1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tù Yêu - Li Ưu Đàm (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      165. Con đứa bé này là của ai?
      Edit: Bear
      Beta: Kat


      Bỏ , ra từng nghĩ như vậy sao?



      Tang Vãn Cách lập tức che bụng của mình, trưng ra khuôn mặt đề phòng. Tim của đập càng nhanh hơn. Con ngươi sáng trong chăm chú dõi theo từng chuyển động của Trình Cảnh Khu, tựa như kho thuốc nổ di động vậy, khi đến gần, bị tan xương nát thịt, được toàn thây. " đừng hòng tổn thương con tôi."



      " sao có thể làm con em bị thương tổn chứ?" Trình Cảnh Khu cười khẽ, "Con của em, tương lai cũng là con của . chỉ muốn bảo đảm cái tên Hùng Thần Giai kia tái xuất là được rồi, còn đứa bé. . . . . . có thể nhịn." Chỉ cần uy hiếp đến , mọi thứ thích đều có thể tiếp nhận.



      "Con của tôi chính là con của tôi. Đây là đứa con của tôi và Gấu, có quan hệ gì với !" Tang Vãn Cách nhớ tới lời Dương Ngạo lúc trước là Gấu vẫn bình an vô . Đôi mắt long lanh hơi mê muội chút, nhưng bất kể có gì nữa cũng còn quan trọng nữa. để cho con của mình thấy được cha ruột của nó, lại càng muốn để Gấu và cả đời này cũng thể ở chung chỗ với nhau! "Tôi gả cho , coi như —— coi như có muốn đem bí mật kia ra cũng sao. Dù sao tôi cũng quyết định rồi, uy hiếp được tôi nữa đâu!" dũng cảm nhìn thẳng vào cặp mắt biến sắc của Trình Cảnh Khu, cảm thấy ánh mắt tĩnh mịch lạnh như băng, và lại quỷ quyệt khó dò làm tim người ta băng giá.



      Nghe , Trình Cảnh Khu lại đột nhiên cười lên. cười , mặc dù trầm thấp khàn khàn, nhưng vẫn có thể nghe được ràng, cúi đầu, cười liên tục, thủy chung chưa từng ngừng cười. cười đến vô cùng kỳ quái, cúi đầu, Tang Vãn Cách thấy được mặt của , nhưng lại có thể nhìn thấy đáy lòng u lạnh như băng tới cực điểm của . "Cái gì? Uy hiếp? Trong lòng Tiểu Cách thực nghĩ về như vậy sao?" từng bước từng bước tới gần, bàn tay có lực từ từ đặt lên mu bàn tay Tang Vãn Cách, để ý giãy giụa của mà đẩy cùng té lên chiếc giường mềm mại. Gò má hai người gần sát với nhau , hô hấp giao hòa với nhau, chỉ cần hé môi ra chuyện, Tang Vãn Cách đụng phải bờ môi của ngay!



      "Em gạt có người đàn ông khác, tức giận, càng có trách em. thậm chí còn nguyện ý coi đứa bé này như con ruột của mình mà đối đãi, chỉ cần em rời khỏi người đàn ông kia, chỉ cần em ngoan ngoãn ở yên bên cạnh . Chúng ta có thể mãi mãi giống như trước kia. Nhưng tại sao tiểu Cách em lại muốn cự tuyệt chứ?"



      Ngón tay của bắt đầu di chuyển ở khuôn mặt Tang Vãn Cách, con ngươi u đen nhánh lay động đến ngay cả cũng hiểu ánh sáng bi ai từ trong đôi mắt mình phát ra. "Thân thể này của em cho tới bây giờ đều chưa từng thuộc về . Bảy năm trước thuộc về , bảy năm sau cũng chưa từng thuộc về . Em đem thân thể hiến dâng cho người khác, tâm cũng hiến dâng cho người khác, vậy còn sao? Em chuẩn bị để lại cái gì cho ? Bây giờ em có đứa bé, nhưng buồn cười nhất chính là đứa này vẫn như cũ phải của . Tiểu Cách, rốt cuộc em còn muốn phải làm gì nữa? Em có phải muốn thấy bởi vì em mà điên cuồng thể tự kiềm chế hay ? Hay là em muốn xem trong lòng có phải chút cảm giác cũng có hay , đúng chứ? Giữa chúng ta có gần ba mươi năm tình cảm, tại sao Hùng Thần Giai chỉ dùng tới hai năm thời gian là có thể có được em, mà lại chỉ có thể nhìn em ngày lại ngày cách càng ngày càng xa hơn?"



      "Cái này mà công bằng sao?"



      Trình Cảnh Khu chợt cười khẽ lên, trong đôi mắt đen của tựa hồ có chút hơi nước nháy động: "Có lúc thực rất muốn giết chết em cho rồi. Giết em rồi khỏi phải nhớ tới em hay quan tâm em ngày đêm nữa, và cũng làm cảm thấy đau đến tận xương cốt như vậy. Mà cũng là làm cho sớm yên lòng chút, cần phải suy nghĩ xem có phải em ngủ ngon, hay có bị ai khi dễ, hay em có ăn món dinh dưỡng gì , ở mình em có sợ hay . có thể an tâm về phía trước, nhìn về hai bên nữa. Tiểu Cách, đời coi như là bị hủy ở tay em rồi. Ban đầu là sai lầm để cho em từng ngày từng ngày càng muốn gặp , nhưng bây giờ thực muốn sửa sai. Em muốn cũng thể được. Nếu thể đẩy em ra khỏi đáy lòng mình, vậy dù có chết cũng giữ chặt em trong tay . Ai cũng đừng nghĩ giành em với ."



      Thấy Tang Vãn Cách sợ ngây người, đột nhiên cười càng sâu hơn —— nụ cười kia vừa thâm sâu lại vừa lạnh, nhưng bị đóng băng cũng chỉ có người là . Lời thề thời niên thiếu sớm theo gió bay phai nhòa rồi. vốn cho là mình có thể quan tâm đến, nhưng sau khi để Tang Vãn Cách mới phát giác ra để tâm. Đáng tiếc quá xa, mặc cho đuổi theo thế nào cũng đều là phí công vô ích. Phương pháp duy nhất, chính là bắt lấy những thứ coi trọng dọc đường, chặt chẽ nắm lấy, để kéo dài bước chân của . Sau đó giống như là tơ nhện giăng ra cuốn lấy , bao giờ để cho có cơ hội rời khỏi nữa.



      Tang Vãn Cách thở hổn hển nhìn , cái miệng nhắn đỏ tươi giương lên, giống như là sắp chết đến nơi vậy, nhưng từ đầu chí cuối ánh mắt của cũng thư giãn chút nào.



      Cho đến khi Trình Cảnh Khu buông lỏng rồi ôm ngồi dậy, mới hít sâu thở ra hơi: " nghe hiểu tôi cái gì sao? Chuyện lúc trước cũng là quá khứ qua rất lâu rất lâu rồi. Nó lâu đến nỗi tôi cũng có ý định nhớ lại nữa. Dù sao đối với tôi mà . . . . . . có cái gì quan trọng hơn việc bây giờ tôi Hùng Thần Giai. Cũng như việc tôi rất cao hứng có thể sinh hạ đứa bé thuộc về tôi và ấy. ấy là lưu manh thô lỗ cũng tốt, hay là người vô dụng vô năng cũng được. Ở đáy lòng tôi, ấy chính là người tốt nhất thích hợp nhất với tôi, còn là quá khứ của tôi rồi. Bây giờ hối hận, nghĩ muốn bù đắp, nghĩ muốn cứu vãn, vậy tại sao hỏi xem tôi có nguyện ý tiếp nhận hay ? Trình Cảnh Khu, tôi từng rất mến và rất thích , muốn thích từ lúc còn trẻ cho đến khi già . Nhưng mà bây giờ còn như vậy nữa. Tôi thích , nhưng mà người tôi lại là người khác. Tôi lòng muốn cùng Hùng Thần Giai ở chung chỗ, thể bỏ qua cho chúng tôi sao?"



      Trình Cảnh Khu nhìn đôi mắt xinh đẹp chảy nước mắt, trái tim giống như là bị cái gì ghim vào vậy. Đáy lòng tan nát đau, đau đến ngay cả hô hấp thậm chí cũng quên.



      Đầu ngón tay ấm áp chạm đến khuôn mặt Tang Vãn Cách. lau nước mắt cho —— giống như khi còn bé mỗi lần té lăn đất đều khóc nhè, sau đó tới dịu dàng tỉ mỉ an ủi vậy. " bỏ qua cho em, còn ? Ai bỏ qua cho đây? Chúng ta ở cùng nhau. cần biết em ai, cuối cùng người có thể cùng em đứng chung chỗ nhất định chỉ có ."



      "Rốt cuộc muốn làm gì, điên rồi sao?!" Tang Vãn Cách cũng chịu được nữa rồi, "Dùng đại não của mà suy nghĩ kỹ xem, cố chấp như vậy rốt cuộc để có thể có được cái gì?!"



      " chỉ muốn có được em." Trình Cảnh Khu bỗng dưng cầm bàn tay mảnh khảnh của , ngăn lại tâm tình hơi có vẻ kích động của Tang Vãn Cách. Đôi mắt đen lành lạnh nhìn về phía bụng của , "Tỉnh táo chút, đừng dọa đến đứa bé."



      "Đây phải là con của !" Tang Vãn Cách cúi đầu gầm thét. "Ba nó phải là !"



      "Coi như phải của , sau này cũng biến thành của thôi. Bao gồm cả em." Trình Cảnh Khu dường như hoàn toàn thể bị lay chuyển được. vẫn là bình tâm tĩnh khí, nắm tay của thả ra. " Hùng Thần Giai vĩnh viễn chỉ là quá khứ của em. Mà tương lai của em nhất định là của . chấp nhận lưu lại chút hoài niệm của em về . Dù sao có đứa bé này, em cũng bỏ trốn hoặc là tìm đến cái chết ... hay là làm cái việc ngốc nghếch gì đó, đúng ? rất rất đứa bé này, so với đám con mình sau này càng nhiều hơn. Khi đó, muốn xem tiểu Cách em có dũng khí mở miệng cho nó biết ba của nó ra phải mà là kẻ bị kết án tử hình vì tội cường bức hay ." Môi mỏng toét ra nụ cười như có như , "A, lúc đó nhất định rất thú vị, đúng ?"



      Cánh môi Tang Vãn Cách bắt đầu run rẩy kịch liệt. tựa như dám tin nhìn chằm chằm Trình Cảnh Khu, quả dám tin tưởng những gì mình mới nghe được.



      lúc mở miệng muốn chuyện, tiếng rống giận đột nhiên truyền vào: "Hai người cái gì hả?!"
      huyenlaw68 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      166. Cậu là cái tên tội phạm cường gian kia
      Edit: Bear
      Beta: Kat


      Thanh quen thuộc đột nhiên vang lên làm Tang Vãn Cách hoảng hồn. lập tức quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, thấy ba Tang bưng cái khay tay. Phía khay có vài loại trái cây gọt vỏ, nhưng lúc này cái khay rơi xuống mặt đất. Mấy thứ trái cây gọt vỏ trơn bóng nằm rải rác đầy đất. Nhưng mà, ai có tâm tình quan tâm đến những thứ trái cây đó. Tang Vãn Cách "vọt" cái đứng lên, dám nhìn khuôn mặt tức giận và mang đầy thất vọng của ba.



      Trình Cảnh Khu về phía ba Tang: "Ba ——"



      "Cậu bây giờ đừng gì cả." Ba Tang đột nhiên quát ra câu như vậy, làm cho Tang Vãn Cách lẫn Trình Cảnh Khu đều sửng sốt. Thấy Trình Cảnh Khu vẫn đứng yên tại chỗ, ba Tang lại gầm thét: " nghe thấy lời của tôi sao?! Cậu bây giờ rời khỏi Tang Gia ngay cho tôi!"



      "Ba ——"



      Ba Tang lại lần nữa cắt đứt lời Trình Cảnh Khu, ông dùng cặp mắt sắc lạnh như chim Ưng nhìn thẳng : "Tôi lập lại lần nữa, mau khỏi đây cho tôi!"



      ". . . . . . Vâng" Trình Cảnh Khu thông minh lựa chọn nghe theo. tới cửa, rồi đột nhiên quay đầu lại , "Ba, chuyện này liên quan đến tiểu Cách, xin ngài đừng trách phạt ấy. Còn nữa, tại thân thể ấy tốt, nếu như có thể, kính xin ba bình tĩnh chút. Bất kể cuối cùng quyết định của ngài là cái gì, con cũng nhất định cưới tiểu Cách. Cho nên —— con quay trở lại." xong liền nhìn Tang Vãn Cách sâu cái, trong lòng biết đây là cầu của người ba bi phẫn. . . . . . . Bây giờ còn chưa phải người nhà họ Tang. Chuyện của họ Tang, ba Tang chắc chắn chấp thuận cho xen vào. Thay vì cứ cố gắng phải nhúng tay vào làm cho ba Tang càng thêm giận dữ nổi trận lôi đình, chẳng bằng rời để cho ông tự mình xử lý. Dù sao tiểu Cách cũng vẫn là hòn ngọc quý tay ông, tại lại mang thai. Bất luận như thế nào, ba Tang cũng làm gì quá mức, nhiều lắm là giống như khi còn bé mỗi khi làm việc gì sai – ông mắng to chút rồi liền bỏ qua.



      Mẹ Tang cũng bị tiếng gào thét lầu làm cho sợ hết hồn, vội vàng lau tay lên. Vừa lúc thấy Trình Cảnh Khu, bà lo âu hỏi: "Thế nào rồi Cảnh Khu? Lão già lại tức giận cái gì hay sao vậy?" là lạ, hiếm khi thấy ông ấy rống to với con như vậy.



      Trình Cảnh Khu chỉ lễ độ khẽ cúi chào cái, nhưng có trả lời vấn đề của mẹ Tang: "Mẹ, con trước, tối nay con trở lại. Còn việc nữa —— xin mẹ trấn an ba chút, và chăm sóc tốt cho tiểu Cách. Hai người bọn họ đều là người bướng bỉnh, trừ mẹ ra ai có thể kiềm chế được họ."



      "Ách —— mẹ biết rồi." Nhìn người con rể chuẩn mực càng càng xa, còn mẹ Tang vẫn như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên biết mình suy nghĩ gì), rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?



      lên lầu, bà phát con quỳ gối trước mặt chồng mình. Bà đau lòng vội vàng lên đỡ con đứng dậy, nhưng Tang Vãn Cách lại liều mạng chịu. Ba Tang thấy bà đến chuyện, sắc mặt khá hơn chút, nhưng vẫn còn giận dữ: "Nhìn con tốt của chúng ta ! Quả thực là bại hoại gia phong nhà họ Tang chúng ta mà! Chưa kết hôn mà có con làm gì. Mà đứa này còn biết là của tên đàn ông nào nữa chứ!" Càng nghĩ càng giận, bảo bối ông nâng ở trong lòng bàn tay cư nhiên lại dám làm chuyện có đạo đức như vậy. Những điều nhiều năm qua ông dạy đều quên sạch rồi sao!



      "Ông cái gì?" Mẹ Tang sửng sốt, ngay sau đó thân thể liền xụi lơ ngồi bệt xuống đất, "Cách Cách, ba con ông ấy —— điều ba con sao? Con, con. . . . . . Đứa bé này —— phải của Cảnh Khu sao?!"



      Mặt Tang Vãn Cách tràn đầy áy náy nhìn mẹ: " xin lỗi, mẹ."



      "Đứa ngốc, xin lỗi cái gì." Mẹ Tang ôm con vào lòng, trừng mắt nhìn chồng , "Ông để con quỳ hay lắm. Dù sao đứa bé này phải cháu của lão Trình, phải của con rể chuẩn của ông, nên trong lòng ông thấy thoải mái, cũng muốn đứa cháu ngoại này nữa phải ? Ba tháng đầu mang thai chỉ cẩn thận chút cũng rất dễ trở thành sinh non, ông —— trong lòng ông ác như vậy sao!"



      Bị vợ mắng như vậy, mặt ba Tang ràng nhịn được nữa, ông phẫn nộ xoay mặt sang chỗ khác: "Còn nhanh đứng lên."



      "Cám ơn ba." Lúc này Tang Vãn Cách mới nương theo mẹ đỡ đứng lên. Khuôn mặt nhắn khẽ cúi xuống, giống như khi còn bé làm sai chuyện gì. Lúc ba Tang muốn trừng phạt , biểu tình cũng giống y như bây giờ.



      Thấy làm bộ dáng này, ba Tang cũng bình tâm lại chút. Ông tức giận lâu, rốt cuộc thở dài cái: "Ba lớn tuổi, rốt cuộc cũng biết những người tuổi trẻ các con suy nghĩ gì nữa. Tìm ngày tốt nhanh kết hôn , cũng đỡ cho ta và mẹ con bớt lo. Bụng to rồi mới kết hôn đối với danh dự nhà cũng tốt."



      Mắt to bỗng dưng chợt lóe, Tang Vãn Cách ngập ngừng mở miệng: "Con, con lấy Trình Cảnh Khu."



      Giọng của cực cực , nhưng ba Tang vẫn nghe rất ràng. Ông trừng mắt hổ, lập tức lại nổi giận nữa: "Mày gả cho nó?! Vậy mày muốn gả cho ai?!"



      Những lời cứng rắn này vừa thốt ra, Tang Vãn Cách còn chưa kịp trả lời, từ cửa liền truyền tới tông giọng oang oang như sấm kém gì ba Tang rống lên tiếng: "Đương nhiên là gả cho con!"



      Tiếng này. . . . . .



      Tang Vãn Cách lập tức nhìn về phía cửa, quả nhiên có bạn gấu —— ách, là người đứng ở nơi đó. Người nọ thấy Tang Vãn Cách nhìn , liền ngoác miệng toét ra hàm răng trắng sáng, cười đến vô cùng chói mắt: "Công chúa ~~ nhanh đến đây ~~"



      chớp chớp mắt vài lần. dám xác nhận người mình nhìn thấy rốt cuộc là người hay là ảo giác. Bàn tay bé dụi mắt mấy cái, sau đó lại tỉ mỉ nhìn lại. Đợi đến khi phát đó là người , cả người cũng ngây ngốc ra. Hùng Thần Giai bất đắc dĩ nhìn , đưa đôi tay ra, nhìn về phía cười.



      Tang Vãn Cách lập tức mím môi lại, ánh mắt như nước long lanh mơ hồ tràn đầy lệ quang. Sau đó, ba Tang cũng chỉ biết trơ mắt nhìn con bảo bối của mình chạy vào lòng người đàn ông khác trước mắt mình. Mắt ông trừng còn lớn hơn cái chuông đồng, tay nắm thành quả đấm, hận thể đem cái con gấu ôm con mình đánh cho nhừ tử. Nhưng mà ——sao ông thấy người này nhìn rất quen mắt vậy nhỉ?! Ba Tang nghi ngờ nheo mắt lại, nhìn đầu gấu kia chút, rồi lại quay sang nhìn vợ mình. Ông liền thấy mẹ Tang cau mày lại, sau khi cùng với bà trao đổi ánh mắt, ông lại tỉ mỉ suy nghĩ tới đầu gấu đứng ở cửa kia.



      Hùng Thần Giai ôm lấy Tang Vãn Cách chặt, trong tròng mắt đen tràn đầy ý cười: "Hắc, em chạy nhanh như vậy, coi chừng làm bị thương đến gấu con của chúng ta đấy."



      Nghe giọng của , trong nhất thời Tang Vãn Cách vừa muốn khóc vừa muốn cười, khuôn mặt nhắn tỏ ra biểu tình rất xúc động. hồi lâu sau, mới ổn định xong tâm tình kích động của mình mà hỏi: "Gấu. . . . . . sao chứ? Làm sao ra ngoài được?" Tay bé níu lấy Hùng Thần Giai rồi liền sờ khắp dưới , giống như là xác định xem có bị thương hay vậy.



      vừa sờ, bạn gấu nào đó liền cảm thấy cả người như bị lửa dục cuồng đốt, hận thể lập tức đè xuống —— à mà nếu như chung quanh có những người khác kìa. vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của Tang Vãn Cách, thấp giọng : "Chuyện đó sau này cho em biết. Trước hết để cho chào ba mẹ vợ tương lai có được ?" Dứt lời, liền khẽ hôn ở cái.



      Khuôn mặt của Tang Vãn Cách liền đỏ lên. lúc này mới ý thức được ba mẹ cũng ở đây, nên vội vàng lôi kéo Hùng Thần Giai tới trước mặt bọn họ. Đầu cúi thấp, ngập ngừng mở miệng muốn , nhưng cánh môi động mấy cái, rốt cuộc cũng dám gì.



      Ngược lại Hùng Thần Giai đem miệng cười toét đến sau tai: "Ba mẹ, hai người mạnh khỏe."



      Mấy đường hắc tuyến trong nháy mắt vạch xuống trán Tang Vãn Cách, đầu gấu này . . . . . . Tự nhiên dữ vậy a ~



      Hai vợ chồng Tang Gia cùng nhau nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai. Hai người ai cũng lên tiếng, cũng biết trải qua bao lâu, chỉ nghe thấy ba Tang gầm thét tiếng: "Mày là cái tên tội phạm cường gian đó!"

      huyenlaw68 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      167. Cứu vãn dư
      Edit: Bear
      Beta: Kat


      Thấy ba mình kích động nhảy lên chỉ vào mũi Hùng Thần Giai mà tức miệng mắng to, trán Tang Vãn Cách lại xuất thêm ba bốn vạch đen nữa. vừa định mở miệng chuyện, Hùng Thần Giai dắt tay tới.



      biết muốn làm cái gì, vợ chồng Tang Gia cũng biết, nhưng khổ người đầu gấu này là quá lớn. Cho dù có ý tốt, nhưng cả người đều là bắp thịt chằng chịt mà mặt mày lại còn lộ ra vẻ hung thần ác sát nữa, cho nên lòng ba Tang vẫn luôn tràn đầy đề phòng nhìn chằm chằm . trong đôi mắt quả còn có khả năng có thể bắn ra đạn. Thế mà Hùng Thần Giai da dày thịt béo lại lơ đễnh để ý, ông chỉ thấy dắt Tang Vãn Cách , nhưng cố ý chậm lại để phối hợp bước chân của . Cuối cùng tới trước mặt hai vợ chồng Tang gia, lông mày cau lại, ba Tang lập tức làm ra tư thế phòng bị —— khi còn trẻ trong bộ đội ông nổi danh là cao thủ tấn công, con gấu như vậy ông còn để ở trong mắt.



      Nhưng ông đâu biết người ta phải muốn cùng ông đánh nhau, mà là —— trực tiếp quỳ xuống!



      Cái quỳ này xem như thành công đem ba Tang và mọi người dọa đến sững sờ hốt quãng, trong đó đặc biệt là ba Tang. Ông là người bị rung động lớn nhất. Ông làm xong công tác chuẩn bị tác chiến hết rồi, thế nhưng kết quả là cái tên dáng dấp mặt mũi như đại ca xã hội đen này lại quỳ xuống trước mặt sao?! Từ trước đến giờ mặt ông luôn nghiêm túc bình tĩnh nhưng bây giờ lại tự chủ được để lộ ra thần sắc kinh ngạc. Mà, bề ngoài hung ác của Hùng Thần Giai lại càng làm cho mẹ Tang hút hơi khí tức, tay phải vỗ vỗ lồng ngực của mình để bình ổn bản thân vì tức quá mức mà nhịp tim đập kịch liệt. Ánh mắt liếc lên người con bị người đàn ông này nắm. Trong nháy mắt bà quên cả sợ, duỗi tay ra, thừa dịp Hùng Thần Giai cùng Tang Vãn Cách chú ý, đem con kéo đến bên cạnh. Sau khi giữ lấy chặt, bà nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai giống như là nhìn chằm chằm quả bom hẹn giờ. " muốn làm cái gì hả?!"



      muốn làm cái gì ư?!



      Hùng Thần Giai cười khổ —— cho là biểu ra vô cùng ràng rồi chứ! "Mẹ ——"



      " đừng gọi tôi là mẹ." Mẹ Tang lập tức cắt đứt lời , "Tôi có con trai lớn như vậy!"



      ". . . . . . Mẹ vợ." Hùng Thần Giai phục tùng nghe theo bà, thay đổi cách xưng hô. Toét miệng rộng ra cười, hàm răng sáng trắng bày ra trong lúc nháy mắt tìm kiếm ánh mắt Tang Vãn Cách, "Con tên là Hùng Thần Giai, là ——"



      "Tôi biết là ai rồi!" Mẹ Tang lại cắt lời lần nữa. Bà lại nắm tay con chặt hơn, giống như là chỉ sợ con bị cướp vậy, " là tên tội phạm cưỡng gian bảy năm trước, làm sao có thể thoát ra được hả? phải chết rồi sao?!" Đối với kẻ có thể là phá hủy cả đời con mình này, mẹ Tang đối với tuyệt đối là hận thấu xương tận tủy. Bình thường bà là người dịu dàng dễ chuyện, nhưng lúc đối mặt với kẻ làm thương tổn con mình bà cũng có loại hận ý muốn đem róc xương lóc thịt.



      "Con ——"



      còn chưa kịp, giọng của ba Tang uy nghiêm lạnh như băng cũng truyền tới. Chỉ là, lời kia phải với mà là với Tang Vãn Cách: "Cách Cách, con đừng cho ta với mẹ con biết, đứa bé là của tên tội phạm cường gian này đấy!" Ông giận tới cực điểm nhưng ngược lại gầm thét, từng lời ra thế mà đều có khí phách, giống như chùy thủ nặng ngàn cân nện vào lòng Tang Vãn Cách vậy.



      ". . . . . . Vâng" im lặng chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.



      Hai vợ chồng Tang Gia nhất thời lộ ra vẻ mặt thể tin được. Mẹ Tang càng thêm nóng lòng trực tiếp lôi kéo tay Tang Vãn Cách hỏi: "Là người này lại tới dây dưa với con đúng ? Cách Cách con muốn, mà là do con bị hiếp bách đúng ?" Nếu đúng như vậy, lần này coi như liều mạng danh dự nhà họ Tang, bà cũng buông tha cho người đàn ông này!



      Tang Vãn Cách quay đầu nhìn mẹ Tang cái, sau đó lại dùng ánh mắt chứa hơi nước dời về phía ba. thấy mặc dù ông nghiêm mặt, nhưng trong mắt vẫn là tràn đầy mong đợi. Trong lòng khỏi đau xót, sau đó cúi đầu, nước mắt "lộp bộp" tiếng xuống sàn nhà: " phải. Con. . . . . . Con . . . . . ." cứ "Con" lâu, mà cái gì cũng ra được.



      Nhưng thái độ phủ nhận này của cũng đủ để cho người thông minh như ba Tang thấu hiểu hàm ý dấu trong đó. Ông khàn giọng hỏi: "Người đàn ông trong lòng mà hôm qua Cách Cách đề cập với ba, chính là cái tên này sao?"



      Tay bé rụt lại hạ xuống, Tang Vãn Cách từ từ nâng đầu lên. Nhìn về phía Hùng Thần Giai, thấy nhìn mình, sau đó mới chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, ba."



      "Cách Cách. . . . . . Con có biết con ?" Ba Tang thở dài cái. Từ đến lớn đều là như vậy, chỉ cần là điều con cùng vợ thích, ông dù có ghét hay nhìn lại vừa mắt nữa cũng miễn cưỡng cố gắng tiếp nhận. Con gấu trước mắt này ——à là người này dáng dấp so với cọng lông chân của Trình Cảnh Khu cũng bằng (bear : hix tác giả là mẹ ghẻ dìm hàng gấu quá nha), ràng ta còn là tên tội phạm nữa chứ! Con của ông, thế mà muốn lựa chọn người đàn ông khắp mọi mặt đều ưu tú tuyệt luân như Trình Cảnh Khu, lại muốn nhảy vào lòng con gấu. Tên đầu gấu này còn là kẻ từng gây cho tổn thương sâu nhất nữa chứ! Coi như là thích, nguyện ý nữa, nhưng còn người làm cha mẹ sao? Muốn họ chấp nhận cái tên từng để cho con mình chịu nỗi khổ giam cầm này là chuyện thể nào!



      "Người này là tội phạm! Ta biết làm thế nào để trốn ra khỏi tù, nhưng còn sau này sao? Hai người sống qua ngày thế nào? Chẳng lẽ muốn cả đời phải lo lắng sợ hãi sao? có thể cho con cuộc hôn nhân mỹ mãn tốt đẹp sao? Cách Cách, tình phải là tất cả." Ông khó khăn ra. Ông cũng chỉ mong đợi có thể làm cho con hồi tâm chuyển ý.



      Mấp máy cái miệng nhắn, Tang Vãn Cách chuẩn bị trả lời, Hùng Thần Giai nhanh hơn bước —— khuôn mặt tục tằng phóng khoáng hiếm khi thấy được vẻ mặt đầy nghiêm túc trầm ổn như lúc này, hoàn toàn giống như là thường ngày: "Ba vợ, có thể để cho con mấy câu ạ?"



      Ba Tang liếc cái, vừa định cự tuyệt, nhưng thấy con mở to mắt cầu xin nhìn mình, tâm cứng rắn trong nháy mắt cũng liền mềm nhũn: " ."



      "Chuyện bảy năm trước chính xác là con đúng, con hiểu con sai rồi." Hùng Thần Giai thẳng lưng quỳ mặt đất, ngũ quang tục tằng lại cho thấy loại hào khí ngập trời. Loại hào khí này làm cho ba Tang vốn dùng ánh mắt miệt thị nhìn cũng đột nhiên trở nên thâm trầm và tràn đầy ý muốn tìm hiểu. "Trước kia là do con quá ngây thơ. Con thích công chúa, rồi lại tự ti mình xứng với ấy, muốn lấy can đảm thổ lộ với ấy nhưng lại sợ bị cự tuyệt chịu nổi. Con lại thấy Trình Cảnh Khu đối với ấy tốt như vậy, cho nên mới phạm vào sai lầm lớn đó. Nhưng tại giống với trước đây!" nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén của ba Tang, thần sắc mặt lại vô cùng kiên định : "Con có tự tin có thể cho ấy cuộc sống hạnh phúc yên đẹp, tuyệt đối để cho ấy phải chịu chút khổ sở nào! Về phần thân phận của con bây giờ, cũng xin ngài yên tâm, sao rồi. có ai có thể tới bắt con bỏ tù nữa đâu. Mặc dù con phạm sai lầm, nhưng mà. . . . . ." từ từ nhìn về phía Tang Vãn Cách, "Con ấy, cho nên con thể chết được." muốn sống cùng công chúa của , ai cũng đừng nghĩ ngăn cản được .



      "Gấu." Tang Vãn Cách lẩm bẩm hô tên Hùng Thần Giai, khuôn mặt nhắn nâng lên nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt lại lóe nước mắt.



      Đây là người đàn ông có thể gánh vác!



      Ba Tang nheo mắt lại, hỏi: "Tôi hỏi cậu mấy vấn đề, cậu phải trả lời cho tôi hài lòng, chuyện này mới coi như có thể cứu vãn được, có thể ?"



      Hùng Thần Giai thẳng người đáp: "Có thể."



      "Vấn đề thứ nhất." Ba Tang bước thong thả đến bên giường ngồi xuống, "Bảy năm trước cậu là người gọi điện thoại cho Cảnh Khu, muốn đến đón Cách Cách về nhà, đúng chứ?"



      "Đúng ạ."



      "Tại sao vậy?"Ánh mắt ba Tang sắc bén giống như có thể nhìn thấu tất cả. " phải là cậu vô cùng thích Cách Cách sao? Tại sao muốn thả cho nó ?"



      "Bởi vì ấy tuyệt muốn ở chung chỗ với con." Hùng Thần Giai từ từ đáp lời, "Nếu như con cứ giam ấy lại, ấy chết."



      "Vậy tại sao năm sau cậu mới thả nó ?"Ba Tang liếc mắt nhìn con , thấy căng thẳng nhìn Hùng Thần Giai chăm chú, nhưng lại hoàn toàn chưa nhìn tới ba mình dù là con mắt. Trong lòng ông nhất thời đối với Hùng Thần Giai càng có thêm nhiều khó chịu. " năm đó chẳng lẽ cậu cũng có ý thức được con bé thích ở chung chỗ với cậu sao? Hay là —— những thứ này đều là do cậu lấy cớ?"



      Ông hỏi quá sắc bén, sắc bén đến mức Tang Vãn Cách cũng cảm thấy bất mãn mà liếc mắt tới nhìn.



      Bear: gấu năn nỉ ba mẹ vợ nên mình để ảnh xưng ‘con’ cho nha các nàng ^^ còn khi lấy dc vợ rồi có lòi bản chất thô lỗ mà xưng hô khác là chuyện khác nha các nàng.

      huyenlaw68 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      167. Chân tướng (thượng)
      Edit: Bear
      Beta: Kat


      Bị con trừng như vậy, ba Tang liền sinh ra uất ức và giận dỗi, cho nên ông nhìn Hùng Thần Giai thế nào cũng vừa mắt. Ông chỉ hận thể lập tức moi ra vô số khuyết điểm từ người : "Sao cậu trả lời? Tôi đợi cậu đủ lâu rồi đấy. Đây chính là thái độ cậu chuyện với trưởng bối sao?"



      Hùng Thần Giai đầu tiên là cúi thấp đầu chút, sau đó mới đáp: " phải, . . . . . . từ lúc mới bắt đầu con biết ấy thích con, nhưng mà tóm lại —— chưa từng thử qua con cam lòng." nhìn Tang Vãn Cách, từ sâu trong đáy mắt của ấm áp giống như là có vô số ánh nắng mặt trời chiếu rọi vậy. "Cho đến lần kia ấy thừa dịp lúc con có mặt mà bỏ chạy, con mới biết có vài việc cách nào cưỡng cầu được. ra con cũng rất muốn ích kỷ chút. Thay vì làm bộ như hối cãi thả ấy , chi bằng liều chết mà khăng khăng mực nhốt ấy lại. Nếu như vậy ấy thích con, nhưng con có thể mỗi ngày đều được nhìn thấy ấy. Con, con muốn để ấy , chỉ muốn đem ấy giữ chặt ở bên người mình."



      Tang Vãn Cách cúi thấp mặt gì, đôi tay cũng hơi hơi run rẩy.



      Ba Tang ngập ngừng chút: ". . . . . . Vậy bây giờ sao? Tôi biết lúc trước cậu trốn khỏi tù như thế nào, nhưng nếu vất vả trốn được rồi tại sao lại muốn quay về đây làm gì? Thành phố S này đối với cậu mà có thể là chỗ nguy hiểm nhất, chẳng lẽ cậu biết sao? Hơn nữa, trước kia cậu biết Cách Cách thích cậu, như vậy còn tại sao? Bây giờ cậu có thể xác định con bé thích cậu rồi hả?" Tang Vãn Cách là con của ông, mắt nhìn người sao có thể kém như vậy chứ!



      Ông già sống chết chịu thừa nhận mà bỏ xuống thành kiến lúc đầu, còn đầu gấu dường như cũng cố chấp kiên trì. Cái loại nhiệt tình cùng kích động mà bất chấp tất cả của bây giờ, giống y như ông lúc còn trẻ … là giống mà!



      "A." Hùng Thần Giai đáp tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng có rời khỏi Tang Vãn Cách. cúi đầu nỉ non: "Nguy hiểm hơn nữa cũng phải trở lại, bởi vì có ấy ở đây. Hơn nữa. . . . . . Cho dù ấy thích con, lần này trở về con nhất quyết phải có được lòng của ấy. Tuy vất vả. . . . . ." vất vả mới từ trong bóng tối chém giết đẫm máu tươi mà bò ra ngoài, chỉ vì có thể gặp lại lần nữa! Nhưng lời này ra miệng, mà chỉ : "Tuy vất vả nhưng bây giờ ấy cũng con rồi. Bây giờ con càng thể nào buông tay ấy. Ba vợ, ngài tốt nhất nên đồng ý tác thành cho chúng tôi, nhưng nếu đồng ý tôi cũng trói ấy đem ." (Bear: lồi bản chất rồi)



      Cách y hệt tên cướp làm ho ba Tang mới vừa có chút hảo cảm với trong nháy mắt liền tan biến hầu như còn gì. Dựng râu trợn mắt dùng sức trừng mắt với con gấu quỳ dưới đất kia, ông hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. Bắt đầu từ bây giờ, cậu tốt nhất đem chuyện lúc trước cho ràng. Nếu tôi cũng giao con cho cậu!" Thằng nhóc chết toi. . . . . . con mẹ nó xem ra này cực kỳ giống ông khi còn trẻ!



      Chuyện này xem như có cửa rồi!



      Hùng Thần Giai vui mừng quá đỗi, liền vội vàng hỏi: "Ngài muốn biết cái gì?"



      "Đây chính là vấn đề thứ hai. Bảy năm trước cậu ràng bị kết án tử hình. Hơn nữa còn là tôi ra mặt bảo quan tòa từng là thuộc hạ của mình đích thân làm Thẩm Phán; mà trong cả thành phố S này, người nào dám nể mặt mũi lão Tang này? Cậu chỉ là công nhân dọn nhà có thân mình có tiếng tăm gì, làm thế nào mà chạy thoát khỏi đó? Là ai giúp cho cậu? Kế hoạch này chê vào đâu được, đến bảy năm cũng ai phát ra. Còn người chết thay kia là ai?!" Ba Tang giống như là mở ra cái bia súng máy, răng rắc bắn ra vô số vấn đề, từng câu đều đâm vào tử huyệt.



      Tròng mắt đen chớp chớp, Hùng Thần Giai đầu tiên là đem ánh mắt dời về, sau đó mới : "Tôi có thể trả lời ngài, nhưng ngài có thể giữ bí mật cho tôi ?"



      "Giữ bí mật?" Ba Tang lập tức nhíu chân mày, "Nếu như chuyện đó đối với quốc gia có hại, tôi thể nào giữ bí mật được."



      "Xin ba vợ yên tâm, tuyệt đối có." Hùng Thần Giai thoải mái kêu tiếng "ba vợ", mà tính ba Tang cứ hay bắt bẻ thế nhưng cũng quên phản bác lại . "Chỉ là người kia cũng có thể coi như là thầy giáo cùng ân nhân của tôi, nếu như có ông ấy cũng có Hùng Thần Giai ngày hôm nay. Người cũng qua đời, tôi muốn ai quấy rầy yên nghỉ của ông ấy nữa."



      Ba Tang lần này gật đầu: "Cậu ."



      Biết lời hứa của ông đáng giá nghìn vàng cho nên Hùng Thần Giai cũng liền cho ông biết hết : "Bảy năm trước lúc tôi mới vừa vào trong tù lâu, lúc mới bắt đầu luôn là có người tới khiêu khích. Phạm nhân bị án tử được sắp xếp ở chung chỗ. Nhưng, có lẽ là bởi nguyên nhân bị kết án tử hình, nhiều phạm nhân biết thể trốn khỏi liền sinh tâm bệnh mà bị điên. Thậm chí ngay cả quản ngục trưởng cũng dám trông nom mấy vấn đề của tử tù. Lúc tôi vừa mới vào cũng có người tới đánh tôi, vừa bắt đầu tôi muốn gây chuyện, thậm chí còn muốn bị đánh chết cho xong, vì vậy nên tôi cũng đánh trả."



      "Nhưng bọn biết từ nơi nào mà biết được tôi là phạm vào tội cưỡng gian mà bị bắt vào tù. Hơn nữa. . . . . ." khẩn trương nhìn Tang Vãn Cách cái, có chút muốn , rồi lại muốn láo. "Biết tôi nhốt công chúa gần năm, phạm nhân bên trong liền xôn xao ồn ào. Đại đa số đều nghe qua danh tiếng ba vợ, cho nên, cho nên bọn họ rất nhiều ô ngôn uế ngữ. . . . . . Tôi thích nghe mấy lời đó, nên chủ động gây chuyện với chúng, dần dần tôi liền có chỗ đứng ở trong ngục giam."



      Con ngươi long lanh nhìn về phía Hùng Thần Giai rồi nắm chặt quả đấm, Tang Vãn Cách cắn môi dưới. Cho dù ra rất hời hợt nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được những lời đó hạ lưu ác độc đến cỡ nào. Đầu gấu này . . . . . . Bất kể làm cái gì, mục đích cuối cùng vĩnh viễn đều là vì .



      "Trong tù có ông già kỳ quái, tất cả mọi người biết ông ta là ai, lại có ai dám động đến ông ta. Mà ông ta cũng chưa bao giờ cùng ai chuyện. Ông ta luôn mình đứng ở trong ngục giam nhúc nhích, cả ngục cũng xem ông ấy như khí mà lãng quên. Sau đó, vào cái đêm trước khi tôi bị thi hành án tử hình, ông ta đột nhiên hỏi tôi có muốn sống nữa hay ."



      ". . . . . . Tôi vốn là muốn, nhưng mà —— đột nhiên nghĩ đến công chúa. Tôi, tôi rất muốn nhìn thấy ấy lần nữa, cho dù là nhìn chút thôi cũng được. Sau đó tôi có thể cam tâm tình nguyện chết rồi. Ông già đó giống như là biết tôi suy nghĩ gì, ông ta với tôi, nếu muốn gặp lại người mình , vậy thể chết được. Nếu muốn chết, phải trốn."



      "Bảy năm trước tôi chỉ là tên thô lỗ, trừ sức lực hơi lớn hơn người ta ra có bất cứ sở trường gì nữa, chứ đừng chi là suy nghĩ đến biện pháp có thể trốn ra. Thành phố S là thành phố kinh tế quốc gia. Đừng chạy, ngay cả ra cửa ngục cũng đều giống như đến đầm rồng hang hổ. Thế nhưng ông già đó lại với tôi chỉ cần dựa theo lời của ổng mà làm tất cả thành vấn đề. Sau đó trước ba giờ hành hình, có người tự xưng là bạn tôi tới gặp tôi. Bởi vì tôi là tử tù, lại chuẩn bị hành hình, vốn là thể cùng người thân gặp mặt, nhưng biết người nọ có bản lãnh gì, lại có thể tiến vào. Hơn nữa —— hơn nữa trong mấy phút khi cùng tôi chuyện cách lớp kính chống đạn, tất cả quản ngục đều biết tại sao mà đứng tại chỗ ngủ thiếp hết!"



      "Tiếp theo vài giây nữa tôi cũng thiếp . Sau khi tỉnh lại người nọ biết từ khi nào trao đổi thân phận với tôi rồi. Tôi thành , thành tôi. Mà ông già kia lúc trước có cho tôi tờ giấy, ra ngoài có người tiếp ứng tôi. Lúc ấy tôi cũng tha thiết sống nữa, nên cũng có ý định hỏi đến cùng là có chuyện gì xảy ra. Sau khi chạy , người thay thế tôi cũng bị xử chết rồi. Tôi bị đám người kỳ quái dẫn tới Mĩ, bọn họ muốn tôi kế thừa vị trí của tiều phu."



      "Tiều phu?" Ba Tang đột nhiên lặp lại cái tên này, "Cậu ông già kia là tiều phu?!"



      "Vâng"



      Ba Tang chợt nheo mắt lại, "Khó trách truy bắt nhiều năm như vậy cũng bắt được, ra sớm vào ngục giam!" Mẹ, vậy đám cảnh sát ở bên ngoài còn lục soát đuổi bắt cái quỷ gì chứ!



      Hùng Thần Giai nhìn ông cái, thấy ý ông muốn bảo tiếp tục mới tiếp lời: "Vâng, tôi cũng là sau này mới biết tiều phu là ai. Ông ta là trùm khủng bố trong thế giới ngầm của tổ chức bên Mĩ, trình độ khôn khéo xảo trá ai bằng. Tôi lăn lộn trong tổ chức ba năm, mới dần dần biết là bởi vì có nội gián, nên tiều phu mới bị quốc tế đuổi bắt. Trong tổ chức có người muốn giết ông ta nhưng cũng có người trung thành với ông ta, vì vậy ông ta mới len lén xâm nhập vào ngục giam, ai có thể ngờ lại lấy thân phận tử tù để vào ngục chứ. Ông ta ngồi chồm hổm mười năm trong tù, rốt cuộc tuyển chọn ra tôi làm người nối nghiệp."

      ~~~~
      6 chương này Kat beta bù trước đó cho các bạn chờ đọc nhưng lúc đó ko có truyện nè. =D

      Và, cũng coi như là món quà SN được tặng sớm Kat dành cho ng` nào đó ko biết đến Cung, và hình như cũng ko có đọc ngôn tình... :) Vì Kat muốn mà ko tặng quà được... ^^~

      Chúc mừng SN 19t! (05/12/2013) TQP :)
      huyenlaw68 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      169. Chân tướng (trung)
      Edit: Bear
      Beta: Kat


      "Tiều Phu chọn cậu làm người nối nghiệp?" Ba Tang lầm bầm lặp lại lần nữa, có chút thể tin được.



      "Đúng vậy, điều kiện duy nhất chính là muốn tôi trừ khối u ác tính trong tổ chức." tới chỗ này, Hùng Thần Giai có chút yên lòng thấp thỏm nhìn nhìn Tang Vãn Cách, thấy vẻ mặt cũng có gì khác thường, mới lấy dũng khí tiếp tục ." biết ông ta dùng biện pháp gì mà từ trong tù ra, dùng thân phận khách du lịch trở lại Mĩ, kỹ năng cận chiến của tôi đều học từ ông ấy. Ông ấy tuổi tôi lớn, xương cốt cứng học được công phu, cho nên ông ta chỉ dạy tôi chút chiêu chí mạng vô cùng độc thôi. Tôi chịu học, ông ta cũng chịu dốc hết sức truyền dạy cho, cũng mất hết ba năm." ai biết ba năm kia làm thế nào qua được, giết người cùng bị giết, hoàn toàn điều phải do mình khống chế.



      "Ba năm sau chúng tôi quyết định động thủ. Vào lúc cuối cùng Tiều Phu lựa chọn cùng tên phản bội sống chết với nhau, tiến hành thanh trừ cả tổ chức, chỉ lưu lại những người trung thành."



      "Tôi muốn làm tiếp nữa, nên thoát khỏi tổ chức."



      ra rất hời hợt, nhưng ba Tang lại biết rất hai từ "thoát khỏi" kia có bao nhiêu khó khăn chứ dễ dàng gì.



      "Sau khi rời khỏi tổ chức tôi cũng biết nơi nào. Khi đó tôi cái gì cũng có, phải dựa vào sức mình làm việc vặt cho người ta kiếm chút tiền. Sau đó tôi phiêu bạc tứ xứ, từ từ quen biết mấy người em. Trong lúc đó. . . . . . Tôi lại tốn thêm bốn năm."



      "Tôi cùng mấy em bắt đầu làm ăn chính đáng, cho đến khi tôi cảm thấy được thời điểm đến, mới tuyệt đối chắc chắn trở về thành phố S này. là nếu trở lại tôi khẳng định bị điên mất thôi. Bảy năm đó mỗi tháng tôi điều phái người tới thành phố S chuyến, sau đó đem tình hình gần đây nhất của công chúa fax qua cho tôi. Nhưng chỉ như vậy cũng đủ. . . . . . Tôi chịu nổi mỗi khi thấy hình ấy mà lại chạm đến được!"



      "Sau khi tôi trở lại thành phố S, tốn chút tiền rồi liền vào trường trung học công chúa dạy làm thầy thể dục. Sau đó —— chuyện chính là như vậy rồi."



      tận lực đem hết những chuyện mình làm trong bảy năm qua kể quá cặn kẽ. Nhưng cho dù như vậy, cũng có dũng khí nhìn Tang Vãn Cách cái. Tính tình của hiểu quá rồi. hoàn toàn thừa kế tính cách của ba Tang, ghét cái ác như thù, tư tưởng đạo đức cực kỳ cao. tại biết từng làm qua nhiều chuyện xấu như vậy . . . . . .



      lúc Hùng Thần Giai cúi đầu im lặng, Tang Vãn Cách lại cử động.



      thoát khỏi tay mẹ Tang, từng bước từng bước từ từ đến bên cạnh Hùng Thần Giai. Bàn tay bé mềm mại nâng khuông mặt thô lỗ của lên, cái miệng nhắn khẽ nở nụ cười mỉm.



      Hùng Thần Giai kinh ngạc nâng mắt lên, từ trong mắt Tang Vãn Cách có thể nhìn thấy bóng dáng mình ràng.



      Bộ dáng hai người nồng tình mật ý khiến ba Tang người bị gạt ở bên thấy cực kỳ khó chịu. Ông nhịn được lên tiếng muốn dùng gậy đánh uyên ương: "Vậy bây giờ cậu làm những công việc gì?"



      Hùng Thần Giai vừa định trả lời, cửa phòng ngủ lại đột nhiên xuất bóng dáng thon dài mạnh mẽ rắn rỏi. Người nọ vẫn còn nhàng thở hổn hển, tựa hồ như mới vừa chạy kịch liệt vậy.



      "Trình Cảnh Khu?" Tròng mắt đen nhíu lại, Hùng Thần Giai lập tức từ mặt đất đứng lên, đem Tang Vãn Cách đẩy ra sau lưng.



      "A, là ngoài ý muốn mà." Trình Cảnh Khu cười khẽ. Cái trán mơ hồ có chút dấu vết của mồ hôi, nhưng biểu tình của vẫn ưu nhã hoàn mỹ như trước. giống như là có gì xảy ra cả, tựa như gã đứng trước mặt phải là tình địch mình hận nhất, mà là người bạn hợp tác nhiều năm vậy. "Tôi bỏ sót, ngay từ lúc tra ra hồ sơ cá nhân của tôi nên nghĩ tới chuyện này chứ."



      "Hừ." Hùng Thần Giai hừ lạnh tiếng, khí thế mạnh mẽ hoàn toàn bại bởi đối thủ, "Là mày vô năng, oán được người nào?" Nếu phải là do cái tên khốn kiếp đáng chết này, phải ngồi chồm hổm trong tù nhiều ngày như vậy sao? Công chúa của phải vừa kinh vừa sợ lấy nước mắt rửa mặt sao? Theo ý , tốt nhất là đem tên khốn đứng trước mắt này giết chết là xong hết mọi chuyện.



      Trình Cảnh Khu trả lời , con ngươi đen như mực nhìn về phía Tang Vãn Cách. dùng giọng tràn đầy tiếc hận cùng thất vọng : "Tiểu Cách, chỉ mới lát mà thôi, nếu như phải có người cho biết Tang gia có khách mời mà đến, cũng biết mà quay lại. Em muốn cùng người đàn ông này ở chung sao? Cho dù biết bí mật kia luôn sao?"



      Sắc mặt Tang Vãn Cách lập tức thay đổi, theo bản năng bắt chặt cánh tay Hùng Thần Giai. Cặp mắt to từ mặt Trình Cảnh Khu dời , ngược lại khẩn trương nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai. Hàm răng cắn môi dưới hồng thuận, mơ hồ có tia máu chảy ra.



      "Ngoan, đừng sợ." Hùng Thần Giai vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của . giọng trấn an , "Giao cho ."



      "Hả?" Tang Vãn Cách sửng sốt, lại thấy đáy mắt tràn đầy trầm ổn tỉnh táo, kì lạ là trong lòng cũng bình tĩnh hơn. khéo léo ngoan ngoãn gật đầu cái.



      "Bí mật?" Ba Tang nhạy bén bắt được từ này ông."Bí mật gì?" Nhìn con , rồi lại nhìn sang Trình Cảnh Khu, hiểu chuyện gì.



      Khóe môi mỏng nâng lên nụ cười nhàn nhạt, Trình Cảnh Khu như ngụ ý nhìn sang mẹ Tang: "Con nghĩ về chuyện của tiểu Cách mẹ là người biết ràng nhất. (bear: tên Cảnh Khu này ko đáng là đàn ông, hèn hạ quá cứ thích giở giọng uy hiếp)



      Sắc mặt mẹ Tang lập tức thay đổi nhanh chóng, khuôn mặt vốn hồng hào trong nháy mắt trở nên có chút máu nào, tái nhợt làm cho lòng người khiếp đảm.



      "Trình Cảnh Khu!" Tang Vãn Cách lập tức vọt tới bên cạnh mẹ cầm tay của bà, khuôn mặt xinh đẹp lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt tàn ác như con thú bị ép đến đường cùng, " im miệng cho tôi!"



      Vẻ mặt hung hãn khác thường làm cho mọi người đều có chút sửng sốt. Trình Cảnh Khu mới chỉ câu, nhưng lại như con dã thú bị xúc phạm đến tôn nghiêm, nhe hàm răng bén nhọn, cho dù biết mình có thể phải là đối thủ của kẻ địch, nhưng cũng nguyện ý khuất phục như vậy. "Nếu như dám ra, tôi dù có chết, cũng bỏ qua cho !" nắm tay mẹ chặt, trong hai mắt nước thậm chí còn lộ ra tia máu.



      "Công chúa!" Hùng Thần Giai gầm tiếng, vội vàng vọt tới trước mặt , bàn tay giữ lấy bả vai mỏng manh của , "Em làm sao vậy?"



      "Gấu . . . . . . Đừng cho ra. . . . . . Đừng cho ra!" Tang Vãn Cách như nắm được chiếc phao cứu mạng mà bắt chặt hai tay của Hùng Thần Giai, khuôn mặt nhắn nhanh chóng bị nước mắt nhuộm ướt. "Đừng . . . . . ."



      Hùng Thần Giai ôm chặt, cặp mắt vốn lạnh như băng bởi vì nước mắt của mà trở nên dã man hung tàn như ác quỷ trong nháy mắt: "Ngoan, đừng khóc, ra." Bởi vì cho ta có cơ hội ra! Trước giây khi ta vừa định , chấm dứt tính mạng của ta ngay!



      Trình Cảnh Khu chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy hận ý của Tang Vãn Cách, đối với chút tình cảm cũng có, thậm chí còn bắt đầu hận nữa! "Ha ha. . . . . ." chợt bật cười, thanh từ đến lớn dần, cho đến khi cất tiếng cười to, "Ha ha ha ha ha ——" cười đến chảy mắt cũng dừng lại.



      Cũng biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Trình Cảnh Khu dừng lại tiếng cười điên cuồng. chớp mắt để xua hơi nước, tuyệt vọng nhìn Tang Vãn Cách. "Em thích nữa? Em thậm chí ngay cả tin tưởng cũng còn nguyện ý rồi."



      khí ở trường lâm vào cục diện quỷ dị bế tắc. Tang Vãn Cách trả lời, Trình Cảnh Khu thế nhưng vẫn thủy chung nhìn chằm chằm . Hai tay mẹ Tang run run, ba Tang mặt chút thay đổi. Mà Hùng Thần Giai sớm thầm chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi Trình Cảnh Khu bật thốt ra bí mật kia, ra tay giết ta —— cho dù là phạm tội cũng được.



      Nhưng cuối cùng người đánh vỡ cục diện bế tắc này lại làm cho tất cả mọi người lấy làm kinh hãi.



      ~~~

      Kat: 5 chương này mình beta tặng mn nhân 5/12 nhá :')

      Ngày 5 - 5 chương ^^~

      Chúc mn đọc truyện vui vẻ. <3
      huyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :