1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa ừm tiếng, tuy còn rất nhiều điều muốn hỏi nhưng vẫn kìm được. Nếu hỏi thêm nữa chẳng khác gì mình bức cung ấy, mà thực ra từ đầu đến giờ ấy luôn làm rất tốt, hai người vừa mới bắt đầu, mình cũng nên tỏ ra mọn quá.






      Tình hình giao thông hôm nay rất tốt, hai người chỉ mất hơn tiếng đến Thiên Tân.






      Mãi đến lúc vào thành phố Thiên Tân, Giai Hòa mới cảm thấy đói, nhìn những quán cơm, tiệm ăn nhanh hai bên đường vun vút lướt qua, bất giác muốn bảo tìm chỗ nào đó để ăn cơm, nhưng lời đến miệng lại nhớ ra được tùy tiện lộ mặt, nên chỉ có thể an ủi bản thân rằng mình ở bên thần tượng cũng phải có chút hi sinh chứ.






      Đói, đói đến đau cả bụng, khẽ xoa bụng, thầm cầu nguyện nhanh nhanh đến khách sạn.






      “Đói rồi hả?”.






      vội thả tay ra: “Cũng bình thường”.






      “Sắp đến nơi rồi”, đưa tay xoa đầu Giai Hòa, cười : “Cố thêm chút nữa thôi”.






      Những lời Dịch Văn Trạch đáng tin, đúng là chỉ năm phút sau xe vào tòa nhà lớn, khi hai người đứng đợi thang máy ở tầng hầm gửi xe, bên cạnh có đến năm, sáu thanh niên cũng đứng đợi, vừa nhìn thấy Dịch Văn Trạch là họ lập tức xì xào bàn tán, có người còn cả gan lấy điện thoại ra chụp ảnh, chỉ cười có thể chụp chung nhưng được chụp trộm.






      Giai Hòa vội vàng giả bộ quen biết, đứng ở góc, nhìn chụp chung với mấy người kia, lúc vào thang máy cũng đứng cách khoảng, may là hai người lên tầng cao nên mấy người kia bước ra, cửa vừa đóng lại, bỗng thấy tay mình bị ai đó nắm chặt, rất ấm, và cũng rất mạnh mẽ.






      quay lại nhìn, Dịch Văn Trạch cúi đầu cười với , tỏ ý xin lỗi: “Có người như , có phải là mất tự nhiên lắm ?”. Giai Hòa suy nghĩ lúc rồi cười : “Có người như em, có phải là bất tiện lắm ?”. cười bất lực: “Đúng vậy”.






      “Hả?”, Giai Hòa rầu rĩ nhìn .






      ghé vào tai thầm: “Lúc nào cũng suy nghĩ phải làm thế nào cho em an tâm”.






      Hơi nóng bên tai khiến tim loạn nhịp, đột nhiên tiếng “ding” vang lên, cửa thang máy mở.






      vội vàng giơ tay ra hiệu trước.






      Mãi đến lúc vào nhà hàng, nhân viên dẫn đường nhìn thấy Dịch Văn Trạch lập tức nhiệt tình : “ Dịch, mời bên này”. Khi vào phòng ăn đặt, định đưa tay đẩy cửa Giai Hòa đột nhiên kéo tay áo .






      nghi hoặc quay đầu.






      nghiêm túc nhìn : “Thực ra khi mới bắt đầu mối quan hệ tình cảm, ai cũng có cảm giác lo được lo mất, nhưng dần rồi ổn, nên đừng quá bận tâm”, ngừng lát, cuối cùng mới ra ý chính: “Dù thế nào em vẫn hoàn toàn tin tưởng ”.






      Trong phòng rất ồn ào, có vẻ có ít người ở đó.






      xong mới thấy mình hơi kích động, Dịch Văn Trạch lại gì, lúc khó xử có người trong phòng mở cửa ra, Ngô Chí Luân vừa cúi đầu nghe điện thoại vừa bước ra rất nhanh, suýt chút nữa đâm sầm vào Giai Hòa.






      Giai Hòa giật mình, Ngô Chí Luân cũng bất giác lùi lại nửa bước, trong nháy mắt liền bày ra bộ mặt cười đắc ý “bị tôi bắt quả tang rồi nhé”.






      “Sao lại là tôi đến trước thế này?”. xong, ta nhanh chóng cúp máy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Muộn nửa tiếng đấy nhé”.






      ta quét mắt nhìn Giai Hòa, lại lướt qua Dịch Văn Trạch, rồi lại lướt về Giai Hòa, chắc sợ người khác hiểu mình muốn gì.






      Dịch Văn Trạch vỗ vỗ vai Ngô Chí Luân, giọng rất bình tĩnh: “Tin tôi , nửa tiếng ít quá, chẳng đủ làm gì đâu”, giọng to , chỉ vừa đủ để ba người nghe thấy.






      Sau đó, kéo Giai Hòa á khẩu đứng đó vào phòng.






      Trong phòng ăn có rất nhiều người, lướt mắt nhìn, lập tức thấy Thiên Sở và cả người ngồi cạnh ta nữa. Mấy năm nay, Giai Hòa chưa từng nhìn thấy chị ta ngoài đời, nhưng xem rất nhiều bài phỏng vấn nên nhận ra ngay đó là chị Mạch.






      Vì bị Dịch Văn Trạch kéo tay, Giai Hòa có chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu: “Chị Mạch”.






      Chị Mạch cười rất thân thiện: “Giai Hòa phải ? Hai ngày nữa là đến buổi gặp mặt giữa đoàn làm phim Vĩnh an và giới truyền thông, chị xem trailer rồi, nếu chị đoán nhầm em nổi lắm đấy”.






      Trong hoàn cảnh thế này, câu dạo đầu của chị Mạch vô cùng thích hợp.






      Giai Hòa thấy ấm áp trong lòng, dần xua cảm giác căng thẳng: “Cảm ơn chị Mạch”.






      Chị Mạch cười, vỗ vai , rồi mới nghiêng đầu nhìn Dịch Văn Trạch: “Hôm trước gọi điện cho em, em còn khăng khăng từ chối buổi gặp gỡ hôm nay, sao giờ lại đổi ý vậy?”.






      Dịch Văn Trạch để Giai Hòa ngồi cạnh mình, mới bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống, đặt lên bàn: “Có việc đột xuất nên đến sớm chút”.




      Đến buổi gặp gỡ bàn chuyện công việc thế này, Dịch Văn Trạch lại công khai dắt tay vào nên cả người quen và chưa quen, ai cũng đoán được quan hệ của hai người, tuy tất cả đều giả bộ cười tự nhiên, nhưng vẻ hóng hớt tò mò trong những đôi mắt kia, Giai Hòa thấy rất .






      Mới được nửa buổi tiệc, Thiên Sở uống rất nhiều.
      Đại Đại thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa nhìn ta, thấy được tự nhiên lắm. Những việc thế này Giai Hòa nhiều lần chứng kiến, nhưng bỗng nhiên mình lại thành nhân vật chính, bị nhiều người soi mói thế này khiến mất tự nhiên. Hơn nữa, ở đây toàn là người trong công ti của Dịch Văn Trạch, cũng là cộng của Thiên Sở nhiều năm, dù thế nào cũng chỉ là người ngoài.






      Nhưng hình như chỉ mình có cảm giác này, Dịch Văn Trạch rất thản nhiên, ăn cơm rất nhanh rồi khẽ hỏi: “Muốn về khách sạn nghỉ ngơi ?”. Giai Hòa lập tức như trút được gánh nặng: “ phải ở lại đây à? Hay tên khách sạn cho em, em tự bắt xe về?”. có vẻ để ý lắm: “ cần, cũng mệt lắm rồi”.






      Giai Hòa ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy nếu cứ thế này càng thêm khó xử, nên dứt khoát : “Vậy thôi”.






      Sau khi hai người đồng thuận, Dịch Văn Trạch cụng li với vài người cho có rồi mình lái xe từ Thượng Hải tới đây vẫn chưa được nghỉ ngơi, mệt quá rồi nên xin về trước. Mọi người cũng ai làm khó dễ, chỉ cười vài câu, có vài người uống nhiều quá nên rất biết điều nhìn Giai Hòa, trêu chọc .






      Giai Hòa nghe xong càng thấy ngượng ngùng, nhưng cũng chẳng hơi đâu chấp người say nên đành viện cớ vào nhà vệ sinh, đứng dậy ra ngoài. Phòng vệ sinh riêng của phòng này đương nhiên là rất yên tĩnh, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dịch Văn Trạch: xong bảo em, em đợi ở cửa.






      Tin nhắn trả lời rất nhanh: Được, đừng sốt ruột, ra ngay.






      Giai Hòa vừa đặt điện thoại xuống cửa phòng vệ sinh bị ai đó mở ra, Thiên Sở bước vào, trông có vẻ ngà ngà say, nhìn Giai Hòa sững người: “Phải rồi sao?”. Giai Hòa thấy ta đưa tay ra sau khóa cửa lại thấy hơi khó hiểu, chỉ cười cười: “Lái xe mạch đến đây nên hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi chút”.






      Trong ánh mắt ngà ngà say của Thiên Sở còn có ý gì đó khác nữa, ta im lặng lúc rồi mới : “ ấy được bao lâu rồi?”.






      Thực ra Giai Hòa muốn nhưng nhìn bộ dạng ta lại thấy mềm lòng: “Cũng mới”.






      ta cười, đến soi gương, khẽ lau vệt mascara hoen ra ở mắt: “Hoàng tử và Lọ Lem à? Khoảng cách của hai người còn xa lắm”.






      câu bâng quơ, nhưng bắt đầu ngửi thấy mùi thuốc súng.






      Xem ra, nhất định là gặp mặt, sau đó còn phải đối diện với cảnh tượng thế này nhiều nhiều… có chút bất lực, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “ phương diện nào đó đối với tôi ấy đúng là Hoàng tử, nhưng tôi nghĩ mình có ưu điểm nào, chỉ là Lọ Lem có trái tim lương thiện”, cố gắng giữ giọng của mình nhàng, muốn làm người nửa tỉnh nửa say kích động, “Xét theo tiêu chuẩn thông thường tôi có gia đình rất hòa thuận, công việc tồi, có thể tự mình mua nhà tậu xe, có lẽ giữa hai chúng tôi có khác biệt về hoàn cảnh gia đình, văn hóa, cũng nảy sinh mâu thuẫn, nhưng đó phải là vấn đề to tát lắm”.






      Trịnh trọng tràng xong tự thấy mình hơi căng, nên dứt khoát thở dài hơi, nửa đùa nửa : “Ba mươi năm ở phía đông Hoàng Hà, ba mươi năm ở phía tây Hoàng Hà(*), xem trong hai năm khủng hoảng kinh tế ở Hồng Kông có bao nhiêu nghệ sĩ ở Hồng Kông lỗ vốn vì đầu tư nhà đất. Nếu sau này ấy đầu tư phá sản, biết chừng tôi lại là người kiếm tiền nuôi gia đình ấy chứ”.






      (*) câu ngạn ngữ của Trung Quốc, vốn là khi xưa, dòng chảy Hoàng Hà cố định, nơi vốn nằm phía đông dòng sông năm sau, Hoàng Hà đổi dòng, nơi ấy lại trở thành nằm ở phía tây dòng sông. Về sau câu này được dùng để ví với thịnh suy, biến hóa khôn lường của người của vật, nhưng cũng có lúc biến đổi ấy lại tiêu cực, thể dự liệu được.






      Vốn là thế mà, biên kịch là nghề có thể kiếm cơm đến già, còn minh tinh được như vậy, những người về già phải sống trong cảnh nghèo khổ phải là có.






      Giai Hòa thầm bồi thêm câu trong đầu rồi tự chấm cho mình chín mươi điểm cho phần thể






      Thiên Sở vẫn đứng nhìn vào gương, gì thêm, Giai Hòa cảm thấy ở mãi trong này ổn, nên nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.






      Lúc đóng cửa, mới thở phào nhõm, định lấy điện thoại nhắn tin cho Dịch Văn Trạch nhìn thấy Ngô Chí Luân đứng bên hồ nước, cười rất mờ ám: “Ở đây cách , tôi cố ý nghe trộm đâu”.






      ngớ người Dịch Văn Trạch bước ra, gọi tiếng: “Giai Hòa”.






      quay đầu lại nhìn , cửa phòng vẫn chưa đóng, những người chúc rượu phía trong chỉ như bức phông nền huyên náo, mà lại đứng trước phông nền ấy nhìn , vì vừa uống chút rượu nên đôi mắt đen láy của như được phủ tầng ánh sáng, cứ nhìn như thế.






      Chỉ khoảnh khắc này thôi, cuối cùng hiểu vì sao mình lại .






      Vì đôi mắt của luôn chăm chú như vậy, chỉ cần nhìn bạn trong đôi mắt ấy có bất cứ hình bóng nào khác.






      hả?”, Ngô Chí Luân ngạc nhiên nhìn .






      Dịch Văn Trạch bước tới: “Cậu vào ăn tiếp , tôi đưa Giai Hòa về đây”. Sau đó, kéo tay rất tự nhiên. Giai Hòa bỗng sực nhớ Thiên Sở vẫn ở trong nhà vệ sinh, nếu lúc này ta bước ra, đụng mặt nhau rất khó xử, nên ngẩng đầu nhìn : “Mau thôi”.






      Dịch Văn Trạch chưa gì, Ngô Chí Luân nhếch miệng, khẽ : “Cậu biết ‘Gia đình thịnh vượng vạn thành’ vừa ?”. Giai Hòa chỉ thấy tai mình ong ong, thực chỉ muốn kéo ta ra sau cánh cửa kia, diệt khẩu xóa dấu vết luôn.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cũng may Dịch Văn Trạch lại có vẻ hứng thú lắm, chỉ mỉm cười, chụp mũ lên đầu ta: “Uống ít thôi”.






      Ngô Chí Luân cười, đẩy cái, cúi đầu nhìn Giai Hòa: “A Trạch tốt nghiệp khoa Kiến trúc, nhưng cũng có đầu óc kinh doanh lắm, yên tâm , cậu ấy tuyệt đối để em phải lo kiếm tiền nuôi gia đình đâu”. xong, Ngô Chí Luân kéo lệch chiếc mũ đầu, phóng khoáng vòng qua Dịch Văn Trạch vào trong phòng.






      Mãi đến lúc lên xe, Dịch Văn Trạch vẫn hỏi về những gì Ngô Chí Luân .






      Giai Hòa lại có chút mất tập trung, đầu óc chỉ nghĩ đến những lời của Thiên Sở, lúc trong nhà vệ sinh, phản bác để tự vệ, đương nhiên phải tự đưa ra cả đống lí do chứng tỏ mình vĩ đại chứ. Nhưng câu đó cứ lởn vởn trong đầu , chung quy lại cũng vẫn có thắc mắc và khó hiểu, lưỡng lự và bất an.






      Đột nhiên buồn rầu phát mình luôn chuẩn bị tâm lí sẵn sàng bị đá.






      Phía trước biết xảy ra chuyện gì lại tắc đường, có người cầm lái liên tục xuống xe xem xét tình hình, có người bấm còi ầm ĩ thúc giục, Giai Hòa thấy ồn quá liền mở nhạc to lên, nhưng vẫn át được tiếng ồn bên ngoài. Cứ như vậy lát sau, Dịch Văn Trạch hỏi : “Có tâm gì à?”.






      Được thôi, phải thẳng thắn, có nghi hoặc gì phải hỏi. Trong lòng hơi phân vân, cuối cùng cũng cất tiếng: “Em nghĩ, vì sao lại thích em?”.






      Có lẽ trong ngóc ngách nào đó của thành phố này cũng có người hỏi câu y hệt thế, tần suất có lẽ chỉ thua câu “Em ” và “Mình chia tay ”. Hầu hết mọi người vì muốn kiểm chứng xem người kia rốt cuộc mình nhiều thế nào, nên thường hỏi: “ thấy em có điểm nào tốt?”, “Vì sao lại em?”. Nhưng thực muốn biết, vì sao người được rất nhiều ưu tú săn đón suốt mười mấy năm nay như Dịch Văn Trạch lại có thể thích mình.






      Giới nghệ sĩ quá phù hoa.






      Giai Hòa tưởng nghiêm túc suy nghĩ lát, ngờ chỉ cười, nhìn , rất chậm: “Xét theo tiêu chuẩn thông thường em có gia đình rất hòa thuận, công việc tồi, có thể tự mình mua nhà tậu xe”.






      Giai Hòa trợn mắt há mồm, chỉ hận là thể đạp cửa xe mà lăn xuống đường, cái nhà hàng đáng chết ấy, chẳng lẽ cách lại kém như vậy…






      Nếu thế chẳng phải mọi người trong phòng đều nghe thấy hết sao?






      Nhưng may là nhanh chóng bổ sung thêm câu: “Ngộ nhỡ sau này đầu tư phá sản, cũng có khi phải nhờ em kiếm tiền nuôi gia đình ấy chứ”.






      ồn ào ngoài kia và im lặng trong xe giống như hai cực đối lập - lửa và băng, người lúc nóng lúc lạnh, dám nhìn nữa, chỉ cảm thấy thể diện của mình bay sang tận Siberia rồi.






      “Là Thiên Sở gọi cho , cố ý cho nghe”.













      Thế nghĩa là chỉ có mình nghe thấy?






      thở phào, nhưng chẳng thấy lòng nhõm chút nào, mà càng thêm nặng trĩu.






      Hóa ra… quan hệ giữa hai người họ vẫn tốt như vậy.






      Đường phía trước thông, dòng xe lại tiếp tục di chuyển, có lẽ giờ phải lúc thích hợp để thêm về chuyện này.






      Ánh mắt lướt từ gương mặt xuống vô lăng, sau đó cụp mắt xuống, cuối cùng nhịn nổi, khẽ : “Hình như em ghen”.






      Yên tĩnh, rất yên tĩnh. gì.






      Dây an toàn hơi chặt làm hơi khó chịu, Giai Hòa đưa tay nới lỏng dây chút, sau đó ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm dòng xe chạy phía trước. Mình có thẳng thắn quá ? Đến ghen mà cũng ra… Mãi tới lúc rẽ sang con đường khác, Dịch Văn Trạch mới cầm điện thoại lên, ấn vài cái rồi đưa cho .






      đùa chứ? Cho mình kiểm tra sao?






      Giai Hòa sững sờ nhìn , ngờ lại phản ứng như vậy, dám cầm, Dịch Văn Trạch lúc này mới cười : “Xem ”.






      Nụ cười của rất ấm áp, phía ngoài xe vừa lúc lại có ánh đèn vụt qua, lóe lên tia sáng trắng giữa hai người.






      do dự lát mới cầm điện thoại cúi đầu xem, màn hình xanh nhạt hiển thị những cuộc gọi , danh sách rất dài, chỉ có hai chữ “Giai Hòa”.






      thích gọi điện thoại cá nhân, nếu có công việc chủ yếu là nghe điện thoại gọi đến”, nhìn chăm chú, “Thế này thoái mái hơn tí nào chưa?”.






      Sao mà thoải mái được chứ, Giai Hòa muốn khóc quá.






      rộng lượng thế này, chẳng phải mình càng có vẻ hẹp hòi ích kỉ sao…






      Sau đó, con người rất rộng lượng kia lại tiếp: “Công việc của với ấy mấy liên quan đến nhau, nếu em thực bận tâm chuyển cuộc gọi của ấy sang máy A Thanh”.






      Vậy hơi quá đáng… Mình cũng chẳng tuyệt tình đến thế với Cố Vũ.






      Nếu làm như vậy , chẳng phải mình hóa thành quan châu phóng hỏa(*) sao?






      (*) Câu này xuất từ điển tích: Triều Tống có ông quan châu (châu: đơn vị hành chính ngày xưa) tên là Điền Đăng, rất kị việc người khác gọi tên của mình. Vì “Đăng” (登) trong “Điền Đăng” đồng với “đăng” (灯) nghĩa là “đèn”, cho nên cho dân dùng từ đăng (đèn), mà phải dùng từ “hỏa” để thay thế. Nếu người nào vô ý mạo phạm, Điền Đăng vô cùng tức giận. Tới tết Nguyên Tiêu ngày 15/1, theo lệ có lễ thả đèn hoa đăng. Lúc quan phủ dán cáo thị, vì phải kị từ “đăng” (đèn) nên viết lên cáo thị rằng “Châu ta y lệnh phóng hỏa ba ngày”. ít người ở nơi khác khi đọc được cáo thị này đều kinh ngạc, sau khi hỏi nguyên do có câu trào phúng: “Chỉ cho quan châu phóng hỏa, cho bách tính thắp đèn”. Từ đó, câu “quan châu phóng hỏa” ám chỉ người có thể làm xằng làm bậy, còn người dưới luôn phải chịu áp bức.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      cần, thế tàn nhẫn quá”.






      “Đối với , em rất quan trọng”, .






      quan trọng “hơn”, cũng có nghĩa là có ý so sánh.






      Chỉ bốn chữ đơn giản vậy thôi, lập tức chào thua: “ cần mà, em…”. định em nhen như thế đâu, nhưng đến dũng khí để ra câu này cũng có, dành khịt khịt mũi, im lặng.






      Khách sạn xa lắm.






      Hai người cố ý bước vào cùng nhau, vì cũng muộn rồi nên chỉ có vài người qua lại. Giai Hòa ngồi xuống, lúc đưa chứng minh thư ra, Dịch Văn Trạch cũng ngồi xuống cạnh , lễ tân làm thủ tục cho liếc nhìn màn hình máy tính ở bên cạnh, : “ được ở phòng ngay cạnh phòng của Dịch Văn Trạch đấy, sướng nhé”. Ánh mắt ta lấp lánh đầy hưng phấn, Giai Hòa đành giả vờ ngạc nhiên, khẽ : “ à?”. kia gật đầu, sau đó nhanh chóng làm thủ tục, đưa chứng minh thư và thẻ phòng cho : “ đợi ấy đứng dậy rồi hẵng , thể nào cũng được cùng thang máy”.






      Nhiệt tình quá rồi đó… Giai Hòa ấp úng mấy câu cảm ơn.






      Phòng của hai người do A Thanh đặt, tất nhiên phải cạnh nhau rồi.






      “Tối nay còn mấy việc phải làm”. giúp xếp gọn hành lí.






      “Vừa hay”, Giai Hòa vội vàng lấy laptop ra khỏi túi, “Em cũng có việc phải làm, ai làm việc người nấy nhé”, sau đó lập tức lấy sạc nguồn và chuột ra, nhanh chóng cắm vào, tỏ ý mình dối.






      thấy Giai Hòa ấn nút bật máy mới : “ ngờ bạn mình lại là kẻ cuồng công việc”.






      Giai Hòa buồn bực nhìn : “Tại cả, tự nhiên lại đến Thiên Tân, em còn chưa biết với đạo diễn Lưu thế nào đây”.






      sao, để với ông ấy”.






      Giai Hòa á lên tiếng: “Thôi thôi, em cũng có trách nhiệm với công việc lắm, thể lấy ra làm lí do lười biếng mãi được”.






      “Ông ấy gửi kịch bản cho , là muốn gặp mặt suốt”. Dịch Văn Trạch giúp kéo rèm cửa sổ, “ gọi cho ông ấy bảo ông ấy đến đây là được mà”.






      Phải rồi…






      Giai Hòa lập tức tỏ vẻ sùng bái, thế buổi họp hôm thứ hai nhất định hoãn luôn.






      “Nhưng giao hẹn trước, được em là bạn của đâu đấy”.






      Thực ra, người trong giới với nhau cũng vấn đề gì, nhưng nghĩ kĩ đạo diễn Lưu còn hợp tác với mình mấy tháng nữa, khó xử lắm.






      Dịch Văn Trạch đành chịu thua: “Em định giấu toàn tập đấy à?”.






      Mắt long lanh: “Đợi khi nào tập của em được trả vạn tệ, lúc ấy em cho công khai”.






      lắc đầu cười: “Bộ phim tới để A Luân kí hợp đồng với em”, từ cửa sổ lại, lướt nhìn màn hình máy tính của Giai Hòa, khẽ mỉm cười: “Mua cho thân phận công khai”. Giai Hòa nhìn theo ánh mắt , mặt lập tức nóng bừng, nhanh tay gập máy lại, đẩy về phía trước: “Thôi thôi, để em tự cố gắng. về phòng , muộn lắm rồi”.






      bước đến bên cửa, nhưng bỗng dừng lại, im lặng nhìn lát, sau đó khom người, hôn nụ hôn chúc ngủ ngon.






      Cái chạm môi rất khẽ, vì Dịch Văn Trạch uống rượu nên môi có chút nóng bỏng, lại mang hơi rượu nồng nàn.






      ràng rất ghét người say rượu, nhưng vì người đó là , nên Giai Hòa chỉ thấy thơm. Tim đập mạnh, thình thịch ngừng, nhắm mắt, rất tự nhiên đáp lại nụ hôn của . Tình thứ kì lạ, khi mới người ta có cảm giác kích động và ham muốn vô tận, ngừng xích lại gần nhau, ngừng khám phá, chỉ muốn gần thêm chút nữa, còn có thể gần thêm chút nữa , rốt cuộc phải gần đến mức nào mới có thể thỏa mãn… Điều hòa phát ra tiếng kêu ro ro, còn được ôm trọn trong vòng tay, lưng dựa vào tường, mãi đến khi buông ra, khẽ : “Ngủ sớm nhé”.






      Ánh mắt có chút mê loạn, cứ nhìn mãi, rồi thấp giọng hỏi: “ vẫn chưa vì sao lại thích em?”.






      Thôi được, công nhận là mình nhớ dai… thực rất tò mò, cũng thấy rất bất an. dám để lộ mặt, dám công khai tình của hai người với những người xung quanh, vì sợ chỉ nhất thời rung động, giai đoạn nhất thời qua dần biến mất, phải kiểu người thích hợp với tình chớp nhoáng, nhưng vì người đó là , nên mới si mê lao vào.






      Nhưng tin mình có thể giữ được người như .






      Đôi mắt gần trong gang tấc dần trở nên dịu dàng, : “Thực ra, biết ngọt đâu”.






      nghi hoặc nhìn .






      cụng đầu vào trán : “Thế nên đừng lần hỏi hết mọi chuyện như vậy, phải để lại cho chút gì chứ”.






      vẫn mê loạn, thậm chí bắt đầu mơ màng.






      “Những lời này, để đến khi nào cầu hôn nhé”.






      Giọng rất , nhưng rất ràng.






      Lần đầu tiên trong đời có người với hai chữ “cầu hôn”, mà lại là người trước nay Giai Hòa rất thích, người vốn chẳng có liên hệ gì với … Chỉ vài câu đối thoại đơn giản khiến mất hết khả năng suy nghĩ.






      Mãi đến lúc “cạch” tiếng, cửa phòng hoàn toàn đóng lại, Giai Hòa vẫn đứng dựa vào tường, đến thở cũng dám.
      Đại Đại thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bạn ơi, bạn kiếm cách thu gọn dòng lại chứ post kiểu này nhìn mỏi mắt quá @@
      phuongthao2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :