1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tù Yêu - Li Ưu Đàm (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 105 : Có làm hay , đây là vấn đề
      Edit : Bear
      Beta : bearlonelj



      [​IMG]
      Bàn tay vừa vặn chần chờ sờ lên khuôn mặt mềm mại nhắn, kéo ra nhìn, liền vang lên thanh mềm mại ôn nhu bất mãn ưm tiếng, lập tức thu tay lại, thể làm gì khác hơn là mặc cho ôm như vậy, cảm thụ khuôn mặt bé mềm mại cọ ở cổ xúc cảm tốt đẹp, đôi mắt đen như mực hưởng thụ híp lại, bàn tay kéo Tang Vãn Cách vào lòng chặt hơn, tay an phận ở hai bên mông trắng sờ tới sờ lui, ràng chuẩn bị sắp bị chửi hoặc là bị đẩy ra, ai ngờ cũng chỉ cọ xát , sau đó cư nhiên vô cùng ngoan ngoãn nằm ở đầu vai , đối với bàn tay gấu của làm loạn khắp nơi có chút nào phản kháng hoặc là khó chịu, thậm chí hai tay bé còn muốn ôm cổ càng chặt hơn nữa !

      Thế là lá gan Hùng Thần Giai càng gia tăng chút, ngón tay thô ráp theo vạt áo ngủ mềm mại tiến vào khe mông mịn màng, chậm rãi vuốt ve, sau đó ràng cảm thấy thân thể kiều của người trong ngực run lên hạ xuống, nhưng vẫn lên tiếng phản kháng, cái miệng nhắn tựa vào bên gáy thở ra hương vị ngọt ngào, làm Hùng Thần Giai vừa cao hứng vừa lo lắng.

      Tay của rất nhanh liền chui vào phía dưới áo ngủ, có mặc áo lót, ở dưới lớp áo ngoài thân thể mềm mại căn bản là mảnh vải che thân, cho nên ngón tay Hùng Thần Giai duỗi cái liền dễ dàng đụng phải cánh hoa đáng , sau đó dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve mấy cái rồi mới chậm rãi dò xét vào, ràng cảm nhận được bên trong dũng đạo còn có chút sưng ── có thể làm, nhưng tuyệt đối thoải mái.

      biết dùng bao nhiêu tự chủ mới để mình rời nơi ấm áp khít khao này, Hùng Thần Giai thu hồi tay mình lại, sau đó lập tức kéo mảnh khảnh trong ngực mình ra, để ý kháng nghị vùi khuôn mặt nhắn mỹ lệ vào người mình, nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp trong suốt của : "Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi ?"

      Tang Vãn Cách làm sao được, chút cũng hoài nghi nếu ra đầu gấu tức giận với nhưng ảo não hồi lâu, mà căn bản muốn nhìn thấy chán nản, bộ dạng phấn chấn, thế là dẹt dẹt cái miệng nhắn, lắc đầu cái, rồi lại mềm mại vùi mình vào trong ngực Hùng Thần Giai , khuôn mặt nhắn dính vào lồng ngực chỉ cách tầng vải mỏng của , lệ thuộc níu lấy lưng áo , hai cánh tay bé ôm chắc eo thô của , lầm bầm : "Em hết mệt rồi."

      "Vậy trước tiên uống hết sữa tươi ." Hùng Thần Giai đáp tiếng, đưa tay lấy ly sữa để ở đầu giường, bưng lại gần bên môi hồng của , nhìn ngoan ngoãn hé cái miệng nhắn từng miếng từng miếng uống hết sữa, đầu lưỡi màu hồng thậm chí còn tràn đầy hấp dẫn liếm liếm cánh môi, chọc cho bụng dưới của lửa nóng hồi, buồn buồn cảm thấy lão nhị lại cứng rắn, vội vàng quay mặt dám nhìn nữa, trong lòng vẫn khỏi ảo tưởng nếu như vừa uống phải là sữa tươi, mà là của mình. . . . . . Hùng Thần Giai dùng lực mạnh lắc đầu, ở đáy lòng liều mạng mắng chửi mình, mẹ nó, quả thực là cầm, thú, , khác!

      Tang Vãn Cách dĩ nhiên biết đáy lòng Hùng Thần Giai nghĩ những thứ gì, chỉ ngoan ngoãn uống hết sữa tươi trong tay , vất vả uống hết ly đầy, còn nấc cục cái , rước lấy tiếng cười khẽ của bạn gấu nào đó.

      Khuôn mặt nhắn đỏ hồng, Tang Vãn Cách vừa định tìm khăn giấy lau miệng, lại bị môi mỏng hung hăng che lại, vòng sữa trắng ở khóe miệng bị đầu lưỡi của nhàng liếm sạch, đầu lưỡi của thuận thế lại tiến vào miệng , bàn tay nhìn cũng nhìn bốn phía đem cái ly để qua bên ── nhưng lại hề để sai chỗ, sau đó ôm vào lòng nằm vật xuống giường, bàn tay lần nữa kích tình khó nhịn tiến đến khe mông mềm mại của sờ sờ, con ngươi màu đen chỉ thoáng mà tràn đầy màu sắc dục vọng.

      vô cùng rối rắm! Vừa muốn áp đảo từ đầu đến chân thêm mấy lần, lại sợ thân thể mảnh mai thoải mái, nhưng bây giờ lại ở trong lòng mềm mại, an tĩnh hiếm thấy để mặc hôn, nắm bắt cơ hội lần này, đợi bao lâu mới có lần sau nữa?!

      Cứ như vậy hôn lâu lâu, cho đến khi Hùng Thần Giai buông cánh môi bị hôn đến vừa đỏ vừa sưng của ra, Tang Vãn Cách mới lấy lại tinh thần, đôi tay để lên đầu vai của , mấp máy miệng, thu lại sợ hãi, bắt đầu nở nụ cười.
      Last edited by a moderator: 9/11/14
      huyenlaw68 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 106 : Chuẩn bị hẹn hò
      #339966']Edit : Bear
      #339966'] Beta : bearlonelj

      Bạn gấu nào đó cười đến ngọt trong lòng, cứ như có kẹo đường vậy, dường như ngọt đến nổi muốn hòa tan ra luôn vậy. ôm lấy khuôn mặt nhắn nhìn kĩ, sau khi mừng như điên qua , cảm giác lo lắng nhiều hơn bắt đầu xông lên đầu: "Công chúa, em có chuyện gì chứ?!"

      Tang Vãn Cách vẫn như cũ mỉm cười lắc đầu cái, hai bàn tay bé vẫn nắm lấy đầu vai như cũ để xuống, giọng ấm áp mềm mại giống như đường mật tan ra tiến vào trong lòng Hùng Thần Giai: "Buổi chiều làm được ?" Hỏi xong, còn chớp đôi mắt to ngập nước điềm đạm đáng nhìn .

      . . . . . . nghe lầm chứ?

      Hùng Thần Giai cảm giác mình có chỗ nào bình thường rồi, nhất là câu mới vừa nghe được, nghiêng nghiêng đầu chút, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tang Vãn Cách cái, lại sờ sờ khuôn mặt mềm mại bé, lo âu hỏi: "Công chúa, em sao chứ?" Nếu như thế giới này, bất kỳ giáo viên nào cũng có lúc xin nghỉ hoặc là trốn lớp, nhưng Tang Vãn Cách tuyệt đối phải là người trong số đó! nghiêm túc, có trách nhiệm, rất kiên nhẫn, hơn nữa đạo đức cực kỳ tốt, nếu làm trốn dạy như vậy bằng Địa Cầu bị hủy diệt còn đáng tin hơn. cũng vì hiểu điểm này nên mới phải tìm chỗ vào trường trung học sơ cấp này làm thầy giáo, nếu sớm cột ở nhà, để rồi!

      "Em sao cả!" Tang Vãn Cách dẹt môi hồng, đem bàn tay của bạn gấu nào đó vẫn bóp gương mặt mình để xuống, vẻ mặt nghiêm túc khác thường, " được ?"

      "Đương nhiên được! Chỉ là. . . . . . Em xác định buổi chiều dạy hả?" cả buổi bạn gấu nhà ta vẫn thấy cực kỳ yên lòng.

      " . . . . . ." lắc lắc cái đầu nhào vào trong ngực , ôm chặt, " . . . . . ." Ở chỗ này với , đâu nữa.

      Hùng Thần Giai sờ sờ mái tóc mềm mại của , cười hắc hắc: "Vậy tốt quá, hôm nay chúng ta cứ ở giường đến đó nữa."

      lời này ra cũng có ý tứ ở cái phương diện kia, nhưng Tang Vãn Cách nghe vào tai thể nghĩ đến chuyện kia, mắt to ngước lên nghiêng mắt nhìn Hùng Thần Giai cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, khuôn mặt nhắn ngượng ngùng hồng đến sắp rỉ máu: "Em. . . . . . Còn đau chút."

      Đau ? Đau cái gì nhỉ ? Đau ở đâu ?!

      Đầu óc bạn gấu nhà ta trong nháy mắt cảm thấy mờ mịt hết cả, mắt đen nháy nháy mấy cái, lâu sau mới phản ứng kịp, hiểu đến cái gì, biết nên khóc hay cười, duỗi ngón tay búng cái lên mũi cao của Tang Vãn Cách, giống như bất mãn: "Em cho là dâm tặc sao, mỗi ngày trừ lên giường vẫn là lên giường à? giường chính là đơn thuần ở giường thôi, muốn xem sách muốn chuyện phiếm muốn ăn thứ gì cũng tùy em, ở cùng với em." Ưm, mặc dù chính xác là khó khăn khắc chế mình . . . . . .

      giải thích còn may, giải thích xong lại càng làm cho Tang Vãn Cách vì tư tưởng đen tối của mình mà cảm thấy nên sám hối tự cảnh tỉnh mình. sao lại có thể nghĩ tới ý đó đây?!

      Muốn sớm thoát khỏi khí lúng túng, ánh mắt như nước long lanh chớp chớp mấy cái rồi bắt đầu sang chuyện khác: "Mấy người khách đều rồi hả?"

      Bạn gấu nào đó nhún vai, lộ ra gương mặt khi dễ và ghét bỏ: " có, vẫn còn ở lì trong phòng khách, chúng nó chưa tiếng tạm biệt với em ." Mẹ , của với bọn nó có quan hệ gì đâu chứ, còn muốn tạm biệt, còn lâu!

      "Ôi?!" Tang Vãn Cách sửng sốt, ngây ngốc trừng mắt nhìn, rốt cuộc ra được câu nào, chỉ lắp bắp gật đầu, lộ ra gương mặt biểu tình gì, đáng đến nỗi làm Hùng Thần Giai nhịn được cúi đầu gặm cái lên môi , sau đó nhìn thẳng . " cần để ý xem bọn nó làm cái khỉ gió gì, dù sao bây giờ chúng chịu cũng đuổi bọn chúng ra ngoài hết." Đối với bốn tên da mặt dày như Bom Nguyên Tử làm hư chuyện của người ta này, có thể chuyện đàng hoàng với chúng sao? Theo cái gì cũng cần , trực tiếp cước đá từng đứa từng đứa ra ngoài cửa lớn vạn đều may mắn rồi !

      "Ừ." Tang Vãn Cách ngoan ngoãn gật đầu, bấu víu cánh tay của , đột nhiên lộ ra nụ cười thấp thỏm hỏi: "Chúng ta ra ngoài chơi được ?"

      Hùng Thần Giai sửng sốt, giống như đứng hình luôn vậy ── mặc dù thường ngày luôn chọc tức, muốn cùng mình có quan hệ, muốn cùng mình quang minh chánh đại ở dưới ánh mặt trời , nhưng bây giờ đợi đến phiên chủ động làm thế, ngược lại sợ khi hai người ra ngoài bị người ta bắt gặp, sau đó tạo phiền toái cần thiết gì đó cho ? Cho dù trong lòng rất rất rất muốn ra ngoài với , hoặc là làm những chuyện mà những cặp nhau bình thường hay làm . . . . . .

      "Được hả ?" Tang Vãn Cách lại ngẩng khuôn mặt nhắn lên, đôi mắt to lóe sáng lên, đầy ánh sáng mong đợi, tay mềm cũng chầm chậm siết lấy cánh tay chặt, giống như đáy lòng cũng dám xác định Hùng Thần Giai đồng ý hay .

      Bị đôi mắt vô tội như nai con Bambi nhìn mình, xương cốt dường như cũng mềm nhũn cả, Hùng Thần Giai vội vàng ổn định thân thể mình, liều mạng gật đầu: "Được, được, đương nhiên là được !" cầu còn được nữa là?!

      Thế là công chúa nào đó vô cùng vui vẻ lộ ra lúm đồng tiền như hoa, làm con ngươi của bạn gấu nào đó thiếu chút nữa là lọt ra ngoài, sau đó xuống giường lấy quần áo vào phòng thay đồ, đợi đến lúc trở ra ăn mặc chỉnh tề, lại nhàng khoan khoái đơn giản.

      Hùng Thần Giai dùng ánh mắt nam tính thuần túy thưởng thức nhìn chằm chằm Tang Vãn Cách, thanh lệ thoát tục nhất từng thấy! Chiếc quần dài màu trắng nhũ đơn giản phối hợp với chiếc áo cúp ngực vàng nhạt, chân mang đôi dép lê màu trắng, đầu vai tóc dài buông xõa, cả người có loại hương vị của phái nữ thể diễn tả được.

      Công chúa bây giờ và lần đầu tiên chạm mặt giống nhau, thời điểm đó giống như tiên nữ vướng bụi trần, đẹp đẹp , nhưng ai dám chạm vào; tại toàn thân tràn đầy kiều mỵ, mang hơi thở động lòng người, mặc dù vẻ mặt vẫn màng danh lợi dịu dàng như cũ, thế nhưng lại có thêm loại hương vị được nam nhân sủng ái qua trở thành tiên nữ thành thục mê hoặc hiếm thấy hơn nữa.

      Công chúa của bị từ tháp ngà cao ôm ra ngoài, từ đám mây đơn mang xuống đất, người có hơi thở của người thường, bất kể về sau có như thế nào, tóm lại, tuyệt đối buông tay nữa, ai nghĩ cũng đừng nghĩ cướp ra khỏi ngực , sau đó lần nữa mang trở về cái tháp ngà cao vút kia, ai cũng đừng nghĩ, ai cũng đừng mơ tưởng!

      Tròng mắt đen thẳm như có điện chợt lóe, đột nhiên Hùng Thần Giai nhớ tới tên mang mầm mống nguy hiểm ── Trình Cảnh Khu. tin với đầu óc của Trình Cảnh Khu nhìn ra công chúa càng ngày càng xa lánh , người đàn ông kia dễ chọc, cũng quyết dễ dàng buông tay công chúa ra. Chỉ là có cái gọi là áp lực nữa, bây giờ cũng còn là Ngô Hạ A Mông ngày xưa, Trình Cảnh Khu nếu dám đến giành , liền nghênh chiến! Ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu.

      Tang Vãn Cách cảm thấy ánh mắt của bạn gấu nào đó cứ nhìn mình chằm chằm vô cùng kỳ quái, giống như nhìn kẻ thù giết cha bằng, nhưng giống như cũng phải là nhằm vào mình, lúc lâu sau mới đưa tay quơ quơ trước mắt : "Gấu?"

      Hùng Thần Giai lúc này mới hồi hồn: "À? A!"

      ********************************************************************

      Lời tác giả: tại sao tà ác như vậy. . . . . . (che mặt)
      huyenlaw68 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 107 : Cuộc sống tràn đầy bi kịch của Đại Hùng
      #339966'] Edit : Bear
      #339966'] Beta : bearlonelj
      ". . . . . . sao chứ?" Tang Vãn Cách lo lắng sờ sờ mặt Hùng Thần Giai.

      " có gì." Bàn tay ngâm đen kéo bàn tay khuôn mặt mình xuống rồi giữ lại trong lòng, nhàng hôn lên, sau đó dùng ánh mắt dịu dàng kiên định khác thường nhìn chằm chằm , siết chặt khuôn mặt bé trắng nõn nà, xúc cảm nơi lòng bàn tay mất hồn, đôi mắt đen nhìn ra ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, nhướng mày, đẩy thân thể mảnh khảnh mềm mại lại bàn trang điểm, "Mau bôi chút kem chống nắng, buổi trưa ánh mặt trời rất độc." Nếu vì phơi nắng mà làm hại đến làn da bạch ngọc nõn nà này, nhất định đau lòng chết mất!

      Tang Vãn Cách bị đẩy tới trước gương ngồi xuống, mồm há hốc nhìn bạn gấu nào đó đem chai chai lọ lọ bày trước mặt , dưới thúc giục của mới chầm chậm cầm lên chai kem chống nắng, vỗ vỗ mặt, mắt đẹp khẽ nhìn sang đầu gấu nào đó nhìn chằm chằm với ánh mắt khác thường nóng rực, khuôn mặt nhắn khỏi đỏ lên, nhìn gương mặt tục tằng của bạn gấu nào đó : " nhìn gì đó."

      "Nhìn em làm đẹp!" Hùng Thần Giai trả lời như chuyện đương nhiên, kéo đôi tay bé của từ mặt xuống để bàn trang điểm: " muốn em bôi kem chống nắng, phải muốn em nhìn ." Dù có nhìn dáng vẻ thế nào, cũng kiếm ra được nét đẹp trai gì đâu.

      Thế là Tang Vãn Cách thể làm gì khác hơn là vừa lúng túng trộm dò xét Hùng Thần Giai vừa bôi bôi trét trét mặt mình, giữa trời nắng nóng chút phấn son ra ngoài dạo phố tuyệt đối là tự ngược, nhưng nếu trang điểm đậm cũng là tự hại mình! Cho nên chỉ đơn giản bôi chút kem lót cho , lại phủ lên tầng kem chống nắng thôi, sau khi bôi xong kem chống nắng chợt đứng lên tìm túi xách ── mọi thứ mình bạn gấu nào đó đều chuẩn bị xong, các loại nhãn hiệu các loại loại hình dáng gì cần có đều có, muốn lấy gì chỉ cần đưa tay ra lấy là được.

      Hai người tay trong tay ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách có bốn người đàn ông to cao, nằm la liệt cũng đều ngồi bật dậy, khay trà bên cạnh có để mấy miếng dưa hấu lớn ướp lạnh, nhưng cả đám bọn họ tướng ăn cũng mạnh mẽ khác thường ── có người nào dùng muỗng, toàn bộ đều chôn trọn gương mặt bên trong miếng dưa, đợi đến khi Hùng Thần Giai cố ý phát ra tiếng ho khan, bon họ mới từ vỏ dưa hấu ngẩng đầu lên. Trong số đó Lý Minh cười thà nhất : " Đại ca, chị dâu, hai người phải ra ngoài à ?"

      Hùng Thần Giai trầm hừ tiếng: "Cậu, , xem? !"

      "Ách. . . . . . Hắc hắc, xin lỗi, là xin lỗi, tụi em lập tức ngay, lập tức ngay!" Vừa cười vừa vò đầu, đồng thời quên gặm thêm miếng dưa hấu tay, sau đó nhìn ba người kia mãnh liệt nháy mắt, ý bảo mau rút nhanh.

      Dương Ngạo cơ trí nhất, thấy sắc mặt Hùng Thần Giai thối đến khó có thể hình dung, lập tức đứng lên, thuận thế kéo Tiểu Ngũ ăn quá no, cái bụng phồng lên đứng dậy, "Nhị ca, , thôi!"

      Tần Thông ngáp cái, vặn vẹo lắc lắc cái cổ cứng ngắc, đêm qua ngủ được, ai, sáng sớm nay ăn bữa cơm sáng cũng yên được!

      Hùng Thần Giai híp đôi mắt đen như mực nhìn bộ dáng phách lối từng người, ngại Tang Vãn Cách bên cạnh mới dám nổi giận, cũng muốn bị nghĩ mình có khuynh hướng bạo lực ── mặc dù mấy thằng nhóc trước mắt này đáng đánh đòn. "Trước khi quét dọn sạch căn phòng cho , nếu lúc về sạch. . . . . . Kết quả mọi người hiểu rồi chứ." vừa vừa híp mắt, đôi mắt đen tà mị cơ hồ thành đường thẳng tắp, bốn người đàn ông vừa nhìn thấy đổ cả mồ hôi hột, đắc chí nhiệt tình trước kia biến mất trong nháy mắt, từng người hối hận đến ruột cũng xanh, tự cho là thông minh làm gì chứ? Cứ nghĩ đại ca có vợ có thể trở nên thiện lương chút?! Trái lại phải vậy, cuối cùng phải áp dụng tất cả hành hạ người bọn họ sao !

      Quét dọn gian phòng là chuyện , mấu chốt là ánh mắt của đại ca . . . . . ánh mắt lạnh băng, có ý tốt kia tiên đoán ràng cuộc sống tương lai của bọn họ, tuyệt đối tốt!

      Tang Vãn Cách biết nên khóc hay nên cười nhìn bốn người đàn ông cao lớn mặt lộ ra vẻ sợ sệt, khỏi mở miệng hoà giải: "Tôi và Đại Hùng phải ra ngoài, các tự nhiên , nếu như chê, hay là ở lại, tối hôm nay tôi lại xuống bếp nấu cho mọi người ."

      Hùng Thần Giai dùng ánh mắt tựa như muốn giết người lập tức nhìn tới, hung ác quét mắt nhìn quanh bốn phía, bị ánh mắt này dọa, mấy người liên tục ngừng lắc đầu khoát tay, liên tục hẹn gặp lại, vậy còn dùng thái độ giống như quân cảm tử bảo đảm kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, cuối cùng cả bọn còn đồng lòng nở nụ cười tiêu chuẩn đối với Hùng Thần Giai và Tang Vãn Cách, dùng ánh mắt thành kính tiễn bọn họ ra cửa.

      "Bọn họ hình như rất sợ ." Lúc vào trong thang máy, Tang Vãn Cách nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, như có điều suy nghĩ hỏi.

      Hùng Thần Giai trong bụng cả kinh, vội vàng nở nụ cười: "Làm gì mà sợ ? thiện lương lại vô cùng thân ái dễ gần." mặt đỏ hơi thở gấp chuyện hoang đường, để tỏ lời của mình là chân , còn thuận thế nhìn về phía mang cặp sách màu xanh dương cùng thang máy, nở nụ cười tự nhận là tuấn tiêu sái dịu dàng thân thiết nhất của mình, kết quả mở to mắt nhìn chằm chằm lâu, rồi đột nhiên"Oa" tiếng khóc lên, sau đó chui ngay vào lòng người phụ nữ mặc đồ công sở đứng phía sau, vừa vùi đầu còn vừa khóc: "Mẹ, mẹ, có người xấu muốn ăn bảo bảo ──"

      Mẹ, đáng sợ đến vậy à?!

      Hùng Thần Giai vừa định nổi giận, còn rống câu nên giáo dục đứa bé lại về phía người mẹ của khóc la kia, thế nhưng vừa ngẩng đầu ngây ngẩn cả người, người phụ nữ kia khom lưng ôm đứa bé sau đó nhanh chóng trốn vào góc thang máy, dùng loại ánh mắt như trừng người xấu nhìn !

      Tang Vãn Cách nhịn được nữa, kích động cười to, vòng tay ôm cánh tay của bạn gấu nào đó, phòng ngừa thẹn quá hóa giận xông lên phía trước chém hai mẹ con đáng thương kia, sau đó sờ đầu như sờ cún con để trấn an, đồng thời cũng quên cố gắng nuốt xuống tiếng cười muốn thoát ra khỏi miệng: "Được rồi được rồi, đứa bé hiểu chuyện, đừng tức giận đừng tức giận..., em tin còn chưa được sao?"

      . . . . . . Tin mới có quỷ, nếu như tin như lời , có thể cười cái kiểu này sao ?! Mặc dù mặt vẫn dịu dàng như cũ, nhưng đáy mắt lại lảng trốn ánh mắt , vậy là sao đây? Đừng với muốn cười!

      "Hừ" tiếng, Hùng Thần Giai quay đầu, hờn dỗi như trẻ con để ý tới , lỗ tai lại dựng thẳng cao, nghe đối thoại của sót chữ nào. Nghe giọng êm ái dễ nghe chọc bé kia cười khanh khách ngừng, nghe và mẹ của bé ấy trò chuyện tự nhiên, lại nghe dụ dỗ ôm chặt mẹ chạy vào lòng , sau đó đưa thân thể bé kia vào lòng . . . . . . đưa vào lòng hả ?!

      Đôi mắt đen trong nháy mắt trừng lên so với chuông đồng còn to hơn, Hùng Thần Giai cứng đờ ôm bé con, nhìn con bé nhút nhát đưa tay sờ mặt của , theo bản năng muốn né tránh ── ông trời, trời mới biết chưa bao giờ có kinh nghiệm cùng đứa bé nào tiếp xúc, bọn chúng bị hù dọa khóc cũng tệ rồi, làm sao còn dám đưa tay tới đụng ?! Thế là theo bản năng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tang Vãn Cách, lại thấy có ý xấu nào đó bày tỏ mình còn hơi sức, mắt theo phản xạ nhắm lại, sau đó cảm thấy có bàn tay bé béo ụt ịt chạm gương mặt mình, dường như còn có cái gì ướt chèm nhẹp in lên gương mặt mình.

      Mở mắt ra, thấy bé kia cười với cười ngọt lại ngoan ngoãn, thấy bé đáng vừa xấu hổ vừa e sợ cười, làm tự chủ được cũng mỉm cười theo.

      Ai biết mới cười tiếng, lại doạ bé khóc nữa!

      Cuộc đời giống như khay trà, phía bày đầy bi kịch!
      huyenlaw68 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 108 : Ngồi xe buýt cũng là môn học vấn
      #339966'] Edit : Bear
      #339966'] Beta : bearlonelj


      Tang Vãn Cách cố nín cười ôm bé từ trong ngực Hùng Thần Giai trả lại cho mẹ bé, sau đó khoác tay Hùng Thần Giai, cười tủm tỉm nhìn chăm chú gương mặt , rồi lại ngắt bờ môi của : "Đứa bé hiểu chuyện, phải muốn so đo với bé chứ . . . . . ." Đôi mắt lung linh thoáng nụ cười nồng đậm, nhìn Hùng Thần Giai vừa bực mình vừa buồn cười.

      Ngay lúc đó, cửa thang máy "Đinh" tiếng, mở ra, Tang Vãn Cách vội vàng kéo Hùng Thần Giai ra ngoài, trước khi quên nhìn hai mẹ con chào hỏi tiếng, bé hai mắt đẫm nước oa lên câu "Dì à hẹn gặp lại", bạn gấu nào đó nhịn được muốn quay đầu lại, nhưng vừa nghiêng đầu cái, Tang Vãn Cách đoán được quỷ kế của , cái tay bé dùng sức kéo ra khỏi thang máy. Đôi mắt đen chợt lóe lên, bạn gấu nào đó vô cùng bất mãn hỏi: "Tại sao dừng ở lầu , xe ở dưới tầng trệt mà."

      " thấy người nào hẹn hò mà tự lái xe chưa?" Đôi mắt to xinh đẹp liếc cái, quay đầu lại, đúng lúc chạm mặt bảo an tay cầm côn tuần tra an ninh ở đại sảnh chung cư, thế là theo thói quen nở nụ cười ôn hòa dịu dàng, làm cậu thanh niên thuần khiết nhìn thấy khuôn mặt cũng đỏ bừng.

      Hùng Thần Giai tròng mắt đen chợt lóe, đáy lòng nhất thời tràn đầy khó chịu, thừa dịp Tang Vãn Cách chú ý len lén trừng phía sau, bạn gấu nào đó nhìn về phía cậu bảo an trẻ tuổi, dọa cho sắc mặt ta đột nhiên từ hồng chuyển sang trắng luôn, sau đó cậu bảo an cười cười, mở miệng chào hỏi bọn họ: "Tang tiểu thư, , ra ngoài sao?"

      Mẹ, lớn lên giống con gấu như vậy ── à, người cao lớn như vậy, cái tên nhóc kia lại dám làm lơ sao?! Hùng Thần Giai càng nghĩ càng giận, lại thấy mặt cậu thanh niên trước mắt tỏ vẻ ngượng ngùng ngây thơ, nhịn được muốn chỉnh người. Nhưng Tang Vãn Cách ở kế bên, bất luận thế nào cũng thể tùy tiện ra tay, nhưng cứ như vậy để người ta coi thường khó chịu, phải cũng sống trong chung cư này sao, tại sao mấy người trong chung cư này dù lớn hay trong mắt cũng chỉ thấy công chúa nhà thấy ?! Hơn nữa, coi như nhìn thấy cũng cần nhìn chằm chằm công chúa nhà như vậy chứ !

      Càng nghĩ càng giận, đầu óc Hùng Thần Giai suy nghĩ chút, bàn tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Tang Vãn Cách hơn rồi cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhuận cái, sau đó dùng ánh mắt dương dương hả hê nhìn về phía cậu bảo an đứng trước mặt, khiêu khích hất cằm lên, vốn so với những người đàn ông bình thường cao hơn rất nhiều, bây giờ lại còn cố ý ngẩng mặt lên, nhìn y như ngọn núi lớn.

      Khuôn mặt của Tang Vãn Cách đỏ lên, có chút khó xử, nhưng cũng có ngăn lại. Chỉ là giận ở trước mặt mọi người biết kiềm chế, thế là vụng trộm đưa cái tay bé lên eo thô to của hung hăng nhéo cái ── nhưng ai biết thịt người lại cứng như vậy, chẳng những trừng phạt thành công, ngược lại còn làm đau tay mình.

      "Đúng vậy, tôi và Đại Hùng hẹn hò." xong, rất cho mặt mũi dựa toàn bộ thân thể nhắn vào lòng , làm ra vẻ họ là đôi tình nhân cuồng nhiệt vậy.

      Sau đó, cậu bảo an trẻ tuổi chỉ đành khóc hận ôm lấy cõi lòng tan nát của mình. chỉ riêng , lúc ấy tất cả mọi người có mặt ở đại sảnh lầu đều lộ ra gương mặt khiếp sợ và kinh ngạc: ai dám tin tưởng, có khí chất ưu nhã phiêu dật như thế lại lựa chọn con gấu như vậy ── ách, nhầm, là người làm bầu bạn như vậy? ! Đây là người đẹp và quái vật trong thực sao?

      nhìn về phía bảo an hoà nhã cười, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn bạn gấu nào đó vẫn còn mang vẻ mặt say mê chìm đắm trong lời chưa tỉnh lại: "Được rồi, chúng ta nên thôi."

      Bạn gấu nào đó trong lòng vẫn còn bị câu "Tôi và Đại Hùng hẹn hò" làm cho ngây ngốc, công chúa của ở bên ngoài luôn luôn thích cùng thân thiết quá, chứ chi gọi là Đại Hùng, còn thừa nhận muốn cùng hẹn hò nữa chứ. Bảo sao cao hứng, làm sao vui vẻ đây? thực tế, nếu như hoàn cảnh cho phép, muốn móc khẩu súng ra, hướng lên trời bắn ba cái chiêu cáo cho toàn thế giới biết, công chúa của cuối cùng cũng thành người phụ nữ của !

      Đối với chuyện hai người cùng chen xe buýt phải là chuyện xa lạ gì. Hùng Thần Giai được sinh ra trong tầng lớp thấp, bình dân, tự nhiên đối với loại phương tiện giao thông tiện nghi lại giàu tính công cộng như vậy xa lạ gì, nhưng Tang Vãn Cách phải, là lá ngọc cành vàng ngậm chìa khóa vàng ra đời! Cho nên mặc dù nắm tình trạng cuộc sống bảy năm qua của công chúa nhà mình như lòng bàn tay, nhưng vào lúc này khi Hùng Thần Giai chính mắt thấy được Tang Vãn Cách ngồi xe buýt, vẫn giật mình.

      Có từng thấy ai chờ xe buýt như chưa ?! Nhàn nhã thong dong tự đắc đứng ở trạm xe, giống những người khác từ xa thấy xe buýt tới liều mạng chen lên ngay. Trong khi đó Tang Vãn Cách vẫn thong dong nhàn nhã đứng ở đằng kia, kiêu ngạo nóng nảy, cầm trong tay cái áo khoác màu vàng nhạt, cùng màu với cái túi xách đeo, chỉ đơn giản đứng đó cũng làm người ta cảm thấy tia mát mẻ giữa cái nóng chật chội oi bức của mùa hè.

      Khuôn mặt Hùng Thần Giai vô cùng tự hào và kiêu ngạo, ánh mắt dò xét nhìn đám người thường bên cạnh, đối với nóng vội của bọn họ, biểu của hết sức khinh thường và khi dễ. Vội vã như vậy làm gì, biết cuộc sống là phải thong thả chậm rãi bước từng bước mà sao?

      lúc trong lòng oán thầm, Tang Vãn Cách xoay đầu lại cười hỏi : " đứng đợi được chứ ?"

      Bạn gấu nào đó lập tức gật đầu: "Dĩ nhiên! Nhưng còn em ──" tròng mắt đen muốn lại thôi, nhìn xuống đôi giầy dưới chân , mặc dù tính là quá cao, nhưng vẫn là có gót, có thể đứng lâu được chứ?

      Môi đào mỉm cười, Tang Vãn Cách cười híp mắt áp vào lồng ngực bền chắc của ── để ý đến ánh nắng mặt trời thiêu đốt, thốt ra thanh vừa phải mềm mại: " để em ngã xuống sao?"

      "Dĩ nhiên là !" Hùng Thần Giai hề nghĩ ngợi lớn tiếng trả lời, sau đó như bị sét đánh mà sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu ý của Tang Vãn Cách, khỏi hắc hắc cười khúc khích.

      Xe buýt tới trạm chắc chắn là dừng xe, cách khác chạy đuổi theo xe ra là kiểu lựa chọn hề sáng suốt, nhưng mọi người thường làm như vậy, biết thể cách đó, nhưng vẫn muốn làm, làm như chạy theo họ mới có thể cho lòng mình chút an ủi vậy.

      Hùng Thần Giai ôm bảo bối trong lòng mình bảo hộ trong ngực, chỉ với bề ngoài dũng mãnh vô địch và diện mạo hung thần ác sát vô cùng thành công rồi, hai người dường như gặp phải trở ngại gì chen lên xe buýt ── đáng tiếc chỗ ngồi cũng đầy, Tang Vãn Cách an tâm vùi vào ngực , nụ cười vẫn tắt.

      Hai người cực kỳ hài hòa nắm lấy móc khóa an toàn làm mọi người trong xe đều sửng sốt, sau đó lại có thêm nhiều người chen lên nữa, bởi vì bây giờ phải giờ cao điểm học làm, cho nên trong buồng xe mặc dù chen chúc, nhưng cũng tới nỗi nửa bước khó di chuyển.

      Vốn là hai người vô cùng thân mật đứng cùng nhau, hơn nữa còn vừa vừa cười ── mặc dù phần lớn là Hùng Thần Giai ..., Tang Vãn Cách cười, thế nhưng khi thấy bà lão nhìn ngoài tám mươi vừa lên xe, việc liền bị thay đổi, toàn bộ xe có ít nhất ba mươi chỗ ngồi, tuy nhiên lại có người nào chịu nhường chỗ ngồi!

      Bởi vì Hùng Thần Giai đứng vây ở bên ngoài, thân thể cao lớn tạo thành lá chắn, chặn mọi ánh mắt nhìn về phía Tang Vãn Cách, nhưng vẫn nhạy bén nhận thấy được bà cụ lảo đảo, mày rậm khỏi nhíu cái, cúi đầu nhìn người thương trong ngực mình, thấy cũng cau mày, khe khẽ hôn cái lên mi tâm của : "Ở chỗ này chờ , đứng ngay ngắn nhé."

      Tang Vãn Cách ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào: "Được."
      huyenlaw68 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 109 : Gấu dã man
      #339966'] Edit : Bear
      #339966'] Beta : bearlonelj

      Nhìn Tang Vãn Cách cầm chắc vòng treo, sau đó Hùng Thần Giai mới lách qua phía gần cửa, vì ngại vóc người cao lớn khác thường, ngũ quan tục tằng phóng khoáng, những người đứng ở cửa sau xe cũng phải rối rít tự động nhường đường, từng người ngay cả mắt cũng dám liếc nhìn cái, sợ bị "Đại ca xã hội đen" nhìn thuận mắt ngay cả cái mạng của mình cũng còn.

      "Ê."

      Người đàn ông ngồi chỗ cuối cùng cửa sau xe hàng trước vốn là nhắm mắt giả vờ ngủ say, đột nhiên ta cảm thấy có luồng khí lạnh lẽ bao trùm xuống, theo bản năng mở mắt ra xem — sau đó bắt đầu cảm thấy hối hận, đáng lẽ nên mở mắt, lúc nào chọc vào sát tinh như vậy?! "Làm, làm cái gì vậy?" Bởi vì giọng của bạn gấu nào đó quá mức hùng hồn trầm thấp, người đàn ông kia bị dọa đến giật mình, nhưng mà ta vẫn cố tự trấn tĩnh mình, nhưng giọng điệu lại bắt đầu run lên, ánh mắt cũng khẽ lóe lên, ràng chính là bộ dạng sợ sệt nhưng lại cố tình ra vẻ như người vô cùng lớn gan.

      "Đứng lên." Hùng Thần Giai muốn nhảm với , hất hất cái cằm ý bảo ta đứng dậy nhường chỗ ngồi.

      "Tại sao?!" Người đàn ông kia lập tức kích động, "Tại sao tôi phải nhường chỗ ngồi cho ?!"

      Hùng Thần Giai nhịn được liếc mắt: " phải cho tôi, là cho bà cụ kia." Dứt lời nhìn cụ bà bên cạnh chép miệng, lạnh lùng hừ tiếng, " chắc phải thấy? Nếu tôi nhìn lầm chỗ ngồi này dành cho những người già yếu hay thai phụ?"

      Thấy người cao lớn trước mắt dường như có ý gây gổ (editor : lầm to rồi ông chú ), lá gan ta liền dần dần lớn hơn, vẫn cố ý ngồi lì bất động như cũ, ánh mắt lại nhướng lên tỏ vẻ khinh thường: "Tại sao tao phải nhường chỗ của mình, lại , tao cũng phải là đưa tiền xe, tại sao phải nhường cho cái bà lão gần đất xa trời kia ngồi chứ ?!"

      Đôi mắt đen chợt lóe lên, chán ghét nhất nhảm với mấy loại người thức thời này! "Mày có thể nhường, chỉ cần mày sợ ngay bây giờ bị tao ném xuống xe." Cũng mở mắt chó ra xem chút những người ngồi chỗ chuyên dụng này phải người già cũng là phụ nữ có thai hay người tàn tật, chỉ có ta là người toàn vẹn khỏe mạnh.

      ngồi lì ở chỗ dành cho , chẳng lẽ muốn đợi người khác ném sao?!

      trợn mắt như vậy, là dọa người, tiêu điểm chú ý của cả xe đều tập trung người , còn lớn tiếng như vậy, người nào sợ chứ?

      Người đàn ông kia lầu bầu trong miệng mấy câu, rốt cuộc dám gì, tài xế cũng giả chết tiếp tục lái xe, ta đành coi như người đàn ông cao lớn ở trước mắt này chỉ vậy thôi chứ ném mình ra khỏi xe, mình cũng xấu mặt, hơn nữa, xem xem thân thể bản thân yếu ớt, đánh giá chút người đàn ông trước mắt này, đầu ngón tay người ta cũng có thể nghiền chết mình rồi !

      Trong lòng tình nguyện đứng lên, mẹ nó, người đàn ông kia nhịn được văng tục, ngay cả vòng treo cũng thèm nắm, chỉ đứng vịn cây cột ở cửa sau giữ vững thân thể của mình thăng bằng!

      Hùng Thần Giai mới chẳng thèm quan tâm cái tên vừa bị mình đuổi xuống lầm bầm oán trách cái gì, quay đầu lại, nhìn bà cụ câu: "Này, cụ còn chưa chịu ngồi à, hay là muốn tôi ngồi?" Công chúa nhà phải đứng đây này, bà cụ này nếu ngồi, cũng khách khí. Bà cụ này sợ phiền phức, sợ mệt công chúa của !

      Bà cụ run rẩy tiếng cám ơn, sau đó bước chân tập tễnh tới ngồi xuống, vừa ngồi vừa ôm chặt cái bọc trong ngực, sau đó đưa tay xoa chân, nhìn cái cũng biết là vì đứng lâu nên máu tuần hoàn được.

      Tất cả giải quyết xong, Hùng Thần Giai hếch môi mỏng lên, xoay người về phía Tang Vãn Cách, lông mày nhíu lại, nếu phải công chúa nhà thể chịu được nhìn cụ già bị khi dễ, mới chẳng thèm quan tâm những thứ tầm phào này, cũng phải thanh niên vừa hai mươi nhiệt huyết tràn đầy, tinh thần chính nghĩa gì đó sớm bị vứt xuống sông xuống biển, làm gì còn suy nghĩ đến những thứ như vậy nữa, bảy năm trải qua cuộc sống liếm máu mà sống, sớm khiến tên thô kệch nóng nảy lỗ mãng thành nhân vật máu lạnh trong hắc đạo rồi.

      Những kẻ bị chen lấn khi nãy đều có can đảm ngăn trở đường của , từng người đều ngoan ngoãn tránh ra, Hùng Thần Giai vô cùng dễ dàng chen trở về bên cạnh Tang Vãn Cách, thấy bị đám người xa lạ bao quanh ở đằng kia, tròng mắt đen khỏi trầm xuống, rất hung ác nhìn chằm chằm mấy người vây quanh , nhất là đàn ông.

      Thấy trở lại, Tang Vãn Cách cười híp mắt liếc cái, duỗi tay về phía , trong đôi mắt xinh đẹp trong veo lóe lên ánh sáng lóng lánh, giống như : người hùng của em, trở lại.

      Đúng vậy, vào giờ khắc này Tang Vãn Cách vô cùng khẳng định: cần hoàng tử, cũng cần kỵ sĩ, người muốn, chỉ là người hùng thuộc về mà thôi. Vị hùng này có thể thô lỗ văn vẽ, có thể hữu dũng vô mưu, nhưng là người hùng đích . Ít nhất đối với , chính là người hùng vĩ đại nhất thế giới này.

      Bị ánh mắt sùng bái của Tang Vãn Cách nhìn có chút lâng lâng, Hùng Thần Giai nhịn được đắc chí, bàn tay vươn ra, dễ dàng kéo giai nhân vào trong lòng, để thân thể mảnh khảnh của dính sát vào ngực chặt, tránh tiếp xúc chân tay với người khác. Sau đó, mắt đen thâm trầm lại càng thâm trầm hơn, từ đáy lòng cảm thấy khó chịu.

      là công chúa nuông chiều, đáng lẽ phải được người ta hâm mộ, đứng đám mây cao, nạm vàng nạm ngọc, người đời thể tuỳ ý rình xem. Nhưng bây giờ sao? lại muốn cùng nhiều người chen chúc xe buýt thế này! Nhìn khuôn mặt nhắn kiều trong ngực cười híp mắt, Hùng Thần Giai cảm giác lòng mình nhói lên, ở bên , nhưng bảy năm qua khi ở bên, ai theo chăm sóc , bảo vệ ? Cái tên Trình Cảnh Khu kia chăm sóc bảo vệ thế nào? để cho công chúa sáng sớm mỗi ngày làm phải cùng người ta chen chúc xe buýt sao ?! Chẳng lẽ biết xe buýt hung ác nguy hiểm cỡ nào sao ?!

      Trình gia và Tang Gia phải là gia đình giàu có danh gia vọng tộc sao? Làm gì mà ngay cả người tài xế cũng phái tới đây?! Coi như công chúa muốn cự tuyệt, nhưng chuyện này liên quan an toàn của , người thân cũng có thể mặc kệ sao?! Nếu có tên thô lỗ giống như thích sau đó đánh ngất bắt làm thế nào?!

      ra điểm này Hùng Thần Giai có chút hiểu lầm, thực tế cha mẹ của và Trình Cảnh Khu, bọn họ nghiêm túc cầu Tang Vãn Cách ngồi xe của tài xế trong nhà cử tới, nhưng muốn, là quá rêu rao; vì vậy các trưởng bối đổi phương thức, ngoài mặt đồng ý cho thêm phiền toái, nhưng họ lại vụng trộm len lén phái ít nhân viên bảo vệ theo . Nhưng Tang Vãn Cách cũng phải là ngồi , năng lực nhạy cảm của rất kinh người đáng sợ, cuối cùng tất cả đành từ mà biệt, trừ việc cầu đúng giờ gọi điện thoại báo bình an, hơn nữa phải thường về nhà ăn cơm, có thể làm gì với , ai bảo bọn họ đều cưng chiều làm gì ?

      Ôm giai nhân trong ngực chặt hơn, trong lòng Hùng Thần Giai thầm ra quyết định, nếu có ai trong bảy năm ở đây bảo vệ , như vậy từ nay về sau đều do tự mình bảo vệ !

      nghĩ như vậy, nhận thấy thân thể mềm mại trong ngực mình chợt cứng đờ, nhìn khuôn mặt nhắn mỹ lệ chợt tái nhợt.

      Tròng mắt đen chợt lóe, nhìn xuống, vừa lúc thấy bàn tay ai đó an phận quấy rối cái mông của vội rút về, giống như muốn trốn.

      Mẹ kiếp!

      Ngay cả Tang Vãn Cách cũng thấy bạn gấu ôm mình ra tay như thế nào, chỉ biết là đợi lúc nhìn thấy ràng, người đàn ông ăn mặc như nhân viên làm bị Hùng Thần Giai rất dã man dậm dưới chân, những người chung quanh bởi vì việc này rối rít lui về sau, toa xe chen chúc trở nên rộng rãi, bỏ trống hết khoảng!

      "Mẹ nó, mày tự đâm đầu vào chỗ chết sao?! Dám đụng đến người phụ nữ của ông đây?!" Chân to chút lưu tình giẫm cái bàn tay heo mới vừa rời khỏi mông , mũi chân dùng sức nhấn xuống.

      tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên tận mây xanh, sắc lang kêu rên tiếng, nhanh chóng ngất .

      Lúc này xe cũng dừng lại, hai cửa trước sau mở rộng, tròng mắt Hùng Thần Giai hơi híp lại, dùng chân dẫm dẫm tên sắc lang phía dưới, sau đó nhảy lên, cước đá ra ngoài cửa, sau đó nắm cái eo nhắn của Tang Vãn Cách dẫn xuống, nhìn cũng thèm nhìn lại chiếc xe buýt rách nát này, tức giận bộc phát bước nhanh xuống.

      Những hành khách xe vẫn còn sửng sốt, nhất là người đàn ông chịu nhường chỗ ngồi khi nãy, lau mồ hôi lạnh trán, bắt đầu cảm thấy mình vẫn còn rất may mắn.

      ra cái người đàn ông giống gấu kia là hung ác dã man giống y như con gấu!
      huyenlaw68tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :