1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ngờ lại đá câu hỏi về phía mình, trong đầu nghĩ ra rất nhiều lí do, nhưng cuối cùng đều bỏ qua hết, chỉ úp úp mở mở : “Thực ra phải vì là thần tượng của em, vì sao… em cũng biết sao nữa”.






      Dường như đoán ra được câu trả lời của : “Chuyện này phải trực tiếp, mà gặp mặt rồi cũng chẳng cần nữa”.






      Kiều Kiều nhờ thợ may của công ti may áo cưới cho, ấy tải mười mấy mẫu váy về, chỉ dẫn cho thợ may từng li từng tí. Giai Hòa ngồi chống cằm đợi bạn, đến khi hai người mệt rồi, Kiều Kiều mới nhớ ra chuyện của Giai Hòa: “Có cần may luôn cho cậu ?”.






      giơ tay trước cây sưởi: “ cần, người nào đó chuẩn bị hết cho tớ rồi”.






      Giai Hòa quen với hệ thống sưởi ấm ở Bắc Kinh rồi, nên về đến Thượng Hải là thấy lạnh chịu nổi.






      Kiều Kiều ghen tị nhìn Giai Hòa: “Sao cậu từ trẻ có chí tiến thủ lại trở thành cây tầm gửi thế hả? Người nào đó của cậu còn có cái gì là chuẩn bị chu đáo giúp cậu ? Chắc chỉ có sinh con là cậu phải tự làm, còn lại ấy đều làm hộ hết nhỉ”.






      Giai Hòa thu mình sofa cười đắc ý: “Ghen tị chứ gì?”.






      “Vênh váo chưa kìa, nhìn xem, mới có thế mà vênh váo rồi”. Kiều Kiều giơ cao cánh tay để thợ may lấy số đo cơ thể. “Tớ kết hôn rồi đấy, cậu sao? lẽ định giấu dài kì?”.






      Giai Hòa chớp chớp mắt, nhìn bạn: “ có chồng, sao cậu lại kiêu ngạo thế nhỉ?”.






      Chỉ bốn chữ thôi cũng đủ làm Kiều Kiều quay lại, chạy tới nhào vào , hai người cười đùa ầm ĩ.






      Thực ra… Giai Hòa luôn có cảm giác Dịch Văn Trạch chuẩn bị, nhưng chỉ là cảm giác vậy thôi.






      Lúc nhân viên chuyển phát nhanh giao váy dạ hội tới, Giai Hòa xếp những đồ trang trí vào thùng, để lần sau về phải lau chùi lại nữa. Chiếc hộp đựng váy dạ hội rất lớn, Giai Hòa cẩn thận dùng kéo cắt băng dính và túi bọc bên ngoài, mở hộp màu trắng ra, từng lớp từng lớp giấy nhám, mỗi lớp giấy được mở, phát ra tiếng kêu soạt soạt.






      Chiếc váy dạ hội màu tím nhạt có gắn kèm dải ruy băng màu trắng, dải ruy băng là chữ kí của nhà thiết kế.






      Cầm váy trải lên giường, Giai Hòa ngắm nghía hồi lâu, nghĩ nếu mình mặc chiếc váy này chắc chắn bị Kiều Kiều giết người diệt khẩu…






      Thế nên để có được phê chuẩn của dâu, buổi tối lúc ăn đồ Nhật, Giai Hòa mang cả chiếc váy ấy .






      Kiều Kiều mắt chữ O, mồm chữ A, : “Tớ bảo này, lão Dịch Văn Trạch nhà cậu cố tình phải ? Định biến đám cưới của tớ thành buổi diễn tập đám cưới của hai người hả?”. Giai Hòa uống ngụm trà ấm, tỏ vẻ ngây thơ vô tội: “Tớ cũng biết nữa, ấy đặt của cửa hàng đó, nên tớ mang đến cho cậu xem luôn…”. Ánh điện rất mờ, cá hồi rất tươi.






      Giai Hòa vừa vừa gắp miếng cá hồi, rụt rè chấm xì dầu, nhưng vì cứ dán mắt vào Kiều Kiều nên chấm quá nhiều mù tạt, vừa bỏ vào miệng mà nước mắt nước mũi giàn giụa.






      Lúc nhân viên phục vụ kéo cửa bước vào định thay đĩa giúp hai người, thấy Giai Hòa mắt mũi tèm lem, còn người ngồi trước mặt lạnh tanh, ta quay ra nhìn Giai Hòa bằng ánh mắt thông cảm rồi nhanh chóng ra ngoài.






      “Cậu xem, bé khi nãy nghĩ gì?”. Giai Hòa định đánh trống lảng để lấp liếm tội bộ váy của mình quá nổi bật, “Liệu có phải nghĩ là hai đứa mình đánh ghen, trong hai chúng ta là bồ nhí?”.






      Kiều Kiều xém chút nữa cắn phải lưỡi: “Biên kịch đại nhân, cậu thấy hai đứa mình trông giống bồ nhí lắm hả?”.






      Giai Hòa khịt khịt mũi, biết điều im lặng.






      Đến tối, lúc Dịch Văn Trạch vừa về đến Thượng Hải trời mưa xối xả. Giai Hòa cầm điện thoại, nghe tiếng sấm ngoài trời, bàn bạc với xem có nên tới đón qua đó , tại ở đây hơi chật, lại có quần áo cho tắm rửa, nên hơi bất tiện.






      lại để ý lắm: “ cần phiền phức thế đâu, ở lại chỗ em được mà”.






      Giai Hòa vâng tiếng: “Thế lát nữa nhờ giúp việc ra cửa hàng tạp hóa mua ít đồ ăn rồi mang đến đây nhé, em chẳng có gì ăn cả, hai hôm nay toàn ra ngoài ăn thôi. Sáng mai cũng có gì nấu bữa sáng cho ”.






      Giai Hòa chỉ nghĩ mua đồ để nấu bữa sáng, vậy mà Dịch Văn Trạch mang tới hai túi to bự, chỗ đồ ăn này ăn ba ngày hết… mở tủ lạnh, phân loại các món đồ rồi bỏ vào trong đó, xem xét mấy thứ nguyên liệu xem mai nấu gì cho . Vì mải suy nghĩ nên chỉ lát sau tay lạnh cóng vì hơi tủ lạnh phả ra.






      “Sao lại ngồi ngây người ở trước tủ lạnh thế?”, Dịch Văn Trạch đóng cửa tủ lạnh, ôm từ phía sau, “ tắm ?”.






      Người thoang thoảng mùi sữa tắm, chính là mùi dưa hấu mà rất thích. Giai Hòa hít hà mãi, đến khi mũi có cảm giác hơi khó chịu, đây là lần đầu tiên ở lại nhà . Căn nhà này mua được năm năm rồi, tính ra chưa từng có đàn ông đến đây… ngả người về phía sau, hai tay ôm . Vì mới tắm xong nên cái ôm này lại càng ấm áp hơn, và còn có cảm giác hơi ướt át.






      hại chết em rồi”, quay đầu lại nhìn , “Em đâu phải dâu mà đặt cái váy đẹp như vậy, Kiều Kiều xé em ra thành tám mảnh mất”. cười, áp vào má , trả lời mà hỏi lại: “Em có thích ?”.






      Giai Hòa hít ngửi mùi hương cơ thể Dịch Văn Trạch, cố tình bóp méo ý của : “Thích lắm, ngửi mùi ngọt ngọt”.






      phì cười, bế phốc lên.






      Căn nhà rất nên gian bếp cũng chật hẹp.






      hành động lãng mạn như vậy nhưng lại làm chân Giai Hòa đá trúng lọ xì dầu mặt bàn, cộc tiếng khiến giật mình. Dịch Văn Trạch tay bế , tay cầm lọ xì dầu lên, khẽ : “Nhà em biết nhận ra người lạ phải”.






      “Đúng đấy”, ôm cổ , cười, “Đây là khuê phòng đích thực đấy nhé, chưa từng có chàng nào ở lại đâu”. cười, gì, cẩn thận bế thẳng vào phòng ngủ.






      Vì thích ngồi thảm đọc sách, nên chỉ mua chiếc giường đơn cỡ lớn.






      Giờ mới thấy, đúng là có chút ngại ngùng…






      Kết quả là cả đêm Giai Hòa dám ngọ nguậy, cũng chẳng dám trở mình, nên sáng hôm sau thức dậy, đau người mỏi lưng muốn xỉu luôn. Sáng sớm tỉnh dậy, Giai Hòa mới cố gắng động đậy chút, : “Lần sau ngủ luôn dưới sàn , thế này khổ quá”. Dịch Văn Trạch ôm , rồi bế nằm lên người mình, xoa lưng cho .

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Động tác rất chậm, bàn tay rất ấm áp, dễ chịu quá .






      rất mãn nguyện nằm ngực , lập tức đổi ý: “Em nghĩ lại rồi, cứ ngủ giường ”.






      “Sao lại thế?”. Tay luồn vào trong áo ngủ của , tiếp tục xoa.






      Giai Hòa nhắm mắt hưởng thụ, lí nhí có dịch vụ phục vụ năm sao thế này, cũng đáng lắm. Dịch Văn Trạch cười gì, đến khi hơi thở dốc, định đào tẩu khỏi giường bị lột sạch quần áo, phục vụ lần tới nơi tới chốn.






      Kết quả ngay sau đó là, chẳng muốn xuống giường nữa, nằm trong chăn rên rỉ, nhìn đứng dậy rất thoải mái mà ghen tị, nghiến răng nghiến lợi : “ ngủ cả đêm trong tư thế vậy mà khó chịu à? Khỏe đấy…”.






      cười, cúi người xuống, định nghe thấy có tiếng gọi cửa. Là giọng của Triệu hàng xóm, ấy lớn tiếng hỏi: “Giai Hòa, có nhà ?”.






      định lệnh cho Dịch Văn Trạch ra mở cửa mới sực nhớ, vội vàng mặc quần áo, chạy ra mở cửa.






      Vì mới từ trong chăn chui ra, lại vừa phải tập bài thể dục buổi sáng rất tốn sức nên toàn thân Giai Hòa toát đầy mồ hôi. vừa mở cửa bị gió lạnh lùa vào co ro cả người. Triệu đứng ngoài cửa, tay cầm chổi, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, nhìn thấy Giai Hòa, ấy mới đặt thứ tay xuống, thở phào: “Sợ quá mất, Giai Hòa, tưởng nhà cháu có trộm”.






      Giai Hòa nhìn Triệu, hoảng hốt: “Sao thế ?”.






      Triệu tận tình giải thích: “Cháu năng gì mà biến mất mấy tháng trời, hôm qua về cũng với tiếng nào. Nửa đêm qua nghe tiếng động lớn, sợ quá ”.






      Tiếng động lớn?






      Cùng lắm cũng chỉ là tiếng chai xì dầu rơi thôi mà…






      Có điều, Triệu trước giờ vẫn vậy, đến giờ vẫn nhớ kết luận kinh điển của ấy: Ngô Chí Luân chỉ là chơi bời thôi. Giai Hòa dụi dụi mắt, láng máng đoán ra mục đích Triệu đến đây: “ ơi, khu mình lại thu phí gì hả , bảo cháu để cháu gửi tiền ”.






      Triệu vội vàng xua tay: “, khu mình phát cho mỗi hộ mười tệ, nhận giúp cháu rồi, giờ đưa cháu đây”, vừa , Triệu vừa rút từ trong túi ra tờ hai mươi tệ, “ có tiền lẻ, cháu có tiền trả lại ?”.






      “Thôi ạ”, Giai Hòa cười đùa, “Coi như tiền này đền bù cho lo lắng tối qua của ”.






      “Thế sao được”, vẻ mặt Triệu rất nghiêm túc, “ cầm tiền của cháu gần hai tháng nay, ngày nào cũng mất ngủ đấy”. Giai Hòa thấy Triệu kiên quyết như vậy nên đành bảo chờ cháu chút, định quay vào nhà có cảm giác mình được khoác chiếc áo lên người, vô cùng ấm áp.






      “Để lấy”, Dịch Văn Trạch đứng sau , xong lập tức quay người vào nhà.






      Lại thêm đợt gió lạnh nữa thổi tới.






      Vẻ mặt Triệu vẫn nguyên như cũ, hai ngón tay cầm tờ hai mươi tệ, ngạc nhiên tới mức nên lời. Mãi đến lúc Dịch Văn Trạch bước ra, đưa tờ mười tệ cho Triệu, ấy mới lắp bắp: “Hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp cậu”.






      Dịch Văn Trạch cười rất lịch , giọng vô cùng nhàng: “Cảm ơn trước giờ vẫn quan tâm Giai Hòa”.






      “Nên thế mà, nên thế mà…”. Triệu cầm tờ mười tệ, rồi đưa tờ hai mươi tệ cho Giai Hòa, sau đó về nhà với bước chân hơi run rẩy. Giai Hòa dở khóc dở cười nhìn Dịch Văn Trạch: “Em nghĩ là phải bán căn hộ này thôi…”.






      Nếu lần sau quay lại, chuyện từng qua đêm ở đây chắc ai cũng biết hết.






      Hôn lễ của Kiều Kiều ngày tới gần, Giai Hòa bận tối tăm mặt mũi. Đến chiều, sau khi tiễn Dịch Văn Trạch , Giai Hòa dứt khoát đến văn phòng môi giới nhà đất đăng kí thông tin bán nhà, rồi tới khách sạn tổ chức hôn lễ. rất tò mò hiểu vì sao chàng weibo kia lại biết những thứ Kiều Kiều thích để tổ chức hôn lễ đến vậy, lại còn sai lệch chút xíu nào nữa chứ.






      Bãi cỏ của khách sạn trông chẳng giống đám cưới chút nào, mà giống sân khấu tổ chức đêm party thác loạn hơn.






      Chỉ cần nghĩ đến việc đám cưới diễn ra suốt mười hai tiếng đồng hồ là Giai Hòa tuyệt vọng tới mức muốn giết người luôn rồi…






      Người chủ trì hôn lễ bắt đầu thao thao bất tuyệt về trình tự tiến hành buổi lễ, Kiều Kiều nghe rất chăm chú, mỗi khâu, mỗi trình tự đều được bàn bạc kĩ lưỡng, cuộc họp chuẩn bị hôn lễ mà ba tiếng sau mới coi như bàn luận xong về quy trình buổi lễ. Giai Hòa cầm cuốn sổ , ghi chép lại những việc mình phải làm, cuối cùng nhìn mười mấy trang giấy kín chữ, ai oán kêu than: “Cậu giết tớ còn hơn, từ hồi học đại học đến giờ ghi chép gì…”.






      Kiều Kiều đắp mặt nạ, thèm quan tâm ở nơi công cộng, phong thái cứ như ngôi sao ở phim trường ấy.






      Có điều, thứ mà mỗi mong mỏi nhất chính là trong ngày cưới có sân khấu chỉ dành cho riêng mình, quan tâm chỉ dành cho riêng mình. Bỗng nhiên Giai Hòa lại nghĩ, biết ngày ấy của mình như thế nào…






      lúc Giai Hòa nghĩ ngợi linh tinh Kiều Kiều hắng giọng, : “Bình thường phù dâu phải kèm với phù rể, nhưng tớ chẳng dám mời nhà cậu vì sợ làm như thế sau này ra đường tớ bị giết chết. Nhưng nếu tớ mời người khác lại sợ Dịch Văn Trạch nhà cậu giết chết tớ. Hay là cậu hỏi Ngô Chí Luân giúp tớ nhé? Tuy bằng Dịch Văn Trạch nhà cậu nhưng có ấy làm phù rể cũng làm mọi người ghen tị rồi”.






      Giai Hòa gập cuốn sổ lại: “Cậu sợ ấy nổi bật quá át cả chú rể à?”.






      Kiều Kiều bỏ lớp mặt nạ xuống, dương dương tự đắc : “Cậu thấy Trình Hạo rất có khí chất sao? Trông ổn hơn Ngô Chí Luân nhiều”.






      Giai Hòa bĩu môi, hai chữ “khí chất” quả là vạn năng…






      Kết quả là điện thoại vừa được kết nối, Ngô Chí Luân rất vui vẻ đồng ý, lại còn vô cùng phấn khích, mình chưa bao giờ được mời làm phù rể, chắc tại mình đẹp trai quá nên khiến chú rể thấy áp lực.






      Giai Hòa bó tay toàn tập, phụ họa : “Phải rồi, chắc tại mời làm phù rể, dâu cũng gặp áp lực lớn…”. Đầu dây bên kia đáp rất thản nhiên: “Cũng đúng, thế phải bàn bạc lại với A Trạch, đám cưới của hai người tránh mặt vẫn hơn, em lại thấy áp lực”.






      Tim Giai Hòa đập mạnh, muốn hỏi xem có phải Dịch Văn Trạch gì với ta .






      Nhưng nghĩ nghĩ lại, lại hỏi gì.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đúng là thiên thời địa lợi, ngày diễn ra hôn lễ chan hòa ánh mặt trời, chỉ có điều vì là mùa đông nên vẫn lạnh kinh người.






      Giai Hòa ngồi trong phòng hóa trang, nhìn gương mặt trang điểm dày cộp phấn của Kiều Kiều, cảm thán: “Nếu cậu chịu gọt cằm cũng làm diễn viên được đấy”. Kiều Kiều giận dữ nhìn : “Cậu đừng những lời mà tớ ghét nhất trong ngày tớ phấn khởi nhất được ?”. cười: “Tớ đọc được weibo câu, rất muốn với cậu, thường người chuyện với bạn bằng những lời cay nghiệt nhất chính là người quan tâm đến bạn nhất”.






      Kiều Kiều cười: “Nếu vậy cậu chỉ xếp thứ hai thôi, ăn cay nghiệt ai vượt qua được Tiêu Dư”.






      Giai Hòa đồng tình, bước tới sửa lại váy áo cho bạn: “Chút nữa có sáu đứa cầm hoa trước đấy, cậu từ từ thôi, vấp cái phiền lắm”.






      Giai Hòa chỉ vậy thôi mà Kiều Kiều lập tức thần hồn nát thần tính, bắt đầu bàn bạc với chuyện nếu chẳng may vấp ngã phải làm sao, rồi còn luyện tập luôn cả tư thế ngã và đứng dậy làm sao cho nho nhã, khiến chuyên gia trang điểm cười ngặt nghẽo, chắc chưa thấy dâu nào lố thế này.






      Nhưng có điều ấy ngờ tới là những điều bất ngờ luôn ở khắp mọi nơi.






      Khi cha xứ vừa tuyên bố hai người có thể trao nhẫn chàng phù rể điển trai đứng cạnh đột nhiên lên tiếng gọi: “Kiều Kiều”.






      Kiều Kiều lặng người, chú rể cũng đứng ngẩn ra.






      Trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Ngô Chí Luân rất mùi mẫn: “Thực ra trước giờ vẫn rất thích em, lúc đồng ý làm phù rể của em, vốn nghĩ rằng mình có thể lòng chúc phúc cho em, nhưng lại làm thế được”, ta từ từ đưa tay ra, “Em vẫn còn cơ hội lựa chọn đấy”.






      Mọi người bỗng im bặt, đến cả cha xứ cũng mắt tròn mắt dẹt, có lẽ vì ngờ hôm nay mình lại được chứng kiến những việc vốn chỉ có thể thấy phim ảnh.






      bên là đạo diễn vừa đoạt giải, bên là diễn viên thần tượng nổi tiếng mười mấy năm nay.






      Cuộc đời Kiều Kiều cuối cùng cũng hoàn toàn đảo lộn ngay trong ngày cưới…






      Kiều Kiều im lặng hồi lâu như suy nghĩ.






      Tiêu Dư ngồi ở dãy bàn chính, nhìn Giai Hòa bằng ánh mắt chẳng lấy gì làm hiền hậu: “Cậu đạo diễn vụ này đấy à?”. Giai Hòa á lên tiếng: “Sao cậu biết?”. Tiêu Dư dở khóc dở cười: “ bạn tốt của Dịch Văn Trạch nhà cậu cũng dám diễn cơ đấy, có điều đoạn thoại này dở ẹc, chắc tại cậu chú tâm viết rồi”. Giai Hòa nhìn Tiêu Dư với ánh mắt thất bại, định Kiều Kiều lên tiếng.






      Kiều Kiều hôn chú rể, : “ , em xin lỗi”, sau đó quay ra nhìn Ngô Chí Luân đắm đuối, cảm giác như ấy sắp chạy theo Ngô Chí Luân đến nơi rồi.






      Nhưng bất ngờ, ngay sau đó, Kiều Kiều nhịn nổi, phì cười: “ , Giai Hòa trả cát-xê bao nhiêu? Em định diễn cùng , nhưng tiếc là người đàn ông tốt nhất đời này lại đứng ngay cạnh em, hoàn toàn áp đảo rồi”.






      Ngô Chí Luân bất giác sờ lên mũi: “Thực ra Giai Hòa cũng chưa ra giá, nên thôi, diễn tiếp nữa”.






      Hai người vừa thế, mọi người ngồi dưới mới hiểu ra, cười rộ lên. Lúc này, Kiều Kiều mới quay lại dịu dàng cười với chú rể, nốt nửa câu còn lại : “ , em xin lỗi, vì lũ bạn dở hơi của em làm hú vía”. Trình Hạo sửa lại ca vát, sắc mặt vẫn trắng bệch…






      buổi tiệc cưới vô cùng hoành tráng bắt đầu như vậy…






      Trong ánh nắng ấm áp của ngày đông, Kiều Kiều tay trong tay với chú rể, nhảy vũ khúc mở màn đám cưới mà ấy ước mong suốt hai mươi mấy năm nay, vừa nhảy Kiều Kiều bật khóc. Giai Hòa đồng cảm, thấy sống mũi mình cũng cay cay, nhìn Trình Hạo ôm Kiều Kiều, liên tục thầm gì đó bên tai ấy, nhưng Trình Hạo càng khuyên nhủ Kiều Kiều càng khóc tợn, cuối cùng ấy hai mắt đẫm lệ, quên cả việc khiêu vũ.






      Vì mơ ước nhảy điệu vũ mở màn của Kiều Kiều mà Trình Hạo phải luyện tập cả tuần, mọi người chỉ sợ hồi hộp mà nhảy nhầm, nhưng ngờ lại ôm Kiều Kiều nhảy rất thuần thục, đưa mọi người vào vũ khúc mở màn cách hoàn hảo.






      Giai Hòa ngồi chống cằm, nhìn cảnh tượng đó mà đột nhiên thấy ngưỡng mộ vô cùng.






      “Muốn nhảy ?”, bên tai thoảng qua giọng . Giai Hòa giật mình, quay đầu lại thấy Dịch Văn Trạch cười, tim đập mạnh hơn: “Chẳng phải bảo về kịp sao?”. Dịch Văn Trạch chỉ cười: “ muốn nhảy à?”.






      Giai Hòa nhìn trách móc: “Em nhảy tệ lắm”.






      Kết quả là, đương nhiên vẫn bị kéo lên sàn khiêu vũ. lo lắng nhìn , ở đây có rất nhiều người, tuy nhiều người quen nhưng cũng ít người lạ, đây là lần đầu tiên công khai với như thế này.






      Giai Hòa nhìn mãi, cuối cùng cũng cúi đầu nhìn : “Hôm nay là đám cưới của bạn em, em lại muốn làm nhân vật chính hả?”.






      Giai Hòa chưa kịp hiểu ý , vẫn đứng nhìn nghi hoặc, tiến lại gần hơn: “Bao nhiêu ngày gặp em rồi, nếu em có ý nghĩ đó cũng thấy phiền đâu”. Ánh mắt này, góc nhìn này… khóc dòng sông: “Em là phù dâu đó, phải làm cho tử tế, được phá hỏng buổi tiệc đâu… Kiều Kiều giết chết em đấy”.






      Hôn lễ kéo dài mười hai tiếng đồng hồ, cuối cùng mọi người đều uống nhiều, vô cùng phấn khích, Giai Hòa kéo Kiều Kiều lại, : “Tớ về trước đây, mệt lắm rồi”. Kiều Kiều hiểu ngay vấn đề: “Về , cậu sợ Dịch Văn Trạch nhà cậu bị mọi người để ý chứ gì?”. Giai Hòa hừ mũi, dám thực ra Dịch Văn Trạch phải ngồi hai chuyến bay liên tục mới kịp về tham dự đám cưới, sợ mệt quá.






      Buổi tối, về đến nhà, Giai Hòa lập tức luôn tay thu dọn đồ đạc. Từ tầng xuống dưới nhà, ngừng mở túi ra, hỏi xem cái này được , rồi lại cẩn thận nhét vào vali. Dịch Văn Trạch ngồi ở quầy bar uống nước, thấy căng thẳng nhìn mình, mới xua tay : “ cần gấp gáp vậy đâu, mai mình bay chuyến chiều, để sáng mai thu dọn đồ cũng được”.






      Nghe vậy mới phát giờ là nửa đêm rồi.






      mệt cả ngày, lại phải cùng ở chỗ Kiều Kiều suốt mười mấy tiếng đồng hồ… bước lại, uống ngụm nước ở cốc của , dịu giọng : “ mệt chưa? ngủ nhé?”. cầm cốc nước, rót thêm nước nóng vào: “Mùa đông em đừng uống nhiều nước lạnh”.






      vâng tiếng, cầm cốc nước trong tay cho ấm, rồi ngoan ngoãn theo lên tầng.






      Vào đến phòng ngủ, đột nhiên Giai Hòa lại có cảm giác vô cùng đặc biệt. Hai người nên duyên ở Thượng Hải, nhưng lại sống ở Bắc Kinh, nên mỗi căn phòng ở đây đều thấy quen thuộc, chỉ có phòng ngủ của chưa từng bước vào. Nhưng dù nhắm mắt Giai Hòa cũng có thể đoán được cách bố trí và màu sơn quen thuộc trong phòng của , chân trần, tay cầm cốc nước bước vào xem xét, lại còn cố ý chun mũi: “Hình như, có mùi phụ nữ phải?”.






      Dịch Văn Trạch phụ họa: “Có người phụ nữ vừa bước vào đấy thôi”.






      uống ngụm nước, rồi hài lòng đặt cốc nước xuống bàn, chủ động bước tới, vuốt ve mặt , cười : “Trai đẹp ơi, khi nãy ở buổi tiệc em nhìn lâu lắm đấy nhé”.






      Dịch Văn Trạch mấy khi thấy Giai Hòa hưng phấn như vậy, có lẽ do ảnh hưởng bởi đám cưới của Kiều Kiều, nên cũng phối hợp cùng , tay ôm eo , cúi thấp người xuống, nhìn chằm chằm. lát sau, Dịch Văn Trạch khẽ : “Việc tán tỉnh, phải dành cho đàn ông”.






      xong, mỉm cười, tim đập thình thịch.






      Đừng nên tùy tiện khiêu khích người có khả năng diễn xuất…






      Ngày hôm sau trời mưa tầm tã.






      Giai Hòa vừa thu dọn nốt những thứ cuối cùng vừa gọi cho Kiều Kiều: “Cậu may đấy, hôm qua thời tiết quá đẹp”. Kiều Kiều ậm ậm ờ ờ, lát sau mới hỏi: “Cậu biết hôm nay là ngày gì ?”. Giai Hòa đóng vali lại: “Chủ nhật”. Đầu dây bên kia, Kiều Kiều im lặng lát, rồi trách móc: “Là ngày đầu tiên sau lễ cưới của tớ! Ngày đầu tiên sau đêm động phòng! Người ta vẫn gọi là trăng mật đấy, hiểu hả? Hiểu hả!”.






      Thôi xong…






      Giai Hòa biết bên kia nhím xù lông, định câu gì đó rồi nhanh chóng cúp máy Kiều Kiều : “Mà thôi, nể tình cậu hưng phấn cho chuyến bay chiều nay nên tớ tha. Nhưng phù dâu đại nhân này, tớ tặng cậu món quà du lịch cực xịn nhé, cậu nhớ lúc ra sân bay phải đeo kính đen, khẩu trang, đội mũ đấy”, Kiều Kiều hạ giọng tiếp: “Tốt nhất là loại mũ biển vành rộng ấy, vành càng rộng càng tốt”.






      “… Đâu nghiêm trọng đến mức ấy?”. Lịch trình của Dịch Văn Trạch cũng công khai mà.






      “Ai bảo hai người hôm qua công khai nhảy với nhau trong bữa tiệc, giờ là thời đại weibo, hiểu chưa?”.






      Xong rồi…






      Giai Hòa cúp máy, thấp thỏm đợi Dịch Văn Trạch từ tầng xuống, từng bước từng bước tiến về phía mình: “Gay rồi ơi”. thoáng cười, : “Cái gì gay?”. Giai Hòa lo lắng níu tay : “Lát nữa lúc ra sân bay, mình phải riêng ạ, hai xe từ đây luôn”.






      “Vì sao?”.






      “Em sợ phóng viên…”, thà : “Hôm qua trong bữa tiệc chắc chắn có người chụp ảnh, đăng lên weibo rồi. Em sợ cùng bị chặn đường, vây kín, lại phiền ”.






      cười: “Em phải quen dần ”.






      Quen dần?






      Giai Hòa nhìn nét mặt mấy bận tâm của , lại càng thấp thỏm hơn. Từ trước tới nay vẫn quen là người núp sau ánh hào quang, tốt nhất là tất cả mọi người đừng ai chú ý đến , để thoải mái, thích làm gì làm. Nhưng… vốn lo lắng về chuyến New Zealand, giờ nghĩ đến việc làm sao ra khỏi cửa thôi cũng thấy bất an rồi.






      Dịch Văn Trạch thấy chằm chằm nhìn mình, do dự muốn lại thôi, vuốt tóc : “Lần đầu tiên, nên mọi người đều muốn biết mặt em, cứ thoải mái để người ta chụp hình, lần sau em thấy bình thường thôi”.






      Về lí thuyết là vậy, nhưng thực tế đâu đơn giản như thế… Sau đó liên tục bị quan sát, rồi gì mà bạn Dịch Văn Trạch ăn mặc lôi thôi ra đường, rồi gì mà hai người lâu lắm gặp, nghi ngờ chia tay, vân vân và vân vân… mới nghĩ thôi thấy đau cả đầu. Bảo sao rất nhiều người đều chọn cách giữ bí mật, mỗi cách lựa chọn đều có ưu điểm riêng, với tính cách của , chừng cứ bí mật lại tốt hơn…






      Lúc Giai Hòa nghĩ ngợi linh tinh Dịch Văn Trạch đưa ra quyết định: “Vợ ơi, em cưới thần tượng của công chúng, em cũng phải cho họ biết chứ, các fan của đều rất lí trí, chắc bảo vệ em”.






      lại bắt đầu dùng mĩ nhân kế rồi đấy… Giai Hòa ngậm ngùi thở dài.






      Thôi kệ thôi kệ, giơ đầu ra cũng phải chịu đao, mà rụt cổ lại cũng vẫn phải chịu đao.






      nghiến răng, lí nhí : “Ai cưới …”.






      cười rất khẽ, đáp đầy ý: “Mục tiêu của em phải là ‘giấu chàng trong nhà’ à? đợi mấy tháng nay rồi”. Giai Hòa há hốc miệng, hoàn toàn á khẩu.






      phải ấy… muốn mình cầu hôn đấy chứ?






      Ý nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu Giai Hòa, đến tận lúc ra sân bay, vẫn suy đoán ý của . Nhưng trước kia từng , có số việc nên để làm… Thôi kệ, chẳng nghĩ nhiều nữa. Tại đám cưới của Kiều Kiều làm mình hưng phấn quá, chứ thực ra mình với ấy ở bên nhau chưa được năm, sao nhanh thế được.






      Trước lúc xuống xe, Giai Hòa nghiêm túc hỏi mượn khẩu trang ở chỗ A Thanh.






      A Thanh trợn tròn mắt nhìn : “Bà chủ, bà chủ mượn cái đó làm gì, chỉ cần đứng bên cạnh ông chủ là lập tức thành nữ chính rồi”. Giai Hòa suýt nghẹn chết, khẽ : “Tha cho tôi , nhanh lên, có cái gì che được mặt mau nộp ra đây”.






      Dịch Văn Trạch ngồi bên nhìn , có vẻ rất buồn cười, : “Em sợ người ta viết tin: ‘Vị hôn thê của Dịch Văn Trạch phẫu thuật thẩm mĩ chưa hồi phục, đeo khẩu trang để tránh ống kính’ hả?”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 19






      Giai Hòa há hốc miệng, á khẩu.






      Cuối cùng vẫn là A Thanh xuống xe trước, nhanh chóng : “ có nhiều người lắm đâu, mình nhanh chút, lúc có nhiều người chụp ảnh quá chỉ cần cúi đầu, nhìn xuống sàn nhà rồi bước qua là xong ấy mà”.






      Giai Hòa thầm niệm trong đầu mấy câu A Di Đà Phật, rồi cắn răng bước xuống xe.






      Lúc đầu còn chưa có ai để ý, nhưng khi hai người bước ra từ phòng check-in dành cho khách VIP lập tức bị phóng viên vây kín. Giai Hòa đinh ninh trong đầu mấy lời dặn dò của A Thanh khi nãy, bám chặt tay Dịch Văn Trạch, vẻ mặt cứng đơ, hoàn toàn ý thức được mình cười hay là thể cười nổi nữa…






      Liên tục có người hét tên Dịch Văn Trạch, rất nhiều phóng viên ngừng truy hỏi.






      A Thanh và nhân viên công ti lịch chặn đám phóng viên lại, nhưng thể chặn họ đặt hàng loạt câu hỏi: “Xin hỏi, lần này hai người ra nước ngoài để kết hôn hay bí mật đăng kí rồi?”; “ Dịch, có thể mấy câu được ? Đây có phải vị hôn thê mà trong chương trình lần trước ?”; “Xin hỏi Dịch! Hai người gặp gia đình hai bên chưa?”…






      chỉ muốn tìm cái hố nào mà nhảy xuống cho rồi…






      Từ đầu đến cuối, Dịch Văn Trạch chỉ ôm vai , giữ ở trước ngực, gì. biết ai đó kéo tay , móng tay sượt qua mu bàn tay làm Giai Hòa giật mình rụt khuỷu tay lại.






      Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn, khẽ nắm tay , rồi đột nhiên dừng bước. Vài giây dừng lại ngắn ngủi mà làm tất cả mọi người đều im lặng.






      lúc mọi người đều khó xử, Dịch Văn Trạch rất nhàng cười đùa: “Các vị, nếu các vị còn hỏi nữa ấy sợ dám cưới tôi đâu, nếu vậy tội nghiệp tôi lắm”. Hiếm khi đùa trước đám đông, nên tất cả đám phóng viên đều sững sờ, sau đó lịch lùi lại mấy bước, tiếp tục hỏi những câu khi nãy, nhưng lượng đều giảm xuống rất nhiều.






      Giai Hòa theo sát bước chân , dám chậm trễ, bước thẳng vào cửa an ninh.






      Mãi đến lúc lên máy bay rồi, đầu óc Giai Hòa vẫn còn choáng váng. Tuy bình thường thường xuyên chứng kiến những cảnh này, nhưng khi đặt mình vào vị trí nhân vật chính vẫn thấy thích ứng nổi. Tiếp viên hàng kéo rèm lại, chặn vô số ánh nhìn soi mói từ bên ngoài, đến lúc này Giai Hòa mới thở phào nhõm, nghiêng đầu nhìn : “Giờ em hiểu được phần nào vì sao hồi mới vào nghề lại bị trầm cảm rồi, nếu là em chắc em điên luôn mất”.






      cười, nhìn : “Cảm ơn vợ hiểu ”.






      Giọng của rất khẽ, nhưng ở đây vẫn còn hai hành khách và tiếp viên, là những khán giả cần mua vé.






      hậm hực nhìn : “Em quyết định ngủ đây, đừng gì với em nữa, nhất định là đừng thêm gì nữa đấy…”.






      “Em định ngủ mười tiếng luôn hả?”. cười, xoa xoa trán , “Đến New Zealand là ổn thôi, ở đó phải diễn viên, cũng chẳng phải ca sĩ, có ai quan tâm đến hai đứa mình đâu”.






      Dịch Văn Trạch đặt trước đồ ăn cho , toàn là những thứ thích. Giai Hòa ăn uống no nê, nghĩ đến chuyện khi xuống máy bay, bỗng nhiên lại có chút mong đợi.






      Từ khi , đây là lần đầu tiên hai người công khai du lịch giữa thanh thiên bạch nhật. Ở trong nước, gương mặt chính là quả bom hẹn giờ, hai người hầu hết chỉ ở nhà và công ti, gần như rất ít ra ngoài, thỉnh thoảng cùng công tác, ăn là thú vui lớn nhất. Giai Hòa ngẫm nghĩ, than thở, khẽ thầm : “Thực ra em thiệt thòi lắm đấy, nên có rất nhiều thứ chưa bao giờ được làm”.






      cười, nhìn , định gì đó Giai Hòa bổ sung thêm: “Có điều, em thích vận động và ra khỏi nhà, nên nghĩ nghĩ lại em quá hợp với luôn”.






      : “Vậy lần này em chịu khó vậy, đến New Zealand cùng ra ngoài chơi nhé?”.






      tát nước theo mưa, cố tình thở dài: “Được thôi, em đành chịu khó cùng tìm lại những năm tháng tuổi trẻ vậy”.






      Dịch Văn Trạch nghiêng đầu, hôn lên má , ra hiệu bảo ngủ .






      Chuyến bay rất dài, lúc Giai Hòa khát khô cổ, tỉnh dậy, thấy Dịch Văn Trạch vẫn ngủ.






      Nét mặt rất bình yên, đúng là… quá đẹp trai. thầm cảm thán ưu ái mà Thượng đế dành cho , rồi quay đầu khẽ xin tiếp viên li nước lạnh. tiếp viên bưng li nước tới, nở nụ cười rất thân thiện.






      Giai Hòa lập tức hiểu ra, tiếp viên này chắc chắn là fan của Dịch Văn Trạch. cũng cười, khẽ : “Cảm ơn”.






      tiếp viên hai mắt long lanh, thầm cố lên, rồi đón lại li nước.






      Giai Hòa nghiêng đầu nhìn Dịch Văn Trạch, trước ngực còn đặt cuốn sách mở, bìa sách rất đơn giản, chỉ có màu xanh đậm. Bàn tay đặt ngay cuốn sách, những ngón tay cong cong, chỉ có vậy thôi mà nhìn ngắm rất lâu, cứ nằm nghiêng như vậy ngắm nhìn , rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.






      Trời cũng mưa, nhưng khí ở đây mang hương vị của mùa hè, từ nơi lạnh căm như Thượng Hải đặt chân xuống mảnh đất này, chẳng khác gì nghỉ. Đương nhiên, nếu có Dịch Văn Trạch phiên bản nữ xinh đẹp kia nhìn Giai Hòa cười hớn hở, tự nhiên hơn chút xíu.






      “Giai Hòa”, Dịch Văn Nhuận bước lại, ôm Giai Hòa rất mạnh, “Chị dễ thương quá, rất nhắn”.






      … Được thôi, coi như lời khen .






      cười, ôm lại Dịch Văn Nhuận: “ ấy chị thích em, giờ chị tin rồi”.






      Dịch Văn Nhuận buông ra, khẽ : “Thực ra, ấy rất sợ em bắt nạt chị”.






      Tiếng phổ thông của Dịch Văn Nhuận giỏi lắm, nhưng cách nhả chữ lại rất dễ thương, đặc biệt là gương mặt này, giống Dịch Văn Trạch đến bảy, tám phần, nên nhìn thẳng vào Dịch Văn Nhuận thế này, Giai Hòa tự nhiên lại hơi đỏ mặt. “Đỏ mặt rồi hả?”, Dịch Văn Nhuận lập tức quay sang nhìn Dịch Văn Trạch, “Em làm bà xã sợ rồi kìa?”.






      Hai chữ “bà xã” được thốt ra rất tự nhiên, lại càng làm tim Giai Hòa đập nhanh hơn. Dịch Văn Trạch chỉ mỉm cười nhìn : “Vì ấy nhìn mặt em nên nghĩ đến thôi”.






      Bị thầm đả kích, ấy cam tâm, quay ra tiếp tục hỏi Giai Hòa: “Chị thấy gương mặt này nếu là con đẹp hơn hả? Chị thấy em đẹp hơn ấy sao?”. Giai Hòa gật đầu như , : “Lúc đầu nghĩ vậy, nhưng giờ nhìn thấy em chị mới phát ra, gương mặt này quả nhiên hợp với con hơn”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hai nhìn nhau, lập tức cười rộ lên.






      Dịch Văn Nhuận tự lái xe đến, tới khi vào đến thành phố Auckland, Giai Hòa mới sực nhớ nhà bố mẹ ở thủ đô Wellington chứ phải ở đây. “Mình thăm bố mẹ trước à?”, khẽ thầm vào tai .






      “Bố mẹ du lịch”, Dịch Văn Trạch cười, “Với lại sợ em căng thẳng nên mình về nhà Văn Nhuận ở vài ngày, sau đó sang thăm bố mẹ sau”. chu đáo quá… Giai Hòa bỗng thấy nhõm đôi chút, thở phào: “ chẳng sớm, làm em lo lắng cả ngày nay”.






      Biết nghĩ cho người khác, về điểm này gia đình ai cũng vậy cả.






      Giai Hòa bỗng nghĩ tới những kịch bản phim gia đình trước đây mình từng viết, mẹ chồng nàng dâu chỉ vì việc dùng nhà vệ sinh lâu hay chậm mà cũng lời qua tiếng lại. Đúng là viết kịch bản nhiều quá nên Giai Hòa rất sợ cái mà người ta vẫn gọi là “quan hệ mẹ chồng nàng dâu”.






      nghĩ gì thế?”, đưa cho hộp sữa.






      đón lấy, uống ngụm: “ nghĩ đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu”.






      thoáng cười, lại đưa cho tờ giấy ăn, Giai Hòa đón lấy lau miệng, đúng lúc ấy nghe thấy Dịch Văn Nhuận cất tiếng: “Mẹ em mà nghe thấy chị câu này chắc mừng lắm đấy. Cả đời mẹ chưa bao giờ được cảm nhận thứ gọi là ‘quan hệ mẹ chồng nàng dâu’, nên mẹ kêu ca với em suốt là cuộc đời vẫn còn điều thiếu sót”. Giai Hòa liếc nhìn Dịch Văn Trạch, lại thấy Văn Nhuận : “Chết , em lỡ mồm rồi”.






      sao mà”, Giai Hòa cười thành tiếng, lúc đầu chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi, nhưng nghe Văn Nhuận vậy lại thấy hơi ngượng, “Chị cũng chưa được cảm nhận bao giờ, thực là rất sợ”. Giai Hòa xong, nghiêng người về phía Dịch Văn Trạch, thầm vào tai : “ bạn từng kết hôn này, em lấy với tấm thân hoàn toàn trong trắng đó, phải quý trọng đấy”.






      Dịch Văn Trạch nhìn cười: “Em muốn trân trọng thế nào nào?”.






      chăm chăm nhìn , đột nhiên trong đầu lại ra những hình ảnh trong sáng, vội vàng cụp mắt, quay ngoắt ra nhìn ngoài cửa sổ.






      Chồng của Văn Nhuận là thầy giáo cấp ba, mặc dù ngày ngày phải đứng bục giảng nhưng lại giỏi ăn , cả bữa ăn, ngoài câu “chị ăn nhiều chút” bằng tiếng ra, ta chẳng thêm câu nào. Tới lúc Dịch Văn Trạch và Giai Hòa ngồi chiếc xích đu ngoài vườn chuyện, mới cảm thán: “Văn Nhuận nhiều mà gặp được người giỏi ăn như vậy, chắc là đơn lắm nhỉ”.






      “Vợ ”, Dịch Văn Trạch nhìn , “Cậu ấy là bạn cùng trường với , học khoa Luật đấy”. Giai Hòa rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm: “Vậy sao chẳng thấy ấy năng gì thế?”.






      “Tại Văn Nhuận cho cậu ấy nhiều”, bật mí, “Cậu ấy biết tiếng Trung, nên sợ nhiều làm em khó xử”.






      Giai Hòa à lên tiếng, rồi xấu hổ lí nhí: “Thực ra tiếng của em đâu tệ đến thế…”.






      Hai con chó to bự hề lạ người, cứ quẩn quanh dưới chân hai người, có con còn thè lưỡi liếm vào chân Giai Hòa, thấy nhột nên co chân, gác lên chân . Dịch Văn Trạch mấy câu tiếng với con chó, nó rất nghe lời ngồi xuống, Giai Hòa nhìn bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, rồi lại nhìn con chó: “Sao tự nhiên em lại ngưỡng mộ hai con chó này thế, chúng nó nghe hiểu được tiếng , vậy là đạt cấp bốn rồi đấy…”.






      Dịch Văn Trạch buồn cười quá, định nghe thấy từ xa có tiếng trẻ con gọi “Aunt”, đứa cháu trai mới hơn hai tuổi loạng choạng chạy chân trần thảm cỏ, Giai Hòa nhìn thế mà thót tim, định chạy tới bế nó Dịch Văn Trạch giữ lại: “ sao, nó biết từ lâu rồi”.






      nhẫn tâm…






      Giai Hòa chăm chăm nhìn từng bước của thằng bé, giơ tay ra, ôm nó vào lòng. vốn ngồi trong lòng Dịch Văn Trạch, giờ lại bế đứa bé, ba người ngồi ôm lấy nhau, cảm giác này bỗng khiến tim mềm nhũn. Thằng bé chưa biết nhiều, chỉ liên tục gọi “Aunt”, rồi đưa tay sờ lên mặt Giai Hòa, sờ mũi, rồi sờ miệng. mặc thằng bé sờ mặt mình, bất giác quay ra nhìn Dịch Văn Trạch, ngờ cũng nghĩ gì đó, cùng lúc cúi đầu nhìn .






      Mặt hai người gần sát, gần như có thể cảm nhận được cả hơi thở của nhau.






      “Này, có trẻ con ở đây đấy”.






      Giai Hòa chớp chớp mắt, ngả người về phía sau, định thêm bỗng nhiên á lên tiếng.






      “Sao thế?”.






      Giai Hòa lúng túng nhìn , lại nhìn thằng bé trong lòng, ai oán : “Nó vừa sờ vào… của em”, chỉ tay vào ngực mình, thằng bé “hư” , còn dám thò tay vào trong… Dịch Văn Trạch cười, giữ tay thằng bé, rất nghiêm túc: “Của bác đấy, cháu được sờ bừa bãi đâu, biết chưa?”.






      Giai Hòa dở khóc dở cười: “Có ai dạy trẻ con như ?”.






      cúi đầu nhìn : “ dạy nó, làm đàn ông phải biết bảo vệ những thứ thuộc về mình”.






      Hai người còn tranh luận, ai nhường ai thằng bé ngủ gật trong lòng Giai Hòa từ lúc nào, tay nó còn ngang nhiên đặt lên ngực . Cuối cùng Dịch Văn Trạch gì, bế thằng bé ngủ rất say vào phòng. Giai Hòa vừa thấy từ trong nhà bước ra, định hỏi có muốn ra ngoài dạo chút đến, khom lưng : “ đưa em ra ngoài dạo nhé”.






      Giai Hòa nhìn , ngẩn người: “ làm gì thế?”.






      đưa tay ra hiệu cho , giọng ấm áp khiến say mê: “Có rất nhiều việc khi ở Trung Quốc làm được, nhưng ở đây, lưu lại nhiều kỉ niệm cho em”.






      Trong đêm tối, ánh đèn sân kéo dài bóng .






      Giai Hòa im lặng hồi lâu, rồi mới đưa tay ra ôm cổ , giữ chân , nhàng cõng lên. Thời tiết rất nóng, hai người dính chặt lấy nhau nên chỉ lát sau toát cả mồ hôi, sờ lên mặt : “Mình đâu hả ?”.






      “Ra bờ biển”, rất ngắn gọn, hề hụt hơi.






      “Thần tượng đại nhân, có phải luyện tập vác nặng đường trường ?”. Giai Hòa thấy nóng, nhưng nỡ xuống, đặt cằm lên vai , “Nếu là trước kia, nhìn thấy cõng người con khác thế này, chắc chắn em đau lòng tới mức gặm luôn cả máy tính rồi”.






      Phép so sánh này… chỉ có thể là người ngày ngày ngồi trước máy tính như mới ra được.






      Con đường rất dài, nhưng rất ít người qua lại, có đôi trẻ đạp xe lướt qua hai người, vụt quay đầu lại như gì đó. Giai Hòa có chút ngượng ngùng, gục mặt xuống vai , khẽ : “Sao em lại có cảm giác như cùng diễn phim thần tượng nhỉ?”.






      Dịch Văn Trạch ừ tiếng: “Phim ngắn mang tên Tình đích thực”.






      bật cười thành tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :