1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong đầu chợt lên hình ảnh mình vụng về tuyết khi nãy, Giai Hòa lúng túng, ngượng ngập : “ Dịch, sao cũng ra đây?”.






      “Thấy em ra chỗ tối nên cũng theo xem”, Dịch Văn Trạch cười, ném điếu thuốc xuống tuyết, ánh lửa tắt ngóm, “Về thôi, ngày mai phải bắt đầu quay từ rất sớm”.






      Chỉ câu đơn giản của mà Giai Hòa nghĩ ngay đến nguyên nhân ngày mai phải quay sớm.






      Vì nguyên do gì mà lại phụ lòng người như thế này chứ?






      Giai Hòa chợt thấy chua xót trong lòng, ngày trước lúc phát Cố Vũ phản bội, cũng chỉ biết tự an ủi bản thân bằng lí do mình xứng với ta, sau ba, bốn năm vẫn chỉ là phóng viên tép riu, còn ta bước lên mây, lên như diều gặp gió. Nhưng bây giờ nhìn Dịch Văn Trạch, nghĩ thế nào cũng thể tưởng tượng được, người như thế này tại sao vẫn bị phụ bạc.






      biết mọi người xe chơi gì, khi về gần đến nơi Giai Hòa mới nghe thấy có người đánh ghi ta, hát hò. Nghe giọng hát cũng khá hay, còn có hai, ba giọng nữ cũng hát theo, Giai Hòa dễ dàng nhận ra giọng nghêu ngao của Kiều Kiều, cười hả hê Dịch Văn Trạch phía trước đột ngột dừng bước, xoay người lại, kịp dừng nên xém chút nữa đâm sầm vào người .






      “Cảm ơn em”, Dịch Văn Trạch cuối cùng cũng cất tiếng , “Lẩu rất ngon”.






      “À cái đó”, Giai Hòa cười, “ đừng khách sáo”.






      nhìn Dịch Văn Trạch do dự lúc, cuối cùng vẫn những lời an ủi . Chẳng lạ chẳng thân, được ngồi ăn cùng bàn với là tốt lắm rồi, những chuyện như cuộc sống hay tình cảm của , tốt hơn hết vẫn là đọc tin tức mạng, thầm để trong lòng hơn.






      “Bài tiếp bài tiếp”, trong xe truyền ra giọng của Kiều Kiều, “Ai rút được số 2?”.






      Hình như Trình Hạo tự nhận, rồi liên tục giải thích mình hát như đọc thơ, làm Kiều Kiều bực mình mắng cho trận té tát, gì mà có Kiều Kiều tôi đứng đây, còn ai dám mình hát như đọc thơ nữa…






      Dịch Văn Trạch đứng dựa vào đuôi xe: “Em vào xe trước , lúc nữa vào”.






      Giai Hòa hiểu ý , bước lên xe trước, bộ bài bị bỏ sang bên, vỏ lon bia vứt khắp nơi, mọi người có vẻ rất hứng khởi, chẳng ai thèm để ý đến việc mai phải quay sớm. Lúc này Trình Hạo bị Kiều Kiều ép cho phải hát, hắng hắng giọng, Kiều Kiều ôm ghi ta, ngồi vắt chân, gảy bừa hai cái: “Hát gì nào?”.






      Trình Hạo ôm trán than trời, đành : “Già rồi, chọn bài nào tôi quen ấy, Bùn xuân”.






      Kiều Kiều liếc xéo ta: “Đây chẳng phải là bài viết về chuyện tình của ta với vợ sao? Giờ li hôn rồi, chẳng tốt lành tí nào”. Tuy vậy, nhưng Kiều Kiều vẫn tận tụy đàn cho ta. Giọng hát của Trình Hạo rất có tiềm năng, bài hát Bùn xuân được cất lên, những câu hát quen thuộc, những giai điệu quen thuộc: “Những lời cảm động đất trời cất lên bên tai, em và tôi lặng im ai đáp, nắm lấy tay em, đôi mắt em hoen lệ…”.






      còn nhớ, những bài báo lá cải từng viết về quá trình quen biết của tài tử nhạc này và vợ , trong cuộc thi tài năng rất thơ mộng, họ nhau từ cái nhìn đầu tiên, tình ấy kéo dài hơn mười năm… Cuối cùng cũng chỉ vì chuyện ngoại tình vỡ lở mà kết thúc trong buồn thương. hiểu vì sao, Giai Hòa lại nghĩ đến Dịch Văn Trạch.






      Lúc bài hát gần đến đoạn cuối, Dịch Văn Trạch mới lên xe, cầm lấy lon bia mà Tiểu u đưa. khí náo nhiệt xe vì có mà dịu bớt, ngược lại, từ lúc góp mặt, lại càng náo nhiệt hơn.






      Kiều Kiều nhìn Giai Hòa bằng ánh mắt gian trá, đưa đàn ghi ta cho Dịch Văn Trạch và cười : “ Dịch, người cuối cùng là rồi”.






      ấy vừa cất lời, mọi người lập tức lùi lại nhường chỗ cho Dịch Văn Trạch. mỉm cười, phản đối, cầm lấy ghi ta đánh thử vài nốt, rồi thong thả chơi ca khúc trầm lắng.






      Giai Hòa chen vào ngồi cạnh Kiều Kiều, dễ dàng nhận ra đó là bài Don’t cry.






      bài hát cũ.






      Giọng hát trầm khàn, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới nhiều điều, mọi người thầm nghĩ tới cuộc hôn nhân gây xôn xao của , nên tất cả đều tự giác im lặng. Bài hát này nổi tiếng là nhờ vào tay ghi ta quá đỉnh và giọng hát chính, nhưng Dịch Văn Trạch ngồi dựa ghế, ôm ghi ta ở trước mặt đây lại dễ dàng làm được cả hai điều ấy, màn biểu diễn quá hoàn hảo, say sưa hát như có ai bên cạnh.






      Giai Hòa ngắm gương mặt nhìn nghiêng của , tư thế ôm đàn của , cho đến những ngón tay gảy đàn của nữa. Bài hát thế này, lời hát thế này, thực có thể làm người ta nghĩ đến rất nhiều điều.






      Sau đó họ quay về khách sạn như thế nào, Kiều Kiều dùng trăm thủ đoạn để truy hỏi hai người họ làm những gì ngoài xe như thế nào, Giai Hòa đều có ấn tượng gì nhiều, tắm xong là lao ngay lên giường, chộp lấy điện thoại lên mạng, cho tới khi hoàn toàn tỉnh táo lại vào weibo của Dịch Văn Trạch như thói quen.






      tải lên bức ảnh mới, là hàng dấu chân trong đêm tuyết.






      Giai Hòa nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi như trống trận. quẳng điện thoại sang bên, xuống giường lấy ấm nước, vào nhà vệ sinh hứng nước, sau đó mang ra ngoài, ấn nút đun.






      Ấm nước lập tức phát ra tiếng xèo xèo, làm đầu óc càng thêm rối loạn.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhìn chằm chằm vào chiếc gương trước quầy rượu, Giai Hòa bắt đầu chăm chú nhìn khuôn mặt mình, phân tán suy nghĩ. Úi, dưới mắt có những chấm nâu rồi này, phải chăm sóc thôi… lúc nghĩ vậy điện thoại báo có tin nhắn.






      Giai Hòa cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Cố Vũ: Năm năm rồi, vẫn đủ thời gian để em tha thứ cho sao?













      Pặc tiếng, công tắc ấm nước tự động tắt , nước sôi.






      Giai Hòa giật mình vươn tay ra cầm ấm nước bị bỏng tay, cắn răng cắn lợi cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh xả nước, sau đó… iPhone lập tức bị nước dội cho ướt sạch, tắt ngóm luôn. dở khóc dở cười nhìn điện thoại, thấy mình chẳng ra thể thống gì, còn chưa kịp trả lời tin nhắn quan hệ điện thoại thành đồ bỏ rồi.






      , hai năm sau khi chia tay, Giai Hòa từng nghĩ nếu Cố Vũ quay lại tìm mình mình dùng những lời lẽ khinh miệt như thế nào để từ chối, sau đó cho ta cát tát trời giáng, nhưng thời gian qua , giờ nghĩ lại chỉ thấy mình ngu ngốc, chỉ muốn con người ấy đừng bao giờ xuất để gợi mình nhớ lại những điều ngu ngốc và đáng mà mình làm.






      Vì bị kích động quá lớn, nên Giai Hòa chui vào chăn ngủ rất sớm, chẳng lúc mấy giờ mới bị tiếng gõ cửa ầm ĩ làm tỉnh giấc. xuống giường, mò ra cửa, cửa vừa mở Kiều Kiều lao vào: “Biên kịch đại nhân, điện thoại của ngài sao lại tắt máy?”.






      “Hỏng rồi”. Giai Hòa vì bị đánh thức nên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nheo nheo mắt nhìn Kiều Kiều.






      “Hỏng đúng lúc thế”, Kiều Kiều huơ huơ điện thoại trước mặt , “Biết mấy giờ rồi hả? Hơn mười hai giờ rồi”.






      “Hôm nay có việc gì đâu, tớ còn nghĩ chắc tớ về Thượng Hải thôi, nếu kịch bản cần chỉnh sửa gì nữa email cho tớ là được rồi”. Giai Hòa làu bàu, quay lưng, tiếp tục chui vào chăn cho ấm.






      Có khi về lại tốt hơn, có gì quá ngạc nhiên vui sướng mà cũng chẳng có gì phải sợ hãi.






      Kiều Kiều kinh ngạc nhìn : “Chuyện thế này mà cậu vẫn về Thượng Hải?”.






      Giai Hòa ngơ ngác nhìn: “Chuyện thế nào?”.






      Kiều Kiều leo lên giường, nhìn xuống Giai Hòa: “ cậu nghe chuyện này, cậu phải bình tĩnh, cực kì bình tĩnh nhá”.






      Giai Hòa bị ấy dọa, giật cả mình: “Sáng sớm hù dọa người ta, có gì mau…”.






      “Sáng nay xảy ra chuyện, thần tượng của cậu bị đưa vào viện rồi”. Kiều Kiều tách câu “thần tượng xảy ra chuyện” ra làm hai nhưng ràng là hiệu quả lớn lắm, Giai Hòa giật mình, chui ra khỏi chăn: “Làm sao? Nghiêm trọng lắm à?”.






      “Sáng nay con ngựa bỗng phát điên, ta bị hất xuống đất, rồi bị con ngựa giẫm cho hai phát, gãy chân rồi”, Kiều Kiều giải thích ngắn gọn, ràng, “Giờ ở bệnh viện trung tâm Đông Dương. Tớ bận túi bụi cả sáng nay mới xong đấy, gọi điện cho cậu mà cậu tắt máy, tớ sắp tức chết rồi đây, cậu có thăm hả? mau mau, để tớ gọi xe cho”.






      Giai Hòa gật gật đầu, nhưng rồi lại lắc lắc: “Tớ làm gì, ngại lắm”.






      “Sao lại ?”, Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn , “Cậu ngốc à? Liêu Tịnh còn được, cậu làm sao? thăm ta với tư cách là bạn bè thôi, đừng cậu muốn đấy nhé”.






      Kết quả thảo luận cuối cùng vẫn là , Kiều Kiều để Giai Hòa có cơ hội phản bác.






      nhiều lần theo đoàn làm phim, nhưng chưa lần nào thăm diễn viên bị thương, căn bản là vì đến tên diễn viên còn chẳng nhớ, chẳng có quan hệ gì nên cũng đến góp mặt. Lúc này đứng ở ngoài cổng bệnh viện, vẫn do dự rất lâu mới vào đại sảnh đầy mùi thuốc khử trùng, Tiểu u đứng ngay gần đó nhìn thấy liền vẫy tay: “Biên kịch, ở đây”.






      Giai Hòa thẳng lên tầng phòng bệnh, có rất nhiều người đứng phía ngoài, A Thanh ngồi chồm hỗm ở góc phòng gọi điện thoại, mắt đỏ hoe, biết gì. Tiểu u vỗ vỗ vai Giai Hòa, mình phải xuống dưới đợi mọi người, rồi chạy luôn.






      lùi lại cửa thang máy, lại bắt đầu do dự, mãi lâu sau vẫn cử động.






      lúc sau, rất nhiều phóng viên lao tới, trong phòng bệnh cũng có người đeo kính đen và bịt khẩu trang ra, cúi đầu chen chúc qua đám phóng viên dưới hộ tống của trợ lí, khó khăn lắm mới ra ngoài được. Đến cửa thang máy, ta mới bỏ khẩu trang xuống, cười với phóng viên: “A Trạch bị thương nghiêm trọng lắm, cảm ơn mọi người quan tâm”.






      Câu này của ta giống như nghìn con sóng, kéo theo vô số những câu hỏi khác: “Xin hỏi, lần này chị đến đây để thăm ấy phải ?”, “Xin hỏi, có phải hai người có ý quay lại ?”, “Nghe bộ phim lần này của chị là do Dịch Văn Trạch giới thiệu, liệu đây có thể coi như lời đề nghị quay lại ?”…






      Thiên Sở lại giữ im lặng, cùng trợ lí bước vào thang máy.






      Đám phóng viên như giao hẹn trước, chia thành hai nửa, nửa theo Thiên Sở, nửa ở lại cầu thang tầng này, thầm trao đổi những thông tin mình vừa lấy được. Giai Hòa thấy phóng viên đứng đó nhiều như vậy nên nghĩ tốt nhất là mình nên vào, xuống tầng đợi lúc, đến khi ai để ý mới lên. Vì thang máy bị tắc nên quyết định thang bộ xuống, ngờ gặp ngay Thiên Sở ở chiếu nghỉ tầng hai.






      “Giai Hòa”, Thiên Sở hình như đợi , “Có thời gian chuyện mấy câu ?”.






      Giai Hòa bước tới: “Được”.






      Trợ lí của Thiên Sở đứng canh ở cửa cầu thang, cố ý đứng cách ra đoạn, Thiên Sở lấy điện thoại ra, đưa đến trước mắt Giai Hòa: “Mấy hôm trước người bạn gửi cho tôi”.






      Giai Hòa hiểu, nhìn Thiên Sở, ta liền chỉ chỉ vào màn hình, ý bảo Giai Hòa nhìn . Đó là tin tức giải trí, có bức ảnh, nhìn xuyên qua cửa kính của chiếc xe đa dụng màu trắng là dễ dàng thấy Dịch Văn Trạch lái xe, tay phải đặt vô lăng, nhưng người ngồi ghế phụ… lại là Giai Hòa.






      chỉ có tôi xem được, mà chị Mạch cũng xem rồi”, Thiên Sở cười, nhìn , mắt như tinh quang lấp lánh, “Thế nên tôi tin chị Mạch cũng cho A Trạch xem rồi. Tôi có ý gì khác”, Thiên Sở thu điện thoại lại, “Nhìn sắc mặt , có lẽ A Trạch chưa chuyện này cho biết. là người làm ở trong giới giải trí nên tôi tin cũng biết, vào thời điểm tại, nên xuất những bức ảnh kiểu này nữa”.






      Tai bay vạ gió…






      Trong đầu Giai Hòa chỉ còn lại ý nghĩ ấy.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5






      Hai y tá từ tầng xuống, trong hai người liếc nhìn và Thiên Sở mấy lần.






      Có lẽ người đó cũng liên tưởng ngay đến việc Dịch Văn Trạch nhập viện nên quay sang thầm gì đó với người bên cạnh, rồi lướt qua vai Giai Hòa.






      “Thực ra, chuyện này cũng chẳng có gì phải giải thích”, Giai Hòa đợi đến lúc trong cầu thang còn ai mới nhìn Thiên Sở, cười, “ Dịch cho tôi biết, có lẽ vì thấy chẳng có gì phải bận tâm, chỉ là lần ăn sáng thôi”.






      Biên kịch đúng là nghề quá tốt, những lời lẽ thế này lúc nào cũng có thể tuôn ra được, chẳng tốn tí công sức nào. Giờ ngốc nghếch như hồi trước, chỉ biết nghe người khác tía lia, nghe được khoảng nửa tiếng bị nội thương xém chết…






      Thiên Sở nở nụ cười hoàn mĩ, vỗ vỗ vai Giai Hòa: “ cần quá quan trọng hóa thế đâu, những chuyện thế này rồi quen thôi, trước kia tôi cũng vậy đấy, bị người ta chụp trộm đâu có biết, đến khi xảy ra chuyện mới bối rối khó xử, vô cùng thảm hại”. Những lời Thiên Sở êm ái mà như có kim châm, nhát nào ra nhát nấy, nhưng lại để lại thương tích gì.






      Giai Hòa cười cười: “Có điều, vẫn phải cảm ơn ”.






      Thiên Sở dặn dò thêm vài điều, thoạt nhìn tưởng họ thân thiết như bạn bè lâu năm, trước khi , ta còn nhắc tới chuyện làm người mẫu đại diện, với Giai Hòa là nếu có cơ hội nhất định ưu tiên cho bạn bè. Giai Hòa cũng chỉ cười xòa, liên tục cảm ơn, nhưng trong bụng lại thầm chửi Tiêu Dư ở tít tận Bắc Kinh kia…






      Có lẽ vì sợ bị đám phóng viên bao vây nên Thiên Sở rời rất nhanh.






      Giai Hòa có đồng hồ, điện thoại lại hỏng, đành phải dựa vào cảm giác đói để đoán thời gian, xem mình nên ăn trước rồi vào thăm thần tượng hay vào thăm thần tượng trước rồi mới ăn. Cứ như vậy quay lại tầng ba, muốn xem Tiểu u ở đâu, lúc này đám phóng viên bị y tá đuổi hết nên chẳng còn ai, bên ngoài phòng bệnh chỉ có A Thanh gọi điện thoại, nghe loáng thoáng như điều chỉnh lịch làm việc.






      “Biên kịch”, A Thanh vừa nhìn thấy liền bịt điện thoại lại gọi, “ có ai, mau qua đây ”.






      ấy vẫy tay, mở cửa, động tác rất nhanh nhẹn.






      Giai Hòa cũng gì thêm, vội vàng vào phòng bệnh.






      Căn phòng rất sạch , chỉ có hai giường bệnh, chiếc giường trống đặt rất nhiều hoa, muôn hồng nghìn tía, vô cùng đẹp mắt.






      Dịch Văn Trạch ngồi chiếc giường cạnh cửa sổ, toàn thân tắm trong ánh nắng mùa xuân ấm áp, ngẩng đầu nhìn Giai Hòa. mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, chân đắp chiếc chăn mỏng màu trắng đơn giản đề phòng ống kính của phóng viên.






      Bên cạnh là máy theo dõi, trước mặt còn có chiếc laptop mở.






      Giai Hòa thấy Dịch Văn Trạch đeo tai nghe bluetooth, đoán là gọi điện thoại, dùng khẩu hình gọi tiếng: “ Dịch”.






      khẽ mỉm cười: “Ngồi đây , chờ gọi xong cuộc điện thoại”.






      Giai Hòa ngoan ngoãn ngồi xuống, để ba lô lên đùi, im lặng chờ gọi điện thoại, dám phát ra tiếng động nào.






      Đầu dây bên kia hình như là hội nghị qua điện thoại, gì đó về bảng biểu báo cáo, hình như là chuyện của công ti Dịch Văn Trạch.






      Nghệ sĩ là nghề rất vất vả, khi có tiền rồi đương nhiên mọi người đem đầu tư sinh lời, tốt nhất là kiếm nhiều tiền để phải phơi nắng, dầm mưa, hứng gió nữa. Là fan cứng mười mấy năm, rất quan tâm đến nghiệp của thần tượng, tuy được như những nghệ sĩ lớn tuổi nắm trong tay nhiều công ti cổ phần, nhưng cũng có ít tài sản…






      Giai Hòa thầm than thần tượng là có trách nhiệm với công việc, bất giác nhìn chằm chằm, mãi tới khi Dịch Văn Trạch cầm li nước lên, quay ra nhìn , mới vội vàng nhìn hướng khác. Uống ngụm nước xong, Dịch Văn Trạch đặt li thủy tinh xuống, tiếp tục cuộc hội nghị qua điện thoại, hầu như chỉ ngồi nghe chăm chú, thỉnh thoảng mới vài từ.






      nghĩ gì vậy?”. biết cúp máy từ lúc nào, mắt vẫn nhìn màn hình gõ chữ.






      có gì”, Giai Hòa vội trả lời.






      “Ăn cơm chưa?”.






      Giai Hòa do dự giây lát, rồi thà trả lời chưa ăn.






      lướt mắt xuống góc phải màn hình: “ rưỡi rồi mà vẫn chưa ăn?”.






      Giai Hòa muốn mình chẳng có thời gian mà ăn, nhưng định rồi lại thôi, chỉ trả lời bừa: “Quên ăn”.






      “Quên?”, Dịch Văn Trạch ngừng tay, bình thản nhắc lại.






      “Dậy muộn quá”, Giai Hòa lúng túng giải thích, “Lại nghe Kiều Kiều bị thương, nên chẳng kịp ăn đến đây luôn”. Sau đó lại thấy cả đống phóng viên, sau đó lại bị Thiên Sở tóm chuyện, sau đó… ràng là vấn đề rất đơn giản, sao cứ gặp thần tượng là lại trở nên phức tạp đến vậy?






      Dịch Văn Trạch truy hỏi gì thêm, gọi A Thanh vào, nhờ ấy mua suất cơm. Lúc A Thanh sắp ra tới cửa lại thêm: “Xem gần đây có chỗ nào bán cafe mua cốc Con Panna về đây nhé, nếu có Con Panna mua Mocha”.






      A Thanh sững sờ: “ uống cafe lâu rồi mà?”.






      Dịch Văn Trạch thuận miệng : “Mua cho Giai Hòa”.






      A Thanh ồ tiếng rồi đóng cửa chạy .






      Lại là yên tĩnh khiến người ta đứng ngồi yên.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa bắt đầu khổ sở nghĩ, mình đâu giống thăm bệnh, chẳng được câu thăm hỏi an ủi nào cho ra hồn, lại để người ta chăm sóc mình đến tận bữa cơm thế này… nhìn chăm chú vào chuyển động của máy theo dõi, đột nhiên nghĩ tới chuyện bức ảnh kia.






      Khi nãy mình cứng với Thiên Sở như vậy, cũng là vì ưa cái Thiên Sở phản bội kia, chứ thực ra những lời ta phải là có lí, vào lúc này, tại nơi này, nếu bức ảnh đó bị truyền ra ngoài, chính mình cũng thể tưởng tượng nổi kết quả ra sao.






      “Có chuyện”, quyết định hỏi cho ràng, “Em muốn biết liệu có ảnh hưởng gì đến ”.






      “Chuyện bức ảnh hả?”. Dịch Văn Trạch nhấp chuột, email được gửi .






      Giai Hòa ừm tiếng, do dự biết có nên lại những lời của Thiên Sở với hay Dịch Văn Trạch gập laptop lại, đặt lên chiếc bàn ở bên phải: “Thiên Sở cho em biết hả?”.






      Giai Hòa gật đầu, có chút kích động muốn vái lạy thần tượng như vái nhà tiên tri.






      “Những lời Thiên Sở em cần quá bận tâm, chuyện này nghiêm trọng đâu”.






      “Tối hôm đó Thiên Sở… chị Thiên nhìn em quen quen, có phải là vì bức ảnh này ?”.






      đến đây rồi phải hỏi cho ràng.






      “Chắc thế”.






      “Vậy sao với em?”, Giai Hòa buột miệng hỏi, rồi chợt cảm thấy lời mình vừa có vẻ ổn, lập tức bổ sung: “Ý của em là, ngộ nhỡ bức ảnh này gây ra chuyện gì rắc rối, nếu em biết được tình hình, em có thể chuẩn bị trước cách cho hợp lí…”.






      Cách ăn của đúng là càng ngày càng chấp nhận nổi, thế nào là “cách hợp lí”? Làm như có chuyện gì vậy. Thôi, cứ trực tiếp xin lỗi hơn, đều tại mình cẩn thận, để người ta chụp được mặt như thế.






      “Xin lỗi”, giọng của Dịch Văn Trạch rất dịu dàng, “Nghĩ là chuyện nên cho em biết”.






      Giai Hòa kinh ngạc nhìn , đến cả lời xin lỗi cũng bị giành mất luôn rồi…






      Cánh cửa đột nhiên bật mở.






      y tá trẻ bước vào, nhìn chỉ số máy theo dõi, rồi giọng hỏi thăm mấy câu, giọng yểu điệu dịu dàng, Giai Hòa bắt đầu xấu tính suy đoán, y tá phụ trách phòng bệnh này nhất định là được chọn bằng cách bốc thăm… Đợi y tá xong việc, vừa hay Giai Hòa chộp được lúc rảnh rỗi, muốn tiếp tục câu chuyện lại có người gõ cửa.






      Đúng là náo nhiệt .






      “Biên kịch”, Tiểu u thò đầu vào, “Kiều Kiều đợi ăn nữa, để tự giải quyết”.






      Giai Hòa ai oán : “Biết rồi”.






      “Cần tôi mua lên đây cho ?”, Tiểu u .






      “… cần đâu”.






      “Gần hai giờ rồi, dù thế nào cũng phải ăn chút gì chứ?”, Tiểu u hết lòng khuyên bảo.






      “Tiểu u”, Dịch Văn Trạch lên tiếng cắt ngang hai người, “A Thanh xuống mua cơm rồi, phiền em xuống xem giúp, ấy quen đường ở đây”.






      “Ờ, vâng”, Tiểu u lúc này mới hiểu ra, rụt cổ biết điều ra ngoài.






      Dịch Văn Trạch cầm li lên mới phát mình uống gần hết nước, Giai Hòa rất tự nhiên cầm lấy li nước: “Để em lấy nước cho ”, bước đến cạnh cây nước: “ uống nóng hay uống ấm?”.






      Phía sau im lặng trong giây lát: “Nóng chút”.






      Giai Hòa nhấn nút bật, cây nước tốt lắm, nước chảy rất , vì trong phòng quá yên ắng nên đến cả tiếng nước chảy cũng vang lên ràng. Giai Hòa đứng hứng nước mà cánh tay cứng đờ, thầm nghĩ nhanh lên chút nhanh lên chút, nhưng cây nước này lại càng cứng đầu, chậm đến mức khiến người ta phát điên.






      “Điện thoại của em đâu?”, đột nhiên hỏi.






      Kiều Kiều tìm mà lại phải nhờ người khác chuyển lời, ràng là điện thoại có vấn đề.






      “Tối qua do cẩn thận nên làm rơi vào nước, hỏng rồi”, nhấn nút tắt, quay người lại đưa li nước cho Dịch Văn Trạch, ngượng ngùng : “May là sắp về Thượng Hải rồi, cũng sợ làm lỡ công việc, chỉ tiếc kỉ lục của em ở trò Những chú chim nổi giận thôi…”.






      “Phải về Thượng Hải rồi?”. Dịch Văn Trạch đón lấy li nước, cầm trong tay, uống ngụm.






      “Vâng”, Giai Hòa cười, nhìn , vừa lúc bắt gặp ánh mắt của , hiểu sao bỗng căng thẳng, “Phim tới quay ở Bắc Kinh, phải chuẩn bị trước, trước khi quay thể nào cũng phải họp vài lần, nên ở Thượng Hải vẫn tiện hơn. biết rồi đấy, đạo diễn Khương quan tâm tới biên kịch lắm, nên có gì cần trao đổi chỉ cần qua ấy là được, ở những đoàn khác có được đãi ngộ như thế”.






      Nghĩ tới việc theo đoàn của những công ti khác là lại thấy nóng đầu, hận thể cả ngày ở lì trong nhà để khỏi cần giao tiếp với đám diễn viên kia.






      Dịch Văn Trạch cười: “Vẫn chưa quen hả?”.






      Giai Hòa cười gượng gạo: “Do tính cách thôi, nếu quen nhau rồi, chỉ cần mở miệng nhờ em viết thêm vài câu thoại là em chẳng biết phải từ chối làm sao”. đời này có loại người gọi là người tốt bụng quá mức, từ này rất chính xác khi miêu tả về Giai Hòa, chỉ cần nghĩ đến việc lần nào theo đoàn mình cũng phải trốn trốn tránh tránh như mang nợ là thấy nội thương trầm trọng.






      Người ta có thể ung dung ăn uống nhảy múa, ung dung “đá bóng” qua lại cho nhau, vậy sao mình làm được chứ?

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dịch Văn Trạch đăm chiêu nhìn : “ vậy, lần sau nếu có cơ hội hợp tác, phải mời em ăn nhiều chút, để giành lấy tình cảm của biên kịch nhỉ?”. Những lời tuy rất nghiêm túc, nhưng nét cười từ miệng lan dần lên đến đôi mắt, pha chút cảm giác nửa nửa đùa.






      “Cái đó… thực ra chỉ là đùa cho vui thôi, chứ nếu em mà quyền lớn trong tay như vậy còn cần biên tập thẩm định và đạo diễn làm gì nữa?”. Giai Hòa giả bộ thoải mái, hắng hắng giọng.






      Dịch Văn Trạch vẫn nhìn cười, chỉ cười mà gì thêm.






      A Thanh đúng là rành đường ở gần bệnh viện này, rất lâu sau mới mua được hộp cơm về, lúc mang về đến nơi cafe cũng nguội.






      Từ sau khi A Thanh bước vào, Dịch Văn Trạch thêm lời nào, chỉ tiện tay mở laptop ra, ngón tay chậm rãi lướt bàm phím, bắt đầu từ từ mở vài trang mạng ra, nhưng lại lơ đãng như nghĩ ngợi điều gì.






      Nhìn thấy khẽ chau mày, Giai Hòa mới nhận ra là chắc chắn mình làm phiền thần tượng làm việc, biết điều vội vàng vài câu, đến cafe cũng chưa kịp uống, cầm cốc cafe trong tay, nhanh chóng cáo từ rồi ra về.






      Cảm giác căng thẳng lúc đến sớm tiêu tan, nhưng lơ đãng khi nãy của Dịch Văn Trạch cứ làm nghĩ mãi.






      Mãi tới khi thang máy kêu “ding” tiếng, Giai Hòa mới giật mình nhớ ra mình vẫn có cách gì liên lạc với Tiểu u, đành phải quay lại tầng ba, mượn điện thoại của A Thanh. Vừa mới tới cửa phòng bệnh, Giai Hòa thấy bác sĩ cùng y tá khi nãy bước ra, khẽ : “Nhìn xem, phải ai cũng làm người nổi tiếng được đâu, người thường mà bị vậy đau ngồi được luôn rồi”.






      Giai Hòa vừa nghe thấy hoảng hốt, đợi A Thanh bước ra mới hỏi: “Sao thế?”.






      A Thanh a lên tiếng: “Biên kịch, sao quay lại đây?”.






      Giai Hòa ra hiệu cho ấy tiếng chút: “Tôi đến mượn điện thoại của , khi nãy sao thế? Có chuyện gì à?”.






      A Thanh lập tức hạ giọng: “Sáng nay làm rất nhiều xét nghiệm trước phẫu thuật, theo lịch trưa nay phẫu thuật nhưng Dịch khăng khăng đòi đổi sang buổi tối”, ấy nhìn Giai Hòa bằng ánh mắt đau lòng, cảm thán : “Khi nãy ấy có cuộc họp qua điện thoại cần họp nốt, hỏi xin bác sĩ thuốc giảm đau, tôi mới để ý thấy áo sơ mi của ấy ướt đẫm”.






      Đúng lúc này y tá bưng chiếc khay quay lại, hai người vội vàng tránh đường, khi cửa mở ra, Giai Hòa đứng đúng chỗ có thể nhìn thẳng vào cửa sổ, hoang mang nhìn trộm vào trong. Dịch Văn Trạch vẫn ngồi tư thế ấy, nhưng sắc mặt rất kém, nhìn thấy y tá vào cũng chỉ đưa cánh tay ra, tập trung nghe điện thoại.






      “Việc gì mà quan trọng thế?”. Giai Hòa buột miệng hỏi xong mới thấy ổn.






      “Tôi cũng biết”, A Thanh hạ giọng , “Nhưng mà, nghe Dịch chuyện điện thoại với luật sư, công ti này bàn giao, có lẽ sau khi li hôn, ấy giao công ti lại cho Thiên Sở”. ấy như đúng rồi, ánh mắt lộ vẻ trách móc.






      nghe còn đỡ, nghe rồi càng thấy khó xử.






      Giai Hòa cười gượng: “Đây là chuyện riêng của ấy, đừng nữa”.






      Khi Giai Hòa gọi được cho Tiểu u mới biết Tiểu u tạm thời bị gọi về, đành gọi cho Kiều Kiều, đầu dây bên kia trưng ra bộ dạng đại nhân thèm chấp nhặt kẻ tiểu nhân, bảo Giai Hòa đứng phơi nắng dưới lầu chút là ấy tới liền. Giai Hòa xuống lầu thấy mấy phóng viên khi nãy đeo máy ảnh đứng hút thuốc, loáng thoáng nghe thấy tên của Dịch Văn Trạch và Thiên Sở…






      Cổng bệnh viện rất đông người, Giai Hòa sợ Kiều Kiều nhìn thấy mình nên đứng ngay ở phía ngoài cổng, đứng lên bậc thềm cao mười phân quanh bồn hoa, đút tay vào túi, buồn chán nhìn từng người, từng đôi qua, quan sát thần thái của họ, tự nghĩ ra những câu chuyện về mỗi người, coi như luyện tập chuyên môn.






      “Giai Hòa”, Kiều Kiều bấm còi xe, gọi bằng tiếng Thượng Hải.






      Giai Hòa nhất thời kịp phản ứng, quay lại nhìn ấy nửa giây mới giật mình, vội vàng chạy lên xe.






      “Tớ gọi cậu bao lâu rồi đấy”, Kiều Kiều than vãn, “Nghĩ cái gì thế? Làm người ta cứ nhìn tớ”.






      “Nghĩ kịch bản mới”. Giai Hòa thuận miệng trả lời đối phó, lấy cốc cafe lạnh ngắt trong túi nilon ra, uống ngụm.






      mặt kính cản gió phía trước xe có logo của công ti chế tác nên đám phóng viên đứng ở cổng bệnh viện đều chăm chú quan sát, tay cầm sẵn máy, nhìn ngó hồi, sau khi xác nhận mình biết hai này mới bỏ máy xuống, tiếp tục thầm to .






      Kiều Kiều cười, nếu sớm biết thế này rủ cả Liêu Tịnh , tạo tin đồn hai diễn viên chính phim giả tình , cộng với tin tình cũ cam tâm liên tục đến thăm, đảm bảo nhà đầu tư của cả hai bộ phim vui muốn chết luôn. Kiều Kiều cao hứng bảo vệ tới gõ cửa xe, nhắc nhở xe đứng chặn cổng, Kiều Kiều mới khởi động xe chạy ra khỏi bệnh viện.






      Đường về khá thuận lợi.






      “Giúp tớ đặt vé tàu, tớ phải về Thượng Hải”, Giai Hòa vừa nhìn những căn nhà ở hai bên đường trôi vùn vụt về phía sau, vừa nghĩ lại những câu nhạt nhẽo mình với Dịch Văn Trạch khi ở bệnh viện…






      “Thần tượng của cậu tối nay phẫu thuật, còn hai mươi bốn tiếng nằm tại ICU(*) nữa, cậu nỡ hả?”. Kiều Kiều tăng tốc vượt qua chiếc xe khác, buột miệng trêu đùa.






      (*) Khoa Hồi sức tích cực - chống độc.






      “Điện thoại hỏng rồi, phải về mua cái khác, mà ở Bắc Kinh tớ còn cả đống việc nữa”. Thấy Kiều Kiều lái xe ẩu quá, Giai Hòa lấy dây an toàn ra, lúc lâu sau mới cài được vào.






      “Về cũng tốt”, Kiều Kiều bẻ vô lăng, rẽ vào con đường , “Đằng nào cũng sắp quay xong rồi, hai tháng nữa Dịch Văn Trạch xuất viện chỉ quay bổ sung thêm vài cảnh nữa, cậu ở lại đây cũng phí thời gian”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :