1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Công chúa
      Editor: ChiMy

      Buổi trưa, sau khi Sở Thanh Linh và Đoan Ngọc dùng bữa, Sở Thanh Linh lưu luyến nỡ tiễn Đoan Ngọc .

      Sở Thanh Linh bước chậm trong rừng trúc, nhìn sắc xanh ở trước mắt, lại ngẩn đầu nhìn bầu trời xanh thẳm liền phát ra tiếng thở dài.

      Bọn nha hoàn ở phía sau vẫn duy trì khoảng cách, chúng đứng cách Sở Thanh Linh bốn năm bước chân, nhìn bóng lưng đơn của nàng, ai dám tiến lên hỏi thăm. Đơn giản bởi vì Vương gia phân phó qua, thể chuyện với Vương phi, chỉ cần hầu hạ nàng tốt là được.

      Sở Thanh Linh tới chỗ ngừng lại. Đây là nơi Đông Phương Thiếu Tư thổi sáo dẫn dắt mình tới. Thực nghĩ ra, người như vậy, tại sao có thể thổi sáo hay như thế.

      “Có thể đưa cầm ra đây cho ta ?” Sở Thanh Linh xoay người hỏi nha hoàn ở phía sau
      .
      “Thỉnh vương phi chờ.” Ba nha hoàn vội vàng xoay người về phòng, để lại nha hoàn hầu hạ nàng. Chỉ chốc lát sau, những nha hoàn đó mang cầm tới, ngoài ra còn có thêm nệm ghế, cây quạt, trà và điểm tâm.

      Rất nhanh bọn nha hoàn dọn xong chỗ ngồi cho Sở Thanh Linh, người nhàng quạt cho nàng ở đằng sau, còn ba nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ.

      Sở Thanh Linh gì thêm, lẳng lặng ngồi xuống đánh đàn. Điều chỉnh thanh cho tốt, Sở Thanh Linh chậm rãi khảy đàn lên. Tiếng đàn nhàng vang lên ở trong rừng trúc. Tiếng đàn trong trẻo như nước, lại tựa như mây bay, tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo dần dần mơ hồ vang vọng trong trung. Bên trong tiếng đàn chứa đựng vẻ nhàn nhạt đau thương, thẩm thấu ra gian. Tiếng đàn thấm sâu vào lòng người. Lúc này trong lòng Sở Thanh Linh phức tạp mà ưu thương. Hoàn toàn trút hết nỗi nhớ vào bên trong tiếng đàn.

      Bốn nha hoàn như mê đắm trong tiếng nhạc. Nha hoàn quạt cũng biết dừng lại từ lúc nào. Đến khi tiếng đàn của Sở Thanh Linh dừng lại, mọi người mới khôi phục tinh thần, chỉ cảm thấy mặt có hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống.

      “Cất .” Sở Thanh Linh đứng dậy, yếu ớt . Bọn nha hoàn vội vã lau nước mắt, thu dọn mọi thứ. Họ chưa từng nghe qua tiếng đàn nào vào tận sâu trong lòng người ta như thế.

      Lại nhớ tới gian phòng lớn trống vắng kia, Sở Thanh Linh nhìn lên bàn cờ, thử hỏi nha hoàn phía sau: “Chơi với ta ván được ?”

      “Vương phi thứ tội, nô tỳ biết chơi.” Nha hoàn kinh hãi, vội nơm nớp lo sợ trả lời.

      “Vậy thôi, ngươi lui ra .” Sở Thanh Linh thở dài, sao nàng lại nhìn ra kì lạ khi nàng ta trả lời.

      Bọn nha hoàn đều lui ra canh gác ở ngoài cửa, Sở Thanh Linh buồn chán bày cờ ra bàn. Thẳng tới khi bàn cờ đầy mới thu lại rồi lại tiếp tục bày.

      làm gì vậy?” Giọng lành lạnh quen thuộc vang lên phía sau lưng nàng. Sở Thanh Linh cần quay đầu cũng biết là ai tới.

      “Ngươi về à.” Sở Thanh Linh đứng dậy, quay đầu về phía Đông Phương Thiếu Tư, tiếp tục “Hôm nay cám ơn ngươi đưa mẹ ta tới.”

      ăn thịt kho tàu mà nàng muốn chưa?” Đông Phương Thiếu Tư ngồi xuống đối diện với Sở Thanh Linh ôn nhu hỏi.

      “Ừ.” Sở Thanh Linh cũng ngồi xuống gật gật đầu.

      “Ăn ngon ?” Đông Phương Thiếu Tư tiếp tục hỏi.

      “Rất ngon.” Sở Thanh Linh cười rộ lên.

      “Vậy là tốt rồi.” Đông Phương Thiếu Tư gật đầu, tay mân mê những quân cờ bàn rồi “Muốn chơi cờ sao? Đến đây, ta chơi với nàng.”

      “Được.” Sở Thanh Linh thu tất cả quân cờ về rồi chơi ván mới với Đông Phương Thiếu Tư.

      “Tiếp tục ván chơi lần trước.” Đông Phương Thiếu Tư cầm lấy quân cờ bắt đầu bày biện.

      Sở Thanh Linh ngạc nhiên. Lần trước? Đông Phương Thiếu Tư nhớ kĩ vị trí của các quân cờ sao? Có thể xếp lại toàn bộ như lúc trước? Trước ánh mắt kinh ngạc của Sở Thanh Linh, Đông Phương Thiếu Tư thực bày lại bàn cờ y như hôm trước. Thiên tài! Trong lòng Sở Thanh Linh dâng lên chút kính phục.

      “Sao hôm nay về sớm như vậy?” Khóe miệng Đông Phương Thiếu Tư gợi lên nụ cười xấu xa nhìn Sở Thanh Linh, sở Thanh Linh bĩu môi gì.

      “Bởi vì ngày hôm nay giải quyết xong tất cả công vụ. Phỏng chừng ngày mai ta về trễ chút, bởi vì sứ giả Bắc Thần Quốc tới đây.” Đông Phương Thiếu Tư hạ quân cờ xuống rồi giải thích với Sở Thanh Linh.

      Có lẽ do được gặp lại mẫu thân mà đêm này Sở Thanh Linh ngủ rất ngon. Sáng sớm tỉnh lại, bên cạnh còn bóng dáng của Đông Phương Thiếu Tư, chắc hẳn vào cung sớm để tiếp đón sứ giả Bắc Thần Quốc.

      Lại là ngày buồn chán. Trong lòng Sở Thanh Linh bất đắc dĩ thở dài.

      Mà giờ khắc này Đông Phương Thiếu Tư đúng là ở trong đại điện tiếp kiến sứ thần Bắc Thần Quốc công chúa Mỹ Chân. đại điện, Đông Phương Thiếu Tư ôm tiểu hoàng đế tiếp kiến công chúa Mỹ Chân, mà cũng rất thỏa mãn khi xem qua công văn do sứ thần Bắc Thần Quốc dâng lên. Tiểu hoàng đế ngồi ở đùi của Đông Phương Thiếu Tư cũng an phận dùng dằng, trong miệng lẩm bẩm đòi món đồ chơi mới.

      Công chúa Mỹ Chân vẫn si ngốc nhìn Đông Phương Thiếu Tư, sớm nghe Nhiếp chính vương của Thiên Vận quốc là nam tử trẻ tuổi tuấn mĩ, nhưng mà ngờ lại tuyệt mĩ đến giống người phàm trần như thế.

      Tiểu hoàng đế làm ầm ĩ lợi hại, chúng đại thần dưới điện nghe công văn xong cũng có điều ý kiến gì. Đông Phương Thiếu Tư đành tuyên bố bãi triều. Văn võ bá quan lui ra xong, Đông Phương Thiếu Tư giao tiểu hoàng đế cho thái giám bên cạnh, ra lệnh đưa hoàng đế , lúc này mới thỉnh công chúa Mỹ Chân chuyện với .

      “Điều kiện của công chúa chúng ta có thể tiếp nhận.” Ngồi trong thư phòng, Đông Phương Thiếu Tư khách khí . Trong thư phòng chỉ có bốn người, Mỹ Chân công chúa cùng nha hoàn bên người nàng, cùng với Đông Phương Thiếu Tư và Lãnh Ngự Phong.

      “Có chuyện còn chưa cảm tạ với Nhiếp Chính vương, đa tạ Nhiếp Chính vương phái người tới giúp đúng lúc. Nếu có Nhiếp Chính vương đúng lúc tương trợ, chỉ sợ người Thương Châu quốc thành công.” Trong ánh mắt của công chúa Mỹ Chân có si mê và sùng bái. nghĩ tới nam nhân trước mặt có thể đoán trước việc Thương Châu quốc giả trang thành người Thiên Vận quốc đến ám sát.

      “Đây là điều bình thường, nếu công chúa tới quốc gia của ta, chúng ta bảo hộ công chúa chu toàn.” Đông Phương Thiếu Tư nhàn nhạt .

      như vậy, ta có chuyện muốn thỉnh cầu, mong rằng Nhiếp Chính vương có thể đáp ứng.” Tình cảm nồng cháy trong mắt công chúa Mỹ Chân khiến trong lòng Lãnh Ngự Phong run lên, ánh mắt này quá quen thuộc, phải giống với con cọp mẹ kia sao? Tấm tắc, Nhiếp Chính vương điện hạ vĩ đại, ngờ ngài cũng có ngày hôm nay. ra muốn nhìn xem khi Đông Phương Thiếu Tư gặp phải tình huống này làm như thế nào.

      “Công chúa cứ đừng ngại.” Đông Phương Thiếu Tư suy nghĩ nhiều chỉ khách khí câu.

      “Ta hy vọng có thể vào ở trong quý phủ của Nhiếp Chính vương, như vậy thích khách cũng dám tới Vương phủ làm càn.” Trong lòng công chúa Mỹ Chân tính toán gì sao Lãnh Ngự Phong có thể biết, thế nhưng chữ nào, chỉ lẳng lặng nhìn.

      “Có thể.” Đông Phương Thiếu Tư trả lời ngắn gọn “Ta lập tức phân phó người chuẩn bị.”

      “Đa tạ Nhiếp Chính vương” Công chúa Mỹ Chân vui mừng hành lễ, Đông Phương Thiếu Tư gật gật đầu thêm gì nữa.

      Chỉ cần có thể ở dưới mái nhà với nam nhân trước mắt này, còn sợ mình có cơ hội lấy được trái tim của sao? Khóe miệng công chúa khẽ lên ý cười.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Diễm Băng Ngọc
      Editor: ChiMy
      Buổi chiều hôm đó, công chúa Mỹ Chân liền mang theo tùy tùng của nàng tiến vào phủ Nhiếp Chính vương. Đông Phương Thiểu Tư phân phó quản gia chuẩn bị cho công chúa viện yên tĩnh, đồng thời chuẩn bị yến tiệc vào buổi tối cho nàng ta.

      Cả buổi công chúa Mỹ Chân đều ở trong phòng trang điểm, mặc thử tất cả các y phục trong gương.

      “Thanh Hoa, ngươi bộ này đẹp ?” Công chúa Mỹ Chân cầm bộ váy tử sắc hoa tay múa chân ở người.

      Nha hoàn tên Thanh Hoa cười rộ lên, giúp công chúa Mỹ Chân thay vào: “Công chúa mặc y phục gì cũng đều xinh đẹp động lòng người, sặc sỡ lóa mắt.”

      Công chúa Mỹ Chân cười xán lạn: “Ngươi ba hoa này, giúp ta trang điểm nhanh lên. Tối nay Nhiếp Chính vương mở tiệc thiết yến ta.”

      “Nô tỳ phải ba hoa, điều nô tỳ đều là .” Thanh Hoa mím môi cười rộ lên.

      “Thanh Hoa, ngươi thấy Nhiếp Chính vương thế nào?” Trong mắt công chúa Mỹ Chân lộ vẻ si mê.

      “Ừ… công chúa thế nào thế ấy.” Thanh Hoa hé miệng cười trộm, nàng hầu hạ công chúa hơn mười năm nay, cùng với công chúa tình như tỷ muội, sao có thể trong lòng công chúa Mỹ Chân nghĩ cái gì.

      Công chúa Mỹ Chân đứng trước gương đồng xoay vòng, thỏa mãn nhìn y phục người rồi gật gật đầu: “Như vậy mới được. ngờ tới Nhiếp Chính vương còn trẻ trung tuấn mĩ hơn so với lời đồn.”

      “Công chúa, nghe đồn Nhiếp Chính vương còn là nhân vật rất lợi hại. tại chính là người nắm quyền lớn nhất ở Thiên Vận quốc.” Khi những lời này nàng ta đè giọng thấp xuống.

      “Ừ, liên minh cùng Thiên Vận quốc đối với chúng ta chỉ có lợi.” Công chúa Mỹ Chân nghiêm túc gật đầu, nhớ lại lúc trước phụ hoàng dặn dò chính mình, lần liên minh này nhất định phải tiến hành thuận lợi.

      “Nếu như hai nước làm thông gia lại càng tốt hơn nha.” Thanh Hoa cười đùa ra tâm tư của công chúa Mỹ Chân.

      “Ngươi, nha đầu kia có im hay ?” Công chúa Mỹ Chân giận dữ, làm bộ muốn đánh Thanh Hoa.

      “Ái chà, công chúa tha mạng.” Thanh Hoa né tránh cầu xin tha thứ. Đến khi hai người đùa mệt rồi, lúc này Thanh Hoa mới nghiêm túc : “Bất quá, công chúa, tuy Nhiếp Chính vương vẫn chưa thành hôn, thế nhưng nô tì nghe muốn lập phi, cũng biết là hay giả.”

      “Chẳng phải qua yến hội tối nay biết sao? Nếu như nhất định yến hội tối nay nàng ta xuất , ngược lại nhất định là có.” Công chúa Mỹ Chân tự tin cười.

      “Cũng đúng, vẫn là công chúa thông minh.” Thanh Hoa cười rộ lên gật đầu.

      “Được rồi, mau tới giúp ta chọn đồ trang sức.” Công chúa Mỹ Chân sửa lại mái tóc của mình, trong mắt tràn đầy tự tin. Trong gương đồng lên nữ nhân tương đối đẹp, hơn nữa với thân phận công chúa Bắc Thần quốc, phía sau có Bắc Thần quốc cường đại làm hậu thuẫn. Vậy còn thiếu cái gì để các nam nhân đời này động tâm.

      Trong thư phòng của Vương phủ, Đông Phương Thiểu Tư lẳng lặng nhìn công văn trong tay. Lãnh Ngự Phong chờ ở bên cạnh.

      “Ngự Phong, ngươi xem xem.” Đông Phương Thiểu Tư mang công văn trong tay ném cho Lãnh Ngự Phong, miễn cưỡng dựa vào lưng ghế.

      Sau khi Lãnh Ngự Phong xem xong nhíu mày: “Thương Châu quốc và Thanh Hạ quốc ngồi cùng chiếc thuyền?”

      “Làm cho trong hai chìm xuống là được.” Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư lên tia cười nhạt, hời hợt ra quyết định của mình.

      “Chìm cái gì? Đục nước béo cò sao(*)?” Lãnh Ngự Phong cũng cười rộ lên, thích nhất chiêu này.

      (*)Đục nước béo cò: lợi dụng cơ hội, hoàn cảnh rối ren nội bộ mà kiếm lợi lộc!

      “Giao việc này cho ngươi. Giải quyết sạch rồi hẳn về gặp ta.” Đông Phương Thiểu Tư lấy từ trong hộp gấm ra khối ngọc bội.

      “Dạ dạ, cam đoan sạch .” Lãnh Ngự Phong bĩu môi, muốn tới chuyện đó biết Đông Phương Thiểu Tư lợi hại hơn mình gấp bao nhiêu lần, có điều mỗi lần đều do mình đảm đương làm người xấu. Ánh mắt Lãnh Ngư Phong rơi xuống ngọc bội trong tay Đông Phương Thiểu Tư khỏi kinh hãi, kinh ngạc kêu lên: “Diễm Băng ngọc?”

      “Ngươi từng thấy qua sao?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn ngọc bội trong tay rồi nhàn nhạt hỏi.

      “Thấy qua lần, cũng chưa từng sờ qua. có cơ hội sờ, cho ta sờ thử .” Lãnh Ngự Phong trừng lớn mắt, muốn chạm vào ngọc bội trong tay Đông Phương Thiểu Tư. Diễm Băng ngọc là ngọc cực kì hiếm có đời. Nghe lúc trước miếng ngọc này là khối, chia thành ba miếng ngọc bội biết bây giờ lưu lạc ở đâu. Diễm Băng ngọc, tên như ý nghĩa, có công dụng đông ấm hạ mát. Nếu như chỉ có công hiệu này cũng có gì lạ, ngọc bội này còn có điều thần kì hơn nữa. Kì lạ nhất chính là ngọc bội này có thể căn cứ theo nhiệt độ cơ thể của người mang mà điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, giúp người mang có thể thoải mái nhất.

      “Qua tay ngươi bẩn như vậy, sao ta có thể đưa cho nàng đây?” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh tiếng, để cho Lãnh Ngự Phong chút mặt mũi nào, cất ngọc bội vào trong.


      Tay Lãnh Ngư Phong cứng đờ giữa trung, khi biết được Đông Phương Thiểu Tư muốn đưa cho người kia. Chỉ có thể thầm mắng ở trong lòng “Tên này có tính người mà”. Thế nhưng những lời này cũng chỉ có thể ở trong lòng chứ dám ra khỏi miệng.

      “Sao ngươi có được nó?” Lãng Ngự Phong thắc mắc muốn chết.

      “Lấy.” Đông Phương Thiểu Tư thuận miệng trả lời cho có lệ.

      Lãnh Ngự Phong hề truy vấn, biết nam nhân trước mắt này muốn gì mà lại thể lấy chứ? ta cứ như người vạn năng, muốn làm gì nhất định làm được, chắc chắn làm được.

      Đông Phương Thiểu Tư cất ngọc bội vào, khóe miệng lộ ra tia ý cười khó phát . Từ lần trước Sở Thanh Linh bị quỳ thuỷ ( kinh nguyệt ) đến giờ thân thể nàng luôn lạnh, Đông Phương Thiểu Tư liền dụng tâm, muốn tìm biện pháp thay đổi điều này. Rốt cuộc tìm được khối Băng Diễm ngọc này, tuy rằng phải hao tốn chút công phu, nhưng dù sao cũng lấy tới tay.

      “Trời sắp tối rồi.” Đông Phương Thiểu Tư đứng dậy ra ngoài, chợt dừng lại, “Giải quyết mọi chuyện nhanh chóng.”

      “Vâng, , thưa Nhiếp Chính vương điện hạ vĩ đại.” Lãnh Ngự Phong nhún vai, đồng ý.

      Đông Phương Thiểu Tư cầm hộp gấm trực tiếp tới vườn trúc.

      Vào phòng, Đông Phương Thiểu Tư liền nhìn thấy Sở Thanh Linh tựa vào cửa sổ lẳng lặng nhìn ra ngoài. Gương mặt điềm tĩnh tràn ngập cỗ nhàn nhạt ưu thương, làm cho người khác đau lòng.

      “Thanh Linh.” Đông Phương Thiểu Tư từ từ lại gần Sở Thanh Linh, áp sát mặt mình vào mặt nàng.

      “Ngươi trở về.” Sở Thanh Linh xoay người, mỉm cười nhìn Đông Phương Thiểu Tư.

      “Xoay qua chỗ khác, ta đeo cho nàng cái này.” Đông Phương Thiểu Tư tới phía sau Sở Thanh Linh, lấy ngọc bội trong hộp gấm ra, cẩn thận đeo vào cổ nàng.

      Nhất thời, cảm giác lành lạnh dọc theo cổ truyền tới toàn thân.

      “Đây là cái gì?” Sở Thanh Linh kinh ngạc sờ ngọc bội cổ, sờ lên cảm giác lành lạnh nhưng khó chịu. Cúi đầu nhìn, ngọc bội có hình đóa hoa sen tinh xảo, dưới đáy là tầng lá sen. Thoạt nhìn rất xinh đẹp.

      “Nàng đeo , đây là ta tặng cho nàng. Nếu quỳ thuỷ của nàng tới nàng sợ lạnh nữa.” Đông Phương Thiểu Tư chút e dè.

      Nguồn: *******************

      Sắc mặt Sở Thanh Linh hơi mất tự nhiên, nhàng vuốt ve ngọc bội : “Ngọc bội này làm đông ấm hạ mát?”

      “Ừ.” Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười trả lời, cúi đầu ấn xuống cổ Sở Thanh Linh nụ hôn, “ cho phép lấy xuống, biết chưa?”

      “Được.” Sở Thanh Linh cũng nở nụ cười gật gật đầu. lâu sau này Sở Thanh Linh mới biết nàng mang ngọc bội gì, về phần cảm giác của nàng sau khi nàng biết, để sau.

      “Đêm nay ta về muộn chút, ta phải thiết yến sứ thần Bắc Thần quốc.” Đông Phương Thiểu Tư cũng ngồi xuống, phen ôm chầm lấy Sở Thanh Linh rồi kéo nàng tới ngồi đùi mình, “Ngoan ngoãn chờ ta.”

      “Ừ.” Sở Thanh Linh rũ mắt xuống, sờ ngọc bội cổ mình. trong lòng cảm động là giả, nghĩ tới Đông Phương Thiểu Tư lại để chuyện kia ở trong lòng.

      “Vậy chúng ta cùng nhau chơi cờ.” Đông Phương Thiểu Tư bồi Sở Thanh Linh chơi cờ nhưng lại thủy chung ôm nàng buông tay.

      “Ngươi buông ta ra sao chơi?” Sở Thanh Linh muốn xuống nhưng lại tránh thoát.

      “Cứ chơi như vậy.” Đông Phương Thiểu Tư cầm lấy bàn cờ, nở nụ cười.

      “Có đôi khi, ta suy nghĩ có phải ngươi mới ba tuổi hay ?’ Đông Phương Thiểu Tư tà tà cười rộ lên.

      Trong phòng mảnh ôn nhu hài hòa.
      Alice Lai, Phan Hong HanhChris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: Bất luận là ai cũng được vào
      Editor: ChiMy
      Buổi tối, Vương phủ thiết yến hội, công chúa Mỹ Chân khoan thai bước tới. thân y phục sắc vàng, đầu cài trâm vạn phần chói lọi. Vốn là muốn chút nữa lên sân khấu làm cho mắt của Nhiếp Chính vương sáng ngời. Ai ngờ, công chúa Mỹ Chân ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy mặt Đông Phương Thiểu Tư chút biểu tình, chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như chào hỏi.

      Lãnh Ngự Phong khẽ hừ lạnh tiếng, đối với loại nữ nhân tự cao tự đại này thực có chút hảo cảm nào. Thế nhưng vì thân phận của đối phương, Lãnh Ngự Phong cũng gì.

      “Nhiếp Chính vương, ta mời ngài chén.”

      Công chúa Mỹ Chân dịu dàng cười nâng chén. Trong lòng lại mừng như điên, khi nãy vừa vào cửa nàng quan sát, Nhiếp Chính vương mang theo nữ tử nào tới yến tiệc. cách khác chuyện kia chỉ là nghe đồn mà thôi, chưa muốn nạp phi. tại chỉ cần nàng tìm cơ hội ở lại Vương phủ, ở chung với nhất định có thể đoạt được tim của .

      “Công chúa khách khí.” Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt nâng chén trả lời câu.

      Khóe miệng Lãnh Ngự Phong co quắp, Đông Phương Thiểu Tư biểu rất ràng, đối với nữ nhân này chút hứng thú. Bất quá nàng ta tựa hồ phát ra. Chẳng lẽ nữ nhân đều thích nam nhân lạnh lùng với mình sao? Lãnh Ngự Phong có chút hiểu mà suynghĩ. Cọp mẹ cũng thế, chính mình càng tránh né và lạnh lùng với nàng ta, nàng ta càng theo đuổi tha.

      Công chúa Mỹ Chân liên tiếp kính rượu Đông Phương Thiểu Tư, Đông Phương Thiểu Tư vẫn khách khí ứng đối. Lúc công chúa Mỹ Chân mở miệng hỏi tới phong tục và văn hóa Thiên Vận quốc, Đông Phương Thiểu Tư gì thêm, chỉ là lạnh lẽo liếc Lãnh Ngự Phong cái. Lưng Lãnh Ngự Phong chảy mồ hôi lạnh, hiểu Nhiếp Chính vương của bọn họ sớm hết kiên nhẫn với nữ nhân này, vì thế lôi mình ra đỡ đòn. Lãnh Ngự Phong hợp thời mỉm cười chen vào, chủ động với công chúa Mỹ Chân về phong tục và văn hóa của Thiên Vận quốc, rồi lại kính rượu nàng. Công chúa Mỹ Chân có chút bất mãn với hành vi của Lãnh Ngự Phong, nhưng lại cũng gì, chỉ khách khí đáp lễ.

      Yến hội tối nay, vẫn là Lãnh Ngự Phong nhiệt tình giới thiệu phong tục và văn hóa của Thiên Vận quốc cho công chúa Mỹ Chân, còn Đông Phương Thiểu Tư tránh bên, chỉ thỉnh thoảng mới lên tiếng.

      Trong lòng Lãnh Ngự Phong bi ai thể ra, nhìn trong mắt công chúa Mỹ Chân mơ hồ lộ ra sát ý, Lãnh Ngự Phong biết nếu như ánh mắt cũng có thể giết người, chết sống lại dưới trăm lần.

      Tròn canh giờ, Đông Phương Thiểu Tư mới kết thúc yến hội, sau khi kết thúc yến hội Đông Phương Thiểu Tư chỉ khách khí phân phó quản gia chiêu đãi tốt công chúa Mỹ Chân rồi vội vã rời .

      Lãnh Ngự Phong cũng thở phào nhõm, rốt cục giải thoát. liền giống như bay mà rời khỏi Vương phủ trở về phủ Thừa tướng của mình.

      Công chúa Mỹ Chân căm giận theo phía sau quản gia, trong lòng rất là bất mãn. Vừa rồi cái tên Hữu thừa tướng kia làm cái gì vậy? Vì sao luôn cướp lời của Nhiếp Chính vương mà Nhiếp Chính vương cũng trách cứ. Đợi sau khi quản gia dẫn các nàng về phòng, công chúa Mỹ Chân có chút tức giận ra nghi vấn trong lòng, Thanh Hoa nhìn công chúa thở phì phì, cũng chỉ biết an ủi: “Nghe từ khi còn bé quan hệ của Hữu thừa tướng cùng Nhiếp Chính vương rất tốt, vì thế hôm nay Hữu thừa tướng như vậy mà Nhiếp Chính vương cũng trách tội.”

      Công chúa Mỹ Chân nghe Thanh Hoa những lời này nhưng trong lòng vẫn còn vướng mắc rất lớn. Chẳng lẽ Nhiếp Chính vương biết nếu như hai nước kết thành quan hệ thông gia, sau này cần e ngại. Vì sao lạnh nhạt như vậy, chẳng lẽ chưa nhìn ra tâm ý của mình? Công chúa Mỹ Chân nghĩ đến đây có chút mê man, đời còn có nam nhân ngu ngốc như vậy sao?

      “Thanh Hoa, ngươi xem rốt cuộc Nhiếp Chính vương nghĩ như thế nào?” Công chúa Mỹ Chân cắn cắn môi, hiểu hỏi.

      “Nếu như công chúa muốn biết, chính mình hỏi tốt sao?” Thanh Hoa nở nụ cười, đây là lần đầu tiên thấy công chúa để ý tới nam nhân như vậy. Trước đây nhũng nam nhân kia vào phủ làm trai lơ, công chúa liền hết hứng thú, chỉ là bởi vì công chúa cảm thấy bọn họ có cá tính, quá dễ dàng đạt được.

      “Bây giờ ta hỏi được ?” Trong mắt Công chúa Mỹ Chân phát sáng, có chút hưng phấn đứng lên.

      đời làm gì từng có nam nhân nào từ chối công chúa xinh đẹp như vậy?” Thanh Hoa mím môi nở nụ cười. Chưa từng có nam nhân nào từ chối công chúa qua, bất kể là bởi vì sắc đẹp hay thân phận của công chúa, chung nam nhân công chúa coi trọng, chưa từng có ai từ chối nàng qua.

      “Tốt, ta tự hỏi !” Công chúa Mỹ Chân nghe Thanh Hoa vậy, khi nãy trong lòng còn hơi bất an, tại tràn đầy tự tin. Nàng tin có người nam nhân nào có thể cự tuyệt nàng.

      Sauk hi hỏi các nha hoàn tại Nhiếp Chính vương ở nơi đau, công chúa Mỹ Chân mang theo Thanh Hoa về hướng vườn trúc, có chú ý tới ánh mắt kinh ngạc và phức tạp của nha hoàn.

      Vườn trúc nằm ở nơi tương đối sâu trong Vương phủ, càng yên tĩnh và thoải mái. tới trước cửa vườn trúc, hai thị vệ đứng thẳng tắp, chớp mắt nhìn về phía trước.

      Công chúa Mỹ Chân dừng lại, Thanh Hoa tiến lên lạnh lùng : “Thỉnh bẩm báo với Nhiếp Chính vương, công chúa điện hạ cầu kiến.”

      Vốn cho rằng hai thị vệ lập tức chạy thông báo, ai ngờ, hai thị vệ chút di dộng, chỉ thản nhiên : “Gặp qua công chúa điện hạ, có điều đêm khuya, Vương gia phân phó bất luận kẻ nào cũng được quấy nhiễu.”

      Dứt lời, công chúa Mỹ Chân bối rối, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy thị vệ như vậy.

      “To gan!” Thanh Hoa gầm lên, chỉ vào hai thị vệ lạnh mặt : “Các ngươi có biết người đứng trước mắt các ngươi là ai ?”

      “Biết, công chúa điện hạ Bắc Thần quốc.” Hai thị vệ vẫn lạnh mặt như cũ, trong giọng tia cảm xúc.

      biết sao còn chưa chịu tránh ra!” Thanh Hoa nổi giận, hai thị vệ trước mắt cư nhiên dám làm càn như thế. biết thân phận của công chúa, lại còn vô lễ như vậy!

      “Xin lỗi, Vương gia phân phó, bất luận kẻ nào cũng được vào vườn trúc, đêm khuya. Có chuyện gì kính xin công chúa điện hạ ngày mai tới tìm Vương gia.” Thị vệ vẫn đứng yên tại chỗ, bước cũng rời.

      “Hôm nay bổn cung muốn gặp Nhiếp Chính vương!” Công chúa Mỹ Chân cũng nổi giận, có bao giờ nàng chịu đựng nhục nhã như vậy? Hai thị vệ nho cư nhiên dám đối với mình như vậy! Lại còn bất luận kẻ nào cũng được vào trúc vườn! Ngay cả mình cũng thể vào sao? Dứt lới, Công chúa Mỹ Chân di chuyển bước chân muốn xông vào.

      Hai thị vệ lắc mình chắn trước mặt công chúa Mỹ Chân, mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

      “To gan! Các ngươi lại dám cãi lại lời của bổn cung!” Công chúa Mỹ Chân thẹn quá hóa giận. Cư nhiên bị hai thị vệ ngăn cản, thực là chuyện cười trong thiên hạ.

      “Thỉnh công chúa điện hạ thứ tội.” Tuy rằng hai thị vệ khách khí, thế nhưng thái độ vẫn như cũ hề thay đổi, vẫn là vẻ mặt lạnh băng ngăn ở phía trước.

      Công chúa Mỹ Chân nheo mắt lại, tay vận công, nàng giáo huấn hai tên cẩu nô tài này sao có thể dập tắt được lửa giận của nàng. Trong mắt hai thị vệ lên vẻ kinh ngạc, ngờ công chúa cao quý trước mắt cư nhiên cũng là cao thủ. Ai ngờ, công chúa Mỹ Chân vừa muốn giơ chưởng lên bị Thanh Hoa kéo trở lại. Công chúa Mỹ Chân quay đầu tức giận nhìn Thanh Hoa liền muốn phát tác, Thanh Hoa lại nhăn mày khẽ lắc đầu với Công chúa Mỹ Chân. Công chúa Mỹ Chân khôi phục lại lí trí, trong lòng suy nghĩ cũng có chút sợ. Chính mình vừa phạm phải sai lầm gì? Thiếu chút nữa ra tay đả thương người khác, nếu là như thế, phá hư quan hệ giữa hai nước, càng ảnh hưởng tới hình tượng của mình ở trong lòng Nhiếp Chính Vương.

      “Nhiếp Chính vương nghỉ ngơi, vậy bổn cung tiện quấy rầy. Ngày mai ta tới.” Công chúa Mỹ Chân khôi phục thản nhiên, quay người rời khỏi. Lúc này đây, đừng tới chuyện hỏi suy nghĩ trong lòng của Nhiếp Chính vương, ngay cả người còn chưa thấy phải quay về?

      đường quay về, trong lòng công chúa Mỹ Chân vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề. Vườn trúc là chỗ ở của Nhiếp Chính vương sao? Vì sao người thị vệ kia cho phép bất luận kẻ nào vào nơi đó? Xem ra, còn cần phải điều tra ràng. Dù sao Nhiếp Chính vương cũng là nam nhân mình xem trọng. Nếu như hành quá mức tuỳ tiện, chắng những có được trái tim của , mà thậm chí còn ảnh hưởng tới liên minh giữa hai nước.
      Phan Hong HanhChris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 19
      Editor: ChiMy

      Giờ phút này trong vườn trúc, Đông Phương Thiểu Tư nhàng lau tóc cho Sở Thanh Linh."Sau khi gội đầu xong nhất định phải lau khô tóc, nếu cảm lạnh sao đây?" Đông Phương Thiểu Tư khẽ trách cứ, động tác tay lại dịu dàng hơn.

      "Hôm nay trở về sớm vậy, ta cho rằng ngươi quay về rất muộn." Sở Thanh Linh rủ thấp lông mi, lông mi khẽ lay động thể phức tạp trong lòng nàng. Giờ phút này Đông Phương Thiểu Tư lại dịu dàng như thế, nàng hiểu được .

      "Ừ, rất tốt." Đông Phương Thiểu Tư tùy ý đáp lời, muốn sang chuyện khác, "Tối hôm nay ta nghe nàng chỉ ăn nửa bát cơm, sao nàng ăn ít như vậy? Có phải món ăn ngon hay ?"

      " phải. Ta có khẩu vị." Sở Thanh Linh nhàng lắc đầu.

      "Sao nàng có thể ăn ít như vậy được, ta dặn dò người làm chuẩn bị cho nàng ăn, hồi ăn xong chúng ta mới nghỉ ngơi." Đông Phương Thiểu Tư lau xong tóc cho Sở Thanh Linh, đặt khăn xuống rồi ngồi ở bên cạnh Sở Thanh Linh. vươn tay nhàng bóp cằm của Sở Thanh Linh qua, để cho hai người nhìn nhau, ấn xuống môi Sở Thanh Linh nụ hôn như chuồn chuồn lướt vừa , "Ngoan, nàng phải ăn nhiều lên." Sở Thanh Linh có chút đờ đẫn, chuyện hôn vừa rồi, tại sao đối với là chuyện đương nhiên, mà trong lòng của mình lại khỏi nổi lên ý lạnh. Rốt cuộc mình xem nam nhân trước mắt này là gì đây? Tại sao ngay cả mình cũng ?

      Vừa nghĩ tới lát có người mang thức ăn tới, Sở Thanh Linh vốn định mở miệng cự tuyệt mình có khẩu vị, nhưng khi nhìn vào con ngươi thâm thuý của Đông Phương Thiểu Tư, nàng vẫn thể mở miệng. Từ chuyện lần trước khiến nàng hiểu ra chuyện, chọc giận nam nhân trước mắt này có gì tốt.

      Rất nhanh thức ăn được đưa tới, Sở Thanh Linh nhìn bàn thức ăn nóng hổi, nhìn lại Đông Phương Thiểu Tư ân cần gắp thức ăn vào chén, trong lòng nàng cảm thấy bất đắc dĩ.

      "Ngoan, mau ăn nào." Đông Phương Thiểu Tư cười dịu dàng, "Có phải muốn ta đút nàng ăn hay ?"

      Sở Thanh Linh vừa nghe, vốn chiếc đũa tay vẫn còn do dự ngay lập tức gắp thức ăn liên tục. Hành động này chọc cho Đông Phương Thiểu Tư khẽ cười vui vẻ.

      Mà công chúa Mỹ Chân ôm bụng tức trở về viện của mình, vừa vào phòng gọi nha hoàn canh cửa vào hỏi.

      "Công chúa điện hạ có gì phân phó?" Nha hoàn cung kính hỏi công chúa, trong lòng có chút thấp thỏm.

      Công chúa Mỹ Chân nháy mắt với Thanh Hoa, Thanh Hoa vội lấy chiếc vòng ngọc tuyệt đẹp ra từ trong tủ nhét vào trong tay nha hoàn. Nha hoàn kinh hãi, ngừng khoát tay từ chối, mà trong lòng Thanh Hoa cười lạnh, chỉ vì nàng nhạy bén bắt được tham lam chợt loé lên trong mắt nha hoàn kia.

      "Cầm , công chúa nhà ta chỉ muốn hỏi ngươi vài chuyện mà thôi." Thanh Hoa cứng rắn nhét vòng ngọc vào trong tay nha hoàn.

      Sau khi nha hoàn nắm chặt vòng ngọc trong tay lúc này mới giọng hỏi: " biết công chúa điện hạ muốn hỏi cái gì? Nếu nô tỳ biết nhất định ."

      "Vườn trúc là chỗ ở của Nhiếp Chính vương sao? Tại sao thủ vệ ở đó bất luận kẻ nào cũng được vào?" Công chúa Mỹ Chân hỏi ra nghi vấn trong lòng.

      Nha hoàn ngớ ngẩn, còn tưởng rằng là chuyện gì, ra là chính là chuyện này. chuyện này cho công chúa là có được chiếc vòng tay quý như vậy, đây đúng là chuyện tốt. Nghĩ đến đây, nha hoàn chút do dự : "Hồi bẩm công chúa điện hạ, nơi đó là nơi ở của Vương phi, Vương gia chỉ mới chuyển qua gần đây thôi. Kể từ khi Vương phi vào ở, Vương gia liền biến nơi đó thành cấm địa, chỉ có nha hoàn hầu hạ Vương phi và vài thị vệ mới được vào đó." Nghĩ đến tiền lương của mấy nha hoàn hầu hạ Vương phi nhiều gấp mấy lần của nàng, nha hoàn tức giận sờ vòng ngọc trong tay.

      "Vương phi? !" Sau khi nghe xong công chúa Mỹ Chân kinh hoảng, luống cuống đứng lên, sắc mặt thay đổi, vội vàng hỏi, " phải nghe đồn rằng Nhiếp Chính vương chưa thành thân sao? Sao bây giờ lại có Vương phi rồi ?" Thanh Hoa đứng ở bên cũng rất nghi hoặc.

      "Cái này nô tỳ cũng biết. Chỉ biết là bỗng nhiên có ngày nữ tử kia vào vườn trúc, Vương gia ra lệnh cho mọi người trong phủ gọi nàng là Vương phi, hạ lệnh lâu nữa thành hôn." Nha hoàn nhớ lại, trong lòng cũng có chút khó hiểu. Hôm đó còn có người tới, là mẫu thân của Vương phi. Vốn tưởng rằng người nhà của Vương phi cũng có thân phận cao quý, ngờ. . . . . .

      "Có chuyện như vậy sao!" Công chúa Mỹ Chân cắn môi, nghĩ tới đó là lí do làm cho bọn thị vệ ngăn mình ở ngoài, trong lòng càng thêm tức giận.

      "Vương phi là thiên kim của nhà nào?" Thanh Hoa nhìn dáng vẻ tức giận của công chúa nhà mình, tự nhiên cũng hiểu công chúa suy nghĩ gì.

      Ai biết vừa hỏi tới vấn đề này, nha hoàn liền dừng lại, gì thêm. Sờ vòng ngọc trong tay, trong mắt còn do dự.

      Trong mắt của Thanh Hoa thoáng qua khinh bỉ, lấy thêm chiếc trâm cài quý giá ra nhét vào trong tay nha hoàn. Nha hoàn cắn cắn môi, tiếp tục : "Vốn là nô tỳ cũng cho rằng Vương phi là thiên kim của nhà nào đó, nhưng mà lần trước khi mẫu thân của Vương phi tới phủ. Nô tỳ giúp bà tay trong phòng bếp, lúc này mới biết Vương phi là con của đại phu bình thường."

      Đột nhiên mắt của công chúa Mỹ Chân trợn to, cắn chặt môi, sắc mặt trở nên trắng bệch. Thanh Hoa thấy thế vội phất tay bảo nha hoàn ra ngoài trước.

      "Thanh Hoa, ngươi xem với thân phận Nhiếp Chính vương của , phải nên cưới thiên kim của nhà quyền quý nào đó để củng cố thế lực sao? Vì sao phải cưới đứa con của đại phu quyền thế?" Công chúa Mỹ Chân cắn môi hỏi.

      " tại Thiên Vận quốc hoàn toàn nằm trong tay của Nhiếp Chính vương rồi." Thanh Hoa nhàng ra .

      "Cho nên, cưới ai cũng quan trọng." Công chúa Mỹ Chân nheo mắt lại, trong mắt thoáng qua lạnh lẽo. Đường đường là Nhiếp Chính vương lại muốn thành hôn với bình thường, hơn nữa còn cho phép bất luận kẻ nào vào chỗ nàng ta ở, qua đó làm sang tỏ chuyện. rất coi trọng kia!

      Thanh Hoa đứng ở bên trầm mặc gì, nhìn khuôn mặt vô cảm của công chúa Mỹ Chân, trong lòng có chút thấp thỏm.

      "Ngày mai, chúng ta bái phỏng vị Vương phi tương lai kia." Mặt công chúa Mỹ Chân lạnh xuống. Ngược lại nàng muốn xem thử, bình thường mà có thể bắt được lòng của Nhiếp Chính vương kia ra sao!

      Trong lòng Thanh Hoa có chút thấp thỏm, Nhiếp Chính vương biến chỗ đó thành cấm địa, cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, công chúa nhà mình tới bái phỏng, như vậy thỏa đáng sao? Thanh Hoa uyển chuyển cẩn thận ra nghi vấn trong lòng, công chúa Mỹ Chân lại hừ lạnh tiếng, lơ đễnh : "Ta dùng thân phận sứ thần Bắc Thần quốc tới bái phỏng Vương phi có vấn đề gì? À, là Vương phi tương lai." Dứt lời, công chúa Mỹ Chân cười lạnh. bình thường mà thôi, vậy mà muốn trở thành Vương phi của Nhiếp Chính vương sao? Tất cả mọi người đều biết, tại Thiên Vận quốc do vị Nhiếp Chính vương cầm quyền, nếu như muốn, ngôi vị hoàng đế này là chuyện dễ như trở bàn tay. Làm phi tử của , về sau có thể trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ!

      Ở trong vườn trúc Sở Thanh Linh giãy giụa ở trong lòng của Đông Phương Thiểu Tư , chỉ vì Đông Phương Thiểu Tư ôm quá chặt, khiến nàng hít thở thông làm sao mà ngủ? Dĩ nhiên là nàng biết mình nằm trong tầm ngắm của ai đó.
      Chris, Alice LaiPhan Hong Hanh thích bài này.

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Ta rất thích thể loại nhé, nhưng t nghĩ nam làm hại cha mẹ để nữ 9 hận ở đầu văn án chắc là có nguyên nhân sâu xa đấy :ex10:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :