1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 11






      Lễ ra mắt phim diễn ra vào bảy rưỡi tối, Giai Hòa tưởng Dịch Văn Trạch ra ngoài ăn cơm cùng đối tác, nhưng ngờ đến năm rưỡi vẫn thấy có động tĩnh gì.






      Tuy lên mạng nhưng vẫn ngừng liếc , mãi đến lúc bị phát ra, mới hắng hắng giọng: “ kịp ăn cơm đâu”.






      nhìn đồng hồ: “Đói à?”.






      “Chưa”.






      Tưởng mình là heo chắc? Sao suốt ngày hỏi mình có đói






      Giai Hòa cúi đầu, tiếp tục nhìn máy tính, bỗng nhiên phát bản word có rất nhiều chữ đánh sai. Chết rồi, lại phải đọc lại lần nữa, cứ ngồi cạnh là hiệu quả công việc giảm hẳn. ảo não chau mày, Dịch Văn Trạch lại nhìn , cười A Thanh đặt cơm rồi, lát nữa đưa đến. Giai Hòa ngạc nhiên hỏi vì sao ăn với đối tác? ngạc nhiên: “Em có hẹn rồi à?”.






      Đương nhiên là rồi, mình đến Thiên Tân ngoài dự liệu thế này có thể hẹn ai chứ?






      phải ăn với bọn họ à?”.






      cần”, Dịch Văn Trạch đứng dậy, lấy từ trong tủ ra bộ quần áo sạch, “ ăn cơm với em xong rồi ”.






      Sau đó, cứ thản nhiên như thế bước vào phòng vệ sinh.






      Mãi đến lúc nghe thấy tiếng nước chảy mồn , Giai Hòa mới mơ màng thu ánh nhìn, lại cúi đầu nhìn máy tính, sửa những chữ đánh sai. Tiếng gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch, tiếng xối nước ào ào ào ào dần dần hòa vào nhau. Giai Hòa nhìn bản word màn hình được sửa lượt mà chữ sai vẫn đầy rẫy, trong lòng thầm rỉ máu, hiệu suất viết lách thế này đúng là của học sinh tiểu học, cả ngày trời mà đánh nổi ba trăm chữ…






      phải tại trong đầu toàn những trò chơi người lớn, mà thực là khách sạn này quá biết cách tạo cảnh sinh tình. Tường buồng tắm là lớp kính chạm đất, tuy Dịch Văn Trạch ở bên trong kéo rèm tắm nhưng bóng người lướt qua lướt lại đó rất thử thách sức chịu đựng của con người. lắc lắc đầu, thôi thôi, phải tận dụng triệt để cảnh này, giờ viết cảnh hot luôn.






      Trong máy tính còn cảnh hot bị mắc ba ngày chưa viết xong, giờ viết còn đợi lúc nào nữa?






      cắn môi, nhìn buồng tắm, nhanh chóng bắt đầu công việc:






      Cảnh phía bên ngoài khách sạn.






      Trong phòng, M ngồi giường lật tạp chí, trong lòng yên.






      S nhanh chóng cởi áo khoác, lấy sơ mi từ trong tủ ra, bước đến cửa phòng tắm rồi dừng lại, tay đẩy cửa, nhìn M.






      S: (mỉm cười) Hay em tắm trước ?






      M: (căng thẳng) Em đợi điện thoại, tắm trước .






      S cười gì, bước vào buồng tắm.






      Tiếng nước mỗi lúc mạnh, sau tấm rèm tắm, bóng S lúc lúc .













      Có mấy tiếng cốc cốc, ai đó gõ cửa.






      Giai Hòa suýt lăn từ giường xuống, vội đặt máy tính lên giường, lao nhanh ra cửa, hít hơi sâu rồi hỏi: “Ai thế?”.






      “Biên kịch, tôi đây”, A Thanh vừa cười vừa .






      mở cửa: “Mau vào ”.






      A Thanh tay cầm chiếc túi giấy cỡ to, vừa phấn khởi tràn trề bước vào được bước đỏ mặt lùi lại hai bước: “Tôi mua đại mấy thứ, biết có thích ”, xong liền đưa chiếc túi cho Giai Hòa, “Ăn luôn nhé, còn nóng đấy”.






      Giai Hòa im lặng cầm lấy chiếc túi, có cảm giác bi thương rằng dẫu có trăm cái mồm cũng thể giải thích nổi cảnh tượng này.






      Đứng lập trường của bản thân, thể với trợ lí của Dịch Văn Trạch là có chuyện gì xảy ra cả, đừng nghĩ lung tung? ngượng ngùng cảm ơn, vừa định cam chịu đóng cửa lại phía sau có người : “Bảo xe bảy giờ đến đợi dưới tầng”. A Thanh á lên tiếng, rồi vội vàng bổ sung: “Còn sớm còn sớm”, xong liền chạy vụt .






      bước ra… cũng đúng lúc .






      Giai Hòa thẫn thờ quay người lại, Dịch Văn Trạch cầm chiếc túi tay . Tóc của người đứng trước mặt còn nước, cúc áo sơ mi chưa kịp cài hết, còn mở nửa, hệt như quay quảng cáo nhà tắm… Nhưng , tay cầm chiếc túi giấy, miệng nhếch lên nụ cười rất khẽ, hỏi : “Có muốn tắm ?”.






      bên là nhà tắm vẫn còn ngập trong hơi nước, bên là tấm kính chạm đất, gian được khuếch đại lên, lại thêm nụ cười của nữa.






      Giai Hòa chỉ thấy máu trong khắp cơ thể sôi lên sùng sục như sắp tự luộc chín mình đến nơi.






      Ấp úng mãi, mới được câu: “Ăn cơm trước , đến kịp phiền phức lắm”.






      Trước mắt Giai Hòa lập tức ra cảnh hot trong kịch bản mà vừa viết, cảm giác rất , từng chi tiết nhảy nhót trong đầu, chỉ trong nháy mắt làm mặt đỏ lựng, đến cả đầu ngón tay cũng nóng ran lên. Giai Hòa vội vàng nhìn sang chỗ khác: “ uống nước ?”. xong lập tức chạy đến bên quầy bar, ngồi xổm xuống mở chiếc tủ lạnh mini, đợi trả lời.






      câu gì chứ, câu gì chứ, thế này khó xử quá.






      Ngón tay vô thức lướt qua toàn bộ những lon và chai nước trong tủ, rất lạnh, nhưng vẫn thể làm giảm bớt khí gượng gạo vừa rồi. Khóe mắt nhìn thấy bước tới, sau đó cúi người, tay đặt quầy bar, tay lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh ra. Tư thế này lại vừa hay ôm trong lòng, nước tóc cọ vào tai , khiến người lập tức cứng đờ.
      Đại Đại thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cũng may, cuối cùng chỉ lấy hai chai nước.






      “Chọn giúp cái áo khoác”, , “Tối mặc”.






      Giai Hòa nghe câu này có chút ngẩn người: “Em biết chọn đồ nam đâu, có mắt thẩm mĩ”.






      Dịch Văn Trạch đứng thẳng dậy, cầm hai chiếc cốc: “ sao, quần áo của màu sắc rất đơn giản, trước công chúng cũng toàn mặc sơ mi và vest, dễ chọn lắm”.






      Giai Hòa ừm tiếng, thấy bắt đầu rót nước, ra hiệu cho mình chọn quần áo, đành bất đắc dĩ bước đến bên tủ quần áo. Thực ra phong cách ăn mặc của Dịch Văn Trạch đúng là số , bao nhiêu năm nay ngắm bìa tạp chí nên cũng thuộc nằm lòng rồi, nhưng giờ muốn chính tay chọn… lại thấy có chút thiếu tự tin.






      Nhưng sau khi mở tủ quần áo ra thấy toàn màu đen, trắng, ghi, lập tức bình tĩnh trở lại.






      Kiểu phối màu này, có chọn thế nào cũng sai được.






      “Em nhớ hôm họp báo bộ phim Vĩnh an mặc cái này hả?”, nhấc chiếc lên hỏi.






      Ấn tượng thực quá sâu đậm, đây là bộ quần áo mặc trong lần đầu tiên mình gặp , sau này nhất định phải giữ gìn cẩn thận.






      Chiếc sofa ở ngay bên cửa sổ, lúc này trời sâm sẩm tối, đứng từ đây nhìn ra, trông rất giống tấm màn sân khấu gọn gàng sạch , có điểm vài ánh đèn xa gần, chai nước khoáng rất được cầm trong tay, sau đó mở ra, khẽ ờ tiếng.






      Tiếng nước chảy bỗng trở nên ràng, quay người, xem từng chiếc sơ mi.






      Thực ra đồ nhiều, nhưng Giai Hòa xem rất lâu: “Mặc sơ mi casual nhé, em thích mặc màu trắng”.






      “Được”.






      “Thực ra diện đồ casual là đẹp nhất, nhưng công việc thế này thôi”, cầm hai chiếc sơ mi khác ra, “Cái nào đẹp?”. Chẳng qua là khác biệt chút xíu về kiểu dáng, nhưng cũng quyết được.






      Dịch Văn Trạch uống ngụm nước: “Em thích cái nào?”.






      Giai Hòa băn khoăn lúc, giơ tay phải lên: “Cái này”.






      “Thế mặc cái đó”.






      Bước đầu được đồng ý, Giai Hòa càng lúc càng tự nhiên, bắt đầu cùng bàn bạc về từng chiếc , cuối cùng mới phát ra dù mình có gì, cũng đều gật đầu bảo được, làm cuối cùng thấy ngượng ngùng: “Có phải cố ý chiều ý em ?”.






      cười cười: “Những việc này, em quyết là được”.






      Giọng rất bình thản, ánh mắt rất ấm áp, : Em quyết là được.






      Cuối cùng Giai Hòa bước về phía , nhưng lại thấy như chưa an tâm: “Cần thêm phụ kiện gì nữa ?”. Lúc này Dịch Văn Trạch mới lấy từng hộp cơm ra: “ cần quá chú trọng như thế đâu, cũng chỉ là buổi lễ ra mắt thôi mà”. Giai Hòa vẫn muốn hỏi tiếp lấy đũa ra đưa : “Sau này còn nhiều cơ hội nữa mà, ăn cơm ”.






      Giai Hòa vâng tiếng, đưa tay cầm đũa, lại bị Dịch Văn Trạch nắm lấy tay, kéo ngồi lên đùi mình: “Hôm đó em cũng mặc chính chiếc sơ mi này, khoác áo lông vũ màu hồng, rất đẹp”.






      câu rất bình thường, mà sao lại trở nên cảm động đến vậy?






      Giai Hòa lướt mắt nhìn lung tung khắp nơi, cố gắng nhìn vào mấy chiếc cúc áo chưa cài của . Khổ nỗi, từng hình ảnh trong cảnh hot viết khi nãy lại bắt đầu lên, ràng như diễn ngay trước mắt, từ sau được viết mấy thứ như vậy nữa, nhất là được dùng làm hình mẫu… Chút lí trí còn sót lại cuối cùng ra sức kêu bình tĩnh, đẩy ra: “Chân vừa khỏi, ngồi thế này lại bị thương đấy”.






      Sau đó, đưa nước cho uống.






      Bình tĩnh, bình tĩnh, mọi người đều cần phải bình tĩnh.






      Dịch Văn Trạch ngồi xe của đoàn, còn Giai Hòa nhất quyết lái xe của , mình đến rạp chiếu phim. Vì đây là buổi chiếu ra mắt, nên chỗ để xe đều chật kín, lái xe lòng vòng rất lâu mới tìm được chỗ gửi xe trong khu dân cư gần đó, rồi khổ sở bộ tận mười phút mới đến rạp.






      Đâu đâu cũng thấy người, ai cũng bàn tán hăng say.






      Giai Hòa nhìn những người này, đột nhiên cũng có chút xao động, phản ứng tốt thế này, nhiều fan điện ảnh thế này, có muốn tự hào cũng khó. lúc lắc chùm chìa khóa, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhìn xung quanh rồi cuối cùng chọn góc phía đông tầng hai, nơi có tầm nhìn bao quát.






      Giai Hòa vừa đứng yên vị ở phía cửa có người gọi to tên của Dịch Văn Trạch, vội thò đầu ra nhưng đột nhiên bị ai đó vỗ vào vai.






      “Giai Hòa?”, người phía sau có vẻ hơi ngập ngừng.






      Giai Hòa quay đầu nhìn, gương mặt rất thanh tú, rất quen, bắt đầu lục tìm trong trí nhớ lượt, sau đó mới sực nhớ: “Châu Tuấn?”. Diễn viên phụ của bộ phim trước, ngờ lại gặp nhau ở đây.






      Châu Tuấn bỏ chiếc kính râm xuống: “Đúng là rồi, tôi còn tưởng mình nhận nhầm người, sao trùng hợp thế này?”.






      “Đúng đó, trùng hợp quá”. Giai Hòa thuận miệng đáp lại, lúc này dưới tầng vô cùng nhốn nháo, vội vàng quay lại nhìn. Dịch Văn Trạch bước vào đại sảnh, mỉm cười bước đến cửa thang máy, bên cạnh mặc chiếc đầm dạ hội, cười rất ngọt ngào. Giai Hòa cố nhớ lại tên nữ chính Châu Tuấn hạ giọng : “Đến đây để nhận phim mới à?”.






      Giai Hòa lắc đầu cười: “, cùng bạn thôi”.






      “Bạn trai?”, ta hỏi rất thẳng thắn.






      Giai Hòa lặng người lát, tôi với cậu thân thiết lắm hả? Sao cái gì cũng hỏi vậy?

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng vì lịch , vẫn ừm tiếng, thấy Châu Tuấn định hỏi tiếp, vội : “Bắt đầu rồi, tôi vào trong ”. Châu Tuấn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn : “ cũng vào xem Thành phố tối tăm sao?”. Giai Hòa gật đầu, ta rút vé ra: “Tôi cũng thế, vé được người khác tặng, tôi cũng muốn đến xem thế nào, biết đâu lại gặp bạn cũ”.






      Giai Hòa ờ tiếng, ta lại hỏi: “Xem vé của xem, liệu có ngồi cùng nhau ”.






      Cái cậu này… tự nhiên như là thân thiết lắm ấy.






      Giai Hòa lấy vé ra, đưa cho Châu Tuấn, ta vừa nhìn vé cảm thán: “Vé đẹp nha, số ghế này chắc là của bên chế tác?”.






      ta cầm vé cảm thán hồi, Giai Hòa ngượng ngùng đứng nghe, nếu có được tấm vé này thể là mình chẳng quen ai bên chế tác, đành tìm A Thanh xin thêm vé nữa. chỉ định hỏi vậy cho qua chuyện với Châu Tuấn thôi, ai dè A Thanh vừa nghe Giai Hòa hỏi lập tức coi đây như đại bậc nhất, lấy bằng được vé có số ghế ở ngay cạnh ghế của Giai Hòa.






      Lúc hai người ngồi vào chỗ, Châu Tuấn vẫn ngừng giọng đùa mấy câu đầy hàm ý.






      Giai Hòa hơi mất tự nhiên, đột nhiên nhớ ra tin đồn về ta. Thực ra nhớ nổi tên của diễn viên chính nhưng lại nhớ tên diễn viên phụ thế này là vì bạn ta là trong những biên kịch của bộ phim trước. Khi ấy có nghe mọi người xì xào bàn tán, ở phim trường câu ta hay nhất là: Bạn tôi là biên kịch, muốn thêm thoại cho ai thêm, muốn ai chết người ấy phải chết…






      Nghĩ đến đây, thấy ngượng ngùng.






      lẽ…






      Chắc phải đâu…






      loạt các bài giới thiệu, phát biểu cảm tưởng, giao lưu diễn ra đúng như lệ thường, mãi đến khi Dịch Văn Trạch bước lên sân khấu, khí mới náo nhiệt hẳn lên. MC rất hoạt ngôn, nhưng dù hỏi tới vấn đề nào, cũng chỉ đáp lại bằng vài từ đơn giản, hời hợt cho qua. Trước kia mỗi lần xem bản tin phỏng vấn , Giai Hòa đều thấy thần tượng của mình rất có phong cách, nhưng giờ nghe lại thấy buồn cười…






      Đến cuối cùng khi tắt đèn, vẫn còn có tiếng người la hét tên .






      Bên cạnh , Châu Tuấn vẫn tán gẫu những chuyện đẩu đâu, Giai Hòa thực chịu nổi nữa liền “xuỵt” tiếng: “Bắt đầu rồi, xem phim thôi”.






      Giai Hòa vừa xong chỗ trống bên cạnh có người ngồi vào, là Dịch Văn Trạch.






      khẽ nắm tay Giai Hòa, đúng lúc định Châu Tuấn lập tức thò đầu sang, kinh ngạc hỏi: “ Dịch?”.






      Giai Hòa vô thức rút tay ra nhưng tay bỗng bị nắm chặt hơn, giây sau, Dịch Văn Trạch lại nới lỏng tay, nhưng chỉ động tác đó thôi làm dám rút tay ra nữa, lấy hết dũng khí nhắc bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh.






      Dịch Văn Trạch nhìn Châu Tuấn cái, gật đầu : “Chào cậu”.






      Châu Tuấn vội tìm điện thoại, sau đó thò cả nửa người sang, cười rất nhiệt tình: “ Dịch, em rất hâm mộ , từ xem phim đóng đấy”.






      Dịch Văn Trạch gật đầu, tỏ ý cậu cứ tiếp , nhưng vẻ mặt bình thản của lại khiến người ta thấy áp lực, Giai Hòa nhìn mà toát mồ hôi lạnh thay Châu Tuấn.






      Phim bắt đầu chiếu, hệ thống thanh nổi át tất cả tạp , mọi người lập tức im lặng.






      Vì có ánh sáng chiếu tới nên lúc này Châu Tuấn mới nhìn thấy hai người nắm tay nhau, ta có chút sững sờ nhưng sau đó liền cười: “Em và Giai Hòa là bạn tốt, nghe Dịch mở công ti chế tác, biết sau này có cơ hội hợp tác ?”.






      Giai Hòa thầm nghiến răng, dịch sát người Dịch Văn Trạch cái, đáng chết , ta sắp đổ rạp vào người mình đến nơi rồi.






      Dịch Văn Trạch vẫn lịch gật đầu: “Hi vọng có cơ hội hợp tác”.






      Trả lời rất quan cách.






      hoàn toàn coi như nhìn thấy Châu Tuấn lấy điện thoại ra định xin số, ta còn lưỡng lự khẽ ho, rồi lại dịch vào người Dịch Văn Trạch cái nữa. Động tác lần này quá mạnh, Châu Tuấn cuối cùng cũng biết mình bị ghét nhưng vẫn cắn răng : “ biết có tiện để lại số điện thoại , sau này có cơ hội quay lại Thiên Tân, em mời ăn”.






      Giai Hòa nhìn ta đầy căm phẫn.






      Vì cậu là đàn ông chứ nếu là con tôi đánh cho bẹp đầu luôn rồi.






      Hự…






      Mà đàn ông hình như cũng có chút vấn đề, bây giờ người ta thoáng lắm… liếc mắt nhìn chiếc cằm nhọn mới qua phẫu thuật của ta, lại lén nhìn đôi mắt tuyệt đẹp của Dịch Văn Trạch, rồi cả gương mặt tuổi trong lòng nữa. Đúng là trẻ mãi già mà, ai bắt nổi tiếng sớm như vậy cơ chứ, mới ba mươi mấy tuổi đầu mà ai gặp cũng từ xem phim đóng rồi, nghe cứ như thể năm mươi mấy tuổi vậy…






      Dịch Văn Trạch cười cười: “Tôi quen cho số điện thoại riêng”.






      xong, nhìn vào ánh mắt long lanh với vô vàn lời muốn của Giai Hòa, lập tức chột dạ quay đầu , cố giữ bình tĩnh xem phim.






      Châu Tuấn cuối cùng cũng hiểu thế nào là “biết điều”, ngoan ngoãn ngồi nhìn lên màn hình.






      lúc sau, Giai Hòa mới khẽ khàng thầm với Dịch Văn Trạch: “Ngưỡng mộ quá cơ, sao em học mãi mà biết cách từ chối người khác vậy?”.






      cầm chai nước ở bên cạnh lên, mở nắp, đưa cho : “Từ từ biết”. Giai Hòa nhận chai nước uống ngụm, định lấy nắp đậy lại Dịch Văn Trạch đặt túi bỏng ngô lên đùi … Giai Hòa sững sờ nhìn túi bỏng ngô, mua cái này lúc nào thế? Hay là rạp tặng riêng cho diễn viên?






      Vì cảnh phim liên tục chuyển, nên ánh sáng cũng ngừng thay đổi, Giai Hòa lại uống ngụm nước: “ đừng tốt như thế có được , cảm giác gì cả, lúc nào em cũng cảm thấy mình như ở trong phim ấy…”. Khóe mắt Dịch Văn Trạch ánh lên nét cười, khẽ : “ có nhiều nhược điểm lắm, rồi bộc lộ hết thôi”. Sau đó cầm chai nước trong tay Giai Hòa rồi lại nắm tay , quay đầu tiếp tục xem phim.






      có nhược điểm gì chứ, ràng là “Mr. Hoàn Hảo” mà…
      Đại Đại thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt , cầm hạt bỏng ngô lên, định đưa lên miệng lại thấy ổn, dè dặt đưa đến trước mặt .






      cười, ăn hạt bỏng ngô đưa.






      Đầu ngón tay chạm vào đầu lưỡi nóng ấm của khiến tim Giai Hòa đập mạnh, vội vàng lấy hạt bỏng ngô bỏ vào miệng để giữ bình tĩnh.






      Bộ phim là hay, vậy mà xem suốt hai tiếng đồng hồ, Giai Hòa vẫn ngẩn ngơ chẳng biết mình xem cái gì. Nguyên nhân rất đơn giản, trong vòng hai tiếng đó, Dịch Văn Trạch cầm tay , động tác thay đổi ba lần, bắt đầu từ nắm , đến đan mười ngón tay vào nhau, cuối cùng là kéo tay đặt lên đùi mình, Giai Hòa tuy chưa bao giờ dám ngồi tàu lượn siêu tốc, nhưng thề là cảm giác hôm nay tuyệt đối thua kém gì cảm giác khi chơi tàu lượn siêu tốc.






      liếc nhìn Dịch Văn Trạch rất nhiều lần, thấy xem phim chăm chú, nên dám rút tay ra.






      Mãi đến lúc phim sắp hết, Dịch Văn Trạch mới hỏi : “Có muốn về cùng ?”.






      Giai Hòa định gật đầu nhớ ra chiếc xe bị mình đỗ ở bãi đỗ xa xôi nào đó, đành ủ rũ khẽ : “Em phải lấy xe, xe đỗ ở chỗ khó tìm lắm, chỉ em mới tìm được thôi”.






      “Được, vậy về khách sạn trước, em đến nơi tìm ”.






      xong mới buông tay, đứng dậy trước. Để che khuất tầm nhìn của những người ngồi hàng sau, rất lịch khom lưng xuống, nhưng dáng người quá nổi bật, lại nhanh chóng ra ngoài như thế, nên gây ra trận xôn xao hề .






      Mãi đến khi bộ phim kết thúc, Giai Hòa mới ôm túi bỏng ngô đứng lên, Châu Tuấn lập tức cười hỏi có cần cầm giúp , ngữ điệu ấy nghe giống như muốn giúp bê bình gas vậy. Giai Hòa thấy lạ lùng nhìn ta, mỗi câu tạm biệt rồi định luôn.






      với Dịch Văn Trạch là…?”, Châu Tuấn đội mũ lưỡi trai lên, tỏ vẻ bí mật hỏi .






      Giai Hòa cười với ta, đáp.






      Hỏi thừa, chẳng phải… còn nắm tay đấy sao, lẽ ấy còn phải nhờ vào tôi mới có phim đóng chắc?






      Mãi đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, Giai Hòa đấu tranh tư tưởng mãi vẫn nỡ vứt túi bỏng ngô , cuối cùng ôm luôn nó tìm xe. Hai mươi phút sau, Giai Hòa lượn đến ba vòng trong bãi gửi xe mà vẫn tìm thấy xe đâu, cuối cùng bi ai phát mình bị lạc, đành gọi cho Dịch Văn Trạch: “Biển số xe của là bao nhiêu?”. Dịch Văn Trạch dãy số: “Xảy ra chuyện gì vậy?”. Giai Hòa giấu nổi vẻ ủ rũ trong giọng : “Em tìm thấy xe, nên hỏi biển số để gọi bảo vệ tìm hộ”.






      Bên kia im lặng, Giai Hòa vội vàng cúp máy.






      Đến lúc về khách sạn, vừa bước qua cửa xoay thấy mấy nhân viên mới thay ca bước lại, trong số đó là người làm thủ tục đăng kí cho hôm trước, nhìn thấy liền cười hỏi: “Thế nào, nhìn thấy Dịch Văn Trạch chưa? Hôm nay ấy ra mắt phim mới mà tôi cũng kịp đến xem”. Giai Hòa ậm ậm ờ ờ, mình bận ra ngoài họp nên chưa nhìn thấy.






      vừa bước chân ra khỏi thang máy điện thoại bắt đầu đổ chuông ầm ĩ. ra là đồng chí Kiều Kiều dạo này lặn mất tăm.






      Đầu dây bên kia gì, chỉ nức nở hồi, Giai Hòa biết ngay chuyện gì xảy ra, đồng chí Kiều Kiều lại thất tình rồi. im lặng đợi lúc, mãi đến khi Kiều Kiều hậm hự mấy tiếng, mới hỏi: “Lần này lại vì sao mà chia tay?”.






      “Sao cậu biết…”, giọng mũi rất nặng, nhưng vẫn giấu nổi kinh ngạc của nàng.






      “Đoán thế”. Khóc lóc như thế này, phải thất tình còn gì nữa.






      “Tớ biết lúc này cậu vô cùng hạnh phúc trong tình ”, Kiều Kiều thành khẩn nhận lỗi, “Nhưng tớ gọi cho Tiêu Dư, cậu ấy ba câu mà làm tớ nản luôn rồi, nên tớ mới gọi cho cậu để tìm an ủi”.






      Giai Hòa lập tức tỉnh táo tinh thần, Tiêu Dư miệng lưỡi vô cùng độc địa, chỉ cần ba câu mà giải quyết được vấn đề sao?






      “Cậu ấy gì?”.






      Kiều Kiều phẫn nộ: “Cậu ấy bảo ‘Với mỗi thằng đàn ông, ai cậu cũng chia tay tới bảy, tám lần, tớ nghe chán rồi, lần sau chia tay được nửa năm hẵng gọi cho tớ nhé’. Cậu xem cậu ấy có tuyệt tình chứ? đáng sợ”.






      Giai Hòa khẽ cười: “Đúng là chân lí”.






      Kiều Kiều tiếp tục kêu than: “Tớ biết cậu ấy độc mồm độc miệng, nhưng tớ lại cần lời lẽ độc địa như thế. Sau đó tớ với cậu ấy là ‘Tớ rất muốn nghe cậu mắng tớ, mắng cho tớ tỉnh ngộ ra’”.






      “Thế cậu ấy gì tiếp?”.






      “Cậu ấy ‘Cút, tớ mắng chửi thằng cha ấy ba lần rồi, chẳng còn từ ngữ nào mới mẻ đâu, lần sau cậu ghi rồi phát lại mà nghe’”.













      “Câu thứ ba là gì?”.






      “‘Tạm biệt’…”.






      “Ờ”, Giai Hòa hiểu ra vấn đề, “Thế nên cậu mò đến tớ hả?”.






      “Tớ cần người lắng nghe, tớ tủi thân quá”, Kiều Kiều vội vàng , sợ Giai Hòa cũng cúp máy nốt: “Cậu biết , ta đáng sợ, hôm nay ta hỏi tớ, nếu kết hôn tớ muốn gì. Tớ nghĩ ta mới lập nghiệp nên rất chu đáo chỉ cần chiếc nhẫn kim cương nho , rất cũng được, chỉ cần mang ý nghĩa kỉ niệm thôi”.






      cầu rất hợp lí đấy chứ”, Giai Hòa hiểu, “Chẳng phải ta là tay bass số Đài Loan sao? cái nhẫn mua được hả?”.






      “Đúng thế”, Kiều Kiều căm phẫn, “ ta lại còn lập tức nổi giận, tớ lấy ta chỉ vì chiếc nhẫn kim cương, sau đó cậu đoán xem ta gì?”.






      Giai Hòa ngượng ngập: “Bạn trai cậu là hàng cực phẩm, tớ đoán được đâu”.






      ta còn , được, tặng em nhẫn kim cương, em cũng phải tặng quà cho , muốn chiếc đồng hồ mười vạn tệ”.






      “…”.






      “Cậu dùng khả năng ngôn ngữ đầy tính văn chương của cậu để an ủi tớ tí ”.
      Đại Đại thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa đến trước cửa phòng Dịch Văn Trạch, khẽ khàng gõ cửa, Dịch Văn Trạch vừa thò mặt ra, thầm: “Kiều Kiều”, rồi tiếp tục vừa buôn chuyện điện thoại vừa vào phòng.






      “Ờ cái đó”, ngẫm nghĩ, “Cậu phải nghĩ thoáng ra chút, chuyện thất tình ngày nào chẳng xảy ra, nhưng , cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, nhiều nhất cũng chỉ là thay đổi người ở bên mình thôi, chẳng có gì to tát cả”.






      “Đúng thế”, Kiều Kiều trầm ngâm giây lát, “Lần sau đăng bài weibo, tớ cũng phải văn vẻ như thế mới được, cậu thêm mấy câu nữa là tớ có chữ kí QQ trong nửa tháng tới rồi”.






      Giai Hòa im lặng, rồi lại im lặng: “Cậu coi tớ là cái máy viết của cậu đấy à?”.






      Kiều Kiều cười hì hì, coi như thừa nhận.






      ấy thêm lúc nữa, cuối cùng cũng cúp máy.






      Trong phòng chỉ bật bóng đèn, Dịch Văn Trạch ngồi ở sofa hút thuốc, cười đầy ý. Giai Hòa nhìn nụ cười của mà chột dạ, nghĩ lại những lời mình vừa thấy cũng được hay cho lắm, thế nên cười trừ, đặt túi bỏng ngô lên bàn kính, cầm chai coca lên: “Kiều Kiều thất tình nên em an ủi ấy”.






      Ý là, em có đó cũng phải là suy nghĩ của em đâu, tuyệt đối phải em nghĩ thế.






      “Bạn trai ấy quả là cực phẩm nhất quả đất, tự nhiên hỏi Kiều Kiều nếu cưới ấy muốn gì, Kiều Kiều muốn chiếc nhẫn kim cương thôi, ta lại cáu giận Kiều Kiều kết hôn với ta vì tiền”, Giai Hòa mở nắp chai coca, uống ngụm rồi tức giận kể như chuyện của mình, “ ta còn , nếu Kiều Kiều muốn ta tặng nhẫn kim cương, Kiều Kiều phải tặng lại ta chiếc đồng hồ mười vạn tệ”.






      Dịch Văn Trạch ừ tiếng: “ với ấy là lần sau đo kính cũng phải tìm hàng nào tốt tốt chút”.






      Giai Hòa nhẩm lại câu của lượt mới hiểu ra ý tứ trong đó, nhịn nổi cười, bỗng sực nhớ ngày mai là thứ hai rồi: “ hẹn đạo diễn Lưu chưa?”. Dịch Văn Trạch dập thuốc: “Ngày mai ông ấy đến Thiên Tân, có lẽ khoảng hai ngày”.






      thở phào nhõm, coi như hoàn toàn yên tâm được rồi, tới bên cửa sổ nhìn ánh đèn bên ngoài, định hỏi khi nào về Bắc Kinh bị Dịch Văn Trạch ôm trọn lấy từ phía sau. tay ôm eo , tay nâng cằm lên, động tác rất , nhưng lại làm run rẩy. cứ ngẩng đầu như vậy, từ ánh đèn rực rỡ ngoài kia dần chìm đắm vào đôi mắt đen thăm thẳm của , để mặc cho hôn.






      Tay rất nóng, nhịp thở của hai người dần trở nên hỗn loạn, còn phân .






      Giai Hòa chỉ thấy đầu óc mơ màng, nhưng lại cảm giác có gì đó đúng, cái gì vậy nhỉ?






      Đúng rồi, trong phòng vẫn có tiếng nhạc, nhưng sao tiếng nhạc này lại quen đến thế? Lúc gần như mất ý thức, mới sực nhớ ra đây là tiếng nhạc trong máy tính của mình. Lúc chưa tắt máy nên bản nhạc vẫn phát phát lại, bản word cũng chưa tắt, trước nay bao giờ cài chế độ chờ cho máy tính…






      Xong rồi, cảnh hot đó… cảnh hot trong word…






      Bị đọc được hết rồi sao?






      thề là chắc chắn đọc được hết rồi…






      nghĩ là mình cố ý mở ra đấy chứ?






      Nếu vì cái này mà… vậy lỗ to rồi.






      Nhưng nụ hôn ngọt ngào thế này, dịu dàng thế này, thể nào kháng cự nổi, hoàn toàn khuất phục.






      thích , thích dịu dàng của , thích việc đối tốt với mình chẳng vì lí do gì. Rốt cuộc như vậy liệu đủ hay chưa? Liệu đủ để tiếp tục? hơi khó thở, dần rơi vào trạng thái thể tư duy thêm được nữa. Đẩy ra? Tiếp tục? câu hỏi có lời đáp, mãi đến khi cảm giác nóng ấm ấy trượt từ môi lên má, rồi lại xuống đến cổ và cuối cùng dừng ở bên tai.






      hay viết cảnh hot sao?”.






      Á?






      Tốc độ chuyển đề tài như thế này, chẳng phải là quá nhanh sao?






      khẽ khàng vâng tiếng.






      … Ai tự dưng suốt ngày viết cảnh hot chứ.






      “Có những khi, cần quá nhiều đối thoại”, thầm bên tai , giọng trầm trầm: “Nếu em người, em thể kiềm chế nổi, cứ muốn lại gần người ấy, chạm vào tay người ấy, hôn lên mặt người ấy, nhìn người ấy lúng túng; cứ muốn chạm vào người ấy mãi, chỉ muốn hết lần này đến lần khác xác nhận chắc chắn rằng mình ở bên người ấy, người ấy là của mình. Thế nên cảnh hot hay nhất nên bắt đầu từ những động chạm cơ thể, rồi dần dần tạo dựng khí”.






      Lời rất nghiêm túc.






      Nhưng cũng cần làm mẫu ngay tại chỗ thế này chứ…






      Bóng hai người phản chiếu mặt kính, ánh đèn thành phố rực rỡ sắc màu khiến những vì sao phía xa trở nên mờ nhạt.






      “Giống như thế này, thể ngăn nổi mình quan tâm đến em, mỗi việc nhặt nhất của em cũng muốn nhìn cho , chứ chỉ vì bước cuối cùng”, đan năm ngón tay mình vào tay , nhàng vuốt ve, “Khi em căng thẳng, năm ngón tay em khẽ nắm lại thành nắm , luôn nghĩ phải làm thế nào để chúng xòe ra thoải mái, muốn nắm trong tay mình và ngắm nhìn kĩ”, ánh mắt dừng lại bàn tay , “Móng tay rất , được cắt ngay ngắn gọn gàng, ngón tay rất gầy, cũng rất dài”.






      Tay rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy ở buổi họp báo, Giai Hòa từng cảm thán như vậy.






      Nhưng lúc này đây, lại nhìn kĩ bàn tay , rồi đặt nó vào tay .






      cũng bất giác thuận theo ánh mắt nhìn xuống tay mình, tay rất gầy, những đốt ngón tay hơi thô, mạch máu cũng lên rất … cực kì xấu. lúng túng rụt tay lại.






      Sau đó, rất nhạy cảm nhận ra mình lại hơi căng thẳng rồi, tay vẫn nắm hờ.






      Cơ thể Dịch Văn Trạch và Giai Hòa đều rất nóng, ràng trong phòng bật điều hòa mà hai người vẫn toát đầy mồ hôi. Có thể nhìn thấy trong tấm kính phản chiếu hình dáng của , cả căn phòng phía sau lưng nữa, Giai Hòa thấy lại cúi đầu xuống, trong thoáng chốc thần kinh căng như dây đàn, hơi ấm từ phía sau cổ giống như dây dẫn lửa đốt cháy dòng máu chảy trong cơ thể, lồng ngực Giai Hòa như có gì đó chộn rộn, mỗi lần xích lại gần chút đều chỉ thấy chưa đủ…






      Điện thoại đột nhiên đổ chuông.






      Giai Hòa giật mình, suýt chút nữa nhào ra cửa sổ.






      chột dạ lấy điện thoại ra, lại là Kiều Kiều.






      được, tớ ngủ được, tớ phải trút hết bực dọc trong người ra”. Người ở đầu dây bên kia ràng biết mình diễn vai gì, vẫn nũng nịu kêu than.






      “Đợi chút nhé”, Giai Hòa nước mắt lưng tròng, lần đầu tiên thấy bạn mình thất tình đúng lúc quá thể, bịt điện thoại lại, quay người tỏ vẻ bất lực với Dịch Văn Trạch, “Lại là Kiều Kiều”.






      Dịch Văn Trạch cười bất đắc dĩ, hôn lên mũi : “ với ấy, có lần sau nữa đâu nhé, từ nay trở , sau mười giờ đêm là tiếp điện thoại”. Tim Giai Hòa đập thình thịch, khóe miệng vẫn gắng nhếch lên nụ cười: “ ngủ trước , em về phòng chuyện điện thoại”. gập laptop, đưa cho : “Ngủ sớm nhé”.






      Mãi đến lúc về phòng, Giai Hòa mới dựa lưng vào cửa, ôm laptop, lấy lại bình tĩnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :