1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tù Yêu - Li Ưu Đàm (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 120 : Có vài việc bỏ lỡ thể quay lại từ đầu
      #339966'] Edit : Bear
      #339966'] Beta : bearlonel #339966']j
      Ngay lúc Tang Vãn Cách cảm thấy lúng túng kềm chế được, Trình Cảnh Khu lập tức buông ra, gương mặt tuấn mỹ của thoáng nụ cười nhạt, sờ sờ khuôn mặt nhắn của : "Tiểu Cách, trưởng thành lâu rồi, em lúc nào mới bằng lòng gả cho đây? Mẹ thúc giục lâu, bà cứ chờ con dâu là em vào cửa thôi đấy!"

      Tang Vãn Cách quẫn bách quay mặt dám nhìn , đôi tay xoắn ở chung chỗ cứ xoay tới xoay lui, ràng nợ , nhưng Trình Cảnh Khu người đàn ông này là làm người ta có loại cảm giác tự ti mặc cảm khi đứng trước mặt . Chỉ cần nhìn , Tang Vãn Cách cảm thấy bất kỳ lời cự tuyệt nào mình sắp ra cũng đều là loại khinh thường. "Khu . . . . . . Em —— em gả cho , nên hiểu." còn thích nữa, đây là gần hơn mười năm rồi.

      thế giới này có bao nhiêu người từng bỏ lỡ người mà còn có thể quay lại từ đầu đây? Nước đổ rồi khó lấy lại được, có vài người bỏ lỡ rồi gặp lại cũng chỉ là phong cảnh dọc đường, trở lại như xưa được nữa.

      " hiểu." Thanh Trình Cảnh Khu vẫn dịu dàng, nhưng ánh mắt lại dần dần trầm xuống, nắm lấy hai bả vai Tang Vãn Cách, cưỡng bách thẳng vào mắt : "Tiểu Cách, em vẫn luôn rất thích phải vậy sao? Chúng ta từ cùng nhau lớn lên, trưởng thành của em, ý nghĩ của em, từ trước đến giờ đều là người hiểu ràng nhất phải sao? Giống như là bác Tang , là người thích hợp nhất với em, mà em, trời sanh ra nên được nâng niu trong lòng bàn tay che chở." từ tồn tại chính là vì trở thành vợ của , điều này ai cũng đừng mong thay đổi.

      Đôi mắt to trong suốt nháy mấy cái, Tang Vãn Cách nghe xong cảm thấy nhức cả đầu, lát sau, từ từ kiên định bắt lấy hai tay đẹp đẽ bả vai, sau đó ngưng mắt nhìn thẳng vào Trình Cảnh Khu, nhanh chậm hỏi: "Khu, em đúng là từng thích , nhưng là quá khứ. Mặc dù em lời này ra thấy rất buồn cười, nhưng mà em vẫn phải ràng, em . . . . . . là chưa bao giờ coi là người cùng em lớn lên, trừ lần đó ra chưa bao giờ có lần nào khác."

      Trình Cảnh Khu nhìn , thái độ đổi vẫn dịu dàng như nước, nhưng khi Tang Vãn Cách chú ý, đáy mắt thoáng lên tia thâm trầm lạnh lùng, sau đó liền cố chấp lại nắm lấy hai vai , từng chữ từng câu mà : "Tại sao, nguyên nhân em thích là gì? vẫn còn nhớ em từng muốn cùng vĩnh viễn chung với nhau, em còn phải làm dâu của , coi như chẳng qua là trò chơi của trẻ sao, lời ấy vẫn cứ ràng giống như vừa mới xảy ra. Mười sáu tuổi, tiểu Cách phải phải vĩnh viễn cùng chung với nhau sao?" Bất kể từng rong chơi với bao nhiêu người hay như thế nào, vẫn là người vợ trong suy nghĩ của cho tới bây giờ, chưa từng thay đổi.

      "Khu . . . . . vẫn còn nhớ từng gì với em sao?" Tang Vãn Cách nhúc nhích khó khăn, đôi tay kia cứ nắm lấy bả vai , nhưng ánh mắt trong suốt lại kiên định, " , thế giới này thể nào có người nào vĩnh viễn chỉ thích người, dù có đến thế nào, cuối cùng cảm giác ấy cũng qua , chúng ta bây giờ thích đối phương, cũng thể được là về sau thuộc về đối phương. Có lẽ nhớ , nhưng mà em lại vẫn luôn nhớ rất ràng."

      "Cho nên, cái này chính là lý do em thích nữa sao?" Trình Cảnh Khu từ từ hỏi.

      "Nó cũng chiếm phần lớn." Tang Vãn Cách rất thành thực, thay vì cùng dằng co mãi như vậy, chẳng bằng lựa chọn cho biết , trong lòng có người rồi, mà Trình Cảnh Khu, sớm bị loại trừ ra khỏi khu vực tình rất nhiều năm rồi, tại chiếm cứ cả trái tim đều là cái bạn gấu to lớn thích ăn tạp như tập tính động vật, tên là Hùng Thần Giai, ngoài ra còn ai khác nữa. "Nếu như lúc trước em có chuyện mơ mộng gì nữa, nhưng từ sau sinh nhật mười tám tuổi, bởi vì em hãy chủ động quan sát , sau đó em thấy được có rất nhiều xinh đẹp vây quanh, hơn nữa đối với các ấy sắc mặt chút cũng hề tỏ vẻ thích gì, thời điểm đó em xem như mình chết tâm với ."

      Trình Cảnh Khu lẳng lặng nhìn .

      Tang Vãn Cách hít sâu rồi lại thở ra hơi, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, bởi vì chính cũng biết lời kế tiếp sắp đây có thể khiến Trình Cảnh Khu tức giận : "Khu, em phải loại người chỉ biết sống phóng túng như thiếu gia hoặc là thiên kim tiểu thư phá của, ở dưới dưới bảo vệ của ba, có lẽ em đôi khi cũng có lúc vô cùng ngây thơ, vô cùng khờ khạo tin tưởng người khác, nhưng em phải hoàn toàn ngu ngốc. —— là kiểu nhân vật nào, em rất ràng. Có lẽ ba có ý kiến, bởi vì theo ý ông, chỉ cần là người có năng lực giống như là người tốt nhất dành cho em, là người chồng tuyệt đối thích hợp nhất trong tương lai của em, lúc ấy ông có thể yên tâm giao em cho , nhưng mà . . . . . . Người em muốn phải như vậy."

      Tròng mắt đen càng thâm trầm hơn: "Giống như tốt sao?"

      "Em phải tốt, chỉ là, chỉ là người em muốn phải như thế. . . . . ." Tang Vãn Cách cảm giác lời mình bắt đầu mạch lạc, đứng trước mặt Trình Cảnh Khu, cảm thấy quả năng lực ngôn ngữ của mình thậm chí quên còn từ, "Có lẽ trước năm mười tám tuổi em hiểu ràng lắm, nhưng sau mười tám tuổi, em sáng tỏ những thủ đoạn của . Cường ngạnh, bén nhọn, chút lưu tình, ngay cả là máu lạnh bá đạo cũng sai. Vô cùng giống ba em lúc còn trẻ, nhưng hai người chung quy phải cùng dạng người, ba em dù có máu lạnh , nhưng đó là do tác phong của quân nhân, phải là lòng dạ hiểm độc bất chấp thương trường, mà . . . . . phải vậy, chỉ cần chiếm được ích lợi, chuyện gì cũng làm, chỉ cần có ích lợi, chỉ cần phải tổn thất quá nhiều là được."

      Ánh mắt của Trình Cảnh Khu càng lúc càng dịu dàng, giống như là áng mây mềm mại ở phía xa đường chân trời, dễ dàng làm người ta mất phòng bị, rồi lại bị nắm bắt ngờ được: "Cho nên, tiểu Cách thích nữa sao?"

      "Đúng vậy." Gần mười rồi, Tang Vãn Cách rốt cuộc cũng thể nhìn thẳng Trình Cảnh Khu, sau đó mạnh mẽ ra cự tuyệt của mình, "Em còn thích nữa rồi."

      "Như vậy, người trong lòng tiểu Cách bây giờ, là ai vậy?" Trình Cảnh Khu từ từ đưa tay ôm lấy gò má nhắn của , chậm rãi hỏi, vẻ mặt thay đổi, nhưng đáy mắt lại tràn đầy nỗi đau.

      Trong bụng cả kinh, Tang Vãn Cách cố giữ vững trấn định, sợ bị nhìn ra cái gì: "Em biết muốn hỏi cái gì."

      "Vậy sao?" Trình Cảnh Khu cười cười, chẳng qua chỉ là hỏi thăm, rồi cúi đầu hôn cái lên mái tóc trước trán : "Bảy năm trước bảo vệ tốt em, còn chạm qua những khác rồi. chỉ nghĩ tới, từ nay về sau tiểu Cách chính là , chính là tiểu Cách, cũng quyết định chờ tiểu Cách hồi tâm trở lại bên lần nữa, cho là bảy năm qua em kháng cự bởi vì do tổn thương kia, nãy giờ, để cho mình chậm trễ bảy năm thời gian vậy sao? Tiểu Cách phải bởi vì tổn thương kia nên mới để tình cảm chúng ta cứ giẫm chân tại chỗ, mà là sớm còn tâm tư thích nữa, phải ?"

      Mím môi, Tang Vãn Cách cứng ngắc thân thể, cách nào né tránh cái hôn phớt êm ái giống như là lông vũ kia được: "Vâng"

      "Cho nên, bắt đầu từ hôm nay, cũng cần phải mang mặt nạ thân sĩ để tới gần tiểu Cách nữa, mà có thể dùng hết mọi thủ đoạn để ở bên em đúng ?"

      Thân thể Tang Vãn Cách càng thêm cứng ngắc, với bằng giọng tràn đầy buồn cười lại pha chút lo lắng: "Chúng ta chung với nhau."

      "." Người đàn ông ưu nhã thầm chậm rãi truyền vào tai của , "Chúng ta ở cùng nhau, nhất định , ai cũng thể ngăn cản. Người đàn ông của em nhất định , em gả cho , làm vợ của , sinh ra đứa bé của , cả đời cùng ở chung chỗ."

      Mấy giây khi nghe câu ấy, tâm Tang Vãn Cách yên như có sấm chớp.
      huyenlaw68 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 121 : Cùng về nhà
      #339966'] Edit : Bear
      #339966'] Beta : bearlonelj
      Trình Cảnh Khu khẽ mỉm cười, vẫn dịu dàng như trước, chỉ có đáy mắt thăm thẳm quang ảnh biểu thị tâm ra cũng bình tĩnh như vẻ bề ngoài, hai cánh tay kiên cố ôm Tang Vãn Cách vào trong ngực, hôn lên trán của , lại dùng thái độ vô cùng thân mật sờ sờ đầu của : "Tiểu Cách, em vì mà thành ra như vậy. vẫn cho là bởi vì chuyện của bảy năm trước, cho nên em mới lâu như vậy muốn tiếp nhận , tại cuối cùng coi như hiểu, nguyên nhân em tiếp nhận , bởi vì còn hình tượng tốt đẹp trong lòng em nữa có phải ?"

      Tang Vãn Cách dưới vòng tay lắc đầu cái: " phải ——"

      Lời còn chưa dứt liền bị cắt đứt: "Hoặc là, bởi vì sợ hù em nên mới che giấu bộ mặt làm em thất vọng? Tiểu Cách, mặc dù chèn ép tất cả người trong thiên hạ, tính tình lại ít lạnh lùng sắc đá, nhưng ở trước mặt em vĩnh viễn chỉ là Khu của em, chẳng lẽ em hiểu điều này sao?" Bàn tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Tang Vãn Cách, thanh thầm dịu dàng.

      "Khu —— ý em phải vậy." Tang Vãn Cách có chút khó xử, "Tại sao hiểu? Bất kể bộ dạng của là gì, điều này với em đều quan trọng, quan trọng là chúng ta thể ở cùng chỗ. Em phải là thiếu nữ mười tám tuổi nữa, ý nghĩ của em thay đổi. tại, em rất ràng, phải là người em muốn. Chúng ta ở chung chỗ chắc chắn hạnh phúc, hiểu chưa?" xong những lời này, tự chủ được cắn môi của mình, hàm răng trắng như tuyết làm thành dấu hằn sâu cánh môi mềm mại, đôi môi hồng nhuận bị cắn bắt đầu trắng bệch, làm người nhìn rất thương tiếc.

      Trình Cảnh Khu buông bả vai ra, tròng mắt đen trầm tỉnh nhìn chằm chằm vào : " chỉ biết, chỉ cần cố gắng, gì là thể. tại trong lòng em cũng có người nào khác, như vậy em cũng chỉ có thể . Bảy năm trước là bảo vệ tốt em, thề, chuyện như vậy đời này tuyệt đối tái phạm lần thứ hai. Tiểu Cách, nghe lời, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh ."

      Chất giọng cực kỳ êm ái lại lộ ra chút lãnh của làm Tang Vãn Cách nhịn được mà khẽ rùng mình, lúc vừa định mở miệng chuyện, bỗng nhiên phát hình như có tầm mắt rất rất tập trung nhìn . cứng đờ, trong lòng hô to thể nào, nhưng ánh mắt xinh đẹp lại len lén lui về phía sau nghiêng mắt nhìn, quả nhiên, cái người đàn ông đứng sau hàng rào kia phải đầu gấu là ai được đây ?!

      bị dọa đến hồn bay phách tán, liền tranh thủ Trình Cảnh Khu bỏ tay từ vai mình xuống, cà lăm : "Này, cái đó —— mặt trời lớn như vậy, nóng quá, em muốn trở về rồi !"

      Trình Cảnh Khu trở lại như trước, dịu dàng rút tay về, bá đạo lãnh phút trước của giống như chỉ là ảo giác của Tang Vãn Cách: "Được." Dứt lời liền muốn nắm tay của dắt .

      Tang Vãn Cách nào dám để cho tay mình bị người đàn ông khác chạm vào, chỉ là bị đụng chạm đầu vai, tầm mắt kia như muốn giết người rồi, nếu như bị Trình Cảnh Khu dắt tay về, quả dám tưởng tượng đầu gấu kia làm ra cái chuyện điên cuồng gì!

      Mấp máy cánh môi đỏ hồng, theo Trình Cảnh Khu, hai người cùng bước . Mắt to nhấp nháy, muốn quay đầu lại nhìn, lại dám, ngược lại nhận thấy được ánh mắt sau lưng càng lúc càng bỏng người, dường như có thể đốt cháy phía sau lưng luôn vậy.

      vất vả trở về nhà, ba mẹ ngồi ở trong phòng khách uống trà thấy bọn họ trở lại, cả hai người mang bộ dạng vui vẻ như việc sắp thành, thừa dịp Trình Cảnh Khu chuyện với ba mẹ, Tang Vãn Cách dò xét thấy có lơ đễnh liền len lén chạy ra khỏi cửa nhà.

      Mới vừa ra cửa, còn chưa kịp tới đường mòn liền bị đôi tay gấu bắt lấy cái eo nhắn kéo qua, sau đó cái miệng rộng trong nháy mắt liền đáp xuống như thiêu đốt, chờ đón chính là xúc giác nơi bàn tay thăm dò vào bên trong áo , Tang Vãn Cách nức nở kêu lâu mới buông ra —— ở lúc súng muốn cướp cò.

      Hùng Thần Giai ở làn môi cắn cái: "Ai cho em cùng tên người rừng kia dựa vào nhau gần như vậy, còn để cho hôn chổ này nữa?!" Ngón trỏ điểm chút lên trán Tang Vãn Cách, sau đó giống như muốn rửa , trán hôn lâu, mặt còn mang theo biểu tình nhất quyết tha, vô cùng bất mãn nhìn chằm chằm .

      "Em cũng muốn . . . . . . ta có hôn em sao?" Bị lời của Trình Cảnh Khu hù sợ, Tang Vãn Cách căn bản có chú ý tới trán mình có bị hôn hay . "Ngược lại là đó, sao lại tới đây?"

      " thể tới sao?" Hùng Thần Giai bị hỏi càng thêm bất mãn, "Nếu đến, em có phải cũng tính về nữa ?!" cả đêm cũng ngủ được, tốt rồi, sảng khoái tinh thần, còn có thời gian rỗi rãnh cùng tên người rừng tản bộ nữa !

      Tang Vãn Cách bất đắc dĩ thở dài: "Em phải có ý này. phải em nhiều nhất là chủ nhật trở về sao?"

      " nhớ em lắm." Bạn gấu nào đó cũng ngượng ngùng, trực tiếp bế lên ôm vào trong ngực, bộ dạng hận thể bỏ vào túi mang , " có em ở bên ngủ được, tối hôm qua cũng ăn cơm."

      Lông mày nhíu lại: "Chưa ăn cơm? chưa ăn cơm mà lại chạy tới đây hả?"

      Thấy thần sắc công chúa tốt, Hùng Thần Giai lập tức mất dê mới lo sửa chuồng: "Lúc nãy cũng có ăn. Ăn bánh rán trái cây." Thím ven đường bán, ba đồng rưỡi cái, vừa rẻ lại giàu nhân ái, dù sao có ở bên cạnh cũng cảm thấy đói.

      Tang Vãn Cách lại thở dài, lần này cảm thấy bất đắc dĩ, vỗ vỗ mặt Hùng Thần Giai, nhìn mỉm cười: "Ngày mai em về, cần lo lắng, biết ?"

      "Nhưng rất rất nhớ em." Bạn gấu nào đó cố nhướng cặp mắt tỏ ra thuần khiết —— vẻ mặt cố tỏ ra ngây thơ nhưng càng làm lại càng thấy rất buồn cười, nhưng Tang Vãn Cách vẫn mềm lòng, thấy như vậy trong nháy mắt lòng liền mềm nhũn cả ra, "Cùng trở về được ? muốn em ở lại chỗ này, người đàn ông kia cũng ở đây, thích em gặp mặt ." Chủ yếu vẫn sợ phát ra Trình Cảnh Khu so với Hùng Thần Giai tốt hơn gấp trăm lần, sau đó liền vứt bỏ .

      Tang Vãn Cách nháy nháy mắt, Hùng Thần Giai cảm thấy lòng rất giãy giụa, vì vậy bạn gấu nào đó ngừng cố gắng bồi thêm: "Em ở bên ăn ngon ngủ cũng yên, ngay cả bộ cũng chú tâm, mới vừa rồi tới đây thiếu chút nữa là bị xe đụng rồi!" Lời này thành công làm Tang Vãn Cách càng thêm dao động, hồi lâu mới như quyết định xong : "Vậy ở chỗ này chờ em, em trở về ba mẹ tiếng ."

      Chỉ thấy bạn gấu nào đó giây trước còn nửa chết nửa sống bây giờ lại lập tức trở nên vô cùng phấn chấn, say mê cuồng nhiệt ở miệng Tang Vãn Cách hôn cái, sau đó bắt đầu thúc giục : "Vậy em nhanh , nhanh nhanh !"

      Cau mày, Tang Vãn Cách có chút im lặng, có cần phải trở mặt nhanh như vậy ? Nhưng lời ra, cũng thể thu hồi lại, lại cũng rất lo lắng nếu như để cho con gấu nào đó trở về mình có thể bị xe đụng hay —— nhìn thấy ràng, cổ áo của có dính dấu bụi bậm lớn, quần màu đen mặc dù nhìn lắm, nhưng cũng có vẻ rất bẩn thỉu, hiển nhiên cho thấy lúc vừa tới đây cho dù có xảy ra tai nạn xe cộ, tuyệt đối là vấp ngã.

      Dưới cặp mắt chờ mong của Hùng Thần Giai, Tang Vãn Cách từng bước quay đầu rời khỏi, mỗi lần quay đầu lại nhìn luôn có thể nhìn thấy cười toe toét miệng rộng vô cùng vui vẻ, bất đắc dĩ lắc đầu cái, đồng ý với , dĩ nhiên cũng phải ba mẹ tiếng rồi mới được, chỉ là, dùng lý do gì là tốt nhất đây?

      mang theo khổ não lề mề bước , để lại bạn gấu nào đó nấp ở trong góc tường vẽ vòng tròn đợi trở lại rồi cùng về nhà. (Beta : vâng, vẽ vòng tròn cơ đấy, ta cười chết mất thôi :)))
      huyenlaw68 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 122 : Chúng ta cùng nhau về nhà, trở về nhà của
      Edit : Bear
      Beta : bearlonelj
      Cho tới bây giờ Tang Vãn Cách cũng biết ra ngồi xe lửa là chuyện khổ sở đến như vậy.

      Nhờ thân hình của Hùng Thần Giai cao lớn, cuối cùng hai người cũng an toàn thành công chen lên xe lửa, tìm được chỗ ngồi của mình, hành lí hai người mang theo cũng nhiều, chỉ có cái vali tùy thân, bên trong chứa vài bộ quần áo để thay đổi —— tất cả đều do Hùng Thần Giai sắp xếp, còn có túi thức ăn, tay xách nách mang gì đó, cũng toàn do Hùng Thần Giai mang, tay Tang Vãn Cách chỉ có cái túi xách, bên trong chứa chút khăn giấy và điện thoại di động, nhiêu đây là do tăng cường cầu bạn gấu nào đó chia cho cầm !



      ngồi vào chỗ của mình rồi ngước khuôn mặt nhắn nhìn Hùng Thần Giai nhét cái vali vào ngăn hành lí đầu, lại nhìn thân thể nhanh nhẹn của nhảy xuống, còn thuận tiện giúp đỡ ông lão tuổi hơi lớn bên cạnh tới, môi hồng khỏi tràn ra đường cong dịu dàng.



      "Cười cái gì?" Thân thể cao lớn ngay sau đó ngồi xuống, bẹo mặt cái, Hùng Thần Giai có loại hưng phấn và mong đợi khó lên lời, tính tình của cũng bắt đầu trở nên ôn hòa hơn. "Có phải rất nóng ?" Mặc dù có mở điều hòa, nhưng người quá nhiều, khí khó tránh khỏi oi bức hơn.



      Tang Vãn Cách mỉm cười lắc đầu cái, kéo cánh tay của tò mò hỏi: "Xe lửa đều như vậy sao?" ở trong TV thấy cũng phải như vậy! ti vi xe lửa đều khô sạch rộng rãi, xem ra còn có thể sánh ngang với khoang hạng nhất máy bay nữa, còn tình hình trước mắt, vừa chen chúc vừa nóng bức, toàn bộ gian tràn ngập loại quái dị thể gọi tên. Ai kêu hai người  tự nhiên cao hứng chuẩn bị trở về thăm cha mẹ của Hùng Thần Giai đây? Có thể mua được vé coi như là tốt rồi, nhiều người thậm chí phải đứng ở lối .



      "Đến nông thôn chỉ còn chuyến xe lửa, cho nên so với những chuyến khác chen lấn nhiều hơn, chúng ta nên ngồi máy bay em lại chịu." cái gì mà muốn nếm thử lần cái cảm giác năm đó lúc ngồi xe lửa đến thành phố S, trời mới biết bảy năm rồi, lần này xe lửa mặc dù còn treo móc số gì đó, nhưng còn như xưa nữa rồi!



      "Ở nông thôn có sân bay sao?" Tang Vãn Cách bĩu cái miệng nhắn, " có phi trường, phải chúng ta lại phải từ phi trường chuyển xe thêm lần nữa mới tới nhà sao? Ngồi cái này mặc dù chậm chút lại dơ bẩn chen lấn chút, nhưng nó trực tiếp đến trấn sau đó về nhà phải tiện hơn sao?"



      Hùng Thần Giai lẳng lặng nhìn , sờ sờ khuôn mặt nhắn của , cười. là công chúa được chiều ở trong hũ mật lớn lên, vì thế kinh nghiệm chuyến này đối với trừ mới lạ chỉ có hành hạ thôi, ngay cả năm đó hai mươi, tuổi trẻ tuổi nhiệt huyết cũng ghét ngồi xe lửa đến tận xương tuỷ, huống chi là đây? chỉ là muốn xem những thứ quen thuộc trước kia của , từng cái từng cái bù lại mà thôi. "Vậy tự mình lái xe là được? Lái xe là được rồi, thậm chí so với xe lửa còn nhanh hơn đấy chứ!" Xe lửa phải cần ba ngày, lái xe nhiều lắm ngày là đến rồi.



      "Em để cho lái xe chạy đường cao tốc suốt cả ngày đêm đâu." Tang Vãn Cách  nhìn cái, xem thường , sau đó buông lỏng cánh tay , ở trong túi nhựa lấy ra chai nước suối, mở nắp đưa đến bên miệng .



      Bạn gấu nào đó vô cùng hưởng ứng liền uống vài ngụm —— cảm thấy rất nóng, so sánh với người bình thường người càng cao tục tằng càng sợ nóng hơn.



      " biết cha mẹ của là người như thế nào nhỉ ?" Tang Vãn Cách thu hồi chai nước, đem nắp vặn lại, lầm bầm .



      Hùng Thần Giai cười cười, cầm tay bé của hôn lên mu bàn tay mềm mại: "Bọn họ đều là người nhà quê thà, cả đời chỉ biết trồng trọt, chưa bao giờ qua trấn hay nơi xa hơn khác." Đoán chừng khi họ nhìn thấy mang về vợ xinh xắn như vậy bị dọa sợ ít. "Bọn họ thích em, cái người vừa xinh đẹp lại khéo léo này." Ừ, ra cũng rất vui.



      Mắt to long lanh tức giận thoáng nhìn , Tang Vãn Cách nghiêng đầu xem phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng vành tai ửng hồng lại tâm ngượng ngùng của . Hùng Thần Giai cười híp mắt nhìn chằm chằm cổ , tầm mắt nóng hừng hực làm Tang Vãn Cách chịu được quay trở lại, chống lại ánh mắt chút kiêng kỵ của , khuôn mặt nhắn hồng đến mức muốn ra máu: " nhìn cái gì đó!"



      " xem vợ đẹp mắt." chút nào ngượng ngùng lớn, chút cũng để ý trong toa xe có rất nhiều người, tự nhiên muốn ôm giai nhân vào lòng, bị Tang Vãn Cách đẩy cái mặt ra nên vô cùng bất mãn nhìn vòng mấy người xung quanh trợn mắt, vẻ mặt cực kì hung ác làm người ta sợ tới mức ai dám đưa mắt nhìn về hướng bên này nữa.



      Mặt Tang Vãn Cách càng ngày càng hồng, thấy thế, Hùng Thần Giai cũng dám tiếp tục trêu chọc , chỉ ôm nhàng đung đưa, cúi đầu hỏi: "Em còn chưa cho biết ngày hôm qua em dùng lý do gì theo ?" chỉ vào chút liền trở ra, theo điều tra của , ba vợ tương lai hẳn phải là người dễ thương lượng như vậy.



      Đôi mắt lung linh nhìn về phía , Tang Vãn Cách mím môi cười cười: "Em trường học cần phải thêm người đổi bài thi, cứ như vậy." Ai kêu ba là quân nhân quan niệm hết sức nghiêm trọng, cho dù muốn cũng làm trái với ý của cấp —— cho dù đó là cấp của .



      Bất đắc dĩ: " là lý do tốt, vậy còn em làm thế nào mà xin hiệu trưởng nghỉ được vậy ?" Vừa trở lại bồi mà lại thu xếp đồ muốn cùng hồi hương thăm hai ông bà già, còn mạnh mẽ vang dội lập tức gọi điện thoại cho hiệu trưởng xin hai mươi ngày nghỉ, lão già kia cũng đồng ý mới ghê chứ! Trường học phải cần giáo viên sao? Thời gian thi tốt nghiệp trung học cũng sắp đến rồi, lão già kia lại còn đáp ứng ngày phép ?!



      Tang Vãn Cách nhún nhún vai, lắc lắc tay, bộ dáng kiều chọc cho lòng Hùng Thần Giai bị đả động, nhịn được hôn cái, cũng may lần này ai thấy, Tang Vãn Cách cũng mắt nhắm mắt mở tha cho lần này: "Em chỉ muốn cùng thầy Hùng xin hai mươi ngày phép, ông ấy liền hề nghĩ ngợi mà đồng ý liền, em cũng biết tại sao nữa." Cảm giác là lạ.



      Tròng mắt đen nhíu lại, Hùng Thần Giai cố gắng nén cười, suy nghĩ cả buổi, ra bởi vì , đoán chừng lão già kia đối với khí thế ngày đó khi xông vào phòng làm việc vẫn còn sợ lắm, nếu làm sao có thể dễ chuyện như vậy chứ ?



      "Gấu, xem vào trong trấn mình nên mua thứ gì làm quà đây?" Tang Vãn Cách lại làm vẻ mặt khổ não níu lấy ngón tay của kéo kéo, trong lòng cực kì rối rắm. chưa từng gặp qua vợ chồng nông thôn chất phác nào, nên tặng gì cho phải đây? Vốn là định là mua ở thành phố S rồi mang về, nhưng Hùng Thần Giai nhất quyết chịu để cho cầm nhiều đồ như vậy, cuối cùng làm cho thể mua được gì. Trước kia có chú bác dì nào sinh nhật, họ chỉ muốn thứ đắt tiền cần tâm ý, nhưng lần này ràng giống nhau.



      "Đừng nóng vội." Hùng Thần Giai sờ sờ đầu , cực kỳ bộ dạng như đáng này của công chúa, "Em có mua thuốc bổ quý giá gì cho họ họ cũng biết, chừng còn dám ăn mà để đến quá hạn luôn đấy. Chờ đến trấn chúng ta từ từ mua, được ?"



      Tang Vãn Cách nhìn , gật đầu cái, lại tiến sát vào trong ngực , trời sanh thể chất yếu đuối, sợ lạnh sợ nóng, cho dù mùa hè người vẫn lạnh như băng, Hùng Thần Giai ôm hết sức thoải mái.



      cứ như vậy mà nằm trong ngực , khéo léo đặt đầu bả vai , môi đào nhàng khép mở, giọng : "Gấu, chúng ta cùng nhau về nhà." Trở về nhà của , để cho lòng của thêm  trọn vẹn, còn có tiếc nuối nữa, để cho hạnh phúc, cũng là cho chính hạnh phúc.



      Tròng mắt đen ràng sửng sốt chút, bàn tay ngay sau đó ôm càng chặt hơn, Hùng Thần Giai cũng từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng và thỏa mãn.

      huyenlaw68 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 123 : Cấm dục quả nhiên nhân đạo
      #339966'] Edit : Bear
      #339966'] Beta : bearlonelj
      Sau khi kết thúc chuyến ba ngày, Tang Vãn Cách có cảm giác xương mình muốn đứt rời hơn phân nửa, làm thế nào cũng nhớ được là ngồi hô hấp trong cái khí oi bức đó được bao lâu, và lại càng có được giấc ngủ ngon lành. khó chịu, Hùng Thần Giai so với lại càng khó chịu hơn, chịu khổ ăn quán, cũng thấy khổ sở chút nào, nhưng nhìn bộ dạng Tang Vãn Cách thể thích ứng lại làm cho lòng như lửa đốt, ba ngày qua cũng rất đau khổ.

      Hơn nữa trong chuyến ba ngày này, trong toa xe người rồi lại đến cứ thay đổi từng tốp, trong đó thiếu mấy tên cả gan dám mon men đến gần, Hùng Thần Giai có cảm giác mình bị kìm nén muốn nổ tung rồi ! Nếu phải vì Tang Vãn Cách da mặt mỏng, còn ở ngay trước mắt những tên biết phân biệt kia mà hôn mặt đến chết sống lại sao! vất vả vứt được bình dấm chua ra ngoài, nhưng vừa ra trạm xe lửa lại bị người khác nhét tiếp bình nữa!

      Tròng mắt đen trừng còn lớn hơn cái chuông đồng, nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng giờ phút này cái gã đứng trước mặt chết dưới mấy trăm lần.

      "Tiểu thư, biết muốn nơi nào? Nếu như ghét bỏ, tôi có thể đưa tiểu thư đoạn." Cái gã đó cười đến mắt cũng híp lại, đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của Tang Vãn Cách, khuôn mặt xinh đẹp nhắn này mặc dù mang theo tầng mệt mỏi nhưng vẫn che giấu được khí chất trời sanh, ngũ quan tinh xảo đẹp mắt quả giống như người nhà quê. Tại cái nơi nghèo khổ lại hoang sơ này, bình thường có thể thấy có dáng dấp tệ dễ dàng rồi, chứ đừng chi là chỉ có tướng mạo xinh đẹp mà khí chất lại xuất chúng trước mặt đây, nước da tay ấy giống như bạch ngọc vậy, vừa nhìn biết ngay là sống an nhàn sung sướng trong nhà có tiền, nếu như nguyện ý bỏ qua mới có quỷ.

      Có xe tốt còn cưa đổ con sao?!

      Hùng Thần Giai cắn răng vang lên tiếng cạc cạc, hận thể cho quyền vào mắt cái gã đầu heo biết nhìn người này chết !

      vừa định mở miệng mắng người, Tang Vãn Cách lại trước bước: "Cám ơn, tôi cần." Cứ như vậy, chỉ đơn giản năm chữ, xong liền dắt bàn tay Hùng Thần Giai vòng qua cái người đàn ông đứng cản đường kia, ngay cả ánh mắt cũng nguyện ý bố thí cho .

      Bạn gấu nào đó lập tức cười ngọt như mật, trước khi còn quên nhìn cái gã bị đơ, đứng bất động ở trường kia, đưa ra ánh mắt khiêu khích với , mẹ nó, dáng dấp y chang con heo, lại còn dám đối với công chúa của có tư tưởng bất chính?! Quả muốn tìm chết! Nhưng mà cũng phải lại . . . . . . Tại sao có cảm giác tên đầu heo kia nhìn có chút quen mắt vậy ta?

      . . . . . . thể nào đâu?! gần mười năm trở lại, coi như là nhìn nhầm người ở trong thôn cũng có gì kỳ quái. Nghĩ như vậy, Hùng Thần Giai cũng thoải mái hơn, để mặc cho bàn tay bé dắt mình về phía trước.

      Tang Vãn Cách cảm thấy mắt có chút mỏi, hơi xót xót, chắc là do ngủ được ngon giấc rồi, mím môi hồng nhìn Hùng Thần Giai cái, thấy vẫn có tinh thần như vậy, khỏi thấy chút kỳ quái. Ba ngày qua dường như chưa nhìn thấy ngủ, lúc nào ngủ đầu gấu này cũng ôm vào lòng để cho ngủ, theo lý thuyết so với phải mệt mỏi hơn mới đúng chứ, làm thế nào mà thần thái lại có thể sáng láng như vậy, mà lại mệt mỏi đến mức muốn trực tiếp nằm dài ra đất?!

      làm thế nào biết được, rời bảy năm, trong thời gian đó Hùng Thần Giai kiên trì tập nên loại nghị lực phi thường, cứ như thế sức chịu đựng cứ lớn dần lên, chính vì hy vọng ngày có thể trở lại, nhét vào trong ngực mình, bảo vệ tốt, để trở thành hạnh phúc nhất thế giới. chỉ cầu mong được vui vẻ an khang, về phần từng gặp qua hay trải qua cái gì, những thứ này đều quan trọng. cần biết, cũng để biết.

      "Mệt hả?" Hùng Thần Giai tinh mắt phát công chúa của mình ngáp cái, liền rút tay từ tay bé của ra, sau đó sờ sờ đầu , lại vòng tay qua bả vai gầy của , "Nếu vậy chúng ta tìm phòng trọ nghỉ ngơi trước ?"

      Tang Vãn Cách vốn là muốn cự tuyệt, nhưng khi nghĩ tới bản thân tắm ba ngày, lại thay quần áo nữa, mùi người khẳng định rất khó ngửi, chút cũng muốn để như vậy gặp cha mẹ của gấu, lại thăm trưởng bối rốt cuộc cũng phải mua chút đồ, cho nên liền gật đầu đồng ý. Thấy đồng ý, Hùng Thần Giai liền vòng tay qua vai , tròng mắt đen quét qua vòng xung quanh, cũng để ý tới kể từ khi ra khỏi cửa trạm xe liền có đám người tới vây xung quanh hai người, mãnh liệt muốn lôi kéo bọn họ dừng chân ở nhà nghỉ, dịu dàng mang Tang Vãn Cách tới nhà nghỉ gần đấy. Thuê gian phòng, cầm cái chìa khóa lên lầu.

      Vào phòng rồi nên làm chuyện gì? Theo ý tưởng của Hùng Thần Giai là trước tiên kéo người vào trong ngực thương hồi, nhưng chuyện Tang Vãn Cách muốn làm nhất là phải tắm trước, quan niệm hai người bất đồng, tự nhiên có xung đột .

      Bị đầu gấu đè ván cửa, Tang Vãn Cách vừa bực mình vừa buồn cười: " làm gì vậy?"

      "Hôn em." Hùng Thần Giai trả lời nhanh chóng, đơn giản có lực thốt ra hai chữ rồi cúi đầu hôn lên cái miệng dụ hoặc của , đầu lưỡi có lực xâm nhập vào miệng , liếm hai hàm răng đều như hạt bắp nhiều lần, rồi mới vừa cuộn lấy hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi mà mút, hôn cho đến khi Tang Vãn Cách kiều hổn hển, thân thể bủn rủn, cả người hóa thành vũng nước mềm mại tựa vào trong ngực .

      "Đừng làm rộn. . . . . . Ư. . . . . ." Bị bạn gấu nào đó hôn đến mức câu cũng đầy đủ, "Em muốn tắm ——"ba ngày tắm rồi, ghét bỏ, còn dám hôn nhiệt tình như vậy.

      "Vậy chúng ta cùng nhau tắm." Hùng Thần Giai ở giữa bờ môi nỉ non, nội tâm bởi vì sắp sửa được tắm uyên ương mà cảm thấy hồi nhiệt huyết sôi trào, thanh cũng khỏi tự chủ trở nên khàn khàn, " kỳ lưng cho em."

      Nghe vậy, toàn thân Tang Vãn Cách liền cứng đờ, mới muốn cùng tắm! bị ăn sạch sành sanh mới là lạ!

      Xem thấu ý đồ muốn chạy trốn của , Hùng Thần Giai liền đánh đòn phủ đầu chế trụ cái eo nhắn của giai nhân trong ngực, "Hắc hắc" cười toét ra hàm răng trắng sáng, "Cùng nhau tắm, cùng nhau tắm nào!" xong liền ôm ngang Tang Vãn Cách rồi tới phòng tắm, đột nhiên tấn công làm sợ tới mức theo bản năng đưa tay vòng lên cái cổ của , khuôn mặt nhắn xinh đẹp hồng đến mức chịu được.

      Thấy thế, Hùng Thần Giai liền buông lỏng phòng bị, cho là Tang Vãn Cách khoanh tay chịu trói, có thể tùy ý làm loạn, ai mà biết mới vừa ôm vào lại phát mang theo đồ để thay. tuy ngại lõa thể trình diễn ..., nhưng công chúa khẳng định muốn, cho nên bạn gấu nào đó thể làm gì khác hơn là sờ mũi cái rồi tự động ra ngoài cầm quần áo để thay, ai biết chỉ vừa mới mở vali hành lý, liền nghe thấy tiếng "Cùm cụp" khóa cửa sau lưng, bạn gấu nhà ta lập tức quay đầu xem, phát cửa phòng tắm bị khóa chặt !

      Hùng Thần Giai co quắp khóe miệng, thể tin được mình bị của mình lừa gạt, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, cái này phải muốn cấm dục sao? Có phải quá nhân đạo , lưu tình chút nào sao?!

      Nhưng bị khóa bên ngoài, còn có thể làm thế nào đây? sao có thể xông vào ..., tuy cái khóa cửa nho cũng thể làm khó được , nhưng công chúa nhất định trở mặt.

      hồi lâu sau khi cân nhắc chút thiệt hơn, Hùng Thần Giai thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngồi chồm hổm chống cằm nhìn phòng tắm, nhìn thấy cái cửa nhà tắm bằng thủy tinh đục gần như trong suốt chiếu ra hình bóng mảnh khảnh yểu điệu thướt tha mềm mại, chợt cảm thấy hồi lửa dục ở dưới bụng thiêu đốt lợi hại, hận tại thể vọt vào trong phòng tắm đem cái có lương tâm kia đè xuống phía dưới để cầu xin tha thứ!
      huyenlaw68 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 124 : Từ biệt bảy năm ( thượng )
      #339966'] Edit : Bear
      #339966'] Beta : bearlonelj
      Lúc lừa Hùng Thần Giai cú chớp nhoáng cũng nghĩ đến hậu quả lại là ... Trong phòng tắm vừa bước ra ngoài vốn còn rất sợ bị bạn gấu nào đó trả đũa, nhưng kỳ quái là lại bày ra bộ mặt tươi cười, hơn nữa vẻ mặt vô cùng ôn hòa, ôn hòa đến mức Tang Vãn Cách cảm thấy có chỗ nào đúng, nhưng chỉ nghĩ chứ ra. Ngại vì thời gian còn nhiều lắm, cũng muốn nán lại quá lâu, thay quần áo, sau đó liền đẩy Hùng Thần Giai tới phòng tắm, thuận tay còn ném cho cái quần cụt, bạn gấu nhà ta lúc ở nhà thích mặc quần áo, hơn nữa còn cực kì nhiệt tình thích ngủ lõa thể, áo ngủ gì đó càng cực kì ít khi nào thấy xỏ vào. Nhưng Tang Vãn Cách da mặt mỏng, làm sao chịu nổi nhìn cứ trần truồng như vậy, vốn cũng muốn để của mình xấu hổ mà chết, Hùng Thần Giai còn rất ý tư thỉnh thoảng cũng mặc quần cụt bình thường để ngủ.

      Hai người tốn khoảng giờ mới tắm rửa xong, sau đó Tang Vãn Cách liền lôi kéo Hùng Thần Giai ra ngoài mua đồ. Lần đầu tiên gặp trưởng bối, thế nào cũng thể tay , nhưng ở trong trấn dạo vòng mới phát đúng là có đồ gì để mua cả. Chẳng lẽ muốn bưng hơn vài chục trứng gà tới tặng sao ?!

      Hùng Thần Giai ngược lại chuyện này hoàn toàn thấy khó xử, dù thế nào nữa lần này về nhà, trừ có chút khẩn trương, pha lẫn áy náy và vui mừng như điên, cảm giác đó cũng chỉ có mới hiểu được, nhưng mà khi thấy Tang Vãn Cách vì mua quà tặng mà hết sức lúng túng đau đầu nhức óc, lại càng cực kì vui vẻ hơn.

      Bàn tay tùy ý chỉ chỉ: "Cứ mua cái đó là được rồi."

      Tang Vãn Cách thể tưởng tượng nổi ngó cái: " nhất định phải mua hộp len sợi về nhà hả?", giỡn sao?

      Bạn gấu nào đó lúc này mới xem lại ngón tay mình lúc nãy chỉ bừa cái gì, sắc mặt lập tức tối , làm gì lại đúng lúc như vậy! " ra tùy tiện mua chút đồ gì là tốt rồi, cần kén chọn kĩ càng như vậy đâu, len sợi có cái gì tốt, mẹ rất thích đan áo len! Ngày mai biết đâu bà đan cho em cái luôn đấy, ừ. . . . . . Màu gì đẹp nhỉ? Vàng nhạt như thế nào? Rất hợp với em đó!"

      tự biên tự diễn làm Tang Vãn Cách cũng chịu thua luôn, lường trước cùng thảo luận là có gì tốt mà, Tang Vãn Cách đành tự lực vậy. dắt Hùng Thần Giai rời khỏi chỗ này, dù sao cũng là trấn , giữ độc quyền bán hàng dường như có, chỉ có mấy nhà bán chút quần áo bình thường, hối hận vì mình mua trước rồi mang tới đây.

      con đường hơi hẹp, Tang Vãn Cách đứng chính giữa nhìn xung quanh, ràng thân thể rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại như bị đánh máu gà vậy, hết sức hưng phấn, tóm lại là chút buồn ngủ cũng có. Mắt to liếc mọi nơi, ngắm thấy gần trạm xe có siêu thị, cũng lắm, chẳng bằng cứ vào xem chút.

      Tự quyết định, Tang Vãn Cách lôi kéo Hùng Thần Giai vào đó, bạn gấu nào đó tính tình cũng cực kỳ dễ chịu mặc cho kéo, bề ngoài hai người vô cùng tương phản làm cho vô số người đường đều sững sờ, trong đó cũng thiếu những tên đối với Tang Vãn Cách lộ ra chút ngưỡng mộ, nhưng tất cả đều bị Hùng Thần Giai trợn mắt dám nhìn nữa, trong trấn mọi người luôn đối với người lạ mặt tràn đầy đề phòng, nhất là đối mặt với người đàn ông dáng dấp như đại ca trong giang hồ này.

      Quả nhiên, Tang Vãn Cách bây giờ mới hối hận mình tại sao lúc đầu lại nghĩ đến chuyện vào siêu thị? Mặc dù những thứ kia cũng phải là hàng hiệu gì, nhưng ít ra chất lượng tốt hơn hàng chợ nhiều. Vì vậy Hùng Thần Giai chán đến chết ngáp dài, khéo léo theo sau lưng công chúa nhìn chọn chọn lựa lựa, cho đến khi xe đẩy đầp ắp đồ, xem chút chứa nổi nữa mới cầm bàn tay bé của Tang Vãn Cách: "Được rồi công chúa, đủ rồi." Mua nhiều như vậy. . . . . . Ba mẹ bị hù chết.

      ra bạn gấu nào đó cũng chuẩn bị đón nhận trừng mắt hoặc để ý tới , nhưng Tang Vãn Cách lần này lại ngoan ngoãn nghe theo, quay đầu nhìn cái, cả người Hùng Thần Giai như bị điện giật tê dại khắp người, chỉ thiếu là chưa lấy mất linh hồn bé của thôi. Bởi vì, đôi mắt to xinh đẹp nháy nháy mắt nhìn : "Nhưng em còn muốn mua thêm mấy món nữa." Lông mi dài tựa như cánh quạt phe phẩy, đôi ánh mắt sáng ngời càng thêm đẹp mắt, cả người mặc váy trắng đứng ở đằng kia, khác gì tiên nữ.

      Hùng Thần Giai đột nhiên có loại cảm giác áy náy vì ngăn cản mua đồ, muốn mua mua, cái gì cũng nhiều chỉ có tiền là nhiều, hơn nữa, điều này cũng có thể thấy công chúa của đối với chuyện sắp gặp mặt cha mẹ chồng tương lai rất thận trọng và khẩn trương, có phải đại biểu cho việc ra cũng rất rất thích ?

      buông tay bày tỏ việc can thiệp, Tang Vãn Cách nhìn cười cái, sau đó liền vứt bạn gấu nào đó sang bên hoàn toàn thèm để ý nữa.

      Cuối cùng, khi hai người bỏ qua bên tất cả ánh mắt khiếp sợ mà tính tiền rời khỏi siêu thị, Tang Vãn Cách nhìn về phía đống đồ mặt ủ mày ê, có xe, làm sao đây?

      Nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp bao phủ đám mây đen u ám, Hùng Thần Giai bất đắc dĩ cười cười, bỏ mấy túi đồ trong tay xuống dưới đất, ngón tay thon dài nâng lên cằm Tang Vãn Cách, nhàng ở bờ môi của hôn cái, dịu dàng hỏi: "Biểu này là thế nào đây?"

      "Mua quá nhiều, làm sao mang đây?" Tang Vãn Cách giương mắt nhìn , "Em thấy xe taxi."

      Hùng Thần Giai nhịn được cười lớn, đưa tay xoa xoa đầu của : "Công chúa em xem, chỗ này là vùng quê sơn dã ngay cả nơi bán xe cũng có, lấy đâu ra xe taxi?" Ừ . . . . . . Xe ôm cũng có, đáng tiếc, tuyệt đối để cho ngồi, đừng việc toàn là đàn ông lái, ngay cả con lái cũng cho ngồi! Ai biết những người đó có lòng dạ xấu xa coi trọng công chúa nhà rồi hạ độc thủ hoặc là có tư tưởng xấu gì với ?! ( ưu nhịn được loạn vào: choáng nha Đại Hùng ngươi nghĩ nhiều! )

      "Vậy phải làm sao bây giờ?" Tang Vãn Cách phồng má, hối hận muốn chết mình đồng ý để cho lái xe tới, bây giờ đồ đạc nhiều quá bước cũng khó !

      " có việc gì, theo ." Bộ dạng của quá đáng , Hùng Thần Giai nhịn được lại hôn lên má phấn cái, xốc mấy túi lớn túi đất lên, chỉ chừa mấy túi thuốc bổ nhàng cho Tang Vãn Cách xách, chân to di chuyển mang theo tới bãi giữ xe kế bên siêu thị —— nơi đó có rất nhiều các loại xe, từ xe đạp đến xe con đầy đủ mọi thứ.

      Tang Vãn Cách việc gì theo sát Hùng Thần Giai, mắt to chớp chớp, rốt cuộc cũng hiểu làm gì, ngược lại liếc mắt phát chiếc xe uy long nổi bật nhất, sau đó có chút chần chờ hỏi: "Gấu, xác định đại đa số người trong trấn này đều là nhà bình thường hết hả?!" Người thường làm sao mua được chiếc Uy Long, còn là số lượng có hạn thế giới nữa chứ ?!

      nhịn được, dùng ánh mắt tràn đầy hoài nghi nhìn về phía Hùng Thần Giai, mong đợi với ra chỗ này có bí mật gì đó hay là có nhiều cao nhân muốn mai danh tích. Kết quả lại nhận được ánh mắt bất đắc dĩ của , sau đó bạn gấu nào đó liền ngừng lại trước mặt chiếc xe Uy Long kia: "Ngốc à, đây là xe của chúng ta đó ."

      "Ôi?!" Tang Vãn Cách giật mình nhìn : "Ở đâu ra?!" Bọn họ ngồi xe lửa tới, ở đâu ra xe chứ?

      "Lúc em ngủ trong lòng , gọi bắt Tiểu Ngũ chạy xe đến đây." Ngày hôm qua gọi, hôm nay vừa lúc mang đến.

      Tang Vãn Cách lắc đầu, quả nhiên là có hiệu suất. . . . . .

      Đem mấy thứ bỏ vào cốp sau, Hùng Thần Giai dắt tay Tang Vãn Cách đến cửa xe, mở ra để ngồi ở ghế sau, sau đó tự mình cầm chìa khóa về phía ghế lái, lúc này Tang Vãn Cách mới hiểu, ra người này sớm chuẩn bị tốt hết rồi, vừa rồi rối rắm làm gì!

      Khẽ ngáp cái, tất cả chuẩn bị xong ngược lại muốn ngủ rồi.

      Ngón tay thon dài linh hoạt nắm chặt tay lái, Hùng Thần Giai từ trong kính chiếu hậu thấy bộ dạng Tang Vãn Cách, khóe miệng khỏi tràn ra cái cười mỉm nhàng, đưa tay mở máy điều hòa khí, điều chỉnh nhiệt độ trong xe vừa phải, sau đó nghiêm túc lái xe.

      Chiếc Uy Long cứ như vậy mà rời khỏi, để lại đám người nhìn làn khói từ đuôi xe để lại chỉ chỉ chõ chõ.
      huyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :