1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      có dép trong nhà nên Giai Hòa đành phải chân trần, để lại những dấu chân còn ướt nước sàn nhà.






      ngẩng đầu định cất tiếng, nhưng lại thấy Dịch Văn Trạch cởi đồ, nửa người để trần, thắt lưng quần bò cũng cởi, buông thõng đai quần. Ánh đèn quá sáng cũng quá tối, rất vừa vặn, nhìn Giai Hòa: “Lạnh lắm à?”. Giai Hòa chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, ngượng ngập hơi lạnh, rồi bình tĩnh về chỗ chiếc giường - vật duy nhất trong phòng.






      Chắc chắn là cố tình! thể vào phòng tắm rồi hẵng cởi quần áo hay sao?






      Có tiếng lạch cạch ở phía sau lưng, đóng cửa phòng tắm.






      Giai Hòa ngồi giường nước mắt thành sông, căn phòng rộng quá, chiếc giường lớn quá, ngoài ra chẳng còn gì khác, đến cơ hội xem tivi để chuyển chú ý cũng có nốt.






      Mãi đến lúc Dịch Văn Trạch tắm xong bước ra, Giai Hòa vẫn cúi đầu, ngồi ngoan ngoãn, chân chà chà sàn nhà, thực ra toàn thân căng cứng đến mức mệt gần chết rồi. Lần này hề giống với lần đầu tiên, khi ấy là tranh thủ lúc mình đau răng để “xử lí”, lần này lại bắt đầu từ việc tắm gội, thực từng bước … Thôi, chờ vậy.






      thấy chân Dịch Văn Trạch bước tới gần, dừng lại ngay trước mặt: “Mai mua đồ gia dụng nhé?”.






      “Mua đồ gia dụng?”. Lúc này Giai Hòa mới ngẩng đầu lên, thấy dùng khăn tắm lau đầu, sau đó… sau đó xấu hổ đến mức đầu óc choáng váng, ăn mặc nghiêm túc đến mức thể nghiêm túc hơn, còn , cái gì có thể mặc đều bỏ qua luôn…






      “Lên giường rồi , muộn lắm rồi”.






      Giai Hòa ờ tiếng, cúi gằm, chậm rãi cởi đồ.






      mới cởi được cái áo ngoài bắt đầu túa mồ hôi, bi ai nghĩ mình tắm là phí công… Dịch Văn Trạch thấy sắc mặt Giai Hòa giống như chú cừu non chờ lên thớt, tai đỏ lựng lên khẽ mỉm cười, ôm chui vào chăn rồi giúp cởi đồ.






      “Để em tự…”. Giai Hòa thấy đơn giản chỉ là cởi đồ, mà còn có ý khác nữa.






      “Em chậm quá đấy, vợ ạ”, như cười, “ mệt lắm rồi”.






      Thế này mà bảo là mệt lắm rồi?






      Giai Hòa ngoan ngoãn ôm , vẫn thể kiềm chế nổi, từ đầu ngón tay đến tận tim đều run rẩy từng hồi. là trời sang thu, nhưng chỉ lúc Giai Hòa nóng chịu nổi, gần như có cảm thấy mồ hôi chảy thành giọt.






      Mãi đến lúc tay vòng qua gáy , cúi người xuống, mới chớp chớp mắt: “Cái đó, quên cái đó kìa”. cười: “Cái gì?”. Giai Hòa né người : “ chuẩn bị đầy đủ hết cả mà chẳng lẽ lại quên thứ quan trọng nhất?”.






      “Vợ ơi, có thằng cháu dễ thương lắm”, khẽ nhéo tai , “Gần hai tuổi rồi”.






      Giai Hòa vâng tiếng, giọng run run, được phân tán chú ý như thế này đâu…






      “Em thấy đấy, hơn ba mươi tuổi rồi”. cúi đầu, phủ môi mình lên bờ môi , hoàn toàn phối hợp nhưng trong đầu vẫn văng vẳng câu sau cùng của . Mãi đến khi hoàn toàn vào sâu trong , mới nốt nửa câu cuối: “Nên có con thôi”.






      Cuối cùng, bế Giai Hòa tắm. Giai Hòa mở nổi mắt ra được nữa, cả người ngập trong bồn tắm, khẽ lẩm bẩm , sau này nhất định phải thường xuyên tới thăm mới được, thể xa nhau quá lâu như thế này, sợ quá






      Hôm sau khi mặt trời lên cao, Giai Hòa mới dậy.






      Vì mỏi mắt quá nên lúc đeo kính áp tròng vào, nước mắt liên tục chảy, mắt đỏ như mắt thỏ, Dịch Văn Trạch ngạc nhiên hỏi bị sao thế. Giai Hòa lập tức giận dỗi nhìn , cả đêm ngủ, sắp đeo kính được nữa rồi.






      Lúc mua đồ gia dụng, hai người cố ý tách nhau ra, thấy thích cái gì gọi điện hỏi , chỉ cho tới chỗ ấy, nhãn hàng gì, còn tới quầy khác. Vốn định cùng nhau bàn bạc chút xíu, nhưng cuối cùng Giai Hòa phát , Dịch Văn Trạch mua hết những gì mình chỉ, lúc đó mới cẩn thận nhớ lại xem mình chọn những gì, mong là tất cả đều ổn.






      Vừa mua được chai nước, đứng ở khu vực dành cho khách nghỉ chân Tiêu Dư gọi đến: “ làm gì đấy?”.






      “Mua đồ gia dụng”, Giai Hòa thà báo cáo.






      “Nhanh thế hả giời”, Tiêu Dư cảm thán, “ chừng lần sau gọi điện tới cậu lại khám thai ấy nhỉ?”. Giai Hòa suýt chút nữa làm rơi chai nước, xấu hổ nghĩ lại chuyện đêm qua, tim đập thình thịch, có chút thấp thỏm yên.






      “Sáng nay vừa nghe về vụ li hôn của đôi minh tinh, khách hàng bên tớ nổi trận lôi đình, kêu quảng cáo mới được phát sóng mà li hôn, thương thảo với công ti quản lí của bên kia, muốn người ta đền tiền”, Tiêu Dư thở dài, “Nửa năm trước lúc quay quảng cáo gia đình ấy vẫn còn hạnh phúc đầm ấm là thế, ôi tớ thấy sợ thay cho cậu đấy”.






      Giai Hòa dựa vào lan can, nhìn từng tốp người qua lại bên dưới. Từ xa, có thể nhìn thấy Dịch Văn Trạch bước vào cửa hàng ở tầng hai, chắc là xem món đồ vừa chọn, để tránh bị nghi ngờ, còn đưa cả A Thanh và vài người nữa theo cùng. Mấy nhân viên phục vụ đều mừng rỡ, nhiệt tình giới thiệu sản phẩm, còn để người đứng ở ngoài cửa, cho ai vào chụp ảnh.






      Nhìn từ xa thế này, Giai Hòa lại có cảm giác hơi xa cách.




      Giai Hòa lắc lắc đầu, dập tắt luôn ý nghĩ ấy: “Đầy người bình thường nhau rồi kết hôn, cuối cùng cũng vẫn li hôn đấy thôi, sáng nay tớ gặp cậu bạn hồi cấp ba lấy vợ rồi mà còn cùng em sinh viên”.






      Tiêu Dư cười cười, sau đó cúp máy.






      Trong đại sảnh bật bài hát quen thuộc của Châu Đổng, tựa người vào lan can, cắn miệng chai nước, cuối cùng chỉ nghe lọt tai câu: cái cảnh tượng tuy ở giữa dòng người nhưng chỉ thuộc về em.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 15






      Thành công của phim Vĩnh an ngoài sức tưởng tượng,






      Giai Hòa vừa nộp bản thảo tập cuối cùng của bộ phim làm đạo diễn Khương gọi tới, đại ý là muốn mời viết tiếp kịch bản cho Vĩnh an phần hai. Giai Hòa nằm bò giường ậm ậm ừ ừ mấy câu, đầu óc còn chưa tỉnh hẳn, sau khi vứt điện thoại xuống lại trở mình, chui vào lòng Dịch Văn Trạch ngủ tiếp.






      Chừng phút sau, Giai Hòa mới hiểu được mấy câu vừa rồi.






      Sau đó chộp lấy tay Dịch Văn Trạch, lắc lắc: “Phần hai, em ghét viết phần hai lắm”.






      Mi mắt của người trước mặt khẽ động đậy, mở mắt, vươn tay ôm trọn lấy : “Chào buổi sáng, vợ ”. Hơi thở của thoảng bên tai, vô cùng nhàng, lặng lẽ chặn lên môi . Ngay sau đó, điện thoại lại kêu, thò tay ra khỏi chăn, mò mẫm hồi lâu mới tìm được điện thoại nhấn nút nghe.






      Đầu dây bên kia, Kiều Kiều cười: “Chúc mừng cậu, bàn vụ Vĩnh an phần hai, đòi nhiều tiền vào, tớ nhờ hơi cậu thành nhà sản xuất nổi tiếng luôn”. Giai Hòa thở ra hơi, cố gắng giữ giọng bình thường: “Lát nữa… tớ gọi lại”.






      Kiều Kiều kinh ngạc: “Sáng sớm ra mà bận rồi à? Chẳng giống cậu chút nào”.






      Giai Hòa cắn chặt răng, nên lời, người nằm giằng lấy điện thoại, giọng của Dịch Văn Trạch rất nhàng, đúng mực, lại có chút áy náy: “Vợ tập thể dục buổi sáng nhé, lát nữa gọi lại cho em”.






      Trong giây phút điện thoại bị cúp, xém chút nữa màng nhĩ của Giai Hòa bị tiếng thét của Kiều Kiều xuyên thủng…






      Tập thể dục buổi sáng xong, Giai Hòa chỉ muốn nằm ngủ tiếp, nhưng nghĩ hôm nay còn có cuộc họp nên đành phải bực bội bò dậy: “Làm sao bây giờ, viết phần hai thế nào đây, cưới nhau, có con rồi, thiên hạ thái bình rồi, lẽ em thêm người thứ ba?”. Trong đầu lập tức ra hàng loạt tình huống được thích trong những bộ phim nổi tiếng của đại lục, tự thấy ngượng rồi.






      Nếu viết như vậy, chẳng thà đánh chết mình cho xong.






      “Giờ được bao nhiêu tập?”. mang quần áo sạch đến, vừa vặn nước nóng ra vừa cúi đầu hôn .






      “Tầm tám, chín nghìn tệ, còn chưa quyết định”, Giai Hòa đẩy cái, mặt đỏ như gấc, “Em nghiêm túc đấy”.






      Tiếng nước chảy ào ào, nước trong bồn tắm dần dâng cao, từng lớp sóng gợn vỗ vào thành bồn bằng sứ trắng, hơi nước bốc lên ngập phòng. cúi người nhìn , bình thản cười: “Vợ ơi, đây là chuyện rất nghiêm túc mà”.






      Giai Hòa sắp bị bức tử đến nơi, lúng túng đẩy vào bồn: “ phải vừa mới tập thể dục buổi sáng à…”. xong, lập tức nghẹn họng, liền đẩy cửa ra ngoài trước, để khỏi bị kéo lại.






      Từ hôm về đến giờ, Dịch Văn Trạch được rảnh rỗi thời gian nên rất làm tròn trách nhiệm hằng ngày đưa đón Giai Hòa. Có điều, lần nào cũng bị bắt dừng xe ở chỗ xa, cho lộ mặt, cuối cùng bị Ngô Chí Luân chế giễu Dịch Văn Trạch được giấu kĩ như giấu báu vật vậy. Thực ra, người khổ sở nhất là Giai Hòa, hai người lúc nào cũng như hình với bóng, nên thể làm việc mình muốn làm…






      Mãi đến hôm Dịch Văn Trạch nhận lời chụp ảnh phỏng vấn của tạp chí, Giai Hòa mới có thời gian được mình mua sắm thả ga.






      Buổi tối, lúc Dịch Văn Trạch về nhà Giai Hòa ngồi sofa, mắt long lanh, bên cạnh là đống túi to túi .






      vẫn cởi giày ở bậc thềm, Giai Hòa sốt sắng lấy quần đùi, bít tất ra, đủ loại size: “Em mua cho nhiều lắm này”. Giai Hòa vừa vừa đọc size, Dịch Văn Trạch im lặng nhìn , mãi đến khi bày hết ra, mới mỉm cười, : “Hôm nay em bận mua mấy thứ này cả ngày hả?”.






      “Đương nhiên, em mệt gần chết rồi đây”, Giai Hòa cầm kéo lên, cắt mác từng cái , “Tuy bình thường vẫn mặc đồ lót khử trùng nhưng em nhìn thấy kì cục lắm, trong nhà em cũng chỉ có chú em có thói quen ấy vì chú là bác sĩ ngoại khoa, mỗi lần phẫu thuật đều chê bẩn, còn , cứ giống người bình thường là được rồi”.






      chợt cúi đầu cười, sau đó bước lại ngồi bên , ôm vào lòng: “Sao lại biết số đo của thế?”.






      ở cùng nhau bao lâu thế còn gì. Tất nhiên, Giai Hòa câu này ra, gập tất cả đồ lại: “ đó, tắm xong phải bỏ quần áo bẩn vào cái rổ ở cạnh máy giặt, nhớ là phân loại riêng ra, em giặt cho ”. giãy khỏi vòng tay , ôm đống quần, tất vào phòng ngủ.






      ngồi sofa, định lấy thuốc ra hút, nhưng nghĩ lúc rồi quyết định hút nữa, cầm điều kiển bật tivi lên.






      Lúc Giai Hòa bước ra, thấy ngồi xem tivi rất chăm chú, chỉ cần nghe lời thoại là biết xem gì. bước đến ngồi bên cạnh , đây là lần đầu tiên ngồi nghiêm túc xem lại những gì mình viết… “ thấy kì cục à? Ý em là xem những phim do chính diễn ấy?”. rất tò mò, chẳng lẽ Dịch Văn Trạch cảm thấy xem thế này rất ngượng hay sao?






      là người viết ra lời thoại, nên chỉ cần nghe những lời thoại quen tai, khoa trương này là thấy đỏ mặt rồi.






      là diễn viên, lại diễn những cảnh “sến” như thế, lẽ nào thấy xấu hổ?






      nghĩ, cảm giác của em khi viết những thứ này như thế nào”. đăm chiêu, tivi chiếu đến cảnh ôm Liêu Tịnh, dịu dàng đoạn dài toàn câu tình tứ. Giai Hòa ôm cái gối dựa, rên rỉ lúc rồi : “Em chẳng biết, phim tình cảm nó phải thế”. Thôi xong thôi xong, thuộc lòng cả phim, sắp đến cảnh hôn rồi…

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đột nhiên, màn hình tivi tối đen.






      Vì lúc nãy tắt đèn, mắt Giai Hòa kịp quen với bóng tối, bị hôn rất sâu. vẫn nghĩ đến cảnh hôn sắp tới, trong lòng khó chịu, định đẩy ra bị ôm trọn vào lòng. Giai Hòa hứ tiếng, : “Đừng có dùng nhan sắc để dụ dỗ em, phần hai có cảnh tình tứ nữa đâu”.






      Tức chết mất, tức chết mất, sao lại diễn nhập tâm thế chứ…






      nghe tiếng : “Bạn sắp tổ chức liveshow, muốn mời làm khách mời”.






      cứ đánh trống lảng , Giai Hòa vẫn giận dữ, phần hai, phần hai, mình viết phần hai đâu… Nghĩ đến những cảnh hôn của Dịch Văn Trạch là lại thấy đau lòng, khó chịu chết được.






      “Đây là liveshow đầu tiên của cậu ấy ở đại lục”, Dịch Văn Trạch hạ giọng , “Em muốn xem ?”.






      Giai Hòa im lặng dựa vào lòng , thầm nghĩ em chẳng thèm, đừng tưởng lấy tấm vé liveshow ra là hối lộ được em nhé. Nhưng lòng vẫn có chút lay động, lâu lắm rồi, trừ mấy bài hát được thu từ hồi mới vào nghề chưa hát thêm gì. lúc lâu sau, kìm được, chủ động nịnh nọt : “Cho em ba vé”.






      Sau đó, bất ngờ hôn cái, nghĩ vẫn chưa thỏa mãn, lại hôn thêm hai cái nữa.






      Gã Ngô Chí Luân rất đúng, ấy ra ngoài hôn người khác lần phải đòi lại trăm lần, thể cứ ngượng ngùng mãi được. Dịch Văn Trạch khẽ nhướng mày: “Như thế này có được coi là em chủ động mời mọc ?”.






      Thế nào gọi là phóng hỏa tự thiêu? Đích xác là tự chuốc lấy mà.






      Mãi đến khi cầm vé tay, Giai Hòa mới biết người Dịch Văn Trạch đến là ai.






      Kiều Kiều giơ ngón cái lên với Giai Hòa, “Cậu giỏi , tấm vé này giờ sốt lắm đấy, vậy mà cậu lấy được tận ba vé”. Giai Hòa bĩu môi, cố ra vẻ ta đây lườm Kiều Kiều cái, “Cậu nghĩ người đàn ông của tớ là ai chứ”. Tiêu Dư vỗ bụp cái vào vai Giai Hòa làm đau điếng, “ minh tinh toàn bất lợi, có mỗi cái lợi thế này thôi mà thỏa mãn”.






      Vì Kiều Kiều và Tiêu Dư đến muộn nên ba người kịp ăn cơm, vào luôn quán Starbucks ở ngay cổng để mua bánh ngọt và cafe, cầm đồ ăn tay, rồi hòa vào dòng người bước vào khán đài. Mãi đến lúc ngồi xuống rồi, thấy mọi người xung quanh đều cầm gậy huỳnh quang, Giai Hòa mới phát ra ba bà già này xem liveshow mà quên luôn dụng cụ thiết yếu.






      huých Kiều Kiều: “Ra ngoài mua mấy cái to nhất vào đây ”.






      Kiều Kiều uống dở ngụm cafe: “Sao cứ sai tớ hoài thế?”.






      “Tớ góp vé rồi cậu phải góp sức chứ”, quay ra nhìn Tiêu Dư rất bình thản, “Nếu cậu mà bảo được Tiếu Tiếu(*) , tùy cậu”. Kiều Kiều hậm hực: “ động vào cậu ấy được đâu, tớ tự cho nhanh”.






      (*) Giai Hòa gọi đùa Tiêu Dư là Tiếu Tiếu.






      Lúc Kiều Kiều ra, Giai Hòa mới nhìn thấy hình xăm mới lưng Tiêu Dư, líu lưỡi hỏi: “Xăm hả?”. Tiêu Dư ờ tiếng, gì thêm. Giai Hòa biết ý cúi đầu uống cafe, phía sau có mấy fan hâm mộ ồn ào đoán xem khách mời hôm nay là ai, nghe câu được câu mất, cắn môi nhìn Tiêu Dư: “Tớ bảo này, mười hai năm rồi, chàng đó của cậu vẫn chưa có phản ứng gì à?”.






      Tiêu Dư cúi đầu, xé túi bánh mì, lấy bánh mì ra cắn miếng: “Tớ tự nguyện ấy, ấy có nghĩa vụ phải đáp trả”.






      “Hay là”, mắt Giai Hòa long lanh, “Tớ làm mối cho cậu với Ngô Chí Luân nhé?”.






      phải cậu ta trông vừa nữ tính vừa ham rượu sao?”. Tiêu Dư bày ra vẻ mặt cậu ép dầu ép mỡ sao nỡ ép duyên.






      Giai Hòa rất tức giận, xé túi bánh mì ra, : “Tớ thực muốn viết cho ta bức thư nặc danh, hoàng tử mà chịu hôn, công chúa ngủ trong rừng ngủ lâu quá biến thành người thực vật luôn”.






      Tiêu Dư uống dở ngụm cafe, xém chút nữa phun cả ra ngoài.






      Lúc Kiều Kiều quay lại, bắt đầu có ban nhạc làm nóng sân khấu. Kiều Kiều nhét gậy huỳnh quang vào tay hai bạn, rồi lập tức đứng dậy hò hét cùng mọi người, Giai Hòa xấu hổ nhìn Kiều Kiều, trước lúc đến kêu thích, thế mà nhập cuộc nhanh ghê.






      Nhưng trong khí này, tất cả mọi người đều đứng, nếu hai người họ cứ ngồi thế này thể nhìn thấy gì hết, cuối cùng hai cũng đành theo số đông, đứng dậy, xem hết năm bài hát mới ngồi xuống.






      Người sân khấu đột nhiên ghé miệng vào micro, hắng giọng: “Chắc mọi người rất muốn biết khách mời lần này là ai, nếu phải vì ấy ở Bắc Kinh tôi khó có thể mời được”.






      Quả tim bé của Giai Hòa thắt lại, Kiều Kiều huých cái vào tay : “Sắp long trời lở đất rồi, Dịch Văn Trạch bao nhiêu năm hát rồi?”. Giai Hòa lơ đễnh đáp: “Lâu lắm rồi, tớ chẳng nhớ nữa”.






      Trong lúc hai người chuyện, người từ cánh gà cầm ghi ta bước ra.






      Vì sân khấu tối, lại đèn rọi nên trừ mấy hàng đầu ra, người ngồi những hàng ghế sau đều nhìn . Nhất thời chỉ nghe thấy mấy hàng phía trước có người hét, những người hàng ghế sau vì nghe tiếng ở hàng trước nên tất cả đều yên lặng suy đoán.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đến khi bước vào trong ánh đèn, còn chưa kịp cầm micro toàn bộ khán đài vang lên tiếng hò hét, vô cùng ầm ĩ.






      Vô số gậy huỳnh quang vung lên, vô số người hét lớn: Dịch Văn Trạch, em .






      Dịch Văn Trạch cầm micro lên: “Tôi cũng các bạn”, xong, mới cười rất điềm tĩnh, “Lâu lắm rồi tôi đứng sân khấu thế này, thấy có chút lạ lẫm”.






      Tiếng hét chói tai lại vang lên ngừng.






      Đến Giai Hòa cũng thấy máu nóng sục sôi, hoàn toàn trở thành fan hâm mộ phấn khích.






      Dưới ánh đèn là hình bóng của hai người, màn hình lớn hai bên là hình cận cảnh của .






      Nhân vật chính cười, khoác vai , pha trò với khán giả, đại ý là kể chuyện về người dân Bắc Kinh, những chuyện thú vị gặp phải khi đến đây. Giai Hòa vui vẻ ngồi nghe ta đổi chủ đề, bắt đầu trêu chọc chuyện riêng tư: “Bạn cậu hôm nay có đến ?”.






      Dịch Văn Trạch ngồi xuống, cúi đầu, giọng ấm áp: “Có”.






      Sau tích tắc im lặng là những tiếng gào thét chói tai, đến Kiều Kiều cũng phải bịt tai kêu lên điên rồi điên rồi. Trong giây phút này, dường như có điều gì đó chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim Giai Hòa, tay cầm gậy huỳnh quang, gần như nghe thấy lời trêu đùa của Kiều Kiều.






      “Bài hát này phải do tôi viết, nhưng lại rất thích hợp với khí đêm nay, tôi dành tặng cho các bạn, và cả người ấy nữa”. cúi đầu, dạo khúc ghi ta đơn giản, có bất kì tạp nào.






      Nếu ngày mai còn thấy mặt trời nữa, cả thế giới này ra sao, trong giây phút cuối cùng này, hãy để ôm em chặt. Ôm lấy em, ôm lấy em, ôm lấy em. Nếu cuộc đời này đúng là vô thường, bình thản đối mặt mà hoang mang hoảng hốt, có em bên , có em cho sức mạnh. Ôm lấy em, ôm lấy em, ôm lấy em…






      Giọng hát rất thanh, rất nhàng, làm khí cả hội trường đều lắng xuống.






      ràng là ở liveshow, nhưng lại quá lặng yên, lặng yên giống như ngồi trước mặt mình, rất tự nhiên hát bài hát này vậy.






      Về việc phần hai phim Vĩnh an, biên tập thẩm định vẫn chưa kí hợp đồng chính thức bên Kiều Kiều tung tin, nên vô số bài phỏng vấn được ồ ạt tung ra, giả giả rối loạn hết lên. Giai Hòa hỏi Dịch Văn Trạch có nhận đóng tiếp phần hai , nghiêm túc có lẽ sắp xếp được thời gian.






      nghe xong, cũng biết là mình vui hay buồn. Nếu nhận đóng, rất khó xử; nếu nhận đóng, vào vai nhân vật chính bộ phim này cũng chẳng có gì đáng xem.






      Giai Hòa đứng dưới tầng công ti chế tác, chăm chú xem tờ tạp chí viết về lần lộ diện nửa tháng trước của trong quầy sách báo, cảm thán về lập dị của bản thân bên cạnh có tiếng gọi.






      Giai Hòa quay lại nhìn, là trợ lí của đạo diễn Lưu, ta vừa cười với Giai Hòa vừa với ông chủ: “Quyển đó”. ta cầm quyển có trang bìa là ảnh Dịch Văn Trạch lên, cúi đầu cười, hình như ta vừa câu gì đó, đợi người kia hỏi tiếp.






      Giai Hòa chớp chớp mắt, cũng mua quyển.






      Mắt trợ lí lập tức sáng lên: “Biên kịch, cũng thích ấy à?”.






      Thích, chỉ là thích đâu… Giai Hòa gật đầu: “Tôi thích ấy lâu rồi”, trợ lí thân mật níu tay : “Tôi cũng vậy nè”, xong ta mới giật mình, “Quên mất, phải bộ phim mới mà làm biên kịch, ấy là diễn viên chính sao? Nghe lại quay tiếp phần hai à?”.






      Giai Hòa ừm tiếng, rồi câu rất đầu cuối: “ ấy rất có trách nhiệm với nghề, cũng rất lịch nữa”. xong, tự thấy đau răng.






      trợ lí kia bắt đầu bài diễn thuyết toàn lời hay ý đẹp, cả mười phút cùng nhau, ngoài những câu đại loại như kêu than mình lỡ mất liveshow, bạn ấy hạnh phúc hỏi han gì nhiều. ta hoàn toàn giống với kiểu fan hâm mộ bình thường, gặp cơ hội là hỏi cho bằng được người đó ngoài đời như thế nào, lúc theo đoàn có tin đồn gì .






      Nhưng nghĩ kĩ lại mới thấy bao năm nay đều rất kín tiếng, nên fan của cũng phải những người ưa ồn ào. Ngoài lần li hôn vừa rồi ra có tin đồn gì khác. Kể cả lần này cũng vậy, hề trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào. Giai Hòa nhớ, sau hôm liveshow ấy, tìm đọc những diễn đàn về , thấy các fan đều rất ủng hộ , khi có người lạ hoặc người trong giới truyền thông nhảy vào hỏi dò tin tức các fan đều trả lời rằng thần tượng của mình thích về chuyện đời tư. Thậm chí còn có người lịch cảnh báo, quá khứ qua rồi, đừng hỏi những câu vô ích nữa.






      Đúng là… người thế nào, fan thế ấy mà.






      Về phòng, thấy mọi người chưa bắt đầu thảo luận nên mở cuốn tạp chí ra xem. Thực ra, hầu hết những bài phỏng vấn đều có nội dung giống nhau, khó tránh khỏi việc kết thúc phỏng vấn bằng những câu hỏi liên quan đến vấn đề tình cảm. Nhưng phóng viên viết bài này như thế, chỉ qua câu: ấy tình cảm rất ổn định, ầy, chỉ nhìn thấy ấy cười là tôi đành hỏi tiếp nữa.






      “Biên kịch ơi”, đột nhiên bên cạnh có người gọi , “Vợ và mẹ tôi đều theo dõi phim của đấy, tiết lộ chút , phần hai định viết gì thế? Để tôi về nhà còn có cái mà nịnh vợ”.






      Giai Hòa rầu rĩ nhìn ta: “ là tôi biết”. Tuy biên tập thẩm định giao toàn quyền quyết định phần hai cho … nhưng bao nhiêu ngày rồi vẫn chưa nghĩ ra cái gì, hoàn toàn bế tắc.






      Người kia cười bảo Giai Hòa kín tiếng quá, lại : “Cái diễn viên mới - Liêu Tịnh cũng chẳng vừa, mới đóng bộ phim thứ hai được diễn cũng Dịch Văn Trạch, còn có tin đồn với ta nữa, hôm qua có người chia sẻ status của ta weibo, ‘Cảm ơn cho em khoảnh khắc hạnh phúc này’, mờ ám quá mà. Dân mạng bàn luận điên cuồng, rất nhiều người hai người ấy lúc ở Hoành Điếm mấy lần qua đêm cùng nhau đấy”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa thót tim, trợ lí phát tờ ghi ý kiến sửa chữa vừa được in ra, rất nghiêm túc: “ thể nào, ta làm trò đấy, bạn của Dịch Văn Trạch nhất định nhân phẩm như vậy đâu”.






      Đúng là fan gạo cội, Giai Hòa nghe mà sung sướng vô cùng.






      “Phim giả tình , phân tích nghe cũng đâu ra đấy lắm này”. Người kia đẩy laptop qua cho hai người xem. Đại khái là thời gian của hai người trùng hợp nhau, đúng hôm liveshow Liêu Tịnh cũng ở Bắc Kinh. Ghê gớm nhất là có người đăng bức ảnh hôm hát karaoke ở Hoành Điếm, còn lúc Liêu Tịnh hát bài của Thiên Sở, Dịch Văn Trạch cũng ở đó.






      Giai Hòa đọc lướt qua lượt, đủ loại tiết lộ của người biết nội tình, lên đến mười mấy trang…






      trợ lí càng đọc càng trầm ngâm, cuối cùng quay ra nhìn Giai Hòa như muốn xác nhận lại. Giai Hòa chẳng muốn gì, nhưng người kia còn quay ra chêm vào câu: “Xem kìa, cũng tin rồi chứ gì?”. trợ lí nghe xong, cuống đến mức hai mắt đỏ hoe.






      Giai Hòa thực thể im lặng được nữa, hắng giọng : “Theo như tôi biết , có lẽ có chuyện ấy đâu”.






      lời thốt ra, tất cả đều ngẩng đầu nhìn . Hóa ra mọi người đều nghe à…






      cúi đầu, giở giở lại ba tờ giấy A4 mỏng tang trong tay, đành lấp liếm: “Có lần cùng ăn, ấy có đùa là thích con cao”, xong lại vội vàng bổ sung: “Đừng tin tôi nhé, tôi tiện miệng bừa vậy thôi”.






      lật lật lại xem ba tờ giấy, sau đó còn giả vờ cầm bút viết nguệch ngoạc lên đó.






      Nhưng ánh mắt mọi người vẫn sáng quắc, chịu buông tha. May mà cuối cùng trợ lí cũng cứu Giai Hòa vố: “Biên kịch, thần tượng của tụi mình thích về chuyện đời tư, cây ngay sợ chết đứng, kệ họ ”.






      Giai Hòa gật đầu mạnh, uổng công chị tiết lộ chuyện của ấy vì em, em ngoan quá…






      Nhưng cũng chỉ vì câu này mà cả buổi chiều bị mọi người chặn đường hỏi thăm. Mãi đến tối, Giai Hòa mới được giải thoát. Vì bộ phim đầu tay của công ti vào phần hậu kì nên Dịch Văn Trạch phải làm việc liên tục mười mấy ngày, ông chủ có trách nhiệm với nghề như khi tập trung vào công việc đám nhân viên đương nhiên cũng phải vắt chân lên cổ mà chạy. Lúc Giai Hòa lái xe tới vừa đúng bữa tối, mấy nhân viên ở đó quen mặt Giai Hòa nên vừa dừng xe là họ chủ động gọi “bà chủ”, còn quên ông chủ ở trong nhà ăn nữa chứ.






      Giai Hòa vừa liên tục mọi người vất vả rồi, vừa bước vào trong. Vào nhà ăn, thấy đầu bếp đưa cơm cho Dịch Văn Trạch, liên tục gì đó với .






      Vì đứng ở xa nên Giai Hòa nghe thấy gì, nhưng rất thích hình ảnh này. thích cách thân thiện với tất cả mọi người, cũng thích đứng từ xa nhìn hình bóng , chút màu mè, chỉ chiếc sơ mi sạch , những ngày lạnh khoác thêm áo khoác, hầu hết là màu đen. bao giờ tự cho mình là thần tượng, nên luôn đối xử với người khác rất thoải mái. Nhưng khi làm việc, từng hành động, lời của đều toát lên phẩm chất người của công chúng, luôn luôn nghiêm khắc với bản thân.






      khay lớn đặt chiếc đĩa có mười mấy con tôm rang muối tiêu.






      ngồi ghế, tay chống cằm nhìn , đến khi mang cơm và nước hoa quả lại, đột nhiên hỏi: “Trước giờ có ai ưu ái chăm sóc chưa, đừng có nhé, em chẳng tin đâu”.






      Dịch Văn Trạch xé vỏ nilon bọc ngoài ống hút, cắm ống vào li nước của : “Đây có phải là thẩm tra ?”.






      Giai Hòa cắn đầu ống hút: “Em tự nhiên nghĩ đến thôi”.






      “Lúc đóng phim có người chuẩn bị rất nhiều túi sưởi”, , “Tặng cả đồ ăn nóng nữa. Đôi lúc nhạy bén lắm, còn tặng lại họ chút gì đó làm quà đáp lễ nữa”.






      Giai Hòa ồ tiếng, hút nước hoa quả: “Chả có gì mới, còn gì khác ?”.






      cười: “Còn có người chỉ đích danh muốn đóng cặp với họ nữa”.






      cũng thà ghê cơ, Giai Hòa cắn ống hút, tiếp tục uống, tiếp tục uống.






      “Muốn nghe nữa ?”, cười rất dịu dàng.






      “Đương nhiên”. Giai Hòa mỉm cười nhìn , dường như nghĩ ngợi rất nghiêm túc, chỉ cảm thấy lòng mình rỉ máu. Quả nhiên con người ta ai cũng có xu hướng thích tự ngược đãi mình, mày xem vì sao nhất định cứ phải hỏi chứ? Vì sao, rốt cuộc là vì sao chứ…






      Cuộc đời này rối ren.






      Dịch Văn Trạch lấy khăn ướt lau sạch tay, Giai Hòa vội đặt đũa xuống, luống cuống xắn tay áo lên cho . Nhìn những ngón tay đẹp đẽ kia bóc tôm, thấy vô cùng hạnh phúc. Trong lúc vừa ngắm người đẹp vừa đợi đồ ăn, Dịch Văn Trạch mới chậm rãi : “Còn có người, đặt mười mấy cái ảnh của màn hình máy tính để ngầm ra hiệu với , rồi chuẩn bị lẩu khi quay ngoại cảnh trong ngày tuyết rơi. Giờ nghĩ lại, thấy hai lần đó có ấn tượng rất mạnh”.






      gắp con tôm bỏ vào miệng, lập tức bị sặc muối tiêu, ho sặc sụa.






      Lúc đó, ràng mình chẳng có dụng ý gì cả…






      Lịch làm việc cho công tác hậu kì luôn rất bận, đến nửa đêm, Dịch Văn Trạch còn dẫn tới phòng thu cách công ti xa. Ở đây ngày thường đông người lắm, bây giờ lại đêm hôm khuya khoắt thế này nên ngoài những người ở lại làm thêm, trong phòng nghỉ chẳng còn ai nữa. Dịch Văn Trạch vào phòng làm việc hỏi thăm mọi người, Giai Hòa dạo phía ngoài, xem xét đủ thứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :