1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Hai câu cuối cùng
      Editor: ChiMy



      Trong phòng yên tĩnh đáng sợ, Đông Phương Thiếu Tư nửa híp mắt nhìn Sở Thanh Linh được lời sắc mặt càng thêm nghiêm túc.

      Sở Thanh Linh nhìn mặt Đông Phương Thiếu Tư lãnh, trong lòng thấp thỏm, hơi hối hận. E rằng lời vừa rồi quá mức trực tiếp. Nếu tức giận sao đây? Lần trước qua công khai thân phận của phụ thân, thế nhưng nàng tin phụ thân có năng lực xử lý việc này. Lần này sao? muốn trừng phạt nàng thế nào, nhốt trong phòng hay phạt quỳ? Cũng sao cả, chỉ cần tuyệt đối bị nhốt trong đây cả đời là được.

      Ngay lúc Sở Thanh Linh suy đoán Đông Phương Thiếu Tư làm sao đối với nàng, Đông Phương Thiếu Tư lại chợt nở nụ cười, cười xán lạn, vô cùng xinh đẹp. Sở Thanh Linh nhìn khuôn mặt tươi cười của Đông Phương Thiếu Tư đến thất thần, rốt cuộc nam nhân ở trước mắt suy nghĩ gì.

      “Nàng đấy, có phải suy nghĩ vớ vẩn hay ?”Đông Phương Thiếu Tư mỉm cười trêu tức .

      Sở Thanh Linh sửng sốt, sao Đông Phương Thiếu Tư lại biết suy nghĩ của nàng.

      “Ta làm sao có thể bỏ được, nàng trở về . Ta thả nàng về nhà, bất quá nàng tùy thời có thể trở về. Bất cứ lúc nào cũng có thể.” Đông Phương Thiếu Tư sờ cằm của lộ ra nụ cười mê người đầu độc lòng người.

      Sở Thanh Linh há hốc miệng, thể tin tưởng nhìn nam nhân mỉm cười trước mắt. Chính mình có nghe lầm chớ? Người nam nhân này cái gì? Thả mình quay về? Vậy những việc làm trước đây của có ý gì? tại dễ dàng thả mình về như thế? Lúc này Sở Thanh Linh có ý thức đến trọng điểm Đông Phương Thiếu Tư ở phía sau. Bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Vương phủ, ý tứ của khẳng định Sở Thanh Linh chính mình trở về Vương phủ.

      Sở Thanh Linh đứng ở tại chỗ bỗng nhiên biết chính mình nên làm thế nào cho phải. thả mình về? Thực sao?

      “Thế nào, muốn trở về nhìn cha mẹ nàng sao?” Đông Phương Thiếu Tư đứng dậy chậm rãi về phía Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh cả kinh, vội lui về sau. Động tác vô ý thức này làm cho trong mắt Đông Phương Thiếu Tư lên tia thâm trầm.

      “Muốn! Ta phải về!” Sở Thanh Linh cắn môi, xoay người chạy ra ngoài cửa. có nhìn vẻ mặt đơn của Đông Phương Thiếu Tư ở phía sau.

      “Chậm chút, đừng để bị ngã.” Phía sau truyền đến lời dặn dịu dàng của Đông Phương Thiếu Tư, làm cho Sở Thanh Linh ngừng lại hồi. Nhớ tới mấy ngày nay Đông Phương Thiếu Tư cẩn thận săn sóc nàng tỉ mỉ, nàng hơi do dự. Bỗng nhiên lại nghĩ tới Đông Phương Thiếu Tư nghiêm túc nhốt mình ở trong Vương phủ vĩnh viễn, Sở Thanh Linh cắn răng, bước nhanh hơn chạy ra bên ngoài.

      Dọc theo đường ra Vương phủ, hạ nhân đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhìn Vương phi chạy nhanh về phía cửa, mà theo ở phía sau cách đó xa là Vương gia nhàn nhạt cười. Chỉ là kia nụ cười kia tựa hồ có bất kỳ nhiệt độ nào. Xảy ra chuyện gì? Mặc dù trong lòng rất nhiều người cũng hiểu, lại ai dám hỏi ra lời .

      Sở Thanh Linh thèm quan tâm đến cái gì, chỉ lo chạy thục mạng về phía trước. Trong lòng suy nghĩ có thể trở về nhà, có thể nhìn thấy người nhà. Đông Phương Thiếu Tư đứng ở cửa Vương phủ, vẻ mặt đơn nhìn theo bóng lưng Sở Thanh Linh biến mất. nhàng vỗ tay cái, trước mắt lập tức xuất tử sĩ toàn thân hắc y.

      “Chủ tử có gì phân phó?” Giọng cung kính chuẩn mực của tử sĩ kia vang lên. có bất kỳ cảm xúc, hành động như con rối.

      theo nàng. Xem nàng gặp ai, chuyện với ai, tiếp xúc với ai.” Đông Phương Thiếu Tư nhàn nhạt phất tay ý bảo tử sĩ xuống.

      “Dạ.” Tử sĩ lĩnh mệnh biến mất ở tại chỗ.

      mặt Đông Phương Thiếu Tư lộ ra tia cười nhạt, thản nhiên căn dặn quản gia ở phía sau: “Quản gia, làm cho ta việc, phải làm xong trước khi Vương phi về nhà.”

      Quản gia lập tức đồng ý, sau khi nghe xong mệnh lệnh của Đông Phương Thiếu Tư, trong mắt là vô cùng kinh ngạc và kinh ngạc, thế nhưng lập tức biến mất.

      “Vương gia yên tâm, nhất định làm xong trước khi Vương phi về nhà.” Quản gia lập tức đứng dậy làm, Sở Thanh Linh kích động chạy ra Vương phủ, cũng có cưỡi xe ngựa hoặc cỗ kiệu, về đến nhà tự nhiên mất ít thời gian.

      “Tốt.” Đông Phương Thiếu Tư gật gật đầu, xoay người trở về Vương phủ, sâu trong đáy mắt là tự tin ngập trời. Lúc này là buổi sáng, tự tin, vẫn chưa tới buổi tối Thanh Linh tự trở về Vương phủ.

      Sở Thanh Linh đường chạy về nhà, nhưng ra trong lòng rất phức tạp. Đối với Đông Phương Thiếu Tư, trong lòng Sở Thanh Linh cũng có . Thế nhưng, nàng cách nào tiếp thu cách của . , nên mượn cớ làm thương tổn người khác. Vì sao vừa nghĩ tới ánh mắt đơn của Đông Phương Thiếu Tư đứng ở cửa, chính mình lại có chút thương.

      Lòng Sở Thanh Linh rất loạn, cũng có chú ý tới tảng đá dưới chân, bất ngờ kịp đề phòng liền ngã xuống. Nghĩ tới sắp té đau đớn, bên cạnh đôi tay đỡ nàng.

      nương, ngươi sao chứ? Cẩn thận chút.” chuyện chính là tiểu nhị trẻ tuổi. Nam tử trẻ tuổi nhìn Sở Thanh Linh xinh đẹp ở trước mắt có chút ngại ngùng cười rộ lên.

      có việc gì, cám ơn.” Sở Thanh Linh đứng yên gật gật đầu mỉm cười với nam tử.

      Nam tử trẻ tuổi cười cười còn muốn thêm điều gì, Sở Thanh Linh chạy xa. biết, đây hết thảy đều rơi vào trong mắt tử sĩ ở chỗ tối, mà tiểu nhị tuổi còn trẻ này cũng nghĩ tới, hôm nay ngẫu nhiên làm việc tớt ý mang đến cho mình đại họa ngập trời.

      Trong lúc Sở Thanh Linh qua nửa kinh thành chạy về nhà, mệt đến thở được. Về đến nhà nhưng vui mừng tiếp đón như trong tưởng tượng, trong nhà mảnh yên lặng. Sở Thanh Linh vào phòng, muốn tìm người nhưng có ai. Trong viện có ai, trong đại sảnh cóai !!!

      “Cha? Nương ~~~! Mặc Hiên?” Sở Thanh Linh nhăn mi, lớn tiếng la lên, lại thủy chung ai trả lời. cảm giác bất thường ập tới trong lòng Sở Thanh Linh. Lúc này, cho dù cha cùng Mặc Hiên ở y quán, thế nhưng nương cũng nên ở nhà. Nương ở nhà, vậy hạ nhân cũng ở nhà chứ? Thế nhưng trong phòng vắng vẻ , người cũng có!

      Đây là có chuyện gì? ! Sở Thanh Linh hoảng loạn tìm từng góc, có, vẫn có ai! Đông Tây đều rất ngắn nắp chỉnh tề, ban ngày cũng có khả năng cường đạo tiến vào. Trà trong đại sảnh còn bốc hơi nóng, ghế là bộ vẫn chưa thêu xong. Điều này có nghía gì? , vừa rồi còn có người!

      tại, bọn họ đâu?Lòng Sở Thanh Linh trầm xuống, chợt nhớ tới Đông Phương Thiếu Tư đến hai câu cuối cùng.
      bornthisway011091Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Ngươi đê tiện!
      Editor: ChiMy

      Sở Thanh Linh nhìn căn phòng vắng vẻ, trong lòng bất an, xoay người chuẩn bị ra ngoài. Y quán, tại đến y quán xem thử! Cha nhất định ở đó, còn có Mặc Hiên nữa.

      Chạy qua mấy con phố, rốt cuộc Sở Thanh Linh thở hổn hển dừng lại trước y quán của nhà mình, nhìn cửa lớn đóng chặt, Sở Thanh Linh cứng người. Cũng có! Ở đây cũng có ai! Chẳng lẽ? Trong lòng Sở Thanh Linh lên suy nghĩ, nàng nhíu chặt mày, trong lòng run sợ.

      Ngay lúc Sở Thanh Linh tâm loạn như ma, thanh quen thuộc vang lên ở bên tai: “A, Thanh Linh, tại sao ngươi lại đứng ở đây?”

      Sở Thanh Linh ngẩng đầu nhìn tới đứng ở y quán sát vách đại thẩm vô cùng kinh ngạc, phảng phất như chính mình nên ở nơi này.

      “Đại thẩm? Biết nhà ta đâu ?”Sở Thanh Linh vội vàng hỏi,
      “Tại sao y quán mở cửa? Nhà của ta cũng có ai!”

      Vị đại thẩm nhìn bộ dạng gấp gáp của Sở Thanh Linh cũng có chút khó hiểu:“Cha ngươi mới vừa , hai chiếc xe ngựa tới đón họ. là ngươi phái người tới đón a.”

      Dứt lời, đại thẩm lại thấy mặt mày của Sở Thanh Linh trở nên tái nhợt, cũng hiểu chuyện có cái gì đó đúng. Nguyên bản nghe Sở Thanh Linh sắp phải lập gia đình, hôm nay nhìn thấy hai chiếc xe ngựa xa hoa tới đón người, chính mình còn cực kỳ hâm suốt lúc lâu. tại Sở Thanh Linh lại đứng ở chỗ này, hơn nữa còn biết là ai phái người tới đón bọn họ.

      “Thanh Linh, có phải là xảy ra chuyện gì hay ?” Đại thẩm nhìn gương mặt tái nhợt của Sở Thanh Linh cũng mà lo lắng, chẳng lẽ bị bắt cóc? “Nếu chúng ta báo quan ?”

      được, đại thẩm, cảm ơn ngươi. Ta biết cha mẹ ta đâu. Ta tìm bọn họ.”

      Sở Thanh Linh nở nụ cười khổ, xoay ngươi về phía Vương phủ, có điều lại vững, lảo đảo cái thiếu chút nữa là té xuống đất. Dọa đại thẩm sợ hãi vội vàng nâng nàng lên, ân cẩn hỏi han: “Thanh Linh, có phải có chuyện gì khó xử hay , ngươi ra , đại thẩm có thể giúp được nhất định giúp.”

      Sở Thanh Linh cười khổ, nhàng với vị đại thẩm kia:“Đại thẩm, cảm ơn ngươi. có chuyện gì, ta biết cha nương ta ở đâu. làm phiền ngươi.”

      Dứt lời, nhàng đẩy tay của đại thẩm ra, để lại đại thẩm nghi hoặc khó hiểu đứng tại chỗ, nàng chậm rãi về phía trước. Giúp? Ha hả, ai có thể giúp chính mình. Có thể trong thời gian nhanh như vậy đón người nhà mình còn có thể là do ai làm? Ngoại trừ nam nhân kia còn ai dùng phương pháp như vậy để cảnh cáo mình? Tên nam nhân đê tiện kia! Dễ dàng thả mình trở về nhà như vậy, ra là nghĩ được cách khiến mình trở về bên cạnh !

      Sở Thanh Linh nhìn lên bầu trời, nở nụ cười khổ rồi lại thở dài. Người, loài động vật kỳ quái. Có đôi khi, biết phía trước là cạm bẫy, vẫn chùn bước nhảy xuống. Đơn giản con người là loài động vật cảm tình, trong lòng có lo lắng chuyện gì cũng
      nghĩ tới. Bây giờ đó là thứ quý giá của mình, cho nên mình muốn cố gắng bảo vệ bọn họ. Cho dù phải từ bỏ chính mình.

      Sở Thanh Linh chậm rãi về phía Vương phủ, ám vệ ở chỗ tối dùng cặp mắt lạnh lùng chút tình cảm quan sát hết thảy. mấy câu với người bên cạnh, lập tức có ám vệ vội vàng xoay người hồi phủ bẩm báo cho Đông Phương Thiểu Tư Vương phi đường trở về.

      "À, đường trở về sao?" Đông Phương Thiếu Tư mỉm cười nhấp ngụm trà nghe ám vệ hồi báo, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      "Đúng vậy!" Ám vệ khẳng định trả lời.

      "Được rồi, dọc theo con đường này nàng có chuyện tiếp xúc với ai ?" Đông Phương Thiếu Tư nhàn nhạt hỏi, đậy lại nắp chén trà.

      " đường trở về thiếu chút nữa Vương phi ngã sấp xuống, người nam nhân giúp đỡ Vương phi, với Vương phi câu. Đến y quán bốn năm câu với vị đại thẩm bên cạnh." Ám vệ trả lời rành mạch.

      "Cái gì?"

      Sắc mặt của Đông Phương Thiếu Tư nghiêm túc, chén trà trong tay đặt mạnh xuống, nheo lại con ngươi xinh đẹp, trong mắt bắn ra tia sáng nguy hiểm: "Tên nam nhân kia có đụng vào tay nàng ? Còn thêm câu? cái gì?"

      " nương sao chứ? Cẩn thận chút." Ám vệ chỉ đem câu kia thuật lại thiếu chữ mà còn mô phỏng y hệt theo giọng điệu của đối phương. Ám vệ có năng lực như vậy cũng ít! theo cách khác, ám vệ cũng phải chỉ có võ công, nhất định còn có cái gì đó hơn người.

      "Tay nào chạm vào nàng, chặt tay đó ." Đông Phương Thiếu Tư lãnh , " xuống ."

      "Dạ." Ám vệ lĩnh mệnh lui xuống.

      "Quản gia." Đông Phương Thiếu Tư chậm rãi mở miệng, với quản gia ở bên cạnh, "Ngươi nghe rồi, Vương phi đường trở về, phái xe ngựa đón ." mặt Đông Phương Thiếu Tư lên ý cười dịu dàng. Bảo bối Thanh Linh của mình lập tức quay về!

      "Dạ, vương gia." Quản gia cúi đầu lui ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại mình Đông Phương Thiếu Tư, Đông Phương Thiếu Tư mỉm cười tới bên cửa sổ, nhìn hoa viên bên ngoài, mỉm cười lẩm bẩm: "Thanh Linh, lần này nên trừng phạt nàng như thế nào cho phải đây? ngoan như thế. Ta muốn cho nàng hiểu rời khỏi ta là chuyện ngu xuẩn cỡ nào." ai nhìn thấy, đôi mắt của Đông Phương Thiếu Tư càng trở nên thâm thúy, như ánh sao bầu trời đêm lạnh lẽo, như thế nào cũng thể nhìn thấu.

      đường trở Sở Thanh Linh tự nhiên gặp được xe ngựa quản gia phái tới đón nàng, vốn định dỗi lên xe mà tự mình tới, lại nghĩ đến biết người nhà mình thế nào. Chỉ có thể khẽ cắn môi căm giận leo lên xe ngựa. Quản gia cưỡi ngựa theo ở bên cạnh, có nhiều lời.

      "Quản gia, cha mẹ còn có đệ đệ của ta có phải ở Vương phủ ?" Sở Thanh Linh xốc rèm lên chất vấn quản gia. Nếu như Đông Phương Thiếu Tư phái người tới đón người nhà của mình nhất định quản gia biết.

      "Vương phi, Vương gia rất quan tâm tới ngài thỉnh Vương phi an tâm ở trong Vương phủ ." Quản gia trả lời câu hỏi của nàng, mà là trịnh trọng ra ý nghĩ của chính mình.

      Sở Thanh Linh nhíu mày, hừ lạnh tiếng buông rèm xe xuống, thêm gì nữa. Thái độ của quản gia rất ràng, cha nương cùng Mặc Hiên chính là phái người mang ! Đông Phương Thiếu Tư, tên hỗn đản này! Sở Thanh Linh nắm chặt bàn tay, trong lòng tràn đầy cảm giác cam lòng. Cảm giác mặc cho người khác định đoạt này khó chịu!

      Cửa vương phủ, Sở Thanh Linh vừa xuống xe ngựa, liền nhìn Đông Phương Thiếu Tư đứng ở đó mỉm cười. Nụ cười kia ở dưới ánh mặt trời xinh đẹp như vậy, mê người như vậy. Mà lúc này Sở Thanh Linh chút cũng cho là như vậy.

      "Thanh Linh, nàng trở về." Đông Phương Thiếu Tư mỉm cười, lên phía trước nghênh tiếp Sở Thanh Linh.

      "Ngươi đê tiện!" Sở Thanh Linh lạnh lùng ra ba chữ, đứng ở tại chỗ hề động. Chỉ là lạnh lùng nhìn Đông Phương Thiếu Tư mỉm cười.

      "Nàng rời khỏi ta còn chưa tính, bây giờ nàng lại chọc ta tức giận sao." Đông Phương Thiếu Tư cười, phen ôm lấy Sở Thanh Linh khiếp sợ đứng tại chỗ vào.

      "Buông ta ra! Cha mẹ ta đâu? Đệ đệ ta đâu?" Sở Thanh Linh phẫn nộ vùng vẫy, lấy tay đánh vào ngực Đông Phương Thiếu Tư.

      Xung quanh bọn hạ nhân choáng váng nhìn, từ lúc thấy Vương gia đứng ở cửa chờ người bọn họ bắt đầu choáng váng. Lúc nào gặp qua Vương gia như vậy? Ở cửa ôm người, sau đó còn mặc cho người trong lòng làm càn như vậy. Vương phi mắng , đánh , mà vương gia chút cũng có tức giận!

      "Nàng còn giãy dụa nữa ta cũng dám cam đoan nàng có còn có thể nhìn thấy bọn họ ." Đông Phương Thiểu Tư như tươi cười ấm áp như trước, ra vô cùng dịu dàng. Chính là cái loại dịu dàng này lại khiến cho Sở Thanh Linh lập tức yên tĩnh lại.
      Last edited: 3/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: Trừng phạt
      Editor: ChiMy



      Sở Thanh Linh cắn môi phẫn hận nhìn nam nhân trước mắt vẫn cười ôn nhuận như vậy, vì sao làm ra chuyện như vậy mà vẫn còn có thể cười như có chuyện gì xảy ra!

      “Ngươi đê tiện, ta muốn gặp họ!” Sở Thanh Linh cắn răng gằn từng tiếng.

      Đông Phương Thiếu Tư chỉ cười đáp, chỉ là thản nhiên : “Nàng rời khỏi ta, ta còn chưa trừng phạt nàng đó.”

      Sở Thanh Linh nhìn ánh mắt trầm của Đông Phương Thiếu Tư, con ngươi dần dần mở to, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng dâng lên cỗ ý lạnh.

      “Yên tâm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn bọn họ có việc gì.” Đông Phương Thiếu Tư ôm thân thể có chút cứng ngắc của Sở Thanh Linh về hướng vườn trúc. Sở Thanh Linh được lời, chỉ có thể nhắm mắt quay mặt sang bên.

      Trở về vườn Trúc, Đông Phương Thiếu trực tiếp ôm Sở Thanh Linh vào phòng. Sở Thanh Linh nhìn phòng bóng người, vẫn chuyện. “Chạy lâu như vậy chắc mệt rồi? Tắm rửa trước.” Giọng của Đông Phương Thiếu Tư vô cùng dịu dàng, cẩn thận đặt Sở Thanh Linh xuống đất.

      Sau khi Sở Thanh Linh đứng vững vẫn động đậy, cũng gì. Vừa nãy nàng chạy lâu như vậy quả thực rất mệt, nhưng bây giờ nàng có tâm tình tắm rửa. Lúc này lòng của Sở Thanh Linh nóng như lửa đốt, chỉ muốn biết tình hình cha nương thế nào.

      “Cởi .” Đông Phương Thiếu Tư mỉm cười bắt đầu cởi y phục.

      “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Sở Thanh Linh nhìn động tác của Đông Phương Thiếu Tư có chút luống cuống. muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn cùng nhau tắm rửa?

      “Đương nhiên là tắm rửa.” Đông Phương Thiếu Tư thản nhiên trả lời, cởi xong y phục của mình, lộ ra cơ thể tráng kiện. Xương quai xanh khiêu gợi, lồng ngực tinh mỹ tráng kiện, tóc dài tán loạn đen như mực, có loại kinh diễm khó có thể dùng lời hình dung.

      “Vậy ngươi tắm rửa , ta ra ngoài trước.” Sở Thanh Linh xấu hổ quay mặt , lạnh lùng chuẩn bị ra ngoài.

      “Như vậy sao được!” Đông Phương Thiếu Tư cười khẽ tiếng, đồng thời Sở Thanh Linh hét lên tiếng, đơn giản là bởi vì tay của Đông Phương Thiếu Tư kéo nàng xuống nước, ngay cả y phục cũng kịp cởi.

      “Buông ta ra!” Sở Thanh Linh bị lực tác động kịp đề phòng càng hoảng sợ, dùng dằng muốn bò ra khỏi bể. Hoảng loạn tiếp xúc với da thịt nóng rực của Đông Phương Thiếu Tư khiến cho nàng càng thêm hoảng loạn.

      “Tắm rửa trước!” Đông Phương Thiếu Tư nhìn Sở Thanh Linh hoảng loạn nở nụ cười hài lòng. Bỗng nhiên vươn tay bắt đầu cởi y phục của nàng.

      “Buông ta ra! Ngươi tiểu nhân vô sỉ!” Sở Thanh Linh kinh hoảng dãy dụa, tên nam nhân đê tiện này cư nhiên thô bạo cởi y phục của mình như vậy!

      “Có người nào mặc y phục tắm rửa sao?” Đông Phương Thiếu Tư vẫn tà mị cười. Động tác tay càng tăng nhanh, rất nhanh cởi hết y phục của Sở Thanh Linh, lộ ra da thịt trắng nõn mê người.

      !” Sở Thanh Linh càng dãy dụa, muốn dùng lực đẩy Đông Phương Thiếu Tư ra, Đông Phương Thiếu Tư bất đắc dĩ chỉ có thể ôm chặt lấy nàng vào lòng cho nàng động đậy. Ngay lập tức da thịt hai người liền thân mật tiếp xúc. Lúc này Sở Thanh Linh vừa thẹn vừa giận vừa tức, còn có sợ hãi. Đơn giản là nàng cảm thấy được hô hấp của nam nhân trước mắt này càng ngày càng gấp.

      “Ngươi dụ dỗ ta sao?” Đông Phương Thiếu Tư cảm thụ được người trong lòng an phận xoay tới xoay lui, dục hỏa càng thêm tăng mạnh.

      “Ta có! Ngươi tiểu nhân đê tiện! Thả cha mẹ và đệ đệ ta ra!” Sở Thanh Linh căm tức nhìn ánh mắt cực nóng của Đông Phương Thiếu Tư, tại sao nhìn ra mình rất chán ghét ? Tại sao lại có thể dụ dỗ ! Tại sao có thể đổi trắng thay đen bậy như vậy?

      “Hiên tại cho phép nàng nhắc tới bọn họ! Ta rất nhiều lần rồi! Thế giới của nàng chỉ có ta!” Đông Phương Thiếu Tư nghe được Sở Thanh Linh lại nổi giận, bỗng nhiên càng ôm nàng chặt hơn, hôn lên mặt nàng, cổ nàng, tiếp tục xuống. Mà tay cũng chậm rãi đặt lên trước ngực mềm mại của nàng. Xoa bóp mang tính trừng phạt khiến Sở Thanh Linh cảm thấy đau, nàng liều mạng né tránh cái hôn của Đông Phương Thiếu Tư, lại khiến càng thêm tức giận.

      “Dựa vào cái gì thế giới của ta chỉ có ngươi? Buông ta ra!”

      Tay của Sở Thanh Linh để ra phía sau lưng Đông Phương Thiếu Tư, chút lưu tình hung hăng cào cấu, trong nháy mắt vẽ lên lưng Đông Phương Thiếu Tư vài vết máu.

      Đông Phương Thiêu Tư ngừng hôn, híp lại con ngươi xinh đẹp nguy hiểm nhìn Sở Thanh Linh cười: “Thế giới của ta chỉ có nàng cho nên thế giới của nàng cũng chỉ có ta.” Sở Thanh Linh kinh hoảng, nhìn chằm chằm nam nhân mỉm cười trước mắt, hoàn toàn quên mất chính mình muốn cái gì. Đông Phương Thiếu Tư cảm giác được lưng nóng bỏng đau đớn, đau tới tim gan, nhưng vẫn cười, tay xoa vòng eo của Sở Thanh Linh thấp giọng : “Đây phải là nàng dụ dỗ ta sao?”

      ! Ngươi này biến thái! Ta có!” Sở Thanh Linh thấy ràng dục vọng trong mắt Đông Phương Thiếu Tư, hoảng loạn vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của .

      “Nàng châm hỏa, đương nhiên nàng phải phụ trách dập tắt.” Đông Phương Thiếu Tư cười rộ lên, tay ôm lấy Sở Thanh Linh ra khỏi thùng nước về phía tẩm phòng, để ý tới vùng vẫy của nàng tiếp tục mỉm cười : “Trừng phạt nàng, tại mới bắt đầu!”

      Sở Thanh Linh kinh hô tiếng, người bị đặt lên giường mềm mại, sau khắc, cơ thể tinh tráng của Đông Phương Thiếu Tư bắt đầu áp lên người nàng. Vừa định lên tiếng phản kháng, Đông Phương Thiếu Tư ngăn chặn môi của nàng.

      “Ngoan chút. Đừng làm ta tức giận.”

      Đông Phương Thiếu Tư giữ chặt tay chân của Sở Thanh Linh, mười ngón tay đan xen, đặt nàng ở dưới thân thể của mình.

      Trong mắt Sở Thanh Linh đều là lửa giận, đây là trừng phạt của sao?

      Đông Phương Thiếu Tư tích lũy lửa giận lâu giờ khắc này hoàn toàn bộc phát, mãnh liệt , ngừng đòi lấy người dưới thân.

      Khi Đông Phương Thiếu Tư tiến vào , trong nháy mắt cơ thể của Sở Thanh Linh trở nên đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa làm nàng ngất . Cũng may Đông Phương Thiếu Tư dịu dàng ngừng lại, thương tiếc hôn lên trán nàng. Thế nhưng đây chỉ là tạm thời, kế tiếp cứ ba nông ba sâu đòi lấy, làm cho cơ thể và thần trí của Sở Thanh Linh đến cực hạn.

      “Cầu ngươi, buông tha ta a.” Sở Thanh Linh cắn môi, thể chịu nổi mở miệng khẩn cầu người nam nhân ngừng đòi lấy này. Đây là lần đầu tiên của nàng mà, cứ vô độ đòi lấy như vậy.

      được.” Đông Phương Thiếu Tư khẽ cắn vai của Sở Thanh Linh, cười nhưng cơ thể dừng lại động tác “ đủ, Thanh Linh, ta muốn nàng thế nào cũng đủ.”

      “Từ bỏ, cầu ngươi, tha cho ta. Ta chịu nổi.” Sở Thanh Linh khẩn cầu, hi vọng nam nhân người có thể buông tha cho nàng.

      Cầu xin có bất kỳ tác dụng gì, dù thế nào dục vọng của Đông Phương Thiếu Tư cũng thể dừng lại. Sở Thanh Linh dưới người ngất , đến khi tỉnh lại nàng phát vẫn chưa ngừng lại.
      đêm này, quá dài, dài dằng dặc……………………….

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Lỗ tai
      Editor: ChiMy

      Đêm dài dằng dặc, người và tim của Sở Thanh Linh mệt mỏi cực độ. biết nàng ngất rồi tỉnh lại mấy lần, nam nhân người vẫn chút nào thương tiếc lần lượt cướp đoạt tất cả của nàng.

      Đây chính là trừng phạt của sao? Sở Thanh Linh nhắm mắt lại, cái gì cũng muốn suy nghĩ.


      Vị trí của Đông Phương Thiểu Tư trong lòng nàng càng lúc càng , cho đến lúc biến mất. , thể trở thành cái cớ để tổn thương người khác!

      Cũng biết qua bao lâu, Đông Phương Thiểu Tư rốt cuộc ngừng lại. Ôm Sở Thanh Linh ngất ngủ say.

      Sáng sớm, tiếng chim hót thanh thúy ngoài cửa sổ làm hai người tỉnh dậy. Đông Phương Thiểu Tư mở mắt ra, nhìn Sở Thanh Linh ở trong ngực mình, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Sở Thanh Linh cũng tỉnh lại, cả người đều đau tới nỗi muốn nhúc nhích. Thậm chí ngay cả mi mắt cũng muốn nâng lên, muốn mở mắt ra nhìn tên nam nhân vô độ này.
      “Thanh Linh, nàng là người đẹp nhất.” Đông Phương Thiểu Tư ấn xuống trán Sở Thanh Linh nụ hôn, sau đó xoay người đè nàng lại.

      Sở Thanh Linh hề nhúc nhích cũng gì, mặt còn chút sức sống, muốn tiếp tục giãy dụa cũng muốn lại cầu xin tha thứ. Bởi vì, tất cả đều chỉ là uổng công, muốn làm gì tuyệt đối vì lời của mình mà ngừng lại hay thay đổi.

      “Nhớ kĩ, sau này nếu lại muốn rời khỏi ta nàng nhận được trừng phạt càng nghiêm khắc hơn.” Đông Phương Thiểu Tư khẽ thổi khí ở bên tai Sở Thanh Linh, lần thứ hai tiếp nhận cơ thể của Sở Thanh Linh.


      Sở Thanh Linh cau mày lại, hô tiếng sau đó lại chăm chú cắn môi để mình phát ra tiếng. Dưới thân đau đớn làm nàng sắp mất ý thức.

      “Rất đau có phải hay ?” Đông Phương Thiểu Tư ngừng lại, nhàng cắn bên tai của Sở Thanh Linh. “Nàng cũng biết, nàng rời khỏi ta, trái tim ta còn đau hơn hàng vạn lần so với nỗi đau này.”

      Dứt lời, khóe môi Sở Thanh Linh lên ý cười châm chọc. Ngươi nam nhân này cũng biết đau lòng sao? cố tình sao? Luôn miệng mình, đây chính là tình của ? Dùng những người mình quan tâm nhất đến uy hiếp mình. Dùng phương thức như thế trừng phạt chính mình?

      Đông Phương Thiểu Tư nửa híp con mắt, nhìn châm chọc mặt Sở Thanh Linh, mắt bắn ra tia nguy hiểm: “Nàng, cười cái gì?”

      “Bởi vì lời ngươi rất buồn cười, thế nên ta cười.” Sở Thanh Linh vẫn châm biếm như trước, lạnh lùng thốt ra câu, ánh mắt vẫn hề mở ra nhìn đến Đông Phương Thiểu Tư.

      Cho dù là nhắm mắt lại Sở Thanh Linh cũng cảm thấy luồng hơi thở lãnh kia, mang theo mơ hồ lửa giận. Lại chọc tức giận sao? Biết như vậy khiến tức giận, nhưng vẫn nhịn được

      [​IMG]

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Ta thương ngươi!
      Editor: ChiMy



      Ngày hôm sau, sắp tới đại hôn, dưới Vương phủ vô cùng náo nhiệt, Sở Thanh Linh người lẳng lặng nằm giường, tựa hồ tất cả chuyện ở bên ngoài đều liên quan tới mình. Nếu trước đây nàng còn có chút tình cảm với nam nhân này, đêm qua biến mất còn gì.

      Vô song giá y đỏ rực lẳng lặng treo ở nơi đó, trong phòng tiếng động.

      biết từ lúc nào Đông Phương Thiểu Tư nhàng đến.

      “Thanh Linh, nên thay quần áo.” Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư lên ý cười, chính từ lâu thay hỉ phục đỏ thẩm. Gương mặt nghiệt như mặc hỉ phục vào như dụ hoặc người khác.

      Sở Thanh Linh gì cũng có nhúc nhích, đêm qua Đông Phương Thiểu Tư hề động nàng, chỉ ôm nàng ngủ đêm để cho nàng nghỉ ngơi buổi tối tốt. Có điều cho dù như vậy, Sở Thanh Linh vẫn cảm thấy mệt, muốn mở mắt ra, lại càng muốn nhìn thấy nam nhân trước mắt.

      “Thanh Linh, ngoan, mau đứng lên thay quần áo, đừng để cho khách đợi lâu.” Đông Phương Thiểu Tư kiên trì khuyên bảo, ngồi xuống ở bên giường, dịu dàng muốn đỡ Sở Thanh Linh dậy.

      Sở Thanh Linh cảm giác được bàn tay kia chậm rãi tới gần, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn chằm chằm bàn tay kia, mau chóng tránh xa nó. Trong mắt mảnh băng lãnh nhìn Đông Phương Thiểu Tư hơi nheo mắt lại.

      “Nếu ta lấy chồng sao?”Giọng của Sở Thanh Linh rất lạnh, lại mang theo tia trào phúng. Từ đầu tới cuối, người nam nhân luôn miệng mình này có để ý tới cảm giác của mình hay ? Chính mình từng có cơ hội từ chối sao? Ngoại trừ uy hiếp còn có thể làm gỉ?

      “Như vậy, nhạc phụ nhạc mẫu thân ái của ta thể nhìn thấy nàng rồi.” Quả nhiên, Đông Phương Thiểu Tư trầm .

      Khóe miệng Sở Thanh Linh ra châm chọc tươi cười: “Còn gì nữa ?”

      “Còn có đệ đệ đáng của nàng nữa, ta nghĩ gương mặt của có rất nhiều người thích.” Đông Phương Thiểu Tư nghĩ tới Sở Mặc Hiên trong mắt liền lên ánh sang lạnh. Trong kinh thành người thích nam sắc ít. Gương mặt của quả thực rất tuần mĩ a.

      “Đông Phương Thiểu Tư!” Sở Thanh Linh giật mình cái, chợt ngồi dậy, phẫn nộ lớn tiếng rống, oán hận nhìn nam nhân trước mặt. Đông Phương Thiểu Tư động đậy, chỉ là cúi đầu cười rộ lên, vươn tay nhàng xoa gương mặt tràn đầy tức giận của Sở Thanh Linh.

      “Vận mạng của bọn họ nằm trong tay của nàng a.” Giọng trầm thấp của Đông Phương Thiểu Tư trong đêm đen truyền đến khiến cho lòng người phát lạnh
      .
      “Ngươi ép ta hận ngươi.” Sở Thanh Linh cắn răng gằn từng chữ.

      , nàng thể hận ta. Nàng chỉ có thể mình ta.” Đông Phương Thiểu Tư nở nụ cười, nụ cười xinh đẹp gì sánh nổi. Mà ở trong mắt Sở Thanh Linh cảm thấy như độc dược, độc dược độc nhất thế gian!

      “Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ!” Sở Thanh Linh tức giận mắng, đây là Nhiếp chính vương được vạn dân tôn thờ sao? Lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi với mình như vậy!

      “Ta chỉ cho phép mình nàng mắng ta như thế thôi!” Đông Phương Thiểu Tư giận lại cười, vươn tay nhàng đặt làn môi của Sở Thanh Linh, thản nhiên : “Được rồi, cũng phát giận xong rồi, ngoan chút, mau đứng lên thay quần áo.”

      Sở Thanh Linh lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt tựa hồ có thể thao túng tất cả trong lòng bàn tay, tất cả phản kháng của nàng đều vô lực như vậy. Rốt cuộc mình nên làm cái gì bây giờ? Sở Thanh Linh chậm rãi đứng dậy, tùy ý Đông Phương Thiểu Tư tự mình giúp nàng mặc giá y vào, gọi nha hoàn giúp nàng trang điểm. Sở Thanh Linh nhìn người vô cùng xinh đẹp trong gương đồng, trong mắt lộ ra bi thương, tay nhàng đặt lên lồng ngực mình. Cho tới nay mình luôn độc, ở cuộc đời này tìm được người mình quan tâm nhất, trở thành phần mềm mại nhất trong lòng mình. ai tốt với mình, cũng có thể khiến mình đối tốt với ai. Có ai có thể cảm nhận được cảm giác này? cần người, cũng có người cần chính mình. Phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ. Thời khắc khắc cốt ghi tâm làm cho lòng người độc muốn chết. Cả đời này chính mình hề độc, có người quan tâm mình, cũng có người mình muốn quan tâm. Cái loại cảm giác này ấm áp, thực ấm áp. Tuyệt đối thể mất bọn họ.

      Sở Thanh Linh hoàn toàn chìm đắm ở trong suy nghĩ hơn mười năm ở thế giới này của mình. Nụ cười dịu dàng của mẹ, nụ cười cưng chiều của cha, còn có bộ dáng bướng bỉnh của Sở Mặc Hiên. Chậm rãi nhắm mắt lại, khoé mắt Sở Thanh Linh chảy xuống hai giọt lệ.

      Lần thứ hai mở mắt ra, Đông Phương Thiểu Tư cho toàn bộ nha hoàn lui xuống. Đông Phương Thiểu Tư thỏa mãn nhìn Sở Thanh Linh trang điểm tốt, trong mắt lên tia kinh diễm.

      “Nàng mặc bộ giá y này vào thực rất đẹp, tân nương của ta là người đẹp nhất thiên hạ.” Đông Phương Thiểu Tư cười tiến lên muốn nắm tay Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh lại bỗng nhiên lui về phía sau hai bước, lạnh lùng nhìn Đông Phương Thiểu Tư hơi nhíu mày.

      “Đông Phương Thiểu Tư.” Sở Thanh Linh lạnh lùng mở miệng, trong giọng chứa cảm xúc: “Hôm nay ta gả cho ngươi, phải là bởi vì ta ngươi, là bởi vì ngươi đê tiện vô sỉ dùng người nhà của ta uy hiếp ta. Ngươi phải nhớ kỹ, ta, thương ngươi!”

      Đông Phương Thiểu Tư nheo con ngươi đẹp đẽ lại, trong mắt lên ý lạnh, bỗng nhiên ôm Sở Thanh Linh vào trong lòng, bá đạo nhàng ở bên tai nàng: “Ngươi ta, nhất định .”

      Sở Thanh Linh tiếng nào, tùy ý Đông Phương Thiểu Tư ôm nàng đến phát đau, trong mắt có bất kỳ gợn sóng nào.

      Khăn hỉ đỏ rực che lấp dung nhan của Sở Thanh Linh, từ lúc nàng xuất trong hỉ đường cho đến lúc nàng vào tân phòng, cũng có ai gặp qua dung mạo của nàng. Bao gồm cả Vương đệ của Nhiếp chính vương. Bởi vì căn bản có người nào dám nháo động phòng của . Hôn lễ hết sức long trọng xa xỉ. Về sau trong kinh thành có rất nhiều lời đồn đãi. Có người Vương phi của Nhiếp chính vương là người quái dị, vì thế Nhiếp chính vương dám cho bất kỳ ai nhìn thấy dung mạo của nàng. Đương nhiên, lập tức có người mắng người lời này là đầu heo, người như Nhiếp chính vương làm sao có thể cưới kẻ quái dị. Lời đồn nhiều nhất chính là Vương phi của Nhiếp chính vương quá đẹp, muốn để cho người khác nhìn thấy.

      Tại đây trong hôn lễ, công chúa Mỹ Chân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị hôn phu sau này của mình Bình thân vương Đông Phương Thiểu Kỳ. Nhìn thấy phong độ nhàng của Đông Phương Thiếu Kỳ, công chúa Mỹ Chân vô cùng thỏa mãn và đắc ý. chút cũng biết sau này có tai nạn nghênh đón nàng. Lúc này nàng dương dương tự đắc, trước kia nhìn thấy“Thanh Hoa” mặt mày hốc hác, nàng kinh ngạc phát người bị xử phạt chỉ có nàng ta, mà còn có nha hoàn thu vòng tay của mình! “Thanh Hoa” thấy nàng hết sức cung kính, hoàn toàn tìm được dáng vẻ ngang ngược vênh váo trước kia nữa. Vừa rồi công chúa Mỹ Chân rất yên tâm tin tưởng Nhiếp chính vương xử lí mọi chuyện ổn thoả. Có điều chuyện sau này, tựa hồ cũng ngoài dự định của mọi người. Đương nhiên, này là sau.

      Sở Thanh Linh lẳng lặng ngồi mình trong phòng, phía dưới khăn hỉ là gương mặt lạnh nhạt.
      bornthisway011091Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :