1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa nghe tiếng thở của chính mình, có chút lúng túng, mắt lướt qua ấm trà hoa, lập tức đưa tay cầm lấy nó, tới chỗ bình nước, rót thêm nước vào: “, em chỉ tự nhiên nghĩ tới thôi”.






      Dịch Văn Trạch cười, gì.






      Giai Hòa đặt lại ấm vào khay trà, rót thêm vào cốc của , lúc quay lại đưa cho , mới phát hai người ở rất gần nhau, gần tới… hơi quá mức.






      Vì phải đỡ lấy cốc trà nên hơi hướng người về phía trước, vừa hay lại đưa cốc trà tới nên cũng tự nhiên xáp lại gần thêm chút… Hai người cứ như thế, nhìn nhau qua khoảng cách cốc trà.






      Giai Hòa mặc đồ thể thao cổ tròn, ở khoảng cách gần thế này, có thể nhìn xương quai xanh nhắn của .






      Dịch Văn Trạch im lặng nhìn lên , chỉ biến đổi vậy thôi mà khiến mặt nóng bừng.






      Mùi thuốc lá cùng với hương thơm của ấm trà chanh lấp đầy mọi khoảng trống trong ý thức…






      Im lặng vài giây, Giai Hòa mới hắng hắng giọng: “Chắc hơi nóng đấy”.






      đón lấy cốc trà, uống ngụm : “Hình như đúng là hơi nóng”.






      Ánh mắt mang theo vẻ dò hỏi: “Cần thêm nước nguội ?”.






      cần”.






      Có lẽ vì cự li quá gần, nên giọng hai người đều rất .






      lại uống thêm ngụm trà , động tác rất chậm, ánh mắt vẫn nhìn rời.






      Bài hát phát hết lượt tự động lặp lại, như thể hát mãi dừng, dưới nhà biết ai thắng mà hét lên ầm ĩ, hình như có người gọi tên Giai Hòa, nhưng nghe lắm.






      do dự rất lâu mới : “Hình như có người gọi em, em xuống xem sao”.






      im lặng lát, rồi khẽ cười: “Em ”.






      Kết quả đương nhiên là Giai Hòa vội vàng chạy trốn, tấm thảm dưới chân quá mềm khiến suýt vấp ngã.






      Xuống dưới lầu, Giai Hòa thấy ngay Kiều Kiều nháy mắt ra hiệu với mình, hình như ấy có chuyện gì muốn . Thế là kéo chiếc ghế ngồi cạnh, Kiều Kiều cầm cây bài, nghiêng đầu thầm: “Khi nãy điện thoại cậu kêu đấy, tớ xem giúp cậu, là Cố Vũ gọi”.






      Tim Giai Hòa “thịch” tiếng: “Cậu nghe máy rồi à?”.






      Kiều Kiều lườm : “Tớ chả thèm, tắt máy giúp cậu luôn rồi”.






      Giai Hòa giật mình: “Tắt máy rồi?”.






      “Cậu còn muốn nghe điện thoại của ta à?”.






      phải, ở Bắc Kinh hai hôm nay sắp lịch họp, tớ đợi điện thoại mãi”.






      Kiều Kiều nhún vai: “Thế cậu mở máy , cẩn thận lại bị sói già gian ác ăn thịt đấy”.






      Giai Hòa khóc dở mếu dở, lấy điện thoại trong túi ra, khởi động lại, lập tức năm, sáu tin nhắn liên tục ra khiến chẳng kịp nhìn. mở từng tin nhắn, hầu hết là tin nhắn của ngân hàng, chỉ có tin của Cố Vũ.






      dòng chữ rất đơn giản: ở dưới nhà em.






      nhìn điện thoại, im lặng rất lâu, do dự biết có nên trả lời tin nhắn . Mãi đến lúc Kiều Kiều đánh xong ván bài, quay lại nhìn Giai Hòa, mới hạ quyết tâm, nhanh chóng soạn tin nhắn: Em ở sân bay Hồng Kiều, Bắc Kinh họp.






      Tin nhắn vừa gửi được mười giây, ta trả lời: Thuận buồm xuôi gió.






      Giai Hòa còn nhớ trước kia mình nhiều lần kêu ca với ta, nếu máy bay nhất quyết được “xuôi gió”, vậy rất may mắn, ta chỉ cười trừ, mê tín.






      Giai Hòa khịt mũi, hình như hơi ngạt, chắc là do ngấm nước mưa.






      Lần này đến lượt Ngô Chí Luân nhìn : “Sao thế? A Trạch bắt nạt em hả?”.






      đáp, đứng dậy: “A Thanh, xin lỗi, làm ơn dẫn tôi tới phỏng ngủ trước được ?”.






      A Thanh vội đặt bài xuống, dẫn Giai Hòa vào phòng dành cho khách trong tiếng thúc giục của đám người còn lại, phòng này tuy thường xuyên có người ở, nhưng ga gối mới được thay, nên cứ yên tâm nghỉ ngơi. Giai Hòa nghe vậy càng ngại ngùng, luôn miệng mình kén chọn thế đâu, mãi đến lúc đóng cửa phòng, mới thở phào nhõm.






      Phong cách trang trí của phòng này rất giống tầng , nền gỗ màu nhạt, đồ nội thất đều màu đen, tấm thảm cạnh giường màu trắng.






      Mệt mỏi cả buổi tối, giờ mới coi như thực được nghỉ ngơi. cuộn mình trong chăn, thiếp trong tiếng ồn ào vọng vào từ phía ngoài. Mãi đến nửa đêm, tỉnh giấc, mò mẫm ra lấy nước uống mới phát mọi người đều ngủ, căn phòng ở tầng vẫn hé cửa, hắt ra ánh đèn yếu ớt.






      cầm cốc nước, đứng dưới nhà uống từng ngụm , mãi đến khi uống hết mới về phòng.






      Hôm sau tỉnh giấc, cầm điện thoại lên xem, giờ chiều rồi.






      Đầu giường có dính tờ giấy nhớ màu trắng, Giai Hòa cầm lên xem nhận ra nét chữ gà bới của Kiều Kiều: Tớ lái xe cậu đến nhà bố mẹ lấy chìa khóa, tối quay về đón cậu.






      Tối? Giai Hòa ngồi dậy, đầu óc quay cuồng, cổ họng đau rát, đưa tay lên sờ trán, hình như rất nóng. Đúng là họa vô đơn chí, nhanh chóng mặc đồ, ra khỏi phòng mới nhìn thấy Ngô Chí Luân và Dịch Văn Trạch ngồi bên quầy bar, hình như chuyện, phía ngoài có quét dọn sân vườn, ánh mặt trời tươi sáng.






      Nghe thấy tiếng động, cả hai người cùng quay lại nhìn .






      Dịch Văn Trạch tự động dụi điếu thuốc hút: “Ngủ ngon ?”.






      Giai Hòa nhìn ánh mắt ám muội của Ngô Chí Luân, ngập ngừng lát mới đáp: “Rất ngon”.






      Ngô Chí Luân giơ tay nhìn đồng hồ: “Ai cũng con ngủ hay lạ giường, câu ấy thế nào nhỉ”, ta làm bộ vắt trán suy nghĩ, biết là quên hay cố tình làm thế, “À đúng rồi, là ‘mỗi người mỗi khác’”.






      Giai Hòa thề, hình tượng phúc tinh phòng vé trong lòng mình hoàn toàn sụp đổ… Tuy còn thầm than thở, vẫn nhớ ra mục đích chính mà mình bước ra đây: “A Thanh đâu ?”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thực ra sốt do ngấm mưa cũng chẳng có gì nghiêm trọng, có thể tự lái xe mua thuốc, về nhà đắp chăn ngủ giấc là khỏi. Nhưng bây giờ, xe bị Kiều Kiều lái mất, đây lại là khu biệt thự ngoại ô, bi kịch hơn nữa, đây là nhà của thần tượng, muốn làm phiền , chẳng nghĩ ra cách nào khác nên đành tìm A Thanh giúp mình lén ra ngoài mua thuốc.






      ấy với Kiều Kiều rồi”, Dịch Văn Trạch hỏi: “Em tìm ấy có việc gì?”.






      Giai Hòa nghĩ ngợi rồi đáp có gì, giọng hơi khàn. sợ bị hai người kia phát ra nên vội đến bên quầy bar lấy chiếc cốc thủy tinh, rót cho mình cốc nước nóng, định bụng về phòng gọi cho Kiều Kiều, có lẽ cũng chịu được đến tối Kiều Kiều mua thuốc về. Ngô Chí Luân cũng rất biết điều, trêu chọc nữa, bắt đầu tiếp câu chuyện còn dang dở. Giai Hòa quay lưng về phía họ, hai tay cầm cốc, cảm giác như phải mất thế kỉ mới rót đầy cốc nước.






      Đúng lúc quay người, Dịch Văn Trạch đột nhiên gọi lại, : “Nhìn sắc mặt em có vẻ tốt, ốm rồi sao?”.






      gắng cười: “ phải đâu, chắc tại em ngủ dậy muộn quá”.






      định hỏi tiếp giúp việc bước vào nhà, hỏi có cần chuẩn bị cơm trưa cho này . Dịch Văn Trạch gật đầu, ấy chỉ cần làm đơn giản thôi. Giai Hòa đứng cạnh nghe, đầu óc quay cuồng, than khổ trong lòng, nhưng giờ này rồi, cũng chẳng có cách nào từ chối, đành ngẩn ngơ ngồi vào bàn ăn.






      giúp việc rất nhanh nhẹn, lấy bánh chẻo từ tủ lạnh ra, rán vàng ươm.






      Đúng là cách nấu ăn của miền Bắc, ấy rót thêm chút giấm, đặt lên mặt bàn kính: “Cậu Dịch là người miền Bắc, chắc là thích ăn đồ chế biến từ bột mì nhỉ? Lâu lắm nhà có khách nên kịp chuẩn bị mì, sáng nay tôi phải nhờ ông xã cán bột đấy”. giúp việc rất khéo miệng, lại ông xã mình là người miền Bắc, nặn bánh chẻo rất khác, vỏ bánh rất dẻo.






      Bánh chẻo thơm phưng phức vốn là món Giai Hòa thích nhất, nhưng cảm thấy hơi thở của mình lúc này chắc còn nóng hơn cả bánh chẻo nữa… vừa đếm từng cái, vừa bỏ vào miệng, vì sốt nên cảm nhận được hương vị của món ăn, chỉ nghĩ bụng lát nữa phải nhanh chóng gọi điện bảo Kiều Kiều quay lại, ăn đồ dầu mỡ thế này vào bụng dạ lại càng khó chịu.






      Lúc ăn xong, còn rất chăm chỉ đích thân dọn dẹp.






      “Giai Hòa”.






      ngừng lại nhìn , trong tay còn bưng bát đũa.






      đột nhiên đưa tay ra, áp mu bàn tay lên trán , lịch thử nhiệt độ, nhưng chỉ thế thôi đủ làm tim loạn nhịp.






      “Em sốt”, Dịch Văn Trạch nhanh chóng kết luận, nhìn Ngô Chí Luân, “ hỏi giúp việc xem thuốc hạ sốt để đâu”. xong, cầm bát đũa tay Giai Hòa, đặt sang bên, “Em về phòng nằm trước , đến ngay”.






      Giai Hòa định sao đâu, nhưng chân bất chợt mềm nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống sàn.






      Cuối cùng, vẫn là giữ được , sau đó mất thăng bằng va vào quầy bar.






      Rầm tiếng, đôi đũa rơi xuống đất, cánh tay chắn trước mặt quầy bar nên bị va đập chút nào.






      Giai Hòa sợ quá, vội vàng vùng dậy: “ có sao ?”.






      vừa vừa nhìn hết lượt tay chân , khi chắc chắn là vết thương ở chân bị mình va vào mới thở phào nhõm, nhưng vẫn thấy áy náy trong lòng: “Em xin lỗi, em cố ý…”.






      sao”, Dịch Văn Trạch trấn an rồi quay lại với Ngô Chí Luân - người vừa đứng dậy, còn chưa kịp hoàn hồn: “Cậu dìu ấy vào phòng giúp tôi”.






      Những việc diễn ra sau đó đều như bộ phim, biết có phải tinh thần thoải mái sau khi bị phát ra bệnh tình hay vừa nằm lên giường là sốt mê man, toàn thân đau nhức, chỉ nhìn thấy Ngô Chí Luân lấy thuốc và nước, trợ lí của ta đứng bên chẳng biết giúp gì, Dịch Văn Trạch ngồi bên giường.






      Mỗi lần bị gọi dậy, Giai Hòa đều nhìn thấy gương mặt , nhưng biểu cảm.






      Đến tận tối Giai Hòa mới hạ sốt, lúc này trong phòng chỉ còn hai người. Đèn ngủ được vặn mức nhất để có thể ngủ ngon giấc, ngồi ghế, đặt chiếc laptop lên đùi, ánh sáng từ màn hình chiếu sáng gương mặt , ngũ quan ràng cân đối. Giai Hòa nhìn hồi lâu, đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn, rất lâu sau mới cất tiếng hỏi: “ ngã có bị thương chỗ nào ?”.






      ngẩng đầu nhìn , tiện tay gập laptop lại: “Đói chưa?”.






      Cả ngày nay chưa ăn gì, đúng là đói .






      Đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông, ngại ngùng nhìn Dịch Văn Trạch, rất tự nhiên đưa điện thoại cho . nghe máy, là đạo diễn của bộ phim tiếp theo: “Giai Hòa à, gọi cho khó đấy, thế nào, mai có tới được ?”.






      Giọng Giai Hòa vẫn còn rất yếu: “Xin lỗi đạo diễn Lưu, ngày mai… ngày mai chắc là được”.






      Ngủ từ giờ đến sáng mai chắc là hết sốt hẳn rồi, dù sao cũng chỉ là họp chứ phải lao động vất vả gì, có lẽ chịu được. Quan trọng nhất là… cuối cùng cũng tìm được lí do rời khỏi đây, thể cứ ở nhà Dịch Văn Trạch mãi như thế này được.






      “Thế tốt rồi, nhanh chóng bàn bạc rồi sửa , tôi vẫn đợi bản thời gian phân cảnh của tập và hai đấy nhé”, người ở đầu dây bên kia có vẻ nghe ra giọng Giai Hòa có gì bất thường, “Cố gắng đầu tháng năm…”.






      Dịch Văn Trạch đột nhiên dùng tay ra hiệu cho Giai Hòa, bảo đưa điện thoại cho .






      sững ra lát, đưa điện thoại qua, hiểu ý là gì.






      “Đạo diễn Lưu, chào ”, Dịch Văn Trạch cầm lấy điện thoại, “Tôi là Dịch Văn Trạch”.






      Giai Hòa hoang mang nhìn , mãi tới lúc nghe bị bệnh, nên có lẽ phải lùi kế hoạch Bắc Kinh lại vài ngày, mới hiểu làm gì, chỉ biết ngẩn người ra. Trong lòng chỉ có ý nghĩ, chết rồi, biết đạo diễn Lưu nghĩ gì…






      Người ở đầu dây bên kia hình như rất vui vẻ đồng ý, nhiệt tình hết mức.






      Dịch Văn Trạch nghe lúc rồi tiếp: “Được, nếu có kịch bản hay, hi vọng có cơ hội hợp tác”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7






      Cuộc gọi kết thúc ở đó, Giai Hòa vẫn ngẩn người.






      Dịch Văn Trạch đặt điện thoại xuống, nhấc máy bàn lên gọi nội tuyến: “A Thanh, mang giùm tôi ít đồ ăn vào đây, cảm ơn”.






      Cháo trắng dưa cải, biết do bị cảm hay do cứ nhìn mãi, mà miệng thấy nhạt thếch, cảm nhận được mùi vị gì. Mãi mới ăn xong, đặt bát xuống: “Mấy giờ rồi ạ?”.






      Dịch Văn Trạch giơ tay lên: “Chín giờ”.






      Chín giờ?






      Hóa ra mình ngủ đến tận tối khuya thế này. “Em xin lỗi, phiền quá”.






      đáp lại lời , hỏi: “Có cần ngủ thêm chút nữa ?”.






      Ngủ… Chỉ từ của thôi cũng đủ nhắc nhở Giai Hòa, đột nhiên cảm thấy mình đúng là thản nhiên ngủ rất lâu trước mặt .






      Trước kia, từng vừa xem phim diễn vừa ngủ, nằm trong phòng mình, vừa ôm chăn vừa mơ màng ngủ thiếp , lúc đó còn thấy nếu có thể vừa được nghe tiếng thần tượng vừa ngủ hạnh phúc. Nhưng tình hình lúc này ràng là trái ngược.






      Trong căn phòng rất tối, chỉ có hai người, người nằm giường, người ngồi cạnh giường.






      “Ngủ nhiều quá rồi, em muốn ra ngoài xem phim”, Giai Hòa im lặng hồi lâu mới nặn ra được câu nhạt nhẽo.






      Im lặng hồi, mới cười : “Xem đĩa được ?”.






      lặng người, lúc sau mới nghĩ ra, có lẽ nhà Dịch Văn Trạch có truyền hình cáp…






      vốn muốn tránh ngượng ngùng khi mình đối diện với , nhưng cuối cùng cũng chỉ là đổi địa điểm từ phòng dành cho khách sang phòng làm việc. So với khí náo nhiệt hôm qua hôm nay đúng là im ắng hơn hẳn, A Thanh tiện miệng tối nay Ngô Chí Luân tham gia kiện tới nửa đêm mới về, sau đó cho Giai Hòa biết chỗ để trà hoa, chỗ để ấm trà, thậm chí còn đặc biệt dẫn đến chỗ để nến đèn trà…






      Thực ra hết sốt, chỉ còn hơi mệt chút xíu, nhưng so với Dịch Văn Trạch vẫn được coi là người khỏe mạnh.






      Thế nên từ lúc A Thanh đóng cửa phòng lại, bắt đầu vào vai người chăm sóc.






      Pha trà xong, đốt nến đèn trà lên, ấm trà trong suốt được đặt lửa.






      Lúc này mới dừng lại, nhìn Dịch Văn Trạch ngồi sau bàn sách: “Cần xuống nhà lấy gì đó lên ăn ?”.






      Dịch Văn Trạch cười: “ cần đâu, đĩa ở giá, em ra chọn ”.






      Vì chính mình đề xướng nên Giai Hòa thể từ chối, đành tới xem xét từng hàng đĩa DVD giá, rất chăm chú. Có rất nhiều loại DVD, đặc biệt là có ngăn để toàn DVD mới ra.






      liếc nhìn lượt tới đĩa phim mới nhất của A Kiều(*): “Ex”.






      (*) Nghệ danh của Chung Hân Đồng, ca sĩ, diễn viên, người mẫu; tên của là Chung Gia Lệ, sinh ngày 21/01/1981 tại Hồng Kông.






      Bộ phim này nhận được những lời bình khá tốt, chẳng suy nghĩ gì nhiều, đặt DVD vào đầu đĩa.






      Đoạn đầu còn có vài cảnh hài hước, nhưng càng về sau, đa phần là những cảnh quan hệ nhập nhằng giữa A Kiều và bạn trai cũ, càng xem càng thấy kì quái. Giai Hòa im lặng điều chỉnh lượng chút, liếc nhìn Dịch Văn Trạch, thấy vẫn đọc tài liệu, có vẻ để ý gì đến những hình ảnh trong phim, mới khẽ thở phào.






      Nhưng đúng lúc định thay đĩa khác đột nhiên lên tiếng: “Sao thế, hay à?”.






      Giai Hòa quanh co: “, tự nhiên phát ra là xem rồi”.






      “Gần đây có mấy bộ phim Hồng Kông mới cũng hay lắm”, Dịch Văn Trạch vừa kí vào tài liệu, vừa : “Bộ Chí Minh và Xuân Kiều cũng khá hay, rất gần gũi với đời sống”.






      Giai Hòa buột miệng: “Là bộ phim bảy ngày đó hả?”.






      Bộ phim do Dư Văn Lạc và Dương Thiên Hoa diễn chính, xem từ đầu tới cuối phim, ấn tượng duy nhất đọng lại là cuộc tình lãng mạn bảy ngày, rất phù hợp với tình mì ăn liền bây giờ, nhưng thế nào cũng vẫn thấy nội dung quá nhạt.






      Dịch Văn Trạch có vẻ rất có hứng thú trò chuyện, đặt bút xuống: “Hai bộ phim này đều có phản hồi rất tốt, em thích bộ nào hơn?”.






      Câu hỏi này, sao có vẻ giống như hỏi, mối quan hệ nhập nhằng với tình cũ và vội người mới, em thích kiểu nào hơn?






      Ngọn nến từ từ làm nóng ấm trà.






      Giai Hòa do dự lát: “ , em thích xem phim đại lắm, em thích Đông Tà Tây Độc hơn”.






      Bộ phim này có từ lâu lắm rồi, từ hồi học đại học, có thể đọc thuộc gần như toàn bộ lời thoại.






      “Em tìm ở hàng thứ ba, đĩa thứ mười, rất có thể là bộ phim đó đấy”, đột nhiên .






      “Bộ mới hay bộ cũ?”.






      “Bộ cũ”.






      nghe lời bước tới, lấy chiếc đĩa ấy ra, đúng là bộ phim đó.






      “Lúc ra mắt năm 1994, doanh thu phòng vé của bộ phim này quá thảm, nhưng vì nó được rất nhiều giải thưởng lớn nên về sau bỗng trở nên hot”, ngừng lại, nhìn Giai Hòa rồi cười: “Lúc đó chắc em mới mười mấy tuổi”.






      Giai Hòa nhẩm tính: “Chưa đến mười tuổi”, nhìn vẻ thích thú của , buột miệng hỏi: “ cũng thích bộ này à?”.






      đáp: “Nếu nhìn ở góc độ quay phim dựng cảnh rất thích, nhưng thích tính cách nhân vật chính lắm”.






      Giai Hòa nhớ tới Trương Quốc Vinh, kìm được thổn thức: “Tự mình buông thả ư?”.






      Dịch Văn Trạch cười: “Thái độ trốn tránh tình của ấy”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa ngờ câu chuyện lại lạc đề tới tận đây, đột nhiên biết gì, đành cười ha ha, vừa diễn xuất của Trương Quốc Vinh tốt, vừa cho DVD vào đầu đĩa, tiếp tục giết thời gian. Mãi đến hơn mười giờ, khi bộ phim gần hết, A Thanh mới gõ cửa, Kiều Kiều đến rồi, Giai Hòa nghe được tin này như được lệnh ân xá, vội vàng chạy tót xuống nhà.






      Kiều Kiều mang theo hai thùng mì Demae Icchou(*), ngồi uống nước dưới nhà, nhìn thấy là lập tức chớp mắt vài cái: “ thùng để cậu hối lộ thần tượng, thùng để tớ hối lộ tay bass, thế nào, ổn chứ hả?”.






      A Thanh nghe thấy thế cũng cười khúc khích, làm Giai Hòa ngượng chín mặt.






      (*) loại mì của hãng Nissin.






      Giai Hòa giúp Kiều Kiều mang thùng vào nhà bếp, thùng còn lại đem tới phòng dành cho khách.






      “Tớ ngủ cùng cậu được ?”, Kiều Kiều bỗng hỏi.






      Giai Hòa hiểu, nhìn ấy: “Sao được?”.






      Kiều Kiều lập tức ngã xuống giường, cười : “ muốn làm nhỡ mất việc tốt của cậu mà”.






      Cuối cùng Giai Hòa cũng hiểu ý ấy: “Cậu đừng linh tinh, nếu phải cậu lái xe của tớ mất tối nay cũng đến nỗi phải ngủ ở đây”.






      Kiều Kiều nhìn Giai Hòa từ xuống dưới: “Chiều nay lúc cậu ngủ tớ về rồi, sao thấy cậu lái xe ?”.






      “Lúc chiều cậu về đây rồi hả?”.






      “Tất nhiên, cậu sốt cao thế, tớ dám quay về sao?”, Kiều Kiều cười, “Tiếc là, ràng tớ là người thừa, đến Ngô Chí Luân có kĩ năng diễn xuất như thế còn dám làm kì đà cản mũi nữa là tớ”.






      Giai Hòa còn gì để đáp, chiều nay ngủ như chết, bây giờ Kiều Kiều muốn kiểu gì mà chẳng được, nên đành im lặng.






      Kiều Kiều lăn lộn hồi rồi ôm gối ngủ. Giai Hòa vì ban ngày ngủ nhiều quá nên nằm lăn qua lăn lại mãi tới giờ vẫn chưa ngủ được, ra ngoài rót nước uống, bất giác nhìn lên phòng làm việc của Dịch Văn Trạch, thấy đèn vẫn sáng.






      do dự nửa phút, rồi chậm rãi bước lên gác, gõ cửa.






      “Vào ”, giọng Dịch Văn Trạch hơi trầm, nghe có vẻ mệt mỏi.






      đẩy cửa, thấy vẫn ngồi ở bàn làm việc, nhìn vào laptop.






      Nến đèn trà tắt từ lâu, chỉ còn lại nước trà gần cạn.






      màn hình vẫn là hình ảnh lúc xuống, Trương Mạn Ngọc mặc bộ váy đỏ sẫm dừng hình ở đó.






      gõ nốt chữ cuối rồi mới ngẩng lên nhìn : “Sao còn chưa ngủ?”.






      May mà trước khi lên, Giai Hòa nghĩ ra cớ, cười : “Em ngủ thấy đói, Kiều Kiều vừa mang thùng mì Demae Icchou về, đằng nào em cũng nấu, có muốn ăn để em nấu luôn”. Cái gì có chuẩn bị trước cũng hơn, càng lúc càng tự khâm phục bình tĩnh của mình.






      “Được”.






      “Cần cho thêm trứng ?”.






      khẩu vị của người Hồng Kông, nếu nhờ phổ cập của Kiều Kiều, còn biết tới loại mì Demae Icchou này, trước nay chỉ nghĩ, nấu mì phải cho quá trứng vào mới ngon.






      lại gật đầu, cười rất tươi: “Có”.






      Giai Hòa định hỏi thêm vài câu nữa, nhưng nghĩ lại thấy có lẽ cũng chẳng biết trong tủ lạnh nhà mình có gì, chi bằng tự xem, có gì ngon bỏ vào. thấy Dịch Văn Trạch cũng có hứng ăn nên vội vàng xuống nhà, mò mẫm vào bếp tìm đồ. Chắc hôm nay giúp việc người Thượng Hải kia mang đến rất nhiều đồ ăn nên Giai Hòa nhanh chóng tìm thấy xúc xích và trứng gà, lúc lấy nồi ra đun nước mới nhớ ra thùng mì kia vẫn chưa mở. vỏ thùng mì dính mảng băng dính lớn, dùng móng tay từ từ miết theo cạnh thùng, nghe thấy tiếng nước sôi, định đứng dậy phía sau có người vặn lửa.






      quay lại, Dịch Văn Trạch đứng dựa vào bàn đá cẩm thạch, với : “Kéo ở tủ bên phải”.






      Giai Hòa vội vàng ngồi xuống lấy kéo cắt băng dính, mở thùng, lấy ra hai gói mì.






      Nước sôi ngừng bốc hơi nóng, phát ra tiếng reo khe khẽ.






      cắt gói mì, lúc lấy mì ra khỏi gói Dịch Văn Trạch cắt xúc xích ra, dùng chiếc thớt, con dao sạch , cắt trông rất điệu nghệ, làm dân ngoại đạo như Giai Hòa đứng nhìn mà thẹn thùng xấu hổ.






      bỏ mì vào, đập trứng, cho xúc xích.






      Hầu như mọi việc đều do thao tác, Giai Hòa chỉ đứng bênh cạnh làm người đưa đồ, mãi đến lúc cầm đũa lên khuấy, Giai Hòa mới nhớ ra khi nãy là mình nấu mì cho ăn…






      ngượng nghịu, bắt đầu chữa ngượng: “Trùng hợp đấy, hai bộ phim hôm nay đều có cảnh nấu mì, xem ra người Hồng Kông các rất thích ăn món này”.






      thoáng cười, nhìn : “Lấy hai cái bát ”.






      Giai Hòa vội ra mở tủ bát, lấy ra hai cái bát sứ trắng to, vèo cái trút ra đầy bát.






      lại lấy nước nguội, đun nước.






      “Hay ăn trước ?”. giúp bóc gói mì khác.






      : “ sao, xong ngay bây giờ đây”.






      hơi lúng túng: “Vốn là em nấu mì cho ăn… xuống đây thế này, chân có làm sao ?”.






      bình thản : “ sao, em cầu chơi bóng hay chạy bộ là được, còn lại đều thành vấn đề”.






      Giai Hòa rầu rĩ, nếu mình cầu ấy chơi bóng, chạy bộ , chắc hứng chịu trừng phạt từ công ti cho đến các fan của ấy, chắc tan xương nát thịt mất.






      Những bóng nước xíu lăn tăn dưới đáy nồi, từ từ nổi lên mặt nước.






      Những thứ cần đưa cho cũng đưa rồi, chẳng còn việc gì để làm, lại chẳng có gì để , đành đứng cạnh , chăm chú nhìn những bóng nước dưới đáy nồi. Mãi đến lúc trút mì ra bát thứ hai, mới vội vàng đỡ lấy chiếc nồi, định mang rửa trước.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chẳng may, Giai Hòa chạm phải tay .






      “Xin lỗi ”. vội vàng xin lỗi, vừa nhấc tay ra lại va phải cái nồi làm tay bị bỏng.






      Đúng là càng căng thẳng càng cuống lên.






      bất giác đưa tay lên tai: “ Dịch, để em rửa cho”.






      Giai Hòa chưa xong, Dịch Văn Trạch mở vòi nước, đưa tay vào vòi nước chảy. Nước trôi từ ngón tay xuống tay , vì đứng chắn gần hết ánh sáng nên Giai Hòa chỉ nhìn thấy vòi nước chảy và cánh tay mình, đột nhiên toàn thân nóng bừng.






      Dường như rất lâu sau, mới tắt vòi nước, xoay người lại.






      Giai Hòa dám động đậy, ánh mắt rơi từ cúc áo sơ mi của xuống hai bát mì bàn. Bát mì chỉ cho gói dầu gia vị to bằng ngón tay cái mà thơm phức, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đói cồn cào.






      ăn mì là mất ngon đấy…”, lên tiếng, muốn quay người lấy bát mì.






      đứng quay lưng lại bàn bếp bằng đá cẩm thạch, tay kéo vào lòng, thân hình bé của gần như chìm nghỉm trong vòng tay . dám động đậy, chỉ có nhiệt độ cơ thể là ngừng tăng cao, người nóng bừng bừng.






      khẽ : “Giai Hòa”.






      “Dạ?”. ngẩng đầu.






      “Nếu em đồng ý cứ nhé”.






      Chỉ có chín tiết, còn chưa kịp nối thành câu cúi đầu hôn lên môi .






      Lần đầu tiên, chỉ là những thăm dò rất , từng chút từng chút cọ sát, đợi dần quen.






      lúc sau, mới nhàng tách đôi môi , hôn sâu. Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, nhưng hòa hợp và chìm đắm đến bất ngờ, hề vội vã, họ có thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, còn có cả đêm dài người quấy nhiễu… Mãi đến khi đầu lưỡi như khẽ lướt qua hàm , Giai Hòa mới hơi run rẩy, phát ra tiếng rên rất , tới mức gần như thể nghe thấy.






      Đổi lại, càng tấn công mạnh mẽ hơn.






      Lúc đầu, biết là ai trốn, ai đuổi, nhưng đến cuối cùng cũng vẫn là đầu hàng và mê đắm…






      Mãi đến lúc nới vòng tay buông ra, mới mở to mắt, thất thần nhìn đôi mắt đen láy của .






      đưa tay ra, khẽ vuốt trán Giai Hòa: “Ăn mì”.






      Sau đó, bưng hai bát mì ra phòng ăn, bật đèn.






      vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn ra, trong đầu toàn là những cảnh tượng vừa xảy ra, mùi thuốc lá người , cái ôm gần như khiến nghẹt thở, còn cả… câu rất “gian” của khi nãy.






      Bị bịt miệng rồi, dù đồng ý cũng làm sao được…






      Sau đó Giai Hòa quyết định, mình nhất định viết câu này vào kịch bản, thể để lãng phí như thế được.






      ngon à?”. Dịch Văn Trạch nhìn ăn từng sợi mì nhịn được cười.






      Giai Hòa tiếp tục gắp sợi nữa lên, cẩn thận cho vào miệng: “Rất ngon”.






      Chắc chắn là dối, thực rất ngon.






      mỉm cười nhìn , gì, nhìn mãi tới lúc thấy ngượng mới hỏi: “Bát mì này có bao nhiêu sợi vậy, tiểu thư Giai Hòa?”.






      Giai Hòa hả tiếng, nghe thấy bật cười, mới nhận ra mình bị trêu đùa.






      Đèn chùm trong phòng ăn là loại mới, được bọc bằng giấy Tuyên Thành màu đỏ sẫm.






      Đúng là làm cho khí trở nên ám muội hết mức.






      Giai Hòa bưng bát lên, húp ngụm nước dùng, định ngoài cửa có tiếng người. lập tức khẽ khàng buông bát đũa giống như ăn trộm, trước khi Ngô Chí Luân lên tiếng, cướp lời: “Sao về muộn thế?”.






      Ngô Chí Luân giật mình, lấy làm lạ nhìn : “Hai người đợi tôi hả?”.






      xong, Ngô Chí Luân nhìn bộ dạng của hai người cùng hai bát mì trước mặt, hỏi tiếp: “ đợi tôi ăn đêm hả?”.






      Giai Hòa lúng túng, vội đứng dậy: “Còn cả thùng mì cơ, ăn em nấu cho”.






      Ngô Chí Luân nhìn , nhìn Dịch Văn Trạch, rồi lại nhìn .






      “Fan của cậu bị sốt tới nỗi hồ đồ luôn rồi hả? Hay tự nhiên phát ra là hâm mộ tôi hơn?”.






      thôi , Giai Hòa thích kiểu đàn ông có tướng mạo giống con đâu”. Kiều Kiều như có thuật biến hóa tài tình, cầm cốc ra quầy bar rót nước, “Tớ cũng đói rồi, nấu mì ăn ”.






      Sao lại… lần lượt chui từ đâu ra thế này.






      Da đầu rân rân, Giai Hòa vội vàng chạy vào bếp nấu hai bát mì bưng ra, thấy Dịch Văn Trạch ăn xong rồi, nhanh chóng dọn bát đũa, mang rửa, dám nhìn nét mặt của mấy người kia. Mãi đến lúc hầu hạ xong hai người khách mời mà đến, mới về phòng, cuộn kín chăn, nằm im bất động, ôm bụng rối bời.






      Chuyện này là thế nào? Tình cảm bộc phát à?






      Hay thiên thời địa lợi, rung động nhất thời, cho đỡ đơn?






      Nhịp tim lúc nhanh lúc chậm, càng lúc càng rối bời.






      mò mẫm cầm điện thoại lên xem lịch, định bụng ngày mai gọi điện đặt vé máy bay Bắc Kinh.






      ngủ được à?”. Kiều Kiều bước vào, đóng cửa lại, cười mờ ám, “Tớ cũng ngủ được, buôn chuyện tí ”.






      Giai Hòa nhìn Kiều Kiều chằm chằm, cảm giác hình như ấy nhìn thấy gì rồi nhưng chịu ra, lại thể hỏi thẳng được, đành ừ hữ: “Tớ ngủ cả ngày rồi, nên giờ khó ngủ”.






      Kiều Kiều bỏ dép, trèo lên giường, kéo chăn của : “Hỏi tớ ! Sao hỏi ?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :