1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau đó câu cảm ơn.






      Nhưng khi gặp lại , chỉ muốn câu cảm ơn đơn thuần nữa.






      Đến khi Giai Hòa chạy đến nơi, Dịch Văn Trạch mới hạ cửa kính xe xuống, Giai Hòa thò đầu vào nhìn , khẽ : “Bạn em muốn gặp chút”.






      Dịch Văn Trạch bước xuống, mở cửa sau: “Nếu là bạn cùng ăn nhé”. Giai Hòa ngại dám mình ăn uống cả buổi chiều Tiêu Dư lịch cười với Dịch Văn Trạch: “Chào , em là Tiêu Dư”.






      Dịch Văn Trạch gật đầu chào: “Chào em”.






      Câu chào hỏi vô cùng bình thường, nhưng chỉ giây sau, Tiêu Dư hắng giọng, khẽ : “Những lời hôm nay rất đáng mặt nam nhi, coi như qua cửa của em rồi, sau này Giai Hòa nhờ cả vào đấy, cậu ấy trước đây là hoa khôi của khoa, số may mắn đấy. Nhưng em trước, em là dân thường, nên sau này phong bì nhiều nhất cũng chỉ có năm nghìn tệ thôi”.






      Giai Hòa ngớ người, thôi xong, sao ấy lại hết ra như thế…






      Dịch Văn Trạch cười rất chừng mực, giọng cũng hết sức nghiêm túc: “Có lẽ tổ chức ở New Zealand, còn tiền mừng khỏi, bao vé máy bay và ba ngày ăn ở, thế nào?”.






      Tiêu Dư đầu tiên là sững sờ, sau đó cười phá lên, vỗ vai Giai Hòa: “ bé quàng khăn đỏ, mau về nhà , tớ theo hóng hớt nữa đâu”.






      Mãi đến khi lên xe, Giai Hòa vẫn tìm ra được chủ đề nào để xua tan khí mà tự cho là rất gượng gạo giữa hai người.






      Nghĩ ngợi hồi lâu, Giai Hòa quyết định mấy câu chuyện phiếm: “Bạn em xinh ?”.






      “Cũng được”.






      “Trước đây là hoa khôi của khoa đấy”, Giai Hòa rất tự hào.






      Dịch Văn Trạch phì cười: “Khoa em có mấy nữ?”.






      Giai Hòa lúng túng: “ ấy là hàng đấy, hoa khôi khoa Ngoại ngữ. Còn khoa Tàu thủy bọn em chỉ có ba nữ, chỉ là đùa thôi…”.






      trầm ngâm: “Mối tình đầu của , hình như cũng được mọi người gọi là hoa khôi”.






      Giai Hòa giả bộ để ý chỉ ừm tiếng, hứ, tình đầu à, ghét nhất là tình đầu! Gì mà vô tư trong sáng, gì mà quên nổi… Trong lúc nghiến răng căm ghét Dịch Văn Trạch lại tiếp: “Lúc đó mới sáu tuổi, ấy dạy chơi violon, nhớ lúc đó ngày nào ấy cũng có bạn trai đến đón, rất tức giận, cứ kéo váy ấy mãi, cho ấy ”.






      gáo nước lạnh ầm ầm dội xuống, làm tắt luôn ngọn lửa tức giận trong .






      Cái đó mà cũng được gọi là tình đầu… Nếu vậy em còn thầm thầy giáo dạy thể dục hồi em học cấp cơ…






      Hai người vẫn chưa bàn xong chuyện đâu ăn Ngô Chí Luân gọi tới, chuẩn bị xong bò bíp tết và rượu vang, chỉ còn thiếu người chiên bò và uống rượu cùng nữa thôi. Thế là bữa tối đơn giản biến thành bữa tối dưới ánh nến nhờ cống hiến của đồng chí Ngô, chỉ có điều, phải là hai người ăn mà là ba người đối ẩm.






      “Trong gia đình, em là người uống kém nhất đấy, mấy đứa em họ của em mới học cấp hai mà mỗi bữa cơm uống cả cốc rượu rồi”, Giai Hòa sợ Ngô Chí Luân hiểu, còn cầm cốc lên miêu tả: “Cái cốc thế này, rượu trắng năm mươi sáu độ, thế mà chúng nó uống như uống nước ngọt. Lần trước em họp lớp, đúng hôm mấy đứa được nghỉ học, thấy em bị ép rượu ghê quá, chúng nó liền đứng lên tương trợ, bốn đứa học sinh cấp hai mà làm cho cả bàn tiệc ngất tại trận”.






      Trước khi Ngô Chí Luân say đến bất tỉnh nhân , Giai Hòa đưa ra những lời tổng kết như .






      Phù, may quá, ta rồi.






      Tửu lượng của Ngô Chí Luân rất tốt, rượu xịn thế này mà nốc hết cốc này đến cốc khác, ràng là ta cố ý…






      Giai Hòa nhìn cậu trợ lí tội nghiệp xốc Ngô Chí Luân , mãi tới khi họ va vào cửa, mới loạng choạng đứng dậy từ thảm trải sàn. Đấu rượu là đấu thể diện, đến khi phân thắng bại đôi bên đều say bét nhè.






      Vì uống rượu nên mọi thứ trước mắt cứ chao đảo, tìm mãi mới thấy Dịch Văn Trạch ngồi sofa: “Thôi xong, em cũng say rồi”.






      Dịch Văn Trạch tiện tay đặt li rượu lên bàn trà, giơ tay ra hiệu cho Giai Hòa: “Lại đây ngồi lát”.






      Giai Hòa lảo đảo bước đến ngồi bên cạnh , ngoan ngoãn tựa người lên đùi . cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, nhưng trước mắt lại như có sóng thần sắp ập tới.






      mặc quần casual, vải rất mềm, cọ cọ mặt vào chân , mơ màng buồn ngủ.






      Cảnh tượng trước mặt trở nên vô cùng hư ảo, từ chiếc thảm đến bàn trà, rồi đến cửa sổ kính sát đất, dường như tất cả đều được dát quầng sáng chói. Nhìn từ góc này có thể thấy bàn còn chiếc li đế cao, trong li còn chút rượu, ánh đèn chiếu xuống chiếc li thủy tinh, đổ bóng mờ mờ mặt bàn.






      uống bao nhiêu nhỉ? Hình như nhiều.






      Bắt đầu từ khi rót hết chai đầu tiên, bị Ngô Chí Luân lừa uống liên tục, đúng là phí phạm rượu ngon… Còn , nhìn xem biết tiết chế thế này cơ mà. thở hắt ra, gối đầu lên đùi Dịch Văn Trạch, ngẩng mặt nhìn : “ uống bao nhiêu thế? Nhìn sắc mặt chẳng có gì thay đổi”.






      như nghe thấy tiếng cười, sau đó là tiếng trả lời: “Khoảng hai chai rưỡi”.






      Tiếng như từ nơi nào xa xăm vọng lại, cố gắng nghe .






      Hai chai rưỡi à… Uống giỏi … Hai chai rưỡi?!






      nhìn chăm chú.






      lúc sau, Giai Hòa mới chống tay, thò đầu đếm số vỏ chai bàn. Đúng sáu chai, thế là uống gần gấp đôi hai người bọn họ? hổ là thần tượng!

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa vô cùng sùng bái quay đầu lại: “ thấy chóng mặt ? Cần pha trà đặc uống ?”, lại vội vàng thêm, “Hay có cần nằm nghỉ lát ?”. vừa vừa giơ tay huơ huơ trước mặt Dịch Văn Trạch để xem có tỉnh táo , nhưng suýt nữa ngã bổ xuống.






      đỡ : “Khi nãy sợ hai người uống quá nhiều, nên cũng uống giúp, tửu lượng của cũng tàm tạm”. Đúng là muốn làm gián đoạn hứng thú của hai người họ, nhưng rượu vang sau khi uống xong đến lúc ngấm rất mệt, hai người lại chẳng biết tiết chế nên đành giúp họ uống bớt.






      Thực ra, nếu tính chi li phải uống gần ba chai.






      Giai Hòa bi ai nhận ra, sâu rượu đích thực chính là .






      “Uống được là tốt, uống được mới là tốt… Cũng đúng, được mình biết uống rượu”, Giai Hòa lèm bèm nhưng lại rất nghiêm túc: “Sau này tới nhà em, chắc chắn bị mọi người trong nhà em ép uống cho bất tỉnh nhân , biết người phương bắc đều có thói quen ấy, nhất là đối với rể mới lần đầu đến nhà…”.






      Giọng đột ngột dừng lại.






      Dịch Văn Trạch cười: “Những lúc cần uống vẫn phải uống”.






      câu rất đơn giản nhưng lại làm mặt Giai Hòa nóng bừng bừng. chăm chú nhìn , chớp mắt.






      Xong rồi xong rồi, đừng làm mình cảm động phát khóc đấy, mình say rồi, khi khóc là dừng lại được đâu…






      Vì say nên Giai Hòa túm chặt áo sơ mi của Dịch Văn Trạch, cả người như lọt thỏm trong lòng … Thực ra uống nhiều như vậy, cũng lâng lâng, nhưng cũng chính vì ngà ngà say thế này mà trong mắt mỗi động tác của đều trở nên phóng đại.






      Hơi thở dịu dàng mang hương rượu vang ở gần ngay trước mặt.






      Cuối cùng thầm thở dài, hỏi: “Muốn vào trong ngủ ?”.






      “Hả?”, Giai Hòa mở to mắt.






      “Bây giờ thế này, đưa em về cũng an tâm”.






      Về nhà của em, có gì mà an tâm… thầm nghĩ, nhưng trong lòng vẫn có giọng khác vang lên: Ở lại đây thôi, ở lại đây thôi, chẳng sao đâu, ở Thiên Tân cũng ở cùng nhau, có sao đâu…






      Tâm trí rối loạn, nhắm mắt lại.






      Nhưng chỉ nửa giây khép mắt lại thôi, Giai Hòa hoàn toàn rơi vào vòng xoáy của rượu, trời đất quay cuồng, khó mà mở mắt ra được nữa.






      Bên ngoài cửa có tiếng bước chân, Giai Hòa chột dạ tự viện cớ cho mình, mày xem , uống đến thế này rồi còn đòi ra ngoài có mất mặt ấy chứ. Người ta còn gọi mình là “bà chủ”… Vì hai tiếng “bà chủ” này, Giai Hòa lại choáng váng, đấu tranh rất lâu mới lí nhí cất tiếng: “Em ngủ ở sofa”.






      Giọng bay vào tai : “Để bế em vào, đêm nay còn chút việc cần làm, để ngủ ở sofa”.






      Giai Hòa ờ tiếng, sau đó cảm thấy toàn thân mình co lại, bế lên. Bước chân của chắc chắn, hề ngập ngừng, mãi đến khi cơ thể rơi vào trong lớp chăn mềm mại, Giai Hòa mới biết mình nằm giường, sợ hãi ập đến khiến bất giác nắm chặt tay, căng thẳng chờ rời , nhưng lại hề nhận ra mình nắm chặt vào áo , chặt đến mức gần như kéo tuột cúc áo…






      Dịch Văn Trạch thấy căng thẳng đến mức hơi thở loạn nhịp, chỉ buồn cười, vỗ vỗ tay : “Mau ngủ ”.






      Em sắp ngủ mà, sao ra ngoài ?






      Nhịp tim mỗi lúc mạnh, mạnh đến cực độ. Cứ như vậy rất lâu, trong choáng váng mơ màng, Giai Hòa cố gắng mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy tay mình nắm chặt áo . Còn , vì nắm chặt quá nên đành tay đỡ , cứ đứng khom người như vậy.






      Vì phải bế vào phòng nên vẫn chưa kịp bật đèn.






      Ánh trăng, chỉ có ánh trăng. Trước giờ chưa từng cảm thấy ánh trăng ở Bắc Kinh lại sáng đến vậy, ánh trăng chiếu sáng nửa căn phòng, ở rất gần trong ánh trăng mờ mờ.






      “Có cần bật đèn ?”, hỏi.






      Giai Hòa động đậy ngón tay, vừa hay ngón tay lại xuyên qua hàng cúc, chạm vào da thịt . Chỉ động tác như vậy thôi, mà giật mình, dám động đậy nữa, cố gắng chớp chớp mắt.






      “Em quên tháo kính áp tròng, mắt khô quá”, chẳng biết gì hơn.






      “Em nhìn này, đừng chớp mắt”. đưa tay ra, nhìn chăm chú dưới ánh trăng.






      Trong tầm mắt, ngón tay ngày lớn, Giai Hòa cố gắng nín thở, cố gắng chớp mắt, mãi đến khi mắt kính áp tròng được lấy ra, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, nhìn thứ gì nữa.






      “Mau ngủ ”, cúi đầu hôn lên trán , “ ra ngoài đây”.






      Giai Hòa vâng tiếng, xoay người ôm chăn.






      “Cảm ơn những lời hôm nay ”, đúng là rượu giúp con người ta can đảm, Giai Hòa cuối cùng cũng ra được những lời kìm nén cả tối nay: “Thực ra… em chuẩn bị tâm lí rồi, chỉ cần vài ngày để làm quen là được”.






      Tư duy còn liền mạch nữa, lời ra lủng củng, cuối cùng cũng chẳng biểu đạt được hết ý. vùi mặt vào chăn, cảm giác vẫn giữ nguyên tư thế khi nãy, hề nhúc nhích.






      “Còn gì nữa ?”, giọng của bỗng thoảng qua tai.






      “Hết rồi”. Giai Hòa cắn môi, cảm nhận được hơi thở của , rất gần, như chạm vào . Nhưng chỉ nằm chờ đợi, sợ hãi, do dự. Dịch Văn Trạch lại làm gì thêm nữa, tim đập lúc nhanh lúc chậm, hơi thở nặng nề, cuối cùng cũng giống như , hơi thở loạn nhịp, vô cùng quyến rũ, làm mất dần ý thức.






      Nhưng cũng chỉ như vậy, vẫn có động tĩnh gì.






      Giai Hòa muốn khóc, cuối cùng thò đầu ra khỏi chăn: “Người em có mùi khó ngửi lắm sao?”.






      ”. dừng lại rồi cười rất khẽ.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ràng căn phòng rất yên tĩnh, nhưng những lời , từng nụ cười của lại như bị ngăn cách bởi lớp sương mù.






      Đúng là say rồi. Giai Hòa nhắm mắt lại, nghĩ kiểu cam chịu: chê em uống say chứ gì? lúc lâu sau, mới rất rất khẽ, hỏi vẻ cam tâm: “Thế tại sao hôn em”.






      Yên tĩnh, rất yên tĩnh.






      Giai Hòa gần như nín thở, nhưng vẫn nghe thấy tiếng đáp. Xong rồi, xong rồi, đúng là say quá làm liều, hình tượng của mình hoàn toàn sụp đổ… dám động đậy, nhưng lại cảm thấy mặt mình bỗng nhiên có làn hơi ấm, chậm rãi lại gần, đến khi chạm vào môi mới khẽ dừng lại: “Vì em uống say rồi”.






      hoang mang nghi hoặc, muốn phân giả trong câu đó, nhưng lại bị cuốn vào nụ hôn của . Toàn thân chìm sâu trong lớp chăn mềm mại, để cho chút đường lùi nào, ghì xuống, bám chặt lấy như bám vào cọng cỏ cứu mạng, lớp vải áo rất mềm trở nên nhàu nhĩ trong lòng bàn tay.






      Đây là nụ hôn rất lâu và rất sâu.






      Mãi đến khi ngoài phòng khách có tiếng chuông điện thoại, Giai Hòa mới mơ màng mở mắt ra, khẽ vỗ vào lưng .






      “Điện thoại của A Luân”, khẽ giải thích.






      “Có cần đưa cho ấy ?”.






      cần, vừa vừa bịt miệng bằng nụ hôn sâu hơn nữa.






      Cởi bỏ từng lớp áo, động tác của rất chậm mà chăm chú, cho tới khi chạm vào làn da mềm mại của , mới phát toàn thân nóng bừng. Vì những động chạm mỗi lúc thân mật, nên Giai Hòa như chú chim sợ cành cong, cố gắng mở mắt to, nhìn chăm chú. Dịch Văn Trạch khẽ dừng lại, nhìn gương mặt trong bóng tối, đôi môi ướt mọng kia mím chặt, trong đôi mắt kia là hoảng loạn, băn khoăn…






      nghe”, thầm thở dài, nhàng hôn lên cổ , vuốt ve để thả lỏng, “Thích con trai hay con ?”.






      Thích cả trai cả , trong sáp lại chậm rãi của , gần như mất hết mọi sức chống cự. Vậy sinh trai , từ từ cởi cạp váy của , liên tục vuốt ve cần cổ và vành tai mịn màng, dịu dàng : “ và em cũng là sinh đôi, có khi hai đứa mình cũng sinh đôi trai ”. còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, nhắm mắt lại, khẽ : “Vâng”. Những nụ hôn triền miên như bao giờ dừng lại, như kéo dài suốt đêm nay, đến tận khi khẽ nắm tay , đặt lên ngực mình.






      Dưới ngón tay vật cứng, rất , chính là chiếc cúc áo.






      ràng là động tác rất đơn giản, vậy mà đến lần thứ tư mới mở được chiếc cúc đầu tiên.






      Dịch Văn Trạch rất kiên nhẫn chờ đợi , đến khi ôm lấy trong tấm chăn mềm mại, khi da thịt hai người còn gì ngăn cách, mới thấy khẽ chau mày, thử chạm lên mặt , người nằm trong lòng lại chau mày, ôm chặt lấy , hề cất tiếng.






      thấy động đậy gì nữa, chìm sâu vào giấc ngủ.






      Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn , lúc rất lâu sau mới khẽ cười thành tiếng.






      say rồi…






      Đêm dài, giấc ngủ sâu trong hơi men mộng mị.






      Khi Giai Hòa thấy nóng như sắp bị thiêu có người đưa nước vào miệng , mát lạnh, thoải mái ôm chặt lấy thứ gì đó ấm áp, lại chìm vào giấc ngủ say. Ngay sau đó có tiếng điện thoại reo, Giai Hòa khó chịu cựa quậy, đầu rất đau nhưng vẫn cố mở mắt ra, ngờ lại nhìn thấy gương mặt gần ngay trước mắt, trong cơn hoảng loạn, mới cảm thấy hình như mình mặc gì và ôm chặt






      Cánh tay vòng eo tê dại, giống như được để ở tư thế này rất lâu rồi. Chuyện tối qua chỉ là những mảnh ghép đứt đoạn, chỉ nhớ là mình và gì đó đến song sinh trai , hình như mình còn cởi đồ cho , sau đó… sau đó ngủ luôn?!






      Toàn thân đầy mồ hôi, nhớp nháp khó chịu, nhưng lại dám động đậy.






      Cố gắng mãi, cố gắng mãi, thấy bức bối vô cùng, rất nóng, là rất nóng.






      “Tỉnh rồi hả?”, giọng rất khẽ, mang theo chút uể oải sau giấc ngủ say.






      “Ừm…”, dám mở mắt.






      “Ngủ có thoải mái ?”.






      “Ừm…”.






      Thoải mái thoải mái đấy, nhưng thực là thoải mái quá mức…






      Cần tắm nhỉ? ngồi dậy, trùm chăn cho rồi ôm vào lòng. Lúc này mới buộc phải mở mắt ra, em vẫn muốn ngủ thêm chút nữa mà. cầm chiếc đồng hồ ở cạnh gối lên, sắp mười giờ rồi, có cần ăn chút gì trước ? Có, tự biết mình phải, ngoan ngoãn gật đầu.






      Ôi là hối hận, ràng là việc vô cùng lãng mạn. Màn tỏ tình trước công chúng, bữa tối dưới ánh nến, rượu say vừa đủ độ, sau đó… vấn đề nằm ở chỗ, mình say đúng độ tí nào.






      tấm thảm màu xám vương vãi quần áo của hai người, cái to cái , lộn xộn nhưng đem lại cảm giác ấm áp.






      Dịch Văn Trạch vừa ôm vừa nhặt đồ của hai người lên, tới khi cầm áo sơ mi lên chuẩn bị mặc vào người, Giai Hòa mới giữ tay , hùng hồn : “Hay là, thử lại lần nữa ”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 13






      Những ngón tay nhắn nắm chặt bàn tay .






      Nét mặt vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn là vẻ “ gây chuyện phải bồi thường”.






      Giai Hòa nhìn theo ánh mắt lướt xuống dưới, mới giật mình nhận ra mình vừa gì, vội vàng rụt tay lại, cuộn người trong chăn, hối hận vô cùng. Quá, quá, quá kích động rồi, mình vừa cái gì thế này? Tối qua có rượu, có trăng, lại giữa đêm khuya, vì có ba yếu tố lãng mạn nên mới dũng cảm đến thế. Còn bây giờ… Giai Hòa liếc nhìn bóng Dịch Văn Trạch, là giữa thanh thiên bạch nhật, tràn đầy ánh sáng…






      Dịch Văn Trạch đột nhiên đặt chiếc sơ mi xuống, lập tức run lẩy bẩy.






      Xong rồi, xong rồi.






      cắn chặt răng, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ biết có hiểu lầm mình là loại người quá dễ dãi hay . Phòng quá sáng, hai người lại ngồi đối diện nhau thế này, càng thấy máu trong người ngừng bốc mạnh lên đầu, chỉ muốn giải thích là mình thực … chưa có kinh nghiệm. Nhưng Giai Hòa chưa kịp thốt lên lời bị siết chặt trong vòng tay, suýt chút nữa nhảy ra khỏi giường, nhưng kịp, cuộn tròn trong chăn như chiếc bánh tét, thể động đậy được.






      Thôi vậy, dù sao đằng nào cũng thế.






      Tim thắt lại: “ có thể, từ từ chút, có bài có bản được ? Thực ra… em giống như những gì nghĩ đâu”.






      Ánh nắng chiếu sáng khắp nơi thế này, khoảng cách gần như thế này, sao lại có cảm giác như chuẩn bị cảm xúc để diễn cảnh hot thế nhỉ?






      vuốt mái tóc dài của : “Em xem, nghĩ thế nào?”.






      Giai Hòa muốn khóc quá, ràng thế rồi mà còn phải hỏi?






      “Ý em là, có thể, có lẽ”. Mình chỉ là từng lần thôi mà, sao lại khó giải thích thế?! Ai từng lần là nhất định phải gì gì đó rồi hả? thu mình vào trong chăn, “Thực ra, cái đó, tối qua em uống say quá, nếu cũng … chủ động thế đâu”.






      ràng là phải trong niềm vui khấp khởi, hạnh phúc ngọt ngào, vậy mà sao mình lại cảm giác như phạm tội tày đình thế này?






      biết”, Dịch Văn Trạch thầm bên tai .






      Lời vừa dứt, người mặt mỗi lúc đỏ, người cười mỗi lúc sâu.






      Biết sao? Nhưng trong lời của em có ý khác đấy…






      Giai Hòa muốn giải thích bị đẩy nằm xuống giường, vội vàng giữ chặt chăn, trong đầu liên tục nhắc nhở bản thân được căng thẳng, được căng thẳng. Mãi tới khi Dịch Văn Trạch ôm lấy và hôn, vẫn mơ màng nghĩ, được căng thẳng, được căng thẳng… Thực ra Giai Hòa hề hay biết, vì cố nhắm chặt mắt, nên mặt nhăn lại, trông giống như cá nằm thớt vậy.






      Phòng bật điều hòa, nhiệt độ cơ thể mỗi lúc tăng, hơi thở của hai người dần hòa làm , biết ai khiêu khích ai. Toàn thân lúc này túa mồ hôi, ướt dính, Giai Hòa biết từ lúc nào mình nắm chặt cổ tay , mạch đập khẽ khàng ngày càng trở nên ràng dưới những đầu ngón tay .






      “Mười hai giờ phải ra ngoài”, cuối cùng cũng buông ra, cười : “ tiếng vội quá”.






      Thời gian thích hợp, thời cơ thích hợp, muốn vội vàng như thế, cũng cần phải nóng vội như vậy.






      Lúc này Giai Hòa mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nghĩ nghĩ lại những lời vừa rồi, mặt đỏ bừng như cà chua chín.






      cất tiếng, cũng mở mắt.






      Mãi tới khi nệm giường hẫng cái, cảm giác toàn thân bẫng, lúc này mới bừng tỉnh, ngẩng lên nhìn vào nhà vệ sinh rồi.






      Phù.






      Mừng rỡ, hay thất vọng? là rối rắm quá






      Chỉ cách cánh cửa, mãi đến lúc nghe thấy tiếng nước chảy, Giai Hòa ở trong chăn lập tức bò dậy, nhanh nhanh chóng chóng mặc quần áo vào. ngồi ngay ngắn được phút, lại thấy ổn, liền vội vàng gấp chăn gối cho gọn gàng, xếp ngay ngắn quần áo của , cho tới khi còn chút dấu vết gì của chuyện chăn gối mới tạm an tâm.






      Tiếp tục ngồi ngay ngắn.






      Bỗng nhiên gọi .






      Giai Hòa vội vàng chạy đến trước cửa, hỏi có chuyện gì? Giúp lấy chiếc áo sơ mi và quần sạch, đưa ra cầu hết sức bình thường. Áo sơ mi và quần à?… Giai Hòa hỏi lại, trong đầu rất tự nhiên lên câu hỏi có cần quần , nhưng may mà nhanh chóng giữ câu hỏi ấy lại trong đầu, chỉ đưa vào những thứ .






      Tới lúc ăn cơm tối, mới về chuyện hôm sau mình phải cùng đoàn quay bộ phim mới, nên đêm nay bay chuyến rời Bắc Kinh. Giai Hòa ngẩn người nhìn , có chút thất thần.






      Hai mắt chớp chớp, Giai Hòa ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: “Sao sớm hơn”.






      Nếu cùng đoàn quay phim phải thời gian lâu nữa mới được gặp lại, thế mà mình lại chẳng hay biết gì về lịch trình của .






      gửi lịch làm việc cho em rồi, em chưa xem kĩ hả?”.






      Giai Hòa a lên tiếng, lập tức hiểu ra mình sơ suất, lúc gửi lịch làm việc tới vô cùng hạnh phúc, nhưng sau đó đúng là chưa đối chiếu lịch của hai người. cúi đầu thái rau, những tiếng cạch cạch vang lên sắp bằng nhịp tim của .






      “Em xin lỗi”, đến tận khi đồ ăn gần chín, Giai Hòa mới chủ động nhận lỗi, “Em chưa xem kĩ”, sau đó cầm lọ gia vị lên, múc thìa định cho vào nồi.






      “Cầm nhầm rồi, lọ đường mà”, Dịch Văn Trạch nhắc nhở, nhìn bộ dạng cuống cuồng tìm muối, thấy dễ thương vô cùng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thực ra cố ý đề cập đến để khỏi phải suy nghĩ về chuyện này từ tối hôm qua.






      “Lần này bao lâu?”, Giai Hòa cuối cùng cũng tìm thấy lọ muối, múc thìa to định cho vào nồi bị giữ tay lại.






      đổ hơn nửa thìa muối vào lại trong lọ rồi mới giúp cho chỗ còn lại vào nồi: “Khoảng hai tháng”.






      Hai tháng cơ á.






      Giai Hòa lơ đễnh ừm tiếng, đảo đảo vài cái rồi tắt bếp, nhấc nồi ra.






      cố gắng nhớ lại lịch làm việc của , đúng là rất bận. Đối với việc đóng phim, luôn nghiêm túc, nhất định là mình thể thường xuyên đến thăm khiến bị mọi người ra vào được, cố gắng tính toán ngày tháng, hai tháng nữa là mùa thu rồi.






      Trước nay Giai Hòa vẫn được mọi người khen là chân eo thon, mặc váy đẹp, nên mấy tháng trước lúc dạo phố tự dưng mua rất nhiều váy, dài ngắn đủ cả, đủ loại sắc màu, Tiêu Dư còn giật mình tưởng định mở tiệm bán đồ online, thực ra mua nhiều thế chỉ để mùa hè tới có đủ váy mặc cho ngắm.






      Hai món ăn, món canh, tay nghề nấu nướng của thực ra rất ổn, nhưng món cuối cùng lại bị quá lửa, hơi nồng. Bữa ăn trước khi công tác mà lại thành ra thế này, hơi chán nản.






      Chiều nay tranh thủ lúc Dịch Văn Trạch có nhà Giai Hòa mua thức ăn cho ba ngày, xem ra lại lãng phí rồi. Ăn xong cơm, mới : “Có cần em tiễn ?”. Dịch Văn Trạch xách vali từ phòng khách ra, : “Cũng được, dù sao ở Bắc Kinh em cũng có xe, nên có thể dùng xe của ”. Giai Hòa nhìn xách vali hành lí, mới nhớ ra là vali của để đây từ tối qua, mở ra lần nào, vậy mà mình lại chẳng để ý gì.






      Tiễn xong, về đến nhà Giai Hòa xem lại lịch làm việc của Dịch Văn Trạch, mới thấy ở phần hai tháng này còn cẩn thận bôi đỏ, ghi chú “phải quay đêm nhiều”. Thường trong bộ phim có khoảng phần ba số cảnh quay đêm, nhưng nếu cố ý ghi chú thế này chắc là nhiều hơn rồi.






      Chỉ có bốn chữ như vậy thôi, mà Giai Hòa nghĩ nghĩ lại hồi lâu rồi nghĩ ra rất nhiều thứ. Nào là mới hồi phục sức khỏe, quay phim vất vả thế có chịu nổi , nào là nếu mình đến thăm có gây phiền phức cho






      Bộ phim Vĩnh an được lên sóng, phản hồi có vẻ khá tốt.






      Cũng vừa lúc phải gấp rút sửa cho xong kịch bản kia nên Giai Hòa hoàn toàn rơi vào trạng thái làm việc điên cuồng bất kể ngày đêm. ngày nọ, Tiêu Dư chịu nổi nữa cầm mấy bộ đồ ở sân thượng xuống, hỏi: “Cậu xem, mấy cái váy mới mua cậu đem bán hết rồi à? Sao cả tháng chỉ mặc mặc lại hai cái này thế? Ngay cả mắt thẩm mĩ của tớ cũng thấy phát ngán rồi”.






      Giai Hòa đánh máy, mắt nhìn chăm chăm vào máy tính, lúc này mới ngước lên chăm chú nhìn Tiêu Dư cái: “Cậu thấy đấy, câu thoại hay có sức ảnh hưởng rất lớn. Cụm từ ‘mắt thẩm mĩ phát ngán’ của cậu sắp được liệt vào Từ hải rồi đấy”.






      Sau đó, lại quay ra đánh máy tiếp.






      Tiêu Dư thấy những lời mình chỉ như đàn gảy tai trâu, đành ném đống quần áo khô xuống sofa: “Bộ phim đó của cậu cũng hay đấy, ngày nào làm tớ cũng phải nghe mọi người bàn tán tình tiết phim, tới mức sắp bị thần kinh phân liệt rồi đây, tớ chỉ muốn dán tờ ghi chú lên trán”, Tiêu Dư






      hùng hồn, mở gói khoai chiên, “Tôi xem phim truyền hình nhạt toẹt ấy đâu, đừng về cái Dịch Văn Trạch gì gì đó với tôi”.






      Ba chữ “Dịch Văn Trạch” lướt qua trước mắt Giai Hòa.






      ngừng lại, quên luôn mình định viết gì.






      “Tớ thấy cậu chẳng gọi được mấy cuộc điện thoại, lẽ là do đặc tính công việc mà quên luôn cách đương rồi hả?”. Tiêu Dư lấy quả dưa hấu trong tủ lạnh ra, bổ làm đôi, đặt nửa ở cạnh tay Giai Hòa.






      Tớ cũng muốn lắm chứ.






      Giai Hòa buồn bã cầm thìa lên, ngoáy vòng trong quả dưa, múc lên thìa đầy: “ ấy toàn phải quay đêm, nên ban ngày phải ngủ, tối lại quay phim”. Tiêu Dư ờ tiếng: “Thế cậu gọi vào buổi chiều ấy”.






      “Nhưng tớ biết hôm nào ấy quay ngày”, Giai Hòa cắn miếng dưa hấu, cảm giác mát lạnh ùa vào miệng, lạnh tới mức răng hơi nhức, tiêu rồi, lại phải gặp nha sĩ rồi. “Có lần buổi chiều tớ gọi tới ấy ở trường quay, khó xử khỏi bàn”.






      Tiêu Dư trịnh trọng vỗ vỗ vai Giai Hòa, : “Làm vợ ngôi sao dễ tí nào, dễ tí nào”.






      Thực ra Giai Hòa tính toán thời gian, cũng nghĩ là đến lúc mình nên đến thăm rồi. Nhưng cùng đoàn và đến đoàn thăm ai đó là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Giai Hòa vừa nghĩ đến việc mình xuất ở phim trường, rất có thể gặp vài người quen, rất có thể gặp lúc quay cảnh nguy hiểm, cảnh tình tứ, liền hơi do dự. Cuối cùng sau khi tiêu diệt xong nửa quả dưa hấu, Giai Hòa cũng nhắn tin cho : còn ở Tứ Xuyên ?






      Tin nhắn gửi , hồi hộp chờ đợi, nhưng rất lâu sau cũng có hồi .






      Sau giây thất vọng, liền tìm lí do an ủi mình, quay phim, quay phim, nhất định là quay phim.






      Chỉ vì nửa quả dưa hấu, mà nhanh chóng được vào bệnh viện Hiệp Hòa.






      Thực ra Nha khoa của bệnh viện này cũng bình thường, nhưng được cái gần. Giai Hòa lấy số xong ngồi ở phòng chờ, tiếng người ồn ào, lại thêm tâm trạng phiền muộn khiến Giai Hòa càng thấy đau răng. ngồi ôm điện thoại đợi, sợ lúc có thời gian tranh thủ nhắn tin trả lời mình lại biết, bỏ lỡ mất cơ hội được chuyện với .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :