1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23 : Dục vọng



      Editor: Miu

      Trong phòng yên tĩnh đến mức cây châm rơi mặt đất cũng có thể nghe được.

      Thanh Hoa choáng váng, nhìn Đông Phương Thiểu Tư nở nụ cười tươi sáng với mình, trong đầu trống rỗng, bản thân mất khả năng suy xét. chuyện với mình? Nam nhân ở trước mắt gọi mình là công chúa? Đây là ý gì?

      Lãnh Ngự Phong tiếng, lạnh lùng đứng ở bên chờ Đông Phương Thiểu Tư phân phó.

      Công chúa Mỹ Chân nhếch miệng cười, nụ cười cực kì khó coi. Mặt nhăn nhó đến bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư, hỏi: “Nhiếp Chính Vương, ngươi đùa giỡn cái gì vậy? Ta mới là công chúa Mỹ Chân.” Đùa như vậy buồn cười chút nào! Đặc biệt khi nàng nhìn thấy ánh mắt khinh thường và lạnh lùng của nam nhân trước mắt, càng khiến cho lòng mình kinh sợ. hề bình thường!

      “Công chúa điện hạ, nô tỳ của người rất hỗn xược. Làm hạ nhân mà dám lắm mồm như vậy, có phải chưa được quản giáo tốt ?” Trong nháy mắt giọng của Đông Phương Thiểu Tư lạnh mang theo chút nhiệt độ, nhàng nâng tay đánh chưởng lên người công chúa Mỹ Chân, lực đạo lớn nhưng lại khiến công chúa Mỹ Chân bay vào góc tường. Công chúa Mỹ Chân bị đụng khí huyết cuồn cuồn, phun ra ngụm máu tươi, vô lực nằm co quắp trong góc tường. Sau đó mất tri giác, khẽ động cũng thể cử động được nữa.

      Thanh Hoa nhìn thấy tình huống trước mắt giật mình, muốn thở mạnh chút cũng dám.

      Nhìn ngực công chúa Mỹ Chân còn phập phồng, biết tính mạng của nàng vẫn còn. Nhưng lại dám tiến lên đỡ nàng dậy, đơn giản vì ánh mắt của nam nhân trước mặt lạnh như băng lộ ra vẻ uy hiếp. Lãnh Ngự Phong nhìn mọi chuyện vừa xảy ra, con ngươi càng thâm thuý, nam nhân trước mắt giống như con quỷ đến từ địa ngục. quan tâm cái gì? cần gì? thích gì? Cho tới bây giờ bản thân mình vẫn hiểu. Nhưng tại thời điểm này vào ngày hôm nay, bản thân mình hiểu rất . rất quan tâm nữ nhân kia, cực kì quan tâm. Cho tới bây giờ, vẫn chưa để ai vào trong con mắt của mình, nhưng mà tại trong mắt , trong lòng đều là nữ nhân kia.

      “Nếu công chúa đành lòng giáo huấn hạ nhân hãy để ta giáo huấn thay công chúa có được ?” Đông Phương Thiểu Tư cười tươi, chưởng vừa rồi chưa dùng hết lực, bởi vì để nàng ta chết như vậy quá lợi cho nàng ta rồi! Đông
      Phương Thiểu Tư cười ôn hoà, trở lại ngồi bên cạnh bàn, lúc này mới chậm rãi với Thanh: “Công chúa điện hạ, mời ngồi.”

      Thanh Hoa há hốc miệng, lời cũng thể ra. Tình hình trước mắt khiến nàng biết phải làm sao. Trước ánh mắt bức người của Đông Phương Thiểu Tư, Thanh Hoa đành thấp thỏm ngồi xuống, nhưng cũng giống như ngồi bàn chông.

      “Tỳ nữ Thanh Hoa, từ năm năm tuổi theo hầu bên cạnh công chúa Mỹ Chân. Tình như tỷ muội, kì thực cho dù công chúa có là người thông minh nhưng có rất nhiều chuyện đều do Thanh Hoa quyết định. Duy có điều, nô tỳ vĩnh viễn là nô tỳ. Công chúa gây họa người bị phạt vĩnh viễn là nô tỳ. Cả đời nô lệ, thân phận thấp hèn này muốn xoá cũng thể sạch. Sau khi công chúa thành thân, nha hoàn giống như của hồi môn, suốt cuộc đời còn lại phải làm bạn bên cạnh chủ nhân của mình.” Đông Phương Thiểu Tư cười mỉm nhìn Thanh Hoa, chậm rãi . Sắc mặt Thanh Hoa càng ngày càng khó coi, môi bị cắn chặt chảy máu.

      "Bây giờ, ngươi chính là công chúa Mỹ Chân. tại ta thay mặt Quốc Bình Thân Vương Đông Phương Thiểu Kỳ hướng công chúa điện hạ cầu thân, biết ý công chúa như thế nào?” Khoé miệng Đông Phương Thiểu Tư khóe miệng còn nụ cười tàn nhẫn như lúc nãy nữa, nhìn Thanh Hoa.

      Công chúa? ! ! Cành vàng lá ngọc! Cái thân phận này mê người biết bao! Ở bên công chúa Mỹ Chân từ , bản thân cũng hiểu rất .

      “Hữu Thừa Tướng có sở trường về thuật dịch dung, bất kể là ai cũng thể nhận ra khác thường.” Đông Phương Thiểu Tư tiếp tục , giọng trầm thấp cực kì mị hoặc, đầu độc lòng người, “Cho dù là Quốc vương của Bắc Thần Quốc cũng nhận ra khác thường.”

      Thanh Hoa trợn to mắt nhìn Lãnh Ngự Phong tựa ở cửa nãy giờ gì, lúc này Lãnh Ngự Phong mới phối hợp nhún vai gật đầu khẳng định.

      “Công chúa điện hạ, mời ngồi trước gương, sau nén hương rồi hãy quyết định có được ?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Lãnh Ngự Phong ý bảo nên ra tay , Lãnh Ngự Phong giật giật khóe miệng, xoay người ra cửa chuẩn bị đồ.

      Thanh Hoa hề động, khóe mắt nhìn công chúa Mỹ Chân bất tỉnh ở góc tường, nuốt ngụm nước bọt. Trong lòng cực kì rối loạn. Cả đời làm nha hoàn hèn mọn, chính mình cam tâm sao? Đúng như lời của nam nhân trước mắt, mình là người
      hiểu công chúa Mỹ Chân nhất. Từ đến lớn, mặc kệ công chúa Mỹ Chân làm cái gì, người bị phạt vĩnh viễn là mình. người nào dám làm gì công chúa hết, thế nhưng bất luận kẻ nào cũng có thể ra tay với nha hoàn hèn mọn. Nếu công chúa lập gia đình, như vậy mình giống như của hồi môn phải theo công chúa cả đời sao? Miu dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Phải sống nốt quãng đời còn lại thân mình sao? Thời gian tươi đẹp nhất của nữ nhân cứ trôi qua như vậy! Dục vọng ở đáy lòng giống như đám cỏ dại mọc tràn lan ngừng. Ánh mắt Thanh Hoa chậm rãi đỏ lên. Công chúa, trở thành công chúa thực ? Hưởng vinh hoa phú quý bất tận, còn có thể gả cho vương gia! Chân chính trở thành người trong hoàng thất.

      lát sau, Lãnh Ngự Phong liền trở về trong phòng, để Thanh Hoa ngồi trước gương, bắt đầu giúp nàng dịch dung. Lãnh Ngự Phong nhìn ánh mắt của người ở trong gương càng ngày càng điên cuồng khát vọng, khóe miệng lên nụ cười nhạt khó phát . Trong lòng càng bội phục Đông Phương Thiểu Tư và cũng có chút e ngại. Người nam nhân này hiểu rất dục vọng và ý nghĩ trong lòng người khác, lợi dụng nó cách thuần thục. đến nén hương, Lãnh Ngự Phong vỗ tay cái, hừ tiếng: “Được rồi, hoàn mỹ!”

      Thanh Hoa nhìn người trong gương hoàn toàn sửng sốt. Người trong gương chính là công chúa Mỹ Chân! Thanh Hoa thể tin tưởng nhìn gương, rồi lại nhìn công chúa Mỹ Chân nằm hôn mê bất tỉnh trong góc, trong mắt lên vẻ khó hiểu.

      “Vì sao, tại sao phải làm như vậy?” Thanh Hoa cắn môi cúi đầu hỏi Đông Phương Thiểu Tư. Trong lòng cũng mơ hồ biết được lý do làm như vậy, thế nhưng bản thân vẫn muốn hỏi ra lời, muốn nghe chính miệng nam nhân ở trước mắt ra mới an tâm.

      “Ha hả, ngươi xem? Kẻ dám động vào bảo bối của ta, ta bỏ qua sao?” Đông Phương Thiểu Tư cười dịu dàng, đứng dậy tới trước mặt Thanh Hoa, thấp giọng , “ tại, xin hỏi ý tứ của công chúa điện hạ là gì?”

      Thanh Hoa vươn tay nhàng vuốt ve mặt mình, nhưng bàn tay vẫn run run. Mặt, tại gương mặt này là của công chúa Mỹ Chân! Thanh Hoa vuốt mặt mình đem ánh mắt của mình hướng về công chúa Mỹ Chân bất tỉnh ở góc tường. Vẻ tà ác trong mắt dần dần nổi lên, do dự chút, sau đó chậm rãi mở miệng : “Gương mặt này, có thể bảo trì được bao lâu? Sau này có thể dùng gương mặt này để tiếp xúc với mọi người sao?”

      “Ha hả, đúng. Mặt nạ này ta bảo Ngự Phong chuẩn bị cho ngươi vài cái. cách khác, nếu ngươi muốn cuộc sống như thế, cả đời này mang theo mặt nạ này mà sống.” Đông Phương Thiểu Tư cúi đầu cười, híp mắt nhìn Thanh Hoa.

      cách khác, nếu muốn hưởng vinh hoa phú quý suốt đời vĩnh viễn phải mang theo mặt nạ này, lấy thân phận của người khác để sống. Giá trị sao? Bỗng nhiên Thanh Hoa nhìn công chúa Mỹ Chân còn hôn mê bất tỉnh. Giá trị sao? Đương nhiên rất giá trị! Cực kì đáng giá! Chỉ là mang theo cái mặt nạ mà thôi, có thể từ nha hoàn hèn mọn nhanh chóng trở thành công chúa cành vàng lá ngọc! Mặc tơ lụa, ăn vô vàn sơn hào hải vị. Lại cần nhìn sắc mặt người khác để sống, chỉ có người khác nhìn sắc mặt của mình để sống! Dục vọng ở trong mắt Thanh Hoa càng ngày càng điên cuồng. Thực có thể, cơ hội thay đổi số phận suốt đời mình ở trước mắt, chính mình phải nắm chặt.

      “Công chúa điện hạ muốn xử trí ả hạ nhân làm càn kia như thế nào?” Giọng trầm thấp mị hoặc của Đông Phương Thiểu Tư vang lên bên trong phòng.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Đổi cho nhau

      “Công chúa điện hạ muốn xử trí ả hạ nhân làm càn kia như thế nào?” Giọng trầm thấp mị hoặc của Đông Phương Thiểu Tư vang lên bên trong phòng.

      Mắt Thanh Hoa trừng lớn, từ từ về phía công chúa Mỹ Chân ở góc tường. Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười nhìn tất cả những chuyện xảy ra ở trước mắt.

      Ngay lúc Thanh Hoa tới góc tường, công chúa Mỹ Chân chậm rãi tỉnh lại. Công chúa Mỹ Chân chỉ cảm thấy trước mắt mình là mảnh đen bóng, cố sức mở to mắt nhìn người ở trước mắt, bị dọa mất hồn mất vía. Bởi vì người trước mắt có khuôn mặt rất giống mình.

      “Ngươi.....là ai!” Công chúa Mỹ Chân cố sức ra mấy chữ, ngón tay run rẩy chỉ vào nữ tử cười quỷ dị trước mắt.

      “Dĩ nhiên bản cung là công chúa Bắc Thần quốc!” Thanh Hoa cười quyến rũ, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, nhìn sắc mặt càng thêm tái nhợt của công chúa Mỹ Chân.

      “Thanh Hoa! ! !” Công chúa Mỹ Chân thất thanh quát khẽ, càng đụng đến vết thương người, vì đau nên liên tục ho khan. Cái giọng này có đánh chết nàng cũng thể nghe lầm! Là nha hoàn của mình - Thanh Hoa! Tại sao nàng ta lại có khuôn mặt giống mình? Còn tự xưng là công chúa?

      “Câm miệng!” Thanh Hoa đẩy tay công chúa Mỹ Chân ra, đưa tay lên sờ mặt mình, phẫn nộ quát, “Nô tỳ lớn mật, dám hỗn láo với chủ tử!”

      Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng đứng xem, trong mắt cũng hề có tia cảm xúc. Đứng tựa ở cạnh cửa, khoé miệng Lãnh Ngự Phong lên nụ cười nhạt. Công chúa , công chúa giả đúng là náo nhiệt.

      “Giữ lại mạng sống.” Đông Phương Thiểu Tư nhìn bóng lưng Thanh Hoa, nhìn thấy sát khí nổi lên trong người nàng ta. Nếu cứ để nữ nhân kia chết , quá lợi cho nàng rồi.

      Công chúa Mỹ Chân nhìn khuôn mặt dữ tợn của nữ tử trước mắt, trong mắt đều có sát khí, bầu khí sợ hãi bao trùm xung quanh: “Các ngươi.....các ngươi muốn làm gì? Ta mới là công chúa! Ta mới là ~~ khụ ~~ khụ ~~~ “

      “Bản cung mới là công chúa!” Thanh Hoa cười ha hả, vươn tay nhổ trâm cài đầu xuống, chậm rãi lại gần công chúa Mỹ Chân.

      “Ngươi muốn làm gì? Thanh Hoa, ngươi là nô tỳ lại dám....lại dám đối xử bất kính.....với ta sao?” Công chúa Mỹ Chân ho kịch liệt, ngực phập phồng mãnh liệt. Khí huyết sôi trào kịch liệt, muốn vận công nhưng lại làm được. Nhìn cây trâm cài sáng loáng càng ngày càng nhích lại gần mặt mình, công chúa Mỹ Chân liều mạng lui về phía sau. Mà ở phía sau lại là bức tường lạnh như băng, muốn tránh cũng thể tránh.

      “Ngươi mới là nô tỳ đê tiện! Suốt đời đều phải cúi đầu phục vụ người khác” Thanh Hoa tuỳ tiện cười, dục vọng trong mắt của nàng ta khiến công chúa Mỹ Chân nhìn thấy cũng phát run.

      “A ~~~~! ! !” Công chúa Mỹ Chân phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tay bưng kín mặt mình. Thanh Hoa quơ quơ cái trâm cài, lấy cây trâm nhọn hoắt vẽ lên mặt công chúa Mỹ Chân vài đường tạo thành những vệt máu đỏ tươi chói mắt. Máu tươi theo khe hở chậm rãi chảy xuống, rớt đầy mặt đất, bắn ra những đóa hoa máu mê hoặc lòng người. Mà Thanh Hoa vẫn dừng tay, tiếp tục vung tay khắc lên mặt công chúa Mỹ Chân những đường nét ghê rợn.

      “Ngươi là nô tỳ đê tiện! Đây là kết quả của việc bất kính với bổn cung.” Thanh Hoa cười ha ha đứng lên. Nàng ta cười tuỳ tiện khiến trong lòng công chúa Mỹ Chân lộ vẻ tuyệt vọng. Vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? ! Nhiếp Chính vương dám đối xử với nàng như vậy sao? Chẳng lẽ sợ những tùy tùng khác nhìn ra sao? Người ở phía ngoài đâu? Vì sao trong phòng có động tĩnh lớn như vậy nhưng người ở phía ngoài cũng hề có phản ứng?

      Thanh Hoa phát cuồng dùng trâm cài rạch mặt công chúa Mỹ Chân, mãi cho đến khi mặt công chúa Mỹ Chân đều là máu, hoàn toàn thể nhìn ra diện mạo ban đầu của công chúa Mỹ Chân, Thanh Hoa mới dừng tay cười lớn. Công chúa Mỹ Chân co quắp té ngã mặt đất, phát ra tiếng

      nghẹn ngào ô ô, cúi đầu : Vì sao, Thanh Hoa, tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta với ngươi...đối với ngươi như tình tỷ muội."

      "Tỷ muội?" Thanh Hoa cười to. chợt kéo tay áo mình lên, cánh tay lộ ra vết sẹo như hình con rết nhìn mà giật mình."

      “Đây là tình tỷ muội của ngươi sao? Bởi vì có chuyện vừa ý nên ngươi có thể dùng cái trâm cài đầu trút hết lên người ta.” Thanh Hoa nheo mắt lại, trong mắt bắn ra ánh sang lạnh, chợt cầm cánh tay công chúa Mỹ Chân lên, cầm lấy cái trâm cài dùng sức rạch lên cánh tay công chúa Mỹ Chân xuất vết thương lớn giống như ở tay mình.
      Công chúa Mỹ Chân phát ra tiếng kêu đau khổ thảm thiết, cố hết sức rút tay về.

      Thanh Hoa thấy thế càng cười ha hả:” Ngươi cũng biết đau sao? Ta còn tưởng rằng ngươi biết đau chứ?”

      Đông Phương Thiểu Tư thở dài, cảm thấy vô vị đứng lên, nhàng vỗ tay cái, cửa bị đẩy ra, hai mama mập mạp vẻ mặt dữ tợn vào.

      “Đem nô tỳ này dạy dỗ tốt.” Đông Phương Thiểu Tư nhàng ngáp cái. Phân phó hai mama vừa mới bước vào.

      “Vâng, vương gia.” Hai mama cung kính đáp lại. người tiến vào kéo cánh tay công chúa Mỹ Chân lôi ra ngoài.

      “Nhiếp chính vương. Thanh Hoa ! Các ngươi…các ngươi dám! Các ngươi dám đối xử với ta như vậy…ta, phụ vương ta…Công chúa Mỹ Chân ho khan đem hết toàn lực gào thét, thế nhưng chưa hết,yết hầu đau như muốn vỡ ra, thể ra thành lời. Mama đứng bên tỏ vẻ xem thường, kéo công chúa Mỹ Chân ra ngoài, xa, hai người thầm:”Nữ tử này điên rồi, đúng là vọng tưởng, tưởng mình là công chúa, xem ra muốn dạy dỗ tốt cũng hao phí chút tinh thần rồi.”

      Thanh Hoa châm rãi bình tĩnh lại,nhìn Đông Phương Thiểu Tư có biểu gì đứng ở trước mắt mình mới cẩn thận từng li từng tí hỏi:”Nhiếp chính vương điện hạ, có chuyện gì chứ? Nàng còn có thể chuyện, còn biết võ công…”

      Trong mắt Lãnh Ngự Phong lên vẻ xem thường, đây cũng là nữ nhân ác độc, còn có thể nghĩ đên những chuyện này. Muốn biến công chúa thành câm, phế bỏ võ công của nàng, như vậy ả ta mới yên tâm sao?

      “Xin công chúa điện hạ cứ yên tâm, từ nay về sau thế giới này còn người nào tên Thanh Hoa nữa.” Đông Phương Thiểu Tư đứng dậy thản nhiên , “Phiền công chúa điện hạ tự phân phát các tùy tùng được đưa tới ta thay nữ nhân kia viết phong thư đưa cho quân chủ Bắc Thần quốc bẩm báo về việc hôn .”

      “Đa tạ Nhiếp chính vương điện hạ, thế nhưng cần phiền đến nhiếp chính vương. Ta có thể mô phỏng theo tất cả, bao gồm cả nét chữ cùng ngữ khí của nàng.” Trong mắt Thanh Hoa lên vẻ đắc ý. cái thế giới này, người hiểu công chúa Mỹ Chân nhất chính là mình!

      “Như vậy tốt.” Đông Phương Thiểu Tư ngáp cái, “Việc còn lại công chúa điện hạ tự mình an bài. Ta xin phép được cáo lui trước.”

      “Cung tiễn Nhiếp chính vương điện hạ.” Thanh Hoa khom người, lộ ra dáng vẻ tươi cười ưu nhã.

      Đông Phương Thiểu Tư xoay người ra cửa, Lãnh Ngự Phong chuẩn bị theo sau, lại nhìn thấy ánh mắt bức bách của Thanh Hoa. Bĩu môi rồi tự nhiên cũng biết nữ nhân này đnag suy nghĩ cái gì. Lãnh Ngự Phong gật đầu :”Rất nhanh thứ đó được đưa tới chỗ công chúa điện hạ.”

      “Như vậy, xin đa tạ Thừa tướng đại nhân.” Thanh Hoa thở phào nhõm, hướng về phía Lãnh Ngự Phong cười ngọt ngào, nụ cười khiến trong lòng Lãnh Ngự Phong run run.

      Hai người ra khỏi viện, Đông Phương Thiểu Tư buồn ngủ hướng về phía Lãnh Ngự Phong khoát tay áo:”Ngươi có thể trở về, ta muốn nghỉ ngơi. Hôm nay lên triều.”
      Khóe miệng Lãnh Ngự Phong khóe miệng giật giật, nhận mệnh xoay người rời phủ.

      Đông Phương Thiểu Tư đến vườn trúc, vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Sở Thanh Linh, Đông Phương Thiểu Tư cười dịu dàng, nhàng ngồi ở bên giường, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Sở Thanh Linh.

      “Thanh Linh…” Đông Phương Thiểu Tư lẩm bẩm, cúi đầu hôm lên môi Sở Thanh Linh. Hai ngày nữa, chính là hôn lễ của chúng ta. Bản than muốn nàng là tân nương đẹp nhất thiên hạ. Thanh Linh hơi nhíu mày, nhưng tỉnh lại. Đông Phương Thiểu Tư cười, bò lên giường, nằm ở bên cạnh, ôm nàng rồi ngủ say.

      ngày nào đó. Nhiếp chính vương ban bố tin tức hai ngày sau tiến hành hôn lê, đại xá thiên hạ! Đây là việc mà chỉ có hoàng thượng mới có quyền làm. Điều đó chứng tỏ quyền hành của nhiếp chính vương Đông Phương Thiểu Tư đạt đến trình độ nào.

      Có người vui mừng có người đau thương.

      Lúc này Sở gia càng rối loạn. Đơn giản vì Đoan Ngọc vẫn gạt Sở Mặc Hiên về chuyện này.
      Last edited by a moderator: 30/11/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Đuổi ra
      Editor: ChiMy


      Trong đại sảnh Sở gia, mặt Sở Mặc Hiên nghiêm nghị: “Nương, nương sớm biết có phải hay ? Vì sao cho ta biết? !” Sau khi Sở Thanh Linh bị mang , Sở Mặc Hiên nhiều lần muốn đến Vương phủ tìm người, thế nhưng đều bị Đoan Ngọc ngăn lại. lần cũng chưa từng gặp được Sở Thanh Linh. Mà Đoan Ngọc đối với chuyện này cũng rất bất đắc dĩ, bà chỉ giải thích Vương gia cho Linh nhi về nhà.

      Đối mặt với chất vấn của Sở Mặc Hiên, Đoan Ngọc thở dài, sao bà lại biết tâm tư của đứa này. Nó muốn xa rời Sở Thanh Linh, nó vẫn luôn cảm thấy nam tử đời này đều xứng với Thanh Linh. Lúc này nhất định cảm thấy thân phận Vương gia mang lại hạnh phúc cho Thanh Linh, nên kiên quyết phản đối. Thế nhưng Linh nhi , nàng thích Vương gia, nàng rất hạnh phúc khi ở chung với . Vậy là đủ rồi.

      “Nương, vì sao nương lời nào?” Sở Mặc Hiên tức giận gầm , “Vì sao tỷ tỷ vẫn trở lại? Nương cũng cho ta tìm tỷ tỷ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? tại đột nhiên tỷ tỷ muốn thành thân với Nhiếp chính vương!”

      “Hiên nhi, tỷ tỷ ngươi rất hạnh phúc khi ở bên cạnh . Nương vì sợ ngươi phản đối nên mới cho ngươi biết.” Đoan Ngọc nhìn Sở Mặc Hiên giận dữ hơi đau đầu, bà biết đứa này phản ứng rất kịch liệt.

      ta biết sao? Tỷ tỷ rất hạnh phúc? Vương gia đều là ba vợ bốn nàng hầu , tỷ tỷ hạnh phúc sao?” Sở Mặc Hiên phẫn hận cắn môi, “Ta muốn gặp tỷ tỷ! Chuyện này đúng là kì lạ, tỷ tỷ bị mang trở về. Ta muốn tìm tỷ tỷ nương cũng cho.”

      “Hiên nhi, ngươi hãy nghe nương , thế nào Vương gia cũng mang Linh nhi trở về. Vương phủ thể so với gia đình bình thường, phải chúng ta muốn vào vào.” Đoan Ngọc bất đắc dĩ khuyên bảo .

      “Hừ! Vương gia có thể muốn làm gì làm sao?” Sở Mặc Hiên thêm nữa, xoay người ra ngoài, “Ta tìm tỷ tỷ, ta hỏi tỷ ấy, muốn chính miệng tỷ tỷ với ta rằng tỷ rất vui vẻ, rất hạnh phúc.”

      “Hiên nhi!” Đoan Ngọc sốt ruột đứng lên đuổi theo, nhưng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Sở Mặc Hiên biến mất ở ngay cửa. Đoan Ngọc sốt ruột hô hạ nhân: “Phúc Vận, mau, nhanh mang Hiên nhi về đây!”

      Sau khi hạ nhân tên là Phúc Vận nghe xong vội vàng chạy ra ngoài cửa. Để lại mình Đoan Ngọc lo lắng bước qua lại ở trong đại sảnh.

      Trong thư phòng Hoàng cung, vẻ mặt Đông Phương Thiếu Tư trang nhã, lẳng lặng nhìn công văn trong tay. Nhìn như trong mắt có gợn sóng, chỉ có người hiểu biết mới hiểu được, trong mắt của lúc này có tia ý cười thoả mãn.

      “Làm cũng tệ lắm.” Đông Phương Thiếu Tư buông công văn xuống nhìn vẻ mặt mệt mỏi rã rời của Lãnh Ngự Phong đứng ở dưới thở dài .

      “Coi như là vi thần tặng ngài đại lễ thành thân.” Lãnh Ngự Phong ngáp dài mệt mỏi .

      “Vậy cảm tạ, bất quá trong tay ngươi lúc nào có nhân vật lợi hại này, ta có phải nên cẩn thận xem ngươi có đối phó với ta hay ?” Tâm tình của Đông Phương Thiếu Tư rất tốt, cư nhiên cũng bắt đầu cười rộ lên đùa.

      “Ta nào dám a.” Lãnh Ngự Phong nở nụ cười khổ, dù có lòng cũng co can đảm a. Thế nào lại là đối thủ của nam nhân trước mắt. Tự nhiên cũng hiểu được tâm tình của nam nhân trước mắt tại rất tốt, bằng cũng đùa với mình.

      “Ha ha, ngươi muốn ngồi ở vị trí này của ta, ta còn cám ơn ngươi kịp.” Đông Phương Thiếu Tư . Người ở bên ngoài thấy quyền cao chức trọng, phong quang vô hạn, nhưng có mấy người biết có bao nhiêu vất vả. tại giang sơn này đều do mình bày mưu tính kế, hoàng thượng lại còn tuổi. Có mấy người có thể chia sẻ đâu?

      “Vô song giá y đưa tới sao?” Lãnh Ngự Phong rốt cuộc nghĩ đến nguyên nhân cao hứng như thế.

      “Ừ, đưa tới Vương phủ, có muốn xem hay ?” Đông Phương Thiếu Tư mỉm cười đứng dậy ra ngoài.

      “Tốt, dù sao cũng có việc gì.” Lãnh Ngự Phong nhún vai theo phía sau.

      Hai người ra khỏi hoàng cung ngồi lên xe ngựa rồi chạy tới Vương phủ. Trong xe ngựa, Đông Phương Thiếu Tư nhắm chặt hai mắt, khóe miệng vẫn còn nhàn nhạt ý cười. Lãnh Ngự Phong nhìn thấy, trong lòng thầm, nam nhân này đúng là bị ma nhập .

      Tiếng người huyên náo, qua lại. Kinh thành vẫn luôn phồn hoa như vậy. Lãnh Ngự Phong xốc rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài, nhìn đường lớn phồn hoa, trong lòng phát ra kính phục đối với Đông Phương Thiếu Tư từ tận đáy lòng. Thiên hạ dưới cai trị của nam nhân này càng ngày càng thịnh vượng. Trước đây Hoa thái phi mướn đoạt quyền khống chế tiểu hoàng đế, dùng mọi cách hãm hại và ám sát . Cuối cùng cái nữ nhân ngu xuẩn kia bị biếm vào lãnh cung vĩnh viễn thể xoay người.

      Tới cửa Vương phủ, Đông Phương Thiếu Tư nhảy xuống xe ngựa, Lãnh Ngự Phong theo phía sau, lại bị trận huyên náo ở cửa thu hút lực chú ý. Trước của có thiếu niên tuấn mỹ tranh chấp chuyện gì với bọn thị vệ, vô cùng kích động.

      Đông Phương Thiếu Tư cũng thèm liếc mắt nhìn, cùng Lãnh Ngự Phong tiếp tục vào bỏ qua thiếu niên.

      “Ngươi đứng lại! Tỷ tỷ của ta đâu? Ta muốn gặp tỷ tỷ của ta!” Sở Mặc Hiên thấy Đông Phương Thiếu Tư trở về, mà Đông Phương Thiếu Tư lại liếc mắt nhìn , làm cho trong lòng Sở Mặc Hiên căm tức hơn. Nam nhân như vậy có cái gì tốt? Đánh chết mình cũng tin tỷ tỷ thích nam nhân như vậy!

      “Ngươi là ai?” Đông Phương Thiếu Tư lạnh lùng hỏi, trong thanh tia độ ấm.

      Sở Mặc Hiên chán nản, nam nhân ghê tởm này, liếc mắt nhìn mình thôi. Bây giờ nhìn thấy mình cư nhiên còn như vậy, nhận ra mình sao? Ban đầu lúc ở hậu viện còn thú tỷ tỷ của mình.

      “Ta là Sở Mặc Hiên!” Trong lòng Sở Mặc Hiên dâng lên trận khuất nhục, nam nhân trước mắt này để ai vào mắt sao?

      “À, là ngươi sao.” Đông Phương Thiếu Tư nhàn nhạt . Kỳ thực ngay từ đầu cũng nhận ra Sở Mặc Hiên, chỉ là ở trong lòng rất thích ta, cũng muốn để ý tới . Nếu phải là đệ đệ của Thanh Linh, sớm gọi người đánh ta ra.

      “Ta, muốn gặp tỷ tỷ của ta!” Sở Mặc Hiên nghiến răng nghiến lợi , nhìn đáy mắt Đông Phương Thiếu Tư có miệt thị, trong lòng Sở Mặc Hiên dâng lên cơn giận dữ. Tên hỗn đản này! Hoàn toàn để mình vào mắt!

      “Tỷ tỷ ngươi? Thanh Linh vội vàng thử giá y. rảnh.” Đông Phương Thiếu Tư lạnh lùng xong liền hề để ý tới Sở Mặc Hiên trực tiếp vào. Lãnh Ngự Phong nhíu mày, gì, theo phía sau.
      “Ngươi! Ta muốn gặp tỷ tỷ!” Sở Mặc Hiên phẫn nộ gầm , trong lòng tràn đầy khuất nhục. Người nam nhân này từ đầu tới cuối cũng nhìn thẳng vào mình!

      “Đuổi ra .” Đông Phương Thiếu Tư quay đầu lại, nhàn nhạt câu rồi vào.

      Khóe miệng Lãnh Ngự Phong cười khổ, nam nhân này đúng là bá đạo, cư nhiên đối xử với thân nhân của nàng ta như vậy.

      để ý đến phía sau tranh cãi ầm ĩ, khóe miệng Lãnh Ngự Phong co quắp : “Ngươi sợ nàng biết ngươi đối xử với đệ đệ của nàng như vậy?”

      Đông Phương Thiếu Tư chợt đứng lại, Lãnh Ngự Phong cả kinh cũng vội vàng ngừng lại, cho rằng Đông Phương Thiếu Tư muốn làm khó dễ, ai ngờ, Đông Phương Thiếu Tư yếu ớt câu: “Ngươi, cảm thấy bọn họ giống tỷ đệ sao?”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26
      Editor: ChiMy

      Đông Phương Thiểu Tư chợt đứng lại, Lãnh Ngự Phong cả kinh cũng vội vàng ngừng lại, cho rằng Đông Phương Thiểu Tư muốn làm khó dễ, ai ngờ, Đông Phương Thiểu Tư yếu ớt câu: “Ngươi, cảm thấy bọn họ giống tỷ đệ sao?”

      Lãnh Ngự Phong nghĩ, trong đầu ra diện mạo Sở Thanh Linh cùng mặt của thiếu niên vừa ở cửa, trầm mặc xuống thêm gì nữa, như có điều suy nghĩ theo phía sau Đông Phương Thiểu Tư. Hai người có để ý đến thanh huyên náo ở phía sau, trực tiếp vào.

      Vào phòng khách, quản gia tiến lên đón, qua hành lễ rồi bẩm báo Vô Song giá y đưa đến. Đông Phương Thiểu Tư khẽ gật đầu: “Trình lên đây .”

      Quản gia phất tay ý bảo, bốn nha hoàn tay cầm theo kiện y phục màu đỏ đến. Mỗi người nắm góc, trưng ra ở giữa đại sảnh. Lãnh Ngự Phong mở to mắt, giá y trước mắt đỏ như máu, tựa hồ khắc sau như hoa máu nở nước. Mặt thêu hoa mẫu đơn viền chỉ vàng kiều diễm, càng tôn lên cao quý. Quả nhiên là độc nhất vô nhị. thế gian sợ rằng có bộ thứ hai nào có thể so sánh. Đẹp đẹp, nhưng nó lại làm cho người khác có cảm giác bị đè nén.

      Đông Phương Thiểu Tư lại cho là như vậy, thoả mãn gật gật đầu phân phó : “Trước tiên đưa tới vườn trúc cho Vương phi mặc thử, bản vương lập tức qua.”

      “Vâng.” Bọn nha hoàn thấp giọng , lui ra ngoài.

      “Ngươi có thể rồi.” Đông Phương Thiểu Tư quay đầu nhàn nhạt với Lãnh Ngự Phong. Khóe miệng Lãnh Ngự Phong co quắp, nam nhân này đúng là trực tiếp, cho mình đến xem giá y, xem xong liền đuổi mình .

      phải chứ, cũng giữ ta lại ăn cơm, tốt xấu gì mấy ngày nay ta cũng bán mạng vì ngươi như vậy.” Khuôn mặt Lãnh Ngự Phong uỷ khuất.

      “Vậy ngươi ở lại ăn cơm , bất quá mình ngươi ăn, ta cùng Thanh Linh ăn.” Đông Phương Thiểu Tư trả lời càng làm cho Lãnh Ngự Phong phiền muộn.

      “Được, tự ta về nhà ăn.” khóe miệng Lãnh Ngự Phong sớm chết lặng, tạm biệt Đông Phương Thiểu Tư, phiền muộn hồi phủ. Nhưng trong lòng cũng có oán giận, đơn giản là vì hiểu biết hành vi của Đông Phương Thiểu Tư.

      Đông Phương Thiểu Tư sờ sờ cằm, suy nghĩ xem lúc Sở Thanh Linh mặc giá y kia vào như thế nào, khóe miệng lộ ra ý cười nhợt nhạt. Thế là vội vàng đến Vườn trúc.

      Vào vườn Trúc, Đông Phương Thiểu Tư lại nhìn thấy Sở Thanh Linh mặc giá y vào, mà mặt lạnh ngồi ở bên, để ý tới vô song giá y được đặt giường.

      “Đây là có chuyện gì?” Mặt Đông Phương Thiểu Tư chìm xuống, lạnh giọng hỏi nha hoàn ở bên cúi đầu thấp thỏm bất an.

      Còn chưa chờ nha hoàn mở miệng, Sở Thanh Linh tức giận đứng lên trừng mắt nhìn Đông Phương Thiểu Tư gầm : “Đông Phương
      Thiểu Tư, ngươi có ý gì? Vì sao đệ đệ ta đến ngươi cho gặp ta, còn cho người đuổi đánh ?!" Sở Thanh Linh cau mày, nha hoàn vừa giọng đệ đệ của mình Sở Mặc Hiên đến Vương phủ tìm mình. Thế nhưng Đông Phương Thiểu Tư những cho vào, còn phân phó người đuổi đánh . Nghe được tin tức này, Sở Thanh Linh lập tức ra khỏi vườn tìm người thế nhưng thị vệ ở cửa lại thế nào cũng chịu nhượng bộ! Đông Phương Thiểu Tư dựa vào cái gì làm như vậy? Mặc Hiên là của đệ đệ của mình.

      "Nàng xác định là đệ đệ của nàng? Là đệ đệ ruột của nàng?" Mặt Đông Phương Thiểu Tư chìm xuống, mắt lạnh đảo qu nha hoàn cúi đầu bên người Sở Thanh Linh. Nhũng nha hoàn này lúc nào dám làm càn như vậy, cư nhiên dám láo ở trước mặt Thanh Linh!

      "Ngươi có ý gì?" Sở Thanh Linh nổi giận, cắn môi nhìn nam nhân trước mắt.

      "Nếu như là đệ đệ ruột của nàng, ta ngăn cản. Thế nhưng, nàng chắc chắn là đệ đệ ruột của nàng sao?" Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư lên tia mỉa mai. "Nàng và lớn lên giống sao? Hay là người lúc ba tuổi được nàng nhặt ?"

      Dứt lời, Sở Thanh Linh ngơ ngẩn, chỉ nhìn Đông Phương Thiểu Tư chằm chằm. Trong mắt là kinh hãi và thể tin tưởng, rốt cuộc biết bao nhiêu?

      "Ta sai đâu, căn bản phải đệ đệ của nàng. Vì thế được gặp nàng." Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt rồi tới bên giường cầm Vô Song giá y lên, "Vì sao mặc nó?"

      " phải là đệ đệ ruột của ta thế nào? là đệ đệ của ta! Tại sao ngươi lại đuổi đánh ? Ngươi quá đáng!" Sở Thanh Linh để ý đến động tác của Đông Phương Thiểu Tư, nàng vẫn căm giận . Tại sao người nam nhân này có thể phân phải trái như vậy?

      "Đến đây, măc y phục cho ta nhìn chút, nhất định rất đẹp." Đông Phương Thiểu Tư cầm y phục lên mỉm cười về phía Sở Thanh Linh phẫn nộ, như hoàn toàn thấy tức giận của Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh vươn tay đẩy tay Đông Phương Thiểu Tư ra, gì, chỉ là mắt lạnh nhìn nam nhân ở trước mắt.

      Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt cười rộ lên, nhìn nha hoàn ở bên cạnh cúi đầu cầm giá y, nhàng : "Là ai cho Vương phi? Hả?" Ngữ khí mềm giống như dỗ dành người khác nhưng nghe ở trong lỗ tai bọn nha hoàn cũng là thanh kinh khủng nhất.

      người nào dám chuyện, bọn nha hoàn cúi đầu thấp hơn.

      " liên quan tới các nàng." Sở Thanh Linh hừ lạnh tiếng. Đông Phương Thiểu Tư muốn trút giận lên người bọn nha hoàn sao?

      "Hả? Là ai nhỉ?" Đông Phương Thiểu Tư để ý đến Sở Thanh Linh , vẫn mỉm cười nhìn đám nha hoàn trong góc phòng, giọng dịu dàng lạ thường. Nhưng mà giọng dịu dàng này lại mang tới cho bọn nha hoàn áp lực rất lớn, toàn bộ căn phòng yên tĩnh đáng sợ. Bầu khí làm cho người ta hít thở thông. Có người bắt đầu lạnh run. Rốt cuộc có người nhịn được, ùm tiếng quỳ ở mặt đất, vươn tay run run chỉ vào nha hoàn : "Vương gia, là nàng, là nàng , liên quan tới chúng ta." Sau đó, nha hoàn kia bị chỉ vào cả kinh quỳ ở mặt đất, cầu xin tha thứ: "Vương gia, tha mạng a, vương gia, nô tỳ cũng dám nữa."

      Đông Phương Thiểu Tư chỉ nhàng : "Đầu lưỡi ở người của ngươi thực là dư thừa." Dứt lời có nhìn đến nha hoàn run mặt đất, cũng để ý đến nha hoàn gần như điên cuồng cầu xin tha thứ, chỉ là tùy ý phất phất tay, trong phòng lập tức xuất hai nam nhân thân hắc y, có bất kỳ ngôn ngữ, chỉ nhấc nha hoàn mặt đất lên liền lập tức ra.

      "Chờ chút!" Sở Thanh Linh có ngốc cũng hiểu được Đông Phương Thiểu Tư muốn làm gì! muốn gọi người cắt đầu lưỡi nha hoàn kia! "Sao ngươi có thể như vậy? Nàng làm sai cái gì?"

      Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh, lại nhìn cửa, để ý đến lời chất vấn của Sở Thanh Linh, mà tiếp tục thản nhiên : "Lại thêm cái lỗ tai." Trong giọng tia cảm xúc.

      Sở Thanh Linh há hốc miệng, muốn cái gì, lại thế nào cũng nên lời. Đơn giản là nàng hiểu , nếu nàng thêm gì nữa, nha hoàn kia mất cũng chỉ là cái đầu lưỡi cùng cái lỗ tai. Càng cầu xin tha thứ, Đông Phương Thiểu Tư càng tăng thêm trừng phạt lên người nha hoàn kia. Nam nhân này đáng sợ! Trong mắt Sở Thanh Linh bắn ra trách cứ khắc cốt ghi tâm. Tại sao chuyện lại tới bước này?! Có thể tùy ý đối xử tàn bạo với hạ nhân như vậy sao?

      "Được rồi, ngoan, mau tới đây thử y phục." Đông Phương Thiểu Tư ôn nhu mỉm cười, nhàng ngoắc tay với Sở Thanh Linh. Phảng phất như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
      Last edited: 20/12/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27 : Đây phải là
      Editor: ChiMy

      “Được rồi, ngoan, mau tới đây thử y phục.” Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười dịu dàng, nhàng ngoắc tay với Sở Thanh Linh. Phảng phất như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

      Ngoài cửa thanh thê lương cầu xin tha thứ càng ngày càng xa, giống như tiếng vọng ác mộng ở bên tai Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh đờ đẫn nhìn nam nhân đứng ở bên cạnh nàng, gương mặt tuyệt mỹ của vẫn lộ vẻ mị hoặc mỉm cười như thế, tựa hồ chuyện vừa rồi với chưa từng xảy ra. Nam nhân này đáng sợ như vậy… Thân thể của Sở Thanh Linh hơi run rẩy, nàng có rất nhiều lời muốn , thế nhưng khi lời đến bên miệng lại thể thốt ra được. Nàng có thể cái gì? Trách cứ ? Như vậy nha hoàn kia chịu phạt tàn khốc hơn. Còn chất vấn vì sao cho Mặc Hiên tiến vào, hữu dụng sao? Cái gì cũng nghe vào, làm gì cũng theo ý mình. suy nghĩ tới cảm nhận của người khác, chỉ biết áp đặt suy nghĩ của lên người khác.

      “Làm sao vậy? Thanh Linh, ngoan, mau tới thử y phục này xem. Nàng mặc vào nhất định trở thành tân nương xinh đẹp nhất thiên hạ.” Đông Phương Thiểu Tư thoả mãn nhìn Vô Song giá y trong tay, mỉm cười với Sở Thanh Linh.

      Bỗng nhiên mặt Sở Thanh Linh lộ ra nụ cười kỳ quái, có nhận lấy y phục trong tay Đông Phương Thiểu Tư, mà chậm rãi từng câu từng chữ hỏi ràng: “Thiểu Tư, ngươi ta sao?”

      , đương nhiên , ta là người nàng nhất thế giới này.” Tuy rằng Đông Phương Thiểu Tư cảm thấy kỳ quái vì sao đột nhiên Sở Thanh Linh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn chút do dự nào lập tức trả lời .

      .” Sở Thanh Linh cười, cười thản nhiên, cười đau khổ, nhàng lắc đầu chậm rãi , “Thiểu Tư, đó phải là , đó chỉ là tính trẻ con muốn giữ lấy của ngươi mà thôi.”

      Tay Đông Phương Thiểu Tư cứng đờ ở giữa trung, nụ cười mặt cũng lập tức biến mất thấy, nhàng phất tay ý bảo bọn nha hoàn trong phòng thối lui. Nhìn thấy như thế bọn nha hoàn như trút được gánh nặng, thở phào nhõm rồi vội vàng lui ra khỏi phòng. Sở Thanh Linh chống lại con ngươi thâm thúy Đông Phương Thiểu Tư kia, nàng chút nào lùi bước nhìn thẳng .

      Đông Phương Thiểu Tư chậm rãi đặt vô song giá y bàn, nhìn khuôn mặt quật cường của Sở Thanh Linh, chậm rãi từng câu từng chữ: “Nàng, cái gì?
      “Buông ta ra, chẳng lẽ ta đúng sao? " Sở Thanh Linh cũng đưa tay ra, cố gắng đẩy tay Đông Phương Thiểu Tư nắm cầm nàng ra, thế nhưng Đông Phương Thiểu Tư lại chút sứt mẻ, mắt vẫn sáng quắc nhìn Sở Thanh Linh như trước.

      "Nàng cho là mình rất đúng?" Đông Phương Thiểu Tư cười tà mị, cho Sở Thanh Linh nữa, môi để lên môi đỏ mọng của Sở Thanh Linh hôn, hôn rạo rực, theo môi đến lưỡi, giống như mua rào làm cho Sở Thanh Linh sắp thở được.

      "Ngươi đây phải là , phải, phải, phải! phải, phải." Sở Thanh Linh dùng hết sức lực đẩy Đông Phương Thiểu Tư ra, liều mạng đem oán khí tích lũy ở trong lòng hét lên. Đây phải là , đây căn bản cũng phải là . Có lẽ biến thái muốn rời xa mình, có lẽ cảm kích nàng cứu , có lẽ là do tính trẻ con muốn giữ lấy của , thế nhưng đây phải là . Bởi vì, người thương tổn người đó.

      Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh tức giận, nghe Sở Thanh Linh liên tiếp thét lên, sắc mặt chậm rãi trầm xuống, trong con người càng thêm thâm thúy làm người khác sợ hãi.

      "Thanh Linh, nàng nghe ràng cho ta, ta là người nàng nhất thế giới này, sau này cũng vậy, vĩnh viễn đều là vậy." Đông Phương Thiểu Tư nắm lấy vai Sở Thanh Linh giọng trầm thấp nghiêm túc: "Thế giới của nàng chỉ cần có ta, hiểu ? Có ta là đủ rồi."

      Sở Thanh Linh nhìn vẻ mặt thành của nam nhân trước mặt, nở nụ cười khổ, nhàng lại lời của : "Có ngươi, là đủ rồi?" Có nam nhân bạo ngược, tự tại và xúc phạm này sao?"

      "Đúng, có ta là đủ rồi, cho phép nàng chuyện với nam nhân khác. Huống chi nam nhân kia có máu mủ với nàng." Ánh mắt Đông Phương Thiểu Tư lên tàn nhẫn.

      Sở Thanh Linh nhìn trong ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư lên tàn nhẫn, vươn tay đẩy tay của Đông Phương Thiểu Tư đặt lên vai của nàng ra, chăm chọc : " có quan hệ máu mủ với ta được chuyện với ta, ngươi dựa vào cái gì. là đệ đệ của ta, ngươi dựa vào cái gì mà bá đạo như thế? Chẳng lẽ ngươi muốn nhốt ta cả đời trong vương phủ cho ta gặp kẻ nào, cho ta chuyện với nam nhân nào?" Nếu như chuyện sao? tàn nhẫn trong mắt ràng như vậy.

      "Đúng, vĩnh viễn ở cạnh ta là tốt rồi." Đông Phương Thiểu Tư trả lời khẳng định, con ngươi kiên định khiến cho Sở Thanh Linh kinh ngạc.

      Vĩnh viễn đề ở bên cạnh , cứ vĩnh viễn bị giam ở vương phủ như vậy? Sở Thanh Linh rất muốn cười lớn tiếng, dựa vào cái gì? Chỉ bằng nàng? Chỉ bằng là nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ?

      ", ta muốn làm phi của ngươi. Đây phải là cuộc sống ta muốn." mặt Sở Thanh Linh còn bất cứ biểu tình gì, lạnh lùng .

      "Nàng cái gì?" Trong nháy mắt giọng của Đông Phương Thiểu Tư băng lãnh, trầm nhìn gương mặt cảm xúc của Sở Thanh Linh trước mắt. "Nàng lại muốn chọc ta tức giận sao?"

      "Ta lại lần nữa, ta muốn làm phi của ngươi, càng muốn bị nhốt ở vương phủ này vĩnh viễn, ta phải về nhà, ngươi nghe hiểu ?" Sở Thanh Linh sợ hãi chút nào, lặp lại câu lần thứ hai. Trong giọng cũng là mãnh băng lãnh.

      "Tốt, nàng luôn luôn có thể chọc ta tức giận." Đông Phương Thiểu Tư nở nụ cười, lui ra phía sau ngồi xuống. Tay chống ở bàn của sờ cằm mỉm cười nhìn Sở Thanh Linh: "Có phải bây giờ ta quá sủng ái nàng, làm cho nàng ngoan như bây giờ."

      Môi của Sở Thanh Linh đều bị cắn trắng bệch, gì, nhìn Đông Phương Thiểu Tư cười ấm áp, nam nhân này càng cười dịu dàng càng đáng sợ. Thế nhưng đây hết thải phải do nàng muốn.

      "Nàng xem, ta nên bắt nàng làm thế nào mới tốt đây?" Đông Phương Thiểu Tư nheo đôi mắt tựa như suy nghĩ kĩ lưỡng.

      "Theo ngươi." Sở Thanh Linh hung hăng nặn ra hai chữ hề nhiều.

      Dứt lời, Đông Phương Thiểu Tư nheo mắt lại, dang vẻ tươi cười biến mất. Cứ tiếng động nhìn Sở Thanh Linh như vậy. Lúc này Đông Phương Thiểu Tư nổi giận.
      Last edited: 27/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :