1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tù Yêu - Li Ưu Đàm (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      160. Cơ hội là do mình tạo ra
      Edit: Bear
      Beta: Kat


      Tang Vãn Cách cũng thể ngồi yên được nữa. Trong ba ngày qua mỗi ngày đều giãy dụa đấu tranh. Mỗi ngày đều phải nhìn Trình Cảnh Khu tới lui tự nhiên trong nhà mình, nhìn ba mẹ tươi cười rạng rỡ. Thậm chí ngay cả bác trai Trình và bác Trình cũng tới. Tất cả mọi người đều vui vẻ chuẩn bị hôn lễ sắp tới, nhưng có bất kỳ ai hỏi đến ý kiến của Tang Vãn Cách là gì cả.



      thể trơ mắt nhìn tình huống tiếp tục theo hướng xấu như vậy nữa. trốn ở trong nhà ba ngày, nhưng biết Gấu chịu biết bao nhiêu cực khổ rồi!



      Đây là lần thứ năm Tang Vãn Cách đứng ở trước thư phòng của ba Tang. Ba ngày qua tổng cộng tới đây bốn lần, nhưng có lần nào dám mạnh dạn ra . sợ đánh mất chỉ là người , mà còn có ba nữa. Nếu như tất cả hậu quả đều do mình gánh chịu, vậy cũng sao, nhưng nếu như khi bí mật kia ra —— giữa ba mẹ còn có thể sống hài hòa giống như trước đây nữa ? Người ba nghiêm khắc của có thể tha thứ cho lừa gạt của mẹ gần ba mươi năm ?!



      đứng lâu ở trước cửa phòng, nhưng rốt cuộc cũng có dũng khí để bước vào.



      lúc Tang Vãn Cách chuẩn bị xoay người rời lần nữa, cửa thư phòng lại được mở ra. Ba Tang cầm ly trà trong tay, mà khi thấy Tang Vãn Cách đứng đây trong mắt liền thoáng qua tia nghi vấn: "Cách Cách? Đứng ở trước cửa làm gì vậy? , rót cho ba ly trà." xong liền đem cái ly nhét vào trong tay Tang Vãn Cách.



      "Dạ." Tang Vãn Cách đáp tiếng, tạm thời suy nghĩ nhiều nữa, mà nhanh chóng xoay người xuống lầu. Trong lòng thở dài hơi, nhưng sau khi thả lỏng, tâm tình ngược lại càng thêm nặng nề hơn.



      Bưng ly trà mới rót vừa định rời , lúc sắp ra khỏi nhà bếp mẹ Tang thuận thế kín đáo đưa cho cái khay , ý bảo đem ly nước trà đặt lên khay, sau đó lại để thêm dĩa trái cây lên. Bà còn cho biết phải xem ba Tang ăn hết trái cây mới được . Tang Vãn Cách khéo léo đáp tiếng, mẹ Tang cười cười, bỏ vào trong miệng của miếng táo vừa mới gọt xong.



      là phải sao?



      xong , cuộc sống còn có thể an tĩnh giống như bây giờ ? mình chịu khổ sở là đủ rồi, nhưng vừa nghĩ tới ba mẹ lớn tuổi của mình cũng phải đối mặt với đả kích lớn lao như thế. . . . . . Tang Vãn Cách quả dám nghĩ tới nữa. nhớ bảy năm trước, khi ba vừa biết bị Hùng Thần Giai cưỡng bức hơn nữa còn bị giam cầm, ông giận đến tím mặt. Nếu như phải mẹ vừa kéo vừa khuyên, thậm chí ông để cho ba mẹ của Gấu còn có trái cây tốt mà ăn nữa. ở trong bệnh viện tháng, dù đêm hay ngày ba đều ở bên cạnh , nắm tay của , mặc cho ai có khuyên như thế nào ông cũng chịu rời . Đó cũng là lần đầu tiên Tang Vãn Cách thấy ba khóc.



      Ông thương như vậy đó! đến thậm chí ngay cả danh tiếng cùng nguyên tắc đều để ý mà chỉ muốn đem Hùng Thần Giai phán tội tử hình, chỉ vì là đứa con bảo bối của ông.



      Còn có mẹ. . . . . . Bà là người vừa đẹp vừa dịu dàng, từ đến lớn vẫn luôn cưng chiều . Bà cho phép ai khi dễ hay xấu dù là câu. Mỗi ngày đều nấu nhiều món ngon cho ăn, trước lúc ngủ bà hay kể chuyện xưa cho nghe. Lần đầu tiên có kinh đau đến chết sống lại, mẹ khóc đến khi mắt sưng húp giống như quả đào lớn. biết có bao nhiêu người hâm mộ có ba mẹ thương đến như vậy. . . . . .



      Mà bây giờ, muốn phải tự tay đánh vỡ ràng buộc lẫn nhau này sao . . . . . . , muốn, muốn mất hai người! Nếu như mất họ, nhất định điên mất, nhất định điên!



      Nhưng còn Gấu phải làm thế nào đây? có Gấu, thể sống vui vẻ được. Nếu như Gấu chết . . . . . . cũng muốn sống tiếp nữa, dù làm thế nào cũng vẫn chưa có cách giải quyết để có thể vẹn toàn đôi ngã?!



      Tang Vãn Cách yên lòng bưng khay trà tới cửa thư phòng của ba, nhàng gõ cái. Lúc bên trong truyền đến tiếng trầm thấp uy nghiêm "Vào ", mới cầm tay nắm cửa vào. Ba Tang biết là con vào, nhưng cũng quay đầu lại nhìn, mà chỉ : "Mẹ con lại lôi kéo con ép ta ăn những thứ đồ ngọt này đúng ?"



      "Mẹ là vì muốn tốt cho ba. Ai kêu lượng đường trong máu của ba quá thấp đichứ, già rồi mà còn thích ăn món cay Tứ Xuyên nữa ?" Tang Vãn Cách để cái khay xuống, sau khi thổi nước trà nóng cho nguội bớt mới đưa đến trước mặt ba Tang. Rồi đem khay đựng trái cây bưng lại, ghim vào miếng trái cây lại đưa tới khóe miệng ba: "Ba ~~" thanh ngọt ngào giống như bé con.



      Ba Tang từ trước đến giờ có cách nào kháng cự con làm nũng với mình. Miệng ông liền há ra nuốt vào miếng trái cây —— ra ông vô cùng thích ăn mấy thứ trái cây này, vẫn là ăn lẩu cay hoặc là cá chần nước sôi tương đối hợp khẩu vị của mình hơn. Dù ở thành phố S sống nhiều năm như vậy nhưng ông vẫn như cũ chỉ duy nhất quê quán của mình. Thành phố S mặc dù có rất nhiều quán bán món cay Tứ Xuyên, nhưng ông luôn có cảm giác khó . Cha ông cũng còn, ông cũng còn vướng bận khúc mắc gì, nhưng hàng năm ông đều trở về thăm quê và ăn mấy món Tứ Xuyên lần.



      Bưng cái khay đựng trái cây tới bên ba, nhìn ông đặt bút ở giấy trắng như tuyết của Tuyên Thành vẩy mực. Bút pháp hào phóng mạnh mẽ chính là phong cách đặc biệt của ba Tang. Chữ như người, người ngông nghênh phong hoa ở trong chữ cũng có thể biểu ra hoàn toàn. Chính trực, mạnh mẽ, trung thành. . . . . . Đây đều là những phẩm chất của ba Tang. Cả đời ông làm lãnh đạo, chưa bao giờ từng ngông nghênh qua, trừ tính tình tốt chút ra dường như còn khuyết điểm gì nữa. Ách, nếu như chịu được nước mắt của vợ và con cũng là khuyết điểm quả đúng vậy a.



      Kiên cường.



      bút nét, giấy Tuyên Thành ra bốn chữ to. Tang Vãn Cách si ngốc nhìn, đôi mắt to xinh đẹp có chút hoảng hốt, thậm chí quên mình muốn tiếp tục xiên trái cây cho ba.



      Sau khi con đút trái cây vài lần ông quen với tốc độ nên nuốt xong lại há miệng ra nhưng bất ngờ lần này lại có gì vào miệng nữa, buông bút xuống. Ông tỉ mỉ suy nghĩ lại thái độ của Tang Vãn Cách, cặp mắt sắc bén như chim Ưng như muốn xuyên thẳng vào đáy mắt . "Có tâm ?"



      ". . . . . . Dạ?!" Tang Vãn Cách có chút sửng sốt, vội vàng hồi hồn, dùng sức lắc đầu, ", . . . . . . có. . . . . ." Có lẽ, là có thôi. . . . . .



      Ba Tang nhìn cái, đưa tay cầm lấy cây tăm, ghim vào miếng táo đưa tới miệng Tang Vãn Cách, ý bảo ăn . Sau đó hỏi: "Hương vị thế nào?"



      Tang Vãn Cách có chút mờ mịt: "Rất ngọt."



      Ba Tang cười khẽ, lại ghim miếng xoài, nhìn nuốt vào và sau đó lại hỏi: "Còn cái này?"



      "Chua."



      "Con thấy nó lên điều gì sao?" Rồi lại ghim tiếp miếng chuối tiêu lên, điều khác biệt là lần này ba Tang bỏ thẳng vào trong miệng mình. "Cuộc sống phải giống như ăn trái cây sao, có lúc ngọt có lúc chua, thậm chí còn có lúc đắng nữa. Nhưng vô luận như thế nào phải những thứ trái cây này đều là loại thức ăn có nhiều chất dinh dưỡng sao? Người nào trải qua nhiều cửa ải, người đó mới có thể lớn lên. Nếu như vẫn chỉ ăn ngọt, vậy làm sao có thể biết được những loại trái cây khác có mùi vị thế nào?"



      "Từ ta dạy con làm người phải biết nhìn xa suy tính kĩ càng. Nhưng điều đó cũng nhất thiết có nghĩa bắt con trong bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ suy rồi mới làm tiếp. Có lúc suy nghĩ, nhưng tác dụng lại có thể vượt qua thứ mà ta phải suy tính lâu. Đừng làm những gì trái với mong muốn của mình, trước tiên hãy làm theo những điều con nghĩ là đúng đắn nhất." Ba Tang sờ sờ mặt con , thương tiếc nhìn vào đáy mắt , "Cơ hội là do mình tạo ra phải sao? Làm người phải nên bền bỉ, mới có thể chống lại giông gió, mới có thể chân chính trưởng thành. Cách Cách, ta dạy con những gì con đều quên hết rồi sao?"



      " phải vậy. . . . . ." Tang Vãn Cách cầm tay ba, nước mắt từng viên rơi xuống, " Cho tới bây giờ con cũng chưa từng quên, nhưng mà, nhưng mà ——"



      "Nhưng mà cái gì?" Bàn tay nhăn nheo thô ráp lau nước mắt của . Ba Tang nhàng sờ sờ đầu của , "Mấy ngày qua tinh thần của con càng ngày càng kém, ta với mẹ con đều nhìn hết vào trong mắt. Cảnh Khu mặc dù phải là người con mong đợi, nhưng cũng vẫn có thể xem là quân tử. Chỉ có khi đem con thành công gửi gắm cho cậu ta, ba mẹ mới có thể yên tâm, con hiểu chưa?"



      "Con hiểu . Nhưng mà ——" Tang Vãn Cách cắn răng. Bàn tay ba ấm áp phủ lên đỉnh đầu của , lại làm cho nhịn được rơi nước mắt, "Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà con muốn cùng ở chung chỗ!"



      "Tại sao lại như vậy chứ?" Ba Tang, người luôn luôn nóng tính khó có khi được bình tâm tĩnh khí như lúc này. Ông kéo con ngồi xuống, để cho nằm ở đầu gối mình. Giống như là khi còn bé sau khi đón tan học về nhà ông lại cùng với làm hết bài tập, vợ ở dưới lầu làm bữa tối, con nằm ở đầu gối ông nghe ông kể chuyện xưa. Khi ấy ông còn là người cha cường tráng khỏe mạnh, vẫn còn là bé ngây thơ bi bô tập . "Cách Cách phải thích nhất Cảnh Khu nhà bác Trình sao? Ta còn nhớ khi còn bé con hay lôi kéo áo của ta chịu để cho cậu ta , còn lớn tiếng về sau muốn gả cho nó nữa. tại tất cả đều sắp thành , tại sao Cách Cách lại thích cậu ta nữa?"



      (editor : sao ba mẹ Tang Vãn Cách lại cứ cố chấp câu suy nghĩ của con nít vậy. Lớn lên phải có suy nghĩ khác chứ, hồi chị thích “người” nhưng lớn lên chị thích “Gấu” sao ^^ )
      huyenlaw68 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      161. Cơ hội thuyết phục cuối cùng
      Edit: Bear
      Beta: Kat


      Tại sao lại vậy chứ? Đúng vậy, tại sao lại trở nên như vậy chứ?



      Tang Vãn Cách nằm ở đầu gối ba, lông mi dài còn vươn lại vài giọt nước mắt. "Bởi vì Trình Cảnh Khu phải người thích hợp nhất đối với con. Có lẽ mạnh mẽ nhất, có lẽ có thể giúp con mọi thứ, có lẽ chỉ có mới có thể cho con cuộc sống tốt đẹp nhất. Nhưng mà, phải là người con muốn. Từ năm con mười tám tuổi trở cũng là như vậy rồi." lầm bầm , giọng vừa mềm mại lại ngọt ngào. Giống như là khi còn bé, mỗi ngày khi tan học về nhà chuyện thứ nhất chính là theo chân ba mẹ kể huyên thuyên những câu chuyện mà mình trải qua trong ngày.



      "Người con thích chính là người đàn ông vừa xấu tính vừa thô lỗ kia. Dáng dấp người ấy cũng rất khó nhìn, lúc đường cái cũng có thể dọa cho con nít khóc. cũng có nhiều tiền, thậm chí chỉ mới học đến trung học cơ sở thôi. cũng công việc tốt, từng làm công nhân vệ sinh, từng làm công nhân dọn nhà, còn từng làm tài xế nữa . . . . . . Nhưng rất rất tốt, vô cùng tốt. . . . . ."



      Ba Tang  dịu dàng vuốt đầu , khó được lúc ông trở nên nóng nảy như bình thường: " Cách Cách con thích ở điểm nào vậy? Nếu có vẻ bề ngoài tuấn tú như Cảnh Khu, cũng có nhiều tiền như Cảnh Khu, thậm chí ngay cả tư chất hay năng lực cũng bằng Cảnh Khu, Cách Cách con sao lại có thể thích người như vậy chứ?"



      Tang Vãn Cách bị ba hỏi đến phải ngẩn ngơ, tại sao phải thích Gấu, và lại cự tuyệt người luôn tha thiết như Trình Cảnh Khu? ràng dù xét về mặt nào Gấu cũng đều kém hơn so với Trình Cảnh Khu. Nhưng, vì cái gì mà trong lòng mình, lại cảm thấy Gấu so với Trình Cảnh Khu tốt hơn ngàn vạn lần đây?



      "Tại sao  . . . . . ." lầm bầm lập lại vấn đề của ba đưa ra. khuôn mặt nhắn mê mang, "Có lẽ, có lẽ là do trong mắt của ấy chỉ có người là con. ấy có thể vì con cái gì cũng màng. ấy chỉ cần có con, cũng có lúc vì con ấy giống như có chút ... điên cuồng. Còn nữa  —— ấy nguyện vì con mà thay đổi bản thân. ấy và Trình Cảnh Khu giống nhau. Ba, con còn là đứa bé nữa, rất nhiều chuyện cho dù mọi người cho con biết, con cũng tự nhìn ra được. Trình Cảnh Khu đơn thuần, phải là người con thích năm 18 tuổi trước kia nữa rồi. , có lẽ từ trước đến giờ cũng phải là người con thích . Người con thích chỉ đơn thuần là cái dáng vẻ tạo ra cho mọi người cũng như con thấy thôi. Ở trước mặt con, ở trước mặt mọi người, thậm chí khi đối diện với chính mình, cũng đeo mặt nạ. Nhưng Gấu giống , mặc dù tính khí của ấy được tốt, đầu óc lại thông minh, nhưng ấy lại rất thiện lương và dịu dàng." xong, còn lộ ra nụ cười như trong mộng ảo, "Cũng giống như ba vậy."



      ". . . . . . Gấu?" Ba Tang trầm ngâm chút với cái tên này, " cùng ta rất giống nhau sao?"



      "Ừ, rất giống nhau, nhất là tính khí cùng tính tình. Nhưng mà ấy so với ba tốt hơn nhiều, ít nhất ấy tùy tiện nạt nộ người ta. Hơn nữa ấy còn nấu được nhiều món ngon, lại thích làm việc nhà và thích bám người, giống như đứa con nít vậy." Tang Vãn Cách ngẩng đầu nhìn ba, toét ra nụ cười tươi.



      Ba Tang bị con như vậy, gương mặt hằn dấu của năm tháng liền đỏ lên —— được rồi, ai bảo đối với chuyện nấu nướng hoàn toàn biết chứ? "Ba con minh thần võ, dĩ nhiên giống như đứa bé rồi."



      Tang Vãn Cách nằm ở đầu gối ba đáp theo: "Đó là đương nhiên."



      phen cười đùa qua, ba Tang đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Cách Cách là lòng thích thằng nhóc nhà lão Trình nữa rồi hả?"



      Tang Vãn Cách kiên định gật đầu.



      Ba Tang lại hỏi: "Vậy con có thể xác định người đàn ông con thích kia có thể cho con cuộc sống yên ổn và toàn bộ quan tâm thương sao? tại có năng lực cũng sao, nhưng con phải biết chắc chắn là phải có bản lĩnh để cho các con có tương lai lo nghĩ. Tình mặc dù rất quan trọng, nhưng người đàn ông có lòng cầu tiến cùng nghị lực, ta và mẹ con chắc chắn đồng ý giao con cho . tại ba còn có thể trợ giúp cho các con, nhưng đợi đến khi ba mẹ trăm tuổi sao? Các con phải làm sao?" Ông khẽ thở dài, "Ta cũng biết những người trẻ tuổi bây giờ còn thịnh hành việc ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy như thời của chúng ta nữa. Nhưng nếu để ba chọn, ba vẫn ưa thích đứa bé Cảnh Khu kia hơn. mặc dù lòng dạ sâu xa chút, nhưng nó đối với con là toàn tâm toàn ý lại thâm tình. Cho dù có lúc nó dùng thủ đoạn hơi quá khích, thế nhưng cũng là vì nó là thương nhân. Cách Cách, con nên thông cảm cho nó nhiều hơn mới đúng. Dĩ nhiên, nếu như Cách Cách kiên trì muốn gả cho nó, ba dĩ nhiên cũng gì."



      Bàn tay bé siết thành nắm đấm trong vô thức, Tang Vãn Cách có chút lo lắng yên: "Nhưng mà. . . . . ." Lời còn chưa dứt lời, cảm thấy bụng mình có chút thoải mái, thậm chí có chút cảm giác muốn ói.



      Ba Tang lại sờ sờ mái tóc mềm mại của : "Tối hôm nay Cảnh Khu tới. Hai người các con ra ngoài ăn bữa cơm , rồi chuyên chút cho tốt. Sau khi trở lại con hãy cho ba quyết định của con, có được ?"



      Nhìn mái tóc ba điểm vài sợi bạc, lời Tang Vãn Cách sắp ra khỏi miệng cũng đành nuốt trở vào. Gấu. . . . . . Gấu tha thứ cho chứ? cùng Trình Cảnh Khu chuyện thêm lần cuối cùng nữa thôi. Nếu như vẫn thể thuyết phục từ bỏ về sau  ——bất kể hậu quả là gì, cũng liều mạng!



      Thấy con khéo léo gật đầu, ba Tang cao hứng đem kéo từ đầu gối mình lên, vỗ vỗ bả vai của rồi : "Tốt lắm, mau mang khay đựng trái cây bưng xuống , với mẹ con tối nay ba muốn ăn món cay Tứ Xuyên!"



      "Món cay Tứ Xuyên?!" Tang Vãn Cách chưa điều chỉnh xong tâm tình liền bị cái cầu này của ba làm cho trợn to hai mắt, "Ba —— Bác Lục ba tốt nhất nên ăn những món kích thích như vậy nữa! Chẳng lẽ ba nghe thấy sao?!"



      "Ông ta chỉ là tốt nhất nên ăn, chứ được ăn!" Ba Tang lại giở ra tính khí nóng nảy, "Từ trước ta thấy cái tên bác sĩ Lục quái quỷ kia vừa mắt. Năm đó ở trong bộ đội cái tên khốn kiếp kia cùng ta đối nghịch mọi chuyện. Ỷ vào mình là quân y, thấy ta bị thương liền làm cho lão tử bị giày vò muốn chết. tại lại muốn gạt con với mẹ con, con phải tin ông ta đâu! Tin lời của lão tiểu tử kia heo mẹ cũng có thể leo cây rồi!"



      Im lặng. Tang Vãn Cách thở dài: "Ba, ba vẫn còn ghi hận bác Lục từng là người của mẹ sao?" Hơn nữa từ đó đến nay bác Lục cũng chưa cưới vợ. Nhưng tin ba ghét bác Lục mới có quỷ nha. Khi còn bé mỗi khi có chút muốn ngã bệnh, chuyện đầu tiên ông làm phải là gọi điện thoại cho bác Lục người ta sao chứ? ông lão nghĩ đằng nẻo mà.



      " hưu vượn!" ba Tang lập tức giống như xù lông từ ghế nhảy dựng lên tức miệng mắng to, "Lão tử ta mà ghen tỵ với cái tên quỷ chết toi ấy à? cứ nằm xuân thu đại mộng ! ăn ăn ăn nữa. Con nhanh rửa mặt chuẩn bị chút, Cảnh Khu lập tức đến ngay đó, nhanh nhanh !" Bị đâm trúng điểm yếu ba Tang liền lập tức bỏ qua ý muốn ăn món cay Tứ Xuyên của mình.



      Tang Vãn Cách mím môi, ôm ông cái, rồi ngay sau đó xoay người rời .



      ***



      Trong mắt người ngoài, Trình Cảnh Khu người đàn ông hoàn mỹ tới cực điểm.



      đẹp trai nhiều tiền, tính tình ôn hòa, năng lực tuyệt nhất, mà còn là thiếu gia miệng thìa vàng ra đời nữa. Thế lực Trình gia lớn đến gần như có thể tay che trời. Người đàn ông như vậy, sao con có thể chạy theo như vịt chứ?



      Cho nên, cự tuyệt người đàn ông như vậy, có bộ dáng gì đây?



      Giữ theo thói quen của Trình Cảnh Khu, từ trước đến giờ luôn thích những nơi yên tĩnh cách biệt, cho nên cần biết là uống trà chiều hay là ăn cơm, cũng chọn cách bao hết quán trà hoặc là phòng ăn, chưa từng có ngoại lệ, lần này cũng là như vậy.



      Tang Vãn Cách vô cùng khẩn trương. Nếu như muốn đồng thời có ba mẹ cùng Gấu, như vậy bây giờ là cơ hội duy nhất của   —— phải thuyết phục được Trình Cảnh Khu, cho dù khả năng đó là rất . Nhưng vô luận như thế nào cũng muốn thử lần, ngay cả khi coi như cuối cùng vẫn thất bại, nhưng cũng có thể mình từng cố gắng qua.



      "Sao vậy tiểu Cách?" Trình Cảnh Khu múc muỗng bơ bỏ vào tách cà phê của . Còn trước mặt chỉ là ly nước lọc, vì thích mùi vị của cà phê. Thế nhưng Tang Vãn Cách cũng cự tuyệt. chỉ cảm thấy dù bỏ thêm nhiều bơ cũng ảnh hưởng gì đến vì nó chỉ làm mất vị đắng của cà phê chứ nó thể làm mất nỗi khổ bây giờ nếm trải."Uống ngon sao?"

      ~~~~

      Theo cầu của Hằng tỷ đây ạh!!!
      huyenlaw68 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      162. có em bé?!
      Edit: Bear
      Beta: Kat


      " có." Tang Vãn Cách lắc đầu cái, hai tay nắm chặt cái ly, ánh mắt cũng rủ xuống , chỉ nhìn bơ xoay tròn theo hình xoắn ốc trong ly cà phê mà lời nào.



      "Muốn ăn cái gì?" Trình Cảnh Khu cầm lấy thực đơn trước mắt, gương mặt tuấn mỹ lên nụ cười mỉm nhàn nhạt, "Những ngày qua em đều ăn theo khẩu vị của ba nên chắc có chút nhạt, ừ. . . . . . Vậy gọi món hải sản em thích có được ?"



      Tang Vãn Cách há hốc mồm, nhưng vẫn gật đầu cái. Nhìn người đàn ông trước mặt vô cùng ưu nhã chỉ vẽ vài vòng thực đơn, rồi sau đó lại chút để ý đem nó giao lại cho nữ phục vụ đứng phía sau. cũng quên thêm vào câu nhớ cho ít Mù-Tạc, trong lòng vừa giãy giụa vừa run sợ. biết từ lúc nào, ở trong lòng , Trình Cảnh Khu trở thành cái gai thể đụng vào. bao giờ có thể còn là Trình Cảnh Khu trước kia từng thích nữa, thậm chí đãtrở thành người chưa quen biết bao giờ: "Cảnh Khu ——" lời mới ra khỏi miệng liền bị Trình Cảnh Khu cắt đứt, "Em trước kia phải gọi như vậy."



      Đôi mắt trong suốt nhấp nháy mấy cái, nhưng Tang Vãn Cách vẫn rất kiên trì: "Cảnh Khu, có thể lắng nghe điều tôi sắp ?"



      Thôi cũng được, tóm lại bây giờ là so với trước đó vài ngày – lúc tức giận tới cực điểm lôi cả tên cả họ ra kêu cũng tốt hơn. "Dĩ nhiên, tiểu Cách muốn cái gì?" Mỉm cười bưng lên ly thủy tinh trước mặt uống chút nước, chất lỏng lạnh như băng chảy vào khoang bụng của , mang ít phiền não chẳng biết từ đâu tới.



      "Tôi chỉ muốn hỏi lần nữa. . . . . . thể thả Hùng Thần Giai sao?"



      Trình Cảnh Khu chậm rãi để ly thủy tinh xuống bàn, "Tiểu Cách em từng nghe qua câu thơ: dã lửa đốt bất tẫn, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh rồi chứ? Toàn bộ tấm lòng của em đều đặt ở người Hùng Thần Giai. Nếu bây giờ đồng ý với em là thả ra, sau này, em lại dành biết bao nhiêu thời gian suy nghĩ về , lại nhớ tới ta. Thậm chí em có thể lựa chọn rời khỏi để tìm . Đừng với là em làm như vậy ——" nhanh chậm cắt đứt lời Tang Vãn Cách sắp , " thế giới này có ai có thể hiểu hơn em, đồng thời cũng có ai có thể hiểu em hơn . Em biết mà phải . Hơn nữa nếu như sau này còn ba mẹ, giữa chúng ta cũng có con cái, em nhất định cần để ý bất cứ điều gì nữa mà cùng đến với nhau, sai chứ?"



      Tang Vãn Cách im lặng .



      "Cho nên, làm sao cho em có cơ hội như vậy đây?" Bàn tay thon dài trắng nõn chậm rãi nắm dọc thành ly thủy tinh chợt chuyển động, ánh nhìn như lơ đãng mờ ám, lại làm cho trái tim Tang Vãn Cách càng ngày càng như rơi xuống đáy cốc. "Dù sao Hùng Thần Giai cũng có tiền án, bảy năm trước bị xử tử hình. Mặc dù biết lúc ấy làm cách nào để có thể trốn , nhưng lần này chỉ cần xác định là Hùng Thần Giai – kẻ tội phạm cưỡng gian bảy năm trước là đủ định tội rồi. Hơn nữa, chuyện vượt ngục và tìm người chết thay cũng là tội lớn rồi. Dù sao cũng chết rục ở trong tù. cũng thèm phải làm bẩn tay của mình làm gì. như vậy, ngay cả khi trong cuộc sống về sau tiểu Cách em vẫn quên được , cũng cần phải lo lắng quá mức. Nhưng tốt nhất sau này khi em sống ở bên cạnh tâm cũng nên thuộc về , sớm muộn gì em cũng trở lại bên cạnh thôi." Đúng vậy, cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Chỉ cần có Hùng Thần Giai cản trở, tiểu Cách vẫn là của , chỉ của mình , ai cũng thể giành được.



      Bàn tay trắng nõn vốn là đặt ở cạnh bàn ăn chợt dùng lực nắm lại chặt, ở trước mặt Trình Cảnh Khu Tang Vãn Cách vĩnh viễn là người mềm yếu vô lực như vậy. nắm chặt nắm tay, nhưng câu cũng nên lời, lâu sau từ trong kẽ răng mới thoát ra mấy chữ: " là điên rồi."



      "Điên rồi?" Trình Cảnh Khu lẩm bẩm hai chữ này làm như thấy rất thú vị, giống như là tỉ mỉ nghiền ngẫm, hoặc như là nghi ngờ chất vấn, "Muốn đem tình thuộc về mình giữ lấy trong tay buông ra, cũng được coi là điên sao? Nếu như vậy, bảy năm trước tên Hùng Thần Giai đó đem tiểu Cách nhốt gần năm có phải càng điên cuồng hơn so với ? Tiểu Cách, cái tên đó phải cũng nên được coi như là kẻ điên đạt tiêu chuẩn sao?"



      "Tôi ." Tang Vãn Cách cắn môi cái, cố gắng che dấu nỗi sợ rồi quyết tâm hỏi, "Tôi chỉ hỏi thêm lần nữa, chuyện này có cách cứu vãn sao? Có phải hạ quyết tâm, muốn kết hôn với tôi, nhưng đồng thời cũng muốn giết chết Hùng Thần Giai ?"



      Khóe miệng Trình Cảnh Khu nâng lên: "Chính xác là đúng như vậy, sai. Nếu như tiểu Cách muốn điều kiện với , phải ràng trước. Muốn làm gì em cũng nên suy tính thiệt hơn vì nắm trong tay cái bí mật kia. Tất cả giãy giụa của tiểu Cách cũng chẳng qua là châu chấu đấu xe, trứng chọi với đá mà thôi."



      Tang Vãn Cách hít sâu rồi lại thở ra hơi, chuẩn bị mở miệng chuyện tiếp người hầu bàn bưng món ăn tới. đành phải mím lại cái miệng nhắn, lẳng lặng nhìn những dĩa đồ ăn đủ loại màu sắc khay được ghép thành hình đóa hoa. Cách gần nhất chính là tô canh sò lụa hải sản, đó vốn là món ăn rất thích. Thậm chí Gấu còn đặc biệt vì học cách làm món đó nữa, thế nhưng lần này khi vừa ngửi thấy mùi hương của nó lại cảm thấy mơ hồ có cảm giác muốn ói.



      Thấy khuôn mặt nhắn của lúc trắng lúc xanh, Trình Cảnh Khu nhíu chân mày, tròng mắt đen thoáng qua tia lo lắng nồng đậm. Bàn tay cũng lướt qua mặt bàn để ý đến người hầu bàn mà vội nắm lấy bàn tay bé của Tang Vãn Cách hỏi: "Em làm sao vậy, thoải mái à?"



      "Tôi ——" vừa mới mở miệng, Tang Vãn Cách cảm thấy có đồ gì đó từ cổ họng dâng lên muốn trào ra. Miễn cưỡng ra được câu tôi đến nhà vệ sinh xong, liền ngồi yên được nữa mà chạy thẳng đường đến nhà vệ sinh. Bóng lưng có vẻ hoảng hốt giống như là bị ai đuổi theo.



      Mày kiếm càng nhíu chặt hơn, Trình Cảnh Khu nheo lại đôi mắt đen như mực. Ánh mắt sắc bén như chim ưng nhàn nhạt quét qua thức ăn bàn lượt, : "Đem mấy món này xuống hết , rồi đổi thành mấy món ăn ít dầu khác đem lên."



      Người phục vụ bàn sửng sốt, nhưng ở trước mặt lại dám gì —— Bình thường Trình Cảnh Khu mặc dù hay tỏ vẻ khiêm tốn hơn nữa rất ít khi lộ diện trước truyền thông , nhưng bởi vì Tang Vãn Cách thích dạng nhà hàng như thế này nên cũng thành khách quý ở đây. Ông chủ mỗi lần thấy tới cũng đều mực cung kính. Các nhân viên phục vụ bàn, dù là chậm tiêu nữa cũng biết rằng vị này tuyệt đối là nhân vật lớn chọc nổi rồi. Vì thế nên ngay lập tức cũng dám gì, nhân viên phục vụ chỉ lặng lẽ thu dọn mấy món ăn mới vừa bày lên bàn.



      Tang Vãn Cách gần như là chạy như điên đến toilet nữ. thậm chí ngay cả hơi sức để kéo cánh cửa ra cũng có, nên chạy thẳng tắp đến bồn rửa mặt mà ói đến trời đất quay cuồng. Mùi vị khó ngửi cùng uế vật trước mặt làm cho nước mắt của cũng xông ra, trong phòng rửa tay lập tức có nhiều mùi khó ngửi buồn nôn. Mùi vị này càng khiến Tang Vãn Cách mới vừa ói ra những thứ tốt trong bụng càng thêm khó chịu, nhưng cũng ói ra được gì nữa trừ nước chua.



      "Oẹ ——" tay chống vào bồn rửa mặt, tay đè lại ngực mình, chỉ cảm thấy khó chịu đến sắp chết. Bỗng dưng, biết là người nào lại đưa tới miếng khăn giấy ướt cùng ly nước. Đôi mắt ươn ướt mờ mịt cũng thấy người đó là ai, Tang Vãn Cách chỉ đành nhận lấy khăn ướt bịt miệng mũi, sau đó súc miệng. Cho đến khi cảm thấy tốt hơn, mới nhìn người trước mặt: ". . . . . . Dương Ngạo?!" khẽ giọng hô lên, có chút dám tin mà nhìn quanh chút, "Nơi này là nhà vệ sinh nữ mà!"



      Dương Ngạo vỗ vỗ lưng của , sờ soạng vòi nước cảm ứng cái, khiến nước chảy ra cuốn uế vật, rồi mới : "Chị dâu, thân thể chị thoải mái hả?"



      "Khá tốt." Tang Vãn Cách qua loa trả lời lời câu hỏi của , rồi chợt bắt lấy tay vội vàng hỏi: "Gấu sao rồi? Cậu có từng gặp ấy chưa? ấy có khỏe ?"



      "Đại ca rất tốt, ảnh có chuyện gì. Trước kia ấy gặp tình thế khó khăn hơn cũng chẳng phải vẫn sống được tốt sao?" Dương Ngạo vẽ ra nụ cười chiêu bài cà lơ phất phơ, "Chị dâu cũng đừng lo lắng quá. Ngược lại là chị đó, có phải chị thấy thoải mái hay ? Từ lúc chị cùng Trình Cảnh Khu tiến vào em thấy sắc mặt chị rất tốt rồi."



      "Tôi sao, chỉ là ngửi mùi hải sản có chút ghê tởm mà thôi. Các gặp được Gấu hay sao? ấy, ấy có bị thương hay là bị ai khi dễ ? Có hay ——"



      Dương Ngạo cắt đứt lời của Tang Vãn Cách: "Chị dâu, chị hơi hỏi nhiều như vậy em biết phải làm sao trả lời chị đây? Đại ca có chuyện gì, chị đừng lo lắng. Nhưng chị dâu à . . . . . ."



      Bộ dạng như muốn lại thôi của thành công dời lực chú ý của Tang Vãn Cách, bắt đầu nhìn lại mình: "Tôi?!" sao chứ?



      "Chị dâu chị ——chị . . . . . . có phải chị mang thai ?" Dương Ngạo chần chờ liên tục, nhưng rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng.



      Lẽ nào. . . . . . có thai. . . . . . Rồi sao?
      huyenlaw68 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      163. Tuyệt đối thể để Trình Cảnh Khu biết
      Edit: Bear
      Beta: Kat

      Giống như là sấm sét giữa trời quang, trong nhất thời Tang Vãn Cách chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ thể động đậy, ngay cả vẻ mặt hình như cũng đông cứng lại.



      Dương Ngạo nhìn thấy bộ dạng giống như là bị đả kích cực lớn, nhất thời sắc mặt cũng trở nên nặng nề hơn. Nụ cười đứng đắn môi lúc đầu cũng biến mất trong nháy mắt. cẩn thận từng li từng tí quan sát Tang Vãn Cách, rồi chầm chậm từng bước từng bước đến gần , đôi mắt hơi có vẻ hoang man hỏi: "Chị dâu, chị… chị sao chứ? Em chỉ nhanh miệng đại thôi, xin chị ngàn vạn lần đừng cho đại ca biết!"



      Tang Vãn Cách ngơ ngác nhìn , ngoài ra cũng có phản ứng gì khác. đôi mắt to long lanh mở to, đôi tay vòng quanh bụng mình, vẻ mặt cứng ngắc ngây ngốc ra, qua lâu cũng đáp lời . Cho đến khi Dương ngạo nhịn được nữa mà đưa tay ra chọt chọt lên mặt chút, Tang Vãn Cách mới giống như là từ trong mộng tỉnh lại. lui về sau mấy bước, nhưng trái lại đến đây đến phiên Dương Ngạo bị giật mình. "Chị, chị dâu?"



      "Tôi sao." Tang Vãn Cách lại sờ sờ bụng, sắc mặt thế nhưng lại mang loại sắc thái kì dị.



      Dương Ngạo cẩn thận quan sát từ đầu đến chân lần nữa, sau đó nhíu mày: "Chị dâu, bây giờ chị gầy quá."



      Tang Vãn Cách cũng theo tầm mắt nhìn lại bản thân mình từ xuống dưới. Khuôn mặt nhắn vẫn hơi có vẻ tái nhợt từ từ nở lên nụ cười mỉm: "Thế nào cũng mập lại thôi."



      Thấy tay vẫn đặt ở bụng, Dương Ngạo nóng lòng hỏi: "Chị dâu, chị —— phải… chị mang thai chứ?!" Đại ca đáng thương, ấy phải người đầu tiên biết được tin này. . . . . .



      "Tôi nghĩ . . . . . Chắc là vậy rồi." Tang Vãn Cách sờ sờ bụng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, lại có chút bất đắc dĩ, nhưng cảm giác ràng hơn cả là vui sướng. Nhất định là cái lần Gấu lẻn vào Trình thị rồi. Mặc dù cũng rất cẩn thận, cho dù xuất ở trong cơ thể cũng đem mầm móng ra ngoài hết, thế nhưng lần đó thời gian quá mức gấp rút. Sau khi tỉnh lại Trình cảnh Khu còn dẫn ra ngoài ăn cơm, khi đó mơ hồ cảm thấy giữa hai chân có chút thích hợp. Cho đến tận hôm nay đại khái cũng chừng tháng rồi. . . . . . Đứa bé, con của và Gấu . . . . . . biết sau này có dáng dấp giống ai?!



      Thấy Tang Vãn Cách vẫn còn chìm đắm trong tưởng tượng, Dương Ngạo vội vàng lay —— nhưng dùng sức lực vô cùng , ngộ nhỡ làm bị thương, vậy chẳng phải cũng nên nhanh tay thu thập châu báu chuẩn bị chạy trối chết rồi sao."Chị dâu, chị dâu?"



      Tang Vãn Cách nhìn : "Thế nào?" Hỏi xong lời này đột nhiên ý thức được vấn đề lúc nãy mình hỏi Dương Ngạo vẫn chưa được trả lời, " Sao cậu lại ở đây?!"



      "Ách, em là vì tìm chị nên mới tới đây." vội vã cầm hai bả vai mỏng manh của để trấn an, "Yên tâm, em có làm cho người của Trình Cảnh Khu chú ý tới. Cho dù bọn họ có chú ý tới chăng nữa cũng biết em và đại ca có quan hệ với nhau, cùng lắm chỉ xem em như tên háo sắc rình nhà vệ sinh nữ thôi. Chị dâu, em tới để cho chị biết để chị đừng quá lo lắng. Đại ca có chuyện gì đâu, ấy rất mau trở lại thôi. Mấy ngày nay ấy ở yên trong tù chỉ là vì muốn làm cho Trình Cảnh Khu lơ là. ấy chỉ diễn kịch cho xem mà thôi. Bây giờ chị mang thai, ngàn vạn lần đừng kích động, bằng sau khi đại ca ra ngoài chém em đấy! Vì cái mạng của em, chị dâu ngàn vạn lần hãy ăn ngon ngủ ngon dùm em nha chị!!!"



      Tang Vãn Cách kích động cầm ngược lại tay : "Gấu có việc gì sao? ấy có chuyện gì sao?! Các có thể cứu ấy ra sao? Trình Cảnh Khu dễ đối phó như vậy đâu, với ấy ngàn vạn lần phải cẩn thận! Còn nữa —— ấy, bây giờ ấy bị bắt vào tù. Nếu như Trình Cảnh Khu thả ấy, ấy làm thế nào mà ra ngoài được? Rốt cuộc thân phận của mọi người là gì, tại sao đến bây giờ cũng thể cho tôi biết?!"



      "Chị dâu, chị dâu, chị hãy bình tĩnh chút." Trong lòng Dương Ngạo run sợ nhìn tới trước bụng Tang Vãn Cách, cặp mắt đào hoa nháy mấy cái rồi lại chuyển tới đôi tay mềm của phủ lên tay mình. Cảm giác run rẩy từ đáy lòng càng ngày càng mạnh. Nếu như bị đại ca có tính chiếm hữu chị dâu cực mạnh mẽ thấy được tình cảnh này, còn có thể thấy được mặt trời ngày mai đây? Chị dâu tha thứ cho em ~~ " phải là em muốn cho chị biết, em rất muốn cho chị biết. Hơn nữa —— phải chị cũng muốn hỏi đến sao!" Vì vậy mọi người liền thuận nước đẩy thuyền cho là cũng muốn biết đến.



      "Vậy bây giờ có thể cho tôi biết chứ?" Tang Vãn Cách buông tay Dương Ngạo ra, đôi mắt long lanh ràng nhìn thấy thở phào nhõm khi buông tay ra.



      Dương Ngạo gãi gãi đầu: "Thời gian đủ để em . Tóm lại chị dâu là người tâm tính thiện lương, em đoán cũng biết chị nhất định cầu xin cha chị. Nhưng mà chuyện này hoàn toàn cần phải vậy, chị chỉ cần an tâm chờ đợi là được rồi. Đến đúng lúc đại ca ra giải thích với chị sau, dù sao chuyện như vậy phải là chuyện em muốn giấu giếm. Chị dâu có thể coi là tìm để tính sổ cũng phải tìm gặp ấy mà, đúng ?!" Bỗng dưng, cặp mắt nhíu lại, "Có người tới, chị dâu mau ra, đừng để cho Trình Cảnh Khu biết em tới đây." xong cực kỳ nhanh chóng nhảy lên cửa sổ toilet, thân hình thon dài cao lớn dễ dàng chui ra khỏi cái cửa sổ nho , giống như là luyện thành Súc Cốt Công vậy. Tang Vãn Cách có vẻ sửng sốt chút, à ra em của Gấu đều giống , thích ra bằng cửa mà thích nhảy cửa sổ hơn nha?



      trừng mắt nhìn, tay bé vỗ lồng ngực của mình, vốn là còn có chút ghê tởm muốn ói, nhưng sau khi nghe Dương Ngạo thư thái rất nhiều. tới bồn rửa mặt lấy tay hứng nước nhàng áp lên hai má của mình, nhìn trong gương hơi có vẻ tái nhợt gầy yếu, cố gắng làm cho gương mặt có chút độ ấm, hồng hào hơn. Sau đó mới cẩn thận từng li từng tí bước ra ngoài, trong lòng còn vô cùng oán niệm sao mình lại mang giày cao gót biết nữa.



      "Tiểu Cách." Thấy ra, Trình Cảnh Khu lập tức tiến lên đón, trong tròng mắt đen tràn đầy quan tâm. Ánh mắt như dò xét mà lại như có như quét lên bụng Tang Vãn Cách lần. Bàn tay cũng nắm lấy bả vai mảnh khảnh, " có sao chứ, có nơi nào thoải mái sao? Muốn đến bệnh viện kiểm tra chút ?"



      Tang Vãn Cách liền vội vàng lắc đầu, hai tay vô ý thức sờ lên bụng cái: ", cần, tôi sao."



      "Vậy sao?" Trình cảnh Khu lẳng lặng nhìn , tròng mắt đen lóe lên, "Vậy tốt, chúng ta trở về ăn cơm ."



      ". . . . . . Ừ." Mặc dù có khẩu vị gì , nhưng Tang Vãn Cách vẫn miễn cưỡng vẽ ra nụ cười, lách khỏi tay Trình Cảnh Khu, tới trước mặt , thấp thỏm vô cùng hướng phòng ăn ban đầu tới.



      Trình Cảnh Khu chậm rãi theo phía sau , bước chân nhàn nhã, nhưng ánh mắt sáng loáng lấp lánh của cũng trở nên lạnh lùng tới cực điểm. lạnh lùng ngưng mắt nhìn bóng lưng Tang Vãn Cách điềm tĩnh xinh đẹp, tầm mắt từ phần eo lướt đến mắt cá chân của , cuối cùng lại chậm chậm thu ánh mắt lại, môi mỏng khẽ chứa đựng độ cong lãnh khốc tới cực điểm, giống như là biết cái gì rồi, nhưng lại ra.



      Trong lúc ăn cơm Tang Vãn Cách có cảm giác ánh mắt của Trình Cảnh Khu có điểm đúng, giống như là cả người của mình đều bị nhìn chằm chằm, nhưng lại ra là có cái gì đúng, nên chỉ có thể nhắm mắt ăn hết thức ăn trong dĩa. May mà lần này đều là món ăn thanh đạm, so với mấy món lúc trước ở nhà ăn cùng với ba cũng khác lắm, vì vậy cũng có cảm giác ghê tởm muốn ói nữa. Tang Vãn Cách thấy vô cùng may mắn, nhưng lại đột nhiên thấy có chút kỳ quái, tại sao Trình Cảnh Khu lại lựa chọn đem mấy món hải sản lúc nãy để thay bằng mấy món thanh đạm này chứ? Chẳng lẽ. . . . . . biết phản ứng của là do mang thai sao?!



      Nghĩ tới khả năng này, Tang Vãn Cách lập tức nắm chặt đôi đũa. cúi đầu, giống như ăn cái gì đó, nhưng trong lòng lại nghĩ tới đối sách. tại ở trước mắt , muốn chạy cũng thể nào chạy thoát. có người giúp tay, điều duy nhất có thể làm bây giờ chính là làm cho Trình Cảnh Khu nghi ngờ, thể để cho đem lòng sinh nghi với mình. Tuy kiểm tra trước, mặc dù cũng dám xác định 100% mình mang thai, nhưng phụ nữ đối với thân thể của mình luôn là có loại dự cảm biết trước cách thần kì. Chuyện này xem chừng cũng đúng tám chín phần rồi, cho nên, tuyệt đối thể để Trình Cảnh Khu biết.



      Tuyệt đối thể.
      huyenlaw68 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      164. chiếm được tâm cũng phải lấy được người
      Edit: Bear
      Beta: Kat

      Nhưng mà. . . . . . Càng ăn được nhiều, Tang Vãn Cách lại càng thấy đầu mình có chút say sẩm. cho là do mình mệt mỏi, nhưng đến khi bắt đầu thấy có nhiều Trình Cảnh Khu trước mặt, rốt cuộc cũng cảm thấy có gì thích hợp rồi. Cho dù là mệt mỏi cũng thể biến thành nông nỗi này chứ, bây giờ ngay cả chiếc đũa cũng cầm vững nữa.



      Bàn tay run lên mấy cái, rốt cuộc đôi đũa cũng tuột khỏi tay.



      Nhìn Tang Vãn Cách gục xuống bàn, lúc này Trình Cảnh Khu mới từ từ đem tầm mắt dời đến mặt , mà thức ăn trước mặt , chút cũng đụng vào.



      ******



      Lúc tỉnh lại Tang Vãn Cách mới phát mình nằm ở giường nhà mình. xoa đầu ngồi dậy, nhìn chung quanh, xác định đây là nhà mình, nhưng lại có cảm giác kỳ quái từ trong lòng nhen nhúm lên. Nhưng kỳ quái ở đâu lại ra được, tóm lại chính là rất kì quái thôi.



      Con ngươi long lanh vô lực nhìn lướt qua chung quanh, phát cái mình mặc người chính là áo ngủ, khỏi chớp mắt mấy cái. Thấy mép giường có để bộ váy dài, liền đưa tay cầm lên rồi tròng lên người, trong lúc mặc quần áo vô tình liếc lên đồng hồ treo tường, lúc này mới phát bảy giờ tối rồi!



      và Trình Cảnh Khu ăn cơm vừa lúc cũng là bảy giờ tối. . . . . . Nhưng bây giờ tại sao lại là bảy giờ tối nữa đây?!



      Trong lúc Tang Vãn Cách sửng sốt, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, mẹ Tang bưng khay vào, nhìn cái váy người chỉ mới mặc được nửa ngây ngốc đứng bất động, bà liền cười ra tiếng: "Con bé ngốc, con làm gì đấy? Làm gì mà đến quần áo cũng mặc xong hả? Nhanh ngồi xuống ăn chút gì , cả ngày nay con cũng chưa ăn gì rồi. Làm ảnh hưởng đến sức khỏe sao đây?" Bà thao thao càu nhàu, hoàn toàn chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của con .



      "Mẹ?" Tang Vãn Cách kêu tiếng mẹ, nhưng đôi mắt to lại dám tin nhìn về phía kim đồng hồ tí tách quay: " phải con cùng Trình Cảnh Khu ra ngoài ăn cơm sao? Tại sao bây giờ lại ở nhà vậy?"



      "Con bé ngốc này, cái gì cũng quên hết rồi." Mẹ Tang bất đắc dĩ thở dài, tới giúp mặc xong cái váy, sau khi kéo khóa kéo lên bà liền bưng sữa tươi đưa đến khóe miệng Tang Vãn Cách, "Uống nhanh, mẹ từ từ cho con biết."



      Sao mà . . . . . . lại cảm giác nhiệt tình này có chỗ nào đúng vậy nhỉ?



      Tang Vãn Cách cảm thấy lạ, mà lại thể ra rốt cuộc là có chỗ nào đúng. Nhưng mà, khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng quan tâm của mẹ vẫn là ngoan ngoãn nâng ly sữa tươi lên. Sữa tươi nóng hổi vào dạ dày, lúc này mới cảm thấy thư thái chút, rồi sau đó liền chờ đợi mà nhìn về phía mẹ: "Mẹ, đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy? Con trở về nhà như thế nào? Tại sao chút ấn tượng con cũng có?"



      Mẹ Tang thương sờ sờ cái đầu của : "Con bé ngốc, ngày hôm qua phải con cùng Cảnh Khu ra ngoài ăn cơm sao? Có lẽ là lúc chín giờ mấy, Cảnh Khu gọi điện cho ba con là thân thể con thoải mái nên đưa con vào bệnh viện. Ta với ba con muốn đến bệnh viện xem con nhưng nó cho. Nó có nó chăm sóc con là đủ rồi. Sau đó , ta với ba con lại thương lượng với nhau chút. Hai đứa mấy ngày nay làm gì chúng ta đều nhìn thấy ở trong mắt, nên cũng muốn để cho hai người trẻ tuổi các con có khoảng trời riêng từ từ khai thông với nhau. Những lời Cảnh Khu ở trong điện thoại cũng làm cho chúng ta yên tâm hơn rồi, vì vậy chúng ta cũng có đến bệnh viện. Sáng sớm hôm nay nó mới đem con từ trong bệnh viện đón ra đưa về nhà. Cái con bé này, đối với thân thể của mình chút cũng . khờ khạo, may mà người con gả chính là Cảnh Khu, cũng chỉ có nó có năng lực chăm sóc con. Cái này mà đổi thành những người khác, còn nổi điên lên sao?"



      Nghe mẹ xong vẫn hiểu gì cả, nhưng Tang Vãn Cách lại có loại dự cảm xấu: "Ý của mẹ là con đến bệnh viện? Nhưng sao con lại biết gì cả?!" (editor: Ta công nhận ông Cảnh Khu này cao tay , cứ như hồ ly ấy cáo hết biết an bày hết trơn luôn)



      "Làm sao mà con biết được hả, bởi vì con té xỉu chứ sao."



      Càng càng hồ đồ. . . . . ."Nhưng mà, nhưng mà tại sao cho tới bây giờ con mới tỉnh lại?"



      "Cái này mẹ làm sao biết được?!" Mẹ Tang bị con hỏi hồi cũng thấy buồn cười, "Con muốn biết cái gì hỏi Cảnh Khu . Nó ở lầu dưới chuyện với ba con về con đấy!"



      " về con? Con có chuyện gì hay mà ?" Tang Vãn Cách thế nào cũng nghe hiểu mẹ cái gì, "Mẹ ~~ mẹ ràng chút ! Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra với con vậy."



      Mặt mẹ Tang tràn đầy thương nhìn , đem ly sữa Tang Vãn Cách uống sạch để qua bên, sau đó cầm lấy miếng bánh sandwich: "Salad sandwich đây, Cách Cách, ha ha con nhìn xem, có thấy muốn ói ?"



      Tang Vãn Cách đáp tiếng, đem miếng sandwich tay mẹ nhận lấy, vừa định cắn cái, đột nhiên ngây ngẩn cả người: "Mẹ. . . . . . mẹ mẹ, mẹ mới vừa cái gì?"



      "Ta biết ngay con luôn mơ mơ hồ hồ nên khẳng định là biết gì rồi. Vậy mà ba con còn cãi với mẹ, cái gì mà Cách Cách là đứa thông minh nhất nữa. Ông ấy còn nhất định con sớm biết nhưng chịu cho hai ông bà già này biết. Ổng còn tuyên bố muốn cho con trận nữa. Nhưng mà xem ra, lần này coi như là ông ấy nhìn lầm rồi." Mẹ Tang sờ sờ khuôn mặt nhắn của , tầm mắt dịu dàng rơi vào bụng Tang Vãn Cách, "Mẹ sắp làm bà ngoại, cái con bé ngốc này, mới hôm qua còn là đứa bé bi bô tập , mà ngày hôm nay sắp sinh con rồi, thời gian qua thực mau!"



      Miếng sandwich từ tay Tang Vãn Cách rớt xuống, đôi mắt to chặt chẽ nhìn chằm chằm mẹ.



      Mẹ Tang thấy trợn to mắt mà thấy buồn cười, nhịn được đưa tay ấn ấn cái mũi cao của : "Nhìn hành động của con cứ như đứa vậy, sắp làm mẹ người ta rồi, sao mà còn lanh chanh láu táu như vậy nữa chứ? Đúng là chỉ có Cảnh Khu mới chịu được con thôi. Nếu phải nhờ Cảnh Khu đưa con tới bệnh viện kiểm tra, con còn muốn giấu tới khi nào hả?" miệng tuy là giáo huấn con như vậy, nhưng từ đáy lòng mẹ Tang lại xúc động lâu. Con ngoan sắp lấy chồng rồi. Đứa con thích đeo dính lấy bà nhất, thích được bà ngồi ở đầu giường kể chuyện xưa cho nghe nhất giờ trưởng thành rồi, nên lập gia đình rồi! Đoạn kí ức u tối tốt đẹp kia mang đến khổ sở cho tương lai con bé, bà là cám ơn trời đất.



      ". . . . . . Trình Cảnh Khu biết chuyện con mang thai rồi hả?" Điều Tang Vãn Cách chú ý tới là câu cuối cùng này.



      "Đúng vậy." Mẹ Tang coi như chuyện đương nhiên mà gật đầu, "Nếu mẹ với ba con làm sao mà biết được? Vì thế ba con còn phạt nó quỳ từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ đó!"



      "Nhưng mà đứa bé ——"



      "Tiểu Cách." Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, xuất tại cửa phòng chính là Trình Cảnh Khu - người vừa thành công cắt đứt lời vừa ra đến khóe miệng của .



      Thấy con rể tương lai tới, mẹ Tang cười hì hì đứng dậy rời , đem gian để lại cho đôi vợ chồng mới.



      Tang Vãn Cách nắm lấy góc chăn khẩn trương nhìn Trình Cảnh Khu, cặp mắt to nháy vài lần, dám mở miệng chuyện. Trình Cảnh Khu thấy bộ dáng như lâm đại họa, môi mỏng nâng lên nụ cười khổ: "Tiểu Cách, em coi như lũ lụt thú dữ sao?" Ở đáy lòng , hẳn là người làm người ta chịu nổi như vậy sao. Nếu như thời gian có thể đảo ngược, quyết định giống như ban đầu tùy ý tung hoành lưu luyến trong ong bướm bụi hoa gì nữa. càng với cái câu ai có thể vĩnh viễn chỉ thích người kia. Đáng tiếc tại hối hận cũng muộn rồi, điều có thể làm chỉ là dùng hết sức giữ chặt ở trong tay, thề buông ra.



      Coi như muốn, giãy giụa, muốn thoát , cũng làm bận tâm. chiếm được lòng của , giữ lấy người của cũng tồi. " cũng muốn em bỏ đứa bé này, sao em lại sợ đến như vậy chứ?" cúi đầu hỏi, nghe giống như là hỏi Tang Vãn Cách, nhưng giọng lại giống như tự hỏi chính mình. Đúng vậy, rất độ lượng rồi, tại sao lại còn sợ , bài xích như vậy chứ? thế giới này ràng có ai có thể hơn , phải sao?



      (Bear: edit mà bức xúc quá cái nam phụ này ích kỉ mà tự tin quá chỉ biết mình nghĩ cho người “bị” mình gì cả. Ai mà thèm nuôi con dùm chứ!! Gấu con có gấu ba nuôi mà)
      huyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :