1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mày xem kìa, ở bên nhau đến hai tuần lẻ ba ngày rồi mà mày vẫn chưa chủ động hôn ấy lần nào. nhìn đường viền môi đẹp đẽ của , tự động viên mình, hồi cấp ba vì quá sùng bái , quyết lấy làm hình mẫu chọn bạn trai nên mới để vuột mất cơ hội sớm; đến lúc lên đại học, hạ thấp tiêu chuẩn nhưng khắp phòng vẫn dán đầy poster của , lại xảy ra chuyện với Cố Vũ, nên giờ… chính là lúc đòi cả gốc lẫn lãi về rồi đây.






      ngừng tẩy não cho mình, bạn chính thức cơ mà, sợ gì chứ?






      Cuối cùng, bắt đầu động đậy. Vì bị ôm gọn trong lòng nên chỉ có thể trườn dần lên , thấy Dịch Văn Trạch có phản ứng gì, lại càng hài lòng trườn lên thêm chút nữa, đường nét gương mặt kia quá đẹp, lại ở trong căn phòng tối thế này, giống như những bộ phim đen trắng thời xưa. Chính là cảm giác này, lúc mới nổi, xuất tivi, ngay ngắn gọn gàng, nụ cười lịch , ràng là rất điềm đạm, rất đúng mực, nhưng lại lập tức hớp hồn .






      Giai Hòa thất thần nhìn lát, rồi lấy hết dũng khí, rất nhanh, chạm vào khóe miệng .






      Sau đó, nín thở, mãn nguyện trườn về vị trí cũ.






      Cánh tay đặt eo hình như siết chặt hơn chút, vẫn trong cơn phấn chấn, để ý nên động đậy mấy cái.






      “Đừng cử động”, phía đầu vang lên giọng rất khẽ, rất , như còn ngái ngủ.






      Giai Hòa sững sờ, ngớ ra.






      Rất lâu sau mới giả bộ vừa tỉnh giấc, hé mắt nhìn : “ tỉnh rồi à?”.






      “Tỉnh lúc rồi”, nhìn cười, “Muốn tiếp tục ?”.






      Giai Hòa hoàn toàn mất hết ý thức…






      siết chặt thêm chút nữa, hai người càng gần nhau hơn.






      Nhanh quá phải… được, nhanh quá rồi.






      Giai Hòa nhắm mắt, rồi lại mở ra: “Cái đó…”.






      Khoảng cách quá gần, từng hơi thở của đều phả lên mặt , rất nóng, từ mặt xuống đến lòng bàn tay, rồi toàn thân… Giai Hòa cảm giác chỗ tay đặt lên eo mình vô cùng nóng bỏng.






      sao bây giờ? sao bây giờ? Ai cho biết nên sao bây giờ?






      “Còn muốn ngủ tiếp ?”. cúi đầu xuống, khoảng cách rất gần, gần như chạm vào đầu mũi .






      Câu này tế nhị quá… nhưng may là, cuối cùng cũng có chữ “ngủ” làm trọng điểm, Giai Hòa cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, cố gắng nhắm vào trọng tâm: “ vẫn buồn ngủ à?”.






      tỉnh rồi”, trả lời rất súc tích.






      “Thế… ngủ nữa à?”, cẩn thận thăm dò.






      Dường như chẳng có ý gì khác: “Tối nay em muốn làm gì?”.






      Vấn đề lại quay lại rồi.






      Trong đầu toàn những từ ngữ trong sáng nhảy múa, sao nghĩ kiểu gì cũng vẫn thấy ám muội thế này? phải là ngủ lại là làm…






      May thay, điện thoại đột nhiên cất tiếng hát vui vẻ, tiếng chuông đặt riêng cho mẹ cứu mạng. động đậy cánh tay, định ngồi dậy lấy điện thoại nhưng Dịch Văn Trạch nhanh tay với điện thoại ở bàn trà, đưa cho , dẹp tan ý định tẩu toát của . Giai Hòa đành cười gượng gạo, : “Mẹ em”, rồi lập tức nhấn nút nghe, “A lô”.






      ở đâu đấy? Bao giờ về?”.






      Giai Hòa thuận miệng đáp: “Hôm nay con về đâu”, trả lời xong mới thấy đúng, lại lập tức : “ phải, hôm nay con về muộn chút xíu”.






      “Sao báo trước tiếng hả, mẹ nấu cơm cả rồi”, mẹ trách móc, “Đạo diễn lần này bị sao thế, ngày thường làm gì, đằng này ngày nghỉ cũng bắt con phải họp”.






      Giai Hòa chột dạ vâng tiếng: “Tại con mà, con đến muộn hai ngày”.






      với đạo diễn ấy, bảo hôm nay nhà có việc”, giọng mẹ đột nhiên lại, “Cố Vũ đến đấy”.






      Tim Giai Hòa bỗng đập mạnh: “ ta đến làm gì?”.






      Mẹ có vẻ rất hưng phấn: “ là đến thăm bố mẹ, con xem cậu ấy tốt như thế, lúc trước con bỏ cậu ấy, vậy mà cậu ấy thù hận gì con, xem chừng vẫn còn nhớ thương con lắm đấy, mẹ đích thân giữ cậu ấy lại ăn tối, mẹ kéo dài thời gian cho, con mau về nhé!”.






      Giai Hòa á khẩu được gì, là báo ứng của việc dối đây mà.






      Trước kia khi chia tay Cố Vũ, Giai Hòa sợ mẹ đau lòng nên chỉ là vấn đề ở mình, đại loại như tự nhiên cảm thấy tình cảm nhạt dần. Mẹ Giai Hòa mắng cả mấy tháng liền, khi ấy còn nghĩ mình sáng suốt, chứ nếu để mẹ biết con vàng của mẹ bị đá chắc chắn mẹ đau lòng suốt mấy tháng liền. Nhưng giờ mới thấy, quả nhiên là thể dối được mãi.






      Nhưng vấn đề then chốt là ở khoảng cách gần thế này, Dịch Văn Trạch chắc chắn nghe thấy rất những gì mẹ .






      Yên tĩnh, rất yên tĩnh.






      vẫn ở rất gần, gần đến mức Giai Hòa chẳng dám gì thêm.






      Mẹ Giai Hòa ở đầu dây bên kia lại gọi, lúc này mới khổ sở mở miệng: “Chuyện về nhà…”, mới được ba tiếng, còn ba tiếng “để tính sau” chưa kịp , bất ngờ bị bịt miệng, Dịch Văn Trạch giữ lấy eo Giai Hòa, trở mình đè lên người , khẽ chạm môi , rồi từ từ cọ sát, động tác vội vã, nhưng rất chăm chú…






      Đầu dâu bên kia, mẹ “A lô” hai tiếng, rồi kêu sao tự nhiên lại mất tín hiệu.






      Đầu dây bên này, Giai Hòa hoàn toàn phát ra tiếng động nào, căn phòng quá tối, gần như chẳng nhìn thấy gì, chỉ có cảm giác hai người như chìm sâu vào ghế sofa, từ trái tim đến cơ thể của đều hoàn toàn bị giam hãm, làm sao còn có cơ hội lên tiếng. biết điện thoại ngắt từ lúc nào, mãi đến khi màn hình tắt sáng, ánh sáng cuối cùng cũng tắt hẳn.






      thở gấp gáp, đầu óc quay cuồng với ý nghĩ biết phải giải thích thế nào đây, biết có giận , mãi đến khi bàn tay nóng bỏng của lướt qua eo, mới có chút tỉnh táo, vội vàng đẩy ra, thở hổn hển: “Cái đó, chuyện Cố Vũ, cho em giải thích chút”.






      Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn , ở góc độ này, ánh mắt này, trời ơi, sắp xỉu đến nơi rồi.






      Đây chẳng phải phim trường, cũng phải phim thần tượng, thần tượng ơi chuyên nghiệp đến thế làm gì…






      “Trước đây em với mẹ”, Giai Hòa thở hổn hển, nhưng vẫn thấy não mình thiếu dưỡng khí, “Em sợ mẹ buồn, con bảo bối của mẹ lớn thế này rồi mà còn bị người ta bắt nạt… nên em là em cần Cố Vũ nữa, mẹ em luôn nghĩ em có lỗi với ta”.
      Đại Đại thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      chẳng còn mặt mũi gì nữa, bị đá lại còn làm ra vẻ…






      Dịch Văn Trạch cười: “Đó phải là sao?”.






      Giai Hòa nghẹn họng, nghiêm túc suy nghĩ lát rồi thỏ thẻ: “Thực ra, đúng là em chia tay trước”.






      Nhưng tính chất hoàn toàn khác nhau mà!






      “Thế nên”, cười đầy ý, “Việc này với việc chúng ta làm, có liên quan gì với nhau ?”.






      Im lặng, xấu hổ im lặng.






      Cho dù em phải, tìm cớ đánh trống lảng, nhưng thần tượng à, cũng đừng thẳng thừng vạch trần ra như thế chứ, được






      Sofa lún xuống thêm chút nữa, Giai Hòa bất giác nhắm mắt, nhưng lại phát ngồi dậy. Tim đập mạnh, lập tức ôm chăn bò dậy: “ đâu đấy?”.






      Chắc phải giận chứ? Chuyện này thực cũng hơi quá đáng, cái tên Cố Vũ ăn nó rửng mỡ, đến nhà mình làm gì cơ chứ? Làm thần tượng hiểu nhầm mình rồi…






      “Chẳng phải em ngủ nữa sao?”, nhìn đồng hồ.






      Giai Hòa im lặng, hình như đúng là mình thế .






      Dịch Văn Trạch quay đầu, nhìn : “ lẽ em muốn tiếp tục?”.













      “Tất nhiên là ”, Giai Hòa buột miệng phủ nhận, xong mới thấy hối hận, sợ nghĩ rằng mình nghe thấy tên Cố Vũ nên mới muốn, liền vội vàng giải thích: “Thực ra, cũng phải là muốn…”.






      Dịch Văn Trạch nhìn , tỏ ý bảo tiếp.






      Giai Hòa muốn khóc quá , thế nào cũng được, bảo phải tiếp tục thế nào đây?






      Cuối cùng, vẫn là buông tha cho trước, cười: “Đói chưa?”.






      Giai Hòa như được ân xá, liên tục gật đầu: “Đói lắm, đói chết được”.






      đứng dậy, đưa áo khoác cho : “Chị Mạch ở Thiên Tân, hôm nay mình lái xe qua đó”.






      “Sao vội thế?”. Giai Hòa kinh ngạc nhìn , mới đến Bắc Kinh mà Thiên Tân sao?






      Dịch Văn Trạch đứng dậy, đến trước tủ quần áo, lấy ra chiếc áo casual: “Tự nhiên thèm đồ ăn vặt Thiên Tân”.






      “Thực ra, ở Bắc Kinh cũng có bán đồ ăn vặt Thiên Tân mà…”.






      Giai Hòa được nửa câu, đột nhiên nảy ra ý nghĩ trong sáng, lẽ nào là thần tượng cố ý đưa mình ? liếc nhìn Dịch Văn Trạch, thấy rất tự nhiên cởi áo vest ra, lập tức nhắm tịt hai mắt lại, nhào từ sofa xuống: “Em uống nước”. xong đợi phản ứng, dép vào, vội vàng lao ra khỏi phòng.






      Mãi đến lúc vào phòng trà nước rồi, tim vẫn đập thình thịch.






      Trong bóng tối, ánh đèn cây nước vẫn nhấp nháy, Giai Hòa mò mẫm hồi lâu mới tìm ra công tắc bật điện lên.






      Phía ngoài hành lang, hình như có tiếng người chuyện, giọng rất cao, bình luận những diễn viên casting hôm nay và chuyện bộ phim sắp tới. Giai Hòa cầm chiếc cốc thủy tinh lên, mới phát ra sai lầm vô cùng nghiêm trọng của bản thân, ấy chỉ thay áo khoác thôi… mình chạy cái gì chứ? Chạy cái gì chứ, hả hả hả hả hả?






      Lòng rối loạn vô cùng, hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi mà cứ như thiếu nữ mới ấy.






      Thế có mất mặt chứ? Có mất mặt chứ? Có mất mặt cơ chứ…






      Dịch Văn Trạch thay đồ rất nhanh, lúc hai người xuống tầng thấy Ngô Chí Luân đứng ghé vào bệ cửa sổ gọi điện thoại, vừa nhìn thấy hai người ra, ta gọi Dịch Văn Trạch: “ đâu đấy? ăn cho tôi với”.






      Dịch Văn Trạch ngẩng đầu nhìn ta: “ Thiên Tân”.






      Ngô Chí Luân suýt chút nữa đánh rơi điện thoại: “ phải sáng mai mới sao? Năm 2011 rồi mà hai người vẫn chơi trò bỏ trốn à?”.






      Dịch Văn Trạch ra hiệu im mồm, rồi mở cửa, lên xe trước.






      Giai Hòa cũng lên theo, định đóng cửa xe lại Ngô Chí Luân gọi: “Đợi tôi mười phút”.






      Giai Hòa còn do dự Dịch Văn Trạch ra hiệu cho đóng cửa, sau đó dứt khoát khởi động xe rồi nghênh ngang lái .






      mùa cây dương buông tua trắng phất phơ theo từng làn gió, Giai Hòa vừa mở cửa xe lúc mà tua trắng bám đầy tóc. chán nản đóng cửa sổ lại, bần thần lấy điện thoại ra định gọi điện cho mẹ, nhưng lại nghĩ mình chẳng biết kế hoạch như thế nào, đành nhìn Dịch Văn Trạch: “Mình… khoảng khi nào quay về?”.






      “Em muốn khi nào?”.






      có kế hoạch gì à?”, Giai Hòa ngớ người nhìn .






      “Chỉ có chút việc thôi, khoảng nửa ngày là xong, thời gian còn lại chưa có kế hoạch gì”.






      có việc gì ở Bắc Kinh sao?”, Giai Hòa tiếp tục hỏi.






      Hôm nay thứ bảy, mai là chủ nhật, thứ hai mình phải tiếp tục cuộc họp…






      “Hôm nay giải quyết ổn rồi, có thể nghỉ ngơi hai ngày”.






      Giai Hòa khóc ròng.






      Đúng là giống hệt như bỏ trốn, chẳng mang theo gì, cũng chẳng có kế hoạch gì.






      Mà cũng phải, vừa có thể nghỉ ngơi hai ngày, ràng là có kế hoạch, có tính toán trước.






      lúc lâu sau, vẫn từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Thế đến Thiên Tân gặp chị Mạch là có việc à?”.






      Dù thế nào cũng phải báo lịch trình cho mẹ, mẹ đợi mãi mới có kì con về Bắc Kinh công tác, thế mà mình lại chơi trò biến mất, chẳng được câu giải thích nào, mấy nữa về thể nào cũng bị mẹ xé xác. Hơn nữa… mẹ mình lúc nào cũng ủng hộ Cố Vũ như thế, mình lại có ở Bắc Kinh, chừng mẹ gây ra chuyện gì.






      “Quảng bá cho phim của ”.






      Giai Hòa à tiếng: “Thế em làm gì?”.






      Dịch Văn Trạch tay đặt vô lăng, tay nhặt nhưng sợi tua xíu của cây dương tóc : “Đợt tới bận lắm, nên khi nào có thể ở bên nhau là tranh thủ đưa em theo”.






      Vì Dịch Văn Trạch đội mũ lưỡi trai, nửa bên mặt bị hắt bóng nhàn nhạt, càng làm cho đôi mắt thêm sâu thăm thẳm.






      Giai Hòa vốn định mình mang theo đồ để thay, nhưng khi nhìn cười với mình, nhìn đợi phản ứng của mình, nhìn hài lòng khi biết mình từ chối rồi lại quay đầu lái xe tiếp, cả quá trình đó diễn ra trôi chảy quá, trôi chảy đến mức chẳng thể thốt nên lời.






      Áp lực, áp lực lớn quá. hùng còn chẳng qua nổi ải mĩ nhân, huống chi biên kịch bé như mình.






      Bây giờ thế, những ngày tháng sau này sống sao đây, sống sao đây…






      Mãi đến khi ra khỏi đường vành đai ba, mới cam chịu số phận, lấy điện thoại ra, quyết định báo với mẹ là mình phải công tác xa, sau đó tìm lí do xin đạo diễn Lưu cho nghỉ, lúc suy nghĩ lí do xin nghỉ phát con đường này rất quen, nhìn thế nào cũng thấy giống đường về nhà mình, quan sát kĩ lúc, Giai Hòa mới khẽ hỏi: “ phải mình Thiên Tân à?”.






      Dịch Văn Trạch rất bình tĩnh ừm tiếng: “Về nhà em lấy ít quần áo để mang ”.






      Về… nhà… em?






      Giai Hòa giật mình: “ cần đâu, em có mang thẻ tín dụng đây rồi, cùng lắm đến Thiên Tân mua, em khó tính thế đâu, dễ tính lắm, dễ tính lắm”.






      cười: “ sao, đằng nào cũng thuận đường”.






      Giai Hòa cầm điện thoại, trước mắt nổ đầy đom đóm.






      nơi ở đông nam, nơi ở tây bắc, thuận đường sao? Thuận đường sao…
      Đại Đại thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10






      Xe về hướng bắc, Giai Hòa tiện tay bật radio lên, đúng lúc có người chọn bài hát về hướng bắc của Châu Đổng, là… mừng quá .






      Đến cổng khu nhà, bác bảo vệ giơ tay ngăn lại rồi đến bên cạnh xe. Dịch Văn Trạch định hạ cửa xe xuống chuyện bị Giai Hòa kéo tay lại: “Để em ”. Thời đại toàn dân dùng weibo, gương mặt của thần tượng tốt hơn hết vẫn nên giấu cho an toàn.






      xong, đợi Dịch Văn Trạch phản ứng xuống xe, chào hỏi bác bảo vệ.






      “Giai Hòa à”, bác bảo vệ cười, “Hôm nay nhà cháu có hai xe gửi rồi đấy, giờ lại thêm xe nữa à?”.






      Giai Hòa cười trừ: “Hôm nay sinh nhật cháu…”.






      “Hóa ra thế”, bác bảo vệ ồ tiếng, vỗ trán: “Chờ bác chút, trong phòng bác có bánh bà xã, người ta mang từ Quảng Châu đến đấy nhé”.






      Giai Hòa im lặng, đợi bác bảo vệ tốt bụng vào lấy bánh bà xã ra, trong lúc đó liếc nhìn vào cửa xe hai lần, sau khi chắc chắn là nhìn thấy mặt Dịch Văn Trạch, mới khẽ thở phào.






      Đến lúc lên xe, Dịch Văn Trạch nhìn thứ trong lòng : “Bác ấy cho em cái gì đấy?”.






      “Bánh bà xã”, Giai Hòa thà báo cáo, “ thích ăn ?”.






      Ánh mắt Dịch Văn Trạch lướt từ mặt Giai Hòa xuống đống bánh bà xã trong lòng , “Cũng bình thường, nếu em thích sau này đưa em về Hồng Kông ăn”.






      Giai Hòa ừm tiếng, chỉ thấy chữ “về” mà quá huyền diệu.






      “Tiếp theo thế nào?”.






      Lúc này Giai Hòa mới thôi thất thần, chỉ sang bên trái, : “ theo con đường bên trái, đến cuối đường rẽ phải, nhà thứ ba”, xong, đột nhiên nhận ra vấn đề cực lớn: “Sao biết địa chỉ nhà em?”.






      Kiều Kiều có buôn chuyện như nào chăng nữa, cũng cần cụ thể đến thế chứ…






      có hỏi qua Kiều Kiều”, Dịch Văn Trạch đáp, “ quen đường Bắc Kinh lắm nên sợ đến lúc cần lại tìm ra đường”.






      Giai Hòa ờ tiếng, tim đập loạn lên, cảm thấy mình sắp say đến nơi rồi.






      bẻ vô lăng, chiếc xe men theo con đường bên tay trái cứ thế thẳng, đèn đường trong khu này nhiều nên chỉ có thể nhìn được cảnh vật trong khoảng cách gần, lái qua hai, ba nhà phía trước có xe đến. Vì đường rất , Dịch Văn Trạch tạt xe vào sát lề để nhường đường, xe kia qua, Giai Hòa mới nhìn thấy người ngồi bên trong là Cố Vũ.






      Có lẽ ta cũng nhìn thấy Giai Hòa, nên nhanh chóng dừng xe.






      Tim Giai Hòa đập mạnh, định gì đó xe cũng dừng.






      “Em có thể xuống lát, vài câu với ta ?”, Giai Hòa lúng túng hỏi.






      Dịch Văn Trạch cười: “Cần xuống cùng ?”.






      “Ờ…”, Giai Hòa do dự.






      Thực ra muốn xuống để ràng với Cố Vũ, tránh sau này lại xảy ra hiểu lầm.






      “Muốn nghe suy nghĩ của ?”.






      ”, Giai Hòa vểnh tai nghe.






      “Em ở trong này đợi , phút thôi”.






      đưa tay tháo dây an toàn, nhìn Giai Hòa cái như hỏi ý kiến của . Giai Hòa bị ánh nhìn của làm cho hốt hoảng, đầu óc lập tức trống rỗng, nhìn ánh mắt của , do dự gật đầu.






      Mãi đến lúc cửa xe đóng lại “rầm” tiếng, Giai Hòa mới nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.






      Trước đây khi chia tay, từng thề rằng sau này mình tìm được người tốt hơn Cố Vũ, thậm chí rất nhiều lần tưởng tượng ra cảnh mình cùng bạn trai mới ngẩng cao đầu trước mặt Cố Vũ, cho ta tức hộc máu luôn. Tất nhiên đó chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng bây giờ, ngay trước cửa nhà , tưởng tượng ấy thành cách kì diệu, có điều hình như cuộc trùng phùng được tính toán trước lại biến thành cuộc đọ sức chọi






      Giai Hòa, bình tĩnh, bình tĩnh…






      lấy lại bình tĩnh, vài giây sau mới vội vàng xoay người, nhoài ra chỗ giữa hai hàng ghế, cố gắng nhìn tình hình phía sau xe. Từ góc độ này có thể nhìn thấy bóng lưng Dịch Văn Trạch, rất nhanh đến cạnh xe Cố Vũ, cúi người gì đó với người bên trong. Trời tối quá, Giai Hòa nhìn nét mặt , chỉ thấy hối hận, sợ Cố Vũ gì đó khiến hiểu nhầm rồi tức giận.






      May thay, chỉ câu rồi đứng thẳng người, tiện tay vỗ vỗ vào nóc xe.






      Tim Giai Hòa muốn vọt ra khỏi lồng ngực, mắt nhìn chằm chằm chớp, chờ đợi. Trong thoáng chốc, trong đầu ra vô số cảnh tượng, nếu Cố Vũ xuống xe, mình nhất định lao xuống, đứng chắn trước mặt thần tượng mà cho ràng. gì mới được nhỉ?






      Đây cũng là vấn đề… nhưng phải vấn đề lớn nhất, cứ lao xuống rồi tính tiếp.






      Dù sao mình cũng quan tâm tới điều gì nữa, mình nhất định thể chỉ ngồi đợi thế này được.






      Ý nghĩ ấy vừa vụt qua đầu đột nhiên chiếc xe kia chuyển động, sau đó… mất?






      Dịch Văn Trạch hai tay đút túi, rất bình thản bước lại, lên xe, lái . Hành động và sắc mặt của hệt như chỉ vừa xuống đổ xăng, hề có chút bất thường nào, Giai Hòa cảm thấy đôi mắt giấu dưới mũ lưỡi trai kia càng có vẻ chân thực.






      ta gì với ?”, thấp thỏm hỏi.






      gì”, chú tâm lái xe.
      Đại Đại thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Xong rồi, chắc chắn ta điều gì đó nên rồi.






      Giai Hòa căng thẳng nhìn : “ ta cũng đừng tin, đấy, em với ta cắt đứt từ lâu lắm rồi”.






      Dịch Văn Trạch nhìn , nét mặt bình thản.






      mà”, chỉ thấy ruột gan rối bời, muốn giải thích rất nhiều, nhưng lại biết rốt cuộc Cố Vũ những gì, càng chẳng biết phải giải thích ra sao… Thấy Dịch Văn Trạch gì, càng lo lắng: “Tuy chúng ta mới bắt đầu lâu, nhưng em ghét nhất là loại người thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ, biết đấy, vấn đề đạo đức rất quan trọng…”.






      Xe đột nhiên dừng lại, Giai Hòa càng cuống, lo lắng nhìn .






      mỉm cười: “Đến rồi”.






      Ớ?






      Giai Hòa lúc này mới nghiêng đầu nhìn, đúng là đến nhà rồi.






      vẫn chưa hoàn hồn, lại quay đầu nhìn Dịch Văn Trạch: “ còn giận đấy à?”.






      Dịch Văn Trạch cuối cùng nhịn được, bật cười: “ ta câu nào”.






      câu nào mà luôn à?”, vẫn dám tin.






      Nếu vừa rồi nhìn nhầm, Dịch Văn Trạch chỉ cúi đầu câu rồi chiếc xe đó chạy luôn.






      nhìn Dịch Văn Trạch gật đầu, trong đầu lập tức nhảy ra hai chữ đỏ chót: Seckill(*).






      (*) Nguyên văn tiếng Hán là 秒杀 (miểu sát), nghĩa là giết trong chớp mắt. Thuật ngữ này vốn bắt nguồn từ game online, là phương thức chiến đấu vô cùng lợi hại, tiêu diệt đối thủ chỉ trong thời gian rất ngắn.






      Dịch Văn Trạch lắc đầu cười: “ thôi”. xong, liền mở cửa xe và bước xuống.






      Giai Hòa ngồi ngẩn người xe đúng ba giây mới vội vàng lao xuống, vòng qua đầu xe tới đứng trước mặt : “Để em tự lên”. Nếu xuất trước cửa nhà bây giờ 120% là bệnh tim của mẹ tái phát…






      Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn : “Sao thế?”.






      Bóng đèn đường cũ kĩ hắt ra những tia sáng nhàn nhạt như ánh trăng.






      Ánh đèn nhè bao trọn lấy gương mặt , đôi mắt nhìn chăm chăm như có điều gì muốn , lại như còn do dự gì đó. Bốn bề yên tĩnh vô cùng, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nhà ai đó ở tầng nấu cơm, chuyện giá rau quả tăng cao, khắp nơi đều tràn ngập khí chân của cuộc sống, chỉ có người đứng trước mặt đây, sao lại chút nào.






      Ngập ngừng hồi lâu, vẫn chỉ lặp lại câu ấy: “Để em tự lên”.






      Giọng trầm xuống: “Rốt cuộc là sao thế?”.






      “Mình mới bắt đầu”, cuối cùng cũng lấy tinh thần, ra hết những gì mình nghĩ, “Em nghĩ nên để mẹ gặp quá sớm… Lần này em tự lên lấy đồ vẫn hơn”.






      dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ được gặp mọi người sao?”.






      Giai Hòa vội giải thích: “ phải… vì em thấy nhanh quá, mà lại là người đặc biệt như vậy”.






      nhìn , tiếp tục nhìn , nhìn rất chăm chú.






      Cuối cùng Dịch Văn Trạch gật đầu đồng ý, ra hiệu lên nhà .






      Lúc này Giai Hòa mới thở phào, vừa quay lưng được hai bước lại cẩn thận quay lại nhìn : “ lên xe đợi em nhé?”. người bắt mắt thế này đứng ở đây, chừng lúc mình quay lại, mẹ mình biết nhưng cả xóm này đều biết cũng nên.






      Lần này Dịch Văn Trạch trầm ngâm, cuối cùng đành mở cửa ngồi vào xe.






      Nhìn qua tấm kính chắn gió, Dịch Văn Trạch thấy Giai Hòa nhìn ngó chiếc xe, có lẽ vẫn cảm thấy an tâm. Mãi đến lúc tắt hết đèn xe, trong xe còn chút ánh sáng nào, mới tạm an tâm bước vào cầu thang.






      Giai Hòa bước ba bậc , leo lên đến tầng năm thở hổn hển, vừa mở cửa bước vào thấy mẹ đứng đón, liên tục Cố Vũ mới xong, có nhìn thấy . Mẹ càng càng hưng phấn, lại còn đòi gọi điện bảo Cố Vũ quay lại, lúc này Giai Hòa mới cảm thấy việc có phần nghiêm trọng, lập tức mình gặp Cố Vũ ở dưới lầu, ta có việc nên rồi mẹ mới chịu, quay người vào bếp gọt hoa quả.






      Vali hành lí hôm qua mới kéo về, vì sợ Dịch Văn Trạch phải đợi lâu nên nhanh chóng kiểm tra qua đồ đạc rồi kéo vali ra phòng khách, mình phải công tác Thiên Tân mấy ngày nữa mới về. Mẹ nghe thấy thế liền thò đầu ra : “Mẹ bảo này, Cố Vũ cả tuần nay nó ở Bắc Kinh đấy, con nán lại nhà được mấy ngày sao?”.






      Xem ra nếu giải thích ràng mẹ thực coi Cố Vũ là con rể tương lai rồi…






      Vì cuộc sống bình yên sau này, đành phải đứng dựa vào cửa bếp, rất cẩn thận với mẹ: “Mẹ, từ sau mẹ đừng nhắc đến Cố Vũ nữa, khi nãy con với ta rồi”.






      Mẹ dừng tay lát, gắng thuyết phục: “Nó tốt đấy, chín chắn hơn trước nhiều rồi”.






      Giai Hòa ngập ngừng nhìn mẹ: “Con có bạn trai rồi”.






      “Hả?”. Suýt chút nữa mẹ bóp nát mấy quả dâu tây, “Từ khi nào, sao con với mẹ?”.






      “Mới bắt đầu”, Giai Hòa nhìn đĩa hoa quả tội nghiệp, càng chắc chắn hơn rằng quyết định khi nãy của mình là đúng đắn, “Đợi khi nào ổn định con đưa về cho mẹ gặp”. Đến lúc đó mẹ đừng có làm ấy sợ chạy mất dép…






      “Làm nghề gì?”.






      “Diễn viên”.




      Mẹ lạnh lùng liếc nhìn cái, tỏ vẻ hiểu biết: “Giới nghệ sĩ rắc rối lắm, phải là lựa chọn tốt đâu con”.






      Giai Hòa toát mồ hôi hột: “Chẳng phải con cũng làm trong giới sao”.






      “Tóm lại là đáng tin”, mẹ múa con dao gọt hoa quả, thêm: “ phải con ngày ngày mê Dịch Văn Trạch nên giờ chỉ quan tâm tới bề ngoài đấy chứ? Con , phải tỉnh táo chút, con nghĩ con có thể cưới được người như Dịch Văn Trạch sao?”.






      Đại Đại thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giai Hòa lúng túng im lặng.






      Chỉ câu liên quan đến bạn trai mà đánh thức tiềm năng dạy dỗ con cái của mẹ rồi, nhìn mẹ múa dao bổ quả dưa hấu, tư thế như chuẩn bị sẵn bài diễn thuyết dài, liền xách vali, mở cửa chạy thẳng. Xuống đến tầng bốn vẫn nghe thấy tiếng mẹ: “Mẹ chưa hết cơ mà! Cố Vũ được đấy, làm tổng biên tập rồi…”.






      Giai Hòa im lặng gì, nhanh chóng chạy xuống tầng, mãi đến lúc đưa hành lí cho Dịch Văn Trạch xong, hai người lên xe mới thở phào, nhưng chưa kịp nửa lời có điện thoại gọi đến.






      “Mẹ em”, nhìn Dịch Văn Trạch, cười khổ, nhấc máy: “Con phải rồi, tuần sau con về chuyện tiếp nhé?”.






      Đầu dây bên kia cười bí hiểm: “Mẹ vừa nhìn thấy rồi, dáng người cao to, chưa mặt nhưng sao mẹ thấy giống thần tượng của con thế, xem ra tuổi tác cũng lớn lắm? Chắc là diễn viên trong đoàn phim con làm hả?”.






      Giai Hòa dở khóc dở cười, nhìn Dịch Văn Trạch, quả là rất giống…






      phải, hết pin rồi, hết pin rồi”. khẽ rồi nhanh chóng cúp máy.






      Lúc ngẩng đầu, xe ra khỏi khu nhà, Giai Hòa chột dạ nhìn Dịch Văn Trạch, ngẫm nghĩ hồi lâu cuối cùng mới nghĩ ra cách thoát khỏi tình thế này: “Khi nãy gì với Cố Vũ thế?”.






      Đúng lúc tới đèn đỏ, Dịch Văn Trạch cẩn thận dừng xe, nghiêng đầu, im lặng nhìn lúc: “Năm Giai Hòa mười lăm tuổi, tôi gặp ấy, nên cậu đến muộn rồi”.






      Câu này rất dễ hiểu, từng từ từng chữ đều ràng, nhưng sao khi nghe lại chẳng hiểu gì cả.






      Năm mười lăm tuổi, mình học năm nhất trường Trung học số 4 Bắc Kinh(*), suốt ngày học rồi lại học, đến cả học sinh ở trường khác cũng khó mà làm quen, huống hồ, trước đó, còn chẳng bao giờ rời Bắc Kinh nửa bước đương nhiên thể Hồng Kông, sao lại gặp được nhỉ?






      (*) Tên tiếng là: Beijing No.4 High School.






      Lẽ nào… Giai Hòa nhìn .






      Là lời thoại của bộ phim nào chăng? Ôi cảm động quá thôi, đúng là seckill.






      Lúc này vừa hay có điện thoại gọi đến, Giai Hòa nhìn đèn đỏ chuyển sang xanh, kéo kéo tay áo ra hiệu được rồi. Dịch Văn Trạch tay nắm vô lăng, đeo tai nghe, bắt đầu chuyện, nghe kiểu chuyện này chắc là Ngô Chí Luân, xem ra ta lái xe đuổi theo, trong lúc hai người chuyện thấy nhắc đến Thiên Sở.






      Hai từ đó lặng lẽ lọt vào tai , thực muốn nghe trộm, nhưng Dịch Văn Trạch lại tránh .






      Điện thoại vừa ngắt, Giai Hòa lập tức giả bộ rất hứng thú, tiếp tục chủ đề khi nãy: “Sao lại thế?”.






      “Đột nhiên nghĩ đến”, Dịch Văn Trạch hình như định giải thích, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Bộ phim đó của ấn định để Thiên Sở hát ca khúc chính, lần này đến Thiên Tân rất có thể em gặp ấy”. Giai Hòa ngờ đến chuyện này, ấp úng lúc mới cười : “Giờ ấy nổi, hai người hợp tác coi như song kiếm hợp bích, hiệu quả quảng bá chắc rất tốt”.






      Mà đâu chỉ rất tốt, hai người mới li hôn giờ lại hợp tác với nhau, dự là sắp có bão lốc tin đồn ấy chứ.






      Nghĩ đến việc gặp Thiên Sở, đột nhiên Giai Hòa lại thấy hơi khó chịu.






      việc xảy ra tại Hoành Điếm hai, ba tháng trước, Giai Hòa vẫn nhớ như in, lúc đó mình còn chắc như đinh đóng cột là hai người có quan hệ gì, bây giờ… sợ gặp ta, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác như mình dối. Khi ấy Thiên Sở nghĩ gì, cũng phần nào đoán được, tình cũ chưa nguôi? Nối lại tình xưa?






      liếc Dịch Văn Trạch cái, rốt cuộc có nên hỏi hay , hỏi như thế nào mới được đây?






      Dịch Văn Trạch lại liên tục nghe điện thoại gọi đến, chẳng để chừa cho nửa giây chen vào, mãi đến khi ra tới đường cao tốc, mới rảnh chút: “Vào đường cao tốc rồi, em thắt dây an toàn vào”. Giai Hòa ừm tiếng, đưa tay ra sau kéo dây an toàn, lúc ấn nút dây phát ra tiếng “tạch”, mới lên tiếng: “Thiên Sở là người có lòng tự trọng rất lớn, nếu ấy gì với em, em cũng đừng quá bận tâm”.






      Giai Hòa gật đầu xong mới nghĩ ra lái xe nên nhìn thấy mình, lại vội vàng : “Vâng”.






      ấy kí đơn li hôn năm trước, việc này lên quan tới ai cả, chỉ vì tình cảm được như xưa nữa”, giải thích ngắn gọn, “Nếu em thấy báo chí viết gì cứ coi như đọc truyện là được, đừng nghĩ mọi chuyện đều là ”.






      Dịch Văn Trạch quá thẳng thắn, lại có chút ngượng ngùng: “Em hiểu, cũng là việc qua rồi em mọn bắt bẻ đâu”, ngừng lát, rồi ướm hỏi: “Em cảm thấy… hình như ấy muốn quay lại”.






      xong, Giai Hòa chỉ thấy nghẹn họng.






      Là người của nhau, hỏi câu này quá đáng chứ? thấp thỏm nhìn Dịch Văn Trạch, thấy hình như có biểu gì khó chịu, mới an tâm phần nào. Dịch Văn Trạch chắc suy nghĩ xem phải thế nào, lúc sau mới cất tiếng: “Lúc ở Hoành Điếm ấy có với rồi”.






      Xe nhanh lắm, những xe khác đường liên tục vượt lên, hai người nhất thời chìm trong im lặng.






      Mãi đến lúc dừng xe để đổ xăng, trước lúc xuống xe mới bình thản : “Cõ lẽ ấy cũng biết bây giờ có bạn rồi”.
      Đại Đại thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :