Chương 48
48.1
Sáng sớm, quản gia liền mang theo mấy nha hoàn tới mời Thanh Linh.
"Quản gia, đây là?" Sở Thanh Linh nghi ngờ nhìn mấy người trước mắt.
"Sở công tử, mời theo ta Thanh Liên cư. Vương Gia phân phó bắt đầu từ hôm nay ngài ngụ ở bên kia." Quản gia mực cung kính , trong lòng lại nghi hoặc thôi. Thanh Liên cư vốn để cho bất kỳ người nào ở, vẫn luôn cho rằng nơi đó chuẩn bị cho vương phi tương lai. Bởi vì điều kiện nơi đó ưu nhã, mặt hướng phía Nam quay lưng hướng Bắc, là chỗ ở tốt nhất trong phủ rồi.
"Nha. Ta dọn dẹp." Sở Thanh Linh nhàn nhạt trả lời liền xoay người muốn vào nhà thu dọn đồ đạc.
Quản gia vội vàng nháy mắt, ý bảo bọn nha hoàn theo sau giúp tay, nhìn ra, Vương Gia rất coi trọng vị đại phu trước mắt này. Nhìn thiếu niên đẹp đẽ nhưng gầy yếu này có thể trị lành bệnh của vương gia sao?
--- ------Puck---- -----
lúc Sở Thanh Linh thu thập xong đồ chuẩn bị theo quản gia ra, trong sân tiến vào bốn người.
“Chúng ta ở đây?” thanh la lớn giống như từng nghe qua truyền đến.
Sở Thanh Linh ngẩng đầu, nhìn thấy hôm đó vung kiếm định chém hắc mã của mình. Mà bốn người tiến vào cũng vừa lúc nhìn thấy nàng.
“Là ngươi!” Tam sư huynh lạnh lùng quát lên.
“Hả? Thiếu hiệp biết Sở đại phu?” Quản gia nghi hoặc nhìn mấy người.
" biết." Sở Thanh Linh nhàn nhạt phun ra mấy cái chữ, "Quản gia, thôi."
"A, được. Mấy vị thiếu hiệp mời tùy ý." Quản gia mỉm cười gật đầu rồi đưa Sở Thanh Linh rời .
“Đợi nào…!” Tiểu sư muội bước bước dài ngăn Sở Thanh Linh lqd ở trước mặt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Sở Thanh Linh, nhịp tim lại tăng nhanh, người tuấn mỹ như vậy, mình còn tưởng rằng còn được gặp lại , ngờ lại gặp được ở vương phủ, sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Sở Thanh Linh nhìn ở trước mặt ngăn mình lại, khẽ cau mày, gì.
“Công tử, trước đó là do ta tốt, xin lỗi, mong công tử bỏ qua cho.” Tiểu sư muội nhận lỗi trước Sở Thanh Linh trong ánh mắt kinh ngạc của ba vị sư huynh của nàng, “Tiểu nữ tên Diệp Chỉ Thanh, xin hỏi công tử họ gì.”
“Sở.” Sở Thanh Linh lạnh lùng đáp lại, lách qua Diệp Chỉ Thanh rồi về phía trước. Quản gia vội vã theo sau, để lại Diệp Chỉ Thanh si ngốc nhìn theo bóng lưng của nàng.
“ phải chứ, tiểu sư muội cư nhiên xin lỗi người khác.” Tam sư huynh kinh ngạc, miệng cũng khép lại được.
Đại sư huynh liếc nhìn Diệp Chỉ Thanh, gì, chỉ xoay xoay người lạnh nhạt : “Được rồi, chúng ta vào thôi.”
Diệp Chỉ Thanh nhìn theo bóng lưng Sở Thanh Linh, cho đến khi bóng lưng biến mất mới thu hồi ánh mắt. Nam tử tuấn mỹ mình cũng thể chưa từng thấy, nhưng tại sao vừa nhìn thấy mình thể dời ánh mắt của mình đây? Cặp con ngươi trong suốt kia giống như có thể hút người vào.
“Đừng xem nữa tiểu sư muội, mọi người rồi.” Tam sư huynh chua chát gọi.
“Ai cần huynh lo!” Diệp Chỉ Thanh hừ lạnh tiếng, để ý đến Tam sư huynh, theo sau Đại sư huynh vào phòng.
Quản gia đưa Sở Thanh Linh vào Thanh Liên cư, ddlqd phân phó bọn nha hoàn hầu hạ tốt liền cáo từ. Bọn nha hoàn vội vã xếp đặt đồ đạc, Sở Thanh Linh đứng ở lầu nhìn Thanh Liên cư này, mặt lên nụ cười dễ dàng nhận biết. Nhìn ra, Thanh Liên cư này phải là biệt viện bình thường. Ít nhất, bước đầu tiên thành công.
“Sở công tử, ngài uống trà.”
“Sở công tử, có nóng ? Nô tỳ quạt cho ngài.”
“Sở công tử mấy ~”
Sở Thanh Linh nghe được mấy thanh dạ thưa ríu rít, ngạc nhiên quay đầu lại, phát ánh mắt nóng bỏng của bọn nha hoàn nhìn mình. Nhất thời Sở Thanh Linh lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra. Những nha hoàn này đúng là coi mình là nam nhân!
Bọn nha hoàn tranh nhau ân cần, phải biết rằng người có thể vào ở Thanh Liên cư khẳng định phải tầm thường. Hơn nữa, là đại phu đầu tiên xem bệnh cho Vương gia mà có lập tức rời , lại tuấn mỹ như vậy. Nếu nắm lấy , tới chánh thất, làm thiếp cũng tốt hơn so với làm nha hoàn đó.
“Được rồi, các ngươi xuống trước. Ta muốn nghỉ ngơi.” Sở Thanh Linh cười khổ phân phó bọn nha hoàn.
Bọn nha hoàn thất vọng xuống, mặc dù rất cam tâm, nhưng cũng dám dây dưa quá nhiều, dù sao trước mắt nam tử này là Đại Hồng Nhân (người tâm phúc) bên cạnh Vương gia!
Sở Thanh Linh đợi bọn nha hoàn rồi, đứng lẳng lặng ở ban công, nhìn ao sen phía bên dưới ban công, tâm tư có chút yên. Thời điểm yên tĩnh luôn suy nghĩ lung tung. Nhớ tới chuyện kiếp trước, càng muốn rời kiếp này. Sao rối bời vậy.
“ suy nghĩ gì? Ở nơi này tốt ?” Chợt, thanh Hoàng Phủ Khinh Trần ở sau lưng Sở Thanh Linh vang lên.
“Vương gia.” Sở Thanh Linh kinh ngạc xoay người, người đàn ông này lên lúc nào?!
Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn gương mặt kinh ngạc của Sở Thanh Linh, nở nụ cười.
“Nghĩ chút chuyện nhàm chán qua.” Sở Thanh Linh cũng mỉm cười, nhàn nhạt đáp lại.
“Chuyện nhàm chán?” Hoàng Phủ Khinh Trần nhướng nhướng mày nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thanh Linh
Sở Thanh Linh cười nhạt : “Vương gia, đối với chuyện quá khứ muốn quên nhưng thuỷ chung cách nào quên được, ngài thấy thế nào?”
“Đây chính là chuyện nhàm chán mà ngươi ?” Hoàng Phủ Khinh Trần khép mi, khiến cho thấy được thần sắc nơi đáy mắt. Muốn quên nhưng thuỷ chung cách nào quên được ư?
“Ha ha, đúng .” Sở Thanh Linh cười vân đạm phong khinh (cười nhạt), có chuyện mình nghĩ rằng buông xuống, nhưng thuỷ chung bỏ được. Ở trong đầu của mình ngừng hành hạ mình.
Hoàng Phủ Khinh Trần nhàng thở dài, gì thêm.
“Hôm nay Vương gia có công vụ phải xử lý sao?” Sở Thanh Linh nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần chút ý tứ nào mở miệng hỏi.
“Có, nhưng nhất định phải có ngươi cùng.” Hoàng Phủ Khinh Trần câu ý vị sâu xa.
Cùng nhau ? Sở Thanh Linh nghi ngờ, công vụ của còn cần mình cùng ?
“ thôi.” Hoàng Phủ Khinh Trần xoay người xuống lầu trước. Sở Thanh Linh gì nhiều, theo sau lưng Hoàng Phủ Khinh Trần. Hai người trước sau ra cửa, lên chiếc xe ngựa hoa lệ, chậm rãi rời Vương phủ .
Xe ngựa cứ chạy vào Hoàng cung như vậy, ở trong hoàng cung, Hoàng Phủ Khinh Trần ngựa quen đường cũ bị ngăn trở thẳng vào hậu cung. Sở Thanh Linh thầm kinh hãi, hậu cung là nơi mà trừ hoàng thượng ra cho phép bất kỳ nam tử nào tuỳ ý ra vào, thế nhưng mà lại mang theo mình vào, có bất kỳ ai ngăn trở. Nhưng mà, biết rốt cuộc tới hậu cung để làm gì?
48.2
“, thông báo hoàng hậu, bổn vương tới.” Hoàng Phủ Khinh Trần dừng ở trước cung điện hoa lệ, nhàn nhạt câu với thái giám hành lễ với , thái giám lập tức vào thông báo.
Rất nhanh thái giám ra mời hai người vào. Sở Thanh Linh cúi đầu theo Hoàng Phủ Khinh Trần vào sau điện.
“Khinh Trần, ngươi đến rồi.” thanh lqd dịu dàng từ phía sau rèm sa dầy cộp nặng nề truyền đến.
“Hôm nay hoàng hậu nương nương cảm giác như thế nào?” Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt hỏi.
“Ha ha, rất tốt, vừa rồi tiểu thái tử còn đá bụng của ta đấy.” Thanh hạnh phúc mà thoả mãn cho thấy tâm tình của hoàng hậu phải tốt bình thường.
Sở Thanh Linh nắm được câu hoàng hậu , tiểu thái tử? Vẫn còn ở trong bụng lập làm thái tử, hay là?
Vừa nghĩ tới đây, trong đầu Sở Thanh Linh chợt có phần hiểu ra nguyên nhân vì sao Hoàng Phủ Khinh Trần muốn dẫn mình tới đây. Lần thử dò xét này, sợ rằng còn có ý tứ khác của ?
“Dung phi bên kia cũng nhanh .” Trong mắt của Hoàng Phủ Khinh Trần lên tia châm biếm, nhưng ngay lập tức biến mất thấy gì nữa.
“Hừ! Cái tiểu tiện nhân đó! Muốn đấu với bổn cung còn kém lắm! Người bổn cung bảo ngươi tìm đâu?” Thanh của hoàng hậu chợt từ dịu dàng biến thành hung dữ.
“Mang đến rồi.” Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, hướng Sở Thanh Linh gật đầu cái ý bảo nàng tiến lên.
“Có đáng tin ? Thôi, chỉ cần làm xong chuyện của bổn cung, có thưởng xứng đáng.” Hoàng hậu nhịn được đưa bàn tay từ trong màn lụa ra ngoài, “Bắt mạch!”
Sở Thanh Linh phải đứa ngốc, nghe ra ý tứ. Có đáng tin? Ha ha, ra bất kể chuyện hoàng hậu giao cho mình làm được hay được, sợ rằng sau này chính mình cũng thể sống nổi. Nhưng Hoàng Phủ Khinh Trần chắc chắn để cho mình còn chưa giải độc cho chết . như vậy, đưa mình tới làm chuyện như vậy là vì sao? Trong lòng Sở Thanh Linh có đáp án mơ hồ.
“Như thế nào? Hài tử của bổn cung?” Hoàng hậu cau mày, nhịn được hỏi.
"Rất khoẻ mạnh, còn có mấy ngày nữa ra đời.” Sở Thanh Linh trả lời thành . Nhưng còn có điều Sở Thanh Linh có ra, mạch tượng có chút yếu, bắt mạch là nữ hài, vì sao hoàng hậu mực chắc chắn là thái tử?
“Sắp sinh?” Thanh của hoàng hậu mang theo tia sắc bén.
“Sắp.” Sở Thanh Linh khom mình phun ra chữ từ trong cổ họng.
“Rất tốt, cái tiểu tiện nhân Dung phi đó, đứa bé còn có tháng phải sinh. Bổn cung muốn nàng ta sống bằng chết! chưa?” Trong thanh sắc bén của hoàng hậu mang theo điên cuồng mơ hồ.
Đến đây, Sở Thanh Linh hiểu Hoàng Phủ Khinh Trần mang nàng tới đây làm cái gì. Trộm long đổi phượng! Hoàng hậu nghi ngờ ràng là nữ hài, mà từ trong miệng hoàng hậu sợ rằng nghi ngờ Dung phi kia chính là nam tử. muốn cho mình dục sinh đứa trong bụng của Dung phi, sau đó đổi hài tử cho hoàng hậu! Chuyện bí mật hoàng gia như vậy, cư nhiên cho bản thân mình làm, rất ràng rằng sau này lưu mạng sống cho mình, Hoàng Phủ Khinh Trần muốn mình trở thành người của để cho sử dụng? là nam nhân có ý tứ. Nghĩ đến đây, nụ cười thoáng qua trong mắt Sở Thanh Linh, điều này chẳng phải hợp ý với mình sao?
“ Như vậy, chúng ta phải tới chỗ Dung phi nhìn chút.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười yếu ớt cáo từ.
“ , bổn cung cũng mệt rồi.” Hoàng hậu mệt mỏi ngáp cái, ý bảo hai người rời .
Thái giám mang theo hai người tới chỗ sâu hơn trong Hoàng cung, cho đến trước cung điện tiêu điều mới dừng lại. Hai thái giám đứng ở trước cửa nhìn thấy bọn họ vội vã chạy tới bái phỏng.
“Người đâu? Hôm nay như thế nào?” Thái giám hạ thấp giọng hỏi. Nhưng Sở Thanh Linh phải là nàng trước kia, dĩ nhiên là nghe rất ràng.
“ Còn chịu ăn, phải đổ.” tiểu thái giám cũng hạ thấp giọng .
“ Vậy tốt, nhất định phải đảm bảo đứa bé trong bụng của nàng.” Thái giám hài lòng gật đầu cái rồi cung kính tới mời Hoàng Phủ Khinh Trần, “ Vương gia, mời!”
Sở Thanh Linh nhìn cung điện tiêu điều, chợt hiểu nơi này là lãnh cung. Theo thái giám thẳng đường tới, vào phòng, thấy nữ nhân bụng bự bị trói tay trói chân, cố định ở chiếc giường lớn, thấy có người vào liền mắng lên.
“ Các người là lũ súc sinh, chết được tử tế, muốn đứa bé trong bụng ta, nghĩ hay ghê! Nó là hài tử của Hoàng thượng! Là hài tử của Hoàng thượng, các ngươi dám động đến, Hoàng thượng bõ qua cho các ngươi. “ Dung phi hét lên, nhưng thanh cách nào truyền được, ở trong cung điện u lạnh lẽo rộng lớn này vang dội trở lại.
“ Câm mồm, ngươi dâm loạn củng người khác rồi mang thai còn dám bậy.” Thái giám tiến lên quất bạt tai, đánh cho Dung phi thiếu chút nữa bất tỉnh.
“ Chú ý chút,” Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt mở miệng.
“ Dạ dạ, Vương gia yên tâm, nô tài cẩn thận canh chừng bụng của nàng.” Thái giám vâng vâng dạ dạ lui sang bên.
Từ đầu đến cuối Sở Thanh Linh câu nào, chỉ lẳng lặng trẩn mạch cho Dung phi, sau đó theo Hoàng Phủ Khinh Trần rời . Để lại Dung phi tuyệt vọng sau lưng gào thét giống như tiếng dã thú.
Trong xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Sở Thanh Linh lời, nhắm hai mắt.
Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở Thanh Linh bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng: “ ngươi . sợ?”
“ Vương gia an bài tốt tất cả rồi, ta còn phải sợ cái gì đây?” Sở Thanh Linh nhàn nhạt nhưng vẫn mở mắt ra.
“ Ha ha” Hoàng Phủ Khinh Trần cười, “ phải thầy thuốc như phụ mẫu sao, để cho ngươi làm chuyện như vậy, ngươi nghĩ sao?”
“ Thầy thuốc như phụ mẫu?” Sở Thanh Linh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt đều là nụ cười trào phúng, giống như vừa nghe được chuyện cười buồn cười nhất thế gian này, từ từ mở miệng : “ Xin hỏi vương gia, thế gian này ác giả ác báo, thiện giả thiện lai? Như thế nào coi là tốt? Như thế nào coi là xấu, làm sao có thể hoàng hậu chính là tội ác tày trời, mà Dung phi phải gian phi mê hoặc Hoàng thượng. Dung phi là đáng thương bị hãm hại như thế nào, mà Hoàng hậu vì chiếm được sủng ái của Hoàng thượng mà bị vứt bỏ? thế gian này có rất nhiều chuyện, chỉ nhìn mặt ngoài đơn thuần thể nhìn ra được. Có lúc ánh mắt cũng lừa gạt chúng ta, điều thấy được nhất định là .
Hoàng Phủ Khinh Trần ngẩn người, chợt cười lớn. Khiến cho thân thể phu xe phía bên ngoài run lên, thiếu chút nữa té từ xe ngựa xuống. Chưa từng thấy Vương gia cười lớn như vậy!
“ Đúng, ngươi rất đúng.” Sau khi cười xong, sắc mặt Hoàng Phủ Khinh Trần lại dần trầm xuống, “ Người tốt chết rất nhanh, mà người xấu vẫn còn tiêu dao khoái hoạt. Nhưng ai có thể cho ràng, cái gì là tốt, cái gì là xấu?
Sở Thanh Linh thêm gì nữa, chỉ cười nhạt.
Mà ánh mắt Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở Thanh Linh ràng có nhiều hơn điều gì đó.
“ Muốn nếm thử chút Ngọc Lan nhạn trong kinh thành ?” Hoàng Phủ Khinh Trần cười yếu ớt, lần đầu tiên muốn cùng nữ nhân ăn cơm. Hơn nữa cỏn là thông tuệ kì lạ.
“ Vương gia làm chủ là được rồi.” Sở Thanh Linh cũng chỉ nhàn nhạt cười tiếng.
Đến nơi đó, Sở Thanh Linh im lặng nhìn oanh ngâm yến vũ trước mắt, mặc dù là để cho Hoàng Phủ Khinh Trần làm chủ, nhưng cũng qua ăn ở Ngọc Lan nhạn là ở thanh lâu!!!
Last edited by a moderator: 30/5/15