1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 56. để cho ngươi chết sảng khoái như vậy.

      Ngày hôm đó, bão tuyết ngừng, mặt trời khó thấy lộ ra. Trong Trúc viên Y tiên híp mắt nhìn hạ nhân quét tuyết, đơn giản là vì hăng hái muốn nấu rượu uống. Sở Thanh Linh ngồi bên mỉm cười nhìn Y tiên loay hoay mở đồ nấu rượu.

      “Nha đầu, đừng chỉ nhìn, tới đây, tới đây ~~” Y tiên ngoắc tay với Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh cười rồi ra phía trước hỗ trợ, trong lòng có chút ấm áp. lâu rồi cảm nhận được ấm áp như vậy.


      “Nha đầu, sắp bước sang năm mới rồi.” Y tiên nấu rượu, nhìn trung.


      “Ừhm, đúng vậy.” Suy nghĩ của Sở Thanh Linh quay lại trước kia, mỗi lần đến lễ mừng năm mới mẹ gói bánh chưng, mà bản thân mình gói ra hình dáng gì, Mặc Hiên lại luôn chọn bánh mình gói để ăn, sau đó mặt ngây ngốc nở nụ cười rực rỡ ra ăn có gì khác nhau đâu, đều nấu giống nhau.


      “Thanh Linh ~ Tiền bối” Đông Phương Thiểu Tư vừa vào viện liền nhìn thấy hai người vui vẻ hoà thuận. Đối với Y tiên, Đông Phương Thiểu Tư hết sức khâm phục, trước vì muốn biết tin tức của Thanh Linh từ trong miệng Y tiên nên thái độ tương đối tốt, nhưng về sau Y tiên dạy cho mình mấy phương pháp kia, quả nhiên rất đơn giản để khiến cho Thanh Linh vui mừng, lần này hoàn toàn phục rồi.


      “Tiểu tử, tới đây uống rượu.” Y tiên gọi to.


      Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười gật đầu ngồi ở bên cạnh Sở Thanh Linh, cánh tay tự nhiên vòng sau thắt lưng Sở Thanh Linh, rồi mới lên tiếng: “Thanh Linh, Mặc Hiên bên kia ~——”


      Lời chưa dứt, Sở Thanh Linh có chút khẩn trưởng: “Mặc Hiên như thế nào, xảy ra chuyện?” Cũng lạ vì sao Sở Thanh Linh lo lắng, chỉ vì nàng hiểu rất , tại căn cơ của Mặc Hiên tuyệt ổn định.


      Đông Phương Thiểu Tư nhìn thấy thái độ Sở Thanh Linh khẩn trương như vậy, khẽ cau mày muốn phát tác, ai ngờ Y tiên nhàng giả thanh ho khan, Đông Phương Thiểu Tư ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Y tiên, cuối cùng nuốt lời đưa đến khoé miệng vào. Vẻ mặt lập tức đổi thành nhu hoà nhàng vỗ lưng Sở Thanh Linh an ủi: “Yên tâm, có chuyện gì.”


      “Rốt cuộc Thành Hạ quốc xảy ra chuyện gì?” Sở Thanh Linh vẫn có chút khẩn trương.


      “Mấy ngày trước, có người phát động chính biến, tiến tới gần đại điện, nhưng Mặc Hiên sớm có phòng bị, máu nhuộm đại điện tiêu diệt toàn bộ kẻ tạo phản.” Đông Phương Thiểu Tư dùng câu hời hợt miêu tả qua trận gió tanh mưa máu.


      Sở Thanh Linh cắn môi, trong lòng vẫn bỏ xuống được. Mà Y tiên lại khẽ cau mày, hiểu được chuyện tuyệt đối đơn giản như Đông Phương Thiểu Tư .


      “Nàng yên tâm, có việc gì.” Đông Phương Thiểu Tư giọng an ủi, mà trong lòng cũng thầm giật mình. Thiếu niên u mê ngày đó trưởng thành là bá chủ phương, máu lạnh vô tình mà tàn nhẫn. đâu chỉ là tiêu diệt kẻ tạo phản, còn tiêu diệt toàn bộ người nhà tham dự trong đó, lại lăng trì xử tử vị vương gia cùng toàn bộ gia quyến. Thủ đoạn tàn nhẫn, làm cho người ta kinh ngạc. Dĩ nhiên những điều này nên cho Thanh Linh. Thủ đoạn lần này, chắc khiến cho vị vương gia kia sợ rồi. Căn cơ của tạm thời vững chắc.


      “Ta còn rất lo lắng cho , rất muốn gặp chút.” Trong mắt Sở Thanh Linh đều là lo lắng. Đứa bé ngây thơ đó, hoàn cảnh tại rất phức tạp, đối với tàn nhẫn dường nào.


      có cơ hội.” Đông Phương Thiểu Tư cũng chỉ an ủi như vậy, ra trong lòng cũng chưa căn nguyên. Nếu gặp mặt Mặc Hiên, nhất định là lập trường đối địch, cũng chỉ có thể gặp mặt chiến trường.


      Khi Sở Thanh Linh lo lắng cho Mặc Hiên, Dạ Mặc Hiên khoanh tay lạnh lùng đứng trong tẩm cung Thái hậu.


      “Mẫu hậu, vì sao uống thuốc? Người có biết, đây là vì tốt cho thân thể của người.” Giọng Dạ Mặc Hiên lạnh lẽo, có chút nhiệt độ nào.


      ! Ai gia uống!” Thái hậu giống như bị điên lật đổ thuốc trong tay cung nữ, làm bắn tung toé lên người nàng ta, cung nữ chật vật quỳ mặt đất.


      “Người đâu, bưng lại thuốc cho Thái hậu.” Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt phân phó.


      uống, uống đâu…” Tay thái hậu liều mạng khua khoắng lung tung trong khí, “Đó là độc dược, độc dược a…um…”


      Vừa xong, trong đại điện an tĩnh lại, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy.


      “Mẫu hậu, người là, làm sao vậy. Đây là thuốc bổ, vì muốn tốt cho thân thể của người.” Giọng Dạ Mặc Hiên trở nên dịu dàng, từ từ đến gần Thái hậu hốt hoảng, “Hài nhi cũng là vì sức khoẻ của người.”


      ! ! Ngươi định độc chết ta, đó là độc dược mãn tính, đó là độc dược!” Thái hậu mắc chứng bệnh cuồng loạn gào to, liều mạng thối lui về sau lưng, hoảng sợ nhìn Dạ Mặc Hiên càng lúc càng đến gần mình.


      “Mẫu hậu” thanh Dạ Mặc Hiên tràn đầy bi thương, đau lòng nhìn Thái hậu như muốn nổi điên, quay đầu gầm lên với cung nữ thái giám ngây ngốc: “Còn đứng ngây đó làm gì, mau gọi ngự y!”


      lát sau, ngự y hổn hển chạy vào tẩm cung, nhưng nhìn Thái hậu cuồng loạn như vậy, Thái hậu như thế bắt mạch làm sao đây?


      Dạ Mặc Hiên khẽ gật đầu với thái giám bên cạnh, thái giám hiểu ý, tiến lên giơ ngón tay liền điểm trúng huyệt đạo của Thái hậu, khiến cho nàng ta an tĩnh lại. ra thái giám bên cạnh Dạ Mặc Hiên cũng là cao thủ!


      Chẩn bệnh xong, Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn ngự y, chờ ngự y bẩm báo.


      “Bẩm báo hoàng thượng, Thái hậu tất cả đều tốt.” Ngự y hành lễ.


      “Rất tốt, nhưng gần đây tinh thần mẫu hậu được tốt, vừa rồi còn mê sảng đó.” Trong mắt Dạ Mặc Hiên đều là tàn khốc.


      “Vi thần gia tăng thêm đơn thuốc vì Thái hậu, về sau nhất định là Thái hậu giống như hôm nay nữa.” Ngự y lập tức hiểu được.


      “Vậy tốt, lui ra .” Dạ Mặc Hiên phất tay để ngự y lui ra, quay đầu với mọi người quỳ đất: “Các ngươi cũng lui ra , trẫm có lời muốn với Thái hậu.”


      Mọi người lĩnh mệnh rời , tẩm cung rộng lớn như vậy chỉ còn lại Thái hậu hoảng sợ trợn to mắt cùng Dạ Mặc Hiên lạnh lẽo.


      “Mẫu hậu ha ha.” Dạ Mặc Hiên mỉm cười từ từ đến gần Thái hậu hoảng sợ, nụ cười lãnh khốc khiến cho Thái hậu rét mà run.


      “Đừng sợ, trẫm đối với ngươi như vậy.” Dạ Mặc Hiên cười dịu dàng, nhưng sau khắc, giọng trở nên lạnh lẽo, mặt biến thành lãnh : “Trẫm để cho ngươi chết sảng khoái như vậy.”


      Thái hậu vươn tay về phía Dạ Mặc Hiên, há to miệng, nhưng phát ra được thanh gì.


      “Thế nào, có phải rất muốn mắng trẫm, mắng trẫm bằng cầm thú, ngay cả mẹ ruột cũng đối xử như thế, còn mắng trẫm vong ân phụ nghĩa, ngươi giúp trẫm khôi phục thân phận hoàng tử, nhưng bây giờ trẫm lại chậm rãi hành hạ ngươi?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Mặc Hiên cười hung dữ. Thái hậu vung tay muốn đánh lên mặt Dạ Mặc Hiên, Dạ Mặc Hiên bắt được tay Thái hậu, nắm chặt, bóp chặt khiến Thái hậu đau đến biến đổi sắc mặt.


      “Ngươi cho rằng trẫm nên cảm tạ ngươi sao? Cảm tạ ngươi giết cả nhà người dưỡng dục trẫm sao, cảm tạ vì trợ giúp của ngươi khiến trẫm ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đúng vậy sao?” Dạ Mặc Hiên cắn răng, từng câu từng chữ rít ra, mỗi câu chữ đều dùng sức như vậy, tràn đầy hận ý.


      Thái hậu há to mồm, cố gắng vô ích để điều gì đó.


      “Ngươi là ai chứ?” Dạ Mặc Hiên chợt buông tay Thái hậu ra, bất ngờ kịp đề phòng khiến Thái hậu ngã ngồi đất, chật vật chịu nổi.


      “Lúc ngươi vứt trẫm nghĩ thế nào? Cũng chỉ là chướng ngại vật đưa ngươi lên vị trí hoàng hậu, bởi vì trẫm phải là huyết thống của tiên hoàng phải ? Ngươi sợ tiên hoàng trích máu nhận thân, liền thuận tiện hãm hại vị quý phi là trộm hài tử của ngươi . hòn đá bắn hạ hai con chim.” Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt , hình như đến cùng muốn việc liên quan đến bản thân. Càng ánh mắt Thái hậu trừng càng lớn.


      “Nhưng là, ngươi thể có thai con nối dòng nữa, chỉ có tìm trẫm về, vì vinh hoa phú quý của ngươi lại mở đường lần nữa.” Dạ Mặc Hiên ngẩng đầu, suy nghĩ có chút sâu xa kể lại, “Tại sao ngươi tuỳ tiện tìm đứa bé tới thay thế trẫm vậy? Chẳng lẽ ngươi còn có chút lương tâm?”


      Sắc mặt của Thái hậu biến đổi liên tục, trong mắt lại lên vẻ đành lòng.


      Tia đành lòng chớp nhoáng này bị Dạ Mặc Hiên nhạy bén bắt được, Dạ Mặc Hiên chợt cất tiếng cười to: “ phải chứ? là lương tâm của ngươi chưa mất?” Giống như tự nhiên phát ra kiện buồn cười, Dạ Mặc Hiên cười ngông cuồng, cười đến châm biếm.


      Sắc mặt Thái hậu dần dần mờ , chán nản ngồi xuống.


      Mệnh, tất cả đều là mệnh!


      Thái hậu che mặt mình, tiếng động khóc ồ lên.


      Dạ Mặc Hiên lạnh lùng liếc nhìn Thái hậu, gì thêm, hờ hững xoay người rời .


      hành lang yên tĩnh lạnh lẽo, lòng Dạ Mặc Hiên hơi đau. Ngẩng đầu nhìn chung quanh, nơi này, rất lạnh cực kỳ lạnh, chút nhiệt độ nào cả, khiến cho người ta hít thở thông. Rất nhớ nàng, thực rất nhớ nàng.


      tại chỉ muốn nàng ở bên người mình! Lúc này, hẳn là Thiên Vận quốc sắp hết năm rồi. Suy nghĩ của Dạ Mặc Hiên quay lại trước kia, quãng thời gian vui vẻ lo lắng gì.


      đến lúc, nên nghênh đón hoàng hậu của mình rồi.


      Khoé miệng Dạ Mặc Hiên lên nụ cười dịu dàng.


      Mình có biện pháp, khiến cho nàng chủ động tới bên cạnh mình.


      Dạ Mặc Hiên phất ống tay áo rộng, tới thư phòng. Muốn nàng chủ động tới bên cạnh mình, nhất định phải giải quyết người ngăn trở bên cạnh nàng! Nam nhân khiến cho mình thống hận!


      Đến thư phòng, Dạ Mặc Hiên cầm bút viết mật thư. Vừa viết Dạ Mặc Hiên vừa mỉm cười, Nhân vương, nam nhân có ý tứ này, vì sao nóng lòng đối phó với Thiên Vận quốc, còn nóng lòng đối phó với nam nhân kia. Bất kể như thế nào, mình nhất trí với mục đích của , cái này là đủ rồi.


      “Bẩm báo hoàng thượng, dược luyện xong.” Giọng dương quái khí của thái giám chợt vang lên


      “Vậy sao?” Dạ Mặc Hiên vui mừng ném bút xuống, mừng rỡ nhìn về phía hộp gấm trong tay thái giám.


      “Mời hoàng thượng xem qua.” Thái giám hạ mình trình hộp gấm lên.


      Dạ Mặc Hiên cẩn thận mở hộp gấm ra, bên trong là mấy viên thuốc trơn bóng xanh đen. Dạ Mặc Hiên cầm lên ngửi cái, lạnh nhạt hỏi: “Có phản ứng gì tốt ?”


      “Này ——” thái giám do dự , “Nô tài còn chưa tìm người thử qua.”


      “Khốn kiếp! tìm người thử.” Dạ Mặc Hiên nộ khí dâng lên, thuốc như vậy còn chưa có thử qua là làm sao! Nếu như phản ứng tốt mà cho nàng ăn còn gì nữa?!


      “Dạ, dạ, nô tài kiếm người thử.” Thái giám vội vàng đáp ứng liền muốn cáo lui.


      “Đợi chút! Dạ Mặc Hiên chợt nhớ tới cái gì.


      “Hoàng thượng còn có gì phân phó?” Thái giám cúi đầu hỏi.


      “Tìm thêm vài người thử, nếu có phản ứng tốt điều chế nhiều chút.” mặt Dạ Mặc Hiên lên nụ cười hài lòng.


      “Dạ, nô tài cáo lui.” Thái giám cầm hộp gấm lui xuống.


      Dạ Mặc Hiên khẽ thở dài, lâu đó, tại rất muốn gặp nàng, tại rất mong được ôm nàng vào trong ngực!
      Chris thích bài này.

    2. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 57. Mang thai! mưu kéo tới!

      Trở lại Trúc viên sắp được tháng, mỗi ngày trong tháng này đều là ngày hạnh phúc, mỗi khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Sở Thanh Linh Đông Phương Thiểu Tư đều quên mọi thứ. Chưa bao giờ biết, hoá ra để cho bảo bối của mình lộ ra nụ cười tươi là chuyện đơn giản như vậy.

      Ban đêm, ngoài cửa sổ gió thổi tuyết rơi xuống, phát ra thanh xào xạc. Đông Phương Thiểu Tư đẩy cửa ra, thấy Sở Thanh Linh đứng cạnh cửa sổ nhìn lên trời, vội đến ôm lấy nàng, đau lòng liền muốn đóng cửa sổ: “Thanh Linh, ở đây lạnh, đừng đứng ở chỗ này.”

      lạnh đâu.” Sở Thanh Linh mỉm cười nhàng lắc đầu, vươn tay lấy ngọc bội cổ đặt trong lòng bàn tay, “Chàng xem, đây là chàng đưa cho ta, ngọc bội trân quý như vậy, sao chàng với ta?”

      “Trân quý? Trân quý hơn nữa cũng chỉ là miếng ngọc bội, đâu sánh được với bảo bối của ta.” Đông Phương Thiểu Tư cười rồi cúi đầu khẽ cắn lên cổ Sở Thanh Linh.


      đứng đắn.” Sở Thanh Linh cười duyên lấp đầy giận dữ, lại xoay người ôm chặt lấy Đông Phương Thiểu Tư, Đông Phương Thiểu Tư cười đưa tay đóng cửa sổ lại, cúi đầu hôn lên môi Sở Thanh Linh, mà tay cũng thành sờ lên ngực Sở Thanh Linh.


      Trong mắt Sở Thanh Linh lên nụ cười dịu dàng, ôm cổ Đông Phương Thiểu Tư. Đông Phương Thiểu Tư cười thoả mãn, ôm lấy Sở Thanh Linh, tiến đến bên giường. Cẩn thận đặt Sở Thanh Linh xuống, thân hình dịu dàng che lên. Hai người nhìn nhau sâu, nghe tiếng tim đập của đối phương, khỏi nở nụ cười. Đông Phương Thiểu Tư cúi đầu hôn lên môi, cổ Sở Thanh Linh, tay từ từ cởi dần hết y phục của nàng. Cả phòng xuân sắc, cả phòng nỉ non triền miên…



      Thương Châu quốc, Nhân vương ngồi trước thư án, thờ ơ nhìn mật thư trong tay. Mà mật thư này là do Dạ Mặc Hiên đưa đến.


      “Tỷ đệ?” Nhân vương nhếch miệng lên nở nụ cười lạnh lẽo yếu ớt. Mình sớm điều tra quan hệ giữa Thanh Linh và Dạ Mặc Hiên, ngờ tới lại là tỷ đệ, mặc dù phải ruột thịt, nhưng chính xác tình hơn cả thân nhân. Trong đêm Sở gia bị diệt môn, sợ rằng là hành động của người trong hoàng thất Thành Hạ quốc. Dạ Mặc Hiên cư nhiên dò xét được mình coi trọng Thanh Linh, khiến cho người ta kinh ngạc. Tuy nhiên, đề nghị của cũng hẳn là thể.


      Trong mắt Nhân vương lên ý cười lạnh lẽo, nâng bút bắt đầu viết thư.


      Năm ngày sau, Đông Phương Thiểu Tư nhận được thư của Nhân vương Thương Châu quốc, trong thư thỉnh cầu đàm phán hoà bình, giải quyết hỗn loạn liên tục của biên quan. Đông Phương Thiểu Tư cau mày, trầm tư nhìn thư tín trong tay. Đàm phán hoà bình? Sợ rằng người nam nhân kia đơn giản như vậy? Dụng ý chân chính ở chỗ nào chứ?


      “Bẩm báo Vương gia, Lãnh thừa tướng cầu kiến.” Thanh cung kính của tổng quản ở ngoài cửa.


      “Hừ, chịu trở lại, kêu lăn vào đây.” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh tiếng, nặng nề vứt thư tín trong tay lên thư án.


      “Nhiếp chính vương Điện hạ vĩ đại, thiên thu vạn tải, tình đêm chói lọi, phúc như Đông Hải ~ - - dũng mãnh như ngưu - - nhân” Lãnh Ngự Phong vừa vào phòng liền cười làm chân chó nịnh hót, lại càng lung tung ẩu tả tán thưởng.


      Đông Phương Thiểu Tư lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Lãnh Ngự Phong.


      “Ai nha, Điện hạ, lâu gặp, người vẫn oai phong như trước nha.” Lãnh Ngự Phong cười gượng hì hì, dám nhìn thẳng vào mắt của Đông Phương Thiểu Tư.


      “Nhìn .” Đông Phương Thiểu Tư ném thư tín thư án cho Lãnh Ngự Phong.


      Lãnh Ngự Phong tiếp nhận thư tín mà ngơ ngẩn, cứ như vậy mà bỏ qua cho mình rồi hả? lời nặng cũng có, lại phạt mình? Nam nhân trước mắt có phải do người khác nguỵ trang hay ? Có phải là Đông Phương Thiểu Tư máu lạnh vô tình biến thái siêu cấp đó ? Nhưng lại, người nào có bản lĩnh và can đảm tới giả mạo chứ?


      Lãnh Ngự Phong cúi đầu đọc thư, xem xong lập tức thu liễm cợt nhả vừa rồi lại, gương mặt trịnh trọng : “Nhân vương là người đơn giản như vậy, đây tuyệt đối là mưu.”


      “Ta biết .” Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt .


      “Hả?” Lãnh Ngự Phong nghi ngờ gãi gãi đầu, hiểu gì cả.


      “Vấn đề là làm như vậy nhằm mục đích gì, có ý gì?” Đông Phương Thiểu Tư khẽ cau mày.


      “Vậy huynh sao?” Lãnh Ngự Phong còn tâm tư mà đùa giỡn nữa, ngưng trọng khác thường hỏi.


      .” Mặt Đông Phương Thiểu Tư trầm, “Nếu có thể, ta muốn tự tay làm thịt .”


      “Hả???” Lãnh Ngự Phong há miệng rất lớn, để cho Đông Phương Thiểu Tư ưu nhã ra những lời thô tục như vậy, rốt cuộc là tại sao? Còn tự tay làm thịt ? Lúc mình có ở đây, rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì? Nhưng Lãnh Ngự Phong rất lý trí lựa chọn hỏi, sợ chọc phải tổ ong vò vẽ.


      “Ngươi có thể cút về làm việc, công việc của ngươi vẫn chồng chất ở kia ai quản, trong bảy ngày phải làm xong.” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng hạ lệnh.


      Lãnh Ngự Phong há hốc mồm muốn kêu oan, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Thiểu tư, lời bên miệng lại nuốt trở vào toàn bộ, ngoan ngoãn xoay người rời .


      Đông Phương Thiểu Tư đứng lên, nhìn thanh Long Văn treo tường, trong mắt phát ra tia lạnh lùng. “Nhân vương – Hoàng Phủ Khinh Trần, mình nhất định khiến cho chết có chỗ chôn! Nhất định!”


      Bây giờ Thanh Linh làm gì nhỉ? Khi Đông Phương Thiểu Tư nghĩ tới Sở Thanh Linh, thái độ nhu hoà hẳn, đứng dậy ra cửa, tại rất muốn thấy bảo bối của mình.


      Lúc này Sở Thanh Linh nghi ngờ đếm ngón tay tính toán cái gì đó.


      “Nha đầu, làm sao vậy, sao đếm mãi xong vậy?” Đúng lúc Y tiên vào, vui vẻ nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Sở Thanh Linh. Nha đầu cư nhiên đếm ngón tay, là buồn cười.


      "Sư tổ, đừng làm rộn, ta tính.” Sở Thanh Linh cau mày, tính tính lại, thời gian cũng đúng. qua rất nhiều ngày, Quỳ thuỷ của mình vẫn còn chưa tới? phải là… Mình tự bắt mạch, cũng thấy được.


      "Chẳng lẽ?!” Y tiên hồi hồn lại, tiến lên phía trước bắt lấy cổ tay Sở Thanh Linh, kiểm tra mạch đập.


      "Hả, người bắt được mạch?” Sở Thanh Linh ngạc nhiên, coi như có rồi, nhưng mới chỉ hơn tháng nên bắt mạch thấy.


      “Danh xưng Y tiên của ta để gọi sao?” Y tiên liếc Sở Thanh Linh cái tức giận , sau đó, Y tiên cười, “Nha đầu, ngươi có rồi.”


      “A?” Sở Thanh Linh sửng sốt, trợn to mắt nhìn Y tiên chằm chằm, trong nháy mắt đầu trống rỗng quên suy nghĩ.


      “Cái gì? Cái gì?” thanh rất kinh ngạc từ cửa lớn truyền đến, ngoài cửa là gương mặt tuyệt mỹ của Đông Phương Thiểu Tư, thái độ rất phức tạp, có vui mừng cũng có phiền não. Vui mừng chính là bảo bối có đứa bé của mình, phiền não là sau khi đứa bé ra đời phải muốn tranh cướp bảo bối với mình sao?


      “Ngươi sắp làm phụ thân, nha đầu sắp làm mẫu thân.” Y tiên cười híp mắt rồi sờ lên cái cằm nhẵn bóng của mình, vào trọng tâm.


      Sở Thanh Linh hồi hồn lại, nhìn vẻ mặt phức tạp của Đông Phương Thiểu Tư ở cửa, lại cúi đầu nhìn cái bụng của chính mình. Còn chưa có tiếp thu việc này là , mình có đứa bé? Có đứa bé của Thiểu Tư?


      “Thanh Linh” Đông Phương Thiểu Tư bước nhanh vào, ngồi bên cạnh Sở Thanh Linh, trợn tròn mắt nhìn bụng Sở Thanh Linh. Nơi đó có đứa bé rồi hả? Là đứa bé của mình và Thanh Linh?


      “Chúng ta có con rồi.” Bỗng nhiên mặt Sở Thanh Linh lên nụ cười sáng lạn, từ từ sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình.


      “Ừhm ừhm.” Đông Phương Thiểu Tư nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Sở Thanh Linh quên hết mọi thứ, chỉ mực gắng sức gật đầu phụ hoạ.


      Ba người cười đùa lúc, Đông Phương Thiểu Tư mới nhớ tới chuyện định biên quan đàm phán, vốn muốn mang theo Sở Thanh Linh cùng, bây giờ thể nào.


      “Thanh Linh, ta phải ra ngoài làm việc vài ngày, nàng ngoan ngoãn ở nhà biết ? Chỗ nào cũng cần , cẩn thận thân thể.” Đông Phương Thiểu Tư dứt lời lại quay đầu lại cười híp mắt với Y tiên: “Tiền bối, lúc ta có mặt ở đây làm phiền ngài chăm sóc cho Thanh Linh. Trông chừng nàng, đừng để cho nàng chạy loạn.”


      “Tiểu tử, yên tâm có ta ở đây. Ngày mai bắt đầu dưỡng thai, à , tại bắt đầu luôn.” Y tiên gật gù đắc ý với kế hoạch vừa được vạch ra, đối với Sở Thanh Linh, thiệt tình thương từ tận đáy lòng. chỉ thương hài tử của tiểu đồ đệ, lại càng thích truyền nhân y bát đệ nhất của mình.


      Sở Thanh Linh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người, bất đắc dĩ cười cười, mà trong nụ cười của nàng có cả hạnh phúc. Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, liền nghĩ tới Mặc Hiên. biết bây giờ Mặc Hiên thế nào rồi?


      Trong hoàng cung Thành Hạ quốc.


      Trong thượng thư phòng, Dạ Mặc Hiên cầm bút khoanh tròn điều gì đó.


      “Hoàng thượng, nên lật bài rồi.” Thái giám nâng khay, trong khay là bài tử của rất nhiều phi tần Thái hậu chọn cho hoàng tử lúc mới đăng cơ trước kia.


      Dạ Mặc Hiên ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi: “ phái người đến Thiên Vận quốc chưa?”


      “Bẩm báo hoàng thượng, đến nơi.” Thái giám cúi đầu đáp lời.


      “Rất tốt.” Dạ Mặc Hiên cười buông bút xuống chuẩn bị đứng dậy rời .


      “Hoàng thượng, nên lật bài rồi.” Thái giám nâng khay lên cao, nhắc nhở lần nữa.


      “Ngươi tuỳ tiện lật cái.” Dạ Mặc Hiên ngáp cái, có chút mỏi mệt .


      “Đây ——” thái giám do dự phen, vẫn thay Dạ Mặc Hiên lật bài. Kể từ khi Hoàng thượng gọi lật bài tới nay, sau khi các vị phi tử biết, đều nhận được ít béo bở. Chỉ là kỳ quái, sau lần liền tìm mình cầu lật bài nữa, biết đến cùng trong này có chuyện gì kỳ quặc xảy ra. Mặc dù hiếu kỳ, nhưng đây phải là việc mà người làm nô tài nên hỏi.


      “Bẩm báo hoàng thượng, hầu ngủ tối nay là Nhã Vũ.” Thái giám bẩm báo, trong mắt lên nụ cười, nhớ tới đống vàng nặng trịch trong ngực.


      “A…” Dạ Mặc Hiên yên lòng đáp tiếng, “Bãi giá thôi.”


      Thái giám hầu ngủ và cung nữ đợi sẵn ngoài cửa, chờ đại giá hoàng thượng.


      “Được rồi, tất cả các ngươi lui xuống .” Dạ Mặc Hiên kiên nhẫn phất tay để các vị thái giám cung nữ lui xuống hết, sau khi bước vào trong tẩm cung, trở tay đóng cửa lại.


      Từ từ vào, sau màn lụa giường lớn là Nhã Phi mặc tầng sa mỏng ngồi. Dưới sa mỏng gần như trong suốt, dáng người yểu điệu như như , khiến cho người ta thể kiềm chế.


      “Nô tì tham kiến hoàng thượng.” Nhã phi vừa thấy hoàng thượng tuổi trẻ tuấn mỹ vội vàng đứng lên nhàng hành lễ, bộ dạng thẹn thùng. Lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thượng trẻ tuổi tuấn mỹ này, lòng của nàng liền hoàn toàn ở người rồi. Còn trẻ như vậy, tuấn mỹ như vậy. Nếu có thể nhận được ân sủng của , về sau hậu cung phải là thiên hạ của mình rồi sao? Mẫu nghi thiên hạ, vinh hoa phú quý, muốn cái gì có cái đó phải sao?


      “Miễn lễ.” Dạ Mặc Hiên nhìn Nhã phi ăn mặc hở hang, đáy mắt chán ghét sâu, nhưng Nhã phi ngẩng đầu lên nhìn, vẫn bộ dáng mềm mại như cũ, nhìn thấy bộ dạng quân vương.


      “Ngươi, rất khát khao?” Trong thanh Dạ Mặc Hiên có mỉa mai mơ hồ.


      Nhã phi ngẩn người, tiếp sau thẹn thùng gật đầu, có thể khát khao sao? Rất khát khao được hoàng thượng sủng ái, an ủi đó.


      “Vậy ngươi từ từ hưởng thụ.” Dạ Mặc Hiên nhàng vỗ tay, quay người sang bên ngồi xuống.


      Khi Nhã phi còn chưa lấy lại tinh thần gã trang phục thái giám đứng trước mặt, chính là cao thủ thái giám vẫn theo bên cạnh Dạ Mặc Hiên.


      “Hoàng thượng?” Nhã phi có chút bối rối, mặc dù trước mặt là thái giám, nhưng mình ăn mặc như vậy bại lộ trước mặt thái giám, cái này dường như tốt lắm.


      giọng chút.” Dạ Mặc Hiên ngáp cái, qua bên giường êm liền nằm xuống để nguyên quần áo chuẩn bị ngủ.


      Trong ánh mắt bối rối của Nhã phi, thái giám vươn tay điểm trúng á huyệt của nàng ta, tay nâng nàng ta lên, cười gằn : “Nương nương, để cho ta thương ngươi tốt.”


      Nhã phi liều mạng giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng thoát ra được. yếu ớt làm sao có thể giãy dụa ra khỏi lòng bàn tay cao thủ. Nàng chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu tới Dạ Mặc Hiên, mà Dạ Mặc Hiên nhắm nghiền hai mắt lạnh nhạt bắt đầu ngủ. Nhã phi tuyệt vọng nhìn về phía người càng ngày càng tiến gần giường, sao lại thế này? Sao hoàng thượng lại có thể để hoạn quan đụng chạm mình, sao ta lại có thể đụng chạm vào mình?


      “Nương nương, ta thương ngươi tốt.” lúc Nhã phi hiểu gì hết, thái giám ném Nhã phi lên giường, từ bên hông rút ra đoạn roi tinh sảo, từ từ nhích tới gần Nhã phi.


      Đêm, rất dài mà thống khổ.


      tiếng động tuyệt vọng tràn ngập.


      Còn có nơi tuyệt vọng giống vậy là tẩm cung Thái hậu, Thái hậu khổ sở kéo gãi yết hầu của chính mình. Cổ họng giống như bị lửa thiêu, đau đến mức khiến cho nàng ta nhanh chóng mất ý thức. Muốn gọi, nhưng có cách nào phát ra thanh. Bên trong đơn thuốc bỏ thêm thuốc gây khàn giọng sao?


      “Thái hậu, nên dùng thuốc rồi.” thái giám vẻ mặt vô tình đứng trước mặt Thái hậu khổ sở lạnh lùng , mà trong tay chính là cái hộp gấm trước kia, Dạ Mặc Hiên đưa cho người ta luyện thuốc.


      dùng! Thái hậu há to mồm gào thét, nhưng phát ra được thanh nào cả.


      “Có ai , mau để cho Thái hậu dùng thuốc.” Khoé miệng thái giám cười lạnh, phất tay để thái giám và cung nữ sau lưng tiến lên đè Thái hậu xuống, ép buộc ăn viên thuốc trơn bóng xanh đen kia.


      Hoàng cung Thành Hạ quốc, bao phủ toàn bộ hơi thở tuyệt vọng.


      “Tỷ tỷ ~~” Dạ Mặc Hiên ngủ say, gương mặt tuấn tú chân mày nhíu lại, nỉ non khẽ.


      “Mặc Hiên?!” Sở Thanh Linh giật mình đột nhiên đứng dậy.


      “Nha đầu, có chuyện gì vậy?” Y tiên nghi hoặc nhìn Sở Thanh Linh đột nhiên đứng dậy khó hiểu hỏi.


      , ta bỗng nhiên nhớ tới Mặc Hiên, tại biết thế nào rồi.” Sở Thanh Linh cau mày, trong lòng có cảm giác bất an.


      “Chờ tiểu tử trở lại, ngươi kêu điều tra lần nữa.” Y tiên ngáp dài, hai người vừa mới tiễn Đông Phương Thiểu Tư , ở trong sân phơi nắng.


      “Ừhm.” Sở Thanh Linh nghiêng đầu, hơi lo lắng, “Ta mệt mỏi, ta trở về ngủ thôi.”


      “Ừhm, .” Y tiên híp mắt gật đầu, tiếp tục phơi nắng.


      Khi Sở Thanh Linh vừa trở lại phòng, bóng đen chợt thoáng qua, Sở Thanh Linh kinh hãi muốn hô to.


      “Sở Mặc Hiên!” Vậy mà, ba chữ ngắn gọn cấp bách khiến cho Sở Thanh Linh an tĩnh lại.
      Chris thích bài này.

    3. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 59. Ai vô sỉ hơn?

      Kinh thành trong triều rối nùi, lúc Đông Phương Thiểu Tư cấp tốc chạy về mới tạm thời ổn định lại cục diện. Nhưng chúng thần đều ngừng dâng tấu cho Đông Phương Thiểu Tư, cầu lập tân vương khác. Trong đó đa số ủng hộ Đông Phương Thiểu Tư, bao gồm cả Tả Thừa tướng vốn hợp nhau. Bởi vì chúng đại thần cũng hiểu , chỉ có Đông Phương Thiểu Tư mới có năng lực ngồi lên vị trí kia, khiến Thiên Vận quốc thịnh vượng hơn.

      Trong ngự thư phòng Hoàng cung, Lãnh Ngự Phong chớp mắt nhìn vẻ mặt căm tức của Đông Phương Thiểu Tư.

      Rầm tiếng, Đông Phương Thiểu Tư gạt toàn bộ công văn thư án xuống đất, đột nhiên ngẩng đầu thờ ơ nhìn Lãnh Ngự Phong. Lãnh Ngự Phong nuốt nước miếng, chậm rãi di chuyển về phía sau.

      “Định đâu?” thanh lạnh lẽo mà nguy hiểm của Đông Phương Thiểu Tư càng làm cho Lãnh Ngự Phong nơm nớp lo sợ.


      có, định đâu cả.” Lãnh Ngự Phong ngoài cười nhưng trong cười lẩm bẩm.


      “Ngươi ở trong triều ăn ngồi rồi hay sao? Ngươi có lấy bổng lộc ?” Hỏa khí tích lũy lâu của Đông Phương Thiểu Tư bộc phát, căm tức nhìn nụ cười khó coi của Lãnh Ngự Phong phát tiết, “Tin tức tiết lộ như thế nào ra ngoài ngươi biết? Ngay cả chút chuyện này cũng làm được, ngươi sống làm gì?”


      “Điện hạ, liên quan đến ta. Ta rất nghiêm túc làm việc.” Vẻ mặt đau khổ của Lãnh Ngự Phong vẫn kêu oan, nhưng lại dám khi mình xử lý công việc vẫn thong dong lưu lại đống vụ lớn. Nếu vậy biết Đông Phương Thiểu Tư phát điên như thế nào.


      Lãnh Ngự Phong cúi người nhặt công văn và tấu chương đất lên, thấy tất cả đều là ủng hộ Đông Phương Thiểu Tư ngồi lên ngôi vị hoàng đế, khỏi xấu hổ. Ngay cả lão già ngoan cố Tả thừa tướng cũng biết đạo lý như vậy, khiến cho người ta kinh ngạc.


      “Vậy điện hạ, tại cần làm như thế nào? Huynh tính khi nào đăng cơ vậy?” Lãnh Ngự Phong thận trọng hỏi.


      “Đăng cái đầu ngươi, người nào thích làm Hoàng đế người đó làm .” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nhìn Lãnh Ngự Phong, thâm trầm phun ra câu. Làm hoàng đế, đùa gì chứ, mình có hứng thú với điều này. Nếu muốn làm, ngồi lên cái vị trí đó từ sớm rồi.


      “Điện hạ ~ huynh…” Lãnh Ngự Phong vẫn kịp dừng lại lời định bên khóe miệng, vốn định sao huynh lại trẻ con như vậy, Ai muốn làm hoàng thượng có thể làm được sao? Nhưng Lãnh Ngự Phong vẫn còn lý trí mà dừng lại, chỉ bất đắc dĩ nhặt tấu chương đất. tại nên làm như thế nào mới tốt đây?


      , tìm Bình Thân vương tới.” Đông Phương Thiểu Tư vỗ bàn, nhớ tới ứng cử viên mình sớm dự định.


      “Điện hạ, ngày trước khi huynh trở về Bình Thân vương ra ngoài, đây là thư của ngài ấy gửi cho huynh.” Lãnh Ngự Phong thận trọng đặt thư lên thư án rồi lập tức nhảy ra, chạy tới khoảng cách an toàn.


      Quả nhiên, ngay cả nhìn Đông Phương Thiểu Tư cũng nhìn liền chụp chưởng bóp nát thư. Khuôn mặt tuyệt mỹ rạng rỡ của Đông Phương Thiểu Tư sắp biến đổi, có can đảm, lại có thể chạy mất!


      “Điện hạ, làm sao bây giờ?” Lãnh Ngự Phong đứng gần cửa, hỏi từ xa.


      Đông Phương Thiểu Tư nhìn Lãnh Ngự Phong đứng cách mình rất xa, mặt đen lại, lạnh lùng : “, tìm Bình Thân vương trở lại cho ta! Ba ngày, cho ngươi thời gian ba ngày! Nếu tìm được, ngươi ngồi lên vị trí này!”


      Câu sau cùng khiến Lãnh Ngự Phong trắng bệch cả mặt, Lãnh Ngự Phong run rẩy : “Điện hạ, phải huynh đùa chứ?”


      “Ta và ngươi từng đùa sao?”Giọng lạnh lẽo của Đông Phương Thiểu Tư khiến Lãnh Ngự Phong rét mà run. hiểu được người nam nhân trước mắt là kẻ điên theo lẽ thường, vạn nhất đến lúc kêu mình dịch dung thành hoặc Bình Thân vương để làm Hoàng đế cả đời, mình còn bằng chết !


      “Điện hạ, năm ngày có được ?” Lãnh Ngự Phong vẫn còn đấu tranh đến phút giây cuối cùng.


      “Ba ngày, bây giờ ngươi cút tìm người cho ta.” Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư bắn ra tia nhìn sắc bén, cho thương lượng chút nào.


      Lãnh Ngự Phong mãnh liệt che khóe miệng của mình lại, vội vàng lui ra ngoài. Lưu lại mình Đông Phương Thiểu Tư cau mày trong phòng. Phải sớm xử lý xong chuyện này, sau đó tự mình tìm Thanh Linh của mình, đưa nàng trở lại!


      Nhưng Đông Phương Thiểu Tư đánh giá thấp chút, xem tình điên cuồng cố chấp của Dạ Mặc Hiên đối với Sở Thanh Linh.


      --- ------Puck---- -----


      Thành Hạ quốc, chiếc xe ngựa tầm thường yên lặng chạy vào hoàng cung.


      Sở Thanh Linh ngồi trong xe ngựa, trong lòng vẫn thấp thỏm yên, tại Mặc Hiên như thế nào rồi? Bây giờ thương thế được khống chế chưa. miên man suy nghĩ, xe ngựa từ từ dừng lại.


      Sở Thanh Linh giật mình, hồi lâu thấy ai vén rèm xe, Sở Thanh Linh mới vươn tay chuẩn bị tự mình vén rém lên, bàn tay trắng nõn xinh đẹp đưa ra. Sở Thanh Linh nhìn chằm chằm ra ngoài mành, gương mặt quen thuộc mỉm cười nhìn mình. Toàn thân Dạ Mặc Hiên mặc áo bào vàng sáng, đầu buộc kim quan, rạng rỡ sáng sủa.


      Mặc Hiên! Là Mặc Hiên! Nước mắt Sở Thanh Linh được khống chế rớt xuống, há mồm muốn gọi, nhưng phát ra được thanh nào. Chỉ im lặng cười, nhưng nước mắt nơi khóe mắt ngừng chảy xuống. Người mình luôn nhớ thương muốn gặp ở trước mặt mình! ở trước mặt mình, hài tử ngốc nghếch, hài tử khiến cho người ta đau lòng ở trước mắt!


      “Đừng khóc.” Dạ Mặc Hiên vươn tay, dắt Sở Thanh Linh, thận trọng dìu nàng xuống xe ngựa, cái gì cũng để ý tay kéo nàng vào trong ngực, lẩm bẩm, “Ta rất nhớ nàng.”


      “Cái tên đần độn này!” Rốt cuộc Sở Thanh Linh khóc thành tiếng, trở tay ôm chặt Dạ Mặc Hiên, “Khiến cho ta rất lo lắng, cực kỳ lo lắng!”


      “Đừng khóc… đừng khóc, là tại ta, chính là tại ta.” Dạ Mặc Hiên đau lòng nhàng an ủi người trong ngực.


      Cung nữ cùng thái giám chung quanh cúi đầu thấp, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc nhìn nữ nhân đột nhiên xuất này, lại khiến cho vị hoàng thượng lãnh khốc vô tình mềm mại dụ dỗ như vậy. Rốt cuộc nàng là ai?


      “Mặc Hiên, ngươi… phải ngươi bị thương rất nặng sao?” Sau khi bình tĩnh lại Sở Thanh Linh chợt phát ra vấn đề này.


      “Nàng rất hy vọng thấy ta bị thương nặng sao?” Ánh mắt của Dạ Mặc Hiên rất bi thương, mặt cũng cực kỳ uất ức. Trong phút chốc dường như biến thành tiểu thiếu niên đáng nũng nịu năm đó.


      “Làm sao có thể, ngươi bậy bạ cái gì thế?” Sở Thanh Linh cau mày.


      “Ta tốt lắm. Thích khách cũng bắt được, chỉ là khí huyết còn chưa thông thuận.” Mí mắt Dạ Mặc Hiên cũng nháy, cực kỳ tự nhiên dối.


      “Vậy để ta xem chút.” Sở Thanh Linh nóng nảy muốn lập tức bắt mạch cho Dạ Mặc Hiên.


      “Trước cần gấp gáp, nàng đường cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước được chứ?” Dạ Mặc Hiên giọng dụ dỗ.


      sao cả?” Sở Thanh Linh vẫn còn có chút lo lắng.


      có việc gì.” Dạ Mặc Hiên cười, tự nhiên ôm lấy bả vai Sở Thanh Linh vào trong cung.


      Sở Thanh Linh cũng mệt mỏi, dùng xong đồ ăn sau đó tắm rửa liền ngủ luôn. Dạ Mặc Hiên vẫn qua quýt để sau khi Sở Thanh Linh tỉnh dậy bắt mạch cho mình. Sở Thanh Linh xấu hổ nhưng đành phải thôi.


      Trong cung điện vắng vẻ, Sở Thanh Linh nặng nề ngủ, bọn cung nữ thái giám canh gác ở bên ngoài. Trong lòng đều kinh ngạc khi thấy hoàng thượng thân mật với nữ tử này, trong lúc này, mọi người càng kinh ngạc hơn khi thấy bóng dáng của hoàng thượng, chuẩn bị hành lễ, Dạ Mặc Hiên dùng tay ra hiệu để mọi người miễn lễ chớ lên tiếng.


      Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dạ Mặc Hiên nhàng đẩy cửa ra, từ từ tới trước giường hẹp của Sở Thanh Linh, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ say của Sở Thanh Linh, Dạ Mặc Hiên cau mày, rất ràng Sở Thanh Linh đối với đơn thuần chỉ là tỷ tỷ đối với đệ đệ, hoàn toàn có chút tình nam nữa nào. Nàng đề phòng mình chút nào đồng thời cũng coi mình là đệ đệ của nàng. Nhưng đây cũng là điều mình thống hận nhất.


      Cuối cùng ngày, nhất định khiến cho nàng hiểu, mình là nam nhân duy nhất mà nàng có thể dựa vào.


      Dạ Mặc Hiên lẳng lặng lui ra ngoài, tới thư phòng.


      “Hoàng thượng, Nhân vương phái người đưa thư tới.” Vị thái giám cao thủ vẫn bên cạnh Dạ Mặc Hiên cung kính đưa thư cho Dạ Mặc Hiên.


      Dạ Mặc Hiên khẽ cười nhận lấy, thư này tới nhanh. Tin tức của Nhân vương cũng rất nhanh nhẹn đó, biết hôm nay nàng tới hoàng cung rồi. Dạ Mặc Hiên từ từ mở thư trong tay ra, vừa nhìn thư giọng điệu nụ cười mỉa mai càng lộ .


      Nhân vương a Nhân vương, thiệt thòi cho ngươi vẫn là lão hồ ly, lại bị mình sắp xếp vào bẫy. Dạ Mặc Hiên cười lớn, vo thư trong tay thành nắm ném cho thái giám bên cạnh, tùy ý phun ra hai chữ: “Hủy sạch.”


      Thái giám nắm thư trong tay, trong nháy mắt bóp nát thư.


      Mà Dạ Mặc Hiên vẫn còn cười to, cười tới mức nước mắt cũng chảy ra. Khiến thái giám sinh lòng tò mò, rốt cuộc có chuyện gì khiến cho hoàng thượng vui vẻ như vậy.


      Dạ Mặc Hiên ngồi xuống ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, nghĩ tới Nhân vương còn chờ kết thân. Trước mình viết thư cho giúp tay ngăn chặn Đông Phương Thiểu Tư, bởi vì cho biết quan hệ của mình và Thanh Linh, càng hứa hẹn nếu giúp mình thuận lợi tiếp nhận Thanh Linh, liền phong Thanh Linh làm quận chúa gả cho , hai nước kết thân, trọn đời giao hảo.


      Kết thân, làm phi tử của Nhân vương? Ha ha, Dạ Mặc Hiên nghĩ đến đây lại cảm thấy buồn cười. Nhân vương ngàn tính vạn tính, đúng là tính đến tâm ý của bản thân mình? Công chúa? Cười đến chết người. Mình tự tay giao nữ nhân mình mến đến tay người nam nhân khác sao? Thanh Linh phải là vợ của bất kỳ người nam nhân nào, mà chỉ có thể là hoàng hậu của mình! Mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu duy nhất. Ai cũng thể phản đối, ai phản đối giết tha. Xem đám lão già kia ai dám phản đối!


      “Thanh Cát.” Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt gọi tên thái giám kia.


      “Nô tài ở đây.” Thái giám được đặt tên Thanh Cát khom lưng đáp lời.


      “Thuốc, thử như thế nào?” Dạ Mặc Hiên cau mày, dù sao thuốc kia cũng là cấm dược trong Hoàng thất Thành Hạ quốc lưu truyền lại, cho đến tận bây giờ cũng chưa từng sử dụng qua, đúng là có chút mạo hiểm.


      “Kính mời hoàng thượng tự mình kiểm nghiệm hiệu quả.” Thanh Cát nheo mắt lại, hả hê .


      “Ừhm, đưa trẫm xem chút.” Dạ Mặc Hiên đứng dậy, về phía trước.


      “Tuân chỉ.” Thanh Cát cúi đầu theo sau.


      Dạ Mặc Hiên bắt đầu tới tẩm cung Thái hậu. Kỳ thực ngay từ đầu biết, bọn họ lấy thái hậu thử thuốc. Thuốc thử nghiệm có thể tùy tiện tìm cung nữ thái giám là được, nhưng mấy nô tài kia lại tìm Thái hậu. Đều có sợ hãi gì cả, dù sao Thái hậu cũng bị mình xử tử. Nơi hoàng cung bẩn thỉu này, lòng người cũng dơ bẩn như vậy. Đạo thấp trèo cao, lúc đắc thế được tất cả mọi người lấy lòng nịnh bợ, khi thất thế, người nào cũng muốn chà đạp cước. Chỉ là, thử thuốc cần thêm vài người khác nữa.


      “Tham kiến hoàng thượng.” Thanh cung kính hành lễ liên tiếp.


      Dạ Mặc Hiên chỉ nhàn nhạt phất tay rồi vào tẩm cung Thái hậu.


      Thái hậu mặc hoa lệ lộng lẫy nhưng có chút xốc xếch, nhìn ra là mới vội vàng thay cho nàng ta. Giờ phút này Thái hậu an tĩnh ngồi ở bên giường, hai mắt trống rỗng vô hồn, chỉ đờ đẫn nhìn về phía trước.


      “Cho trẫm nhìn xem hiệu quả.” Dạ Mặc Hiên lạnh lùng .


      “Dạ, hoàng thượng.” Thái giám vẫn phụ trách việc thử thuốc khom lưng cười nịnh hót, tiến lên phái trước, nhìn mặt thái hậu chút thay đổi trầm thấp “Đứng lên”.


      Trong ánh mắt thâm trầm của Dạ Mặc Hiên, Thái hậu chậm rãi đứng lên, mặt vẫn chút biểu cảm như cũ.


      về phía trước.” Thái giám tiếp tục hạ mệnh lệnh.


      Thái hậu bước từng bước, từ từ về phía trước.


      Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn màn này, gì, cũng kêu thái giám dừng lại.


      Thái hậu vẫn thà về phía trước như vậy, cho đến khi chuẩn bị đụng vào vách tường thái giám phát lệnh để nàng ta ngừng lại.


      “Bẩm báo hoàng thượng, thuốc có bất kỳ phản ứng xấu nào.” Thái giám cười nịnh hót.


      Ánh mắt Dạ Mặc Hiên càng lúc càng lạnh, cũng lời nào, chỉ phất ống tay áo lớn, xoay người ra cửa. Chúng thái giám cung nữ quỳ đất cung tiễn hoàng thượng.


      Dạ Mặc Hiên tới cửa, nhàn nhạt với Thanh Cát: “Trừ thôi.”


      Câu nhàn nhạt này biểu thị tất cả thái giám cung nữ trong cung đều bị giết.


      Dạ Mặc Hiên với ánh mắt thâm trầm rời , mình có thể hành hạ Thái hậu, có nghĩa rằng người khác cũng có thể. Nữ nhân kia dù sao cũng là mẹ ruột của mình, cho dù muốn chết, cũng phải chết trong tay mình. Muốn vũ nhục chà đạp nàng cũng chỉ có mình, cho phép người khác vũ nhục nàng dù chỉ là chút xíu!


      Thuốc có bất kỳ vấn đề gì, vậy có thể luyện chế thuốc đặc biệt thuộc về riêng Thanh Linh. Khóe miệng Dạ Mặc Hiên lộ ra nụ cười dịu dàng.


      “Nên chuẩn bị cái gì nhỉ?” Dạ Mặc Hiên lẩm bẩm, lập gia đình, muốn cho nàng hôn lễ long trọng nhất, để cho nàng trở thành tân nương xinh đẹp nhất rực rỡ nhất cả nước.


      Ban đêm, từ từ phủ xuống, màu đen bao phủ hoàng cung.


      Sở Thanh Linh tỉnh lại, nhin cảnh tượng xa lạ chung quanh mới nhớ lại mình tới hoàng cung Thành Hạ quốc rồi, tới bên cạnh Mặc Hiên rồi.


      Từ từ đứng dậy, Sở Thanh Linh mặc y phục chuẩn bị ra ngoài. Cung nữ canh giữ bên ngoài nghe được thanh lập tức vào phục vụ Sở Thanh Linh mặc y phục, còn cung nữ khác trước bẩm báo với Dạ Mặc Hiên, Sở Thanh Linh tỉnh lại.


      “Thanh Linh ——” Dạ Mặc Hiên chạy tới rất nhanh, vừa vào tẩm cung thấy Sở Thanh Linh còn có chút mơ hồ, dịu dàng mỉm cười gọi.


      Nghe Dạ Mặc Hiên xưng hô, Sở Thanh Linh hơi nhíu mày, bây giờ mới nhớ ra, từ khi nhìn thấy Mặc Hiên, Mặc Hiên cũng chưa từng gọi mình tiếng tỷ tỷ. Nghĩ cũng đúng, bây giờ là hoàng đế rồi, thể gọi mình là tỷ tỷ ngay trước mặt cung nữ thái giám được. Gọi như vậy, mặt mũi vua nước đặt ở chỗ nào chứ? Nghĩ đến đây, Sở Thanh Linh cũng tiêu tan, nghĩ sâu xa.


      “Mặc Hiên, rốt cuộc thương thế của ngươi như thế nào?” Sở Thanh Linh quan tâm nhất vẫn là điều này.


      có việc gì rồi.” Dạ Mặc Hiên mỉm cười đáp lại.


      “Để ta xem.” Sở Thanh Linh yên lòng, lời nào liền bắt mạch cho Dạ Mặc Hiên. Khi bắt mạch cho Dạ Mặc Hiên, sắc mặt Sở Thanh Linh đại biến.


      “Nội thương nghiêm trọng! Sao lại thế này?!” Sở Thanh Linh thất thanh kêu lên, trong giọng đều là sốt ruột cùng quan tâm.
      Chris thích bài này.

    4. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 60. ra là thế!!!

      “Nội thương nặng nề! Sao lại thế này?!” Sở Thanh Linh thất thanh kêu lên, trong giọng đều là nóng ruột và quan tâm.

      có việc gì.” Dạ Mặc Hiên nhàng lắc đầu cười ý bảo bản thân có việc gì.

      Sở Thanh Linh cắn môi, nàng tin, sao có thể có chuyện gì, nội thương nghiêm trọng như vậy, nhất định phải điều tức tốt.

      Thanh Cát nhìn nụ cười tự đắc của hoàng thượng cùng vẻ mặt ân cần lo lắng của Sở Thanh Linh, trong lòng khỏi nổi lên hàn ý, lại len lén quan sát hoàng thượng trẻ tuổi lần nữa. * là người ngoan độc! ra lần trước để mình đả thương chính là vì nữ nhân này! chỉ ác độc với người khác, ác độc với mẹ ruột mình, mà còn ác độc với chính bản thân mình như vậy. Người như vậy, chắc chắn trong tương lai là bá chủ!


      Dạ Mặc Hiên nhìn Sở Thanh Linh ở trước mặt lo lắng, nở nụ cười. Có lẽ, vốn cần dùng thuốc cũng được.


      Sở Thanh Linh hổ học rất nhiều thứ từ Y tiên, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi liền điều chỉnh lại thân thể Dạ Mặc Hiên. Khi Dạ Mặc Hiên bận rộn chính , mình Sở Thanh Linh an tĩnh lại chăm chú nhìn bầu trời, nhớ Đông Phương Thiểu Tư. Nhớ tới nam nhân kỳ cục tính khí con nít, tìm thấy mình nhất định rất tức giận lo lắng rồi? nhờ Mặc Hiên đưa thư cho Y tiên báo với chàng mình ở đây, để bọn họ phải lo lắng. Qua ít ngày nữa trở về.


      Bây giờ Thiểu Tư làm gì? Sở Thanh Linh ngồi trong đình ở Ngự Hoa Viên, mất hồn nhìn hồ cá, còn có cái bóng của mình. Đột nhiên, trong nước có nhiều thêm cái bóng, nữ tử y phục hoa lệ lạnh lùng nhìn mình.


      Sở Thanh Linh quay đầu lại, thấy nữ tử xinh đẹp lạnh lùng nhìn mình, mà các cung nữ quỳ mặt đất hành lễ hô khấu kiến Quý phi nương nương. Sở Thanh Linh ngạc nhiên, nữ tử này là phi tử của Mặc Hiên? Nghĩ đến đây, mặt Sở Thanh Linh lên nụ cười nhàn nhạt, hài tử kia trưởng thành, trưởng thành rồi.


      Nhưng mình gọi nữ tử trước mắt như thế nào đây? Quý phi? đúng. Muội muội? Dường như cũng đúng. làm khó Sở Thanh Linh rồi.


      Khi Sở Thanh Linh khó xử biết xưng hô với nữ tử trước mặt như thế nào nữ tử này lại thản nhiên ngồi trước mặt Sở Thanh Linh, lạnh nhạt : “Ngươi chính là nữ nhân hoàng thượng mang về ngày hôm đó?”


      Sở Thanh Linh gật gật đầu, mỉm cười: “Ngươi chính là phi tử của Mặc Hiên?”


      “Ngươi có thể tùy ý gọi tục danh (tên húy) của Hoàng thượng, quả nhiên quan hệ của các ngươi bình thương.” Mai quý phi nhàn nhạt , trong giọng có cảm xúc gì.


      “Bởi vì ~~” Sở Thanh Linh biết có số chuyện có thể nên ra miệng, cho nên chỉ hai chữ liền dừng lại.


      “Bởi vì ngươi cứu hoàng thượng, sao?” Mai quý phi khẽ cau mày, lạnh lùng cho nàng biết lý do.


      Sở Thanh Linh ngạc nhiên, giờ mới hiểu được, quả nhiên thân thế Dạ Mặc Hiên đều là bí mật, tuyên bố với bên ngoài là chính mình cứu , cho nên mình mới được nhận trọng đãi như vậy sao? Sở Thanh Linh lập tức tiêu tan, như vậy cũng tốt. Ít ra cũng ảnh hưởng đến địa vị của .


      “Là vậy. Cho nên hoàng thượng mới trọng đãi ta như vậy.” Sở Thanh Linh mỉm cười thuận thế tiếp nhận .


      “Trọng đãi như vậy? Cứu hoàng thượng mạng liền lập ngươi làm hậu, báo ân này có phải quá mức rồi ?” Mai quý phi cau mày chặt, trong giọng có phần châm chọc.


      “Cái gì?!” Sở Thanh Linh đột nhiên đứng lên, thể tin nổi nhìn vẻ mặt bình thản của Mai quý phi, vừa rồi nữ tử này cái gì? Mặc Hiên muốn lập mình làm hậu? Làm sao có thể?!


      “Ngươi biết hay giả bộ?” Mai quý phi cau mày nhìn vào mắt Sở Thanh Linh, lại chỉ thấy kinh ngạc, có bất kỳ giả tạo nào, lúc này mới tin tưởng người trước mắt biết .


      “Làm sao có thể?!” Sở Thanh Linh đột nhiên lắc đầu, phủ nhận.


      “Ngươi lại biết !” Mai quý phi cũng đứng lên, trong mắt chợt có cảm xúc kỳ quái, “Ta vẫn cho rằng chàng lập ta làm hậu, nhưng ngờ lại cho chúng ta cái tin như vậy. Cũng bởi vì ngươi cứu chàng, cho nên chàng muốn lập ngươi làm hậu.”


      “Điều này có khả năng! Bởi vì ta và — —!” Sở Thanh Linh vừa muốn ra miệng, xa xa liền thấy bóng dáng của Dạ Mặc Hiên, từ từ về phía bên này.


      Mai quý phi thấy sắc mặt của Sở Thanh Linh, cũng xoay người thấy Dạ Mặc Hiên tới hướng này, hơi nheo mắt, xoay người với Sở Thanh Linh: “Ta cáo từ trước, nếu chàng tới thấy ta ở cùng với ngươi, sợ cho rằng ta gây khó khăn cho ngươi.” Dứt lời, Mai quý phi cũng quay đầu lại mà rời . Sở Thanh Linh nhìn bóng dáng của Mai quý phi, trong lòng phức tạp. Bởi vì bản thân nhìn ra, nữ tử này tâm với Mặc Hiên, tuy nàng vẫn lạnh nhạt, nhưng khi nhắc tới Mặc Hiên sâu trong đáy mắt nàng vẫn dịu dàng mơ hồ, còn có bi ai nhàn nhạt chợt lóe lên


      “Thanh Linh ~~” Dạ Mặc Hiên vào, thấy Sở Thanh Linh đứng tại chỗ ngẩn người có chút nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt của Sở Thanh Linh, thấy bóng lưng kia, nhăn mày lại. tay nắm lấy bả vai Sở Thanh Linh để nàng xoay người lại đối mặt với mình, nghiêm túc hỏi: “Có phải Mai quý phi cho nàng điều gì ?”


      “Nàng ta là Mai quý phi?” Lúc này Sở Thanh Linh mới biết thân phận của nữ tử vừa rồi. Mai quý phi sao? Hoa mai bất khuất đứng ngạo nghễ trong gió tuyết…


      “Phải. Trong cung chỉ có vị Quý phi, những người khác đều là Bình phi cùng phi tần.” Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt .


      “Trong lòng ngươi nàng ta giống với những người khác?” Sở Thanh Linh bắt được tin tức trọng yếu.


      có gì bất đồng, nàng ta là nữ nhi của Thượng Quan tướng quân, phụ thân của nàng giúp ta lên ngôi vị hoàng đế.” Dạ Mặc Hiên hời hợt , cũng khiến Sở Thanh Linh minh bạch, ra Mai quý phi là nữ nhi công thần, cho nên được phong làm quý phi duy nhất. Nhưng chắc quan hệ giữa hai người cũng đơn giản như vậy, nếu nàng ta câu kia vồn cho rằng Mặc Hiên lập nàng ta làm hậu.


      Vừa nghĩ tới đó, Sở Thanh Linh chợt tỉnh ngộ, nhìn chằm chằm Dạ Mặc Hiên : “Mặc Hiên, ta vừa nghe , người định lập ta làm hậu, trò đùa này tuyệt đối buồn cười.”


      “Ta đùa.” Dạ Mặc Hiên .


      Nhìn vẻ mặt Dạ Mặc Hiên, cuối cùng Sở Thanh Linh hiểu người trước mắt phải đùa.


      “Mặc Hiên, ta lập gia đình. Đệ là người ta quý trọng nhất, hiểu ? Đệ là người ta quan tâm nhất.” Sở Thanh Linh nhíu mày, nghiêm túc .


      “Căn bản người nam nhân kia cũng nàng, chỉ hành hạ nàng. Ta hạ quyết tâm từ trước nhất định phải cứu nàng ra ngoài!” Dạ Mặc Hiên vội vàng .



      “Mặc Hiên!” Sở Thanh Linh có chút tức giận, “Ngươi phải nhớ! Ngươi là đệ đệ của ta, còn ta là tỷ tỷ của ngươi!” Sở Thanh Linh hơi nhức đầu nhìn hài tử trước mắt, phân biệt được ràng tình thân cùng tình nam nữ khác nhau chỗ nào sao?


      “Tỷ tỷ?” Dạ Mặc Hiên cười lạnh, vẻ mặt tuấn mỹ có chút vặn vẹo, chợt đưa tay nắm lấy tay Sở Thanh Linh gằn từng chữ ràng, “Nàng cũng biết, trước kia nội tâm ta dằn vặt, ta cho rằng ta là tên súc sinh táng tận lương tâm, ta tỷ tỷ ruột của mình.”


      “Mặc Hiên?” Sở Thanh Linh kinh ngạc nhìn Dạ Mặc Hiên tự khống chế được ở trước mặt, mãnh liệt rút tay mình ra rồi lạnh lùng : “Mặc Hiên, bây giờ ngươi câm mồm, coi như ta chưa từng nghe.”


      Dạ Mặc Hiên cười lạnh: “Lúc ta biết nàng phải là tỷ tỷ ruột của ta nàng có biết ta vui vẻ, cao hứng đến thế nào ?”


      “Câm mồm! Mặc Hiên, đừng nữa.” Sắc mặt Sở Thanh Linh ngày càng lạnh, rốt cuộc ngửi được hơi thở bình thường.


      “Vì sao để cho ta ?” Ánh mắt Dạ Mặc Hiên cũng nghiêm túc, “Người nam nhân kia vẫn nhốt nàng, đừng tưởng rằng ta biết! Khiến cho nàng gặp mặt cha mẹ lần cuối cũng được. phải nàng hận sao?”


      “Cha… mẹ…” Sở Thanh Linh nghe thấy hai chữ đó, ánh mắt bắt đầu buông lỏng, thào lặp lại lời Dạ Mặc Hiên .


      “Đúng, cha mẹ cứ như vậy, bọn họ muốn gặp nàng trước khi , nhưng vẫn gặp được!” Trong mắt Dạ Mặc Hiên thâm trầm, từ từ , “Cha và mẹ muốn gặp mặt nàng lần, nhưng mà, đến cuối cùng cũng thấy nàng! Đều do lỗi của người nam nhân kia, đều do người nam nhân kia làm hại, phải sao?”


      Suy nghĩ của Sở Thanh Linh có chút hỗn loạn, nhìn chằm chằm người trước mắt, chợt cau mày: “Mặc Hiên! Người nào làm hại cha mẹ? Sư tổ có liên quan tới hoàng thất Thành Hạ quốc!”


      Dạ Mặc Hiên sửng sốt, ngờ Sở Thanh Linh lại nghĩ tới phương diện này, nhất thời trầm mặc, dám đối diện với ánh mắt chất vấn của Sở Thanh Linh.


      “Ngươi ! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao ngươi lại tới Thành Hạ quốc làm Thái tử?” Sở Thanh Linh căng thẳng truy hỏi tới cùng.


      Dạ Mặc Hiên nghẹn lời, biết nên gì cho phải.


      Sở Thanh Linh thấy sắc mặt có chút áy náy của Dạ Mặc Hiên, lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn, mà suy đoán cũng càng ngày càng ràng.


      “Cái chết của cha mẹ, có liên quan đến ngươi phải ?” Sở Thanh Linh đột nhiên bắt lấy cổ áo của Dạ Mặc Hiên lộ vẻ mặt khó xử, nghiêm giọng chất vấn.


      , phải ~~” Dạ Mặc Hiên quay mặt, dám nhìn tới ánh mắt hùng hổ của Sở Thanh Linh. Nhưng lời như vậy cũng có sức thuyết phục.


      Thân thể Sở Thanh Linh mềm nhũn, lảo đảo lui về phía sau, Dạ Mặc Hiên vội vàng đưa tay ra đỡ, Sở Thanh Linh đột nhiên đẩy tay của ra, bản thân qua bên dựa vào cây cột. có liên quan tới Mặc Hiên! Cái chết của cha mẹ liên quan đến Mặc Hiên! Sở Thanh Linh thở mạnh, vỗ vỗ lồng ngực của mình để cho bản thân bình tĩnh lại. Nhưng nước mắt ngừng trào ra.


      “Thanh Linh…” Dạ Mặc Hiên đau lòng hô, nhìn nàng như vậy, rất đau lòng rất đau lòng.


      “Câm mồm đừng gọi ta!” Sở Thanh Linh lớn tiếng quát, ngẩng đầu oán hận nhìn Dạ Mặc Hiên, muốn mắng người trước mặt, nhưng thủy chung có cách nào mắng ra miệng. Nàng hiểu mặc dù cha mẹ chết vì Mặc Hiên, nhưng phải do Mặc Hiên làm. Mặc dù hiểu, nhưng trong lòng vẫn rất chú ý, hoàn toàn bỏ được.


      “Thanh Linh, ta cũng muốn việc phát sinh như vậy.” Dạ Mặc Hiên nhăn mày, khuôn mặt khổ sở, “Cho tới bây giờ ta cũng quên báo thù, ta cũng rất hận để chuyện phát sinh thành ra như vậy.”


      “Ngươi cần , cần bất kỳ cái gì!” Ánh mắt Sở Thanh Linh tràn đầy địch ý nhìn Dạ Mặc Hiên, biết mình nên đổ lỗi cho người trước mắt, nhưng bản thân hoàn toàn thể khống chế được cảm xúc của chính mình.


      “Ta… được, ta .” Dạ Mặc Hiên trầm mặc, đau lòng nhìn Sở Thanh Linh luống cuống.


      “Ta, phải về Thiên Vận quốc. Đưa ta trở về.” Sở Thanh Linh yên lặng lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, hờ hững nhìn Dạ Mặc Hiên.


      Dạ Mặc Hiên tiếp tục trầm mặc, câu nào.


      “Ta , ta muốn trở về.” Sở Thanh Linh cắn môi khó khăn , “Ta hiểu ta nên trách ngươi, nhưng tại ta có cách nào đối mặt với ngươi.”


      .” lâu sau, Dạ Mặc Hiên kiên quyết phun ra chữ sau đó tiếp tục chậm rãi : “ thể để cho nàng trở về, người nam nhân kia thể mang lại hạnh phúc cho nàng.”


      liên quan gì tới ngươi.” Sở Thanh Linh cau mày lạnh giọng , “ tại ta với chàng rất tốt, chàng thay đổi. Ta muốn nhìn thấy ngươi nữa.”


      Dứt lời, sắc mặt của Dạ Mặc Hiên càng lúc càng trầm xuống, lời, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Thanh Linh, từng bước từ từ tiến lại gần.


      Sở Thanh Linh cắn răng chầm chậm lui về phía sau, nhìn vẻ mặt trầm của Dạ Mặc Hiên trước mặt mà kinh hãi, từ lúc nào Dạ Mặc Hiên tạo áp lực lớn cho người khác như vậy rồi? bây giờ xa lạ rất xa lạ! Đây là hài tử năm đó hồn nhiên ngây thơ sao?


      “Nàng thể bất cứ đâu, nàng chỉ có thể ở đây làm hoàng hậu của trẫm!” thanh lạnh lẽo của Dạ Mặc Hiên vang lên, tay nhè vung ra.


      Tiếp theo, trước mắt Sở Thanh Linh bỗng nhiên tối sầm, mất tri giác. Cuối cùng ở bên tai cơ hồ vang lên tiếng cầu khẩn, thào, đau thương: ở lại bên cạnh ta, ở lại đây…


      Khi Sở Thanh Linh tỉnh lại lần nữa, nhìn chung quanh mảnh mờ mờ. Từ sau khi mang thai Sở Thanh Linh rất ít khi vận công vì sợ động thai khí, tại giơ tay định vận công, lại phát dùng được khí lực nào! Cái này hoàn toàn khác khi ở biệt viện bị Nhân vương điểm đại huyệt. Đan điền trong cơ thể trống rỗng, tồn tại chút chân khí nào! ác độc! Sở Thanh Linh cắn răng, cư nhiên phế toàn bộ tu vi Y tiên truyền cho mình! chút cũng lưu! Sợ mình chạy mất sao? Trong lòng Sở Thanh Linh sinh ra hàn ý, rốt cuộc nàng hiểu , hiểu sâu sắc, Dạ Mặc Hiên hôm nay còn là Dạ Mặc Hiên trước kia! Hăn là hoàng thượng!


      Sở Thanh Linh chợt che bụng mình, đứa bé, mình có đứa bé của Thiểu Tư! Nếu bị Mặc Hiên phát , như vậy —— Sở Thanh Linh dám nghĩ thêm. Nàng chợt hiểu, Mặc Hiên hôm nay còn là đệ đệ ngây thơ của mình, mà là hoàng thượng lãnh khốc. Muốn rời khỏi nơi này, muốn dẫn đứa bé trong bụng mình an toàn rời khỏi nơi này. để cho mình . Lưng Sở Thanh Linh chợt lạnh lẽo, bởi vì nàng đột nhiên ý thức được, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu mưu. Mặc Hiên gặp thích khách, hao tổn tâm cơ làm nhiều việc như vậy, chính là để đưa mình tới, để cho mình cam tâm tình nguyện tới đây. Sở Thanh Linh càng nghĩ trái tim càng băng giá. còn là tiểu Mặc Hiên kia ở trong lòng mình nữa, còn là hài tử vẫn đuổi theo sau lưng mình làm nũng nữa!


      Ánh mắt Sở Thanh Linh càng nghiêm túc. dám tưởng tượng nếu Thiểu Tư đuổi theo, Mặc Hiên đối đãi chàng như thế nào. Mà mình hiểu rất , theo tính cách của Thiểu Tư, nhất định đuổi theo. Tay Sở Thanh Linh càng nắm chặt, cho đến khi đốt ngón tay trắng bệch cũng buông ra.


      Dạ Mặc Hiên! Mắt Sở Thanh Linh từ từ nhắm lại rồi mở ra, trong mắt hoàn toàn trấn tĩnh. Mình nhất định phải , hơn nữa còn phải để cho cam tâm tình nguyện để mình !
      Chris thích bài này.

    5. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 61: Như vậy nàng có hài lòng ?


      Thương Châu quốc, phủ Nhân Vương.

      Hoàng Phủ Khinh Trần nắm bức mật thư trong tay, sắc mặt càng ngày càng khó coi, từ từ nắm chặt bức thư lại thành cục, lòng bàn tay hơi run cái, bức thư lập tức hóa thành tro bụi. Dạ Mặc Hiên! Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần là vẻ đáng sợ lạnh lẽo, cảm giác sỉ nhục điên cuồng mãnh liệt trào dâng trong lòng. có can đảm! Đây là lần đầu tiên mình bị người gài bẫy, hơn nữa còn dễ dàng như vậy! lại muốn lập Thanh Linh làm hậu!"

      "Hừ." Đột nhiên Hoàng Phủ Khinh Trần đứng dậy, muốn để cho nữ nhân mà mình coi trọng làm hoàng hậu của , vậy phải xem có số mệnh đó hay . Hoàng Phủ Khinh Trần trầm từ từ ra khỏi phòng, nhìn bầu trời xanh thẳm, đáy mắt sâu thấy đáy.

      "Vương gia, khách đợi rồi." Tổng quản cúi đầu cung kính .


      "Ừ." Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt ừ tiếng, giấu hết tất cả cảm xúc, phất ống tay áo cái rồi tới cửa. Món nợ này, nhất định phải trả, nên nóng nảy, từ từ .


      Xe ngựa trước cửa Vương phủ chậm rãi di chuyển, tới tửu lâu. Dọc theo đường , Hoàng Phủ Khinh Trần nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Khi xe ngựa chạy nhanh đến con đường ngừng lại. Hoàng Phủ Khinh Trần chậm rãi mở mắt ra, sau đó người đánh xe lập tức nóng nảy bẩm báo : "Vương gia, xin đợi chút, trước mặt rất đông, dường như cãi nhau."


      Sau đó cơn ồn ào náo động truyền đến trong lỗ tai Hoàng Phủ Khinh Trần, có tiếng chửi mắng đánh đập, có giọng bi phẫn khiển trách xen lẫn tiếng khóc. Hoàng Phủ Khinh Trần khẽ cau mày, cũng gì, chỉ nhắm nghiền hai mắt lại, chờ trước mặt mở đường. Sau đócó thanh loáng thoáng truyền vào xe ngựa.


      "Kẻ điên, còn ảo tưởng mình là công chúa. Mau trở về làm việc ."


      "Ta nhổ vào ngươi, người có bộ dáng xấu xí như ngươi mà là công chúa, là heo đực còn được!"


      "Ha ha, phía trước là hàng rào còn muốn chạy! Lần sau cắt đứt chân chó của ngươi."


      "Ta có gạt người, ta chính là công chúa Bắc Thần quốc!"


      thanh tức giận truyền vào, còn làm bộ khóc thút thít.


      Công chúa Bắc Thần quốc? ! Hoàng Phủ Khinh Trần chợt mở mắt ra. Công chúa Bắc Thần quốc phải kết hôn với Thân Vương của Thiên Vận quốc rồi sao? Hai nước kết thân. Tại sao ở đây lại có nữ nhân mình là công chúa?


      Hoàng Phủ Khinh Trần vén màn cửa xe lên, bình tĩnh với người đánh xe: "Xảy ra chuyện gì vậy?"


      "Bẩm Vương gia, hình như là nô tì của phủ nào chạy ra, nổi điên ở đường lớn đấy." Người đánh xe nghi ngờ trả lời, hiểu vì sao Vương gia lại để ý tới những chuyện nhặt này.


      ", mang nữ nhân kia tới đây cho Bổn vương xem." Hoàng Phủ Khinh Trần hơi híp mắt lại, ra lệnh khiến người đánh xe nghi ngờ hiểu.


      "Vâng" Người đánh xe tuân mệnh, nhưng trong lòng nghi hoặc thôi, hành động của Vương gia cũng quá kỳ lạ.


      Người đánh xe lên phía trước, đẩy mọi người vây xem ra vào. Khi vào giữa, mới nhìn thấy nữ nhân mình đầy thương tích, càng làm cho người khác kinh hãi chính là mặt nữ nhân nhếch nhách kia đầy những vết sẹo dữ tợn.


      "Đây là nô tỳ của nhà nào?" Người đánh xe nhìn sắc mặt hờ hững của những người vây xem cau mày hỏi.


      "Nhà ta, thế nào?" người xấu xí ngạo mạn lên phía trước.


      "Nô tì này ta muốn mua." Người đánh xe móc ngân phiếu ra muốn đưa cho người chuyện.


      "Ngươi mua mua sao, ngươi nghĩ bản đại gia là ai đây?" Người xấu xí ngạo mạn ngẩng đầu lên khinh thường nhìn người đánh xe.


      "Người Nhân vương muốn, ngươi dám bán sao?" Người đánh xe chỉ về phía chiếc xe ngựa cao quý phía sau và .


      Lúc này mọi người mới quay đầu lại nhìn xe ngựa của Nhân vương, trong đám người phát ra tiếng ồn ào, tự động nhường đường ra. Người xấu xí vừa nhìn thấy là xe ngựa của Nhân vương, mặt lập tức cười, lấy lòng ngượng ngùng với người đánh xe: "Nếu như Nhân vương muốn người này, thích lấy thôi, cần gì bạc chứ?"


      Người đánh xe cũng trả lời, mà chỉ cúi đầu với nữ nhân nhếch nhác này: " theo ta."


      Nữ nhân nhếch nhác này có chút do dự nào, lập tức đứng dậy theo phía sau người đánh xe. Sau lưng mọi người dần dần tản , Nhân vương hiền đức nhân từ mọi người đều biết, chắc là do nỡ nhìn nữ nhân xấu xí này bị đối xử như vậy, cho nên mới cứu giúp thôi.


      tới trước xe, nhìn xe ngựa cao quý, lại nhìn quần áo rách rưới người mình, do dự biết có nên lên hay là lên.


      " lên."Ngay vào lúc này, xe ngựa truyền đến thanh lạnh tanh, đó chính là giọng có chút nhiệt độ nào của Nhân vương.


      thêm gì nữa, lập tức bò lên xe ngựa.


      Vào xe ngựa, ngồi ở bên cạnh, quan sát người trong xe. Nam nhân này chính là Nhân vương của Thương Châu quốc? Ánh mắt rất lạnh lẽo! chợt sợ run cả người, người trước mắt có cùng ánh mắt lãnh khốc giống người nam nhân kia. Nhất thời, biết nên như thế nào cho phải, chỉ có thể cúi đầu thấp.


      "Ngươi, là công chúa Mỹ Chân?" Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt hỏi.


      "Ngươi tin sao? !" Đột nhiên công chúa Mỹ Chân ngẩng đầu, thể tin nhìn nam nhân trước mắt.


      "Tin." Giọng của Hoàng Phủ Khinh Trần vẫn lạnh nhạt như cũ, "Vui mừng sao, sao ngươi lại lưu lạc đến nơi này, rơi vào tình cảnh như vậy?"


      câu hỏi khiến nước mắt của công chúa Mỹ Chân suýt nữa chảy ra.


      Hoàng Phủ Khinh Trần cũng thêm gì, chỉ lẳng lặng chờ.

      Giọng của công chúa Mỹ Chân có chút nghẹn ngào, ngón tay từ từ vuốt ve khuôn mặt dử tợn của mình, hồi lâu vẫn ra lời.


      "Như vậy , công chúa Mỹ Chân, trước tiên Bổn vương phái người đưa ngươi trở về Vương phủ, rồi truyền ngự y khám cho ngươi. Sau đó Bổn vương quay về phủ rồi ." Hoàng Phủ Khinh Trần ra quyết định."Vâng ~ đa tạ Vương gia." Công chúa Mỹ Chân cố gắng hết sức khống chế tâm tình kích động của bản thân để phun ra mấy chữ.


      Sau khi người đánh xe đưa Hoàng Phủ Khinh Trần đến quán rượu lập tức đưa công chúa Mỹ Chân về Vương phủ, báo lại lời dặn dò của Nhân vương cho tổng quản.


      Tổng quản rất là nghi ngờ sao Nhân vương lại quen biết nữ nhân xấu xí nhếch nhác này sao, nhưng vẫn gì, tuân theo lời dặn của Nhân vương mời ngự y tới khám bệnh cho công chúa Mỹ Chân.


      Nha hoàn dẫn công chúa Mỹ Chân vào căn phòng hoa lệ rồi lui về sau ra ngoài, có điều trong mắt mơ hồ có khinh thường và chán ghét chạy trốn khỏi ánh mắt của công chúa Mỹ Chân. Đợi sau khi nha hoàn lui ra ngoài, công chúa Mỹ Chân gắt gao cắn môi của mình, cắn như muốn ra máu. từng, những thứ nha hoàn đê tiện này thấy mình rất cung kính, hôm nay những thứ nha hoàn đê tiện này cư nhiên dám dùng loại ánh mắt đó nhìn mình! Công chúa Mỹ Chân dùng sức siết chặt quả đấm, đột nhiên đau rồi vội vàng buông ra . tay sớm chồng chất vết thương. Kể từ khi chạy ra khỏi nơi như địa ngục kia, vốn cho là mình có thể thuận lợi chạy về, ngờ lại lạc vào ổ sói khác.


      lát sau ngự y tới rồi, lúc khám bệnh cho công chúa Mỹ Chân thầm kinh hãi, hiểu sao trước mắt lại bị tra tấn như vậy.


      "Ngự y, mặt của ta, có thể khôi phục lại ?" Công chúa Mỹ Chân quan tâm nhất chính là vấn đề này.


      " nương, tha lỗi cho lão phu thẳng, mặt của lão phu thể giúp được."Ngự y có chút tiếc hận , nhìn sắc mặt công chúa Mỹ Chân dần dần ảm đạm xuống, lại an ủi, "Nhưng mà, nương đừng lo lắng, thế gian này có người có thể trị mặt của ."


      "Là ai? Ai có thể?" Công chúa Mỹ Chân kích động tay nắm ngự y nóng nảy hỏi.


      "Ha ha, nương đừng nóng vội, hãy nghe ta ." Ngự y rút tay của mình về, lúc này công chúa Mỹ Chân mới ý thức được luống cuống của mình, vội ngồi xuống rửa tai lắng nghe.


      "Người có thể chữa trị mặt của nương, thế gian này chỉ có người, đó chính là Y Tiên của Vạn Hoa Cốc." Ngự y mỉm cười đáp án, sau đó lại có chút lo lắng : "Nhưng mà Y Tiên này phải người nào cũng cứu giúp, cái này còn phải xem tạo hoá của nương nữa."


      "Ta hiểu rồi." Công chúa Mỹ Chân gật đầu, trong mắt dâng lên hi vọng.


      "Lão phu giúp nương kê toa thuốc, để nương thoa ngoài da và uống thuốc. nương hãy uống đều đặn, như thế, lão phu cáo lui." Ngự y dứt lời viết đơn thuốc rồi lui ra ngoài.


      Công chúa Mỹ Chân từ từ đến trước gương, lẳng lặng nhìn khuôn mặt xấu xí trong gương, khóc ra nước mắt. Mình thành bộ dáng người ra người quỷ ra quỷ như vậy, mà lúc này ả công chúa giả đó được hưởng thụ vinh hoa phú quý.


      cam lòng, cam lòng mà! Nhất định phải báo thù, phải khiến con ả Thanh Liên đó sống bằng chết, còn có tên nam nhân ác độc đó! Muốn phải trả giá lớn!


      Công chúa Mỹ Chân chợt đá mạnh vào bàn, phát ra tiếng vọng thê lương, bọn nha hoàn ngoài cửa sợ đến vỗ ngực. Sau khi giật mình hướng về phía phòng của công chúa Mỹ Chân phỉ nhổ.


      Giờ phút này ở tửu lâu Hoàng Phủ Khinh Trần từ cửa sổ nhìn về phía bầu trời, khẽ nhấp ngụm rượu, : "Trời, dường như sắp thay đổi rồi."


      "Hả, Vương gia, ngài cái gì, thời tiết rất tốt mà." Vị khách ngồi ở bên cũng tò mò nhìn về phía bầu trời, ràng rất là sáng sủa mà. Vì sao Nhân vương cứ ra những lời khó hiểu tới như vậy?


      Trong hoàng cung Thành Hạ quốc, cũng là sóng ngầm mãnh liệt.


      Sở Thanh Linh bình tĩnh nhìn nam nhân cười dịu dàng ở trước mặt, trong lòng hồi rối rắm. Mặc Hiên, sớm còn là Mặc Hiên của trước kia, tại sao mình vẫn quyết tâm hận được?


      "Thanh Linh, ta muốn để cho nang gặp người." Dạ Mặc Hiên lên trước bước, mà Sở Thanh Linh theo bản năng lui về phía sau bước. Nhìn Dạ Mặc Hiên nhíu mày.


      "Gặp ai?" Sở Thanh Linh nhàn nhạt hỏi.


      "Người giết cha mẹ nàng."Dạ Mặc Hiên hời hợt .


      Mắt Sở Thanh Linh chợt trợn to, nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản của Dạ Mặc Hiên, hồi lâu gì.



      ", Thanh Linh ~~" Dạ Mặc Hiên dịu dàng đưa tay về phía Sở Thanh Linh, mà Sở Thanh Linh lui về phía sau, có đưa tay của mình ra.


      Dạ Mặc Hiên hơi nheo mắt, nhưng ép buộc, xoay người ra ngoài. Sở Thanh Linh nhìn bóng lung của Dạ Mặc Hiên, do dự lần nữa, nhưng vẫn theo.


      biết theo Dạ Mặc Hiên qua vài toà cung điện, quẹo mấy ngã quanh, cuối cùng tới trước toà cung điện.


      Ở chỗ này sao? Trong mắt Sở Thanh Linh có nghi ngờ, rốt cuộc người sát hại cha mẹ là ai?


      "Thanh Linh" Dạ Mặc Hiên quay đầu mỉm cười với Sở Thanh Linh rồi gọi câu sau đó dẫn đầu vào.


      Sở Thanh Linh từ từ theo sau, tay siết chặt nắm đấm, trong lòng càng thêm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Kẻ thù sát hại cha mẹ ở trước mắt rồi! Rốt cuộc là ai đây?


      "Tham kiến hoàng thượng." Hai tiểu thái giám nhìn thấy Dạ Mặc Hiên vội vàng hành lễ, Dạ Mặc Hiên phất tay để cho hai người lui ra.


      Sở Thanh Linh theo sát phía sau, vào toà cung điện u ám này.


      "Mở cửa sổ." Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt phân phó, lập tức có cung nữ vào mở cửa sổ ra, trong phòng sáng lên.


      Đập vào mắt Sở Thanh Linh là phụ nhân cao quý, nhưng khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt trống rỗng chết lặng, người gầy trơ cả xương. Làm cho người ta nhìn thấy mà ghê!


      "Bà ta là ai?" Ngón tay Sở Thanh chỉ về phía phụ nhân ngồi dưới đất run giọng hỏi, chẳng lẽ phụ nhân này chính là hung thủ sát hại cha mẹ mình? !


      "Bà ta là Thái hậu, là mẹ ruột của ta." Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt .


      Sở Thanh Linh trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào người tiều tuỵ ngồi đất. Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, người này! Chính là kẻ sai khiến người tới giết hại cha của mình mẹ sao? Khiến Sở gia trong đêm biến thành tro bụi!


      "Ta để cho bà ta được chết thoải mái, Thanh Linh, nàng xem ~~" Dạ Mặc Hiên cười lạnh, dùng ngón tay chỉ vào người đất.


      Sở Thanh Linh nhìn theo tay của Dạ Mặc Hiên, kinh hoàng. Trong long bàn tay của Thái hậu nắm chặt mảnh vải bông, tay khác vẫn xé rách vải giường. Xé rách xong nhét vào trong miệng, liều mạng lặp lại.


      Bà ta ăn vải sao? Tại sao? Sở Thanh Linh trừng lớn mắt, cứ nhìn Thái hậu như vậy.


      "Bởi vì đói, cho nên ăn cái này." Dạ Mặc Hiên cười giải đáp nghi ngờ của Sở Thanh Linh.


      Mặt Sở Thanh Linh trắng bệch, quay đầu nhìn mặt Dạ Mặc Hiên cười đến khoan thai tự đắc.


      "Bà ta quên mình là con người, bắt được cái gì ăn cái đó, đây có lẽ là bản năng làm người duy nhất của bà ta rồi."Dạ Mặc Hiên cười nhạt nhòa, ngay sau đó dịu dàng hỏi Sở Thanh Linh, "Thanh Linh, như vậy nàng có hài lòng ?"


      Sở Thanh Linh há miệng, muốn cái gì, lại phát ra được thanh nào. Chỉ là thể tin nhìn gương mặt mỉm cười của Dạ Mặc Hiên. cư nhiên như vậy, đối xử với mẹ ruột của chính mình như thế? ! Cho dù bà ta từng sát hại cha mẹ của mình, sát hại cha nuôi mẹ nuôi của Mặc Hiên, nhưng mà, dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của Mặc Hiên mà! cư nhiên đối xử với bà ta như thế, làm cho bà ta sống bằng chết, sống khuất nhục tàn nhẫn như vậy.


      "Thanh Linh, như vậy nàng có hài lòng ?" Dạ Mặc Hiên cười tà mị, tiếp tục hỏi.


      Sở Thanh Linh cắn môi, nhìn Thái hậu đất còn nhai vải, hồi lâu ra lời nào. Đột nhiên chứng kiến thấy ánh mắt trống rỗng và sắc mặt tiều tụy vàng vọt của Thái hậu, đáy mắt Sở Thanh Linh lên tia kinh ngạc, sau đó lập tức biến mất, để cho Dạ Mặc Hiên thấy được.


      "Đủ rồi, ngươi hãy để cho bà ta được ra thoải mái ." Sở Thanh Linh xoay người đành lòng nhìn người ra người đất này, dứt lời, vội vàng ra ngoài.


      "Nàng, hận bà ta sao?" Giọng của Dạ Mặc Hiên bay tới từ phía sau.


      "Ta hận, ta vô cùng hận. Nhưng mà ta cho ngươi biết, Dạ Mặc Hiên, ai cũng có thể hận bà ta, hành hạ bà ta, nhưng chỉ có ngươi là thể!" Sở Thanh Linh đứng lại lạnh lùng , "Duy nhất chỉ có ngươi là thể! Bởi vì bà ta là mẹ ruột của ngươi!" xong, Sở Thanh Linh bước nhanh ra ngoài, để ý tới mọi chuyện sau lưng nữa.


      Dạ Mặc Hiên thu hồi ánh mắt từ người Sở Thanh Linh, nhìn Thái hậu tiều tụy rồi từ từ ngồi chồm hổm xuống, đưa tay ra dịu dàng vuốt mặt của Thái hậu. Vậy mà Thái hậu lại như có cảm giác, vẫn đờ đẫn tiếp tục gặm vải trong miệng như cũ.


      "Ta, thể hận bà sao?" Trong mắt của Dạ Mặc Hiên có nghi ngờ, thở hơi dài, đứng dậy ra ngoài, sâu xa "Thanh Hạm, cho bà ta ra sảng khoái."


      Tất cả trở nên yên tĩnh.


      Sở Thanh Linh Nhất gấp gáp khỏi, lòng của nàng mực trầm xuống. Mình tuyệt đối có nhìn lầm, ánh mắt và sắc mặt kia của Thái hậu, còn có phản ứng đờ đẫn, nhất định là vì uống thuốc đó!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :