1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 51: !

      Đêm khuya, nhưng Sở Thanh Linh ngủ, chỉ lẳng lặng đứng ở ban công nhìn trời đêm thăm thẳm.


      Thái tử Thành Hạ quốc tên gọi Dạ Mặc Hiên, ngày mai gặp mặt Hoàng Phủ Khinh Trần, giữa bọn họ nhất định có thương lượng. Cho tới nay, quan hệ giữa hai nước này cùng Thiên Vận quốc cực kỳ căng thẳng. Lần gặp mặt này bọn họ muốn cái gì đây? Càng khiến Sở Thanh Linh lưu tâm chính là ngày mai gặp mặt người kia có phải chính là người vẫn khiến mình mong nhớ hay ?


      Sở Thanh Linh thở dài sâu, ánh mắt dần dần thống khổ. Lại nghĩ tới tình cảnh năm ấy Đoan Ngọc liều mạng cứu nàng, còn có Sở Thiên Lăng kia mỉm cười ôn nhu cưng chiều.


      Ở chỗ tối, Hoàng Phủ Khinh Trần cũng lẳng lặng nhìn Sở Thanh Linh. Thần tình vừa đau thương vừa đơn như vậy, rốt cuộc nàng trải qua những gì? Những thứ này căn bản nên để nàng đau thương khi ở độ tuổi này. Rất muốn hiểu nữ tử này, nhưng tại sao xem thế nào cũng hiểu. Con người chính là động vật kỳ quái, càng xem càng muốn nhìn chân tướng, càng chiếm được càng muốn đạt được. phái người thăm dò thân phận của nàng rồi, tin tưởng rất nhanh có đáp án. Nữ tử bí này này thu hút tâm của mình sâu.


      Hôm sau, hai người lên xe ngựa lẳng lặng rời khỏi vương phủ ra ngoài thành.


      “Chúng ta thuyền hoa ở hồ Mộc Long *.” Hoàng Phủ Khinh Trần giải thích cho Sở Thanh Linh bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.


      *Hồ Mộc Long: Là trong bốn hồ Mộc Long Hồ, Quế Hồ, Dung Hồ, Sam Hồ. Là thẳng cảnh nổi tiếng của đất Quế Lâm Trung Quốc.


      “Uhm…” Sở Thanh Linh quay đầu lại, tập trung trả lời.


      “Ngươi định hỏi ta vì sao lại mang theo ngươi sao?” Hoàng Phủ Khinh Trần bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.


      “Hết thảy Vương gia tự có an bài.” Sở Thanh Linh vẫn yên lòng tuỳ ý cho xong.


      “Bởi vì, ta coi ngươi là người của ta.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười rộ lên, “Đương nhiên ta hy vọng nhất phải là điều này, ta càng hy vọng ngươi làm nữ nhân của ta.”


      Lời thấu lòng người như thế chỉ đơn giản từ trong miệng Hoàng Phủ Khinh Trần ra, mà Sở Thanh Linh cũng chỉ hơi hơi nghiêng đầu, cười cười: “Vương gia lại đùa.”


      Hoàng Phủ Khinh Trần bất đắc dĩ cười cười, gì, chỉ là Sở Thanh Linh nhìn thấy tia thâm trầm trong mắt kia. Thời gian vẫn còn nhiều, sớm muộn gì cũng khiến cho nàng trở thành nữ nhân của mình.


      Đến hồ Mộc Long, hai người xuống xe ngựa lên thuyền hoa, thuyền hoa từ từ hướng đến trung tâm hồ.


      “Thanh Linh, đây là rượu Bích Trúc giải thử thanh nhiệt (giải nóng làm mát), nếm thử chút.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười ôn nhu, đưa rượu trong tay cho Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh nhận lấy ly rượu rót vì mình uống mạch, chỉ vì lòng của nàng hoàn toàn ở chỗ này. thuyền hoa có người khác, chỉ có mấy người chèo thuyền cùng vài nha hoàn. Thái tử Thành Hạ quốc còn chưa tới. Dĩ nhiên là Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn ra khác thường của Sở Thanh Linh, trong lòng khó hiểu, rốt cục là Sở Thanh Linh làm sao vậy.


      “Vương gia, người tới.” Đột nhiên, nam tử toàn thân áo đen xuất sau lưng Hoàng Phủ Khinh Trần .


      “Mau mời.” Hoàng Phủ Khinh Trần nhàng phất tay.


      lát sau, rèm cửa bị nhấc lên, trước cửa là thiếu niên xinh đẹp khí thế hiên ngang. thân áo trắng thanh nhã khảm viền vàng, đơn giản mà mất khí độ. Vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, vừa nhìn thấy liền phải là phàm nhân. Chính là Thái tử Thành Hạ quốc Dạ Mặc Hiên.


      “Nhân vương điện hạ.” Dạ Mặc Hiên khách khí mỉm cười, quan sát nam nhân ở trước mặt.


      “Thái tử điện hạ, mau mời ghế .” Hoàng Phủ Khinh Trần đứng dậy, cũng khách khí chào hỏi.


      Mà trong nháy mắt khi Dạ Mặc Hiên tiến vào, Sở Thanh Linh hoàn toàn sửng sốt đứng yên, phảng phất giống như huyết dịch toàn thân đều ngưng đọng lại, liền thất thần như vậy nhìn người đến. Mặc Hiên! Là Mặc Hiên, chính là người mình vẫn nhớ mong tiểu Mặc Hiên! sai! ! Nhưng vì sao lại là Dạ Mặc Hiên. Vì sao tại trở thành thái tử Thành Hạ quốc? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?


      Dạ Mặc Hiên cùng Hoàng Phủ Khinh Trần khách khí, chút những điều liên quan. Mà khi Dạ Mặc Hiên ngồi xuống mới phát trong phòng còn có người, nam tử thon gầy vẫn cúi đầu.


      “Vương gia, vị này là?” Dạ Mặc Hiên hiểu nhìn về phía Sở Thanh Linh, nhìn ràng khuôn mặt của người nọ. Mình tới đây là cơ mật, cũng chỉ dẫn theo vài người tâm phúc, nhưng cũng ở lại bên ngoài. Nhân vương lại dẫn theo người vào, rốt cuộc thân phận của người này là gì, thân mật với Nhân Vương như vậy?


      “Là người của ta.” Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười nhàn nhạt qua.


      “Uhm.” Dạ Mặc Hiên cũng hỏi sâu hơn, chỉ vì biết người nam nhân ở trước mắt cũng phải hạng người hời hợt, nếu chỉ việc này cũng có đúng mực cũng đến được vị trí như bây giờ rồi.


      Ở thời điểm Dạ Mặc Hiên chuẩn bị dời ánh mắt của mình , người cúi đầu này từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người gặp nhau ở giữa trung như vậy. Ánh mắt Sở Thanh Linh phức tạp, đau thương, nghi ngờ, còn có tia vui mừng, ít ra Mặc Hiên còn sống, chết.


      Trong nháy mắt con ngươi của Dạ Mặc Hiên phóng đại, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, ánh mắt biến sắc dời sang chỗ khác, nhàn nhạt cười với Hoàng Phủ Khinh Trần, tiếp chuyện khác.


      Sở Thanh Linh nghiêng đầu, ngay sau đó lại cúi đầu. Trong lòng càng sôi trào, là Mạc Hiên, mới vừa rồi trong nháy mắt chính mình đọc hiểu ánh mắt đó. là Mạc Hiên, đúng là nhưng nhận thức mình, chắc có nguyên nhân của thôi. Đợi nào…! Trong đầu Sở Thanh Linh chợt giật mình cái. Y tiên từng , chuyện của cha mẹ có liên quan tới Hoàng thất Thành Hạ quốc! Mà bây giờ Mạc Hiên là thái tử! nhất định biết chuyện gì xảy ra. Rất muốn hỏi cho ràng bây giờ, nhưng thấy Dạ Mặc Hiên chuyện trò vui vẻ với Nhân vương, Sở Thanh Linh vẫn nhịn được. Luôn có cơ hội tìm hỏi ràng.


      Mà câu chuyện của hai người cũng có liên quan đến nhiều chuyện cơ mật, chỉ là hời hợt thử thăm dò lẫn nhau. Càng thử dò xét, Hoàng Phủ Khinh Trần càng kinh hãi, thiếu niên trước mắt còn chưa tới hai mươi tuổi mà cư nhiên săc bén như thế, cũng phải là người qua loa, chứ đừng chi tới khống chế. Mà trong lòng Dạ Mặc Hiên cũng sợ hãi thán phục, nam nhân này hổ là người quyền khuynh thiên hạ của Thương Châu quốc, dễ dàng đối phó.


      Hồi lâu, khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện Dạ Mặc Hiên rời , mà Hoàng Phủ Khinh Trần cũng phân phó thuyền hoa trở về.


      Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở Thanh Linh trầm mặc , trong mắt nổi lên thâm trầm. Mình hẳn nhìn nhầm, lúc nàng vừa thấy thái tử Thành Hạ quốc lúng túng còn thái tử nhìn thấy nàng trong nháy mắt thất thần cùng kinh ngạc. Mặc dù cái nháy mắt đó cực kỳ ngắn, nhưng quả là có tồn tại. Hai người cư nhiên biết nhau?! Nàng rốt cuộc là ai?! Là nữ tử thế nào?!


      “Thanh Linh ——” Hoàng Phủ Khinh Trần giọng gọi. Mà Sở Thanh Linh có phản ứng, suy nghĩ vẫn chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân như cũ.


      “Thanh Linh!” Hoàng Phủ Khinh Trần cất cao giọng, đưa tay nhàng vuốt ve mái tóc của Sở Thanh Linh, lúc này Sở Thanh Linh mới lấy lại tinh nhần, nhanh chóng quay đầu , tránh né tay của Hoàng Phủ Khinh Trần. Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần thoáng qua tia mất mát nhàn nhạt thu hồi tay của mình.


      “Gì vậy? Vương gia?” Sở Thanh Linh lấy lại tinh thần nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt hỏi.


      “Ngươi, làm sao vậy? thoải mái sao?” Giọng của Hoàng Phủ Khinh Trần tràn đầy ân cần.


      , có gì.” Sở Thanh Linh tuỳ ý trả lời câu rồi gì thêm. Nhưng trong lòng rối loạn thành nùi. Mạc Hiên chết, vậy cái chết của cha mẹ có liên quan gì đến ? Lúc trước Thiểu Tư là có thi thể của . Nhưng hôm nay lại thấy sống sờ sờ, tức là thi thể khi đó phải , là có người cố tình làm vậy!


      Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn cõi lòng đầy tâm của Sở Thanh Linh, trong mắt lại thâm trầm.


      Sau khi Dạ Mặc Hiên rời thuyền hoa, rất xa mới quay đầu lại nhìn thuyền hoa sâu. Nơi đó có người mình nhớ thương muốn gặp nhất! Tại sao nàng lại ở chỗ này? Tại sao nàng lại ở chung chỗ với Nhân vương? Tên đàn ông khốn kiếp kia chịu thả nàng sao? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Cực kỳ muốn rất muốn ôm nàng chặt vào trong ngực, cho nàng biết chính mình có bao nhiêu suy nghĩ nhớ nàng. Nhưng tại thể. giờ chính mình còn có năng lực bảo vệ nàng tốt, cho nên, chỉ có thể làm bộ như biết. Sợ, rất sợ mang đến nguy hiểm cho nàng, giống như lúc trước cha mẹ bị người ta cư xử như thế. Tuyệt đối thể để tình như vậy phát sinh thân thể nàng! Giờ phút này chính mình chỉ có thể nhịn, cho dù ý nghĩ muốn gặp nàng đến phát điên rồi. Nhẫn nhịn đến khi mình đủ cường đại để có ngày bảo vệ được nàng! Dạ Mặc Hiên gắt gao nắm chặt quả đấm, bắt buộc bản thân xoay người nhìn theo thuyền hoa xa dần.


      Sở Thanh Linh cùng Hoàng Phủ Khinh trần xuống thuyền hoa, Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở Thanh Linh lên xe ngựa rồi mới xoay người với người áo đen ở sau lưng: “Xử lý .”


      “Vâng” câu trả lời mang theo chút cảm xúc. Hai câu đối thoại này cũng quyết định sống chết của người chèo thuyền cùng bọn nha hoàn thuyền hoa. Chuyện Nhân vương gặp gỡ thái tử Thành Hạ quốc tự nhiên phải có thể truyền .


      Hoàng Phủ Khinh Trần lên xe ngựa, cùng Sở Thanh Linh rời . Đợi sau khi xe ngựa xa, trong thuyền hoa là mảnh máu tanh tàn sát.


      Nhân vương, Nhân vương, cái gì gọi là nhân? Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn cây cối ngoài cửa sổ cười lạnh. Khi đám người ngu muội chỉ nhìn thấy mặt nhân từ của mình, khi đó chính mình liền vĩnh viễn là Nhân vương mà đám người đó kính .


      Đêm, tĩnh tiếng động.


      Trong thư phòng phủ Nhân vương, mặt Hoàng Phủ Khinh Trần là mảnh ngạc nhiên. Nhìn mật thư trong tay, Hoàng Phủ Khinh Trần rất kinh ngạc. Thế nào cũng có nghĩ đến thân phận của Sở Thanh Linh lại là như vậy! Lại là phi tử của người nam nhân kia! Là chính phi duy nhất của ! Là Đông Phương Thiểu Tư đối thủ đáng sợ của mình! Cho tới nay, người để mình có thể coi là đối thủ chỉ có nam nhân tên gọi Đông Phương Thiểu Tư, mà Lãnh Ngự Phong bên người cũng chỉ được tính là nửa đối thủ. Nam nhân đáng sợ đó luôn chê vào đâu được, nhưng nghe tin tức lập gia đình đúng là khiến cho mình giật mình. Vốn tưởng rằng nam nhân kia có tình cảm, ngờ… Hoàng Phủ Khinh Trần chợt nhớ tới ngọc bội cổ Sở Thanh Linh. Nếu như là do người nam nhân kia đưa, như vậy cũng có kỳ quái. Bởi vậy có thể thấy sủng ái Sở Thanh Linh thế nào. Cái làm cho mình càng kinh hãi vẫn còn ở phía sau. Sở Thanh Linh có đệ đệ gọi là Sở Mặc Hiên!


      Sở Mặc Hiên, Dạ Mặc Hiên?


      Ánh mắt của Hoàng Phủ Khinh Trần từ từ nheo lại, bắn ra ánh sáng nguy hiểm.


      Xem ra, tình đúng là cực kỳ có ý tứ.


      “Sở Thanh Linh” Hoàng Phủ Khinh Trần nhàng nhớ kỹ tên Sở Thanh Linh, chợt nở nụ cười. Khó trách, chính mình lại coi trọng nữ nhân có lai lịch lớn như vậy! Nhưng mặc kệ nàng từng thuộc về người nào, cũng còn quan trọng. Quan trọng là… Về sau nàng chính là nữ nhân của mình!


      Mà giờ phút này Đông Phương Thiểu Tư chạy tới kinh thành nước Thương Châu.


      Sở Thanh Linh đứng ở trong đình của biệt viện, giơ chiếc đèn lồng lờ mờ nhìn bóng đêm, trong lòng rất phức tạp. Mặc Hiên, lâu có thấy rồi. cao hơn, thành thục rồi. còn là đứa trẻ đáng ngây thơ như trước kia, tựa như trở thành nam nhân rồi.


      “Sở Thanh Linh” đột nhiên sau lưng vang lên thanh lạnh lùng trong trẻo của Hoàng Phủ Khinh Trần.


      “Vương gia, giờ Tý còn chưa tới.” Sở Thanh Linh thành thói quen bỗng nhiên xuất nam nhân sau lưng mình.


      “Sở Thanh Linh, Chính phi duy nhất của Nhiếp Chính vương Thiên Vận quốc.” Hoàng Phủ Khinh Trần trêu ghẹo Sở Thanh Linh giống như bình thường, mà là giọng điệu trịnh trọng khác thường qua.


      Sở Thanh Linh chợt xoay người, trừng to mắt nhìn vẻ mặt của nam tử hờ hững trước mắt.


      “Ngươi biết rồi?” Ngay sau đó Sở Thanh Linh lại khôi phục vẻ mặt bình thường, nhàn nhạt nở nụ cười, “Có phải cho rằng ta tiếp cận ngươi để dò hỏi tin tức, nên xử lý ta như thế nào?”


      “Xử lý?” Hoàng Phủ Khinh Trần cười rộ lên, vẻ mặt hờ hững vừa rồi đều biến mất thấy, mà nhìn Sở Thanh Linh sâu, “Nàng cho rằng, ta cam lòng?”


      “Vương gia, người rất thích đùa.” Mắt Sở Thanh Linh lạnh lùng.


      “Ta có cười.” Hoàng Phủ Khinh Trần ngưng cười, nhìn Sở Thanh Linh, nhớ tới ánh mắt đau thương của nàng ấy, “Người nam nhân kia làm tổn thương nàng có phải ? Cho nên nàng định trốn tránh ?”


      Ánh mắt Sở Thanh Linh càng lạnh lẽo, lời.


      “Nếu đúng là như vậy, còn cần được ?” Thanh Hoàng Phủ Khinh Trần chợt thay đổi rất dịu dàng cực kỳ ôn nhu, “Đến bên cạnh ta được sao?”


      được.” Sở Thanh Linh chút do dự, câu cự tuyệt.


      “Tại sao? Bởi vì trong lòng nàng vẫn có ? Tại sao cho chính mình cơ hội để cho bản thân còn độc?” Hoàng Phủ Khinh Trần từ từ đến gần Sở Thanh Linh.


      Sở Thanh Linh theo bản năng lui về phía sau, lạnh lùng : “Ai trong lòng ta quan hệ tới Vương gia.”


      “Bây giờ nàng thể nào tiếp nhận ta, ta hiểu.” Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, mắt sáng rực nhìn Sở Thanh Linh : “Ta vẫn ở phía sau nàng, chỉ cần nàng quay đầu là có thể nhìn thấy ta. Ta đợi đến ngày nàng tiếp nhận ta.”


      Sở Thanh Linh nhìn nghiêm túc khuôn mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Khinh Trần, xoay người sang bên gì thêm nữa.


      “Giờ Tý tới, thi châm thôi.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười, xoay người ra khỏi đình.


      Sở Thanh Linh phức tạp nhìn bóng lưng của Hoàng Phủ Khinh Trần, cuối cùng vẫn bước chân theo. Hoàng Phủ Khinh Trần nghe tiếng bước chân tinh tế ở sau lưng, cười ra tiếng, nụ cười chìm ngập trong bóng đêm tối đen.


      “Thanh Linh ——” Hoàng Phủ Khinh Trần nằm giọng kêu.


      Sở Thanh Linh để ý, chỉ lo hạ châm.


      “Nếu, ta chết, nàng đau lòng vì ta, chỉ chút thôi.” Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, bên trong có đau thương nhàn nhạt.


      Sở Thanh Linh giật mình, trả lời. phải là muốn trả lời, mà là biết trả lời như thế nào.


      “Ta, rất muốn khi ta chết có người đau lòng vì ta.” Trong thanh của Hoàng Phủ Khinh Trần có ý tứ than vãn .


      “Dân chúng Thương Châu quốc thương tâm vì ngươi.” Sở Thanh Linh nhàn nhạt trả lời.


      “Bọn họ đau lòng vì ta, mà là vì Nhân vương, biết ?” Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, trong nụ cười có ý châm chọc.


      “Ngươi chính là Nhân vương.” Sở Thanh Linh lạnh giọng trả lời.


      “Ta hy vọng trong lòng nàng ta phải là Nhân vương, ta hy vọng nàng coi ta là nam nhân, là nam nhân gọi là Hoàng Phủ Khinh Trần.” Hai mắt Hoàng Phủ Khinh Trần nhắm nghiền, giữa chân mày có chút mỏi mệt.


      Sở Thanh Linh trầm mặc, gì thêm.


      Rất lâu sau, Sở Thanh Linh mới hiểu được vào lúc này Hoàng Phủ Khinh Trần rốt cuộc lấy tâm trạng như thế nào để chuyện với mình, chỉ là về sau, cảnh còn người mất.
      Chris thích bài này.

    2. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 52: Ngươi vô sỉ!

      Có lúc, lỗ tai của chúng ta lừa gạt chúng ta, chúng ta nghe thấy chưa chắc . Cho nên có câu, tai nghe là giả, mắt thấy mới là . Nhưng là, ánh mắt của chúng ta đôi khi cũng có lúc lừa gạt chúng ta. Chúng ta thấy cũng nhất định chính là . Khi đó chúng ta nên dùng tâm để cảm thụ.


      Sở Thanh Linh tựa vào cây cột trong đình, nhìn cá chép trong ao, suy nghĩ đắm chìm tại lâu trước kia, đoạn thoại này là ai cho mình đây? nghĩ ra. Từ trong miệng Hoàng Phủ Khinh Trần Mặc Hiên trở về Thành Hạ quốc, cách khác hai người gặp mặt lần nữa, về phần chuyện gì cũng biết. quen biết mình, cũng có tìm mình sau đó, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ đúng là có nỗi khổ tâm? Muốn tìm , hỏi ràng đến cùng có chuyện gì xảy ra. nhất định biết chuyện của cha mẹ! Mà Hoàng Phủ Khinh Trần đọc ra đầu mối người mình, thể can thiệp nên mặc kệ cứ rời như vậy.


      “Nàng, suy nghĩ cái gì?” Hoàng Phủ Khinh Trần giống như ma quỷ đột nhiên xuất ở sau lưng Sở Thanh Linh.


      “Vì sao Vương Gia luôn hỏi câu hỏi này?” Nụ cười của Sở Thanh Linh nhạt nhoà, người đàn ông này luôn hỏi câu hỏi này, ta đổi câu khác sao?


      “Bởi vì ta rất muốn hiểu nàng rốt cuộc là người như thế nào, muốn biết nàng nghĩ cái gì, nghĩ muốn gì, nghĩ muốn chạm tới lòng của nàng.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười dịu dàng.


      Sở Thanh Linh cười khẽ tiếng: “Ngay cả chính ta đây còn biết ta muốn gì, Vương gia làm sao có thể biết đây?”


      “Ta chờ, rốt cuộc có ngày ta hiểu.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười.


      “Vương gia, thuốc của ngài ở đây mấy ngày nữa phối hợp, ta muốn cáo từ.” Sở Thanh Linh nhàn nhạt qua.


      đâu?” Hoàng Phủ Khinh Trần cau mày.


      liên quan đến Vương gia.” Sở Thanh Linh quay mặt, “Việc ta cần làm chính là giải độc cho Vương gia phải sao?”


      Hoàng Phủ Khinh Trần trầm mặc, chỗ sâu trong đáy mắt lên ý cười, nàng cho là mình thả nàng sao?


      Mấy ngày kế tiếp, Sở Thanh Linh đều ở trong phòng thuốc bận rộn, tổng hợp toàn bộ độc trong người Hoàng Phủ Khinh Trần thành loại, cũng phối rất nhiều giải dược, để cho Hoàng Phủ Khinh Trần dùng mỗi ngày. Mà đến lúc nửa đêm, tóc của Hoàng Phủ Khinh Trần còn là màu trắng bạc như trước kia nữa, từ từ khôi phục về màu đen.


      “Vương gia chỉ cần dùng thuốc đúng hạn mỗi ngày, tháng sau độc trong người thanh trừ toàn bộ.” Sở Thanh Linh để bao thuốc lớn ở bàn, qua với Hoàng Phủ Khinh Trần, “Ngày mai ta muốn rời , Vương gia bảo trọng.”


      Hoàng Phủ Khinh Trần cười đáp, thâm trầm trong lúc cười Sở Thanh Linh nhìn thấy.


      Ban đêm, Sở Thanh Linh ở trong phòng mình lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ, ngày mai rời ? Mắt Sở Thanh Linh lạnh lẽo, làm sao mà nàng biết Hoàng Phủ Khinh Trần tuyệt đối dễ dàng để cho mình rời như vậy. Mà chung quanh biệt viện chắc cũng có người canh chừng rồi. Điều duy nhất đáng chúc mừng chính là, Hoàng Phủ Khinh Trần có công bố thân phận nữ nhi của mình, trừ ra, tất cả mọi người đều cho rằng nàng là nam tử. Tự nhiên, cũng bao gồm cả những thị vệ chờ đợi ở bên ngoài kia. Nghĩ đến đây, khoé miệng Sở Thanh Linh lên tia cười châm chọc nhàn nhạt.


      “Sở công tử, mời uống trà.” nha hoàn bộ mặt rạng rỡ bưng trà vào phòng, lúc chạng vạng tối sau khi ăn xong Sở công tử lặng lẽ phân phó mình buổi tối mang trà vào phòng, tim của mình quả muốn bay lên trời. Muốn buổi tối mình lặng lẽ tới đưa trà nóng, ý tứ này phải ràng sao? Tối nay thành người của Sở công tử, vậy sau này


      phải là nha hoàn hèn mọn rồi!


      "Để xuống ." Sở Thanh Linh mỉm cười đứng dậy đóng cửa lại, mà tim của nha hoàn càng nhảy dữ dội thêm. "Ngươi, tên gọi là gì?" Sở Thanh Linh tùy ý hỏi, xoay người đến gần nha hoàn.


      "Bẩm Sở công tử, nô tỳ gọi là Miêu Hương." Khiến Miêu Hương thẹn thùng trả lời, vì tay Sở Thanh Linh từ từ xoa cổ của nàng.


      Trong phòng trầm mặc lại chỉ có ánh mắt kinh ngạc của Miêu Hương nhìn vẻ mặt trang nhã của Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh điểm trúng huyệt đọa khiến cho nàng ta thể nhúc nhích được, trước khi nàng ta chuyện cũng điểm á huyệt của nàng ta. Sau khắc, Sở Thanh Linh nhanh chóng thay y phục của nha hoàn, nhất định phải nhanh, vì tối nay Hoàng Phủ Khinh Trần vẫn tới. Mặc dù biết gần đây bận rộn cái gì, lúc đến đây hơi trễ nhưng cho dì rất trễ cũng tới với mình vài câu.


      Nha hoàn giật mình, nhưng tiếp sau là vẻ mặt say mê cùng nũng nịu, ý tứ trong mắt rất ràng, ra Sở công tử thích như vậy. Sở Thanh Linh nhìn nét mặt của nha hoàn, rất bất đắc dĩ cười hòa ái. đúng là xem mình thành người háo sắc. Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của nha hoàn, Sở Thanh Linh đổi lại y phục của nàng, thổi tắt đèn rồi ra ngoài. Nhà hoàn trừng mắt nhìn căn phòng tối om u mê, nguyên lai Sở công tử phải là công tử, mà là nữ nhân! tại muốn đổi y phục của mình để làm gì?!


      "Uất ức ngươi rồi" Sở Thanh Linh câu rồi mở cửa ra, chuẩn bị rồi từ cửa chính. "Thanh Linh, nàng đâu đấy?" thanh ma mị mà sâu kín cứ nhàng như vậy vang lên bên tai Sở Thanh Linh, tiếp theo chung quanh mảng ánh sáng thông suốt. Sở Thanh Linh cả kính, ngẩng đầu lập tức đối mặt với Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười.


      "Tản bộ" Sở Thanh Linh hơi nheo mắt, lạng lùng phun ra hai chữ.


      "Hả?" Hoàng Phủ Khinh Trần nhíu mày, cười lớn. "Tản bộ còn phải đổi y phục của nha hoàn?"


      "Ta thích". Sở Thanh Linh cau mày lạng lùng trả lời.


      Hoàng Phủ Khinh Trần ha ha cười rộ lên,khi Sở Thanh Linh kiên nhẫn, Hoàng Phủ Khinh Trần chợt vươn tay khí thế sét đánh kịp bưng tai điểm trúng huyệt đạo của Sở Thanh Ling, khiến Sở Thanh Linh cũng thể nhúc nhích.


      "Vương gia, ngươi làm như vậy có phải quá mức hay ?" Lo lắng trong lòng Sở Thanh Linh dâng lên, nhưng mặt vẫn biến sắc như cũ nhàn nhạt qua.


      "Thanh Linh, nàng cho là ta thả lỏng nàng quản, để cho buổi tối nàng chuồn sao?" Hoàng Phủ Khinh Trần cười tự tin. "Ta biết ngy nàng len lén trốn . ra , ta vô cùng mong đợi, đợi đến ngày nàng tiếp nhận ta. Nhưng là..."


      Sở Thanh Linh nghe Hoàng Phủ Khinh Trần vậy, nghe được hai chữa cuối cùng lo lắng trong lòng Càng tăng thêm.


      “Nhưng là, nàng lại gấo gáp rời ta như vậy, nàng ta nên làm như thế nào cho phải đây?” Hoàng Phủ Khinh Trần lên tiến mạnh mẽ ôm ngang Sở Thanh Linh, cúi đầu nhìn vẻ mặt có chút hốt hoảng của Sở Thanh Linh, cười càng sung sướng, “Ta còn tưởng nàng cái gì cũng sợ đấy”.


      “Buông ta ra!” Trong lòng Sở Thanh Linh luống cuống, cố gáng hướng vế phía huyệt đạo bị điểm của mình, nhưng làm thế nào cũng vô dụng.


      “Thả nàng ra? Như vậy sao được, vừa để xuống nàng liền chạy.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười rộ lên, “Nàng nghe lời, ta nên bắt nàng làm thế nào mới tốt đây?”


      Hoàng Phủ Khinh Trần ôm Sở Thanh Linh nhấc chân đá cửa phòng, lập tức sai người vào thắp đèn.


      “Kéo ra ngoài”. Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn nha hoàn trong nhà bị Sở Thanh Linh điểm huyệt lạnh lùng .


      Trong mắt nhà hoàn lộ ra vẻ hoảng sợ ngập trời, nàng ta biết câu kéo ra ngoài này có ý nghĩa tính mạng của mình lập tức kết thúc, định há mồm cầu xin tha thứ, nhưng thể phát ra được thanh nào.


      “Thanh Linh, có phải nàng định tự giải khai huyệt đạo?” Hoàng Phử Khinh Trần rất nhanh trở lại bên gường, nhìn vẻ mặt tức giận của Sở Thanh Linh giọng hỏi.


      Sở Thanh Linh trả lời, chỉ hướng về huyệt đạo của chính mình.


      “Tốt lắm, nên như vậy, nàng cũng biết, nàng còn như vậy làm mình bị thương.” Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần thoáng qua bất đắc dĩ cùng đau lòng, vươn tay nhàng sờ sờ khuôn mặt của Sở Thanh Linh.


      “Ngươi vô sỉ!” Sở Thanh Linh khong cách nào nhúc nhích, chỉ phẫn hận mắng ra tiếng.


      Hoàng Phủ Khinh Trần lại mắt điếc tai ngơ, từ phía sau lấy ra nắm tơ tằm màu trắng bạc.


      “Xem này, Thanh Linh, đây là Băng Tằm Tơ ngàn năm, dễ dàng chặt đứt đó.“ Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn vật trong tay lộ ra nụ cười, tiếp theo dưới ánh mắt thể tin của Sở Thanh Linh dịu dàng quấn quang giữa hai chân Sở Thanh Linh, khoa tay múa chân chỉ có thể đủ khoảng cách bộ.


      Sở Thanh Linh nhìn bộ mặt nghiêm túc của Hoàng Phủ Khinh Trần trừng lớn mắt, làm gì? Cái người điên này! Muốn làm gì? Nhốt mình lại?!


      Hoàng Phủ Khinh Trần cứ dịu dàng như vậy vì Sở Thanh Linh cài sợi tơ lên, lại thắt đầu khác kiên cố cây cột lớn nhất trong phòng.


      “Ngươi là người điên, biến thái!” Sở Thanh Linh cũng nhịn được nữa, đây là bệnh trạng của kẻ điên!


      Sau khắc, Sở Thanh Linh lập tức im lặng, chỉ vì trước mắt của nàng là gương mặt tuấn tú phóng đại của Hoàng Phủ Khinh Trần, Hoàng Phủ Khinh Trần đột nhiên cúi người nhích gần đến Sở Thanh Linh.


      “Ta, rất muốn nàng bồi bên cạnh ta.” Hoàng Phủ Khinh Trần khẽ cắn bên tai Sở Thanh Linh, “Làm nữ của ta được ? Ta để cho ngươi bị tổn thương chút nào.”


      Sở Thanh Linh nghe Hoàng Phủ Khinh Trần dịu dàng tỏ tình bên tai, rất muốn cất tiếng cười to. Cái tên biến thái này có biết mình gì, lại biết làm gì sao? Đối với mình như vậy mà còn ra câu làm cho mình bị tổn thương chút xíu nào?


      Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn cặp mắt như muốn phóng hỏa của Sở Thanh Linh, nhàng than thở: ”Ta miễn cưỡng nàng, mặc dù tại ta nghĩ ta rất muốn nàng.”


      “Cút!” Sở Thanh Linh cái gì cũng lại, đây là nam nhân vô sỉ biến thái!


      “Ta rồi, ta chờ nàng tiếp nhận ta, nhưng mà ta tha cho nàng .” Hoàng Phủ Khinh Trần cười bò lên giường.


      “Ngươi muốn làm gì?” Sở Thanh Linh kinh hãi, “Ngươi .....”


      “Ha ha, là, nhìn nàng sợ kìa.” Hoàng Phủ Khinh trần cười dịu dàng, ‘Ta chỉ muốn ôm nàng chút mà thôi.”


      “Cút ra ngoài!” Trong lòng Sở Thanh Linh dâng lên khuất nhục (áp bức và bóc lột) mạnh mẽ, người đàn ông này hạ lưu vô sỉ như thế! tại nên làm thế nào cho tốt? Chẳng lẽ phải bị vây ở chỗ này?


      đêm này, Hoàng Phủ Khinh Trần nhàng ôm Sở Thanh Linh ngủ cả đêm, mà Sở Thanh Linh thức trắng đêm. Nàng biết, đợi chờ mình kế tiếp là gì, mình phải làm như thế nào để chạy khỏi nơi này.


      Mà giờ phút này Đông Phương Thiểu Tư còn chưa biết rằng bảo bối của mình bị người nhốt lại, vẫn còn nghe y tien lải nhải phải đồng thời tim tung tích Thanh Linh
      Chris thích bài này.

    3. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 53. Có trò hay để nhìn

      “Thanh Linh, tại sao ăn cơm?” Hoàng Phủ Khinh Trần nhăn mày, nhìn Sở Thanh Linh đứng bên cửa sổ vẻ mặt hờ hững, vui hỏi.
      Sở Thanh Linh gì, chỉ lẳng lặng nhìn bên ngoài.

      “Thanh Linh!” Hoàng Phủ Khinh Trần có chút tức giận, lên phía trước nắm lấy bả vai Sở Thanh Linh, làm cho nàng nhìn mình, “Vì sao ăn cơm, vì sao trả lời?”

      “Có gì hay để với loại súc sinh vong ân phụ nghĩa.” Sở Thanh Linh cười lạnh, tự trách mình ngu xuẩn. Trước có ví dụ về Đông Phương Thiểu Tư như vậy rồi, mình lại còn cứu Hoàng Phủ Khinh Trần.

      Hoàng Phủ Khinh Trần nghe lời châm chọc của Sở Thanh Linh, lông mày nhíu chặt, nhưng có phát tác, mà nhàng : “Đến đây, ăn cơm trước được chứ?” để cho Sở Thanh Linh , Hoàng Phủ Khinh Trần kéo tay Sở Thanh Linh tới cái bàn. Sở Thanh Linh định hất tay của ra nhưng hất được. Chỉ từng bước tới bên cạnh bàn. Cự ly sợi tơ ở giữa hai chân chỉ đủ để bộ, chạy cũng được.

      “Thanh Linh, ăn chút này ?” Hoàng Phủ Khinh Trần gắp thức ăn cho Sở Thanh Linh.

      “Cút ra ngoài.” Sở Thanh Linh thờ ơ nhìn vẻ mặt ân cần của Hoàng Phủ Khinh Trần, lại thấy muốn ói. Mỗi lần nhúc nhích lại cảm nhận được sợi tơ dưới chân, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ sỉ nhục, hoàn toàn giống như gia súc bị người ta chốt chặn, bị người ta vây nuôi!

      “Thanh Linh, nàng ăn thân thể chịu nổi, trước ăn chút được chứ?” Hoàng Phủ Khinh Trần mắt điếc tai ngơ nhìn Sở Thanh Linh giận dữ mắng mỏ, mà vẫn dịu dàng như cũ khuyên lơn, “Nếu nàng ăn ta bón cho nàng.”

      “Ngươi là đồ vô sỉ hạ lưu biến thái.” Sở Thanh Linh thiếu chút nữa cắt nát răng ngà, vô sỉ! Vô sỉ! Người nam nhân trước mắt vô sỉ tới cực điểm! Đây là Nhân vương thanh danh hiển hách của Thương Châu quốc sao?

      Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở Thanh Linh cuối cùng đụng đũa mà lộ ra nụ cười, nhưng thấy Sở Thanh Linh chỉ ăn vài miếng liền buông đũa sắc mặt trầm xuống.

      “Tại sao ăn?” Thanh Hoàng Phủ Khinh Trần vui.

      có khẩu vị.” Sở Thanh Linh quay mặt sang hướng khác nhàn nhạt câu.

      “Người đâu.” Mắt Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh lẽo, quát lên về phía cửa.

      Ngay lập tức trước cửa xuất người áo đen, cung kính hỏi: “Vương gia có gì phân phó?”

      , đầu bếp làm đồ ăn cũng được, giữ lại có ích lợi gì, xử lý cho tốt.” Hoàng Phủ Khinh Trần hời hợt quyết định sống chết của người.

      “Ngươi!” Sở Thanh Linh quay đầu lại, thể tin nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hoàng Phủ Khinh Trần. Chỉ vì chuyện như vậy mà lấy mạng người ta? Nhân vương? Còn là Nhân vương danh tiếng tốt nhất trong dân gian, chỉ là truyện cười, truyện cười lớn nhất! ta căn bản coi sinh mạng người khác như kiến hôi, là ác ma giết người như ngoé!


      “Nếu hợp khẩu vị, ta liền sai người đổi, đổi đến khi nào nàng hài lòng mới thôi.” Hoàng Phủ Khinh Trần dịu dàng mỉm cười, nhưng giờ phút này Sở Thanh Linh thấy nụ cười của sao lạnh lẽo tàn khốc.


      “Bẩm báo Vương Gia, Lưu Gia * công chúa ở ngoài cửa la hét muốn gặp ngài, thuộc hạ ngăn nàng lại rồi.” Thanh thị vệ ngoài cửa mang theo chút cảm xúc.


      * Lưu Gia: nguyên văn 琉嘉, 琉 là Lưu trong ngọc Lưu ly, 嘉 là Gia nghĩa là tốt đẹp, quý, tên của nàng công chúa này có nghĩa là ngọc lưu ly quý giá.

      Hoàng Phủ Khinh Trần khẽ cau mày, Lưu Gia công chúa? Sao lại tìm được biệt viện này mà tới?

      “Vương huynh, Vương huynh ~!” Thanh ngoài cửa từ xa đến gần, mang theo tức giận ngập trời, khắc sau bóng dáng kiều xuất ở cửa. Mà thị vệ ở cửa đưa tay ngăn cản Lưu Gia công chúa.

      “Nô tài lớn mật! Dám ngăn trở bản công chúa!” mặt Lưu Gia công chúa xinh đẹp đỏ bừng, thẹn quá hoá giận muốn liều mạng tát mạnh cái lên mặt thị vệ.

      “Lưu Gia!” Nhưng sau đó thanh lạnh lẽo của Hoàng Phủ Khinh Trần khiến cho nàng ta dừng động tác ở giữa trung.

      “Vương huynh ——” Lưu Gia công chúa uất ức nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần, trong nháy mắt nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, bộ dáng đúng là khổ sở động lòng người, là nam nhân nhìn thấy đều sinh tình.

      Nhưng Hoàng Phủ Khinh Trần có chút biểu tình gì, chỉ phất tay để thị vệ lui xuống, Lưu Gia công chúa liếc nhìn thị vệ rời , trong mắt lên tia độc ác. Vương huynh cư nhiên để cho tên thị vệ nho như vậy lớn tiếng hung dữ với mình!

      “Vương huynh sao lại để những cẩu nô tài này ngăn cản người ta, huynh phải là chủ nhà chứ.” Lưu Gia công chúa nhất quyết chịu tha .

      “Lưu Gia, ngươi tới làm cái gì?” Hoàng Phủ Khinh Trần để ý đến nét mặt cam lòng của Lưu Gia, mà nhàn nhạt hỏi.

      “Vương huynh, vì sao mấy ngày này huynh vào cung, người ta rất nhớ huynh. thấy huynh thể làm gì khác hơn là ra ngoài tìm huynh rồi.” Lưu Gia công chúa thấy Hoàng Phủ Khinh Trần có ý trách cứ thị vệ, chỉ có thể thận trọng kiều vào phòng, trực tiếp ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Khinh Trần.

      “Gần đây bận việc.” Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt , “Có phải ngươi vụng trộm xuất cung, Thái hậu sốt ruột, nhanh trở về .” Tia chán ghét trong đáy mắt Hoàng Phủ Khinh Trần Lưu Gia công chúa nhìn thấy. Đối với vị cháu được Thái hậu hết sức sủng ái phong làm công chúa, Hoàng Phủ Khinh Trần rất chán ghét.


      cần đâu, Thái hậu đồng ý cho muội xuất cung. Người ta rất vất vả mới nhìn thấy huynh, cần trở về nhanh như vậy đâu.” Lưu Gia công chúa giảm bớt vẻ kiều, định vươn tay ra kéo cánh tay Hoàng Phủ Khinh Trần, nhưng Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh lùng vung tay.


      “Vương huynh, người ta còn chưa có dùng bữa đấy.” Lưu Gia công chúa mở miệng oán trách.


      “Người đâu, thêm bát đũa.” Sau khi Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh lùng phân phó ra ngoài cửa xong nhàn nhạt với Lưu Gia công chúa: “Ăn xong rồi sớm hồi cung .” Dứt lời, đứng dậy kéo tay Sở Thanh Linh, để ý tới nàng giãy giụa, định rời .


      Lưu Gia công chúa sửng sốt, Vương huynh có ý để cho mình ăn cơm ở đây, lại còn hồi cung? Mình tới vì bữa cơm! Đợi nào…! Mắt Lưu Gia công chúa trợn to, Vương huynh nắm tay nữ nhân! Lúc này Lưu Gia công chúa mới chú ý tới trong phòng còn có nữ nhân xinh đẹp! Giờ phút này tay của nàng bị Vương huynh nắm trong tay, giống như giãy giụa, mà trong mắt nàng ta đều là chán ghét. Chuyện gì xảy ra?


      “Vương huynh, nàng ta là ai?” Lưu Gia công chúa đứng lên, kinh ngạc nhìn Sở Thanh Linh vẫn gì.


      “Nàng ấy là chính phi của ta.” Hoàng Phủ Khinh Trần đến đây liền nở nụ cười nhàn nhạt với Lưu Gia công chúa, “là chính phi duy nhất của ta.”


      “Vô sỉ! Ta làm phi của ngươi!” Sở Thanh Linh bực tức cắt đứt lời của Hoàng Phủ Khinh Trần, khuôn mặt chán ghét.


      Lưu Gia công chúa ngây ngốc, lần đầu tiên thấy Vương huynh nắm tay nữ nhân, lần đầu tiên thấy nụ cười dịu dàng kia, lại là lần đầu tiên thấy có người dám nhục mạ Vương huynh!


      “Ta đúng là đúng.” Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, dùng sức ôm ngang thắt lưng Sở Thanh Linh muốn đưa Sở Thanh Linh .


      “Đợi chút…!” Lưu Gia công chúa dang hai tay chặn hai người lại, cắn môi hỏi từng câu từng chữ. “Vương huynh, nữ nhân này là ai? Vì sao chưa từng thấy huynh qua? Nàng là thiên kim đại thần nào?” Chuyện quá mức đột nhiên, Thái hậu từng đảm bảo với mình, nhất định để mình gả cho Vương gia làm chính phi! Mà mình cũng rất tin tưởng nghi ngờ lời của Thái hậu. Nhưng tại đột nhiên xuất nữ nhân này tới cùng là ai?


      “Nàng là ai cũng liên quan gì tới ngươi.” Sắc mặt Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh xuống, “Dùng bữa , dùng cơm xong, ta phái người đưa ngươi hồi cung.”


      “Buông ta ra! Ngươi là kẻ vô sỉ hạ lưu.” Sở Thanh Linh vươn tay hung hăng bóp bàn tay để bên hông mình, nhưng cho dù nàng dùng sức tới đâu, Hoàng Phủ Khinh Trần cũng buông tay.


      Lưu Gia công chúa thấy thế chợt tỉnh ngộ, ra nữ tử này bị ép buộc! Vương huynh còn biết ép buộc nữ nhân? Đây là hay là giả vậy?


      “Vương huynh! phải là nàng nguyện ý làm phi tử của huynh sao?” Lưu Gia công chúa chắn trước mặt hai người, có ý tránh ra.


      “Đừng để cho ta lặp lại lời của mình. Chuyện này có quan hệ gì với ngươi.” Hoàng Phủ Khinh Trần nhẫn nại tới cực điểm, lạnh lùng mở miệng : “Người đâu, đưa Lưu Gia công chúa hồi cung!”


      cần! Vương huynh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Lưu Gia công chúa lui về phía sau hai bước, thể tin nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh lẽo với mình như vậy, trước kia mặc dù Vương huynh nhiệt tình với mình, nhưng vô tình như bây giờ!


      Hoàng Phủ Khinh Trần đáp, chỉ nheo mắt hờ hững nhìn Lưu Gia công chúa cực kỳ bi thương trước mắt.


      Sở Thanh Linh quay mặt, nguyện muốn nhìn mặt của Hoàng Phủ Khinh Trần.


      “Có phải là do tiện nhân ngươi , dùng thủ đoạn gì để quyến rũ Vương huynh, lạt mềm buộc chặt đúng ?” Lưu Gia công chúa bỗng nhiên giật mình, chỉ tay về phía Sở Thanh Linh mắng to. Nữ nhân như vậy mình thấy nhiều rồi, lạt mềm buộc chặt! Nhưng nam nhân chính là muốn thấy bộ dạng này, nhất định là Vương huynh bị nàng ta mê hoặc rồi!


      Sở Thanh Linh quay đầu, ngay cả cười cũng lười.


      “Lưu Gia! Chú ý lời của ngươi!” Hoàng Phủ Khinh Trần cau mày, có phải mình quá dung túng cho nàng ta rồi ?


      “Vương huynh!” Lưu gia công chúa sửng sốt, Vương huynh vì nữ nhân này mà hung hăng với mình như thế! Lưu Gia công chúa chán nản nhường qua bên, : “ lát nữa muội hồi cung.”


      “Vậy tốt.” Hoàng Phủ Khinh Trần để ý tiếp nữa, mang Sở Thanh Linh rời .


      Ánh mắt oán độc của Lưu Gia công chúa vẫn dừng lại bóng lưng Sở Thanh Linh, chợt, nàng trừng lớn mắt. Chỉ vì nàng thấy ràng chân của Sở Thanh Linh có buộc dây tơ tằm, kéo dài mặt đất, kéo dài đến sát vách nhà. Nữ nhân kia bị trói rồi hả?! Vậy nàng ta đúng là bị ép buộc? phải lạt mềm buộc chặt, mà là Vương huynh rất thích nàng ta, nàng ta muốn nên mới bị trói sao?


      Nếu là như vậy, trong mắt Lưu Gia công chúa thoáng qua tia sáng thông suốt rồi lập tức biến mất


      Dùng cơm xong, Lưu Gia công chúa liền rời . Hoàng Phủ Khinh Trần cũng ra ngoài làm việc. Nhưng sau khi hai người trước sau rời lâu, Lưu Gia công chúa lén quay lại, đến phòng Sở Thanh Linh ở phía sau biệt viện. Nha hoàn canh cửa cực kỳ khó xử, Lưu Gia công chúa điêu ngoa thành danh, nhưng Vương gia phân phó có bất kỳ ai đến gần. Vì cái mạng của mình, nha hoàn kiên trì ngăn cản Lưu Gia công chúa.


      “Nô tài đáng chết, tất cả các ngươi làm phản rồi hả, để bản công chúa vào trong mắt!” Lưu Gia công chúa dùng hết sức đánh ra cái bạt tai, đánh nha hoàn té xuống đất rồi xông vào phòng Sở Thanh Linh. Nhìn Sở Thanh Linh an tĩnh ngồi cạnh cửa sổ quay đầu lại, Lưu Gia công chúa dễ dàng đóng cửa lại.


      “Ngươi bị giam ở đây?” Lưu Gia công chúa từ từ tiến đến gần Sở Thanh Linh, mở miệng hỏi.


      Sở Thanh Linh quay đầu cũng gì.


      “Có muốn chạy trốn ? Ta có thể giúp ngươi.” Lưu Gia công chúa để ý thái độ của Sở Thanh Linh, mà tiếp tục kiên nhẫn hỏi.


      Sở Thanh Linh vẫn chuyện, chỉ nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn trước mắt.


      Lưu Gia công chúa cúi đầu nhìn sợi tơ chân Sở Thanh Linh tiếp: “Nhất định là ngươi muốn chạy trốn đúng ? nên hỏi vì sao ta lại giúp ngươi, ngươi cũng nhìn thấy. Ta thích Vương huynh, ta muốn làm phi tử duy nhất của huynh ấy. Thay vì ngươi bị nhốt như gia súc bây giờ, bằng ra ngoài tìm nam nhân tốt mà gả , càng xa càng tốt, ngươi có đúng ?”


      Sở Thanh Linh nhìn sau lưng Lưu Gia công chúa, chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt “Ngươi cảm thấy ta tin tưởng ngươi? Giúp ta chạy trốn? Sợ rằng ra khỏi biệt viện này ngươi giết người diệt khẩu rồi. So với việc để tìm kiếm sau khi ta rồi, bằng chặt đứt tâm tư này của , trực tiếp để cho ta biến mất. Nhưng ngoài mặt vẫn là ta tự mình chạy trốn ngoài ý muốn, chút quan hệ nào với ngươi.”


      Lưu Gia công chúa há to miệng, lâu cũng thốt được lời, cứ nhìn nữ nhân trước mắt như vậy, nàng cư nhiên nhìn thấu tâm tư cùng ý tưởng của mình! Mắt Lưu Gia công chúa lạnh lùng, trước mặt rốt cuộc là ai, vốn cho rằng nàng chỉ là nữ nhân xinh đẹp bình thường, xem ra phải như thế. Muốn trừ nàng còn phải tốn chút công phu.


      “Có phải nghĩ rằng trừ ta có chút phiền toái?” Khoé miệng Sở Thanh Linh vẫn treo nụ cười lạnh, giọng mỉa mai nhìn sau lưng Lưu Gia công chúa.


      “Ngươi!” Lưu Gia công chúa nuốt khan, hồi lâu cũng nên lời.


      “Nếu có việc gì ra ngoài trước , ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.” Sở Thanh Linh đứng dậy từ từ tới chiếc giường hẹp.


      “Đứng lại, đồ tiện nhân ~ ngươi cho rằng ngươi có thể lấy được trái tim của Vương huynh. Chúng ta thử coi.” Lưu Gia công chúa nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thanh Linh chợt châm biếm lạnh lùng, “Ngươi xem bộ dạng tại của ngươi coi, có khác gì chó? Chẳng qua là được Vương huynh của ta nuôi dưỡng lên thành chó cái, bị trói cả ngày đâu được. Cũng chỉ là công cụ tình dục của Vương huynh, chờ huynh ấy ghét bỏ, vậy ngươi sống bằng chết.”


      Sở Thanh Linh nheo mắt, nhìn phía sau lưng Lưu Gia công chúa, chợt lộ ra nụ cười rực rỡ như hoa đào, thanh cũng mềm mại như tơ: “Vương gia, nàng ta là chó cái, vậy ngươi chính là chó đực rồi nhỉ?” Dứt lời, ôn nhu cười nhìn sắc mặt thay đổi của Lưu Gia công chúa.


      Trong nháy mắt, sắc mặt của Lưu Gia công chúa trở nên tái nhợt, thẳng tắp xoay người sang, thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Hoàng Phủ Khinh Trần, trong đáy mắt chút nhiệt độ nào.


      “Vương huynh, sao huynh biết, sao huynh lại ở đây?” Lưu Gia công chúa cảm giác đầu lưỡi của mình bị thắt chặt, Vương huynh xuất sau lưng mình từ lúc nào? Tại sao mình hề phát ra chút nào? “Huynh… phải vừa rồi huynh ra ngoài sao?”


      phải là ngươi cũng rời sao?” Giọng Hoàng Phủ Khinh Trần cay nghiệt, nhìn nụ cười rực rỡ như hoa đào vừa rồi của Sở Thanh Linh trong lòng lại đau như cắt. Chỉ vì lúc đó trong mắt Sở Thanh Linh có đau thương và châm chọc sâu. Lưu Gia đáng chết, cư nhiên làm thương tổn Thanh Linh của mình như vậy! Nhưng ý thức được chút nào, thương thế kia đến tột cùng là do người nào gây ra.


      “Vương huynh, huynh nghe ta giải thích, ta… ý ta phải ý tình đêm đó (nguyên văn 419 = for one night = tình đêm)”, Lưu Gia công chúa luống cuống, vội vàng tiến lên kéo vạt áo Hoàng Phủ Khinh Trần, ra sức giải thích.


      Nhưng có lực đạo lớn dị thường bất chợt đánh đến mặt của nàng ta, cái bạt tai mãnh liệt kịp đề phòng này khiến cho nàng ta ngã mạnh đất. Sau khắc, máu tươi trong miệng Lưu Gia công chúa ngừng phun ra.


      Mà Sở Thanh Linh chỉ nhàn nhạt nhìn tất cả trước mắt, nhàng cười cười, quay người nhìn nữa.


      Người sau lưng tuyệt vọng, đau lòng, kêu rên…


      Nhưng, tất cả đều liên quan đến mình.


      Sở Thanh Linh chỉ hờ hững nhìn trung.


      --- ------Puck---- -----



      Giờ phút này, sắc mặt Đông Phương Thiểu Tư đen ngòm sắp vặn ra nước. Chỉ vì mới vừa biết được bảo bối của mình Thanh Linh lúc này gian phòng bên trong biệt viện của Nhân vương.


      “Ai nha, tiểu tử, tỉnh táo chút ~~” Y tiên chớp mắt phí công an ủi, chính ông cũng hiểu, cho dù là người nam nhân nào biết lão bà của mình bị người khác nhốt lại cũng phát điên. Nhưng tiểu tử này ~~ —— có trò hay để nhìn, Y tiên nhíu mày.
      Chris thích bài này.

    4. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 54. Hai nam nhân hào hoa phong nhã

      “Thanh Linh ——” Hoàng Phủ Khinh Trần cau mày, đau lòng nhìn bóng lưng nhu nhược bên cửa sổ, “ xin lỗi, Lưu Gia ta để cho nàng ta thoải mái.” tới đây, trong giọng của Hoàng Phủ Khinh Trần đều u lạnh lẽo.


      “Xử lý xong rồi?” Sở Thanh Linh quay đầu lại, chỉ trầm thấp cười rộ lên, nụ cười tràn đầy ý châm chọc và thê lương. Hôm nay bị người ta nhục nhã như vậy còn phải là do ban tặng!


      “Thanh Linh, ta đảm bảo, bao giờ xảy ra chuyện như ngày hôm nay nữa.” Hoàng Phủ Khinh Trần tiến lên, định vươn tay ra ôm lấy bả vai Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh lắc mình sau đó quay đầu hờ hững nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần.


      “Vậy đa tạ Vương gia ban ân, để cho người khác trở lại làm nhục ta, chỉ có thể để cho chính mình làm nhục như vậy.” Sở Thanh Linh nhếch miệng cười lạnh, “Cũng thế cả, so với đám người nhục mạ, người nhục mạ hình như tốt hơn chút, phải ? Vương gia.”


      “Thanh Linh, ý ta phải vậy ~~” Đau khổ mặt Hoàng Phủ Khinh Trần dâng lên, Thanh Linh như vậy làm cho người ta biết phải làm sao, giống như con nhím, hung hăng đâm bị thương, càng ngoan độc hơn tự đâm bị thương chính mình.


      “Cút ra ngoài, phải là ngươi còn phải xử lý chuyện quan trọng sao?” Trong nháy mắt Sở Thanh Linh thu liễm lại nở nụ cười lạnh, nhàn nhạt qua với Hoàng Phủ Khinh Trần.


      Hoàng Phủ Khinh Trần tức cười, quả là mình có chuyện cần phải xử lý, nhưng khi biết được Lưu Gia công chúa lại quay lại, sợ nàng ta gây chuyện bất lợi với Sở Thanh Linh, kết quả đúng là mình bắt gặp màn kia. Nhìn Sở Thanh Linh lạnh lùng xoay người, Hoàng Phủ Khinh Trần khẽ thở dài, chán nản xoay người .


      Đêm, tối đen như ma quỷ, khiến cho người ta nhìn tất cả.


      Sở Thanh Linh làm gì cả, chỉ ngồi bên cửa sổ, vô ý thức sờ sờ sợi tơ dưới chân mình. sớm thử qua, làm thế nào cũng kéo được, mà đại huyệt của mình bị điểm, nội lực sớm bị khống chế. Bên ngoài tối đen như mực, Sở Thanh Linh rũ mắt xuống, lòng người giống như đêm tối đen vậy, phải sao? Cái gì cũng nhìn tới, liếc mắt thấy đều hắc ám.


      Nhưng, Sở Thanh Linh quên, qua đêm tối là bình minh. Con người luôn tìm ánh sáng trong đêm tối, đến cuối cùng, ánh sáng vẫn đến.


      “Thanh Linh!” thanh quen thuộc thể quen thuộc hơn, bên trong chứa rất nhiều tình cảm, có vui mừng, có đau lòng, có phẫn nộ, có lo lắng…


      Thân thể Sở Thanh Linh cứng đờ, cái thanh này, cái thanh quen thuộc đến vậy! Là ảo giác của mình sao? Người nam nhân kia sao có thể xuất ở đây? nên ở trong thư phòng vương phủ Thiên Vận Quốc xử lý công vụ. Mình cư nhiên xuất ảo giác? Lại còn biết nhớ sao? mặt Sở Thanh Linh lên nụ cười khổ nhàn nhạt, lúc mình bất lực lại nhớ đến , sâu trong nội tâm mình rốt cuộc suy nghĩ gì đây?


      Nhưng mà ngay sau đó, đột nhiên Sở Thanh Linh rơi vào trong lồng ngực quen thuộc mà ấm áp, cho nàng biết tất cả phải là ảo giác.


      Bên tai là tiếng hít thở quen thuộc của Đông Phương Thiểu Tư, còn có hương vị nhàn nhạt người và hơi thở bá đạo trước sau như .


      “Thiểu ~~ Tư?” Sở Thanh Linh dien~dan~le~quy~don từ từ ngẩng đầu lên, thể tin nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ trước mắt, từ từ vươn tay lên sờ mặt của , muốn biết rằng mình nằm mơ. Đông Phương Thiểu Tư trước mặt thân áo đen, tóc đen buông thả phủ xuống vai, bên hông thanh kiếm Long Văn, tràn đầy vẻ đẹp động lòng người. Con mắt xinh đẹp sáng quắc nhìn Sở Thanh Linh.


      “Là ta, Thanh Linh, là ta!” tay Đông Phương Thiểu Tư nắm chặt tay Thanh Linh, ôm nàng chặt vào trong ngực cảm nhận sư tồn tại của nàng. Rốt cuộc nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong! Cũng cần biết tình hình tại ra sao, cúi đầu hôn mãnh liệt lên môi Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh quên mất suy nghĩ, chỉ sững sờ nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt. môi tràn ngập tư vị của Đông Phương Thiểu Tư, trong veo mà nóng bỏng, triền miên lại xót xa. Nhất thời trong nháy mắt Sở Thanh Linh bị lạc mất chính mình, phân biệt lúc này rốt cuộc cảm giác của mình là như thế nào.


      Cho đến khi bên cạnh có người giả ho khan khụ khụ, Đông Phương Thiểu Tư mới buông Sở Thanh Linh ra.


      “Dầu gì ta cũng ở bên cạnh, chú ý chút có được hay ? Muốn hôn cũng phải rời nơi này .” Y tiên ho khan, nhướn mày nhìn Đông Phương Thiểu Tư và Sở Thanh Linh.


      “Sư tổ? Hai người…” Sở Thanh Linh sững sờ nhìn Y tiên.


      “Đừng nữa, rời nơi này trước.” Y tiên nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài.


      Sở Thanh Linh nhìn Đông Phương Thiểu Tư chút, ánh mắt ảm đạm: “Rời ? đâu? Nơi nào cũng vậy.” Trong giọng của Sở Thanh Linh có ý nhàn nhạt giễu cợt. Đúng vậy, đâu đây? theo người đàn ông này vẫn bị nhốt như vậy, khác nhau ở chỗ nào chứ?


      Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư loé lên đau xót, cúi đầu mới phát Thiên Tàm Ti chân Sở Thanh Linh. Nhất thời máu nóng dâng trào, Thanh Linh bị người ta trói ở đây! Ý giết người trong mắt Đông Phương Thiểu Tư dần dần dâng lên, lại có người dám đối xử với bảo bối của mình như vậy.


      “Có phải do Nhân vương làm?” Sát khí trong mắt Đông Phương Thiểu Tư dâng lên, hai mắt dần biến thành màu đỏ, quả đấm nắm chặt.


      Sở Thanh Linh trầm mặc, trả lời, thái độ như vậy cũng khẳng định suy đoán của Đông Phương Thiểu Tư.


      “Rời trước , có người tới.” Y tiên chau mày, nơi này phải Vạn Hoa Cốc cũng phải Thiên Vận Quốc, mà nơi này là Thương Châu Quốc vẫn nhìn Thiên Vận Quốc chằm chằm!


      “Thanh Linh, tha thứ cho ta… ta bao giờ đối xử với nàng giống như trước đây, tin tưởng ta. Cho ta cơ hội được ?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh, thâm tình thổ lộ tiếng lòng của mình với Sở Thanh Linh.


      Sở Thanh Linh ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Đông Phương Thiểu Tư. Đây là sao? Đây làm nam nhân cố chấp trong ấn tượng của mình sao? Lại lời như vậy.


      “Đừng nhảm, trước mau đưa nha đầu rời khỏi đây rồi .” Y tiên nghe tiếng bước chân ở phía ngoài nóng nảy.


      Đông Phương Thiểu Tư nhanh chóng rút kiếm Long Văn bên hông ra, nhát chặt đứt Thiên Tàm Ti ở giữa hai chân Sở Thanh Linh, ôm chầm lấy Sở Thanh Linh: “Thanh Linh, chúng ta rời nơi này trước.”


      Sở Thanh Linh gì cũng giãy giụa, chỉ lẳng lặng tựa vào trong ngực Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng khỏi phức tạp. Mình có thể tin tưởng sao? Có khả năng tin tưởng sao?


      Đúng lúc này, cửa bất thình lình bị đẩy ra, ngoài của là vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng Phủ Khinh Trần. Mà khi nhìn thấy lúc này Sở Thanh Linh được nam nhân tuyệt mỹ ôm trong ngực sát cơ trong nháy mắt dâng lên.


      “Đông Phương Thiểu Tư, Nhiếp chính Vương của Thiên Vận Quốc, ha ha, ngưỡng mộ lâu.” Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần bắn ra ánh mắt lạnh lẽo mà tàn khốc nhìn Đông Phương Thiểu Tư. cần phải cũng biết, nam nhân ở trước mắt tuyệt đối là ! Có thể vì Thanh Linh xâm nhập chỗ nguy hiểm như vậy, nên cười ngu xuẩn hay si tình?


      “Nhân vương, ngươi đáng chết!” Đông Phương Thiểu Tư lời thừa thãi, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén công kích trực tiếp nơi yếu hại của Hoàng Phủ Khinh Trần. Kiếm khí như gió táp mưa sa giống như phơi bày tâm tình của Đông Phương Thiểu Tư giờ phút này, người nam nhân trước mắt có chặt làm trăm mảnh cũng thể giải hận.


      “Hừ! Hôm nay ngươi đừng hòng .” Hoàng Phủ Khinh Trần cười lạnh, cũng rút kiếm lên nghênh đón.


      Hai nam nhân hào hoa phong nhã bây giờ mù quáng, từng chiêu từng thức đều dốc hết toàn lực, ra tay ác độc.


      Y tiên chớp mắt nhìn hai nam nhân liều mạng trước mắt, nhìn kiếm khí tán loạn, kiếm ảnh bay loạn xạ, nuốt nước miếng cái, nơi này quá nguy hiểm rồi. Quan trọng nhất là chút nữa hàng loạt thị vệ nghe động chạy tới, đến lúc đó muốn sợ cũng dễ dàng như vậy rồi.


      “Tiểu tử, đừng lãng phí thời gian, rời trước . Đây là địa bàn của người ta.” Y tiên quát khẽ với Đông Phương Thiểu Tư.


      Khoé mắt Hoàng Phủ Khinh Trần liếc qua Sở Thanh Linh, lại thấy Sở Thanh Linh nhìn Đông Phương Thiểu Tư, trong mắt có vẻ lo lắng mơ hồ. Nàng lo lắng cho người đàn ông này?! Nàng cư nhiên lo lắng cho người đàn ông này! Từ đầu đến cuối cũng nhìn mình lần! Hoàng Phủ Khinh Trần nhận thức đến đây, trong lòng tức giận càng sâu, người nam nhân phải chết! Phải chết ở đây!


      “Đưa Thanh Linh trước!” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng quát, vung kiếm bức Hoàng Phủ Khinh Trần lui bước.


      “Người nào cũng thể rời !” Hoàng Phủ Khinh Trần chống chọi tiếng quát của Đông Phương Thiểu Tư, muốn so tài trước mặt Sở Thanh Linh. Ai cũng thể rời ! Đông Phương Thiểu Tư phải chết ở đây, chết trước mặt Sở Thanh Linh, để cho nàng hoàn toàn chết tâm!


      “Xem ra ngươi thể nhịn rồi!” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh, kiếm thức trong tay đột nhiên thay đổi, kiếm quang nổi lên, giống như ánh trăng mở ra, mênh mông vạn phần. vòng tính toán quỷ dị, ngăn cản tiếng quát của Hoàng Phủ Khinh Trần, đột nhiên trong khoảnh khắc đâm về phía cổ họng của Hoàng Phủ Khinh Trần.


      Hoàng Phủ Khinh Trần biến sắc, lui nhanh về phía sau, rốt cuộc kiếm chỉ đâm vào bả vai của .


      “Lần sau, khiến cho ngươi sống bằng chết!” Đông Phương Thiểu Tư lãnh khốc để lại câu này, tung người ra cửa sổ theo sau lưng Y tiên và Sở Thanh Linh, biến mất trong bóng đêm. biết, giờ phút này nếu thể được. Thù nhốt bảo bối của mình, nhất định báo. Nhân vương, hừ, ngày sau nhất định khiến cho ngươi sống bằng chết, vạn kiếp bất phục.


      Hoàng Phủ Khinh Trần che bả vai của mình muốn đuổi theo, trước mắt lại trận mê muội, thiếu chút nữa cầm cự nổi mà ngã xuống. Hoàng Phủ Khinh Trần cắn răng cam lòng nhìn bóng đêm mịt mờ, Đông Phương Thiểu Tư, về mặt chính trị là nam nhân có thủ đoạn đáng sợ, ngay cả võ nghệ cũng đáng sợ như thế sao? Mới vừa rồi trong khoảnh khắc kia cư nhiên rót kiếm khí vào trong cơ thể mình, nếu nhanh chóng trục xuất, hậu quả khó mà lường được.


      “Đáng chết!” Hoàng Phủ Khinh Trần mạnh mẽ đạp quyền lên cửa sổ, phẫn hận nhìn bóng đêm lạnh nhạt, Đông Phương Thiểu Tư, hôm nay ta bị ngươi sỉ nhục, ngày sau nhất định hoàn trả gấp bội!


      “Vương gia, thuộc hạ cứu giá chậm trễ…” Còn chưa chờ thị vệ xong, Hoàng Phủ Khinh Trần đột nhiên xoay người rống giận: “"Phong thành! Lập tức! tại! Lập tức!"


      Bọn thị vệ nhìn đôi mắt đỏ máu của Hoàng Phủ Khinh Trần cũng ngây người, chưa bao giờ thấy Vương gia bạo ngược hấp tấp như vậy.


      “Đông Phương Thiểu Tư!” Sát khí trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần dần thịnh, phong thành! Nhất định phải tìm được ! Chết, phải chết! Hoàng Phủ Khinh Trần nắm chặt quả đấm, Thanh Linh cư nhiên bị mang ngay dưới mắt mình như vậy, cứ bị mang như vậy!


      ‘Phụt ~!” tiếng, Hoàng Phủ Khinh Trần phun ra búng máu tươi, sắc mặt dần dần trắng bệch. Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần lộ ra ý châm biếm, phát tác nhanh như vậy, rốt cuộc võ nghệ người nam nhân kia đạt đến trình độ nào rồi?


      "Vương Gia!"


      "Vương Gia!"


      "Mau truyền ngự y ~~"


      Trong biệt viện vô cùng hỗn loạn, mà bốn cửa thành lấy tốc độ nhanh nhất, triệt để phong thành.


      Ngự y cẩn thận rửa sạch băng bó vết thương cho Hoàng PHủ Khinh Trần, vẻ mặt Hoàng Phủ Khinh Trần trầm, bàn tay còn lại thuỷ chung nắm chặt, càng nắm càng chặt, cho đến khi đốt ngón tay trắng bệch. Vừa mới băng bó tốt, Hoàng Phủ Khinh Trần đột nhiên đứng lên tới ngưỡng cửa.


      “Vương gia, vết thương của ngài chưa thể” ngự y kiên trì ngăn trở, vết thương tại của Nhân vương quả thích hợp để lại.


      “Lục soát thành.” Hoàng Phủ Khinh Trần cầm kiếm ra cửa, lạnh lùng hạ lệnh với thuộc hạ, “Tìm ra người nam nhân kia cho ta! Giết tha!”


      Mà giờ phút này Đông Phương Thiểu Tư mang theo Sở Thanh Linh ở ngoài thành nhanh chóng chạy băng băng chiếc xe ngựa, ôm Sở Thanh Linh chặt vào trong ngực.


      “Ai nha, tiểu tử, ngươi rất thông minh, làm sao ngươi biết Nhân vương phong thành? sớm thông báo người tiếp ứng ngoài cổng thành.” Y tiên cười híp mắt gật đầu, rất hài lòng. Tiểu tử này cư nhiên cho thủ vệ mai phục ở cửa thành phía Nam canh giờ trước, thay thế toàn bộ thành người của mình. Hơn nữa còn chuẩn bị xe ngựa, tệ, có chuẩn bị trước.


      Đông Phương Thiểu Tư trả lời câu hỏi của Y tiên, mà ôm chặt Sở Thanh Linh, sợ chỉ cần mình chớp mắt cái người trong ngực cánh mà bay.


      “Ngươi đến tìm ta làm gì? Lại đưa ta trở về chết già trong Trúc viên sao?” Giọng Sở Thanh Linh nhàng, lạnh lùng, mang theo ý châm chọc và đau lòng.


      ", Thanh Linh, ta rồi, ta giống như trước kia, cho ta cơ hội được ?” Đông Phương Thiểu Tư đau lòng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thanh Linh, vươn tay vuốt ve mặt Sở Thanh Linh, “Thanh Linh, nàng gầy , tên súc sinh kia có phải làm khó dễ nàng ?”


      Sở Thanh Linh ảm đạm lắc đầu: “Đúng sao, đúng như thế nào?” Người nam nhân kia cùng người nam nhân tại ở bên cạnh mình khác nhau ở chỗ nào? Đều cố chấp và bá đạo như vậy, vĩnh viễn suy nghĩ vì người khác.


      “Thanh Linh, tin tưởng ta thêm lần được chứ?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh ở trong ngực, trái tim siết chặt.


      “Nha đầu, cho cơ hội, cũng chính là cho con cơ hội.” Y tiên thức thời chen vào câu.


      Sở Thanh Linh từ từ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của Đông Phương Thiểu Tư ở trước mắt, giờ phút này Đông Phương Thiểu Tư giống như đứa bé, cực kỳ khát vọng nhận được tán thành.


      “Được. Tin ngươi lần này.” Rốt cuộc Sở Thanh Linh chậm rãi mở miệng ra câu khiến Đông Phương Thiểu Tư mở cờ trong bụng.


      “Thanh Linh ——” Đông Phương Thiểu Tư ôm Sở Thanh Linh vào trong ngực, nhắm mắt lại nở nụ cười. Bảo bối của mình trở về bên cạnh mình, tốt.


      Sở Thanh Linh vẫn nhúc nhích, mặc cho Đông Phương Thiểu Tư ôm chặt, chỉ vì nàng đột nhiên muốn rời xa lồng ngực ấm áp này.


      Hồi lâu, Đông Phương Thiểu Tư nỡ buông Sở Thanh Linh ra, lại ôm hông nàng như cũ thả.


      “Ta, nhìn thấy Mặc Hiên rồi.” Sở Thanh Linh chợt chậm rãi mở miệng, chỉ là trong giọng có thê lương và phức tạp.


      Đông Phương Thiểu Tư giật mình, quay đầu nhìn sắc mặt do dự của Sở Thanh Linh


      , bây giờ là thái tử Thành Hạ quốc!” Sở Thanh Linh cau mày, từ từ ra.


      “Cái gì?”


      "Cái gì? Thái tử!"


      Đông Phương Thiểu Tư cũng nhăn mày lại, trong lòng nhanh chóng có manh mối. Nhưng nếu tình đúng như mình nghĩ, Đông Phương Thiểu Tư nghĩ đến rào cản này, lo lắng nhìn Sở Thanh Linh. Nếu chân tướng tình đúng như mình suy nghĩ, như vậy quá tàn khốc đối với Sở Thanh Linh.


      “Nhất định là Mặc Hiên biết, nhưng nhìn ta mà nhận ta.” Sở Thanh Linh hạ thấp hàng mi, nhưng lông mi run nhè kia làm bại lộ nội tâm lo lắng của nàng.


      “Có phải muốn tìm hỏi cho ràng?” Đông Phương Thiểu Tư nhàng ôm nàng vào lòng, nở nụ cười nhàn nhạt, “Vậy chúng ta cùng tìm , tìm tự hỏi cho ràng.”


      Dứt lời, Sở Thanh Linh ngơ ngẩn, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười. gì? Thành Hạ quốc cùng nàng?
      Chris thích bài này.

    5. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 55. Đơn giản như vậy?

      Sở Thanh Linh nhìn Đông Phương Thiểu Tư, lâu gì.

      “Nha đầu, làm sao ngươi biết những thứ này?” Y tiên vuốt cằm, mặc dù cằm vốn có râu.

      “Nhân vương gặp mặt , ta ở đó. Hình như có chút thay đổi, sau bọn họ lại gặp lại, ta biết bọn họ những gì. Nhưng nhất định là bọn họ có giao dịch.” Sở Thanh Linh biết quan hệ căng thẳng của Thương Châu quốc, Thành Hạ quốc và Thiên Vận quốc, nhưng Mặc Hiên làm ra chuyện bất lợi với Thiên Vận quốc sao? làm sao? Trong lòng Sở Thanh Linh đưa ra được đáp án.

      Đông Phương Thiểu Tư trầm ngâm trong chốc lát, hạ giọng : “Nhân vương tìm được chúng ta ở trong thành, sợ rằng lập tức phái thám tử dò xét xem ta có về nước . Nếu như điều tra được ta chưa trở về…” Câu kế tiếp Đông Phương Thiểu Tư chưa ra nhưng hai người trong xe ngựa hiểu. Nếu như thăm dò được Đông Phương Thiểu Tư chưa về nước, đây chính là cơ hội tốt trời cho, thiết kỵ Thương Châu quốc tiến quân thần tốc tới Thiên Vận quốc! Đến lúc đó, hậu quả khó mà lường được.


      Sở Thanh Linh trầm mặc, nàng chưa từng nghĩ tới ngày lập trường đối lập với Mặc Hiên. Chỉ sợ Thành Hạ quốc cũng nắm chặt cơ hội lần này thôi. Lúc này Đông Phương Thiểu Tư nên chạy về Thiên Vận quốc, có thể bỏ tất cả để tới cứu mình khiến mình cực kỳ kinh ngạc và cảm động. Nhưng tại phải trở về, phòng ngừa xuất tình huống sinh linh đồ thán. Mà bây giờ mình muốn Thành Hạ quốc tìm Mặc Hiên, tìm hỏi ràng số chuyện xảy ra.


      “Ngươi, về Thiên Vận quốc trước, tự ta Thành Hạ quốc tìm Mặc Hiên.” Sở Thanh Linh suy nghĩ chút, chậm rãi ra ý nghĩ của mình.


      thể nào! Làm sao ta có thể yên tâm mình nàng.” Đông Phương Thiểu Tư nhất quyết cự tuyệt, “Ta cùng nàng.”


      được, Thiên Vận quốc làm thế nào?” Sở Thanh Linh cau mày.


      mình nàng an toàn, nếu gặp lại Nhân vương làm thế nào? Ta nhất định phải khiến cho Nhân vương sống bằng chết.” Đông Phương Thiểu Tư nghĩ tới Nhân vương nhốt Sở Thanh Linh liền hận nghiến răng, xảy ra chuyện như vậy, làm sao có thể để mặc cho mình Sở Thanh Linh ở bên ngoài?


      Sở Thanh Linh muốn nhưng lại thôi, theo tính khí của Thiểu Tư, chắc chắn mặc kệ Thiên Vận quốc mà chạy theo mình, nhưng nếu bởi vì chính mình mà khiến cho bách tính Thiên Vận quốc lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, vậy mình thành cái gì? Tội nhân thiên cổ! Bây giờ nghĩ lại, sợ rằng Nhân vương phái người đuổi theo phía sau. Tên nam nhân biến thái và điên cuồng!


      “Đúng rồi, tên súc sinh kia có làm như vậy với nàng ? Có chạm qua nàng ?” Đông Phương Thiểu Tư khẩn trương nhìn Sở Thanh Linh, trong mắt có sợ hãi và tức giận. Tên súc sinh kia có can đảm đối đãi với Thanh Linh của mình như vậy ?


      có.” Sở Thanh Linh bĩu môi tức giận , “ miễn cưỡng ta, chờ ta nghĩ thông suốt.”


      “Ha… ha…” Đông Phương Thiểu Tư nhắm mắt lại cười rộ lên ôm chặt lấy Sở Thanh Linh, hoàn hảo, bảo bối của mình bị tên súc sinh kia chạm qua. Nếu dám chạm vào bảo bối của mình, đừng khiến cho sống bằng chết, cả thủ đô Thương Châu quốc cũng phải chôn cùng.


      “Nha đầu, nếu ngươi muốn làm tội nhân thiên cổ trước hết trở về Thiên Vận quốc cùng tiểu tử này , muốn tìm Mặc Hiên còn sợ có thời gian sao? Hơn nữa ngươi cũng giờ là thái tử, muốn gặp chỉ sợ dễ dàng như vậy.” Y tiên cau mày, vẻ mặt ảm đạm, “Ta cũng muốn tới mộ phần cha mẹ ngươi thắp nén nhang.”


      Sở Thanh Linh dừng lại, trong lòng có chút phức tạp. Cùng trở về? Lại về nơi bị ác mộng kia? Nơi nào cũng được, người nào cũng thể thấy…


      Dường như Y tiên nhìn thấu tâm tư của Sở Thanh Linh, nhàn nhạt nở nụ cười: “Nha đầu, ngươi đồng ý cho cơ hội, hãy tin tưởng .”


      Sở Thanh Linh chống lại ánh mắt hy vọng của Đông Phương Thiểu Tư, do dự gật đầu cái, trong mắt Đông Phương Thiểu Tư loé lên ánh sáng, nắm tay Sở Thanh Linh.


      “Ta phái người thăm dò chuyện về Mặc Hiên.” Đông Phương Thiểu Tư an ủi Sở Thanh Linh, “Nàng phải lo lắng cho , nếu có năng lực ngồi lên vị trí thái tử, vậy nhất định tự chăm sóc bản thân tốt.” Nhưng lời còn lại này Đông Phương Thiểu Tư ra, cũng cho nàng biết suy đoán của bản thân về chuyện xảy ra đối với cha mẹ nàng.


      Ba người liền bí mật như vậy nhanh chóng chạy tới biên giới Thương Châu quốc, hữu kinh vô hiểm bước chân vào lãnh thổ Thiên Vận quốc.


      Sau ngày Đông Phương Thiểu Tư cứu Sở Thanh Linh , thám tử Thành Hạ quốc liền truyền tin tức đến tai Dạ Mặc Hiên. Dù sao động tĩnh đêm đó lớn như thế làm sao che giấu được.


      “Ban đêm có người xông vào biệt viện của Nhân vương mang nữ nhân ?” Dạ Mặc Hiên cau mày, nghe cấp dưới bẩm báo. Phất tay để người ta lui xuống rồi bản thân suy nghĩ lại. Trở lại phủ thái tử rồi sai người thăm dò nguyên nhân nàng lại nữ giả nam trang ở chung chỗ với Nhân vương. Chỉ nghe được nàng là đại phu được Nhân vương mời về, về sau lại biến mất. Bản thân mình vẫn rất lo lắng biết xảy ra chuyện gì, nhưng sao lại biết nàng ở biệt viện của Nhân vương để trị liệu cho Nhân vương. Nhân vương cần nàng trị liệu tất nhiên đối đãi với nàng như vậy, điều này cũng khiến mình yên tâm. Nhưng bây giờ lại biết có người tới biệt viện mang 1 nữ nhân . Chính là nàng sao? Nếu là nàng, vậy là ai mang nàng ? Người nào có gan lớn như vậy, người nào có thực lực mang người từ trong phủ Nhân vương ?


      Trong lòng Dạ Mặc Hiên giật mình, đột nhiên đứng lên. Nếu nam nhân có gan lớn đồng thời có thực lực như vậy, thiên hạ này chỉ có 1 người, đó chính là Đông Phương Thiểu Tư!


      Người đó luôn cao cao tại thượng, coi trọng bản thân mình! Dạ Mặc Hiên cắn chặt răng, ngày chính mình bị khuất nhục còn mồn trước mắt. Bây giờ mình còn là thiếu niên ngây thơ năm đó nữa. Khi đó cái gì mình cũng làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mang nàng , ngay cả nhìn mặt nàng cũng làm được! Nhưng, tại giống vậy, toàn bộ bất đồng rồi! Cũng sắp xử lý xong, chờ sau khi mình đứng ở vị trí cao nhất, lập tức tìm nàng, đưa nàng trở về, vĩnh viễn ở cùng 1 chỗ với nàng.


      “Thái tử điên hạ, việc lớn xong rồi, hoàng thượng, hoàng thượng xảy ra chuyện, !” tên thái giám vội vàng cuống quýt chạy vào, còn chưa hành lễ liền la hét liên tiếp.


      “Làm càn, kích động như thế còn ra cái thể thống gì?!” Dạ Mặc Hiên lạnh nhạt nhìn thái giám hoảng hốt trước mắt, lãnh đạm quát khẽ, dọa thái giám lập tức quỳ đất hô lớn Điện hạ thứ tội.


      Dạ Mặc Hiên ngẩng cao đầu nhìn ra bên ngoài, đáy mắt lên nụ cười lạnh thâm trầm, cuối cùng tới ngày này sao?


      Trong hoàng cung, thái giam cung nữ rối 1 nùi, chỉ vì đột nhiên hoàng thượng bất tỉnh nhân , sắc mặt trắng bệch té xỉu rồi.


      Dạ Mặc Hiên bước vào trong tẩm cung của hoàng thượng thấy hoàng hậu lạnh lùng cùng 1 đám quý phi khóc lóc rối rít. Mà bên ngoài mấy vị công chúa và hoàng tử chạy tới. Còn đợi nhóm công chúa và hoàng tử đến, hoàng thượng băng hà.


      Sau ngày hôm nay, lịch sử Thành Hạ quốc, nghênh đón 1 trang mới đến.


      Khi mặc long bào vàng óng ánh, Dạ Mặc Hiên đứng đại điện nhìn xuống hoàng huynh ở phía dưới, mặc dù hành lễ nhưng mặt lại hề cam lòng hiểu được tiếp sau là đấu tranh chân chính, nếu muốn cường ngạnh giẫm mọi người dưới chân cần có thêm thời gian. Còn nữa, mạnh đến mức có thể giữ nàng, người mình để ý nhất, ở bên người, để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương gì!


      Thiên Vận Quốc, Trúc viên.


      “Mặc Hiên làm hoàng đế Thành Hạ quốc?” Sở Thanh Linh kinh ngạc đứng dậy, nhìn người đưa tin tức đến Đông Phương Thiểu Tư.


      “Phải, nhưng căn cơ của ổn.” Đông Phương Thiểu Tư trầm ngâm, “Còn có hai người có thể ở ngôi vị hoàng đế, tình cảnh của sợ rằng cũng dễ vượt qua.”


      “Này!” Sở Thanh Linh lo lắng nhíu mày lại, đứa bé kia vẫn thuần khiết như thế, có thể đứng vững trong hoàn cảnh phức tạp như vậy sao?


      cần lo lắng, nếu có thể ngồi lên vị trí hoàng đế, dễ dàng bị người ta kéo xuống.” Đông Phương Thiểu Tư nhìn thấy lo lắng của Sở Thanh Linh, giọng an ủi. “Được rồi, đừng suy nghĩ, có tin tức gì ta lập tức cho nàng.”


      “Cảm ơn.” Sở Thanh Linh cúi đầu, trả lời lại hai chữ.


      Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt cười, lên phía trước kéo tay Sở Thanh Linh:”Nàng biết, điều ta muốn phải là lời cảm ơn của nàng.”


      Sở Thanh Linh ngẩng đầu đối diện với con mắt xinh đẹp mỉm cười của Đông Phương Thiểu Tư, nhất thời yên lặng.


      “Được rồi, nữa, tiền bối vẫn ở đại sảnh đợi nàng. ồn ào muốn Vọng Nguyệt Lâu nếm thử rượu hồng trần nơi đó.” Đông Phương Thiểu Tư qua với Sở Thanh Linh.


      Sở Thanh Linh gật đầu, cùng Đông Phương Thiểu Tư ra cửa. Từ sau khi trở lại Trúc viên, Sở Thanh Linh kinh ngạc phát ra Đông Phương Thiểu Tư thay đổi rất nhiều, hề hạn chế tự do của mình nữa, muốn đâu, chuyện cùng ai đều ngang ngược hiểu chuyện giống như trước là cho phép. Cho đôi khi trong mắt lóe lên tức giận liền bị Y tiên trừng mắt lại bỏ xuống. Có lúc Sở Thanh linh rất tò mò, rốt cuộc Y tiên gì với mà khiến cho thay đổi to lớn đến thế. Mà Sở Thanh Linh biết, Đông Phương Thiểu Tư làm được như vậy, đều là hết sức khắc chế vọng động của mình. Sở Thanh Linh ra bên ngoài muốn ôm chặt nàng vào trong ngực, mang về phòng cho bất kỳ ai nhìn thấy. Thấy nàng chuyện cùng nha hoàn, thậm chí muốn đá bay nha hoàn. Nhưng đều bị Y tiên răn dạy cho trận mà từ bỏ.


      Nước Thiên Vận vẫn là mùa đông giá rét như cũ, hai bên đường phố tuyết chất đống dày, hai bên đại thu cũng bị tuyết trắng phủ kín. Đông Phương Thiểu Tư dắt tay Sở Thanh Linh đường cái, ngồi xe ngựa.


      Sở Thanh Linh yên lặng bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư, tâm tình thay đổi rất hiền hòa. Lần đầu tiên ở cùng mà tâm tình như vậy. Đông Phương Thiểu Tư chú ý đến ánh mắt của Sở Thanh Linh, mà thờ ơ liếc nhìn chung quanh, vì Sở Thanh Linh kéo lại áo choàng. Sở Thanh Linh bất đắc dĩ cười cười, vẫn là hành động trẻ con như vậy, nhưng so với cách làm khiến người khác tổn thương trước kia, bây giờ làm cho người ta khó để tiếp nhận.


      “Thiểu Tư, ngươi biết ? ra điều ta muốn rất đơn giản.” Sở Thanh linh cảm nhận độ ấm tay mình do Đông Phương Thiểu Tư truyền tới, mỉm cười.


      Đông Phương Thiểu Tư kinh ngạc quay đầu, nhìn Sở Thanh Linh mỉm cười, lần đầu tiên Sở Thanh Linh chủ động đến những điều này với mình. Từ trước đến nay đều có cảm giác có cách nào chạm đến sâu trong nội tâm của nàng, thể biết được ý nghĩ của nàng. Hôm nay nàng lại chủ động ra những điều này, sao khiến cho Đông Phương Thiểu Tư kinh ngạc, và vui mừng.


      “Ta muốn sơn hào hải vị, muốn tơ lụa, chỉ muốn 1 ngày đơn giản vô cùng vui vẻ. Lúc đó, ta chỉ muốn có thể đoàn tụ cùng người nhà,trải qua 1 ngày vui vẻ.” Sở Thanh Linh đến đây, ánh mắt ảm đạm hẳn, “Nhưng tất cả bao giờ có được nữa rồi.”


      Đông Phương Thiểu Tư biến sắc, vội vàng nắm chặt tay Sở Thanh Linh, biết, giờ phút này nhất định là lòng Sở Thanh Linh rất đau cực kỳ đau, mình tước đoạt cơ hội gặp mặt lần cuối của nàng với bọn họ!


      “Ta cho rằng cái gì cũng có, nhưng Mặc Hiên vẫn còn đó.” Sở Thanh Linh chậm rãi , nhìn đến lúc này ánh mắt Đông Phương Thiểu Tư bỗng nhiên thầm trầm tiếp, “Còn nữa, ngươi vẫn còn bên cạnh ta. Ngươi, có thể để cho ta tin tưởng sao?” Sở Thanh Linh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Thiểu Tư ngơ ngẩn.


      “Có thể.” Đông Phương Thiểu Tư nhàng ôm Sở Thanh Linh vào trong ngực, “Tin tưởng ta, ta làm bất cứ chuyện gì gây thương tổn cho nàng.”


      “Được, ta tin ngươi.” Sở Thanh Linh thở dài, vòng tay ôm lấy Đông Phương Thiểu Tư. ra đối với Thiểu Tư, mình có . Từ lần đầu tiên nhìn thấy , giống như cái nhìn ngàn năm, trong lòng cũng . Nhưng về sau, tất cả những điều làm đều là thương tổn liên tiếp thương tổn. Càng về sau, mình thể phân biệt nhiều hơn hận, hay là hận nhiều hơn . Nhưng tại có chút ràng, mình . nam nhân tức giận như đứa bé này, nam nhân kẻ kỳ quái biết này.


      Đông Phương Thiểu Tư cúi đầu, nhìn nụ cười dịu dàng của Sở Thanh Linh xuất phát từ nội tâm, trong lòng kinh ngạc, ra để cho nàng mở rộng lòng với mình mà cười, là đơn giản như vậy?


      “Thiểu Tư, đồng ý thỉnh cầu của ta, được chứ?” Đột nhiên, Sở Thanh Linh trong ngực Đông Phương Thiểu Tư nhàng mở miệng.


      “Nàng .” Đông Phương Thiểu Tư ôm Sở Thanh Linh, trong lòng rất thỏa mãn.


      “Nếu như có ngày, Thương Châu quốc cùng Thành Hạ quốc và chúng ta khai chiến, bọn họ thua, ngươi bỏ qua cho Mặc Hiên, được ?” thanh Sở Thanh Linh sâu xa, sâu trong nội tâm nàng sớm nghĩ tới có lẽ ngày đó đến. Chỉ là, người nam nhân trước mắt mình cường đại đến mức khiến cho bọn họ căn bản có cách nào dự tính trước tình hình.


      “Được, ta đồng ý với nàng. Nếu rơi vào tay ta, ta bỏ qua cho .” Đông Phương Thiểu Tư do dự, 1 lời đáp ứng. Nếu là trước kia, nhất định câu trả lời của phải như vậy. Đối đãi với kẻ địch, trong lòng chưa bao giờ có nửa điểm nhân từ.


      “Cảm ơn ngươi.” Sở Thanh Linh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Đông Phương Thiểu Tư.


      “Ta muốn lời cảm ơn của nàng.” Đông Phương Thiểu Tư được tự nhiên giật giật khóe miệng.


      Sở Thanh Linh cười rộ lên, đáp lời, để ý giường lớn mà nhón chân lên, nhàng ấn xuống nụ hôn gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương Thiểu Tư.


      Đông Phương Thiểu Tư choáng váng, cứ đứng ngây người tại chỗ như vậy, còn Sở Thanh Linh vừa cười vừa chạy trước.


      Đông Phương Thiểu Tư từ từ sờ lên mặt của mình, cười ngây ngô. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên bảo bối của mình chủ động hôn mình. Trong lòng dường như muốn tan chảy, đây là cảm giác như thế nào? Vì sao từ trước đến nay chưa từng có?


      Ở trong thư phòng Vương phủ bày bí quyết Y tiên viết cho Đông Phương Thiểu Tư : nương tử toàn bộ đều đúng, nương tử muốn cái lập tức đưa cho cái đó, nương tử muốn đầu liền theo đó, nương tử muốn làm cái gì liền giúp làm cái đó…


      Lúc này Đông Phương Thiểu Tư đuổi theo Sở Thanh Linh, ôm khư khư lấy nàng mà mỉm cười, trong lòng tán thưởng lời Y tiên : đúng là chữ nào cũng như châu như ngọc!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :