1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 3






      Cửa phòng hát vẫn mở, giọng nữ bên phòng đối diện ngừng hét bài Đến chết vẫn còn , bắt đầu chuyển sang đêm Bắc Kinh.






      Bên này bài hát phát quá nửa, màn hình, những dòng chữ trắng chầm chậm chuyển sang xanh nhưng vẫn có ai hát.






      Tay trái ôm gói bỏng ngô, tay phải cầm micro đỏ, Giai Hòa thực nhớ nổi bài này phải hát thế nào.






      Mấy giây trôi qua, mới cố gắng ngâm nga hát vài câu, nếu so sánh với giọng nữ phòng đối diện là ngang tài ngang sức, chưa đến việc sai nhạc, riêng việc nhìn màn hình nhưng vẫn hát sai lời thực năng khiếu phải ai cũng có được…






      “Đưa micro cho tôi”, Dịch Văn Trạch vào phòng, đột nhiên với Kiều Kiều.






      Kiều Kiều ngẩn người lúc mới nhận ra chiếc micro đen nằm ngay cạnh tay mình, liền vội vàng chuyển cho .






      Dịch Văn Trạch nhìn màn hình, như thể thuộc từng câu chữ, từng giai điệu, hát rất nhàng, giọng hát trầm trầm, mang theo chút mệt mỏi sau chặng đường dài. Giai Hòa dám hát sai lời nữa, cẩn thận, căng thẳng hát, giọng của hai người rất hài hòa, hiệu quả phối hợp lại hay ngoài sức tưởng tượng.






      Cửa phòng hát chưa đóng, ngoài cửa có người qua nhìn thấy Dịch Văn Trạch liền hưng phấn dừng lại nghe hát, người qua người lại, chỉ chốc đứng đầy ngoài cửa. Dù sao cũng là minh tinh người người đều biết, lại cùng song ca bài hát của vợ cũ tại quán karaoke, tin hot này ai mà có thể bỏ qua được chứ.






      Mãi tới khi bài hát sắp hết, A Thanh mới phát ra có chút ổn, vội vàng cười cười đóng cửa lại, rồi đứng luôn ở đó, che luôn phần kính trong suốt cửa phòng, ngăn cách toàn bộ nhóm fan và đám hóng hớt nhốn nháo ở bên ngoài.






      Đoạn cuối MV, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, Thiên Sở ngẩng đầu hét to “Em ”.






      Giai Hòa vẫn ôm gói bỏng ngô, đứng ngẩn người xem đoạn cuối, mãi đến khi màn hình chuyển sang quảng cáo của quán karaoke, mới đặt micro lên bàn, tiếp tục cúi đầu ăn bỏng ngô. Bài hát Ánh nắng vừa rồi do ai chọn cần quan tâm, còn hai người vừa song ca người ngồi ở góc sofa gần cửa ra vào điên cuồng ăn bỏng ngô, người đứng ngay cạnh, đẩy micro cho người khác.






      Dịch phải ra đĩa thôi, chắc chắn bán đắt như tôm tươi”. Kiều Kiều cầm chai bia đưa cho Dịch Văn Trạch nịnh nọt, vừa vừa đá chân Giai Hòa, ra hiệu cho ngồi xích lại để lấy chỗ cho Dịch Văn Trạch.






      Giai Hòa phải hiểu ý của Kiều Kiều, nhưng ở trước mặt nhiều người thế này mà lại trắng trợn để Dịch Văn Trạch ngồi xuống cạnh mình, da mặt dày đến mức ấy. Nhưng nhìn Dịch Văn Trạch đứng cầm chai bia, Giai Hòa lại đành lòng, đấu tranh tâm lí hồi, cuối cùng thần tượng vẫn chiến thắng tất cả, chầm chậm nhích về phía Kiều Kiều, ngẩng đầu cười: “ Dịch, ngồi đây ”.






      Dịch Văn Trạch cảm ơn, chút ngập ngừng ngồi xuống cạnh Giai Hòa.






      Tối nay rất đông người, phòng hát lại chật, mọi người ngồi chen chúc ghế sofa. Thực ra phải loại người hay tính toán so đo, cũng chẳng phải loại mang tư tưởng phong kiến nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng vì Dịch Văn Trạch ngồi ngay cạnh, bắt đầu thấy mất tự nhiên, mồ hôi túa ra, cổ cứng đơ, mắt nhìn thẳng màn hình, nhưng lại biết mình nhìn gì…






      A Thanh sớm chuồn lên bục chọn bài, Dịch Văn Trạch ngồi ngay cạnh cửa, phía ngoài cửa vẫn có vài người cố ý qua lại, có lẽ họ nghe Dịch Văn Trạch ở trong phòng nên liên tục nhìn vào phòng qua ô cửa kính. Dịch Văn Trạch vẫn im lặng ngồi uống bia, vì đầu đội mũ lưỡi trai, lại ngồi, nên từ ngoài cửa nhìn vào ai nhận ra , mọi người nhìn nhìn ngó ngó hồi rồi cũng thôi.






      Do tác động của bia rượu, chốc chốc lại có người ra ngoài, hút thuốc cũng vệ sinh.






      Chỗ Dịch Văn Trạch ngồi hơi vướng cửa, nên rất tự nhiên nhích gần vào Giai Hòa. Giai Hòa lập tức như bị điện giật, ngồi sát rạt vào Kiều Kiều.






      “Kiều Kiều, sắp ngồi lên đùi tôi rồi đấy”, phó đạo diễn Trình Hạo ho khan tiếng.






      Kiều Kiều gườm gườm nhìn Giai Hòa, dứt khoát đứng dậy, đầy ý: “Chật thế nhỉ, mình đứng ra ngoài vậy”.






      Trình Hạo lại tưởng Kiều Kiều mình, bèn ngượng ngùng đứng dậy: “ ngồi , ngồi , để tôi đứng cho”.






      Hai người nhường qua nhường lại rồi cuối cùng chẳng ai ngồi nữa, để lại khoảng trống rộng thênh thang cho Giai Hòa và Dịch Văn Trạch. Những người khác vì còn ngại chuyện chọn bài hát khi nãy nên cũng chẳng ai dám ngồi dịch về phía này, vì vậy mới tạo nên cảnh tượng vô cùng đặc biệt: phần ba chiếc ghế sofa dài chỉ có hai người ngồi, để cách vừa vặn chỗ cho người ngồi, hai phần ba phía ghế còn lại mọi người ngồi chen chúc nhau…






      viết phim mới chưa?”, Dịch Văn Trạch vẫn nhìn màn hình, đột nhiên cất giọng hỏi.






      Giai Hòa ừm tiếng, bỗng thấy câu trả lời của mình cộc lốc, bèn vội vàng bổ sung: “ viết đại cương giới thiệu nhân vật rồi, vẫn là cổ trang”.






      Dịch Văn Trạch nhếch mép cười nhạt: “Em rất thích phim cổ trang phải?”.






      Giai Hòa cười cười: “Hồi em rất thích câu ‘Phe phẩy quạt khăn, khoảng tiếu đàm, quân giặc tro tiêu khói diệt’(*), từ đó em thích luôn phim cổ trang, đặc biệt thích kiểu nhân vật đứng khoanh tay mà đánh cả ngàn quân”.






      Dịch Văn Trạch uống ngụm bia, chai bia 330ml nằm gọn trong bàn tay . Chai bia Heineken màu xanh thẫm vì phản chiếu ánh sáng của màn hình nên long lanh như ngọc, Giai Hòa yên lặng nhìn , nhớ tới cảnh hồi cấp hai mình chỉ thẳng vào màn hình tivi, gọi to tên của Dịch Văn Trạch, bất giác má lại ửng đỏ vì ngượng ngùng.






      May mà ở đây quá tối nên dù má có ửng đỏ cũng chẳng bị ai phát .






      “Nước cũ thần du, đa tình cười khéo giống, tóc mau trắng toát. Đời như mộng, chén sông thưởng nguyệt(**)”, khẽ đọc những câu tiếp theo, khẽ khàng quay đầu, cười tự giễu: “Trước đây có đóng bộ phim, nhân vật cũng câu này”.






      (*) Câu trích trong bài Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ của Tô Đông Pha, (bản dịch của Nguyễn Chí Viễn - Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, NXB Văn hóa Thông tin, 1996), nguyên văn chữ Hán là: Vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian, cường lỗ hôi phi yên diệt.






      (**) Những câu tiếp theo trong bài Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ của Tô Đông Pha, (bản dịch của Nguyễn Chí Viễn - Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, NXB Văn hóa Thông tin, 1996), nguyên văn chữ Hán là: Cố quốc thần du, đa tình ứng tiếu ngã, tảo sinh hoa phát. Nhân sinh như mộng, nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt.






      “Mạc Thiếu An?”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Những bộ phim có Dịch Văn Trạch thủ vai, đều xem hết, đương nhiên biết nhân vật này. Mạc Thiếu An là phim dân quốc, thành phố Thượng Hải ngập trong vàng son, Mạc Thiếu An là con cháu gia tộc hùng, Giai Hòa thậm chí còn có thể nhớ được là nhân vật do Dịch Văn Trạch thủ vai câu ấy trong cảnh quay nào.






      Dịch Văn Trạch nghiêng đầu nhìn , trong đôi đồng tử đen nhánh lộ những điểm sáng li ti, đẹp đến mức khiến người ta phải trố mắt nhìn: “Thích nhân vật này lắm sao? Mạc Thiếu An”.






      “Thích, em thích kiểu nhân vật trong sáng và có đạo đức, mẫu người đàn ông tự biết chừng mực khá hấp dẫn người khác”, Giai Hòa say sưa phân tích, “Mạc Thiếu An chính vì là kiểu người trong sáng, có đạo đức nên mới bị rơi vào hoàn cảnh ấy, mâu thuẫn rất nổi bật”.






      Dịch Văn Trạch cười thành tiếng, chậm rãi : “Ý là với tư cách khán giả xem phim, em có thấy thích ta ?”.






      Giai Hòa bị hỏi câu này mới phát mình lại mắc bệnh nghề nghiệp: “ ngại quá, bệnh nghề nghiệp lại tái phát đấy mà. Là khán giả xem phim…”, bắt gặp ánh mắt của , trong lòng vừa thầm oán nếu là nhân vật do thần tượng diễn đương nhiên ai cũng tốt rồi, vừa giả bộ điềm tĩnh cầm cốc rượu đỏ lên để che lấp ngượng ngùng của mình: “Rất thích, đặc biệt là cảnh ấy lên tàu trở về Trung Quốc”.






      Chính ở trong cảnh phim ấy, Dịch Văn Trạch mặc áo Tôn Trung Sơn, hướng ra biển lớn mà ngâm bài Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ.






      Thù nước hận nhà, tình cảm nam nữ, tất cả đều được trong bài từ này.






      Buổi tối khi về đến khách sạn, Kiều Kiều chui sang phòng Giai Hòa ngủ. Khắp người Kiều Kiều đầy mùi rượu, ấy mơ mơ màng màng nằm bò giường nhìn Giai Hòa cắm đầu gõ bàn phím: “Thần tượng của cậu cũng xịn đấy, đối xử với fan quá tốt”.






      Giai Hòa dán chặt mắt vào màn hình, thèm quay đầu lại: “Đương nhiên”.






      “Giám đốc bên tớ thích đánh bóng hình ảnh bằng tin đồn thị phi, chứ cảnh tượng hôm nay là tin quá hot luôn”, Kiều Kiều trề môi, hùng hồn phân tích: “Cậu thấy đấy, bộ phim về đời nhà Thanh lên sóng dạo gần đây, tin đồn đạo diễn với nữ chính nổi như cồn”.






      Giai Hòa đáp lời, cuộc tán gẫu với Dịch Văn Trạch tối nay cho ý tưởng kịch bản mới, nếu nhanh chóng ghi lại trôi tuột mất. Vì Kiều Kiều muốn ngủ nên Giai Hòa chỉ dám bật đèn bàn, chăm chăm nhìn màn hình, chớp mắt, gõ bàn phím cho tới khi được gần hai nghìn chữ mới coi như tạm xong, lúc ngẩng đầu lên mới thấy cổ mình mỏi nhừ.






      vươn vai, nhìn đồng hồ, chưa đến giờ, vừa lúc có thể mát xa chút đỉnh.






      Đoàn làm phim này rất ổn, mời tới ba chuyên viên mát xa theo đoàn, muốn mát xa chỉ cần cầu trước hai giờ sáng là thành vấn đề. Ngày mai có lịch quay, giờ này chắc mọi người đều ngủ, chuyên viên mát xa chắc cũng nghỉ. Giai Hòa nghĩ vậy bèn đứng dậy, chọc chọc Kiều Kiều mê man trong chăn: “Tớ mát xa tí nhé, tẹo nữa mở cửa cho tớ”.






      Kiều Kiều khẽ rên hai tiếng, chắc là nghe thấy, Giai Hòa lại lấy điện thoại của Kiều Kiều chuyển từ chế độ rung sang chế độ lượng to nhất mới an tâm rời khỏi phòng, dù sao cũng chỉ lại trong khách sạn nên cũng chẳng chú ý bề ngoài, chỉ mặc bộ đồ thể thao và đôi dép lê, nhanh chóng tới phòng mát xa, gõ cửa.






      lát sau, có người mở cửa, rèm cửa sổ được vén lên, đứng trong phòng có thể nhìn thấy rất ánh trăng sáng vằng vặc và từng mảng tuyết trắng xóa trong đêm.






      Hóa ra, tuyết rơi rồi.






      Khi thu ánh nhìn về, Giai Hòa mới phát chiếc giường mát xa phía trong có người nằm, bên cạnh người đó còn có áo khoác và mũ lưỡi trai.






      Người đó nghe tiếng người liền ngẩng đầu, mỉm cười, rồi giơ tay ra hiệu bảo đừng gì.






      Cả ba chuyên viên mát xa nam đều là người khiếm thị, nên trừ Giai Hòa ra, ai nhìn thấy ra hiệu. Giai Hòa sững sờ nhìn , hiểu ý là gì, nhưng vẫn rất biết phối hợp, lặng yên gì.






      “Nghe lần này diễn viên chính là Dịch Văn Trạch đấy”, chuyên viên mát xa cho Giai Hòa ra hiệu mời lên giường, lại tiếp tục với chuyên viên mát xa cho Dịch Văn Trạch: “ phải thần tượng của ông à?”.






      Người đứng cạnh Dịch Văn Trạch cười : “ phải thần tượng của tôi, mà là của con tôi”.






      “Thế đợi khi nào quay xong, nhờ người trong đoàn xin cho chữ kí?”.






      “Thôi”, người đó cười thà, hạ giọng: “Nghe con tôi , thần tượng của nó dạo này đau đầu việc li hôn, nên chắc chắn tâm trạng tốt, để lần sau vậy”.






      Hai người chuyện xong vài câu, lại im lặng tiếp tục công việc.






      Hóa ra là họ chuyện về






      Dịch Văn Trạch thấy hiểu ra chuyện, mới lại gục đầu xuống tiếp tục thư giãn.






      Lúc này, chuyên viên mát xa cho Giai Hòa tỉ mẩn đắp lên người chiếc khăn bông dài, bắt đầu khẽ khàng hỏi muốn mát xa chỗ nào mạnh tay chút, Giai Hòa chỗ cổ rồi vùi đầu xuống. Cảm giác này kì diệu, ràng trong phòng có rất nhiều người, nhưng những giao tiếp giữa với mình lại như thể có ai bên cạnh, rất tự nhiên như là bạn bè của nhau vậy.






      Trong lòng Giai Hòa thấy vô cùng ngọt ngào, cảm thán mãi thôi, hóa ra mình trở thành bạn bè với thần tượng.






      Cứ như thế, trong lúc được mát xa khoan khoái, Giai Hòa mơ mơ màng màng cảm giác như được quay về đêm hè năm mới mười mấy tuổi, tay ôm ván trượt đại lộ Đông Đơn, Bắc Kinh, tán gẫu cùng đám bạn, làm bạn với gió đêm hiu hiu thổi, thoải mái gì bằng. Trong lúc mơ màng, dường như có ai đó vỗ vai , hỏi có muốn về phòng ngủ , lười biếng từ chối rồi vùi đầu vào giấc ngủ say…

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khi tỉnh dậy, Giai Hòa thấy mình nằm trong phòng mát xa, người đắp chăn.






      Giai Hòa ngồi dậy mà đầu óc mụ mị, nhìn ra ngoài trời trắng xóa tuyết, bắt đầu cố gắng nhớ lại xem đêm qua mình ngủ thế nào, làm sao lại chuyển từ giường mát xa sang giường bên này, nhưng cuối cùng vẫn nhớ ra nổi.






      thầm đoán trong lòng, ba chuyên viên mát xa đều là người khiếm thị, chắc chắn là khó có thể bế mình lên giường này được, lẽ nào… vỗ mạnh cái lên đầu, thầm rủa mình hám giai.






      Ngồi lặng như thế lúc, mới xuống giường, xỏ dép ra gian ngoài.






      Cả ba chiếc giường mát xa đều trống, chuyên viên mát xa cũng về ngủ cả, giờ này còn chưa bắt đầu làm, chỉ có mình trong căn phòng trống trải. Giai Hòa nhìn điện thoại, mới hơn bảy giờ sáng, nghĩ biết Dịch Văn Trạch từ lúc nào cửa phòng phía sau bật mở, quay đầu lại thấy Dịch Văn Trạch đóng cửa lại.






      “Chào buổi sáng”, Dịch Văn Trạch chào hỏi rất đơn giản.






      “Chào buổi sáng…”. Giai Hòa nghẹn họng trố mắt nhìn , “Hôm nay phải quay à?”.






      Câu chào hỏi rất bình thường, nhưng tại thời điểm này, trong gian này, nó lại trở nên quá hư ảo…






      Dịch Văn Trạch đặt thẻ phòng lên mặt quầy bar: “Vì quay về sớm, coi như trốn việc ngày”.






      Giai Hòa khẽ cười, sau đó cũng chẳng nhớ mình những gì mơ hồ về phòng thay quần áo ấm, lên chiếc xe mà đoàn làm phim để lại. Kĩ thuật lái xe của Dịch Văn Trạch cực tốt, cũng rất thông thuộc đường ở Hoành Điếm nên nhanh chóng đưa tới nhà hàng kiểu Hồng Kông. Nhà hàng nằm con phố được sửa chữa, nên xe được vào, Dịch Văn Trạch buộc phải dừng ở ngã rẽ, Giai Hòa theo bước xuống, chân giẫm lớp tuyết mỏng, cẩn thận tránh vũng nước nhưng giày của vẫn dính bẩn.






      Đến trước cửa nhà hàng, Giai Hòa đứng miết đế giày thảm cửa hồi lâu vì sợ bùn tuyết dính ở đế giày làm bẩn nền nhà.






      Mãi đến lúc đế giày sạch, mới đẩy cửa bước vào, Dịch Văn Trạch chuyện với ông chủ nhà hàng bằng tiếng Quảng, cười cười nhìn Giai Hòa bước vào, rồi mới gật đầu với ông chủ nhà hàng, sau đó dẫn ngồi vào chiếc bàn ở góc trong cùng của nhà hàng. Lúc này trong nhà hàng cũng có vài bàn có người ngồi, Dịch Văn Trạch ăn mặc rất đơn giản, đầu lại đội mũ lưỡi trai nên bị ai nhận ra.






      “Mì gõ?”, Dịch Văn Trạch hỏi.






      “Vâng”. Bụng đói meo, hôm nay lại có tuyết, ăn bát mì gõ quá tuyệt.






      “Mì xá xíu”. Dịch Văn Trạch chọn xong, ông chủ nhà hàng vừa cười cười ghi lại, vừa trêu “chung tình”, mãi chỉ thích khẩu vị.






      Sao lại… có sở thích giống mình thế nhỉ.






      Giai Hòa nhất thời khựng lại, mì xá xíu đúng là món mình thích, nhưng nếu mình chọn giống liệu có lộ liễu quá ? bắt đầu chăm chăm nhìn thực đơn, lần đầu phát ra điều bất tiện khi tiếp cận thần tượng của mình, đến cả ăn bữa sáng cũng phải e dè thế này.






      “Mì xá xíu ở đây làm ngon lắm”, Dịch Văn Trạch nhìn , gợi ý: “Em thử xem”.






      Giai Hòa vội vàng gật đầu, thở phào nhõm.






      “Uống gì?”.






      “Cafe, Espresso”, vội .






      “Xem ra em rất buồn ngủ”, Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn thực đơn, “Sáng sớm thế này uống thứ đó tốt cho dạ dày đâu, người uống Espresso thấy Breve và Mocha hơi nhạt, uống Con Panna có lẽ hợp hơn”.






      Chu đáo quá…






      Xém chút nữa là Giai Hòa nước mắt tràn mi.






      Lúc mì được bưng lên, điện thoại của bỗng đổ chuông, tên hiển thị là Kiều Kiều, lúc này tim Giai Hòa đập thịch tiếng, sực nhớ tới lời dặn dò của mình với Kiều Kiều tối qua. vội vàng nhấc máy, Kiều Kiều ở đầu bên kia bắt đầu bắn liên thanh: “Tớ bảo, cậu với Dịch Văn Trạch biến đâu rồi hả?”.






      “Tôi ăn sáng, tẹo nữa về khách sạn bàn chuyện đề cương giới thiệu nhân vật sau nhé”, Giai Hòa giả vờ giả vịt.






      “Khốn kiếp”, Kiều Kiều cười cười mắng, “Đừng có giả vờ giả vịt nữa , đến xe của đoàn mà hai người cũng lái mất”.






      Giai Hòa “ừ” hai tiếng, cầm đũa chọc chọc bát mì, liếc trộm Dịch Văn Trạch.






      cầm cốc trà chanh lên, uống ngụm.






      “Thôi được rồi, được rồi”, Kiều Kiều cười giễu, “Cậu lo lắng cái gì, tớ định nhờ cậu mang về cho tớ cốc trà nóng, thấy cậu mất hồn mất vía thế này, thôi vậy, tớ đành tự pha Nestle uống vậy”. xong, Kiều Kiều rất biết điều cúp máy luôn.






      Giai Hòa đặt điện thoại lên mặt bàn, bắt đầu ăn mì, thấy Dịch Văn Trạch có vẻ vội quay về, hơi cúi đầu nhìn điện thoại, cũng dám ăn quá nhanh, mãi đến lúc trong nhà hàng chỉ còn vài ba người khách, mới buông đũa.






      Li cafe chỉ còn lại chút xíu, Dịch Văn Trạch vẫn ngồi nhìn điện thoại, từ góc độ này có thể nhìn hàng mi của , ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, góc nhìn lại vừa chuẩn khiến Giai Hòa nhìn người ngồi trước mặt mình mà có cảm giác như ngắm ảnh poster, thực mê đắm. Giai Hòa thầm cảm thán hồi, mới chợt nhận ra mình hơi mất lịch , vội cúi đầu tiếp tục khuấy li cafe nguội ngắt.






      “Xin lỗi, họ đợi phản hồi kịch bản phim mới từ ”, Dịch Văn Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy Giai Hòa cứ khuấy mãi li cafe, liền gọi ông chủ nhà hàng đem li khác tới, đặt trước mặt Giai Hòa, ý bảo đổi li mới.






      Từng giây từng phút trôi qua, Giai Hòa cảm thấy còn mệt mỏi hơn cả khi đóng phim, nhưng lại dám mở miệng chúng ta về thôi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc Giai Hòa ngồi lặng im điện thoại lại đổ chuông, cứ tưởng Kiều Kiều gọi đến, nhưng hóa ra lại là con quỷ đòi mạng khác. nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng lười nhác của Tiêu Dư: “ phải chứ, tớ chỉ định gọi thử xem thế nào mà cậu lại nghe…”.






      Giai Hòa rầu rĩ đáp: “ ăn sáng”.






      “Bắc Kinh có tuyết rồi, Thượng Hải có chưa?”.






      Nỗi buồn bực trong lòng Giai Hòa càng tăng: “Tớ ở Hoành Điếm cùng đoàn phim”.






      “Phim của ai?”.






      Giai Hòa chột dạ nhìn Dịch Văn Trạch, dám tên , chỉ dám tên nữ chính.






      “Chính là người đẹp cặp kè với bạn trai cũ của cậu đấy hả?”, Tiêu Dư cũng ăn nên chẳng tiếng, “Nhìn ngoài đời có đẹp ?”.






      Đấy, tin đồn bay xa được ngàn bốn trăm cây số rồi.






      Giai Hòa thở dài: “Đẹp, rất đẹp, chuyện chính , cậu gọi cho tớ làm gì?”.






      “Được rồi, biên kịch đại nhân”, Tiêu Dư ở đầu bên kia cười thành tiếng, “Khách hàng của tớ làm bên mĩ phẩm, muốn tìm nữ minh tinh hạng nhất làm gương mặt đại diện, tìm vô khối công ti quản lí, nhưng minh tinh hạng ba cũng chẳng mời được chứ gì đến hạng nhất, hình như các nữ minh tinh đều kí hợp đồng với các hãng mĩ phẩm hết rồi”.






      Giai Hòa kẹp điện thoại bên tai, bắt đầu thêm đường sữa: “Thế nên sao?”.






      “Thế nên tớ tìm cậu xem giúp, xem có người đẹp nào rảnh rỗi bảo tớ, ví dụ như nghe ngóng xem có ai sắp hết hạn hợp đồng , tớ lập tức đến kí”.






      “Chuyện này cậu nên tìm Kiều Kiều ấy, tìm tớ cũng vô ích thôi, nó ở bên sản xuất nên quen biết nhiều minh tinh”.






      “Nó bảo tớ tìm cậu mà”, bên kia lập tức ca thán phân minh, “Tớ mới chuyện với nó xong, nó bảo cậu dạo này thân với Dịch Văn Trạch, chuyện này với cậu chỉ là chuyện , ầy, mà tớ cũng quên mất, làm sao cậu lại thân được với thần tượng thế, nghe như tiểu thuyết ngôn tình ấy…”.






      Đầu dây bên kia cứ thao thao bất tuyệt, Giai Hòa bên này tím tái mặt mày, liếc Dịch Văn Trạch cái, rồi nhịn nổi húng hắng ho: “Thôi thôi , có chuyện gì tí tớ về rồi tiếp”. xong, Giai Hòa lập tức ngắt máy, rất quyết đoán tắt điện thoại, chỉ mong được yên tĩnh chút.






      Trong lúc Giai Hòa còn bực bội, Dịch Văn Trạch ngẩng đầu nhìn : “Sao thế?”.






      buột miệng : “ người bạn của em muốn tìm nữ minh tinh làm gương mặt đại diện cho hãng mĩ phẩm, nhưng tìm được ai”.






      chỉ thuận miệng vậy, ngờ người ngồi trước mặt lập tức nhấc máy lên, gọi về công ti quản lí, đại ý hỏi công ti quản lí có ai sắp hết hạn hợp đồng báo lại cho câu.






      cầm chiếc iPhone màu đen tay, ngón giữa khẽ gõ lên điện thoại, phát ra thanh nhè có tiết tấu.






      Giai Hòa hơi cúi đầu, uống liền hai ngụm cafe, nghe nhịp điệu khẽ phát ra từ ngón tay mà thấy tim mình cũng đập rộn ràng theo. cúi đầu nhìn menu bàn, thanh kính dày kẹp ở phía menu có vài vết xước , nhưng rất sạch , đọc thầm cái tên, nhưng đầu óc trống rỗng, muốn với cần phiền phức thế đâu, nhưng lại mở miệng được lời nào.






      lúc sau, Dịch Văn Trạch mới cảm ơn, rồi cúp máy: “Hợp đồng của Thiên Sở sắp hết hạn, nếu bạn em muốn, có thể gọi quản lí của ấy đến bàn bạc”.






      Giai Hòa suýt đánh rơi thìa, quên mất rằng, Dịch Văn Trạch và Thiên Sở là cùng công ti quản lí.






      “Có điều, nay có vài công ti cũng muốn kí hợp đồng với Thiên Sở, vị trí đẳng cấp của ấy khá cao, vậy nên nếu bên mĩ phẩm của bạn em có thương hiệu quốc tế dễ được kí hơn, còn nếu chỉ là sản phẩm nội địa chỉ có thể dựa vào mức phí đại diện mới mong kí được hợp đồng với ấy thôi”. Dịch Văn Trạch bình tĩnh , từ biểu cảm đến giọng đều lộ ra chút khác thường nào.






      Giai Hòa vâng vâng mấy câu, tiếng như nghẹn lại trong cổ họng: “Vâng, để em hỏi lại”.






      “Em ăn xong chưa?”. Dịch Văn Trạch cầm điện thoại lên.






      Giai Hòa gật đầu, buông đũa xuống, ra vẻ có thể được rồi.






      Dịch Văn Trạch cười tươi hơn chút rồi đứng dậy ra quầy thanh toán, đúng lúc này bị hai người ngồi ở gần cửa nhận ra, họ cúi đầu bàn bạc với nhau vài câu, đột nhiên đứng dậy, hăng hái chạy tới xin chụp cùng kiểu ảnh, nhưng ngờ bị mỉm cười từ chối. vừa rút tiền từ trong ví ra, vừa mình ăn cùng bạn nên tiện chụp ảnh. Lúc thế, vừa hay Giai Hòa lại tới ngay cạnh, kia lập tức quắc mắt nhìn chăm chăm đúng ba giây.






      Lúc về đến khách sạn, Kiều Kiều vẫn cuộn chăn ngủ, Giai Hòa nhìn cái mặt ngủ mê mệt của ấy mà phát hỏa, túm lấy góc chăn, kéo mạnh, hơi ấm trong chăn lập tức bay thốc ra ngoài, người nằm giường giật mình bật dậy: “Điên à! Hôm nay khó khăn lắm tớ mới được ngủ nướng đấy!”.






      “Hai người các cậu cấu kết với nhau, hại tớ thảm hại thế này, vậy mà còn ngủ được hả?”. Giai Hòa biết kìm nén ban sáng còn, bây giờ chỉ còn Giai Hòa sắp phát điên.






      “Đây là tớ tạo cơ hội giúp cậu chứ bộ”, Kiều Kiều giật chăn lại, vội vàng cuộn tròn thành cái bánh ú: “Sao rồi, ấy có giúp cậu ?”.






      “Thiên Sở”, Giai Hòa nghiến răng : “Thiên Sở sắp hết thời hạn hợp đồng đại diện”.






      Kiều Kiều đứng hình lúc, lẩm bẩm: “Thiên Sở á? nhầm đấy chứ”.






      “Cậu nghe biết vậy thôi, đừng có với Tiêu Dư đấy”. Giai Hòa vứt chiếc áo lông vũ lên giường, đẩy Kiều Kiều ra rồi chui vào chăn.






      “Cậu ngốc thế, tất nhiên phải chứ, hơn nữa còn phải cật lực xúc tiến”, Kiều Kiều liếc nhìn , “ có lòng em có dạ, cậu sợ cái quái gì? Dịch Văn Trạch đồng ý giúp cậu bàn chuyện làm ăn với Thiên Sở như vậy, chắc chắn là đối đãi đặc biệt với cậu, tự dưng cậu lại rằng cho qua, còn ra thể thống gì nữa? Đó là thần tượng của cậu đấy”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa nhắm mắt ngủ, thèm quan tâm tới lời Kiều Kiều .






      Lúc này Kiều Kiều mới định thần lại, lập tức giật chăn của Giai Hòa: “Mới có đêm mà ấy đồng ý giúp cậu tìm Thiên Sở chụp quảng cáo, mau, hai người làm chuyện gì rồi hả?”.






      “Chỉ có mình tớ ngủ lại phòng mát xa thôi”. Giai Hòa nộ khí xung thiên, xém chút nữa là tới cực điểm.






      “Thôi , hôm qua nửa đêm tớ tỉnh dậy”, Kiều Kiều nhìn như , “ thấy cậu trong phòng tớ liền tìm cậu, cậu đoán xem tớ nhìn thấy gì?”.






      Giai Hòa nghe Kiều Kiều vậy bỗng chột dạ, sắp xếp từ ngữ để chối bay mọi loại tin đồn thất thiệt điện thoại reo.






      tức tối nhấc điện thoại, “a lô” tiếng, đầu dây bên kia có vẻ im lặng, chỉ nghe giọng rất quen thuộc cất lên: “Chào , tôi là Thiên Sở”.






      Các cuộc gọi đến hôm nay đúng là cuộc sau “giật gân” hơn cuộc trước.






      Giai Hòa giữ điện thoại, sau mấy giây hiểu ra mới : “Chào ”.






      Kiều Kiều nhe nanh múa vuốt, làm động tác hỏi ai gọi thế, Giai Hòa ra hiệu im lặng rồi bước xuống giường.






      gì tôi lại tưởng mình gọi nhầm số”, Thiên Sở nhàng : “Tôi gọi thế này có chút đường đột, lẽ ra nên để quản lí liên hệ với , nhưng lại là bạn của A Trạch, nên tôi nghĩ mình đích thân gọi hay hơn”.






      Giọng ta nghe rất êm tai, Giai Hòa vốn nghĩ ta cũng chỉ như những ca sĩ khác, thể sống thiếu cái phòng thu , nhưng chỉ nghe cuộc điện thoại này, chợt nhận ra lí do vì sao Thiên Sở lại nổi tiếng nhanh đến vậy, chỉ là biết lợi dụng mối quan hệ và tin đồn cách thông minh, bản thân ta cũng có năng lực.






      ngại quá”, Giai Hòa bước vào phòng tắm, nhanh tay khóa cửa lại, “Chắc Dịch với rồi, bạn tôi muốn giúp khách hàng tìm gương mặt đại diện cho hãng mĩ phẩm, nên nhờ tôi giúp, ngờ lại có thể liên hệ được người nổi tiếng như , nên tôi nhất thời thể tin nổi”.






      Thực ra, điều thực làm Giai Hòa ngờ tới là vừa ăn sáng với thần tượng xong vợ cũ của lại gọi điện tới.






      giống lúc ngồi nghiến răng nghiến lợi đọc weibo, Giai Hòa rất bình tĩnh, xem ra mấy năm làm biên kịch cũng uổng, ngoài việc có chút bất thường khi đối diện với thần tượng ra, những minh tinh khác dù có nổi tiếng đến mức nào nữa đối với cũng chỉ là người qua đường mà thôi.






      Thiên Sở im lặng giây lát: “Tôi đưa số của cho quản lí, nếu có thể, rất hi vọng được hợp tác”. ta đột nhiên “Xin lỗi” rồi dừng lại, hình như có người bên cạnh thầm với ta điều gì, vì điện thoại bên kia bị bịt lại nên Giai Hòa nghe họ gì.






      Giai Hòa kiên nhẫn chờ đợi, nhìn vào tấm gương lớn trong phòng tắm, giữ cho mình tỉnh táo.






      Tình tiết quá kinh điển, đến người tự xưng là nhà biên kịch kinh điển như cũng chịu nổi…






      lát sau, ta mới bỏ tay ra khỏi điện thoại, tiếp tục : “Bình thường là chị Mạch liên hệ với tôi, ngờ lần này A Trạch đích thân gọi điện”, ta thêm, chỉ cười tiếng, rồi tiếp: “Trong tuần này tôi đến Hoành Điếm chuyến, mọi người hẹn nhau ăn bữa cơm”.






      Giai Hòa “Được”, rồi liên tiếp cảm ơn, đầu dây bên kia chắc có việc bận nên cũng gì thêm. Cúp máy rồi, Giai Hòa mới thở hơi đánh thượt, vuốt ngực để trấn tĩnh lại, nhưng đột nhiên nghĩ tới vấn đề, tuần này tới Hoành Điếm? Gặp thần tượng? Lẽ nào ta muốn gương vỡ lại lành?






      Đầu Giai Hòa đầy những thắc mắc, bị trí tưởng tượng có phần phong phú quá mức làm cho đờ đẫn, người ngoài cửa đợi thêm được nữa, bắt đầu gõ cửa giục giã: “Mở cửa mở cửa”.






      Giai Hòa vừa mở cửa, cái mặt của Kiều Kiều nhao ngay vào, nhìn cười hì hì: “Ai thế, lại còn trốn trong nhà tắm nghe nữa”.






      “Thiên Sở”, Giai Hòa thà bẩm báo.






      Kiều Kiều chớp mắt, lại chớp mắt thêm cái nữa: “Truy kích từ xa à? Hai người, rốt cuộc ai là tình địch của ai vậy?”.






      Giai Hòa xém chút thổ huyết: “ về chuyện làm đại diện nhãn hiệu mĩ phẩm mà, với lại, ta tuần này đến Hoành Điếm”.






      “Hoành Điếm?”, Kiều Kiều nheo mắt, “Quay phim à? Để chiều tớ bảo Tiểu u kiểm tra xem”.






      Giai Hòa tin, lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Dư, đầu bên kia vừa nghe tin la hét ầm ĩ, rồi liên tục truy hỏi Giai Hòa xem có phải làm gì mờ ám với thần tượng rồi , đợi Giai Hòa hết, Tiêu Dư lập tức đưa ra kết luận, nhờ Giai Hòa dùng mĩ nhân kế xin cho mình số tấm ảnh có chữ kí của Dịch Văn Trạch, đề phòng sau này nhỡ có lúc thất nghiệp mang những bức ảnh đó ra bán…






      Giai Hòa dở khóc dở cười ngắt lời Tiêu Dư, xong thông tin là lập tức ngắt điện thoại, nằm ụp xuống giường. Chiếc chăn vẫn còn hơi ấm, vùi đầu vào đó nghe tiếng Kiều Kiều vẫn truy hỏi bên tai, kiên quyết giả chết.






      “Được”, Kiều Kiều hằn học nhìn , “Cậu chứ gì, thế tớ cũng còn lâu mới tối qua tớ nhìn thấy gì nhé”, ấy vừa vừa mặc quần áo vào, nhặt tờ thông báo dưới khe cửa lên đọc, “Cậu đừng có mà năn nỉ tớ”.






      Giai Hòa hít hơi dài, tiếp tục giả chết.






      lâu sau Kiều Kiều cho Giai Hòa biết, đúng là Thiên Sở đến đây đóng phim, ta bắt đầu nhảy sang lĩnh vực khác rồi.






      Giai Hòa cứ nghĩ đến chuyện này là lại ngăn nổi ý nghĩ muốn nhìn thấy chút manh mối gì đó qua sắc mặt Dịch Văn Trạch, cuối cùng chỉ có thể ngồi mà cảm thán, thần tượng vẫn là thần tượng, bình tĩnh hóa thánh luôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :