1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 62: Hoàng hậu duy nhất!


      mình Sở Thanh Linh vội vả ở trong cung, trong lòng dâng lên từng trận lạnh lẽo. Mặc Hiên! Mặc Hiên! ! Lúc nào trở thành người ác độc như vậy? Cư nhiên dùng thủ đoạn này để đối phó với chính mẹ ruột của ! Cư nhiên cho bà ta dùng Khôi Lỗ hoàn!

      Khôi Lỗ hoàn, là sư tổ từng cố ý dặn dò qua loại thuốc ác độc. Tên như ý nghĩa, Khôi Lỗ hoàn, làm người dùng nó trở thành con rối. Lấy máu của người làm thuốc dẫn để luyện ra Khôi Lỗ hoàn cho người khác uống, như vậy người uống trở thành con rối nghe lệnh của người này, có suy nghĩ và hành động riêng của mình. Đáng sợ hơn chính là, nếu như muốn giải loại độc này, cũng chỉ có thể dùng trái tim của người hạ độc mà giải. Đương nhiên, lấy trái tim của người hạ độc làm thuốc giải, người hạ độc cũng sống nổi.

      Sở Thanh Linh ngừng lại, vô lực tựa vào cây cột bên cạnh. Mặc Hiên có thuốc đó, sao lại có loại thuốc kia! tại đến cùng biến thành người như thế nào đây?

      "Thanh Linh ~~" tiếng kêu êm ái của Mặc Hiên truyền đến từ sau lưng, cơ thể của Sở Thanh Linh cứng đờ, từ từ xoay người lại, nhìn Dạ Mặc Hiên từ từ về phía mình, khẽ run rồi lập tức khôi phục bình tĩnh.

      "Mặc Hiên." Sở Thanh Linh giọng đáp lời.

      "Sắc mặt nàng tốt lắm, có sao chứ?" Dạ Mặc Hiên nhìn mặt của Sở Thanh Linh hơi tái nhợt, lo lắng hỏi , ngay sau đó rủ mắt xuống, có chút buồn bã "ta nên để cho nàng nhìn cảnh đó"


      Sở Thanh Linh yên lặng, nhàng lắc đầu gì. muốn làm cho Mặc Hiên nhìn ra nàng phát ra chuyện gì.


      "Ta hơi mệt mỏi." Sở Thanh Linh có chút mệt mỏi , "Ta muốn nghỉ ngơi."


      "Ừ, được, chúng ta về trước."Dạ Mặc Hiên đưa tay qua muốn đỡ Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh nhìn ngón tay thon dài đưa tới, ngừng chút, vẫn đặt tay mình lên.


      khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Mặc Hiên lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn mà ngạc nhiên, cuối cùng Thanh Linh cũng có rút tay của mình về rồi.


      Vậy mà Dạ Mặc Hiên nhìn thấy đáy mắt của Sở Thanh Linh lướt qua tia nhẫn.


      Buổi trưa ngủ được, Sở Thanh Linh ngồi ở trong đình Ngự Hoa Viên nhìn cảnh sắc cả vườn hoa đến mất hồn, xung quanh có người. Nhưng mà Sở Thanh Linh hiểu , ở những nơi nàng thấy được, có rất nhiều đôi mắt nhìn chăm chú vào hết thảy hành động của mình. Phải làm thế nào mới khỏi đây được? Muốn Mặc Hiên cam tâm tình nguyện để mình chỉ sợ là thể nào. Như vậy, còn có cách nào đây? Ở trong hoàng cung, mình cũng biết ai, cũng có bất kỳ ai để dựa vào.


      Đợi nào...! Sở Thanh Linh chợt giật mình, nhớ lại người. Trong cung chỉ có quý phi duy nhất Mai quý phi! Đó là nữ tử lạnh nhạt, đáy mắt có đau thương và quyến luyến. Nếu như là nàng ấy, có lẽ có thể giúp mình chạy trốn! Phải làm như thế nào để tránh khỏi tai mắt của Mặc Hiên tìm được nàng ta chuyện đây? Đây là chuyện rất khó.


      Sở Thanh Linh suy nghĩ, ngoắc gọi cung nữ, nếu muốn tìm nàng ta, bằng tìm trực tiếp. Từ giọng điệu của Mặc Hiên khi nhắc tới nàng ta có thể thấy được, địa vị của nàng ta ở trong cung thấp. Suy nghĩ chút cũng biết, phụ thân Tướng quân của nàng ta giúp Mặc Hiên lên ngôi vị hoàng đế, thế lực thể khinh thường. Mà chính nàng ta cũng từng qua, nàng cho rằng Mặc Hiên lập nàng ta làm hoàng hậu.


      " Tẩm cung của Mai quý phi ở đâu?" Sở Thanh Linh hỏi cung nữ.


      "Bẩm báo nương nương, là ở Đông cung." Cung nữ cung kính trả lời.


      Đối với cách gọi của cung nữ, Sở Thanh Linh rất là bất đắc dĩ. Mình chưa từng đồng ý làm hoàng hậu của Mặc Hiên, nhưng mà Mặc Hiên lại khiến cho bọn cung nữ thái giám sửa lại cách gọi, mặc dù trắng trợn gọi nàng là hoàng hậu nương nương, nhưng mà hai chữ nương nương này sao có thể tùy ý gọi? Mà câu trả lời của cung nữ khiến Sở Thanh Linh càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng. Quả nhiên địa vị của nữ tử kia ở trong cung khác biệt. Cư nhiên ở ngay Đông cung cao quý nhất. Trong hoàng cung nào cũng thế, phía Đông cao quý nhất, tiếp theo là Tây.


      "Ngươi dẫn đường , ta muốn gặp Mai quý phi." Sở Thanh Linh nhàn nhạt .


      "Vâng" cung nữ gật đầu đồng ý, chỉ vì hoàng thượng dặn dò, chỉ cần là nương nương cầu phải đồng ý tất cả, chỉ trừ xuất cung ra ngoài là thể.


      Cung nữ dẫn Sở Thanh Linh đến Đông cung, Sở Thanh Linh tùy ý nhìn phong cảnh gì.


      "Nương nương, đến rồi." Cung nữ ngừng lại, do dự chút rồi ngập ngừng mà : "Xin nương nương chờ chút, nô tỳ phải thông báo ngay."


      "Ừ." Sở Thanh Linh có làm khó nàng, mà đứng tại chỗ chờ.


      lát sau, có cung nữ ra ngoài dẫn Thanh Linh vào. Sở Thanh Linh nhìn cung điện lạnh tanh, trong lòng thở dài. Trong lòng hiểu , mặc dù Mai quý phi là Hoàng quý phi duy nhất trong cung, nhưng mà chỉ sợ cũng được sủng. Mặc Hiên rất ít khi tới đây.


      Vào cung điện lạnh tanh, các cung nữ lui xuống, mà cung nữ theo Sở Thanh Linh vẫn theo rời.


      "Thế nào, các ngươi còn sợ Bổn cung ăn luôn nàng ta hay sao?" Chợt, giọng quen thuộc lạnh nhạt kia vang lên. Trong giọng nhàn nhạt hình như có áp lực vô hình, đè nén khiến cung nữ thở nổi, tất cả đều cúi đầu dám lời nào.


      "Thế nào, bị câm hay sao?" Trong giọng lạnh lùng này mơ hồ mang theo tức giận.


      "Nô tài dám!" Vừa mới xong, rốt cuộc các cung nữ chống đỡ được cảm giác làm người ta hít thở thong này, tất cả đồng loạt quỳ xuống.


      Sở Thanh Linh hơi nheo mắt, quan sát bóng người mơ hồ phía sau bức rèm trước mặt, trong lòng cũng có chút bội phục. Nữ tử này, chỉ sợ chỉ là quý phi đơn giản như vậy. Sở Thanh Linh thậm chí phỏng đoán, Mặc Hiên có thể lên ngôi vị hoàng đế, nữ tử này chắc cũng là cánh tay đắt lực.


      "Vậy còn mau cút ra ngoài cho Bổn cung! Chẳng lẽ Bổn cung ngu ngốc xuống tay với nàng ta khi ở riêng như vậy sao?" Đột nhiên giọng phía sau bức rèm tang cao lên, làm các cung nữ quỳ dưới đất liên tiếp xin tha, từ từ lui ra ngoài.


      Sở Thanh Linh vẫn lời , lẳng lặng nhìn tất cả.


      Đợi sau khi các cung nữ tất cả lui ra, trong cung điện yên tĩnh lại.


      "Rốt cuộc ngươi tới, ta vẫn luôn đợi ngươi." Giọng phía sau bức rèm che khôi phục lạnh nhạt như trước, giọng có bất kỳ cảm xúc nào, tựa như chuyện hiển nhiên.


      "Ngươi, biết ta tới sao?" Sở Thanh Linh có chút kinh ngạc.


      " vào đây , ngươi cần phải lo lắng. Xung quanh tẩm cung của ta có ám vệ phụ thân đưa cho ta, người của hoàng thượng có cách nào đến gần nơi này." Giọng phía sau bức rèm che chậm rãi vang lên.


      Trong mắt Sở Thanh Linh lóe sáng, nàng biết, nàng thành công rồi. Quả nhiên nữ tử này đơn giản!


      Vén bức rèm che lên, Sở Thanh Linh tiến vào, thấy Mai quý phi lười biếng nằm ở giường nhàn nhạt nhìn mình.


      "Vì sao ngươi biết ta tới?" Sở Thanh Linh ngồi xuống nghi ngờ hỏi.


      "Bởi vì hôm đó ở Ngự Hoa Viên, trong mắt của ngươi có nhớ thương, nhưng phải dành cho ." mặt Mai quý phi lên nụ cười yếu ớt.


      Sở Thanh Linh ngạc nhiên, cẩn thận quan sát nữ tử trước mắt lần nữa. Nữ tử trước mắt mắt xếch xinh đẹp, quyến rũ mà mị, đôi môi mỏng mang theo ý cười nhợt nhạt. Nhưng trong lúc cười mơ hồ mang theo đau thương. Nàng cư nhiên nhìn hiểu ánh mắt của mình, Sở Thanh Linh kinh ngạc.


      "Trong mắt ngươi cũng có nhớ thương, người ngươi thương chính là ." Sở Thanh Linh trầm xuống mắt, "Ngươi đối với lòng."


      Mai quý phi ngẩn ra, ngay sau đó cười , trong lúc cười có buồn bã và châm chọc. Sở Thanh Linh nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt. Nàng ta còn rất trẻ tuổi, xem ra chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi thôi, nhưng giữa lông mày nàng mang theo tang thương căn bản giống với nữ tử mới mười lăm mười sáu tuổi. Sống trong hoàn cảnh nào khiến cho nàng ta trưởng thành sớm như vậy đây? Nàng cũng lớn lên trong hoàn cảnh tranh giành quyền lực sao?


      Hồi lâu, Mai quý phi mới ngưng cười , đột nhiên mắt nhìn thẳng Sở Thanh Linh, lạnh lẽo : "Vậy như thế nào đây? Từ đầu tới đuôi trong mắt của căn bản hề có ta! Ta cho rằng mình làm cho nhiều như vậy nhìn ta lâu chút. Nhưng mà, vẫn có."


      Sở Thanh Linh khẽ cau mày, nhìn nữ tử tịch mịch trước mắt, nhưng câu an ủi cũng ra được.


      "Ta cho là tâm tư của đặt hết ở vị trí cao nhất, cho nên ta đem hết toàn lực giúp . Cho rằng khi lên địa vị cao nhất, cùng ta nắm tay cùng nhìn xuống thiên hạ này." Trong giọng của Mai quý phi tràn đầy thê lương, "Kết quả, có. Sau đó ta mới biết, ra, trong lòng trong mắt có người khác."


      Chợt mắt Sở Thanh Linh mở to, nàng hiểu, người Mai quý phi là ai.


      "Người đó chính là ngươi!" Mai quý phi than thở, "Lần đầu tiên ta nhìn thấy đối với ngươi dịu dàng như vậy, ta rất ghen tỵ. Dường như muốn nổi điên, ta chưa từng thấy qua nhân nhượng và dịu dàng với ai như thế. Lúc ấy, ta muốn giết ngươi! Chặt ngươi ra thành trăm mảnh, chết có chỗ chôn!" đến đây, Mai quý phi cắn răng nghiến lợi, ác độc nhìn vẻ mặt bình thản của Sở Thanh Linh.


      "Nhưng mà, ngươi làm vậy." Sở Thanh Linh chút cử động, mà chit nhàn nhạt câu.


      "Đúng, ta làm vậy."Mai quý phi cười lạnh, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Thanh Linh, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, "Mặc dù ta rất muốn làm như vậy, nhưng mà ta lại làm."


      "Ngươi rất thông minh." Sở Thanh Linh cũng cười .


      "Đúng, bởi vì ta biết, ta cũng rất ràng. Nếu ta làm như vậy rồi, ta có biện pháp làm cho nhìn ta cái, vĩnh viễn cũng thể lấy được trái tim của ." Mai quý phi nheo mắt lại lạnh lùng nhìn Sở Thanh Linh, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh.


      Sở Thanh Linh nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng thở dài. Mặc Hiên, có nữ tử thâm tình như vậy, vì sao đệ nhận ra đây?


      "Ngươi tìm đến ta làm cái gì, ."Mai quý phi vuốt ve vòng ngọc cổ tay lạnh lùng hỏi.


      "Ngươi biết ." Sở Thanh Linh trầm mặt xuống.


      "Ta biết như thế nào, ta giúp ngươi chạy trốn." Mai quý phi cúi đầu nhìn vòng tay cổ tay mình, lộ ra ánh mắt phức tạp. Có hoài niệm, có mê luyến, còn có đau lòng.


      Sở Thanh Linh nhìn theo ánh mắt của Mai quý phi, thấy nàng ta nhìn vòng ngọc cổ tay đến ngơ ngẩn. Nữ tử trước mắt quý chiếc vòng tay này như vậy, chẳng lẽ là Mặc Hiên tặng cho?


      "Chỉ có ngươi có thể giúp ta. Cũng chỉ có ngươi nguyện ý giúp ta." Sở Thanh Linh nhìn chằm chằm vào Mai quý phi cách nghiêm túc.


      "Ta giúp ngươi, ta có lợi gì đây?" Mai quý phi nhàn nhạt cười lạnh, hỏi Sở Thanh Linh.


      "Có!" Sở Thanh Linh kiên định trả lời, "Trở thành hoàng hậu duy nhất của !"


      Dứt lời, đột nhiên Mai quý phi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Thanh Linh.
      Chris thích bài này.

    2. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 63: Đổi trắng thay đen, giúp ta chạy trốn


      Dứt lời, đột nhiên Mai quý phi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh xong lời này liền gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt chờ câu trả lời của nàng.

      Rất nhanh, Mai quý phi liền khôi phục bình tĩnh mới vừa rồi, cúi đầu vẫn nhàng đùa giỡn chiếc vòng tay cổ tay mình như cũ, lạnh nhạt : "Ngươi có biện pháp gì để cho ta lên làm thê tử duy nhất của ?"

      Sở Thanh Linh Nhất nghe Mai quý phi , trong lòng trầm xuống. Quả nhiên nữ tử này đối với Mặc Hiên tầm thường. Thê tử của hoàng đế chính là hoàng hậu, duy nhất. Nàng ta xem Mặc Hiên là Hoàng đế, mà xem là chồng của nàng.

      "Đổi trắng thay đen. Giúp ta chạy trốn." Sở Thanh Linh từ từ phun ra vài chữ đơn giản lên hết ý nghĩa.


      Mai quý phi gì, vẫn cúi đầu như cũ, làm cho người khác nhìn vẻ mặt của nàng ta.


      Sở Thanh Linh cũng nóng nảy, chỉ lẳng lặng ngồi chờ đợi.


      Trong tẩm cung yên tĩnh, chung quanh tiếng động, hai nữ nhân cứ ngồi yên lặng lời nào như vậy.


      Hồi lâu, rốt cuộc Mai quý phi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Thanh Linh : "Ngươi muốn đâu?


      "Về Thiên Vận quốc." Sở Thanh Linh ra nơi mình muốn đến.


      "Nơi đó, có người chờ ngươi sao?" Mai quý phi nghi hoặc nhìn khóe miệng của Sở Thanh Linh lộ ra nụ cười dịu dàng, là hạng người gì mà làm cho nàng ta lộ ra nụ cười như vậy?


      "Ừ, đúng vậy" Sở Thanh Linh nhàn nhạt gật đầu cười.


      "Ngươi rất thích sao? Là người như thế nào?" Chợt, Mai quý phi muốn biết rốt cuộc người trong lòng của nữ tử trước mắt này là người như thế nào. Vì sao Mặc Hiên ưu tú như vậy cũng lay động được lòng của nàng.


      "Là người rất đứng đắn, tính tình trẻ con." Khóe miệng Sở Thanh Linh lên nụ cười dịu dàng, sâu trong mắt cũng là ý cười nhợt nhạt, " rất ngốc, trước kia hiểu người là thế nào, tại, từ từ học được."


      Mai quý phi sửng sốt, nàng hiểu, người tính trẻ con rất đứng đắn đáng giá để nàng ta nhớ thương như vậy sao? Thái độ của người trước mắt khi vừa nhắc tới người đó vô cùng thỏa mãn hạnh phúc.


      " hiểu nổi ngươi."Mai quý phi cong miệng, lơ đễnh .


      "Vậy, đáp án của ngươi là đồng ý hay là?" Sở Thanh Linh quay lại đề tài trước đó.


      "Để cho ta suy nghĩ chút. Ngươi trở về trước ." Mai quý phi nhàng phất tay, trong mắt chợt có bất đắc dĩ, "Đoán chừng tại người của rất khẩn trương, cũng biết ngươi ở chỗ của ta, cũng sắp chạy đến đây."


      Sở Thanh Linh tức cười, nghe thấy trong giọng của Mai quý phi đầy đau lòng biết làm sao, gì nữa.


      Nhìn vẻ mặt chán nản này của Mai quý phi, Sở Thanh Linh cáo từ xoay người rời . Nàng hiểu, nhất định nàng đợi được câu trả lời mình muốn, nhất định!


      Vào lúc Sở Thanh Linh vừa rời lâu, bóng dáng của Dạ Mặc Hiên vội vả xuất ở trước cung điện của Mai quý phi.


      Các cung nữ còn chưa kịp bẩm báo, Dạ Mặc Hiên vội vã vọt vào. Mà trong tẩm cung có bóng dáng của Mai quý phi.


      "Người đâu?" Bên trong giọng của Dạ Mặc Hiên che giấu được giận dữ và lo lắng.


      Các cung nữ dám thở mạnh, còn chưa kịp gì , Dạ Mặc Hiên càng thêm nổi giận.


      "Trẫm hỏi các ngươi, người đâu? Mai quý phi đâu?" Dạ Mặc Hiên khống chế được rống giận với các cung nữ.


      "Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương tắm ~ " lời của cung nữ còn chưa dứt, Dạ Mặc Hiên về hướng căn phòng. Bên đó chính là nơi Mai quý phi tắm rửa.


      Chợt mở cửa ra, trước mặt toàn là hơi nước mông lung. Trong ao nước phía trước chính là thân thể uyển chuyển như như của Mai quý phi. Nghe được tiếng vang, Mai quý phi nghiêng đầu, thấy được vẻ mặt trầm của Dạ Mặc Hiên ở ngay cửa. Trong mắt lên nhàn nhạt đau thương. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên chủ động tới tìm mình, nhưng lại phải là vì mình. Mà là vì lo lắng cho nữ nhân khác mà đến!


      "Ngươi với nàng cái gì?" Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn người trong ao lạnh nhạt hỏi.


      "Nô tì tham kiến hoàng thượng." Mai quý phi có trả lời vấn đề của Dạ Mặc Hiên, mà chỉ chậm rãi lên từ trong ao nước, dần dần lộ ra dáng người hoàn mỹ của nàng. Mà đáy mắt của Dạ Mặc Hiên thủy chung có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ lạnh lùng nhìn mặt của Mai quý phi.


      Các cung nữ vội vàng tiến lên giúp Mai quý phi lau mình thay y phục. Mai quý phi nhanh chậm tới trước mặt của Dạ Mặc Hiên, nhìn đáy mắt của Dạ Mặc Hiên nhẫn tức giận, hai mắt Mai quý phi nhắm nghiền. Người đàn ông này, vì sao lại thế nàu? Sao thể nhìn thẳng mình lần? thấy tấm chân tình của mình sao?


      "Trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc với nàng cái gì?" Dạ Mặc Hiên cau mày tức giận hỏi.


      " có gì." Giọng điệu của Mai quý phi chợt lạnh xuống, "Ngươi yên tâm, cái gì ta cũng chưa .


      "Vậy là tốt nhất." Dạ Mặc Hiên phất ống tay áo cái, lạnh lùng xoay người rời , tiếp tục nhìn Mai quý phi cái.


      Mai quý phi nhìn Dạ Mặc Hiên nhẫn tâm xoay người, trong mắt đau xót, nhàng : "Hiên, ở lại ăn cơm được chứ?"


      Cơ thể của Dạ Mặc Hiên cứng đờ, dừng lại chút, hồi lâu phun ra vài chữ: " được, trẫm rất bận." Dứt lời, Dạ Mặc Hiên vội vàng rời , để lại cho Mai quý phi bóng lưng quyết tuyệt.


      Mai quý phi lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, vẫn nhìn bóng lưng của Dạ Mặc Hiên biến mất ở cửa. Nước mắt, từ từ chảy xuống dưới khuôn mặt xinh đẹp này của nàng. Bắt đầu từ khi nào, còn gọi tên của mình rồi. là nhớ là muốn nghe gọi lần nữa: Mai nhi, là muốn lẳng lặng ngồi ở vườn hoa ngắm hoa với lần nữa, hai người cùng cười đùa đánh cờ lần nữa.


      Chẳng lẽ, thời gian đó trở về được nữa rồi sao?


      Cái gì cũng còn tồn tại nữa sao? Tất cả đều thay đổi sao?


      Tim của ở nơi này. Đột nhiên Mai quý phi lắc đầu, đúng, từ lúc vừa mới bắt đầu tim của chưa từng ngừng lại vì mình. Trước kia tất cả đều là giả, chỉ là vì để cho mình thuyết phục cha ủng hộ . Nhưng mà, vừa bắt đầu tuy trong lòng của mình hiểu , vì sao vẫn bất chấp quên mình làm tất cả cho ?


      Mai quý phi lộ ra nụ cười khổ, lúc đầu chỉ cười , sau đó từ từ lớn tiếng dần, cuối cùng trở nên cười to điên cuồng. Có điều nước mắt ngay khoé mắt làm thế nào cũng ngừng được chảy xuống.


      Chung quanh các cung nữ nhìn chủ tử nhà mình mất khống chế như vậy, đều cúi đầu nhìn nhau dám lời nào. Đây là lần thứ nhất nhìn thấy chủ tử gần như điên cuồng như vậy.


      Trong mắt Mai quý phi dần dần lên ý lạnh, nếu chủ động tìm đến mình, nhìn mình, như vậy mình có biện pháp làm cho trong mắt của chỉ có mình, để cho chỉ muốn tìm đến mình.


      Trong cung điện mảnh lạnh lẽo.


      Mà Dạ Mặc Hiên rời khỏi tẩm cung của Mai quý phi liền trực tiếp đến chỗ của Thanh Linh, vừa vào phòng liền nhìn thấy Sở Thanh Linh nếm mứt quả bàn.


      "Thanh Linh ~" Dạ Mặc Hiên gọi nhàng, bước nhanh lên phía trước.


      "Mặc Hiên ~" Sở Thanh Linh mỉm cười.


      Dạ Mặc Hiên thấy Sở Thanh Linh nở nụ cười, trong lòng vui mừng, nhưng vẫn có chút yên lòng: "Nàng đến chỗ Mai quý phi làm cái gì vậy? Nàng ta có gì với nàng hay ?"


      "Ta chán thôi, nên đến đó chơi chút." Sở Thanh Linh mỉm cười, "Ngày đó ở Ngự Hoa Viên gặp qua nàng lần nên biết, cho nên hôm nay gặp thôi. gì vậy? Nàng ta gì hết. Sao vậy?" Sở Thanh Linh nghi hoặc nhìn Dạ Mặc Hiên.


      "À, có gì, vậy tốt." Dạ Mặc Hiên mỉm cười ngồi xuống.


      " có gì? Giữa ngươi và nàng ấy có chuyện gì sao?" Sở Thanh Linh hiểu hỏi.


      " có! Ta và nàng ta có gì cả. Ta chưa từng chạm qua nàng ta, chưa từng. đấy!" Dạ Mặc Hiên lại hiểu thành ý khác, vội vàng giải thích.


      "À." Sở Thanh Linh gật đầu cái, tiếp tục hỏi tới.


      "Thanh Linh —— ta chiêu cáo thiên hạ. Ba tháng sau nàng là hoàng hậu của ta." Dạ Mặc Hiên mỉm cười, đưa tay ra nắm tay Sở Thanh Linh.


      Nụ cười mặt Sở Thanh Linh hơi cứng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, có rút tay của mình về, chỉ là lạnh nhạt : "Người kia, cũng biết sao?"


      "Đúng! Ta khiến cho tất cả mọi người đều biết!" Giọng của Dạ Mặc Hiên lạnh xuống, rất là bất mãn vào lúc này Sở Thanh Linh lại nhắc tới lên người nam nhân kia.


      "Lúc nào biết, có tới tìm ta sao?" Sở Thanh Linh cau mày, cắn môi của mình.


      Dạ Mặc Hiên ngẩn ra, trong lòng chợt có chút vui mừng. Đáy mắt lộ ra ý cười dễ dàng phát giác, trong miệng lại lạnh lùng : "Ta cho người báo tin cho , cho biết người nàng là ta, thành thân với ta. Hơn nữa là tự nàng gật đầu ."


      "Sao ngươi có thể làm như vậy!" Sở Thanh Linh kinh hãi, rút tay mình về tức giận nhìn Dạ Mặc Hiên


      "Thanh Linh, đừng kích động." Dạ Mặc Hiên vươn tay cầm chặt tay của Sở Thanh Linh lần nữa, vội vàng "Nàng nghĩ xem, nhận được tin như thế nào? Rất tức giận, cảm thấy nàng lại là người như vậy, đúng ?"


      Sở Thanh Linh cắn môi, tức giận nhìn Dạ Mặc Hiên lời nào.


      "Nhưng mà, Thanh Linh, nàng thử đổi lại góc độ mà suy nghĩ xem sao, nếu như làm như vậy, hoàn toàn chưa từng tin tưởng nàng qua có phải hay ? Nam nhân như vậy nàng còn nhớ làm cái gì? Ngay cả tin tưởng cơ bản cũng có." Dạ Mặc Hiên ra suy nghĩ của mình cho Sở Thanh Linh.


      "Nếu như tin, tự tới đây tìm ta?" Sở Thanh Linh tức giận muốn rút tay của mình trở về, tuy nhiên rút thế nào cũng rút ra được.


      "Thanh Linh, chúng ta đánh cuộc. Nếu như nàng thắng, ta thả nàng . Nếu như nàng thua, hãy làm hoàng hậu của ta, để cho ta chăm sóc nàng tốt, nàng." Dạ Mặc Hiên nhìn Sở Thanh Linh trịnh trọng .


      "Đánh cuộc gì?" Sở Thanh Linh do dự mở miệng hỏi .


      "Chờ nhận được tin, nếu như giận chó đánh mèo lên người nàng, tin tưởng nàng, vậy là ta thắng. Nếu như tới tìm nàng, chính là nàng thắng. Đến lúc đó ta thả hai người rời ." Dạ Mặc Hiên trịnh trọng .


      Sở Thanh Linh cau mày, trả lời.


      "Nàng sợ sao?" Dạ Mặc Hiên hơi nheo mắt, cảm nhận tay của Sở Thanh Linh hơi run rẩy.


      "Ta có!" Sở Thanh Linh kiên quyết gật đầu cái, "Đánh cuộc đánh cuộc! Nếu như đến lúc đó ta thắng, hi vọng ngươi tuân thủ lời hứa, thả chúng ta ."


      "Tốt." Dạ Mặc Hiên nở nụ cười. Có điều trong nụ cười thâm trầm kia có ý gì, cũng chỉ có mình mới biết.


      Sở Thanh Linh nhìn Dạ Mặc Hiên trước mắt cười lạnh, trong lòng sáng tỏ. Đánh cược, ha ha. Dạ Mặc Hiên, ngươi cho rằng ngươi ở trong lòng ta vẫn là Mặc Hiên của trước đây sao?
      Chris thích bài này.

    3. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 64: đến rồi sao?


      Hoàng cung Thành Hạ quốc.


      "Bẩm báo hoàng thượng, quốc sư chờ trong Thượng thư phòng." Thái giám đứng ở trong đình ngự hoa viên bẩm báo với Dạ Mặc Hiên.


      "Hả? ! sao? Hắc Vũ trở lại?" Dạ Mặc Hiên nghe xong thái giám bẩm báo, đáy mắt bình tĩnh lộ vẻ xúc động. Người đó trở lại rồi? Nhanh như vậy, ngoài sức tưởng tượng của mình!


      "Bẩm hoàng thượng, là ." Thái giám cung kính trở lời.


      "Vậy tốt, tốt lắm!" Dạ Mặc Hiên nở nụ cười, vội vàng tới thư phòng.


      "Hắc Vũ! Hắc Vũ!" Còn chưa bước vào Thượng thư phòng, Dạ Mặc Hiên hưng phấn kêu ra tiếng. Bước vào thư phòng, chính giữa thư phòng có nam tử trẻ tuổi toàn thân hắc y đứng, mái tóc dài đen óng phiêu dật tùy ý khoác sau lưng, bên hông có cây sáo xanh ngọc, phong thái lỗi lạc. Nghe được giọng của Dạ Mặc Hiên, nam tử từ từ xoay đầu lại. gương mặt tuấn dật nhàn nhạt mỉm cười.


      "Vi thần tham kiến hoàng thượng." Hắc Vũ khom người hành lễ.


      "Hắc Vũ, ngươi làm gì đấy!" Dạ Mặc Hiên hừ lạnh tiếng liền đỡ Hắc Vũ, " phải , lúc có người cứ gọi tên của ta sao?"


      "Mặc Hiên ——" ràng Hắc Vũ có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười gọi tên Dạ Mặc Hiên.


      "Trong khoảng thời gian này ở đường có mệt hay ? Thân thể như thế nào?" Dạ Mặc Hiên cẩn thận quan sát Hắc Vũ .


      " mệt, rất khoẻ." Hắc Vũ cười, trong lòng có chút cảm động. Bây giờ Mặc Hiên trở thành hoàng thượng nhưng trước hết vẫn hỏi han thân thể của mình, mà phải cách điều chế đó. uổng công mình hề nghỉ ngơi, gề gặp ai trực tiếp chạy tới hoàng cung.


      "Vậy tốt. Ta rất nhớ ngươi." Dạ Mặc Hiên cười ôm Hắc Vũ, ", buổi tối chúng ta uống rượu."


      "Ha ha, tốt. Đúng rồi, Mặc Hiên, cầm được cách điều chế tay." Từ trong lòng ngực Hắc Vũ móc ra cuộc giấy đưa cho Dạ Mặc Hiên.


      "Lấy được rồi? Bọn Diêu quốc đồng ý cho sao?" Dạ Mặc Hiên kinh ngạc nhận lấy cuộn giấy Hắc Vũ đưa tới, lập tức mở ra xem.


      " có, ha ha, ta trộm." Hắc Vũ cười lên, trong mắt có chút lo lắng. Nhìn Mặc Hiên kịp chờ đợi nhìn cách điều chế như vậy, trong lòng cảm giác bất thường. Chẳng lẽ, có cách nào tránh khỏi chiến tranh sao?


      " tệ, vậy chúng ta có thể sản xuất." Trong mắt của Dạ Mặc Hiên dâng lên kích động.


      "Mặc Hiên, ngươi muốn" Hắc Vũ có chút do dự hỏi.


      "Tốt lắm, nữa, ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước, buổi tối chúng ta uống rượu, say nghỉ!" Dạ Mặc Hiên vỗ bả vai của Hắc Vũ rồi cười lên.


      "Tốt." Hắc Vũ gì thêm, gật đầu đồng ý rồi cáo lui.


      Đợi bóng dáng của Hắc Vũ biến mất ở cửa, Dạ Mặc Hiên từ từ đến trước bàn đọc sách, từ từ mở cuộn giấy trong tay ra, trong mắt lên nụ cười lạnh lẽo cuồng vọng. Liên thủ với Thiên Vận quốc khai chiến sao? Ha ha, vậy làm sao đủ? Mình muốn phải chỉ là Thiên Vận quốc! Cũng chỉ là Thương Thù quốc! Mà là khắp thiên hạ! Là toàn thiên hạ!" Giẫm tất cả mọi người ở dưới chân, để cho tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn mình. Đây mới là thứ mình muốn! Dĩ nhiên, mình muốn người kia cùng mình có tất cả.


      Ban đêm, Dạ Mặc Hiên sai người chuẩn bị tiệc rượu ở Ngự Hoa Viên, cũng chỉ có hai người với Hắc Vũ. Sau khi cho cung nữ thái giám lui xuống, hai người trêu chọc nhau rồi uống rượu.


      "Hắc Vũ, lần này vất vả ngươi rồi. , ta mời ngươi." Dạ Mặc Hiên giơ ly rượu lên cười với Hắc Vũ .


      "Cũng may, tính là khổ cực." Hắc Vũ cũng cười, giơ ly lên.


      Hai người vẫn uống, trò chuyện lúc trước.


      "Hắc Vũ, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ?" Dạ Mặc Hiên có mấy phần men say.


      "Làm sao nhớ được." Hắc Vũ cười, "Lần đầu tiên ở dưới gốc cây đa nhìn thấy ngươi." Hắc Vũ nhìn rượu bên trong ly ánh mắt thẫn thờ, dường như trở lại khi đó. Vẻ mặt của thiếu niên quật cường lạnh như băng ở dưới gốc cây đa, nhìn như rất kiên cường, nhưng biết vì sao, khi bản thân nhìn vào ánh mắt của , cảm thấy thiếu niên ở trước mắt ra là người rất yếu ớt.


      "Ừ, đó cũng là lần đầu tiên ta gặp ngươi." Dạ Mặc Hiên từ từ gục xuống bàn, nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, "Lần đầu tiên gặp đệ nhất công tử của Thành Hạ quốc. Nghe đồn là người tác phong nhanh nhẹn, thông minh tuyệt đỉnh, cứ như vậy đột ngột vỗ bờ vai của ta , tiểu tử, ngươi ở đây khóc à?"


      "Ha ha" Hắc Vũ cười lớn.


      "Ta khóc cái đầu của ngươi, về sau ta chỉ làm người khác khóc." Dạ Mặc Hiên uống rượu bên trong chén xong rồi lầu bầu.


      "Thời điểm đó ngươi ràng khóc thầm." Hắc Vũ nở nụ cười nhạt nhòa , nhìn Dạ Mặc Hiên sắp uống say, "Vốn tửu lượng của ngươi tốt, đừng uống nữa." Người thiếu niên lạnh lẽo quật cường, mặt hề khóc. Nhưng mà, mình cũng hiểu được, lòng của người thiếu niên kia khóc. Trong nháy mắt đó, mình có kích động. Muốn theo bên cạnh giúp đỡ , đem hết toàn lực phụ trợ .


      " được, ta rồi, hôm nay say nghỉ." Dạ Mặc Hiên có chút say rồi, nhưng vẫn cầm bầu rượu lên rót rượu cho mình. Nhưng chưa cầm chắc, rượu tràn ra ngoài, rót hồi lâu, vẫn chưa có rót đầy.


      "Xem , ngươi say rồi. Tốt lắm, đừng uống nữa." Hắc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay cầm lấy bầu rượu trong tay Dạ Mặc Hiên.


      "To gan! Trẫm ra lệnh cho ngươi, mau trả lại bầu rượu cho trẫm " Dạ Mặc Hiên chỉ vào Hắc Vũ ràng lẩm bẩm, "Ra lệnh cho ngươi, mau rót rượu cho trẫm, nhanh lên chút!" Dạ Mặc Hiên lắc đầu cái, lại lẩm bẩm lần nữa.


      "Ngươi a ——" Hắc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu cười, chỉ có thể rót đầy rượu cho Dạ Mặc Hiên.


      Dạ Mặc Hiên hài lòng nhìn rượu trong cốc từ từ đầy, cười khúc khích, trong miệng thao thao bất tuyệt , "Hắc Vũ, ngươi biết ? Ngươi là trong số những người ta hề phòng bị. Ta mất cảnh giác ở trước mặt người nào, nhưng ngươi khác, nàng cũng khác. . . . . ."


      "Nàng?" Hắc Vũ nghi hoặc nhìn Dạ Mặc Hiên nhắm nửa con mắt, kinh ngạc phát mặt Dạ Mặc Hiên lại nở nụ cười thoả mãn nhàn nhạt.


      "Ừ, nàng " Dạ Mặc Hiên cười lên, lắc lắc cái ly trong tay, "Nhanh lên chút, rót vào!"


      Hắc Vũ rót thêm rượu cho Dạ Mặc Hiên lần nữa, bất đắc dĩ cười cười: "Mặc Hiên, ngươi say rồi."


      "Ta thích say, hôm nay ta thích ~ rực rỡ" Giọng của Dạ Mặc Hiên càng ngày càng , từ từ nằm xuống bàn, dần dần mất tri giác.


      Hắc Vũ tức giận cười, lên tiếng gọi thái giám cung nữ, ra lệnh cho người đỡ Dạ Mặc Hiên xuống rửa mặt nghỉ ngơi


      "Quốc sư đại nhân, vậy còn ngài?" Thái giám nhìn bàn bừa bãi có chút biết làm sao.


      " cần phải để ý đến ta, chăm sóc hoàng thượng cho tốt." Hắc Vũ phất tay ý bảo thái giám lui xuống .


      "Vâng" thái giám gật đầu lui xuống. Người hầu trong cung đều biết địa vị của quốc sư trong lòng hoàng thượng như thế nào, là người duy nhất có thể tuỳ ý lại ở hoàng cung!


      Hắc Vũ quay đầu nhìn bàn bừa bãi, khẽ than thở. Trộm cách điều chế ra giao cho Mặc Hiên rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây? Chiến tranh vĩnh viễn là điều tàn khốc nhất. Có thể tưởng tượng, nếu như Mặc Hiên vận dụng cách điều chế, như vậy quân lực của Thành Hạ quốc tăng lên mạnh mẽ. Đánh đâu thắng đó gì cản nổi tuyệt khoa trương. Đây rốt cuộc là đúng hay sai?


      Hắc Vũ càng nghĩ càng phiền lòng, tiện tay lấy cây sáo bên hông ra, chậm rãi đặt ở khóe miệng, mở miệng thổi.


      Tiếng sáo yếu ớt dần dần vang lên trong Ngự Hoa Viên, theo hướng gió truyền đến nơi xa.


      Tây Cung, chính là chỗ ở của Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh yên lặng tựa vào bên cây cột, nhìn bầu trời đêm tối tăm lạnh lẽo. Tay xoa bụng của mình, giữa hàng mi là mảnh đơn. Bây giờ Thiểu Tư làm cái gì đây? Có nghĩ tới mình hay ? Nghĩ tới đây, Sở Thanh Linh cười tự giễu. Đây đúng là vấn đề ngu xuẩn, cái tên nam nhân ngốc nghếch tính tình trẻ con, giờ phút này chắc trong đầu của tất cả đều là mình! Đây là tuyệt đối là chuyện thể hoài nghi.


      Đứa trong bụng là con trai hay con đây? Trong mắt của Sở Thanh Linh lên dịu dàng, cúi đầu nhìn cái bụng còn bằng phẳng của mình. khỏi cười ra tiếng, bây giờ còn sớm, mình suy nghĩ tới cái vấn đề này. Lúc nào , mình cũng bắt đầu trở nên ngốc nghếch rồi?


      mê mang, chợt tiếng sáo xa thẳm truyền đến.


      Đột nhiên Sở Thanh Linh ngẩng đầu, trong mắt thể tin. Tiếng sáo! Cái thanh này? ! Là Thiểu Tư, tới, đến rồi sao?


      Tay của Sở Thanh Linh khẽ run lên, mở to hai mắt nhìn bóng đêm, nhưng thấy gì cả.


      Thiểu Tư, Thiểu Tư! Giờ phút này trong lòng Sở Thanh Linh chỉ có suy nghĩ, chợt nhấc chân chạy về phía tiếng sáo.


      "Nương nương ——! !" Cách đó xa các cung nữ vừa thấy Sở Thanh Linh đột nhiên khác thường, sợ hết hồn, cũng vội vàng nhấc chân đuổi theo. Nếu như nương nương có chuyện gì, họ đều thể sống.


      Ban đêm gió lạnh thổi qua, đèn lồng hành lang thoắt sáng thoắt tối. Sở Thanh Linh quan tâm cái gì, dùng hết sức chạy về hướng tiếng sáo. Giờ phút này nàng hoàn toàn còn suy nghĩ gì, chỉ biết chạy tìm tiếng sáo.


      Ngự Hoa Viên! Tiếng sáo phát ra từ Ngự Hoa Viên.


      "Nương nương, ngài chậm chút a ~~" giọng gấp gáp của cung nữ truyền đến ở phía sau. Mà Sở Thanh Linh mắt điếc tai ngơ, chỉ lo chạy về phía trước.


      Gần, gần. . . . . . Sở Thanh Linh thở hổn hển chạy tới gần đình, thấy được người thổi sáo ở trong đình.


      "Thiểu" Sở Thanh Linh kích động mở miệng lại im bặt, ánh mắt chợt ảm đạm xuống. phải! phải !"


      Tiếng sáo ngưng lại, Hắc Vũ sớm nghe được thanh ở sau lưng, chỉ cho rằng là cung nữ nên để ý đến. Nhưng mà, hình như người ở phía sau nhận lầm mình thành người nào nên mới chạy tới. tò mò sao trong cung lại có cung nữ hiểu quy củ như vậy, cư nhiên chạy tới nơi này quấy rầy mình. Hắc Vũ từ từ xoay người lại, tò mò nhìn về người ở phía sau.


      Liếc mắt nhìn qua, Hắc Vũ sửng sốt. Trong mắt trước mặt là thất vọng sâu đậm và đau thương, ánh mắt dừng ở cây sáo trong tay mình. Bờ vai gầy yếu ở trong gió lạnh có vẻ nhu nhược như thế, làm cho người khác có kích động muốn ôm nàng vào lòng che chở ngay lập tức. ưu thương trong mắt càng làm cho người khác như muốn hòa tan vào.


      Sở Thanh Linh nhìn nam tử tuấn dật trước mắt, chậm rãi cúi đầu. phải ! Suy nghĩ chút là biết ngay, nếu Thiểu Tư tới sao lại có thể thổi sáo trong Ngự Hoa Viên đây? Có điều tiếng sáo của hai người rất giống. Triền miên xót xa, trống rỗng, giống như người thổi có linh hồn. Thiểu Tư, ngươi có biết , ta rất nhớ ngươi. Sở Thanh Linh từ từ xoay người, nhàng than thở, chuẩn bị rời .


      Hắc Vũ nhìn trước mắt lời cứ rời như vậy, khỏi lên tiếng: "Đợi ...!"
      Chris thích bài này.

    4. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 65: Ngươi muốn chết sao?


      Mà Sở Thanh Linh lại mắt điếc tai ngơ, quay đầu lại cũng gì, chỉ yên lặng tiếng động về.


      Hắc Vũ kinh ngạc hơn, ở trong hoàng cung mà có người dám tỏ thái độ này với mình? trước mắt là ai? Cung nữ? giống, mặc dù nàng ta ăn mặc cao quý, nhưng mà tuyệt đối phải là y phục cung nữ. Phi tử của Mặc Hiên? Lúc ở đại điển chọn phi, mình chưa từng thấy qua nữ tử như vậy. Đối với Hắc Vũ mà gặp qua quên được.


      "Nương nương có sao chứ?" Vào lúc Hắc Vũ nghi ngờ, có mấy cung nữ đuổi tới đình, nóng nảy hỏi.


      Nương nương? ! Hắc Vũ cau mày, nữ tử này là phi tử của Mặc Hiên sao? Mới lập phi sao? Nhưng theo mình biết, Mặc Hiên phải người ham sắc đẹp, căn bản có ý định để ý đến hậu cung. Có điều, đúng là mấy cung nữ kia gọi nữ tử này là nương nương. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây?


      Các cung nữ cũng nhìn thấy Hắc Vũ, rối rít khom người hành lễ: "Bái kiến quốc sư đại nhân."


      "Miễn lễ." Hắc Vũ nhàn nhạt xong, ánh mắt vẫn rơi vào bóng lưng của Sở Thanh Linh từ từ xa.


      "Nô tỳ cáo lui." Các cung nữ phải rời , đều nhanh chóng nhìn phương hướng Sở Thanh Linh rời .


      " , đợi chút, ngươi ở lại." Hắc Vũ tùy ý chỉ cung nữ, các cung nữ còn lại lo lắng đuổi theo Sở Thanh Linh.


      "Quốc sư đại nhân có gì phân phó?" Cung nữ hơi nóng nảy, nếu là lúc trước, quốc sư đại nhân để mình mình ở lại, mình rất vui mừng. Phải biết, quốc sư đại nhân là đệ nhất công tử của Thành Hạ quốc, tác phong nhanh nhẹn, thông minh tuyệt đỉnh , phong thái của nam tử nào ở Thành Hạ quốc có thể so sánh với. Nhưng mà hôm nay được, nếu như nương nương xảy ra chuyện gì, cái mạng của mình cũng giữ được.


      Hắc Vũ nhìn dáng vẻ cung nữ nóng nảy càng nghi ngờ hơn, rốt cuộc nữ tử kia là ai, khiến cung nữ này khẩn trương như vậy.


      "Vị nữ tử vừa rồi, là ai ?" Hắc Vũ hỏi nghi vấn trong đáy lòng ra.


      Cung nữ hơi kinh ngạc: "Quốc sư đại nhân biết sao, đó là hoàng hậu nương nương tương lai."


      "Hoàng hậu? !" Hắc Vũ kinh ngạc, Mặc Hiên lại muốn lập hoàng hậu, phải là Mai quý phi, mà là nữ tử vừa rồi.


      "Đúng vậy. Quốc sư đại nhân, nếu như còn chuyện gì, nô tỳ xin được cáo lui trước." Cung nữ nhanh chóng cáo lui rồi đuổi theo Sở Thanh Linh.


      Ánh mắt của Hắc Vũ hơi nheo lại, hoàng hậu, cư nhiên người mà Mặc Hiên muốn lập hoàng hậu phải nàng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Xem ra, trực tiếp hỏi nàng hơn. Nghĩ đến đây, Hắc Vũ trực tiếp về hướng Đông cung.


      lát sau, trong Đông Cung, sau màn che truyền tới giọng cợt nhã lười biếng của Mai quý phi: "Ta Hắc Vũ, trễ thế này ngươi còn chạy tới đây, vậy còn ra thể thống gì đây?"


      "Được rồi được rồi, ta có chuyện hỏi ngươi. Đại tài nữ của ta." Hắc Vũ cắt lời lơ đễnh .


      "Có gì hỏi mau." Mai quý phi ở sau màn che nhịn được.


      "Hôm nay, ta ở Ngự Hoa Viên gặp được nữ tử, có cung nữ cho ta biết, đó là hoàng hậu tương lai. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nữ tử kia là ai?" Hắc Vũ tiếp tục lời vô nghĩa, trực tiếp sảng khoái hỏi ra miệng.


      Dứt lời, trong phòng trở nên yên lặng. Người sau màn che lên tiếng, nhưng Hắc Vũ có nội công thâm hậu vẫn nghe được tiếng hít thở dồn dập.


      "Ngươi tới đây chỉ vì hỏi chuyện này sao? Vì sao tự mình hỏi hoàng thượng?" Chợt giọng của Mai quý phi trở nên lạnh lẽo, "Đêm khuya, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi trở về . Có chuyện gì hôm khác hãy ."


      "Mai Khê Tâm" Hắc Vũ nhàng gọi tên Mai quý phi, trong giọng đầy phức tạp, trong lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Rốt cuộc là cái gì thay đổi, làm cho ba người bọn họ tại biến thành cái bộ dáng này. , phải là hai người bọn họ Mai Khê và Mặc Hiên biến thành bộ dáng bây giờ. Nhớ lại trước kia, Mai Khê nổi danh toàn thành, là đệ nhất tài nữ của Thành Hạ quốc, tài mạo song toàn, có bao nhiêu người ngưỡng mộ. Mà mọi người rất thích ghép mình với nàng thành đôi. Mà chỉ có mình và nàng mới hiểu được, giữa hai người quá quen thuộc quá lẫn nhau, căn bản có bất kỳ tình nam nữ nào. Mà Mặc Hiên xuất , trong nháy mắt liền bắt sống tim của nàng. Vốn mình cho rằng hai người nhau vĩnh viễn ở chung chỗ, nhưng mà hình như mình sai lầm rồi.


      "Quốc sư đại nhân, bổn cung mệt mỏi." Giọng sau màn che còn độ ấm nữa, giống như người xa lạ.


      "Vi thần cáo lui." Ở trong lòng Hắc Vũ thở dài hơi, bất đắc dĩ lui ra ngoài. Dường như cảm nhận được, trong giọng lạnh như băng của Mai Khê mang theo đau thương. Lòng của nàng, tại bị thương thành như thế nào?


      mình Hắc Vũ chậm rãi bước ở trong Ngự Hoa Viên yên tĩnh, chợt nhớ tới trước đó Mặc Hiên uống rượu say từng . Ta mất cảnh giác ở trước mặt người nào, nhưng ngươi khác, nàng cũng khác.


      Chẳng lẽ nàng chính là chỉ nữ tử mới vừa rồi mình gặp ở trong ngự hoa viên sao? Hắc Vũ cau mày, thoạt nhìn chuyện này rất là phức tạp. Rốt cuộc nữ tử kia là ai? Nhưng mà, mặc kệ nàng là ai, cũng thể trở thành hoàng hậu của Mặc Hiên. Bởi vì, hoàng hậu của Mặc Hiên chỉ có thể là Mai Khê! Mặc kệ là xuất phát từ tình cảm hay là trong chính trị, đều phải là Mai Khê. thể phụ Mai Khê! Mà ở phương diện khác, chính là phụ thân của Mai Khê, Mai tướng quân. Nếu ông ta có thể giúp Mặc Hiên lên ngôi vị hoàng đế, tự nhiên cũng có thực lực kéo xuống!


      Nghĩ đến điều này, trong lòng Hắc Vũ có so đo. Sau khi hỏi cung nữ hoàng hậu tương lai ở đâu hơi kinh ngạc. Cư nhiên ở Tây Cung! tới trước Tây Cung, cung nữ đứng ở ngoài cửa coi chừng. Nhìn thấy Hắc Vũ đến, cũng có chút ngoài ý muốn.


      "Tham kiến quốc sư đại nhân." Các cung nữ qua hành lễ.


      "Cái đó ——" Hắc Vũ dừng lại, chỉ vì muốn gọi nữ tử đó là hoàng hậu tương lai.


      "Quốc sư đại nhân có chuyện gì sao?" Các cung nữ đều nghi hoặc nhìn Hắc Vũ trước mắt do dự.


      "Ta, muốn tìm ~ người" Hắc Vũ chỉ vào trong tẩm cung.


      "Quốc sư đại nhân muốn tìm nương nương? Nhưng nương nương buồn ngủ."Các cung nữ nghi ngờ làm khó .


      "Như thế à"Hắc Vũ chợt hiểu, ở lúc các cung nữ cho rằng Hắc Vũ muốn rời , Hắc Vũ lại tiếp, "Nhưng ta tìm nàng có chuyện rất quan trọng, có thể thông báo thử hay ?"


      "Chuyện này?" Các cung nữ nhìn mặt nhau, khổ sở nhìn vào trong tẩm cung.


      " có việc gấp."Hắc Vũ hề có ý nhượng bộ.


      "Được rồi, xin quốc sư đại nhân chờ chút."Các cung nữ vẫn gật đầu cái. Mặc dù hoàng thượng rất coi trọng nương nương, nhưng cũng rất coi trọng quốc sư đại nhân, đắc tội người nào cũng thể sống yên ổn được.


      lát sau, cung nữ ra thông báo có thể vào.


      Hắc Vũ gật đầu cái, lững thững vào tẩm cung.


      "Ngươi, là ai, tìm ta có chuyện gì?" Trong phòng, giọng của Sở Thanh Linh nhàn nhạt vang lên.


      Hắc Vũ có trả lời ngay, mà đột ngột xoay người, điểm trúng huyệt đạo sau lưng hai cung nữ, hai cung nữ lập tức mềm nhũn ngã xuống, Hắc Vũ nhàng đặt hai người ở đất.


      Sở Thanh thông minh qua màn che nhìn thấy tất cả, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn lên tiếng.


      "Ngươi, sợ sao?" Hắc Vũ nhìn người sau màn che có phản ứng gì hơi ngạc nhiên hỏi.


      "Sợ sao?" Sở Thanh Linh lạnh nhạt : "Nếu như người muốn giết ngươi, ngươi sợ cũng giết ngươi sao? Lo sợ hãi hùng thay đổi được bất cứ chuyện gì."


      "Ha ha, ngươi đúng là người kỳ quái." Hắc Vũ nhàn nhạt cười, tiếp đổi đề tài"Nhưng mà, ngươi thể trở thành hoàng hậu của Mặc Hiên. Mặc Hiên chỉ có thể là của mình Mai Khê!"


      "À." Sở Thanh Linh vẫn nhàn nhạt đáp tiếng, "Cho nên, ngươi phải thay người trừ khử ta?" Giọng của Sở Thanh Linh có bất kỳ cảm xúc và dao động, cho dù cảm thấy người bên ngoài có nhàn nhạt sát khí.


      "Ừ, rất muốn giết chết ngươi ngay lập tức." Hắc Vũ nghiêm túc gật đầu, "Nhưng mà ta lại biết đến cùng ngươi ở trong lòng Mặc Hiên quan trọng bao nhiêu, ta sợ ta giết chết ngươi, rất đau lòng."


      "Ha ha." Sở Thanh Linh cũng nhàn nhạt nở nụ cười, đứng lên, vén màn che lên ra.


      Hắc Vũ nhìn người trước mắt lập tức sửng sốt. Người trước mắt mặc y phục lụa trắng đơn giản, chân trần, bàn chân trắng nõn xinh xắn hấp dẫn ánh mắt của người khác. khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười nhạt. Trong con ngươi trong suốt lại có chút châm chọc nhìn mình.


      "Nếu như, ta ngươi giết ta, có lẽ giết chết ngươi để báo thù cho ta?" Sở Thanh Linh nhạo báng nhìn nam tử áo đen trước mắt.


      "Ngươi quan trọng đối với như vậy sao? Ngươi có phải quá coi trọng mình hay ?" Hắc Vũ cau mày, trong lòng có chút khó chịu.


      "Ta xem mình rất rồi, nhưng mà, ta vẫn có cách nào bay ." Ánh mắt Sở Thanh Linh nhìn về phía mái nhà, ra câu khó hiểu . Giọng phiền muộn và bất đắc dĩ khiến Hắc Vũ nghi ngờ. Trở thành hoàng hậu, là chuyện khổ sở như vậy sao?


      "Ngươi có ý gì?" Trong lòng Hắc Vũ có chút thất bại, đây là lần đầu tiên hiểu người có ý gì.


      "Ngươi cho rằng ta rất muốn trở thành hoàng hậu sao?" Sở Thanh Linh châm chọc cười khẽ tiếng, "Ngươi muốn làm, bằng ngươi tới làm ?"


      Hắc Vũ cau mày, trước mắt đùa giỡn mình sao?


      "Ngươi, rốt cuộc là ai?" Hắc Vũ theo bản năng sờ về phía cây sáo bên hông mình. Cây sáo xinh đẹp này phải chỉ là nhạc cụ đơn giản như vậy, đó còn là vũ khí của Hắc Vũ.


      Ánh mắt của Sở Thanh Linh rơi vào cây sáo bên hông của Hắc Vũ, nhớ lại chính là tiếng sáo của người này dẫn mình , làm mình còn tưởng rằng chính là Thiểu Tư thổi.


      "Ta sao? Ta chỉ muốn rời khỏi nơi này, nhưng có cách nào rời thôi." Giọng của Sở Thanh Linh sâu kín.


      "Ý của ngươi là ngươi muốn làm hoàng hậu, mà là bị buộc. Bây giờ muốn rời khỏi nơi này?" Rốt cuộc Hắc Vũ hiểu ý của người trước mắt.


      "Xem ra, ngươi phải là ngu ngốc đến mức có thuốc nào cứu được." Sở Thanh Linh cười lạnh.


      "Ngươi!" Hắc Vũ lại cảm thấy thất bại lần nữa, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên có người dùng chữ ngu ngốc để mình.


      "Nếu như ngươi có việc gì, ra . ra quốc sư của Thành Hạ quốc là như vậy." Giữa lông mi của Sở Thanh Linh miệt thị.


      Sau giây, trong nháy mắt cây sáo màu xanh lá đặt cổ họng của Sở Thanh Linh.


      "Thẹn quá thành giận?" Sở Thanh Linh cười lên, "Muốn giết ta diệt khẩu sao?"


      "Nữ nhân, ngươi cố ý khích ta sao." Trong mắt Hắc Vũ lộ ra ánh sáng lạnh, "Ngươi muốn chết sao? ra ngươi chết là tốt nhất. Như vậy ngôi vị hoàng đế của Mặc Hiên mới có thể vững chắc, Mai Khê mới hạnh phúc!"
      Chris thích bài này.

    5. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 66



      "Nhưng ngươi giết ta." Sở Thanh Linh nở nụ cười nhạt nhòa, vươn tay nắm lấy cây sáo của Hắc Vũ, từ từ kéo ra khỏi cổ của mình.


      "Đúng, tại ta giết ngươi." Hắc Vũ lạnh lùng thu hồi cây sáo, "Nhưng mà, nữ nhân, có phải ngươi đánh giá bản thân quá cao rồi hay ? Có lẽ tại Mặc Hiên chỉ coi trọng sắc đẹp của ngươi nên cố ý muốn lập ngươi làm hậu, ngươi cho rằng lòng với ngươi sao?" Ở trong lòng Hắc Vũ thể thừa nhận, nữ tử trước mắt có loại hơi thở có thể đả động lòng người, đây phải là làm bộ, mà là bẩm sinh.


      "Hả?" Sở Thanh Linh nghiêng đầu nhìn người trước mắt, chợt , "Ngươi gọi thẳng tên của , xem ra quan hệ của ngươi và tầm thường. Nhưng mà hình như chuyện của ta cho ngươi biết."


      "Rốt cuộc ngươi là ai?" Hắc Vũ hỏi vấn đề trong lòng mình muốn biết lần nữa. Ở sâu trong đáy lòng, hoàn toàn tin Mặc Hiên là người ham mê sắc đẹp. Muốn lập nữ tử trước mắt làm hậu nhất định có nguyên nhân của .


      " Chẳng phải tự hỏi Mặc Hiên là biết rồi sao." Sở Thanh Linh cười khẽ muốn xoay người vào trong nội thất.


      "Đợi ...!" Hắc Vũ nóng nảy, dùng sức kéo tay của Sở Thanh Linh về phía sau. Sở Thanh Linh bất ngờ kịp đề phòng ngã về phía sau, Hắc Vũ kinh ngạc, vội vươn tay đỡ Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh cứ rơi vào trong ngực Hắc Vũ như vậy.


      "Ngươi làm gì đấy? Buông ta ra!" Sở Thanh Linh tức giận, sau khi đứng vững lập tức đẩy Hắc Vũ ra, mặt đều là tức giận.


      " xin lỗi, ta phải cố ý." Hắc Vũ có chút xấu hổ, mà cảm giác mềm mại trong ngực biến mất khỏi làm cho cảm thấy mất mát. Nữ tử trước mắt rất mềm mại, cảm giác nhu nhược.


      "Ngươi có thể được rồi. Ta muốn nghỉ ngơi." Sở Thanh Linh khách khí .


      "Nếu như ngươi trả lời vấn đề của ta, ta ." Hắc Vũ tỏ vẻ vô lại.


      "Vậy ngươi có quan hệ thế nào với Mặc Hiên?" Sở Thanh Linh cau mày, hết cách với người trước mắt rồi, bèn ngồi xuống hỏi.


      "Ta với là bạn thân." Hắc Vũ nhìn xung quanh lượt, cũng ngồi xuống.


      "Vậy Mai quý phi chính là Mai Khê trong miệng ngươi? Các ngươi có quan hệ gì?" Sở Thanh Linh tiếp tục hỏi, trong lòng cũng có đầu mối.


      "Đúng, ba người chúng ta đều là bạn rất thân." Hắc Vũ gật đầu cái.


      "Bạn rất thân?" Khóe miệng của Sở Thanh Linh lên nụ cười mỉa mai, "Hoàng thượng có bạn, cũng cần bạn."


      "Lời này của ngươi có ý gì?" Hắc Vũ có chút vui, cau mày nhìn Sở Thanh Linh. Nữ tử trước mắt chuyện luôn mang theo mũi nhọn, làm cho người ta vui.


      "Ý ngay mặt chữ." Sở Thanh Linh híp mắt, "Mới vừa rồi ngươi muốn giết ta là bởi vì Mặc Hiên muốn lập ta làm hoàng hậu, nếu như mà ta trở thành hoàng hậu, hoàng vị của ổn hay sao?"


      "Mai tướng quân bỏ qua." Hắc Vũ trầm giọng , "Mặc Hiên có thể lên ngôi vị hoàng đế là nhờ Mai tướng quân ủng hộ toàn lực."


      "Nhưng mà Mặc Hiên cố ý muốn lập ta làm hậu, bởi vì biết cho dù Mai tướng quân muốn, nhưng Mai quý phi cũng nhẫn tâm." Sở Thanh Linh rất nhanh hiểu được quan hệ phức tạp trong đó.


      "Đúng" Hắc Vũ có chút kinh hãi người trước mắt nhanh như vậy sắp xếp ràng tất cả quan hệ phức tạp.


      "Hay cho cái đành lòng." Sở Thanh Linh cười lạnh, " tại Mặc Hiên đúng là lớn rồi. Biết cách lợi dụng chỗ yếu ớt nhất trong lòng người khác rồi. Mai quý phi lòng đối với , thế nhưng lại ~~~" Sở Thanh Linh tiếp, mà sắc mặt của Hắc Vũ càng trầm xuống.


      "Ngươi, đúng là lớn rồi là có ý gì?" Hắc Vũ bén nhạy bắt được điểm mấu chốt trong lời của Sở Thanh Linh.


      "Ngươi cứ ? Trước kia ở trong hoàng cung ngươi gặp qua chưa?" Sở Thanh Linh hừ lạnh tiếng.


      "Ngươi! Ngươi chính là ~~" Trong nháy mắt Hắc Vũ hiểu được. ra người trước mắt chính là người thân ở dân gian của Mặc Hiên, nhưng mà phải Mặc Hiên chết hết rồi sao?


      Nhìn dáng vẻ Hắc Vũ kinh ngạc, tự nhiên Sở Thanh Linh hiểu đối phương suy nghĩ gì: "Ta có chết, nhưng mà cha mẹ chết rồi. Ngươi, có phải muốn ta trở thành hoàng hậu hay , vậy giúp ta được ?"


      Hắc Vũ kinh ngạc, hồi lâu cũng chưa kịp phản ứng. Hoàn toàn nghĩ tới người trước mắt cư nhiên trực tiếp ra thỉnh cầu như vậy.


      ", chỉ là giúp ta, mà còn giúp Mặc Hiên, cũng là giúp Mai quý phi."Sở Thanh Linh nhìn kĩ nam tử áo đen trước mắt. Tiền đánh cuộc dĩ nhiên là càng lớn càng tốt!


      "Giúp ngươi chạy trốn?" Hắc Vũ lạnh lùng nhìn người trước mắt, chậm rãi hỏi ra miệng.


      "Ngươi có phải suy nghĩ nếu giúp ta chạy ra khỏi hoàng cung, giết ta diệt khẩu tốt hơn ? Như vậy Mặc Hiên tìm được ta. phiền não?" Ngón tay Sở Thanh Linh nhàng gõ lên bàn cười tủm tỉm hỏi.


      Hắc Vũ tức cười, mới vừa rồi quả trong lòng có suy nghĩ này, có điều chỉ chợt lóe lên. Trong đáy lòng hiểu, mình thể xuống tay. Chẳng biết tại sao, chính là đành lòng tổn thương nữ tử trước mắt.


      " cần phiền phức như vậy, ngươi chỉ cần giúp ta liên lạc với người, sau đó để cho tiếp ứng, đưa ta ra ngoài là tốt rồi." Sở Thanh Linh cau mày, nhớ lại tên ngốc làm cho người khác đau lòng, nhận được lá thư của Mặc Hiên nhất định như nổi điên mà chạy tới.


      "Ai?" Hắc Vũ hiểu.


      "Đông Phương Thiểu Tư." Sở Thanh Linh từng chữ ràng.


      "Đông Phương Thiểu Tư là " Hắc Vũ lầm bầm, chợt mở to mắt, cái tên này, chẳng lẽ là?


      "Đúng, chính là , tới tìm ta. Trước khi xông vào cung xin ngươi nhất định phải tìm được . Làm cho bình tĩnh được nóng nảy." Sở Thanh Linh đến đây trong mắt vô cùng lo lắng.


      Hắc Vũ sững sờ nhìn nữ tử trước mắt lo lắng, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc khó hiểu. Nàng, lo lắng cho người nam nhân kia sao?


      " là gì của ngươi?" Mặc dù trong lòng có suy đoán, nhưng Hắc Vũ vẫn che giấu kinh ngạc ở trong lòng hỏi ra miệng.


      " là phu quân của ta." Sở Thanh Linh tới chỗ này, mặt lộ ra cười dịu dàng. Hắc Vũ nhìn thấy nhất thời ngây người, từ lúc chuyện với nàng đến giờ vẫn chưa thấy qua nụ cười lòng của nàng. Bây giờ nhìn nàng cười dịu dàng như vậy, trong lòng lại ấm áp. Có điều, người khiến nàng cười, phải là Mặc Hiên, cũng phải là mình, mà là nam nhân khác.


      "Ngươi, là vương phi Nhiếp Chính vương của Thiên Vận quốc? !" Hắc Vũ ra đáp án này, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh.


      "Phải nhất định tới tìm ta. cũng có năng lực dẫn ta , từ đó biến mất ở trong tầm mắt của Mặc Hiên. Cho nên, ngươi đừng lo lắng ta xuất ở Thành Hạ quốc nữa." Sắc mặt của Sở Thanh Linh khôi phục lại lạnh lẽo.


      "Được, ta giúp ngươi." Hắc Vũ cắn răng, "Nhất định làm cho ngươi rời ."


      "Vậy , đa tạ." Sở Thanh Linh chợt đứng dậy, trịnh trọng cúi người với Hắc Vũ.


      " cần cám ơn ta...ta chỉ giúp Mặc Hiên và Mai Khê." Giọng điệu của Hắc Vũ cũng khôi phục lạnh lẽo như trước, "Ta đặc biệt chú ý những người vào biên quan, nhất định trước khi Mặc Hiên phát liên lạc với Đông Phương Thiểu Tư. Đêm khuya, cáo từ." Hắc Vũ chắp tay từ biệt, xoay người rời .


      Sở Thanh Linh yên lặng nhìn Hắc Vũ rời , trong lòng có chút mệt mỏi. Từ từ xoay người trở lại bên giường nằm xuống, thở dài nặng nề. biết còn có thể chịu đựng bao lâu, Mặc Hiên bên kia chỉ sợ cũng đợi kịp. Khôi Lỗi hoàn, Mặc Hiên dùng thuốc đó với mình sao? Khi nào dùng đây? Sở Thanh Linh chậm rãi nhắm mắt lại, tay từ từ vuốt ve bụng của mình. Nơi này, có đứa bé của mình và Thiểu Tư, nhất định phải bảo vệ tốt.


      Hôm sau, tại Thượng Thư phòng trong hoàng cung, Dạ Mặc Hiên và Hắc Vũ cùng nhau tham khảo cuộn giấy cách điều chế phức tạp.


      "Hoàng thượng, mời uống trà. Quốc sư đại nhân, mời uống trà." Thái giám cẩn thận bưng trà đến trước mặt hai người.


      "Được rồi, nghỉ ngơi chút Hắc Vũ." Dạ Mặc Hiên ngẩng đầu mỉm cười, nhận lấy trà thái giám đưa tới.


      Hắc Vũ cười nhận lấy trà, hai người ngồi xuống.


      "Hắc Vũ."Sau khi Dạ Mặc Hiên nhấp ngụm trà liền để ly trà xuống, chợt mở miệng : "Đêm qua, ngươi gặp Mai Khê?"


      "Đúng, lâu gặp, nên đến thăm." Hắc Vũ cũng để ly trà xuống đáp lời.


      "Ngươi thăm nàng ta có gì, có điều, tối hôm qua ngươi còn gặp nàng?" Giọng điệu của Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt, nghe ra bất kì cảm xúc gì.


      "Ngươi là, nữ tử ngươi muốn lập làm hoàng hậu?" Ánh mắt của Hắc Vũ chợt trở nên sắc bén.


      "Về sau, ngươi đừng đến gần nàng." Giọng của Dạ Mặc Hiên có bất kỳ gợn sóng.


      "Ngươi, tại sao đối xử với Mai Khê như vậy, ngươi biết . . . . . ." Hắc Vũ có chút bất mãn, nhìn vẻ mặt hờ hững của Dạ Mặc Hiên trong lòng càng thêm tức giận.


      "Ta chưa từng qua ta Mai Khê." Dạ Mặc Hiên lạnh lùng cắt đứt lời của Hắc Vũ.


      "Ngươi nữ nhân kia?" Hắc Vũ cau mày.


      "Đúng, rất ."Dạ Mặc Hiên lời này gương mặt từ từ dịu dàng hẳn.


      Hắc Vũ nhìn biểu của Dạ Mặc Hiên, nhịn được bật thốt lên: "Vậy ngươi cũng nên biết, nàng là ai, nàng là Nhiếp Chính vương phi của Thiên Vận quốc!"


      "Hả?" Dạ Mặc Hiên nhìn Hắc Vũ, ánh mắt lạnh xuống, "Ngươi biết rồi sao?"


      "Ừ" Hắc Vũ có chút lo lắng gật đầu.


      "Vậy như thế nào?" Dạ Mặc Hiên bưng ly trà lên nhàng .


      Hắc Vũ ngạc nhiên, nhìn Dạ Mặc Hiên trước mắt, nhất thời biết nên cái gì cho phải.


      "Ta mặc kệ trước kia nàng là phi của ai, ngươi chỉ cần nhớ, về sau nàng là hoàng hậu duy nhất của ta là được." Dạ Mặc Hiên muốn thêm nữa, phất tay ngăn Hắc Vũ muốn lại, lạnh nhạt : "Tốt lắm, đừng nữa, chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi."


      Hắc Vũ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dạ Mặc Hiên, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, càng thêm kiên định nhất định phải đưa Sở Thanh Linh ra khỏi hoàng cung.


      Mà ở Thiên Vận quốc, Đông Phương Thiểu Tư nhận được thư của Dạ Mặc Hiên.


      "Nè, tiểu tử, bình tĩnh, bình tĩnh . Chẳng phải còn chưa cử hành đại điển phong hậu sao?" Y Tiên nhức đầu nhìn căn phòng bừa bãi, giống như bị cuồng phong quét qua. Thư phòng hoàn toàn bị phá hủy, mà Đông Phương Thiểu Tư hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ lấy Long Văn kiếm xuống chuẩn bị ra ngoài.


      "Cử hành tốt rồi." Lãnh Ngự Phong ở bên giọng thầm .


      "Tất cả im miệng cho ta, tại, lập tức, lập tức lên đường!" Đông Phương Thiểu Tư rống giận, hơi thở phẫn nộ như muốn lật bay nóc nhà.


      "Hả, tham gia nghi thức tân hoàng lên ngôi à?" Lãnh Ngự Phong há to mồm.


      "Ngươi tìm người dịch dung ta." Đông Phương Thiểu Tư nhịn được đem củ khoai lang phỏng tay ném cho Lãnh Ngự Phong, " Dịch dung xong theo ta, ngươi cũng phải ."


      "Hả. . . . . ." Lãnh Ngự Phong khổ sở kêu ra tiếng.


      Mà Nhân vương của Thương Châu quốc cũng nhận được thiếp mời.


      "Tham gia đại điển phong hậu?" Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh lùng nhìn thiếp mời trong tay, từ từ đọc từng chữ thiếp mời. Lửa giận dưới đáy mắt của càng ngày càng nhiều.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :