1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bỗng nhiên Giai Hòa thấy khác với khi ở Trung Quốc, có lẽ là vì được trở lại nơi mình sinh ra và lớn lên, bỗng còn là người nổi tiếng mà chỉ là người bình thường. Tất nhiên, là người bình thường đẹp trai tới mức khiến người khác phải ghen tị…






      Giai Hòa tưởng đùa vậy thôi, ngờ chỉ lát sau nhìn thấy biển.






      “Nhà của Văn Nhuận ở ngay gần biển, nên mỗi lần ra biển rất tiện”, thả xuống, “Nó là người rất biết hưởng thụ cuộc sống, lúc trước chị Mạch cũng muốn kéo nó về làm người mẫu nhưng nó chịu”.






      Giai Hòa cười, dùng ngón trỏ chọc chọc vào cánh tay : “Ngưỡng mộ chứ gì? lỡ bước nên hận ngàn thu rồi”.






      Tiếng sóng rì rầm bên tai, xa xa là nhóm thanh niên cười đùa rộn rã. cười, nhìn , gì, tay vòng qua gáy . áp sát lại tránh ra, khẽ : “Mặc dù có phóng viên nhưng em vẫn thấy xấu hổ”. xong, nhanh chân lùi lại nửa bước, nhưng lại giẫm phải mấy viên đá.






      Vì ý tưởng tức thời của nên Giai Hòa kịp giày, cứ vậy chân trần ra khỏi nhà. do dự nhìn bãi cát mịn màng chút nào, vậy còn có rất nhiều vỏ ốc, bàn chân trần chỉ đứng cát cũng thấy khó chịu rồi.






      Dịch Văn Trạch nhìn nét mặt lúng túng của , rồi rất tự nhiên, ôm eo, nhấc lên: “Giẫm lên chân ”.






      Giai Hòa ồ tiếng, rồi nghe lời giẫm lên bàn chân , vòng tay ôm eo . “Dịch Văn Trạch”, bỗng nhiên khẽ cất tiếng gọi. đáp: “Ừm”.






      Hay là, mình cầu hôn nhỉ… cố gắng động viên bản thân. Thế này cũng được gọi là trời đất phải sợ, quỷ thần phải khóc rồi, ai bảo chỉ có đàn ông mới có thể cầu hôn, chẳng qua chỉ là làm tờ đăng kí rồi sống với nhau thôi mà? Thực ra ở sâu thẳm trong tim , hai người họ như kết hôn, sống cuộc sống rất bình lặng, từng giây từng phúc đều vô cùng chân thực.






      Nhưng phải như thế nào đây? thế nào đây?






      Mình chưa có kinh nghiệm mà…






      “Muốn nghe hát ?”, đột nhiên hỏi.






      Chỉ câu của làm cho bao nhiêu dũng khí gom góp nãy giờ bay theo mây gió. úp mặt vào ngực , nghe tiếng trái tim đập những nhịp ấm áp, vô cùng tự hào khẳng định rằng, nhịp tim của chồng mình là hoàn mĩ nhất… “ theo ”, đặt Giai Hòa xuống bãi cát, dắt tay đến chỗ đám thanh niên kia, rất lịch bằng tiếng : “Tôi có thể mượn cây đàn ghi ta của chút ?”.






      chàng ôm đàn ghi ta lập tức đứng dậy, nhiệt tình đưa đàn cho . Mấy người ngồi quây quần ở đây hình như nhận ra là ai, thầm bàn tán với nhau vài câu, đỏ mặt hỏi: “ có phải Dịch Văn Trạch ?”. Dịch Văn Trạch cười, gật đầu : “Vâng”, rồi kéo Giai Hòa ngồi xuống, “Đây là vị hôn thê của tôi”.






      Giai Hòa ngờ lại thẳng thắn như vậy nên ngẩn người, chỉ biết cười với mọi người.






      Tất cả những người ngồi ở đó liền trở nên phấn khích, liên tục hỏi có phải về đây để kết hôn ? Hay bí mật kết hôn rồi? Tuy chẳng khác gì những câu hỏi của đám phóng viên, nhưng trong hoàn cảnh này, với thái độ nhiệt tình thế này, lại cảm thấy rất thoải mái, chỉ ngượng ngùng ngồi cạnh , nhìn ngón tay khẽ gảy đàn.






      Giai điệu này quen thuộc quá.






      Mọi người đều im lặng, Dịch Văn Trạch nhìn , rất tự nhiên cất giọng hát bài Có em. Bài hát đứng đầu bảng xếp hạng hai tháng liền, đây là lần đầu tiên Giai Hòa nghe hát trực tiếp, ánh mắt bình thản, chỉ nhìn . Lúc đầu hát bằng tiếng Trung, bên cạnh có người cất tiếng hỏi có bản tiếng ? cười, nhanh chóng chuyển sang hát lời tiếng .






      Ca khúc này lúc phát hành chỉ có bản tiếng Trung và tiếng Quảng, ngờ còn có cả bản tiếng nữa.






      Dịch Văn Trạch khẽ nghiêng đầu, lúc hát câu cuối cùng, bỗng ngừng lại, rất dịu dàng hôn lên môi , nụ hôn rất sâu nhưng cũng rất nhanh. Giai Hòa kịp phản ứng, mãi đến khi rời ra, mới lặng lẽ nhìn , tim như ngừng đập…






      Lúc hai người , đám thanh niên còn lưu luyến, liên tục chúc phúc hai người, nhưng tuyệt nhiên có ai rút điện thoại ra chụp ảnh hay cầu chụp chung. Về đến nhà, bước sau , tiện tay tắt đèn.






      quay người lại nhìn .






      xem, sao họ lại cầu chụp ảnh chung? Hình như ở đó có hai người là fan của đấy”. bước lại, khẽ cởi chiếc cúc áo cùng của , ngón tay rất mềm.






      cười hiểu ý, khẽ : “Họ đều rất thích em, nên sợ em khó xử đấy mà”.






      cởi chiếc cúc thứ hai, ngón tay bất giác run run.






      là, ràng hai người sống với nhau rất lâu rồi, vậy mà hiếm khi chủ động thế này. thầm than thở, quả nhiên, nghỉ dễ làm người ta kích động, còn làm bao nhiêu việc như thế nữa, chỉ trong vài tiếng đồng hồ mà như thể muốn làm hết những thứ có thể làm.






      ràng cố ý làm vậy.






      Giai Hòa thầm thở dài rồi đưa tay ôm mặt : “Dịch Văn Trạch”.






      Được rồi, em chuẩn bị sẵn sàng rồi, em tin là lại muốn…






      cúi đầu nhìn , như cười.






      Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. “Hai người về rồi à?”, là Văn Nhuận.






      Giai Hòa nhìn Dịch Văn Trạch với ánh mắt tội nghiệp, cũng vọng ra vẻ bất đắc dĩ: “Về rồi, sắp ngủ đây”.






      Ngoài cửa im lặng lát rồi Văn Nhuận rất tủi thân : “Thằng bé chịu ngủ, cứ đòi ngủ với aunt, trằn trọc mấy tiếng rồi, làm việc thiện mà, dỗ nó ngủ giúp em…”. xong, ấy khẽ cất tiếng dỗ con. Dịch Văn Trạch véo mũi Giai Hòa, : “Có những việc hãy để làm”.






      Mặt Giai Hòa nóng bừng lên, nhìn bước ra mở cửa. Văn Nhuận ôm con trai đứng ngoài cửa, buồn ngủ díp mắt, nhìn Giai Hòa, với giọng rất áy náy: “Chị dâu, chị có sức hút với thằng bé đấy, đến mẹ mà nó cũng cần nữa rồi”.






      Giai Hòa đưa tay đón thằng bé nửa tỉnh nửa mơ, khẽ : “ sao đâu, chị cũng thích nó lắm”.






      Văn Nhuận thêm mấy câu rồi về phòng.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa ôm thằng bé, cảm thấy tay nó lần mò, rồi lại sờ vào ngực mình… mếu máo nhìn Dịch Văn Trạch, khẽ : “Sau này lớn lên nó nhất định là công tử đào hoa cho xem”. Dịch Văn Trạch cũng bất lực, dùng ngón trỏ gạt tay nó ra cách thành công, nhưng bi kịch hơn là, bàn tay nhó xíu kia lại nắm chặt lấy ngón tay , chịu buông.






      Hai người cứ đứng như vậy, chẳng biết phải làm thế nào.






      lúc sau, hai người mới dùng khẩu hình để chuyện, khó khăn lắm mới đặt được thằng bé xuống giường. Từng người bế thằng bé rồi thay phiên nhau tắm, đến khi cả hai tắm xong thằng bé mới hoàn toàn ngủ say trong lòng Giai Hòa.






      Giai Hòa ôm thằng bé, nằm nghiêng nhìn , khẽ : “Sao chưa ngủ?”.






      Ánh trăng rọi vào từ cửa sổ, ngắm nhìn gương mặt nghiêng và đôi mắt của Dịch Văn Trạch đúng là hưởng thụ, tiếc là đêm đầu tiên tới New Zealand lại có “người thứ ba” nằm ngay giữa.






      nheo mắt cười: “Em phóng hỏa xong dập lửa, giờ ngủ làm sao?”.






      Giai Hòa chột dạ: “Cháu tán giỏi lắm rồi, cần dạy hư nó thêm đâu”.






      Im lặng lúc, thằng bé lại cựa quậy.






      Dịch Văn Trạch cảm nhận được nên khẽ khàng vòng tay ôm thằng bé, bế vào nhà vệ sinh. Lúc bế thằng bé quay trở lại giường, nó ngủ say nên đặt nó vào lòng Giai Hòa.






      Trong bóng tối, lặng lẽ nhìn mọi việc làm, bỗng cảm thán: “Nhất định ông bố tốt”.






      cười, khẽ : “Mau ngủ ”.






      Giờ giấc sinh hoạt của trẻ con rất lành mạnh, nên khi Giai Hòa vẫn say giấc nồng cảm thấy người nằm trong lòng mình cựa quậy. mơ màng mở mắt, thằng bé nhìn mình bằng ánh mắt rất tội nghiệp: “Aunt”.






      lại tiếp tục mơ màng, nhìn nó, giây, hai giây…






      Cuối cùng Giai Hòa cũng nhớ ra nó là ai, lập tức tỉnh táo, ôm nó ngồi dậy, kiểm tra xem có dấu tích nào của việc thằng bé tè dầm . Sờ soạng hồi lâu, tất cả đều rất khô ráo, mới thở phào.






      “Dậy rồi à?”, Dịch Văn Trạch bê sữa và hoa quả vào.






      vâng tiếng: “ là thần kì, thằng bé mới hai tuổi mà đêm ngủ tè dầm”.






      Dịch Văn Trạch đưa li sữa lên miệng , rất thản nhiên: “Lúc đêm đưa nó ra ngoài ba lần, em biết sao?”. Giai Hòa uống sữa, suýt phun ra ngoài: “ phải chứ?”.






      lại đưa hoa quả lên miệng : “Em muốn ngủ nữa ?”.






      Lẽ ra, bình thường giờ này Giai Hòa vẫn ngủ rất say, nhắm mắt, ăn hoa quả, với vẻ ngượng ngùng: “Ở nhà em , sao có thể biết ngượng mà ngủ nướng được”. Trong lòng bỗng bẫng, bế thằng bé lên: “ sao, em vẫn ngủ, bế thằng bé sang cho bố nó rồi quay lại với em”.






      vâng tiếng, lại lăn ra ngủ tiếp.






      Trước đây ôm Dịch Văn Trạch ngủ thấy rất thoải mái vì vòng tay rất rộng. Nhưng hôm qua phải ôm thằng bé cả đêm, lại còn phải nằm cong người, nên giờ vừa được thả lỏng người thấy lưng đau eo mỏi, đến cánh tay cũng chẳng nhấc lên nổi.






      Lúc Giai Hòa nửa mơ nửa tỉnh thấy môi mình có cảm giác mềm mềm, rồi bị khẽ khàng ngậm lại.






      Giai Hòa ư ư mấy tiếng, đầu lưỡi lướt vào trong miệng, trao cho nụ hôn chào buổi sáng dài, mềm mại và ấm áp. Chỉ có điều, nụ hôn của kéo dài quá khiến Giai Hòa thở ra hơi, cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt. Chỉ động tác vậy thôi, ngừng lại, Giai Hòa mơ hồ mở mắt: “Sao thế ?”.






      cười, ôm vào lòng: “Mau ngủ ”.






      Buổi chiều, Văn Nhuận đưa con trai siêu thị, Dịch Văn Trạch đưa Giai Hòa về thăm trường cũ.






      Lúc Giai Hòa còn học, luôn có nhiều cảm xúc với những ngôi trường rộng rãi, cổ kính, nhưng khi vào trường Đại học Auckland, lại cảm thấy nó chẳng giống trường học chút nào. Tất cả kiến trúc của ngôi trường đều được giấu trong sắc xanh mượt mà, vì có cổng lớn và tường bao, những người lại ở đây rất nhiều người phải là sinh viên, bởi vậy trông khuôn viên trường càng thấy giống vườn bách thảo. bước bên Dịch Văn Trạch, nghe kể lại vài chuyện thời sinh viên, cảm thán: “Tính ra trong bảng xếp hạng các trường đại học thế giới, trường của em đứng dưới trường cả trăm bậc, mất mặt quá ”.






      nhìn cười: “Sao em biết?”.






      nhướng mày : “Trước đây em có đọc qua lí lịch của mà, sau khi biết tốt nghiệp trường nào, em còn tra cứu về trường của nữa”, rất đắc ý nhìn , tiếp: “Em còn biết ở gần trường có công viên quốc gia lớn nhất Auckland, khai mau, lúc trước có từng hẹn hò với ai ở đấy ?”.






      chỉ định hỏi đùa, nhưng lại cười, đáp.






      Hứ, mình biết là có mà…






      Giai Hòa làm bộ rộng lượng: “Trẻ người non dạ, nhất định là có lúc bồng bột, yên tâm , em để bụng chuyện cũ đâu”.






      Dịch Văn Trạch vẫn im lặng, cười nhìn .






      Cuối cùng Giai Hòa nhịn nổi nữa, nhìn chăm chăm: “ phải tức cảnh sinh tình, nhớ lại tình cũ đấy chứ?”.






      tiếc”, cuối cùng cũng cười, “Trước kia, ngoài thư viện và các giảng đường ra, hình như chẳng đến chỗ nào khác”. Giai Hòa ồ tiếng: “Tiếc ”, trong lòng vui như hoa nở.






      Hai người dạo quanh trường, tâm chuyện trời dưới bể.






      Tuy đứng trong ngôi trường rất mở, nhưng vẫn khiến Giai Hòa có cảm giác như được trở lại thời học sinh, theo bước chân , nhàng nắm bàn tay , mười ngón tay đan vào nhau: “Đói rồi”.






      “Ừ, về thôi”, rất ngắn gọn, đưa tay lên xoa đầu , “Em làm bắt đầu thấy hối hận vì có tình thời sinh viên rồi đấy”. Giai Hòa suy ngẫm lại câu của mấy lượt, mới gật đầu mãn nguyện: “Này bạn, muộn rồi, giờ là trai có vợ rồi”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tán cây rất thấp, có thể nhìn thấy tháp đồng hồ màu trắng phía xa xa sau những kẽ lá, đẹp.






      níu cánh tay , bước từng bước, đột nhiên cảm khái, : “Có lúc em nghĩ, giá mà hồi đại học em chăm chỉ học hành, đương, chỉ mình thôi, tốt biết mấy. Nhưng có lúc lại nghĩ, nếu có những chuyện xảy ra, em chuyển nghề làm biên kịch, cũng có nghĩa là quen …”.






      Cuộc sống mầu nhiệm! hiểu vì sao, lại bồi hồi cảm xúc.






      cười rất , nghe xong mới đáp: “Này bạn, mình có thể làm quen với bạn được ?”.






      ngẩn ra lát, rồi lập tức hiểu ngay ý đồ của , nhanh chóng buông tay ra, lùi lại hai bước, giả bộ như ôm chồng sách, e thẹn nhìn : “Vì sao?”.






      Ánh nhìn của Dịch Văn Trạch trở nên dịu dàng hơn: “Mình nghĩ, tương lai của bạn có lẽ liên quan đến mình”.






      Hơi nóng mùa hè và cả ánh mắt của như đốt cháy trái tim .






      biết vì diễn xuất quá tốt, hay vì gian này dễ khiến người ta sinh ra ảo tưởng. Giai Hòa bỗng thấy dường như Dịch Văn Trạch thực mĩ nam của khoa Kiến trúc, còn mình chỉ là nữ sinh bình thường, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao để khỏi bị nợ môn. Ánh mắt Giai Hòa xa xăm vô định, cố gắng nghĩ ra lời đối đáp đặc biệt, nhưng nghĩ ngợi hồi lâu mà vẫn tìm ra lời thoại nào thích hợp.






      Dịch Văn Trạch chỉ đứng nhìn , tay đút túi, dáng đứng rất thoải mái.






      “Biên kịch, đoạn tiếp theo diễn thế nào?”, mỉm cười, cuối cùng cũng lên tiếng: “Có cần ‘cut’ ?”.






      cần”, Giai Hòa cố gắng lấy lại chút thể diện, “ biết là lúc này lời nào còn hơn cả ngàn lời à?”.






      Đột nhiên nhớ đến hai cảnh được diễn cùng , đều là cảnh bị chồng ruồng bỏ, khóc lóc thảm thương, vốn định tìm chút cảm xúc, nhưng cuối cùng đành đầu hàng kí ức. nhìn , thở dài: “Em xin lỗi, thời đại học em muốn…”.






      Được rồi, mình thử lần diễn vai từ chối người khác xem sao.






      “Vậy sao?”. nhìn cười, bước lên trước hai bước, rồi cúi đầu hôn lên môi .






      nụ hôn rất , cũng rất đơn thuần. Xung quanh, mọi người vẫn lại, tim Giai Hòa đập thình thịch, ngờ lại làm như vậy, nên chỉ bất giác lùi lại phía sau, nhìn bằng ánh mắt sững sờ: “ nhảy tập hả? Sao mới làm quen tới ngay cảnh hôn thế này? Mà em lại vừa từ chối nữa”.






      Dịch Văn Trạch rất nghiêm túc nhìn : “ chưa diễn vai gã háo sắc bao giờ, nên muốn thử xem”.






      Giai Hòa ồ tiếng, đưa tay nghịch con heo chiếc dây chuyền, ràng kịch bản bị thay đổi, nhưng vẫn cười như vừa trúng số độc đắc.






      Buổi tối, Dịch Văn Trạch nhận được cuộc gọi.






      Giai Hòa nhìn đứng bên cửa sổ, chuyện rất dịu dàng, lập tức thấy tim mình lỗi nhịp. Cuộc điện thoại gọi vào giờ này, chắc là Lão Phật Gia muốn gặp con dâu rồi… xem ảnh gia đình Dịch Văn Trạch, thể phủ nhận là hai em rất giống mẹ, đặc biệt là đôi mắt đó, đều rất ấm áp dịu dàng, ánh nhìn chăm chú khiến người khác có cảm giác rất an toàn.






      Nhưng dù gì cũng là gặp mẹ chồng tương lai. lo lắng nhớ lại lời dặn dò của mẹ. Nhất định phải năng nhàng, được ăn mặc tùy tiện quá, phải giúp mọi người làm gì đó để chứng tỏ mình phải hạng lười biếng… Lúc Giai Hòa nghĩ đến những lời này Dịch Văn Trạch cúp máy, thấy lục quần áo trong vali, lấy ra chiếc áo khoác tay lửng, rồi lại chọn chiếc váy rất dài.






      nhìn đứng ướm thử trước gương, cười : “Em mặc thế nóng à?”.






      nhìn rất nghiêm túc: “Thà cổ hủ chút còn hơn mặc hở hang”.






      Dịch Văn Trạch cũng nhìn rất nghiêm túc: “Vợ này, là bình thường em rất cổ hủ rồi”.






      há hốc miệng, hoàn toàn á khẩu.






      Đây có thể coi là lời khen ngợi? Hay là lời trách móc?






      Cuối cùng, vì buổi gặp mặt ngày hôm sau mà cả đêm Giai Hòa trằn trọc. Dịch Văn Trạch thấy quá căng thẳng nên chuyện với , nhưng vì Giai Hòa còn ôm cháu trong lòng, nên hai người dám to, chỉ thầm, đến khi trời gần sáng mới chợp mắt lát. Kết quả là hôm sau sắc mặt vô cùng tệ.






      Lúc xe đến Wellington, Giai Hòa chốc chốc lại liếc nhìn Dịch Văn Trạch, làm nhịn được cười: “Vợ à, em làm cũng bắt đầu căng thẳng rồi đấy. Em biết giờ trông em thế nào ?”.






      “Thế nào?”, Giai Hòa lo lắng nhìn , “Sắc mặt em tệ lắm hả?”.






      “Trông giống như công chúa Bạch Tuyết phải gặp mụ dì ghẻ vậy”, cố gắng lấy truyện cổ tích ra so sánh để thoải mái hơn, “Em thử nghĩ thế này nhé, phải mình gặp mụ dì ghẻ, mà là gặp mẹ của hoàng tử vừa dùng nụ hôn đánh thức em”.






      Hiếm lắm Dịch Văn Trạch mới những lời “sến” như thế, làm bật cười, thấy nhõm được đôi chút: “Lẽ ra em phải ghi đoạn vừa lại, rồi bán cho giới truyền thông trong nước, đảm bảo gây bão lớn cho mà xem”.






      chỉ cười cười: “ bận tâm đâu”.






      Giai Hòa nhìn , bận tâm nhưng mà em bận tâm…






      Kết quả là, hai người vừa bước vào cửa, mẹ Dịch Văn Trạch mới ba câu khiến Giai Hòa im bặt.






      Câu thứ nhất: Hai đứa định làm đám cưới ở New Zealand phải ?






      Câu thứ hai: Quyết định ngày chưa?






      Câu thứ ba: Cần mẹ bắt đầu chuẩn bị chưa?






      nhìn bà mẹ chồng tươi cười trước mặt, rồi quay đầu nhìn Dịch Văn Trạch. Sao lại có cảm giác như vừa mua vũ khí đắt tiền, lo lắng khiếp sợ chuẩn bị đánh đại boss, nhưng vừa mới đến cửa trận nhận được thông báo: Bạn qua cửa thành công.


      “Sao thế?”, mẹ Dịch Văn Trạch cũng nhìn , “Lần này về phải để tổ chức đám cưới à?”.






      Dịch Văn Trạch cười, đưa li trà nóng cho Giai Hòa, ra hiệu bảo bình tĩnh lại, rồi quay ra với mẹ: “Mẹ còn nữa là hết lời của con đấy”.






      Mẹ Dịch Văn Trạch kinh ngạc nhìn , lại nhìn Giai Hòa, rồi lại nhìn .






      Cuối cùng, bà thở dài thườn thượt: “ là quá đáng”, rồi lại quay sang nhìn Giai Hòa, “Hai đứa nhau lâu như thế rồi mà nó vẫn chưa cầu hôn sao? Giai Hòa, con phải xem xét cho kĩ, thể thả rông đàn ông như thế được”.






      Giai Hòa lúng túng gật đầu. Đây đâu phải là mẹ chồng? Là mẹ đẻ mới đúng…






      Hai người chuyện rất hợp, mẹ giống như người chỉ có cậu con trai bình thường, hiểu biết nhiều về chuyện trong làng giải trí. Bà chỉ cười, liên tục hỏi Giai Hòa những chuyện vui khi làm biên kịch, nghe chuyện vui quá, bà còn gọi Dịch Văn Trạch ngồi chuyện với bố ở đằng xa lại, để kể thêm những chuyện hay ho. Trong khí này, Giai Hòa nhanh chóng cảm thấy thoải mái.






      Đến nửa đêm, cuối cùng mẹ Dịch Văn Trạch cũng bí mật kéo Giai Hòa dậy: “Hôm qua về đến nhà, mẹ đặc biệt chuẩn bị phòng cho hai đứa rồi, con vào xem có thích ?”. Giai Hòa hạnh phúc nhìn Dịch Văn Trạch, rồi lại nghe mẹ thầm: “Đêm nay bắt nó phải cầu hôn ”.






      Giai Hòa yên lặng, chỉ biết gật đầu trước thịnh tình của mẹ , biết gì hơn.






      Phòng của hai người ở tầng hai, là căn phòng cuối cùng ở hành lang.






      Lúc mẹ Dịch Văn Trạch mở cửa phòng ra, Giai Hòa sốc toàn tập.






      suốt ngày bị Tiêu Dư và Kiều Kiều cười chê vì tội thích màu hồng giống con mới lớn, giờ mới phát , người giống con mới lớn thực chính là mẹ chồng đại nhân xinh đẹp đứng cạnh đây.






      Dịch Văn Trạch cùng bước vào phòng, mẹ chủ động đóng cửa phòng lại.






      Trong phòng có mấy trăm ngọn nến, bật đèn.






      Trong ánh nến lung linh, giường và dưới sàn nhà trải đầy cánh hoa hồng, khiến người ta chẳng thể rời mắt.






      Đây là khung cảnh mà tất cả các đều thích.






      Nhưng lúc này đứng cạnh , Giai Hòa lại chỉ muốn bật cười, cuối cùng nhịn nổi nữa, hai tay ôm cánh tay dụi dụi hồi, cuối cùng cũng phì cười. Vì cố gắng nén cười, nên bụng đau quặn lại. Cuối cùng Giai Hòa mới ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt cũng vừa kinh ngạc vừa buồn cười của : “Nếu em biết là Dịch Văn Trạch, em nhất định nghĩ ông chú ế vợ… mẹ dễ thương quá ”.






      bước tới, cầm chai rượu vang lên mở nắp, rót rượu vào li, sau đó khẽ nhấp ngụm: “Chắc chắn là có cả phần của Văn Nhuận”.






      Giai Hòa nín nổi cười, bước tới, uống ngụm rượu trong li của : “Thôi được, em nhận thua, em đầu hàng”.






      cười, nhéo má : “Cả đêm qua em ngủ còn gì, mau ngủ ”.






      chỉ vào chiếc giường, cười: “Chồng ơi, muốn ngủ cả đống cánh hoa này à?”.






      Thế là hai người phải vất vả lắm mới xử lí được hết đống cánh hoa giường và trong chăn. Giai Hòa nhìn sàn nhà đầy cánh hoa, thở dài: “Cái đống này sáng mai dọn mới mệt, quả nhiên, muốn lãng mạn phải trả giá”.






      Mười mấy tiếng mệt mỏi máy bay, cộng với hai ngày nay luôn phải chăm sóc thằng cháu khiến hai người mệt mỏi rã rời.






      Lúc này có chỗ yên tĩnh, thoải mái để ngủ, quan tâm xem gian lãng mạn cỡ nào, hai người vừa nằm xuống chìm vào giấc ngủ.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 20






      Mười mấy ngày sau đó, Giai Hòa nhanh chóng hòa nhập với nhịp sống của gia đình .






      Mẹ Dịch Văn Trạch là người rất thích nấu nướng, lại rất thích nấu đồ Trung Quốc. Giai Hòa cũng vui vẻ cùng bà trò chuyện, mấy ngày kế tiếp, ngày nào cũng dành rất nhiều thời gian ở bên mẹ , hai người vừa ngủ dậy liền bắt đầu nghiên cứu xem hôm nay nấu món gì. Những món cả và mẹ đều biết nấu lên mạng tìm công thức, rồi nghiên cứu kĩ.






      Cuối cùng Dịch Văn Trạch và bố chịu nổi nữa, mới thuyết phục hai người họ buổi tối ăn đồ nướng ngoài vườn, chứ ngày nào mẹ chồng nàng dâu cũng mất hai, ba tiếng đồng hồ chuẩn bị bữa cơm, thèm quan tâm tới hai người đàn ông này nữa.






      “Giai Hòa, con ăn rất ngon miệng”, mẹ rất vừa ý, dùng chiếc chổi quét gia vị màu trắng bạc quét dầu ô liu lên rau cải tươi, “Mẹ thích những bé ăn nhiều uống nhiều, thế mới khỏe mạnh”.






      Con còn là bé từ lâu rồi…






      cười : “Bình thường mùa đông con ăn nhiều, mùa hè thích ăn lắm, nhưng giờ con vẫn ở trong trạng thái ở Trung Quốc, nên vẫn có cảm giác thèm ăn của mùa đông”. Người ngồi trước mặt nhìn đầy ý, đột nhiên hạ giọng hỏi: “Hai đứa có dùng biện pháp phòng tránh ?”. Giai Hòa á lên tiếng, rồi im bặt.






      Thẳng thắn quá, mẹ đẻ của cũng hỏi thẳng như vậy…






      cúi đầu, liên tục múc dầu tưới lên cánh gà, im lặng hồi lâu rồi mới khẽ : “ ạ”.






      Chắc phải đâu, mấy tháng nay rất đều mà, cũng chẳng có dấu hiệu gì đặc biệt, ngoài việc… nghĩ ngợi, ngoài việc ngực mình có chút thay đổi, còn lại đều bình thường, chắc phải đâu nhỉ?






      càng nghĩ càng thấy xấu hổ, nhưng người ở bên cạnh nhìn chằm chằm.






      Ngọn lửa bập bùng cháy, chiếc cánh gà đặt bếp nhanh chóng tỏa ra hương thơm sực nức. Đột nhiên bên cạnh có người cầm chổi quét gia vị quét gia vị vào cánh gà, mới giật mình, vội vàng quét gia vị, bỗng nghe tiếng hỏi: “ nghĩ gì thế?”.






      Mặt càng nóng bừng, ấp úng mãi nên lời.






      Lần trước tưởng nhầm là mang bầu, mong chờ kiểm tra nửa ngày trời, cuối cùng kết quả là có. Lần này lại thế nữa, chắc bị mọi người cười cho thối mũi…






      Hương thơm càng ngày càng nồng đậm, Giai Hòa thấp thỏm yên, lén lút nhìn Dịch Văn Trạch: “ cảm thấy… em có nên thử thai ?”.






      Thôi xong, ra rồi.






      lúng túng nhìn quanh, suýt bị bỏng tay.






      Dịch Văn Trạch cầm mấy thứ trong tay , tỏ vẻ tất cả nằm trong dự liệu của mình: “ hẹn trước rồi, sáng mai có lẽ em phải dậy sớm chút đấy”. Á? Giai Hòa nhìn , dám tin vào tai mình: “ hẹn từ lúc nào thế?”.






      “Trước khi đến đây, lúc ở Thượng Hải”, đặt tất cả những thứ nướng xong lên đĩa, “Sợ em căng thẳng quá nên trước với em”. Giai Hòa giương mắt đờ đẫn nhìn bưng đĩa thức ăn ra, rồi quay trở lại, tiếp tục nướng những thứ khác, lúc lâu sau mới nhìn , lắp bắp : “Đến em còn chẳng cảm thấy gì, sao lại cảm thấy được…”.






      là bố của đứa bé, sao lại có cảm giác gì chứ?”. Vẻ mặt rất bình thản, như thể lẽ đương nhiên phải vậy.






      ngẫm nghĩ, thấy hình như cũng có lí, tuy có căn cứ khoa học nào, nhưng coi như có thần giao cách cảm là được rồi…






      Ngày hôm sau, Giai Hòa còn chưa tỉnh giấc bị Dịch Văn Trạch bế dậy, mặc quần áo vào.






      mơ mơ màng màng hồi lâu, mới sực nhớ hôm nay phải làm gì, nhìn định gì đó, phát mặc rất đẹp. Từ khi đến giờ, Giai Hòa tưởng rằng mình dần dần miễn dịch, nhưng sáng nay vừa mở mắt bị vẻ đẹp của làm cho mê hoặc, là muốn cầm máy ảnh lên chụp pô làm kỉ niệm mà.






      thấy cứ nhìn mình chằm chằm như thế, vô cùng bất lực : “Tỉnh rồi à?”.






      ừm tiếng, từ bỏ ý nghĩ vô cùng ngớ ngẩn kia, ngoan ngoãn theo xuống nhà.






      Hai người vào bệnh viện, bắt đầu kiểm tra hết thứ này đến thứ kia, chỉ theo Dịch Văn Trạch, vào hết phòng này đến phòng khác, làm đủ mọi loại xét nghiệm. Tất cả bác sĩ đều tỏ ra khách sáo với , nhưng hề thêm câu nào có thông tin hữu ích.






      Cuối cùng, lúc đợi kết quả, mới chuyện riêng với bác sĩ mấy câu.






      Giai Hòa ngồi sofa, nhìn vẻ mặt bình thản của , đoán có lẽ muốn làm mình thất vọng nên mới trước với bác sĩ. phải công nhận rằng ở điểm này, vô cùng chu đáo.






      Cuối cùng Giai Hòa lòng đầy thấp thỏm, ra khỏi bệnh viện mà truy hỏi điều gì.






      Nếu như có gì bác sĩ chắc chắn dặn dò và giải thích rất kĩ… Nhìn mặt Dịch Văn Trạch, có vẻ như chẳng có gì để , chắc sợ mình thất vọng thêm lần nữa, băn khoăn nghĩ xem phải với mình như thế nào. lúc nghĩ ngợi linh tinh như vậy, Giai Hòa lại có cảm giác vô cùng áy náy, thầm nghĩ ra đủ cách .






      Tới tận khi lái xe đến thảm cỏ xanh rất rộng, mới từ từ dừng lại.






      Phía cuối thảm cỏ là bãi cát, là biển xanh thăm thẳm dưới ánh mặt trời chói chang, cảnh vật này chỉ cần nhìn ngắm cũng đủ làm người ta thấy vô cùng hạnh phúc. theo xuống xe, men theo bãi cát, bờ biển bóng người, chỉ có .






      Vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng con sóng vỗ bờ.






      Có hay là ?






      muốn mang đến cho mình niềm vui bất ngờ? Hay muốn an ủi mình?






      Giai Hòa thầm thở dài, là rối rắm, sao mình hỏi thẳng nhỉ?






      “Sau này, em muốn đặt tên con là gì?”, khẽ khàng hỏi.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa bước theo sau , gương mặt thấp thoáng dưới vành mũ, bước từng bước lên những dấu chân của cát. Tên gì nhỉ? Thực chưa từng nghĩ đến vấn đề này. nhìn dáng vẻ bảnh bao của , lại thấy vô cùng áy náy, khi về nhất định mình phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được…






      nghĩ ra chưa?”.






      “Ngải Giai, Ngải Hòa”, đáp rất tự nhiên.






      chợt dừng bước, thấy quay đầu lại: “Em thích à?”.






      Khóe mắt bỗng thấy cay cay. Sao thế nhỉ? Vì càng lúc càng biết những lời đường mật, hay vì trái tim càng lúc càng mong manh như trái tim thiếu nữ? Chẳng phải chỉ là hai cái tên thôi sao? Còn là cách thể tình thông dụng nhất và dễ hiểu nhất Trung Quốc. viết những lời thoại như thế này bao nhiêu lần rồi, vậy mà vừa nghĩ đến việc đứa bé mang họ Dịch, và cái tên đó…(*)






      (*) Chữ “ngải” trong tên Ngải Giai, Ngải Hòa có cách phát giống từ “”.






      Nhịp tim mỗi lúc chậm, như sắp ngừng đập.






      nhìn bước lại, cúi đầu nhìn mình, rồi chun mũi : “Sao biết chắc chắn là thai đôi?”.






      Giọng mang theo tiếng cười, bình tĩnh nhìn : “Bác sĩ với , kết quả xét nghiệm cũng như vậy”.






      nhìn chăm chăm, cứ nhìn như vậy hồi.






      lúc sau Giai Hòa mới lắp bắp hỏi: “, hả?”. Tay bất giác đặt lên bụng, dám tin những lời vừa , đột nhiên cảm thấy niềm vui vô bờ đến mức muốn khóc, cảm giác ấy chân thực đến phát sợ.






      đưa tay, vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay của Giai Hòa, cúi đầu ghé vào tai , : “Giai Hòa, lấy nhé”.






      câu vô cùng đơn giản, nhưng lại dịu dàng đến thể dịu dàng hơn.






      Như thể mỗi buổi sáng, dịu dàng với “Chào buổi sáng, vợ ”, như thể mỗi lần hỏi “Đói rồi à?”, nhưng lại làm xúc động đến tận sâu thẳm trái tim. Giai Hòa ngẩng đầu, ngẩn người nhìn , kiềm chế nổi, nước mắt liền tuôn trào.






      là đáng chết, chỉ câu cầu hôn đơn giản như vậy thôi mà cũng khóc sướt mướt…






      biên kịch, thừa hiểu những điều lãng mạn trong phim nếu diễn ra giữa đời thực rất lố. thậm chí từng nghĩ, nếu Dịch Văn Trạch có gì hay làm gì trước công chúng, có lẽ mình xấu hổ chết mất, xấu hổ đến mức còn chưa kịp cảm thấy hạnh phúc lên cơn đau tim rồi. Vậy nên luôn nghĩ rằng hay là mình cầu hôn cho xong, để khỏi phải lo lắng.






      Hạnh phúc cần niềm vui bất ngờ, chỉ cần mỗi ngày thức dậy được nhìn thấy là đủ. Đó mới là điều mà mong muốn.






      Và giờ đây, mọi việc diễn ra đúng như muốn. trước giờ vẫn luôn hiểu những mong muốn của , chỉ đơn giản là bãi biển bóng người, có ai vây quanh, có ai hay biết.






      Chỉ có , vô cùng bình lặng, và chỉ có ngọt ngào, chỉ có ngọt ngào mà thôi.






      đồng ý sao?”, hạ giọng, hỏi thêm câu nữa.






      Giai Hòa giận dỗi nhìn , cố tình đúng , trong bụng em mang đứa con của , lẽ nào còn muốn làm bà mẹ đơn thân hay sao? Nhưng cố gắng hồi mà mãi chẳng thốt nên lời, chỉ thấy cơ thể mình nóng rực, có lẽ còn nóng hơn cả ánh mặt trời chiếu bờ biển. hắng giọng, định điều gì đó nhưng khóe mắt lại ươn ướt.






      Dịch Văn Trạch cười, nhấc chiếc mũ che nắng Giai Hòa đội ra, khẽ hôn lên mũi , quỳ chân xuống. Bộ quần áo màu trắng cùng bãi cát trắng mịn dưới ánh nắng, cả hai hòa hợp cách hoàn mĩ.






      Giai Hòa ngẩn người nhìn , tâm hồn như lìa khỏi cơ thể, đứng ở nơi xa nhìn chính mình…






      Trong ánh mắt chỉ có chân thành, chỉ ánh nhìn chăm chú như thế thôi khiến giữ nổi nhịp tim bình thường, hai tay mềm nhũn.






      “Trước kia từng bị trầm cảm, nhưng mùa hè năm đó may mắn gặp được người, người làm thuận lợi tới ngày hôm nay. từng có cuộc hôn nhân thất bại, nhưng cũng may mắn là vào mùa xuân năm 2011, gặp được người, người khiến chỉ muốn được ở bên ấy, mà còn muốn cả đời này, ấy chỉ nhìn mình thôi”.






      lấy chiếc hộp mang theo người ra, khẽ mở, đó là chiếc nhẫn cưới lấp lánh dưới ánh nắng khiến người ta mê mẩn.






      “Điều may mắn nhất là, cả hai người đó là cùng người, em nghĩ xem, nếu cưới ấy về làm vợ, chẳng phải cả thế giới này đều phản đối sao?”.






      Tại bãi biển xa lạ, đất nước xa lạ, chỉ có người đứng trước mặt là quen thuộc.






      Giai Hòa nhìn , đến cả tư thế và lời cầu hôn cũng đều vô cùng hoàn hảo. Hai người cứ nhìn nhau rất lâu, sau đó đưa tay ra, khẽ : “Em nghĩ là, em thể chống lại cả thế giới được”.






      Chiếc nhẫn rất , kích cỡ rất vừa vặn, sau khi đeo nhiếc nhẫn lên ngón áp út cho , Dịch Văn Trạch nắm tay , từng ngón tay đan vào nhau.






      Giống như hiệu ứng đặc biệt trong kịch bản, ống kính room gần vào ánh mắt và gương mặt . Lần đầu tiên hai người chính thức gặp nhau, lúc quay đầu lại, cũng nhìn như thế này. Ánh mắt chỉ nhìn mình , trong đôi mắt đen thăm thẳm ánh lên nét cười.






      Trong đầu Giai Hòa lên rất nhiều hình ảnh, cúi đầu xuống, nhưng khi môi sắp chạm môi bật cười: “Em cảm thấy, em sai rồi, hình như em vừa làm việc khiến mình trở thành kẻ địch của cả thế giới mới đúng”.






      xong, đưa tay ôm mặt , chủ động hôn lên môi .






      Khoảnh khắc môi chạm môi, bỗng cảm thấy cả đời mình thế là xong rồi, năm năm, mười năm, hai mươi năm, bốn mươi năm nữa, trao cả cuộc đời phía trước của mình cho .






      là Dịch Văn Trạch, nên chỉ có hạnh phúc mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :