1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mười giờ mười phút đến nơi, vậy là cộng thêm năm mươi phút muộn giờ.






      Giai Hòa chẳng biết trả lời thế nào, đành tay cầm điện thoại, tay miết chiếc cốc giấy… Mãi đến lúc “bụp” tiếng, mới phát chiếc cốc giấy bị mình bóp méo, khẽ : “ lên xe rồi em biết là khu nào, em tìm ”.






      “Ừm, cần vội, chắc phải lúc nữa”.






      sao, em đợi ”.






      Hai mươi phút sau mới có tin nhắn đến, lúc này mới thực hiểu thế nào là “chắc phải lúc nữa”. Hầm để xe của trạm chờ T3, lần nào cũng bị lạc đường, thế mà lần này ngờ đầu óc lại tỉnh táo, mạch đến nơi, A Thanh đứng ngoài xe đợi, nhìn khắp xung quanh, thấy Giai Hòa liền vẫy tay, đợi đến gần mới : “ Dịch ở đằng kia, tôi trước nhé”.






      ấy xong là , Giai Hòa ngù ngà ngù ngờ theo hàng xe mới nhìn thấy Dịch Văn Trạch ngồi trong chiếc xe đỗ cuối cùng, ngồi ở ghế lái, có lẽ nhìn thấy .






      Khoảng cách chưa tới mười bước chân, lại ngập ngừng, thấy lúc này chẳng giống như khi gọi điện thoại chút nào, thực người ngồi xe chỉ cách mười bước chân đợi mình tới, vậy mà giờ mình lại nghĩ ra nên câu đầu tiên như thế nào.






      Nhưng câu đầu tiên lại là . Lúc vừa ngồi xuống, định quan tâm hỏi câu có mệt trước: “ ăn trước hay đến công ti trước?”.






      vẫn tự nhiên như vậy, ngữ khí giống hệt như hằng ngày nghe điện thoại.






      Đến lúc này mới có cảm giác chân chút: “ ăn , khi nãy có nhiều nhà báo lắm hả ?”.






      khởi động xe: “ ít, nhưng được Ngô Chí Luân dẫn hết rồi”.






      thở phào, ngẫm nghĩ: “Hay đến công ti ăn? Như vậy có thể tự do hơn chút”.






      “Được”, đột nhiên nhìn .






      Giai Hòa có chút hiểu, định hỏi có vấn đề gì vươn người qua, đưa tay giúp thắt dây an toàn.






      Thực ra, lúc đầu rất lo cho chân của , tuy lúc chuyện điện thoại luôn là hồi phục rất nhanh, nhưng vẫn an tâm. Giờ nhìn dáng lái xe, mới an tâm phần nào. Thời tiết ấm áp, gió lùa vào trong xe qua ô cửa kính mở nửa, cảm giác vô cùng khoan khoái. Chỉ lát sau, Giai Hòa bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đầu gật gù, nhưng vẫn cố dám ngủ hẳn.






      Dịch Văn Trạch nhìn mà buồn cười, hỏi: “Mấy giờ ngủ?”.






      Giai Hòa thà đáp, thực ra cả đêm qua sao ngủ được.






      “Về nhà mình mà quen giường sao?”.






      “Chắc vậy”, Giai Hòa ủ dột, “Chẳng hiểu sao trằn trọc mãi mà chẳng ngủ nổi, tận lúc rạng sáng em mới chợp mắt được lúc, có phải sắc mặt em trông tệ lắm ?”,






      Dịch Văn Trạch nghiêng đầu nhìn : “Hơi nhợt nhạt chút, đến văn phòng của , em có thể ngủ lát”.






      Giai Hòa vâng tiếng, trong đầu ngừng luẩn quẩn câu : ngủ lát, ngủ lát…






      Sau đó, lại đỏ mặt.






      lúc sau, Giai Hòa thực thể gắng gượng được nữa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp xe. Lúc tỉnh giấc, xe dừng trước tòa nhà ba tầng, Dịch Văn Trạch ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ghế, dám lên tiếng làm phiền , chỉ chớp chớp mắt để lấy lại độ ẩm cho kính áp tròng, nhưng tự nhiên lại thấy mắt phải nhìn , rơi mất mắt kính rồi…






      là xui xẻo.






      buồn bực dụi dụi mắt, mới phát ra Dịch Văn Trạch tỉnh: “Rơi kính áp tròng à?”.






      “Bình thường dễ rơi thế, chắc tại hôm qua ngủ được”.






      sao, ở đây cũng có”.






      Giai Hòa yên lặng nhìn .






      mỉm cười: “ mang theo cho em, lúc nào cần dùng có cái dùng luôn”.






      Giai Hòa ồ tiếng, trong đầu liên tục vang vọng câu : lúc nào cần dùng, lúc nào cần dùng…






      Sau đó, mặt lại đỏ lên.
      Đại Đại thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9






      Khi hai người xuống xe xe của Ngô Chí Luân mới vào, xe của ta hình như có ít người,






      lúc họ theo Ngô Chí Luân xuống xe, ai nấy đều tươi cười chào hỏi Dịch Văn Trạch, Giai Hòa im lặng đứng bên, cố gắng biến mình thành vô hình. Cũng may, ở trước mặt người ngoài, Ngô Chí Luân luôn rất điềm đạm, lịch , giống hệt thần tượng u buồn khi xuất trước công chúng, chỉ khi ta gật đầu chào mới cười đầy ý, rồi lại cười đầy ý thêm cái nữa…






      mắt của Giai Hòa nhìn , nên chỉ biết cẩn thận theo sau Dịch Văn Trạch lên tầng. Cầu thang và sàn đều làm bằng inox chạm rỗng, lúc đầu cũng thấy phong cách rất đại, nhưng càng lên cao càng thấy thô sơ quá, cảm giác như dây thép vậy.






      Nhưng, điều may là, mắc chứng sợ độ cao…






      lên đến tầng hai là chân bắt đầu mềm nhũn, ngờ Dịch Văn Trạch vẫn tiếp tục lên, Giai Hòa thầm kêu than, lấy hết can đảm tiếp tục , bất giác nắm chặt lấy lan can rất mảnh, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Từ mắc chứng sợ độ cao, lúc Thượng Hải mới có Carnival, rất hứng thú xem thử, nhưng cuối cùng cũng là người thừa mà thôi, chỉ đứng dưới nhìn lên những trò chơi mạo hiểm cao ấy, còn bị Kiều Kiều cười nhạo cho bao nhiêu lần. Chuyện bi thảm nhất là, năm sau, lúc ở Bắc Kinh, Tiêu Dư rủ chơi và lại dẫn vào Carnival…






      Trước mắt mờ tịt, cứ mỗi bước là tim đập càng nhanh, đúng lúc đó có cậu thanh niên chạy từ tầng ba xuống, chiếc cầu thang vốn hẹp nay lại thêm chật chội. Giai Hòa cẩn thận nép sang bên cạnh, dựa vào lan can, cố gắng phân tán chú ý.






      “Ông chủ”, cậu thanh niên cúi đầu chào.






      Dịch Văn Trạch ừm tiếng: “Chuẩn bị casting hả?”.






      “Vâng, chiều nay hai giờ bắt đầu”, cậu ta xong quay ra liếc nhìn Giai Hòa, rồi lại càng nhiệt tình hơn, “Chào bà chủ”.






      Giai Hòa giật mình, bất giác nhìn Dịch Văn Trạch, chỉ cười, gì.






      thấy cậu ta có vẻ nhiệt tình như vậy… chỉ có thể ừm tiếng, sau đó lại càng thấy chóng mặt hơn.






      Cậu thanh niên cười hi hi rồi tiếp tục chạy xuống, Dịch Văn Trạch lúc này mới để ý tới sắc mặt : “Em khỏe à?”.






      …”. Chỉ cần được xuống hoặc lên đến tầng ba là khỏe ngay.






      Dịch Văn Trạch quay người lại, chăm chú nhìn .






      Giai Hòa bám tay vào lan can, ngừng cầu nguyện, đừng nhìn nữa, nhanh lên…






      quên mất, em có chứng sợ độ cao”, Dịch Văn Trạch tỏ vẻ xin lỗi, đưa tay ôm , cứ thế lên, “Tầng là văn phòng làm việc chung, mai cho người chuyển văn phòng xuống tầng hai”.






      Giai Hòa ngẩn người, sao cái gì ấy cũng biết thế?






      Chắc lại là Kiều Kiều đây mà.






      Vì được ôm nên Giai Hòa cố gắng nhìn xuống dưới chân nữa, từ từ bình tĩnh lại, nhưng cuối cùng cũng vẫn khó khắc phục được chướng ngại tâm lí, đành mặc kệ ánh nhìn của mọi người, ngại ngùng nữa mà dựa vào người .






      Vừa lên đến tầng ba thấy A Thanh bước ra từ gian phòng, phản ứng đầu tiên của ấy là há hốc mồm rồi nhìn trái ngó phải, cười tươi: “ Dịch, em xem danh sách casting rồi, ba ngày chắc đủ thời gian đâu”.






      Dịch Văn Trạch có chút bất ngờ, đáp lại A Thanh vài câu rồi nhờ tìm thực đơn của mấy quán ăn gần đây, A Thanh lập tức biết ý, nhanh nhẹn chạy . Giai Hòa hiển nhiên vẫn trong dư chấn sợ độ cao, chỉ đứng nghe, mãi đến lúc vào trong phòng, mới phát mình vẫn nép trong vòng tay






      Trong đầu Giai Hòa lập tức nảy ra ý: “ bảo tìm kính áp tròng cho em mà?”.






      Sau đó, tẩu thoát thành công.






      Cơm trưa nhiều, vừa đủ cho hai người ăn. Giai Hòa vừa buông đũa, Dịch Văn Trạch thu dọn ngay, gói tất cả vào giấy báo rồi cho vào túi nilon, mang đặt ngoài cửa. Giai Hòa nhìn làm mọi việc nhàng như , bắt đầu thầm tự hào, nhìn xem, thần tượng tuy ưu tú vậy nhưng cũng rất dễ gần, hổ danh là thần tượng của mình.






      Sau đó, cầm chiếc hộp màu xanh lên, đổ ra viên kẹo cao su: “Em uống nước ?”.






      “Cafe”. Giai Hòa vừa xong thấy mình chẳng biết lớn bé là gì, sao lại biến thần tượng thành đầy tớ thế này.






      Vậy nên đợi động tay, nhanh chóng lao vào phòng trà nước.






      giá có đến bảy, tám loại cafe.






      Có loại đơn giản, cũng có loại phải tự pha chế, còn có cafe xay và cafe hạt nữa, xem xét hồi rồi cuối cùng quyết định lấy ra gói Nescafe loại đơn giản nhất, quay đầu hỏi: “ uống gì?”.






      “Nước lạnh thôi”, bước vào, nhìn gói cafe tay , “Sao em pha?”.






      “Thế này cho tiện”, nhanh tay bóc ra, “Em uống cafe là để tỉnh táo, nên uống nhiều quá thành quen, thực ra em cầu cao với cafe lắm, chỉ cần có vị cafe là được”.






      cầm gói cafe từ tay : “Cafe xay cũng rất tiện”.






      xong, Dịch Văn Trạch vứt gói cafe vào thùng rác, lấy bình cafe từ cao xuống, rửa sạch bằng nước lạnh rồi thành thục pha cafe cho : “Trước cũng thích uống cafe, nhưng sau đó sợ tốt cho dạ dày nên uống nữa”.






      Nước bắt đầu sôi, kêu lục bục.
      Đại Đại thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      kiên nhẫn đợi, tay phải đặt bàn kính, Giai Hòa nhìn từ cổ áo xuống tay , cuối cùng là đầu ngón tay. Đến khi cafe bắt đầu có mùi thơm, ngón tay bỗng nhiên động đậy, mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, lúc ngẩng đầu lên thấy mặt ở ngay sát, sau đó, từ từ cúi xuống, nhàng hôn .






      Hương thơm của cafe, hương bạc hà từ đầu lưỡi của , trong khoảnh khắc lấp đầy mọi giác quan của .






      đường đột như lần đầu tiên, tất cả những điều diễn ra trong mối quan hệ của hai người đều tự nhiên hết mức. Nhưng hiểu sao Giai Hòa vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, mê đắm, khó thở, lúc rất lâu sau, bộ não trống rỗng của mới bắt đầu nảy ra ý nghĩ.






      Chết rồi, mình chưa ăn kẹo cao su.






      Dịch Văn Trạch ôm chặt , nghiêng đầu định hôn sâu hơn nữa đột nhiên lùi lại.






      chạm môi , khẽ hỏi: “Sao thế em?”.






      “À cái đó”. Chẳng lẽ lại trách cho mình ăn kẹo cao su? do dự lát: “Hết giờ rồi, bốn mươi giây”.






      Cũng may là biết pha cafe, để yên bốn mươi giây rồi phải tiếp tục thao tác.






      im lặng giây lát, hôn lên môi , buông ra và bắt đầu rót cafe, ràng khẽ cười, nhưng Giai Hòa giả bộ thấy, nhích ra chút.






      Sức mạnh của tri thức quả nhiên vĩ đại…






      Lúc ra khỏi phòng trà nước, ở khe cửa tờ giấy do ai đó nhét vào. Dịch Văn Trạch nhặt lên nhìn qua lượt, là thời gian biểu hai ngày tới, Giai Hòa đảo mắt nhìn, nhớ ra chuyện casting vừa khi nãy: “Phim mới của bọn bắt đầu tìm diễn viên rồi cơ à?”.






      gật đầu: “Hai hôm nay casting”.






      “Đề tài gì?”.






      “Dân quốc”, Dịch Văn Trạch đặt tờ giấy lên bàn, “Trừ nữ chính ra, các vai nữ khác hầu như có đất diễn gì nhiều, ngờ lại có nhiều người đến casting như thế”.






      Là vì có và Ngô Chí Luân, Giai Hòa thầm nghĩ.






      đột nhiên hỏi: “Casting ở tầng , công khai, em muốn xem ?”.






      Giai Hòa lại nghĩ đến vấn đề độ cao, buồn rầu : “Thôi, ở độ cao như thế này em chẳng dám nhìn xuống đâu”.






      Đến lúc huyết áp tăng cao, làm cú vật thể lạ rơi từ cao xuống, khi ấy lại càng náo nhiệt hơn…






      sao, cùng em”.






      Vì công ti chế tác mới bắt đầu hoạt động, lại sắp hợp tác hạng mục rất lớn với công ti Ích Hoa vốn là “ cả” làng giải trí trong nước nên Dịch Văn Trạch rất nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Giai Hòa ngồi ở chiếc ghế mây ngay cạnh cửa sổ, cầm tờ báo lật qua lật lại, ánh nắng chiếu vào qua ô cửa kính khiến căn phòng ấm áp lạ thường. Sau đó, con sâu ngủ bắt đầu kéo đến… Đến lúc “bộp” tiếng, Giai Hòa mới giật mình tỉnh dậy, phát ra tờ báo rơi từ đầu gối xuống sàn nhà.






      Dịch Văn Trạch cười, nhìn : “Vào trong ngủ lúc ”.






      vội : “ cần đâu”.






      Đúng là tội lỗi, người ta bận tối mắt tối mũi, còn mình ngủ gật.






      Lúc này dưới nhà có tiếng , hình như bắt đầu casting. Giờ mới có cớ để thoát khỏi tình trạng xấu hổ này, vội vàng : “Bắt đầu casting rồi à?”.






      “Ra xem ”, khẽ động đậy ngón tay cho đỡ mỏi, đứng dậy: “ cũng nghỉ lát”.






      Cả hai bước ra ngoài, ở dưới tầng chật kín người, đúng là casting công khai.






      Giai Hòa vừa nhìn xuống dưới hai chân lập tức mềm nhũn, lúc định lùi lại thấy toàn thân ấm áp, Dịch Văn Trạch chống hai tay vào lan can, để ở ngay trước ngực mình: “Thế này đỡ hơn chưa?”.






      “Đỡ hơn nhiều rồi”. Giai Hòa khẽ , tuy đây là cách tốt nhất để khắc phục chứng sợ độ cao, nhưng dưới nhà nhiều người thế kia… ở tầng hai và tầng ba cũng có người nhìn nữa, nên hình như ổn phải?






      Giai Hòa do dự có nên quay vào phòng ở phía dưới thay người.






      Từ góc độ này nhìn xuống, Giai Hòa thấy gương mặt đó, nhưng chỉ cần nhìn vóc dáng là có thể đoán được - đó là mĩ nhân.






      đó cất tiếng, giọng rất quen: “Xin chào mọi người, em là thí sinh số mười ba, Khương Hạnh”.






      Sao giọng lại quen thế nhỉ?






      Giai Hòa ngẫm nghĩ, chắc mình quen người này, chưa nghe tên bao giờ.






      Giai Hòa nghĩ thêm nữa, có lẽ chỉ là giọng tình cờ giống người quen nào đó của mình thôi. nhìn những người ngồi đó, thấy Ngô Chí Luân ngồi ở góc ngoài cùng bên phải, sắc mặt rất nghiêm túc, ưu tư, nhịn được cười, khẽ : “Hình tượng của Ngô Chí Luân định vị nhầm rồi, gương mặt rạng ngời thế kia mà lại toàn diễn những vai có nội tâm phức tạp, tăm tối”.






      Dịch Văn Trạch cũng hạ giọng, : “Có liên quan đến quá khứ của cậu ấy, cậu ấy vốn ở nông thôn, gia cảnh tốt lắm. Về sau cậu ấy casting làm người mẫu rất nhiều lần nhưng thành công, thi vào lớp đào tạo cũng được, nên đành phải đến trường quay, đợi được diễn những vai quần chúng”.






      Giai Hòa chỉ biết Ngô Chí Luân nổi tiếng bảy, tám năm nay, nhưng thích ta lắm nên cũng chẳng quan tâm. Giờ nghĩ lại mới thấy ta và Dịch Văn Trạch bằng tuổi nhau, nhưng ta lại nổi tiếng sau nhiều năm như vậy, hẳn là dễ dàng gì.
      Đại Đại thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Lập nghiệp ở Hồng Kông cũng dễ dàng nhỉ?”. Có vẻ như những người vang danh đều phải diễn vai quần chúng rất nhiều năm.






      Dịch Văn Trạch rất bình tĩnh ừm tiếng.






      Đột nhiên nhớ đến lời Kiều Kiều , Thiên Sở cũng từng vất vả rất nhiều năm.






      Nhưng, lúc này mà lại hỏi về vợ cũ của thích hợp cho lắm. Giai Hòa đành biết điều hỏi nữa, lại nhìn xuống phía dưới, kia diễn đoạn nhận người thân như cầu, rồi lại được cầu phối hợp với người bên cạnh diễn vai người điên.






      Giai Hòa chăm chú xem, diễn rất tốt, nhưng vẫn cảm thấy giọng ấy rất quen.






      Đến lúc gần xong, Ngô Chí Luân có vẻ rất vừa ý: “Trả lời ngắn gọn cho tôi, việc để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong em gần đây là gì?”.






      kia dám chậm trễ, buột miệng : “Là gặp bạn tin đồn của ”.






      Chỉ câu cũng đủ làm mọi người sửng sốt, Ngô Chí Luân nghi hoặc, rồi như chợt hiểu ra, cuối cùng ta dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn lên tầng ba. Giai Hòa cũng sững sờ, bắt gặp ánh mắt của ta mới chợt nghĩ ra vì sao mình lại thấy giọng này quen đến thế, chẳng phải chính là tối hôm đó casting sao?






      Tâm trạng rối bời bên tai có chút hơi ấm.






      “Em gặp bé đó rồi à?”.






      cười trừ: “Vâng, trùng hợp quá”.






      Rồi Giai Hòa lập tức liến thoắng kể lại câu chuyện hôm đó, kể xong chuyện mà Ngô Chí Luân ngồi dưới nhà vẫn chưa gì, hình như suy nghĩ gì đó, rất lâu sau, ta mới : “Nếu có cơ hội hợp tác, em còn gặp lại ấy”.






      xong, ta thầm với người bên cạnh mấy câu rồi mời người tiếp theo vào diễn.






      “Ngô Chí Luân có chọn bé ấy ?”.






      này diễn rất ổn, tác phẩm lần này lại lớn, còn có tiếng tăm của hai nhà sản xuất, nên việc PR có lẽ mất công lắm, nếu được chọn là cơ hội tốt để nổi tiếng.






      lắc đầu: “Với tính cách của cậu ấy, có lẽ ”.






      Giai Hòa kinh ngạc: “Vì nhắc đến bạn tin đồn sao?”.






      Dịch Văn Trạch cười: “Đúng, nhưng phải lí do như em nghĩ đâu. Buổi casting hôm nay đông người như thế này, bé đó thế rất dễ được mọi người nhớ mặt. Đây là câu trả lời rất thông minh, ít người bạn tính cách thoải mái chút, họ thích kiểu diễn viên tự làm mình trở nên nổi bật như bé đó, nhưng tiếc là A Luân phải loại người ấy”.






      Giai Hòa ồ tiếng: “ ấy là người từng chịu khổ, có lẽ thích kiểu người nghiêm túc chăm chỉ hơn”.






      Dịch Văn Trạch phủ nhận.






      Giai Hòa chợt nhớ lại buổi ăn hôm đó, nhớ lại những lời châm chọc của đám người đó, đột nhiên nhìn mờ ám: “ xem, Ngô Chí Luân vừa là diễn viên nổi tiếng, lại là giám đốc công ti chế tác, liệu hằng đêm có được các em xinh đẹp gõ cửa phòng ngủ ?”. Vừa xong thấy hối hận, sao nghe lại giống như mình mượn Ngô Chí Luân để bóng gió vậy…






      Dịch Văn Trạch cười, nụ cười rất , nhưng vì hai người đứng quá sát nhau nên nghe rất .






      “Cậu ấy chắc”, hạ giọng thấp, nghiêm túc : “Nhưng có thói quen tốt là khóa cửa phòng trước khi ngủ”.






      cười trừ: “Thói quen tốt ”.






      Ở tầng dưới vẫn tiếp tục casting, hai người xem thêm lát rồi quay vào phòng, Giai Hòa thấy bận, bản thân cũng chẳng thể ngồi như vậy mãi, đành hỏi: “Ở đây có máy tính nào khác ?”.






      Dù sao cũng chỉ ngồi , chi bằng lấy kịch bản hai hôm trước mới họp ra viết cho xong.






      Dịch Văn Trạch nhìn , lập tức lấy USB ra: “Bệnh nghề nghiệp, lúc nào cũng mang đồ theo, cứ có thời gian rảnh là viết”.






      gọi cuộc điện thoại, rất nhanh sau đó A Thanh mang chiếc laptop lên.






      vừa cắm USB Ngô Chí Luân cùng vài người khác bước vào phòng, trông có vẻ như muốn bàn công việc. Giai Hòa do dự biết mình có nên ra ngoài để khỏi trở thành phông nền động Dịch Văn Trạch đột nhiên chỉ sang phòng khác: “Ở đây hơi ồn, em vào trong kia mà viết”.






      Giai Hòa “vâng” tiếng, ôm laptop ra khỏi phòng, lúc qua Ngô Chí Luân, ta nhướn mày, cười đầy ý. hiểu, nhìn ta, nhưng vì có nhiều người ở đây nên tiện hỏi ta muốn giở trò quỷ quái gì. Đến lúc bước vào căn phòng đó, mới hiểu ra.






      Đây là… phòng ngủ.






      Những người ở phía sau bắt đầu công việc nên Giai Hòa cũng chẳng dám bảy tỏ ý kiến gì, đành mặt dày bước vào phòng, nhìn chiếc giường lớn, nhìn bộ sofa, rồi lại nhìn chiếc giường, cuối cùng… nghiêm túc ngồi lên sofa, cúi đầu nhìn laptop. Vừa mở máy nhìn phần nhập chữ, phát ra vấn đề rất lớn, máy này chỉ có cách nhập chữ - cách nhập chữ Hồng Kông.






      Cũng có nghĩa là, chẳng thể làm gì được rồi.






      Cuối cùng đành bước đến bên cửa sổ, đứng ngẩn người.






      Chỉ cách cánh cửa nên Giai Hòa có thể nghe tiếng mọi người ở phòng ngoài. Hình như họ bàn luận sôi nổi lắm, Giai Hòa vừa thích thú ngồi nghe xem giọng nào là của Dịch Văn Trạch, vừa nghĩ lại những gì xảy ra hôm nay, cuối cùng mới phát hôm nay hai người chưa cùng nhau làm điều gì thú vị.
      Đại Đại thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dịch Văn Trạch xem ra chẳng lên kế hoạch gì. Cũng có thể đây là lần đầu tiên chính thức hẹn hò, có nên làm gì đặc biệt chút nhỉ? Xem phim? Như thế đồng nghĩa với việc lên đạn cho khẩu súng của giới giải trí. ăn? Hình như trưa nay ăn cũng rất được.






      Thôi vậy, xem phim chẳng thà ở nhà xem đĩa; ăn chẳng thà gọi đồ về ăn.






      Giai Hòa suy nghĩ mình đột nhiên phía sau có tiếng mở cửa.






      quay đầu nhìn, Dịch Văn Trạch tay bưng cốc cafe, tay đóng cửa lại.






      “Nhìn gì thế em?”.






      vội quay người, dựa lưng vào cửa sổ: “ nhìn gì cả, sao lại vào đây?”.






      cười: “Bàn chuyện xong rồi”.






      xong, đặt cốc cafe lên bàn, bước về phía Giai Hòa.






      Giai Hòa nhìn bước tới mỗi lúc gần, biết tại sao có chút hốt hoảng, đây là phòng ngủ trăm phần trăm, bên trái là chiếc giường lớn, bên phải là chiếc sofa đôi, thực phải là do giỏi tưởng tượng… gian này khiến người ta thấy áp lực.






      Cuối cùng dừng lại cách ba bước, tiện tay với lên giá kim loại lấy xuống vài chiếc DVD.






      “Bây giờ phải sang bên Ích Hoa, có cần nhờ A Thanh đưa em ra ngoài dạo chút ?”.






      Giai Hòa thầm thở phào: “ cần đâu, em ở đây đợi ”.






      nhàng ừ tiếng rồi lấy đĩa ra: “Nếu em đói trong tủ lạnh có sandwich đấy”.






      : “Vâng”.






      “Nếu thích mấy phim chọn em tự chọn rồi mở ra xem để giết thời gian nhé”, rồi giúp mở đầu DVD, thấy chỉ gật gật đầu, cuối cùng : “Nếu buồn ngủ em cứ nằm lên giường ngủ giấc”.






      Giai Hòa lúng túng gật đầu.






      Mãi đến lúc rồi, Giai Hòa mới nghĩ ra mình còn chưa hỏi vấn đề rất quan trọng, khi nào quay lại, nhưng nếu chạy ra hỏi nhất định bị Ngô Chí Luân cười nhạo. Ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng quyết định cứ ở đây đợi , dù sao cũng đến mức sáng mai mới quay lại chứ? vừa tự an ủi bản thân, vừa như ma xui quỷ khiến bước tới bên cửa sổ, lén nhìn chiếc xe ở dưới tầng.






      Từ góc này nhìn xuống vừa hay có thể thấy cổng lớn, lúc sau, Dịch Văn Trạch bước ra, đứng cạnh xe châm thuốc, yên lặng hút thuốc, hình như đợi ai đó. Giai Hòa đứng ngay bên cửa sổ nhìn , thấy cả những ở bên ngoài chỉ trỏ, khẽ cười , bàn luận, nhưng lại chẳng để ý, chỉ đứng đó, yên lặng hút thuốc.






      Giai Hòa nhìn thế nào cũng vẫn cảm thấy, ánh nắng hôm nay đẹp…






      Vài phút sau, Ngô Chí Luân mới bước ra, hai người với nhau mấy câu, lúc chuẩn bị lên xe, ngẩng đầu, rất tự nhiên lướt mắt nhìn lên tầng ba. Thôi xong, bị phát rồi, Giai Hòa lập tức ngượng ngùng vẫy vẫy tay, rồi nấp .






      lúc lâu sau mới thò đầu ra nhìn, đến lúc chắc chắn là xe hẳn rồi mới thở phào nhõm.






      mở cửa phòng ngủ, mở đầu đĩa rồi bước ra ngoài dọn dẹp, đem rửa hết số cốc mà khi nãy mọi người dùng. Dòng nước mát lạnh, rửa sạch những chiếc cốc thủy tinh trong suốt, trong phòng ngủ là tiếng nhạc phim du dương trầm bổng, tất cả đều vô cùng hài hòa.






      Dọn dẹp sạch xong, nhìn khắp căn phòng lượt, rất vừa ý, rồi quay vào phòng ngủ, ôm gối ôm ngồi xem phim.






      Từng cảnh phim lần lượt lên, xem được mười phút nhưng cũng chẳng biết mình xem gì, chỉ nhìn quanh, xem cách bài trí trong phòng… Đây là lần đầu tiên vào phòng ngủ của Dịch Văn Trạch, khắp nơi đều thoang thoảng mùi đàn ông, úp mặt vào chiếc gối ôm, hít hơi sâu, rồi nhắm mắt lại, thở ra hơi đầy mãn nguyện.






      Oa, hề có mùi hương của phụ nữ.






      Cả trong và ngoài phòng đều rất yên tĩnh, chỉ có mấy nhân vật nam chính trong bộ phim tranh cãi, Giai Hòa chăm chú xem đến cuối phim, nhưng thấy đầu óc mình bắt đầu ong ong, ngừng kêu gào buồn ngủ lắm rồi, buồn ngủ lắm rồi. Mãi đến lần thứ ba gục sofa, mới quyết định đóng cửa lại, cẩn thận ôm gối và chăn từ giường xuống sofa, ngủ như chết.






      ngủ giấc dài, trong mơ toàn là mùi thuốc lá nhè .






      biết mình ngủ được bao lâu, cho đến khi mơ màng tỉnh dậy, thấy cổ họng khát khô.






      Giai Hòa giơ tay định lật chăn ra, rót nước uống, nhưng khẽ động đậy, mới cảm thấy mình bị ai đó ôm trong lòng, toàn thân lập tức cứng đờ, dám động đậy nữa. Hơi thở đều đều phả hơi ấm vào mặt , thực ra tỉnh dậy vì quá nóng, cảm nhận được những gì diễn ra, người càng nóng bừng, toát mồ hôi.






      Rất lâu sau, Giai Hòa mới lặng lẽ mở mắt, nhìn gương mặt gần ngay trước mặt.






      Có lẽ ngủ rất say, còn mặc nguyên quần áo nằm phía ngoài chăn, ôm qua lớp chăn bông trắng. Ở khoảng cách gần thế này, có thể nhìn rất cằm và mũi , ngước mắt lên cao chút nữa là đôi mắt nhắm. Trong gian yên tĩnh thế này, lại nằm ngủ ngay bên mình như vậy… May mà chỉ có tỉnh, còn vẫn ngủ say, chắc là rất mệt.




      Bốn bề thực rất tối, biết vì trời tối hay vì kéo rèm cửa sổ lại.






      Giai Hòa dám động đậy, nên cũng chẳng thể nào trả lời được câu hỏi ấy.






      chỉ nhìn Dịch Văn Trạch chớp mắt, trong lòng có ngọn lửa ngừng nhảy múa.
      Đại Đại thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :