1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20:
      Editor: ChiMy
      Sáng ngày hôm sau, Sở Thanh Linh mở mắt ra, vốn cho rằng người bên cạnh rời giường ra ngoài, lại ngoài ý muốn phát con ngươi quen thuộc kia vẫn ngắm nhìn mình.

      “Nàng dậy rồi à?” Đông Phương Thiểu Tư ôm Sở Thanh Linh mỉm cười dịu dàng.

      “Hôm nay ngươi ra ngoài sao?” Sở Thanh Linh có chút kinh ngạc.

      “Nàng rất hi vọng ta ra ngoài sao? hi vọng vừa mở mắt ra thấy ta sao?” Đông Phương Thiểu Tư hơi nheo mắt lại. xoay người cái đặt Sở Thanh Linh ở dưới thân.

      Sở Thanh Linh cảm nhận được hô hấp nóng rực của Đông Phương Thiểu Tư, còn cảm giác được ràng vật cứng phía dưới có phản ứng, sắc mặt lập tức đỏ bừng. Đương nhiên nàng hiểu là chuyện gì “Ngươi, ngươi dậy trước .” Sở Thanh Linh hoảng loạn, tay muốn đẩy Đông Phương Thiểu Tư xuống giường.

      “Vậy nàng xem, sáng sớm muốn vừa mở mắt liền nhìn thấy ta sao?” Đông Phương Thiểu Tư chỉ xuống, còn tựa đầu vào trong cổ của Sở Thanh Linh, nhàng hôn lên cái cổ trắng nõn của nàng.

      “Muốn, muốn…” Giọng của Sở Thanh Linh thay đổi, run rẩy vội vã . “Ngươi xuống trước .”

      “Ha hả…” Khóe miệng của Đông Phương Thiểu Tư gợi lên nụ cười xấu xa, lúc này mới trở mình, ôm Sở Thanh Linh dịu dàng ở bên tai nàng “Yên tâm, ta muốn nàng như vậy. Ta cho nàng danh phận. Ta rồi nàng là phi tử duy nhất của ta.”

      Lời này ra, trong mắt Sở Thanh Linh lên tia phức tạp. Hôn vẫn là quyết định của mình Đông Phương Thiểu Tư, chính mình có bất cứ quyền gì cự tuyệt.

      “Ta phải vào cung rồi. Nàng ngoan ngoãn ở nhà, biết ?” Đông Phương Thiểu Tư đè nén dục vọng của mình xuống, đặt lên trán của Sở Thanh Linh nụ hôn nhàng “Nàng nghỉ ngơi tiếp .”

      “Ừ.” Sở Thanh Linh cúi đáp đầu lại, gì thêm.

      Đợi tới sau khi Đông Phương Thiểu Tư ra ngoài, Sở Thanh Linh mới chậm rãi rời giường. tại, mình phải làm sao đây? Có thể làm cái gì đây?

      Mà sau khi công chúa Mỹ Chân biết được Đông Phương Thiểu Tư ra ngoài liền lập tức chuẩn bị tới vườn trúc, nàng muốn biết rốt cuộc Vương phi tương lai là người như thế nào. Nàng dẫn theo Thanh Hoa về phía vườn trúc, đương nhiên vẫn bị thị vệ ngăn lại. Thấy thế, trong lòng công chúa Mỹ Chân càng tức giận. Bởi vì điều này cho thấy Nhiếp Chính vương sủng ái thế nào.

      “Bản cung là sứ thần Bắc Thần quốc muốn vấn an Vương phi của Nhiếp Chính vương, trình lễ vật xong lập tức rời . Như vậy cũng được sao?” Công chúa Mỹ Chân quyết định muốn vào. Nàng hiểu những thị vệ này dám dùng vũ lực với nàng, vì thế kiêng nể gì xông vào, càng lấy chuyện liên minh hai nước ra đàn áp bọn thị vệ “Nếu bởi vì các ngươi ngăn cản mà ảnh hưởng tới quan hệ của hai nước, sao các ngươi có thể gánh nổi đây?”

      Hai thị vệ khó xử nhìn nhau, chuyện liên quan tới quan hệ hai nước đúng là chuyện mà bọn họ thể gánh nổi.

      “Kính xin công chúa điện hạ giao lễ vật xong lập tức ra đây.” Hai thị vệ chỉ có thể nhượng bộ đến bước này.

      Công chúa Mỹ Chân hừ lạnh tiếng, cất bước vào trong vườn trúc, mà Thanh Hoa cũng gắt gao theo phía sau. Chẳng biết tại sao, trong lòng Thanh Hoa bỗng cảm thấy bất an.

      Vườn trúc u tĩnh nhưng xinh đẹp thanh tịnh, càng làm cho người ta lưu luyến khó rời. Vườn trúc xanh biếc thơ mộng làm cho người khác thể rời mắt . Trong lòng công chúa Mỹ Chân nổi lên trận khó chịu. Tuy Nhiếp Chính vương cũng sắp xếp cho mình ở viện u tĩnh thanh nhã, nhưng vẫn kém xa so với nơi này. Nơi này thực quá đẹp, tất cả đều vô cùng tinh xảo và hoàn mỹ. Dọc theo đường hề có bất cứ người nào, khiến cho công chúa Mỹ Chân cảm thấy hơi kì lạ, nhìn Nhiếp Chính vương rất coi trọng nữ tử này, hẳn là cho rất nhiều hạ nhân hầu hạ nàng ta. Nhưng mà bây giờ dọc theo đường ngay cả hạ nhân cũng thấy, thực quá kì lạ. Đến sau này, khi công chúa Mỹ Chân biết được nguyên nhân cũng quá muộn.
      Thuận đường lên lầu các, rốt cuộc thấy được hành lang có hai nha hoàn. Khi hai nha hoàn thấy có người tới, trong mắt đều là kinh ngạc và thể tin được.

      “Tham kiến công chúa điện hạ.” Tuy rằng kinh ngạc, thế nhưng hai nha hoàn vẫn biết thân phận của người trước mắt, cung kính hành lễ.

      “Bản cung muốn gặp Vương phi.” Công chúa Mỹ Chân ngẩng cao đầu lên nhàn nhạt .

      Hai nha hoàn liếc mắt nhìn nhau gì. Vương gia sớm phân phó qua trừ mấy người bọn nàng cho phép bất luận kẻ nào tới gần Vương phi, thế nhưng đột nhiên sứ thần Bắc Thần quốc xuất ở đây lại đưa ra cầu như thế. Sao nàng ta có thể vào được đây, chẳng lẽ được Vương gia cho phép sao?

      “Thế nào, bản cung đến cả tư cách gặp mặt Vương phi cũng có?” Công chúa Mỹ Chân nhìn hai nha hoàn trầm mặc lên tiếng, lửa giận trong lòng bùng lên. Gọi nàng ta tiếng Vương phi là vinh hạnh cho nàng ta, bây giờ nàng ta còn chưa phải là Vương phi đâu! Công chúa Mỹ Chân thấy hai nha hoàn im lặng cũng để ý tới các nàng nữa, dung tay đẩy các nàng ra, đẩy cửa phía sau hai nha hoàn ra.

      Sau khi đẩy cửa, công chúa Mỹ Chân sửng sốt. Đập vào mắt chính là bạch y nữ tử lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ, bàn tay nâng cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Mi giữa có cỗ nhàn nhạt ưu thương, làm cho người khác ngừng sinh ra tia thương. Linh hoạt kì ảo mà ưu thương mỹ lệ, công chúa Mỹ Chân hình dung trước mắt như vậy.

      Nghe thấy tiếng mở của, Sở Thanh Linh chậm rãi nghiêng đầu, vốn cho rằng là nha hoàn tiến vào dâng trà, lại ngoài ý muốn nhìn thấy hai xa lạ đứng ở ngoài cửa. đứng ở phía trước mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, phía sau hơi đơn giản. Hai người đều tò mò nhìn chính mình. “Các ngươi là?” Sở Thanh Linh rất nghi ngờ, ở đây cư nhiên lại gặp được hai xa lạ. Nhìn qua cũng biết trước mắt tuyệt đối phải là nha hoàn. Đông Phương Thiểu Tư cho phép người khác vào nơi này sao?

      “Bản cung là công chúa Bắc Thần quốc.” Công chúa Mỹ Chân hất hàm lên, miệt thị nhìn Sở Thanh Linh. Con ả chết tiệt, bất quá chỉ là con của đại phu, vậy mà làm cho Nhiếp Chính vương sủng ái như vậy. Công chúa Mỹ Chân ngẩng cao đầu đợi Sở Thanh Linh hành lễ. Ai ngờ, đợi hồi cũng thấy nàng ta hành lễ như trong tưởng tượng của mình.

      “À, xin chào. Có chuyện gì sao?” Sở Thanh Linh có đứng dậy, chỉ là nhàn nhạt hỏi câu. Công chúa Bắc Thần quốc? sao? Có liên quan tới mình sao? Sở Thanh Linh nhìn vênh váo tự đắc trước mắt, trong lòng buồn cười. Xem ra vị công chúa này phải là được cho phép vào. Vào lúc Đông Phương Thiểu Tư có ở đây, nàng ta chính mình tới hỏi thăm. tại xem ra, chuyện này đơn giản như vậy. Người trước mắt để ý tới lễ nghi mà xông tới như vậy, muốn biết xử lí như thế nào. Đối phương cũng phải là bình thường mà là công chúa.

      “Ngươi! To gan!” Công chúa Mỹ Chân gầm lên, nàng vạn lần ngờ Sở Thanh Linh có thái độ như vậy “Thấy bản cung mà hành lễ.”

      Sở Thanh Linh vẫn đứng dậy, như trước nhàn nhạt : “Xin hỏi rốt cuộc công chúa điện hạ có chuyện gì?”

      “Tên tiện nhân vô lễ này, nhìn thấy bản cung những hành lễ mà còn dám có khẩu khí như vậy!” Công chúa Mỹ Chân nghiến răng nghiến lợi nhìn thản nhiên trước mắt, lửa giận trong mắt như muốn thiêu đốt Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh nhíu mày, rốt cuộc là ai biết lễ nghi? Công chúa ở bổn quốc hô to gọi lớn như vậy vứt Đông Phương Thiểu Tư chỗ nào?

      Công chúa Mỹ Chân nhìn thấy xem thường trong mắt Sở Thanh Linh, nàng cắn chặt răng, ả nữ tử quê mùa này cư nhiên dám dùng loại ánh mắt này nhìn mình! Nàng là cái thá gì, cái gì cũng phải! Nữ tử vô lễ như vậy, khiến nàng ngứa mắt. Nhưng mà nàng cũng hiểu, nếu bị Nhiếp Chính vương biết được chuyện này cũng tốt. “Bản cung tính toán với ngươi. Hừ, Thanh Hoa chúng ta .” Trong mắt công chúa Mỹ Chân lên tia lạnh, mà dưới chân lại làm bộ sơ ý ngã về hướng Sở Thanh Linh. tay thầm vận công vỗ vào vai của Sở Thanh Linh, đẩy nội lực vào trong cơ thể nàng. Sở Thanh Linh vừa lui vài bước, bị người trước mắt đụng chạm như vậy, trong lòng nàng rất khó chịu.

      Thanh Hoa vội vàng tiến lên đỡ công chúa Mỹ Chân, đương nhiên nàng nhìn thấu ý đồ của công chúa. Công chúa luyện chính là loại nội công rất nhu, nội lực cũng cực kì nhu, người bị đánh trúng lập tức phát tác. Sau năm canh giờ nếu có ai bức nội lực trong cơ thể nàng ra, hậu quả kia….

      Sở Thanh Linh nhìn bóng dáng của hai người biến mất ở cửa, hơi nhíu mày, nàng hiểu gì cả.

      Dọc theo đường . Trong lòng Thanh Hoa lo sợ bất an, công chúa làm như vậy có sao ? Dù cho lúc đó kia xảy ra chuyện, thế nhưng nếu sau năm canh giờ xảy ra vấn đề, Nhiếp Chính vương truy cứu tới phải làm sao đây? Cũng chỉ có mình công chúa tới nơi đó thôi.

      “Ngươi suy nghĩ cái gì?” Công chúa Mỹ Chân nhìn mặt Thanh Hoa có chút ưu sầu, lên tiếng cúi đầu quát lớn, “Cho dù tới lúc nàng ta thổ huyết, chuyện này cũng liên quan tới ta. đời có bao nhiêu người biết được loại công phu này?”

      Thanh Hoa gật đầu dạ, thêm nữa, có điều cảm giác bất an trong lòng thế nào cũng xua được.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      hờ, có người sắp chết, há há há :th_78::th_78:

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @Kiều Y: lịch post 2 ngày 1 chương nha bạn =D

      Chương 21: Phát tác
      Editor: ChiMy

      Chuyện xảy ra vào buổi sáng đó, Sở Thanh Linh hề cảm thấy khó chịu, nhưng mà Đông Phương Thiểu Tư vẫn khỏi nghi ngờ.

      “Hôm nay, công chúa Mỹ Chân tới đây đúng ? Có xảy ra chuyện gì ?” Từ sớm Đông Phương Thiểu Tư nghe thuộc hạ bẩm báo chuyện công chúa Mỹ Chân tới, chỉ là biết trong phòng xảy ra chuyện gì. Bởi vì Đông Phương Thiểu Tư cho phép những nam nhân khác nhìn thấy Sở Thanh Linh dù chỉ chút. Cho dù những người kia chính là thuộc hạ tâm phúc của mình.

      Sở Thanh Linh cũng ngạc nhiên, nàng cho rằng là nha hoàn báo cho Đông Phương Thiểu Tư biết. Nghĩ nghĩ, Sở Thanh Linh lắc đầu, thản nhiên : “ xảy ra chuyện gì cả, chỉ là chạy tới đây mấy điều khó hiểu, bắt ta hành lễ với nàng ta.”

      Sở Thanh Linh vừa dứt lời, con ngươi của Đông Phương Thiểu Tư lên hàn ý. Nữ nhân kia thực biết tốt xấu, tùy ý xông vào viện của mình, còn dám làm càn ở trước mặt bảo bối của mình. Xem ra nàng ta muốn có người dạy cho nàng ta biết đây là nơi nào đây mà.diễnđàn✪lê✪quýđôn

      còn chuyện gì khác sao?” Đông Phương Thiểu Tư híp mắt tiếp tục hỏi.

      “Thực có, có chuyện gì sao?” Sở Thanh Linh cũng biết có chút kì lạ, nhưng cũng có nhắc tới chuyện công chúa kia chạm vào bả vai của mình.

      “À, có gì, ăn cơm nhanh , ăn xong tắm rửa rồi ngủ , nàng cũng mệt rồi.” Đông Phương Thiểu Tư có nhiều lời, chỉ là trong lòng có tính toán.

      Ăn cơm xong bọn nha hoàn dọn dẹp rồi lui xuống biến mất ở cửa, Đông Phương Thiểu Tư phen ôm lấy Sở Thanh Linh tới cạnh cửa. Khiến Sở Thanh Linh giãy giụa trận, muốn làm gì vậy? Tắm chung với mình sao? Sao có thể vậy được, hợp với lễ nghi.

      “Đừng nhúc nhích.” Đông Phương Thiểu Tư bất mãn nhíu mày.

      “Đừng mà, ta tự mình tắm.” diễnđàn✪lê✪quýđônSở Thanh Linh cũng nhăn mặt.

      “Muốn chọc ta giận có phải ?” Giọng của Đông Phương Thiểu Tư lạnh xuống.

      “Ngươi!” Trong lòng Sở Thanh Linh trận tức giận, muốn gì đó, cổ họng lại đột nhiên ngọt, oa tiếng phun ra ngụm máu tươi. Trong lồng ngực càng thêm đau đớn, khó chịu làm cho người ta hít thở thông.

      “Thanh Linh!” Đông Phương Thiểu Tư kinh hãi, sao có thể như vậy? “Được, nàng muốn tự mình tắm cứ theo ý nàng, xảy ra chuyện gì? Người đâu, truyền ngự y! Mau truyền ngự y!” Trong phút chốc sắc mặt của Đông Phương Thiểu Tư tái nhợt, hướng về phía cửa kêu to. Trong lòng lại càng ảo não, nếu biết trước chọc cho nàng tức giận như vậy, dù có ra sao mình cũng đòi tắm chung với nàng. Lúc này Đông Phương Thiểu Tư sớm đánh mất lí trí bình thường, hoàn toàn nghĩ tới việc này sao có thể làm cho Sở Thanh Linh tức giận tới phun ra máu.

      phải, Thiểu Tư…..” Sở Thanh Linh thốngkhổ nắm lấy y phục trước ngực, “Ngực ta… rất đau, toàn thân bắt đầu đau đớn, đau quá!”

      “Cái gì?” Lúc này lý trí của Đông Phương Thiểu Tư mới quay trở về, hiểu Sở Thanh Linh phải do bị chính mình chọc tức, mà là thân thể xảy ra vấn đề. Thế nhưng bây giờ biết phải làm sao, cuống quýt ôm Sở Thanh Linh trở về giường. Sao ngự y còn chưa tới?

      “Ta chính là đại… phu…” Sở Thanh Linh khó khăn thốt ra mấy chữ, đưa tay tự bắt mạch cho mình. Loạn, mạch đập loạn nhịp.

      “Thế nào? Thanh Linh? Rốt cuộc làm sao vậy, mau, Thanh Linh!” Đông Phương Thiểu Tư ôm chặt Sở Thanh Linh, trong lòng loạn thành đống, nhiều hơn là sợ hãi, sợ, đúng vậy, sợ Thanh Linh có chuyện. Vươn tay vội vàng chà lau vết máu đỏ sậm đáng sợ vẫn còn lưu khóe miệng của nàng. Đông Phương Thiểu Tư khẩn thiết nhìn Sở Thanh Linh, rồi lại nhìn ra cửa.

      “Có cỗ khí… lưu chuyển ở trong cơ thể ta, đau quá…” Sở Thanh Linh cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồ hôi từ trán chảy xuống.

      “Cái gì?” Đông Phương Thiểu Tư vội vàng nhìn Sở Thanh Linh kỹ, chính mình xòe tay đặt ở sau lưng nàng, lập tức cũng cảm nhận được cỗ nội lực nhu lưu chuyển hỗn loạn ở trong cơ thể của Sở Thanh Linh. Đối với người có chút võ công như Sở Thanh Linh mà , đây thể nghi ngờ chính là mộ loại dằn vặt rất lớn.

      Chết tiệt! Là gì dám hạ độc thủ với nàng như vậy? Đông Phương Thiểu Tư hề nhiều lời vô ích, vội vàng ngồi xếp bằng ở phía sau nàng, bắt đầu vận công giúp Sở Thanh Linh ép luồng khí nhu kia ra. Chậm rãi theo luồng nội lực bị ép ra ngoài, sắc mặt Sở Thanh Linh dần dần tốt lên. Mà ngự y cùng bọn nha hoàn vừa chạy tới thở mạnh cũng dám nhìn màn trước mắt này. Mọi người đều hiểu Vương gia giúp Vương phi chữa thương.

      lúc sau, nội lực trong người Sở Thanh Linh rốt cuộc bị ép ra ngoài hết, Sở Thanh Linh suy yếu ngã vào trong lòng Đông Phương Thiểu Tư. Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư tràn ngập thương, thương qua tràn ngập lửa giận. Rốt cuộc là ai hạ thủ? Cư nhiên dám làm như vậy với bảo bối của mình. tuyệt đối buông tha!

      Hôm nay có ai tới đây? Là công chúa Mỹ Chân kia!

      “Nữ nhân kia có chạm qua người nàng hay ?” Đông Phương Thiểu Tư căm giận hỏi.

      “Có chạm vào vai của ta.” Sở Thanh Linh suy yếu xong cũng hôn mê bất tỉnh.

      Đông Phương Thiểu Tư ôn nhu đặt Sở Thanh Linh lên giường, mắt lạnh nhìn ngự y đứng ở cửa : “Còn đứng đó làm gì, nhanh sang đây xem nàng!”

      “Tuân lệnh!” Ngự y vội vã chạy vào phòng, bắt mạch cho Sở Thanh Linh.

      Đông Phương Thiểu Tư ảo não nhìn người giường sắc mặt tái nhợt, trong mắt nồng đậm thương. Đều là do mình sơ sẩy mới làm cho Thanh Linh chịu khổ như vậy.

      “Bẩm báo Vương gia, cơ thể Vương phi còn gì trở ngại, có điều còn quá suy yếu, hạ quan cho đơn thuốc bổ uống ba ngày tốt rồi.” Ngự y nhìn Đông Phương Thiểu Tư nhăn mặt, nơm nớp lo sợ .

      “Được, ngươi lui xuống trước.” Đông Phương Thiểu Tư nhăn mày “Mau bảo người sắc thuốc rồi đưa tới đây.”

      “Dạ. Hạ quan xin cáo lui!” Ngự y vội vàng lui ra ngoài. Nha hoàn cũng lui xuống sắc thuốc.

      Đông Phương Thiểu Tư yên lặng ngồi ở bên giường, nhàng vuốt ve gương mặt của Sở Thanh Linh. Trong lòng là trận hoảng sợ, nếu như vừa nãy mình ở đây làm sao bây giờ? Thanh Linh như thế nào, nghĩ cũng dám nghĩ tới! Cái ả nữ nhân ác độc kia, cư nhiên dám động thủ với bảo bối của mình. Mình tuyệt đối làm cho nàng ta ngã vào địa ngục vạn kiếp bất phục!

      Lần này đương nhiên công chúa Mỹ Chân cũng biết chuyện lộn xộn ở vườn trúc. Ngoài mặt nàng bình tĩnh, ra trong lòng vẫn khỏi lo lắng, Thanh Hoa ở bên cũng sốt ruột muốn chết. Cũng biết công chúa và kia có tiếp xúc qua, nếu như truy cứu tới, nhất định công chúa tránh khỏi việc có liên quan. Cũng biết có người nào phát ra trong cơ thể kia bị đưa vào cỗ khí như chưa? Hy vọng có ai biết mới tốt.

      Đêm nay, Đông Phương Thiểu Tư xuất trước mặt công chúa Mỹ Chân. Trong lòng công chúa Mỹ Chân mừng thầm, cao hứng vì hình như Nhiếp Chính vương phát chuyện gì xảy ra. Trong lòng buông xuống lo lắng, vừa nghĩ tới nữ nhân kia đau đớn tới chết sống lại, khỏi có chút đắc ý. Thanh Hoa nhìn nàng dương dương tự đắc, trong lòng hiểu sao vẫn lo sợ. Nàng vẫn cảm thấy tình thể nào đơn giản như vậy.

      Đêm nay, Đông Phương Thiểu Tư phải muốn tha cho công chúa Mỹ Chân, mà là cẩn thận chăm sóc cho Sở Thanh Linh. tình tất nhiên giải quyết, thế nhưng, tuyệt đối bỏ qua dễ dàng cho nữ nhân kia. Khóe miệng Đông Phương Thiểu Tư lên tia cười nhạt, trong lòng sớm có chủ ý…
      Last edited: 18/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22 : Thiểu Tư quyết định
      Editor: ChiMy

      đêm này, Đông Phương Thiểu Tư chưa chợp mắt, vẫn ngồi ở bên giường chăm sóc cho Sở Thanh Linh cả đêm. Thẳng đến khi bình minh, nhìn thấy Sở Thanh Linh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lờ mờ tia máu của Đông Phương Thiểu Tư mới lên yên tâm mỉm cười.

      “Thiểu Tư ~~~” Sở Thanh Linh vẫn còn hơi suy yếu vô lực, nhìn vẻ mặt lo lắng của Đông Phương Thiểu Tư nhìn mình, trong lòng Sở Thanh Linh run lên. Chẳng lẽ cứ ngồi như vậy ở bên giường mình đêm sao?

      “Nàng tỉnh rồi, còn đau ?” Đông Phương Thiểu Tư nhàng cầm tay của Sở Thanh Linh dịu dàng hỏi.

      đau, ngươi, đêm ngủ sao?” Sở Thanh Linh phức tạp nhìn Đông Phương Thiểu Tư giọng hỏi.

      “Ừ, ngủ được, muốn nhìn nàng. Sợ nàng lại bị đau.” Đông Phương Thiếu Tư nhìn sâu vào mắt Sở Thanh Linh, cũng chút che giấu tâm tư của mình.

      “Ta sao .” Sở Thanh Linh suy yếu cười cười.

      “Vậy nàng có muốn ăn chút gì ? Ta phân phó hạ nhân nấu chút cháo cho nàng.” Đông Phương Thiểu Tư yên lòng, cười hỏi.

      “Cháo trứng muối với thịt có được ?” Sở Thanh Linh cũng mỉm cười cầu.

      Nhìn Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười, trong lòng Sở Thanh Linh ấm áp.

      “Có thể, đương nhiên có thể.” Đông Phương Thiểu Tư đứng dậy làm sai người chuẩn bị thức ăn, đến khi cháo mang lên, lại tự tay đút Sở Thanh Linh ăn rồi mới yên lòng.

      “Ngươi, có mệt hay ? Có muốn nghỉ ngơi ?” Sở Thanh Linh ăn
      cháo xong rồi nhìn thấy sắc mặt của Đông Phương Thiểu Tư tốt lắm, trong lòng dâng lên cỗ cảm động.

      “Nàng nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn , ta còn có việc phải làm. Ta sao.” Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười dịu dàng, chỉ là Sở Thanh Linh nhìn thấy ở chỗ sâu trong đáy mắt của lên tia tàn nhẫn. Con tiện nhân độc ác kia, sao có thể buông tha ả ta!

      đêm ngủ bây giờ còn phải xử lý chuyện sao?” Sở Thanh Linh đành lòng.

      “Nàng phải ngoan, ta xử lý tốt liền lập tức quay lại.” Đông Phương Thiểu Tư ôn nhu vuốt ve mặt của Sở Thanh Linh mỉm cười, “Ngươi chăm sóc thân thể tốt, biết ? Này, trước hết uống hết chén thuốc này.”

      “Được.” Sở Thanh Linh khẽ gật đầu, nghe lời để Đông Phương Thiểu Tư đút nàng uống thuốc. Nhìn Sở Thanh Linh nghe lời như thế, trong mắt Đông Phương Thiểu Tư lên nhợt nhạt ý cười. Uống thuốc xong, mí mắt Sở Thanh Linh ngày càng nặng, cơn buồn ngủ kéo tới. Đơn giản là vì trong chén thuốc kia còn bỏ thêm thuốc an thần.

      Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh ngủ say, lúc này mới đứng dậy ra ngoài.

      tại, nên để cho ả tiện nhân kia chịu trừng phạt thích đáng. Công chúa sao? Ha hả~~~~ Khoé miệng của Đông Phương Thiểu Tư gợi lên nụ cười tàn nhẫn, trực tiếp đến thư phòng. mặt sáng sớm phái người kéo Lãnh Ngự Phong từ trong chăn
      ra ngoài rồi để cho đợi ở trong thư phòng.

      “Ta này, Nhiếp Chính vương điện hạ vĩ đại, hôm nay lên triều bắt ta tới đây là sao đây?” Lãnh Ngự Phong nhìn thấy Đông Phương Thiểu Tư vừa vào cửa bắt đầu thầm, trong lòng khó chịu oán trách. Cư nhiên sớm như vậy liền kêu mình tới, thực là…

      phải ngươi rất giỏi dịch dung sao?” Đông Phương Thiểu Tư đáp mà hỏi ngược lại, thản nhiên ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi Lãnh Ngự Phong.

      “Dịch dung?” Lãnh Ngự Phong bĩu môi, “Đừng muốn ngươi giả thành ta, hoặc là ta giả thành ngươi, sao lại làm chuyện nhàm chán như vậy chứ.”

      “Lần này phải, chuyện lần này rất có ý nghĩa.” Đông Phương Thiểu Tư nhợt nhạt cười, cười đến ôn nhuận như ngọc, cười đến câu mất lòng người. Nhìn thấy vậy, trong lòng Lãnh Ngự Phong trận sợ hãi. Nụ cười này làm cho người khác cảm thấy sợ hãi mà. hiểu tính cách của Đông Phương Thiểu Tư , càng cười như thế, nghĩa là trong lòng ta rất tức giận. Rốt cuộc là ai có bản lĩnh khiến giận thành như vậy? Xong rồi, cuồng phong bão táp sắp kéo tới rồi, hi vọng quét đến người mình là được.

      theo ta biết.” Đông Phương Thiểu Tư đứng dậy, mang theo Lãnh Ngự Phong với vẻ mặt hiểu đến viện của công chúa Mỹ Chân ở.

      Dọc theo đường , Lãnh Ngự Phong rất muốn mở miệng hỏi rốt cuộc trong hồ lô của Đông Phương Thiểu Tư bán thuốc gì, thế nhưng biết hỏi cũng như hỏi. ràng ta sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, gọi mình tới bất quá là để làm kẻ sai vặt thôi.

      “Ngự Phong, ngươi thấy Thiểu Kỳ thế nào?” đường, đột nhiên Đông Phương Thiểu Tư hỏi ra vấn đề kì lạ, hỏi tới Vương đệ của , Đông Phương Thiểu Kỳ.

      “Bình Thân vương? Là Vương gia tốt, cần chính dân, rất được bách tính kính .” Lãnh Ngự Phong hiểu, thực Đông Phương Thiểu Tư có ý gì.

      “Ha hả, Vương gia tốt, thế nhưng có duy nhất điểm tốt.” Đông Phương Thiểu Tư vế sau ra, mà thay đổi sang chủ đề khác, thản nhiên , “Ngự Phong, ngươi thấy Bắc Thần quốc và ta liên minh có tốt ?”

      “Tốt, đó là chuyện vô cùng tốt. Nếu như hai nước thông gia, Thành Hạ quốc và Thương Châu quốc chỉ có thể vĩnh viễn theo phía sau chúng ta mà hửi đất.” Lãnh Ngự Phong trực tiếp ra ý kiến của mình, thế nhưng ở trong lòng thầm, đừng lấy mình ra chịu trận là được. Cái công chúa tự cao tự đại kia chỉ ngạo mạn vô lễ, quan trọng hơn là bằng ánh mắt của mình nhìn ra nữ nhân kia tuyệt đối cũng là người có nhiều kinh nghiệm phong trần.

      Sao có thể lấy cái loại nữ nhân này? Đùa giỡn gì vậy! Thế nhưng cũng hiểu , nam nhân ở trước mắt cũng tuyệt đối có khả năng thú nữ nhân kia. Nhắc tới vấn đề này làm cái gì? Chẳng lẽ… ?

      “Vậy cũng tốt, ta thay Thiểu Kỳ cầu thân sao? Thân phận của Thiểu Kỳ cũng rất xứng với công chúa Mỹ Chân phải sao?” Đông Phương Thiểu Tư tùy ý , hoàn toàn để ý tới Lãnh Ngự Phong ở phía sau kinh hoàng há hốc miệng.

      Trong lúc chuyện, đến chỗ ở của công chúa Mỹ Chân. Bọn nha hoàn thấy Đông Phương Thiểu Tư đến, đều vội vàng hành lễ. Đông Phương Thiểu Tư chỉ khoát tay áo ý bảo mọi người rời . có bất kỳ người nào thông báo, Đông Phương Thiểu Tư trực tiếp đẩy cửa tiến vào, trong phòng là công chúa Mỹ Chân ngồi ở bên cạnh gương để Thanh Hoa tỉ mỉ giúp nàng búi tóc.

      Nghe được thanh ở phía sau hai người đều quay người sang, nhìn thấy Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười đứng ở cửa, cả hai đều là ngây ngẩn cả người.

      Công chúa Mỹ Chân hoảng loạn đứng lên, tay lập tức vuốt ve tóc của mình, sợ mình để cho Đông Phương Thiểu Tư nhìn thấy bộ dạng luống cuống.

      Thanh Hoa vội vàng hành lễ, chẳng biết tại sao khi nhìn thấy Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười, trong lòng Thanh Hoa rất lo lắng. Nàng vẫn cảm thấy nam nhân ở trước mắt này đến đây vì kia.
      “Tối hôm qua công chúa ngủ có ngon giấc ?” Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống ghế.

      “Ngon.” Công chúa Mỹ Chân cười xán lạn, cũng ngồi ở bên cạnh bàn, phân phó Thanh Hoa vội vàng châm trà.

      Ai ngờ, tay của Đông Phương Thiểu Tư ngăn lại, ý bảo Lãnh Ngự Phong đóng cửa lại.

      Công chúa Mỹ Chân có chút bất an, cùng Thanh Hoa hai mặt nhìn nhau gì.

      Ánh mắt Thanh Hoa ám chỉ công chúa Mỹ Chân nên hành động thiếu suy nghĩ, công chúa Mỹ Chân hiểu ý, vẫn mỉm cười như trước hỏi: “ biết sớm như vậy Nhiếp Chính vương đến đây có chuyện gì?”

      “Ha hả, ta đến đây đúng là có chuyện quan trọng.” Đông Phương Thiểu Tư cười rộ lên, “Là tới cầu thân. Ta muốn hỏi công chúa, với thân phận Vương gia tính là bôi nhọ thân phận của công chúa phải ?”

      Công chúa Mỹ Chân vừa nghe, trong lòng mừng như điên. Trời ạ, có phải nàng nằm mơ hay ? Nam nhân ở trước mắt cư nhiên cầu thân mình sao?

      Mới vừa rồi nàng còn thấp thỏm cho rằng tới chất vấn mình vì kia, tại xem ra, tất cả đều là mình suy nghĩ nhiều. Niềm vui bất thình lình làm cho người khác nhất thời thể tiếp thu. Quả nhiên, có người nam nhân nào có thể cự tuyệt chính mình? Dung mạo, thân thế, địa vị! Có người nam nhân nào động tâm?

      “Như vậy công chúa nguyện ý sao? Ta tin, hai nước kết làm thông gia chỉ là ý nguyện của mình ta?” Đông Phương Thiểu Tư nhanh chậm , trong thanh tia châm chọc nhưng công chúa Mỹ Chân lại nghe ra được.

      “Ta, ta đương nhiên ~~~” Công chúa Mỹ Chân muốn thốt ra đương nhiên nguyện ý, bỗng nhiên lại nghĩ đến như vậy tựa hồ thỏa đáng, lúc này lại mở miệng , “Chuyện này, ta nghĩ cần phải suy nghĩ chút, còn phải hỏi ý phụ vương ta.”

      “Ta phải hỏi ngươi. Ngươi tên nô tỳ đê tiện này! Ta hỏi công chúa Mỹ Chân của Bắc Thần quốc !” Đông Phương Thiểu Tư cười xán lạn, trong giọng đều là miệt thị. Sau đó đứng dậy tới trước mặt Thanh Hoa, hết sức ưu nhã hỏi, “Ý của công chúa điện hạ như thế nào đây?”

      Dứt lời, trong phòng lập tức tĩnh lặng.

      Thanh Hoa sửng sốt, công chúa Mỹ Chân choáng váng, khoé miệng của Lãnh Ngự Phong co rút. Rốt cuộc Lãnh Ngự Phong cũng hiểu Đông Phương Thiểu Tư muốn làm gì.

      Thế nhưng, chuyện này có phải quá điên rồ hay ? Hơn nữa trong lòng còn có nghi vấn lớn, ả công chúa Mỹ Chân ngu xuẩn này đắc tội tên nam nhân đáng sợ Đông Phương Thiểu Tư vào lúc nào?

    5. Alice Lai

      Alice Lai Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      32
      đây là 1x1 fải hk. ngược sủng đan xen còn khó chịu hơn ngược nữa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :