1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tùy hỉ tùy duyên - Quy Diệp (15/231) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Phát uy (trung).

      Quan lão phu nhân sắc mặt nghiêm trang ngồi giường gian ngoài. Quan nương tử cũng ngồi, sắc mặt trắng bệch cúi đầu suy nghĩ, trốn trong nhà ba ngày cuối cùng phải đối mặt thôi.

      Nàng quyết thể thoả hiệp cách dễ dàng như vậy được! Mất tâm của trượng phu, bây giờ trong nhà nàng nhất định phải có được tôn trọng. Quách Tĩnh Quân còn chưa vào cửa vô lễ với mình, đợi nàng vào cửa rồi mình còn có địa vị gì đây?

      Quan nương tử nắm chặt tay, nhớ tới lúc Tuỳ Hỷ bị đại gia đẩy ngã, khuôn mặt tái nhợt trong nội tâm khỏi chua xót, nàng nhất định phải bảo vệ được nữ nhi của mình.

      Tuỳ Hỷ nằm giường nhưng tâm bay ra gian ngoài, nàng vừa thử ngồi dậy tiểu nha hoàn chiếu cố nàng vội :

      nương ngài muốn ra ngoài sao? Để nô tỳ đỡ ngài.”

      Tiểu nha hoàn này là Quan lão phu nhân mua cho nàng, theo bên người nàng năm rồi. Năm nay nàng mới mười tuổi, là tiểu nha đầu láu lỉnh, đối với Tuỳ Hỷ vô cùng quan tâm chăm sóc.

      “Mau đỡ ta qua.” Tuỳ hỉ lôi kéo ống tay áo Bình Linh, giọng . (Amy: =_= tại sao bà lại ghép tên tui với tên tui thành tên nha hoàn thế này hử con rùa kia?/ Hy: *cười nguy hiểm*)

      Bình Linh cho rằng Tuỳ Hỷ vừa nhìn thấy được nên tò mò muốn xem bộ dáng của Quách Tĩnh Quân, lập tức đỡ lấy cánh tay của nàng, giọng :

      nương muốn xem Quách di nương trông như thế nào sao, để nô tỳ vịn người ra.”

      Tuỳ Hỷ giải thích, chỉ cười gật đầu. Quách Tĩnh Quân lớn lên trông thế nào sao nàng có thể nhớ , kiếp trước nàng hận nữ nhân này khắc cốt ghi tâm, làm sao quên dễ dàng như thế được?

      Nếu nương cùng lão phu nhân đều thay đổi dung mạo, những người khác đương nhiên cũng thay đổi.

      Thời điểm hai chân vừa chạm đất, Tuỳ Hỷ thiếu chút ngã xuống, may mắn có Bình Linh đỡ lấy. Bình Linh vừa lên tiếng kinh hô, nàng che miệng tiểu nha đầu giải thích:

      “Chỉ là lâu rồi đứng dậy lại, chân có chút tê dại thôi, có việc gì. Vịn ta đến bên cạnh cửa .”

      Bình Linh gật gật đầu, nàng cao hơn Tuỳ Hỉ nửa cái đầu, lại quen làm việc nặng nên khí lực rất lớn, nhàng đỡ Tuỳ Hỷ đến cạnh cửa, nhìn qua khe hở của màn mỏng để quan sát tình hình.

      Vừa vặn nhìn thấy Quách Tĩnh Quân đến, đáy mắt Tuỳ Hỉ phát ra tia sáng lạnh lẽo, hàm răng gắt gao cắn chặt môi dưới, nàng phải nỗ lực khống chế chính mình mới có thể xông ra xé xác nữ nhân này.

      Nàng ta vẫn giống như trong trí nhớ, vẫn thiên kiều bá mị , mặt vĩnh viễn mang theo vẻ kiều mỵ ôn nhu, luôn tười cười nhưng kỳ thực tâm tư lại như rắn rết, hở ra ngụm là có thể cắn chết người.

      “Thiếp thân thỉnh an lão phu nhân, phu nhân.” Quách Tĩnh Quân đem đầu tóc đen nhánh quấn thành búi gọn gàng, phía điểm xuyết vài bông hoa mai, lại cài thêm chiếc trâm phượng làm bằng vàng ròng, lộ ra cần cổ trắng nõn mảnh khảnh, thân thể thon dài, cả người diễm.

      Quan lão phu nhân híp mắt đánh giá Quách Tĩnh Quân lượt, ánh mắt quyến rũ mười phần, nhìn qua có vẻ thiếu đoan trang, như thế nào cũng thấy giống tiểu thư khuê các.

      “Thúy Bích, chuyển ghế cho Quách di nương.” Quan lão phu nhân thản nhiên .

      Quách Tĩnh Quân liếc mắt nhìn Quan nương tử cái , bộ dạng phục tùng dễ bảo ngồi xuống ghế bên dưới ghế Quan lão phu nhân.

      “Tạ lão phu nhân.” Quách Tĩnh Quân cúi đầu ôn nhu .

      “Có thai nên chiếu cố thân thể cho tốt, cùng nha hoàn ở viện ngoài tranh cãi cái gì?” Quan lão phu nhân nhíu mày hỏi. Ấn tượng của nàng đối với Quách Tĩnh Quân cũng tốt nhưng nghĩ đến nàng có cốt nhục của đại gia nên cũng hoà nhã vài phần.

      Quách Tĩnh Quân ngước mắt nhìn lên, nước mắt như trân châu chảy xuống, nàng vội vàng nghiêng đầu, thanh nghẹn ngào:

      “Thiếp thân có mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây, muội thực xin lỗi tỷ tỷ, là muội khiến tỷ tỷ thương tâm, muội…”

      xong, lại thấp giọng nức nở.

      Quan nương tử cắn môi, hai tay nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

      “Quách nương quá lời, ngươi cần xin lỗi ta.”

      “Có thai nên lúc nào cũng rơi lệ, tốt cho đứa .”

      Quan lão phu nhân trầm giọng . có chút hờn giận liếc mắt nhìn Quan nương tử cái, có chút uy nghiêm của chủ mẫu, tính tình mềm yếu như thế làm sao quản được việc gia đình.

      “Lão phu nhân, thiếp thân bảo trọng chính mình, cho dù vì chính mình cũng nên vì đứa trong bụng mà suy nghĩ.” Quách Tĩnh Quân nhu thuận cười nhìn lão phu nhân.

      Quan lão phu nhân khỏi thầm than trong lòng, nữ tử này quá tâm cơ, con dâu sao có thể đấu lại được, chẳng trách tâm nhi tử cũng bị kéo mất.

      Tuỳ Hỉ ở trong phòng nhìn mà nóng vội. Quách Tĩnh Quân am hiểu nhất chính là thủ đoạn này, ở trước mặt lão phu nhân luôn bày ra bộ dáng mềm mại. Lúc chỉ có nương cùng cha bộ thiên kiều bá mị, chỉ biết cùng cha làm nũng, đem cha dỗ đến biết đúng sai, mà khi chỉ có nương liền lập tức ra vẻ kiêu ngạo đắc ý, căn bản thèm đem nương để vào mắt, làm nương tức giận đến nghẹn thở, vài lần thiếu chút nữa ra .

      Nàng tuyệt cho phép nữ nhân này lần nữa khi dễ nương. Nhưng là làm thế nào để nương có thể mạnh mẽ đứng lên áp chế nữ nhân này? giận bây giờ nàng mới có 8 tuổi, nếu ra những lời khác lạ chẳng phải khiến mọi người hoài nghi?

      “Ngươi suy nghĩ được thế là tốt. Ngươi cũng biết luật pháp quy định nam tử chưa tới ba mươi tuổi thể nạp thiếp, hai năm này đành phải ủy khuất ngươi rồi.” Quan lão phu nhân vừa lòng gật gật đầu.

      Quách Tĩnh Quân nghe vậy, chính là càng thêm thuận theo cúi đầu, ánh mắt càng trầm thấp.

      Diệu Tuyết đứng ở bên cạnh nàng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Quan lão phu nhân khóc:

      “Lão phu nhân ngài đại từ đại bi, nương ta thân thế thê lương, nếu thân phận sinh hạ đứa , tương lai nương chúng ta phải đối mặt với người khác như thế nào, này chẳng phải là muốn nương chúng ta… muốn nương chúng ta còn đường sống sao?”

      Quan lão phu nhân nghe được lời của Diệu Tuyết, sắc mặt trầm xuống.

      “Chẳng lẽ Quan gia chúng ta còn có thể ủy khuất nương các ngươi? Chẳng qua là nhẫn nại hai năm, tương lai tự nhiên quang minh chính đại vào cửa.”

      “Hài tử của nương chẳng lẽ phải sinh ra mà có mẫu thân?” Diệu Tuyết nước mắt rơi như mưa, bộ dáng vì nương nhà mình chịu khổ sở mà thương tâm.

      “Đến lúc đó thiếu gia tự nhiên được nuôi danh nghĩa phu nhân, sao lại có mẫu thân được?” Quan nương tử ngồi bên cạnh nhịn được câu.

      Quách Tĩnh Quân sắc mặt tái nhợt nhìn qua ” Đây là hài tử của ta…”

      Sắc mặt Quan lão phu nhân càng ngày càng khó coi, chỉ cảm thấy Quách Tĩnh Quân này hiểu quy củ. Nào có đứa nào lại nuôi dưỡng trong phòng tiểu thiếp, dĩ nhiên đều do chính thất phu nhân dưỡng dục, tương lai còn có thể xem như con vợ cả. Nhưng bà sợ mình lúc này khiến Quách Tĩnh Quân thương tâm làm tổn thương thân mình lại liên lụy đứa , hơi liền nghẹn ở trong cổ họng, biết giải quyết thế nào.

      “Đây là đứa của đại gia, nếu ngươi nguyện ý tiến vào Quan gia chúng ta, phải tuân theo quy tắc của Quan gia. Chẳng lẽ thời điểm Quách nương ở nhà, có học qua cái gì gọi là tôn ti trật tự, thê thiếp khác biết sao ?”

      Phàm là nương qua mười lăm tuổi đều phải học tập thê lễ bao gồm thê thiếp là bất đồng, nếu Quách Tĩnh Quân xuất thân từ gia đình đứng đắn, như thế nào lại biết cấp bậc lễ nghĩa đây.

      Đáy mặt Quách Tĩnh Quân lên tia kinh ngạc, Quan nương tử lại lấy lời áp chế nàng? Thê thiếp khác biệt, còn có vào cửa cùng nàng giảng quy củ, lấy thân phận chính thất áp chế nàng?

      Nếu phải Quan lão phu nhân còn ở đây, Quách Tĩnh Quân chút khách khí cãi lại rồi.

      Diệu Tuyết hiểu nương nhà mình, nhìn bộ dáng nàng trầm mặc chắc là bị tức giận đâu.

      nghĩ tới Quan nương tử còn có thể lấy thân phận ra để chấn áp người.

      Quan lão phu nhân đối với lời này của con dâu cũng là từ chối cho ý kiến, chỉ là có chút giật mình. Tính tình Quan nương tử luôn mềm yếu, dễ dàng bị người khác áp chế, ngờ hôm này lại có thể vì bản thân mà cãi lại.

      Tuỳ Hỉ ở bên trong phòng nắm chặt hai tay, đáy mắt nổi lên kích động cùng hơi nước. Rốt cuộc nương vẫn giống trước kia, trong trí nhớ của nàng nương luôn bị Quách Tĩnh Quân ức hiếp mà thể phản kháng lại.

      “Đại gia trở lại.” Bên ngoài chợt có thanh tiểu nha hoàn truyền đến.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Phát uy (hạ).

      Nghe được tin Quan đại gia trở về, khí trong phòng bỗng trở nên trầm lặng, mỗi người mang thái độ khác nhau.

      mặt Quách Tĩnh Quân lên vẻ vui mừng, khóe miệng nhàng nhếch lên, đánh giá sắc mặt tái nhợt của Quan nương tử, trong nội tâm càng thêm vài phần đắc ý.

      Nỗi bất hạnh lớn nhất của nữ nhân là để tâm của trượng phu rơi vào nữ nhân khác.

      Đối với nữ tử, dung mạo tất nhiên là quan trọng, nhưng cái quan trọng hơn là phải giữ được tâm nam nhân của mình. Cho dù Quan nương tử có xinh đẹp thanh nhã sao? Còn phải vẫn mất thương của trượng phu đấy thôi.

      Quan lão phu nhân khẽ nhíu mày rồi lại dãn ra, nhấp ngụm trà, nhìn Quan đại gia tiến đến.

      Tuỳ Hỉ vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia bước vào, đáy mắt liền lên tia thâm trầm oán hận, chính là ! Đáng lý nàng nên gọi nam nhân này tiếng phụ thân, nhưng nàng thể quên kiếp trước hại chết mẹ nàng, còn bức tử nàng như thế nào.

      Nàng cắn chặt răng, phải nhẫn! Mặc kệ làm gì, vẫn là cha của nàng, nàng dù oán hận đến đâu cũng phải nhẫn, chỉ như vậy mới có thể có cơ hội thay đổi vận mệnh của hai mẹ con nàng.

      “Mẫu thân, người về nhà khi nào vậy?” Quan đại gia kinh ngạc phát Quan lão phu nhân cũng ở đây, chỉ quét mắt liếc qua Quan nương tử cái, ngược lại dồn chú ý vào khuôn mặt lã chã chực khóc đầy ủy khuất của Quách Tĩnh Quân, chân mày cau lại.

      “Ta cũng mới trở về bao lâu. Ngươi đường xa cũng mệt rồi, có muốn ăn chút gì trước ?” Quan lão phu nhân ôn hòa nhìn Quan đại gia, cười hiền lành hỏi.

      Quan nương tử đứng lên, đem vị trí mình ngồi cho Quan đại gia, ôn nhu giải thích “Mẫu thân nhận được thư báo của chàng lập tức gấp gáp trở về.”

      Quan đại gia thèm nhìn Quan nương tử cái, tuỳ tiện ngồi xuống, với lão phu nhân “Con đói bụng, vừa mới cùng đồng liêu ăn cơm xong rồi. Nương, kỳ cũng phải chuyện đại gì, con chỉ muốn báo chuyện vui cho người, ngờ lại khiến người gấp gáp trở về đây, con vốn muốn làm cho người mệt nhọc như vậy.”

      “Dù sao ta cũng muốn về nhà rồi, chỉ là trùng hợp thôi, cái đó có gì mà mệt.” Quan lão phu nhân cười , tầm mắt rơi vào người Quách Tĩnh Quân.

      Vị trí trong phòng có chút kì quái. Quan nương tử đem vị trí của mình cho Quan đại gia ngồi, mình đứng , ngược lại tiểu thiếp còn chưa qua cửa như Quách Tĩnh Quân lại ngồi điềm nhiên như . Cho dù là có thai, cũng tránh khỏi thất lễ biết tôn ti.

      Quan đại gia lúc này mới ngẩng đầu nhìn bên mặt Quan nương tử, xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt như tranh có vẻ thanh tao nhã nhặn, cái cổ trắng nõn mảnh khảnh . . . . . Nhưng đôi mắt lại có chút sưng đỏ , môi cũng trắng bệch, mực cúi đầu nhìn .

      Trong nội tâm nhói lên chút đau đớn , lòng có chút áy náy, mấy ngày qua dường như chính mình lạnh nhạt với nàng.

      “Còn chuyển ghế cho phu nhân.” Quan đại gia vui nhìn Hồ Tương liếc mắt.

      Hồ Tương nhu thuận đáp, lập tức bưng ghế tròn ra cho Quan phu nhân, bày ở bên cạnh Quan đại gia. Quan nương tử hơi ngước lên nhìn , nhàng cười.

      Quan đại gia nhìn thấy nụ cười của nàng, lập tức cảm thấy tâm tình tốt, kiều thê mỹ thiếp có thể hòa thuận ở cùng chỗ, sống chung nhà, đúng là cuộc sống vẫn mơ ước thiết tha.

      “Mẫu thân, để Tĩnh Quân kính trà người được ? Con nghĩ hai ngày nữa nên đem Tĩnh Quân chính thức cưới vào cửa.” Quan đại gia hướng lão phu nhân lên tiếng, lúc chuyện cùng thầm dùng khóe mắt đánh giá Quan nương tử, thấy thần sắc nàng có gì là vui, an lòng quyết tâm làm.

      “Ngươi cần tiền đồ nữa? Chẳng lẽ muốn coi pháp luật ra gì? Ngươi chưa tới ba mươi, làm sao có thể nạp thiếp?” Lão phu nhân thần sắc vui, nghiêm khắc nhìn Quan đại gia.

      “Mẫu thân, dân báo quan truy xét, chỉ cần làm lớn chuyện, ai biết con lấy hai vợ ?” Quan đại gia bất bình .

      Quách Tĩnh Quân ngoài mặt là bộ dạng phục tùng nhu thuận ngồi nghe còn trong lòng thầm hoan hỉ, xem ra ba ngày nay ở bên thuyết phục, khóc hai nháo ba tự tử có hiệu quả.

      “Chàng muốn cưới nàng làm vợ, vậy thiếp là cái gì?” Quan nương tử dám tin vào tai mình nhìn Quan đại gia, vốn tâm tư chết lại bị cắt thêm đao, máu chảy đầm đìa.

      “Đại gia, chỉ cần ta có thể ở bên người đủ hài lòng, những thứ khác dám đòi hỏi nhiều.” Quách Tĩnh Quân làm bộ tình cảm sâu sắc, yếu ớt hiểu chuyện nhìn Quan đại gia, uỷ khuất lay động lòng người.

      Quan đại gia thấy thế liền hung ác trừng Quan nương tử, “Trong bụng của nàng ấy có hài tử của ta, cũng thể để nó sinh ra có thân phận, chuyện này thể làm khác được.”

      “Ngươi muốn cưới nàng vào cửa, trước hết hưu ta .” Quan nương tử khàn giọng kêu lên. Nếu ở tiền triều nam tử năm thê bảy thiếp còn có thể chấp nhận nhưng hôm nay luật pháp có quy định vợ chồng, Quách Tĩnh Quân vào cửa rồi, nàng là cái gì nữa?

      Quan đại gia nổi giận nhìn nàng: “Ngươi đừng cố tình gây , ta đây cũng là vì việc nối dõi của Quan gia mà suy nghĩ, dựa vào địa vị của Quách gia có thể nào cho phép Tĩnh Quân làm thiếp?”

      “Chàng thực chỉ là vì con nối dõi Quan gia mà suy nghĩ?” Quan nương tử cười lạnh tiếng.

      “Đúng vậy, ta là đời thứ năm, kế thừa hương hoả Quan gia, vậy mà đến nay còn chưa có nhi tử, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta tuyệt tự tuyệt tôn?” Quan đại gia tức giận hỏi, ngụ ý nàng thể vì ghen tuông mà phá hoại.

      như vậy, nàng nếu có thể sinh hạ nhi tử, ta liền đáp ứng cho nàng vào cửa làm thiếp, nhưng nếu phải, ta tự cho ngươi nạp thiếp thất khác, luôn luôn có thể sinh hạ con nối dõi.” Quan nương tử nghiêng đầu sang bên lạnh giọng , đối với Quan đại gia trước mặt, nàng chưa bao giờ tiếng , cái gì chính là cái đó, nhưng lúc này đây nàng thể lui lại nữa.

      Lui nữa liền đến đường cùng, đến lúc đó nàng cùng Tùy Hỉ nên làm cái gì bây giờ? Vì nữ nhi cùng mình, nàng thể bị Quách Tĩnh Quân đè ép xuống dưới được.

      Quan đại gia mở to mắt trừng trừng nhìn nàng, nghĩ tới nàng ra lời như vậy.

      Quách Tĩnh Quân cũng biến sắc, hai con mắt híp lại nhìn chằm chằm vào Quan nương tử. Nàng vẫn cho rằng La Huệ Vân là người nhu nhược có chính kiến, chỉ là nữ nhân phụ thuộc vào Quan đại gia, nghĩ tới còn có thể đưa ra cầu như vậy, cho rằng có thể làm khó nàng?

      “Đại gia, ngài đừng nóng giận, bằng để cho thiếp thân cầu tình với tẩu tẩu, để bọn họ đáp ứng cho ta. . . . . . Cho ta làm thiếp.” Quách Tĩnh Quân che mặt khẽ nấc, bộ dáng rất khéo làm mềm lòng người.

      bằng xin mời Quách nương gọi đại tẩu đến đây, có số việc Quách nương tiện mở miệng, để cho chúng ta giùm.” Quan nương tử nghe vậy, cười cười , chứng kiến ánh mắt đau lòng của Quan đại gia nhìn Quách Tĩnh Quân trong nội tâm tê buốt.

      Quách Tĩnh Quân khép nửa mi mắt, run run yếu nhược: ” Nếu báo tin gọi tẩu tẩu, biết tẩu ấy có chấp nhận tha thứ cho thiếp…. thất thân hay .”

      “Vậy phải Quách nương biết chưa kết hôn mà có con là vô liêm sỉ, vì sao còn phạm phải cái sai này? Ngươi phẩm cách như vậy, tương lai chúng ta sao có thể yên tâm đem hài tử nối dõi Quan gia giao cho ngươi, ngươi chỉ cần sinh hạ hài tử an toàn, Quan gia tất nhiên là ủy khuất ngươi.” Quan nương tử tiếp tục , mặt kiên cường, nhưng móng tay sớm bấm vào trong thịt, lòng mảnh lạnh toát. biết bản thân mình lấy đâu ra dũng khí, có thể phen mặt đổi sắc ra như vậy.

      Sắc mặt Quách Tĩnh Quân lúc trắng lúc xanh, càng tỏ vẻ ủy khuất nhìn về phía Quan đại gia.

      Sắc mặt Quan đại gia cũng khá hơn là bao, dù sao ban đầu cũng là chủ động kéo Quách Tĩnh Quân lên giường. Tuy nàng nửa cự tuyệt nửa đồng ý, nhưng cũng bởi vì trong nội tâm có mới nguyện ủy khuất chính mình, nghĩ vậy liền lấy giọng uy nghiêm của chủ nhân trong nhà nghiêm khắc : “Huệ Vân, nếu ngươi muốn có hài tử, sao tự mình sinh ra? sinh được sao thể chịu thua kém chút ít, lại muốn tới đoạt hài tử của người khác?”

      Lời này giống như sấm sét giữa trời quang, làm tất cả dung khí của Quan nương tử đều bị đánh bay sạch , thân thể lay động như giấy gặp gió, cơ hồ muốn té xuống.

      Tuỳ Hỉ ở cửa phòng gian trong nhìn thấy thấy, lập tức lên tiếng kinh hô chạy ra, “Mẹ!”

      Quan nương tử nước mắt rơi như mưa, lập tức trụ nổi nữa ôm Tùy Hỉ khóc rống lên.

      Quan đại gia nhìn thấy Tuỳ Hỉ chạy đến, đáy lòng liền nổi lên chán ghét, trợn mắt quét nhìn, lại giật mình phát giác đôi mắt nữ nhi mở ra, hôm nay trực diện theo dõi , hai mắt to, long lanh như hai dòng suối trong vắt, chỉ là trong ánh mắt của nàng tràn đầy. . . . . . Oán hận?

      “Đủ rồi!” Quan lão phu nhân nãy giờ mực trầm mặc nặng nề đặt chung trà lên bàn, tạo tiếng vang trầm đục nghiêm khắc quét mắt liếc Quách Tĩnh Quân, “Từ xưa đến nay, vốn có thiếp thất chính mình nuôi hài tử, huống chi trước đây ngươi mất phẩm đức, tương lai hài tử sinh hạ, phải nuôi dưới danh nghĩa của phu nhân Quan gia. Nếu ngươi nguyện ý, hàng ngày nháo loạn muốn gây rối, Quan gia chúng ta cũng cần giữ ngươi!”

      “Nương.” Quan đại gia bất mãn muốn phản đối.

      “Ngươi im miệng! Chỉ vì tư tình nhi nữ, chẳng lẽ muốn vứt bỏ tiền đồ luôn sao? Ngay cả hầu môn thế gia dù có hoang đường thế nào, cũng lấy hai vợ, ngươi có phải hay muốn cho các quan hỏi tội ngươi chuyến?” Quan lão phu nhân dùng sức vỗ bàn, giận dữ nhìn nhi tử bị Quách Tĩnh Quân mê hoặc điên đảo, lại còn nghĩ đến tái giá lấy thêm thê tử. núi thể có hai hổ, cho dù Quan nương tử tính tình có nhu nhược, đó cũng là chính thất phu nhân, trong nhà nếu có hai vị phu nhân, còn ra thể thống gì? Chẳng phải khiến người ta chê cười sao?

      xong, lại đưa mắt lạnh nhìn về phía Quan nương tử “Ngươi gào thét cái gì, muốn oán cũng chỉ có thể oán chính ngươi sinh nổi cho Quan gia người nối dõi.”

      Quan nương tử cắn môi nhịn xuống tiếng khóc, đem tất cả ủy khuất nuốt vào trong bụng.

      Quách Tĩnh Quân thấy lão phu nhân tức giận rồi, cũng dám nhiều lời nữa, im lăng cúi đầu đứng ở bên, trong lòng thầm suy tính. Đột nhiên cảm thấy có ánh mắt rét lạnh thấu xương như nhìn nàng, nàng hơi ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy xú nha đầu ở cùng chỗ với Quan nương tử khóc, chôn ở trong ngực nàng, vẫn mang vẻ rụt rè sợ hãi làm người ta chán ghét.

      Là ảo giác của nàng sao?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Thích ứng (thượng).

      Quan đại gia đưa lão phu nhân tức giận trở về phòng , thời điểm qua Quách Tĩnh Quân liền vứt cho nàng ánh mắt, có ý muốn nàng trở về phòng trước.

      Quách Tĩnh Quân mắt đẹp liếc cái , cúi đầu dịu dàng nhìn theo bọn họ rời .

      Tuỳ Hỉ đau lòng nhìn Quan nương tử, thấy khuôn mặt tú lệ tái nhợt, uất ức đem nước mắt cùng đau khổ nhịn xuống.

      Chẳng lẽ sinh được con là nương muốn sao? Vì sao bọn họ thông cảm cho nương chút? Trong lòng nương còn khổ sở hơn bọn họ, càng khó chịu hơn bọn họ, nàng cũng muốn sinh con trai nhưng là có biện pháp nào đây?

      “Ngươi còn ở lại nơi này làm gì? ra ngoài.” Tuỳ Hỉ ôm thắt lưng Quan nương tử, lạnh lùng trừng mắt nhìn Quách Tĩnh Quân.

      Quách Tĩnh Quân xuy tiếng nở nụ cười, đâu còn bộ dạng ủy khuất cùng nhu nhược, thay vào đó là khuôn mặt diễm quyến rũ mang theo nụ cười đắc ý, ánh mắt khinh miệt nhìn Quan nương tử, cũng nhìn trong phòng còn có nha hoàn, cứ như vậy đến trước mặt Quan nương tử, “Tỷ tỷ, đến bước này rồi cần gì phải cưỡng cầu? Ngươi sinh được con, cũng đừng chiếm lấy vị trí phu nhân này, tương lai ta sinh hạ nhi tử địa vị chẳng lẽ còn kém ngươi? Lúc này ngươi vẫn cảm thấy được chút nào, còn muốn đợi cho về sau bị đuổi ra ngoài hay sao?”

      “Ngươi chỉ là cái thiếp thất, cho dù sinh hạ nhi tử, chẳng lẽ còn phải để cho nương ta nuôi?” Tuỳ Hỉ che ở trước mặt Quan nương tử, phòng bị cảnh giác trừng mắt nhìn nàng ta.

      nương, ta đây cũng là vì muốn tốt cho nương của ngươi, ngươi vẫn là tiểu hài tử, hiểu người lớn chuyện, bằng ngươi cứ ra ngoài trước, để ta với nương ngươi mấy câu?” Quách Tĩnh Quân nhìn Tuỳ Hỉ, lộ ra vẻ ôn nhu vô hại tươi cười, bàn tay còn muốn sờ khuôn mặt nhắn của nàng.

      Nàng cũng hoài nghi Tuỳ Hỉ còn tuổi có thể như vậy, bởi vì lời này lão phu nhân cùng Quan nương tử cũng vừa mới đề cập qua.

      Tuỳ Hỉ nghiêng đầu tránh tay nàng , trong lòng cười lạnh. Tuy rằng bây giờ nàng chỉ có bộ dáng tám tuổi nhưng cũng trải qua nhiều đau khổ, đời trước nàng cũng chỉ sống mười lăm năm nhưng so với những người khác càng nhìn thấu tình đời, nếu nàng còn dễ dàng bị Quách Tĩnh Quân mê hoặc như vậy cũng quá uổng phí lần trọng sinh này của nàng rồi.

      Tuỳ Hỉ cũng để ý đến nàng ta, ôm đầu nhìn Quan nương tử thấp giọng : “Nương, đau đầu…”

      Quan nương tử vội vàng lau nước mắt, khẩn trương xem xét đầu Tùy Hỷ, “Làm sao đau? Có phải miệng vết thương vỡ ra hay ? Hồ Tương, chạy nhanh tìm đại phu.”

      Tuỳ hỉ giữ chặt tay Quan nương tử, “Nương, con chỉ thấy hơi choáng váng đầu, nghỉ ngơi chút là tốt rồi.”

      “Nương mang ngươi vào trong nằm nghỉ.” Quan nương tử ôm Tuỳ Hỉ lên, nhìn Quách Tĩnh Quân liếc mắt cái, mí mắt buông xuống, “Quách nương, ngươi .”

      Quách Tĩnh Quân “Ai nha” tiếng, thanh mơ hồ hàm chứa ý cười , “ nương thế nào? Nghe ánh mắt nương khác hẳn với người thường , hôm nay thấy rất tốt, xem như trong họa có phúc rồi.”

      Họa này là do nàng mang đến! Đôi mắt Quan nương tử đỏ bừng như sắp chảy máu, “Quách Tĩnh Quân, ngươi muốn bước vào Quan gia này, trừ phi ta chết!”

      Quách Tĩnh Quân thèm để ý hừ tiếng, “Chờ xem!”

      Quan nương tử nhìn nàng đong đưa thân mình, dáng người yểu điệu ra ngoài, trong lòng trận khó chịu, từ nay về sau mỗi ngàyđều phải đối mặt với này nữ nhân này, làm sao nàng có thể cam tâm?

      Tuỳ Hỉ cắn chặt răng, nhàng kéo vạt áo Quan nương tử, ” Nương, khóc.”

      Quan nương tử hít hít mũi, ôm Tuỳ Hỉ lên giường, ” Nương khóc, Tuỳ Hỉ còn đau chỗ nà ?”

      đau nương, chúng ta lo cho cha , Tuỳ Hỉ nhất định vĩnh viễn ở bên người nương.” Tuỳ hỉ kìm nén xúc động trong lòng, ổn định tâm tình, dùng giọng điệu của đứa cùng Quan nương tử chuyện.

      Quan nương tử nở nụ cười, đáy mắt khó nén bi thương, “Đúng vậy, nương chỉ còn Tuỳ Hỉ thôi.”

      “Quách Tĩnh Quân kia là người xấu, Tùy Hỉ thích, nương đem nàng ta đuổi ra , đừng cho nàng ở trong nhà, được ?” Tuỳ Hỉ kéo tay Quan nương tử, thấp giọng thỉnh cầu. Quách Tĩnh Quân thể ở lại Quan gia, nàng là tai họa, hại chết nương.

      tại nàng chỉ là tiểu hài tử, thể ở ngoài sáng cùng Quách Tĩnh Quân đối nghịch, nếu lời ra khiến cho người khác hoài nghi, đến lúc đó lại đem nàng trở thành quái làm sao bây giờ?

      Chỉ có thể cổ vũ nương đem nữ nhân kia đuổi ra ngoài, nhưng là làm thế nào mới có thể khiến cho nương muốn nản lòng thoái chí trở nên kiên cường đứng lên tranh đấu đây?

      Quan nương tử nghe Tuỳ Hỉ , lắc đầu khóc lên, “Làm sao nương lại nghĩ đem nàng đuổi khỏi nhà, nhưng là giờ nàng được cha người bảo bọc, có cách nào đuổi …”

      “Chẳng lẽ để cho nàng tiếp tục khi dễ nương sao? Nàng là người xấu, tổ mẫu cũng thích nàng.” Tuỳ hỉ xong, chăm chú quan sát sắc mặt Quan nương tử, nàng thầm nhắc nhở nương, nay muốn đối phó Quách Tĩnh Quân, nhất định phải có tổ mẫu vì nương làm chủ, nếu cha có khả năng nghe lời nương.

      Lúc này Quan nương tử chỉ lo thương tâm, làm sao suy nghĩ được điều gì khác, “Nay nàng có bầu, lão phu nhân làm sao có thể thích nàng, muốn oán cũng chỉ có thể oán chính mình, sinh ra con…” (Amy: -_- bực bà này ghê, vì yếu đuối mới bảo vệ được con mình đó).

      “Nương!” Tuỳ Hỉ nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giác tức giận, nếu ngay cả nương cũng vì chính mình tranh thủ các nàng làm sao có thể sinh tồn trong cái nhà này? Làm sao có thể đối phó với Quách Tĩnh Quân kia?

      “Đây đều là chuyện người lớn , ngươi còn hiểu chuyện đâu, phải choáng váng đầu sao? Mau nằm xuống nghỉ ngơi, nương để cho nữ nhân kia thương tổn được đến ngươi.” Quan nương tử giúp Tuỳ Hỉ dịch dịch góc chăn, ôn nhu .

      Vừa vặn lúc này Hồ Tương cũng bưng khay trà vào, xung quanh tản mát mùi thuốc bắc, “Phu nhân, đến thời điểm nương nên uống thuốc rồi.”

      Tuỳ hỉ tính vẫn còn trẻ con, khuôn mặt nhắn liền nhăn lại, mắt to tròn nhìn chén thuốc đầy vẻ kháng cự.

      Quan nương tử tự mình khuyên nàng, “Uống hết thuốc này miệng vết thương mới có thể tốt lên, còn đau nữa.”

      Tuỳ Hỉ lộ ra khuôn mặt nhăn nhó, dù là kiếp trước khi còn sống, nàng cũng thực chán ghét uống thuốc, cái loại thuốc này thực đắng làm cho nàng ghê tởm.

      Nhưng là nàng đành lòng làm cho nương lại phân tâm lo lắng cho nàng, Tuỳ Hỉ nhu thuận uống thuốc, sau đó nghe Quan nương tử hát làn điệu dân gian dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Nhìn dung nhan nữ nhi say ngủ, mũi Quan nương tử lại đau xót, nhịn xuống thương tâm mới rơi lệ, nhắc nhở Bình Linh vài câu mới đứng dậy ra ngoài.

      Nàng còn phải chuẩn bị cơm chiều, hầu hạ lão phu nhân dùng bữa.

      Tuỳ Hỉ chờ Quan nương tử rời , nhàng cựa thân mình, đưa lưng về phía Bình Linh ngồi ở chân giường, mở mắt.

      Từ tối hôm qua nhớ lại những gì trải qua ở kiếp trước , trong đầu nàng vẫn luôn loạn cào cào, khắc yên tĩnh. Đoán rằng hết thảy tình phát sinh ở kiếp trước giống như kiếp này, trước tám tuổi nàng nhớ được ràng, nhưng từ khi Quách Tĩnh Quân xuất , trí nhớ giống như khắc sâu trong đầu nàng, muốn quên cũng quên được.

      Giờ có thể làm thế nào đây? Chỉ dựa vào nương kiếp trước tính tình nhu nhược, nàng còn bạc nhược, làm thế nào đánh đổ được Quách Tĩnh tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cao minh đây?

      Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Trước kia nàng chỉ lo cùng nương hối tiếc, cho tới bây giờ cũng tiếp xúc nhiều với Quách Tĩnh Quân, tự nhiên biết yếu điểm của nàng. Nay nàng muốn trở thành tiểu nha đầu lừa đảo, xử thể ngây thơ như trước kia nữa.

      Ai có thể ngụy trang đến cuối cùng, ai mới là người thắng, còn phải chờ xem.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Thích ứng (trung).

      Trở lại phòng, Quan đại gia đỡ lão phu nhân lên ghế ngồi, nha hoàn đưa hai ly trà nóng, khói lượn lờ.

      Quan đại gia liếc nhìn khuôn mặt chút cảm xúc của lão phu nhân, nhịn được , “ lẽ cho Tĩnh Quân vào cửa sao? Nàng cũng có con của con rồi.”

      “Con gấp cái gì? Trừ phi con muốn nạp kẻ tiện tì đó làm thiếp, thân phận so với nha hoàn cao hơn bao nhiêu, bằng con còn phải tìm người của Quách gia thương nghị ư? Viêm Ba, Huệ Vân tuy thể sinh con cho con nhưng thế nào cũng là chính thất phu nhân, Quách Tĩnh Quân đến con cũng chưa sinh mà con cứ như vậy trước mặt Huệ Vân nhận người, là nữ nhân ai cũng đều khó chịu, may nàng phải loại nữ nhân thích làm càn nếu con còn thanh danh sao?” Lão phu nhân vui .

      Nếu phải so sánh Huệ Vân và Quách Tĩnh Quân, dĩ nhiên xét về gia thế lẫn tính tình dịu dàng nên chọn Huệ Vân, nhưng nếu đến sinh con nối dõi cho Quan gia cũng mong Quách Tĩnh Quân có thể sinh được con trai.

      Quách Tĩnh Quân bây giờ có thai, chỉ cần đừng xúc phạm đến Quan gia, bà liền có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

      “Mẹ, người đồng ý cho Quách Tĩnh Quân vào cửa?” Quan đại gia mặt mày vui vẻ hỏi.

      “Ta hỏi con, con vừa lòng Quách Tĩnh Quân hay là vì đứa bé trong bụng? Tính đoạn tuyệt quan hệ với Huệ Vân?” Lão phu nhân hỏi .

      Quan đại gia khẽ giật mình nhớ tới Quan nương tử khuôn mặt tú lệ thanh tao, trong nội tâm lại dao động. Trong lòng đương nhiên vẫn có Huệ Vân, bất kể thế nào những lúc khó khăn nhất, nàng đều ở bên rời, có nàng, cũng khó có ngày hôm nay.

      từng nhau mặn nồng, bất tri bất giác thời gian trôi qua cũng dần trở nên lạnh nhạt, quên trước đây có bao nhiêu rung động, ở cùng Huệ Vân trở nên vô vị, lại bởi gần 30 năm bên người, cho dù mọi chuyện đều tốt đẹp nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ thiếu thốn, cho nên thời điểm gặp được Quách Tĩnh Quân mới có thể lạc mất tâm trí mà quên Huệ Vân.

      “Con lấy Tĩnh Quân có nghĩa là đoạn tuyệt quan hệ với Huệ Vân sao? Nàng vẫn là vợ của con.” Quan đại gia nhíu mày , muốn bỏ Huệ Vân lấy Quách Tĩnh Quân, làm được.

      “Trong nhà chỉ có thể có phu nhân.” Quan phu nhân nghiêm khắc .

      Quan đại gia thở dài hơi, cái này làm sao biết, chỉ vì trấn an Quách Tĩnh Quân, có biện pháp từ chối thôi, “Nhưng Tĩnh Quân muốn làm thiếp, con nghĩ nàng cũng là vì đứa con.”

      “Nó nguyện ý làm thiếp, vì sao lúc trước còn làm ra những chuyện như vậy?” Lão phu nhân hừ tiếng, nàng lúc trẻ là góa phụ, đối với nữ nhân rất coi trọng phẩm đức.

      Quan đại gia có chút lúng túng sờ mũi.

      Lão phu nhân liếc qua , thầm hít tiếng, “Con trước hết trấn an vợ con, cứ giữ Quách Tĩnh Quân ở lại trong nhà, chờ đến khi sinh con xong, bất kể thế nào Huệ Vân cũng là người có giáo dưỡng rất tốt, Quách Tĩnh Quân thể so sánh được với Huệ Vân.”

      Con hiểu, con khuyên bảo Tĩnh Quân, quy củ vẫn là quy củ, thể phế .” Quan đạo gia , kỳ trong nội tâm cũng muốn vì Quách Tĩnh Quân mà mất cả tiền đồ lẫn thanh danh, chỉ là biết phải làm thế nào cho Quách Tĩnh Quân hết hy vọng mà thôi, hôm nay lão phu nhân ra, trong nhà chỉ có thể có phu nhân, Quách Tĩnh Quân dù muốn hay cũng phải chấp nhận ở vế dưới, làm thiếp.

      “Con hiểu được là tốt rồi”. Lão phu nhân gật đầu , “Trở về , vợ của con hôm nay phải chịu ủy khuất rồi, nàng cần đến chỗ ta hầu hạ bữa tối nữa, các con chuyện , hai vợ chồng trong tâm thể gắn kết, bằng cái nhà này còn coi ra gì nữa.”

      “Thúy Ti, ngươi mang Tùy Hỉ đến đây, ta phải xem vết thương của con bé thế nào”. Lão phu nhân hướng nha hoàn phân phó.

      Thúy Ti lên tiếng vâng lời.

      Trong lúc chờ Tùy Hỉ đến, Quan đại gia cùng lão phu nhân đến tình hình Quan nhị gia.

      Ước chừng uống xong ly trà, Thúy Ti mang Tùy Hỉ đến.

      Tùy Hỉ mặt còn buồn ngủ. Trước đó nàng nằm trong chăn suy nghĩ lâu làm thế nào để đối phó với Quách Tĩnh Quân, nghĩ nghĩ lại lại ngủ quên, chợt nghe thấy tiếng Thúy Ti tới đón nàng lên phòng , khắc này, trong đầu nàng đột nhiên lên ngàn vạn suy nghĩ.

      Nàng nhớ khi còn bé tổ mẫu đối với nàng rất chán ghét, nhưng cũng nhớ kiếp trước sau khi mẹ nàng qua đời tổ mẫu cũng đối với nàng thực đau lòng thương tiếc, thậm chí vì nàng tiếc cùng cha trở mặt.

      Kỳ tổ mẫu cũng phải chán ghét nàng nha, chỉ là mấy năm trước trong nhà nghèo khó, nội tâm bị đè nén nên mới nhìn mình vừa mắt, hôm nay trong nhà dư dả mà cha tiền đồ cũng sáng lạng, tổ mẫu tâm tình tốt hơn, đối với nàng cũng ghét bỏ như trước.

      Bảo bối tôn tử Thái Vũ ở cạnh tổ mẫu lúc này, khó trách lòng người cảm thấy tĩnh mịch nhàm chán, hôm nay chỉ có cháu bên người, muốn cùng tổ mẫu thân mật hẳn là khó.

      Chỉ cần nàng nịnh nọt tổ mẫu, có tổ mẫu làm chỗ dựa nàng có năng lực đối phó Quách Tĩnh Quân.

      Trong lòng có quyết định, Tùy Hỉ lập tức nhếch miệng, hé ra khuôn mặt tươi cười, đứng trước lão phu nhân hành lễ, “Tổ mẫu.”

      Khi nhìn đến Quan đại gia, mắt Tùy Hỉ lên tia oán hận nhưng cũng rất nhanh biến mất, ai phát giác được, gọi tiếng, “Cha.”

      Quan đại gia nghiêm mặt nhìn Tùy Hỉ, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, giống mắt của , có vài phần như mẹ nàng, chỉ là so với mẹ nàng con mắt nàng càng sáng ngời, càng giống như trêu chọc người khác.

      Cứ như vậy liền phát nữ nhi này lớn lên coi như phấn điêu ngọc mài.

      “Đôi mắt có thể mở ra sao?” Quan gia ho tiếng, quanh năm suốt tháng cùng đứa con này được mấy câu, ngoại trừ Tùy Hỉ hành lễ ân cần thăm hỏi, đều chủ động tìm nàng chuyện.

      Trong thời gian ngắn có chút bối rối, biết phải cùng nàng cái gì.

      Tùy Hỉ khóe miệng cười ngọt ngào, phải do ban tặng sao? Nếu nhẫn tâm như vậy đem nàng đá văng ra ngoài, nàng làm sao có thể mở mắt, làm sao lại nhớ được hết thảy những việc kiếp trước.

      “Ngủ giấc, có thể mở ra rồi.”

      Lão phu nhân nở nụ cười, “ giấc của con cũng ngủ nhiều năm như vậy, còn muốn mở ra sao?”

      Tùy Hỉ nghe lão phu nhân , ngượng ngùng cười.

      “Tới cho ta xem xem.” Lão phu nhân giọng bảo, lúc nãy chỉ lo quan sát Quách Tĩnh Quân kia, nhìn qua thương thế của đứa cháu này, tuy thích đứa bé này nhưng cũng từng chung đụng năm, thể quan tâm.

      Tùy Hỉ nhu thuận đến bên người lão phu nhân.

      Quan đại gia liền đứng lên. Nhìn Tùy Hỉ mà phân phó, “Trong lúc dưỡng thương con hãy ở cùng tổ mẫu, phải ngoan ngoãn nghe lời người, hiểu ?”

      “Vâng” Tùy Hỉ cúi đầu xuống, trong tiềm thức kháng cự người cha này.

      Lão phu nhân phất tay đuổi Quan đại gia trở về, “Mau trở về , Tùy Hỉ ở đây con cần phải lo lắng gì cả.”

      Quan đại gia rời phòng, đến chỗ giao nhau ở hành lang, nhắc chân muốn hướng Thiên viện tới, vài bước liền dừng lại, nhớ tới lời khuên bảo của lão phu nhân, liền chuyển hướng phòng Quan nương tử mà tới.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Thích ứng (hạ).

      Thời điểm thủ vệ cùng tiểu nha hoàn nhìn thấy Quan đại gia vào, sửng sốt chút, vội vàng muốn truyền lời.

      “Trở về!” Quan đại gia thấp quát tiếng “Phu nhân làm gì?”

      “Nô tỳ biết.” Tiểu nha hoàn sợ hãi trả lời.

      Quan đại gia khẽ hừ tiếng, bước vào trong nhà, đột nhiên dừng lại cước bộ, đứng ở trước rèm dùng sức ngửi chút, trong khí có mùi tro tàn.

      Hồ Tương vừa vặn bưng cái chậu đồng ra, nhìn thấy quan đại gia đứng ở ngoài cửa, hoảng sợ kêu lên, “Đại gia.”

      “Đây là cái gì?” Quan đại gia nhíu mày nhìn cái chậu, bên trong vẫn còn tỏa khói .

      Hồ Tương thấp giọng trả lời, “Là phu nhân đốt vài thứ.”

      Quan đại gia thay đổi sắc mặt, trong chậu còn có chút giấy chưa đốt thành tro, lấy tay tìm, nhìn thấy nét chữ quen thuộc đập vào mắt, chỉ có thể mơ hồ thấy hai chữ.

      Là chữ viết!

      Giống như bị hai chữ này làm tổn thương ánh mắt, Quan đại gia nhất thời cảm thấy trong lồng ngực lửa giận hừng hực nổi lên, vô cùng thịnh nộ, còn có bối rối cùng khẩn trương mà có phát .

      Giống như mất cái gì , trong lòng dường như thiếu khối.

      xiết chặt mảnh giấy trong tay, sắc mặt giống như mây đen dày đặc, bão táp sắp xảy ra, Hồ Tương sợ hãi “Đại gia, phu nhân tắm…”

      Quan đại gia quay mạnh đầu lại, tức giận trừng mắt với Hồ Tương làm nàng bị dọa đến ra lời.

      Quan đại gia phẫn nộ , nhanh tới gian sau.

      Lúc này Quan nương tử ở gian sau tắm rửa, nàng áp mặt vào ở trong nước, cho đến khi thể hô hấp mới ngẩng đầu, khuôn mặt đầy bọt nước, phân biệt được là nước hay nước mắt còn vương lại.

      Chuyện xảy ra mấy ngày nay tựa như cơn ác mộng, nhưng là làm cách nào cũng thể tỉnh dậy. Nàng cùng tướng công trải qua nhiều trắc trở mới có thể thành thân, thời gian trôi qua tình cảm của nàng vẫn như trước chưa từng thay lòng đổi dạ, cho dù vẫn nghèo khó hay thành công, nàng thủy chung vẫn nhớ hứa hẹn của và nàng, thủy chung nhớ bọn họ có nhiều kỉ niệm ngọt ngào.

      Nếu có hi vọng xa vời, nếu phải trong lòng nàng có chút cam tâm, cứ như vậy để Quách Tĩnh Quân vào cửa ,có phải nàng như ngày trước bình tĩnh bỏ qua?

      Nàng rốt cuộc vẫn là nữ tử bình thường, biết phải vì tướng công nạp thiếp , nhưng vẫn như cũ hy vọng có thể chỉ nhìn nàng, có thể chỉ nàng.

      Nếu có thể hết hy vọng cũng chẳng cần cầu xa vời có lẽ tốt hơn.. Cho nên nàng đốt những kỷ vật của trước đây, từ hôm nay trở , nàng còn chờ mong vào nữa.

      Nếu giữ được tâm nam nhân, vậy giữ thân của là được, nhưng nếu tâm của có nàng , nàng còn cần cưỡng cầu để làm gì?

      Đột nhiên, sau cánh cửa gỗ phát ra thanh vang mạnh mẽ chói tai, Quan nương tử lấy lại tinh thần, quay đầu liền nhìn thấy Quan đại gia thịnh nộ đứng ở trước cửa, ánh sáng bên ngoài khiến bóng dáng của kéo dài mặt đất, trong phòng đèn đuốc lay động.

      “Còn có việc sao?” Quan nương tử quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi, chỉ có đôi con ngươi rung động tiết lộ tâm tình của nàng.

      Quan đại gia trừng mắt nhìn tấm lưng trắng nõn của nàng, yết hầu nóng rực, chỉ cảm thấy lửa giận biến thành lửa tình, vào, đưa tay vào trong thùng tắm nắm lấy Quan nương tử hỏi “Đây là cái gì?”

      Quan nương tử toàn thân mảnh vải, da thịt trắng nõn, dáng người hấp dẫn,bọt nước dọc theo cần cổ mảnh khảnh chảy xuống ngực, lướt qua đôi môi trượt xuống bụng vào khu rừng thần bí…

      Nàng lấy tay che trước ngực, ngửa đầu hờ hững nhìn , “Thiêu ít đồ cần thiết.”

      cần thiết?” Quan đại gia đem nàng ôm vào trước ngực, hô hấp có chút ồ ồ, “Đây là thư tín trước đây ta gửi cho ngươi , ngươi lại cần?”

      “Người đều giữ được, ta giữ mấy thứ này làm gì?” Quan nương tử giãy dụa thoát khỏi kiềm chế của .

      Quan đại gia tức giận đem hai tay nàng giữ ở sau lưng, ngực ma sát với hai ngọn núi trước ngực nàng, hai đỉnh đồi liền ngạo nghễ đứng thẳng đứng lên.

      “Cái gì gọi là người đều mất? Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì?” Quan đại gia lớn tiếng hỏi.

      “Chẳng lẽ ta sai rồi sao? Ngươi hôm nay rốt cuộc đem ta đặt ở nơi nào? Trong lòng ngươi còn coi ta là thê tử sao?” Quan nương tử cười đến có chút trống rỗng, đối với cơn thịnh nộ của Quan đại gia làm như thấy.

      “Huệ Vân, ngươi còn là thê tử của ta.” Quan đại gia ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn môi nàng.

      Trong lòng Quan nương tử chỉ là trận lạnh lẽo, tùy ý để ôm chính mình lên giường, tùy ý vì muốn chứng minh điều gì đó mà phát tiết người nàng , thân thể nàng lắc lư theo động tác của .

      còn như trước kia triền miên ngọt ngào.

      Lúc sau đem nàng ôm vào trong ngực, thanh thỏa mãn, “Huệ Vân, Tĩnh Quân liền tùy ngươi xử trí, ngươi muốn an bài thế nào liền an bài như thế .”

      Quan nương tử kinh ngạc nhìn về phía , như thế nào mới quay người lại liền thay đổi ý tưởng?

      “Lão phu nhân rất đúng, trong nhà thể có hai phu nhân.” Quan đại gia thấp giọng .

      Quan nương tử trong lòng có chút hy vọng lại bị dập tắt, chính là lão phu nhân chứ phải ý tưởng của , rốt cuộc vẫn nghĩ đến Quách Tĩnh Quân, “Nếu quách Tĩnh Quân sinh hạ con trai?”

      Quan đại gia trầm mặc.

      “Chỉ cần nàng sinh hạ con, ta cho nàng làm thiếp, nếu là nàng muốn vọng tưởng cái khác trừ phi ta chết .” Quan nương tử ngồi dậy, cắn răng , ánh mắt lộ ra tia ngoan tuyệt cùng oán hận.

      “Tốt , đừng cái gì mà sống chết, về sau nàng dưỡng con trai của nàng ta là được.” Quan đại gia vội vàng trấn an nàng, biết dạo này mình có vắng vẻ nàng , vừa mới nhìn thấy nàng đốt những lá thư trước kia viết cho nàng trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, đây đều là ký ức họ từng trải qua.

      Năm đó thập phần luyến mộ nàng, mua được nha hoàn La gia, mỗi ngày truyền tin cho nàng, như thế nào cũng nghĩ đến nàng lại thiêu chúng.

      La lão gia ngay từ đầu cũng phải đồng ý hôn ước của họ, là sau này làm cảm động La lão gia mới khiến cho La lão gia đáp ứng lời cầu hôn của , nhưng La lão phu nhân đối với con rể là vẫn chấp nhận, đến nay hai nhà cũng cực ít qua lại.

      Các tỷ muội khác xuất giá đều có mấy nha hoàn làm của hồi môn, chỉ có nàng là lẻ loi mình, chỉ có ít đồ cưới, đây là La lão phu nhân bất mãn với nàng.

      Nàng cũng cảm thấy ủy khuất, bởi vì nàng muốn gả cho người nàng , cho tới bây giờ nàng vẫn hối hận.

      Những ký ức cực bỗng lên, trong lòng lại thêm vài phần áy náy, từ ngày ấy biết khi Quách Tĩnh Quân có tin vui, trong đầu chỉ có mừng như điên vì sắp có nhi tử nên xem những ủy khuất khó chịu trong lòng thê tử.

      Lúc này Quan nương tử cũng biết trong lòng Quan đại gia áy náy, chỉ đưa lưng về phía , cái gì cũng . Nàng cũng cho rằng Quách Tĩnh Quân thỏa hiệp, đem đứa cho nàng nuôi dưỡng, đến lúc đó lại vài giọt nước mắt, vài tiếng làm nũng, còn phải giống tình cảnh hôm nay sao.

      “… Trước kia ta ở thành Nam Bình gặp qua nàng lần, nghĩ tới ở thành Tây Lý lại gặp gỡ, mới biết được nàng bị đại tẩu nàng đuổi , sau lại cẩn thận uống rượu say mới cùng nàng chỗ. Ta vốn cũng muốn nạp thiếp , mấy ngày nay là ta vắng vẻ ngươi, hôm nay những lời này cũng là bất đắc dĩ, trấn an Tĩnh Quân chút mà thôi. Huệ Vân, ngươi là nữ tử khoan dung, so đo với nàng chứ?” Quan đại gia ôm thắt lưng của nàng, thấp giọng lên hoàn cảnh cùng Quách Tĩnh Quân gặp gỡ.

      Vốn cảm thấy Quách Tĩnh Quân xuất có chút kỳ lạ nhưng Quan nương tử tâm tình kém cũng cẩn thận nghĩ lại, khi Quan đại gia giọng trấn an, sắc mặt của nàng mới dần dần khó coi nữa.

      “Ta nên vậy, trước đây là ngươi quá mệt nhóc, giờ thân mình dưỡng tốt rồi, chúng ta cũng sinh đứa , ngươi được ?” Quan đại gia đem nàng kéo vào trong lòng, tay mang theo tình dục khẽ vuốt vòng eo của nàng.

      Quan nương tử cắn môi, nàng chú ý đúng là việc này, nàng cũng muốn sinh đứa , nhưng việc này có thể cưỡng cầu sao?

      tức giận…” Cảm giác được thân thể mềm mại của nàng dựa sát vào ngực , liền biết tức giận trong lòng nàng tiêu hơn phân nửa, ở bên tai nàng nở nụ cười.

      làm vợ chồng nhiều năm thế này, sao lại biết tính nết của nàng? Chỉ cần hơi hạ thấp thái độ, nàng dễ dàng thỏa hiệp tha thứ cho .

      Quan nương tử thấp giọng , “Như vậy chuyện Quách Tĩnh Quân liền do ta xử trí , nàng nếu muốn nghe ta an bài cũng đừng mong vào cửa, ta nếu thể sinh đứa , tự nhiên cho ngươi nạp thiếp.”

      “Mặc kệ có bao nhiêu thiếp thất, ở trong lòng ta ngươi vẫn có phân lượng nặng nhất.” Quan đại gia lại lần nữa đặt nàng ở dưới thân.

      Rốt cuộc là mình vẫn nam nhân này , cho dù trong lòng có khúc mắc nhưng tâm lại mềm lòng tiếp nhận lần nữa.

      Bên kia, Tuỳ Hỉ vừa cùng tổ mẫu dùng xong bữa tối, trở về trong phòng chính mình, lập tức đem Bình Linh gọi tới, “Như thế nào? Nghe được gì rồi?”

      nương, thủ vệ ca ca , đại gia đến phòng phu nhân, ngài yên tâm, đại gia trong lòng quả nhiên vẫn là nghĩ về phu nhân.” Bình Linh cười tủm tỉm an ủi Tuỳ Hỉ.

      Tuỳ hỉ nghe xong lời này, mặt cũng lộ ra thần sắc cao hứng, ngược lại lo lắng nhăn mi tâm

    6. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Ưu Đàm (thượng).

      Sau khi trở lại Thiên Viện, Quách Tĩnh Quân lập tức sai Diệu Cầm cùng Diệu nhanh chóng chuẩn bị nước tắm. Vừa rồi vội vã gặp lão phu nhân, chẳng quan tâm chính mình khóc lem cả khuôn mặt, chỉ chỉnh trang chút để thất lễ rồi ngay, còn phải muốn để lão phu nhân thấy nàng càng thương tâm càng tốt sao. Nhưng lát nữa khi Quan đại gia tới phòng của nàng, cũng thể để thấy bộ dạng như vậy được.

      Nàng ngốc như La Huệ Vân, muốn giữ tâm người nam nhân, chỉ xinh đẹp thôi đủ, quan trọng nhất chính là thủ đoạn. La Huệ Vân kia tuy rằng xinh đẹp diễm lệ, nhưng gặp chuyện lại chỉ biết khóc, căn bản hiểu được cách giữ lòng của trượng phu. Thử hỏi có người nam nhân nào lại muốn thấy nữ nhân bên cạnh mình suốt ngày khóc lóc?

      Nước mắt, muốn có tác dụng phải biết dùng đúng lúc, có chừng mực.

      “Di nương, nước ấm chuẩn bị xong, mời người tắm.” Diệu Cầm từ hậu viện tới, cúi đầu với Quách Tĩnh Quân.

      người Quách Tĩnh Quân chỉ mặc chiếc áo lụa mỏng trắng thuần, tay vuốt dung nhan kiều nhếch miệng hỏi: “Có thả cánh hoa ?”

      theo di nương phân phó đem cánh hoa rải vào trong thùng tắm rồi.” Diệu Cầm trả lời.

      Quách Tĩnh Quân hài lòng gật đầu, đế hài giẫm lên sàn, dáng người uyển chuyển thướt tha tiến về hậu viện. Thời điểm tắm rửa, nàng chỉ cho mình Diệu Cầm ở bên cạnh hầu hạ.

      Nhiệt khí mờ mịt cả căn phòng, nàng bước lên ghế vào trong thùng tắm, cả thân thể chìm trong nước ấm, thoải mái mà than tiếng.

      “Diệu Cầm, chuẩn bị cho đại gia chén chè hạt sen.” Trong khí có hương vị hoa thơm nồng đậm, có thể dễ dàng khuấy động trêu chọc xuân tình trong tâm người.

      Diệu Cầm đứng yên tĩnh hun hương lên nội y của Quách Tĩnh Quân, nghe thấy câu phân phó có thâm ý liền hiểu, nhịn được , “Di nương, ngài có thai. . . . . .”

      “Bây giờ tâm của gia còn chưa hoàn toàn đặt ở người ta, muốn nắm chắc lòng của , trước hết nhất định phải để cho thể ly khai ta. Thân thể này phải làm cho hắm mê luyến, muốn dứt cũng được!” Quách Tĩnh Quân vuốt ve làn da trắng noãn trơn mịn, bộ dáng diêm dúa lẳng lơ, giọng kiều mỵ lại thêm ba phần rét lạnh, mặt bị nhiệt khí hun đến hồng hào, mắt xếch lưu chuyển lên phác thảo dáng người phong tình, cười đầy đắc ý, nhìn ra được có nét e thẹn rụt rè nào có nữ tử chốn khuê phòng.

      “Di nương, thân thể của ngài vất vả mới có thể mang thai , tốt nhất ngàn vạn đừng. . . . . .” Diệu Cầm hạ giọng nhắc nhở.

      “Ta tự nhiên chú ý , cái này ngươi cần phải lo lắng.” Quách Tĩnh Quân kéo cánh môi cười, đáy mắt tràn đầy tự tin, chỉ cần nàng dụng tâm, tin La Huệ Vân kia là đối thủ của nàng.

      Dù là người hay tâm của Quan đại gia sớm muộn gì cũng bị nàng nắm chặt trong tay , nàng trở thành vị nữ chủ nhân duy nhất ở Quan gia!

      Tắm rửa xong, Quách Tĩnh Quân mặc bộ xiêm y mỏng tang rộng thùng thình hun hương , tỉ mỉ trang điểm cho dung nhan diễm lệ mê người, lười biếng nằm nửa người giường êm.

      Diệu Cầm cố ý bưng chén chè hạt sen nấu vì Quan đại gia đến.

      Trong chè có sẵn thuốc, chỉ cần Quan đại gia uống vào, đêm nay nhất định đêm ngủ cùng với di nương nhà nàng.

      “Quách di nương.” Lúc này, Diệu vội vã thẳng bước tiến đến, vừa nhìn Quách Tĩnh Quân vừa thở hổn hển, khuôn mặt nhắn nhăn nhó đỏ bừng.

      Diệu Cầm trừng mắt hạnh, lên tiếng trách mắng, “Chuyện gì mà vội vàng như vậy? sợ làm kinh động đến tiểu hài tử và di nương sao?”

      “Quách di nương, đại gia đến chỗ phu nhân.” Diệu chẳng thèm để ý đến Diệu Cầm, vội vàng với Quách Tĩnh Quân, nàng chạy về báo tin, vừa mệt vừa khát đây.

      Quách Tĩnh Quân cười nhạo tiếng “Nhất định là tìm La Huệ Vân chuyện, để người phụ nữ kia đáp ứng cho ta vào cửa , ngươi khẩn trương cái gì?”

      Diệu nuốt ngụm nước bọt cho miệng đỡ khô rát, lắc đầu, “Đại gia ở trong phòng phu nhân canh giờ rồi, vừa nãy còn truyền bữa tối, nô tỳ thấy nha hoàn trong phòng bên kia dường như rất cao hứng . . . . . .”

      “Cao hứng cái gì? Chẳng lẽ bằng khả năng của nữ nhân đó mà có thể lưu đại gia qua đêm tại chỗ nàng? người chỉ biết khóc sướt mướt, ai thấy đều chán ghét.” Huống chi La Huệ Vân còn vừa làm trái ý của , sao có thể nhanh như vậy khiến cho đại gia nguôi giận được?

      “Diệu Cầm, ngươi mời đại gia tới.”

      “Dạ, di nương.” Diệu Cầm do tay Quách Tĩnh Quân dạy dỗ, tự nhiên hiểu tâm tư chủ tử nhanh nhẹn trả lời.

      Quách Tĩnh Quân ở Thiên viện cùng Quan nương tử ở tiểu viện khoảng cách cũng xa, chỉ cần qua cái đình viện, xuyên con đường đá xanh là đến.

      Diệu Cầm rảo bước tới bên ngoài tiểu viện của Quan nương tử , mỉm cười với nha đầu gác cửa: ” Xin nhờ vị tỷ tỷ này giúp ta thông truyền tiếng, ta là nha hoàn của Quách di nương, muốn cầu kiến đại gia.”

      Diệu Cầm có Quách Tĩnh Quân làm chỗ dựa, lại ỷ chủ tử mình được sủng ái, giọng điệu dù cố tỏ ra nhàng mà vẫn lộ ba phần cao ngạo.

      ra là nha hoàn của Quách nương, đại gia cùng phu nhân chuyện, chỉ sợ tiện gặp người.” Tiểu nha đầu còn chưa kịp đáp lời, sau lưng truyền đến thanh ôn nhu mà sắc bén của Hồ Tương.

      Diệu Cầm giương mắt nhìn sang, là nha hoàn bên người Quan phu nhân, miệng lưỡi rất bén nhọn, liền cười như cười đáp: ” Là Hồ Tương tỷ tỷ sao, biết đại gia cùng phu nhân khi nào chuyện xong? Di nương của chúng ta vẫn chờ.” Tuy là vẻ mặt tươi cười, nhưng thái độ tỏ ý muốn cùng phân cao thấp.

      Đáy mắt Hồ Tương xẹt qua tia sáng, che miệng nở nụ cười ái muội, “Đại gia cùng phu nhân muốn xong chắc cũng nhanh như vậy.”

      “Vậy ta đây tự mình mời đại gia.” Diệu Cầm nhướn mi, nhanh chân bước vào cửa, muốn đến hành lang phòng chính.

      Hồ Tương lập tức trầm mặt giơ tay ngăn nàng tiến về phía trước, cười lạnh, “Ngươi hiểu hay là giả ngốc, đại gia cùng phu nhân ở trong phòng, ngay cả chúng ta đều tránh rất xa, ngươi lại biết đại gia cùng phu nhân làm chuyện gì sao? Đây là nơi nha hoàn như ngươi có thể quấy rầy? Thời điểm Quách di nương các ngươi cùng đại gia ở trong phòng, còn cho phép các ngươi ở vách tường nghe lén chăng?” Thanh của Hồ Tương vì bất bình cho chủ tử mà lên cao, trong lời còn chứa ba phần mỉa mai Quách hồ ly kia là nữ tử phong trần.

      Diệu Cầm sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nàng phải tiểu nha đầu cái gì cũng hiểu, tự nhiên biết được ý tứ trong lời của Hồ Tương. Quan đại gia cùng phu nhân lúc này chỉ sợ phải chuyện đơn giản như vậy.

      Phu nhân này rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, lâu trước đó còn khiến đại gia nổi giận đùng đùng, thế mà bây giờ lại làm cho đại gia ngay cả chủ tử nhà nàng cũng quên mất.

      “Xảo nhi, đến đây gác cổng, còn đem cửa viện đóng lại cho ta.” Hồ Tương cũng thèm để ý Diệu Cầm còn đứng trong sân, phân phó tiểu nha hoàn đóng cửa viện.

      “Vậy là sao? Đại gia đêm nay ở lại chỗ này?” Diệu Cầm nghe được muốn đóng cửa viện, trong nội tâm càng kinh ngạc, chẳng lẽ đại gia còn thèm tới nhìn qua xem chủ tử của nàng ra sao?

      “Đại gia hay ở là chuyện những nô tỳ như chúng ta có thể hỏi đến? Diệu Cầm nương, xin mời, sắc trời còn sớm, Quan gia có quy củ đàng hoàng, đến giờ gác cổng rồi, ngươi hãy nhanh về kẻo mang tiếng người Thiên Viện biết phép tắc.” Hồ Tương thản nhiên , dáng vẻ khiêu khích.

      “Ngươi!” Diệu Cầm tức giận đến nghẹn họng, bị đuổi thẳng thừng, cắn răng dậm chân, quay đầu bước về Thiên Viện.

      Quách Tĩnh Quân nghe Diệu Cầm kể lại xong, dung nhan xinh đẹp bỗng tối sầm khó coi, đưa tay gạt đổ chén chè hạt sen bên cạnh xuống đất. Bát sứ men xanh vỡ tan phát ra tiếng vang chói tai, đôi môi đào tức giận đến run rẩy , thanh cũng mất vài phần kiều mị mà tăng thêm oán độc lạnh lẽo, “Đại gia qua đêm ở chỗ La Huệ Vân?”

      “Ý tứ của xú nha đầu Hồ Tương kia hẳn là như vậy, di nương, vị phu nhân kia thực là thủ đoạn lợi hại. Lúc đầu làm bộ tan nát cõi lòng, u uất oán hận, cuối cùng lại lấy thân mình quyến rũ đại gia, biết xấu hổ.” Diệu Cầm phụ họa mắng, trong lòng vẫn nguôi cơn tức cùng Hồ Tương.

      Diệu đứng bên cạnh nghe xong lời của Diệu Cầm liền ngước lên, hai mắt vừa lúc chạm nhau. Chỉ thấy Diệu Cầm xoa bóp cho Quách Tĩnh Quân, bộ dạng muôn ngàn căm hận, Diệu lại cúi mặt băn khoăn, lời này của Diệu Cầm là mâu thuẫn, phu nhân và đại gia ở chung, làm sao lại thành quyến rũ?

      phải chỉ là ở buổi tối thôi sao? Ngày mai dù thế nào cũng phải đem đại gia mời đến cho ta.” Quách Tĩnh Quân nghiến răng nghiến lợi .

      “Di nương nên thoải mái tinh thần, giữ gìn hài tử, hẳn là đại gia nghĩ đến di nương, muốn trấn an phu nhân nên mới qua đêm ở đó. Người trong lòng đại gia quan tâm chắc chắn là ngài.” Diệu Cầm thuận tai rót mật, ngừng phụ hoạ, gương mặt ở trong góc khuất sáng tối .

      Quách Tĩnh Quân nghe xong những lời này, sắc mặt mới tốt lên ít, phất tay sai bảo Diệu : ” Đem chè hạt sen này thu dọn xuống .”

      Diệu chân tay lanh lợi thu thập từng mảnh , Diệu Cầm từ cao nhìn xuống khẽ nhếch môi rồi đưa Quách Tĩnh Quân vào giường ngủ.

      Trong phòng chỉ còn ngọn đèn yếu ớt, đệm giường thêu kim tuyến dưới ánh sáng chập chờn ánh lên màu nhu hòa.

      Quách Tĩnh Quân nhàng đặt tay lên bụng, lòng thầm toan tính, người vì mình trời tru đất diệt, cơ hội là do chính mình đoạt lấy, nàng bao giờ bỏ qua cơ hội gả vào Quan gia.

      Quan gia, có lẽ càng ngày càng náo nhiệt!

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :