1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngòi bút đen hạ nền giấy Tuyên Thành màu trắng tuyết, thoáng cái nền giấy trắng nhuộm những vệt đen, hàng chữ lên như mây bay nước chảy.






      Giai Hòa thuộc nằm lòng “hồ sơ minh tinh” của Dịch Văn Trạch, từ những bài hát thích cho đến động vật ghét, nhưng lại hề biết biết viết chữ bằng bút lông, bỗng vô cùng tò mò muốn nhìn xem chữ viết trông thế nào. Đúng lúc này, vừa hay nhân viên phục trang gọi Dịch Văn Trạch thay đồ diễn, Giai Hòa nhân cơ hội lén bước tới bên chiếc bàn, nhanh mắt liếc qua những chữ viết, tim đập mạnh.






      Từng chữ cứng cáp, nét bút chắc nịch, chính là lời tỏ tình của nam chính với nữ chính trong kịch bản, cũng chính là câu mà tâm đắc nhất:






      Ta chẳng sợ nhớ lại, chỉ sợ quá muộn, khi nắm tay, bao giờ phản bội.






      “Chữ đẹp đấy”. Kiều Kiều sấn đến bên cạnh , thò đầu vào ngó cái.






      “Tất nhiên”, Giai Hòa khẽ .






      tồi chút nào”, Kiều Kiều liếc nhìn Dịch Văn Trạch đứng chuyện về kịch bản với đạo diễn, “Mỗi tội bị ngâm trong hũ hai mươi năm nay, nên cũng coi như là cây dưa muối có tố chất”.






      “Cậu đừng có dùng cây dưa muối để miêu tả thần tượng của tớ nữa được hả?”, Giai Hòa nhìn Kiều Kiều bằng ánh mắt khinh bỉ.






      “Bí từ mà, tớ có phải nhà biên kịch đâu”, Kiều Kiều cầm tờ giấy Tuyên Thành ấy lên, cười cười với Dịch Văn Trạch: “ Dịch ơi, cho em tờ giấy này nhé?”.






      Dịch Văn Trạch nghe tiếng Kiều Kiều gọi, bèn quay lại nhìn, gật đầu chào hai người rồi : “Tiện tay viết ấy mà, em thích cứ lấy ”.






      Kiều Kiều cười tươi rói, cố ý cảm ơn bằng tiếng Quảng, lập tức gập đôi tờ giấy lại và đưa cho Giai Hòa.






      Mọi người đều nhìn chằm chằm, Giai Hòa hóa đá.






      Đúng lúc Giai Hòa băn khoăn lưỡng lự, cầm ổn, mà cầm cũng xong, Kiều Kiều kéo túi của , nhét tờ giấy vào.






      Phó đạo diễn ngồi bên vui vẻ nhìn, tiện miệng : “Kiều Kiều, cậy quyền tư lợi cá nhân nhé, mang cả fan vào phim trường nữa”. Kiều Kiều a lên tiếng, vỗ vỗ vai Giai Hòa: “Phó đạo diễn, đây là biên kịch mà”.






      Danh tiếng thế là đời rồi…






      Giai Hòa đành cam chịu, chào hỏi hai vị đạo diễn, cảm giác như trong túi mình đựng quả bom hẹn giờ, thể ở lại đây thêm nữa… gượng cười, bực bội giật áo của Kiều Kiều rồi ném trả cho ấy ánh mắt “cậu chết với tớ”.






      Kiều Kiều biết điều tắt ngóm ý đồ giới thiệu Giai Hòa với tất cả mọi người, cười ha ha phải xem phim trường khác thế nào, rồi kéo Giai Hòa ra ngoài.






      Mãi tới khi tấm rèm đen buông xuống, Giai Hòa mới ngẩng mặt kêu trời.






      Suốt ngày tới hóng hớt góp vui, lẽ ra nên sớm nghĩ được rằng, ngay từ buổi họp báo ra mắt đoàn làm phim bộ phim này trở thành vũ đài khiến hình tượng của sụp đổ.






      Nhưng cùng Kiều Kiều ra ngoài rồi, Giai Hòa phải lòng vòng chút cho có, hai người đuổi khéo tài xế xuống để tự lái xe , sang thăm cả khu phim trường khác. Giai Hòa vì muốn quay lại để gặp chuyện khó xử nữa nên cứ dùng dằng muốn , hai người lại đến phim trường khác rồi ở đó cả buổi chiều. Mãi đến tối, khi mưa đông lất phất rơi, bầu trời u ám, Kiều Kiều mới trả lời cuộc điện thoại, ấy buổi quay phim hôm nay rất thuận lợi, nghỉ sớm nên rủ Giai Hòa cùng ăn.






      Từ khi vào đoàn làm phim, đây là lần đầu ăn cùng đoàn, Kiều Kiều đặc biệt chọn quán khá lớn, chưa xuống xe thấy ở đại sảnh có nhóm người chuyện rôm rả với nhau, ngừng chỉ trỏ thực đơn, nhìn những gương mặt nam thanh nữ tú “chất lượng tuyệt đỉnh” kia liền biết chắc đây là đoàn làm phim khác cũng đến Hoành Điếm quay phim.






      Dịch Văn Trạch thay đồ diễn, chỉ mặc bộ đồ thể thao rất đơn giản, vừa bước xuống xe liền trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.






      Những nữ diễn viên trẻ ở trong đại sảnh lập tức nhìn chằm chằm qua lớp cửa kính, sắc mặt hưng phấn, cúi đầu bàn tán. Tâm trạng tuột dốc của Giai Hòa cả chiều nay cuối cùng cũng được kéo lên nhờ những ánh mắt sùng bái lộ liễu kia, nhìn xem, fan của Dịch Văn Trạch ở khắp mọi nơi, mình cũng đâu phải lạc loài…






      Dịch Văn Trạch rất ung dung, vừa khẽ gọi điện cho quản lí, vừa thuận tay mở cửa kính cho Giai Hòa.






      “Cảm ơn”, .






      Dịch Văn Trạch cười, nhanh chóng cúp máy, trợ lí A Thanh ở phía sau giúp giữ cửa để hai người trước sau bước vào đại sảnh.






      “Thích ăn gì?”. dừng lại trước bảng thực đơn, xem xét kĩ càng.






      “Bánh bao nhân thịt”, Giai Hòa căng thẳng nên buột miệng luôn tên món đặc sản ở Hoành Điếm này.






      Thực ra, mình thích ăn thịt mà…






      Dịch Văn Trạch gật đầu, gọi hai suất.






      Dịch”, Kiều Kiều chạy lại, chỉ lên lầu, “Để em gọi đồ cho, hai người lên trước ”. xong, ấy còn huých vai Giai Hòa. Giai Hòa lườm ấy cái, thấy kiểu cười này của Kiều Kiều là kiểu cười tú bà.






      Khi hai người bước vào phòng đặt trước, mọi người cười rôm rả, lại ngẫu nhiên về chuyện chưa chọn xong diễn viên. Giai Hòa cố ý nhảy tới ngồi cạnh Tiểu u, thấy Dịch Văn Trạch ngồi ở phía đối diện, lòng mới nhõm trở lại. Kiểu diễn viên chỉ có , hai câu thoại ấy, cứ đến công đoàn diễn viên tìm là được thôi, ngay cả Tiểu u cũng chán chẳng buồn nghe, nhưng Giai Hòa lại rất có hứng thú chăm chú ngồi nghe.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dù sao cũng là câu chuyện mình viết ra, nên với từng nhân vật, dù là nhân vật nha hoàn cũng rất quan tâm.






      Mấy người cười rôm rả tự nhiên ngưng bặt, phó đạo diễn chăm chú quan sát Giai Hòa rồi như thể mọi việc được quyết định: “ là, biên kịch của chúng ta rất thích hợp đấy, chỉ có hai cảnh thôi, chắc vấn đề gì”.






      Giai Hòa uống ngụm trà, lập tức “ừng ực” nuốt vội xuống: “Em làm được đâu, cứ đứng trước máy ảnh là mặt em đơ ra rồi, chứ gì đến đứng trước máy quay”.






      Mới chú ý chút mà sao đến mình thế này? Công đoàn diễn viên có bao nhiêu xinh đẹp sẵn sàng trực chiến mà sao lại bắt tội mình thế này? Giai Hòa đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Kiều Kiều vừa ngồi xuống ngay cạnh.






      “Gọi nhiều, mọi người ăn tạm nhé”, Kiều Kiều vuốt tóc, định mò tay lấy điện thoại mới nhận thấy ánh mắt cầu cứu của Giai Hòa, hạ giọng hỏi: “Sao thế?”.






      “Có vai diễn, mãi chọn được diễn viên, nên muốn biên kịch làm diễn viên bất đắc dĩ”. Tiểu u nhìn Giai Hòa vẻ thông cảm, với người có năng khiếu diễn xuất việc này đúng là cực hình.






      Kiều Kiều cười tít mắt, hiếm khi thấy ấy thèm quan tâm tới tin nhắn trong điện thoại như lúc này: “Được đấy, được đấy, vai gì?”.






      tiểu thiếp của nam chính”, phó đạo diễn rất nhiệt tình chêm vào.






      Kiều Kiều cười hả hê: “Em nhớ nam chính lấy N vợ, nhưng đều lạnh nhạt, chỉ lòng nữ chính, đúng ? Rất có thách thức”.






      Giai Hòa lần nữa tuyệt vọng. nhờ nhầm người rồi.






      Lúc này nhân viên nhà hàng lần lượt mang đồ ăn lên, mặt bàn kính xoay đầy những đĩa thức ăn bốc khói, xoay vòng vòng trước mắt Giai Hòa. Phó đạo diễn lấy bật lửa ra, châm thuốc cho mình, rồi dùng tay che lửa đưa tới trước mặt Dịch Văn Trạch, tiện miệng : “ Dịch thấy thế nào?”.






      Dịch Văn Trạch xoay bàn ăn, đĩa bánh bao nhân thịt vừa khéo dừng ngay trước mặt Giai Hòa, lúc đó mới châm thuốc từ bật lửa của phó đạo diễn, ngẫm nghĩ lát, : “Tôi thấy rất ổn”.






      Có hai loại người mà phụ nữ thể từ chối, là người , còn hai… đương nhiên là thần tượng.






      Cả buổi ăn uống, Giai Hòa vì thể từ chối chăm sóc của thần tượng mà ăn hết nửa đĩa bánh bao nhân thịt, cũng chính từ đây “đánh trận mà vang danh giang hồ”, làm ba tháng sau đó “được chăm sóc”, ngày nào cũng ăn bánh bao nhân thịt. Đương nhiên, cũng chính vì câu “Tôi thấy rất ổn” của Dịch Văn Trạch mà chẳng dám thêm lời nào, nhận luôn vai diễn mà ai cũng ghét kia.






      Tối khuya, Giai Hòa ngồi xem kịch bản mình viết, mới bắt đầu thấy khinh bỉ bản thân, sao mình có thể viết ra con ác nữ đầy oán hận trong lòng như thế này cơ chứ.






      Thực ra rất đơn giản, tổng cộng có hai cảnh:






      Cảnh thứ nhất, từ xa u uất quan sát nam nữ chính.






      Cảnh thứ hai, hạ độc con trai bảo bối của nữ chính, bị nam chính phát liền lập tức khóc như hoa lê trong mưa.






      Lúc viết là rất hưng phấn, đến khi đổi lại là mình diễn câu chuyện lại hoàn toàn khác.






      Sáng hôm sau, ngồi trong phòng hóa trang với gương mặt trang điểm màu khói rất mốt, buồn ngủ đến mức đầu óc đặc quánh. Chuyên viên trang điểm ngừng quan sát gương mặt , khen “cũng được đấy” như , rồi dùng đủ loại cọ bôi bôi trát trát lên mặt .






      “Cậu cũng biết ưu ái bản thân đấy”, Kiều Kiều ngồi bên cạnh, lật cuốn kịch bản, “Hai cảnh quay đều cùng bối cảnh, chỉ cần ngày là quay xong”.






      Giai Hòa thể ngoảnh đầu lại, oán thán: “Lúc viết tớ có biết là mình diễn đâu”.






      “Tham vừa thôi”, Kiều Kiều giả bộ an ủi, “Kiểu nhân vật xấu xa thế này dễ được người xem nhớ nhất đấy, có khi cậu lại nổi tiếng chỉ sau vai diễn này ấy chứ, nhớ phải mời tớ làm quản lí cho cậu đấy, mối ngon để người ngoài”.






      Giai Hòa im lặng, thèm bận tâm tới Kiều Kiều nữa.






      Chuyên viên trang điểm cười ha ha, an ủi: “Đừng quá căng thẳng, diễn vai quần chúng đơn giản mà, hồi làm chuyên viên trang điểm cho phim Thần thoại, tôi cũng diễn vai cung nữ đấy, đứng ngay sau Kim Hee Sun”.






      Giai Hòa mỉm cười lịch , lại tiếp tục ngồi ôm vết thương lòng.






      “Chỉ vì cậu mà tớ phải ở lại Hoành Điếm thêm ngày đấy”, Kiều Kiều lắc lắc chiếc điện thoại tay, ghé vào tai thầm: “Đến trai Đài Loan mà tớ cũng thèm quan tâm, chỉ lo cậu căng thẳng thôi đấy”.






      cho cậu leo cây tới hai mươi mấy lần mà cậu vẫn chưa sáng mắt ra hả?”.






      Kiều Kiều mở điện thoại, viết dòng chữ rồi đưa cho Giai Hòa xem: Hôm qua ấy viết weibo là “ đơn mình”, ràng là nhớ nhung tớ.






      Giai Hòa cầm lấy điện thoại của Kiều Kiều, xóa dòng chữ ấy , viết dòng khác: Cậu cũng biết tự sướng đấy.






      Kiều Kiều nhún vai, lại viết: Nếu tớ có thể tìm được người đàn ông vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lại chung thủy, tớ hết thích ấy.






      Giai Hòa nháy mắt, dùng khẩu hình ra ba chữ: Dịch Văn Trạch.






      Kiều Kiều cười phá lên: “Cậu thôi , tớ là người rất có nguyên tắc, bao giờ sờ mó động chạm vào đồ của bạn bè đâu”.






      Giai Hòa trừng mắt, suýt chút nữa làm mascara chưa khô lem lên mí mắt.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cảnh này diễn cùng hai nhân vật chính, Liêu Tịnh vừa thấy lên xe lên tiếng khen ngay. Giai Hòa ngồi đối diện nữ chính, nghĩ đến việc hôm nay mình phải u uất nhìn ta, rồi lại phải hại “con” của ta, trong lòng bối rối vô cùng, tự dưng thấy thực khâm phục những người làm nghề diễn viên, nhập vai diễn xuất như , phút trước vừa ngồi trước màn hình uống trà sữa với nhau, phút sau đứng trước ống kính bộc bạch thâm tình, phải công việc mà người thường có thể làm được.






      Dịch Văn Trạch nhắm mắt nghỉ ngơi, Kiều Kiều tiếp tục điên cuồng nhắn tin, nhân tiện đăng bài mới lên weibo.






      Giai Hòa bị hành động ấy của Kiều Kiều nhắc nhở, cũng nhấc điện thoại lên, bắt đầu vào mấy trang tin tức đọc, tiện thể mò vào xem weibo của Dịch Văn Trạch. Tình hình vẫn vậy, từ khi bắt đầu có tin về Thiên Sở, weibo của Dịch Văn Trạch vẫn có gì mới. Nhưng những dòng bình luận ở phía dưới dồn lên tầng tầng lớp lớp, toàn là bình luận của fan, vốn hết cơn tức tối mấy ngày nay, nhưng bị bình luận của mấy nghìn chị em cùng chung kẻ địch kích động, lại bắt đầu tức thay cho Dịch Văn Trạch.






      Ma xui quỷ khiến thế nào, lại nhanh tay lập tài khoản mới, để lại câu bình luận: Thần tượng, em ủng hộ !






      Viết xong, chột dạ nhìn sang Dịch Văn Trạch, vừa hay bị Kiều Kiều bắt gặp, ngay lúc sau, Kiều Kiều gửi tin nhắn đến: Nhìn trộm có tội!






      Giai Hòa lườm Kiều Kiều cái, rằng tắt tin nhắn .






      Bỗng nhiên thấy vô cùng tò mò, bèn gõ tên Thiên Sở, vào weibo của ta nghe ngóng.






      giống như những bình luận “trăm người ý” như weibo của Dịch Văn Trạch, bình luận ở đây loạn xạ hết cả, có lời cổ vũ động viên từ fan của Thiên Sở, có lời chửi rủa loạn xạ từ fan của Dịch Văn Trạch, còn có cả nghi hoặc từ fan của ca sĩ nổi tiếng người Đài Loan kia nữa.






      Đổi lại, Thiên Sở có vẻ thèm quan tâm, ta vẫn như thường, hoặc cập nhật những thông tin mới nhất liên quan đến mình, hoặc đăng vài bức ảnh chụp khi thu , hoặc mập mập mờ mờ than thở đơn. Giai Hòa vừa lướt xem vừa khỏi thán phục, weibo đúng là nơi quá tốt để đánh bóng tên tuổi, Thiên Sở và những người đứng sau ta cũng quá giỏi lợi dụng tin đồn.






      Dịch Văn Trạch bị động từ đầu tới cuối, quá ư đàn ông, gây bất cứ trở ngại gì cho Thiên Sở.






      “Loại trơ trẽn”, A Thanh chuyện với Kiều Kiều, quay lại nhìn thấy những thứ điện thoại Giai Hòa liền hạ giọng chửi.






      Dịch Văn Trạch trừng mắt nhìn, A Thanh bèn hừm tiếng: “Tôi tới ca sĩ nổi danh nào đó làm trò weibo”, ta vừa vừa chỉ vào điện thoại của Giai Hòa.






      Trời ơi, chơi mình à…






      Giai Hòa điềm tĩnh gập điện thoại, nhắm mắt, nghiêng đầu, giả ngủ.






      Đến phim trường, phó đạo diễn ra sức giải thích kịch bản cho Giai Hòa, được vài câu mới chợt nhớ: “Ối? Quên mất, chẳng phải là biên kịch sao, tốt rồi tốt rồi, khỏi cần tôi giải thích nữa”. xong, phó đạo diễn lập tức quay lại phía trước màn hình giám sát, mặc nhiên cho rằng Giai Hòa còn vấn đề gì thắc mắc.






      Giai Hòa cũng khó mà đây phải là vấn đề chính, chỉ dám đứng ở cạnh bức bình phong, tay bưng khay trà, hậm hực đứng tập nhìn bằng ánh mắt u uất.






      Dịch Văn Trạch đứng đọc qua lời thoại cùng Liêu Tịnh, quay ra nhìn cái.






      Hành động này khiến cho ánh mắt u uất mà Giai Hòa tập luyện lại đổ sụp…






      Tiếp tục tiếp tục, tiếp tục khổ luyện.






      May là ở cảnh quay này, Giai Hòa chỉ đứng cầm khay trà, lộ nửa mặt, hầu hết là nam nữ chính diễn, đương nhiên là dễ hơn tưởng tượng rất nhiều. Đến khi đạo diễn hô Ok, mới thở phào nhõm, đặt khay trà sang bên, nhìn Kiều Kiều, Kiều Kiều bỏ qua cơ hội trêu chọc: “Rất ổn rất ổn, tình ý rất sâu đậm, ghen tị càng sâu đậm hơn, diễn như ấy”.






      Giai Hòa nghiến răng nghiến lợi : “Cảm ơn”.






      Cảnh quay sau làm phiền lòng.






      Khi Dịch Văn Trạch thấy căng thẳng bưng món điểm tâm lên, lần thứ tư ngập ngừng đối diện với đứa bé, liền vẫy vẫy tay với trợ lí của mình, ra hiệu muốn uống nước. Thực ra ai cũng nhận ra là giúp Giai Hòa giải tỏa tâm lí căng thẳng. Đạo diễn cũng hiểu, quay đầu chuyện với Liêu Tịnh, Kiều Kiều cũng kịp thời phối hợp trà sữa tới rồi, để mọi người nghỉ ngơi chút.






      Nhìn cảnh này, trong lòng Giai Hòa càng áy náy, biết ngày hôm nay còn làm mất thời gian đến bao giờ nữa.






      Dịch Văn Trạch vừa uống nước vừa bảo trợ lí lấy giúp chiếc cốc giấy, rót cho Giai Hòa cốc nước ấm. “Uống ngụm nước, phải vội”.






      Giai Hòa áy náy vô cùng, đón lấy cốc nước: “Cảm ơn”.






      Nước màu nâu nhàn nhạt, uống vào có vị hạt ươi, ngọt lịm ở đầu lưỡi.






      “Lần đầu em làm diễn viên khách mời hả?”. Dịch Văn Trạch chậm rãi uống nước.






      Giai Hòa gật đầu cái rụp, đúng là lần đầu tiên .






      Dịch Văn Trạch chẳng hề ngạc nhiên, bắt đầu chầm chậm phân tích kịch bản cho , rất kĩ và cũng rất nghiêm túc. Giai Hòa nghe từng câu từng chữ , vì đều mặc đồ cổ trang, nên nhất thời có chút mơ màng, cảm giác như thực quay về thời cổ, hiểu sao lại thấy có chút nhập vai…






      Khi nhận thấy tâm trạng của mình thay đổi, lại lần nữa cảm thán sâu sắc, hổ là thần tượng của mình, còn hiểu kịch bản hơn cả mình nữa…






      Nghỉ ngơi được lát, Kiều Kiều thấy Dịch Văn Trạch ra chỗ khác mới bước tới cười, khẽ : “Cậu được đấy, người ta là biên kịch phân tích kịch bản cho diễn viên, trường hợp của cậu độc nhất luôn, lần đầu tiên tớ thấy diễn viên phân tích kịch bản cho biên kịch đấy”.




    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chỉ câu mà hoàn toàn biến niềm ngưỡng mộ vô hạn với thần tượng thành khinh bỉ thậm tệ với bản thân.






      “Thực ra, cảnh này của cậu quá dễ”, Kiều Kiều đột nhiên .






      Giai Hòa hừ mũi cười nhạt: “Dễ cậu diễn thay tớ nhé?”.






      Kiều Kiều nhìn Liêu Tịnh, hạ giọng : “Cậu cứ coi Liêu Tịnh là Thiên Sở, đảm bảo cậu nhập vai luôn”.






      Giai Hòa khẳng định chắc chắn rằng, Kiều Kiều đến đây để xem mình làm trò, ngoài ra còn để bới lông tìm vết nữa.






      Nhờ có giúp đỡ của Dịch Văn Trạch, nên khi diễn lại, Giai Hòa làm tốt hơn hẳn.






      cho đứa bé ăn điểm tâm cách thành thạo, rồi cười rất hiền từ đức độ, khi bị Dịch Văn Trạch vào phát hoảng hốt lo sợ, sau đó phải đối diện với lạnh lùng của … Thôi xong, lại mắc rồi, mãi khóc nổi.






      thuốc mắt quá giả, vì kịch bản phim của mình, nhất định phải ép bản thân diễn cho chút, nhưng là loại ngày ngày ngồi mổ bàn phím chứ có phải diễn viên qua trường lớp đào tạo đâu, làm sao khóc là khóc ngay được?






      Thế nên, Kiều Kiều lại hô hào mọi người uống trà sữa.






      Dịch Văn Trạch chẳng vội vàng gì, còn ngồi chuyện với diễn viên khách mời đóng vai “con trai” mình; Liêu Tịnh có chút nóng ruột, bắt đầu lấy điện thoại ra gọi, Giai Hòa loáng thoáng nghe ra được người ở đầu dây bên kia là ai. Thực ra Liêu Tịnh rất cẩn thận, nhưng vì Giai Hòa và Cố Vũ từng ở bên nhau khá lâu nên hiểu nhau quá , quá quen với kiểu chuyện của ta, chỉ cần nghe Liêu Tịnh trả lời vài câu là đoán ra người hỏi là ai.






      chợt nhớ lại, ngày trước khi Cố Vũ công tác, để tiết kiệm tiền điện thoại, toàn giả vờ làm thêm giờ, đợi tới khi văn phòng còn ai mới dùng điện thoại bàn để gọi cho ta. Sau này khi chia tay, mới biết, thực ra thời gian ta công tác nhiều nhất chủ yếu là cùng quản lí của mình, chừng gọi điện muộn như vậy lại quấy rầy “chuyện vui” của bọn họ.






      Lòng cảm thấy chua xót, Giai Hòa đột nhiên : “Đạo diễn, tôi sẵn sàng rồi”.






      Diễn mau diễn mau, tâm trạng này lại qua mất.






      Mọi người tuy thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn bắt đầu quay thêm lần nữa.






      Lần này đúng là vô cùng trôi chảy, việc hạ độc đứa trẻ bị phát , quay đầu nhìn thấy Dịch Văn Trạch, lập tức tủi thân khóc nức nở. Nước mắt lã chã rơi, muốn ngăn lại cũng được, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Dịch Văn Trạch, lại càng khóc sướt mướt hơn.






      Dịch Văn Trạch đứng đó, im lặng nhìn khóc rất lâu, rồi bỗng đưa tay lau nước mắt cho .






      Bốn bề im lặng lạ thường, thậm chí có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng xe hơi chạy qua.






      Nhưng hành động dễ dàng làm mọi người thót tim, Giai Hòa nhìn trân trân, chỉ nhớ rằng mình còn lời thoại nữa, nghĩ thế nào cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo, lòng thầm than khóc thôi, chỉ lo lắng phải quay lại lần nữa.






      Dịch Văn Trạch ngược lại, thần sắc thay đổi, thản nhiên hạ tay xuống: “Việc hôm nay, bản vương truy cứu nữa, nàng cũng cần phải lưu lại vương phủ này nữa”. xong, còn cúi xuống bế “con trai” lên, lạnh lùng bước ra khỏi phòng.






      Trong căn phòng lớn chỉ còn lại mình Giai Hòa nước mắt lã chã rơi, đơn đứng đó.













      “Cut!”. Đạo diễn mặt mũi mừng rỡ, đứng dậy : “Được rồi, nghỉ thôi”.






      Nước mắt vẫn đọng mặt Giai Hòa, lúng túng lau , vừa đến cửa bị Kiều Kiều choàng luôn cho cái áo lông vũ: “Nhờ cậu mà cảnh tuyệt tình xém chút nữa bị diễn thành cảnh tình chàng ý thiếp sinh li tử biệt, may mà thần tượng của cậu phản ứng kịp đấy”.






      “Tệ hại thế cơ à?”. Vốn chắc chắn, nghe Kiều Kiều thế, Giai Hòa càng bất an.






      “Cũng tạm”, Kiều Kiều rót cho li nước ấm, “Nghĩ nhiều thế làm gì, dù sao cũng chỉ là diễn viên khách mời, cậu tưởng người ta để ý tới cậu chắc? Còn mải xem Dịch Văn Trạch kia kìa”.






      Tuy là thế , nhưng lại khiến diễn viên quần chúng bỏ hết tâm sức của mình ra diễn như vô cùng phiền muộn.






      Khi mọi người lần lượt rời khỏi phim trường, Dịch Văn Trạch vẫn đứng trước màn hình giám sát gọi điện thoại, nét mặt ung dung vui vẻ như bình thường mà lại hơi chau mày, vừa chuyện vừa khẽ day huyệt Thái Dương, Giai Hòa lặng lẽ nhìn rồi chầm chậm cùng Kiều Kiều bước ra ngoài.






      Ba ngày tiếp theo, Dịch Văn Trạch xin đoàn làm phim nghỉ phép về Hồng Kông tham gia hoạt động quảng cáo phim.






      Trước khi , còn ngồi bàn luận với đạo diễn Khương về những cảnh phim tiếp theo và để lại ít ý kiến, kết quả là Tiểu u cầm mười tờ A4 viết đầy chữ áy náy nhét vào tay Giai Hòa, truyền đạt lại lời đạo diễn Khương thiếu chữ: Nội trong ba ngày, buộc phải sửa xong.






      Tiểu u cười hi hi, rồi nhanh như cắt chạy biến mất.






      Giai Hòa cầm tệp giấy, nhìn chằm chằm vào đống ý kiến dày đặc, trong đầu chợt ra ý nghĩ, cảm giác này giống hồi học tiểu học, thầy giáo công tác ba ngày, vì sợ học sinh lười học nên cố ý giao cho đống bài tập cao như núi…






      Tuy vậy, oán thán là chuyện của oán thán, vẫn rất nghiêm túc bế quan hai ngày, đến đêm muộn ngày thứ hai mới tạm coi như hoàn thành nhiệm vụ.






      Lúc gõ xong chữ cuối cùng, tâm trạng của liền tốt hẳn lên, nhanh tay mở trình duyệt IE. Weibo tự động đăng nhập tài khoản hôm trước mới lập, trong mục người theo dõi chỉ có duy nhất mình Dịch Văn Trạch, còn chưa kịp vào lại ID vẫn thường dùng phát weibo cả tháng nay có gì thay đổi của Dịch Văn Trạch được đăng tin mới.






      Thời gian là lúc chiều nay, chỉ có bức ảnh sân bay, kèm chữ gì. Trang weibo nền đen kết hợp ánh sáng trắng của sân bay buổi chiều tạo nên cảm giác thu hút vô cùng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước, khi còn là học sinh cấp ba, từng ngồi cả ngày trong nhà để cắt hình tạp chí, xếp đầy giường rồi dán từng tờ vào vở. Lúc đó chưa có weibo, chưa có bản tin giải trí, chưa có fan club, thần tượng của mình chỉ có mình mình thầm thích, cùng lắm là bàn tán vài câu với mấy đứa bạn học. Thần tượng thời đó cũng hạnh phúc, đời tư bị soi mói như bây giờ… Bao nhiêu đắng cay ngọt bùi, khi bị ống kính zoom vào cũng đều có mùi như thạch tín.






      Uống thuốc độc giải khát đúng là tuyệt chiêu đầu tiên cần học khi muốn làm minh tinh.






      tính thời gian, từ lúc bức ảnh được đăng đến giờ chưa đến sáu tiếng đồng hồ mà có tới hơn nghìn bốn trăm bình luận, xem ra độ hot của thần tượng cũng thấp lắm. Trong số những bình luận với vô vàn sắc thái đó, ràng có ít bình luận của người trong giới, nhưng hầu hết đều là những lời an ủi mập mờ, Dịch Văn Trạch chỉ chọn trả lời vài bình luận, lời lẽ nhàng hài hước, tâm trạng có vẻ rất tốt.






      Giai Hòa di chuột, đọc hết hơn nghìn bình luận rồi mới quay về weibo của mình.






      hình đại diện, thông tin cá nhân, chỉ có mỗi câu “Thần tượng, em ủng hộ trang chủ, mà kì lạ là hiển thị số lượng bình luận lại là “1”.






      Ai rảnh thế biết, câu ngớ ngẩn thế này mà cũng bình luận?






      ấn mở, liếc mắt qua, vô cùng kinh ngạc, chỉ có ba chữ rất đơn giản “Cảm ơn em”, người bình luận lại là Dịch Văn Trạch.






      Trang chủ sơ sài khô khan, dòng trạng thái ngớ ngẩn, nhưng người bình luận lại là quả bom B52, phút chốc thổi bay tâm trạng vui vẻ vừa lấy lại được của Giai Hòa. lập tức tắt trang web , đăng nhập lại lần nữa, hít hơi sâu rồi mở bình luận ra, vẫn là ba chữ đó, vẫn là người đó. nhìn lại tên hiển thị của mình, ràng là cái tên tầm thường đến mức thể tầm thường hơn, chắc chắn có gì sơ hở.






      chợt có cảm giác như lúc nửa đêm xem phim ma bị ai sờ gáy.






      màn hình hiển thị nhiệt độ của điều hòa, chữ “hai mươi tư độ màu xanh” nhấp nháy, ràng là nhiệt độ rất dễ chịu, vậy mà trong lòng Giai Hòa lại thấy lúc lạnh như dội nước lúc nóng như lửa đốt. đứng dậy, nhưng biết mình định làm gì, lại ngồi xuống, bối rối gục đầu xuống bàn phím, cố gắng bình tĩnh lại.






      Vì trán đè xuống bàn phím, văn bản word lập tức lên loạt kí tự lộn xộn, hết trang này sang trang khác…






      Mãi hai mươi phút sau, xuất bất ngờ của Kiều Kiều mới cứu thoát cái máy tính của .






      hát karaoke”. Kiều Kiều vào phòng, định tới giúp tắt máy tính thấy đống kí tự đầy màn hình. “Đại tiểu thư, cậu bị áp lực quá hả, hay bị ma ám rồi? Sao lại gõ ra đống gì thế này?”.






      Giai Hòa vội vàng đóng màn hình lại: “Cậu mới từ Thượng Hải về, mệt à?”.






      “Đạo diễn Khương cậu làm việc suốt hai ngày nay, nên nhờ tớ đưa cậu xả hơi”, Kiều Kiều cũng hỏi gì thêm, “ thôi, xe đợi ở dưới rồi”.






      Giai Hòa thấy mắt Kiều Kiều hơi đỏ, biết ngay là ấy lấy cớ để trút nỗi buồn bực trong lòng, chắc lần này lại bị đá rồi.






      Thất tình mới là đại , còn loại tự làm khó mình như cũng chỉ biết khoác áo lông vũ lên, bị Kiều Kiều lôi ra khỏi khách sạn. Đến khi lên xe, Giai Hòa mới phát xe kín người ngồi. Phó đạo diễn vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Kiều Kiều và Giai Hòa, rồi ngồi vào cạnh người khác, chật chội tới mức khiến cho người đó phải nghiến răng chịu đựng.






      “Cậu cũng có vị trí gớm”, Giai Hòa ghé tai Kiều Kiều, “ mình cậu buồn mà kéo theo cả đống người giải sầu cùng cậu”.






      Kiều Kiều nhìn với ánh mắt vô tội: “ phải rồi sao, là giải tỏa áp lực cho cậu mà”.






      Giai Hòa quyết định tranh luận với Kiều Kiều nữa.






      Quán xá hai bên đường đóng cửa quá nửa, nhưng đèn hiệu vẫn nháy sáng, trời đại hàn như ngày hôm nay khách khứa cũng ít, xe rẽ vòng vèo hồi cũng đến quán karaoke, lúc này Kiều Kiều lấy lại tinh thần, hô hào mọi người vào trong. Người xe đều quen biết nhau nên ai khách sáo, vừa vào phòng là gióng trống khua chiêng hô hào chọn bài, hát hết bài này qua bài khác, vô cùng vui vẻ.






      Bốn két bia đặt bàn, thoáng cái uống hết nửa.






      Hai ngày nay ôm máy tính, Giai Hòa mệt đến mức chẳng buồn giật micro, ngồi cạnh Kiều Kiều, nghe Kiều Kiều liên tục vỗ tay khen hay, chốc chốc lại chỉ vào người quen nào đó trong MV cười cợt trông quê quá. Trong đầu Giai Hòa lướt qua đề cương kịch bản, tính toán xem có nên dành mấy ngày tới để sửa chút xíu , tránh tình trạng nước đến chân mới nhảy, và người hứng đại họa chính là mình.






      Kiều Kiều đột nhiên đẩy cái: “Mau nhìn , Thiên Sở”.






      bất giác ngẩng đầu, vừa lúc chuyển bài hát mới.






      Ánh mặt trời chói chang, con đường bóng người, tóc dài thướt tha, mặc váy dạ hội quây ngực màu đen chạy về hướng máy quay, thần thái vui vẻ đến mức khiến cả thế giới này phải ghen tị. Đây là MV làm nên danh tiếng cho Thiên Sở, hai năm trước MV này nổi tiếng khắp Trung Quốc, Hồng Kông, Đài Loan, cũng chính bài hát này đưa ta lên vị trí như bây giờ.






      Giai Hòa nhìn chằm chằm vào màn hình sáng chói, bất chợt nhớ ra ngày kết hôn mà báo chí tung ra chính là vào khoảng thời gian bài hát này bắt đầu nổi, khi đó chỉ biết bài hát này do Dịch Văn Trạch viết lời nên rất quan tâm, nhưng lại hề đoán ra chuyện tình phía sau nó.






      Giai điệu bài hát này rất hay, thời gian dài trước kia từng là bài mà nhất định phải hát khi karaoke.






      Lời Dịch Văn Trạch viết, đơn giản mà hề sáo rỗng, nhưng có thể khiến người nghe cảm nhận được niềm hạnh phúc vô cùng tinh tế. Mỗi lần hát bài này, Giai Hòa đều cần nhìn màn hình vì thuộc nằm lòng lời bài hát… Giai Hòa cầm gói bỏng ngô bàn lên, nghe đoạn dạo đầu chầm chậm, bắt đầu cảm thấy may mắn vì giờ này Dịch Văn Trạch ở Hồng Kông, nếu , cũng chẳng biết tình huống ra sao nữa.






      Nhưng nếu ở đây , chắc cũng chẳng ai ngu ngốc mà chọn bài này.






      vừa cầm hạt bỏng lên định đưa vào miệng cửa phòng hát bật mở, tiếng hát từ phòng đối diện ùa vào, là giọng nữ cật lực gào thét bài Đến chết vẫn còn . Giai Hòa ngồi gần cửa nhất, bị giọng hát sang sảng thốc cho rung cả người, định giơ chân đạp cho cửa đóng lại mới phát người bước vào chính là A Thanh.






      Trợ lí của Dịch Văn Trạch, A Thanh.






      “Cuối cùng cũng tìm thấy mọi người”, A Thanh tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Kiều Kiều sao để ý điện thoại gì thế? Làm tôi nhảy vào tìm từng phòng , suýt chút nữa bị người ta đánh cho te tua”. Hai bàn tay A Thanh lạnh đến mức đỏ ửng, ấy liên tục xoa xoa tay cho ấm.






      Người ở phía sau A Thanh đứng chắn hết ánh sáng hắt vào từ ngoài cửa, mặc bộ casual đơn giản, vì đội mũ lưỡi trai nên ai nhìn thấy đôi mắt , nhưng ai cũng biết là ai…






      Trong giây phút này, Giai Hòa bất giác muốn lao ra chuyển bài hát, nhưng ngờ phó đạo diễn đứng quay lưng về phía cửa lại chẳng biết tình, hét to lên: “Sao bài hát của Thiên Sở mà ai hát vậy?”, ta nhận ra khí vô cùng gượng gạo, lại tiếp: “Muốn cho qua bài này ?”.






      “Tôi hát tôi hát”. Kiều Kiều tiếp lời ngay, nếu bây giờ mà cho qua bài này khí càng gượng gạo.






      Nhưng khi Kiều Kiều vừa cầm micro lập tức đứng hình. ấy có cá tính mạnh, thích kiểu nhạc nhàng trong sáng của Thiên Sở, nên rất may là, ấy thực biết hát bài này.






      Được cái Kiều Kiều phản ứng nhanh, lập tức đẩy micro vào tay Giai Hòa, ghé sát tai , nhanh: “Tớ biết hát nhạc của ta đâu, cậu hát , đừng để thần tượng của cậu khó xử”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :