1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tới lúc được bác sĩ khám, Giai Hòa vẫn cầm điện thoại trong tay, bác sĩ ngập ngừng nhìn : “ bé, đợi điện thoại phỏng vấn à?”.






      Giai Hòa vội , rồi cất điện thoại vào túi, nằm lên giường. Sau hồi kiềm tra, chiếc răng cố giữ thêm được ba năm cuối cùng cũng phải nhổ , bác sĩ “Hôm nay kín lịch rồi, có muốn đặt lịch ngày mai ?” điện thoại của Giai Hòa có tin nhắn đến.






      vội xin lỗi bác sĩ, rồi nhanh chóng móc điện thoại trong túi ra.






      Hai chữ rất ngắn gọn: Vẫn còn.






      Giai Hòa do dự giây lát: Em muốn đến thăm .






      Đợi lúc lâu, thấy trả lời. Bác sĩ nhìn ra ngoài cửa, ý nhắc Giai Hòa là còn nhiều bệnh nhân đợi, bảo đặt lịch trước với y tá để mai đến nhổ răng. Giai Hòa thấy tin nhắn hồi nên cũng dám đồng ý, đành hỏi để sau vài hôm nữa đến có được . Có lẽ bác sĩ chưa gặp bệnh nhân kiểu này bao giờ, cười nổi, chỉ lạnh mặt Giai Hòa ra hẹn lịch với y tá, lại còn quên nhắc nhở nếu nhổ mấy ngày tới chắc chắn rất đau.






      Tất nhiên là đau chứ, giờ đau muốn chết rồi đây này.






      Vì là buổi chiều nên phòng chờ cũng dần thưa bệnh nhân, cho đến khi chỉ còn Giai Hòa và mấy bà lão nữa, y tá thấy bác sĩ sắp tan làm nên bước tới hỏi thăm tình hình từng người, Giai Hòa suy nghĩ mãi nhưng cuối cùng vẫn hẹn lịch nhổ răng.






      Giờ tan tầm, đường tắc nghẽn, Giai Hòa khó khăn lắm mới nhích được đến trạm xăng, thò đầu ra ngoài với nhân viên bán xăng điện thoại đổ chuông, bất giác định nhấc máy, cậu nhân viên vội vàng : “Ở đây được gọi điện thoại”.






      Lúc này mới sực nhớ ra, do dự ngắt máy.






      lúc sau có tin nhắn đến: Mai ở Thành Đô, họp báo.






      Ngày mai à… Giai Hòa hít hơi, ôi cái răng đau muốn chết luôn: Được, mai em đến Thành Đô.






      Tuy thích ồn ào náo nhiệt nhưng lúc cần cũng vẫn phải uống với bạn, ví như lúc này đây. Có người bạn từ Hồng Kông tới rủ bar, đúng lúc đoàn làm phim về đến Thành Đô để chuẩn bị cho buổi họp báo, đương nhiên tránh khỏi việc bị kéo cùng. May là có giám đốc cùng, vị trí khá kín đáo, nhưng cũng khó tránh khỏi gây ra vài tiếng gào thét kinh ngạc. Dịch Văn Trạch cố tình kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp nhưng vẫn thể làm giảm ánh hào quang của .






      Dịch Văn Trạch vừa ngồi xuống, giám đốc hỏi có cần gọi vài đến , mấy người ham chơi đương nhiên rất vui lòng, chỉ có mấy nữ diễn viên là sầm mặt…






      Dịch, em ngồi cạnh được ?”. bé diễn viên mới vào đoàn bị mọi người chen hết chỗ, đành nhìn với vẻ tội nghiệp.






      nhích ra chút: “Ngồi ”.






      Sau đó ngồi sát ra rìa ghế, đúng là quý ông lịch thiệp.






      chàng sân khấu ôm ghi ta, hạ giọng khen ngợi con Thành Đô quả là xinh đẹp đúng như lời đồn, khiến mọi người ở dưới rộ lên tiếng la hét. Dịch Văn Trạch lắc đầu cười, cậu chàng này đúng là đến đâu cũng thích chọc ghẹo người khác. bé ngồi bên hỏi: “ Dịch hôm nay sử dụng diễn viên đóng thế, nghe bị thương ở cánh tay?”. Dịch Văn Trạch cười, “ có gì nghiêm trọng”.






      Điện thoại bỗng rung, là Giai Hòa: Em đặt vé, lúc nào được?






      Buổi họp báo diễn ra lúc ba giờ chiều, tính toán thời gian, lên mạng tra lịch trình các chuyến bay, rồi gửi số hiệu chuyến bay cho .






      lúc sau có tin nhắn lại: Cảm động quá (T_T). Em đặt chuyến này!






      Dưới ánh sáng mờ ảo, màn hình nhấp nháy biểu tượng mặt khóc giàn giụa.






      Trước mắt Dịch Văn Trạch lại lên cảnh tượng hơn tháng trước, cầm đũa, do dự hỏi thức ăn bị quá lửa thế này có cần nấu lại . Sáng sớm hôm đó, nằm trong chăn, gần như hoàn toàn khỏa thân, chủ động mời mọc , đúng là… trước nay chỉ biết phóng hỏa chứ biết dập lửa bao giờ.






      khẽ nhếch môi cười, nhắn lại: cần cảm động như thế, đêm mai lấy thân báo đáp nhé.






      Tin nhắn gửi , rất lâu sau thấy hồi đáp.






      Chắc chắn là bị dọa cho sợ khiếp vía luôn rồi, cầm li rượu lên, uống ngụm. Rượu rất ngon, cảm giác rất dịu, thực ra đêm hôm ấy rượu cũng rất ngon, có điều A Luân cứ thích trêu Giai Hòa, nên cuối cùng tất cả mới say khướt như vậy.






      Dịch, bạn à?”, bé ngồi bên hỏi.






      chẳng chẳng rằng, bé kia lại ngưỡng mộ cảm thán: “Buổi phỏng vấn hôm trước em cũng xem, em mà là bạn hạnh phúc chết mất”.






      mỉm cười: “ ấy hình như có phản ứng gì mấy”. Hoặc có thể là uống say rồi mới dám ra.






      bé kia hả tiếng, đôi mắt to đeo lens càng sáng lấp lánh: “ này, em rất tò mò, bạn là ai vậy ạ? Sao chị ấy bình tĩnh thế?”.






      “Biên kịch”. đặt li rượu xuống bàn.






      “Tài giỏi quá”. bé kia kêu lên, định thêm gì đó người biểu diễn sân khấu vọt xuống, tháo mũ của Dịch Văn Trạch ra: “Thấy tôi vừa nãy thế nào?”. Dịch Văn Trạch giơ ngón cái, rất tuyệt, rồi cười khùng khục: “Vỡ giọng rồi”. Người kia xấu hổ, định ngồi xuống nhìn bé ngồi bên cái, bé lập tức đứng dậy: “Các ngồi ạ”.






      “Cảm ơn”, ta ngồi xuống bá vai Dịch Văn Trạch, “Tôi thực hiểu tại sao Thiên Sở lại li hôn với cậu, mà cậu cũng lạ. Tôi thấy bé kia sắp dính cả vào người cậu rồi mà cậu vẫn còn tâm trí nghịch điện thoại”.






      ta là người miền Bắc, chuyện nhanh gọn dứt khoát, Dịch Văn Trạch chợt nhớ thỉnh thoảng Giai Hòa gọi điện về nhà, đều bằng giọng Bắc Kinh rất nhanh, luôn cảm thấy cái lưỡi ấy lợi hại(*).






      (*) Tiếng Bắc Kinh chuẩn phải uốn lưỡi rất nhiều.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      biết ai phát ra khu bên cạnh cũng là đoàn làm phim liên hoan nên lập tức đề xuất hai đoàn nhập làm cho thêm phần náo nhiệt.






      Hôm qua em gọi điện tới, đầu dây bên kia có tiếng bi bô gọi: “Uncle”. Giọng non nớt của trẻ luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái vui tươi, mãi đến khi thằng bé bi bô những tiếng hỏi: “Aunt đâu rồi”, đành phải : “Aunt của cháu có việc bận ở Bắc Kinh, khi nào rảnh sang New Zealand thăm cháu”.






      Chắc chắn thằng bé hỏi như thế là do Văn Nhuận dạy, từ khi biết tin về Giai Hòa, ngày nào Văn Nhuận cũng gọi điện truy hỏi , chuyện tào lao gì mà sao lại chơi trò “đợi Loli lớn” thế. Đợi Loli lớn? Xem ra Văn Nhuận được chồng chiều quá hóa hư mất rồi, suốt ngày ở nhà nên mới học mấy thứ này, chừng lại chuyện rất hợp với ấy…






      khẽ lắc li rượu, lại nhìn điện thoại, hay là điện thoại của Giai Hòa bị rơi hỏng rồi nhỉ?






      Đột nhiên có tin nhắn đến: Lúc nãy… điện thoại bị rơi.






      Quả nhiên là thế mà.






      Dịch Văn Trạch đứng dậy, định tìm chỗ nào yên tĩnh để gọi điện lại cho Giai Hòa nghe thấy phía sau có tiếng loảng xoảng, quay đầu nhìn thấy mảnh kính vỡ đầy dưới đất, bé ngồi cạnh khi nãy dùng chai rượu đập vỡ mặt kính, mọi người đều sững sờ, chàng ngồi gần chỗ kính vỡ mặt đỏ tưng bừng, xem ra uống ít, cậu ta loạng choạng bước lên trước vài bước: “Sao thế, tôi với vài câu thôi, có cần làm tôi mất mặt thế ?”.






      khí nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng, mấy người ở xa cũng vọt đến xem.






      Dịch Văn Trạch nhíu mày nhìn, người này quen, chắc cậu ta là người của đoàn bên kia. Mấy người đứng cạnh kéo cậu ta lại, liên tục chấp gì với con , nhưng cậu ta có vẻ càng nghe mọi người khuyên càng sôi máu, xắn tay áo đòi nhao ra.






      “Được rồi đấy, đàn ông chấp nhặt với phụ nữ làm gì”, lúc này Dịch Văn Trạch mới lên tiếng.






      Sau đó, gian trở nên hoàn toàn yên tĩnh.






      Thực ra là vì, khi nãy Dịch Văn Trạch đội mũ lưỡi trai ngồi trong góc phòng, ánh sáng lại mờ mờ ảo ảo nên ai nhận ra . Giờ lên tiếng, người của đoàn bên kia mới biết hóa ra trong đoàn này… có Dịch Văn Trạch.






      chàng kia xấu hổ suýt chút nữa tự uống rượu nhận lỗi, Dịch Văn Trạch chỉ cười cười, vỗ vai cậu ta, cậu ta lập tức thở phù rồi ngồi lại chỗ cũ. “Đây là tiền bồi thường”, cậu ta rút từ ví ra ba nghìn tệ, đưa cho ông chủ quán đứng bên thở phào. “Xin lỗi, mọi người đều uống say cả nên có chút phải”. Ông chủ vội đẩy tay cậu ta ra nhưng cuối cùng cậu ta vẫn dúi được tiền vào tay ông ấy.






      Người ở đoàn bên kia mắt vẫn sáng rực nhìn , nhưng lại cúi đầu nhìn điện thoại.






      Máy tự động tắt rồi.






      “Tôi có việc phải trước, mọi người cứ tiếp tục vui vẻ nhé”, xã giao, bạn ngồi bên vội vàng đứng dậy, liên tục giơ ngón tay cái tỏ ý rất tuyệt, khẽ : “Tôi bị vỡ giọng, lại khiến cho cậu ra mặt rồi”. Dịch Văn Trạch nửa cười nửa nhìn ta, hất cằm về phía bé diễn viên khi nãy, : “Chăm sóc chút”. bạn kia cười bí hiểm, “Sao? Mở mang đầu óc rồi hả?”. Dịch Văn Trạch chẳng buồn nhiều, chỉ ném lại câu: “Trai có vợ phải về nhà ngủ đây, cậu xem làm sao làm”.






      Dịch Văn Trạch trả lời tin nhắn.






      Việc này có vẻ rất nghiêm trọng, Giai Hòa ngồi bệ cửa, thở mạnh, răng đau đến mức phát bực. cầm điện thoại trong tay, nghĩ ngợi có nên gửi thêm tin nữa nhỉ? Chẳng phải hôm nay về Thành Đô rồi sao? Chắc phải quay phim.






      Hay tại mình trả lời câu “lấy thân báo đáp” nên giận rồi?






      Giai Hòa đột nhiên nhớ lại buổi sáng hôm đó, dáng người hoàn hảo tới từng centimet của Dịch Văn Trạch bước vào nhà tắm… Lại có cảm giác nong nóng ở mũi. Tiêu rồi, biết có phải từ khi mình bắt đầu phát bệnh ? ôm mặt, trong đầu bỗng lên câu hội fan vẫn : “Nếu có được Dịch Văn Trạch, nhất định phải giấu chàng trong nhà”, mặt liền méo xệch.






      Đến khi Tiêu Dư về, cảnh tượng mà ấy nhìn thấy chính là nửa mặt Giai Hòa sưng vù, nhe răng trợn mắt ngồi cười với điện thoại… Tiêu Dư đến nhìn mặt Giai Hòa: “ phải khám răng rồi sao? Khi nào nhổ?”.






      “Mai tớ Thành Đô, về rồi tính”, Giai Hòa cảm thấy bây giờ việc mở miệng ra cũng trở nên khó khăn.






      Tiêu Dư sững sờ, lắc đầu cười: “Làm vợ minh tinh quả là dễ, dễ”.






      Vốn dĩ chuyến bay hạ cánh lúc bảy giờ, nhưng bị trễ đến tận gần mười hai giờ mới tới nơi. Lúc tới Thành Đô trời mưa to.






      Người đợi hành lí đứng chật ních, khi Giai Hòa thang máy xuống, thầm thấy mình may mắn vì mang theo hành lí. Vì trời mưa to nên trong đại sảnh có rất nhiều người, đa phần đều cầm điện thoại, hoặc là gọi điện, hoặc là nhắn tin, đợi người đến đón. lấy điện thoại ra, xem lại biển số xe mà Dịch Văn Trạch gửi tới, bắt đầu thầm cầu nguyện mong sao chiếc xe đừng quá bắt mắt.






      ngờ lúc tìm thấy xe, đó lại là chiếc xe đa dụng của đoàn làm phim.






      Xe đa dụng? Dịch Văn Trạch? Sao chẳng liên quan gì đến nhau vậy?






      “Thần kì quá , cũng biết lái loại xe này cơ đấy”, đóng cửa xe lại, khẽ lẩm bẩm.






      “Mặt em sao thế?”. vươn người qua, chạm vào cằm để quay sang. Giai Hòa ngờ lại bị lộ nhanh thế, đành vỗ mạnh lên tay : “Khẽ thôi, đau răng”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mọi người đều nam nữ xa nhau thời gian ngắn khi gặp lại còn nồng nàn hơn lúc mới cưới, máy bay vừa hạ cánh, Giai Hòa thấy hồi hộp, tim đập nhanh, mừng rỡ. Nhưng ngờ lúc gặp nhau, câu đầu tiên lại… quá đời thường thế này. Giai Hòa bất giác nhớ đến câu “giấu chàng trong nhà” kia, càng thấy mất tự nhiên, định mấy câu mà mình tập dượt trước để lấy khí, mới nhìn thấy khẽ chau mày: “Sưng to thế kia rồi, bệnh viện khám trước ”.






      được ?”. Em tới Thành Đô phải để bệnh viện đâu nhé…






      Kết quả đương nhiên là phản bác vô hiệu… Thế là chuyến thăm bạn trai của Giai Hòa biến thành chuyến du lịch đêm ở bệnh viện Thành Đô. Bác sĩ trực ban vừa lắc đầu vừa bị mọc răng khôn, Giai Hòa lập tức sửng sốt, chỉ vào răng số bảy: “ phải là cái này sao?”. Bác sĩ kiểm tra lại, vẫn lắc đầu: “Đúng là răng khôn, mọc ở sau răng số bảy của , truyền nước muối trước ”.






      Giai Hòa đảo mắt mấy cái, thế mà tay bác sĩ bất nhân hôm qua lại mình phải nhổ răng. Nhổ răng, nhổ răng, lẽ việc nhổ răng cũng được trích phần trăm sao?






      Nhưng truyền nước muối Dịch Văn Trạch làm sao bây giờ? Giai Hòa nghĩ lát: “Có thể uống tạm thuốc gì ?”.






      “Bị nặng thế này, đau sao?”. Bác sĩ ngồi bắt chéo chân, nghĩ này rất thú vị. Cuối cùng bác sĩ cũng kê đơn cho .






      Lúc lên xe, Giai Hòa bắt đầu dùng cái miệng sưng u trút những lời phàn nàn về tay bác sĩ hôm qua và ca ngợi y đức của vị bác sĩ trực ban hôm nay. Dịch Văn Trạch cầm sổ y bạ của lên, xem xét kĩ lưỡng, rồi hỏi lúc khám bệnh bác sĩ gì, Giai Hòa lấy cớ là mình đau, nên nhiều, chỉ ậm ờ vài câu cho qua chuyện.






      Lúc hai người về đến khách sạn nửa đêm về sáng, Giai Hòa theo vào phòng rồi lại bưng mặt hỏi có phải phòng của mình ở bên cạnh . Dịch Văn Trạch cầm chai nước khoáng lên, mở ra rồi rót vào ấm nước: “Đêm nay hết phòng trống rồi”.






      Giai Hòa suýt chút nữa hai mắt đẫm lệ, lúc rất lâu sau, mới tiến lại, kéo áo .






      “Sao thế?”. thong thả ấn nút bật ấm nước, rồi lấy mấy hộp thuốc ra đọc hướng dẫn sử dụng.






      “Đau răng”, Giai Hòa ấp úng hồi lâu mà ra được những lời muốn .






      tiếng: “ đun nước cho, lát nữa uống thuốc xong rồi ngủ”.






      Uống thuốc xong rồi ngủ… chán nản nghĩ, hóa ra mình mất công từ xa tới đây chỉ để uống thuốc rồi ngủ. Từ lúc xuống sân bay đến giờ còn chưa ôm được cái nào…






      Đúng lúc lòng ngổn ngang trăm mối bỗng có người gõ cửa, Giai Hòa giật mình khiến tay run lên chạm đúng phải chỗ răng đau, cắn răng chịu đựng nhìn Dịch Văn Trạch. Hai giờ đêm? Ma à…






      Dịch, ngủ chưa?”, giọng nữ, rất dịu dàng.






      Trong phòng bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng nước reo khiến người ta bực mình. Giai Hòa ôm mặt, thúc vào cánh tay , ý bảo ra mở cửa.






      Dịch Văn Trạch ngẩng đầu, tiếp tục đọc hướng dẫn sử dụng.






      Giai Hòa lại tiếp tục huých, mới ngẩng đầu nhìn , khẽ : “Ai thế?”.






      Pặc tiếng, nước trong ấm sôi, công tắc tự tắt, Dịch Văn Trạch rót ra nửa cốc nước: “Nghe giọng quen lắm, chắc là người trong đoàn phim”. Giai Hòa ồ tiếng: “ chừng người ta tìm có việc đấy, ra xem ”. xong, mới thấy giọng mình có tí ghen tuông.






      Tiếng gõ cửa lại vang lên, đúng là dai như đỉa.






      “Ra kìa”, Giai Hòa chu mỏ ra phía cửa, “Người ta gặp được ngủ được đâu”. xong, ngồi lên giường, cầm điều khiển bật tivi.






      Lời vừa dứt, Dịch Văn Trạch liền ra mở cửa.






      Hứ, cứ như mình là người vô hình ấy… Giai Hòa thầm nghiến răng.






      Đèn ngoài hành lang mờ mờ tối, người đứng ngoài cửa là hôm qua được Dịch Văn Trạch giúp đỡ, hình như ta mới tắm xong, tóc dài đến eo, vẫn còn vương vài giọt nước.






      Dịch, vẫn chưa ngủ ạ?”.






      Hỏi thừa, có ngủ rồi cũng bị đánh thức. Giai Hòa thầm lẩm bẩm, lén nấp sang bên, nghĩ: mà dám bước thêm bước, tôi … tôi … Mình nên làm gì mới phải nhỉ?






      được bạo lực quá, nhỡ may dẫn tới tin đồn xấu chẳng phải ảnh hưởng đến hình tượng của Dịch Văn Trạch sao?






      được mềm mỏng quá, nếu mềm mỏng quá chẳng phải sau khi mình rồi đêm nào ta cũng đến gõ cửa hay sao?






      Dịch Văn Trạch đáp, mà hỏi thẳng: “Có việc gì?”.






      có việc gì”, kia cười cười, “Em muốn hỏi là vết thương ở tay thế nào rồi”.






      Vết thương? Tim Giai Hòa giật thót, bước lên trước bước, dám chớp mắt, chỉ sợ nghe được những thứ nên nghe, sợ vào vết xe đổ nhiều năm trước. Trước mắt lên hình ảnh tòa soạn tạp chí ngày xưa, trong phòng trà nước, chứng kiến cảnh ôm hôn thắm thiết, tiếng động, trong lòng bỗng nhiên có giọng rất : Giai Hòa, phải bảo vệ hạnh phúc, phải bảo vệ hạnh phúc.






      “Cảm ơn”, Dịch Văn Trạch lịch cười, “Nếu có việc gì, bạn tôi…”. chưa hết câu thấy ấm nóng ở eo, có người ôm mình từ phía sau, giọng rất dịu dàng: “Chồng ơi, răng em đau…”.






      cúi xuống, nhìn Giai Hòa thò đầu ra từ dưới cánh tay mình, mỉm cười : “Chào , có cần vào phòng ngồi chút ? Chúng tôi vẫn chưa ngủ”. Dịch Văn Trạch vốn định từ chối kia trước mặt Giai Hòa, nhưng đôi lúc, lại làm những việc mà thể ngờ tới.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ánh sáng ở hành lang mờ tối như hòa với màn đêm. Còn ánh sáng vàng ở phía sau lại ấm áp như ánh đèn gia đình.






      kia cứng người, thấy Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn người trong vòng tay, nụ cười vô cùng dịu dàng. khẽ ho tiếng, bỗng có chút kích động, nhưng lại là mình muốn làm gì. Cuối cùng cầm tay , thuận tay đóng luôn cửa: “Chẳng phải em đau răng sao? uống thuốc ”.






      Giai Hòa nhìn thêm câu nào đóng sầm cửa lại hơi ngẩn người. sao thế nhỉ? Chẳng giống chút nào!… cầm vỉ thuốc lên, đặt cốc nước vào lòng mình.






      m thanh rất khẽ, vỏ thuốc vừa được tách ra Giai Hòa rất tự nhiên đưa tay định cầm viên thuốc Dịch Văn Trạch giữ viên thuốc lại, dịu dàng đưa vào miệng .






      Bóc thuốc, bón thuốc, động tác rất liền mạch.






      Giai Hòa vốn định làm mặt lạnh hỏi , kia là ai mà sao nửa đêm lại đến gõ cửa như thế, nhưng chỉ vì động tác ấy của vơi nửa phần tức giận: “ bị thương chỗ nào? Sao với em?”. kéo tay áo bên phải của Dịch Văn Trạch lên, thấy vết thương nào, lại nhìn sang tay bên trái, lúc này mới thấy vết thương rất sâu.






      Nhìn màu sắc là biết mới bị thương , hai ngày nay.






      “Bị thương do đạo cụ ấy mà, nặng lắm”, kéo tay áo xuống, nhưng bị giữ lại: “Dịch Văn Trạch”.






      Đây là lần đầu tiên gọi thẳng tên , làm giật mình, sau đó cười, ôm tới quầy bar, ngồi xuống: “Gì mà nghiêm túc thế, em muốn gì nào?”.






      “Em buộc phải nghiêm túc với ”, nín thở, ngồi thế này có thể nhìn thẳng vào mắt , “ phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng”.






      cười gì, bình thản nhìn .






      “Em thấy coi trọng mối quan hệ của hai chúng ta, đâu phải là diễn phim thần tượng, chỉ cần chia sẻ nỗi buồn hay niềm vui gì to lớn. thấy đấy, em bị đau răng, đưa em tới bệnh viện, thế mà bị thương, em chưa vết thương nặng hay , nhưng báo ngay với em, đó là lỗi lầm lớn nhất của ”.






      Giai Hòa càng càng thấy tủi thân, miệng đắng ngắt, mới nhớ ra mình vẫn ngậm thuốc, lập tức nhăn mặt, uống liền ba ngụm nước mới nuốt được viên thuốc. “Đắng quá…”. Vừa đắng vừa đau, khó chịu chết được.






      sắp xếp lại ngôn từ để tiếp tục diễn thuyết bất ngờ bị ôm lấy, chặn luôn miệng lại.






      Đầu lưỡi vẫn đầy vị đắng của thuốc, nhưng dường như cảm thấy, nụ hôn càng lúc càng sâu. Sao, sao… sao tự nhiên lại thế này? Chút ý thức còn lại của liên tục lặp lại câu hỏi , lưng áp vào mặt kính, tay đặt bàn, lòng bàn tay đặt đúng vào vỉ thuốc khi nãy.






      vô thức nắm chặt tay, vỉ thuốc bị nắm chặt phát ra tiếng kêu tách tách. Hơn tháng, ba mươi tư ngày, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi vậy thôi mà sao như cả đời chưa được gặp nhau, đến cả nụ hôn này cũng trở nên lạ lẫm và nóng bỏng vô cùng. Giai Hòa nhắm chặt mắt, quên luôn cả chiếc răng đau hành hạ mình, vừa thử đáp lại đột nhiên tách ra, chống tay lên mặt kính, kìm nén kích động của bản thân.






      bị thương ở phim trường vô số lần, nhưng cảm giác lần này Dịch Văn Trạch chưa bao giờ có, đến lúc băng bó vết thương xong, mới nhận được tin nhắn của , bỗng có chút do dự, có nên để vết thương lành hẳn rồi mới để đến thăm ?






      ngờ, lại phản ứng dữ dội thế này.






      “Còn thấy đắng ?”, hỏi.






      Giai Hòa mơ màng ừm tiếng, lại áp lên người , chầm chậm tiếp tục, dùng đầu lưỡi lướt qua môi . rơi vào cảm xúc càng lúc càng nồng nàn nghe thấy đến giờ ngủ rồi. Từ quầy bar tới giường, Giai Hòa được bế bổng lên, cơn giận tiêu tan từ lâu rồi, cuối cùng ngoan ngoãn nằm lên cánh tay , cố nốt: “Em còn chưa hết”.






      “Em ”. Tay từ phía sau lưng luồn vào trong áo, di chuyển từng chút từng chút, dịu dàng và chăm chú.






      thế này… em làm sao…






      Giai Hòa hờn tủi nhìn .






      “Sao thế?”, cúi xuống, cắn vào tai .






      Hơi thở ấm nóng khiến sau tai bỗng nóng ran, lặng lẽ tan chảy, lặng lẽ thâm nhập.






      nhắm mắt lại, cố gắng tập trung: “Sau này dù có bị cái cắt móng tay cắt vào tay cũng phải báo cáo với em”.






      “Chắc bị đâu”, lướt theo cổ , hôn xuống xương quai xanh, “Em dễ bị như thế hơn đấy”.






      suýt chút nữa nghẹt thở: “Đấy là em ví dụ thế…”. Dịch Văn Trạch ừ tiếng: “Biết rồi”. Sau đó kéo chiếc chăn mỏng màu nâu đắp lên hai người, tiếp tục chăm chú làm công việc dang dở.






      Tivi vẫn chiếu bộ phim truyền hình biết tên là gì, toàn chuyện đương, người thứ ba, ngoại tình, thực là những bộ phim truyền hình về đề tài gia đình kiểu này nghìn vạn năm cũng bao giờ là cũ. Trong tivi là tiếng diễn viên chính khóc như mưa, nức nở hỏi: “Vì sao chống lại được quyến rũ, chẳng lẽ cuộc hôn nhân năm năm bằng người mới quen vài ngày”.






      Cũng là… hợp cảnh ghê.






      Giai Hòa cố gắng giữ chút thần trí cuối cùng, kéo cổ tay : “Em là hết giận đâu nhé, phải giải quyết giặc ngoài trước rồi mới đến thù trong”. ôm chặt trong lòng: “Làm gì có giặc ngoài nào?”.






      Giai Hòa cắn môi, như cảm nhận được kích động của , mặt mũi ửng đỏ, mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm: “ đối xử với ai cũng tốt như vậy, ràng là cố ý thu hút ong bướm, đối xử với em và người khác cũng chẳng có gì khác biệt”. Dịch Văn Trạch cười cười, khẽ hỏi: ”Em nghĩ làm thế này với người khác hả?”.






      “Biết đâu được đấy”, vẫn ngang ngạnh, nhưng dịu hơn đôi chút. Cuối cùng chịu thua, bắt đầu làm thả lỏng, chưa từng vì ai mà từ chối nghe điện thoại công việc, chưa từng chủ động để ai ngủ lại nhà mình, cũng chưa từng vì ai mà đối mặt với báo chí, càng chưa từng muốn mang theo người ở bên mình từng giây từng phút, nỡ để người ấy rời xa… Da thịt kề sát, là người ai nóng lên trước, chỉ biết cuối cùng hai người hoàn toàn hòa làm .






      sợ hãi, thấp thỏm lo lắng, nhưng Giai Hòa từ chối, hai tay vòng qua ôm lưng , cảm thấy lòng bàn tay mình nóng bừng túa đầy mồ hôi, tiếng thở bên tai ràng là ngày càng gấp. Hơi đau, nhưng nhiều hơn thế là ham muốn, rất dịu dàng, nhưng cũng giày vò.






      Mỗi giây qua đều là giày vò dài dằng dặc.






      Đột nhiên ngừng lại, nhìn chớp mắt, Giai Hòa bối rối mở to mắt.






      “Vợ ơi, về New Zealand với nhé?”, giọng của trầm ấm đến lạ, mê đắm và quyến rũ. Như bị ai bóp nghẹt tim mình, Giai Hòa thở mạnh rồi chậm rãi : “Vâng”, định thêm điều gì nữa nhưng cuối cùng chỉ bám chặt lấy làn da dưới tay mình, như bị dính chặt vào đó…






      Đêm rất khuya, Giai Hòa nằm lọt thỏm trong lòng Dịch Văn Trạch, càng nghĩ càng thấy là hiểm ác, nhéo mạnh vào cánh tay . Dịch Văn Trạch khẽ động đậy, hề né tránh: “Xem ra vết thương này lại phải thêm mấy ngày nữa mới khỏi rồi”. Giai Hòa như bị điện giật, vội rụt tay lại: “Nhéo vào đâu vậy?”.






      Dịch Văn Trạch đáp, chỉ cười rất khẽ, tiếng cười làm người ta say đắm.






      Tivi vẫn mở, biết phát chương trình gì, có đối thoại, nhưng lại có thanh rất lớn. Giai Hòa thấy thanh kì lạ, toàn thân túa mồ hôi nhưng vẫn nằm im trong lòng Dịch Văn Trạch, dám thò đầu ra nhìn , chỉ hiếu kì hỏi: “Tivi chiếu chương trình gì vậy, sao thanh lạ thế?”.






      nhìn lướt qua tivi, sau đó siết chặt eo , lật người đè xuống, khẽ : “Chương trình ban đêm dành cho người lớn”. , muốn làm gì hả? Giai Hòa suýt chút nữa thốt ra tiếng, toàn thân run run khống chế nổi, chút thần trí khó khăn lắm mới có lại được bị làm cho mất sạch, lại hoàn toàn chìm đắm…






      Sau cùng, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn tivi lập tức phát hỏa, ràng là chương trình biểu diễn nhạc dân tộc mà! Dịch Văn Trạch ừ tiếng, ôm vào lòng, cơ thể hai người áp sát vào nhau, cùng xem chương trình ban đêm dành cho người lớn.






      hơi quá đáng rồi đấy…






      Mí mắt nặng trĩu, Giai Hòa nằm trong lòng khẽ mắng vài câu, rồi chìm vào giấc ngủ.






      Nhưng Giai Hòa vừa ngủ được lát thấy toàn thân lạnh toát.






      đấu tranh mãi mới tỉnh dậy được, nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ, mơ hồ cất tiếng hỏi: “Mấy giờ rồi?”. Sau lưng có tiếng đáp: “Sáu giờ”. Sớm thế á… Giai Hòa cảm thấy đầu mình ong ong, toàn thân đau nhức chết được, vậy mà còn ghé tai hỏi: “Còn đau sao?”.






      Có thể… có thể đau sao? Giai Hòa nhắm chặt mắt, ừ tiếng.






      “Có cần uống thuốc ?”. Hình như bước ra khỏi giường, sau đó Giai Hòa nghe tiếng nước reo, lúc này mới hiểu hỏi cái gì, từ đầu đến chân lại nóng ran.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 14






      Dịch Văn Trạch phải quay phim buổi sáng, Giai Hòa và bàn bạc lúc rồi quyết định đặt vé tối quay về.






      rất sớm, Giai Hòa mơ màng rồi ngủ thêm lúc nữa, mãi đến gần mười hai giờ mới làm thủ tục trả phòng.






      Nhân viên lễ tân nhận thẻ phòng, nhập dữ liệu, lập tức mặt biến sắc nhìn liếc nhìn cái. Giai Hòa đành giả ngu, cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại. “Chị ơi, chị kí được rồi”. Lúc hóa đơn được đưa đến trước mặt, Giai Hòa mới bỏ điện thoại xuống, cầm bút lên, nhưng lại phát bộ dạng mặt biến sắc của người trước mặt biến thành bộ dạng “hóng chuyện” trắng trợn.






      Giai Hòa lấy làm lạ, cầm tờ hóa đơn lên xem lập tức hiểu ra. Trong hóa đơn thanh toán ghi là có hộp… thứ đó. buồn rầu nhìn chằm chằm vào hóa đơn đúng ba giây, rồi mới hạ bút kí, tiện tay viết luôn tên mình vào…






      Chuyến bay đặt lúc tám giờ tối, cả buổi chiều đều rảnh, cuối cùng quyết định tới phố cổ Cẩm Lí ăn uống.






      dừng dừng, xem xem ăn ăn, mỗi lần Thành Đô công tác Giai Hòa đều đến phố này, lần nào cũng bị Tiêu Dư mắng vì toàn tới những con phố thương mại mà dân bản địa chẳng bao giờ. Nhưng quả thực là nơi này rất tuyệt, mới vòng mà ăn gần hết những món ăn vặt ở Thành Đô rồi, vô cùng thích hợp với kiểu người lười bậc nhất như .






      Tiết kiệm thời gian, tiết kiệm công sức, lại còn tiết kiệm được cả tiền lại nữa chứ.






      Đến lúc thể ăn thêm được nữa, Giai Hòa mới tìm quán cafe, chọn chỗ ngồi ở góc quán, mở laptop ra đọc tin tức mạng. Tuy có ánh nắng chiếu vào tận nơi, nhưng đâu đâu cũng thấy hương vị của ánh nắng, ràng là rất khô hanh, nhưng Giai Hòa lại cảm thấy vô cùng thoải mái.






      Đọc tin quốc tế lúc, cuối cùng Giai Hòa kìm nổi, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở weibo của Dịch Văn Trạch ra xem. Tâm tư con người là rất kì quái, từ khi ở bên , chẳng dám đọc tin tức cũng như xem weibo của nữa, trong lòng lúc nào cũng bất an vì sợ mình phát ra điều gì đó hay.






      Rất ít cập nhật mới, có lẽ vì quá bận quay phim. Status mới nhất là vào sáu giờ sáng nay.






      câu rất đơn giản: Bao nhiêu năm nay vẫn cho rằng, mộng tưởng và thực có khác biệt rất lớn, ngờ, thực còn viên mãn hơn mộng tưởng gấp nhiều lần.






      Chỉ câu như thế thôi, mà Giai Hòa đọc đọc lại đến mười mấy lần.






      Vì hàm ý quá ràng, nên lượng comment đương nhiên cũng đạt kỉ lục, chỉ buổi sáng mà lượng bình luận hơn ba nghìn. Dịch Văn Trạch nổi tiếng quá sớm, fan của hầu hết đều là người trưởng thành, nên đối với những tin đồn tình cảm, đa phần họ đều chân thành chúc phúc. Rất nhiều kiểu bình luận, nhưng hầu như đều hỏi có phải là sắp có chuyện vui , khi nào công bố.






      Giai Hòa đọc lướt qua dám đọc tiếp nữa, người lún sâu vào sofa, cắn móng tay, ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm, lúc sau mặt bỗng đỏ lựng lên, lại vội vàng ôm mặt để bình tĩnh lại.






      Xong rồi, xong rồi, ban ngày ban mặt mà toàn nghĩ tới chuyện gì thế này, aaaaaaaaaaa…






      Nhân viên phục vụ bê li cafe ra, thấy Giai Hòa như thế giật mình: “Người đẹp, khó chịu ở đâu à?”.






      Lại đến lượt Giai Hòa giật mình vì ta, lúc này mới sực nhớ mình ở chốn đông người, lập tức ngồi ngay ngắn, hắng giọng: “Tôi sao, cảm ơn”.






      Chỉ vì câu status ngắn ngủi như vậy thôi mà làm mất cả buổi chiều của . Sau khi ngồi bốn tiếng viết nổi cảnh phim li biệt, tắt hẳn ý định làm việc, dứt khoát gập laptop lại và thanh toán tiền.






      Lúc Giai Hòa bước ra khỏi quán cafe trời nhá nhem tối, hai bên đường thắp đèn lồng đỏ, thỉnh thoảng có vài ba người lướt qua . vừa vừa nghĩ biết có nên ra sân bay trước , cuộc điện thoại mà đợi cả ngày bỗng đến.






      “Xong rồi hả ?”. cố gắng kìm nén hưng phấn, giọng dịu dàng vô cùng.






      tiếng: “Ăn cơm chưa em?”.






      “Chưa ăn tử tế, nhưng em cũng gần no rồi”, vừa tùy ý bước , vừa hít hà hương thơm xung quanh, vẫn muốn xem xem còn có thể nhét thêm được chút gì vào bụng nữa , mỗi lần đến Tứ Xuyên đều… no căng rốn về. “Còn , ăn chưa?”.






      “Chưa, sắp về đến Thành Đô rồi, em ở đâu?”.






      Giai Hòa đột ngột dừng lại: “ phải ở bên ngoài sao? Sao quay về rồi?”.






      “Muốn gặp em, nên lại về”. Giọng của Dịch Văn Trạch rất bình thường, nhưng vừa hay lại chạm được vào trái tim . Giai Hòa giữ chặt điện thoại, biết gì, mãi lúc sau mới : “Em ở Cẩm Lí”.






      Đầu dây bên kia, A Thanh hỏi bây giờ đâu, Dịch Văn Trạch trả lời là Cẩm Lí, A Thanh lập tức reo lên hay quá, phải ăn trận đời luôn. Giai Hòa im lặng, ấy và mình là có tiếng chung.






      “Khoảng mười lăm phút nữa, em tìm chỗ nào đó đợi ”, xong, lại bổ sung thêm câu nữa, “Ở đây có khá nhiều người”. Giai Hòa a lên tiếng: “Ai cơ?”. cười : “Toàn người trong đoàn làm phim thôi mà”.






      Giai Hòa nghĩ ngợi: “Vậy em tìm quán ăn nào lớn lớn chút”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :