1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tù Yêu - Li Ưu Đàm (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      145, báo trước
      Edit :Bear
      Beta: Quảng Hằng



      Đem y phục chọn giao cho nhân viên phục vụ, nhờ bọn họ chuyển phát đến nhà ,sau đó Trình Cảnh Khu dẫn Tang Vãn Cách đến siêu thị . Vừa nhìn liền biết loại địa phương này chưa từng tới, nào có người mặc Armani để dạo siêu thị chứ ? Nếu như phải muốn cùng Tang Vãn Cách kéo ngắn khoảng cách hơn Trình Cảnh Khu tuyệt đối làm chuyện như vậy bôi nhọ thân phận thiên kiêu chi tử của đâu .

      Tang Vãn Cách vô tâm với , đương nhiên muốn dây dưa nhiều , muốn cự tuyệt thẳng, nhưng lại có cái kiên quyết này —— mặc dù nội tâm kiên định, nhưng mà khi đối mặt Trình Cảnh Khu cái đại BOSS này , tinh thần cùng sức phản kháng của đều là lẻ tẻ . Qua loa chọn chút thức ăn tươi, Trình Cảnh Khu hiếm khi lộ ra mấy phần thần sắc vui vẻ sau khi mua xong lại mang trở về , nhưng vẫn có về nhà của .

      Dừng lại bữa ăn tối làm Tang Vãn Cách bị kinh tâm động phách, quả giống như là mất hồn cầm dao thái, rửa rau, mở bếp ,bắt nồi lên . . . . . . Vô ý thức làm những động tác này, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng phản ứng kịp.

      yên lòng, nhưng còn Trình Cảnh Khu từ đầu đến cuối vẫn dù bận vẫn ung dung ngồi ở ghế sofa trong phòng khách uống trà. giống như là người đàn ông đến tuổi lập gia đình, những loại đàn ông cở tuổi đó hoặc là trêu hoa ghẹo nguyệt theo đuổi hưởng lạc, hoặc là vì nghiệp phấn đấu quên mình cố gắng ngừng, nhưng khác biệt .

      So sánh với những người đàn ông đủ loại kiểu dáng kỳ kỳ quái quái xã hội ngày nay, có thể được xưng tụng là thánh nhân luôn ấy chứ . phải là từng hoang đường qua, nhưng sau khi hoang đường qua , liền lập tức sửa đổi theo lời của mình.
      Bảy năm , thủy chung gần nữ sắc, cũng có bất kỳ xì căng đan tình ái nào , có ai biết tại sao, bên ngoài người ta vẫn đồn đãi quay lại, nhưng cho tới bây giờ ai lấy ra được chứng cớ, mà Trình Cảnh Khu cũng phát biểu bất kỳ trở lại nào .

      giống như là áng mây nhìn xem thấy ấm áp nhưng thực tế lại với tới cũng sờ được , người ta nhìn thấy nhu tình tựa như mây trôi nước chảy nho nhã , nhưng có ai hiểu được trong lòng có đủ loại chấp niệm và muôn vàn cực đoan chứ ?

      Tựa như tại, ở trong phòng bếp nấu ăn cho , làm như chút để ý, mặc dù có thể cảm nhận được rất bối rối lo sợ , nhưng thủy chung cũng vẫn nhúc nhích, giống như cái gì cũng biết mà an ổn bình tĩnh uống nước trà —— Trình Cảnh Khu chưa bao giờ đụng bất kỳ thức uống nào khác, ngoại trừ nước lọc cùng trà.

      Hàng mi dày rậm chậm rãi chớp mấy cái, bàn tay thon dài đẹp mắt đặt ly trà để xuống, đáy mắt Trình Cảnh Khu lộ ra ý vị biết tên , có chút giống như đập nồi chìm thuyền, lại càng giống như là tử chiến đến cùng.

      sống ba mươi năm, đúng là chưa sợ qua cái gì, cho dù năm đó làm Tang Vãn Cách ngây thơ bị câu của tổn thương , rồi bắt đầu xa lánh , cũng chưa từng hốt hoảng như vậy.

      Con người ra là loại loài động vật kỳ quái, khi đó Trình Cảnh Khu cực kì quyết tâm và tự tin, hoàn toàn tin ngày Tang Vãn Cách đem thích dành cho lấy lại, trong lòng , Tang Vãn Cách chính là thuộc về , ai cũng thể giành, mà cũng có ai giành được .

      Nhưng trời có mây gió bất ngờ, người tính bằng trời tính ?

      cuối cùng nhìn lầm. Bảo bối vẫn nâng ở lòng bàn tay bị người khác cưỡng gian, nhốt, thậm chí trong ba tháng cũng thể gặp lần .

      Mà khi tự biết chuyện này trong nháy mắt đó, Trình Cảnh Khu có cảm giác toàn bộ máu từ lòng bàn chân đến đầu đỉnh cũng trở nên lạnh như băng lạnh , lạnh, cực kì lạnh, lạnh đến tận xương.

      Tang Vãn Cách cuối cùng còn thuộc về nữa.

      Bảy năm qua mực cẩn thận từng chút tránh , chưa bao giờ lại chuyện năm đó, tự cho như vậy chính là săn sóc, cho là Tang Vãn Cách trốn tránh là bởi vì . Người quá mức tự tin quả tốt, còn sống sờ sờ mà đem người mình thương dâng hai tay tặng cho người ta, đưa đến ngực người đàn ông khác .

      Bảy năm trước là sai lầm, bảy năm sau người luôn luôn tự xưng là làm việc tuyệt sai sót như cư nhiên ngay cả bản thân cũng dám nắm chắc phần thắng trong tay!

      Chỉ mới vài tháng, trái tim của Tang Vãn Cách liền luân hãm cho cái tên tội phạm cường gian kia !

      Người đàn ông đó. . . . . .

      Trình Cảnh Khu lại nâng chung trà lên, khí nóng bốc hơi từ từ tràn ngập tỏa ra, che kín cặp mắt đen dịu dàng , ai cũng nhìn ra rốt cuộc suy nghĩ gì.

      Làm sai phải sửa lại cho đúng , tất cả đều về lại quỹ đạo mà muốn thôi .

      Tang Vãn Cách từ phòng bếp ra, phòng bếp bày trí theo phong cách Châu Âu mới tinh, đồ làm bếp đầy đủ mọi thứ, nguyên liệu cũng thiếu, nhưng lần đầu tiên ở trong nhà Trình Cảnh Khu nấu cơm, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.

      Bày thức ăn đến bàn, khẽ : "Có thể ăn cơm rồi."

      Sau đó vừa để bát đũa vừa nhìn Trình Cảnh Khu từ từ đặt ly trà xuống tới, trong lòng lại khỏi tự chủ nhớ tới bạn đầu gấu nào đó thô lỗ rồi lại cực kì dịu dàng. Đây chính là trong mắt người tình hóa Tây Thi sao?

      Tại sao lại cảm thấy Gấu lại đáng và đẹp trai hơn cả Trình Cảnh Khu? Chẳng lẽ vì Gấu luôn giành nấu thay cho , cũng có nấu nhưng tuyệt đối phải liên tục cầu mới đồng ý, hơn nữa còn nhất định phải làm trợ thủ cho mới được. Về phần bày bát đũa, rửa rau gì đó. . . . . . Vĩnh viễn tới phiên làm. lòng người, đều là như thế sao. . . . . Chân mày tinh tế khẽ cau vẹo , Tang Vãn Cách có chút ngẩn ngơ, là cái đạo lý này sao?

      Trình Cảnh Khu tới trước kéo ghế giúp , sau đó mới ngồi xuống —— đây là phong độ lịch trời sanh của , hai ông bà Trình gia đều phải là người tinh tế , nhưng sinh con trai lại nổi danh hoàn mỹ.

      Tang Vãn Cách có chút thấp thỏm, nhưng vẫn xới chén cơm để vào trước mặt Trình Cảnh Khu .

      Tròng mắt đen nhàn nhạt xẹt qua mấy món ăn ngon mắt bàn , bàn tay thon dài đẹp mắt cầm chiếc đũa lên, gắp lên chút súp lơ đưa vào trong miệng, nhai hai cái, sau đó nuốt vào. Trong lúc đóTang Vãn Cách vẫn rất khẩn trương, bị bạn đầu gấu kén ăn nào đó truyền nhiễm lâu, nên quên trong mấy món thích ăn của Trình Cảnh Khu có súp lơ rồi !

      Nhưng Trình Cảnh Khu cũng gì, chỉ là lại gắp lên miếng súp lơ nữa , vì vậy, ánh mắt Tang Vãn Cách kinh ngạc , dĩa rau xanh xào súp lơ bị từ từ ăn sạch . ăn cái gì cũng vô cùng ưu nhã, giống như Quý tộc, chầm rãi nhai kỹ nuốt chậm, cho đến khi đem dĩa ăn thấy đáy , mới ngẩng mặt lên, tròng mắt đen nổi lên nụ cười nhàn nhạt:

      "Chúng ta thế này giống như em gả cho rồi vậy , về sau chờ chúng ta có em bé, bọn chúng nhất định rất tài nấu nướng của em ."

      Tang Vãn Cách trừng mắt nhìn, có chút ngu, hồi lâu mới lắp bắp hỏi: ". . . . . . . . . . . . phải phải thích ăn súp lơ sao?"

      Trong tròng mắt đen chứa nụ cười bộc phát ràng ra ngoài : "Tiểu Cách làm cho ăn , cho dù thích, cũng nhất định ăn sạch . Hơn nữa, kén ăn cũng phải thói quen tốt , phải sao?"

      Lông mi dài chơm chớp, Tang Vãn Cách hiểu Trình Cảnh Khu suy nghĩ gì: "Đúng là sai. . . . . . Nhưng mà. . . . . ."

      Người khác kén ăn rất bình thường,nhưng Trình Cảnh Khu bắt bẻ cũng bình thường nha! là đại nhân vật cao cao tại thượng, đối với ăn mặc dùng đều hết sức cầu kì, cái này mới phù hợp hình tượng của trong đáy lòng ! Hơn nữa, nhiều năm như vậy, cũng chưa từng mấy câu cần cầu kì gì đó, tại sao hôm nay lại đột nhiên lại như vậy?

      Thấy khuôn mặt nhắn của Tang Vãn Cách tràn đầy thần sắc kinh ngạc, Trình Cảnh Khu khẽ mỉm cười:

      "Nhanh ăn cơm , ăn xong còn phải thu dọn chút mới được. Mặc dù cuối tuần đều có người làm quét dọn qua, nhưng còn y phục cái gì đó , còn cần phải sắp xếp lại."

      Bị ánh mắt như thế nhìn mình, Tang Vãn Cách cảm thấy kỳ quái, lại chuyện, chỉ là đáp tiếng, sau đó liền ngồi xuống.

      Hai người nhìn nhau chẳng gì, chỉ có đau khổ liều mạng vùi đầu ăn.
      huyenlaw68 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      146. Người thể ở cùng nhau rốt cuộc là ai
      Edit: Bear
      Beta: Kat


      Nằm ngoài dự liệu của Tang Vãn Cách chính là, sau bữa ăn tối, Trình Cảnh Khu tự nhiên chủ động đưa ra ý muốn giúp đỡ dọn dẹp lại gian phòng. Nhưng mà, làm sao có thể nguyện ý cho được. Vì vậy, liền viện cớ lấy lí do bát đũa còn chưa rửa xong để thoái thác, thế nhưng lại bị người kia câu "Ngày mai có giúp việc tới rửa rồi" để chận họng lại. Bản thân lại có lá gan cùng Trình Cảnh Khu đối kháng, thể làm gì khác hơn là tâm bất cam tình bất nguyện theo sau lên lầu.



      là dọn dẹp lại, ra cũng chỉ là cầm quần áo sắp xếp lại chút, lại làm thêm việc thay khăn trải giường mà thôi. Người giúp việc sớm đem chăn phơi nắng cho ấm áp, đắp lên người rất thoải mái. Hai người đầu tiên là thu dọn phòng của Trình Cảnh Khu, sau đó mới chuyển tới phòng của Tang Vãn Cách. Để bảo đảm rằng mỗi buổi tối Tang Vãn Cách cảm thấy quá nhàm chán hoặc là mất ngủ, Trình Cảnh Khu thậm chí còn lấy ra vài cuốn sách từ thư phòng đem đặt ở tủ đầu giường cho .



      Bởi vì hai người phân công hợp tác, cho nên khi Trình Cảnh Khu thu dọn xong, Tang Vãn Cách vẫn còn chui đầu vào xếp quần áo. Động tác của cực kì chậm chạp, vừa nhìn là biết ngay muốn trì hoãn thời gian phải xoay người đối mặt với Trình Cảnh Khu. Trình Cảnh Khu cũng gấp hay nóng nảy mà ngồi ở bên đầu giường, xoay người lấy cuốn sách vừa đặt ở đó. khuôn mặt tuấn mỹ khẽ câu lên nụ cười nhạt đồng bộ, giống như là tên thợ săn cao minh, lẳng lặng chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới, mà phải tự mình lên bắt.



      Rốt cuộc, Tang Vãn Cách bình tĩnh được nữa. Tốc độ gấp quần áo của càng ngày càng chậm, chậm đến mức ý định của cũng mảnh rối loạn, loạn đến gấp quần áo cũng loạn theo.



      Khí thế của Trình Cảnh Khu là quá mức mạnh mẽ. chỉ ngồi ở sau lưng , thậm chí ngay cả tầm mắt cũng người , cũng cảm thấy có chút khó thở chứ đừng muốn lấy dũng khí xoay người để cùng chuyện. Tang Vãn Cách vốn cho là thu dọn phòng xong xuôi Trình Cảnh Khu trở về phòng của , nhưng bây giờ xem ra, việc trước mắt rất ràng theo hướng mà hi vọng rồi.



      Trong lòng , nỗi bất an như đánh trống reo hò. Trình Cảnh Khu vẫn thủy chung như trước, lẳng lặng ngồi ở giường. Nhưng dù có chậm hơn nữa y phục cuối cùng cũng gấp hết, nguyện ý cũng phải đối mặt với .



      "Thu dọn xong?" Thấy đứng lên, Trình Cảnh Khu khép lại quyển sách tay, khóe môi mỏng chậm rãi nâng lên tia cười cơ hồ nhìn ra dấu vết. Nhìn , Tang Vãn Cách cảm thấy lúng túng nên mới mở miệng trước.



      ". . . . . . Ừ." Tang Vãn Cách đáp tiếng, trong tay còn cầm bộ đồ ngủ để chuẩn bị thay ngủ vào buổi tối. Đôi mắt to long lanh chớp chớp vài lần, hàm răng cắn cánh môi hồng thuận cũng cắn đến trắng bệch rồi, "Cái đó. . . . . . Tôi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi. . . . . . cũng sớm trở về phòng nghỉ ngơi . Ngày mai phải còn phải đến công ty sao?"



      Trình Cảnh Khu khẽ mỉm cười, gương mặt tuấn lãng có hai được ánh đèn treo tường rọi vào nhu hòa có vẻ vô cùng ưu nhã đẹp mắt: " là tổng tài, chẳng lẽ thể tự cho mình nghỉ phép ngày sao?"



      "Tôi phải có ý này, ý tôi là muốn . . . . . ." Tang Vãn Cách vắt hết óc cũng nghĩ ra cái gì nên cái gì nên , cuối cùng chỉ có thể lắp bắp mím môi.



      "Khẩn trương cái gì, chẳng lẽ ăn em sao?" Trình Cảnh Khu cười khẽ, xem ra tâm tình tựa hồ tệ. hướng về phía Tang Vãn Cách ngoắc ngoắc tay, "Tới gần ."



      Tang Vãn Cách cảm thấy rất do dự. Bình tĩnh mà xem xét, chắc chắn muốn qua, nhưng bây giờ ở địa bàn của người khác. Mà, cái "người khác" này khí thế quá cường hãn làm cho cách nào chống cự được. Khuôn mặt nhắn trong nháy mắt kìm nén đến đỏ bừng. Cuối cùng, dưới ánh mắt cao thâm khó đoán của Trình Cảnh Khu, vẫn là từng bước từng bước tới. Ánh mắt muốn cùng thân thể cứng ngắc, quả có thể tạo ra kỷ lục đứng đầu thế giới.



      vất vả tới bên cạnh Trình Cảnh Khu, Tang Vãn Cách tỏ ra thận trọng, ngay cả đứng cũng đứng thẳng tắp. tiếng thở dài nhàn nhạt từ trong miệng Trình Cảnh Khu bật ra, từ từ vươn tay, nắm lấy Tang Vãn Cách.



      Tang Vãn Cách theo bản năng muốn tránh nhưng tay lại bị người ta cầm, có thể trốn đâu được? Cuối cùng chỉ có thể bị người ta kéo đến ngồi xuống bên cạnh . Nhưng, vẫn duy trì khoảng cách như cũ, chính là muốn gần hơn với Trình Cảnh Khu.



      "Tiểu Cách, em ngay cả nhìn cũng muốn sao?" Giọng trầm thấp nhàng truyền vào tai Tang Vãn Cách làm sợ tới mức lập tức trừng lớn mắt, nghiêng đầu qua nhìn Trình Cảnh Khu, sau đó chợt lắc đầu. Thấy khẩn trương như thế, Trình Cảnh Khu cười khẽ tiếng —— đáng tiếc là đáy mắt lại… có chút nào vui vẻ hả hê. mặt giống như đeo chiếc mặt nạ giả dối, ràng trong đôi mắt dịu dàng như nước nhưng lại lộ ra điên cuồng thấy giới hạn. Thanh lạnh lẽo như đá cẩm thạch bóng loáng làm người ta nhịn được mà run lên, " cứ nghĩ là nhất định em cũng đối với có chút quyến luyến nên mới chịu cùng người đàn ông kia rời chứ."



      Nghe vậy, Tang Vãn Cách kinh ngạc, đôi mắt mở càng lớn. biết Gấu đến tìm !



      Nhìn thấy đáy mắt Tang Vãn Cách ra lo lắng, Trình Cảnh Khu cười khẽ: " tại sợ rồi hả?"



      ". . . . . . Tôi có sợ ."



      " có sao?" đáp lời cực nhanh, Tang Vãn Cách chỉ vừa dứt câu cuối tiếp. Cầm cổ tay nhắn của , cứ tự nhiên như vậy chầm chập áp đảo , hô hấp thanh nhã phả ra mặt Tang Vãn Cách, xa xôi mà lại xa lạ, " thích người đàn ông khác, có chuẩn bị rời xa , em có sợ làm ra cái chuyện gì kinh khủng sao?" Thấy khuôn mặt nhắn của trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú lại cười yếu ớt, "A, tiểu Cách, ngay cả chính em cũng tự lừa được mình, lòng của em hoàn toàn có ở đây với rồi."



      Tang Vãn Cách bị buộc nằm ở dưới người , cả giãy giụa cũng quên . Đây là lần thứ hai thấy ánh mắt tuyệt vọng của Trình Cảnh Khu. Lần đầu tiên là bảy năm trước khi từ bệnh viện tỉnh lại, lần thứ hai là ngay tại lúc này. cơ hồ cũng tức giận, nhưng khi tức giận chính là sấm vang chớp giật. Bảy năm trước Gấu bị đưa vào ngục giam xử tử hình, thậm chí dám tưởng tượng trước khi bị hành hình Gấu ở trong ngục chịu hành hạ như thế nào. Bảy năm sau Trình Cảnh Khu tức giận so sánh với trước kia còn nóng bỏng hơn, lần này lại xảy ra chuyện gì đây?!



      "Tiểu Cách sợ cái gì?" cúi đầu xuống, sống mũi thẳng tắp nhàng ma sát lỗ mũi Tang Vãn Cách. Ngoài miệng câu hỏi êm ái vô cùng, "Sợ đem tên kia đưa vào trong tù, hay là sợ gì khác nữa?"



      " được ra tay với ấy!" Tang Vãn Cách lập tức nóng nảy.



      "Tại sao lại ?" Trình Cảnh Khu cười khẽ, " muốn cướp em từ bên cạnh . Chẳng lẽ nên ra tay với , ngược lại nên trơ mắt nhìn em hướng vào trong ngực , bỏ lại mình ở đây sao?"



      "Tôi vốn cũng phải ở bên cạnh !" Tang Vãn Cách rốt cuộc tức giận. Cặp mắt ươn ướt mở to, "Trình Cảnh Khu, tôi qua rất rất nhiều lần. Chúng ta phải là Trình Cảnh Khu cùng Tang Vãn Cách trước kia nữa. Tôi thích , tôi cùng ở cùng chỗ. Tôi có người trong lòng. Tôi ấy, ấy cũng tôi. Đến tột cùng là còn muốn dây dưa bao lâu nữa? Người chúng ta vĩnh viễn chung với nhau phải sao?! Như vậy tại sao tại lại bày ra bộ dạng như người bị hại, ngược lại làm như tôi thiếu bằng vậy!"



      Tròng mắt đen ngày thâm trầm hơn. Đáy mắt Trình Cảnh Khu nhanh chóng xẹt qua tia tức giận: " vĩnh viễn chung với nhau lúc nào hả?! chỉ có ai có thể vĩnh viễn thích người mãi. Cái này cũng có nghĩa là chúng ta thể vĩnh viễn ở chung chỗ!"



      nổi giận rồi, nhưng Tang Vãn Cách cũng thế. cứ như vậy nằm ở phía dưới Trình Cảnh Khu, trong cặp mắt to lại như phun ra lửa giận: "Lời đều là ..., muốn cái gì cái đó. Nhưng mà, tôi thừa nhận! Tôi cần biết trong lòng nghĩ như thế nào. Tóm lại, ngăn cản tôi và Gấu cùng ở chung với nhau chính là được!"



      Nghe vậy, Trình Cảnh Khu tức giận đến ánh mắt cũng thay đổi —— lúc nào sinh ra tức giận đến mức như vậy chứ!
      huyenlaw68 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      147. Bí mật vĩnh viễn cũng thể ra được
      Edit: Bear
      Beta: Kat


      Hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng chịu nhượng bộ bước. Cái gọi là nhau lắm cắn nhau đau đại khái chính là như vậy. Chỉ bất quá những thương trước kia tiêu tan mất, thể trở lại nữa rồi.



      Gương mặt Trình Cảnh Khu chậm rãi bình tĩnh lại, đôi mắt đen hẹp dài cũng theo đó híp lại. ràng Tang Vãn Cách ở gần ngay trước mắt, nhưng lại cảm thấy như là cách xa ngàn dặm vậy. Nhịp tim Tang Vãn Cách ngày càng đập nhanh hơn, loại dự cảm cực kì chẳng lành từ trong lòng từ từ dâng lên. Nó giống như là biết mình bị con dã thú nhắm trúng rồi nhưng cách nào chạy trốn lại càng cách nào kêu cứu vậy. chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương từng bước từng bước về phía mình, từ từ đem lấy chính mình nuốt luôn vào bụng, chút xương cũng lưu lại. Trong lòng biết , Trình Cảnh Khu càng bình tĩnh càng đáng sợ, lại càng hơn về cơn giận của .



      Quả nhiên, khi cằm của mình bị bàn tay cầm lấy, thanh Trình Cảnh Khu lãnh đạm tới cực điểm cũng như sấm bên tai truyền vào trong tai : "Tôi ngăn trở em cùng gã đầu gấu kia sao? Tiểu Cách, em quá coi thường , hay là quá đề cao nam nhân kia hả? Nếu như muốn có được em, căn bản cần đối phó em. Chúng ta đánh cuộc , đánh cuộc em chủ động đến trong lòng , như thế nào?" Trong tròng mắt đen nhảy lên nụ cười nhàn nhạt, Trình Cảnh Khu thoạt nhìn tựa hồ còn tức giận nữa.



      Tang Vãn Cách muốn lắc đầu, mà ngặt nỗi cằm bị Trình Cảnh Khu nắm giữ, nhưng ánh mắt quật cường lại rất ràng tỏ vẻ muốn.



      Trình Cảnh Khu cũng để ý, mà chỉ cúi đầu đến gần ——càng lúc càng gần hơn , hơi thở ôn nhã phả ra đến bên tai Tang Vãn Cách: "Tiểu Cách, em phải biết chưa bao giờ làm chuyện mình nắm chắc. muốn có em, em nhất định trốn thoát. muốn giết chết người đàn ông kia, cũng tuyệt đối có cách nào sống được mà bước ra khỏi thành phố S. A. . . . . . Để cho suy nghĩ chút, bảy năm thấy, tựa hồ cùng năm đó có cái gì giống nhau nha. Là nơi nào giống chứ?" Mày kiếm khẽ ngắt, dáng vẻ tựa hồ rất khổ não, " điều tra kết quả nên rất mau liền biết được nha. Đến lúc đó người nào áp đảo người nào, a, đúng là rất mong đợi a."



      Tang Vãn Cách cắn chặt đôi môi, lại liều mạng chống đối lời nào.



      Thấy vẫn chịu chịu thua, Trình Cảnh Khu cười đến mức vui sướng nhu hòa của càng thêm nét: "Còn có chuyện nữa, có thể bác trai cũng biết."



      Dự cảm chẳng lành lần nữa cuốn tới, Tang Vãn Cách kinh ngạc nhìn chằm chằm Trình Cảnh Khu. Nhịp tim đập như sấm, ở đáy lòng càng ngừng tự an ủi chính mình: sao, quan trọng, thể nào biết bí mật kia, thể nào! thế giới này tổng cộng chỉ tầm hai ba người biết được thôi, làm sao mà biết?! thể nào. . . . . . Tuyệt đối thể nào!



      Bàn tay dịu dàng lần dọc theo gương mặt xinh đẹp xuống, chạm lên xương quai xanh. Xương quai xanh của là xinh đẹp, đối xứng lại tinh xảo, mềm mại yếu đuối lộ ra ngoài T shirt, có thể là vô cùng mê người. Đè ở người Tang Vãn Cách, Trình Cảnh Khu thậm chí còn có thể nhìn thấy ràng khe ngực sâu thẳm của . Hai cái bánh bao trắng nõn nà của đứng thẳng và tản ra mùi thơm ngào ngạt như hương hoa, tựa như chờ đợi đến trêu chọc.



      "Tiểu Cách biết mà phải ?" Trình Cảnh Khu cười khẽ, ngón trỏ dọc theo xương quai xanh đường lẻn , lại dọc theo bờ vai mỏng manh tìm trở lại. Giọng êm ái giống như là tán gẫu, nhưng Tang Vãn Cách lại ràng cảm nhận được trong lời của nồng hậu uy hiếp."Nếu làm sao sắc mặt cũng thay đổi rồi?"



      ". . . . . ." Tang Vãn Cách hít sâu thở ra hơi, cố gắng giữ vững tinh thần trấn định. giống như là lần đầu mới biết Gấu. Khi đó là cam chịu số phận, cảm thấy nếu ba cầu gả cho Trình Cảnh Khu, vậy liền gả cho là được. Dù sao làm nền tảng, bọn họ cũng có thể cả đời sống như vậy với nhau. Nhưng tại giống lúc đó nữa rồi! có Gấu rồi, Gấu rồi. muốn cùng người của mình vĩnh viễn ở chung chỗ, như vậy tất nhiên phải phá tan mong đợi của ba. Nhưng ngay khi lòng tin của tràn đầy chuẩn bị phản kháng, Trình Cảnh Khu lại với câu lập lờ nước đôi như vậy! : "Tôi biết cái gì nữa."



      " biết sao?" Trình Cảnh Khu cũng gấp —— phải là người nóng tính. Mới vừa rồi nếu như phải quá mức tức giận, cũng mất khống chế mà hô lên như vậy. Nhưng tại tỉnh táo lại, mà giai nhân ở phía dưới biểu hiên rất ràng, vừa xong bắt đầu run lẩy bẩy. trốn thoát đâu. "Nếu như ngay cả Tiểu Cách cũng biết, này —— nghĩ bác trai chắc rất muốn biết nha. A. . . . . . biết bác trai sau khi biết phản ứng như thế nào đây?"



      Nỗi tức giận trong ánh mắt của Tang Vãn Cách trở nên gần như là điên cuồng muốn giết người: " mà dám cho ba tôi biết, đời này cho dù tôi có chết, cũng đừng hòng mong tôi gả cho !"



      Nghe vậy, Trình Cảnh Khu những tức giận, ngược lại còn cười.



      Đôi môi mỏng nhàng hôn lên hai cánh môi bị cắn đến trắng bệch kia. Trình Cảnh Khu lòng tràn đầy thương tiếc hôn rồi lại hôn lên cánh môi của Tang Vãn Cách, dịu dàng : "Cho nên Tiểu Cách cũng biết nên lựa chọn người nào rồi, phải hay ?"



      Tang Vãn Cách ngơ ngác mặc cho hôn, ánh mắt như nước long lanh đột nhiên chứa đầy nước mắt.



      phải đau lòng. Thế nhưng, so với việc mất , Trình Cảnh Khu vẫn cảm thấy quyết định chặt đứt hoàn toàn mọi kỳ vọng cùng đường lui của Tang Vãn Cách là tốt nhất. đem tất cả lối thoát đều phong kín là để cho biết, thế giới này, trừ ra, cũng đừng mong nghĩ muốn dựa dẫm vào kẻ nào khác. Cùng người đàn ông khác ở chung chỗ, gả cho người đàn ông khác, trở thành vợ của người khác?! Có thể, nhưng chỉ với điều kiện duy nhất… là chết kìa. Nếu , tốt nhất nghĩ cùng đừng nghĩ!



      " phải đồng ý với tôi, vĩnh viễn được chuyện kia cho ba tôi nghe." Đợi đến lúc Trình Cảnh Khu buông ra, Tang Vãn Cách đột nhiên nắm chặt lấy y phục của , thanh mang theo tuyệt vọng vô tận.



      "Đó là chuyện tất nhiên." lại cúi đầu hôn , "Ba em chính là ba vợ , làm sao có thể với ông ấy chuyện như vậy đây? Hơn nữa, đây cũng là quá khứ qua nhiều năm rồi. Bác cũng là vô ý. A, nếu như phải bảy năm trước em xảy ra chuyện, cũng tra, cũng biết được."



      Giọng điệu của nghe tựa như rất tiếc nuối, nhưng Tang Vãn Cách lại hiểu cực kì ràng. Nếu như là trước đây, trong lòng còn đặt chút kỳ vọng vào lời của . Nhưng tại là cái gì cũng còn nữa. Trình Cảnh Khu biết, cũng phải là lừa gạt . Nếu như muốn cho ra bí mật kia, chỉ có hai phương pháp, là giết , hai chính là gả cho .



      Nếu như ba biết bí mật kia. . . . . . , tuyệt đối thể để chuyện đó xảy ra, tuyệt đối thể! Nhưng cứ như vậy vĩnh viễn thể gặp lại Gấu. Gả cho Trình Cảnh Khu, vui vẻ sao? Chẳng lẽ muốn đợi đến sau khi ba mẹ trăm tuổi, lại cùng Gấu tiếp tục tiền duyên?! Đến lúc đó, ngay cả khi Gấu ruồng bỏ cũng thể quay trở lại bên cạnh rồi. Chỉ cần bước bước vào cái nơi của Trình Cảnh Khu bày ra cho , đời này, cũng đừng nghĩ có thể tránh né hay trốn thoát nữa.



      khóc bù lu bù loa, Trình Cảnh Khu vẫn mỉm cười như trước.



      Tiểu Cách thuộc về , cuối cùng cũng thuộc về .



      Về phần cái gã họ Hùng kia . . . . . . Tuyệt đối thể lưu lại. Chỉ là làm trước mặt Tiểu Cách là được. Muốn người biến mất phải là việc khó khăn gì, từ từ. Cuối cùng ngày, Tiểu Cách của trở lại bên cạnh lần nữa, cần biết là thể xác hay tâm hồn của cũng vậy.



      Mà đêm hôm nay, nhất định phải lấy được thân thể . Mặc dù từng được người đàn ông khác ôm qua, nhưng đối với cũng vẫn như cũ, tràn đầy khát vọng. Bảy năm gần nữ sắc, nếu giải tỏa ra cũng nên điên mất .



      Nếu quyết định làm người phụ nữ của rồi, như vậy chuyện dâng hiến thân thể xinh đẹp của là đương nhiên, phải sao? Huống hồ chi, sinh ra định sẵn là thuộc về . Nếu như lấy được người của , lòng của cũng vĩnh viễn trở về nữa. Người đàn ông kia có thể cho , cũng có thể cho nhiều hơn, tốt hơn .



      Chỉ cần ngoan ngoãn tiếp nhận.



      *Bear : tềnh hềnh là mình đọc hết bản convert Tù rồi nên biết trước 2 chương sau là gì mình ko thích đọc lại 2 chương sau lần nữa vì mình cực ghét và cảm thấy khó chụi nên nhờ ss Quảng Hằng giúp mình nhờ bạn khác edit dùm sau 2 chương đó mình lại edit tiếp cho đến hết tù .

      Ps : gợi ý 1 chút cho ai tò mò , chương sau là chương H đó ạ
      huyenlaw68 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      148. Nếu như Đại Hùng quan tâm (H)

      Edit: Tang Du
      Beta: Kat



      Vạt áo sơ mi màu xanh nhạt bị vén lên, làn da trắng ngần liền ra. bàn tay to lớn liền sờ soạng vào bên trong. Mới đầu tay cũng có ý định hướng lên , chỉ là muốn vuốt ve vòng eo nắm đầy bàn tay kia chút. Ngón tay thon dài mang theo nhiệt độ nóng bỏng, từ từ dịu dàng vuốt ve phần da thịt kia cách tỉ mỉ, sau đó sờ đến gần cái rốn đáng , rồi bắt đầu vẽ nên các vòng tròn quanh vật đáng đó. Làn môi mỏng của ra nụ cười mỉm như có như .



      Hai tay Tang Vãn Cách gắt gao níu chặt khăn trải giường. Đầu óc trống rỗng, lúc thân thể bị người khác xâm phạm như thế cũng có cảm giác gì. Chiếc khăn trải giường quanh người bị túm lấy càng ngày càng gấp. dùng sức đến mức đầu ngón tay cũng bắt đầu ra màu trắng nhợt nhạt, móng tay cũng từ màu hồng phấn lại trở nên trong suốt thê lương, khuôn mặt nhắn lại càng như là mảnh tro tàn.



      Trình Cảnh Khu cúi đầu xuống hôn lên cổ của . Cái lưỡi ấm áp quấn lấy xương quai xanh mềm mại, hàm răng sắc nhọn như hàm răng của động vật nào đó, nhàng gặm gặm khiến cho làn da nổi lên vết cắn.



      Thân thể nữ tính mảnh khảnh kiềm chế được run lên chút. Tang Vãn Cách chịu đựng cảm giác bị kích thích muốn hét đến chói tai. cắn chặt miệng, chịu phát ra thanh cầu xin tha thứ.



      Con ngươi đen lên tán thưởng đối với thân thể quá mức mỹ lệ của . Trình Cảnh Khu chậm rãi đưa tay ra phía sau người , mờ ám đem chiếc áo lót của cởi ra. Sau đó, từ bờ vai sờ xuống bụng của , ngay sau đó liền rút ra chiếc áo ngực màu xanh dương, tiện tay bỏ qua bên.



      Đột nhiên chiếc áo người bị cởi ra, Tang Vãn Cách nhất thời cả người cứng ngắc. Sau khi còn nội y, thậm chí có thể cảm nhận được ràng người Trình Cảnh Khu chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng; và dùng ngực mình cọ sát vào bộ ngực của . Cảm giác bài xích mạnh mẽ đến cực hạn từ dưới đáy lòng dần dâng lên. Bàn tay nhịn được đem chiếc khăn trải giường nắm lấy càng chặt, cố gắng đem cam lòng từ trong tâm đè nén xuống.



      phải là xử nữ. cùng Đại Hùng lên giường với nhau biết bao nhiêu lần rồi, thậm chí có đôi khi cũng có nhu cầu sinh lý. Nhưng..... phải là như thế này, dùng những cách khác nhau, ở nơi nào đó...... đều có thể chấp nhận được. Nhưng, điều duy nhất thể chấp nhận được là người sắp chiếm giữ lấy phải là Hùng Thần Giai!



      Còn có việc, có lẽ bác trai cũng biết.



      Lúc trước mà , khi Trình Cảnh Khu đột nhiên có ý nghĩ muốn làm bừa, Tang Vãn Cách thực rất run sợ. Ánh mắt đau xót, bí mật đó, tuyệt đối thể để cho cha biết, tuyệt đối thể....



      Hai cái bánh bao trắng noãn trước ngực được ngăn cách bởi chiếc áo sơ mi bị Trình Cảnh Khu nắm lấy. Đầu ngón tay thon dài như đùa nghịch điểm nào đó làm nó trở lên đỏ tươi kiều diễm. Khuôn mặt tuấn tú từ đầu đến cuối đều duy trì nét mặt bình thản chút dao động, nhưng ánh mắt lại trước sau như luôn nhìn chằm chằm vào Tang Vãn Cách, quan sát những phản ứng của . Khi nhìn thấy Tang Vãn Cách nhắm chặt đôi mắt lại, đôi môi trở lên trắng bệch vì tự cắn, trong lòng đột nhiên dâng lên tức giận mãnh liệt. Lực đạo trong tay cũng tăng thêm vài phần, còn có chút gì là thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp cầm lấy hai bầu ngực trắng noãn mềm mại thực bóp nghiến.



      Tang Vãn Cách đau đến mức nước mắt chảy ra, nhưng lại cứng rắn chống đỡ chịu để cho nước mắt rơi xuống. Những giọt nước mắt xoay xoay trong đôi mắt long lanh nhưng lại rất quật cường.



      "Có đau hay ?" Trình Cảnh khu cúi đầu xuống hỏi . Đôi môi mỏng gần như dán sát chồng lên cái miệng nhắn của , "Khi biết em cùng người đàn ông khác lên giường, trái tim so với việc này còn muốn đau đớn hơn nhiều."



      Đôi mắt to long lanh cứ như vậy nhìn người đàn ông gần trong gang tấc ở trước mắt. Tang Vãn Cách có cảm giác bộ ngực của tựa như bị kim châm làm cho đau đớn, nhưng mà lại muốn kêu lên thành tiếng. Mặc dù Trình Cảnh Khu tỏ ra đắc ý khẽ nhéo lấy ngực trong cơn tức giận của , cũng chịu yếu thế.



      Chiếc áo sơ mi bị đẩy tới dưới cổ của , hai bầu ngực mềm mại trắng muốt óng ánh như ngọc hoàn toàn lộ ra ở trước mặt của Trình Cảnh Khu. Ánh mắt của sáng rực nhìn chằm chằm vào hai bánh bao trước mắt bị mình nắm ở trong tay. vội hôn xuống, ngược lại thong thả ung dung nắn bóp.



      Cho đến khi bóp đủ rồi, mới cúi đầu cắn viên đầu vú hồng nhạt nho . Ba mươi năm, đây là lần đầu tiên cùng với thân mật như thế. Trước kia là đuổi theo, xem thường. tại lập trường hai người lại thay đổi trở lại, biến thành đuổi theo, mà lẩn trốn. Năm đó chịu cho lời hứa hẹn, nhưng trong lòng lại là từ đầu đến cuối đều có . Nhưng mà bây giờ, trốn tránh , cũng có nghĩa là đối với rốt cuộc còn thích gì nữa rồi.



      Tang Vãn Cách ai oán tiếng. Thân thể mềm mại co lại, nhưng hạ thân lại bị Trình Cảnh Khu dùng thân thể đè ép thể động đậy. Bộ ngực hồng tươi truyền đến thanh liếm mút quen thuộc, nhưng mà lại gây cho cảm giác hoàn toàn phải như vậy. muốn chạy trốn, chỉ muốn trốn tránh, vì thế cho chút phản ứng cũng có.



      Trình Cảnh Khu say mê với đầu vú nho mềm mại ở tron miệng, bàn tay lại cầm lấy hai bầu ngực kiều hết sức vuốt ve, đem nó nắn bóp thành đủ các loại hình dáng. Bầu vú mịn màng trắng muốt lộ ra từ giữa khe hở của tay , da thịt mềm mại đến tột cùng trong nháy mắt liền phủ lên vết đỏ ràng, phơi bày ra loại cảm giác về cái đẹp bị tra tấn.



      Tròng mắt đen lộ ra vẻ si mê điên đảo, cái miệng gặm cắn nhiệt tình cũng càng lúc càng sâu. Đầu vú nho mềm mại bị làm cho sưng đỏ đứng thẳng. Cái đỉnh ướt át đứng thẳng ở trong khí mà bên kia vẫn hoàn hảo mềm mại, càng thể ra cái cảm giác dạy người tốt hơn, càng nghĩ càng muốn khi dễ dục vọng của .



      Ngón tay thon dài chuyển dời xuống phía dưới. Đầu tiên Trình Cảnh Khu cởi bỏ dây lưng của mình, sau đó cách lớp quần lót mỏng manh liếm vào giữa hai chân Tang Vãn Cách. Động tác dâm mỹ sắc tình như vậy được làm đâu vào đấy, giống như là nghi lễ thần thành nào đó tràn đầy ám chỉ cùng mê hoặc.



      Đôi mắt bỗng nhiên trợn trừng, Tang Vãn Cách phen che miệng của mình, ngăn cản tiếng thét chói tai sắp sửa thốt lên. Ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, biết mình làm như vậy đúng hay sai, vì bí mật kia, nhất định phải bỏ rơi Gấu. . . . . . bỏ được sao? Vì để cho Trình Cảnh Khu che giấu bí mật kia, phải dùng thân thể của mình làm giao dịch. . . . . .



      cho cơ hội để suy xét, Trình Cảnh Khu cởi ra lá chắn cuối cùng của hai người. Bộ vị tư mật nhất của hai người dính sát vào nhau, Tang Vãn Cách lại cảm thấy cả người lạnh như băng.



      Rời khỏi đầu ngực bị chính mình mút cho sưng đỏ, Trình Cảnh Khu từ từ nâng mắt lên nhìn về phía khuôn mặt Tang Vãn Cách. Ngón tay thon dài tỉ mỉ sờ vào phía bên trong đùi, vạch ra hai mảnh cánh hoa khép chặt, cảm giác khô khốc của chỗ đó làm gay gắt nhướng mày. Tròng mắt đen lên chút hờn giận: "Khi cùng người đàn ông kia làm như vậy, phản ứng của tiểu Cách cũng đúng là như thế này sao?" Đầu ngón tay dò vào hoa huyệt chặt khít, tỉ mỉ vỗ về chơi đùa bốn vách thịt non, môi mỏng khẽ mở, lại phun ra câu lại câu làm người ta khó có thể tin được, " cho là lâu như vậy, thân thể tiểu Cách phải cực kỳ mẫn cảm hơn mới đúng, hoa huyệt chặt như vậy, chẳng lẽ là người đàn ông kia thể?" Đầu ngón tay lại thăm dò vào bên trong, càng lúc càng có vẻ khó khăn, ngón tay bị kẹp quá chặt chẽ, ngay cả rút ra cũng là vấn đề khó khăn.



      Tang Vãn Cách trả lời , chỉ là chân mày nhíu chặt hơn. Thân thể mềm mại kiều, nhưng mà dưới hạ thân cũng có ra nước… cho dù chỉ là ngón tay thôi cũng cảm thấy đau buốt. Nhưng Trình Cảnh Khu phải là Gấu, có đau hơn nữa cũng nguyện ý với .



      Dục vọng nam tính nóng bỏng bắt đầu ở cửa huyệt mịn màng chần chừ cọ xát. Độ nóng mãnh liệt này làm cho Tang Vãn Cách sợ hãi toàn thân đều run run.



      Trình Cảnh Khu hoàn toàn nhìn tới vẻ mặt của Tang Vãn Cách —— muốn vào lúc này thương tiếc . Cho dù chút phản ứng cũng có, vẫn quyết tâm muốn chiếm lấy , thương chỉ làm cho càng ngày càng cách xa .



      Quy đầu lớn nhằm vào cánh hoa bị ngón tay mở ra, chậm rãi xuyên vào bên trong.



      Thế nhưng thanh vang lên, lộ ra tiếng khóc cắt ngang động tác của Trình Cảnh Khu.



      Tròng mắt đen nâng lên, nhìn về phía Tang Vãn Cách. che khuôn mặt nhắn, thân thể mềm mại cứng ngắc, nhúc nhích, lại khóc đến tê tâm liệt phế, giống như là trái tim bị người dùng đao cắt thành trăm ngàn mảnh vụn. Nước mắt từ trong tay tùy ý chảy xuôi xuống, xẹt qua khóe mắt, rơi vào trong gối nằm biến mất thấy.



      Lúc mới bắt đầu, tiếng khóc kia chỉ có vang lên tiếng, sau đó liền như là cố gắng thầm chịu đựng. giống như con thú bị thương lẻ loi trơ trọi nức nở nghẹn ngào tiếng, đau đớn, lại người thương tiếc.



      chỉ khóc, lời nào, cũng trốn tránh. Quật cường muốn để cho Trình Cảnh Khu nhìn thấy khuôn mặt , cái miệng nhắn khóc đến mức bắt đầu khàn khàn, nước mắt giống như là chuỗi ngọc bị đứt nhanh chóng chảy xuống.



      ". . . . . . Em khóc cái gì?" Trình Cảnh Khu có lui ra ngoài, chỉ là đưa tay ôm lấy , dịu dàng hỏi.

      Tang Vãn Cách khóc liên hồi, nhất định chịu . Kiên nhẫn của Trình Cảnh Khu cũng cực kỳ tốt cùng bồi hao tổn, mà dục vọng to và dài vẫn dừng lại ở cửa huyệt của , có thâm nhập, nhưng cũng rời . Bảy năm gần nữ sắc, nhẫn nại của vốn là sắp bị nổ tung rồi. Thế nhưng mà cũng có chỉ vì phút ham muốn thể kìm chế được mà vọt vào trong người Tang Vãn Cách. chỉ là lẳng lặng chờ đợi .



      "Gấu cần tôi. . . . . ." Tang Vãn Cách vô hồn nỉ non, "Nếu như Đại Hùng quan tâm tới tôi nữa. . . . . . Tôi cũng muốn sống."

      ~~~

      Lời tác giả : ta đây hứng thú tệ hại ~~~~(>_<)~~~~
      huyenlaw68 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      149. Chỉ có Trình Cảnh Khu thích hợp với Tang Vãn Cách nhất

      Edit: Tang Du
      Beta: Kat
      cho phép em cùng người đàn ông kia có bất kỳ đụng chạm thân thể nào có biết ?! Nếu cần em nữa.”



      Những lời Hùng Thần Giai từng xuất ràng ở trong đầu . Tang Vãn Cách bụm mặt, chịu đem bộ dạng thê thảm thấm đẫm những giọi nước mắt của mình bày ra trước mặt Trình Cảnh Khu, thế nhưng lại thể ngăn được những giọt nước mắt tràn mi chảy ra. Thân thể bị dị vật tạo ra cảm giác quá mức quen thuộc, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có lần nào làm cho nàng cảm thấy sợ hãi đến như vậy.



      Đại Hùng cần . Đại Hùng cần . . . . . . , cho dù có muốn, cũng còn mặt mũi để trở lại bên cạnh nữa rồi bởi vì bị người khác chạm qua.



      Hôm nay vừa mới đáp ứng với đến đón , vậy mà buổi tối cùng người đàn ông khác lên giường.



      "Nếu như bởi vì em bị đụng qua mà cần em nữa, vậy em cũng cần là tốt nhất." Trình Cảnh Khu cúi đầu nhàng hôn lên mí mắt . Làn môi mỏng có chút lạnh như băng, giống như bụi phấn mềm mại của cánh hoa đặc biệt, mang theo vẻ mỹ lệ cùng độc dược đều thấm vào ruột gan." người đàn ông cầu em vì mà thủ thân, em muốn có ích lợi gì?"



      Tang Vãn Cách lắc đầu, khuôn mặt nhắn dưới bàn tay truyền đến thanh nghẹn ngào: "Cho dù ấy có muốn tôi, tôi cũng có mặt mũi nào để trở về tìm ấy rồi."



      " cũng chỉ là người đàn ông thô bỉ xấu xí mà thôi. Tiểu Cách vì , thậm chí ngay cả cũng muốn cự tuyệt sao?" Trình Cảnh Khu khẽ mỉm cười, cần suy nghĩ đưa bàn tay mình nắm lấy hai tay của từ khuôn mặt nhắn bỏ xuống. Đôi môi hôn xuống dọc theo ngũ quan xinh đẹp của , tới cánh môi hồng nhuận trơn bóng liền liếm qua rồi mút vào, "So với ta có thể cho em nhiều hơn sao? Coi như cần em thế nào, chẳng lẽ , em thể sống nổi?"



      "Đại Hùng —— có muốn tôi hay . . . . ." Tang Vãn Cách như trong sương mù lặp lặp lại câu này, "Tôi cũng muốn sống nữa." Đại Hùng, muốn cùng Đại Hùng ở chung chỗ, muốn để cho bất cứ kẻ nào gây trở ngại ngăn cản bọn họ đến với nhau. Cho dù trước mặt bị cản trở bởi ngọn núi, cũng nguyện ý cùng Hùng Thần Giai cùng nhau nắm tay kề vai. Nhưng mà giờ phút này ngăn trở ở trước mặt phải là ngọn núi, mà là ma chướng của chính mình. Vượt qua, chạy thoát, trốn xong. thể nào để cho cha biết được bí mật kia, cũng thể khiến cho bí mật mà mẹ vất vả mới che giấu được lại lộ ra dưới ánh mặt trời. Nhưng mà vì cha mẹ, nhất định phải cần Đại Hùng! Thực chỉ có thể giữ lại người sao? vốn có biện pháp khác sao?!



      "Khi em em muốn sống, trong lòng em có nghĩ tới ?" Trình Cảnh Khu siết chặt cái cằm thon nhọn của Tang Vãn Cách rồi nâng lên, con người màu đen sắc bén tưởng chừng như có thể cắt được kim cương, "Tiểu Cách, em có phải quên trước kia em với những gì hay ? Cái gì mà cả đời đều muốn ở chung chỗ với Cảnh Khu, phải làm vợ của Cảnh Khu, cả đời chỉ cần mình Cảnh Khu, bao giờ nhìn đến người đàn ông khác. . . . . . Những lời này em đều quên sao? Em thậm chí còn chúng ta sống chết có nhau!"



      Tang Vãn Cách hít hơi sâu rồi thở ra, nhưng khóe mắt vẫn còn có những giọt nước mắt rơi xuống tựa như sợi dây bị đứt: "Tôi có quên. Thế nhưng đều là trước kia rồi, tại cho dù có chết, tôi cũng bồi cùng chết. Tôi có người , cũng còn là bé ngốc nghếch như trước kia nữa. Trình Cảnh Khu, là vứt bỏ ước định của chúng ta trước. cũng từng đáp ứng với tôi, chúng ta cùng nhau ở chung chỗ, nhưng mà cùng lúc đó còn có rất nhiều người đàn bà khác phải sao?! Tôi tận mắt nhìn thấy người phụ nữ tên là Ada quỳ mặt đất cầu xin chia tay với ta. Thế mà lại nhẫn tâm giữ vững ý định, đuổi nàng ra trong tình cảnh đó! Cuộc sống của chúng ta phải là phim thần tượng. Tôi thể nào giống như người phụ nữ ở lại chỗ chờ quay đầu lại, chờ tỉnh ngộ, chờ chung tình. quan tâm tôi, thể toàn tâm toàn ý đối với tôi, vậy tại sao lại muốn tôi đợi đến lúc nguyện ý chung tình?! Trình Cảnh Khu, làm người nên quá phận. có điều nào trong luật pháp quy định thanh mai trúc mã nên ở chung chỗ, người ta càng tôi phải ở nguyên chỗ chờ , vì chờ tôi còn phải vứt bỏ người đàn ông tôi !"



      Tròng mắt đen thâm trầm nhìn , thần sắc Trình Cảnh Khu thay đổi, chỉ có đáy mắt mảnh băng đao Tuyết Kiếm, lạnh lẽo đến mức làm người khác sợ hãi.



      "Cho tới bây giờ cũng biết tiểu Cách cũng có tài ăn tốt như vậy."



      " có biết hay cũng liên quan tới tôi." Tang Vãn Cách cắn chặt đôi môi, ánh mắt quật cường dứt khoát như thể ngọc nát đá tan, "Trình Cảnh Khu, là quay lưng với ước định giữa chúng ta, chứ phải là tôi. có tư cách tới trách tôi, càng có tư cách bày ra sắc mặt chính đáng của người bị hại! Lại tiếp, so với Đại Hùng càng thêm vô tội! Nếu như phải là , ấy hoàn toàn cần trải qua cuộc sống sống bằng chết trong bảy năm như thế!" thể gặp lại người nhà, cũng thể gặp lại , chỉ có thể trở thành người lẻ loi trơ trọi!



      Rốt cuộc người nào vô tội nhất, rốt cuộc người nào sai lầm rồi?!



      "Phạm tội cưỡng gian nên chết sao?" Trình Cảnh Khu giọng hỏi, "Nếu như đáng chết, vậy người nào đáng chết? Đầu sỏ gây nên là , phải sao? Nếu giờ Tiểu Cách cũng phản kháng lại , lại càng ngay cả tên của cũng gọi nữa."



      "Đầu sỏ gây nên ràng là tôi!" Tang Vãn Cách cảm giác bản thân mình sắp muốn điên lên rồi. bắt đầu hỗn loạn, hỗn loạn đến mức đầu óc cũng trống rỗng, "Nếu như phải là tôi cự tuyệt Đại Hùng, bảy năm trước ấy hoàn toàn nổi điên trói tôi ! tôi, muốn làm tổn thương tôi, như vậy lúc ban đầu —— lúc tôi thích Đại Hùng, khi tôi suy nghĩ tìm cách muốn chạy trốn ở đâu? và người đàn bà khác ở chung chỗ! Tôi đau dạ dày cảm mạo phát sốt, lúc đó Đại Hùng cõng tôi lưng bước bước chạy tới bệnh viện lại ở nơi nào? Chính là cùng người đàn bà khác ở chung chỗ!" Nước mắt từng hạt rơi xuống, "Đúng, Hùng Thần Giai là người có tiền, dáng dấp cũng khó coi. Người thích ấy càng càng có đến mấy người, thế nhưng vậy thế nào? Tôi ấy, cho dù ấy có tiền hay , dáng dấp nhìn có được hay cũng có quan hệ gì ?! ấy có thể vì tôi học nấu ăn, có thể vì tôi thu lại tính khí thô bạo. Thậm chí vì tôi, ấy cũng uống rượu hút thuốc lá tục, có thể làm được sao? Tôi nguyện ý cùng ấy lên giường, sinh con cho ấy, việc này cùng có quan hệ gì sao?! rốt cuộc lúc nào mới bằng lòng thừa nhận chúng ta là người xa lạ rồi? Rốt cuộc còn phải lừa gạt bản thân mình bao lâu nữa?!"



      Ánh mắt Trình Cảnh Khu nheo lại càng lúc càng chặt chẽ, kiên quyết cắt đứt lời của Tang Vãn Cách: "Đầu sỏ gây nên vốn là gã Hùng Thần Giai đó. ta nên si tâm vọng tưởng, nên cưỡng gian em, lại càng nên đem em nhốt lâu như vậy. nên nhất . . . . . . Vẫn là nên trở về."



      "Nếu như làm tổn thương tới ấy, cả đời này tôi cũng tha thứ cho !" Tang Vãn Cách đột nhiên trừng mắt, hoảng sợ nắm lấy cánh tay cúi đầu thét lên.



      "Vậy phải xem ta có bản lãnh sống sót ở trong tay hay nữa rồi." Trình Cảnh Khu cười cười cách vô nghĩa. Đôi môi gợi lên độ cong thâm sâu khó hiểu, "Em phải là của . Cho dù là trước kia chối bỏ giao ước, cũng cho phép em và người đàn ông khác qua lại. Em , vậy sao? sao, thời gian từ từ làm cho em quên mất , cuối cùng có ngày em tỉnh ngộ, chỉ có Trình Cảnh Khu mới là người đàn ông thích hợp nhất với Tang Vãn Cách."



      xong, liền nhàng đứng dậy, khi dục vọng to và dài rời khỏi thân thể của Tang Vãn Cách phát ra thanh rất , sau đó ngón tay thon dài liền thong thả ung dung kéo phec-mơ-tuya lên, cài lại dây lưng.



      Thân thể mềm mại của Tang Vãn Cách vẫn trần trụi như cũ nằm ngửa ở giường, ánh mắt có chút trống rỗng, dường như thể tin được nguyện ý bỏ qua cho .



      Nhìn thấy hai cái bánh bao trắng noãn vẫn cứ ngừng rung động, đỉnh của hai đóa hồng vẫn còn hơi hơi run rẩy, ánh mắt Trình Cảnh Khu lại thâm sâu thêm mấy phần. Khi tầm mắt rơi vào chỗ giữa hai chân trắng mịn của , yết hầu càng thêm kích động, dục sắc tràn ngập. Gương mặt tuấn tú ra nụ cười. nghiêng người áp trụ Tang Vãn Cách, hài lòng nhìn thấy trong nháy mắt mở to đôi mắt ngập nước, môi mỏng hé mở: "Hôm nay trước hết đụng vào em. Tiểu Cách, em hiểu, cho dù em người đàn ông khác, cho dù chạm vào em, cuối cùng cũng có ngày em ngoan ngoãn vui vẻ lần nữa trở lại bên cạnh ." Dứt lời, bàn tay xốc lên bên chăn mỏng đem thân thể mềm mại trần trụi của Tang Vãn Cách che kín lại. Đứng dậy ra cửa, lúc chuẩn bị đóng cửa, lại tới câu: "Trước đây, vì đề phòng gã đàn ông đó lại thức thời đem em từ bên người cướp , liền cho em nghỉ việc, nhưng từ ngày mai em bắt đầu cùng làm với ."



      Lúc này mới rời .

      ~~~~~

      Kat: Bạn nào mong chờ gặp Gấu chờ đến chương sau nhá :">
      huyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :