1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 33: lần
      Editor: ChiMy




      mình Sở Thanh Linh ngồi trong hỉ phòng, phía dưới khăn hỉ là gương mặt lạnh nhạt.

      Ánh nến hồng chập chờn ánh lửa chiếu sang xung quanh phòng. Phía giường có lớp hạt đậu phộng, hạt sen, hạnh đào, sớm sinh quý tử, ý nghĩa của phong tục này Sở Thanh Linh hiểu. Sớm sinh quý tử? Khóe miệng Sở Thanh Linh lộ ra ý cười mỉa mai, vươn tay giật khăn hỉ xuống, lạnh lùng nhìn chăm chú căn phòng yên tĩnh này.

      cam lòng! cam lòng! Cũng bởi vì chính mình quá mức yếu đuối, có bất kỳ khả năng gì để phản kháng , vì thế mới bị dùng người nhà của mình để uy hiếp chính mình, người nào có thể thay đổi vận mệnh của mình. Thế nhưng, tại chính mình nên làm cái gì bây giờ? Có thể làm gì đây? Muốn gặp cha nương, muốn gặp Mặc Hiên, nàng rất nhớ bọn họ. Rốt cuộc bây giờ bọn họ thế nào? Càng muốn rời khỏi nơi này. Sở Thanh Linh phải chưa từng nghĩ qua dùng tướng hướng ăn vào làm cho mình sau khi trúng độc rơi cách uống thuốc độc giả chết để rời khỏi Vương phủ, rời khỏi tên nam nhân kia. Thế nhưng nàng biết, dựa vào tính cách điên cuồng của nam nhân kia tuyệt đối mai táng mình, mà dùng băng và thủy ngân bảo tồn thi thể của chính mình. Như vậy, kế hoạch này căn bản thể thực được.

      suy nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?” Chợt cửa bị đẩy ra, bay vào là giọng lành lạnh của Đông Phương Thiểu Tư, “Chỉ cho phép nàng nghĩ đến ta! cho phép nàng nghĩ tới những thứ khác!” Đông Phương Thiểu Tư đến phía trước, bá đạo ôm lấy Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh khẽ nhíu mày, ngửi thấy người Đông Phương Thiểu Tư nồng đậm mùi rượu, hiểu được hôm nay uống ít.

      “Ngươi say, nghỉ ngơi .” Sở Thanh Linh sốt ruột đẩy Đông Phương Thiểu Tư ra, chính mình xoay người ra phía cửa.

      “Nàng cho là ta say?” Đông Phương Thiểu Tư nở nụ cười “Hôm nay làm sao ta có thể say? Thanh Linh, qua đây, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi.” Đông Phương Thiểu Tư túm Sở Thanh Linh lại, chính mình ngồi xuống, đặt Sở Thanh Linh ngồi đùi mình.

      “Ta uống rượu.” Ánh mắt Sở Thanh Linh lên vui, muốn đứng lên rời khỏi Đông Phương Thiểu Tư.

      “Hôm nay nhất định phải uống.” Đông Phương Thiểu Tư gì, rót hai ly rượu, đưa cho Sở Thanh Linh.

      “Nếu ta chết, ngươi làm sao?” Sở Thanh Linh nhận lấy rượu uống, mà lại đột ngột hỏi câu như vậy.

      “Ta để cho nàng chết trước mặt ta.” Khóe miệng Đông Phương Thiểu Tư gợi lên nụ cười tà mị.

      “Nếu ta chết trước ngươi?” Sở Thanh Linh nhìn rượu trong chén nhàn nhạt hỏi.

      “Ta nhất định đóng băng nàng lại, ta ngắm nàng, mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng. Nàng nhất định phải chờ ta ở cầu Nại Hà.” Đông Phương Thiểu Tư bá đạo hôn môi Sở Thanh Linh “Nhất định phải ở cầu Nại Hà chờ ta, ta xử lí xong tất cả mọi chuyện đến tìm nàng, kiếp sau nàng vẫn là người của ta.”

      Nghe xong lời Đông Phương Thiểu Tư , mặt Sở Thanh Linh lên nụ cười nhạt, quả nhiên, tên nam nhân điên cuồng này chính là biến thái bá đạo như vậy. Kiếp sau sao? Cả đời này vẫn còn chưa biết đâu. Có ai dám cam đoan sau này tất cả đếu có thể như ý nguyện của mình? Sau này ra sao ai biết được!

      “Đến đây, uống rượu, ngoan nào.” Bỗng nhiên giọng điệu của Đông Phương Thiểu Tư trở nên dịu dàng, giọng dỗ Sở Thanh Linh.

      “Ta, muốn gặp cha mẹ ta.” Sở Thanh Linh có uống rượu, mà là nhàng ra cầu của mình.

      “Được.” biết có phải vì hôm nay là đại hôn nên Đông Phương Thiểu Tư rất cao hứng, cư nhiên dễ dàng đồng ý.

      Sở Thanh Linh ngẩn ra, hiển nhiên có chút dự liệu được Đông Phương Thiểu Tư đồng ý.

      “Ngoan, mau uống rượu . Ngày mai cho nàng gặp bọn họ.” Đông Phương Thiểu Tư cười dịu dàng, nhàng đẩy ly rượu tới gần bên môi Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh cần phải nhiều lời nữa, ngụm uống hết rượu giao bôi cả đời này với Đông Phương Thiểu Tư.

      “Đêm khuya rồi, nghỉ ngơi , ngày mai ta dẫn nàng gặp bọn họ.” Đông Phương Thiểu Tư dịu dàng ôm lấy Sở Thanh Linh về phía giường. Sở Thanh Linh thấy ràng dục vọng trong mắt Đông Phương Thiểu Tư, nhớ lại đêm đó vô độ điên cuồng đòi lấy, trong lòng sợ hãi, kéo tay áo Đông Phương Thiểu Tư, cúi đầu : “ được, ta mệt.”

      Đông Phương Thiểu Tư nhàng hôn lên trán Sở Thanh Linh : “ lần thôi, đêm nay lần có được hay ?”

      cho Sở Thanh Linh , tay Đông Phương Thiểu Tư bắt đầu cởi y phục của nàng. Sở Thanh Linh chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, trong lòng phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ. Chính mình, có thể sao?

      Sáng sớm hôm sau, Sở Thanh Linh rất sớm liền mở mắt ra, đơn giản vì hôm nay Đông Phương Thiểu Tư đồng ý mình có thể trở về gặp cha nương bọn họ!
      để ý đến thân thể đau nhức, Sở Thanh Linh lay Đông Phương Thiểu Tư ngủ bên người tỉnh lại.

      “Còn sớm, ngủ tiếp .” Đông Phương Thiểu Tư phen ôm chầm lấy Sở Thanh Linh lại muốn ngủ.

      “Đứng lên, ngươi đồng ý với ta trở về nhà gặp cha mẹ.” Sở Thanh Linh tránh thoát Đông Phương Thiểu Tư ôm ấp bất mãn . Lúc này nàng hề nhắc tới Mặc Hiên, đơn giản là vì sợ nam nhân thay đổi thất thường này vừa nghe đến tên Mặc Hiên để cho mình về nhà.

      “Vậy hôn cái, ta lập tức đứng lên.” Đông Phương Thiểu Tư đanh đá chỉ mặt mình, ý bảo đợi Sở Thanh Linh hôn xong mới đứng lên.

      “Ngươi!” Sở Thanh Linh chán nản, vẫn là rất nhanh ở khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Thiểu Tư ấn xuống nụ hôn.

      Đông Phương Thiểu Tư sờ sờ mặt mình, bĩu môi: “Quá nhanh, đủ dịu dàng, lại lần nữa.”

      Sở Thanh Linh đè nén bất mãn trong lòng, lần thứ hai nhàng hôn ở gương mặt của Đông Phương Thiểu Tư. Đông Phương Thiểu Tư lại chợt vươn tay ra kéo Sở Thanh Linh, trở mình đặt nàng ở dưới thân, mạnh mẽ hôn lên môi nàng. Trằn trọc chịu rời khỏi, Sở Thanh Linh có thể cảm nhận ràng dưới thân Đông Phương Thiểu Tư có biến hóa. Kinh hoàng muốn đẩy ra.

      “Nhìn nàng bị doạ sợ kìa.” Đông Phương Thiểu Tư cười rộ lên. trở mình nằm xuống, nhìn Sở Thanh Linh có chút kinh hoảng thương nở nụ cười: “Biết nàng mệt, sáng sớm hôm nay muốn nàng. Mau đứng lên, ta dẫn nàng xem bọn họ.”

      Sở Thanh Linh cắn cắn môi, liếc mắt nhìn Đông Phương Thiểu Tư cái, thêm gì nữa, đứng dậy mặc quần áo vào. Nàng có cảm nhận được ý tứ trong câu kia của Đông Phương Thiểu Tư. xem bọn ! Là xem!

      Cửa Vương phủ, Đông Phương Thiểu Tư mang theo Sở Thanh Linh lên xe ngựa, chiếc xe ngựa này cực kỳ mộc mạc, hoàn toàn giống xa hoa trước đây. Sở Thanh Linh có suy nghĩ nhiều, đối với nàng mà ngồi xe ngựa nào cũng sao cả. Xe ngựa chậm rãi nhanh chóng rời khỏi Vương phủ, chạy tới Sở gia. Dọc theo đường , Sở Thanh Linh muốn gặp cha nương và Mặc Hiên, trong lòng vui mừng nên lời, khoé miệng vẫn lên ý cười nhợt nhạt. Trong mắt Nhìn Đông Phương Thiểu Tư lên tia băng lãnh, mà Sở Thanh Linh chìm đắm ở trong suy nghĩ của bản thân cũng có phát .

      “Lúc này hẳn là nhạc phụ ở y quán , trước đến y quán hay về nhà?” Đông Phương Thiểu Tư chợt mở miệng hỏi.

      “Đến đón cha ta cùng về nhà .” Sở Thanh Linh có chút kỳ quái lời của Đông Phương Thiểu Tư, chính mình về nhà, phải là cả nhà ở cùng chỗ sao? Thế nào còn nhìn ai trước?
      Chris, bornthisway011091Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34: Vì sao?
      Editor: ChiMy

      Sở Thanh Linh nhìn về phía cửa y quán rồi lại khó hiểu nhìn về phía Đông Phương Thiểu Tư, đồng ý với nàng có thể trở về thăm cha nương mà! Sở Thanh Linh nghĩ nhiều, vươn tay vừa muốn vén rèm lên muốn xuống xe, ngay lúc đó Đông Phương Thiểu Tư vươn tay phen ôm chầm lấy thắt lưng của Sở Thanh Linh, nhàng đặt nàng ngồi đùi của mình.

      “Ngươi làm gì? Để ta xuống xe.” Sở Thanh Linh vui nhíu mày, đẩy tay của Đông Phương Thiểu Tư ra.

      “Ở đây nhìn.” Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt , sức lực tay thả lỏng chút nào.

      Cái gì? Sở Thanh Linh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Đông Phương Thiểu Tư, gương mặt tuyệt mỹ lên biểu tình nghiêm túc, giống như đùa.

      “Ngươi đồng ý cho ta gặp bọn họ!” Sở Thanh Linh có chút tức giận, dùng sức cố đẩy cánh tay của Đông Phương Thiểu Tư đặt eo nàng ra, nhưng tay hoàn toàn chút sứt mẻ vẫn cứ vững vàng ôm lấy eo của nàng.

      “Đúng, ta đồng ý, đây phải là cho nàng nhìn sao? Nàng xem, cha nàng ở trong.” Đông Phương Thiểu Tư vén rèm cửa sổ lên, làm cho Sở Thanh Linh nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Sở Thiên Lăng khám bệnh ở trong y quán. Lúc này Sở Thiên Lăng mỉm cười nhìn bệnh nhân trước mặt gì đó, lại quay đầu dặn dò gì đó với Sở Mặc Hiên vẻ mặt lo lắng.

      “Cha! Mặc Hiên!” Sở Thanh Linh thất thanh kêu lên, người muốn thấy nhất ở trước mắt! Lúc này Sở Thanh Linh kịp nghĩ gì, mạnh mẽ đẩy Đông Phương Thiểu Tư ra muốn chạy ra bên ngoài.

      Ai ngờ, chỉ giây sau, thân thể Sở Thanh Linh cứng đờ lại, thể nào nhúc nhích. Con ngươi của Sở Thanh Linh chậm rãi mở to, trong mắt lên vẻ kinh ngạc và phẫn nộ, người nam nhân này cư nhiên điểm huyệt của mình!

      “Ngươi hỗn đản! Ngươi đồng ý với ta cho ta gặp bọn họ, cha! Mặc Hiên!” Sở Thanh Linh phẫn nộ mắng Đông Phương Thiểu Tư, càng muốn lớn tiếng gọi Sở Thiên Lăng và Sở Mặc Hiên. Tự nhiên, giây sau á huyệt của nàng cũng bị Đông Phương Thiểu Tư điểm lại.

      Ở trong y quán, Sở Mặc Hiên chợt ngẩng đầu nhìn xung quanh, rất là nghi hoặc.

      “Làm sao vậy, Hiên nhi?” Sở Thiên Lăng có chút bận tâm hỏi, đơn giản là từ sau khi Sở Thanh Linh bị mang vẫn luôn mất hồn mất vía.

      có gì, hình như ta nghe thấy giọng của tỷ tỷ.” Sở Mặc Hiên nghi hoặc nhìn ra phía cửa, lại thấy cái gì.

      “Đứa này, con quá nhớ Linh nhi.” Sở Thiên Lăng có chút bất đắc dĩ , tại muốn thấy nữ nhi của mình cũng khó khăn như vậy. Gả cho người cao cao tại thượng như vậy, rốt cuộc là phúc hay là họa đây?

      ? Chắc là vậy.” Sở Mặc Hiên cụt hứng tùy ý trả lời câu rồi im lặng.

      Trong xe ngựa, Sở Thanh Linh phẫn nộ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đông Phương Thiểu Tư, lửa giận trong con ngươi thiêu đốt Đông Phương Thiểu Tư tới còn gì. Mà Đông Phương Thiểu Tư lại thèm để ý chút nào ôm nàng vào trong ngực, nhàn nhạt dặn dò người lái xe tiếp tục tới nhà của Sở Thanh Linh.

      Tới trước của nhà Sở Thanh Linh, Đông Phương Thiểu Tư như trước để cho nàng xuống xe ngựa, mà bảo cho xa phu mang rất nhiều lễ vật xuống xe ngựa đem vào. Đoan Ngọc ở cửa nghênh tiếp, thế nào cũng thể ngờ nữ nhi bảo bối của mình cũng trong xe ngựa, chăm chú nhìn mình từ sau rèm che cửa sổ.

      Nhà ở trước mặt, lại thể xuống xe vào. Lòng của Sở Thanh Linh như bị muôn vàn bàn tay cào xé giày vò. Vì sao người nam nhân này lại tàn nhẫn với mình như vậy? đáng ghét, hận hận ! dựa vào cái gì? Nhìn
      bộ dáng tươi cười dịu dàng của nương ở trước mặt, lại thế nào cũng thể chạm tới.

      muốn nhìn Đoan Ngọc biến mất sau cánh cửa, nước mắt Sở Thanh Linh chậm rãi rơi xuống, rơi vào tay của Đông Phương Thiểu Tư.

      “Ngoan, đừng khóc!” Đông Phương Thiểu Tư dịu dàng an ủi nàng, nhàng hôn những giọt nước mắt của nàng. Trong giọng tràn đầy thương.

      Nước mắt của Sở Thanh Linh lại càng tuôn trào mãnh liệt. Nàng muốn hỏi , hỏi nam nhân trước mắt này nếu quan tâm mình như vậy, đau lòng mình như vậy, vậy tại sao để cho mình gặp người nhà? Vì sao?

      “Ta muốn trong mắt nàng chỉ có ta, chỉ có thể dựa vào ta, chỉ biết muốn ta.” Đông Phương Thiểu Tư sau khắc liền giải đáp thắc mắc trong lòng Sở Thanh Linh, bá đạo hôn lên môi nàng. Sở Thanh Linh lại cảm giác cả người như bị hãm trong vũng bùn, hơn nữa càng hãm càng sâu. Tâm càng ngày càng đau, càng ngày càng lạnh.

      Dọc theo đường , nước mắt của Sở Thanh Linh cứ mực yên lặng chảy xuống, Đông Phương Thiểu Tư vẫn dịu dàng giúp nàng lau .

      Về tới cửa Vương phủ, Đông Phương Thiểu Tư mới giải huyệt đạo cho nàng, dịu dàng giúp nàng xuống xe ngựa. Dọc theo đường Sở Thanh Linh chỉ cúi đầu lời, hờ hững ở phía sau Đông Phương Thiểu Tư.

      đường đều yên lặng, lúc ngang qua bồn hoa trong bồn hoa khẽ động lại nhảy ra người khiến nàng vô cùng hoảng sợ. nữ tử cả người vô cùng chật vật rơi vào bên chân Sở Thanh Linh, khiến cho nàng kinh hãi lùi về sau mấy bước, lúc này mới chăm chú nhìn ràng người trước mắt.

      Người trước mặc thân y phục màu lục nhạt, lúc này mặt dính đầy bùn, tóc cũng bù xù chịu nổi, càng làm cho Sở Thanh Linh hoảng sợ là gương mặt của nàng ta. mặt ngang dọc chi chít vết thương, vết thương nay thành sẹo, lộ ra lớp da mới màu phấn hồng. Làm cho người nhìn qua khỏi hút vào ngụm lãnh khí.

      “Chuyện gì xảy ra?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn đến Sở Thanh Linh bị dọa lạnh giọng hỏi.

      “Vương phi tha mạng, Vương gia tha mạng, nô tỳ cố ý làm Vương phi hoảng sợ.” Lục y nữ tử quỳ mặt đất, toàn thân run rẩy sợ hãi .

      “Hả?” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nhìn sắc mặt mấy nha hoàn bên cạnh thay đổi, những nha hoàn kia nhìn thấy ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư cũng liền lập tức quỳ xuống, lạnh run.

      “Dạ thưa, là tiện tỳ này, trước đây cái gì mình là công chúa Mỹ Chân Bắc Thần quốc, vì thế bọn nô tỳ nhìn được, giáo huấn nàng ta.” Rốt cuộc nha hoàn quỳ mặt đất run giọng ra nguyên do.

      “Công chúa?” Sở Thanh Linh khẽ giật mình, chợt ngồi xổm xuống, nhìn về phía lục y nữ tử lạnh run quỳ mặt đất “Ngươi là công chúa Mỹ Chân?”

      phải! phải! Nô tỳ phải!” Lục y nữ tử liên tục lắc đầu, trong giọng tràn đầy kinh hãi.

      Sở Thanh Linh gì, chỉ là mở to mắt nhìn trước mặt. Làn mi kia, đôi mắt kia, bờ môi kia, cư nhiên giống công chúa Mỹ Chân trước đây như đúc! Có điều gương mặt bị hủy làm người ta kinh sợ. người cho dù thế nào, sắc và thần thái của nàng ta cũng thay đổi! Sở Thanh Linh càng nhìn trước mặt, trong lòng lại càng kinh ngạc.

      Nàng ta là công chúa Mỹ Chân! Nàng ta chính là công chúa Mỹ Chân, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      “Quản gia, ngươi quản giáo nô tài thế nào?” Giọng của Đông Phương Thiểu Tư lành lạnh mang theo chút nhiệt độ nào, nhàn nhạt lên tiếng với quản gia bên cạnh, quản gia nơm nớp lo sợ vội vàng gọi người dẫn đám nô tỳ kia cùng với lục y nữ tử xuống.

      “Chờ chút!” Sở Thanh Linh nhíu chặt mi nhìn lục y nữ tử run run sợ hãi lên tiếng ngăn lại.

      “Thanh Linh được rồi, chúng ta thôi.” Đông Phương Thiểu Tư bất động thanh sắc vươn tay ôm vòng eo của Sở Thanh Linh, ôm nàng liền muốn rời khỏi. Quản gia thấy thế vội vàng gọi người mang những người kia dẫn theo xuống.

      “Thiểu Tư! Thiểu Tư! Người kia…….” Ánh mắt của Sở Thanh Linh vẫn rời khỏi lục y nữ tử dần xa kia. Chính mình có nhìn nhầm, đó là công chúa, chính là công chúa Mỹ Chân ngày ấy vô lễ với mình!

      “Đây chẳng qua chỉ là cái nô tài Công chúa Mỹ Chân còn ở trong Vương phủ kìa.” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng , nhưng trong lòng có chút tức giận, đám nô tài ngu xuẩn kia làm cái gì, cư nhiên để cho nữ nhân kia xuất ở đây, còn làm cho Thanh Linh nhìn thấy!

      “Thế nhưng………..” Sở Thanh Linh còn muốn điều gì, Đông Phương Thiểu Tư liền nhàng ôm nàng lên.

      có gì thế nhưng, chúng ta trở về thôi.” Đông Phương Thiểu Tư ôm Sở Thanh Linh rời .

      Sở Thanh Linh nhìn về phía bóng lưng lục y nữ tử biến mất, trong lòng thế nào cũng thể bình tĩnh lại được.
      Last edited by a moderator: 18/2/15
      Chris, bornthisway011091Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Thiểu Tư, từ bỏ
      Editor: ChiMy


      Trở về vườn Trúc, Đông Phương Thiểu Tư dịu dàng đỡ nàng xuống, Sở Thanh Linh lại được lời, trầm mặc ngồi ở bên, trong lòng lại từng đợt phát lạnh.

      Vừa rồi mình tuyệt đối có nhìn lầm, nữ nhân kia chính là công chúa Mỹ Chân, mà Đông Phương Thiểu Tư lại công chúa Mỹ Chân ở trong Vương phủ. Như vậy cái người ở trong Vương phủ là công chúa Mỹ Chân giả? Mà chật vật kia mới là . Vì sao tình lại biến thành như vậy? Tìm nữ nhân tới thay thế công chúa Mỹ Chân, chuyện như vậy cũng chỉ có nam nhân trước mặt có thể làm được. Thế nhưng, tại sao lại làm vậy? Khiến cho công chúa Mỹ Chân đích thực nhận hết dằn vạt và vũ nhục như vậy là vì cái gì?

      Chẳng lẽ? Trong lòng Sở Thanh Linh lên suy nghĩ. Cũng bởi vì công chúa kia làm chuyện như vậy với mình? Có thể sao? là bởi vì như vậy sao?

      Sở Thanh Linh chậm rãi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt mỉm cười dịu dàng, trong lòng nổi lên từng trận lạnh lẽo. Người nam nhân này thực đáng sợ, thủ đoạn của quá tàn nhẫn.

      “Hôm nay nàng muốn ăn gì?” Đông Phương Thiểu Tư lại mỉm cười hỏi Sở Thanh Linh chuyện khác, dường như ban nãy hề phát sinh bất cứ chuyện gì.

      “Ta muốn ăn.” Sở Thanh Linh lạnh lùng trả lời câu. Nam nhân vô sỉ, đồng ý với mình nhưng lại làm như vậy. Thế nhưng trong lòng Sở Thanh Linh cũng rất lo lắng, công
      chúa Mỹ Chân chỉ làm thương tổn mình, cư nhiên làm ra chuyện như vậy, khiến cho tất cả những gì nàng ta có được trở thành hư ảo, đánh nàng ta vào địa ngục vạn kiếp bất phục.

      Nếu như mình chọc giận , vậy có thể làm ra chuyện gì với cha nương và Mặc Hiên hay ? Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Thanh Linh liền căng thẳng, cắn răng nhìn Đông Phương Thiểu Tư.

      “Làm sao vậy?” Đông Phương Thiểu Tư cũng cảm thấy ánh mắt Sở Thanh Linh có chút khác thường.

      Sở Thanh Linh đứng lên, chậm rãi đến gần Đông Phương Thiểu Tư, con ngươi xinh đẹp sáng quắc lại sâu thấy đáy nhìn , từng câu từng chữ chậm rãi : “Thiểu Tư, đồng ý với ta việc.”

      “Hả?” Đông Phương Thiểu Tư có chút nghi ngờ, nhìn Sở Thanh Linh trước mắt có vẻ mặt khác thường, sắc mặt cũng trầm tĩnh xuống: “Nàng xem.”

      nên thương tổn người nhà của ta, nên thương tổn bọn họ.” Trong thanh của Sở Thanh Linh mang theo cầu xin và ngoan tuyệt. Nếu thực dám đối xử với người nhà của mình thế này, như vậy…..

      “Đó là tuỳ vào nàng thôi, phải xem nàng có nghe lời hay .” gương mặt Đông Phương Thiểu Tư nở nụ cười xán lạn, vươn tay kéo Sở Thanh Linh vào trong lòng.

      Cơ thể Sở Thanh Linh khẽ run lên, tên hỗn đản này, tên nam nhân đê tiện vô sỉ này!

      “Thế giới của ta chỉ có nàng, vì vậy thế giới của nàng cũng chỉ có thể có ta.” thanh của Đông Phương Thiểu Tư như ác ma trầm thấp và mị hoặc nhàng khẽ ở bên tai Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, thêm gì nữa, mặc cho Đông Phương Thiểu Tư ôm nàng tới bên giường.

      Liều chết quấn, thể xác và tinh thần mệt mỏi.

      Nằm ở trong ngực Đông Phương Thiểu Tư bá đạo kia, khóe mắt Sở Thanh Linh có chút nước mắt loé lên.

      “Gọi tên của ta…………” Đông Phương Thiểu Tư xoay người đè lên Sở Thanh Linh, tựa như mệnh lệnh nhưng giọng điệu lại mang theo cầu xin.

      Sở Thanh Linh cắn răng đáp lại, xoay mặt qua bên. Thực muốn, muốn gặp lại nam nhân ở trước mặt. Vì sao có thể tùy ý cướp đoạt của mình tất cả như vậy, vô sỉ lấy thứ mình quan tâm nhất để uy hiếp chính mình mà lại luôn miệng chính mình. Đây thực là chuyện hài nhất thế kỉ!

      “Gọi tên của ta! Gọi ta!” Bỗng nhiên dưới thân Đông Phương Thiểu Tư động cái, lần thứ hai tiến nhập vào cơ thể của Sở Thanh Linh. loại đau đớn và vui thích khiến cho người ta hít thở thông làm cho ý chí của Sở Thanh Linh thiếu chút nữa tiêu tan.

      “Thiểu Tư, từ bỏ.” Sở Thanh Linh cắn răng khó khăn nặn ra câu.

      “Cầu ta, cầu ta…….. lớn tiếng gọi tên của ta cầu ta.” Đông Phương Thiểu Tư tà mị cười, động tác dưới thân càng thêm cuồng dã.

      Sở Thanh Linh thở hổn hển, thực muốn thoát khỏi vô độ của , thực muốn thoát . Sở Thanh Linh vươn tay, đánh Đông Phương Thiểu Tư, kháng cự .

      Đông tác của nàng lại làm cho sắc mặt Đông Phương Thiểu Tư thay đổi, cúi xuống ngụm cắn lên đầu vai Sở Thanh Linh, cúi đầu, trong giọng tràn ngập nguy hiểm: “Nàng cư nhiên muốn cự tuyệt ta. Nàng phải nhớ kỹ, nàng thể cự tuyệt ta, vĩnh viễn thể.”

      , buông ta ra, từ bỏ.” Sở Thanh Linh cảm nhận được đầu vai truyền đến đau đớn và
      dưới thân Đông Phương Thiểu Tư càng tham lam dùng sức đòi lấy, thống khổ nhắm nghiền hai mắt. vui vẻ và thống khổ kia cùng tồn tại khiến người ta muốn nổ tung, là loại dằn vặt to lớn!

      “Ta rồi! Nàng thể cự tuyệt ta! thể cự tuyệt ta!” Đông Phương Thiểu Tư thô lỗ hôn cổ của nàng, vai cùng trước ngực, chỉ trong chốc lát làn da nàng nổi lên những vết tích hồng hồng.

      Nước mắt của Sở Thanh Linh cay đắng chảy dọc theo gương mặt hoàn mỹ xuống thấm vào trong gối, trong nháy mắt còn dấu tích.

      Cũng biết trải qua bao lâu, Đông Phương Thiều Tư mới bỏ qua Sở Thanh
      Linh gần như mất ý thức, dịu dàng ôm nàng, cúi đầu hỏi ở bên tai nàng: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

      Sở Thanh Linh nhắm hai mắt thản nhiên : “Lưỡi chim sơn ca, não hỏa hạc, thiên nga nướng, ức chim công. Khuya hôm nay muốn ăn.” Dứt lời, khóe miệng nàng lộ ra tia cười nhạt. Chim công khó có được ai cũng biết, mà buổi tối muốn ăn, nhìn Đông Phương Thiểu Tư làm sao bây giờ.

      Tả thừa tướng nuôi hai con chim công, xem như bảo bối. Sở Thanh Linh muốn nhìn thử xem Đông Phương Thiểu Tư có thể đem những món mình ra làm được trong buổi tối hay .

      “Được, chỉ cần nàng muốn ăn.” Đông Phương Thiểu Tư lại tuyệt kinh ngạc và bất đắc dĩ, mà là thản nhiên trả lời, vươn tay giúp nàng vén lại những sợi tóc tán loạn trán.

      Sở Thanh Linh mở mắt ra nhìn vẻ mặt chút quan tâm của Đông Phương Thiểu Tư, hiểu thực đến phủ thừa tướng đem hai con chim công ra làm. Nếu là , đích thực có thủ đoạn này.

      Thế nhưng thừa tướng sủng hai bảo bối này như thế sao có thể nhường cho , chỉ vì thỏa mãn ý muốn của mình?

      Có điều chằng phải mình cố ý làm khó xử phải đắc tội thừa tướng nay sao?

      Kích tình qua hai người đều đổ mồ hôi, cả người Sở Thanh Linh đều đau nhức, thế nào cũng muốn cử động nữa. Đông Phương Thiểu Tư lần thứ hai ôm lấy nàng vào bể nươc bên cạnh.

      Trong bồn tắm Đông Phương Thiểu Tư dịu dàng lau chùi cơ thể giúp Sở Thanh Linh.

      Động tác cẩn thận từng li từng tí dường như sợ nàng biến mất. Sở Thanh Linh nhắm hai mắt, cũng lời nào. Nam nhân này rốt cuộc là hạng người gì? Có thể thỏa mãn cầu bốc đồng của mình như vậy, lại cho phép mình cùng người nhà đoàn tụ. giây trước còn như ác ma cướp đoạt mình, mà sau giây lại dịu dàng như vậy.

      Sở Thanh Linh nhìn nam nhân chăm chú lau người giúp mình, lúc lâu, nàng yếu ớt phun ra mấy chữ: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

      “Ta sao? Ta là người duy nhất nàng có thể dựa vào.” Đông Phương Thiểu Tư khẳng định đáp trả.

      mặt Sở Thanh Linh lộ ra nụ cười mỉa mai, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt thêm gì nữa.

      Người nam nhân này, phải là người duy nhất nàng có thể dựa vào, mà là ác ma, ác
      ma đến từ địa ngục. vĩnh viễn cũng buông tay mình! Chẳng lẽ mình bị giam cầm mãi mãi như vậy sao?

      ai biết sau này, cũng có ngày Đông Phương Thiểu Tư chủ động buông tay. Sở Thanh Linh ngờ, mà Đông Phương Thiểu Tư lại càng ngờ.
      Chrisbornthisway011091 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Bắn chết, bắn chết hết.
      Editor: ChiMy

      Buổi tối, Sở Thanh Linh nhìn những món ăn bày bàn, giống y như những gì nàng thiếu thứ gì ! Đông Phương Thiếu Tư đều làm được, bao gồm cả thịt chim công khó có được.

      Sở Thanh Linh lạnh lùng nhìn, tùy ý ăn vài miếng liền buông bát đũa xuống: “ ăn.”

      Đông Phương Thiếu Tư nở nụ cười đầy cưng chiều, phất tay bảo nha hoàn dọn toàn bộ thức ăn bàn xuống, đổi lại những món ăn mà bình thường Sở Thanh Linh thích.

      Sở Thanh Linh ngạc nhiên nhìn Đông Phương Thiếu Tư mỉm cười cưng chiều, ra biết mình là cố ý làm khó , căn bản biết mình thích ăn những thứ này. Sợ nàng ăn ngon, vì thế sớm sai người chuẩn bị những món ăn này sao? Ánh mắt của Sở Thanh Linh dần dần ảm đạm xuống, cái người điên này! Có thể cưng chiều mình như vậy, lại có thể điên cuồng dằn vặt mình!

      Đông Phương Thiếu Tư nhiều, chỉ giống như bình thường gắp thức ăn cho Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh ăn mà thấy vô vị. Người nam nhân này, đến tột cùng là người như thế nào?

      Ban đêm, ngọn nến chập chờn lay động.

      Đông Phương Thiếu Tư ôm Sở Thanh Linh ngủ ngon giấc, mà Sở Thanh Linh lại thể nào chợp mắt.

      Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên thấu vào trong phòng.

      Đông Phương Thiếu Tư mở mắt ra, nhìn người trong lòng lâu. Muốn cứ ôm nàng như vậy mãi mãi.

      “Nàng muốn cái gì ta đều có thể cho nàng.” Đông Phương Thiếu Tư nhàng hôn lên gương mặt của Sở Thanh Linh “Trừ người nàng quan tâm, nàng dựa vào.”

      Khóe miệng của Sở Thanh Linh lên nụ cười thản nhiên, mang theo mơ hồ châm chọc. Quả nhiên, người nam nhân này muốn cho cái gì đều kèm theo điều kiện. Lời này đúng là mâu thuẫn, mâu thuẫn đến buồn cười!

      Hôm đó, Đông Phương Thiếu Tư vào triều, Sở Thanh Linh lại mình tới chỗ sâu trong vườn trúc, nhìn mảnh cây trúc xanh biếc xinh đẹp đến ngây ngốc. Trà bàn đá nguội được đổi , cứ nguội lại đổi trà mới, cứ như vậy nha hoàn đổi trà nhiều lần. nha hoàn khác ở bên cạnh nhàng phe phẩy quạt.

      Sở Thanh Linh chợt nhớ tới lần đó Đông Phương Thiếu Tư thổi sáo, tiếng sáo kia linh hoạt lại kì ảo.

      “Cầm.” Sở Thanh Linh nhàn nhạt tiếng, mặt có chút biểu tình nào.

      Nha hoàn phía sau vội vàng mang cầm đến cho Sở Thanh Linh, trong lòng thấp thỏm bất an. Chưa từng thấy Vương phi cười qua, chưa từng. gương mặt mỹ lệ của nàng vĩnh viễn đều là đơn và đau thương. Người xinh đẹp như vậy, nếu cười rộ lên điên đảo chúng sinh thế nào? Vương gia thương Vương phi như vậy, sủng ái nàng như vậy. Thế nhưng, hình như Vương phi thích. Tại sao chứ? Nghe chim công hôm qua là do cưỡng chế mang về từ phủ Tả thừa tướng, khiến cho Tả thừa tướng luống cuống giận dữ. Sau đó mới biết được, nguyên lai là bắt về làm cho Vương phi ăn!

      Đương nhiên Sở Thanh Linh biết những suy nghĩ của bọn nha hoàn phía sau, chỉ là ngồi xuống nhàng gảy đàn.

      Cái gì cũng muốn suy nghĩ, muốn tạm thời quên tất cả.

      Tiếng đàn mờ ảo như mây như nước tựa như sương mù phát ra theo chuyển động của ngón tay Sở Thanh Linh.

      Người say, vật say.

      biết lúc nào, Sở Thanh Linh chợt bị lực dị thường đè nặng vai kéo hồn nàng quay về. vai nàng là con chim trắng muốt, nghiêng đầu nhìn nàng. Mỏ hồng hồng, con ngươi đen láy, còn lại tất cả đều trắng như tuyết, là chọc người thích.

      “Vương phi, nó nhất định là do bị hấp dẫn bởi tiếng đàn của người mà đến.” Nha hoàn phía sau sau vui mừng kêu lên, lúc này Sở Thanh Linh mới ngẩng đầu, nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh sợ.

      bãi đất trống trước mặt giờ toàn là chim, đều nhìn Sở Thanh Linh.

      “Sớm nghe tiếng đàn tuyệt diệu có thể hấp dẫn muôn ngàn loại chim tới, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy.” Lúc này nha hoàn phía sau


      Lúc này nha hoàn phía sau còn chú ý đến lễ nghi, thực kích động . Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy cảnh tượng kì lạ như vậy, có thể kinh ngạc và kích động sao?


      Sở Thanh Linh khẽ nhíu mày, đơn giản là con chim trắng như tuyết kia to gan nhảy lên tay nàng, nhàng mổ lên tay Sở Thanh Linh.


      Sở Thanh Linh có chút ngạc nhiên, biết phải làm sao.


      “Vương phi, chim này là muốn người cho nó ăn đấy.” Nha hoàn phía sau khẽ cười rộ lên.


      sao?” Sở Thanh Linh kinh ngạc nhìn chim trong lòng bàn tay.


      Nha hoàn phía sau đem chút điểm tâm đặt vào trong lòng bàn tay Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh giật mình, nhận lấy điểm tâm bóp nát rồi đặt vào trong lòng bàn tay. Con chim khẽ kêu lên, chút khách khí mổ vào trong lòng bàn tay nàng.


      “Đúng là muốn ăn sao.” Sở Thanh Linh ngây ngẩn cả người.


      Sau đó, cảnh tượng càng kỳ lạ lại xuất , ngày càng nhiều những con chim hơn bay về phía Sở Thanh Linh, tranh nhau bay đến bàn tay nàng. chút cũng sợ hãi.


      “Ha ha...” Sở Thanh Linh nở nụ cười, bóp nát nhiều điểm tâm hơn thả lên bàn, mặt đất. Có con chim đứng vai Sở Thanh Linh, có con đứng ở tay nàng, líu ríu kêu lên. Thậm chí còn tranh nhau cướp vị trí ở vai nàng. Những nha hoàn đứng ở phía sau đều tấm tắc lấy làm kì lạ. Mà càng làm cho các nàng kinh ngạc chính là, Sở Thanh Linh nở nụ cười, lúc này Vương phi của các nàng thực cười. Nụ cười phát ra từ trong lòng! Quả nhiên, khi Vương phi cười rộ lên thực đẹp, thực rất đẹp!


      Sở Thanh Linh cười, cười khanh khách, đứng dậy vui đùa cùng đàn chim .


      Thực là chim xinh đẹp và đáng mà. Sở Thanh Linh nhìn chim trong lòng bàn tay mình, lòng tràn đầy vui sướng. Mấy nha hoàn phía sau cũng lộ ra bộ dáng tươi cười, Vương phi cao hứng tựa như đứa như thế là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy.


      “Lấy thêm điểm tâm đến. Nhanh lên.” Sở Thanh Linh cao hứng phân phó những nha hoàn đứng phía sau.”Các ngươi cũng đút chúng.”


      “Dạ, vương phi.” Nha hoàn tuân mện rời .


      Đúng lúc Đông Phương Thiếu Tư trở về thấy màn này. mặt Sở Thanh Linh là nụ cười thỏa mãn và thuần khiết như đứa , đứng ở giữa vườn trúc xin đẹp, trong tay là con chim trắng như tuyết, mà bờ vai của nàng và vùng đất bên cạnh biết bao nhiêu là chim đậu.


      Nàng cười! Hơn nữa cười thỏa mãn như vậy, hài lòng như vậy!


      Cũng bởi vì đám chim kia! Cũng bởi cái đám tiểu súc sinh kia!


      Đám tiểu súc sinh kia cư nhiên cũng muốn đoạt tâm tư của nàng sao?


      Trong nháy mắt con ngươi của Đông Phương Thiếu Tư trở nên nghiêm túc, càng ngày càng lạnh, lửa giận mãnh liệt bốc lên.


      Đông Phương Thiếu Tư từ từ tới gần, mặt lạnh nhìn hết thảy trước mắt. Bọn nha hoàn lập tức phát Đông Phương Thiếu Tư vội vàng quỳ xuống hành lễ. Mà các nàng đều kinh hãi, bởi vì nhìn đến biểu tình thâm trầm như nước của lúc này.


      “Thiếu Tư?” Sở Thanh Linh quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy sắc mặc lúc này.


      “Bắn chết, chắn chết hết.” Đông Phương Thiếu Tư lạnh lùng , nhàng phật tay.


      Chợt, biết từ chỗ nào trong vườn Trúc xuất đám hắc y nhân, tất cả đều có cung trong tay, tiễn trong tay nhắm ngay đàn chim phía trước Sở Thanh Linh.


      “Thiếu Tư?” Sở Thanh Linh nhìn vẻ mặt dữ tợn của Đông Phương Thiếu Tư trước mắt mà kinh hoàng lên tiếng, muốn làm gì?


      Đông Phương Thiếu Tư gì, chợt ôm chầm lấy Sở Thanh Linh, con chim vai Sở Thanh Linh trong nháy mắt bị dọa bay tán loạn lên trời. Mà khắc sau, cung tiễn dày đặc mãnh liệt bắn tới, cho bất cứ con chim nào cơ hội bay lên.


      Đất đầy máu, đất đầy lông chim, còn có tiếng chim như than như khóc.


      “Thiếu Tư! Đông Phương Thiếu Tư! Dừng tay! Dừng tay!” Trong nháy mắt con ngươi của Sở Thanh Linh trừng lớn, kinh hoảng nhìn mảnh máu me trước mắt. Máu và lông chim bay khắp bầu trời, đau thương tràn ngập giữa trung.


      Lúc này con chim trắng như tuyết bị mũi tên xuyên qua rơi xuống dưới chân của Sở Thanh Linh, màu lông trắng như tuyết bị máu nhuộm đỏ. Con chim đáng linh động vừa rồi trong nháy mắt trở thành cái xác.


      ................!!!!” Sở Thanh Linh phát ra tiếng kêu đau đớn từ trong lòng. Lúc này dù thế nào cũng thể lay động Đông Phương Thiếu Tư kia. Những sinh mệnh vừa rồi, trong nháy mắt toàn bộ đều chết hết!


      “Ngươi cái tên điên này, người điên! Buông ta ra!” Nước mắt, ngừng tràn ra theo khóe mắt của Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh liều mạng đập vào ngực Đông Phương Thiếu Tư, dùng sức lay . Mà Đông Phương Thiếu Tư càng ôm nàng chặt hơn.


      Mấy nha hoàn phía sau ngay cả thở mạnh chút cũng dám, toàn bộ quỳ đất, cúi đầu thấp.


      Sở Thanh Linh nhìn mặt đất đầy thi thể, vô lực trượt xuống, Đông Phương Thiếu Tư ôm nàng lên vào phòng.


      Để lại mảnh yên lặng như chết.
      Last edited by a moderator: 21/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Bọn họ rất tốt
      Editor: ChiMy

      Sở Thanh Linh lời, chỉ là mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, tùy ý Đông Phương Thiếu Tư đặt nàng ở giường.

      Đông Phương Thiếu Tư ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn vệt nước mắt chưa khô mặt Sở Thanh Linh, vươn tay nhàng lau .

      ra ngoài!” Sở Thanh Linh quay mặt qua bên lạnh lùng ra ba chữ. Nàng muốn nhìn thấy tên nam nhân điên cuồng biến thái này.

      bao nhiêu lâu, nàng chưa từng cười với ta như vậy?”Giọng của Đông Phương Thiếu Tư rất , lại mang theo đau thương. bao nhiêu lâu rồi nàng có cười với mình như vậy? Nụ cười vui vẻ như vậy, hôm nay lại chỉ vì đám súc sinh kia mà nở rộ.

      “Đối với ngươi ta cười nổi!” Sở Thanh Linh cắn răng oán hận “Nếu như ngươi đối xử với ta như vậy, ta cũng như vậy!”

      Đông Phương Thiếu Tư trầm mặc, cũng lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn gương mặt mỹ lệ của Sở Thanh Linh.

      “Ta, ta chỉ là muốn trong mắt nàng chỉ có ta, chỉ có thể muốn ta, chỉ có thể dựa vào ta, chỉ có thể ở bên ta.” Đông Phương Thiếu Tư , trong giọng mang theo nhàn nhạt đơn và đau thương, mà càng nhiều hơn là khát vọng.


      Sở Thanh Linh nghe những lời thâm tình của Đông Phương Thiếu Tư, trong lòng mảnh đau thương.

      Người nam nhân này, ra rất đáng thương. Rốt cuộc quá khứ như thế nào mới có thể khiến cho trở nên như vậy? Trong mắt chỉ có , chỉ có thể nhớ , chỉ có thể dựa vào , chỉ có thể ở bên . quan tâm chính mình? Nam nhân quan tâm chính mình đến điên cuồng như vậy, thế nhưng, cũng biết như vậy mình hề cảm thấy vui vẻ. Nghe được những lời này của , trong lòng nàng lên tia do dự, nhưng rất nhanh lại biến mất còn dấu vết. quá mức bá đạo làm cho người ta hít thở thông, quá mức trầm trọng làm cho người khác chịu nổi.

      “Ta………Ta cũng muốn nàng cười với ta như vậy, ta nhớ nụ cười phát ra từ trong lòng nàng, nhưng ta biết nên làm như thế nào. Những thứ tốt nhất trong thiên hạ, nàng muốn cái gì ta cũng có thể cho nàng.”Ánh mắt của Đông Phương Thiếu Tư có chút mê man, cứ nhìn Sở Thanh Linh như vậy. Giờ phút
      này như đứa bất lức, chỉ có thể bất lực nhìn Sở Thanh Linh.

      “Vậy, ngươi cho ta về nhà gặp cha và nương ta.” Sở Thanh Linh giọng .

      được!” Đông Phương Thiếu Tư lập tức cự tuyệt, có bất kỳ do dự nào.

      Sở Thanh Linh thở dài, nhắm nghiền hai mắt lần nữa, hề nhìn Đông Phương Thiếu Tư nữa. Tên nam nhân mâu thuẫn này, thủy chung vẫn thứ mình thực mong muốn là cái gì. Cho dù hiểu , cũng cho………

      Tứ đó về sau, Sở Thanh Linh đàn nữa.

      Mùa đông lạnh lẽo đến gần.

      Hoa tuyết tung bay khắp bầu trời.

      Sở Thanh Linh mặc áo lông cáo đứng yên bên cửa sổ, nhìn hoa tuyết bay đầy trời, trong mắt có bất kỳ gợn sóng nào. Trong phong đốt rất nhiều than củi, than củi phát ra tiếng tí tách rất .

      “Vương phi, ở đây gió lớn rất lạnh, mời ngài………….” Nha hoàn phía sau có chút đau lòng , từ lần Vương gia cho người bắn hết chim còn ai nhìn thấy Vương phi cười qua, càng chưa từng thấy Vương phi chơi đàn. gương mặt xinh đẹp này lại bị bao phủ bởi tầng ưu thương lần nữa. Mỗi lần Vương phi lẳng lặng đứng ở đó, luôn khiến cho lòng người cảm thấy đau lòng.

      sao, lạnh.” Sở Thanh Linh nhàn nhạt trả lời. Đây cũng là lời , ngọc bội người kia ngừng truyền ra hơi ấm, duy trì ấm áp cho cơ thể.

      Sở Thanh Linh ngẩng đầu nhìn trời, tuyết cũng sắp ngừng rơi. Nhớ tới mùa đông năm ngoái, sau khi tuyết ngừng, nàng còn quét tuyết nấu rượu, Mặc Hiên uống say đến cả đứng cũng trở nên xiêu vẹo. Nương và cha cười phá lên. Những ngày như vậy, còn có thể trở lại lần nữa ? Lúc này cha nương và Mặc Hiên làm gì? Cũng sắp tới lễ mừng năm mới, có lẽ bọn họ cũng chuẩn bị đón tất niên? Nương bắt đầu gói bánh chưng hay chưa?

      “Thanh Linh…….” Giọng của Đông Phương Thiếu Tư từ cửa sổ truyền đến. Sở Thanh Linh quay đầu lại, vẫn xuất thần nhìn hoa tuyết bay lượn ngoài cửa sổ.

      Đông Phương Thiếu Tư chưa kịp phủi tuyết rơi ở người xuống liền nhanh chóng vào phòng tìm đến Sở Thanh Linh, mỗi lần về Vương phủ đều muốn gặp bảo bối của mình đầu tiên.

      “Thanh Linh, nàng làm cái gì?” Sau khi Đông Phương Thiếu Tư đưa áo khoác cho nha hoàn liền thân thiết tới bên cạnh Sở Thanh Linh, nhìn hoa tuyết bay lượn ngoài cửa sổ, tay đóng cửa sổ lại, “Ở đây lạnh.”

      Sở Thanh Linh vẫn có động đậy, ánh mắt cũng dời , chỉ đờ đẫn nhìn về phía trước.

      “Thanh Linh………..” Trong lòng Đông Phương Thiếu Tư có chút đau đớn, Thanh Linh như vậy tựa như con rối có linh hồn, khiến cho nội tâm của dâng lên trận sợ hãi. Sợ nhìn thấu Sở Thanh Linh như vậy, căn bản đây phải là nàng.

      “Ta muốn về thăm nhà chút.” Sở Thanh Linh có chút mờ ảo, nhàn nhạt những lời này. Tuy rằng biết ra vẫn lại bị cự tuyệt.

      “Ở bên ta tốt sao? Ta vẫn ở mãi bên cạnh nàng mà.” Đông Phương Thiếu Tư nhàng ôm lấy Sở Thanh Linh, chân mày nhíu chặt, đáy mắt lộ vẻ đau thương. Chỉ suy nghĩ đến mình được sao sao? nên suy nghĩ tới người khác.

      Sở Thanh Linh ở trong lòng Đông Phương Thiếu Tư chậm rãi nhắm hai mắt lại, cho dù cái gì đều là uổng công.

      Đông Phương Thiếu Tư cúi đầu, nhìn người trong lòng có chút tiều tụy, trong lòng đau đớn. bao nhiêu lâu, Thanh Linh chưa từng cười qua, cũng còn đàn cầm mà nàng thích nhất. Chẳng lẽ mình làm sai sao? Thực sai rồi sao?

      “Buổi trưa hôm nay Vương phi ăn cái gì?” Đông Phương Thiếu Tư lạnh lùng nhìn nha hoàn đứng bên hỏi.

      “Ăn cá, hai miếng thịt bò, nửa bát cơm trắng.” Nha hoàn nơm nớp lo sợ đáp.

      Lại chỉ ăn chút như vậy! mặt Đông Phương Thiếu Tư lên tức giận, với nha hoàn: “Các ngươi hầu hạ Vương phi như thế nào?”

      liên quan tới các nàng, ta muốn ăn.” Giọng của Sở Thanh Linh trống rỗng, đạm mạc .

      Đông Phương Thiếu Tư ôm sát Sở Thanh Linh: “Rốt cuộc nàng muốn ta làm như thế nào mới tốt?”

      “Ngươi biết mà.” Trong giọng của Sở Thanh Linh mang theo mỉa mai. Sau lần đó từ ngoài cửa nhìn thấy cha nương và Mặc Hiên nàng chưa từng gặp qua bọn họ nữa. Mỗi lần khiến Đông Phương Thiếu Tư mất hứng lấy người nhà đến uy hiếp chính mình. Bao gồm chuyện mình muốn ăn cơm cũng đem chuyện này ra uy hiếp mình. Số phận người nhà nằm trong tay , mặt vĩnh viễn là gương mặt tươi cười tà mị khiến người ta hận sôi. hận, hận cảm giác như thế!

      Sắc mặt Đông Phương Thiếu Tư khẽ biến, Sở gia xảy ra chuyện lớn, vừa mới biết được. Chưa nghĩ qua muốn tự mình với người trong lòng. Mà bây giờ Thanh Linh lại kháng cự chính mình như vậy, từ từ gầy gò . Nên cho nàng biết Sở gia xảy ra chuyện sao đây? Muốn vĩnh viễn giấu giếm, thế nhưng, tại Thanh Linh……….. Nếu như nàng biết, như vậy hậu quả càng thể chịu nổi! Tuyệt đối thể cho nàng biết!

      “Cha nương ta tại thế nào? Có phải chuẩn bị lễ mừng năm mới hay ?” Ánh mắt của Sở Thanh Linh có chút mê man, mạch suy nghĩ lung tung, thản nhiên “Ngươi cho ta gặp bọn họ, vậy có thể cho ta biết chứ?”

      “Bọn họ, tốt.” Đông Phương Thiếu Tư trả lời có chút tốn sức, có bình thản thẳng thắn như trước đây.

      “Tốt như thế nào?” Chân mày của Sở Thanh Linh khẽ nhíu lại, ngoài miệng vẫn nhàn nhạt hỏi như cũ.
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :