1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tùy hỉ tùy duyên - Quy Diệp (15/231) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Khách nhân. (thượng)

      Quan đại gia tuy rằng dễ xúc động, nhưng cũng phải là người có tâm cơ. Từ khi quan đổi thành người khác, liền giữ khoảng cách với những đồng liêu là thân tín của quan trước, lại nghiêm túc, chịu khó làm việc, cũng vụng trộm tham ô tiền thuế, tự nhiên dễ dàng chiếm được tin tưởng của Lô đại nhân, rất nhanh liền đề bạt với thủ lĩnh.

      Trở thành tâm phúc của quan , Quan đại gia càng gắng sức làm việc, cũng còn tác phong ngày trước, thấy có lợi đều mình nuốt riêng, mà là cùng những thuộc hạ, đồng liêu chia đều, còn lại phần lớn đều dâng lên quan .

      Chỉ năm sau, đường làm quan của ngày càng mở rộng, dễ dàng có cơ hội thăng tiến, chẳng qua là tình cảm cùng với Quan nương tử còn ân ái như trước, bởi vì phủ thuế vụ bận rộn mà thường xuyên về nhà, dần dần liền trở nên xa cách.

      Đồng thời, cuộc sống ở Quan gia tốt lên rất nhiều, từ ngôi nhà chuyển vào tòa tam viện.

      Thời điểm Quan nương tử ra ngoài, người khác cũng khách khí tôn nàng tiếng “Quan phu nhân” . Cuộc sống trở nên tốt hơn, hiển nhiên người cũng có khí thế hơn. Quan gia vốn chính là dòng dõi thư hương, mặc dù hẳn là nhà giàu có, cũng phải quan lại thế gia, nhưng ở thành Tây Lý mà , coi như cũng có chút danh tiếng, chỉ là nhà nghèo quá, nên ít người lui tới mà thôi.

      Quan lão phu nhân ở phòng giữa, theo hầu hạ là hai nha hoàn nhất đẳng, còn có bốn tiểu nha hoàn vẩy nước quét nhà, quy củ trong nhà đều dựa theo thời điểm lâu trước kia Quan gia còn náo nhiệt mà thực .

      Trong phòng Quan nương tử có nha hoàn nhất đẳng, hai tiểu nha hoàn. Trước đây, khi chưa xuất giá nàng cũng có nha hoàn hầu hạ, nhưng là chịu khổ lâu nàng có chút thích ứng được với cuộc sống nhàn nhã như vậy nữa.

      Trong phòng Tùy Hỉ tiểu nha hoàn, nàng cũng được ở mình sân mà là ở trong nhà kề bên sân viện của Quan lão phu nhân. Mỗi ngày nàng đều phải nghe Quan lão phu nhân giảng giải ít về quy củ của tiểu thư khuê các.

      Ánh mắt nàng vẫn nhìn thấy, nhưng ngôn hành cử chỉ đều cố gắng cẩn thận, khuôn phép. Bởi vì Quan đại gia chịu thua kém người khác, sau này những người thân thích cũng nhiều lên.

      Ngay cả Phạm nương tử, người từ trước đến nay luôn khinh thường Quan đại gia cũng tới cửa tìm tỷ tỷ tán gẫu việc nhà, còn quên ca ngợi tỷ phu vài câu. ” Là ta ngày trước ánh mắt quá kém, nghĩ tới giờ tỷ phu so với vị kia nhà ta còn tài giỏi hơn.”

      Phạm nương tử nhìn cách bài biện trong phòng, mặc dù phải là rất quý báu, nhưng lại đẹp đẽ tinh tế, so với phòng của nàng ta chỉ có hơn chứ có kém. Nàng ta khỏi có chút ghen tị, Quan đại gia là vận khí tốt, cứ như vậy được quan đề bạt, chỉ trôi qua có năm, có được quang hoa như thế.
      Quan nương tử rụt rè cười yếu ớt, khiêm tốn đáp lời, “Cũng là nhờ Lô đại nhân coi trọng.”

      “Tuy là như thế, nhưng nam nhân đắc chí khó tránh nổi lên tâm tư, tỷ cần phải chú ý chút, còn nữa, đều trôi qua tám năm rồi, bụng của tỷ sao chút dấu hiệu cũng có?” . Phạm nương tử chỉ vào bụng của Quan nương tử nén giọng hỏi. Chính nàng ta sinh được ba nhi tử, trượng phu cũng bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, tuyệt đối sợ có tâm tư khác.

      Nhắc tới nỗi đau xót của bản thân, mặt Quan nương tử liền lên vẻ thất vọng chán chường, “Tướng công khó có con nối dòng, trong lòng ta cũng rất lo lắng, nhưng là có thể làm được gì đây?”

      “Có trộm tìm đại phu xem thử ?” Phạm nương tử hỏi.

      Quan nương tử lắc đầu, việc này thể tùy tiện cho người khác biết được.

      “Cũng khó mà chẩn ra được, ta nghe Phúc Ngũ ở núi Thúy Phong xem quẻ rất linh nghiệm, hay hôm nào tỷ cũng xin quẻ lành .” Phạm nương tử .

      “Thuận theo tự nhiên .” Quan nương tử hít hơi sâu, ngoài cửa liền truyền đến tiếng vang . Nàng ngẩng đầu nhìn, là Tùy Hỉ vịn ván cửa, sợ hãi đứng ở bên ngoài.

      “Là Tùy Hỉ à.”

      Phạm nương tử nở nụ cười, qua nắm lấy bàn tay bé của Tùy Hỉ dắt vào.

      “Càng ngày càng trở nên xinh đẹp rồi.”

      mặt Quan nương tử lên tươi cười ôn nhu, chỉ là có chút chua sót, nữ nhi cũng tám tuổi, nhưng đến nay ánh mắt vẫn mở ra được.

      “Tứ di mẫu.”

      Tùy Hỉ nhu thuận hướng Phạm nương tử hành lễ. Phạm nương tử liền cho Tùy Hỉ cái hà bao tinh xảo. Tùy Hỉ quay đầu về phía Quan nương tử, cũng dám nhận, sau khi Quan nương tử lên tiếng đồng ý, mới cảm tạ quà gặp mặt của Phạm nương tử.

      Hai tỷ muội lại tán gẫu chút về tình hình bản thân cùng huynh đệ gần đây, Tùy Hỉ ngoan ngoãn dựa vào bên người Quan nương tử. Hai ngày gần đây nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn, giống như có chuyện gì đó sắp phát sinh.

      Rất nhanh đến buổi trưa, Quan nương tử giữ muội muội ở lại ăn cơm, Phạm nương tử cũng có cự tuyệt. Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người lại ngồi chuyện trong chốc lát, cuối cùng Phạm nương tử mới cáo từ ra về.

      Tùy Hỉ ở trong phòng mẫu thân luyện tập quy củ Quan lão phu nhân dạy, Quan nương tử nhìn cũng có chút đau lòng.

      Chốc lát sau, Quan đại gia trở lại, trong nửa tháng vừa qua, đây là lần đầu tiên trở về nhà sớm như vậy. Lúc về còn mang theo vị khách nhân là nữ tử trẻ tuổi có đôi mắt đưa tình, thời điểm đường phong thái yểu điệu ,bộc lộ khí chất mị hoặc vô cùng hấp dẫn, ước chừng chỉ mới hai mươi tuổi. Nữ tử có mái tóc đen nhánh cuốn lên cao, lộ ra cái trán trơn bóng cùng cần cổ trắng nõn.

      Quan nương tử kinh ngạc nhìn nàng, lại nghe thấy Quan đại gia giải thích.

      “Vị nương này họ Quách, là muội muội của bằng hữu ta ở thành kế bên, vừa dừng chân ở thành Tây Lý, còn chưa tìm được chỗ ở thích hợp, trước mắt liền ở lại nhà chúng ta, nàng an bài phòng .”

      “Quách nương.” Quan nương tử khom người, hướng nàng kia mỉm cười .

      quấy rầy tỷ tỷ mấy ngày, tỷ tỷ cần phải khách khí, gọi khuê danh Tĩnh Quân của ta là được rồi.”

      Quách Tĩnh Quân nhìn quanh lại giống như hướng Quan đại gia liếc mắt cái, thân thiết kéo cánh tay Quan nương tử. Thời điểm Tùy Hỉ đứng ở bên nghe được cái tên Quách Tĩnh Quân này, trong lòng đột nhiên đau nhói.

      Quan nương tử cười đến đoan trang thanh tú “Quách nương tuổi còn trẻ, vì sao lại rời xa nơi chôn rau cắt rốn đến thành Tây Lý này?”
      Nữ tử xinh đẹp kiều mỵ này sao lại làm cho nàng có cảm giác áp lực, chẳng lẽ là do tính ghen tị trời sinh của nữ nhân sao?

      Quách Tĩnh Quân vân vê khăn lụa trong tay, lau khóe mắt “Còn phải là do người tẩu tử nhẫn tâm của ta, hứa gả ta cho lão già ngoài năm mươi, tất nhiên ta vô cùng muốn nên trốn , lúc còn chỗ để , vừa vặn gặp được Quan đại gia.”

      Quan đại gia ở bên cầm tách trà uống, nghe vậy mỉm cười nhìn qua. Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe tướng công còn có vị bằng hữu họ Quách, trong lòng tuy rằng nghi ngờ, những vẫn phân phó hạ nhân chuẩn bị phòng. thể an bài ở phòng trong viện lão phu nhân, cũng thể ở trong viện của nàng và tướng công nên chỉ có thể an bài ở Thiên viện.

      Tùy Hỉ vẫn im lặng đứng ở trong góc, mãi đến khi Quan đại gia gọi nàng, bảo nàng chào hỏi Quách Tĩnh Quân mới ngẩng đầu lên. muốn hành lễ với nữ nhân khiến mình thoải mái này.

      Quách Tĩnh Quân khen nàng vài câu, nhét vào tay nàng khối ngọc bội, Tùy Hỉ nắm chặt trong tay, lạnh lẽo như thấm vào tâm lan tràn đến tận đáy lòng.

      Quan nương tử khách khí từ chối vài câu, phân phó hạ nhân dẫn Quách Tĩnh Quân đến phòng khách trong Thiên viện.

      “Ca ca của nàng với ta là cùng tuổi, thuở phụ mẫu đều mất, giờ có tẩu tử như mẹ thay nàng hứa hôn, ta thấy nàng đáng thương, mới lưu nàng lại vài ngày.” Quan đại gia giọng giải thích cùng Quan nương tử.

      Quan nương tử nhàng đáp lời ” Thiếp thân cẩn thận chiếu cố Quách nương.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Khách nhân. (hạ)

      Đêm lạnh như nước. Vào mùa thu, ban đêm chính là thời điểm ngủ ngon nhất, Quan nương tử lại đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

      Đầu đầy mồ hôi, ngồi dậy thở dốc, nàng hồi tưởng những gì mình vừa nhìn thấy trong mộng, trong lòng kìm được hoảng sợ, cảm thấy mọi thứ giống như xảy ra.

      ! Đây phải là !

      Tướng công làm sao có thể cần nàng, sao có thể đối xử với nàng như vậy?

      Nàng hoảng sợ nhìn sang chỗ bên cạnh, trống , thấy bóng dáng của Quan đại gia.

      Nỗi kinh hoảng trong mộng lại dâng lên trong lòng, lòng bàn tay liền thấm ướt mồ hôi lạnh.

      Trong phòng chỉ có ánh nến le lói như hạt đậu, ánh trăng trắng bạc xuyên qua những ô cửa sổ, nhàn nhạt đậu mặt đất, trong gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập của nàng.

      Quan nương tử ngồi ở mép giường, cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng chỉ mặc kiện áo lót màu trắng ngà, bởi vì vừa đổ mồ hôi mà dính sát vào thân người, dáng người lung linh đẹp đẽ. Nàng mang giày, đem xiêm y màu tím nhạt treo ở bình trong mặc vào.

      Ngay cả ngọn đèn trong phòng cũng đốt, liền vén mành lên bước ra ngoài.

      Bên ngoài thủ vệ cùng nha hoàn đều tựa vào ván cửa ngủ gà ngủ gật, Quan nương tử thả chạm cước bộ, yên lặng vào sân viện.

      Thời tiết giữa tháng tám, gió đêm có chút mát mẻ, Quan nương tử cũng dần dần bình tĩnh lại, cước bộ càng thêm kiên định. Nàng biết Quan đại ga ở nơi nào, nhưng trong lòng dường như có loại trực giác, khiến nàng hướng địa phương kia đến.

      Trong đầu vẫn ngừng lên sóng mắt đưa tình, dung nhan thiên kiều bá mị……

      tự chủ được lại liên tưởng đến việc mấy ngày nay trượng phu thường xuyên về nhà.

      Vừa hết hành lang, liền nhìn đến cánh cửa Thiên viện nửa che nửa đậy, ngọn đèn lồng màu đỏ treo trước cửa tỏa ra ánh sáng mỏng manh, tim của nàng đập thình thịch, gần như muốn xoay người lập tức rời .

      Do dự lát, nàng vẫn có chút run rẩy vươn cánh tay, đẩy cửa viện, phát ra tiếng vang rất .

      Liếc mắt cái là có thể thấy được ngọn đèn dầu ở phòng khách sáng ngời.

      Vậy mà ngay cả tiểu nha hoàn cũng có, nàng nhớ khi đến Quách Tĩnh Quân còn dẫn theo nha hoàn mà. Còn nghi hoặc, liền thấy Quan đại gia từ bên trong ra, bên cạnh còn có Quách Tĩnh Quân mặc bộ quần áo màu hồng mỏng manh, vạt áo trễ xuống, phảng phất có thể thấy được vai bầu vú trắng nõn đầy đặn, tóc rối tung xõa ra sau lưng, thoạt nhìn có chút hỗn độn.

      đôi cánh tay mềm mại xương nhanh chóng cuốn lấy Quan đại gia.

      Quan nương tử cũng còn là hoàng hoa khuê nữ, mặt Quách Tĩnh Quân hồng nhuận kiều mỵ nở nụ cười, ràng là bộ dáng uể oải sau khi vừa mới mây mưa, cần cổ tinh tế trắng nõn còn lưu lại dấu vết ràng.

      Trường bào màu xanh của Quan đại lão gia cũng đầy nếp nhăn, thời điểm nhìn thấy Quan nương tử xuất ở bên ngoài phòng khách, tươi cười sủng ái mặt còn chưa kịp thu hồi.

      Trong đôi mắt phượng quyến rũ của Quách Tĩnh Quân lên chút ánh sáng, nàng lâp tức buông lỏng cánh tay Quan lão gia, nhìn Quan nương tử lã chã chực khóc: “Tỷ tỷ…..”

      Quan nương tử chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị ngâm trong đầm băng, tay chân đều mất tri giác, tim như bị cái gì bóp nghẹt, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn, trong đầu từng trận đau đớn.

      “Huệ Vân, sao nàng lại ở chỗ này?” Quan đại gia ho cái, vừa mới kinh ngạc lập tức trở về vẻ mặt tự nhiên, còn tới nắm chặt tay Quan nương tử.

      Bàn tay lạnh lẽo như băng.

      Trong lòng liền có chút lo lắng, vốn dự định qua hai ngày nữa mới cùng thê tử chuyện này, nghĩ tới nàng lại đột nhiên xuất ở đây, còn nhìn thấy cùng Tĩnh Quân…..

      Quan nương tử chỉ là kinh ngạc nhìn Quan đại gia, chậm rãi rút tay về, giống như nhìn người xa lạ.

      Quách Tĩnh Quân mắt phượng hơi giật giật, bỗng nhiên rơi nước mắt, phốc tiếng quỳ gối trước mắt Quan nương tử, lôi kéo tay nàng , “Tỷ tỷ, đều là thiếp thân tốt, van cầu ngài cần trách đại gia, là thiếp thân bất chấp liêm sỉ mà quyến rũ , người muốn trách trách thiếp thân .”

      Cánh tay của Quan nương tử bị móng tay của Quách Tĩnh Quân đâm vào sâu, đau đớn khiến nàng chậm rãi lấy lại tinh thần, trong ngực liền giống như bị dao cắt, đau đến có khí lực mở miệng.

      phải nghĩ nếu qua hai năm nữa mình vẫn thể sinh được, liền để trượng phu nạp thiếp, nàng cũng phải là thể dung người…… Đột nhiên nhớ lại năm đó đối với mình thề non hẹn biển, nhớ tới đối với mình thương tiếc sủng ái, nhớ tới…..hôm nay đối với mình nhục nhã.

      Nàng là thê tử của , là chính thất cưới hỏi đàng hoàng, thế nhưng lại quang minh chính đại ở nhà trèo lên giường của nữ nhân khác, mà nữ nhân này còn chưa có vào cửa.

      Quan đại gia nhìn thần sắc thê tử, trong lòng căng thẳng, rốt cuộc vẫn thấy chính mình đuối lý, nghĩ muốn vài lời tốt đẹp, mặt cũng lên đau lòng cùng áy náy.

      “Tỷ tỷ, người đánh ta , người mắng ta , là thiếp thân tốt.” Quách Tĩnh Quân lập tức khóc lóc cầu xin, lần nữa thu hút ánh mắt của Quan đại gia, dịu dàng thương tiếc nhìn nàng.

      Ba! Quan nương tử giơ tay đánh xuống chút suy nghĩ, thanh trở nên khàn khàn, “Ngươi là con nhà tử tế, sao có thể làm ra chuyện thất đức như thế, quả thực……quả thực là biết xấu hổ!”

      Bên má trái khuôn mặt trắng nõn phấn nộn của Quách Tĩnh Quân liền lên dấu bàn tay đỏ hồng.

      Quan đại gia nhìn mà trong lòng tê rần, nhưng cũng dám tỏ thái độ, chỉ lôi kéo cánh tay Quan nương tử, “Có gì từ từ .”

      “Còn có thể cái gì?” Quan nương tử hất tay ra. vất vả mới có khí lực chuyện, tay chân cũng dần dần có tri giác, nàng cố nén nước mắt, cũng thèm liếc mắt nhìn Quan đại gia cái, sống lưng thẳng tắp bước ra ngoài.

      khắc xoay người kia, lệ rơi đầy mặt.

      Quan đại gia nhìn Quan nương tử rời , trong lòng cảm thấy hoảng hốt, nhấc chân định đuổi theo, lại bị đôi bàn tay mềm mại xương nắm chặt ống tay áo, cúi đầu liền thấy, Quách Tĩnh Quân rưng rưng ủy khuất nhìn , bộ dáng kiều mỵ đẹp đẽ kia lập tức khiến cho lòng Quan đại gia mềm thành bãi nước.

      biết chính mình làm cách nào trở lại phòng, Quan nương tử vô lực ngồi xuống nhuyễn tháp, ánh mắt trống rỗng nhìn bức mành, thời gian trậm rãi trôi qua, bức mành vẫn lay động.

      Cứ ngồi như vậy suốt đêm, đến khi những tia nắng đầu tiên ra ở phía tây, nhà hoàn bên người cũng bưng chậu nước rửa mặt tiến vào, vừa thấy được bộ dáng phu nhân, lập tức hoảng sợ, “Phu nhân, người làm sao vậy?”

      Quan nương tử như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, nhìn đến dấu vết móng tay cánh tay trắng nõn, như muốn nhắc nhở nàng, tối hôm qua hết thảy đều là .

      Tùy Hỉ cũng tới chỗ nàng thỉnh an, được nha hoàn giúp đỡ tiến vào, “Nương.”

      Nhìn nữ nhi nhấc bức mành đến, đôi mắt sưng đỏ của Quan nương tử lại đong đầy nước.

      “Phu nhân, người có việc gì chứ, có phải có chỗ nào thoải mái hay ? Nô tỳ gọi đại phu.” Nhìn phu nhân khác thường, Hồ Tương vội vàng .

      Tùy Hỉ nghe lời của Hồ Tương, nghĩ rằng nương sinh bệnh, lập tức hướng nơi có thanh đến. Để nữ nhi có thể lại thuận tiện, trong phòng Quan nương tử cũng sắp xếp quá nhiều đồ đạc.

      “Nương, người làm sao vậy?” Tùy Hỉ dễ dàng tìm được Quan nương tử, thân thể nho mềm mại tiến vào trong ngực nàng, lo lắng hỏi han.

      Quan nương tử rốt cuộc nhịn được, ôm Tùy Hỉ khóc thành tiếng, giống như muốn phát tiết hết tất cả những thống khổ trong lòng.

      phải đau lòng vì trượng phụ có nữ nhân khác, mà là khóc thương cho những điều mà bọn họ từng khắc cốt ghi tâm, ra, chỉ còn mình nàng nhớ trước kia, sớm còn là người trong trí nhớ nữa.

      Chất lỏng ẩm ướt chảy xuống cổ Tùy Hỉ, nàng ôm chặt lấy nương, nghe nương gào khóc, cái mũi cũng ê ẩm, dường như có cỗ nhiệt lưu từ trong lòng mạnh mẽ trào ra.

      Thân ảnh Quan đại gia chợt xuất trước cửa, nhíu mày nhìn hai mẹ con ngồi ôm nhau giường, áy náy trong lòng lại sâu sắc thêm vài phần, những nhớ tới Quách Tĩnh Quân so với dĩ vãng bất đồng, đáy mắt lại có cảm xúc mừng như điên.

      “Huệ Vân, Tĩnh Quân nàng ấy….nàng ấy mang thai rồi, ngươi cho nàng vào cửa .” Quan đại gia thế nhưng dỗ dành thê tử đừng khóc, vừa vào cửa liền ra cầu như thế.

      Tùy Hỉ nghe được lời cha , tim đập càng lúc càng mạnh.

      “Cái gì?” Đôi môi Quan nương tử run rẩy, khóe mắt còn vương vài giọt nước, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú thoạt nhìn điềm đạm đáng , càng khiến cho người khác thương tiếc.

      “Ta bảo nàng ấy kính trà nàng, chuyện này liền quyết định như vậy , đợi qua năm mới, ta liền nâng nàng ấy làm di nương.” Quan đại gia ôn nhu , giống như nhìn thấy Quan nương tử cùng Tùy Hỉ trong ngực nàng.

      Quách Tĩnh Quân mặc bộ đồ mới màu đỏ rực rỡ, bên có thêu hình bướm đậu hoa ngọc lan màu lam nhạt, váy dài lay động, dung nhan tỏa sáng tới, tay còn giữ bụng, giống như sợ có ai đó tiếp cận nàng.

      “Nếu làm thiếp, tại sao lại mặc màu đỏ?” Hồ Tương là nha hoàn thông minh lanh lợi, nghe hết câu chuyện giữa đại gia và phu nhân, thấy Quách Tĩnh Quân bộ dáng ra oai như thế, liền nhịn được mà mở miệng trách mắng.

      “Thiếp thân……Thiếp thân trở về đổi lại.” Quách Tĩnh Quân tủi thân nhìn Quan đại gia liếc mắt cái, sợ hãi yếu ớt giọng .

      Quan đại gia tâm thần liền nhộn nhạo, vốn là hoàng hoa khuê nữ thân thế tồi, giờ chịu uất ức gả cho mình làm thiếp, mà lại thể lập tức cho nàng danh phận, chẳng lẽ còn phải để nàng chịu ủy khuất sao?

      “Cứ như vậy là được rồi, cần phiền toái.”

      Quách Tĩnh Quân khóe miệng liền nở nụ cười thản nhiên, đáy mắt lên chút đắc ý.

      “Ngươi rốt cuộc còn coi ta là chính thê sao? Lại có thể đối đãi với ta như vậy?” Quan nương tử thanh run rẩy hỏi Quan đại gia.

      “Nếu như tiểu thư nhà chúng ta sinh được nhi tử, địa vị chính thê này chẳng lẽ còn có thể là của ngươi?” Nha hoàn giúp Quách Tĩnh Quân trả lời, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, có vài phần diện mạo lẳng lơ.

      Sắc mặt Quan nương tử trắng bệch, gần như dám tin trừng mắt nhìn Quan đại gia.

      Tùy Hỉ bất chợt hét lên tiếng, từ trong lòng Quan nương tử chạy ra, hướng thẳng phía Quách Tĩnh Quân phóng tới, “ cho phép các người tổn thương nương!”

      Vì cái gì đây? Nàng lại cảm giác việc này quen thuộc như thế, giống như gặp qua ở trong mộng vậy, được! thể để cho nữ nhân này làm tổn thương nương giống như trong mộng, tuyệt đối thể! Đây là ý tưởng duy nhất trong lòng Tùy Hỉ lúc này.

      biết người nào xô phải, chỉ nghe thấy nữ nhân kêu Quách Tĩnh Quân kia phát ra tiếng kêu bén nhọn cùng quát tháo.

      Thân thể nhắn của Tùy Hỉ bị nhấc lên, lại bị đánh văng ra ngoài, cái gáy đập vào cây cột, còn Quan đại gia tức giận mắng: “Ngươi là đồ súc sinh mệnh tiện, ta đánh chết ngươi!”

      Trong đầu bất chợt có thứ gì đó phá kén chui ra, ánh mặt trận đau đớn.

      Nàng lâm vào bóng tối, sau đó là giấc mộng rất dài rất dài, mơ thấy người khác trong nhân sinh của nàng, mộng mình chính là nàng, nàng chính là mình.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Trí nhớ. (thượng)

      Tùy Hỉ hôn mê ba ngày ba đêm.

      Nàng chìm trong giấc mộng dài. Đó là giấc mộng được trọng sinh trong dục hỏa, sống lại lần nữa, thấy chính mình từng chết , khi đó hai mắt đều nhìn thấy được, kí ức từ đời trước như nước thủy triều tuôn ra, từng lớp từng lớp như sóng lũ ùa về trong trí nhớ nàng.

      Nàng nhớ ràng những oán hận khắc cốt ghi tâm trước kia.

      Đôi mắt đột nhiên đau đớn mãnh liệt, nàng nhịn được than tiếng, lấy tay che hai mắt lại, giống như có cỗ nhiệt nóng rực phá tan những đè nén tám năm mờ mịt kia của nàng.

      Lòng bàn tay cảm thấy có chút ướt át, nàng giật giậi mí mắt, khác với trước kia tim ngực đều đau đớn, trí nhớ về kiếp trước càng ngày càng ràng hơn.”Nương….”

      biết qua bao lâu nàng chậm rãi hé ra đôi mắt mà tám năm qua nàng chưa từng mở lần.

      mảnh tối đen như mực.

      Trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp thích ứng, nàng lại nhắm mắt lại, sau đó mới mở ra lần nữa, phát lúc này là đêm khuya, trong phòng đốt đèn, chỉ có ánh trăng le lói từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng nhìn lòng bàn tay của mình là mảnh đỏ hồng.

      Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy, rốt cuộc………. nhớ ra rồi.

      Nàng mệt mỏi giương môi cười yếu ớt, khuôn mặt nhắn non nớt lại lộ ra vài phần mĩ lệ ngoan cường phù hợp với tuổi của nàng.

      Quách Tĩnh Quân……, nữ nhân này là khởi đầu cho những đau khổ của mẫu thân, nàng nhất định để cho nàng ta thương tổn mẫu thân lần thứ hai.

      Nghĩ nghĩ lại, bởi vì thân thể thực suy yếu, Tùy Hỉ vừa nhắm mắt ngủ say.

      biết ngủ thêm bao lâu nữa, mơ mơ hồ hồ, Tùy Hỉ nghe thấy thanh than khóc.

      Nàng mở ra đôi con ngươi mờ mịt nhìn sang, thấy nữ nhân tuổi còn trẻ, hai vai co rúm tựa ở mép giường, mái tóc đen nhánh mềm mại có chút lộn xộn.

      Tùy Hỉ vành mắt nóng lên, bàn tay bé run run duỗi ra, khàn giọng kêu tiếng, “Nương……” Đây là mẫu thân sao, có phải giống như trong trí nhớ kiếp trước đều xinh đẹp như vậy?

      “Tùy Hỉ, con tỉnh? Mau cho nương nhìn xem”. Quan nương tử vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ vẫn còn đọng hơi nước, kinh ngạc mà đau lòng nhìn Tùy Hỉ, vẫn chưa phát ra nữ nhi mình mở được mắt.

      “Nương, con sao rồi, người cần phải lo lắng.” Tùy Hỉ suy yếu mở miệng, khuôn mặt nhắn có chút huyết sắc, chỉ có đôi mắt thanh tịnh sáng ngời giống như ánh sao trước bình minh, mỉm cười rạng rỡ nhìn Quan nương tử, trong mắt lộ ra tia kiên nghị dễ dàng phát giác.

      có việc gì là tốt rồi, cũng ngủ ba ngày, nếu con có chuyện gì, nương sao có thể theo con?” Quan nương tử nghẹn ngào , trong nháy mắt chứng kiến Quan đại gia ném nữ nhi , lòng nàng cơ hồ gần như tê liệt. Máu đỏ từ gáy Tùy Hỉ chảy ra ngoài, nhiễm đỏ vạt áo nàng, khi đó nàng thậm chí nghĩ, nếu Tùy Hỉ mà có mệnh hệ nào, nàng cũng sống nổi.

      May mắn thay đại phu tới kịp lúc, cứu lại Tùy Hỉ mạng.

      Nghe được lời của mẫu thân, trong lòng Tùy Hỉ liền đau xót. Kiếp trước lúc mất mẫu thân nàng đau đến tê tâm phế liệt, thống khổ ấy tới nay vẫn còn khắc sâu trong lòng, “Nương, Tùy Hỉ có việc gì, nương nhất định cũng sống tốt.”

      Quan nương tử rưng rưng gật đầu, đưa tay vuốt ve hai má nhợt nhạt của Tùy Hỉ, đột nhiên dừng lại ở khóe mắt nàng, thanh gần như hét lên, “Ánh mắt con,….. Tùy Hỉ, con có thể thấy được nương?”

      “Nương, con có thể thấy được, con có thể mở to mắt nhìn.” Tùy Hỉ nhếch miệng cười, trong lòng lại nghĩ, vừa rồi trong mộng có giọng với nàng, đây là trọng sinh sau nhân sinh [1], cho nàng cơ hội để thay đổi cuộc đời.

      Nguyên lai lúc nàng xuất thế cũng người khác, nàng nghĩ lúc tỉnh lại có thể nhớ ra, vừa vặn là lúc Quách Tĩnh Quân xuất .

      Đây là thời cơ ông trời cho nàng đến sao?

      Thay đổi sao? Nàng nhìn Quan nương tử, lại nghĩ tới nữ nhân ở Thiên Viện kia.

      Quách Tĩnh Quân,…… Đời trước, mẫu thân bị nàng ta hại chết! Nàng tuyệt đối để cho nữ nhân này xúc phạm đến mẫu thân, tuyệt đối ! Cả đời này, nàng tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng, tùy ý người khác bắt nạt như trước nữa.

      Đời trước lúc tự sát nàng mười lăm tuổi, mà nay nàng mới tám tuổi, có rất nhiều chuyện vẫn có thể kịp thời thay đổi, trời cho nàng cơ hội, nàng nhất định nắm chắc.

      Bởi vì mất máu quá nhiều, thân mình suy yếu, lại thêm trí nhớ hai kiếp sống lại kích thích làm cho tinh thần nàng vô cùng mệt mỏi , nhưng nàng vẫn ngoan cường chống đỡ, “Nương, cha đâu? Nữ nhân kia vẫn còn ở Thiên Viện có phải ?”

      Nhắc tới Quan đại gia cùng Quách Tĩnh Quân, nụ cười của Quan nương tử cũng phai nhạt dần, đáy mắt tràn ngập bi thương, “Tổ mẫu con hôm qua trở lại, lão nhân gia người thay chúng ta làm chủ, con yên tâm .”

      Sao có thể đây? Lão phu nhân hy vọng có thể ôm tôn tử như vậy, sao có thể thay mẫu thân làm chủ đây? Theo tình hình tại, lão phu nhân hẳn khuyên mẫu thân tiếp nhận Quách Tĩnh Quân, căn bản vì mẫu thân mà suy nghĩ.

      “Nương, trước kia con nhìn thấy, cho nên cái gì cũng thể giúp người, nhưng tại con có thể nhìn thấy, con nhất định khác trước kia, cũng muốn giúp người an bài tốt nhiều chuyện.” Tùy Hỉ nắm tay Quan nương tử, kiên định , thanh non nớt lộ ra vài phần trí tuệ. “Nếu Quách nương kia có thai, nương liền chấp nhận nàng , nàng khẳng định thể tốt hơn nương, cha hiểu được.”

      Quan nương tử kinh ngạc nhìn Tùy Hỉ, nàng biết nữ nhi mình bình thường tuy ít chuyện song sớm là đứa bé thông tuệ, nhưng nghĩ tới nàng có thể ra được những lời như vậy.

      Tùy Hỉ trong lòng trầm xuống chút, biết chính mình có hơi bức ép, thể khiến mẫu thân nghi ngờ, “Nương, trải qua chuyện này Tùy Hỉ còn là đứa trẻ, người khác giúp chúng ta, chúng ta chỉ có thể tự giúp chính mình.”

      Quan nương tử sợ run chút, cảm giác Tùy Hỉ giống với mọi khi, chỉ thấy từ trong lời của nàng, nàng khẳng định có thể tự giúp chính mình.

      Tuy Quan đại gia còn chưa thể nạp thiếp nhưng nếu Quách Tĩnh Quân sinh được con trai, cầu được trở thành chính thê danh nghĩa, người kia chừng vô liêm sỉ mà đáp ứng, vậy nàng trở thành cái gì? Hạ đường thê [2] sao?

      “Tổ mẫu cũng chỉ muốn ôm tôn tử mà thôi …..” Tùy Hỉ giọng , lại đau lòng nhìn mẫu thân, đáy mắt lên tia bất lực yếu ớt.

      Quan nương tử thương tiếc nhìn nàng. “Đừng nữa, nương đều có chủ ý riêng. Con ba ngày nay ăn gì, nương mang cho con chút cháo thanh đạm, con mau ăn chút .”

      Tùy Hỉ cười gật gật đầu.

      Quan nương tử đến phòng bếp bưng chén cháo đến, đút cho Tùy Hỉ ăn từng thìa .

      Ăn vào chút cháo, Tùy Hỉ còn cảm thấy suy yếu vô lực nữa. Nhìn gương mặt của mẫu thân vẫn trẻ tuổi tú nhã như trước, trong lòng nàng thầm nghĩ, nếu mẫu thân có chủ ý có quyết đoán, vậy sao có thể bị Quách Tĩnh Quân ép đến có chút địa vị nào trong nhà đây?

      Quan nương tử đưa tới cho Tùy Hỉ chén thuốc nước, sau khi uống xong, bao lâu liền thấy buồn ngủ.

      “Lại ngủ chút con.” Quan nương tử vỗ về cái trán của Tùy Hỉ ôn nhu .

      “Mẫu thân, con muốn nghe người hát ru.” Tùy Hỉ nhàng cúi thấp đầu .

      Ngủ , ngủ , ngủ ngoan con dấu

      Ngàn vạn sao tỏa sáng giấc mơ con

      Long lanh như bảo thạch, đêm còn tăm tối

      Mộng của con, nương nâng niu, giữ gìn

      Con khóc, con cười, con nằm trong lòng nương ôm ấp

      An tĩnh ngủ say, nương canh giữ bên con

      Để nụ cười con bao giờ vụt tắt

      Có nương cùng con, tìm giấc mộng ngọt ngào…..

      Trong mộng nàng lại mơ về những chuyện kiếp trước xảy ra.

      Quách Tĩnh Quân sinh được con trai, địa vị ở Quan gia lập tức cao lên, còn bức Quan đại gia hưu Quan nương tử, sau đó đem nàng ngồi kiệu hoa tám người khiêng nâng vào cửa. Vậy mà Quan đại gia lại đồng ý, là lão phu nhân sợ tổn hại thanh danh mới cho làm như vậy, tuy nhiên cũng đồng ý lấy nghi lễ chính thê đem Quách Tĩnh Quân cưới vào cửa.

      Tuy làm thiếp nhưng lại cùng Quan nương tử cùng ngồi cùng ăn.

      Lại về sau, Quan đại gia được thăng quan, thế nhưng lại muốn thành thân với đại nữ nhân, nàng này là quả phụ, mà khi ấy Quan nương tử qua đời chưa được trăm ngày.

      [1] Trùng sinh sau nhân sinh: sống lại sau đời người.

      [2] Hạ đường thê: “Hạ đường” là từ ngữ thời xưa, ý chỉ “ly hôn”, có thể là chồng bỏ vợ, cũng có thể là vợ chủ động đề nghị ly hôn. “Hạ đường thê” là người phụ nữ bị ruồng bỏ.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Trí nhớ (hạ).

      Thời điểm Tuỳ hỉ tỉnh lại lần nữa là khi mặt trời lặn, bên tai nàng liền nghe thấy Quan lão phu nhân thấp giọng khuyên Quan nương tử:

      “… Chuyện này cũng có biện pháp, người ta là khuê nữ nhà đàng hoàng, nay còn mang cốt nhục của đại gia, chẳng lẽ Quan gia chúng ta có thể làm ra chuyện có lương tâm hay sao? Vẫn là chờ đứa sinh hạ rồi sau, ngươi cũng là người nhân từ, tội gì cứ phải tiếp tục so đo.”

      Thanh của Quan lão phu nhân lộ ra vài phần vui mừng, là chờ mong Quách Tĩnh Quân có thể vì Quan đại gia sinh con nối dõi, đến lúc đó tâm nguyện của nàng đều viên mãn rồi.

      Quan nương tử mím chặt môi, tâm tình ủ dột của nàng bởi vì ánh mắt Tùy Hỷ có thể nhìn thấy mới vui mừng lên ít, nghĩ tới lão phu nhân mới từ bên nhị gia trở về, cũng quan tâm thân thể Tùy Hỷ, ngược lại càng khẩn trương chuyện Quan nương tử chịu cho Quách Tĩnh Quân vào cửa chính.

      Tuỳ Hỉ nghe xong liền tức giận, vì sao ai thấy nương ủy khuất? Mỗi người đều khuyên nương thành toàn, vậy ai thành toàn cho nương?

      thể làm cho tình xấu , lại càng thể làm cho nương bị vây ở thế bị động, dù thế nào nương mới là Quan gia đại phu nhân, làm sao có thể để cho Quách Tĩnh Quân còn chưa vào cửa liền trèo lên đầu chính thất?

      Là ông trời làm cho nàng trọng sinh, giúp nàng có cơ hội thay đổi, tuy rằng đến bây giờ mới nhớ ra tình kiếp trước nhưng vẫn còn kịp, nàng nhất định phải thay đổi mọi thứ.

      “Nương… Tổ mẫu…” -Trong lòng có ý tưởng, Tuỳ Hỷ liền phát ra thanh rất – “Ưm” -làm cho hai người chuyện ở gần cửa sổ đều quay đầu nhìn lại.

      “Tuỳ Hỉ, con tỉnh rồi sao?” Quan nương tử vội vàng tới, biết có phải nghỉ ngơi được chút hay mà thoạt nhìn ánh mắt nàng còn sưng, sắc mặt cũng tốt hơn ít. Tuỳ Hỉ gian nan ngồi dậy, gáy còn có chút đau đớn nhức nhối, nàng ngồi giường nhìn lão phu nhân, ngọt ngào cười, “Tổ mẫu.”

      Quan lão phu nhân sửng sốt, nhìn đôi mắt Tùy Hỷ như ngôi sao sáng ngời, lại giống như hai viên ngọc trong suốt, là cặp mắt đẹp nhất mà bà từng thấy, phát này khiến khuôn mặt bình thản của Quan lão phu nhân bỗng sáng bừng lên, nếu sắc mặt hồng hào hơn ít đây chính là tiểu mỹ nhân rồi.

      “Tổ mẫu trở về khi nào vậy?” Tuỳ hỉ mở to mắt, đôi mắt long lanh đơn thuần nhìn lão phu nhân. (chị lại giả nai :)))

      Quan lão phu nhân lấy lại tinh thần, về bên giường,”Ánh mắt thấy được rồi?”

      Tuỳ hỉ sợ hãi gật đầu,thập phần nhu thuận.

      Cho dù trong lòng nàng có vô số oán cùng hận nhưng cũng hiểu là nên để lộ ra ngoài. Lão phu nhân là người rất coi trọng thể diện, nếu có thể làm cho lão phu nhân đứng về phía nương, cha luôn hiếu thuận với lão phu nhân nhất định làm ra chuyện quá đáng.

      Đời trước nàng yếu đuối dễ xúc động, chỉ biết trốn trốn tránh tránh, là tiểu nha đầu nhẫn nhục chịu đựng. Giờ đây nàng muốn thay đổi vận mệnh, vì nương cùng chính mình, nàng nhất định để cho Quách Tĩnh Quân thực được nguyện vọng của ả đâu!

      Quan lão phu nhân nhìn ánh mắt Tuỳ Hỉ, đột nhiên nhớ tới tám năm trước khi Tùy Hỷ sinh ra, sau vài ngày mà ánh mắt vẫn mở ra được, bà liền mang theo cháu khắp nơi tìm thầy thuốc, sau lại ở quan đạo gặp vị đạo sĩ. Vị đạo sĩ kia chỉ liếc nhìn Tùy Hỉ cái, sau đó với Quan lão phu nhân cần lãng phí tâm lực, nàng là bởi vì trái ý trời mới có thể bị che đôi mắt. Thời điểm thích hợp, tự nhiên nhìn thấy.

      “Tổ mẫu, Tuỳ Hỉ vô ý đụng phải Quách tỷ tỷ , nàng có việc gì chứ?”

      Tuỳ hỉ thấy Quan lão phu nhân dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng chằm chằm, càng thêm cẩn thận che giấu tâm tư của mình.

      khuôn mặt của Quan lão phu nhân rốt cục lộ ra nét cười nhạt, “Ánh mắt thấy được là tốt rồi, về sau phải gọi Quách nương là di nương.”

      Đôi mắt Quan nương tử đượm buồn, cánh môi hơi trắng nhợt.

      Tuỳ Hỉ lo lắng liếc mắt nhìn Quan nương tử cái, mí mắt cụp xuống, dùng giọng điệu thoải mái , “Tuỳ Hỉ cũng có di nương , cách vách nhà Nhị Nha cũng có di nương, cháu muốn cùng Nhị Nha , nhà chúng ta cũng có di nương .”

      Quan lão phu nhân vừa nghe liền biến sắc, lập tức quát.

      được cùng bất luận kẻ nào nhắc tới chuyện nhà chúng ta có di nương.”

      Cách vách là nhà Nhị Nha, cha nàng bốn mươi tuổi còn có con, nạp thiếp là hợp luật pháp, Quan đại gia mới hai mươi tám tuổi, nay ở thuế vụ phủ tiền đồ lại rộng mở, nếu bị người khác biết được ở bên ngoài có thê thiếp, còn chuẩn bị nạp vào trong nhà, việc này chẳng lẽ còn có thể giấu giếm được? Để cho người khác biết được, thanh danh cùng tiền đồ của đều bị ảnh hưởng.

      Lời Tuỳ Hỉ như sấm đánh ngang tai làm cho Quan lão phu nhân ảo tưởng ôm tôn tử chìm trong vui sướng bỗng tỉnh táo lại. Bà vốn coi trọng nhất là quy củ, chỉ vì bị tin tức Quách Tĩnh Quân có tin vui làm cho kinh hỉ [1] nên chưa kịp suy nghĩ kĩ hậu quả của mọi chuyện.

      [1] Kinh hỉ: Niềm vui bất ngờ.

      Mặc kệ là Quan đại gia coi trọng Quách Tĩnh Quân trước, hay là Quách Tĩnh Quân quyến rũ Quan đại gia, lúc này mà bị truyền ra ngoài, đối với thanh danh của con đều tốt, mà quách Tĩnh Quân chưa có hôn ước lại mất khuê đức, cho dù có vào cửa, nhiều lắm cũng chỉ có thể là tiện thiếp.

      Còn là khuê nữ nhà đàng hoàng, sao lại làm ra hành động vô sỉ biết xấu hổ như thế, còn muốn mặc hồng y dâng trà cho chính thất, quả thực là coi quy củ ra gì!

      Ánh mắt Quan nương tử lên tia kinh ngạc, nàng thấy Tuỳ Hỉ liếc mắt nhìn qua, nghĩ lại lời nữ nhi liền sáng tỏ, nữ nhi là cố tình nhắc nhở nàng.

      Nàng ở trong này tự ái tủi thân ba ngày, Quan Viêm Ba kia cũng vào trong nhà an ủi nàng. Chẳng lẽ nàng muốn để nữ nhân kia tiếp tục chiếm lấy tướng công mình, để đến cuối cùng nàng và nữ nhi đều thể sống yên ổn trong nhà này hay sao?

      Tuỳ Hỉ rất đúng, nàng chỉ có thể tự mình giúp mình thôi.

      Quan lão phu nhân cùng Quan nương tử đều có tâm tư, biểu tình mặt thay đổi ngừng.

      thể lộ diện làm thế nào coi là di nương được? Tuỳ Hỉ trong lòng cười lạnh, mặt lại tỏ vẻ hiểu nhìn Quan lão phu nhân, ngoan ngoãn : “Tổ mẫu, Tùy Hỷ là được.”

      Quan lão phu nhân nhìn nàng cái sâu, ánh mắt dừng ở khuôn mặt nhắn tái nhợt của nàng. Tuy rằng bà thể nào thích đứa cháu này, nhưng dù sao Tuỳ Hỉ cũng được nuôi trong viện của bà năm, tính tình luôn ôn hòa thuận theo, vẫn là có chút cảm tình, giọng điệu cũng mềm mại hơn, “Mặc dù ngươi bị thương ở đầu, nhưng cũng là trong họa có phúc, ánh mắt có thể mở ra được, trước tiên ngươi cùng nương ở nơi này tĩnhdưỡng mấy ngày cho tốt, chờ khỏi hẳn lại chuyện sau.”

      Tuỳ Hỉ ngoan ngoãn đáp tiếng.

      “Lão phu nhân, Quách di nương nháo ở Thiên Viện.” Thời điểm Quan lão phu nhân chuẩn bị rời , nha hoàn Thúy Bích liền vội vàng tiến vào truyền lời.

      “Cái gì mà Quách di nương, còn có vào cửa đâu.” Quan lão phu nhân trừng mắt, liếc nhìn nha hoàn.

      Thúy Bích vội vàng sửa miệng”Là Quách nương làm loạn, đại gia còn chưa trở về…”

      đưa nàng tới đấy, có cái gì ủy khuất đến với ta .” Quan lão phu nhân điềm đạm phân phó, sáng hôm nay bà mới trở về thành Tây Lý, chỉ lo tới khuyên con dâu tiếp nhận tiểu thiếp, còn chưa gặp Quách Tĩnh Quân này.

      Trong lòng còn vui sướng như khi vừa hay tin nữa.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Phát uy (thượng).

      Quách Tĩnh Quân im lặng đợi ở Thiên Viện ba ngày, chính là chờ Quan nương tử chịu nổi kích động m nháo loạn. ngờ nữ nhân kia lại có động tĩnh. Ngay cả khi biết Quan đại gia suốt ngày ở bên người nàng, Quan nương tử cũng tức giận, chỉ chăm chút bên cạnh săn sóc nha đầu mù kia. Nàng cũng vì thế mà tức giận với Quan đại gia nhưng cuối cùng vẫn thể phát tiết hết.

      Chiều rải Thiên Viện, phiến lá non bị chim sâu cướp tổ mà rơi rụng, vừa hay đáp xuống tay nàng, bàn tay thanh nõn trắng muốt nắm chặt, chiếc lá bị bóp nát! Muốn cản đường nàng? Được, để xem Quan nương tử này còn có thể chịu đựng tới khi nào!

      Đoán rằng lúc này Quan đại gia sắp trở về, Quách Tĩnh Quân liền khóc ầm ĩ phải rời khỏi thành Tây Lý.

      “Là muội tốt, muội thực xin lỗi tỷ tỷ, muội còn mặt mũi nào gặp người khác. Các ngươi tránh ra, ta phải rời khỏi nơi này.”Quách Tĩnh Quân cầm khăn tay lau khóe mắt, khóc rất thương tâm, hai nha hoàn Quan đại gia mua về để hầu hạ nàng vội vàng tiến lên phía trước ngăn lại.

      “Quách di nương người nên kích động, có chuyện gì nên chờ đại gia về rồi sau.” Giữ tay Quách Tĩnh Quân ngăn nàng kích động nhào ra, hai nha hoàn bất đắc dĩ khuyên bảo.

      “Đúng vậy, nương, người chờ Quan đại gia về rồi hãy tính, đại gia tuyệt đối ủy khuất người mà.” Nha hoàn Diệu Tuyết cũng hùa vào giữ tay Quách Tĩnh Quân, cố ý phóng đại thanh kêu lên.

      Quách Tĩnh Quân rơi nước mắt như mưa, thanh ai oán mà kêu:

      “Ta ở đây danh phận, chỉ khiến mọi người chướng mắt, tiếp tục ở lại có ý nghĩa gì, chưa thành thân có thai, huynh trưởng cùng đại tẩu nhất định dung nạp ta nữa, chicbằng để cho ta chết .”

      “Quách di nương, đại gia để người chịu ấm ức, người yên tâm , đại gia còn dặn chúng nô tì phải hầu hạ người tốt.” Diệu Cầm nhanh nhẹn trấn an, giương mắt nhìn ra ngoài trời, sao đại gia còn chưa về vậy?

      “Ta làm sao có thể là di nương, tỷ tỷ còn chấp nhận uống trà ta kính…… Ta biết mình xứng, dám mưu cầu gì, chỉ thương cho đứa , tương lai biết ra sao đây.” Quách Tĩnh quân nước mắt rơi từng hàng từng hàng liên tiếp, tiếng khóc xé lòng, ruột gan đứt từng khúc khiến người nghe cũng cảm thấy đau đớn thay.

      Diệu Cầm và Diệu mới đến Quan gia, chưa từng gặp Quan nương tử, càng biết nội tình việc, chỉ nghĩ rằng chắc là Quan nương tử muốn đại gia có thiếp mới nên vẫn cho người có thai như Quách Tĩnh Quân vào cửa. Nghĩ vậy, các nàng liền cảm thấy Quan phu nhân này lòng dạ hẹp hòi, chính mình sinh ra con thôi , còn cho người khác sinh, chẳng lẽ muốn đại gia tuyệt hậu sao?

      nương, người như vậy đại gia đau lòng, đại gia sao có thể để ý tới người? Người yên tâm , cho dù người khác muốn khi dễ người cũng phải để ý tới thai nhi, trong bụng người có con của đại gia, trăm ngàn lần được giữ buồn phiền ở trong lòng ảnh hưởng đến hài tử.” Diệu Tuyết hướng Diệu Cầm và Diệu liếc cái, khóe mắt còn quên nhìn ra ngoài cửa viện.

      “Các người đừng khuyên ta, để cho ta .” Quách Tĩnh Quân giãy khỏi tay Diệu Tuyết, ý muốn ra ngoài cửa viện, nhìn kiên quyết nhưng chẳng có mấy sức, Diệu Tuyết dám dùng lực sợ ảnh hưởng tới thai nhi mà vẫn giữ chặt được bước chân nàng.

      Có hai tiểu nha hoàn gần chỗ góc tường nhìn thấy cảnh này, lại liếc nhìn nhau liền hiểu bản chất việc.

      Hai người vóc dáng thanh mảnh khuôn mặt mỹ lệ, mặc váy áo màu hồng, là hai nha hoàn bên người lão phu nhân, Thúy Ti cùng Thúy Bích.

      Các nàng người bưng trong tay hộp thức ăn chạm khắc tỏa hương thơm hoa lài, người kia cầm hai cuốn vải dệt thượng đẳng, nhìn thấy ở cửa Thiên Viện có vài nha hoàn cùng nữ tử tư sắc kiều mị do dự.

      cần nghĩ cũng biết nữ tử kia là Quách di nương.

      Nghĩ đến vị nữ tử này làm cho đại gia đánh tiểu thư đến nay chưa tỉnh lại, còn làm phu nhân thương tâm, khỏi có vài phần cảm thấy bất công, các nàng đứng lặng nhìn trong chốc látlặng lẽ trao đổi ánh mắt.

      Thúy Bích đưa đồ lại cho Thúy Ti rồi trở về chỗ lão phu nhân.

      Thúy Ti mặt mang theo nụ cười hời hợt tới, “Quách di nương, người đây là làm sao vậy?”

      Quách Tĩnh Quân mặt lệ như mưa dứt vô cùng thương tâm, trong lòng lại ảo não sao nữ nhân kia tới đây, càng thêm buồn bực vì Quan đại gia chưa trở về, biết hôm nay diễn màn như vậy được gì. Nghe có người hỏi tới tự nhiên trong lòng cũng vui vẻ.

      “Vị tỷ tỷ này là?” Diệu Tuyết hồ nghi nhìn Thúy Ti, đáy mắt có chút phòng bị cùng suy đoán, nữ tử này là ai, sao nàng chưa từng gặp qua?

      Thúy Ti cùng Thúy Bích đều theo lão phu nhân tới chỗ Quan nhị gia, Quách Tĩnh Quân các nàng chưa từng gặp qua đương nhiên biết là ai, nghĩ là người bên cạnh Quan nương tử, lập tức làm bộ đáng thương sụt sùi , “ cần tỷ tỷ phái người đến, ta tự nhiên rời , tuyệt để tỷ tỷ phải ra tay.”

      “Quách nương hiểu nhầm rồi, nô tỳ là nha hòan Thúy Ti bên cạnh lão phu nhân, lão phu nhân phân phó nô tỳ mang tổ yến tới cho người, trước bổ thân sau bổ thai nhi.” Thúy Ti kiêu ngạo càng siểm nịnh nhàng giải thích.

      Nàng cùng Thúy Bích vốn là nha hoàn nhà quan gia, chủ tử phạm vào tội, nha hoàn các nàng theo số phận chủ nhân đều bị mang bán ra ngoài. Lão phu nhân thấy các nàng cử chỉ phóng khoáng, phải nha hoàn bình thường có thể so sánh, liền để các nàng hầu hạ bên mình.

      Quách Tĩnh Quân biểu tình lã chã chực khóc đột nhiên cứng lại chút, nước mắt khóe mắt còn kịp rơi xuống giật mình lặng nhìn Thúy Ti, lão phu nhân? Lão phu nhân khi nào trở về? Quách Tĩnh Quân hướng Diệu tuyết trừng mắt ý hỏi.

      Diệu Tuyết cũng là bộ dáng biết, nàng thực nghe tin tức hôm nay lão phu nhân trở về, bằng làm sao có thể cùng nương nhà mình ở đây làm loạn bức phu nhân ra mặt đối diện với các nàng.

      Thúy Ti khóe miệng giương lên mộtchút, “Quách nương, thời tiết khô nóng đối với thân thể tốt, chi bằng về phòng ngồi .”

      Quách Tĩnh Quân miễn cưỡng lộ ra nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp nhu thuận, bất quá trong lòng lại tức nghiến răng nghiến lợi. ra La Huệ Vân này muốn mượn sức lão phu nhân đứng về phía nàng ta, như vậy nàng vừa nháo loạn, lão phu nhân thấy mình như thế nào? Chắc chắn cho rằng nàng hiểu quy củ, chút lễ giáo đều có.

      La Huệ Vân ba ngày này đến tìm nàng, ra là chờ ngày lão phu nhân trở về, hừ! Nàng muốn nhìn xem lão phu nhân có xem khối thịt trong bụng nàng hơn hay , còn có thể hay chỉnh con dâu thay nàng!

      phiền toái nương phải chuyến như vậy, hóa ra là lão phu nhân trở lại, ta nên tự mình tới cám ơn lão phu nhân mới phải.” Quách Tĩnh Quân rất nhanh khôi phục thần sắc, giống như người khóc hai nháo ba tự tử muốn sống muốn chết kia phải nàng, cười với Thúy Ti thập phần thân thiết.

      Thúy Ti trong lòng khỏi than thầm, nữ tử này đơn giản, yếu đuối ôn nhu như phu nhân sao có thể địch nổi nàng, nhưng ngoài mặt vẫn vô mỉm cười “Quách nương thừa dịp cháo tổ yến còn nóng mau uống , lão phu nhân có chuyện muốn tự nhiên tìm nương thôi, nay việc nương cần làm nhất là bảo dưỡng thai nhi.”

      Câu có ý sâu xa, thản nhiên mà châm chọc.

      Quách Tĩnh Quân đáy mắt cực nhanh tia hàn quang, ngoài mặt lại cười đến thân thiết sáng lạn, “Thúy Ti nương phải. Diệu Tuyết, còn mau đến thỉnh Thúy Ti nương vào trong nhà chuyện, ngoài này thực khô nóng”.

      Nay là chiều xuống, gió thu nhàng rất mát, làm sao có khí nóng đây, chẳng qua là cả giận Thúy Ti kia nên mới cố ý vậy phen.

      Thúy Ti nghe vậy, liếc nhìn Quách Tĩnh Quân cái, gật đầu cười, “Nô tỳ hầu hạ Quách nương uống cháo tổ yến.”

      Quách Tĩnh Quân cười mị hoặc, đôi mắt xếch lên, “Nào dám phiền toái Thúy Ti nương.”

      tay được Diệu Tuyết đỡ lấy, tay đỡ lấy thắt lưng chính mình, Quách Tĩnh quân cố ý bước thong thả, như sợ có gì đó sơ suất, làm ra vẻ mình quý giá.

      Thúy Ti nhịn được ở đằng sau cười châm chọc, vừa rồi cùng ba nha hoàn nháo loạn quậy phá, sao thấy nàng cẩn thận ?

      Vừa vào phòng khách ngồi xuống, Thúy Bích bên kia cũng tới truyền ý, lão phu nhân muốn Quách nương tới phòng bà chuyện.

      Quách Tĩnh Quân nghe vậy mừng rỡ, nghĩ rằng lão phu nhân chuẩn bị làm cho La Huệ Vân kia chịu nhục.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :