1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dịch Văn Trạch gì, Giai Hòa cũng chỉ biết đứng dựa cửa.






      giống loại ánh sáng vàng ấm áp trong sảnh tiệc, ánh sáng ở đây sáng hơn chút, nhưng vì là ánh sáng trắng nên gian có vẻ lạnh lẽo.






      Giai Hòa chợt nhớ hồi học đại học, Kiều Kiều chỉ vì muốn được tận mắt nhìn thấy Vương Lực Hoành lần mà chấp nhận giữa đêm khuya theo đoàn phóng viên đài truyền hình đến tận sân bay đón thần tượng, về đến nơi ấy than ngắn thở dài đúng là có gặp , nhưng đến câu “Em thích lâu lắm rồi” cũng chẳng dám . Lúc đó, Giai Hòa còn cười cợt trêu Kiều Kiều, giờ mình cũng y vậy, xem ra, thần tượng chỉ hợp để xem mạng và tivi thôi…






      Điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên, vội nắm chặt lấy nó, được lúc, Dịch Văn Trạch dường như cũng nghe thấy tiếng rung, bèn quay lại nhìn , ánh mắt có vẻ dò hỏi lịch .






      rút điện thoại ra, đầu dây bên kia là giọng lộ vẻ nôn nóng của Kiều Kiều: “Tìm thấy ta chưa vậy?”.






      Giai Hòa hạ giọng : “Tìm thấy rồi, ở ngay cạnh tớ”.






      Ở đầu dây bên kia, Kiều Kiều ràng thể kiềm chế nổi nữa: “Thôi được rồi, thang máy xuống , xe ở trước cửa khách sạn”.






      Giai Hòa ừ tiếng rồi nhìn sang : “Xe ở dưới kia rồi”.






      dập thuốc, bước lại gần Giai Hòa: “ đường mất khoảng bốn tiếng đồng hồ đấy, có cần mang theo chút đồ ăn ?”. Ngữ khí là hỏi han, nhưng tay lại giúp mở cửa.






      Giai Hòa nghi hoặc nhìn , đứng hình mất ba, bốn giây mới hiểu ra: “Cũng được, tối nay mọi người chưa ăn được gì, em gói đồ, ăn gì?”. Phía ngoài có rất nhiều máy ảnh đợi sẵn, lúc này hai người tách nhau ra là tốt hơn cả, tránh rắc rối.






      cười: “Gì cũng được”.






      dám gì thêm, bước ra khỏi cầu thang trước.






      Có khi chỉ là bức ảnh cũng đủ để thêu dệt nên những tin tức làm người ta cười ra nước mắt. Nhất là vợ cũ của Dịch Văn Trạch - Thiên Sở, trong nửa tháng trở lại đây hai người li hôn, ta năm lần bảy lượt xuất các chương trình truyền hình, khóc lóc khiến khán giả khắp Trung Quốc đại lục, Hồng Kông, Đài Loan đều thương cảm, Dịch Văn Trạch lại mực từ chối phỏng vấn chính thức. Giờ nếu bị chụp ảnh cùng người phụ nữ khác, đúng là tự lao lên trước nòng súng.






      nhờ người gói giúp hai hộp đồ ăn, rồi mới cùng hai, ba nhân viên bước vào thang máy.






      Lúc xuống lầu, tiếng fan la hét, tiếng phóng viên gặng hỏi vang khắp sảnh khách sạn sáng choang.






      Dịch Văn Trạch lại bị phóng viên dưới lầu bao vây, họ hỏi những câu liên quan đến kịch bản như khi nãy nữa, giờ đây đám người này ai cũng kích động, ai cũng cố hét to, ngừng lặp lặp lại những lời Thiên Sở vừa mười phút trước chương trình trò chuyện ở đài truyền hình, cố hỏi xem có phải Dịch Văn Trạch là người đề nghị li hôn trước, sớm mỗi người mỗi ngả với Thiên Sở hay .






      Kiều Kiều đứng ngay cạnh , giơ tay ngăn mấy người đứng quá gần, nụ cười khuôn mặt ràng cứng đơ rồi tắt ngấm, đến bảo vệ của khách sạn cũng vừa bảo vệ mấy người bọn họ vừa hóng hớt nhìn Dịch Văn Trạch. Riêng Dịch Văn Trạch, mặt vẫn giữ nụ cười, ngừng nhắc nhở mọi người xung quanh cẩn thận dưới chân, ngoài ra, tuyệt đối giữ im lặng trước tất cả mọi câu hỏi.






      Mãi đến lúc lên được xe, Kiều Kiều mới đóng sầm cửa xe lại, ánh đèn flash bị chặn ở phía ngoài, chỉ còn khí yên tĩnh trong xe.






      Dịch Văn Trạch ngồi ngay cạnh Giai Hòa. Giai Hòa chun mũi dám gì, Kiều Kiều cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho : Đại tiểu thư, bảo cậu tìm người mà cũng khó khăn như thế, vậy mà còn bảo tớ cho cậu cơ hội tiếp cận thần tượng, toàn gây thêm phiền toái cho tớ thôi.






      Giai Hòa đuối lí, trả lời: ấy muốn hút nốt điếu thuốc, tớ chẳng dám kéo ấy .






      Kiều Kiều quay lại, rằng sắp xếp túi, lặng lẽ ném cho ánh nhìn khinh bỉ.






      Hai tòa nhà cao tầng che khuất tầm nhìn khiến bầu trời chỉ là đường hẹp dài, đèn hiệu biến đổi đủ loại biểu ngữ, che lấp cả trăng sao. Kiều Kiều bắt đầu gọi điện thoại, giọng giải quyết công việc, Giai Hòa chỉ biết ngượng ngập nhìn ra ngoài cửa sổ. đường phố Thượng Hải vào ngày lễ Tình nhân, dường như ai cũng phải tay trong tay, ai cũng phải e ấp thẹn thùng và nơi nơi phải tràn ngập hoa hồng.






      Thế nhưng tất cả những hình ảnh “phải” ấy khi được chất đống trước mắt mọi người lại càng làm khí trở nên ngượng ngùng.






      Dịch Văn Trạch ngồi ngay cạnh , hề động đậy, tới tận lúc ra khỏi Thượng Hải, vẫn giữ nguyên tư thế.






      “Điện thoại của chị Mạch”, trợ lí A Thanh bỗng nhận được cuộc gọi, lập tức đưa điện thoại cho .






      Chị Mạch là quản lí của Dịch Văn Trạch, cần đoán cũng biết là có chuyện gì.






      đón lấy điện thoại, vì trong xe quá yên ắng nên giọng nữ ở đầu dây bên kia vang lên rất , chị ấy lại những điều Thiên Sở vừa tivi với tốc độ cực nhanh, Giai Hòa ngồi rất gần nên nghe toàn bộ câu chuyện cách bất đắc dĩ. Từ đầu tới cuối Dịch Văn Trạch chỉ “ừm” hai tiếng, có phản ứng gì nhiều, mãi mười phút sau mới đổi điện thoại từ tai trái sang tai phải, hạ giọng : “Hết pin rồi, đến Hoành Điếm rồi sau”.






      xong, dứt khoát tắt điện thoại.






      “Tôi vừa sạc pin mà”, A Thanh đón lấy điện thoại, khẽ lầm bầm.






      Xe chạy từ nội thành ra đến đường cao tốc, Giai Hòa cứ ôm hai hộp giấy đựng đồ ăn, đứng ngồi yên.






      Mãi đến khi nhìn thấy rặng núi trong đêm, Kiều Kiều mới làu bàu “Đói quá!”, Giai Hòa lập tức như được giải thoát, đưa hộp đồ ăn cho Kiều Kiều: “Ăn , lấy cho riêng cậu đấy”. Kiều Kiều nhìn nghi hoặc: “Cậu chu đáo thế này từ khi nào vậy?”.






      Giai Hòa im bặt, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe.






      Suốt bốn tiếng đồng hồ đường, dám chợp mắt dù chỉ nửa phút, cố căng mắt ngồi đến tận khi tới khách sạn Hoành Điếm.






      Đến khi xuống xe, chạy tới bên cạnh Kiều Kiều: “Tớ với cậu phòng nhé?”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Kiều Kiều giễu cợt: “Mơ à, phòng cậu ở ngay cạnh phòng đạo diễn Khương đấy, bên biên tập - thẩm định đến, cậu cứ chuẩn bị tinh thần bị đạo diễn Khương hành hạ nhé”.






      Giai Hòa định gì đó Kiều Kiều hạ giọng: “ cho cậu biết, lão Đài Loan kia tới, nên cậu đừng có làm phiền tớ đấy”.






      Giai Hòa kinh ngạc nhìn Kiều Kiều, cứ đến lão Đài Loan đó là lại đau đầu. Kiều Kiều biết quen đâu ra ông gần bốn mươi tuổi, tự nhận là cả trong làng chơi bass Đài Loan, nhưng lần đầu gặp làm sợ phát khiếp.






      vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp ta ở quảng trường Lực Bảo, cánh cửa chiếc xe đen bật mở, đôi chân gầy đét trong chiếc quần da rắn thò ra khỏi cửa xe, tiếp đến là bộ mặt nhăn như quả táo tàu và cái đầu trọc lóc tóc gió thôi bay… Suốt bữa ăn, tay bass phóng khoáng cứ liên tục nhắc nhắc lại “Ăn cơm là phải ăn đủ dinh dưỡng”, sau đó rất dè dặt gọi suất cơm rang, suất phở, suất cháo, ba người cùng ăn.






      Tay bass Đài Loan, bữa ăn mời khách chỉ gọi món chính, bạn tin ? Kiều Kiều tin…






      Giai Hòa muốn nghe thêm về cuộc sống ngọt ngào tuy biết mình bị lừa nhưng vẫn thấy hạnh phúc của Kiều Kiều nữa, kéo vali bước vào khách sạn.






      Vội vàng tắm rửa xong xuôi mới nhìn thấy dòng chữ dán máy sấy tóc: hỏng, đừng dùng.






      Nhiệt độ ở Hoành Điếm thấp kinh người, máy sấy tóc là đồ thiết yếu, lập tức lấy khăn lau qua tóc, rồi vào phòng gọi điện cho lễ tân, ai dè mới nghe lễ tân câu “Xin chào” ngoài cửa lại có người gọi, chỉ có thể báo với đầu dây bên kia số phòng, sau đó vội chạy ra mở cửa.






      Người gõ cửa ai khác chính là nữ chính mà theo như Kiều Kiều ta rất thích “được coi trọng” - Liêu Tịnh. Cách hai bước phía sau ta là Dịch Văn Trạch mặc thường phục, thấy Giai Hòa ra khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.






      Liêu Tịnh đứng dựa cửa, nhìn cười: “Tôi và A Trạch định chuyện kịch bản với đạo diễn Khương, có muốn cùng ?”.






      Thực ra rất muốn “Đợi tôi sấy khô tóc rồi qua”, nhưng lời đến cửa miệng lại thành: “Có chứ, đợi tôi mặc cái áo khoác”.






      Cửa phòng mở, nhiệt độ khí gần xuống mức độ, lạnh buốt khiến phát run, Giai Hòa hít vào hơi, định quay người vào lấy áo nhân viên khách sạn mang máy sấy tóc lên, đứng ngay sau Dịch Văn Trạch: “Ai cần máy sấy?”.






      Vì người này nhìn thấy nhiều minh tinh nên tỏ ra bình tĩnh hơn người thường, năng khá thô lỗ.






      “Đưa tôi ”. ngượng ngùng đưa tay ra.






      “Hả, tóc chị vẫn ướt nhỉ”. Liêu Tịnh hình như vừa phát ra Giai Hòa mới tắm xong, liền cười với Dịch Văn Trạch, “Vậy mình trước , để biên kịch sấy khô tóc ”.






      Giai Hòa càng lúng túng: “ sao đâu…”.






      chưa kịp hết, Dịch Văn Trạch ngắt lời: “Vào sấy khô tóc , phải vội”.






      Chiếc máy sấy tóc màu trắng, dây điện màu đen quấn quanh cách qua quýt.






      thuận tay cầm chiếc máy sấy tóc từ tay nhân viên khách sạn, “Cảm ơn”, rồi đưa tới trước mặt Giai Hòa. Giai Hòa bất giác nhận lấy, đến khi họ rồi, mới nghĩ ra mình ngay đến câu “Cảm ơn” cũng chưa đóng cửa lại, buồn bực hết mức, đập trán vào tường, thầm chửi mắng mình đúng nửa phút.






      Giai Hòa nhanh chóng làm xong mọi việc, lúc đến phòng đạo diễn Khương, Liêu Tịnh cười kinh nghiệm của mình còn ít ỏi, từ ngày được biết đóng phim cùng Dịch, ngày nào cũng ngủ ngon. Đạo diễn Khương trêu Dịch Văn Trạch mấy câu, chỉ lắc đầu cười, gì.






      Thực ra, là bàn chuyện kịch bản, nhưng mấy người chỉ vài câu về kịch bản, còn lại toàn là ngồi chuyện phiếm với nhau.






      Giai Hòa pha cho mình cốc cafe, khi nghe Liêu Tịnh tiện miệng cảnh thứ mấy cảm xúc của ta chưa tới, đủ đất diễn, rất cố gắng muốn nghe cho , nhưng vì ta tiếng Quảng, nên Giai Hòa chỉ nghe được sơ sơ, đạo diễn Khương và Dịch Văn Trạch lại đều là người Hồng Kông nên ngại ngắt lời Liêu Tịnh, chỉ hiểu được sơ qua, đến đoạn nào thực hiểu nổi mới giơ tay hỏi vài câu.






      Thậm chí, còn cảm thấy khâm phục Liêu Tịnh, minh tinh đại lục mới nổi mà học được tiếng Quảng chuẩn như vậy…






      “Cảnh binh biến, tôi thấy cảm xúc cũng chưa tới”, Dịch Văn Trạch đột nhiên lên tiếng, nhưng lại dùng tiếng phổ thông, “Lí Thành Khí mưu nhiều năm, đến cuối cùng lại bị em trai ruột là Lí Long Cơ mưu hại, trước là đoạt binh quyền, sau là binh biến và giết hoàng hậu Vi, vậy mà Lí Thành Khí lại chỉ đem người phụ nữ của Lí Long Cơ , tranh giành gì nữa, cảm giác cao trào bỗng dưng bị hẫng”, cầm chiếc cốc, ngồi lặng yên ghế, từng câu từng lời, đến “bỗng dưng bị hẫng” còn ngẫm nghĩ biết mình dùng từ chuẩn chưa, “Có điều, mấy ngày trước tôi có đọc qua về giai đoạn lịch sử này, kịch bản này hư cấu hơi nhiều, nên tôi đành tìm đọc tư liệu về Lí Thành Khí…”.






      Giai Hòa chăm chú nghe, đến khi xong mới đặt cốc xuống.






      Đây là phim lịch sử về Đường Huyền Tông, cũng chỉ là chuyện giang sơn mĩ nhân mà thôi.






      Thường diễn viên nhận kịch bản xong chỉ đọc phần đại cương giới thiệu nhân vật để hiểu nhân vật của mình, ngờ Dịch Văn Trạch còn chuyên nghiệp đến mức nghiên cứu cả giai đoạn lịch sử ấy, làm có phần kích động, muốn tranh luận phen, nếu ra chịu được.






      “Thực ra”, nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Điểm bộc phát cảm xúc của nhân vật đó là ở đoạn cuối cùng”.






      Đạo diễn Khương cười cười nghe hai người tranh luận, từ đầu tới cuối câu nào.






      Cuộc trò chuyện kéo dài đến hơn mười giờ mới kết thúc, ngày hôm sau diễn viên phải lên tạo hình nhân vật nên trong tối nay phải ghi lại tất cả những điểm cần sửa, để mai sửa lại từng chỗ . Khi ra khỏi phòng, đạo diễn Khương mới nhớ ra có mấy phân đoạn trước đây ông ấy cầu sửa, nên Giai Hòa vội về phòng lấy laptop. ấn nút khởi động laptop trước ánh mắt của ba người.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      giây sau, người hoàn toàn cứng đờ.






      Có những thói quen luôn đem tới tai họa chết người trong lúc người ta ngờ tới nhất.






      cầu nhập password, màn hình vụt đen trong nửa giây, rồi từ từ lên hình nền.






      nền màu xanh nhạt là hình ghép rất nhiều ảnh bìa của Dịch Văn Trạch trong ba năm trở lại đây, có ảnh cúi đầu lặng im, có ảnh nghiêng đầu khẽ cười, có ảnh quay lưng bước , tóm lại… toàn là ảnh của .






      Góc bên phải màn hình là dòng chữ kiểu viết tay: You Smile I Smile.






      Bốn bề nhất thời tĩnh lặng, Dịch Văn Trạch đứng ngay phía bên phải , cầm cốc trà, im lặng nhìn màn hình.






      Giai Hòa nở nụ cười cứng đơ, nghĩ phải mau chóng mở tệp tin đột nhiên đưa tay chỉ vào màn hình: “Đây là ảnh bìa tạp chí Vogue năm 2007 à?”.






      “Vâng”. nắm con chuột màu trắng, lòng bàn tay tê dại.






      “A Thanh tìm tấm ảnh bìa này suốt”, khẽ dừng lại chút, rồi tiếp: “Có thời gian em copy cho ấy tấm nhé”.






      Giai Hòa lại vâng tiếng nữa, lập tức mở tệp tin, cắm USB vào. USB liên tục nháy đỏ, nghĩa là kết nối thành công.






      Liêu Tịnh chợt nở nụ cười, cầm bình trà hoa lên, rót trà cho đạo diễn Khương: “ ngờ Giai Hòa lại là fan của Trạch”. Đạo diễn Khương uống ngụm, rồi như đột nhiên nhớ ra điều gì: “ tôi cũng quên mất, lần đầu gặp Giai Hòa, biên tập - thẩm định của ấy có , Giai Hòa làm biên kịch là để có ngày được viết kịch bản cho cậu Trạch đấy”.






      Tôi có thế hả?






      Giai Hòa cảm thấy như có tảng đá đè lên ngực…






      Dịch Văn Trạch cười cười, lại dùng tiếng Quảng với đạo diễn Khương về biên tập - thẩm định của Giai Hòa. Mọi người đều thông minh, chỉ là chuyện biên kịch tình cờ là fan cứng của nam chính, nên nhanh chóng chuyển đề tài, Giai Hòa vội vàng copy phần kịch bản cần sửa, kiếm cớ chạy khỏi phòng.






      Mãi đến khi ra tới hành lang, mới cảm thấy mặt mình nóng bừng, là mất mặt quá .






      Từ phòng đạo diễn Khương về tới phòng mình, trong chục bước chân, đặt ra hơn chục giả thiết, làm sao để đào tẩu êm thấm, làm sao để thay biên kịch khác đến đây cùng đoàn… Mãi đến khi nhìn thấy Kiều Kiều cuộn chăn giường mình, mới hồi thần: “Sao cậu lại đến đây? Tay bass nổi tiếng đâu?”.






      Kiều Kiều nghiến răng nghiến lợi: “Lão ta có buổi diễn, đến nữa”, xong ấy lấy giấy lau mũi, “Bọn họ tốt thế, thả cho cậu về trước à?”.






      Giai Hòa ai oán nhìn Kiều Kiều, nhanh chóng kể lại tình cảnh lúng túng của mình khi nãy, Kiều Kiều lập tức nín khóc, cười nắc nẻ, vỗ vỗ lên giường, bảo Giai Hòa lại ngồi cạnh, nắm lấy vai : “Dùng luật ngầm với ta , cậu nghĩ xem, Dịch Văn Trạch đau đớn vì tình, lúc này quá thích hợp để chơi trò tình ái”.






      Giai Hòa lập tức xù lông lên: “Cậu mèo mả gà đồng thành nên cam tâm hả?”.






      Kiều Kiều kêu lên tiếng, ôm gối nằm vật xuống giường: “Đại tiểu thư, tâm trạng tớ vô cùng tệ hại, cậu chú ý lời lẽ cái nha”.






      “Kể từ hồi năm hai cậu thất tình, báo hại tớ giữa đêm khuya phải trèo tường ra ngoài, cả đời này đừng mơ đến chuyện được nghe lời hay ý đẹp nữa nhé”.






      Kiều Kiều cười mắng Giai Hòa vài câu, rồi lại nằm ôm gối, bắt đầu cầm điện thoại điên cuồng nhắn tin.






      Giai Hòa sau khi hứng chịu mấy câu mắng mỏ của Kiều Kiều tìm ba hồn bảy vía về nguyên vẹn.






      số chuyện luôn bất biến, ví dụ như nam chính với nữ chính nhất định có tin đồn tình cảm; ví dụ như Kiều Kiều nhất định cứ là thất tình; còn nữa, đó là Giai Hòa có khả năng tự an ủi bản thân siêu giỏi. Thậm chí, còn bắt đầu cảm thán về phản ứng rất có phong độ của Dịch Văn Trạch, hổ là thần tượng của mình, tình huống khó xử như vậy mà có thể hóa giải…






      ấy nổi tiếng hơn chục năm nay rồi, đến mẹ tớ còn là fan của ấy nữa là, cậu đừng tưởng làm biên kịch là cậu hiểu hết được giới showbiz. Củ cải cứ cho vào hũ ngâm hai tháng là thành củ cải muối hết, người mà cho vào thùng thuốc nhuộm hai mươi năm cũng sớm bị nhuộm đen thôi”. Kiều Kiều xong là ngủ lăn quay, còn nghề biên kịch là thức đêm ngủ ngày, sáng mai bảy giờ Kiều Kiều phải dậy làm tạo hình, ấy phải ngủ đủ giấc.






      Bảy giờ sáng hôm sau, Giai Hòa còn ngủ mê mệt bị điện thoại của Tiểu u đánh thức, nhấc máy, đầu dây bên kia như sắp khóc: “Kiều Kiều có ở đó , ấy tắt máy”. Giai Hòa vứt điện thoại vào mặt Kiều Kiều, vùi đầu ngủ tiếp, nghe tiếng Kiều Kiều ồn ào phải đến mười phút mới yên tĩnh trở lại.






      trong lúc Chu Công tính toán ân oán cũ, định thu nạp Giai Hòa lần nữa(*) điện thoại lại rung lên ù ù.






      (*) Ý Giai Hòa lại mê man chìm vào giấc ngủ.






      “Đừng có gọi điện trước chín giờ sáng chứ”, Giai Hòa mở nổi mắt, “Tôi sắp thiếu ngủ mà chết đây…”.






      “Điên mất rồi, cậu đoán xem tớ vừa nhìn thấy ai”, Kiều Kiều bất chấp sống chết liến thoắng.






      “…”.






      “Cố Vũ”.






      “…”.






      “Chính là tên trước kia vốn là phóng viên tiểu tốt, sau đó gặp được ‘vận phân chó’ và leo lên được chức tổng biên tập tạp chí đó, chính là tên Cố Vũ hồi trước đá cậu đó!”.






      “… Tớ biết”. Có cần kể lại tường tận thế ?

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      đích thân dẫn phóng viên đến làm chuyên đề phỏng vấn Liêu Tịnh đấy, tớ thề chắc chắn là có vấn đề”.






      “… Rồi sao”.






      “Liêu Tịnh nhắc đến tên cậu, thế là thằng cha ấy đòi gọi cho cậu bảo cậu đến cùng phỏng vấn nữa, nhưng tớ từ chối luôn”.






      Giai Hòa mò tay sang laptop ở ngay bên cạnh, bật nhạc, để mình hoàn toàn tỉnh táo.






      “Thôi được, ta có lòng chúng mình cũng phải có dạ”.






      Bài hát Kịp thời với giai điệu chầm chậm vang lên, bản của Trương Vũ hát lại nghe càng buồn bã thê lương. Giai Hòa hỏi số phòng, ngắt máy rồi cuộn mình trong chăn, cố gắng mãi mới mò dậy lấy quần áo mặc vào. mơ mơ màng màng, vừa than thở cái tình cờ ngoài ý muốn này, vừa tự động tự giác nạp ngay tình tiết động trời này vào kho tư liệu trong đầu, tình cũ thành đôi với nữ minh tinh, quá kịch tính, người xem chắc chắn phải nắm chặt nắm đấm chờ đợi nữ chính bùng nổ.






      Bùng nổ? nhìn mình trong gương phòng tắm, nhớ ra mình và đồng chí họ Cố kia năm năm chưa gặp lại.






      Môn đăng hộ đối - câu này đúng ở mọi thời đại, hồi đó Giai Hòa chỉ là phóng viên tiểu tốt, sao có thể hi vọng tổng biên tập tạp chí mãi mãi tình sâu nghĩa nặng với mình như cũ được chứ?






      Giới showbiz luôn công khai luật ngầm, giới truyền thông toàn lén lút đưa nhau lên giường, hôn nhân là để ngoại tình, còn hai tay là để bắt cá.






      Thực ra, lúc chia tay Cố Vũ, Giai Hòa cũng quá đau đớn, có lẽ bởi tự biết mình biết người, quan niệm tình của trước nay vẫn là “thức thời”, người ta tiến bước ta tiến nửa bước, người ta lùi bước ta lùi ba bước.






      Nên khi Cố Vũ muốn lùi, lùi đến mức chẳng còn đường nào mà lùi thêm được nữa, chỉ còn cách lùi ra khỏi cái giới truyền thông đó.






      Ông chủ khách sạn Vạn Hào này đúng là rất biết cách làm ăn, điều hòa ở đại sảnh và hành lang khách sạn cả năm thấy bật, lạnh đến mức đông cứng cả người, xoa xoa tay, quấn khăn ba vòng quanh cổ, men theo hành lang đến trước cửa căn phòng đó, khẽ gõ cửa mấy lần.






      Đêm qua vì tâm trạng như mớ bòng bong, bốn rưỡi sáng mới ngủ được, thế mà giờ này phải ra ngoài, buồn ngủ hết biết, lại thêm cái giá lạnh của tháng hai nữa, quả là lạnh thấu xương.






      Người ra mở cửa là Kiều Kiều, ấy lườm Giai Hòa cái rồi mới để vào.






      Căn phòng này chuyên dành để hóa trang, nên điều hòa rất ấm.






      Mọi người trong phòng đều rất bận rộn, nữ chính ngồi ở gian ngoài, đợi phỏng vấn. ta được hóa trang xong từ lâu rồi, kiểu trang điểm đời Đường với búi tóc cao, vô cùng đẹp mắt, ta cầm micro, cúi đầu đọc kịch bản. cậu phóng viên trẻ đứng bên cạnh. Người ngồi cạnh Liêu Tịnh mặc bộ vest rất vừa vặn, đeo ca vát, khuôn mặt nhìn nghiêng trông rất tuấn tú, khẽ bàn bạc chi tiết với ta.






      Cố”, Kiều Kiều cười giả lả, “Biên kịch của chúng tôi đến rồi”.






      Lúc Cố Vũ ngẩng đầu lên, Liêu Tịnh cũng đặt kịch bản xuống: “Giai Hòa, nghe Cố trước đây hai người là đồng nghiệp?”.






      “Chuyện lâu lắm rồi”, Giai Hòa bình tĩnh nhìn Cố Vũ, “Làm phóng viên đấu nổi với Cố, nên tôi đổi nghề kiếm cơm”.






      Cố Vũ nhìn , chỉ cười mà gì.






      “Thế hay, đợi lát nữa chúng ta cùng A Trạch chụp kiểu ảnh, công bố luôn cùng ảnh tạo hình”. ta xong quay ra cười với Cố Vũ, cười rất ngọt ngào, rất vừa phải.






      “Giai Hòa trước giờ rất mê Dịch Văn Trạch”, Cố Vũ hắng giọng, cười : “Lần này coi như là có duyên”.






      ra cũng biết?”. Liêu Tịnh cười thành tiếng, “Hôm qua đạo diễn Khương cũng , Giai Hòa vào làm nghề này cũng vì A Trạch đấy”.






      Cố Vũ có vẻ hứng thú ngẩng đầu nhìn Giai Hòa.






      biết đấy, năm mười ba tuổi tôi thích ấy rồi”, Giai Hòa thà , lại giống như muốn với Cố Vũ rằng: Nếu tính người đến trước kẻ đến sau, Cố Vũ tuyệt đối phải là người đầu tiên.






      Kiều Kiều day trán, dở khóc dở cười đưa mắt ra hiệu với .






      Giai Hòa cảm thấy khí có chút gì đó lạ lùng mới quay đầu nhìn về phía phòng hóa trang, Dịch Văn Trạch biết bước ra từ lúc nào, người mặc bộ đồ cổ trang màu xanh nhạt, nhìn mọi người, trong đôi mắt mang nét cười. Áo bào thắt đai, khuôn mặt đẹp như tượng khắc, khiến Giai Hòa nhìn đến thất thần, trong đầu chỉ nghĩ đến câu trong kịch bản: Tuy tuổi trẻ phong lưu đẹp tựa tranh, nhưng khí phách tự thân khó mà phác họa.






      Còn Giai Hòa lúc này mặc chiếc áo lông vũ dày cộm, khăn quàng cổ che hơn nửa khuôn mặt, vì mải chuyện nên cũng quên cởi áo khoác ngoài, mặt nóng tới mức ửng hồng, nhưng người khác nhìn lại thấy lí do đỏ mặt hẳn là vậy.






      Liêu Tịnh là người thông minh, lập tức cười trêu: “A Trạch, được fan tỏ tình ở cự li gần thế này, tâm trạng thế nào?”.






      Dịch Văn Trạch cười tươi hơn: “Rất vinh hạnh”.






      Kiểu phỏng vấn này rất đơn giản, thực ra lên trước kịch bản, khi nãy Cố Vũ và Liêu Tịnh bàn luận cũng chỉ là điều chỉnh chút xíu. Nếu phóng viên lười, họ có thể xin luôn ảnh từ đoàn phim để đăng tin, vốn chẳng cần phải đến đây thế này. Tổng hợp lại những điều , Giai Hòa tự nhiên hiểu , chả trách Kiều Kiều trong chuyện này có điều mờ ám.






      Đương nhiên, đối với đoàn làm phim mà , việc có được trợ lực của truyền thông chính thống cầu còn chẳng được, vậy nên ai rỗi hơi mà quan tâm đến những mối quan hệ phức tạp trong chuyện này nữa chứ?






      Cuối cùng, khi chụp ảnh, Liêu Tịnh quên kéo Giai Hòa vào nhưng bị hết lần này đến lần khác từ chối, làm thế là đúng quy định. ngồi bên, cúi đầu mệt mỏi, lúc ngẫm nghĩ xem có nên về ngủ bù bên kia chụp ảnh xong. Dịch Văn Trạch đột nhiên đứng dậy, đến ngồi bên Giai Hòa: “Kiều Kiều, phiền chụp cho tôi và Giai Hòa kiểu ảnh”.




      Mọi người sững sờ, Dịch Văn Trạch đưa tay ra, rất tự nhiên đặt lên vai Giai Hòa, mỉm cười như chốn người.






      Ầm tiếng, trong đầu chỉ còn ý nghĩ duy nhất: hổ là thần tượng của mình, ngay cả việc giúp fan trả thù tình cũ mà ấy cũng ôm vào người…

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 2






      Ảnh tạo hình vừa tung ra được share ầm ĩ mạng.






      Giai Hòa ngoài lúc bận sửa kịch bản ra, khi rảnh lại lướt web, xem bình luận của fan Dịch Văn Trạch.






      Thực ra Giai Hòa thấy biên kịch là nghề tồi, cần đến văn phòng làm việc, chỉ cần ngồi tán gẫu cùng bên biên tập thẩm định và những biên kịch khác để cho ra đại cương phân cảnh, sau đó chia số tập và nhận về nhà viết là được, nếu có theo đoàn cũng chỉ cần ngồi trong phòng, cần phải chịu đựng thời tiết khắc nghiệt của phim trường, thực là lựa chọn nghề nghiệp số của những nàng trạch nữ(*).






      (*)Trạch nữ: những thích chốn đông người, chỉ thích ngồi ở nhà lên mạng, lướt web, chơi game và các trò tiêu khiển, thường có công việc ổn định, hoặc nếu có tính chất công việc cũng cầu phải ra ngoài nhiều.






      Ngay lúc này đây, Giai Hòa ngồi đọc mấy trăm bình luận weibo(*) của Dịch Văn Trạch, lại có thêm nhiều lí do nữa để thấy mãn nguyện về công việc của mình.






      (*) Weibo: trang mạng xã hội phổ biến của Trung Quốc.






      Hôm nay là trong những cảnh quay thích nhất, nam nữ chính cùng con cháu nhà thế gia đọ tài thư pháp trước mặt Võ Tắc Thiên.






      Giai Hòa đặc biệt hỏi trước lịch quay, nhờ Kiều Kiều dẫn mình xem, kết quả đương nhiên là nhận lại bộ mặt khinh khỉnh, ngoài ra Kiều Kiều thêm câu nào nữa.






      vừa nghĩ, vừa cân nhắc thay chiếc áo lông vũ màu đen ấy, để mình hoàn toàn chìm nghỉm tại phim trường, tránh xảy ra thêm tình huống khó xử nào nữa. Cũng may mà đạo diễn và phó đạo diễn của cảnh này đều chưa từng gặp mặt mình, lúc họ đưa ý kiến về kịch bản cũng thông qua đạo diễn Khương, nên mình chỉ cần đứng ở góc nào đó, tuyệt nhiên có ai chú ý đến mình.






      lúc Giai Hòa thất thần MSN tự động đăng nhập, khung tin tức ra.






      Tít báo rất bắt mắt lập tức đập vào mắt : Trước tin Thiên Sở bị lộ là người ngoại tình trước, ca sĩ nổi người Đài Loan từ chối trả lời.






      Chữ to, nhưng cũng đủ làm nên chấn động.






      Tim Giai Hòa đập nhanh hơn mấy nhịp, ngột ngạt vô cùng, cảm giác còn khó chịu hơn năm đó khi nhìn thấy Cố Vũ ôm quản lí của mình.






      lập tức xâu kết những tin đồn dạo gần đây lại với nhau, từ nguyên nhân đến hậu quả dần ra trong đầu, trước mắt lên hình ảnh nhịp nghỉ cầu thang ở nơi diễn ra buổi họp báo ngày hôm trước, Dịch Văn Trạch đứng dựa tường hút hết điếu thuốc, câu đầu tiên với là muốn hai người tách ra để tránh bị hiểu lầm. Đầu bắt đầu bốc hỏa, bốc hỏa đến mức quay cuồng choáng váng Tiểu u mở cửa, với là có thể xuất phát được rồi.






      mặc áo khoác vào, lên xe của Kiều Kiều, diễn viên đến phim trường trước để chuẩn bị nên xe chỉ có Kiều Kiều và tài xế.






      Kiều Kiều cắm đầu gửi tin nhắn, thèm ngẩng lên: “Con nghiện internet, đọc được tin mới chưa?”.






      Giai Hòa ừ tiếng, đầu vẫn bốc hỏa.






      “Thần tượng của cậu cũng oan ức quá”, Kiều Kiều liếm môi, định ngẩng đầu lên lại nghe thấy tiếng báo có tin nhắn, lại vội vàng mở ra và tiếp: “Thiên Sở vào nghề lâu lắm rồi, hát ở Hồng Kông mãi nổi, sang đến Đài Loan lại bị quản lí lừa, đến cơm cũng có mà ăn, nếu dựa vào Dịch Văn Trạch ta chẳng thể nổi tiếng được. Đến khi lợi dụng xong, ta liền cặp với thằng nổi hơn”.






      Giống như có thùng dầu ào ào đổ xuống khiến cho đầu Giai Hòa càng thêm bốc hỏa.






      “Này, cậu xem”, cuối cùng Kiều Kiều cũng ngẩng lên nhìn cái, giọng rất nghiêm túc: “Loại đàn bà đó có bản lĩnh đến đâu mà có thể mồi chài được người khác kết hôn với mình chứ? Cậu là biên kịch, sở trường nhất là hiểu tâm lí nhân vật, cậu phân tích tớ nghe thử xem nào”. Vì mỗi lần lần thất bại, nên nỗi hận tình trường của Kiều Kiều cũng lên đến mức độ nhất định, ấy hoàn toàn thèm để ý đến tâm trạng của Giai Hòa mà thẳng thừng bàn luận về những thủ đoạn của Thiên Sở.






      Giai Hòa nhìn Kiều Kiều với ánh mắt sáng ngời lấp lánh, chắc chắn như đinh đóng cột: “Vì Dịch Văn Trạch là người tốt”.






      Kiều Kiều toát mồ hôi hột, cầm điện thoại lên, tiếp tục nhắn tin.






      Lúc Giai Hòa và Kiều Kiều đến, đạo diễn vừa nhìn màn hình giám sát vừa bàn bạc, Liêu Tịnh khoác áo lông vũ đứng bên cạnh, đạo diễn ánh sáng và trợ lí bố trí đèn chiếu trong trường quay. Tiếng nhân viên thầm trao đổi, tạp của các loại máy móc vận hành, tiếng phó đạo diễn cao giọng đọc lời thoại cho diễn viên… tất cả những thứ thanh hỗn loạn đó làm tâm trạng vốn bất ổn của Giai Hòa càng thêm căng thẳng, nhìn khắp phim trường lượt để tìm chỗ ngồi.






      bất ngờ, nhìn thấy Dịch Văn Trạch.






      Chỗ đứng rất tối, từ góc này nhìn qua, chỉ thấy hơi cúi đầu, đứng sau bàn sách, cầm bút ghi chép gì đó. Vì trận mưa lớn đêm qua nên thời tiết hôm nay lại giảm thêm mấy độ, trong phim trường có máy sưởi nên ai cũng mặc áo lông vũ, vậy mà chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi casual(*), tay áo xắn lên, đến nếp gấp cũng vô cùng ngay ngắn.






      (*) Casual: Trang phục đơn giản, năng động, nhưng xuề xòa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :