1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      May mà mẹ đứng ra giải quyết nên mọi người nhanh chóng ra về. Lúc Dịch Văn Trạch lái xe đưa mọi người vào tiểu khu, mẹ rất phối hợp, nhanh chóng bước xuống xe trước vì sợ bác bảo vệ nhìn thấy người lái xe, đến cả việc lên nhà mà cũng phải tim đập chân run. Giai Hòa thấy mẹ nhanh nhẹn nhảy lên lầu, lúc mở cửa còn nhìn trước ngó sau, hoàn toàn khuất phục trước khả năng thích ứng của mẹ.






      Chỉ chưa đến tiếng đồng hồ mẹ hoàn toàn chấp nhận chuyện Dịch Văn Trạch là bạn trai của .






      Vào nhà, Giai Hòa tranh thủ lúc mẹ pha nước liền theo vào bếp, nhìn mẹ từ đầu đến chân: “Mẹ, mẹ sao chứ?”.






      “Thế nào”, mẹ nhướn mày, cười đắc ý, “Mẹ làm con mất mặt chứ?”.






      Giai Hòa ậm ậm ờ ờ: “Cực kì ung dung quý phái, phóng khoáng đúng mực”.






      “Bê vào ”, mẹ đưa cả đĩa hoa quả cho , “Đến lúc thể vẻ hiền thục nết na của con rồi đấy, mẹ xử con sau”. Giai Hòa lè lưỡi, ngoan ngoãn bưng khay hoa quả vào phòng mình.






      vừa bước vào nhìn thấy Dịch Văn Trạch ngồi cạnh năm cuốn album to đùng, vui vẻ xem ảnh.






      Vừa có người đến nhà là lập tức thể thành quả nuôi dạy con ngoan của mình ngay, đây đúng là thói quen ngàn năm đổi của các bà mẹ. Giai Hòa chỉ sợ Dịch Văn Trạch xem được mấy tấm ảnh xấu xí ngốc nghếch của mình, vội vàng đặt đĩa hoa quả sang bên, nhón mấy quả nho đưa lên miệng .






      Mẹ rất thích ăn nho lạnh, mùa đông ngồi trong phòng ấm áp ăn quả nho lạnh, chua chua ngọt ngọt, còn có thể giải nhiệt nữa.






      Giai Hòa nhìn trộm vào trang album mở, là bức ảnh tham gia đội múa Tân Cương ở cung thiếu nhi. Lúc đó xíu, lại phải mặc đồng phục, mọi người mặc đẹp, còn mặc vào lại rộng thùng thình. Nhìn màu son đỏ bắt mắt của mình trong ảnh, Giai Hòa vô cùng xấu hổ: “Đừng xem nữa, xem tivi ”.






      cắn quả nho, cười nhìn : “Em học múa à?”.






      Giai Hòa vâng tiếng, thừa thế giật quyển album: “Lúc em có học qua, chỉ học múa thôi đâu, vì từ nhà em đến cung thiếu nhi Cảnh Sơn phải mất hai tiếng đồng hồ, mẹ bảo đằng nào cũng đến đó, nên báo danh cho em học ba, bốn lớp liền. Nhưng vì em chẳng có tài cán gì cả, nên cuối cùng cũng ra ngô ra khoai gì”.






      ngẩng đầu thở dài, mới sực nhớ tường nhà dán đầy poster, lập tức đứng hình. Xong, sao mình gỡ ra trước nhỉ?!






      Giai Hòa nhìn trộm Dịch Văn Trạch, thấy cầm quyển album khác lên, lật ra xem, liền lao đến bên cạnh , khẽ hỏi: “Hay tham quan phòng làm việc của em?”.






      Dịch Văn Trạch nhìn Giai Hòa, chột dạ : “Em phải thay đồ”. Mình tranh thủ lúc thay quần áo gỡ hết poster xuống… Dịch Văn Trạch hình như cười, lại như chẳng coi đó là vấn đề gì lớn lắm: “Em thay ”.






      Thôi được rồi, cái cớ này ngớ ngẩn quá.






      Giai Hòa cố chống chọi thêm: “Lâu lắm rồi em về nhà, cũng phải cho em dọn phòng chứ?”.






      Cuối cùng cũng gập album lại, ngẩng đầu nhìn tấm poster to nhất dán cửa ban công: “Tấm này đẹp quá, mang về nhà mình nhé em”. Chỉ câu của cũng đủ đập tan mọi dự định của , Giai Hòa ậm ừ tùy , rồi cầm cốc trà mới uống được ngụm ra ngoài rót thêm.






      Kết quả là, chỉ mang tấm poster đó về mà còn tịch thu luôn cả bốn mươi mấy tấm ảnh của .






      Mẹ rất hào phóng, vung tay cháu cứ mang về hết , để lại chỉ thêm chật nhà. Giai Hòa nước mắt lưng tròng nhìn mẹ, dám phản bác, chỉ có trời mới hiểu mong mẹ mình thương hại con chút thôi cũng được…






      Đến nửa đêm, Giai Hòa ôm bộ chăn gối mới vào phòng mình, với : “Đêm nay ngủ ở đây nhé, em ngủ ở phòng dành cho khách”. Mẹ khăng khăng đòi Dịch Văn Trạch ngủ lại, vì nửa đêm canh ba nên chẳng dám có ý kiến gì, Dịch Văn Trạch cũng rất tự nhiên đồng ý.






      Giai Hòa trải ga đệm cẩn thận cho , định quay bị bế lên giường. Đây là phòng của mình, ánh đèn và chiếc giường quen thuộc, còn cả chiếc bàn làm việc mà vẫn thường dùng, cây cối ngoài ban công đều do trồng từ hồi học cấp ba. từng nằm chiếc giường này học bài, xem tivi, sáng nào cũng bị mẹ lật chăn gọi dậy, còn lúc này, cả người đều lún trong chăn, nằm trong vòng tay , được hôn khẽ.






      Cửa phòng khép hờ, Giai Hòa nghe thấy tiếng mẹ giục bố ngủ. Bố khẽ hỏi có cần nấu đồ gì ăn đêm bị mẹ quát cho câu lập tức tắt ngấm ý định, sau đó cửa phòng ngủ của bố mẹ đóng lại, cả căn nhà đột nhiên chìm trong yên lặng.






      Giai Hòa vừa tắm gội xong, tóc chưa khô, nhanh chóng thấm ướt chăn. Nụ hôn của chưa bao giờ ấm áp đến vậy, từ môi xuống đến tai, rồi khẽ cắn vào dái tai , : “Vợ ơi?”. Giai Hòa hơi tránh ra, nhưng lại bị kẹp chặt, chỉ có thể dùng chút lí trí cuối cùng, khẽ : “Dạ”.






      vội , nhàng hôn từ cổ xuống xương quai xanh, rồi dùng miệng tháo cúc áo của Giai Hòa.






      phải là có gì muốn sao? Vì Giai Hòa tập trung nghĩ xem Dịch Văn Trạch định gì, mãi đến lúc khẽ khàng mở chiếc cúc áo thứ ba mới phát ra, lập tức lăn qua góc giường: “… Để tới lúc về nhà mình ”. lùi ra sau chút, nhưng hẫng cái, suýt rơi xuống đất.






      Cũng may là nhanh tay, kéo lại: “Em bảo sao?”.






      Giai Hòa bị hỏi thế á khẩu, ngượng dám lại lần nữa, cảm giác cơ thể mình dần nóng lên, kề sát cơ thể nóng hừng hực của , giãy giụa khẽ : “Trước lúc ra ngoài cũng vừa…”.






      cố gắng tỏ ra nghiêm túc, nhưng lại chột dạ vểnh tai nghe động tĩnh ngoài phòng khách.






      bỗng khẽ cười: “Gì cơ?”.






      gian yên tĩnh thế này, lại ở trong phòng của mình, tất cả đều mờ mờ ảo ảo khiến tim Giai Hòa đập gấp gáp.






      Hơi thở rối loạn bởi cơ thể này quá quen thuộc. Giống như có chiếc cân trong lòng Giai Hòa liên tục dao động, đấu tranh tư tưởng mãi đến khi áp lên môi nụ hôn đầy khiêu khích, mới nhắm mắt, đành cam lòng chấp nhận số phận.






      Nụ hôn rất mềm mại dịu dàng, rất sâu.






      “Vợ ơi”, giọng bên tai rất khẽ, đầy vẻ dỗ dành: “Mau ngủ ”.






      Hả?






      Giai Hòa mở to mắt nhìn, thấy hình bóng của mình trong đôi mắt đen láy của . Trong gian yên tĩnh thế này, đắm đuối nhìn , lúc lâu sau mới vụt dậy, nhảy xuống giường, vội vàng rời khỏi trường.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chạy qua phòng khách yên tĩnh vào đến phòng ngủ dành cho khách, mặt Giai Hòa càng lúc càng đỏ.






      Cố ý! Chắc chắn là ấy cố ý!






      Giai Hòa ngủ đến khi thấy cổ họng khát khô mới thức dậy, mặt trời lên rất cao, mình lại ngủ quên đến trưa rồi. mơ màng bò dậy, định gọi Dịch Văn Trạch nghe thấy tiếng mẹ nấu cơm trong bếp: “ từ lâu rồi, xem xem người ta chăm chỉ thế chứ, hơn năm giờ dậy rồi, nhìn con kìa, haizzz, quả nhiên là chim dậy sớm mới bắt được sâu, thảo nào mà nó nổi tiếng sớm như thế”.






      Giai Hòa lặng người, sực nhớ hình như hôm nay phải Thượng Hải quảng bá cho bộ phim, mới an tâm: “Ngành nghề khác nhau mà mẹ, con mẹ cũng chăm chỉ lắm đấy”.






      Mẹ Giai Hòa quay ra nhìn , nhìn đến lúc dựng tóc gáy, bà mới than thở: “Con xem giờ giấc hai đứa lệch nhau như thế sau này có con phải làm sao?”.






      Giai Hòa ngậm bàn chải, chuẩn bị gửi tin nhắn nghe thấy câu đó, lập tức quay đầu, hoàn toàn đầu hàng khi thấy mẹ vô cùng lo lắng. Sau gần tiếng truy hỏi của mẹ, phải giả vờ nghe điện thoại mới được giải thoát.






      Ngồi lên taxi, Giai Hòa tháo khăn quàng ra, thở phào nhõm. Tài xế hỏi địa chỉ, nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Khu vực đẹp đấy”. Giai Hòa cười, định đáp lại nghe thấy tin tức giải trí radio đến Thiên Sở. ta nhanh chóng đính hôn với công tử giàu có chưa từng xuất trước công chúng. Mấy năm nay toàn những tin tức kiểu như vậy, vì Thiên Sở là vợ cũ của Dịch Văn Trạch nên lúc nào đến ta, họ đều ít nhiều đề cập đến .






      DJ rất hoạt ngôn, Giai Hòa nghe câu được câu chăng, tiện tay gửi tin nhắn cho Dịch Văn Trạch: đến chưa? Tin nhắn trả lời đến rất nhanh: Đến rồi, họp. Em về chưa?






      Giai Hòa trả lời tin nhắn, lúc cất điện thoại mới nghe bác tài : “Hai năm nay là năm kết hôn của làng giải trí à, từ người quá lứa lỡ mãi gả nổi đến người tái hôn đều tranh thủ lấy chồng trước năm 2012”. Giai Hòa tiện miệng hùa theo, bác tài lại : “Hai hôm nay có rất nhiều tin tức về cái Thiên Sở này, hôm trước bác chở vị khách, hình như người đó biết nội tình đấy”.






      Giai Hòa phụ họa vâng tiếng. Ở thời đại này, hình như ai cũng tự xưng là người biết nội tình?






      “Cháu biết chứ, minh tinh rất có giá, bao nhiêu ông chủ ở đại lục đều ra giá, bảo công ti quản lí cung cấp nữ minh tinh để làm bạn đấy, bao nuôi cũng là để tạo tin đồn bạn . Tin tức này còn hiệu quả hơn quảng cáo ấy chứ, hiệu ứng thu được phải là bình thường đâu. Cái Thiên Sở này á, trong thời gian xử li hôn, ta nổi tiếng hơn rất nhiều, giá làm bạn của ta bây giờ cao nhất giới đấy”.






      Giai Hòa im lặng, thế này chính là người đại diện kiểu mới trong thời đại mới sao?






      Bác tài càng lúc càng hưng phấn, càng càng hăng.






      Lúc Giai Hòa gần về đến nhà bỗng nhận được cuộc gọi từ số lạ, là người của công ti Dịch Văn Trạch, hình như đứng đợi dưới nhà , nhưng lại là có việc gì. Khi xuống xe, Giai Hòa mới nhìn thấy cậu chàng đứng đợi ngoài cửa thang máy lạnh đến mức phải nhảy lên nhảy xuống, vừa thấy cười hi hi chạy tới: “Bà chủ, chị mà tới chắc em chết cóng mất”.






      Giai Hòa áy náy lấy thẻ mở cửa ra: “Lên nhà rồi ”.






      cần, cần, em đem đến cho chị thứ”, cậu ta đặt vào tay chiếc hộp được bọc kĩ, “Nhiệm vụ ông chủ giao coi như em hoàn thành”, cậu ta xong liền chạy vụt .






      Giai Hòa ôm chiếc hộp lên lầu, vừa vào nhà vừa bóc, trong hộp có mười mấy cái khung ảnh, nhìn cái là biết ngay những chiếc khung này để treo lên tường. quay người đóng cửa lại, lấy từng chiếc khung ảnh ra, bày đầy lên sofa, to có, có, tất cả đều là ảnh của từ bé đến lớn…






      ngồi thảm, dựa vào sofa chậm rãi ngắm nghía.






      Các bức ảnh đều được qua xử lí, dưới ánh đèn ấm áp, Giai Hòa vẫn có thể nhìn thấy dấu tích thời gian trong từng bức ảnh, nhưng lại sưởi ấm trái tim .






      lúc Giai Hòa ngắm ảnh đến thất thần di động đặt bàn trà rung lên, là Mục Mục. Người ở đầu dây bên kia với giọng vô cùng hưng phấn, liên tục là phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, Giai Hòa nghe mà dở khóc dở cười, : “Này, gọi nhầm số à? Sao gọi rồi lại độc thoại thế?”.






      “Chị, em phải bình tĩnh lại ”, Mục Mục vô cùng nghiêm túc với Giai Hòa, “Tivi chị xem được rồi, chị lên mạng ngay , lên Tudou hay Youku đều được, miễn là trang web có video clip là đều tải xuống được hết, talk show của rể em ấy”.






      ràng xem nào”, Giai Hòa cầm chặt điện thoại trong tay, tự nhiên lại thấy tim mình đập nhanh hơn.






      Đầu dây bên kia chỉ thở dài, lại thở dài, rồi bỗng đổi giọng: “Chị tự mà xem , chị nhớ dùng nước đá trong tủ lạnh mà hạ nhiệt cho bình tĩnh nhé”, xong, bé lập tức cúp máy.






      Giai Hòa nghĩ nghĩ lại, rồi vào phòng ngủ lấy laptop ra, gõ mục tìm kiếm: Talk show mới nhất của Dịch Văn Trạch, ngay lập tức ra mấy chục kết quả, là chương trình hôm đưa quay. Đủ mọi loại tên, lướt mắt, mở trang Bí mật kinh thiên động địa, Dịch Văn Trạch tiết lộ lịch sử tình trường, nhìn chằm chằm vào màn hình, hít hơi sâu.






      Đừng có lãng mạn quá nhé, em ghen đấy.






      Phần mở đầu rất bình thường, MC còn hoạt ngôn hơn khi gặp ở phòng hóa trang, luôn nở nụ cười môi, tự nhận mình là fan hâm mộ của nhiều năm, Dịch Văn Trạch chỉ ngồi thoải mái sofa, liên tục gật đầu mỉm cười, thỉnh thoảng vài câu làm đám fan dưới khán đài hò hét ầm ĩ. Những video kể về quá khứ, ghép nối rất nhiều hình ảnh của từ khi thành danh đến giờ, Giai Hòa xem mà cảm động vô cùng.






      MC cười, hỏi : “ biết liệu hôm nay tôi có thể phá vỡ thông lệ của ?”.






      Dịch Văn Trạch cười: “Tôi biết chị định hỏi gì”.






      MC cười tươi như hoa, hít thở sâu rồi quay ra với các fan bên dưới: “Các bạn có muốn biết ?”.






      Phía dưới cười ầm ĩ, có vài đồng thanh lớn: “ muốn!”.






      Giai Hòa phì cười, MC này tội nghiệp , chắc chưa từng gặp loại fan nào bảo vệ thần tượng như thế.






      MC vẫn cười, mình chuẩn bị tâm lí trước rồi, hôm nay mình chỉ đối diện với im lặng của người mà còn phải đối diện với bảo vệ thần tượng của mấy chục fan nữa. Các fan cùng hò hét ầm ĩ là được hỏi chuyện đời tư, được chuyện đời tư. khí trong hội trường bỗng nhiên trở nên rất buồn cười. Dịch Văn Trạch chỉ cười, sau cùng mới : “Tôi và chị là bạn mười mấy năm rồi”.






      “Đúng thế”, MC vô cùng cảm kích vì câu hóa giải khó xử vừa rồi, “Thế nên, tôi quyết định bất chấp áp lực của đạo diễn chương trình, tôi tha cho lần”.






      cười, chỉnh lại trang phục và tư thế ngồi.






      Giai Hòa mò mẫm lấy ra hộp bánh quy dưới bàn trà, mở vị bánh mình thích ăn nhất.






      “Lần đầu tiên tôi gặp vị hôn thê của mình cũng là ở Bắc Kinh, mười mấy năm trước”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong clip là khoảng im lặng, sau đó là những tiếng hét chói tai.






      Chiếc bánh quy vừa mới cắn được nửa, ngón tay Giai Hòa cứng đơ.






      Ở Bắc Kinh, mười mấy năm trước? Sao lại thế?






      Đợi … Mình thành “vị hôn thê” từ lúc nào vậy?






      MC lấy tay che miệng cách khoa trương rồi đứng bật dậy, quay ra với ống kính: “Đạo diễn, phải tăng lương cho tôi rồi, lần đầu tiên nhé, lần đầu tiên Dịch Văn Trạch chủ động tiết lộ chuyện tình cảm đấy nhé”. ta vừa xong, lại đặt tay lên ngực, nhìn Dịch Văn Trạch: “A Trạch, cho tôi chút thời gian để bình tĩnh, đầu óc tôi trống rỗng rồi, biết hỏi gì nữa”.






      Các fan ngồi dưới càng gào thét điên cuồng.






      cười: “ cần hỏi, tôi khai đây”.






      Sau đó rất tự nhiên cầm chai nước khoáng lên, uống ngụm .






      Giai Hòa nhìn chằm chằm vào máy tính, chớp mắt, phát ra chiếc bánh quy bị mình bóp nát từ lúc nào.






      “Tôi tự thấy mình khá may mắn, vào nghề rất thuận lợi, gần như chưa từng gặp phải trắc trở gì”, dừng chút, rồi tiếp: “Thực ra trước khi vào nghề, tôi là người rất nhút nhát, bỗng dưng ngày nào cũng phải đối mặt với giới truyền thông và công chúng, nên cũng có chút khó làm quen. Cũng may chị Mạch là người rất độ lượng, cho tôi hai tháng nghỉ phép mà kèm theo bất cứ cầu gì khác”.






      Trong giọng của dường như có sức mạnh vô cùng ấm áp, làm cho mọi người đều phải im lặng lắng nghe.






      “Khi đó tôi ở Bắc Kinh được khoảng tháng. Tôi nhớ là lúc đó hiệu sách Tây Đơn mới khai trương, tôi và người bạn hẹn gặp nhau ở tiệm trà ngay gần đó. Lúc tôi đến, bạn ngồi đợi rất lâu rồi, bạn tôi chỉ ra ngoài cửa kính, : ‘Tớ chẳng bao giờ cảm thấy cậu là thần tượng, hôm nay tớ mới cảm nhận được điều này. bé kia vì mua poster của cậu mà tiêu hết cả tiền xe về nhà đấy’”.






      Ống kính quay gần lại, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, sao lại hư ảo đến vậy?






      Giai Hòa gần như nín thở, bắt đầu mơ hồ nhớ lại, hình như rất nhiều năm về trước, mình từng làm việc như thế. Nhưng lâu lắm rồi, đến chính cũng nhớ , vậy mà chuyện ấy lại có liên quan đến ? Hóa ra mười mấy năm trước mình từng gặp , chỉ cách nhau tấm kính?






      Hoặc có thể , đúng ra là gặp .






      Biên tập chương trình rất biết phối hợp. Bài hát đơn mới ra của - Có em - được phát rất chậm.






      Giai điệu rất mượt mà nhàng, khiến giọng của càng thêm dịu dàng.






      “Khi đó tôi nhìn qua cửa kính, thấy bé đeo ba lô rất to, chắc trong đó đựng đầy sách, góc ba lô lộ ra cuộn giấy rất dài, trông giống như tờ poster được cuộn lại. Tôi hỏi bạn mình ‘Sao cậu biết bé hết tiền về nhà?’, bạn tôi , lúc cậu ấy đứng chọn sách nhìn thấy bé lẩm bẩm tính toán xem tiền xe về nhà có thể mua được những gì, sau đó bé rất vui vì mua được ba tờ poster”.






      “Sau đó sao?”.






      “Sau đó”, cười, “Ý chị hỏi hôm đó, hay hỏi sau đó nữa?”.






      Giai Hòa đứng dậy, rồi lại ngồi xuống, ba giây sau lại đứng dậy. Hôm ấy, lúc ngồi ở phòng nghỉ cũng chính là lúc những điều này, vậy mà hề hay biết.






      Sau đó sao? Sau đó sao? Rất nhiều fan hỏi.






      cười, lắc đầu: “Hôm đó có gì nữa cả, tôi nợ ấy tiền xe về nhà, sau rất nhiều năm gặp lại ấy, tính cả tiền lãi tôi nợ nhiều quá, nên đành phải dùng cách mà người Trung Quốc hay dùng nhất để trả nợ”.






      ràng là đùa. ngẫm ngợi rất lâu, sau đó mới sực tỉnh trong tiếng đáp “lấy thân báo đáp” của các fan.






      Cảm giác hạnh phúc vô bờ như tràn ra từ bên trong , khiến mọi thứ trước mắt trở nên nhạt nhòa.






      MC cũng bị câu chuyện làm cho cảm động thốt nên lời, sau khi im lặng rất lâu mới , tất cả đều là định mệnh, trong số những fan ngồi đây, có lẽ ai cũng nguyện bộ về nhà để đổi được mấy tấm poster của Dịch Văn Trạch, nhưng trong biển người ấy, chỉ nhìn thấy , khi mới chỉ là bé. Điều làm người ta ngưỡng mộ hơn nữa là, hai người còn có thể gặp lại nhau sau bao nhiêu năm như thế.






      Đoạn clip đến đó là hết, xem ra người đăng video là fan ruột của Dịch Văn Trạch nên cố ý cắt riêng đoạn này ra.






      Giai Hòa quên cả đóng cửa sổ, chậm rãi vào bếp. Giữa mùa đông giá lạnh mà cầm chai nước khoáng, uống mấy ngụm to, nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn hừng hực cháy khiến toàn thân nóng như lửa đốt, nóng đến kinh người.






      Mãi đến khi uống hết chai nước, Giai Hòa vứt vỏ chai vào thùng rác, rồi lại đứng dựa tường, thất thần.






      Trước giờ ngờ lại có thể trùng hợp đến như vậy.






      từng gặp , cũng là ở Bắc Kinh.






      Trong đầu Giai Hòa là những mảnh kí ức rời rạc, nhớ có lần từng ám chỉ chuyện này, đó là lần thứ hai và Cố Vũ gặp nhau. từng rằng năm mười lăm tuổi từng gặp . Mất mặt quá, lúc đó còn tưởng đọc lời thoại trong bộ phim nào chứ…






      ôm mặt, than thở đột nhiên nghe ngoài cửa có tiếng động. Thôi chết, Dịch Văn Trạch về rồi.






      Giai Hòa vừa được bước xấu hổ đứng lại, nghe tiếng bước chân tiến lại gần, mới cúi mặt bước ra khỏi bếp. bước đến bên bàn trà, rót cốc nước nóng, thấy bước ra liền hỏi: “Nhận được khung ảnh chưa?”.






      Giai Hòa đỏ mặt, lí nhí là nhận được rồi.






      xong rồi, chỉ cần nghĩ đến việc trước kia từng nhìn thấy mình, lại đúng thời điểm mình còn , xấu xí hết chỗ , là thấy ngượng nghịu vô cùng.






      Giai Hòa giả vờ bình tĩnh, lúc bước qua chỗ bị kéo lại, ôm vào lòng: “Sao thế?”.






      “Sao là sao?”, cười ngọt ngào.



      mỉm cười, cúi đầu phủ lên môi nụ hôn, hai người hôn nhau rất tự nhiên. Vì vừa uống hết chai nước lạnh nên lưỡi Giai Hòa vẫn còn lạnh buốt, lưỡi Dịch Văn Trạch lại rất ấm áp, hai người cứ môi lưỡi rời như thế, đến khi hơi thở của trở nên gấp gáp, mới bế bổng lên, vào phòng khách.






      sofa bày đầy khung ảnh, lướt mắt nhìn, rồi ôm ngồi tấm thảm cạnh bàn.






      Giai Hòa ngồi gọn trong lòng Dịch Văn Trạch, định hỏi có cần ăn gì em nấu nhìn thấy laptop để bàn vẫn mở, lập tức vòng tay ôm cổ để che tầm nhìn của : “ mệt ?”.






      Xong rồi, xong rồi, đoạn clip được tắt rồi nhưng kết quả tìm kiếm vẫn đầy rẫy màn hình, mà nhìn thấy xấu hổ chết mất.






      Dịch Văn Trạch dựa vào ghế sofa sau lưng: “ đói, trước lúc lên máy bay ăn rồi”.






      lại ngồi thẳng người lên chút nữa, vội vàng nghĩ cách để tránh xa cái laptop này ra. Dịch Văn Trạch nhìn nét mặt căng thẳng của Giai Hòa bật cười, định gì đó chủ động hôn . Lưỡi do dự lướt trong miệng , như muốn trốn tránh, lại như chủ động, ràng là phóng hỏa.






      Nhưng phản ứng gì, chậm rãi hưởng thụ chủ động hiếm có này của .






      “Này”, Giai Hòa cuối cùng cũng nhịn được nữa, ánh mắt mơ màng nhìn , “Sao phản ứng gì thế?”.






      hỏi lại : “Phản ứng gì cơ?”.






      “Em thế rồi…”, Giai Hòa muốn khóc quá, “ phải là có người khác ở bên ngoài đấy chứ?”. Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu là hoàn toàn quên mất mục đích chính của mình, leo ngay lên người hít hít ngửi ngửi. Đúng lúc Giai Hòa cúi đầu xuống, Dịch Văn Trạch lướt mắt nhìn qua màn hình laptop, lập tức hiểu ra điều muốn làm.






      Giai Hòa ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn : “ lẽ dạo này mệt quá? muốn chuyện ấy nữa?”.






      Nhất định là thế rồi. Nếu mình quá thất bại rồi, chủ động hiến thân, vậy mà, vậy mà thèm phản ứng!






      ôm Giai Hòa, xoay người đè xuống, tay chống đầu, nhìn .






      Giai Hòa vui ra mặt: “Có phản ứng rồi hả?”.






      xong, mới thấy mình quá lộ liễu, lập tức im bặt. bị chọc cho bật cười: “Báo cáo đồng chí vợ, phản ứng mạnh là khác”.






      xong, cúi đầu hôn lên má , từ từ xuống đến tai, rất khẽ: “Chuyện này với em từ lâu rồi mà, sao giờ mới nhớ?”.






      Giai Hòa á tiếng, lập tức hiểu ra gì: “Hôm đó em… em tưởng đùa”.






      ồ, rồi lại thầm rất : “Có bao giờ lấy em ra để đùa cợt chưa?”.






      Hình như, hình như là chưa bao giờ.






      cứ thế tiếp tục rất bài bản, đến khi luồn tay vào sau lưng , mở nút áo con, mới hỏi: “Ở đây hay vào phòng ngủ?”.






      Mội câu hỏi rất đơn giản như thế làm dũng khí hiến thân khi nãy của Giai Hòa bay biến hết, do dự mãi mới : “Phòng ngủ…”. Dịch Văn Trạch được, định bế lên sực nhớ tới vấn đề rất nghiêm trọng, lập tức tròn mắt nhìn : “Hay là, ngủ , lại từ Thượng Hải đến Bắc Kinh cả ngày rồi, mệt lắm đó? Em chuẩn bị chăn nệm cho ”.






      dở khóc dở cười: “Vợ ơi, lại sao nữa thế?”.






      Hậm hự mãi, mới áy náy hôn : “Em quên mất, hôm nay tiện…”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 18






      Xem lịch trong máy tính, chỉ còn tuần nữa thôi.






      Trước đó, Giai Hòa mất cả tuần để hỏi xem bố mẹ và em thích gì, chọn món đồ chơi mà cũng xem xét mất ba ngày. Đến tuần này, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ Giai Hòa lại bắt đầu đứng ngồi yên.






      Tâm trạng căng thẳng như vậy ảnh hưởng trực tiếp đến giấc ngủ. Mới hơn bảy giờ sáng, Giai Hòa đón nắng mới, mò mẫm bò dậy, mơ màng lần vào bếp ốp trứng cho . Đến lúc có mùi cháy chiếc chảo mới được người đứng sau cầm lên: “Chiên lại nhé?”.






      Thế là… lại có cơ hội nịnh nọt, trở thành người có thâm niên chuốc thêm việc cho thần tượng.






      Đĩa trứng ốp thơm lừng bày lên bàn, kèm bát cháo trắng thanh đạm.






      đưa đũa cho : “Hôm nay có việc à?”. tập trung tinh thần suy nghĩ: “, tháng này chẳng bận việc gì cả”. Dịch Văn Trạch đặt thìa vào bát : “Sao dậy sớm thế?”. Giai Hòa lại cố gắng suy nghĩ: “ ngủ được, toàn nằm mơ thôi”.






      cười, gì.






      Giai Hòa ăn thìa cháo, hồi hộp nhìn : “Liệu mẹ có hỏi em gì nhỉ? Em giỏi tiếng đâu, chỉ nghe được thôi, mà tiếng Quảng hình như cũng…”. Thôi được, thừa nhận, khi nãy mơ gặp mẹ , người rất nho nhã thanh tao. Nhưng bà toàn với bằng thứ ngôn ngữ mà chẳng hiểu gì cả, biết là nằm mơ, nhưng càng lo lắng lại càng tỉnh dậy nổi.






      Ngoại ngữ có cố học đến mấy cũng thể thành thạo trong thời gian ngắn được.






      Ạnh chọn đĩa CD nhạc cổ điển. Sau đó trong tiếng nhạc du dương, bước lại, ngồi đối diện với : “Tiếng Hán của là bố mẹ dạy đấy, nên chắc em gặp trở ngại gì khi chuyện với bố mẹ đâu”.






      thầm thở phào nhõm, nhanh chóng ăn hết cháo và trứng ốp, rồi lại mãn nguyện ngủ tiếp.






      Ngủ đến trưa có điện thoại gọi đến. Cả đêm ngủ ngon nên giờ cũng chẳng buồn nhấc máy, mặc kệ cho chuông kêu liên tục, tới khi Dịch Văn Trạch nhấc máy, mấy câu rồi mới đỡ dậy, khẽ : “Vợ ơi, bạn em gọi này”.






      Giai Hòa ư hự mấy tiếng rồi quay người lại: “Bảo nó đợi lúc em tỉnh rồi chuyện”.






      Dịch Văn Trạch bất đắc dĩ tay ôm , tay áp điện thoại vào tai : “Bạn em muốn nhờ em làm phù dâu kìa”.






      Phù dâu… Phù dâu?!






      Giai Hòa trợn tròn mắt, sợ đến mức đau tim, sau đó cứ cuộn chăn như vậy, ngồi đùi Dịch Văn Trạch, run giọng vào điện thoại: “Ai… ai muốn nhờ tôi làm phù dâu đấy?”.






      “Tớ! Bạn thân của cậu, tớ đây!”, giọng Kiều Kiều đầy hưng phấn.






      Giai Hòa hít hơi sâu, cẩn thận hỏi lại Kiều Kiều: “Cưới chàng weibo của cậu hả?”.






      Từ khi Tiếu Tiếu gọi như vậy, Giai Hòa cũng gọi theo, khiến Kiều Kiều ngẩn người. Sau đó ở đầu dây bên kia, Kiều Kiều với người bên cạnh: “Này, được đổi tên rồi nhé, chàng weibo”. xong, Kiều Kiều mới tiếp tục với Giai Hòa: “ chàng weibo được giải, nên để ăn mừng, tụi mình sắp kết hôn rồi”.






      Giai Hòa im lặng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Dịch Văn Trạch, định gì đó nhưng đầu óc trống rỗng.






      Kết hôn chớp nhoáng thế này sợ .






      “Người đủ tư cách làm phù dâu của tớ chỉ có cậu và Tiếu Tiếu, nhưng Tiếu Tiếu vừa cao lại vừa xinh hơn tớ, nên chắc chắn bị loại”, Kiều Kiều hớn hở tiếp: “Thế nên chúc mừng cậu, được vinh dự làm phù dâu của tớ”.






      Giai Hòa bất giác ờ tiếng, sau đó sực nhớ: “Bao giờ?”.






      “Cuối tuần này”.






      Cuối tuần? Giờ mới hoàn toàn tỉnh táo: “Kịp đặt khách sạn và váy cưới ?”.






      Kiều Kiều cười: “Trước khi sang Nhật ấy chuẩn bị đầy đủ hết rồi, chỉ đợi tớ về làm dâu thôi”.






      Mỗi câu mỗi chữ được ra như lẽ đương nhiên, nhưng khi xâu chuỗi chúng lại với nhau mới thấy đó hoàn toàn phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Trước khi Trình Hạo Nhật, ta chưa đương gì cầu hôn, hóa ra ta chỉ mua nhẫn kim cương, mà còn chuẩn bị cả khách sạn, váy cưới. Đầu óc Giai Hòa rối mòng mòng, thế mà đương Kiều Kiều lại cảm thấy vô cùng bình thường.






      “Hôm nay về nước với cậu sau”. ấy đúng mười tiếng rồi cúp máy.






      Dịch Văn Trạch đặt điện thoại sang bên: “Ngủ nữa ?”.






      Làm sao mà ngủ được nữa.






      Giai Hòa dụi dụi vào ngực để tìm chút cảm giác chân thực, sau đó mới lí nhí : “Kiều Kiều sắp kết hôn rồi, muốn em làm phù dâu, cuối tuần này”. Giọng của mang cả ý cười: “Cần đưa em mua váy dạ hội ? Hay nhờ luôn thợ may ở công ti may cho?”.






      Váy dạ hội? Đây phải là mấu chốt của vấn đề.






      phải chúng mình sắp New Zealand rồi à?”, im lặng hồi lâu mới ra câu trọng điểm.






      “Qua cuối tuần rồi , vội”.






      nhẩm tính lịch trình: “Cuối tuần chẳng phải ở Kuala Lumpur sao?”.






      để ý, vừa lật chăn ra mặc đồ ngủ cho vừa : “ cố về kịp”.






      cười, Kiều Kiều và Trình Hạo đều là người trong giới, nếu có Dịch Văn Trạch xuất ở hôn lễ con đó chắc chắn vui như hoa nở. Nghĩ xong, được mặc đồ thể thao cho, liền vui vẻ ghé vào môi , hôn cái: “Cảm ơn ”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ngờ Giai Hòa lại vui đến vậy.






      “Xem ra, mình phải cố gắng về rồi”.






      Chỉ câu của Kiều Kiều khiến đến Thượng Hải cả tuần.






      Về đến nhà, Giai Hòa mới phát ra từ khi Dịch Văn Trạch, lâu lắm rồi về nhà, đồ dùng trong nhà đều bị phủ lớp bụi. Giai Hòa mất cả ngày mới dọn xong căn nhà, rồi gọi cho : “ xem, nhà ở Thượng Hải nên để hay nên bán? Nếu để nên cho thuê hay để ? Nếu cho thuê phiền lắm, để lại bẩn, phải gọi người đến lau dọn định kì”.






      thôi hồi, cũng chỉ để đưa ra những lựa chọn ABCD. Dịch Văn Trạch cười, nghe xong mới : “Ở Thượng Hải cũng có nhà, bình thường về đó ở cũng được, còn chỗ của em, em xem thích thế nào làm thế”.






      biết ngay mà, hỏi thế nào cũng trả lời vậy.






      Im lặng rất lâu, mới cố tình thở dài: “Thôi để lại vậy, sau này nếu li hôn em còn có nhà để về”.






      “Kí thỏa thuận trước hôn nhân nhé?”.






      Thỏa thuận trước hôn nhân? Thực ra nghĩ tới điều này rồi, nếu như vậy công bằng cho hơn.






      “Được”, trả lời rất nghiêm túc, “Thuê luật sư nhé? Hay nhờ bộ phận tư pháp công ti làm thỏa thuận cho luôn?”.






      im lặng rất lâu mới uống ngụm nước, nhàng : “ cần, làm được, chỉ cần câu thôi là đủ rồi”, giọng trở nên hết sức dịu dàng: “Nếu li hôn Dịch Văn Trạch ra tay trắng”.






      Giai Hòa nghe xong lặng cả người, ngồi sofa, nghe tiếng tim mình đập ngày .






      Cuối cùng mới cười: “Đánh chết em em cũng kí, mà lang thang đầu đường fan của giết em chết mất”.






      cười, khẽ : “Vợ ơi, phải lên máy bay rồi”.






      Nhà có thể để, nhưng xe phải bán.






      Lúc mua chiếc Mini Cooper này, Giai Hòa phải nhờ Tiêu Dư đặt loại xe số lượng hạn chế. Khi đó còn tiếc tiền, Tiêu Dư phải khuyên mãi mới chịu mua, bây giờ lúc nhờ người bán, mới thấy cái lợi, cứ tưởng đến khi từ New Zealand về mới bán được xe, ngờ mới hai ngày sau có người muốn đến thử xe.






      Giai Hòa thường xuyên lái nên xe mua hai năm rồi mà lượng cây số còn bằng người mới mua hai tháng.






      đến thử xe rất vui, luôn miệng khen mua được chiếc xe này cũng đáng tiền, rồi hỏi: “Xe khó đặt như vậy, sao lại muốn bán? Chị cũng chưa được nhiều kilomet lắm?”.






      Giai Hòa còn nghĩ xem thế nào Kiều Kiều xúc thìa kem đút cho , quay ra với kia: “Bạn chị tìm được bản độc nhất vô nhị, bản số lượng hạn chế này thấm vào đâu”.






      kia vô cùng ngưỡng mộ: “Độc nhất vô nhị? Lần tới lên đời xe nhớ tìm em nhé”.






      Giai Hòa im lặng, nhìn Kiều Kiều, Kiều Kiều cười quặn cả ruột gan.






      Đến lúc giao xe, Kiều Kiều mới khẽ than thở: “Đầu xuân năm nay còn , nếu tớ mà gặp được người vừa đẹp trai vừa có tài, lại chung thủy tớ tay bass nữa. ngờ, ngờ, tớ hết ông trời lại tặng người đàn ông như vậy cho cậu”.






      Giai Hòa nghe bạn mà bật cười: “Hay là, bọn mình đổi ?”.






      Kiều Kiều ngẫm nghĩ, mặt tỏ vẻ cậu đùa tớ đấy à: “Thôi , kiss thần tượng của toàn dân, lại còn làm những chuyện mà thiếu nhi nên làm ấy nữa… tiểu nữ đây dám”.






      Thực ra Giai Hòa cũng từng nghĩ như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác đều là Dịch Văn Trạch... quá thông minh, gần như gạt bỏ được mọi chướng ngại, phá vỡ tất cả lo lắng bất an của .






      Tối đến, lúc gọi điện thoại, Giai Hòa kể chuyện Kiều Kiều than thở, rồi bỗng hỏi : “Có phải bị bệnh thích trẻ con ? Lúc em học cấp hai chẳng xinh đẹp gì, tóc ngắn, lại còn thích mặc váy”. Dịch Văn Trạch đợi chuyển máy bay, giọng có chút mệt mỏi: “Ý em là, trò đợi Loli lớn lên ấy hả?”.






      Giai Hòa cười: “Cũng giống ”.






      Hình như Dịch Văn Trạch thở dài, : “Em chắc chắn thích em lắm đấy”.






      Giai Hòa hỏi: “Vì sao?”.






      “Cụm từ đó, nó dạy từ lâu lắm rồi, bảo nhất định phải với em”.






      Giai Hòa bật cười: “ với ấy, em hiểu rồi, cũng lĩnh hội tinh thần rồi nhé”.






      Hai người lại thêm vài câu nữa, Giai Hòa mới nhớ ra vẫn chưa lí do thực là gì. Thực ra chỉ muốn hỏi vì sao? Vì sao lại là phải ai khác? Bao nhiêu năm như vậy, những người từng hợp tác với , chỉ tính biên kịch thôi cũng nhiều đếm xuể. Nếu trong số fan của , là người kín đáo nhất, cũng làm gì quá cảm động cả.






      Giai Hòa nằm bên cửa sổ, đặt hai chân lên tấm kính, vì nhiệt độ trong phòng và bên ngoài chênh lệch rất nhiều, nên chỉ lúc có hai dấu chân hằn mặt kính. Dịch Văn Trạch chuyện công việc với người bên cạnh mãi, đợi rất lâu sau, mới hỏi: “Chưa ngủ à?”.






      Hiếm lắm mới thấy bực bội: “Em chưa hỏi hết mà?”.






      cười: “Hỏi ”.






      “Sao lại chọn em?”.






      Người ở đầu dây bên kia im lặng giây lát như suy nghĩ gì đó. Trong lòng Giai Hòa vang lên tiếng khẽ khàng, trách : Có cần phải nghĩ ngợi lâu như vậy ?






      “Câu này, em hỏi rồi mà”, cười, “Nếu là câu hỏi tương tự, nhưng là hỏi em, em trả lời thế nào?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :