1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Chẹp, cứ ngc nhau hoài, cứ thẳng thắn vs nhau có phải hơn k :4:

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Tuyệt vọng
      Editor: ChiMy

      “Mọi chuyện đều tốt.” Đông Phương Thiếu Tư rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, mỉm cười .

      ?” Sở Thanh Linh buông mắt xuống, nhìn dưới chân, chậm rãi xoay người tới bên cạnh bàn, bưng ly trà lên. Trà vẫn duy trì nhiệt độ như trước, bàn trà vĩnh viễn đều nóng. Bọn nha hoàn hầu hạ vô cùng chu đáo.

      “Thanh Linh, sắp tới lễ mừng năm mới. Nàng muốn cái gì?” Đông Phương Thiếu Tư dịu dàng hỏi.

      Sở Thanh Linh trả lời, bỗng nhiên quăng mạnh ly trà trong tay xuống đất, lấy tốc độ sét đánh cầm mảnh vỡ bén nhọn nhắm ngay cổ họng của mình, lạnh lùng nhìn sắc mặt thay đổi của Đông Phương Thiếu Tư, lập tức phun ra mấy chữ: “Đừng tới đây!”

      “Thanh Linh, nàng làm gì vậy?” Trong nháy mắt sắc mặt của Đông Phương Thiếu Tư trở nên tái nhợt, lòng run lên. Mảnh vỡ bén nhọn kia cứ để ngay gần yết hầu của nàng như vậy! Quá nguy hiểm!

      “Mang ta về nhà!” Sở Thanh Linh nhìn Đông Phương Thiếu Tư muốn tiến về phía trước, nàng khẽ lùi bước về phía sau, “Nếu ngươi lại tiến lên thêm bước, ta lập tức chết ở trước mặt ngươi!”

      “Thanh Linh!” Đông Phương Thiếu Tư cắn chặt răng, lập tức dừng lại, trong mắt lo lắng.

      “Để cho ta về nhà, ta phải về nhìn!” Sở Thanh Linh mắt lạnh nhìn Đông Phương Thiếu Tư, nam nhân ở trước mắt dối chính mình, sao chính mình có thể biết . Vừa nãy hỏi, tuy rằng chỉ khựng lại chút, thế nhưng như vậy là đủ rồi. bộc lộ tâm tư của , tình thích hợp. Trong nhà nhất định xảy ra chuyện! Thế nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      “Nàng, chẳng lẽ nàng quên lời của ta sao? Nếu như nàng ngoan, bọn họ………..” Đông Phương Thiếu Tư cố gắng ổn định tâm tình, cố gắng che dấu trái tim loạn nhịp, khẽ với Sở Thanh Linh.

      Bọn nha hoàn trong phòng sớm bị dọa biết phải làm sao, kinh hoảng nhìn mọi chuyện trước mặt.

      “Hừ………….” Sở Thanh Linh nở nụ cười lạnh “Đông Phương Thiếu Tư, thu lại bộ dạng của ngươi! Nếu như cha nương nằm ở trong tay ngươi, ngươi lời này có ích, Thế nhưng tại sợ là căn bản bọn họ ở trong khống chế của ngươi?”

      Sắc mặt Đông Phương Thiếu Tư lại thay đổi lần nữa, tay thể khống chế được run rẩy.

      Sở Thanh Linh nhìn tất cả ở trong mắt, lòng liền trầm xuống, xem ra chính mình đoán đúng, trong nhà thực xảy ra chuyện. Nhìn Đông Phương Thiếu Tư bối rối, lòng của Sở Thanh Linh ngừng trầm xuống, như vực sâu.

      “Nếu ngươi mang ta trở về, cho ta biết xảy ra chuyện gì, như vậy ngươi liền thực đông thi thể của ta lại .” Sở Thanh Linh lạnh lùng , đem mảnh lại gần sát cổ, mảnh vỡ bén nhọn phá vỡ làn da trắng nõn của nàng, tia máu tươi kiều diễm từ cổ của nàng trượt xuống. Màu máu đỏ tươi đối lập với làn da trắng nõn, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

      “Được, ta mang nàng trở về.” Đông Phương Thiếu Tư gắt gao nhăn chân mày, như hạ quyết tâm lớn, sau đó lại vội vàng bổ sung câu: “Thế nhưng, nàng phải tin tưởng ta, ta có làm gì.”

      Sở Thanh Linh nghe được những lời này của Đông Phương Thiếu Tư, trong nháy mắt con ngươi phóng đại, thất thần nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Đông Phương Thiếu Tư trước mắt. Đáy lòng dâng lên trận lạnh lẽo thấm sâu vào tận xương tủy, khiến cho toàn thân cũng cảm thấy lạnh lẽo.

      “Gọi người chuẩn bị xe ngựa, ngươi đừng ngồi với ta, ra ngoài!” Sở Thanh Linh cầm mảnh để yết hầu của mình như trước, mảnh sớm hơi đâm vào trong da thịt của nàng, thế nhưng Sở Thanh Linh cũng cảm giác được đau đớn.

      Đông Phương Thiếu Tư rất muốn tiến lên đoạt mảnh vỡ trong tay Sở Thanh Linh, nếu như người trước mắt phải là nàng, mà là người khác, để ý, cũng có thể nắm chắc. Thế nhưng người trước mắt là nàng! Là Thanh Linh mà quý giá nhất! có can đảm mạo hiểm như vậy!

      Lên xe ngựa, trong lòng Sở Thanh Linh nóng như lửa đốt, ngừng thúc giục xa phu mau chút. Xe ngựa chạy như bay đường phố, làm cho người đường bị dọa hoảng loạn trốn tránh, khiến cho mọi người bên đường đều mắng ra tiếng. Nhưng mà người đường còn chưa kịp khôi phục lại tinh
      thần, chiếc xe ngựa khác lại theo sát mà chạy như bay qua.

      Rốt cuộc về đến nhà, Sở Thanh Linh ném mảnh vỡ trong tay , nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, hoàn toàn để ý tay và cổ bị cắt đứt. Đến khi Sở Thanh Linh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trước mắt tối sầm, cả người cứ mềm nhũn sụp xuống như vậy. Nhưng nàng có ngã mặt đất băng tuyết lạnh giá, mà bị đôi bàn tay hữu lực ôm vào trong ngực. Là Đông Phương Thiếu Tư tới, ôm lấy nàng từ phía sau.

      Ánh mắt của Sở Thanh Linh trống rỗng, chỉ đờ đẫn nhìn tất cả trước mặt. Cháy rụi, tất cả đều cháy rụi! còn phòng ở, còn vườn. Chỉ còn mảnh đất bằng phẳng bị thiêu rụi!! Ở đây bị thiêu đốt hầu như còn gì, còn lưu lại gì cả!

      “Người đâu?” Sở Thanh Linh đè nén luồng nhiệt khí kịch liệt trào dâng trong ngực, khó khăn hỏi. Cơ thể Đông Phương Thiếu Tư có chút cứng ngắc, gì.

      “Ta hỏi ngươi, người đâu? Người đâu?” Bỗng nhiên Sở Thanh Linh giống như điên rồi, xoay ngươi nắm lấy áo của Đông Phương Thiếu Tư tức giận hỏi, mặt là dữ tợn đáng sợ “ mau! Người đâu?”

      Vẻ mặt của Đông Phương Thiếu Tư hoảng loạn, câu cũng nên lời. Phải cho nàng biết sao đây, trong đêm Sở gia bị giết hết, cây đuốc đốt sạch . Mà người bảo vệ mình phái ở chung quanh cũng bị giết chết toàn bộ, để lại chút vết tích. Kẻ hạ thủ cũng phải hạng người hời hợt. Toàn bộ thi thể tìm được đều bị thiêu trụi, nhìn ra hình dáng. Kẻ có tài năng ở ngay trong kinh thành của Thiên Vận quốc làm ra chuyện như vậy, tuyệt đối phải là nhân vật đơn giản. Mấu chốt là có bất luận chút dấu vết gì để có thể tìm ra! Hoàn toàn tìm được người có lý do làm như vậy, trong triều mặc dù cũng có người bất mãn với , nhưng cũng dám làm ra chuyện như vậy. Cho dù là Tả thừa tướng cũng có can đảm càng có năng lực làm ra chuyện như vậy!

      “Ngươi ! Người đâu? Mọi người đâu?” Sở Thanh Linh điên cuồng đấm vào ngực Đông Phương Thiếu Tư, nhưng mà gì, chỉ yên lặng thừa nhận.

      Sở Thanh Linh nhìn Đông Phương Thiếu Tư yên lặng, trong mắt dần dần lên tia cười khổ, đột nhiên, nàng phụt tiếng, phun ra máu tươi, cơ thể run rẩy mãnh liệt. Nỗi tuyệt vọng thấm sâu vào xương tủy như nuốt sống Sở Thanh Linh, tất cả đều trở nên đen tối.

      “Thanh Linh!” Đông Phương Thiếu Tư luống cuống, vươn tay muốn lau máu tươi bên miệng Sở Thanh Linh . Nhưng mà, lau thế nào cũng bằng tốc độ máu tràn ra từ trong miệng của Sở Thanh Linh. Tựa như con suối mãnh liệt, máu tươi ngừng tuôn ra theo khóe miệng nàng. Trong nháy mắt
      gương mặt Sở Thanh Linh trở nên trắng bệch trong suốt, trong mắt là mảnh chết chóc.

      “Ngự y! Mau tìm ngự y!” Giọng của Đông Phương Thiếu Tư mang theo đầy lo lắng và đau lòng.
      Last edited by a moderator: 3/4/15

    3. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Đừng nói là sau vụ này c càng thù a hơn r đổ hết cho a nhá :yoyo65:

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 39
      Editor: ChiMy

      Trong vườn Trúc, Đông Phương Thiểu Tư vẫn ngồi ở trước giường nhìn Sở Thanh Linh hôn mê bất tỉnh, gương mặt trong suốt tái nhợt mang theo sống, chỉ là lẳng lặng nằm ở đó. Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư tràn ngập đau đớn, nhìn người trước mắt vẫn chưa tỉnh lại.

      “Vương gia, ngự y tới.” Nha hoàn nơm nớp lo sợ thông báo, trong lòng cũng cảm thấy thông cảm với ngự y chuẩn bị vào. bảy ngự y, Vương gia đá bảy ngự y ra ngoài. Tất cả mọi người đều vô phương cứu chữa, ai có
      thể làm Vương phi tỉnh lại, mọi người đều giống nhau rằng do Vương phi bị đau đớn quá độ, tâm bị kích thích quá lớn. Có thể tỉnh lại hay đều dựa vào chính mong muốn của Vương phi. Mà chưa bao giờ Vương gia lại có thể luống cuống mắng bọn họ đều là chó má, bảo bọn họ cút.

      “Cho vào.” Đông Phương Thiểu Tư yên lòng , tay nắm chặt bàn tay bé lạnh lẽo của Sở Thanh Linh.

      Quả nhiên, lại là ngự y bị Đông Phương Thiểu Tư rít gào đuổi ra ngoài. Nhìn ngự y chật vật lui ra ngoài cửa, tâm trạng của Đông Phương Thiểu Tư trở nên phiền chán chịu nổi. đám lang băm! Ngay cả làm cho nàng tỉnh lại cũng được? Nhìn bàn bày những phương thuốc tương tự nhau, Đông Phương Thiểu Tư xoay người lại nhìn nha hoàn bị dọa đến run người lạnh lùng : “ bốc thuốc theo đơn thuốc này.”

      Nha hoàn vội vàng lui xuống, trong phòng im ắng chỉ còn lại hai người.

      Đông Phương Thiểu Tư quay trở lại bên giường, chân mày nhíu chặt, nhìn người nằm giường, đau lòng lẩm bẩm: “Thanh Linh, chẳng lẽ trong lòng của nàng thực chút cũng có ta sao?” Cho dù còn bọn họ, nàng còn có thể dựa vào mà, có thể quan tâm nàng. Vì sao nàng mở mắt nhìn ? Đông Phương Thiểu Tư chán chường ngồi ở bên si ngốc nhìn người giường. Chậm rãi vươn tay dịu dàng đặt lên trán của nàng, nhàng vuốt ve mi của nàng, mắt của nàng, mặt của nàng. Tất cả đều làm cho mình mê luyến và quan tâm như vậy.

      Thầm nghĩ mình có thể có được tất cả của nàng! Bất kể là người hay là tâm!

      Ba ngày ba đêm, Sở Thanh Linh vẫn chưa mở mắt, mà Đông Phương Thiểu Tư cứ như vậy ở trước giường chăm sóc nàng ba ngày ba đêm, cái gì cũng quan tâm, cái gì cũng . Ba ngày cũng chưa vào triều, tất cả mọi chuyện đều do hai vị thừa tướng tự mình xử lý. Tất cả thuốc của Sở Thanh Linh đều do tự tay đút nàng uống, mỗi ngày đều ở đây mong mỏi nàng tỉnh lại.

      Sáng sớm ngày thứ tư, Đông Phương Thiểu Tư trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn người giường, trong lòng bị giày vò dữ dội. sang ngày thứ tư, vì sao Thanh Linh vẫn chưa tỉnh lại? Ngay khi Đông Phương Thiểu Tư chuẩn bị quay đầu bảo nha hoàn bưng thuốc đến, bỗng nhiên động tác của dừng hẳn. Đơn giản là hẳn cảm giác được ràng bàn tay bé bị nắm trong tay mình
      nhàng giật giật. Mặc dù chỉ rất khẽ, nhưng lại chứng minh người giường có tri giác!

      Đông Phương Thiểu Tư vui mừng ngay lập tức quay đầu nhìn về phía người giường. Con ngươi của Sở Thanh Linh chậm rãi mở ra. Đôi mắt vốn linh hoạt sống động lúc này trở nên trống rỗng, gương mặt tái nhợt có bất kì cảm xúc nào.

      “Thanh Linh, rốt cuộc nàng tỉnh.” Giọng của Đông Phương Thiểu Tư mang theo hưng phấn như đứa , nắm chặt tay Sở Thanh Linh buông ra.

      “Cha mẹ ta chôn ở đâu? Đệ đệ ta đâu?” Sở Thanh Linh lại tựa như có nghe được những gì Đông Phương Thiểu Tư , chậm rãi đứng dậy, hờ hững bước xuống giường, ngay cả giày cũng mang muốn ra ngoài. Lúc này trong mắt Sở Thanh Linh cái gì cũng thấy, còn suy nghĩ, có linh hồn……………

      “Ta sai người hậu táng. Ta dẫn nàng .” Ánh mắt Đông Phương Thiểu Tư có chút ảm đạm nhưng nhiều hơn là sợ hãi. Đơn giản là người trước mặt quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Phảng phất như trong nháy mắt tiếp theo biến mất trước mặt mình. Việc duy nhất mình có thể làm chính là cẩn thận nhìn nàng từng li từng tí, đáp lời nàng.

      Sở Thanh Linh gì cũng nhúc nhích, tùy ý Đông Phương Thiểu Tư ôm nàng trở lại ngồi giường, giúp nàng mang giày. Theo Đông Phương Thiểu Tư ra cửa, lên xe ngựa, rồi tới ngoài thành. Dọc theo đường , mặt của Sở Thanh Linh vẫn có bất cứ cảm xúc gì, vẫn yên tĩnh. Vài lần Đông Phương Thiểu Tư muốn há mồm , nhưng thế nào cũng nên lời.

      Ngoài thành, Sở Thanh Linh nhìn nấm mồ trước mắt trầm mặc . Đông Phương Thiểu Tư lo lắng đứng ở bên cạnh.

      “Đào mộ lên.” Sở Thanh Linh nhàn nhạt hộc ra ba chữ, giọng lạnh băng.

      Đông Phương Thiểu Tư gì thêm, chỉ là nhàng phất tay ý bảo người ở đằng sau đào mộ lên.

      Rất nhanh, phần mộ bị đào ra, lộ ra cỗ quan tài làm bằng gỗ đàn.


      “Mở ra.” Giọng của Sở Thanh Linh vẫn lạnh băng như trước.

      Quan tài được mở ra, trong nháy mắt tỏa ra mùi hôi khó chịu. Trong quan tài là hai cái xác cháy đen, lại mặc hoa phục tương xứng, xung quanh tất cả đều là những vật quý trọng bồi táng theo.

      “Thanh Linh…………” Đông Phương Thiểu Tư đành lòng, nhàng mở miệng. Sở Thanh Linh tựa như hề nghe thấy, chậm rãi lên phía trước, nhìn chăm chú vào hai người trong quan tài.

      Là bọn họ, là cha và nương!

      Như vậy nấm mồ bên cạnh cần mở, bên trong tất nhiên là Mặc Hiên!

      Phía sau Đông Phương Thiểu Tư thể nhìn thấy cảm xúc của Sở Thanh Linh, chỉ đột nhiên nhìn thấy những giọt máu rơi mặt đất, lúc này mới sợ hãi tiến lên nắm lấy vai của Sở Thanh Linh, lại giật mình nhìn thấy mặt nàng tuyệt vọng, ánh mắt chảy huyết lệ.

      “Thanh Linh! Thanh Linh………..!” Đông Phương Thiểu Tư thương nhàng ôm Sở Thanh Linh vào trong lòng. Trong lòng vô cùng sợ hãi, người nàng lạnh quá, lạnh quá!

      Sở Thanh Linh cái gì cũng nghe thấy, cái gì cũng cảm giác được.

      Thế giới này trở nên trống rỗng.

      từng cho rằng có thể có được hạnh phúc vĩnh viễn, nguyên lai cũng chỉ là phút thoáng qua.

      Cho rằng mình có thể bảo vệ thứ quan trọng nhất trong lòng mình.

      tại mới biết, nguyên lai chính mình thể.

      Như vậy những việc trước đây mình làm có ý nghĩa gì?

      Ngay cả gặp mặt bọn họ lần cuối cũng được! Chỉ vì người nam nhân trước mắt này!

      “Tìm được hung thủ chưa?” Trong mắt Sở Thanh Linh có cái gì từ từ biến mất, mà bị loại cảm giác khác thay thế. Đó là loại khiến tim gan người khác lạnh lẽo. Có điều Đông Phương Thiểu Tư cái gì cũng thấy.

      “Vẫn……chưa!” Đông Phương Thiểu Tư khó khăn ra hai chữ này, vội vàng giải thích thêm: “Ta sai người tăng cường điều tra!”

      “Có liên quan tới người ?” Sở Thanh Linh yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh làm cho lòng người kinh hoàng. Ngắn ngủi mấy chữ này làm cho tim của Đông Phương Thiểu Tư muốn nhảy tới cổ họng.

      “Ta, biết.” Đột nhiên Đông Phương Thiểu Tư cảm giác rất vô lực, lần đầu tiên cảm nhận được áp lực. Người trong lòng vĩnh viễn đều vô lực như vậy, nhưng mà hôm nay lại khiến cho cảm nhận được áp lực chưa từng có!

      ?” Sở Thanh Linh hỏi lại câu nghi vấn, lại khiến cho Đông Phương Thiểu Tư thể trả lời, chỉ có thể yên lặng.

      Sở Thanh Linh chậm rãi đẩy Đông Phương Thiểu Tư ra, nhìn quan tài trước mắt thản nhiên : “Hạ táng .” Chậm rãi nhắm lại hai mắt, hề muốn nhìn hết thảy trước mắt. Đến khi Sở Thanh Linh mở mắt ra lần nữa, trong mắt là mảnh lạnh lùng, còn tia ấm áp và lo lắng.

      Giờ khắc này, tất cả thay đổi……….
      Last edited by a moderator: 21/4/15
      Chrisbornthisway011091 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Ai làm lu mờ?
      Editor: ChiMy

      Tuyết rơi lớn, Sở Thanh Linh lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ nhìn tuyết tung bay bên ngoài lời.

      Đông Phương Thiểu Tư đứng ở phía sau nàng, yên lặng nhìn. mấy ngày rồi? Sở Thanh Linh ăn uống cũng ngủ, chỉ đứng bất động ở chỗ này. Trong mắt hề có gợn sóng, mặc kệ Đông Phương Thiểu Tư cái gì làm gì cũng thay đổi. Ôm nàng đến giường để cho nàng ngủ nàng vẫn cứ mở to mắt, cái gì cũng ăn. Cuối cùng Đông Phương Thiểu Tư ép buộc đút nàng. Sau đó Sở Thanh Linh lại nôn ra toàn bộ. Mỗi ngày nàng tiều tụy. Lúc này nàng giống như có linh hồn, còn suy nghĩ, còn ký ức………..

      Các ngự y cũng vô phương cứu chữa, đơn giản cho ra cái kết luận, đây là tâm bệnh, thuốc cũng thể chữa được.

      Đông Phương Thiểu Tư đau lòng nhìn Sở Thanh Linh ngày càng gầy, nhìn nàng như vậy, chính mình cái gì cũng thể làm được.

      Trong thư phòng, Lãnh Ngự Phong nhìn Đông Phương Thiểu Tư chán chường yên lòng xem công văn, ở trong lòng thở dài. Người nam nhân này, người nam nhân có chuyện gì làm khó được rốt cuộc cũng có ngày hôm nay thúc thủ vô sách (*).

      (*)thúc thủ vô sách: bó tay có cách

      “Thiểu Tư, nếu ngươi muốn nàng sống hãy nghe ta câu.” Đương nhiên Lãnh Ngự Phong sớm biết tình huống tại của Sở Thanh Linh. Tuy rằng thảm án diệt môn của Sở gia bị Đông Phương Thiểu Tư đè ép xuống, thế nhưng vẫn có người biết.

      “Cái gì?” Tinh thần của Đông Phương Thiểu Tư chợt tỉnh táo lại, bàn tay siết chặt lấy công văn, gắt gao nhìn Lãnh Ngự Phong.

      “Thả nàng !” Lãnh Ngự Phong thốt ra mấy chữ như đinh đóng cột.

      có khả năng!” Đông Phương Thiểu Tư hề nghĩ ngợi, khẳng định ra quyết định của mình.

      “Trước hết ngươi đừng kích động như vậy, nghe ta hết .” Lãnh Ngự Phong bất đắc dĩ, biết người nam nhân này tuyệt đối đồng ý.

      !” Đông Phương Thiểu Tư ném công văn trong tay lạnh lùng .

      “Ngươi thả nàng ra ngoài, cho nàng có chút niềm tin, niềm tin sống sót. phải bảo ngươi thực buông tay, ngươi có thể phái người theo nàng mà. Chờ nàng có niềm tin để tiếp tục sống lại tìm nàng, mang nàng trở về.” Lãnh Ngự Phong chậm rãi , nhìn vẻ mặt Đông Phương Thiểu Tư thay đổi muốn gì đó, Lãnh Ngự Phong vội vàng phất tay ngăn lại, tiếp tục bổ sung: “Nếu ngươi muốn ôm thi thể của nàng cả đời, vậy ngươi cứ tiếp tục được rồi. Ta dám , ba ngày nữa nàng sống nổi nữa.”

      Đông Phương Thiểu Tư nhíu mày lại, muốn cái gì, lại cái gì cũng nên lời.

      Thả nàng , bản thân cực kì muốn.

      Thế nhưng nếu để nàng , tiếp tục như vậy nàng thực hương tiêu ngọc vẫn ( hương tan ngọc nát  ý chỉ cái chết ).

      “Được. Ta thả nàng !” Cuối cùng Đông Phương Thiểu Tư cắn răng hạ quyết tâm lớn mới có thể ra những lời này. Trong mắt lại tràn đầy đau đớn và muốn.

      Lãnh Ngự Phong nhàng lắc đầu thở dài. Tình đẹp như vậy sao? Giày vò như vậy, còn muốn làm cái gì?

      Đông Phương Thiểu Tư đứng dậy chậm rãi tới bên cửa sổ: “Ngự Phong, tìm người nam nhân kia đến cho ta.”

      “Ai?” Lãnh Ngự Phong nhất thời sửng sốt, kịp phản ứng.

      “Chính là……..”

      Ngoài phòng tuyết lớn bay lượn cuồng loạn, gió lạnh sắc bén gào thét, lấn át tiếng chuyện của hai người.

      Ngày hôm sau, rốt cuộc tuyết ngừng lại, thái dương lộ ra gương mặt xấu hổ.

      Nha hoàn giúp Sở Thanh Linh vào trong hoa viên phơi nắng. Mà kia Sở Thanh Linh dường như còn ý thức chỉ bất động, đều nhờ nha hoàn dùng xe lăn đưa nàng lại chung quanh.

      “Vương phi, hôm nay thời tiết tốt.” Nha hoàn mỉm cười cố gắng gợi chuyện.

      Nhưng mà đáp lại nàng chỉ có mảnh tĩnh mịch.

      “A, gió vẫn còn hơi lạnh, nô tỳ lấy chăn lại đây.” Nha hoàn cấp thiết xong vội vội vàng vàng rời , nha hoàn còn lại cũng theo sau rời . Trong vườn hoa chỉ còn lại mình Sở Thanh Linh.

      Thái dương ấm áp, phơi nắng khiến cả người ấm áp, thế nhưng Sở Thanh Linh có bất kỳ cảm giác gì, chỉ là đờ đẫn nhìn về phía trước.

      Ở lối vào hoa viên, đôi mắt đau lòng nhìn thấy hết thảy.

      Kia là Thanh Linh! Người tiều tụy chịu nổi như vậy quả là Thanh Linh! Trong mắt Lý Thư có chút cay đắng, biết Thanh Linh gả cho Nhiếp Chính vương. Mà từ ngày đó đến giờ cũng hề nghe thấy bất cứ tin đồn nào rằng Nhiếp Chính vương nạp thiếp. Như vậy Thanh Linh gả cho cũng hạnh phúc . Thế nhưng, vì sao trong đêm Sở gia xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà người ở bên cạnh cư nhiên cả chút động tĩnh cũng nghe được. Chờ đến khi phát , trận lửa hừng hực kia thể dập tắt. biết là lửa gì thế mà dùng nước cũng thể dập tắt. Sau khi Thanh Linh biết việc này mới trở nên tiều tụy như vậy sao?

      “Thanh Linh………….” Lý Thư từ từ về phía xe lăn của Sở Thanh Linh, giọng gọi.

      có bất kỳ lời đáp lại nào, Sở Thanh Linh vẫn lẳng lặng ngồi trong xe lăn như cũ, quay đầu lại cũng gì.

      “Thanh Linh, là ta, ta là Lý Thư đây.” Giọng của Lý Thư mang theo chút nghẹn ngào, Thanh Linh như vậy làm cho người khác đành lòng, khiến cho người khác vô cùng đau lòng!

      Vẫn có chút phản ứng nào, đôi mắt vốn trong veo của Sở Thanh Linh tại là mảnh trống rỗng và chết chóc.

      “Thanh Linh, nàng nên như vậy……. ta biết bây giờ nàng đau lòng, thậm chí còn có ý muốn chết. Thế nhưng nàng thể dằn vặt bản thân như vậy. Nếu là Ngọc di và Sở bá bá thấy được đau lòng, còn có Mặc Hiên nữa, bọn họ đều muốn nàng vui vẻ, vui vẻ sống. Thay bọn họ tiếp tục sống sót.” Lý Thư đau lòng đến khó có thể hô hấp. Ngươi vô hồn trước mắt là người trước kia lúc nào cũng tươi cười sao?

      Rốt cuộc, đến chữ Ngọc, chữ Sở và hai chữ Mặc Hiên kia, bàn tay của Sở Thanh Linh hơi giật giật. Lý Thư nhạy cảm bắt được động tác này của Sở Thanh Linh, trong lòng mừng rỡ, vội vàng : “Thanh Linh, Thanh Linh, nàng tỉnh tỉnh……..Ngọc di qua chỉ cần nàng sống hạnh phúc tốt hơn so với bất cứ thứ gì. Bọn họ rất nhớ nàng, vẫn luôn rất nhớ nàng. Cả ngày Mặc Hiên đều lầm bầm tên nàng! Nàng phải sống sót, nàng sống hạnh phúc chính là nguyện vọng của bọn họ. Nàng phải hoàn thành nguyện vọng của bọn họ!” Lý Thư gắt gao nhìn con ngươi của Sở Thanh Linh, con ngươi vốn trống rỗng dần dần nổi lên rung động.

      Ngay khi trong lòng Lý Thư vui mừng xiết, đột nhiên mặt Sở Thanh Linh lại ra nụ cười nhàn nhạt kỳ quái, giọng khàn khàn thản nhiên : “Người nam nhân kia gọi ngươi tới, có phải hay ?”

      Lý Thư ngẩn ngơ, sau đó lắc mạnh đầu rồi lại gật đầu. Phải sao mới tốt đây? cho nàng biết mình kỳ thực sớm nghĩ đến thăm nàng, thế nhưng vào được. Mà lần này có thể gặp nàng đúng là do người nam nhân kia an bài.

      “Được rồi, đừng nữa” Trong đáy mắt Sở Thanh Linh lên tia tàn nhẫn và châm biếm dễ phát , còn có tia nhàn nhạt thực được, tất cả đều là chợt lóe rồi biến mất. Lý Thư nhìn tới.

      “Ta, ta đến đưa nàng . nên ở lại chỗ này. Nàng muốn đau cũng được.” Lý Thư lòng những lời này, nhưng trong lòng cay đắng. Bởi vì giờ phút này những gì mình muốn lại thể . Hôm nay bị người nam nhân kia gọi tới dặn dò nên những gì.

      “Được, dẫn ta .” Sở Thanh Linh buông thõng con ngươi, thêm gì nữa. Cũng hỏi người nam nhân kia thả chính mình sao, càng có hỏi làm sao rời khỏi chỗ này.

      Xa xa, Đông Phương Thiểu Tư phức tạp nhìn bên này, mấy lần muốn xông đến đều bị Lãnh Ngự Phong kéo lại. Lãnh Ngự Phong chỉ thầm ghé vào lỗ tai hừ lạnh: “Muốn nàng chết ngươi cứ việc qua đó!” Chỉ câu này lại làm cho Đông Phương Thiểu Tư ngừng lại.

      Bắt đầu từ giờ phút này, đĩa quay sinh mệnh tựa hồ có chút lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      bornthisway011091, sunnysmile1012Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :