố gắng, thể hùng phong, mới có thể để nàng hiểu được cái gì là phu cương!”

      Chờ Phùng thị vào cửa là chuyện của hai tháng sau, bởi vì Tranh nhi thành thân, nam nữ già trẻ lớn bé Thẩm gia đều trở về, ngày hôm sau khi tân nương mời trà, Trinh nương mới có cơ hội nhìn kỹ tân nương tử, chỉ thấy Phùng thị da mặt trắng nón, khuôn mặt tròn tròn, tiểu nương xinh đẹp môi hồng răng trắng, khi chuyện thỉnh thoảng lén nhìn Tranh nhi, lại nhìn qua bộ dáng cười toe toét củaTranh nhi, biết hai người cũng vừa mắt đối phương.

      Về nhà mới biết được, Hâm nhi theo Thẩm Phong học việc buôn bán, ngày sau muốn tiếp nhận việc của Thẩm An, quản lý tài sản danh nghĩa của Thẩm An. Mà nữ nhi của Thẩm An Thược nhi cũng muốn đính hôn, đối phương cũng là thương gia giàu có, chỉ chờ Thược nhi tròn mười tám tuổi gả .

      Minh nhi lần này trở lại Thẩm gia cũng nghịch ngợm, càng hồ nháo, thành thành qua mấy ngày. Đổi lại Thẩm Nghị cùng Trinh nương đều vì chuyện này mà tưởng hài tử sinh bệnh, kỳ nguyên nhân phải do nó, Minh nhi cùng Diệu nhi đánh cuộc thua, chẳng những phải ngoan ngoãn ngồi để Diệu nhi vẽ đủ 30 bức tranh, còn phải nghe lời , thể gây chuyện.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 72: Minh nhi phải làm đại tướng quân
      Tham dự xong hôn lễ của Tranh nhi, hai nhà Thẩm Huy, Thẩm Nghị lại vội vàng trở lại thư viện, bắt đầu chuẩn bị cuộc thi hàng năm của thư viện, hàng năm, cuối năm đều là thời điểm thư viện bận nhất.

      Tranh nhi sau khi thành thân chỉ ở lại nhà vài ngày cũng trở lại thư viện, thân là học thủ của Dương Xuân viện, mọi chuyện trong Dương Xuân viện thể thiếu , Phùng thị thực hiểu biết cũng đòi theo, mà ở lại nhà phụng dưỡng cha mẹ chồng.

      Hai nhà Thẩm Huy Thẩm Nghị sau khi trở lại thư viện, Phùng tiên sinh đến tận cửa nghênh đón, tại trở thành thông gia với Thẩm gia, quan hệ so với trước kia càng thêm gắn bó.

      Cuộc thi hàng năm cuối năm cử hành, ngay cả học viện sơ cấp cũng cử hành cuộc thi cuối năm, thành tích Dương Xuân viện vẫn cầm cờ trước, nhưng Thẩm Nghị lại gặp phải chuyện mất mặt.

      Sau cuộc thi hàng năm, khi thành tích còn chưa công bố ra, Hạ Đình tại học viện sơ cấp làm tiên sinh cầm bài thi nén đến tìm Thẩm Nghị.

      Hạ Đình mang vẻ hổ thẹn, cúi mình sâu trước Thẩm Nghị, “Tiên sinh, đệ tử vô năng, xin tha thứ cho đệ tử.”

      “Sao lại như vậy, mau đứng lên.” Thẩm Nghị bị chuyện đầu đuôi này dọa sửng sốt, vội vàng nâng Hạ Đình dậy.

      Hạ Đình lại càng hổ thẹn, vẫn chỉ bản thân vô năng, dạy dỗ tốt đệ tử.

      Thẩm Nghị sau khi nghe xong cũng hiểu, khẳng định Minh nhi lại gây rắc rối gì rồi! Nhìn đến bài thi tay Hạ Đình, cũng đoán được vài phần, có thể thành tích cuộc thi cuối năm của Minh nhi tốt lắm.

      “Có phải cuộc thi lần này Minh nhi thi tốt ? Đây là do nó chăm chỉ, sao có thể do lỗi của trò, Hạ Đình, trò đứng lên, chúng ta chuyện.” tay Thẩm Nghị dùng thêm vài phần lực, nâng Hạ Đình lên.

      Hạ Đình cúi đầu, thở dài, “Tiên sinh, gạt người, thành tích Gia Minh vốn rất tốt, năm trước còn đứng thứ năm trong học viện, nào biết năm nay….”

      “Dù sao cũng chỉ là thứ tự giảm lùi, thành tích đâu phải chuyện trọng yếu, trò cần bởi vậy mà tự trách, là do lỗi của đứa , ta trở về nhất định giáo huấn tốt.”

      Thẩm Nghị nghĩ học viện sơ cấp có sáu mươi đứa , Minh nhi cùng lắm cùng chỉ đứng thứ bốn mươi năm mươi thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, con tuy rằng thông minh, nhưng ham chơi thích nháo , hơn nữa năm nay lại lớn thêm chút, chuyện cúng có chút khó bảo, cả ngày hở chút liền chạy ra ngoài chơi, thành tích tốt cũng là chuyện có thể dựa đoán trước.

      Sắc mặt Hạ Đình có chút kỳ quái, suy nghĩ xong lại vẫn đưa bài thi cho Thẩm Nghị xem, “Tiên sinh, lần này nội dung của cuộc thi hàng năm của học viện sơ cấp là viết Thiên Tự văn, Thiên Tự văn bọn chúng học lâu, lẽ ra khó, nhưng mà…. Ngài vẫn tự xem .”

      Thẩm Nghị tò mò nhận lấy bài thi, Thiên Tự văn? Minh nhi nhưng rất quen thuộc mà, mỗi ngày khi đùa giỡn còn cứ đọc mãi, “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, Nhật nguyệt doanh trác, thần túc liệt trương….” Quả khó, chính là Minh nhi viết cái gì lại khiến Hạ Đình khó xử như vậy.

      Vừa mở ra bài thi, Thẩm Nghị lập tức giận sôi gan! Đây sao có thể là Thiên Tự văn! ràng là chữ như gà bới!

      Vừa mở bài thi ra, mặt tất cả đều là những ký tự xem hiểu, Thẩm Nghị nắm chặt bài thi, “Tiểu tử hỗn láo này! Lại hồ nháo!”

      Ngay cả cuộc thi đều bận tâm, đứa này rốt cuộc muốn gì?!

      mặt Hạ Đình cũng có chút ánh sáng nào, là đệ tử của Thẩm Nghị, nhi tử của Thẩm Nghị lại là đệ tử của . Dạy nhi tử của chính ân sư mình áp lực rất lớn, cố tình đứa này còn nghe lời, học bắt sâu bắt bọ dọa bạn học còn chưa tính, đánh nhau gây chuyện cũng là chuyện thường ngày, việc nào có thể xử lý xử lý luôn, cũng rất ít khi cho Thẩm Nghị. Ai ngờ đứa này….

      Trách được sau cuộc thi ngày hôm đó, nó cúi đầu thấp, vừa viết vừa cười trộm.

      “Thành tích những khoa khác thế nào?” Thẩm Nghị tỉnh táo lại, con cầ phải dạy dỗ, nhưng cũng phải tìm được vấn đề mấu chốt trước.

      Hạ Đình cười gượng tiếng, “Ngoại trừ võ nghệ khóa, tạp nghệ khóa, còn lại…” Còn lại đều ngượng ngùng ra.

      “Ta biết, thành tích của các trò tính thế nào cứ như vậy .” Thẩm Nghị xem như thấu hiểu, tất cả tâm tư tình cảm đều đặt ở chuyện chơi đùa, trách được mấy cuộc thi này lại cứ rối tinh rối mù lên.

      Thẩm Nghị rời , Hạ Đình bất đắc dĩ cầm bài kiểm tra, “Người đứng bét trong học viện sơ cấp lại là nhi tử của phó viện thủ Dương Xuân viện, Thẩm Gia Minh a Thẩm Gia Minh, trò sao lại chút suy nghĩ như vậy đâu.”

      Buổi chiều hôm đó dán thông báo, người đứng bét học viện sơ cấp đúng là Thẩm Gia Minh. Thành tích của nó cực kỳ lung tung, võ nghệ khóa đứng nhất, kỵ xạ khóa thứ nhất, tạp nghệ khóa đứng nhất. Văn chương khóa, điểm. Từ ngữ khóa, điểm. cách đớn giản, tất cả những môn cùng văn tự liên quan, toàn bộ điểm, những khoa dùng trí não, đứng nhất toàn bộ.

      Cuối cùng đều phải tính tổng điểm, cứ chia đều như vậy, tuy rằng nó đứng nhất vào khóa, nhưng tổng thành tích vẫn rơi xuống cuối cùng.

      Nhìn cái tên cuối cùng bảng, Thẩm Gia Minh sau khi tan học ngoan ngoãn về nhà, sau khi về nhà lại còn ngoan ngoãn đọc sách. Trinh nương còn thấy lạ, thầm với Tam Nha vài câu, “Tiểu lão thiên sao hôm nay lại khác lạ như vậy, bình thường trở về nhà chuyện đầu tiên làm phải chơi cũng nghịch ngợm mấy thứ linh tinh nào đó, hôm nay thế mà có thể ngồi đọc sách cơ đấy.”

      Tam Nha tràn đầy đồng cảm khẽ gật đầu.

      Thẩm Nghị sau khi về nhà, mặt đen như đáy nồi, mang đến cơm giác mưa gió sấm chớp, mọi người trong phòng dám lời nào, Minh nhi vừa viết vừa trộm nhìn sắc mắt phụ thân nhà mình, Thẩm Nghị hơi hơi di chuyển, lập tức cúi đầu xuống, còn viết chữ.

      Trinh nương biết xảy ra chuyện gì, cùng Tam Nha hai mặt nhìn nhau, sau đó, cũng sáng suốt nhất trí quấy rầy Thẩm Nghị.

      Thẩm Nghị nhìn Minh nhi vùi đầu múa bút thành văn lâu, vừa rồi tức giận, tức đến mức muốn đánh nó mấy cái. Nhưng đứa này cứng đầu, phải chưa từng đánh qua, nhưng đánh xong được bao lâu, lại vẫn cứ làm theo ý mình như trước. tại càng thêm hiểu chuyện, đứa này phải thay đổi từ gốc rễ.

      Nghĩ như vậy, Thẩm Nghị liền đau đầu, Minh nhi là đứa đầu tiên của , khi dạy dỗ cũng tốn hao tâm trí nhất, thế nhưng kết quả lại dưỡng nó thành nghịch ngợm hồ nháo hiểu chuyện, còn có tính cách sợ trời sợ đất.

      Hay là do quá nuông chiều sao?

      Thẩm Nghị lần đầu tiên vì Minh nhi hồ nháo mà tức giận, trầm mặc lâu, cũng gì, Minh nhi thấy phụ thân dường như có việc gì, tâm liền nhảy loạn, lại muốn chơi. Cuối cùng dưới khuyên bảo của Trinh nương, mới ngoan ngoãn ở lại phòng, dám ra ngoài.

      Buổi tối Thẩm Nghị cùng Trinh nương về Minh nhi, Trinh nương nhớ tới hành động hôm nay của Minh nhi liền cảm thán câu, “Đứa cũng học được cách nhìn sắc mặt của người lớn, chàng thấy bộ dáng của nó hôm nay sao, ràng thử, nếu chàng tức giận, nó liền ngoan. Còn nếu chàng giận, nó bình thường chơi thế nào vẫn chơi như vậy.”

      Thử điểm mấu chốt của cha mẹ sao? Thẩm Ngị chợt nghĩ.

      ngày nghỉ nào đó, Thẩm Nghị tự mình đưa Minh nhi tới chỗ Thành Mặc cư sĩ thăm Diệu nhi, chuyện chơi với Minh nhi là việc đáng vui vẻ nhất. Nó kiếm chiếc tiểu mộc côn, vừa chạy vừa đập cỏ, miệng còn lẩm bẩm, “Tra! Tra! Đả đảo đám người xấu các ngươi! ra ngươi chính là tướng quân của địch quốc, bản tướng quân muốn đánh chết ngươi!” Nó cho rằng con bướm là tướng quân địch quốc, cầm tiểu mộc côn đánh phải đánh trái.

      Thẩm Nghị nhìn dáng con, giống như lơ đãng hỏi, “Minh nhi, sau này lớn lên, con muốn làm gì?”

      Minh nhi hứng phấn đến mức khuôn mặt nhắn đỏ bừng, lớn tiếng trả lời, “Con khi lớn lớn phải làm đại tướng quân!”

      Thẩm Nghị khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh lại thở dài, “Con như vậy a, sau này lớn lên cũng chỉ có thể làm tiểu binh, thể làm đại tướng quân đâu.”

      “Vì sao?” Minh nhi hiểu, vì sao nó thể làm đại tướng quân.

      Thẩm Nghị bắt chéo hai tay sau lưng, bước từng bước về phía trước, “Tướng quân đều xem qua binh thư, con ngay cả tri thức cơ bản cũng tròn vẹn, sao có thể trở thành tướng quân đây?”

      Minh nhi nghẹn lời, nhưng rất nhanh nó phục , “Ai tướng quân nhất định phải biết binh thư, tướng quân phải là người có công phu lợi hại nhất trong quân doanh! Con trở thành người lợi hại nhất đó!”

      Thẩm Nghị cười khẽ, “Vậy sao? thôi, phụ thân mang con gặp vị tướng quân, nhưng rất lợi hại đó!”

      Công tử nhà Thành Mặc cư sĩ Dương Thanh Phong sớm trở thành chính tứ phẩm Kiêu Kỵ tướng quân, đây cũng là nguyên nhân chính mà lần này Thẩm Nghị mang Minh nhi đến đây. Để nó nhìn, tướng quân chân chính như thế nào.

      Vài năm gặp, Dương Thanh Phong sớm phải thiếu niên năm đó đưa Diệu nhi về nhà, kiếp sống quân lữ khiến cho người toát ra cỗ thiết huyết khí thản nhiên, da cũng đen, nhưng khỏe mạnh hơn ít, thay đổi rất lớn.

      Phụ tử Thẩm Nghị khi đến vừa lúc Dương Thanh Phong luyện quyền pháp, bộ quyền đánh tới mạnh mẽ uy lực, Minh nhi vừa thấy hoan hô tiếng, sùng bái nhìn Dương Thanh Phong, mắt cứ dính chặt lên người Dương Thanh Phong dời.

      Thẩm Nghị mặc nó chạy, mình chuyện phiếm cùng Thành Mặc cư sĩ, thấy Diệu nhi ở đây quả rất tốt, cũng càng quyết tâm. trao đổi với Thành Mặc cư sĩ về vấn đề của Minh nhi, Thành Mặc cư sĩ khai đạo cho ít.

      Hai người lại tán gẫu về vấn đề giáo dục đứa , đều là những người truyền đạo thụ nghiệp nên khi giải thích vấn đề đều tận gốc rễ của vấn đề. đến phương pháp giáo dục của thư viện Tùng Nhân, Thẩm Nghị thế mới kinh ngạc biết được, ra Thành Mặc cư sĩ chính là vị sơn trưởng khai sơn đầu tiên của thư viện Tùng Nhân năm đó, hơn nữa tất cả chương trình học tại thư viện Tùng Nhân đều do tay an bài.

      Thẩm Nghị khen ngợi hết lời, liên tục thư viện Tùng Nhân có thể trở thành thư viện hoàng gia, cùng việc Thành Mặc cư sĩ thiết lập chương trình học thể liên quan.

      Thành Mặc cư sĩ cười khoát tay, “Thời trẻ đùa giỡn chút thôi, tại còn nhiều tâm sức như vậy nữa.”

      Biết Thẩm Nghị vì Minh nhi mà đến, Thành Mặc cư sĩ nhìn theo Minh nhi bám sau Dương Thanh Phong với vẻ mặt sùng bái, gọi Dương Thanh Phong lại vài câu.

      Dương Thanh Phong cười gật đầu, dẫn theo cái đuôi Minh nhi ra ngoài.

      Diệu nhi năm nay cũng mười sáu tuổi, từ năm sáu tuổi theo Thành Mặc cư sĩ học nghệ, ước hẹn mười năm khi đó với Thành Mặc cư sĩ cũng hết, Thẩm Nghị đến cũng vì chuyện này, nhưng Thành Mặc cư sĩ nhắc đến, cũng tiện đề cập.

      Cũng may Thành Mặc cư sĩ cùng Thẩm Nghị hàn huyên lúc rồi thôi, để Diệu nhi tự mình trò chuyện cùng Thẩm Nghị. Diệu nhi khi tiến vào sắc mặt cũng tốt lắm, Thẩm Nghị vừa nhắc tới ước hẹn mười năm, Diệu nhi lập tức căm giận .

      “Tên lừa đảo! Tên đại lừa đảo! Khi đệ còn trẻ người non dạ gạt đệ định ra ước hẹn mười năm! Tỷ phu có biết ? Đệ phải học được tất cả tri thức của , nhưng mà… huynh có biết dấu diếm bao nhiêu ? Đệ bị lừa!!!”

      Thẩm Nghị bật cười, “ ….”

      rằng đẹ phải theo thêm năm năm!” Diệu nhi vừa nghĩ đến chuyện mình bị lừa rất vui, Thành Mặc cư sĩ biết rất nhiều, chỉ riêng trog lĩnh vực hội hoa biết vẽ người, sơn thủy, tùy bút, những thứ đó sao có thể học hết trong vòng mười năm chứ!

      Thẩm Nghị khẽ gật đầu, “Đệ mới mười sáu tuổi thôi, thêm năm năm năm năm. học có thể thành tài là quan trọng nhất.”

      Diệu nhi vẫn mang vẻ mặt phẫn nộ, Thẩm Nghị thất vất vả mới khuyên bảo được.

      Thành Mặc cư sĩ nghe lén bên ngoài lâu, cười hắc hắc hắc. Vạt áo phía sau bị kéo xuống, nữ nhi Dương Minh Nguyệt đồng ý nhìn , “Phụ thân, nghe lén là sai!”

      Thành Mặc cư sĩ nhíu mày, sửa sang lại vạt áo, xoáy người tránh , ai nghe lén? Đây là quang minh chính đại nghe!

      Cũng biết Dương Thanh Phong gì với Minh nhi, khi trở về khuôn mặt nhắn của nó vì hưng phấn mà đỏ bừng, Thẩm Nghị hỏi sao nó cũng , rằng đồng ý với Dương Thanh Phong giữ bí mật. Nhưng từ đó về sau, Minh nhi từ từ thay đổi, bắt đầu tập trung học tập, nó vốn thông minh, ngày trước học tập cũng chỉ hồ nháo vậy thôi, còn sau đó, khi thực cố gắng, thành tích học tập cũng từ từ tiến bộ.

      Thẩm Nghị với Trinh nương về việc Diệu nhi bị Thành Mặc cư sĩ “lừa”, sau khi Trinh nương cười đủ cũng cho rằng Diệu nhi nên học thêm chút nữa. Đương nhiên cũng quên gửi thư , kèm theo đồ dùng linh tinh, rất có cảm giác trấn án tâm linh bị thương của Diệu nhi.

      Tranh nhi khi tham gia kỳ thi mùa xuân, tuy rằng thành tích thường thường, nhưng cũng đỗ Cống Sĩ*, ở lại kinh thành chuẩn bị tham gia thi đình.

      (*Cống Sĩ: người dỗ kỳ thi mùa xuân-kỳ thi hội)

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 73: Đế sư
      Hôm nay, Thẩm Huy mang vẻ mặt bi thống tiến vào phòng nghỉ của các tiên sinh, các vị tiên sinh nghỉ ngơi đều dừng việc tiến hành, nhìn Thẩm Huy.

      Thẩm Huy nhìn vòng chung quanh, sau đó thương cảm , “An vương gia… rồi.”

      Các tiên sinh kinh ngạc. An vương gia…. rồi?

      “Đây…. Chuyện xảy ra khi nào?” Thẩm Nghị đứng lên, dám tin hỏi. An vương gia ngoại trừ việc giúp đại ân trong chuyện Cao Chuẩn, vẫn luôn cảm kích An vương gia, sao lại chút tiếng động, liền vậy?

      Thẩm Huy thở dài, “Tin tức sáng nay đưa tới, An vương gia vào đêm qua. Tuổi ngài ấy cao, lúc trước khi ta tới vấn an phải nằm giường, nhưng lúc ấy ngài ấy nhìn vẫn coi như còn sáng suốt, còn nhận ra được mọi người. nghĩ tới, vừa mới qua vài ngày …”

      “Aiz…. An vương gia quả là người tốt!”

      “Đúng vậy.”

      Các vị tiên sinh đều cảm thán, thư viện Tùng Nhân là tâm huyết của An vương gia, nếu có An vương gia, thư viện Tùng Nhân thể nào được như hôm nay.

      “Vài ngày nữa hẳn tin tức này được truyền , thư viện do An vương gia mở, chờ khi đưa tang An vương gia, chúng ta nghỉ học ngày, đều tới tiễn linh.” Thẩm Huy dặn.

      “Được.” Mọi người đều gật đầu, đây là chuyện nên làm.

      Quả nhiên vài ngày sau, triều đình báo tang, An vương gia về cõi tiên, hưởng thọ tám mươi sáu tuổi, hoàng đế vô cùng bi thống, tự mình tiễn linh An vương gia.

      Thư viện cũng nhận được tin, bởi thư viện do An vương gia lập, cho nên lúc này sau khi biết tin An vương gia ra , mọi nơi trong thư viện đều phải treo vải trắng.

      Đến ngày đưa tang, Thẩm Huy mang theo viện thủ, phó viện thủ các viện cùng học thủ của tứ đại viện làm đại biểu tới tiễn linh.

      Suốt con phố đều treo đầy vải trắng, màu trắng trước mắt khiến Thẩm Nghị chưa kịp tiến tới linh đường cảm thấy vô cùng bi thương. Càng đến gần vương phủ, tiếng khóc lại càng thêm lớn.

      Vương phủ rất lớn, những thứ trong vương phủ cũng đều trân quý, bởi vậy có thể thấy được An vương gia có vị trí thế nào trong lòng Hoàng thượng. Văn võ bá quan đều tiến lên phúng viếng, thấy bọn họ đến, đều tự dành ra vị trí.

      Thẩm Nghị thấy thân ảnh màu trắng ở chính giữa linh đường, tiểu hoàng đế mặc long bào thường phục, vẻ mặt bi thương nhìn chiếc quan tài to trong điện, trong mắt có lệ quang, thỉnh thoảng lặng lẽ quay mặt qua nơi khác, tiểu thái giám bên cạnh lanh lợi tùy thời đưa qua khăn tay.

      Thẩm Nghị theo Thẩm Huy tiến tới, quỳ bái, đứng dậy, lại bái, đứng dậy, tam bái, đứng dậy. nhìn lướt qua chung quanh, An vương phi trước An vương phi, thế tử cùng thế tử phi mang theo toàn bộ gia quyến trong vương phủ khóc vô cùng thương tâm.

      Hoàng đế để ý tới phản đối của mọi người, cố ý đưa linh cho An vương gia, Thẩm Nghị theo đám người dài, cảm thấy mình như tới đoạn đường cuối cùng của đời người.

      Cuộc đời An vương gia cũng coi như truyền kỳ, cuộc sống trải qua vô số phong ba, nhưng tấm lòng vì nước vì dân mọi người đều biết. Thẩm Nghị thân quen với An vương gia, cùng An vương gia thậm chí tiếp xúc nhiều, nhưng trong ấn tượng của , người được thiên hạ tôn đệ nhất vương kia, cũng chỉ là lão nhân hiền lành mà thôi.

      Bất luận trải qua biết bao sóng gió, đều tránh khỏi việc lên đoạn đường cuối cùng này.

      Tiễn bước An vương gia, tiểu hoàng đế hạ ý chỉ, các vị tiên sinh trong thư viện Tùng Nhân, cùng văn võ bá quan trong triều cùng theo hồi cung, có chuyện cần .

      Lần đầu tiên bước vào Kim Loan điện, Thẩm Nghị có chút hoảng hốt, nếu năm đó vì chuyện của nhà Trần đại nhân, hẳn sớm bước chân vào Kim Loan điện này .

      Tiểu hoàng đế nhận lấy chiếc khăn ấm do thái giám đưa tới, lau lau mặt, thần sắc dẫn bình ổn lại. Vẻ mặt nghiêm túc , “Hoàng thúc vừa , trẫm chỉ mất hoàng thúc luôn thương trẫm, cũng giống như mất cả nửa giang sơn vậy, khiến trẫm thương tiếc.”

      Mọi người cùng quỳ xuống, quần thần hô to, “Xin hoàng thượng bảo trọng long thể.”

      Hoàng đế dùng nửa giang sơn để hình dung An vương gia, đây xem như là điều khẳng định có giá trị nhất đối với cuộc đời An vương gia!

      Tiểu hoàng đế tiếp, “Trước kia khi hoàng thúc còn sống, có rất nhiều chuyện trẫm đều có thể yên tâm giao cho hoàng thúc, nay hoàng thúc mất, trẫm dù có lo cũng chẳng thể giãi bày cùng ai. Hôm nay gọi các ngươi đến, vì trẫm có việc muốn với các ngươi.”

      “Thẩm sơn trưởng.”

      Thẩm Huy đứng ra, lại quỳ xuống, “Có thảo dân.”

      Tiểu hoàng đế mỉm cười, “Sơn trưởng tận tâm tâm sức với thư viện, cần cù và thà, trẫm đều thấy trong mắt, trẫm hôm nay muốn thưởng cho ngươi, coi như đáp lại ân nghĩa của sơn trưởng với trẫm, coi như thay Hoàng thúc cảm ơn người dụng tâm quản lý thư viện như thế. Nhưng trẫm lại biết thưởng gì mới tốt, sơn trưởng hãy tự , muốn điều gì cứ , trẫm nhất định đáp ứng ngươi.”

      Mọi người ồ lên, muốn gì cũng đáp ứng, đây chính là ân điển lớn đó! Thế nhưng ân điển này có phải quá nặng rồi, nếu dã tâm của sơn trưởng này hơi lớn chút, chẳng phải….

      Lập tức có người bước ra khỏi hàng, quỳ mặt đất, “Xin Hoàng Thượng cân nhắc, Hoàng Thượng nếu muốn thưởng cho Thẩm sơn trưởng, có thể trước nghe được ước muốn của sơn trưởng, nếu sơn trưởng muốn có được vật hiếm thấy thế gian, chẳng phải…”

      Tiểu hoàng đế liếc mắt nhìn , “Trẫm quý vì Thiên Tử, Thiên Tử nhất ngôn cửu đỉnh, lời ra sao có thể thu hồi, ngươi muốn khiến trẫm nuốt lời sao?”

      “Việc này….”

      “Được rồi! Ngươi cần nữa, trẫm tin tưởng Thẩm sơn trưởng.” Tiểu hoàng đế nâng tay để vị đại thần kia lui ra, vị đại thần này tâm cam tình nguyện lui về vị trí ban đầu.

      Thẩm Huy nghĩ nghĩ, “Khởi tấu Hoàng Thượng, thảo dân tại thực có điều gì muốn cầu, nếu Hoàng Thượng nhất định ban thưởng…. Vậy xin vì thư viện Tùng Nhân ban thưởng tấm bản hiệu ạ. Thư viện giờ tuy là thư viện hoàng gia, nhưng lại có được bút tích của Hoàng Thượng, đáng tiếc, thảo dân có nên xin Hoàng Thượng vì thư viện Tùng Nhân đề danh ạ?”

      Tiểu hoàng đế khẽ gật đầu, “Việc này khó, trẫm tự mình viết tên thư viện, vài ngày nữa đưa đến thư viện Tùng Nhân. Sơn trưởng còn thỉnh cầu nào khác ?”

      Thẩm Huy lắc đầu, “Thảo dân còn.”

      Tiểu hoàng đế trầm ngâm chút, “Trẫm đọc sách tại thư viện, nhờ sơn trưởng chiếu cố, lại được tiên sinh chiếu cố. Huynh đệ hai người sơn dài cùng tiên sinh, dạy học giáo nhân, trải khắp thiên hạ. nhà Thẩm gia, hổ là dòng dõi thư hương, cũng nên đề tên, trẫm ban thưởng Thẩm gia ngươi tấm biển dòng dõi thư hương được ?”

      Loại chuyện như tặng tấm biển này nọ, nhất là có thể được hoàng đế tự tay viết này, khả ngộ bất khả cầu. Là chuyện cực kỳ vinh quang, người khác có muốn cũng được.

      Thẩm Huy do dự chút, “Đại ca thảo dân cùng nhị ca đều là thương nhân, ga đình có thương hộ, thể coi là dòng dõi thư hương. Điều này hợp quy củ, Hoàng Thượng có thể ban thưởng cho thư viện là vinh quang to lớn, thảo dân thể cầu xin gì thêm nữa.”

      Hoàng đế cười khẽ, “Ai nhà có thương hộ thể mang danh thư hương, trẫm có thể có thể! Được rồi, người cần nữa, ý trẫm quyết.”

      Thấy Hoàng Thượng quyết định, Thẩm Huy cùng Thẩm Nghị chỉ có thể dập đầu tạ ơn.

      Hoàng đế cảm thán tiếng, “Trẫm ở thư viện, chính là được vị Thẩm Nghị tiên sinh này dạy, tiên sinh đức nghệ khóa giảng dạy cũng rất nhiệt tình. Trẫm mỗi khi có nghi vấn, đều nhớ tới những đạo lý mà tiên sinh giảng qua.

      Hoàng đế bước xuống khỏi long ỷ, tự nâng Thẩm Nghị dậy, dùng ngữ khí tha thiết , “Tiên sinh, đệ tử sau này phải chuyên tâm chính , thể thường xuyên tới nghe tiên sinh giảng bài nữa, nhưng biết tiên sinh có thể đáp ứng thỉnh cầu nho của đệ tử hay , nếu đệ tử cần, tiên sinh có thể nhập cung, vì đệ tử mà mở khóa giảng hay ?”

      Hoàng thúc thỉnh thoảng từng qua với , nếu trong lòng có hoang mang, nên tìm người khai thông, tuy hoàng đế quý vì Thiên Tử, nhưng Thiên Tử cũng l à người, cũng có thất tình lục dục, có thất tình lục dục, vậy có những chuyện phiền lòng, nếu bên cạnh có người phù hợp, câu, cũng là chuyện tốt.

      Tiểu hoàng đế cảm thấy hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình là những ngày ở thư viện Tùng Nhân, ngeh giảng bài, nhàn hạ, trèo tường, trốn học… cùng các đệ tử ăn chén cơm, uống cùng bát nước, nếu ngẫu nhiên gặp được chuyện thoải mái, còn có thể tìm Thẩm Nghị tâm .

      có suy nghĩ gì khác, chỉ thầm mong có được người, có thể bận tâm đến thân phận hoàng đế của , có thể kiêng kỵ gì dạy bảo . Tựa như ngày đó cùng Thẩm Gia Minh trèo tường trốn học, thân phận của bị vạch trần, nhưng thái độ Thẩm Nghị vẫn chút thay đổi, như những người khác, biết là hoàng đế lập tức thay đổi, hoặc nơm nớp lo sợ, hoặc a dua nịnh nọt .

      Thẩm Nghị thay đổi, vẫn giống như bình thường, mạnh mẽ phê bình , sau đó lại kiên nhẫn dạy bảo.

      Tiểu hoàng đế hy vọng những điều này thay đổi, mặc kệ vào thời điểm nào. Cho nên gọi Thẩm Nghị tiên sinh, tự xưng đệ tử, mà xưng trẫm.

      Thẩm Nghị mỉm cười, “Trù dù sao cũng là đệ tử của ta, nào có tiên sinh dạy học vì đệ tử chứ? Nhưng mà thể xung đột với việc học trong thư viện.”

      Tiểu hoàng đế lúc này mới trở lên cao hứng, trở lại trước long ỷ, lớn tiếng tuyên bố, “Thẩm Nghị tiên sinh là đế sư của trẫm, trâm hôm nay phong Thẩm Nghị tiên sinh của thư viện Tùng Nhân là thái phó, thời gian còn lại thái phó có thể tiếp tục ở lại thư viện giảng bài, nếu ngày sau trẫm đọc sách có điều gì còn chưa tỏ, lại xin thái phó vào cung giải đáp thắc mắc cho trẫm.”

      “Hoàng Thượng….” Thẩm Nghị định từ chối, ánh mắt tiểu hoàng đế nhìn sâu vào trong mắt .

      Thẩm Nghị biết, việc này được, hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, việc muốn làm, ai ngăn được.

      Quần thần hô lớn, “Hoàng thượng tôn trọng đạo, quả là vinh hạnh của thiên hạ! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      xong mọi người đều chúc mừng Thẩm Nghị, “Chúc mừng thái phó đại nhân!”

      Thẩm Nghị cười có chút cứng ngắc, hướng về phía triều thần gật đầu, xem như đáp lại mọi người.

      Những thần tử đó sớm nhìn thấu tình hình, biết người được gọi là đế sư này có công danh gì, nhưng có thể dạy học ở thư viện Tùng Nhân, có năng lực dỗ hoàng đế vui vẻ như vậy, coi như cũng có chỗ hơn người. Nhưng chỉ là hư danh thái phó, hoàng đế vui vẻ tốt rồi, ai cũng tại thời điểm này quấy rầy hưng trí của Hoàng Thượng.

      Thẩm Nghị biết trở lại thư viện như thế nào, dọc đường đều có người chúc mừng trở thành đế sư, trở thành thái phó đương triều. Kỳ …. muốn đế sư hay thái phó gì cả….

      chỉ là tiên sinh dạy học.

      Thẩm Huy nhìn vẫn luôn cúi đầu, vỗ vỗ bờ vai , “Ký lai chi tắc an chi*! Cũng chỉ là hư danh mà thôi.”

      (*ký lai chi tắc an chi: chuyện đến đâu hay đến đó, mọi việc đều có thể giải quyết)

      Thẩm Nghị khẽ cười khổ, đời này có rất nhiều người bởi vì chút hư danh mà nóng vội luồn cúi cả đời.

      Mấy ngày sau, Hoàng Thượng liền phái người đưa bảng hiệu thiếp vàng tới, đó bốn chữ với nét bút rồng bay phượng múa: Thư viện Tùng Nhân! Điều này khiến danh hiệu thư viện hoàng gia của thư viện Tùng Nhân càng thêm vang dội. Hoàng đế còn chi bạc, tu sửa lại toàn bộ thư viện Tùng Nhân, hoàn cảnh trong thư viện đều rất tốt.

      Thẩm gia cũng nhận được bảng hiệu do Hoàng Thượng ngự ban: dòng dõi thư hương. Bởi vì bảng hiểu này, Thẩm Phong cùng Thẩm An cũng thành nho thương. Nho thương cùng thương nhân khác biệt lớn, thương nhân địa vị thấp hèn, mà nho thương lại có thể coi là người tương đối có thân phận.

      Cuộc sống Thẩm Nghị lại có gì thay đổi, thư viện cũng như vậy, những tiên sinh có thể vào thư viện dạy học, chỗ nào tự cho mình là thanh cao. Có thể trở thành đế sư hay , làm được thái phó hay cũng quan trọng, quan trọng là so xem đệ tử của ai có tiền đồ hơn. Cho nên trong thư viện, mọi người vẫn gọi Thẩm Nghị là tiên sinh, có người kêu theo tác phong quan liêu rằng thái phó, điều này cũng khiến Thẩm Nghị thoải mái ít nhiều.

      Khi Thẩm Nghị cùng Trinh nương giỡn đều tự giếu, “Ta đây có được tính là đến thời điểm rực rỡ nhất của cuộc đời?”

      Lấy tư cách tiên sinh dạy học mà , có thể làm đến chức đế sư, quả là vinh dự cao nhất.

      Trinh nương nhìn Minh nhi luyện quyền cước cách đó xa, “Dù cho chàng có phải đến thời điểm rực rỡ nhất hay , vẫn nên giáo dục con cho tốt trước , Minh nhi gần đây cứ như trúng tà ấy, ngày nào cũng dành ra mấy giờ luyện quyền cước. Vài ngày trước còn với thiếp muốn tòng quân nữa, chàng đứa trẻ còn chưa tới mười tuổi như con nó, tòng quân gì chứ?”

      Nghĩ đến việc này Trinh nương liền thấy đau đầu.

      Thẩm Nghị nhìn Minh nhi, rất thấu hiểu mà gật đầu, “Quả nên dạy dỗ nó tốt mới phải.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 74: Minh nhi thăm quân doanh
      Vì muốn Minh nhi từ bỏ ý niệm nhất định tòng quân trong đầu, Thẩm Nghị thậm chí tìm quan hệ, tự mình đưa Minh nhi tới quân doanh.

      Đương nhiên người có liên quan trong chuyện này chính là tiểu hoàng đế, Minh nhi thông minh ôm lấy Thẩm Nghị, trộm lệnh bài hoàng đế ban cho Thẩm Nghị, trốn trong xe ngựa của khâm sai đại thần sau khi đưa bảng vàng về nhận mệnh, chạy tới hoàng cung tìm hoàng đế. Nó cầm lệnh bài phó tiên sinh, dọc đường cư nhiên thông suốt bị ngăn cản, vừa thấy hoàng đế liền lớn tiếng muôn tòng quân, dọa sợ hoàng đế, vội vàng sai người truyền Thẩm Nghị đến.

      “Tiên sinh, ngài xem….” Hoàng đế khó xử nhìn Minh nhi, với Minh nhi sớm quen thuộc, quan hệ rất tốt, trong hoàng cung, những hoàng tử cùng thế hệ hầu như có, Minh nhi trong lòng hoàng đế vẫn là tiểu học đệ có thể cùng cổ vũ nhau trèo tường trốn học.

      Thẩm Nghị bất đắc dĩ nhìn nhi tử quật cường bên cạnh, có thể trộm đến hoàng cung tìm được hoàng đế, có thể thấy nó quyết tâm đến nhường nào. Thẩm Nghị nghĩ nghĩ, chắp tay hướng về phía hoàng đế, “Hoàng Thượng, có thể cho phép thần dẫn khuyển tử tới quân doanh chút ?”

      “Này…” Quân doanh là trọng địa, thể để người ngoài tự ý ra vào.

      Hoàng đế có chút do dự.

      Thẩm Nghị quỳ xuống, “Hoàng Thượng, thần chỉ muốn để tự mình cảm thụ, cái gì là quân doanh chân chính.”

      Hoàng đế nghĩ nghĩ, “Vậy , ngày mai ta muốn tới đại doanh Kinh Doanh xem xét, thái phó cùng với trẫm vậy.” Như vậy hẳn sai biệt lắm, võ quan ở quân doanh thao luyện binh lính, đều phi thường chán ghét quan văn đứng bên cạnh khoa tay múa chân, nhưng nếu có hoàng đế cùng, phần lớn gì.

      “Tạ chủ long ân!” Thẩm Nghị bái tạ.

      Đêm đó, Thẩm Nghị cùng Minh nhi nghỉ lại trong hoàng cung. Ngày hôm sau muốn tới quân doanh, Minh nhi hưng phấn. Thẩm Nghị nhìn nó bộ dáng hưng phấn của nó, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, nếu phải Minh nhi vừa ra đời được ôm lấy, thực hoài nghi đây rốt cuộc có phải đứa của hay , cùng Trinh nương đều là những người hiền hoa, sao có thể sinh ra đứa vừa gây chuyện vừa bướng bỉnh như vậy, còn là đứa ưa thích dùng vũ lực nữa chứ?

      Sáng sớm hôm sau, hai phụ tử liền thức dậy. Kết quả đợi cả nửa ngày mới có thái giám đến đưa đồ ăn sáng, ra hoàng đế còn lên chiều, muốn tới quân doanh phải chờ tới buổi chiều.

      Tối hôm qua Minh hưng phấn đến mức đến quá nửa đêm vẫn chưa ngủ, nghe thái giám buổi triều mới có thể , có chút thất vọng. Nhưng nó vẫn nhanh chóng ăn hết bảy tám cái bánh bao vàng bạc tinh xảo khéo léo, lại uống thêm hai bát cháo Bạch Ngọc, thế mới lau lau miệng.

      Nó gió cuốn mây tan ăn hết đống lớn thức ăn khiến thái giam bên cạnh trợn mắt há mồm, ăn xong rồi còn quên oán giận, “Ta còn tưởng rằng bánh bao vàng bạc đều dùng vàng bạc làm thành đâu, hóa ra cũng chỉ giống như bánh bao trắng cùng bánh bao ngô thôi. Còn cháo Bạch Ngọc cái gì chứ, phải là cháo gạo trắng sao, hoàng cung nay kỳ quái, ăn chả khác gì, mà sao tên cứ kêu như vậy.”

      Tiểu thái giám kia nghe mà có chút khinh thường, tiểu công tử của thái phó này hiểu biết, chẳng những hiểu biết còn có tu dưỡng, công tử đại nhân nhà ai tới, may mắn ăn được bữa cơm đều khen dứt miệng, chỉ có vị công tử này, ăn xong còn oán trách nữa.

      Thẩm Nghị chậm rãi ăn xong điểm tâm, thản nhiên , “Gọi sao cũng vậy thôi, ăn no là được rồi.”

      Minh nhi nhún nhún vai ra vẻ sao cả, bọn họ trong vườn ngự uyển dạo quanh vòng, cảm thấy có gì thú vị lại chạy về, thấy Thẩm Nghị đọc sách, cảm thấy chán, hơn nữa tối qua ngủ đủ, vậy mới ngáp cái, mũi hài chân này quệt vào gót hài chân kia, đem giầy đá ra rất xa, ngã chỏng vó tứ chi giang rộng giường, “Cha, con mệt lắm, con ngủ chút nha.”

      Thẩm Nghị ừ tiếng, đọc sách, mắt cũng nâng lên.

      Thái giám Thạch Sùng môn hèn mọn bĩu môi, công tử này quả quá thô bỉ.

      Minh nhi vừa ngủ liền ngủ thẳng tới chiều, tới tận khi hoàng đế phái người tới gọi bọn tới quan doanh mới thức dậy.Hoàng đế xuất cung luôn có những chuyện tiện, nhất là ra khỏi kinh thành, trước khi còn phải chuẩn bị rất nhiều.

      Minh nhi muốn cưỡi ngựa, nhưng hoàng đế đặc biết cho phép nó ngồi long liễn*, còn cách khác, Minh nhi tâm cam tình nguyện lên long liễn.

      (*long liễn: xe rồng)

      “An ca ca, đệ có thể cưỡi ngựa đó, huynh phải từng thấy đệ cưới rồi sao, đệ cưỡi được mà, năm trước thi lại đứng nhất đo.” Minh nhi mang vẻ mặt oán giận.

      Hoàng đế cũng mang vẻ oán giận, “Ta cũng muốn cưỡi ngựa a, nhưng mối lần vừa muốn cưỡi, lao ra đống người xin ra cân nhắc, phiền đến muốn chết luôn.”

      “Vậy huynh liền kéo ta theo?!” Minh nhi vui.

      Hoàng đế mang vẻ chính phái, “Gia Minh a, phải An ca ca chiếu cố đến đệ đâu. Lúc ấy, An ca ca còn ở thư viện học tập, cha đệ nhưng dạy ta, người vui bằng mọi người cùng vui! Hai người chúng ta cùng ngồi với nhau, lõng liễn này rộng rãi thoải mái, ta sai người trải đệm êm.”

      Minh nhi khóc ra nước mắt, lão cha nhà mình dạy học quả rất thành công đó!!

      Đợi đến quân doanh, Minh nhi liền chân chính cảm nhận được rung động.

      Luyện binh tràng to như vậy, còn trang bị thêm rất nhiều tiểu sân huấn luyện giống nhau. Vừa luyện võ, vừa luyện cung, đủ loại, cũng có chút huấn luyện Minh nhi chưa từng nghĩ đến.

      Hoàng đế tâm huyết dâng trào muốn tới tuần tra, người trong quân doanh cũng chưa kịp chuẩn bị, phó tướng quân doanh vội vàng chạy tới, mang vẻ mặt kinh dị, “Thần biết Hoàng thượng đến đây, kịp nghênh đón, xin Hoàng Thượng thứ tội.”

      Hoàng đế khoát tay, “Là trẫm báo trước, Mộ Dung tướng quân của các ngươi đâu?”

      “Hồi Hoàng Thượng, Mộ Dung tướng quân luyện binh!”

      Hoàng đế khẽ gật đấu, “Mang trẫm gặp .”

      “Dạ!” Phó tướng đứng bên, chờ hoàng đế trước rồi mới theo sau. liếc thấy theo còn có vị bạch diện thư sinh, cùng tiểu hài tử, khỏi có chút kỳ quái, nhưng tại cũng phải lúc để suy nghĩ, vừa sai tiểu binh thông báo cho Mộ Dung tướng quân lại bị hoàng đế ngăn lại.

      “Trẫm xem các ngươi luyện binh thế nào.”

      Mộ Dung tướng quân là lão tướng hơn năm mươi tuổi, vô cùng chính khí, trải qua hai chủ, từng là viên đại tướng dưới trướng An vương gia, sau khi An vương gia quy , đề cử với hoàng đế, khi chiến đấu với giặc Oa đại thắng liên tục, tại là vị tướng quân uy phong nhất trong triều.

      lúc này tự mình luyện binh, thân khôi giáp đứng cao, từng trải qua vô số lần sinh tử chém giất tạo cho loại khí chất độc đáo, loại khí chất này thể hình dung bằng lời, diệt sát sinh mệnh, bảo hộ sinh mệnh, người từng gặp gỡ Tử Thần vô số lần, trải qua nhiều năm huyết lệ, thể có được loại khí chất này.

      Luyện đến hưng phấn, Mộ Dung tướng quân cầm trường đao, vẻ mặt túc mục, “Hôm nay, bản tướng dạy các ngươi lần, đao pháp này giản dị tự nhiên, nhưng ở chiến trường lại rất hữu dụng. Các ngươi phải nhớ kỹ, hôm nay học nhiều chút, ngày sau chiến trường, mới có thể có thêm cơ hội bảo mệnh!”

      Chúng bính lính đồng loạt hô, “Dạ!” Trả lời nhịp nhàng, vang dội như sấm.

      Mộ Dung tướng quân cầm đao, mỗi chiêu mỗi thức vung tay múa chân, vừa vung tay múa chân còn vừa giảng giải, tay binh lính cùng dùng gậy gỗ làm đao, nghe rất chuyên chú, thỉnh thoảng còn vung tay vung chân theo.

      Ai đều biết, tại học được, chỉ là tri thức giết địch, mà còn là kỷ xảo để bảo mệnh.

      bộ đáp pháp uy vũ sinh uy, cường mãnh hữu lực, Mộ Dung tướng quân múa xong thu đao lại, muốn chuyện, lại nghe thấy tiểu hài tử hô tô tiếng, “Hay! uy phong!”

      Mộ Dung tướng quân mặt tối sầm, muốn khiển trách, liền thấy sắc áo minh hoàng.

      cuống quýt tới trước mặt hoàng đế quỳ xuống dập đầu, “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Tướng quân quỳ xuống, binh lính toàn thao trường cũng đồng thời quỳ xuống, “Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Hoàng đế tự tay nâng dậy, “Mộ Dung tướng quân cần đa lễ, trẫm hôm nay chỉ tùy ý đến xem, quấy rầy tướng quân.”

      Mộ Dung tướng quân thụ sủng nhược kinh đứng lên, nghe thấy hoàng đế vậy vội vàng , “, , Hoàng Thường muốn tới lúc nào cũng được, chỉ là lần sau trước với vi thần tiếng, vi thần cũng nghênh đón thánh giá tốt.”

      Minh nhi lần đầu tiên nhìn thấy tướng quân chân chính, lại lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với đại tướng quân uy phong hiển hách, trong lòng rất kích động, ngửa đầu khen ngợi lòng, “Đại tướng quân, bộ đao pháp kia của ngài quả quá uy phong, ta rất bội phục ngài!”

      “Này…” Nhìn đứa trước mắt theo Hoàng thượng tới, cảm thấy lạ mắt, nhất thời biết nên xưng hô thế nào.

      Hoàng đế cười giải vây, “ gọi Thẩm Gia Minh, là công tử nhà thái phó đại nhân, cũng là tiểu học đệ của trẫm. Chỉ bởi lòng muốn tòng quân, nhưng tuổi lại quá , cho nên trẫm dẫn đêm xem chút.”

      Thẩm Nghị bên cạnh chắp tay hành lễ, “Quấy rầy việc luyện binh của tướng quân, xin lỗi tướng quân.”

      Đơn giản chỉ vì nhi tử muốn tòng quân, có thể để hoàng đế tự mình mang tới quân doanh, hoàng đế quá sủng ái vị thái phó này. Mộ Dung tướng quân trong lòng nghĩ vậy, mặt lại lộ ra tươi cười, “Thái phó đại nhận quá lời, đâu thể nào.”

      Ở trong quan trường, nếu biết chút thủ đoạn quan trường, dù ngươi có cố gắng thế nào, cũng thể tiến xa được. Mộ Dung tướng quân hiểu rất ró đạo làm quan, nhưng bởi xuất thân võ quan, lại do An vương gia hết mức đề bạt, có số chuyện mặc dù biết, nhưng làm. Ấn tượng duy nhất của với Thẩm Nghị chỉ là lần đó hoàng đế phong làm thái phó, thái phó này mặc dù tuổi còn trẻ, lại dây dưa với quan trường, tại lại cực kỳ tôn kính , Mộ Dung tướng quân cũng có cảm tình hơn với Thẩm Nghị.

      Về phần đứa này….

      Minh nhi mang vẻ sùng bái, chờ mong nhìn , “Đại tướng quân, ta có thể theo ngài làm tiểu binh sao?”

      Mộ Dung tướng quân đánh giá nó lượt, nếu là người bên ngoài, nhất định đuổi lâu rồi, nhưng đây lại là tiểu học đệ của hoàng đế, dám chậm trễ. Lại nhìn sắc mặt Hoàng Thượng, hoàng đế mang vẻ mặt tươi cười nhìn , thái phó cũng chút biểu tình, liền biết bọn họ đều chờ trả lời.

      Đứa như vậy, cũng chỉ hứng thú nhất thời thôi , có thể nháo quá ầm ĩ, nên hoàng đế mới đích thân đưa tới nơi này, hy vọng nó có thể rút lui có trật tự.

      Dù chỉ trong thời gian ngắn, trong đầu Mộ Dung tướng quân xoay chuyển rất nhiều vấn đề, nghĩ nghĩ, mặt mang theo nụ cười, “Tiểu công tử, quân doanh của ta nhận đứa dưới mười sáu tuổi.”

      Minh nhi có chút mất mắt, thần mặt ra hồi lâu, chưa từ bỏ ý định , “Vậy chờ ta mười sáu tuổi rồi, ngài phải để ta nhập dưới trướng ngài nhé.”

      Mộ Dung tướng quân bật cười, “Ngươi muốn ta giao hẹn hay sao? Ngươi thử xem, ngươi có được cái gì, mà lại khiến ta nhất định phải đợi đến khi ngươi mười sáu tuổi?”

      xong nhìn thoáng qua hoàng đế cùng Thẩm Nghị, thấy hai người vẫn cười , mới càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng mình.

      “Ta biết bắn tên! Còn biết võ công nữa!” Minh nhi nâng cao tiểu đầu.

      Mộ Dung tướng quân đánh giá chút, “Võ công cũng được, bắntên cũng vậy…. nếu ngươi thử bắn mũi cho ta xem thử ?”

      xong lấy mắt ra hiệu, bên cạnh có phó tướng hiểu ý cầm bộ cung lại đây, cung tên trong quân doanh đều có quy chuẩn nhất định, giống loại Minh nhi thường dùng ở thư viện, chỉ là tiểu cung đơn giản, vừa nhàng lại linh hoạt, loại chuyên dùng giành cho trẻ . Cung nơi này lớn lại nặng, phải có được cánh tay cường tráng mới có thể kéo được.

      Biết ý của hoàng đế, võ tướng kia cũng thông minh, lấy ra phải cung của binh lính bình thường, mà là cung của Mộ Dung tướng quân, dựng thẳng lên, chỉ thấp hơn Minh nhi chút.

      Minh nhi nhìn thoáng qua liền cau mày , “Cung này ta kéo được, may mà ta mang theo cung của mình.”

      Mộ Dung tướng quân có chút kinh ngạc, cảm thấy đứa này tâm muốn tới, cung cũng chuẩn bị tốt.

      Nhìn thấy nụ cười của Mộ Dung tướng quân, Minh nhi phục , “Đừng tưởng rằng cung của ngài lớn rất giỏi, hai ta tỷ thí chút .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :