1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngải Giai bày ra vẻ mặt thể tin nổi: “Mẹ, mẹ thấy tên con trùng với tên của người nổi tiếng hả? Là con của Dịch Văn Trạch sao có thể trùng tên với người khác như vậy được?”. xong, con bé lại thấy mình hơi gay gắt, nên lập tức cười ngọt ngào, “Mẹ có thấy thế ? Mẹ?”.






      Giai Hòa rùng mình, suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Thực ra trước đây cũng từng nghĩ về vấn đề này, chỉ tại Dịch Văn Trạch cứ cương quyết đổi ý.






      Ngải Giai nhìn Ngải Hòa, ý tứ rất ràng: Đến lượt em rồi đấy.






      Ngải Hòa chỉ cười : “Con càng khổ, tên con là tên con ”. xong, thằng bé uống ngụm nước lạnh. Giai Hòa nhìn nó, chỉ biết than thở hành động vừa rồi sao mà giống Dịch Văn Trạch đến vậy.






      nghĩ ngợi nghiêm túc rồi : “Thực ra mẹ cũng thấy, việc làm này của bố các con hơi thiếu suy nghĩ”.






      Ngải Giai trợn tròn mắt, quay sang nhìn em trai.






      Ngải Hòa phụt luôn cả nước trong miệng ra: “Tên bọn con là do bố đặt ạ?”.






      Giai Hòa gật đầu, bắt đầu mơ màng nhớ lại chuyện cũ: “Lúc đó bố các con còn dối là mẹ chưa mang thai, rồi đưa mẹ đến bờ biển bóng người để cầu hôn, sau đó với mẹ đặt tên hai con là gì. Khi mẹ khóc tèm lem cũng là lúc mẹ phát ra bố các con mời tất cả mọi người hai bên gia đình và bạn bè của mẹ đến đó, bãi biển đó chính là nơi bố mẹ tổ chức lễ cưới…”.






      Ngải Giai đứng bật dậy: “Mẹ, con đói rồi”.






      Giai Hòa nhìn con bé: “ phải chuyện đổi tên à? Mẹ cũng nghĩ đổi có lẽ tốt hơn, cần phải để cho hai con được tự do, huống hồ tên tuổi là chuyện cả đời”.






      Ngải Hòa cũng cầm cốc nước đứng dậy: “Khi nãy bọn con đùa đấy, tên nghe hay thế cơ mà”.






      Hai đứa theo gót nhau vào phòng ăn, ý đồ rất ràng: Chuyện này coi như kết thúc, mẹ có thể vào nấu cơm được rồi…






      Từ sau khi chuyện đó, cả buổi chiều hai đứa đều vô cùng ngoan ngoãn nghe lời làm thấy kì kì. Vốn định ép chúng học bài, vậy mà chúng lại chủ động chui vào phòng học, đóng cửa lại, tới tận khi Dịch Văn Trạch về nhà vẫn chưa thấy chúng ra.






      “Chồng ơi”, Giai Hòa thấy thay bộ đồ ở nhà, “Lần này em nộp kịch bản xong, mình cho hai đứa về New Zealand nghỉ hè nhé?”.






      Dịch Văn Trạch ừ tiếng rồi bắt đầu thay quần.






      Giai Hòa vốn chuyện rất nghiêm túc, thấy thản nhiên như vậy mặt lại hơi nóng lên. Ôi đúng là tai họa ngàn năm mà, sao kết hôn được mười năm rồi mà già chút nào vậy? Càng ngày càng manly nữa chứ…






      Dịch Văn Trạch thấy Giai Hòa quay đầu nhìn : “Hôm nay hai đứa có bắt nạt em ?”.






      làm mẹ mười năm nay, bị hỏi như vậy vẫn có cảm giác rất thất bại. hàm hồ : “Ngoại trừ việc bóc trứng gà buổi sáng ra hai đứa đều ngoan lắm”, càng lúc càng cảm thấy kì lạ, “Đặc biệt là buổi chiều, hai đứa chẳng giống bình thường tẹo nào, ngoan ngoãn nghe lời tới mức em muốn cắn lưỡi xem mình có nằm mơ hay đấy”.






      Lúc bước lại, Giai Hòa vẫn nghĩ đến chuyện lạ ngày hôm nay, mãi đến lúc được bế lên giường mới nhận ra hề mặc quần áo, những thứ có thể mặc đều bỏ qua luôn… ngượng ngập đẩy ra: “Em còn phải kiểm tra bài tập cho bọn nữa”.






      “Mai là chủ nhật, kiểm tra bài cho chúng là được”. cười dịu dàng vô hại.






      than thở: “Em thấy mình làm mẹ mười năm mà chẳng có cảm giác thành tựu gì cả, chỉ tại hoàn hảo quá đấy”.






      Dịch Văn Trạch chỉ cười, hôn lên mặt : “Vợ à, cống hiến lớn nhất của em là sinh ra bọn rồi”.






      “Đúng thế”, Giai Hòa cười, ôm lấy cổ , áp sát vào người , “Nhưng mấy tháng đó, thực em chẳng làm gì cả”. Mấy tháng đó Giai Hòa quá hạnh phúc, Dịch Văn Trạch chẳng làm gì, ngày nào cũng ở nhà với , hai người ngày ngày ở nhà nhìn nhau, vậy mà hề có cảm giác chán ngán.






      Kiều Kiều và Tiêu Dư đầu tiên biết chuyện ấy, nhưng sau đó phát ra lần nào đến chơi cũng thấy Dịch Văn Trạch ở nhà, mới thực bái phục ông chồng hoàn hảo này. Vấn đề quan trọng là, khi mang thai Ngải Giai và Ngải Hòa, Giai Hòa hề bị nghén, chỉ cần nghĩ đến món ngon là lại thèm…






      Giai Hòa thấy mình quá hạnh phúc, cũng dễ dàng bước qua những đau đớn, vất vả khi sinh con, khẽ bên tai : “Hay mình đẻ thêm đứa nữa nhé?”. Lần này sinh con, nhất định mình đích thân dạy dỗ, nhất định đứa bé nghe lời mình.






      Dịch Văn Trạch im lặng lúc rồi mới khẽ : “Thôi em ạ, hai đứa là đủ rồi”.






      Nhưng em muốn đích thân nuôi dạy con mà…






      Giai Hòa càng nghĩ càng thấy mình thiệt thòi, dịu dàng : “Giờ nghĩ lại, hồi ấy em cũng chỉ đau có nửa ngày, mình sinh thêm đứa nữa nhé?”.






      tỏ ý kiến, bắt đầu hôn từ trán xuống, từng chút từng chút , khiến thêm được gì nữa.






      Hôm sau tỉnh dậy, hâm nóng sữa cho .






      Hai tay cầm li sữa, nhớ lại chủ đề ngày hôm qua: “Hôm qua chưa xong, sao tự nhiên hai cậu nhà mình lại ngoan thế nhỉ?”. Dịch Văn Trạch đặt laptop lên đùi, ngồi cạnh , dựa lưng vào thành giường: “Lúc trưa có gửi email cho Ngải Giai”.






      Giai Hòa à lên tiếng: “Gửi email? Hai bố con bắt đầu có nhã hứng ấy từ khi nào vậy?”






      giao ước với con, nếu có chuyện gì quan trọng nhất định phải gửi email để ra”, cười, nhìn uống sữa, “Uống mau em, sắp đến giờ ăn trưa rồi”.






      Giai Hòa ừm tiếng, rồi tò mò hỏi: “Sao lại giao ước như vậy?”.






      “Con bé rất thích chữ nghĩa”, Dịch Văn Trạch dịu dàng giải thích, “Điểm này nó rất giống em, con bé thích viết những tâm trong lòng ra, rồi gửi cho ”.






      Giai Hòa lại ừm tiếng nữa, rồi nhìn đầy ghen tị.






      Bảo sao người ta hay bố và con thân thiết với nhau, xem ra mình cũng phải làm vài trò với Ngải Hòa mới được, thiệt lắm.






      “Thế có liên quan gì đến việc hai đứa nó tự nhiên trở nên ngoan ngoãn?”, Giai Hòa sực nhớ thực ra mình muốn hỏi điều này cơ mà.






      dặn con là được bắt nạt mẹ”.













      -End-

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :