1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tùy Tiện Phóng Hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Vẫn chưa bay sao?”. Dịch Văn Trạch bắt máy rất nhanh, có tiếng ồn ào, chắc về đến nhà hàng.






      “Em muốn giải thích với mấy chuyện”, Giai Hòa hạ giọng .






      “Được”, giọng vẫn rất dịu dàng ấm áp.






      Giai Hòa rất sợ sau khi ra, hai người gặp nhau khó xử, nhưng nếu cứ thấy bứt rứt trong lòng.






      “Em thấy, có số chuyện có lẽ hiểu nhầm”, cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí, “Hai hôm trước ở lại nhà thực là ngoài ý muốn, em có mục đích gì khác, chắc tại Kiều Kiều hay đùa nên mới làm mọi việc thành ra khó xử thế này”.






      Bên kia im lặng gì, như thể nghe, lại như thể chú ý nghe lắm, chỉ thấy nhịp tim mình ngày càng chậm, im lặng rất lâu, mới tiếp tục : “Chuyện tối qua, thực ra cũng có gì nghiêm trọng, nhưng nếu cứ thế này, em sợ… thích ”.






      liền hơi xong thở phào, hồi hộp áp điện thoại vào tai, như thể chuẩn bị tinh thần nghe : Em nghĩ nhiều quá rồi, đó chỉ là nụ hôn tạm biệt giữa bạn bè thôi.






      ngờ, chỉ nhàng hỏi: “Còn gì nữa ?”.






      “Hết rồi”.






      bảo chờ chút rồi gì nữa. Đến khi đầu dây bên kia còn tiếng ồn ào nữa, phía sau lưng vẫn là màn bình luận chương trình Tìm kiếm tài năng, Giai Hòa nhìn ra cửa sổ máy bay thấy ánh đèn sáng choang từ phía nhà chờ sân bay, im lặng chờ đợi.






      Thực ra là thiếu thông minh, những mối quan hệ kiểu như thế xung quanh ít, chẳng qua chỉ là quan hệ trai mập mờ, chỉ cần xử lí tốt chút là có thể trở thành hồng nhan tri kỉ. Nhưng quá hiểu bản thân, nếu cứ thế này, cuối cùng nhất định bị cuốn vào, sau đó kết quả được định trước là đau thấu tâm can.






      lúc sau, đầu kia mới cất tiếng : “Giai Hòa, em thấy an toàn khi ở cạnh à?”.






      “Cũng phải vậy…”, nhất thời ấp úng.






      “Vì cũng mới bắt đầu, muốn em có quá nhiều áp lực”, hơi hạ thấp giọng, nhưng giọng vẫn rất ràng, “ biết đối với những cặp đôi khác, công khai quan hệ mới là bình thường, nhưng nếu có quá nhiều người chú ý, có thể làm tổn thương đến em”.






      Từng lời rót vào tai , Giai Hòa thấy mình như nằm mơ vậy, đầu gục xuống hàng ghế phía trước, mặt nóng như lửa đốt.






      “Giai Hòa”, hình như nhận ra có gì là lạ, liền gọi.






      “Thực ra…”, giọng Giai Hòa hơi khàn, đến chính cũng chẳng biết mình định gì…






      Đột nhiên máy bay bắt đầu chuyển động, sau tiếng tít, theo lệ thường, tiếp viên hàng bắt đầu thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh, cầu hành khách thắt dây an toàn, tắt hết thiết bị điện tử. Có lẽ Dịch Văn Trạch cũng nghe thấy: “Sắp cất cánh hả?”.






      Giai Hòa khẽ ừm tiếng.






      “Tắt máy , đến Bắc Kinh báo ”.






      lại ừm, vẫn giữ nguyên tư thế, đợi cúp máy trước.






      Thời gian như ngừng lại, ai cúp máy trước, cũng ai gì.






      lúc sau, Dịch Văn Trạch mới cười hỏi: “Sao cúp máy?”.






      Giai Hòa im lặng hồi lâu, ngại chẳng dám đợi cúp máy trước, đành ấn nút ngắt cuộc gọi.






      Mãi đến lúc mấy tiếp viên hàng phục vụ đồ uống, Giai Hòa vẫn ngồi ngẩn ngơ, gọi cốc nước cam, uống liền nửa cốc. Vị chua ngọt mát lạnh, rất hợp khẩu vị. Bên tai là tiếng tiếp viên hỏi han từng người, ba bạn trẻ ở hàng ghế phía sau vẫn vui vẻ buôn chuyện, nhưng hề cảm thấy ồn ào, dù sao cũng chẳng nghe vào tai được tiếng nào…






      Lúc Giai Hòa đến Bắc Kinh, Tiêu Dư tới sân bay đón.






      Trong số bạn học cùng đại học, chỉ có và Tiêu Dư là người Bắc Kinh, nên mối quan hệ giữa hai người rất tốt, nếu , chẳng có chuyện chỉ cần cú điện thoại là lập tức tìm nữ diễn viên làm đại diện quảng cáo như thế. Tiêu Dư đậu xe ngay cửa vào, ấy mặc váy liền màu tím, lại đứng ngay cạnh chiếc xe SUV, trông vô cùng bắt mắt. Mãi đến lúc Giai Hòa ra đến nơi, Tiêu Dư mới đến cầm giúp hành lí, nhìn cười: “Sao mặt lại đỏ bừng thế, xem ra thời tiết ở Thượng Hải tốt ”.






      Mặt Giai Hòa lại càng đỏ thêm, trong lòng ngổn ngang tâm , rất muốn được chia sẻ với bạn, nhưng lại thấy những chuyện xảy ra, đến chính bản thân mình còn chưa thể chấp nhận nổi, nên chỉ dám nhìn Tiêu Dư, lấy điện thoại ra thầm gửi tin nhắn: Em đến Bắc Kinh rồi.






      Ngay sau đó, gọi lại.






      Giai Hòa lúng túng, nhìn chăm chăm vào điện thoại, dám nhấc máy, Tiêu Dư vừa để hành lí vào cốp xe, vừa nhìn khó hiểu: “Sao nhấc máy ?”.






      Lúc này mới nhấc máy, khẽ “A lô”.






      “Khoảng mấy giờ về đến nhà?”.






      “Hôm nay em ở nhà bạn”, xong, Giai Hòa vội vàng bổ sung, “Bạn ”. Nhưng bổ sung xong mới thấy mình ngốc hết mức. Người ở đầu dây bên kia hình như cười, càng ngượng ngùng, chỉ qua quýt vài câu rồi chúc ngủ ngon.






      Nhưng cúp máy rồi lại bắt đầu hối hận, ràng đợi cả quãng đường dài, vốn muốn với thêm vài câu…






      Lúc xe về đến thành phố là gần mười hai giờ.
      Đại Đại thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hai người đành tìm tạm quán ăn đường vành đai hai ở phía đông để ăn đêm, lúc ngồi xuống, Giai Hòa mới phát ra đời này lắm trùng hợp, người ngồi bàn ngay cạnh chính là chàng và hai ngồi cùng chuyến bay. Thực ra cũng chẳng nhìn mặt cậu chàng kia, nhưng giọng của cậu ta rất đặc biệt, lúc này nhìn kĩ hai , Giai Hòa mới thấy trông họ cũng rất xinh, rất giống sinh viên trường nghệ thuật.






      Tiêu Dư nhìn lướt qua chiếc kính đen mặt cậu kia, hạ giọng với Giai Hòa: “Mới nổi hả?”.






      Giai Hòa nhún vai: “Chẳng biết, chắc mới diễn được vài bộ phim”, vì ồn ào của cậu ta nên còn gian manh bổ sung: “Chắc diễn vai thái giám tổng quản, kiểu có mấy chục câu thoại ấy”.






      Hai người ngầm hiểu ý, nhìn nhau cười.






      “Lần trước tớ gặp Ngô Chí Luân”, giọng cậu chàng kia rất to, “Thực ra diễn viên nổi tiếng cũng chẳng khác gì người thường đâu, tớ còn cùng ấy hút thuốc đấy. Cậu biết chuyện gần đây weibo ấy ? Thực ra là có nội tình cả đấy”.






      Giai Hòa uống nước, suýt phun ra ngoài.






      Tiêu Dư cúi đầu, im lặng gắp cho Giai Hòa cái bánh chẻo nhân tôm, mắt sáng lên.






      “Đừng tưởng ta giải thích nhanh như vậy mà nghĩ có gì, theo kinh nghiệm bao nhiêu năm làm việc trong giới của tớ, hai người đó chắc chắn là có quan hệ”. Cậu ta lấy hộp diêm ra, đánh lên que.






      “Khốn kiếp”, hiếm lắm mới thấy Tiêu Dư chửi thề, “Lại còn ra cái vẻ”.






      “Im nào”. Giai Hòa trừng mắt nhìn ấy, tiếp tục vểnh tai nghe ngóng.






      Hai bé sinh viên trường nghệ thuật kia cũng có vẻ rất thích thú, trong số đó còn vô cùng hưng phấn mình thích Ngô Chí Luân từ lâu rồi, bộ phim chiếu dịp lễ Tình nhân, ta xem ba, bốn lần liền. Cậu thanh niên kia che ngọn lửa trong lòng bàn tay, hít hơi sâu, mới tiếp: “Biết bộ phim mới của Dịch Văn Trạch , hôm nay ra trailer rồi, có người em trong giới cho tớ xem qua, trong trailer có cả kia đấy, đất diễn của ta ít đâu, cậu xem, nếu có quan hệ gì sao tự nhiên người mới toanh như thế lại được diễn cùng Dịch Văn Trạch?”.






      Cậu ta cố ý tỏ ra bí hiểm.






      lập tức tiếp lời: “Đúng đấy, Ngô Chí Luân và Dịch Văn Trạch là bạn thân mười mấy năm nay, chắc là Ngô Chí Luân nhờ Dịch Văn Trạch với tổ biên kịch mấy câu để lăng xê bạn lên hả?”.






      Giai Hòa run tay, rót giấm ra ngoài chiếc đĩa.






      Quá giỏi… với khả năng suy luận như vậy bé này hợp làm diễn viên mà hợp làm biên kịch hơn.






      Tiêu Dư vội vàng lấy khăn giấy, vừa đưa cho Giai Hòa lau vừa cười khẽ: “Nghe giống quá nhỉ”.






      “Luyên thuyên”, Giai Hòa chẳng còn gì để , “Tớ bị bọn Kiều Kiều ùa vào bắt đóng đấy chứ, tổng cộng lên hình có vài phút, ba câu thoại… lại còn kêu vì tớ là biên kịch, coi như ủng hộ cho đoàn làm phim nên chẳng trả tiền cho tớ luôn ấy”.






      Tiêu Dư cười khúc khích: “Đúng là phong cách của Kiều Kiều, giậu đổ bìm leo, lại còn tính toán chi li”.






      Giai Hòa nhét cả miếng bánh chẻo nhân tôm vào miệng, về phải xem trailer đó mới được, sao lại có mặt mình cơ chứ…






      Bàn bên kia vẫn bàn tán rất xôm, hai người bên này cấp tốc ăn xong, trong lúc Tiêu Dư thanh toán tiền bàn bên kia vẫn càm ràm: “Đọc bàn luận các diễn đàn thấy họ kia hai mươi sáu, hai mươi bảy rồi, sao Ngô Chí Luân lại thích người già thế nhỉ”.






      Giai Hòa khịt khịt mũi, già thế cơ à? Ngô Chí Luân ba mươi lăm rồi còn gì…






      “Thôi, cái đó gọi là số mệnh”, còn lại thở dài, : “Hai hôm nữa tớ casting đây, chẳng biết có may mắn gặp được đại minh tinh nữa”.






      Tiêu Dư có phản ứng gì lớn lắm, ấy nhận thẻ và hóa đơn thanh toán mà nhân viên nhà hàng đưa lại, đút vào túi, nhếch miệng cười, quay đầu với dùng điện thoại để soi gương kia: “Casting hả, thế phải gọt mặt nhé, già chẳng lo, trang điểm lên là giấu được tuổi tác, chứ mặt to quá lúc lên hình lại thành cái bánh nướng đấy”.






      Giọng to , vừa đủ để hai bàn nghe thấy.






      Ba người ngồi bàn bên đều sững sờ, đến lúc họ hiểu ra, định mở miệng chửi lại nhìn thấy Giai Hòa, lập tức im bặt, dám lên tiếng nữa.






      Giai Hòa vội vội vàng vàng kéo Tiêu Dư ra ngoài.






      Mãi đến lúc lên xe, Giai Hòa mới cầm túi đánh Tiêu Dư tới tấp, Tiêu Dư vừa cười vừa đỡ đòn: “Giúp cậu hả giận được hả”.






      “Lái xe”. Giai Hòa trút giận xong, ôm túi, hầm hầm nhìn thẳng về phía trước, quyết tâm thèm để ý đến Tiêu Dư nữa.






      Xe vào đường vành đai ba, chẳng bao lâu về đến nhà Tiêu Dư. Giai Hòa nhanh chóng tắm rửa, rồi trèo lên giường cầm điện thoại ngồi ngẩn ngơ, suy nghĩ kĩ lưỡng xem có nên gọi cuộc điện thoại thông báo mình sắp ngủ .






      Do dự hồi lâu, cuối cùng Giai Hòa chỉ lên mạng, tìm Kiều Kiều đòi xem trailer, đằng kia vừa nghe hỏi bắt đầu kể công, mình phải mất công đứng xem rất lâu, khó khăn lắm mới thêm được cảnh của vào. Giai Hòa dở khóc dở cười, chán chẳng buồn kể cho ấy nghe tình thế khó xử tối nay của mình nữa, nhận được trailer liền lập tức ngắt mạng.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trailer dài ba phút, xem từ đầu tới cuối, xem xem lại tận bốn, năm lần.






      Quỷ tha ma bắt thế nào, còn xúc động khóc thút thít lúc lâu.






      lúc Giai Hòa liên tục rút khăn giấy điện thoại có tin nhắn tới, tim đập mạnh, lờ mờ đoán ra là tin nhắn của ai, hồi hộp cầm điện thoại lên, đúng là của Dịch Văn Trạch: Ngủ chưa?






      lập tức nhấn nút gọi lại, nhưng vội vàng ngắt điện thoại ngay. Chết rồi, mình vừa khóc xong, giọng chắc chắn rất khó nghe…






      nhanh chóng gọi lại, sau khi ho khan vài tiếng để giọng bình thường trở lại, mới dám nhấc điện thoại, ra vẻ thoải mái : “Sao biết em chưa ngủ?”.






      Người ở đầu dây bên kia hình như uống nước, xong mới từ từ : “Giờ giấc của em, thuộc lòng rồi”.






      Nghe tiếng Tiêu Dư tắm ở bên ngoài, Giai Hòa hơi chột dạ bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài đường xe vẫn chạy qua chạy lại, bất giác giơ ngón tay lên cửa kính vẽ loạn xạ: “Sao chưa ngủ?”.






      cười: “ đợi điện thoại của em”.






      ừm tiếng, đột nhiên chẳng biết gì tiếp.






      Bình thường gọi điện thoại, cứ nhìn thấy cái gì hay nghĩ tới điều gì là lại thuận miệng ra, nhưng biết gì với đây… lúc vô cùng bối rối Dịch Văn Trạch bỗng hỏi: “Em mới khóc đấy à?”.






      “… Vâng”.






      “Sao thế?”.






      đành : “Em vừa xem trailer, xúc động quá nên khóc”.






      Đầu dây bên kia im lặng giây lát, rồi khẽ cười : “Lần sau viết kịch bản nhàng chút”.






      nghe tiếng cười, tim chộn rộn, dè dặt đáp: “ cũng cảm thấy bi kịch quá à?”.






      “Cũng được”.






      xem trailer thấy thế nào?”.






      phân tích: “Gần đây trong nước có phim bi, nếu quảng cáo tốt tỉ lệ người xem chắc chắn tồi”.






      Giai Hòa im lặng, sao lại trả lời… như nhà sản xuất thế. “Ý em là, cảm động sao?”.






      Người ở đầu dây bên kia hình như suy nghĩ rất nghiêm túc: “Cũng có, nhưng chỉ cần cái kết hạnh phúc là đủ rồi”.






      Chẳng hiểu vì sao, lại thấy mình bị đả kích.






      “Lúc em xem đến đoạn của và Liêu Tịnh, em khóc rất lâu”.






      Câu định là “xem đến cảnh hôn nhau”, nhưng lời ra đến miệng lại thấy kì cục, trong lòng có chút khó chịu, nên ra. Trước kia rất thích xem những cảnh hôn của Dịch Văn Trạch… chỉ cần phim có cảnh hôn, là lập tức tua đến đoạn đó. Quả nhiên, thân phận thay đổi cái là bắt đầu bận tâm.






      đột nhiên : “Cảnh hôn chỉ là vì vai diễn buộc phải thế, em đừng bận tâm quá”.






      Mặt Giai Hòa nóng bừng, mình mới thế thôi mà cũng nghe ra được. Dù sao mình cũng là biên kịch chứ bộ, xem bao nhiêu phim như thế mà còn cần người khác phải giảng giải, thế chẳng phải là quá nhen hay sao?






      còn chưa kịp nghĩ ra phải đáp lại thế nào đầu dây bên kia có tiếng cười: “Gia đình hòa thuận vạn thành, dạy em cách nhé, từ nay mỗi lần cậu ta diễn cảnh hôn khi nào ở nhà em đòi bù lại, người khác lần em trăm lần, thế là cậu ta cũng mất hết cảm xúc luôn”.






      Là Ngô Chí Luân.






      Trong nháy mắt, Giai Hòa sững ra, ngờ lại có người khác ngồi bên cạnh… liền dám nhiều, vội vàng hỏi: “Ở đó còn có ai khác hả?”.






      “Ừ”, nhàng đáp, “ họp ở công ti”.






      Họp?






      Hóa ra vẫn họp?






      “Thế em ngủ trước đây”, nhanh chóng rồi cúp máy.






      lại trong phòng mãi, càng nghĩ càng thấy xấu hổ, đành gửi lại tin nhắn: Thực ra em để ý đâu…






      “Ding” tiếng, có tin nhắn phản hồi: sao, để ý cũng là chuyện thường thôi. Em ngủ sớm .






      Nếu trong cuộc họp chắc chắn phải chỉ có người.






      Nhưng nếu Ngô Chí Luân những lời như vậy, mọi người nghe là biết ngay Dịch Văn Trạch chuyện với bạn .






      Bạn … Giai Hòa lắc lắc đầu, đến giờ vẫn cảm thấy như trong mơ.






      Những ngày sau đó, Giai Hòa bận ngóc nổi đầu lên, vì đến muộn mấy hôm nên bình thường lẽ ra là nửa ngày họp, nửa ngày chỉnh lí tài liệu, nhưng cả tuần nay, đều phải ngồi họp cả ngày, tối về lại chỉnh sửa tài liệu đến tận ba, bốn giờ sáng. Cũng chính vì thế, chỉ có thể tranh thủ lúc nghỉ ngơi để gọi cho Dịch Văn Trạch, hoặc chỉ gửi cho vài tin nhắn.






      Nhưng cũng may, vì kiểu giao lưu dần dần tiến triển thế này, Giai Hòa mới từ từ hiểu được ràng rằng mình và thực hẹn hò.






      Có khi ngượng ngùng, hỏi: “Em bận quá thế này thấy có vấn đề gì ?”.






      hề để bụng: “ cũng hiếm khi rảnh rỗi như vậy, lúc vào việc rồi lịch làm việc cũng xếp kín, em cứ chuẩn bị tâm lí ”.






      Giai Hòa ngẫm nghĩ, chẳng trách, diễn viên đương cũng rất khổ sở. nhau, chẳng phải là cùng nhau chuyện mới có thể duy trì được tình cảm sao?






      dựa vào hành lang, khẽ : “ sao, đến lúc đó em nhận liền mấy kịch bản, viết ngày viết đêm để khỏi nhớ ”, xong, mới thấy ngượng ngùng, “Lúc nào bận với em, em làm phiền đâu”.






      Có người bước qua hành lang, gật đầu cười chào Giai Hòa, vội vàng cười lại, có chút lo lắng biết những lời mình vừa có bị người ta nghe thấy .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Em về kiểm tra hộp thư nhé”, Dịch Văn Trạch ngừng lại chút, : “ có khách, tối chuyện sau”.






      “Vâng”.






      Giai Hòa ngắt máy, quay về phòng họp, mọi người cười trêu đùa nhau.






      lặng lẽ rót li nước, đến chỗ ngồi của mình, mở hộp thư ra, có thư mới nhận.






      Chỉ có dòng chữ ngắn gọn: Đây là mới nhất.






      Giai Hòa hiểu, mở tệp đính kèm ra xem, mới lặng người, giống như bị chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim, chỉ thấy vô cùng cảm động.






      gửi lịch làm việc nửa năm tới của mình đến cho .






      Xung quanh vẫn ồn ào, nhưng Giai Hòa như thế giới khác, thậm chí nhận ra mọi người bắt đầu chuyển sang thảo luận nội dung giai đoạn tiếp theo của kịch bản mới.






      “Giai Hòa này”, đạo diễn Lưu đột nhiên gọi.






      Giai Hòa hoang mang ngẩng đầu, lúc sau mới định thần lại: “Sao ạ, đạo diễn Lưu?”.






      Đạo diễn Lưu cười: “Tôi xem trailer bộ phim trước của rồi, chắc chắn nổi đấy”.






      Giai Hòa ngượng nghịu cười: “Hi vọng là thế”.






      “Vai diễn ấy của Dịch Văn Trạch chắc chắn lại nổi như cồn cho xem”, đạo diễn Lưu tiếp: “Hôm qua tôi còn nghĩ biết có nên nhanh chóng tìm kịch bản mới gửi , tận dụng thành công của Vĩnh an, chúng ta làm thêm bộ cổ trang nữa”.






      Giai Hòa cười trừ, ngừng cầu nguyện, đạo diễn Lưu, xin đừng nữa.






      May mà đạo diễn Lưu chỉ gật đầu cười cười, rồi gì thêm.






      Hết tuần lịch họp dày đặc, đến tối mới có thời gian về nhà. Trong tiếng càm ràm trách móc con có lương tâm của mẹ, khó khăn lắm mới thu dọn xong đồ, dụ dỗ được mẹ tiếp tục ngồi chơi bài, còn tót vào phòng.






      Phía sau máy vi tính là tấm poster hình Dịch Văn Trạch, tấm poster chính tay mua tại cửa hàng sách Tây Đơn hồi mới nổi, lúc đó chưa đến mười lăm, mười sáu tuổi, ngờ sau mười mấy năm lại có mối quan hệ thế này. Hai tuần trôi qua nhanh chóng, hai người chỉ liên lạc qua điện thoại, có lúc nghĩ, chẳng khác gì tình qua mạng…






      cầm điện thoại, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Máy tính của … có webcam ?”.






      im lặng hồi, mới : “Chờ chút, bảo A Thanh chỉnh lại ”.






      vâng tiếng, A Thanh nhận điện thoại: “Biên kịch, dùng MSN ?”.






      Giai Hòa cho A Thanh MSN của mình, lúc sau có người kết bạn, mà lại… trực tiếp dùng tên - Dịch Văn Trạch. Hai mần mò lúc lâu, cuối cùng cũng kết nối được hình ảnh, nhìn thấy bên kia là phòng làm việc của , đầu A Thanh ngó qua ngó lại, nhìn ngắm hồi lâu rồi mới qua máy tính: “Biên kịch, phòng của cute quá…”.






      Giai Hòa cười cười: “Lâu lắm mới về nhà, vẫn giữ nguyên như hồi học cấp ba”.






      A Thanh rất biết điều nhường chỗ, webcam bên kia còn ai, rồi gương mặt vô cùng thân quen bỗng xuất trong tầm mắt . Giai Hòa chợt thấy hơi xấu hổ, sao mình lại thay quần áo nhỉ…






      định đột nhiên có người mở cửa.






      Mẹ tay bưng đĩa hoa quả, vừa phải ăn nhiều dâu tây chống lão hóa, vừa lướt mắt qua màn hình máy tính, lập tức : “Lại là Dịch Văn Trạch à, sao chưa đổi thần tượng hả con?”. Giai Hòa ngẩn người, chưa kịp tắt cửa sổ webcam mẹ nhào vào nhìn kĩ: “Video à? phải biểu diễn sao? Cũng gần gũi đời sống nhỉ”.






      Giai Hòa muốn khóc, hồi hộp buột miệng : “Video quay trộm đấy mẹ…”.






      Bên kia, Dịch Văn Trạch châm thuốc, nghe thấy lời , ràng ngừng tay trong giây lát, rồi khẽ mỉm cười.






      “Ái chà? phải con thần tượng của con chất lắm sao? Sao lại có cả phim nóng thế này?”. Mẹ vừa nghe đến quay trộm liền hưng phấn, kéo ngay chiếc ghế đến ngồi cạnh.






      phải loại phim đấy đâu mẹ…”.






      “Quay trộm, phải loại ấy là loại gì?”, mẹ ra vẻ ta thừa hiểu.






      “Đương nhiên phải, ấy là người tốt mà!”, Giai Hòa bắt đầu luống ca luống cuống, bịa chuyện: “Đây gọi là theo dõi cuộc sống đó, mẹ biết đâu, bây giờ thịnh hành cái này lắm, các fan thích xem cuộc sống hằng ngày của thần tượng, cuộc thi Tìm kiếm tài năng gì gì đó của đài Hồ Nam năm nay chẳng phải còn cầu người tham gia dự thi chấp nhận có người theo ghi hình trong suốt bảy mươi hai tiếng sao? Chính là kiểu này đấy mẹ ạ”, vừa vừa đạp loạn xạ dưới gầm bàn.






      Phích cắm đâu? Phích cắm đâu rồi!






      Đột nhiên, Dịch Văn Trạch ngẩng đầu, quay ra chuyện với người bên cạnh, hình như là ở phía cửa.






      Mẹ lập tức hỏi: “Bắt đầu rồi đấy hả? Thần tượng của con chuyện với ai vậy?”.






      buồn bực: “Con làm sao biết được”.






      Đạp sống đạp chết vẫn đạp trúng phích cắm, chẳng lẽ đổi chỗ rồi…






      “Sao mẹ xem thấy chẳng giống quay trộm gì thế, con ”, mẹ vẫn chưa hết câu webcam xuất người cầm cốc nước đến sau Dịch Văn Trạch, cố tình nhìn thẳng vào webcam, “Hả? Cậu kia nhìn cái gì thế nhỉ?”.






      Nhìn gương mặt đẹp trai thanh tú kia là Giai Hòa khóc ra nước mắt, nếu gặp Ngô Chí Luân nhất định mình là đập vỡ đầu ta ra…

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cũng may, chỉ giây sau, webcam tắt ngóm.






      Những điều mẹ sau đó hầu như chẳng lọt vào tai Giai Hòa, chỉ đáp qua loa mấy câu rồi đẩy mẹ ra khỏi phòng, đến lúc gần ra tới cửa mẹ còn kịp bổ sung thêm câu: “Từ giờ nếu có mấy thứ như thế này gửi vào QQ cho mẹ nhé, chẳng phải con là biên kịch sao? Tốt nhất là gửi cho mẹ cái của Phí Tường nhé, mẹ thích cậu đó”.






      “Vâng vâng”. Giai Hòa khóa cửa phòng lại, đứng dựa tường thở dài hơi.






      Rất lâu sau, mới gọi điện thoại, khẽ khàng xin lỗi: “Em xin lỗi, em biết mẹ lại đột ngột vào”.






      Dịch Văn Trạch chỉ ừm tiếng: “Chat webcam nữa ?”.






      “Thôi…”.






      “Em khóa cửa chưa?”.






      rồi.






      Giọng của đột nhiên hẳn: “ rất nhớ em”.






      Giai Hòa gì, câu của cứ lượn qua lượn lại trong đầu. Đây là… lần đầu tiên thế, giọng vẫn nhàng, ấm áp, còn có chút trầm trầm lôi cuốn. Trước đây khi xem những cảnh tỏ tình phim, đều thấy vô cùng thích thú, có khi còn hưng phấn hơn cả nữ chính, nhưng đây là lần đầu tiên với những lời này.






      Qua điện thoại, cách nhau hơn nghìn bốn trăm cây số, với : rất nhớ em.






      Chỉ bốn tiếng thôi, cũng làm như ma xui quỷ khiến mở lại MSN ra.






      Góc nhìn của webcam đổi sang chỗ khác, có thể nhìn thấy quá nửa căn phòng. Dịch Văn Trạch rót cốc nước, bước lại, ngồi xuống, chỉ im lặng nhìn , gì. Giai Hòa ngượng nghịu ngồi đó, mắt liếc xung quanh, cuối cùng thẹn thùng nhìn cái, nhưng nhìn vào gương mặt chân thực chút nào kia càng ngượng ngùng.






      “Bắc Kinh có nóng ?”, bỗng .






      nóng lắm”, Giai Hòa nhìn , chỉ cúi đầu nhìn bàn phím.






      “Ngày mai có kế hoạch gì ?”.






      “Vẫn chưa có kế hoạch gì, cuối tuần này nghỉ”.






      tiếp tục đếm bàn phím.






      bay chuyến sáng, tầm mười hai giờ đến Bắc Kinh”.






      Giai Hòa ờ tiếng, tiếp tục đếm bàn phím, đếm mãi đếm mãi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn : “ sắp đến Bắc Kinh?”.






      trả lời thẳng vào câu hỏi: “Nghĩ ra xem đưa ăn gì chưa?”.













      Những câu tiếp theo hiển nhiên là đáp trong kinh ngạc, đến tận lúc tắt webcam rồi, Giai Hòa mới phát ra, mình chỉ biết xuống ở cửa số ba, mười hai giờ tới, đến số chuyến bay cũng chưa kịp hỏi. Thôi vậy, ngủ , đặt báo thức tám giờ sáng, nghĩ mình phải mất tiếng để chọn quần áo, tiếng để… tóm lại là phải dậy sớm.






      Thế là ôm mộng dậy sớm, ôm chăn nằm lăn qua lăn lại đến tận ba giờ sáng, mắt mở thao láo nhìn trần nhà, tức tối đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường.






      ngủ được, thể nào ngủ được…






      Kết quả là, ngày hôm sau, ngủ như chết trong taxi.






      Chưa đến mười giờ xe đến sân bay, xuống tầng mua cốc cafe to, ngồi góc giết thời gian. Nên đợi ở cửa ra, hay đợi ở bãi để xe nhỉ? Hay là theo dõi từ xa? nghĩ ngợi hồi lâu mà có kết quả gì, xem giờ, mới chỉ sáu phút trôi qua.






      Hai tay cầm chiếc cốc giấy, bắt đầu suy nghĩ vấn đề tiếp theo.






      Câu đầu tiên, nên gọi thế nào nhỉ?






      Dịch? ràng là ổn. A Trạch? Có vẻ cũng rất kì. Phía sau cầm điện thoại, khẽ khàng bằng giọng dịu dàng, chỉ cần nghe là biết chuyện với bạn trai. bé có thói quen rất giống Kiều Kiều, câu chồng ơi, hai câu chồng ơi, nghe ngọt ngào hết biết. Chẳng biết từ lúc nào, những người ở quanh cũng quen với kiểu gọi bạn trai ấy… nhưng vừa nghĩ đến việc gọi Dịch Văn Trạch như vậy, thấy chấp nhận được, càng thấy căng thẳng hơn.






      Lại xem giờ lần nữa, mới ba phút trôi qua.






      Đột nhiên, điện thoại reo, tên hiển thị với hai màu đen trắng nhấp nháy.






      giật mình, lập tức nhấc máy.






      Bên kia nghe lẫn chút tạp : “Ngủ dậy chưa?”.






      “Dậy rồi, chuyến bay cất cánh muộn à ?”.






      Giờ này lẽ ra máy bay chứ, vì vậy phản ứng đầu tiên của là nghĩ rằng chuyến bay của muộn giờ. Đến muộn chút cũng được, để có thêm thời gian chuẩn bị tinh thần.






      ”, bên đó đột nhiên rất ồn ào, hình như có tiếng của phóng viên, hẳn là còn có cả tiếng của các fan đến sân bay đón nữa, nhưng giọng vẫn rất dịu dàng, làm thấy an tâm hẳn: “ đợi em ở hầm để xe, đến gọi cho ”.






      xong, cúp máy ngay.






      Giai Hòa hiểu ra câu của , lẽ nào đến rồi, phải là mười hai giờ sao?






      lập tức gọi lại: “Em đến nơi rồi”.






      Dịch Văn Trạch có chút bất ngờ: “Sớm thế à?”.






      Giai Hòa ngượng ngùng: “Em ngủ dậy sớm, ở nhà chẳng có việc gì nên luôn. Sao đến nhanh thế?”. Cục hàng bị sao thế biết? Bình thường trăm phần trăm là muộn giờ, lẽ thấy máy bay có minh tinh nên tăng tốc? Nhưng nếu thế cũng đừng sớm tới cả tiếng đồng hồ chứ…






      Đầu dây đằng kia, Dịch Văn Trạch có lẽ bước ra ngoài, lúc sau : “Chuyến bay mười giờ mười phút là đến nơi, cộng thêm thời gian muộn giờ, sợ em phải đợi lâu quá”.






      Giọng của tuy nhưng rất ràng.
      Đại Đại thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :