1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 50: Đều tới thư viện Tùng Nhân thôi…
      Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Phong cùng Liêu thị thức dậy, tuy rằng hốc mắt Liêu thị còn có chút đỏ, nhưng cả người thoạt nhìn có gì đó khác xưa, lúc ăn điểm tâm, khi Liêu thị phá lệ tự múc cho Thẩm Phong chén cháo đỏ mặt.

      Thẩm Nghị chơi đùa với đứa con trong lòng, thấy bộ dáng Thẩm Huy đút cháo cho nữ nhi ăn đột nhiên nhớ tới chuyện, kỳ quái hỏi, “Tam ca, huynh trở lại thư viện sao?” Nhị ca cũng sớm quay lại Chu Châu, tam ca thế mà còn chưa .

      Thẩm Huy ngẩng đầu, “ chờ đệ mà, đệ nay tạm thời có việc gì làm , bằng theo ta cùng tới thư viện.”

      “Tới thư viện?!” Những người ngồi bàn, ngoại trừ phu thê Thẩm Huy, đều kinh ngạc ngẩng đầu lên.

      Thẩm Nghị cũng thực ngạc nhiên, “Tam ca, đệ… đệ theo huynh tới thư viện có thể làm gì chứ?”

      “Dạy học đó!” Vẻ mặt Thẩm Huy hết sức tự nhiên lau miệng cho nữ nhi Ngọc nhi.

      “… Tam ca, lão sư dạy học trò trong thư viện Tùng Nhân đều có được công danh tú tài, thậm chí còn có vài cử nhân cũng ở đó học tập, người ngay cả thi hội cũng chưa thi như đệ… sao mà dạy chứ?” Thẩm Nghị có chút tự giễu .

      Thẩm Huy giao Ngọc nhi cho Đông Oa, “Ta sớm đoán rằng đệ như vậy mới vẫn cứ ở lại nhà chờ đệ, nếu ta trở về thư viện rồi, r rằng nếu chỉ viết thư cho đệ như vậy, đệ cũng lấy lý do như vậy để từ chối.”

      Thẩm Phong ngồi bên cạnh xen vào, “Lão tam à, Tùng Nhân nếu do An vương gia đỡ đầu, lão tứ đến đó có được hay chứ, đệ lại còn là Sơn Trưởng… Tuy cử hiền tránh thân*, nhưng chỉ sợ người đa tâm lại những lời dễ nghe, hủy hoại thanh danh.”

      (* cử hiền tránh thân: tiến cứ người hiền sao phải tránh tiến cử người thân thuộc, ý chỉ, chỉ cần có tài, có đức dù cho có tiến cử thân nhân của mình cũng sợ bị ra vào, thẹn với lòng)

      Thẩm Huy cười , “Đại ca lo lắng quá rồi. Đệ phải cũng chỉ là cử nhân nho thôi sao, cũng phải danh nho đương thời* gì, phải cũng có thể trở thành sơn trưởng của thư viên Tùng Nhân sao, chỉ cần có tài năng cần gì tới thân phận nữa chứ. Về phần những lời nhàn thoại**… Lời đồn chỉ cho kẻ muốn giải trí, đâu cần để ý tới làm gì. Lão tứ, việc này phải xem chính đệ, nếu đệ đồng ý, thu dọn hành lý, vài ngày nữa hai nhà chúng ta lên đường, còn nếu như đệ muốn , như vậy việc này coi như bỏ, đệ cũng coi như tam ca chưa từng những lời này .”

      (* danh nho đương thời: chỉ người uyên bác, đức cao vọng trọng, được nhiều người kính phục, biết đến

      ** nhàn thoại: những lời lúc nhàn rỗi, chỉ bóng gió, tán phét, lời đồn…)

      Tam ca sao lại để tới thư viện dạy học chứ? Bản thân chỉ là tên tú tài, ngay cả thi hội cũng chưa tham gia, tam cứ cứ như vậy tin tưởng mình được sao? Trong lòng Thẩm Nghị từ từ cảm kích, tam ca sợ mai , dù sao tại mình nhàn rỗi ở nhà, lại muốn tham gia khoa cử nữa, cứ sống như vậy mãi cũng phải biện pháp hay, lại mình còn từng lập lời thề, vì nhà Trần đại nhân rửa sạch oan khuất! Cho bọn họ cái công đạo!

      Cho Trần gia cái công đạo? Thư viện Tùng Nhân được An vương gia ủng hộ, chẳng lẽ tam ca muốn tiến cử mình với vương gia sao?

      Thẩm Nghị giật mình, càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng Thẩm Huy muốn tiến cứ mình với An vương gia là đúng, cũng tạo tiền đề để ngày sau mình có thể rửa oan cho nhà Trần đại nhân, lúc này liền trở nên kích động, “Đa tạ tam ca.”

      “Huynh đệ trong nhà, cảm tạ với cảm tạ cái gì. Nhưng mà còn có chuyện này, hôm nay đệ tới nhà Phùng tiên sinh chuyến, xem có thể hay khuyên nhủ tới thư viện nhậm khóa*. Nếu có thể khuyên nhủ được Phùng tiên sinh, thư viện lại có thêm vị danh sư đương thời a.” Thẩm Huy với Thẩm Nghị.

      (* nhậm khóa: nhận dạy học)

      “Được, hôm nay đệ thử xem.”

      Nếu Thẩm Huy có vấn đề gì, Thẩm Nghị cũng đồng ý , Thẩm Phong tự nhiên cũng ngăn cản, có Thẩm Huy dẫn dắt phía trước, tính cách bản thân Thẩm Nghị cũng ngày càng trầm ổn, lần này xảy ra chuyện gì nữa.

      Thẩm Huy nhìn nhìn Tranh nhi, lại với Thẩm Phong, “Đại ca, đệ còn muốn mang theo Tranh nhi cùng.”

      “A?” Việc này khiến Thẩm Phong cùng Liêu thị giật mình.

      Thư viện Tùng Nhân bởi vì có liên quan đến An vương gia, phải học trò bình thường nào cũng có thể nhập học, nghe cuộc thi nhập núi* so với những cuộc thi tú tài bình thường còn khó hơn chút, cho nên phần lớn học trò trong đó đều có công danh tú tài, cho dù là hoàng thân quốc thích muốn vào thư viện cũng phải tham gia vào cuộc thi vào trường này, thư viên Tùng Nhân mới có thể thu nạp.

      (*cuộc thi nhập núi: aka thi tuyển sinh, bởi các trường ngày xưa thường bao quát cả 1 vùng đất rộng lớn, thường là núi vì nhu cầu tĩnh tâm học tập nên mới có tên này, ta đoán vậy ~~~~~~)

      Tranh nhi có chút đứng ngồi bất an, trước đó nó ra, nhưng kỳ thực trong lòng rất hâm mộ Diệu nhi, cảm thấy số nó tốt, có thể bái được đế sư, giống như minh, ở trong trường học tại trấn học nhiều năm như vậy, cuối cùng bây giờ tam thúc lại muốn để tới thư viện Tùng Nhân đọc sách, nơi kia nhưng là thư viện nổi tiếng nhất thiên hạ a. “Cháu… tam thúc, cháu có thể hay ?”

      Thẩm Huy gật đầu, “Thúc sớm hỏi qua tiên sinh trong trường, trụ cột của cháu rất tốt, phản ứng cũng nhanh, tư duy nhanh nhẹn, những bài văn làm được thúc cũng xem qua, quả tồi, có điều hơi non nớt, nhưng dựa vào tuổi của cháu mà , có thể làm ra được những bài văn như vậy tốt lắm rồi. Tiên dinh của cháu với thúc, sớm còn gì để dạy cháu, khi như vậy, bằng cháu theo thúc đến thư viện xem sao, nếu có thể thông qua cuộc thi nhập núi, như vậy cháu cứ an tâm ở lại thư viện học tập .”

      “Tuy nhiên…” Thẩm Huy kéo dài ngữ điệu, “Có vài chuyện thúc muốn trước. Thứ nhất, cuộc thi nhập núi, nếu cháu thi qua, như vậy, cháu phải về nhà. Thứ hai, đến thư viện rồi phải giống như các đệ tử khác ngủ cùng nơi, cùng ăn chỗ, đệ tử thư viện mỗi ngày đều phải dạy sớm dọn dẹp thư xá, cứ cách khoảng thời gian còn phải xuống ruộng làm nông, những chuyện đó đều là những chuyện cháu chưa từng trải qua ở nhà, thể kêu khổ, nếu như thúc nghe thấy dù chỉ lần, cháu trở về nhà. Thứ ba, trừ những ngày thư viện cho nghỉ, thời gian khác thể gặp cha nương cháu. Thứ tư, thể làm thân với thúc và tứ thúc của cháu, ở thư viện cháu chỉ là học trì bình thường, chút quan hệ nào với chúng ta. Thứ năm, hàng năm thư viện tổ chức cuộc thi hội, nếu như thể thông qua, vậy cháu cũng phải về nhà.”

      Thẩm Huy nhìn Tranh nhi, “Điều kiện chỉ có vậy thôi, cháu suy nghĩ cẩn thận xem, nếu có thể thực được liền cùng thúc thử xem, nếu thể thực được, vậy vẫn nên ở nhà thôi.”

      Thẩm Phong cùng Liêu thị cùng chau mày, điều kiện của Thẩm Huy khỏi quá hà khắc rồi, Tranh nhi còn như vậy, vừa muốn quét dọn, vừa muốn xuống ruộng làm nông… nhìn thân thể nho kia của đều thấy đau lòng.

      Tranh nhi cúi đầu, tiên sinh trong trường có đúng còn gì để dạy mình nữa, nhưng điều kiện của tam thúc tuy rằng hà khắc, thư viện Tùng Nhân vẫn vô cùng hấp dẫn , hồi trước khi mới năm tuổi, cảm thấy tam thúc ở thư viện dạy học có chút quan hệ với mình, nhưng tuổi càng lớn càng hiểu biết nhiều, cũng muốn có được phát triển tốt đẹp.

      Lại ngẫm lại những điều kiện của tam thúc, cuộc thi nhập núi chắc chắn phải thi, hoàng thân quốc thích đều như vậy, huống chi bản thân chỉ là dân chúng bình thường. Cùng các đệ tử cùng ăn cùng ngủ cùng lao động? Việc này cũng đâu có gì, làm những việc giống như người khác mới có thể thực kết giao bằng hữu. được gặp cha nương? Việc mà tại bản thân cần làm là dốc hết sức học tập, cố gắng dùng hết sức đọc sách, dù sao sau khi thư viện được nghỉ, quay về có thể gặp thôi. được làm thân với các thúc thúc? Hừ, tam thúc nghĩ mình nguyện ý dựa vào thanh danh của sao? Tranh nhi phục nghĩ, có tam thúc cùng tứ thúc, mình cũng vẫn có thể dành được vị trí đứng đầu thôi! Về phần cầu cuối cùng, cuộc thi có gì phải sợ!

      Tranh nhi lại nghĩ tới lúc Diệu nhi , ngày trước khi , Diệu nhi chạy đến phòng Tranh nhi, đưa bộ tranh tự tay vẽ cho nó.

      “Đây là gì vậy?” Tranh nhi tò mò hỏi Diệu nhi.

      Ánh mặt Diệu nhi thực hồng, nhìn qua biết là vừa khóc xong, “Ta phải , Tranh nhi, tỷ phu muốn đưa ta tìm người kêu là Thành Mặc lão cư sĩ bái sư, ta luyến tiếc ngươi…”

      Thành Mặc lão cư sĩ… là đế sư. Tranh nhi trầm mặc. Có gì tốt chứ, người mà tứ thúc cùng tam thúc nghĩ đến đầu tiên là Diệu nhi… Nhưng nhìn ánh mắt đỏ bừng của Diệu nhi, lại nhìn những bức tranh trong tay , người trong tranh chính là bản thân… Bộ dáng mình đọc sách, bên cạnh còn có thân ảnh nho nghiêng đầu nhìn , tiểu nhân kia là Diệu nhi.

      Vẽ rất đẹp, cho dù là bộ dáng bản thân đọc sách, hay là Diệu nhi nghiêng đầu nhìn, đều vẽ giống như .

      “Ngươi đưa ta thứ này làm gì chứ?” Tuy rằng bản thân cố hết sức nhịn xuống, nhưng thanh vẫn mang theo chút run rẩy.

      “Ta sợ ngươi quên mất… tỷ phu nếu ta bái sư thành công, phải lưu lại phụng dưỡng sư phó, có lẽ rất nhiều năm thể quay về…” Diệu nhi lau mũi mang theo tiếng khóc nức nở .

      Tên nhóc chết tiệt được tự nhiên này, , còn đưa bức tranh như vậy khiến cho lòng mình cũng ê ẩm theo, “Ngươi… Ngươi bái sư, vị kia thế nhưng là đế sư, người khác cầu còn được!…” Tỷ như mình đây, tứ thúc nghĩ mang theo mình bái sư đâu.

      Tuy rằng… cũng thừa nhận tên nhóc càng lớn càng đáng ghét này vẽ quả thực rất tốt nha.

      “Tranh nhi… Ta muốn … Ta luyến tiếc ngươi… Luyến tiếc Minh nhi…” Diệu nhị vẫn còn lau.

      Tranh nhi nắm chặt bức tranh kia, “Ngươi… Ngươi ngoan ngoan nha, nam tử hán đại trượng phụ, khóc cái gì mà khóc chứ! Ngươi bái sư… sau đó cố gắng học tập… đúng, ngươi đừng nghĩ rằng bái được đế sư ngươi rất giỏi, về sau ta nhất định lợi hại hơn ngươi rất nhiều!” ràng muốn trào phúng được tiện nghi lại còn khoe mẽ… nhưng mà mình làm sao có thể ra những lời như vậy…

      Diệu nhi kéo tay Tranh nhi, Tranh nhi khẽ rụt lại, nhưng vẫn thả lỏng thân thể, mặc nó nắm tay mình. Diệu nhi vô cùng đáng thương , “Tranh nhi, ngày mai ta phải rồi… ngươi có thể gọi ta tiếng thúc thúc hay …”

      “…”

      “Được nha…”

      “Tên nhóc khiến người ta thích nổi này! Ta lớn hơn ngươi!”

      “Ta khiến người khác thích? ra Tranh nhi thích ta? Nếu như vậy… hừ, ta biết ngươi ghen tị ta mà. Ta nhất định bái được đế sư, sau đó lợi hại hơn ngươi!” Diệu nhi tức giận, ngân cổ gào về phía Tranh nhi.

      “Hừ, ta ghen tị ngươi? Chúng ta cứ chờ mà xem!” Tranh nhi quay mặt qua nơi khác…

      Nhìn bóng dáng Diệu nhi thở phì phò chạy , Tranh nhi cúi đầu nhìn bức họa trong tay, tên nhóc nhà ngươi, ta sao lại ghen tị với ngươi… Cho dù ngươi bái đế sư rồi cũng đừng vội vàng, chờ ngươi trở về, chờ người về rồi thấy, Thẩm Gia Tranh ta nhất định giỏi hơn ngươi!”

      Tối hôm đó, tiểu hài tử được tự nhiên cùng thiếu niêm cũng được tự nhiên, đều thầm hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải so với người kia giỏi hơn!

      Nhất định phải giỏi hơn Diệu nhi! Tranh nhi nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhìn Thẩm Huy vẫn còn chờ nó trả lời, lại nhìn nhìn ánh mắt phức tạp của cha mẹ mình, sau đó dùng ngữ khí vô cùng kiên định với Thẩm Huy, “Tam thúc, để cháu cùng thúc tới thư viện , cháu muốn thử!”

      Thẩm Huy vừa lòng gật gật đầu, chuyện Diệu nhi bái sư là do gián tiếp thúc đẩy, biết Liêu thị cùng Tranh nhi ngoài miệng tuy gì, trong lòng khẳng định có suy nghĩ khác, ngày đó khi tiến Diệu nhi , trong mắt đứa này chỉ chút ghen tị, còn có hâm mộ sâu sắc.

      Đương nhiên làm sơn trường, cũng thể xử lý theo tình cảm cá nhân, quả từng tới trấn hỏi qua, phu tử sau khi biết ý đồ của quả những lời này. Nếu giống như những lời phu tử trong trấn , như vậy Tranh nhi có lẽ có thể vượt qua những khảo nghiệm để tiến vào thư viện Tùng Nhân học tập.

      coi trọng đứa này.

      Tâm tình Thẩm Phong cùng Liêu thị phức tạp hơn, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau cái, phải chưa từng nghĩ tới việc để Tranh nhi có được giáo dục tốt nhất, chỉ là… vừa muốn tốt cho đứa , lại vừa luyến tiếc nó… Tâm tình tại của hai vợ chồng biết nên hình dung thế nào.

      “Đại ca đại tẩu thấy thế nào?”

      “A?” Thẩm Phong thế mới phản ứng được rằng Thẩm Huy hỏi , nhìn ánh mắt kiên nghị của Tranh nhi, trong ánh mắt trong sáng của đưa giấu rất nhiều khát vọng cùng chờ đợi…

      “Nếu nó muốn , vậy để nó thử xem !” Nhìn Tranh nhi vì những lời này của mà lộ ra khuôn mặt tươi cười, trong lòng Thẩm Phong cũng trở lên cao hứng, rồi mà, con của Thẩm Phong sao có thể kém con nhà người khác?!

      Nếu đều đồng ý, như vậy người trong nhà cũng bắt đầu chuẩn bị. Lần này chỉ có nhà Thẩm Huy phải , nhà Thẩm Nghị cũng muốn , còn muốn mang theo Tranh nhi, Liêu thị vốn muốn giúp Tranh nhi mua gã hầu cận theo cùng, nhưng dưới cầu mãnh liệt của Thẩm Phong cùng câu vô cùng thản nhiên của Thẩm Huy “ thể mang theo tùy tùng” liền đánh mất ý niệm này.

      Chiều hôm đó, Thẩm Nghị cũng hỏi Phùng tiên sinh, Phùng tiên sinh nghe xong trầm ngâm lúc lâu, cuối cùng cũng đáp ứng rồi.

      Thẩm Nghị nghĩ có khả năng Phùng tiên sinh cũng có suy nghĩ giống , cũng nghĩ rằng Thẩm Huy muốn tiến cử bọn họ với An vương gia để báo thù cho Trần đại nhân, mới có thể sảng khoái đáp ứng như vậy.

      Sau khi mọi người chuẩn bị xong xuôi, liền định ra hành trình, hai ngày sau khởi hành tới thư viện Tùng Nhân.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 51: Cuộc sống mới ở thư viện


      Đoàn người thong thả tới thư viện Tùng Nhân ở Hồ Châu, nhìn bốn năm chiếc xe ngựa dùng tốc độ của loài rùa mà lăn bánh, Thẩm Huy có chút sốt ruột, liền thừa dịp mọi người nghỉ ngơi với họ.

      “Ta trước chút, tới an bài trước số chuyện ở thư viện, mấy người cứ thong thả theo sau. Cứ theo tốc này, để tới được thư viện chắc cũng mất tháng, ta cưỡi ngựa nhanh hơn chút, phu nhân mang bầu, vẫn nên cùng lão tứ và Phùng tiên sinh từ từ mà thôi.” Thẩm Huy nhìn cái bụng hơi hơi lộ ra của Hoa Đào.

      Phùng tiên sinh cùng Thẩm Nghị đương nhiên có ý kiến, Thẩm Huy làm sơn trưởng, trì hoãn lâu như vậy hay, sớm trở về chút cũng tốt. Dặn dò vài chuyện, Thẩm Huy lúc này mới lên ngựa, mình trước.

      Cả đại gia đình, có trẻ con có thai phụ, đường này tuy rằng tịch mịch nhưng thời gian lại kéo dài rất nhiều, vốn lộ trình nhiều nhất chỉ tháng chậm thêm hơn mười ngày.

      Ở chân núi thư viện, Thẩm Huy sớm mang theo người nghênh đón bọn họ. Thẩm Huy vừa nhìn thấy họ lập tức tiến lại, lần này đến rất nhiều người; Phùng tiên sinh có thân nhân, chỉ dẫn theo gã sai vặt chiếu cố cuộc sống sinh hoạt của lão. Nhà Thẩm Nghị có ba người còn mang theo Tam Nha, cộng thêm Tranh nhi.

      Đông oa nhảy xuống xe, cẩn thận đỡ Hoa Đào xuống xe ngựa, sau đó lại chen người vào đỡ Ngọc nhi ra. Hoa Đào ngồi xe ngựa lâu như vậy, vẻ mặt sớm mỏi mệt, tay vịn thắt lưng ngừng xoa bóp, Thẩm Huy thấp giọng phân phó Đông oa hầu hạ Hoa Đào về nghỉ ngơi trước. Ở đây đều biết tình trạng thân thể Hoa Đào, nàng cũng từ chối, trực tiếp cáo từ mọi người về.

      Thẩm Huy gọi đệ tử khoảng mười sáu mười bảy tuổi đến, “Hạ Đình, nó là đệ tử theo từ gia hương ta đến, tư chất cũng tệ lắm, an bài tại Sơ Nha viện, từ nay trở cùng với những đệ tử mới tới cùng nhau tiến hành cuộc thi nhập núi.”

      Hạ Đình cung kính đáp lời, đến trước mặt Tranh nhi, ôn hòa : “ thôi, ta mang ngươi đến nơi ở. Ngươi tên gì?”

      Tranh nhi cũng hiểu được ý của Thẩm Huy, kể từ thời khắc bước chân vào thư viện Tùng Nhân này, có nghĩa rằng nó phải trở thành người lạ với Thẩm Huy cùng Thẩm Nghị, từ nay về sau sống cuộc sống tự lập tại thư viện; lúc này, nó mỉm cười, “Cảm ơn học trưởng, tiểu đệ gọi Liêu Gia Tranh.”

      Phùng tiên sinh, Thẩm Nghị nghe thấy nó như vậy đều thầm gật đầu, đứa này có thể nghĩ đến việc dùng họ Thẩm mà dùng họ Liêu, là đứa có chí khí! Xem thái độ cùng biểu lộ của đứa này, mấy đại nhân (người lớn) cũng xen vào nữa, đứa có thể có được tâm lý này là chuyện tốt.

      Thẩm Huy sau đó , “Phùng tiên sinh lẻ loi mình, trong thư viện có tiểu lâu chuyên vì tiên sinh độc thân chuẩn bị, tiên sinh nếu chế, xin mời dời bước, ngồi xe ngựa nhiều ngày, tiên sinh chắc cũng mệt alwms rồi.”

      Phùng tiên sinh gật gật đầu, biết những nơi khác thể sánh với thư viện, nơi tiên sinh độc thân ở khẳng định là nơi thanh tĩnh, hơn nữa có nữ nhân ra vào, người mang theo bên cạnh chắc cũng chỉ có gã sai vặt, những tiên sinh có vợ, thư viện chắc an bài ở nơi khác.

      Quả nhiên chợt nghe Thẩm Huy , “Lão tứ, đệ cùng đệ muội theo ta, chỗ chúng ta ở cách nhau xa.”

      Hành lý cùng đồ dùng có đệ tử tới hỗ trợ mang , Thẩm Nghị cùng Thẩm Huy ở phía trước, Trinh nương chậm rãi theo sau, trong lòng Tam Nha ôm theo Minh nhi sớm ngủ say.

      Thẩm Huy vừa vừa giới thiệu về thư viện Tùng Nhân, “Vừa rồi khi các người tiến vào cổng thư viện, nhìn thấy loạt phòng ở bên cạnh chính là Sơ Nha viện, Sơ Nha viện là nơi mà tất cả những đệ tử sắp tới muốn tham gia cuộc thi nhập núi cư ngụ, nếu thông qua cuộc thi hội rồi căn cứ theo thành tích mà phân tới các viện khác, tốt nhất là Hàn Đông viện, theo sau là Lương Thu viện, Noãn Hạ viện, Dương Xuân viện.”

      “Trong thư viện, lục nghệ ngoài trừ thư, tính*, tứ nghệ khác đều có nơi giảng dạy riêng, những thứ này, sau này đệ thấy. Nơi tiên sinh trụ cũng phân biệt, những tiên sinh giống như Phùng tiên sinh có thân nhân, ở tại Tĩnh Thư lâu. Tĩnh Thư lâu cấm mọi nữ tử tiến vào, thị nữ cũng , chỉ có thể mang theo sai vặt. Còn như đệ với ta có viện riêng, viện của sơn trưởng là hai tòa nhà tám phòng cùng nội viện, viện của tiên sinh là tòa tám phòng cùng nội viện, ừm… Hẳn là so với viện tử của đệ ở thôn Bạch Hà sai biệt lắm.” Thẩm Huy từng nghe Thẩm Nghị qua về nơi ở tại thôn Bạch Hà.

      (*tính: vốn là sổ-đếm, nhưng ta dịch ra thành tính cho… giống 1 môn học, kiểu kế toán ấy)

      Thẩm Nghị vừa nghe vừa nhìn ngắm xung quanh, thư viện Tùng Nhân chiếm diện tích rất lớn, từ giữa sườn núi kéo thẳng lên , bố cục trong sân thưa thớt lại xa, khoảng cách giữa các kiến trúc cũng vừa đúng, thậm chí còn có cảnh mảnh lại mảnh ruộng… xem ra tam ca đệ tử làm ruộng là .

      Thẩm Huy thấy nhìn cảnh tượng bốn phía xung quanh, cười , “Mấy thứ đó đều do đệ tử làm, mỗi thân cây mỗi ngọn lua đều do bọn tự trồng, tự thu gặt, còn có ít vườn rau. Thức ăn trong thư viện phần lớn đều là tự cấp tự túc.”

      “Đúng rồi, đệ còn có thể ở trong viện của mình trồng ít cây trái rau dưa, nuôi chút gà cũng được, Diệu nhi trước kia phải nuôi ít gà sao? Viện của tiên sinh cũng , ít tiên sinh đều trồng vài loại rau dưa và trái cây trong nhà.” Thẩm Huy cười .

      Từ khi Diệu nhi rồi, gà trong nhà đều do Hỉ nhi chăm sóc… Thẩm Nghị có chút buồn bã, đứa kia biết tại có ổn ? Có chịu khổ hay ?

      Nghĩ lại nghĩ, vẫn trả lời Thẩm Huy, “ sau .”

      Thẩm Huy tiếp tục đề tài này nữa, hơn nữa chuyển sang đề tài khác, “Lương hàng tháng của tiên sinh trong thư viện là mười lăm lượng bạc, cuối tháng chia cho các tiên sinh.”

      Thấp Nghị chậc lưỡi, “Cao vậy sao?” dạy ở thôn Bạch Hà tháng nhiều lắm cũng quá ba lượng bạc, thư viện Tùng Nhân cũng quá tài đại khí thô* .

      (*tài đại khí thô: ý chỉ giàu có)

      “Đước chứ nhỉ. Tốt lắm, đệ ở ngay viện này, xung quanh ở đều là tiên sinh cùng gia quyến của bọn họ, men theo đường này thêm chút nữa là tới nơi ở của ta, đệ muội có việc gì, khi nhàn rỗi phải tới tìm tam tẩu của muội tâm đó, các đệ dọn dẹp trước , ta còn có chút việc khác.” Thẩm Huy đưa bọn họ tới cửa rời .

      Thẩm Nghị cùng Trinh nương đánh giá viện này, so với nơi ở tại thôn Bạch Hà còn nhiều hơn gian phòng, sân cũng đủ lớn, xem mặt tường đều là mới trát. Hai đệ tử chuyển hành lý lên đây cung chính đứng trước cửa, chắp tay hành lễ với Thẩm nghị , “Đệ tử mang đồ dùng của tiên sinh đặt vào trong phòng, biết tiên sinh còn căn dặn gì ạ?”

      Thẩm Nghị , “ có gì, vất vả rồi.”

      Hai đệ tử kia hành lễ, “Tiên sinh nếu còn gì căn dặn, vậy đệ tử xin cáp từ trước.” Thẩm Nghị gật gật đầu, hai đệ tử nhận được câu trả lời liền rời .

      Nhìn viện tử, Trinh nương cảm thán, “Bốn gian phòng ở, còn có sân lớn như vậy, nếu Diệu nhi còn ở, biết muốn đòi nuôi thêm bao nhiêu gà con nữa đâu.”

      Thẩm Nghị nở nụ cười , nhìn đứa con còn say ngủ, với Tam Nha, “Tam Nha thu dọn phòng trước , để phu nhân cùng thiếu gia nghỉ ngơi chút, hôm nay ngươi vất vả chút, quét dọn lượt phòng ở. Tối chúng ta nướng con gà, chân gà cho ngươi.”

      Tam Nha đỏ mặt, có chút thụ sủng nhược kinh* liên tục xua tay, “Đừng đừng, cần cần, lão gia, nô tỳ ăn chân gà, cần phần nô tỳ… nô tỳ… nô tỳ… nô tỳ dọn dẹp phòng.”

      (*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)

      “Đưa đứa cho ta .” Minh nhi vẫn được Tam Nha ôm, Trinh nương tiếp nhận đứa , nhìn Tam Nha đỏ mặt chui vào trong nhà; liếc Thẩm Nghị cái, cười , “Biết nha đầu kia da mặt mỏng chàng còn trêu nó, buổi tối nướng gà, chân gà giữ lại cho nó là được, chàng còn như vậy, nhìn bộ dáng của nó .”

      Thẩm Nghị cười ha ha, “Tiểu nha đầu theo chúng ta cũng hơn nửa năm còn gầy như que củi ấy, nàng nhìn Hỉ nhi cùng Đông oa , người nào cũng so với nàng khỏe hơn, nhất là HỈ nhi, mặt nha đầu kia càng ngày càng tròn vo ấy.”

      Trinh nương cùng cười bước vào, “Chàng để ý đấy.” Lời này vốn là lời vui đùa rất bình thường, nhưng Thẩm Nghị vẫn cảm thấy có chút hương vị giống.

      Thẩm Nghị chế nhạo, vẻ mặt tươi cười xấu xa, “Ý? Hôm nay chuyển nhà mới chưa mua gia vị, sao lại gửi thấy mùi dấm chua nồng như vậy chứ? Ha ha ha ha…”

      Minh nhi trong lòng Trinh nương bị tiếng cười của phụ thân đánh thức, oa tiếng liền khóc nức nở. Trinh nương giận dỗi đem con đặt vào lòng Thẩm Nghị, “Chàng làm phiền con chàng, tự mình dỗ !”

      Dứt lời thẳng vào nhà sửa sang lại đồ đạc, lưu lại Thẩm Nghị luống cuống tay chân dỗ con, “Ngoan nha… Phụ thân dỗ con nè…Con ta khóc… Nương con ghen liền mặc kệ con… giao con cho phụ thân ta đây… Ta thực đáng thương… khóc khóc…”

      Trinh nương ở trong phòng nghe những lời này của khỏi cười thành tiếng, hô câu, “Ôm con vào đây .” Thực nên để dỗ con mà!

      Thẩm Nghị vừa nghe liền vui mừng rạo rực ôm con vào, “Con ngoan… con đừng khóc… nương con cho con ăn cơm nè…”

      Trong căn phòng khác, Tam Nha quét dọn nghe thấy thanh bên ngoài cũng thầm cười, lão gia cùng phu nhân đều là người tốt! Cho nàng quần áo mới mặc, còn có thể ăn no, làm việc cũng sách nhiễu, khi ở nhà làm việc so với ở đây còn mệt hơn, mà vẫn đủ ăn, trong lòng Tam Nha cảm thấy may mắn, may mà lúc ấy được phu nhan chọn trúng, sau đó khi đường gặp được mấy người lúc trước đưa tới Thẩm gia nhưng được phu nhân chọn, có ai được tốt như nàng.

      Tam Nha dùng sức quét dọn, lời của Hỉ nhi tỷ tỷ nàng vẫn nhớ trong lòng, cho tới bây giờ cũng dám quên. Nàng tin rằng chỉ cần dụng tâm hầu hạ phu nhân, phu nhân cùng lão gia bạc đãi nàng.

      Tranh nhi theo Hạ Đình tới Sơ Nha viện, phát có rất nhiều hài tử lớn như nó, thậm chí còn lớn hơn nó đều đọc sách, Hạ Đình vừa vừa với nó, “Tuổi ngươi còn rất , thế mà được sơn trưởng nhìn trúng, còn tự mình mang lên đây, sách khẳng định đọc ít. Là tú tài sao?”

      Tranh nhi lắc đầu, “Ta chưa từng tham gia thi cử, cơ duyên xảo hợp mới được sơn trưởng mang đến.”

      Hạ Đình có chút ngòi ý muốn nhìn , sau đó cười vỗ vỗ bả vai , “ sai, ngươi ngươi mới mười ba tuổi, ta còn tưởng người tuy nhưng là tú tài đâu, đến, phòng này.”

      Tranh nhi theo Hạ Đình vào phòng, thấy loạt giường được trải dài, nhưng đều được thu dọn rất sạch , Hạ Đình mang theo nó vào, trong phòng có vài đệ tử, thấy Hạ Đình đều lễ phép hành lễ, “Hạ học trưởng, có phải có tân học tử đến đây?”

      Hạ Đình gật gật đầu, chỉ vào chiếc giường trong góc , “Có tân đệ tử đến đây, các ngươi dọn dẹp góc trong cùng kia, để ở, ngày kia các ngươi cùng nhau tham gia cuộc thi nhập núi.”

      Lập tức liền có đệ tử nhiệt tình đến giúp Tranh nh chuyển hành lý thu dọn giường, Hạ Đình lại dặn dò chút chuyện phải chú ý rồi rời .

      Hạ Đình vừa , khí trong phòng càng náo nhiệt, Tranh nhi bị vây ở bên giường nghe bọn họ giới thiệu.

      “Ngươi tên gì vậy? Ta gọi Tuấn Vĩ, đến từ kinh thành đó.” đại nam hài mười lăm mười sáu tuổi hiền lành .

      Tranh nhi lần đầu tiên rơi vào tính huống này, cảm giác kỳ lạ, nhưng mà biết cảm giác này tồi là được, mỉm cười, “Ta gọi Liêu Gia Tranh, là nhân sĩ trấn Tú Thủy Hồ Châu.”

      “Vậy phải người cùng trấn với sơn trưởng sao? Hắc hắc, ta gọi Lý Dịch Nhiên, đến từ Thục Trung.” Da Lý Dịch Nhiên rất trắng, bộ dáng thực thanh tú, chuyện có chút ngốc ngốc.

      Tranh nhi gật đầu, “Ừ, ta là người cùng thôn với sơn trưởng, là… là phu tử của ta giới thiệu ta đến.” Nó thạo dối, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể đổ lên đầu phu tử, dù sao tam thúc phu tử thể dạy nó thêm nữa, cũng coi là lừa người.

      “Ta do cha ta đưa tới.” Trương Tuấn Vĩ .

      “Ta cũng được phu tử đề cử, hai ta giống nhau a.” Lý Dịch Nhiên cười .

      Cùng mọi người trong phòng tán gẫu chuyện thư viện, cùng ăn cơm, buổi tối ngủ cùng giường, Tranh nhi cảm giác vô cùng mới mẻ, trong lòng cũng có loại cảm giác hưng phấn, rời vòng bảo hộ của cha mẹ người thân, cảm giác ống mình là như thế này sao? Cảm giác cũng tồi.

      Có điều nhiền qua những đệ tử ngừng cố gắng tại Sơ Nha viện, nó cũng cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có, ở trấn Tú Thủy, thành tích của nó luôn tốt nhất, bình thường học bài cần quá cố gắng, chỉ hơi chăm chỉ chút mà thôi.

      tại thấy ngập tràn trong thư viện đều là khí học tập như vậy, những đệ tử bên người hoặc lớn hơn hoặc hơn nó, đứa nhà quan cũng có, còn có ít người có danh tú tài. Những đệ tử đó hoặc là được giáo dục tốt, hoặc cố gắng hết sức để tiến về phía trước, nền tảng đều so với nó tốt hơn rất nhiều, hôm nay vừa mới vào thư viện, nó liền cảm nhận cách sâu sắc về khác biệt giữa khí học tập nơi này cùng với trong quá khứ. Suy nghĩ đầu tiên của nó chính là, so với người khác nhất định phải càng thêm cố gắng mới được.

      Tranh nhi cũng hiểu được dụng tâm lương khổ* của tam thúc, chỉ có ở đây, dưới bầu khí đầy áp lực này, nó mới có thể trưởng thành! Cuộc thi nhập núi vào ngày kia, nó nhất định thể trượt được!

      *dụng tâm lương khổ: aka suy nghĩ hết lòng vì người khác.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 52: Cuộc thi nhập núi (thượng)
      Đêm đến, Tam Nha được ăn chân gà, bởi vì buổi tối, Thẩm Huy chuẩn bị bàn rượu cùng thức ăn, mời cả nhà Thẩm Nghị cùng Phùng tiên sinh sang làm tiệc tẩy trần. Tuy rằng được ăn chân gà, nhưng Tam Nha vẫn rất vui, bởi vì đến tối, sau khi quay về viện, Trinh nương cho nàng hộp hoa đào cao rất tinh xảo.

      Nàng từng thấy loại hoa đào cao này, là thứ mà tam thiếu phu nhân thích ăn nhất, mỗi lần đều bảo Đông oa đặc biệt mua, năm mươi quan hộp, rất đắt. Trước kia nàng chưa từng ăn loại điểm tâm nào tốt như vậy bao giờ, Tam Nha cẩn thận cắn miếng, thớm quá! Trong miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào của hoa đào cao, Tam Nha cảm thấy mình rất hạnh phúc. Nàng cảm thấy ăn nhiều tiếc, buổi tối chỉ ăn miếng, rồi cẩn thận đặt cạnh gối, ngửi thấy mùi hoa đào cao, nằm mơ giấc mộng tràn ngập hoa đào!

      Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Tranh nhi thức dậy, thay đổi giường ngủ, cứng hơn rất nhiều so với chiếc ở nhà, nó hơi khó ngủ. Nó mở mắt, xuyên qua cửa sổ có thể thấy bầu trời bên ngoài vẫn còn u ám, nó cẩn thận ngồi dậy, dùng động tác nhàng nhất xuống giường, ngạc nhiên phát có nhiều đệ tử rời giường.

      “Xuỵt!” Đệ tử tên Vương Trùng ra hiệu cho , hai người nhìn nhau cười, động tác cực nhàng, rửa mặt chải đầu xong, mang theo sách của mình nhàng ra khỏi cửa.

      Vương Trùng ra khỏi cửa sau cũng nấn ná lâu tại sân, mà ra hiệu cho Tranh nhi theo , Tranh nhi theo ra khỏi sân, qua lối mòn , thấy mảnh rừng trúc lớn, mà trong rừng trúc, thế mà ít đệ tử khổ học.

      “Đến nơi này đọc sách hầu như đều muốn tham gia cuộc thi nhập núi, nơi này yên tĩnh, ở trong sân gây ồn cho các đệ tử khác. Ngày mai thi rồi, nghe rất nghiêm, cũng biết có thể đậu hay nữa… aiz, vẫn nên nghĩ hơn, đọc sách quan trọng.” Vương Trùng nắm chặt tay áo, a hơi xoa xoa tay, cùng Tranh nhi giải thích chút rồi tránh đọc sách.

      Tranh nhi nhìn bốn phía xung quanh, những thanh rầm rì xung quanh đều là do đệ tử cầm sách giọng ngâm nga hoặc đọc chậm rãi. ai chuyện phiếm, cũng ai quá to làm ảnh hưởng đến người khác, đều mình trong phạm vi , hoặc ngồi hoặc đứng, nếu quá lạnh trong phạm vi đó thong thả dạo bước, động tác đều rất .

      Tranh nhi cảm nhận được áp lực lớn cùng với cảm giác khẩn trương, nó hít sâu hơi, mở ra “Mạnh Tử”, đây là sách giáo khoa dùng khi ở trấn , nó biết cuộc thi nhập núi nơi này thi về vấn đề gì, chỉ có thể đem tất cả những thứ trong sách đọc lại lần.

      Có lẽ vì trong lòng hạ quyết tâm, có lẽ khí trong thư viện rất tốt, bất tri bất giác trời sáng, trong thư viện vang vọng từng hồi cuông báo, Tranh nhi biết, đây là thống với với chúng đệ tử, sắp tới giờ học. Nghe tiếng chuông ngân vang, Tranh nhi siết chặt bàn tay cầm sách, nó nhất định phải mỗi ngày đều nghe thấy tiếng chuông này, mà phải chỉ nghe hai lần!

      Mấy cái sân đều rất thoáng đãng, nó có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng đọc sách, lại thể nghe đọc cái gì. Tranh nhi thu hồi suy nghĩ, đem toàn bộ tâm trí đều đặt quyển “Mạnh Tử” trong tay, cẩn thận đọc.

      Cơ thể dần ấm lên, Tranh nhi lại nghe thấy chuỗi tiếng chuông, từ tốn như tiếng chuông báo học, tiếng chuông lần này vui tươi, dồn dập.

      Vương Trùng ngẩng đầu lên, nghe chút, từ cách đó xa tới, với Tranh nhi, “Liêu Gia Tranh, thôi, đến giờ ăn điểm tâm.”

      Tranh nhi ngẩng đầu nhìn trời, thái dương vốn mờ ảo sớm treo cao đỉnh đầu, “Được.” Nó cười trả lời, cùng Vương Trùng trở về Sơ Nha viện.

      Quay lại Sơ Nha viện lại cảm thấy khí ràng có chút khác lạ, hình như… hình như đều quá mức quỷ dị. ít học sinh, mặt đều hơi lộ ra cảm giác vui mừng sau khi trải qua áp lực, khi chuyện cũng còn hoảng hốt giống như ngày hôm qua, dường như đều đối với chuyện được vào thư viện là chuyện nắm chắc trong tay.

      Tại nhà ơn của Sơ Nha viện lĩnh phần cơm cùng phần thức ăn, Tranh nhi tìm chỗ ngồi xuống, nó cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng tại trong đầu nó đều là cuộc thi ngày mai, mặc kệ người khác nghĩ gì, chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm xong lại quay về rừng trúc đọc sách. Bên cạnh lên bóng dâm, là Vương Trùng bưng đồ ăn tới.

      Tranh nhi dịch sang bên cạnh chút.

      “Cảm ơn.” Vương Trùng cười với nó.

      “Đừng khách sáo.” Tranh nhi gật gật đầu, sau đó từng miếng từng miếng ăn cơm, đồ ăn trong thư viện Tùng Nhân được chia thành từng phần, ăn chưa no có thể lại lấy thêm, lần thứ hai nửa phần cơm cùng thức ăn, thư viện cho phép lãng phí lương thực, chỉ cần là đồ ăn trong bát của mình nhất định phải ăn hết.

      Vương Trùng cũng nhiều, nhã nhặn từ tốn ăn cơm.

      Người trong nhà ăn tuy rằng nhiều, nhưng cũng tranh cãi ầm ĩ, quân tử tuân lễ*, thực phải chỉ là lời ngoài miệng. Đệ tử nơi này rất khuôn phép.

      (*quân tử tuân lễ: là quân tử phải tuân theo lễ nghĩa)

      Tuy nhiên, Tranh nhi vẫn nghe thấy hai người bên cạnh thấp giọng chuyện với nhau, ở rất gần bọn họ, Tranh nhi cùng Vương Trùng nghe thấy nội dung thảo luận của bọn họ xong đều lắp bắp kinh hãi!

      Thế nhưng lại có người biết đề thi ngày mai!

      Tranh nhi ăn cơm xong có chút hoảng hốt, cuộc đối thoại của hai người kia cứ luôn luẩn quẩn trong đầu nó.

      “Nghe Trương Tuấn Vĩ có đề thi vào ngày mai!”

      sao? làm sao có được chứ?”

      “Cha Trương Tuấn Vĩ là quan to tam phẩm đương triều, lần này tới thư viện là do cha đưa tới, cha có quen biết với vị tiên sinh ở Noãn Hạ viện, vị tiên sinh kia đem đề thi nhập núi ngày mai tiết lộ cho cha . Trương Tuấn Vĩ ban đầu còn thừa nhận, nhưng mà sáng nay có người phát làm bài văn, thế mới biết.”

      “Vậy… ngươi có biết đề thi về điều gì ?”

      “Ta vừa mới biết tin này, sao có thể biết đề thi ra sao, nhưng mà nghe cùng phòng với Trương Tuấn Vĩ có tú tài, gọi Lý… Lý cái gì Nhiên đó, biết nội dung đề thi, hôm nay hình như muốn đem đề thi bán kiếm chút tiền gửi về cho nhà , nhà người nọ rất nghèo.”

      Trương Tuấn Vĩ! Lý Dịch Nhiên! Đều là người ở cùng phòng với , Trương Tuấn Vĩ quả thực từng được cha đưa vào, mà dựa vào tất cả những vật dụng mà Lý Dịch Nhiên có quả giống như bộ dáng của kẻ nhà có tiền.

      Tranh nhi đứng trước cửa nhà ăn, hướng mặt vào trong nhìn vòng xung quanh, thấy Lý Dịch Nhiên, coi ai ra gì vùi đầu ăn cơm, lại nhìn nhìn đống bát bên cạnh , là bát thứ ba rồi! Tranh nhi ngạc nhiên, người thanh tú như vậy lại có thể ăn nhiều đến thế hả?

      “Bọn họ đến chính là Lý Dịch Nhiên kia, ở cùng phòng với chúng ta. Nhà ở Thục Trung, có tám huynh đệ tỷ muội, nghe sức khỏe mẹ tốt lắm. Lớn nên trắng trẻo thanh tú, sức ăn lại rất lớn, chén cơm của thư viện nhiều như vậy, mình có thể ăn ba bát.” Vương Trùng đứng phía sau .

      Hai người ra ngoài, Tranh nhi nhớ tới cảnh nhà ăn đông nghịt người, hỏi, “Hàng năm người đến thư viện dự thi đều rất nhiều sao?”

      Vương Trùng nghĩ nghĩ, “Rất nhiều, nghe năm trước có hơn trăm tám mươi người đến, cuối cùng chỉ nhận ba mươi thôi. Năm nay lại đến càng nhiều, có hơn hai trăm đến ba trăm người , cũng biết cuối cùng có bao nhiêu người may mắn được nhận.”

      trăm tám mươi? Ba mươi! Trong sáu người tuyển người.

      “Thực khắc nghiệt a!” Tranh nhi thở dài, áp lực lớn đó.

      Vương Trùng mỉm cười, lộ ra bốn chiếc răng nanh sáng loáng, “Là rất khắc nghiệt. Ngươi có muốn biết nội dung đề thi ?” nhìn Tranh nhi .

      Tranh nhi nao nao, trong lòng nó bắt đầu trở lên do dự, nếu có thể biết trước nội dung đề thi, có phải có thể… nhưng mà… được! thể! Nếu biết trước đề thi, đó là gian lận! thể như vậy! Nó muốn ở lại thư viện, nhưng mà phải dùng biện pháp quang minh chính đại, mà phải loại thủ đoạn hèn kém này!

      muốn.” Tranh nhi lắc đầu, thành .

      Vương Trùng thu lại nụ cười, có chút kinh ngạc nhìn nó, “Ngươi… khó đoán…” Nam hài này mới mười ba tuổi , thế nhưng có thể cưỡng lại được dụ hoặc như vậy, đối với những đệ tử muốn tiến vào thư viện mà , biết trước được đề thi nhập núi, chẳng khác nào bước nửa chân vào sơn môn!

      “Tại sao?” Vương Trùng thực hứng thú, nhìn vẻ mặt kiên định của đứa trẻ trước mắt này, vừa rồi mặt vẫn còn do dự, giờ kiên định ngay sao?

      “Bởi vì thể như vậy, ngươi cũng an tâm đọc sách , đừng nghĩ mấy thứ vô dụng đó.” Trong lòng Tranh nhi sớm suy nghĩ cẩn thận, nó thoải mái cười, còn với Vương Trùng.

      thể, chứ phải tốt hay nghĩ sao? Vương Trùng sửng sốt, khỏi hỏi nó, “Nhưng nếu có thể biết trước đề thi, có thể tiến vào thư viện a, ngươi muốn tiến thư viện sao?”

      Tranh nhi cầm sách, thực tự nhiên , “Muốn a, nhưng là ta muốn thi vào đó, làm sao còn muốn biết trước đề thi, ta trước đây, tới tiểu Trúc lâm đọc sách.”

      Thi vào? Vương Trùng sửng sốt, đứa này… quá tự tin rồi đó! Vương Trùng nhìn bóng dáng Tranh nhi, trong mắt của có ý cười chân chính.

      Buổi chiều, khi đến rừng trúc, Tranh nho ràng cảm thấy rừng trúc ít người , vừa rồi đường tới nó cũng nghe thấy, Lý Dịch Nhiên ra giá trăm lượng, muốn có đề thi nhất định phải bỏ tiền, đệ tử trong Sơ Nha viện thiếu kẻ có tiền, chỉ là trăm lượng mà thôi, đáng để vào mắt, có người thứ nhất mua đề thi, có người thứ hai, thứ ba. Càng ngày càng nhiều người nối đuôi nhau tìm Lý Dịch Nhiên.

      Việc này Tranh nhi cũng quan tâm làm gì, nó ngồi yên chỗ trong rừng trúc, yên lặng ngâm nga những nội dung nó học qua.

      Buổi chiều, khi trở về xảy ra chuyện mà Tranh nhi thể nào ngờ được.

      Lý Dịch Nhiên đánh nhau với Trương Tuấn Vĩ!

      Tranh nhi chạy về phòng nó ở, quả nhiên thấy trong phòng rất lộn xộn, mặt hai người Lý Dịch Nhiên cùng Trương Tuấn Vĩ đều có những vết thương , từ ngồi vào hai đầu phòng, bên cạnh đều có vài người, chuẩn bị nếu hai ngươi còn muốn đánh nhau tiến lên khuyên can.

      “Lý Dịch Nhiên, ta có khi nào bài văn ta viết kia là đề thi ngày mai?” Trương Tuấn Vĩ rống giận.

      Lý Dịch Nhiên tuyệt nhiên bị khí thế của áp đảo, lành lạnh phản bác, “Vậy ngươi , ngươi viết cái gì?”

      “Ta…” Trương Tuấn Vĩ nghẹn lời, viết nhất định là đề thi ngày mai, nhưng cũng là do phụ thân nhà mình tìm cơ hội để người ta cho vào đề thi, cho dù phải đề thi ngày mai, nhưng cùng với đề thi ngày mai có liên quan rất lớn, điều này khiến làm sao mà ra được?

      “Hừ, thể ra được, chắc chắn là đề thi ngày mai! Đề thi chính là “luận thị phi”!” Mọi người xung quanh ồ lên, Lý Dịch Nhiên thế nhưng lại đề thi ra trước mặt mọi người.

      Lý Dịch Nhiên tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt khác nhau của mọi người trong phòng, “Đừng mong ta trả lại tiền cho các ngươi! Toàn bộ Sơ Nha viện cũng chỉ có mấy chục người tới tìm ta mà thôi, nếu như các ngươi mà bức ta… Hừ hừ, đêm nay ta tố giác chuyện này!”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 53: Cuộc thi nhập núi (trung)


      Uy hiếp của Lý Dịch Nhiên thể nghi ngờ chạm trúng điểm yếu trong lòng mỗi người, ai cũng biết khi chuyện này bị phát ra có hậu quả gì, thư viện Tùng Nhân cho phép đệ tử lén mua bán đề thi, càng đến là đề thi của cuộc thi nhập núi vào ngày mai, nếu chuyện này bại lộ, hậu quả tuyệt đơn giản là lần này thể thi thôi, thư viện Tùng Nhân chú trọng nhất là phẩm chất của đệ tử, hoàn toàn có thể đem bọn họ liệt vào danh sách vĩnh viễn được nhập môn.

      Nhưng là có vài đệ tử cảm thấy phục, trăm lượng bạc đau phải số lượng , có người trong nhà nhiều tiền quan tâm, cũng có người ôm tâm lý được ăn cả ngã về mua, lập tức có người đứng lên , “ tại ngươi đề thi ra, mấy chục người mua kia cũng biết…”

      Lý Dịch Nhiên mang vẻ mặt châm chọc cười, “Lần này đăng ký dự thi có tổng cộng hai trăm bảy mươi đệ tử, có hai trăm linh ba người đều giao tiền cho ta, nếu nhiều người như vậy, nhiều thêm sáu mười người hay ít sáu mươi người biết cũng có gì khác biệt?”

      Khác biệt rất lớn đó! Sáu mươi bảy người kia mua đề thi hoặc bởi vì nhà rất nghèo mua nổi, hoặc bản thân học cao nên thèm thôi, nếu là những kẻ phía trước thôi , còn nếu là những kẻ phía sau phải ăn đủ mệt sao? có bản lĩnh ai dám đến thư viện Tùng Nhân?

      Dựa vào đâu mà mọi người đều giống nhau? Thiếu sáu mười bảy người cạnh tranh, cơ hội của bọn họ phải càng cao thêm chút nữa sao?

      Lý Dịch Nhiên nhìn mọi người, lại nhìn Trương Tuấn Vĩ ở đầu kia phòng, vẻ mặt lên tia giảo hoạt, thảnh thảnh thơi thơi mở miệng, “ bằng ta lại bán cho các ngươi thêm tin tức, miễn cho các ngươi ta tâm địa đen tối chiếm đoạt tiền của các ngươi, thế nào?”

      Gần như toàn bộ người ở Sơ Nha viện đều vây trong này xem kịch, nhiều người vì Lý Dịch Nhiên đột nhiên làm lộ đề thi mà khó chịu, tại vừa nghe lại muốn bán tin tức, đều vểnh tai lên nghe, cũng có người sợ Lý Dịch Nhiên lừa bọn họ, cao giọng hỏi vọng vào từ ngoài phòng, “Ai đó hỏi Lý Dịch Nhiên kia xem, làm sao mà biết được tin tức? Có đáng tin hay vậy?”

      Lời này truyền vào trong phòng, Lý Dịch Nhiên cười ha ha, khuôn mặt thanh tú thế nhưng để lộ ra chút hàm ý khiến người khác thoải mái, “Sách ta đọc cũng ít, nhưng điều kiện trong nhà lại được tốt như nhóm các ngươi. Cho dù có được nhận vào thư viện Tùng Nhân, ngoại trừ bốn người đứng đầu các viện cùng với ba người đứng đầu các năm, học phí nhập học hàng năm đều phải chi ít tiền, nhà ta nào có nhiều tiền như vậy để chu cấp cho ta? Mấy cái danh hiệu đứng đầu này ta đều với được, nếu như vậy, bằng ta tốn chút tâm tư tại những phương diện khác kiếm chút tiền, các ngươi yên tâm, ngày mai ta bỏ thi, rời khỏi Sơ Nha viện! Thế nào? Các ngươi muốn nghe ?”

      mặt Trương Tuấn Vĩ cùng mọi người đều ra thần sắc quái dị, có nên tin tưởng Lý Dịch Nhiên ?

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều mang vẻ mặt “nhỡ đâu”.

      Lý Dịch Nhiên đều nhìn thấy, lành lạnh bồi thêm câu, “Cuộc thi nhập núi chia làm hai phần, phần thi văn, xem tự xem văn. phần khác là…” đứng dậy tự rót cho mình chén nước, tiếp tục nữa.

      Cuộc thi vào núi còn chia làm hai phần? Tranh nhi lại giật mình, lần này nó cũng muốn biết, phần kia là gì.

      Trương Tuấn Vĩ do dự chút, rốt cuộc thể cưỡng lại dụ hoặc, môi khẽ giật cái muốn hỏi, lại thấy Tranh nhi dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Dịch Nhiên, trong đầu xuất ý tưởng, thốt ra, “Lý Dịch Nhiên, ngươi nếu muốn bồi thường cho chúng ta, vậy những người chưa từng mua tin tức như được nghe!”

      Mọi người theo tay Trương Tuấn Vĩ nhìn qua, chỉ vào Tranh nhi với vẻ mặt tò mò, trong mắt tràn ngập ích kỷ. cho họ đề thi thôi , chẳng lẽ còn muốn cho họ thêm tin tức khác sao?

      Mọi người lập tức hùa theo, ngươi câu ta câu, “Đúng đó, thể để cho đám người mua tin tức nghe. Lý Dịch Nhiên, ngươi thể để bọn nghe được!”

      Lý Dịch Nhiên nhìn Tranh nhi, rất tự nhiên gật đầu. “Bọn ho chưa từng cho ta tiền, đương nhiên thể để cho bọn họ nghe. Nhưng mà, trước tiên ta phải , đề văn mà Trương Tuấn Vĩ làm có phải đề thi ngày mai hay , chỉ có Trương Tuấn Vĩ biết. Còn nữa… muốn nghe tin tức thứ hai, Trương Tuấn Vĩ, ngươi có lẽ cũng nên đưa ta tiền chứ nhỉ?” Lý Dịch Nhiên tựa tiếu phi tiếu nhìn Trương Tuấn Vĩ.

      Trương Tuấn Vĩ chán nản, “Ngươi… đề thi là từ nơi ta mà biết được đó!”

      “Rồi sao, tin tức thứ hai này nếu ngươi cũng muốn biết, phải tốn tiền mua, còn có mấy người các ngươi cũng vậy nữa, muốn lưu lại nghe tin tức, phải giao trăm lượng bác, như vậy mới công bằng, đúng ?” Lý Dịch Nhiên nhìn qua mọi người, đám người chưa mua đề thi lẫn trong đám người có mấy người bắt đầu do dự.

      “Đúng! Dùng tiền mua! Vậy mới công bằng!”

      “Đúng vậy, Trương Tuấn Vĩ nhà ngươi cũng phải chi tiền, dựa vào đâu mà bắt chúng ta tốn tiền chứ!”

      Mọi người bắt đầu loạn lên.

      Trương Tuấn Vĩ sau hồi do dự, khi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy châm chọc cùng miệt thị, “Lý Dịch Nhiên, ngươi cũng có tiền đồ đó!” xong từ trong tay áo mình lấy ra tờ ngân phiếu trăm lượng, đập “ba” tiếng lên mặt bàn trước mặt Lý Dịch Nhiên.

      Lý Dịch Nhiên cũng giận, cẩn thận cất ngân phiếu vào, cười hì hì đáp lại câu, “Tuấn Vĩ huynh, hai ta giống nhau mà. Còn có a,” Lý Dịch Nhiên nhìn nhìn mọi người, trong giọng mang theo cảnh cáo, “Lát nữa mời các vị có bỏ bạc ra ngoài tránh chút, chỉ hy vọng các ngươi đừng quên rằng, đề thi các ngươi cũng nghe thấy rồi, nếu các ngươi dám tố giác chúng ta… hừ hừ, vậy mọi người cứ dắt tay nhau rời thôi! Đến lúc ta ta chắc chắn vẫn giữ tiền của các ngươi… Các ngươi ngàn lần đừng trở thành kẻ phản bội bạn bè nha!”

      “Đúng! Chúng ta đều làm chứng, các ngươi cũng bỏ tiền mua!”

      “Nếu ai dám bán đứng chúng ta, chúng ta liền cùng rời !”

      “Đúng! Chúng ta cùng rời !”

      “Chúng ta được thi, các ngươi cũng đừng mong được thi!”

      Tranh nhi nhìn tờ ngân phiếu trăm lượng kia, bên tai tràn ngập những thanh vặn vẹo, trong đầu nó lên lời nghiêm khắc của Thâm Huy cùng ánh mắt mong đợi của cha mẹ. Còn có tứ thúc… Tứ thúc lúc xe cho nó nghe, trong cuộc đời con người có rất nhiều lựa chọn, mỗi lần lựa chọn đều phải nghe theo trái tim của mình, như vậy mới bị mất phương hướng!

      phải do dự, phải vấn đề tiền bạc, dụ hoặc này quá lớn, tin tức tuy rằng nhất định là thực, nhưng cũng nhất định là giả a! Nếu là , biết được càng nhiều tin tức, khoảng cách đến sơn môn thư viện càng thêm gần! Nhưng mà, lòng nó ngừng kêu gào, lý trí ngừng cho , đây là sai! thể, thể làm như vậy!

      Tranh nhi yên lặng rời khỏi phòng, ra khỏi cửa Sơ Nha viện, cánh cửa phía sau bị đóng kín, ngoài cửa Sơ Nha viện có khoảng sáu mươi mốt sáu mươi hai người đứng, cũng có vài người bỏ tiền mua đề thi.

      Sơ Nha viện nho , cánh cửa này ngăn cách đám đệ tử lòng dốc sức học tập này, sau cánh cửa kia là hai trăm mười chín đệ tử dùng tiền mua tin tức, ngoài cửa là sáu mười mốt đệ tử trai qua dụ hoặc vẫn có thể nghe theo trái tim mình.

      Những người ra từ bên trong còn có Vương Trùng, Vương Trùng cau mày nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn sáu mươi mốt học sinh đứng ngoài cửa mang theo thần sách khác nhau nhưng đều thực trầm lặng, có chút nghi hoặc mở miệng, “Chúng ta… di báo lại chuyện lại với sơn trưởng sao?”

      Lời này vừa ra, thể nghi ngờ lại như ném ra quả bom, mỗi người đều bắt đầu cân nhắc trong lòng.

      ? Hay ? (to be or not to be, it’s a question… hehe)

      tố giác bọn họ, làm cho những đệ tử trong đó thân bại danh liệt, từ nay về sau thể tiến vào thư viện nữa. Nhưng bọn cũng mực khẳng định tất cả mọi người đều mua tin tức, chỉ có mình Lý Dịch Nhiên nhận tiền, thực cho bọn họ, nếu bán đứng bọn họ, vậy mọi người đều phải rời !

      ? Trong lòng… sao lại cảm thấy công bằng như vậy? Chẳng lẽ cứ để mặc bọn họ thu được tin tức quan trọng mà dễ dàng tiến vào thư viện sao? Thư viện Tùng Nhân khó thi vào là chuyện nổi tiếng khắp thiên hạ, lần này đến đây thi được, lần sau chắc gì lại được phu tử đề cử!

      Đệ tử gọi Bằng Đức do dự chút , “Vẫn là… nên … ba người thành hổ*… bọn họ lại có nhiều người như vậy… chúng ta vẫn nên tự lo cho bản thân .”

      (*Ba người thành hổ: từng nghe câu “1 cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”, hay “ba ông thợ da bằng Gia Cát Lượng” chưa nhỉ? Ý nghĩa cũng tương tự như vậy, nhiều người càng nhiều sức, thành công càng cao; nhưng câu này mang nghĩa xấu, kiểu ỷ mạnh hiếp yếu ấy)

      đệ tử khác lập tức phản bác, “Bên trong đều là đám đạo chích! Nghĩ rằng biết chút tin tức là có thể bước vào sơn môn! Chúng ta nhất định phải tố giác bọn họ! Ta tin, chúng ta có nhiều người như vậy chẳng lẽ còn lại bọn họ sao?” Đệ tử này kích động đến mặt đỏ tai hồng, gọi Bạch Cánh, tính tình táo bạo, lòng dạ hẹp hòi, là người ở phòng cách vách Tranh nhi, thường xuyên cùng đồng xá* bởi vì chút việc vặt mà cãi nhau, Tranh nhi biết điều kiện trong nhà cũng tốt lắm, kích động như vậy cũng phải vì chính nghĩa gì cả, mà là vì kiếm ra nổi trăm lượng bạc mà cảm thấy khó chịu trong lòng thôi, buổi tối lúc ăn cơm còn bởi vì có bạc mua tin tức mà bị đồng xá cười nhạo, thiếu chút nữa ngóc đầu lên được.

      (*đồng xá: người cùng phòng)

      Mọi người rôm rả nghị luận, có đồng ý tố giác, cũng có người sợ phiền toái muốn , còn có những người vẫn luôn bảo trì trạng thái im lặng xem xét. Qua hồi lâu cũng thống nhất được.

      Trầm mặc lâu, người sạch thành thực tên Tạ Thanh hơi run run nhìn bọn họ, giọng câu, “Chúng ta vẫn nên tìm phương pháp vẹn cả đôi đường . Ta thấy như vậy tốt lắm…”

      Vương Trùng huých vào bả vai Tranh nhi, “Liêu Gia Tranh, ngươi nghĩ sao?”

      Tranh nhi suy nghĩ chút, “Ta cũng hiểu như vậy tốt, nhưng nếu trực tiếp đến chỗ sơn trưởng tố giác khỏi rất rất hay, khi chuyện xảy ra, thanh danh bọn họ có thể bị hủy hết. bằng…”

      “Đổi đề thi!” thanh ôn nhuận đồng thời vang lên với Tranh nhi.

      Tranh nhi nhìn qua, người chuyện là người lớn tuổi nhất trong Sơ Nha viện, cũng là người ít nhất, rất ít khi nghe thấy mở miệng chuyện.

      Vương Trùng cười hắc hắc, “Nhuận Trác huynh, ngươi cùng Liêu tiểu đệ ra có cùng ý tưởng.” Hàn Nhuận Trác cũng sắp mười tám tuổi, Vương Trùng cũng chỉ mới mười lăm tuổi thôi, tuổi của Tranh nhi tại Sơ Nha viện cũng coi như , nhất là Tạ Thanh Trung, hơn Tranh nhi ba tháng.

      Hàn Nhuận Trác mỉm cười, “ bằng chúng ta tìm Hạ Đình học trưởng , là học thủ (aka học sinh đứng đầu) của Dương Xuân viện, mời tiện thể báo với phu tử trong thư viện, để bọn họ đổi đề thi ngày mai tốt rồi. Về phần tin tức thứ hai mà bọn họ tới, ta nghĩ khả năng có liên quan đến phu tử nào tham dự cuộc thi ngày mai có liên quan.”

      Biện pháp này cũng coi như vẹn cả đôi đường.

      Mọi ngươi thương nghị xong, quyết định để Hàn Nhuận Trác cùng Vương Trùng đến tìm Hạ Đình, sắc trời cũng còn sớm nữa, thời điểm hai người bọn họ tìm Hạ Đình sớm ngủ, biết được mục đích đến của hai người xong cũng giật mình, lúc này lập tức báo với tiên sinh trong thư viện.

      Chuyện này cứ như vậy xác định rồi, chờ bọn quay lại Sơ Nha viện, Bạch Cánh chờ ở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ lập tức nghênh đón.

      “Sao rồi? Hạ Đình học trưởng thế nào? Phu tử có nghiêm trị bọn họ hay ?” Bạch Cánh nhìn bọn họ cách nóng bỏng.

      Hà Nhuận Trác khẽ cau mày, nhà nhàng bâng quơ , “ biết.”

      biết? Các ngươi đến tìm Hạ Đình học trưởng sao?”

      Hàn Nhuận Trác để ý đến , trực tiếp vào Sơ Nha viện, Vương Trùng cười hác hắc, nhìn Hàn Nhuận Trác cười, thẳng vào.

      Bạch Cánh hấp hấp mũi, trong lòng ảo não, cũng dám biểu quá mức ràng, cũng theo vào.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 54: Cuộc thi nhập nui (hạ)
      Sáng sớm hôm nay tiến hành cuộc thi nhập núi, khí ràng rất lạ. Mọi người đều thức dậy sớm, trong lòng mỗi người đều vừa khẩn trương vừa hưng phấn, nhưng từ những điểm rất cũng có thể nhìn ra có chút bất đồng.

      Những người mua tin tức ràng ổn định rất nhiều, mà những đệ tử khác, hoặc dao động bất an, hoặc đỏ mắt do dự, chỉ có rất ít đệ tử vẫn có thể duy trì bộ dáng bình thản ung dung.

      Tranh nhi, Vương Trùng, Tạ Thanh Trung cùng Hàn Nhuận Trác đứng cùng chỗ, tại xem sách cũng sớm xem vào, chỉ có thể lại cố gắng tự trấn an bản thân. Tranh nhi tham gia những cuộc thi giống như vậy, nó khẩn trương, khẩn trương giống chỉ có Tạ Thanh Trung.

      Trái lại, hai người Vương Trùng cùng Hạ Nhuận Trác có chút khẩn trương nào. Vương Trùng giống như dĩ vãng cười lộ ra bốn chiếc răng nanh sáng loáng, cưới hớ hớ ăn điểm tâm chuyện phiếm, Hàn Nhuận Trác lại lẳng lặng ngồi bên cạnh nhắm mắt lại, biết nghĩ cái gì.

      Hạ Đình đến Sơ Nha viện, toàn sân lập tức im lặng, Hạ Đình nhìn chung quanh chút, cao giọng , “Cuộc thi vào núi bởi vì có quá nhiều người, cho nên phân ra thi tại bốn lầu Mai Lan Trúc Cúc, thi xong mời đến Bích Thanh viên, phải quay lại Sơ Nha viện. Chờ thi xong, thành tích hôm nay được công bố, người thi đỗ trực tiếp tiến vào tứ viện, người thi đỗ mời ngày mai rời khỏi thư viện.”

      Toàn cảnh Bích Thanh viên thực u tĩnh, chung quanh viên trồng ít cây đại thụ, còn có mảnh cỏ lớn, ở góc vườn còn có chiếc ao nho , trong vườn có tiểu đình, khóa học cầm nghệ trong thư viện bình thường đều ở nơi này.

      Tranh nhi nhìn nhìn, nó ở trong trúc lâu, là nhóm thứ ba. Trong lòng nó càng khẩn trường, Tạ Thanh Trung mang vẻ mặt cầu xin giọng , “Gia Tranh, ta vào Mai lâu, nhóm thi đầu tiên… Ta có chút khẩn trương…”

      Tranh nhi an ủi , “Đừng khẩn trương, ngươi ngày thường viết văn thế nào, hôm nay cứ viết như vậy thôi.”

      “Hạ học trưởng, ta thi!” Lý Dịch Nhiên từ trong đám người ra, còn mang theo hành lý, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn .

      Hạ Đình nhìn cái, gật gật đầu, “Mời !” giữ lại, thậm chí ngay cả hỏi nguyên nhân cũng .

      Lý Dịch Nhiên mang theo hành lý ra tới cửa, còn quay trở lại chào tạm biệt mọi người trong viện, “Mọi người thi tốt nhé! Bỉ nhân* trước!” xong tiêu tiêu sái sai, mang theo vẻ mặt tràn ngập ý cười rời .

      (*bỉ nhân: kẻ hèn)

      Bạch Cánh thầm than câu, “Cầm tiền bỏ chạy, bôi nhọ thanh danh của người đọc sách!” Thanh của lớn , vừa vặn có thể khiến cho người chung quanh nghe được nhưng lọt vào tai Hạ Đình.

      Vài người xung quanh tuy rằng gì, nhưng mặt đều lộ ra đồng tình.

      Trong lòng Tranh nhi có chút khổ sở, biết mình bị sao vậy. Việc làm của Lý Dịch Nhiên tuy rằng có chút quá đáng, nhưng cũng vẫn có thể coi như người ngay thẳng, người như vậy cứ vậy rời rồi. Nó thậm chí có cách nào phán đoán hành động của Lý Dịch Nhiên là đúng hay là sai.

      “Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, có vài lựa chọn những người khác thể lý giải được. Tranh nhi, con đường này do chính cháu lựa chọn, mỗi khi đưa ra lựa chọn nào đó, đều phải tự hỏi trái tim mình trước, cần đánh mất bản ngã của mình!” Tươi cười ấm áp của tứ thúc, lời bình tĩnh còn quanh quẩn bên tai, lòng Tranh nhi đột nhiên ổn định lại, mọi người có lựa chọn cho riêng mình, cũng có! Lựa chọn của chính là quang minh chính đại mà thi đỗ thư viện Tùng Nhân!

      “Còn ai muốn bỏ thi ?” Hạ Đình nhìn vòng chung quanh, hỏi lần.

      ai mở miệng.

      Hạ Đình kiểm kê nhân số, mang nhóm người đầu tiên tiến vào. vừa khỏi, trong viện liền bạo phát những thanh đàm luận nho , đều về chuyện Lý Dịch Nhiên bỏ thi, điều kỳ quái duy nhất là Trương Tuấn Vĩ từ đầu đến cuối đều xem sách, ngẩng đầu, cũng gì.

      Tranh nhi học theo Hàn Nhuận Trác nhắm mắt lại, loại bỏ tạp niệm, trong đầu yên lặng lặp lại những nội dung học qua.

      Người dần dần ít , biết qua bao lâu, Hạ Đình lại xuất ở cửa lần nữa.

      “Mời đệ tử Trúc lâu theo ta.”

      Tranh nhi mở mắt ra, hít sâu hơi, đứng lên, khẩn trương cùng sợ hãi, đều ném ra sau đầu. Trong lòng chỉ còn lại tín niệm kiên định nhất định phải thi đỗ vào thư viện cùng những tri thức quá quen thuộc trong đầu.

      “Cố lên!” Hàn Nhuận Trác mở mắt, cười với . Hàn Nhuận Trác thuộc đám người cuối cùng dự thi.

      Tranh nhi cười cười, dùng sức gật đầu, “Dạ! Huynh cũng vậy!”

      Hạ Đình mang bọn họ tới gian phòng lớn, trong phòng có ba vị tiên sinh, mọi người lập tức cúi đầu hành lễ, “Kính chào tiên sinh!”

      vị tiên sinh gật gật đầu với Hạ Đình, Hạ Đình cao giọng , “Mời chúng đệ tử ngồi xuống, im lặng nghe tiên sinh .”

      Mọi người đều ngẩng đầu, trật tự tìm bàn ngồi xuống. Tranh nhi nhận thấy rằng, trong ba vị tiên sinh thế nhưng là tứ thúc Thẩm Nghị!

      vị tiên sinh trung niên vuốt râu mở miệng trước, chỉ câu, “Mọi người tự trong, chớ tự loạn mình.”

      Mọi người sửng sốt, chẳng lẽ đây là đề thi?

      Ngay khi mọi người nghi hoặc, Thẩm Nghị mở miệng, “Đề thi hôm nay: luận thị phi. Thời gian là nén nhan, ba ngàn chữ.” nhìn về phía Hạ Đình, Hạ Đình xoát tiếng, kéo sợi giấy buộc cuộc giấy, tờ giấy rất lớn ấy chỉ có ba chữ cứng cáp hữu lực: luận thị phi!

      Luận thị phi?! Thế nhưng lại là đề thi mà Lý Dịch Nhiên bán? Chuyện này khiến ít người đều lộ vẻ mặt vui mừng, đề thi được bán ra, mọi người trước đó đều từng viết qua đề văn này, thực quá tốt rồi!

      Nội tâm Tranh nhi run lên, chẳng lẽ Vương Trùng cùng Hàn Nhuận Trác tìm Hạ Đình về chuyện đổi đề thi? Nó ngẩng đầu nhìn Hạ Đình, Hạ Đình đốt ngang, từ mặt Hạ Đình nhìn ra chút cảm xúc nào/ Nó lại nhìn Vương Trùng, Vương Trùng vùi đầu viết văn.

      Tranh nhi nhìn lướt nhanh qua toàn trường, đại bộ phận mọi người cực lực áp chế cảm giác hưng phấn của chính mình, nó biết tối qua thiếu học sinh mua đề thi dành suốt đêm để viết về đề văn này. Chỉ có rất ít người chút hành động, mặt nhìn ra nửa phần cảm xúc.

      Thế nhưng, thời gian nén nhan viết bài văn ba nghìn từ quả rất khó khăn, căn bản đủ thời gian, cho dù từ đầu tới cuối chút tự hỏi về đề thi, hành văn liền mạch lưu loát, dùng tốc độ nhất nhất viết cũng xong a! Đề thi này…căn bản là đề thi thể hoàn thành!

      Cuộc thi nhập núi của thư viện Tùng Nhân, quả nhiên khó như vậy! Đệ tử sau khi vui sướng lại bắt đầu kinh hoảng, nhưng ai dám mở miệng, nhang bắt đầu cháy, đệ tử ở đây đều biết, nếu nhang cháy hết mà còn chưa viết xong, cuộc thi lần này coi như bỏ! Dù sao có học viện nào thu những đệ tử ngay cả văn cũng viết được!

      Tất cả mọi người đều lộ vẻ khó xử, ràng đây là làm khó người ta a! nén nhang sao có thể viết đủ ba ngàn chữ chứ!

      Tranh nhi có chút hoảng hốt, nó buộc bản thân tĩnh tâm, Tranh nhi hít sâu hơi, thời gian nén nhang, nó phải tĩnh tâm nhanh chóng viết.

      Còn có vị tiên sinh trung niên kia, mọi người tự trọng, chớ tự loạn mình… Lời đó và cầu của cuộc thi liệu có liên hệ gì ?

      Ba vị tiên sinh ngồi đó, Thẩm Nghị lẳng lặng ngồi đó, vị lớn tuổi nhất vẫn có ý định mở miệng thậm chí từ từ nhắm hai mắt lại chớp mắt. Tiên sinh trung niên cùng Thẩm Nghị đều cầm sách xem đến nhập thần, Hạ Đình đốt nhang xong thấy tăm hơi.

      Mọi người tự trọng! Chứ tự loạn mình! Trong đầu Tranh nhi vẫn lặp lại những lời này, nó nhìn thần sắc hết sức bình yên của tứ thúc, thôi thôi, cho dù viết xong, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức! Tranh nhi vùi đầu chấm mực bút, bắt đầu viết văn!

      Nhang càng đốt càng ngắn, mặt càng đệ tử cũng càng ngày càng lộ vẻ sốt ruột, trán đều có mồ hôi lấm tấm chảy ra, Trương Tuấn Vĩ nhìn trái nhìn phải, lại cẩn thận nhìn ba vị tiên sinh, nhanh chóng từ trong lòng lấy ra tờ giấy, đổi với bài thi bàn!

      Người chung quanh thấy được động tác của Trương Tuấn Vĩ, cũng cẩn thận nhìn quanh, thấy có người quan sát cũng từ trong lòng lấy bài thi ra, đổi với bài thi vốn chưa viết xong!

      Tin tức thứ hai của Lý Dịch Nhiên chính là: mang theo bài thi viết xong nội dung đề thi, trong phòng thi dùng đến!

      Tối hôm đó, Lý Dịch Nhiên sau khi đám người bỏ tiền mua đề rời rồi mới cười , “Tin tức của ta tuyệt đối là , đề thi ngày mai chính là “luận thị phi”, ngày mai trong phòng thi có ba vị tiên sinh, vốn lẽ chỉ xuất hai vị, nhưng gần đây thư viện mới tới vị tiên sinh trẻ tuổi cũng muốn cùng coi thi, cho nên mới có ba vị tiên sinh.”

      “Cuộc thi vào núi so với những cuộc thi bình thường khó hơn rất nhiều, phải mấy loại cuộc thi bình thường các ngươi trải qua, cho nên, đêm nay các ngươi phải cố gắng làm xong phần bài thi hoàn mỹ, ngày mai mang theo, tất có chỗ dùng đến!”

      “Chúng ta dựa vào gì mà tin ngươi?” Trương Tuấn Vĩ hoài nghi .

      Lý Dịch Nhiên cười lạnh tiếng, “Hàng năm trách nhiệm tiếp đón tân đệ tử trong thư viện Tùng Nhân thuộc về trong bốn viện, năm nay là Dương Xuân viện. Tất cả trình tự và nội dung của cuộc thi, học thủ (người đứng đầu) đảm nhiệm tiếp đón biết được trước tiên. Các ngươi sợ rằng biết , học thủ Hạ Đình của Dương Xuân viện, chính là Hạ học trưởng trong miệng các ngươi, là biểu ca của ta!”

      “Biểu ca!” Mọi người đều ồ lên.

      “Năm ngoái ta cùng biểu ca từng tới tham gia cuộc thi của thư viện, hăn thi đỗ, nhưng thành tích của ta lại tốt. Năm nay ta muốn thi, kiếm chút tiền về nhà có gì mà tốt, cũng phải chỉ có thể đỗ vào thư viện này mới có thể thi đỗ công danh!” Lý Dịch Nhiên mang vẻ thản nhiên .

      “Nếu chúng ta mang theo bài văn làm trước, lại dùng tới làm sao giờ?” người mở miệng hỏi.

      Lý Dịch Nhiên nhún nhún vai, “Ta chỉ có tin tức đó thôi, có thể dùng hay phải dựa vào bản thân các ngươi. Ba vị tiên sinh cũng là tiên sinh trong Dương Xuân viện, biểu ca ta cũng biết về tính nết của bọn họ. Dù sao ngày mai, các ngươi tự giải quyết cho tốt !”

      Trong lúc lặng yên đó, khí trong phòng cũng dần dần biến hóa, người đổi bài thi ràng nhàng thở ra, những người biết tin tức

      Hương cháy hết, Thẩm Nghị đứng lên, cất cao giọng , “Tất cả dừng bút, Hạ Đình, dẫn bọn họ ra ngoài.”

      Hạ Đình biết đứng dậy từ khi nào, đứng ở trước đám đệ tử, hướng ba vị tiên sinh hành lễ, chúng đệ tử cũng hành lễ theo.

      Ra khỏi phòng, Hạ Đình chỉ vào con đường mon , “Các ngươi theo lối này rời khỏi Bích Thanh viện, ta phải dẫn đường cho nhóm đệ tử cuối cùng. được chuyện ầm ĩ, .”

      Vương Trùng đến bên cạnh Tranh nhi, dùng bả vai huých vào người , thấp giọng hỏi, “Ngươi thi thế nào?”

      Tranh nhi sụp đầu, “Ta chưa làm xong nữa… ngay cả nửa cũng viết được…”

      Vương Trùng gật gật đầu, gì thêm.

      Đến Bích Thanh viện, mọi người bắt đầu líu ríu tán gẫu, thông qua dò hỏi lẫn nhau mà biết rằng, cơ bản ngoài trừ sáu mươi mốt, sáu mươi hai người kia, những người khác đều đổi bài thi.

      Đám người phân thành hai nửa, nửa vô cùng vui mừng, miệng lưỡi trơn tru về bài văn của mình, nửa còn lại lặng yên chút tiếng động, trầm thấp đơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :