1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45: Hoa Đào về nhà…

      tháng sau, mình Hoa Đào mang theo Đông Oa và nữ nhi Ngọc nhi về trấn Tú Thủy. Lúc nàng xuất , vẻ mặt Liêu thị vô cùng kinh ngạc, chưa tới năm mới, thư viện lại nghỉ, “Sao bây giờ muội trở lại rồi? Tam thúc đâu? cùng về với muội sao?”

      Thần sắc Hoa Đào có chút mất tự nhiên, “ còn chút việc ở thư viện, ta về trước.”

      Mọi người trở lại thể cứ đứng chắn trước cửa như vậy, Liêu thị cuối cùng vẫn bảo Hỉ Nhi và Tam Nha giúp Hoa Đào đem đồ đạc cất vào trong nhà.Nghe được tin Hoa Đào trở về, Thẩm Nghị và Trinh nương cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Bây giờ mới là tháng mười hai, tính thời gian, Thẩm Nghị mới đến thư viện bao lâu, Hoa Đào cũng theo đó rời .

      “A… Mệt chết ta!” Hoa Đào duỗi thắt lưng, mệt mỏi dựa vào giường. Ngọc nhi và Đông Oa chơi cùng nhau phản.

      Lúc Trinh nương ôm Minh nhi vào liền nhìn thấy cảnh này. Minh nhi ngạc nhiên nhìn Ngọc nhi ở phản, giãy dụa muốn ra chỗ nàng. Trinh nương bèn bảo Tam Nha trông coi Minh nhi, để tỷ đệ hai người chúng nó chơi cùng chỗ phản.

      “Lúc này, sao tỷ có thể trở về được?” Trinh nương ngồi bên người Hoa Đào, hề khách khí hỏi. Hoa Đào có thể lừa được Liêu thị chứ thể lừa được nàng. Lần này Hoa Đào trở về nhất định là có chuyện gì xảy ra.

      Hai mắt Hoa Đào mị nhãn như tơ, cười hỏi lại câu, “Sao vậy? Ta thể trở về sao?”

      Trinh nương bất đắc dĩ lắc đầu, “Đâu có tỷ thể trở về, chỉ là tỷ… Mang theo cả Đông oa và Ngọc nhi, sợ là gạt tam ca về mình. Có phải xảy ra chuyện gì ? Hai người cãi nhau?”

      Hoa Đào lắc đầu bật cười, “Muội xem, ta và có thể vì cái gì mà cãi nhau?”

      Trinh nương ngẫm lại cũng thấy đúng. Tính tình của Hoa Đào và Thẩm Huy nàng đều biết, Hoa Đào hoạt bát hướng ngoại, mọi việc đều thèm để ý. Thẩm Huy lại là ngưởi trầm ổn, hỉ giận đều lên mặt. Cái kiểu vợ chồng này, bình thường cũng xuất vấn đề lớn gì. Nghĩ lại cách sống chung của Thẩm Huy và Hoa Đào biết. Mỗi lần Hoa Đào tức giận, Thẩm Huy đều bất động thanh sắc, khiến cho Hoa Đào gặp phải địch thủ, cái kiểu hé răng ra này, khiến cho nàng tức giận cũng chả làm được gì.

      “Muội thấy tỷ như vậy, đúng là bộ dáng bỏ nhà trốn . vì cãi nhau vậy vì cái gì?”

      Hoa Đào búng cái lên đầu Trinh nương, cười , “Nha đầu kia, muội sao lại cứ ngốc như vậy chứ? Nếu ta muối bỏ nhà trốn sao lại quay về Thẩm gia? Vậy phải là bị bắt về ngay lập tức hay sao? Ta nha…” Hoa Đào đè thấp thanh , “Ta mang thai!”

      “A!” Trinh nương kinh hỉ kêu lên, lập tức lại oán giận sẵng giọng, “Tỷ mang thai đứa sao lại chạy xa như vậy? Mấy tháng? Cũng sợ làm bị thương đứa !”

      Nhìn ý cười trong suốt mặt Hoa Đào, Trinh nương lại nghĩ tới chuyện, “ đúng a, Hoa Đào tỷ, làm sao tam ca có thể để tỷ mang thai chứ?”

      Trinh nương nhớ ràng ngày hôm sau ngày Hoa Đào sinh Ngọc nhi, liền cãi nhau về chuyện mang thai với Thẩm Huy. Mà ngày đó Thẩm Huy ràng tỏ vẻ mình muốn có con nữa, cũng muốn Hoa Đào sinh thêm lần nữa. Nguyên nhân đương nhiên rất đơn giản, sợ Hoa Đào vì sinh con mà xảy ra chuyện.

      Hoa Đào che miệng cười hì hì, “Ta nhờ đại phu khám qua, mang hơn hai tháng, nếu cứ ở thư viện nhất định phát , cho nên ta liền mang theo đứa chạy về đây. Về phần làm thế nào để mang thai… Tất nhiên là vụng trộm mang rồi!”

      Trinh nương hoảng sợ, theo phản xạ nhìn về phía phản, thấy Đông Oa và Tam Nha đều vô cùng chuyên chú chăm sóc hai hài tử mới khẩn trương quay lại, có chút tức giận chất vấn Hoa Đào, “Cái gì gọi là sợ bị tam ca phát ? Còn vụng trộm mang? Tỷ… Tỷ… Tỷ có phải làm ra chuyện gì nên làm rồi hay !”

      Nàng biết Hoa Đào rất lớn mật, luôn có ý nghĩ khác so với nữ tử bình thường, nhưng mà… đâu, Hoa Đào làm sao có thể làm ra cái chuyện bất trung bất trinh này được!

      Nhìn phản ứng của Trinh nương, Hoa Đào lập tức biết được là nàng hiểu sai lời mình, liền bực mình vỗ nàng cái, “Nghĩ cái gì vậy hả? Đem mấy cái ý nghĩ bậy bạ trong đầu muội xóa sạch cho ta! Ta là loại người này sao?”

      Trinh nương nhàng thở ra. Tuy rằng, nàng biết Hoa Đào phải loại người như vậy, nhưng vẫn sợ Hoa Đào nhất thời lạc lối… Trinh nương nhịn được, oán trách, “Ai bảo tỷ ràng!”

      Hoa Đào vô lại cười cái, đặt tay lên bụng, đắc ý , “ cho ta mang thai đứa , ta mang thai được sao? Ta chuốc rượu sao? quá chén, ta muốn làm cái gì mà chả được! Mang thai đứa thôi mà, phải chỉ cần làm chuyện kia thôi sao? Nam nhân a, uống chút rượu là hồ đồ ngay, khoái hoạt dâng lên, làm sao mà nhớ được nhiều chuyện như vậy!”

      Trinh nương nghe xong trợn mắt há mồm, chuốc rượu? Chuyện kia? Nàng cảm thấy có chút choáng váng.

      “Tỷ… Ý tỷ là… Tỷ đem tam ca…” Trinh nương ra được mấy từ kia.Hoa Đào gật gật đầu, cười vô cùng sáng lạn, “Đúng vậy, sau này mỗi lần cùng ta sinh hoạt vợ chồng đều cẩn thận tính toán, sau đó… Ta tính tính a…” Hoa Đào gập ngón tay lại ngẫm nghĩ, “Đại khái là chuốc bốn lần !”

      Trinh nương hết chỗ luôn rồi, “Tỷ… Sao gan lại lớn như vậy a…”

      “Ha ha ha, cái này có tính là gì, dù sao có thể mang thai là tốt rồi! Tuy nhiên ta cũng dám quá đáng quá, cho nên tại ta mang thai, sợ tức giận mới chạy nhanh về đây ở, cứ trốn vài ngày rồi sau!”

      Trong lòng Trinh nương có suy nghĩ, Hoa Đào vì đứa , ngay cả chuyện chuốc rượu phu quân cũng làm được, tại chỉ mang theo đứa rời nhà trốn , có cái gì làm được chứ?

      “Tỷ cảm thấy mình có thể trốn được mấy ngày?” Nàng tin, Thẩm Huy lại hề phát .Hoa Đào thèm để ý , “Có thể trốn được ngày nào hay ngày ấy. Ta đoán chậm nhất là ngày kia tới đây. May mà lần mang thai này, đứa làm khó ta. đường bôn ba, ta vẫn khỏe mạnh, hề mệt mỏi.”

      Trinh nương vừa bực vừa buồn cười. Hai người cùng nhau rất nhiều chuyện, hầu hết đều là chuyện xoay quanh mấy đứa .Đương nhiên cũng tới chuyện xảy ra với Thẩm Nghị.Hoa Đào thở dài, “Lần này tiểu thúc tự dưng bị liên lụy, nhưng chuyện trọng đại như vậy, lại có thể toàn thân trở ra cũng là quá may mắn rồi. Về chuyện khoa khảo… Tướng công , tiểu thúc trải qua chuyện lần này đối với quan trường tâm ý nguội lanh, như vậy cũng tốt, hiểu ra kết cục cuối cùng đó là được rồi.” Kết cục như vậy cuối cùng cũng chỉ giống như nhà của Trần đại nhân.

      Trinh nương cũng thở dài theo, “Lúc chàng về hết mọi chuyện với muội. tại, quan trường gian nan, quan tốt cũng bị quan xấu làm hỏng. Muội tình nguyện chàng cả đời đều làm tú tài, cũng muốn chàng gặp phải nguy hiểm.”

      nữa, nhắc đến mấy chuyện vui đó nữa. Ta khó khăn lắm mới trở về lần, muội cũng giúp ta thoải mái chút . Vì đứa này, mấy tháng vừa rồi ở thư viện ta vất vả lắm đó, lại còn phải đề phòng , sợ đoán được liền tức giận với ta.” Hoa Đào cười hì hì .

      Trinh nương nghiêng người liếc mắt nhìn nàng, “ tại sợ huynh ấy giận tỷ sao? Muội thấy, tam ca nhất định rất giận tỷ mới đúng!”

      Hoa Đào vuốt bụng, khóe miệng nhếch lên, “ dám! giờ ta mang thai! còn muốn thế nào! Nếu dám giận ta, ta mang đứa chạy , để tìm cả đời cũng thấy.” Miệng vậy, nhưng trong mắt Hoa Đào vẫn luôn toát lên nét hạnh phúc, tướng công luôn thương nàng, giờ ngay cả đứa cũng có rồi, chạy cũng chạy ngoại trừ chấp nhận, Thẩm Huy còn biện pháp nào nữa chứ?

      Hai người cùng nhau hi hi ha ha chuyện cả ngày, mãi cho đến bữa cơm chiều mới ôm đứa ra chính ốc. bàn cơm, Thẩm Huy bảo người mang lời nhắn cho Thẩm Huy chuyện hai mẹ con Hoa Đào về nhà an toàn. Lúc Thẩm Phong còn cố ý nhìn thần sắc của Hoa Đào.

      Vẻ mặt Hoa Đào vô cùng tự nhiên đồng ý, ôm Ngọc nhi uy nàng ăn cơm. Ngọc nhi giờ cũng tuổi rưỡi, cai sữa thời gian, có thể ăn chút cơm hay mì.

      Buổi tối, Trinh nương chuyện của Hoa Đào với Thẩm Nghị, Thẩm Nghị cười ha ha, luôn mồm Hoa Đào quá lợi hai! Nhưng sau khi cười lại làm vẻ mặt ngiêm túc giáo dục Trinh nương, “Nàng cũng được làm như vậy, biết ? Có chuyện gì phải thương lượng với ta! Trăm ngàn lần thể học theo nàng!”

      Trinh nương cười tươi đáp ứng. Hoa Đào có thể làm ra chuyện đó là vì Hoa Đào có tính sợ trời sợ đất. Còn nàng cho dù có chuyện gì xảy ra cũng làm được.Thẩm Huy đến, so với bọn họ nghĩ còn nhanh hơn. Sáng sớm hôm sau, thấy Thẩm Huy phong trần mệt mỏi về nhà.

      Hai vợ chồng trước sau trở về. người ôm đứa , người sắc mặt trầm, nghĩ cũng biết giữa hai người này nhất định có chuyện gì đó xảy ra.

      Cả người Thẩm Huy tản ra lãnh ý, mặt đen xì giống như bị quệt đáy nồi, nhanh chóng đạp cửa vào trong nhà. Thẩm Huy nhìn thấy cũng ngăn lại, Liêu thị nhìn được thầm, “Cũng biết hai đứa nó xảy ra chuyện gì…”

      Thẩm Phong liếc mắt nhìn qua, Liêu thị liền thu miệng lại, rốt cục dám gì nữa.

      “Nàng có nên giải thích cho ta chút ?” Thẩm Huy ngồi ghế, nhìn Hoa Đào thảnh thơi giường.Đông Oa biết tình hình ổn, lập tức ôm Ngọc nhi lui ra ngoài.“Ta mang đứa quay về nhà.”

      “Ừ.”

      “Chưa với huynh là vì sợ huynh tức giận.”

      “Ừ.”

      “Ta mang thai.”

      “Nàng còn dám chuyện mang thai với ta!” Thẩm Huy căm tức nhìn Hoa Đào.

      Hoa Đào hoàn toàn thèm nhìn tức giận, đứng lên kéo tay , nũng nịu , “Tướng công a, chàng xem, mang thai cũng mang thai rồi, đúng ? Chàng đừng tức giận nữa, đến đây sờ chút .” Hoa Đào túm lấy tay Thẩm Huy xoa lên bụng mình, sau đó đặt mông ngồi đùi , tay còn lại vòng ra sau ôm lấy cổ .

      “Sờ … Nơi này có đứa của chúng ta, nếu nó là con trai, sau này trưởng thành nhất định hiếu thuận với cha mẹ, thương tỷ muội, nếu là nữ nhi, lại giống như Ngọc nhi của chúng ta, đáng như vậy. Tướng công…” Thanh của Hoa Đào kéo dài dài, mang theo hương vị ngọt ngào, làm nũng .

      “Ta biết chuốc rượu chàng quá chén… Khụ khụ… Có chút đúng, nhưng mà người ta muốn có đứa thôi mà, muốn đứa con so với chàng còn đẹp hơn.” Hoa Đào vụng trộm liếc nhìn sắc mặt của Thẩm Huy, thấy sắc mặt dần dần tốt lên mới tiếp tục , “Chàng đừng giận nữa mà, được ? Tướng công?” Hoa Đào cọ cọ hai má Thẩm Huy.

      tay Thẩm Huy ôm lấy thắt lưng của nàng, tay vuốt bụng, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, nhưng trong giọng lại tràn ngập sủng nịnh, “Nàng luôn luôn khiến ta lo lắng! Loại chuyện này chỉ cần chuyện chút là được, làm gì phải vụng trộm như thế chứ? mình nàng mang đứa xa như vậy, ta làm sao có thể yên tâm được đây?”

      “Được rồi được rồi, ta biết mình sai rồi.” Ngoài miệng Hoa Đào nhận sai, trong lòng lại cười tươi như hoa. Nàng rồi mà, Thẩm Huy chỉ có thể chấp nhận thôi!

      Sau này, khi Trinh nương nghe Hoa Đào đắc ý đến chuyện này khỏi thầm tặc lưỡi. Hoa Đào tỷ là càng ngày càng… Thông minh!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 46: Diệu ca nhi bái sư (Thượng)…
      Hứng thú của tiểu hài tử đều phải bồi dưỡng từ , mà hứng thú được bồi dưỡng tốt mới có thể trở thành kỹ năng. Diệu nhi được Thẩm Nghị dạy dỗ, ngoại trừ thi thư văn vẻ mà tiểu hài tử sáu tuổi cần học, về phương diện hội họa cũng rất phát triển.

      Thẩm Nghị nghĩ hay là tìm giúp Diệu nhi sư phụ chuyên về vấn đề này cho , liền cùng Thẩm Huy thương lượng chút. Thẩm Huy trầm ngâm lúc cũng thấy sai, liền để cử người, người này chính là đế sư của tiên đế, Thành Mặc cư sĩ.

      “Thành Mặc cư sĩ năm đó là lão sư chuyên giáo dục cho tiên đế, dạy người đọc sách và hội họa, chỉ văn học xuất chúng, mà tài vẽ thủy mặc đan thanh* cũng đứng thứ nhất đương thời. Nếu người có thể đồng ý nhận dạy bảo Diệu nhi, vậy chỉ hội họa, mà ngay cả phương diện văn học cũng cần lo lắng.” Thẩm Huy với Thẩm Nghị. “Tuy nhiên lão cư sĩ này từ lúc tiên đế băng hà cáo lão hồi hương. tại cũng ru rú trong nhà, dễ dàng tiếp khách. Muốn thu nhận đồ đệ, lại là thầy dạy chính… Chỉ sợ rất khó.”

      (* Thủy mặc đan thanh: lắm nhưng chắc là kiểu vẽ của Trung Hoa, từng nghe bào “Thủy mặc đan thanh” của Lý Ngọc Cương, hay kinh khủng, mọi người nếu thích có thể thử nghe )

      Thẩm Nghị cau mày, “Có khó cũng phải thử xem. Nếu Diệu nhi có thiên phú vậy thể chậm trễ nó.”

      như vậy, Thẩm Nghị liền quyết định, nhất định phải để cho Diệu nhi bái Thành Mặc cư sĩ làm lão sư.

      Nhoáng cái qua năm mới, Thẩm Huy cũng trở về thư viện chỉ viết xấp thư dài sai người đưa tới thư viện, sau đó an tâm ở lại Thẩm gia. Hoa Đào tại là phụ nữ mang thai, Thẩm Huy sợ nàng lặn lội đường xa ảnh hưởng tới sức khỏe, ngay cả nữ nhi là Ngọc nhi phần lớn thời gian cũng đều do trông coi.

      Cũng giống như năm trước, cách năm mới hơn mười ngày là lúc lão nhị Thẩm An mang theo Lưu thị và bọn trở lại. Người nhà ở cùng chỗ vui vẻ trải qua năm. Ai cũng nhắc đến mấy chuyện vui.

      Qua năm mới, Thẩm Nghị liền hỏi thăm tình hình của Thành Mặc cư sĩ, định đưa Diệu nhi học.

      Quê hương của Thành Mặc cư sĩ ở trong trấn của Vĩnh Châu. Lúc Thẩm Nghị mang Diệu nhi đến Vĩnh Châu, sau đó nghe ngóng lại trợn tròn mắt. Nhà của Thành Mặc cư sĩ ở trong trấn mà là ngọn núi phía bên ngoài trấn, cách trấn hơn ba mươi dặm.

      Thẩm Nghị mang Diệu nhi đến khách điếm nghỉ trọ, nhìn Diệu nhi bị đông lạnh mà đỏ bừng cái mũi , đau lòng hỏi, “Có khỏe ?” Chỗ này cách Tú Thủy trấn đại khái khoảng mười ngày lộ trình. Mười ngày nay ngồi xe ngựa, buổi tối ngủ trong khách điếm, đứa này cũng hốc hác ít. May mà Diệu nhi hiểu chuyện, suốt dọc đường hề kêu khổ kêu mệt.

      “Ân! Vẫn tốt ạ!” Diệu nhi khụt khịt cái mũi, thở ra làn khói, cười vui vẻ .Thẩm Nghị cười, sờ sờ đầu , “Nhanh ăn cơm thôi, cơm nước xong chúng ta phải chạy tiếp rồi. Chắc là tối nay đến nơi. Sau đó chúng ta phải tìm chỗ gần đó ngủ lại, sáng sớm ngày mai mới bái phỏng lão cư sĩ.”

      Diệu nhi đáp tiếng, cầm cái bánh bao và múc ít canh lên ăn. Hai người nhanh chóng ăn xong cơm. Thẩm Nghị lại mua thêm ba cái bánh nướng cho vào trong ngực, dắt tay Diệu nhi, hỏi xa phu trong trấn ràng đường , mới ôm Diệu nhi lên xe chuẩn bị tới sơn trang.

      đường, Thẩm Nghị ôm chặt Diệu nhi vào lòng. Diệu nhi nhìn ngọn núi mù sương phía xa, kinh hỉ kêu lên, “Tỷ phu, huynh xem! núi kia còn có tuyết nè?”

      Thẩm Nghị nhìn theo hướng tay chỉ, ngọn núi xa xa, mây mù che kín, ánh dương lại làm cho nó càng thêm vàng óng ánh. Ánh mắt Thẩm Nghị dừng lại khuôn mặt nhắn hồng hồng của Diệu nhi. Đứa này, càng lớn càng thấy thanh tú, “Diệu nhi, nếu lão cư sĩ có thể nhận đệ làm đồ đệ, có thể đệ phải sống ở trong đó mình rất lâu…”

      Diệu nhi nghe vậy có chút thương cảm, tay kéo lấy vạt áo của Thẩm Nghị, cọ cọ trong lòng , “Tỷ phu, vậy đệ có được ?”

      Thẩm Nghị ôm chặt , thấm thía , “Diệu nhi, đệ học vẽ cũng ba năm rồi, phu tử trong trấn chũng ta đều dạy được đệ nữa. tại, tuổi đệ còn , đúng là thời điểm để học tập tốt nhất. Tỷ phu và tỷ tỷ cũng rất luyến tiếc đệ, nhưng mà nếu đệ có thể được danh sư dạy bảo, sau này đạt được tiền đồ lớn!”

      Thẩm Nghị từ sau khi về nhà suy nghĩ rất lâu. nghĩ đến cuộc sống từ đến lớn của mình, có đôi khi lại cảm thấy mình chỉ là phế nhân, bởi vì cái gì cũng biết, chỉ biết học hành. Giống như Thẩm Huy , ba ca ca che chở quá tốt, để phải lo đến kế sinh nhai, phải bôn ba chịu khổ, sinh ra thuận lý thành chương hưởng thụ cuộc sống. Trái lại, ba ca ca, đại ca làm chủ cửa hàng, còn cùng nhị ca đem cửa hàng này phát triển đến tận Chu Châu. Đại ca nhị ca đều có cửa hàng của riêng mình, mục tiêu của riêng mình. Tam ca cũng có nghiệp riêng, tuổi còn trẻ làm đến chức sơn trường của Tùng Nhân thư viện.Nhìn lại chính mình, ngoại trừ đọc sách? Còn có thể làm cái gì?

      Cho nên Thẩm Nghị muốn Diệu nhi giống . Diệu nhi và giống nhau, Hà gia còn nam nhi nào khác. Diệu nhi cũng có huynh đệ giúp đỡ. Nó chỉ có thể dựa vào đôi chân của chính mình để bước . Nếu vẫn dựa dẫm vào Thẩm gia, tại tuổi Diệu nhi còn sao, nhưng lúc lớn lên, vấn đề cũng dần dần xuất . Để đến lúc đó đứa này mới tỉnh ngộ, chi bằng để cho nó học được cách tự lập, rời bỏ được che chở của tỷ tỷ và tỷ phu, học được cách tự mình bay lên.

      Diệu nhi phải tự tìm thấy tương lai của chính mình, bọn họ thể che chở nó, sủng nó mãi được. Nếu thực làm như vậy, chỉ làm hại Diệu nhi mà thôi!

      “Đệ biết tỷ tỷ và tỷ phu đều vì muốn tốt cho đệ, nhưng đệ luyến tiếc hai người a… Đệ cũng luyến tiếc Minh nhi!” Diệu nhi thực hoài niệm đám của Thẩm gia. Lúc và Thẩm Nghị rời , Tranh nhi và mấy đứa dẫn theo để tiễn đều khóc. Tỷ tỷ khóc, Minh nhi cũng oa oa khóc lớn, cứ nghĩ đến là lòng Diệu nhi lại khó chịu.

      “Diệu nhi…” Thẩm Nghị nhìn hốc mắt đo đỏ, có chút đành lòng, nhưng vẫn rất nghiêm túc với , “Huynh và tỷ tỷ đệ, còn cả Minh nhi đều là thân nhân duy nhất đời này của đệ. Đệ rời khỏi chúng ta, chúng ta cũng vô cùng luyến tiếc. Nhưng mà Diệu nhi, đệ có nhớ đến cha và nương của đệ ? Đệ thể quên đệ chính là con cháu Hà gia, trong tên đệ có ánh sáng, nhìn , Diệu nhi, cha đệ đặt cái tên này cho đệ, chính là muốn đệ quang tông diệu tổ.”

      “Lần này nhất định phải cầu lão cư sĩ thu nhận đệ. Đệ cũng phải ngoan ngoãn theo cư sĩ học tập. Tỷ tỷ và tỷ phu tuy hy vọng đệ có thể xuất sĩ làm quan, nhưng con đường nhân sinh là ở ngay dưới chân mình, đệ muốn học vẽ là do chính đệ lựa chọn. Chờ đệ theo cư sĩ học thành tài trở về, con đường sau này của đệ như thế nào, tất cả đều do chính đệ lựa chọn.” Thẩm Nghị vuốt đầu Diệu nhi, hàm súc cười .

      Diệu nhi cái hiểu cái nghe . Mấy lời này của Thẩm Nghị đều hiểu lắm, nhưng có chuyện hiểu, đó là nhất định phải bái được Thành Mặc cư sĩ làm thầy, trở thành đệ tử của , chờ học thành tài, rồi có thể quay về Thẩm gia đoàn viên với tỷ tỷ, tỷ phu và cả Minh nhi nữa.

      Thẩm Nghị cũng quan tâm Diệu nhi có hiểu hay . còn , hiểu cũng sao. Nếu Thành Mặc cư sĩ là đế sư, vậy chỉ cần có thể bái làm môn hạ , Thẩm Nghị tin rằng con đường sau này của Diệu nhi vô cùng sáng lạn.

      Theo tiếng bánh khe cạch cạch vang lên, hết nửa ngày, hai người bọn họ cuối cùng cũng đến được chân núi.

      “Phía trước thể lên nữa, khách nhân, ta chỉ có thể đưa các ngươi tới đây. Các ngươi men theo con đường này, lên chút, quá nửa canh giờ là có thể thấy được thôn trang. Lão tiên sinh sống ở nơi đó đấy.” Xa phu là người trung niên thà chất phác, giọng mang chút điệu quê hương.Cảm ơn xa phu xong, trả tiền cho , Thẩm Nghị nắm bàn tay bé của Diệu nhi, men theo con đường gập gềnh kia lên.

      “Tỷ phu, nếu ông ấy nhận ta làm đồ đệ, vậy có phải chúng ta mất công ?” Diệu nhi bước hai chân , nhanh chóng theo.Thẩm Nghị cười ha ha, “Đệ yên tâm! Tỷ phu nhất định khiến lão cư sĩ thu nhận đệ làm đồ đệ!” Thẩm Nghị kiên định xong, trong đôi mắt lên ánh nhìn kiên định.

      Diệu nhi bị cảm xúc của Thẩm Nghị cuốn theo, cũng cười hắc hắc, “Được! Đệ cũng nhất định phải bái ông ấy làm thầy, nếu ông ấy nhận đệ, đệ liền vẽ lão nhân xấu xí đây chính là bộ dáng của lão cư sĩ, ha ha ha…” Diệu nhi tinh quái .

      “Đệ, đứa này… nên nhiều mưu ma chước quỷ như vậy? Phải tôn sư trọng đạo, biết chưa? thể hồ nháo.” Thẩm Nghị làm vẻ giận, lại nhìn thấy Diệu nhi nhướng mày liếc làm mặt quỷ, liền cùng nở nụ cười.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 47: Diệu nhi bái sư (Hạ)
      vẫn bị lỗi @@
      Sắc trời dần dần u ám, phía xa xa có thể nhìn thấy có sơn trang. Nếu cứ như vậy mà tùy tiện vào trong nhà người ta tốt lắm, Thẩm Nghị nhìn quanh bốn phía, thấy có cột khói bếp của hộ nông gia nho bay lên.

      “Chúng ta qua bên kia, tá túc nhờ đêm . Sáng sớm này ngay hãy tới sơn trang.” Thẩm Nghị nhìn con đường núi dưới chân, sau đó ôm Diệu nhi, tránh cho nó nhìn thấy con đường dưới chân mà bị ngã.

      Đợi đến khi gần đến hộ nông gia này, Thẩm Nghị đứng cách hàng rào hô lên, “Xin hỏi trong nhà có ai ?”

      Ngay sau đó, liền nghe thấy tiếng phụ nhân vang lên trong nhà, “Ai?”

      Cao giọng , tiếng bước chân vang lên, lại thêm giọng nam hùng hậu nữa hỏi, “Là ai a?”

      Thẩm Nghị vội vàng trả lời, “Đại ca, ta là nhân sĩ trong trấn Tú Thủy, họ Thẩm, muốn mang đệ đệ đến sơn trang kia học tập. Hôm nay sắc trời tối, đường cũng , có thể xin đại cao cho ở nhờ đêm được hay ?”

      Người nọ trầm mặc lúc, lại hỏi, “Nếu ngươi muốn đến sơn tranh học tập, vậy trực tiếp vào đó , bước thêm vài bước nữa, cũng tốn mất bao lâu đâu a.”

      Thẩm Nghị lại , “Vị đại ca này, phiền huynh giúp đỡ chút. Sắc trời tối, đệ đệ ta tuổi , chịu nổi khí lạnh núi, nếu cứ miễn cưỡng tiếp đến sơn trang, cũng tốt, huynh xem có thể…”

      Người nọ hơi đẩy hàng rào ra, thấy Thẩm Nghị đứng ở ngoài cửa, còn ôm theo tiểu hài tử, khuôn mặt nhắn của đứa đỏ bừng lên vì đông lạnh, “Được rồi, ở lại đêm, sáng mai các ngươi phải ngay.” Người nọ mở cửa hàng rào ra, Thẩm Nghị liền cúi người lời cảm tạ.

      Hán tử này lớn lên thực khôi ngô, mặc bộ quần áo bằng da dê, Thẩm Nghị chú ý thấy các đốt ngón tay của thô to, biết đây là kết quả của việc lao động nông nhàn nhiều năm, lại tiếp tục lời cảm tạ với người ta mới ôm Diệu Nhi và sân.Thẩm Nghị chờ hán tử vào nhà xong mới bước theo vào, vừa vào trong phòng, cỗ nhiệt khí liền đập vào mặt, lập tức xua hàn khí người bọn họ. Trong phòng có phụ nhân và hai hài tử. Hai hài tử gồm nam nữ, nam hài lớn hơn chú, đại khái khoảng mười mười hai tuổi, nữ hài hơn chút, khoảng độ ba bốn tuổi. Trong phòng còn có hương cơm nồng đậm, nhìn đồ ăn bàn, xem ra là cả nhà vừa ăn cơm lâu.Thẩm Nghị và Diệu nhi tiến vào phòng, phụ nhân kia liền mang lên thêm hai bộ bát đũa, ôn hòa cười cười, “Nhà nông chúng ta, cũng có gì tốt để ăn, xin hai vị khách nhân này chịu ủy khuất chút vậy.”

      Thẩm Nghị liên tục lời cảm tạ, cười tiếp nhận bát đũa, lấy bánh nướng chuẩn bị người ra để ăn.Hán tử kia thấy liền có chút mất hứng, “Trong nhà này có bánh, có cơm, có canh, khách nhân còn lấy bánh nướng ra ăn. Chớ phải là ghét bỏ đồ ăn của nhà nông chúng ta tốt.”

      Thẩm Nghị nghe thấy liền biết người ta hiểu lầm, chuẩn bị giải thích, lại thấy Diệu nhi mở miệng.“Thúc thúc, trong bát này chỉ có năm cái bánh bao, trong nồi cũng chỉ có hơn nửa nồi canh, bàn cũng chỉ có bốn đĩa thức ăn. Trước đó nhà thúc biết chúng ta tiến đến, cho nên nếu ta và tỷ phu cũng ăn, nhà thúc có đủ thức ăn.” Diệu nhi cười tủm tìm xong, cắn ngụm bánh nướng lạnh, vừa vừa ăn.

      Hán tử kia giật mình nhìn Diệu nhi, sau lúc lâu mới vui vẻ, “Tiểu oa nhi nhà ngươi cũng quan sát cẩn thận đó. Đồ ăn quả đủ. Vậy ngươi để mấy chiếc bánh nướng này lên lồng xưởi bếp nướng lại . Nướng nóng phải ăn ngon hơn sao.”

      Diệu nhi lại lắc đầu, chỉ vào lồng sưởi mà tiểu nương ngồi bên cạnh, , “Muội muội vẫn ngồi bên lồng sưởi, vừa rồi mới ho khan tiếng, chừng bị phong hàn. Nếu ta đặt bánh nướng lên lồng sưởi để nướng, muội muội liền chạm tới hơi nóng được nữa, bị lạnh.”

      hồi khiến cho hán tử và phụ nhân kia sửng sốt lúc lâu, qua lát, hán tử này mới ha ha cười lên, “Tiểu oa nhi ngươi quả thú vị! Thú vị! Sao ngươi có thể quan sát cẩn thận như vậy a?”

      “Bởi vì mỗi ngày ta đều họa họa a.” Diệu nhi đương nhiên.

      Ánh mắt hán tử kia chuyển hướng sang Thẩm Nghị. Trong lòng Thẩm Nghị cảm thấy vô cùng kiêu ngạo nhưng mặt cũng lộ ra nửa phần, cười , “Đứa này thích vẽ, từ quan sát mọi thứ chung quanh rồi vẽ ra. Thời gian trôi qua, sức quan sát của đệ ấy cũng từ đó mà rèn luyện ra.”

      Hán tử kia có chút suy nghĩ gật gật đầu, thấy Thẩm nghị và Diệu nhi vẫn cắn bánh nướng, cau mày, hướng ánh mắt vào phòng bếp bảo phụ nhân bưng nồi canh nóng lên, ôn nhu , “Khách nhân, các ngươi đem bánh nướng ngâm vào trong canh . Khí trời hôm nay rất lạnh, bánh nướng lại quá cứng, rất khó ăn lại càng có hương vị. , đứa cũng nên ăn đồ ăn quá cứng và lạnh.” xong liền múc hai chén canh đưa cho Thẩm Nghị và Diệu nhi.

      Thẩm Nghị lại tỏ lòng biết ơn, sau đó mới đem bánh nướng ngâm vào trong canh, đợi nó nhuyễn ra mới đưa cho Diệu nhi, rồi lại tự làm cho mình chén. Diệu nhi xì xụp ăn xong chén canh bánh nướng, sờ sờ cái bụng tròn xoe, cười ha ha , “Ăn ngon , ngon giống hệt như đồ ăn tỷ tỷ ta làm vậy.”

      Cách ăn của Thẩm Nghị văn nhã hơn. nhìn Diệu nhi ăn xong, liền lấy chiếc khăn ra lau cho nó, chính mình cũng rất nhanh ăn xong, liền cầm lấy hai cái chén đứng lên, “Cám ơn đại ca đại tẩu rất nhiều, đồ ăn này rất thơm.”

      Hán tử kia nhìn cái bàn, Thẩm Nghị và Diệu nhi cơ hồ hề động đến thức ăn bàn, chỉ ăn chén canh đó với bánh nướng. Từ hành động của Thẩm nghị, khó để nhìn ra văn nhân được giáo dục qua. Chỉ là đứa Diệu nhi này mới sáu tuổi, quả khiến có chút kinh ngạc ngoài ý muốn. Sức quan sát kinh người, rất hiểu chuyện, còn có tiềm năng khá lớn. Vừa rồi, nghe Diệu nhi gọi Thẩm Nghị tiếng tỷ phu, liền tò mò hơn.

      “Nếu ngươi là tỷ phu của nó, vậy ngươi đến trường xin học sao mang theo tỷ tỷ của nó?” Hán tử kia nghĩ rằng Thẩm Nghị là tự mình đến xin, dù sao có nghe qua chuyện mang huynh đệ ruột thịt của mình đến, chứ chưa từng nghe qua chuyện mang em bên vợ đến. Nương tử liền nhàng huých cái ở dưới thân. liền lập tức hiểu được, chẳng lẽ tỷ tỷ của đứa này… Lập tức có chút hối hận, cảm thấy chính mình hỏi quá mức đường đột.

      Thẩm Nghị cười cười , “ phải ta đến trường xin học, mà là muốn cầu Thành Mặc lão cư sĩ có thể nhận nó làm đệ tử…” Lập tức đem chuyện uỷ thác của Hà gia kể giản lược ra, rồi chuyện dạy Diệu Ca Nhi họa họa, thấy nó vẽ có nét liền nghĩ đưa tới đây bái danh sư.

      Biểu tình của hán tử kia có chút kỳ quái, ngây ngốc hỏi, “Chẳng lẽ ngươi biết là Thành Mặc… Khụ cư sĩ thu đồ đệ sao?” Biểu tình của phụ nhân và hai hài tử kia cũng có chút quái dị nhìn bọn họ.Thẩm Nghị cũng nghĩ nhiều, cho rằng nhà này ở dưới chân thôn trang, cho nên từng gặp qua nhiều người muốn bái sư với Thành Mặc tiên sinh xin tá túc lại, mới có thể như vậy, “Ta biết lão cư sĩ tuổi tác cao, muốn thu đồ đệ nữa, Chỉ là cậu em vợ này của ta… Nó có thiên phú. Ta muốn ngây ngốc sống cả đời, hay chỉ biết đọc sách, cả đời cũng chỉ vì cái chức quan. Nhân sinh gập ghềnh, chuyện có thể làm nhiều lắm. Nếu nó có thể được danh sư chỉ điểm, nghĩ rằng đối với lựa chọn con đường nhân sinh sau này của nó, cũng tốt hơn.”

      Tiểu nha đầu kia xì cười tiếng, lại bị ánh mắt nghiêm khắc của hán tử và phụ nhân kia chiếu đến, liền che miệng nhịn xuống. Hán tử kia ngượng ngùng , “Để cho khách nhân chê cười rồi. Nhà của ta ở nơi thôn quê, dã nha đầu này hiểu chuyện lắm.”

      “Đâu có đâu có.” Thẩm Nghị hề để ý, cười cười.

      Hán tử kia tò mò hỏi, “Xem ý tứ của khách nhân, là muốn cậu em vợ này của ngươi gia nhập quan trường?”

      Thẩm Nghị lắc đầu, “Ta và tỷ tỷ của nó chỉ muốn nó cả đời phải cẩn thận từng ly từng tý sống trong tranh đấu quyền lợi, cũng muốn nó chỉ có con đường để lựa chọn cho nhân sinh sau này. Gia nhập quan trường có chỗ hay của gia nhập quan trường, nhưng làm dân chúng cũng có cái hay của làm dân chúng. Đợi nó lớn lên, để cho nó tự mình chọn .”

      Trong mắt hán tử kia có chút khen ngợi, “Đều là người thú vị, đứa này thú vị, ngươi cũng rất thú vị. Còn có người muốn chức vị? Ha ha ha…”

      “Nếu muốn bái sư, đứa này am hiểu việc vẽ tranh, dù sao cũng phải có cái gì đó để người ta nhìn trước chứ?” Hán tử kia lại hỏi.

      Thẩm Nghị lấy từ trong bọc quần áo ra tập giấy, đưa cho hán tử này xem.

      Tập giấy có hơn mười tờ, nội dung vẽ đều giống nhau, những thứ trong đó đều khiến cho ánh mắt hán tử này trừng to mà nhìn, “Này… Đây là…”

      Thẩm Nghị nhìn thoáng qua, “Nga, mấy ngày này, trấn trải qua năm mới, thứ vẽ chính là bộ dáng tụ hội của trấn .” Thẩm Nghị kỳ quái nhìn hán tử liếc mắt cái, ngờ hán tử này còn rất biết thưởng thức tranh. mấy bức này nét vẽ tuy còn có chút non nớt, lực cầm bút vẫn còn hơi yếu, nhưng thắng ở nội dung. Trong tranh vẽ cảnh đám người ồn ào, khác hẳn với cách vẽ nay.

      Thẩm Nghị đợi nhìn hồi, mới thu hồi những bản vẽ này lại, cẩn thận cuốn lại tốt. Diệu nhi có thể bái sư thành công hay , hoàn toàn là dựa vào mấy bức vẽ này.

      Sắc trời tối, Thẩm Nghị mang theo Diệu nhi ở lại trong phòng phụ nhân an bài.Chờ hai người Thẩm Nghị vào, tiểu nha đầu kia liền hi hi ha ha cười rộ lên, “Phụ thân là ông già!”

      Tiểu hài tử kia cũng cười theo, “Hóa ra mọi người bên ngoài đều cha tuổi tác cao, ha ha… Thành Mặc lão cư sĩ…”

      Thành Mặc cư sĩ đúng là hán tử này. sờ sờ cái mũi. làm sao có thể biết được mọi người về như vậy? Tuy nhiên bức họa kia… Thành Mặc cư sĩ quả có chút động tâm. Nếu bức tranh kia đúng là do đứa kia vẽ, vậy rất mới mẻ, nhất là tỷ phu của nó còn muốn cho nó theo con đường làm quan. Việc này cũng rất hợp với tính tình của mình. Có lẽ mình có thể đưa ra ngoại lệ, nhận người đệ tử quan môn *…
      (* Đệ tử quan môn: Ý là đệ tử cuối cùng)


      Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nghị cùng Diệu nhi dậy sớm ra. Người nhà kia cũng dậy rất sớm, phụ nhân chuẩn bị tốt điểm tâm, tất cả mọi người ở trong phòng ăn điểm tâm xong, Thẩm Nghị liền mang Diệu nhi chuẩn bị lên sơn trang.

      Thành Mặc cư sĩ ngăn bọn họ lại, “Đừng vội vàng như vậy, sáng sớm hôm nay tuyết rơi, Thành Mặc cư sĩ thích cảnh tuyết, để cho đứa này tại đây họa bức tranh về cảnh tuyết , chẳng phải rất tuyệt sao?”

      Thẩm Nghị do dự chút, nhưng ở nhà người ta trọ lại đêm, cũng rất ngượng ngùng nếu phản bác cầu này. Lại , có lẽ cũng đúng như hán tử này , nếu Thành Mặc cư sĩ thích cảnh tuyết, vẽ bức họa tốt về nó, cũng rất được.

      Diệu nhi cũng thấy có vấn đề gì, trải giấy bút ra, su đó đem bàn tay hơ ấm lại, nhìn ra ngoài của bắt đầu vẽ. nghiêm túc họa họa. Thành Mặc cư sĩ đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng thầm gật đầu, quả nhiên là búp pháp của đứa này.

      Chờ Diệu nhi vẽ xong bức tranh, Thành Mặc cư sĩ cầm lấy bức họa nhìn kỹ lại, lớn tiếng cười , “Tốt! Tốt! Đồ nhi này ta thu!”

      Thẩm Nghị cả kinh, “Này…” Đây là có chuyện gì?

      Phụ nhân kia cũng đứng bên cạnh cười , phụ giúp cho Diệu nhi, “Hài tử ngốc, còn mau bái sư?”

      Tiểu nha đầu nhanh chạy tới, lấy con dấu của Thành Mặc cư sĩ ra cho Thẩm Nghị xem, hi hi ha ha cười, “Tuổi tác cha ta hề cao đâu nhé! Cha có già như vậy đâu a!”

      Thẩm Nghị bị kinh hỉ này làm cho ngây ngẩn. Đánh bậy đánh bạ như vậy cũng khiến cho Thành Mặc cư sĩ dễ dàng nhận Diệu nhi làm đệ tử? Sau khi lấy lại tinh thần, liền nhanh chóng để Diệu nhi quỳ xuống dập đầu kính trà với Thành Mặc cư sĩ. Diệu nhi còn có chút mơ hồ, tuy nhiên, Thành Mặc cư sĩ cũng lơ đếnh, cười ha hả vuốt đầu

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 48: Ước định quân tử của Diệu nhi…
      bái sư, Thành Mặc cư sĩ liền để cho nương tử nhà mình chuẩn bị bàn ăn lớn để chúc mừng. Diệu nhi còn có chút ngốc nghếch hỏi , “Người chính là Thành Mặc cư sĩ? Nhưng mà người hề già a…”

      Thẩm Nghị cũng có chút xấu hổ, Thành Mặc cư sĩ tuổi cụ thể bao nhiêu cũng biết, chỉ là người trong thiên hạ đều đồn đãi Thành Mặc là lão nhân lớn tuổi, cả đường đều dạy Diệu nhi nếu bái sư thành công nhất định phải hảo hảo chiếu cố lão nhân gia, thể gây thêm phiền toái gì cho lão cư sĩ…Ai biết Thành Mặc cư sĩ lại trẻ tuổi như vậy?

      Thành Mặc cư sĩ cười ha ha, “Sau khi tiên đế mất ta liền từ quan hồi hương, lúc trở về liền trực tiếp tới thôn trang gặp cha ta, kết quả thế nhân biết, cho rằng cha ta là ta, chỉ sợ đây mới là nguyên nhân chính ta lão chân . Cứ nhìn cái bộ dạng này của ta, ta thoải mái từ ra trong cung, chỉ sợ cũng có người biết ta chính là Thành Mặc…”

      Thẩm Nghị gật gật đầu, bộ dáng Thành Mặc cư sĩ quả đủ nho nhã, ai nhận ra cũng là chuyện bình thường, tuyệt phù hợp với hình tượng đế sư trong cảm nhận của thế nhân.“

      Thành Mặc tiên sinh, ngài có thể thu Diệu nhi làm đồ đệ, đệ tử vô cùng cảm kích. Đây là mấy thứ đệ tử chuẩn bị, mong rằng tiên sinh đừng ghét bỏ.” Thẩm Nghị đứng lên thi lễ, sau đó lấy ra cái gói giấy, bên trong là ngàn lượng ngân phiếu được chuẩn bị tốt.

      Thành Mặc coi như thấy, cũng hề nhận lấy, “Ta vốn có ý thu đệ tử. Chỉ là thấy tiểu oa nhi này quả có linh khí. Ta chính là người vui họa, mỗi ngày đều vui vẻ múa đao vung gậy. Hôm qua thấy oa nhi này vẽ tranh liền nhịn được nghĩ rằng, nếu thân họa nghệ này của ta có truyền nhân, chẳng phải là chuyện quá đáng tiếc hay sao? Nếu thu nó, vậy nó phải sống cùng ta. Ta đường đường đế sư tiên đế, chẳng lẽ ngay cả nhóc oa nhi cũng nuôi nổi?”

      đến , Thành Mặc tỏ thái độ muốn nhận Diệu nhi làm đệ tử quan môn. Người nhà của đệ tử quan môn cần đến chăm sóc, chỉ là đứa thể ở lại bên cạnh họ, mà phải phụng dưỡng lão sư, ngày về nhà hàng năm cũng là do chính lão sư cho phép. Nhận đệ tử quan môn, lão sư giống như phụ thân giáo dưỡng đệ tử, mà đệ tử cũng phải giống như đứa con bình thường, chăm sóc tiên sinh như người thân đến lúc lâm chung. Nếu tiên sinh mất , đệ tử quan môn cũng phải đưa ma để tang.

      Cho nên làm đệ tử quan môn chỉ có hai loại tình huống, loại là nhà quá nghèo nuôi nổi đứa , đem đưa đưa cho tiên sinh giáo dưỡng, nếu gặp được tiên sinh tốt sao, nhưng nếu gặp phải tiên sinh tốt, đứa kia cũng coi như đưa cho người ta làm cu li, sau này cũng có tiền đồ gì. Có nơi, vài tú tài dưới danh nghĩa của họ có rất nhiều đệ tử quan môn. loại khác chính là giống như Thành Mặc đế sư này vậy, cả đời chỉ nhận người đệ tử quan môn, dốc lòng dạy dỗ, ngày sau được lão sư truyền thừa cho toàn bộ y bát, loại cơ hồi này, bình thường chỉ có thể may mắn gặp được thể cầu.

      Trong lòng Thẩm Nghị mừng thầm, cũng thêm nữa, lúc này thu hồi ngân phiếu, hướng Thành Mặc tiên sinh bái lễ, “Đệ tử tạ ơn tiên sinh, Diệu nhi… Xin nhờ tiên sinh lo lắng!”

      Thành Mặc ha ha cười, nhìn Diệu nhi hỏi, “Oa nhi, về sau ngươi phải ở lại đây, cùng nhà chúng ta sinh sống. Trung thu, Thanh Minh, qua năm mới hàng năm mới có thể trở về nhà, ngươi có nguyện ý hay a?”

      Diệu nhi nghĩ nghĩ, “Hàng năm đều phải như vậy sao? Mỗi lần về nhà được mấy ngày vậy a?”

      Thành Mặc cười nhìn , “Trung thu về nhà hai ngày, Thanh Minh về nhà hai ngày, qua năm mới về nhà tháng, thế nào? Sau đó, hàng năm, vào dịp sinh nhật ngươi, tỷ tỷ, tỷ phu ngươi cũng có thể đến đây thăm ngươi. Tiểu oa nhi, có phải sư phó rất tốt với ngươi hay a?” Thành Mặc hiền lành .Trong lòng Thẩm Nghị cảm kích, Trung thu đoàn viên với người nhà, Thanh Minh viếng mồ mả tồ tiên, qua năm mới lại được đoàn tụ nữa, Thành Mặc muốn khiến cho Diệu nhi trở nên xa lạ với bọn họ. Hơn nữa, sinh nhật hàng năm của Diệu nhi, bọn họ còn có thể tới gặp nó…

      Diệu nhi đếm đếm đầu ngón tay tính toán, “Về nhà mất mười ngày, từ trong nhà trở về cũng lại mất mười ngày, hơn nữa hai ngày ở lại nhà, Trung thu mất hai mươi hai ngày, Thanh Minh mất hai mươi hai ngày, qua năm mới mất năm mươi hai ngày (??? 50 ngày chứ?), tổng cộng là chín mươi sáu ngày, chính là hơn ba tháng… Được, liền nghe theo lời sư phó.”

      Thành Mặc sửng sốt, quả quên nhà Diệu nhi cách nơi này mất hai mươi ngày lộ trình, như vậy tính xuống, Diệu nhi ở lại nơi này của chỉ khoảng tám tháng, chỉ là … “Ha ha ha, oa nhi nhà ngươi còn , tính toán giỏi lắm! Cứ như vậy!” thấy được, Diệu nhi tính ngày như vậy cũng là vì luyến tiếc tách ra khỏi người nhà, cũng là tính toán thời gian nó ở lại nơi này, cũng là cho nó biết trong năm nó có thể về nhà được bao nhiêu ngày. Oa nhi này a, quả có đủ tư chấ trở thành đệ tử của Thành Mặc !

      Thẩm Nghị thể nề hà cười, lời xin lỗi với Thành Mặc, “Đứa này ở nhà bị chúng ta chiều hư rồi, sau này còn xin tiên sinh nghiêm khắc dạy dỗ.”

      Thành Mặc hề để ý, cười cười, oa nhi này rất vừa lòng, vừa thông minh, lại so với xú tiểu tử chỉ biết học võ nhà cứng cỏi hơn nhiều!Thẩm Nghị chỉ ở lại ngày liền chuẩn bị rời . Lúc , Diệu nhi khóc lóc ôm chặt lấy chân cho . Thẩm Nghị cũng thực đau lòng, nhưng vẫn ngồi xuống, với Diệu nhi, “Diệu nhi, đệ quên là đệ đáp ứng điều gì với ta rồi sao? Chúng ta phải ràng, sau khi bái sư phải theo sư phó ngoan ngoãn học tập, chờ ngày học thành tài mới có thể về nhà.”

      Diệu nhi hít cái mũi đỏ bừng, thút tha thút thít đáp, “Đệ biết, nam tử hán đại trượng phu, đệ theo sư phó ngoan ngoãn học tập, nhưng mà… Đệ luyến tiếc tỷ phu…”

      Thành Mặc tiến lên sờ sờ đầu , “Oa nhi, đừng khóc. Như vậy , mười năm! Nếu trong mười năm ngươi có thể học hết tất cả bản của ta, ngươi có thể cần lại theo ta nữa.”

      “Thành Mặc tiên sinh!” Thẩm Nghị ngạc nhiên, chưa từng có tiền lệ như vậy, bình thường đệ tử quan môn đều phải phụng dưỡng sư phó khi sư phó mất mới có thể về nhà, này…Diệu nhi nâng hai mắt đẫm lệ mông lung lên nhìn Thành Mặc, “Sư phó chứ?”

      “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Sư phó lừa gạt ngươi, nhưng mà! Oa nhi, nếu trong mười năm này ngươi học xong, vậy lại thêm năm năm nữa, năm năm được lại thêm mười năm, ngươi có đáp ứng hay ?” Thành Mặc làm vẻ mặt trịnh trọng .

      Thành Mặc với vẻ mặt rất thành khẩn, nhưng Thẩm Nghị lại cảm thấy có chút thích hợp, tổng cảm thấy có chỗ nào đó quái dị lên lời…

      “Được! Quân tử nhất ngôn, sư phó , nếu trong vòng mười năm học xong, liền để cho ta về nhà.” Diệu nhi lau nước mắt, quật cường nhìn Thành Mặc.

      Thành Mặc truy hỏi câu, “Tiểu oa nhi, ngươi nên học được tất cả bản của ta nha?” Thành Mặc đem hai chữ “Tất cả” cố ý nhấn mạnh.

      Diệu Ca Nhi chịu thua đáp ứng, “Tất cả tất cả! Ta nhất định có thể học xong trong vòng mười năm!”

      Thành Mặc cười hắc hắc, gật đầu.

      Thẩm Nghị lại cảm thấy, nụ cười cuối cùng này của Thành Mặc… Nhìn kiểu gì cũng thấy tràn ngập tính kế.

      Diệu nhi hạ khế ước quân tử, cũng liền bám lấy Thẩm Nghị nữa, lúc Thẩm Nghị tới chân núi liền quay đầu lại nhìn, thân ảnh nho của Diệu nhi vẫn đứng nguyên tại chỗ, dùng sức vẫy tay với .Cái mũi Thẩm Nghị có chút đau xót. Đứa này, từ hơn tuổi ở cùng với bọn . cơ hồ coi Diệu nhi như chính đứa của mình mà dạy dỗ. Nhoáng cái năm năm, Diệu nhi được dạy dỗ tốt như vậy, nhu thuận như vậy, lại phải rời khỏi . Tuy rằng năm có thể gặp nhau vài lần, nhưng mà vẫn kém so với việc ngày ngày ở cùng chỗ.

      Thẩm Nghị yên lặng nhớ kỹ trong lòng, Diệu Ca Nhi, cố gắng học, mười năm sau ta tới đón đệ về nhà.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 49: Tranh chấp nho


      Thẩm Nghị vừa trở lại Thẩm gia, Trinh nương lập tức bước tới hỏi về tình huống của Diệu nhi.

      “Thành Mặc cư sĩ nhận đệ ấy làm đồ đệ rồi.” Thẩm Nghị đem mọi chuyện xảy ra đường cẩn thận lại lần, Trinh nương nghe xong vô cùng vui vẻ, lại bởi vì Diệu nhi phải rời xa nàng mà khổ sở.

      “Đứa này, lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên xa nhà như vậy…” Trinh nương hồng hồng hai mắt , Minh nhi tò mò vuốt mắt nàng, a a mấy câu ai nghe hiểu được, giống như an ủi nàng vậy, Trinh nương được chọc cho nở nụ cười, hôn lên khuôn mặt mềm mềm nhắn của , Minh nhi lại cười rộ lên ha ha.

      Thẩm Huy mang vẻ mặt tán thưởng , “Đây thực mòn đế giày tung tích, đạt được rồi lại uổng phí công sức! Thành Mặc thiên sinh quả nhiên là diệu nhân thiên hạ.”

      (diệu nhân thiên hạ: Người kỳ lạ trong thiên hạ)

      Thẩm phong cũng khẽ gật đầu, “Cũng bởi đứa này có phúc.” Lời này ra khỏi miệng khiến cho Liêu thị bên cạnh nhìn cái đầy bất mãn.

      Mọi người chuyện phiếm lúc rồi tan, tự mình trở về phòng.

      Liêu thị vừa bước vào phòng nhịn được mà than thở, “Tiên sinh tốt như vậy mà tan thúc cũng giới thiệu cho Tranh nhi nhà chúng ta, thế nhưng lại ưu tiên ngoại nhân trước Chúng ta dưỡng Diệu nhi nhà năm năm, cuối cùng, loại chuyện tốt này, đứa nhà mình còn chẳng chiếm được nửa phần, Tranh nhi cũng sắp mười hai tuổi, sách đọc cũng tồi, nếu có thể được đế sư tự mình chỉ dạy, việc thăng quan sau này cũng chẳng phải chuyện đùa nữa! Tứ thúc cũng là! Thay người khác nuôi đứa cũng thôi , lại còn quản chuyện mang nó bái sư, chúng ta nhiều nam hài như vậy, người nào chẳng so với Diệu nhi mạnh hơn chứ!”

      Thẩm Phong vào phòng nghe nàng hồi lâu, kiên nhẫn , “Diệu nhi kia là chúng ta nuôi? Nàng nuôi hay ta nuôi? Chi phí ăn mặc của nó phải đều là tiền của tỷ tỷ nó, đừng đến dịp năm mới vừa rồi, nàng cho Diệu nhi hồng bao, tứ đệ muội lại trả lại cho nàng hai hồng bao, aiz… Cũng bởi Tranh nhi nhà chúng ta có được phúc khí này.”

      Liêu thị vừa nghe thấy lời này liền vui, “Này này, thiếp chàng a, có chút nào bộ dáng của người làm cha ? Nhiều năm như vậy thiếp đối với Diệu nhi tồi , coi như hài tử trong nhà mà nuôi dưỡng, nhưng mà chàng việc này, thiếp có thể vui vẻ được sao? Thành Mặc cư sĩ kia là ai chứ, là đế sư đó! Chỉ cần làm đệ tử của thôi cũng có tiếng lắm rồi, càng đừng tới việc làm đệ tử quan môn của , Tranh nhi của chúng ta quả có phúc khí, có chuyện tốt đều bị hai thúc thúc trước tiên mang tặng người khác!”

      Thẩm Phong cau mày, “Nàng cần lúc nào cũng để ý mấy chuyện này, lão tam cùng lão tứ sao lại đối xử tốt với Tranh nhi? Nàng là đại tẩu, đừng có so đo mấy chuyện nhặt này chứ!”

      “Hai thúc ấy còn biết thiếp là đại tẩu của họ sao? Từ sau khi gả vào Thẩm gia các người, thiếp lo trước lo sau, từng có ngày ngơi nghỉ sao? Mấy huynh đệ cưới vợ, vài đệ muội sinh con, người nào phải do thiếp quan tâm? tại vì tương lai của con, thiếp nới vài câu cũng được sao? Trong mắt chàng chỉ có mấy huynh đệ kia thôi, đâu có quan tâm tới con chàng!” Liêu thị xong liền khóc, trong lòng nàng vô cùng ủy khuất, từ khi nàng bước vào cánh cửa Thẩm gia, làm trâu làm ngựa, Thẩm Phong còn nàng so đo, chuyện liên quan tới tiền đồ con mình, nàng sao có thể so đo chứ?

      Thẩm Phong thở dài, “Ta sao lại quan tâm con? Tranh nhi trong việc học hành thành tích vốn rất tốt, cho dù bái đế sư cũng có thể thành tài! Ta cũng tin, con của Thẩm Phong ta lại thu kém con nhà người khác! Hơn nữa, Diệu nhi đây là bái thầy dạy vẽ, Tranh nhi nhà chúng ta có vẽ đẹp như nó sao? Đứa kia có thiên phú trời ban, có cơ hội này cũng là việc tốt. Nó ở nhà chúng ta lâu như vậy, cảm tình cũng được bồi đắp thâm sâu, cho dù sau này… cùng Tranh nhi có quan hệ tốt như vậy, dẫn dắt chút cũng vấn đề gì!”

      “Chàng gì chứ hả! Con thiếp còn cần người khác dẫn dắt sao!Cho dù Tranh nhi vẽ đẹp, vậy còn những thứ khác, tiên sinh trong trường học đều là đứa giỏi nhất trong trấn ta, về sau thi tú tài thi cử nhân, cho dù có thi Trạng Nguyên cũng có thể, sao lại cần người khác dẫn dắt, thiếp thấy chàng chẳng quan tâm tới con chút nào, khi tam thúc cùng tiểu thúc thương lượng, nên mang theo Tranh nhi cùng , chừng Tranh nhi nhà chúng ta cũng có thể ở lại!” Liêu thị càng khóc lớn, tiền đồ của con là chuyện quan trọng nhất, có đế sư làm hậu thuận, về sau tùy tiện làm quan tứ, ngũ phẩm cũng chỉ là chuyện , cố tình trượng phu mình lại ủng hộ mình, suy nghĩ chút nào cho con mình.

      Thẩm Phong cảm thấy cơn tức dâng đầy, “Phụ nhân vô tri! Tranh nhi cũng mười hai tuổi rồi, ở nhà người ta sớm thành hôn! Diệu nhi mới bao lớn? Mới năm, sáu tuổi, đúng là thời điểm có thể dạy dỗ tốt nhất, nàng cho rằng Tranh nhi cùng theo có thể được đế sư coi trọng sao?”

      (phụ nhân vô tri: đàn bà, phụ nữ hiểu chuyện, ngu dốt)

      “Tranh nhi được còn có Khâm nhi, Khâm nhi năm nay cũng vừa tròn bốn tuổi, phải còn tuổi hơn Diệu nhi sao? phải càng thích hợp dạy dỗ hơn Diệu nhi sao? Chàng chính là chút nào suy nghĩ cho con chàng!” Liêu thị càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, hai người con trai nhà mình, chẳng lẽ có lấy đứa có thể khiến đế sư coi trọng sao?

      Thẩm Phong trừng mắt, “Nàng vẫn còn muốn nháo loạn phải ?”

      Liêu thị dám thêm nữa, nước mắt lưng tròng, quan tâm đến Thẩm Phong nữa.

      Đến tối, Thẩm Phong nằm giường, nhìn tấm ván gỗ đỉnh giường mà trầm tư. Lúc trước khi đưa Diệu nhi Thẩm Huy cùng Thẩm Nghị từng qua với , trong lòng cũng hiểu, Diệu nhi thể luôn ở trong nhà , dựa vào Thẩm gia, dù sao cũng là người Hà gia. Chuyện liên quan đến tiền đồ của con cái, phải chưa từng nghĩ để cho hai đứa con mình cũng theo, nhưng mà… làm như vậy hay lắm, ràng vì lo liệu cho Diệu nhi, lại để lão tứ mang theo hai con trai của mình , ra thể thống gì nữa!

      Hơn nữa, tin tưởng con , có đế sư, cũng có thể có tương lai tốt đẹp! Trong mắt Thẩm Phong có tự tin mãnh liệt, Tranh nhi là đứa trẻ giỏi giang, tin tưởng nó!

      Thẩm Phong quay đầu nhìn gáy thê tử, bất đắc dĩ cười chút. Nếu phải vì tiền đồ của con, nàng cũng so đo như vậy . Thê tử chưa từng đọc qua bất kỳ cuốn sách nào, chỉ được dạy vài chữ đơn giản, cũng hiểu đạo lý to lớn gì, năm đó lấy nàng, cũng bởi nhìn trúng tính cách thà phúc hậu của nàng, là nữ nhân có thể quản lý gia đình.

      Khi đó quả thực dễ dàng a… Thẩm Phong hít sâu. Song thân qua đời, lưu lại cửa hàng gạo, mảnh sân cùng chút tiền, khoản tiền kia , là dành riêng cho bốn huynh đệ bọn cưới nàng dâu. Ba đệ đệ phía dưới đều còn tuổi, biết nấu ăn, cũng may quần áo, bốn thằng con trai sức ăn đều rất khỏe, tiền tài cha mẹ lưu lại cũng dám sử dụng bừa bãi, muốn mua nha hoàn lại sợ nha hoàn đó có tâm tư nên, dạy hư mấy đệ đệ, ngôi nhà có nữ nhân thực giống gia đình, vội vàng nhờ người khác làm mai, dùng tốc độ nhanh nhất lấy vợ, Liêu thị cứ vậy mà bước vào cửa Thẩm gia.

      Liêu thị quả thực tồi, đối xử rất tốt với mấy huynh đệ , ăn, mặc, ở, lại, mọi thứ đều chuẩn bị thỏa đáng. Các huynh đệ càng lúc càng lớn, chỉ bằng cửa hàng gạo thế nào cũng trụ nổi, nhị đệ vì gia đình này, từ bỏ việc học tập, rời nhà theo người ta chạy thương, học cách đầu cơ kiếm lợi, theo ngựa tới vùng Mạc Bắc, theo người khác buôn bán hải sản… Năm thứ nhất trở về, người vừa đen lại vừa gầy, Thẩm Phong biết lão nhị trải qua những chuyện gì, vẫn luôn cảm thấy nhị đệ dường như dùng cả tính mạng mới đổi lấy phần cơ nghiệp của gia đình này.

      Lão nhị cưới vợ, Liêu thị tự mình tới nhà người ta ở tận Chu Châu, dâu trưởng đích tôn, trưởng tẩu tự cầu thân cưới đệ muội, Trương thị còn chưa vào cửa muốn cưỡi lên đầu nàng, nhưng Liễu thị vẫn tự mình , nàng sợ Trương gia vừa lòng với lão nhị, dù sao lão nhị ở Chu Châu buôn bán, mà Trương gia tại Chu Châu cũng là nhà giàu có danh vọng, nàng tình nguyện bản thân chịu chút ủy khuất…

      Sau đó lão tam cưới Tôn thị, lão tứ cưới Hà thị, sao đó lại có Lưu thị vào cửa, còn có mấy đứa liên tiếp sinh ra… cảm kích thê tử này từ tận đáy lòng, nếu phải nàng, gia đình này biết trở thành tình cảnh thế nào nữa…

      Thê tử quả có rất nhiều khuyết điểm, có tâm nhãn, có chút thích tính toán chi li, thích nghe lời ngon ngọt, nhưng những điều đó cũng chẳng đáng để tâm, từ khi nàng vào cửa, thương đệ đệ, với những nữ tử khác họ cũng đối xử rất tốt, ngay cả đứa Diệu nhi này, nàng cũng xem là ngoại nhân…

      Nếu bởi vì con cái, nàng nháo loạn như vậy. Thẩm Phong nhàng ôm lấy eo nàng, ôn nhu bên tai Liêu thị, “Ta biết nàng chịu ủy khuất, con cháu đều có phúc của con cháu, Diệu nhi là còn cách nào khác, nếu là nàng, có thể để cho con từ bên cạnh nàng rời mười mấy năm sao? Nàng chịu được, ta lại luyến tiếc.”

      Liêu thị khóc hu hu, nức nở , “Thiếp còn phải vì quan tâm tới tương lai của con…”

      “Ta biết ta biết, nàng yên tâm , hai hài tử cũng để chúng ta thất vọng.” Thẩm Phong vuốt vuốt đầu thê tử, thê tử cũng sắp ba mươi, bất tri bất giác, nữ nhân này ở bên cạnh mười mấy năm, cũng bởi vì gia đình này mà vất vả mười mấy năm…

      “Nhiều năm như vậy, vất vả nàng, cũng ủy khuất nàng…” Thẩm Phong ôm nàng vào lòng, nhàng .

      Liêu thị run lên, trượng phu bao giờ với nàng những lời này đâu, nàng thể tin được che miệng, nhưng là thanh nức nở vỡ vụn vẫn tràn ra.

      Thẩm Phong ôm chặt thân thể run rẩy của nàng, Liêu thị nhanh chóng vùi vào lòng , khóc hu hu, mấy năm qua nàng vất vả cũng sao cả! Đều đáng giá! Có những lời này của Thẩm Phong, việc bái đế sư kia bái bái, chỉ có thể rằng con mình có số đó!

      Khoe mắt Thẩm phong cũng ươn ướt, biết thể tình cảm, chưa bao giờ biết rằng chỉ với câu đơn giản như thế cũng khiến thê tử có phản ứng lớn như vậy, vuốt tóc của thê tử trong lòng, khẽ run : “Đừng khóc, sáng mai dậy để lũ trông thấy chê cười nàng.”

      “Thiếp thèm quan tâm đâu…” Liêu thị rì rầm câu như vậy, sau đó lại tiếp tục vùi vào trong lòng Thẩm Phong.

      Thẩm Phong bật cười, “Thành thân nhiều năm như vậy, chưa từng thấy bộ dáng nghịch ngợm này của nàng đâu.”

      Liêu thị đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn xiêm y nhăn nhúm trước ngực Thẩm phong, ngượng ngùng nhìn nó bị nước mắt thấm ướt, “Thiếp lau mặt, chàng thay xiêm y rồi ngủ thôi, ngủ như vậy thoải mái.”

      “Ta làm ngay đây.” Thẩm Phong xuống giường tìm trong tủ quần áo, Liêu thị ở phía sau cười khẽ, “Chàng có biết quần áo của chàng để nơi nào ?”

      Thẩm Phong hơi hơi đông lại, sau đó ngượng ngùng cười rộ lên, Liêu thị cùng nhìn nhau cái, hai người đều nở nụ cười.

      “Còn so đo chuyện Diệu nhi nữa ?” Thẩm Phong giọng hỏi.

      Liêu thị thở dài, “Thiếp đều hiểu mà, chỉ nhất thời nghĩ thông thôi. Đứa của chúng ta cũng tốt, về sau cũng có tiền đồ.”

      Thẩm Phong gật gật đầu, hai người gì nữa, lại lên giường, tay Thẩm Phong đưa qua, nắm chặt lấy tay Liêu thị, đam xen với năm ngón tay của mình.

      “Ngủ .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :