1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Rời
      Editor: ChiMy

      Lý Thư cứ dễ dàng như vậy đưa Sở Thanh Linh từ vườn Trúc ra Vương phủ, vội vã lên xe ngựa rời .

      Trong xe ngựa, Lý Thư còn hơi lo lắng nhìn Sở Thanh Linh, chưa từng gặp qua Sở Thanh Linh hờ hững như vậy. Yên lặng đến đáng sợ, yên lặng làm cho người khác đau lòng.

      "Đồ người nam nhân kia đưa cho ngươi đâu?" Chợt Sở Thanh Linh lạnh lùng mở miệng.

      "Cái gì?" Lý Thư còn ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Sở Thanh Linh.

      "Đồ đưa cho ngươi đâu, lấy ra." Sở Thanh Linh hề chớp mắt, chỉ lạnh lùng .

      Lòng của Lý Thư cuồng loạn, phức tạp nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thanh Linh. ra nàng sớm biết tất cả đều là do người kia an bài? Lý Thư vẫn còn do dự, những vẫn lấy từ trong ngực ra, là xấp ngân phiếu dầy và tấm lệnh bài tinh xảo.

      "Đưa ta đến nhà trọ." Sở Thanh Linh vẫn có biểu cảm, nhàn nhạt , thò tay lấy đồ trong tay Lý Thư, tiếp tục : "Chuẩn bị cho ta mấy bộ y phục tắm rửa, đơn giản chút."

      "Được." Lý Thư vẫn đần độn đồng ý, ánh mắt nhìn Sở Thanh Linh vẫn phức tạp. Chợt, trong lòng Lý Thư cả kinh, nàng sớm biết người kia làm như vậy, nên nàng buộc làm ra chuyện như vậy?

      Trong đại sảnh nhà trọ, Sở Thanh Linh thay bộ quần áo mộc mạc, yên lặng ăn cháo. mấy ngày chưa ăn uống gì, nàng hoàn toàn nhớ nữa. Nhưng mà, tất cả đều đáng giá, phải sao? Sở Thanh Linh nhìn đến Lý Thư vẫn canh giữ ở bên, sau khi ăn xong lạnh nhạt : "Ngươi có thể về, cho người nam nhân kia biết, chuyện muốn ngươi làm làm xong rồi."

      "Thanh Linh, nàng muốn đâu?" Lý Thư nghe giọng chút tình cảm nào của Sở Thanh Linh trong lòng quặn lại, Thanh Linh phải như vậy, đây căn bản phải là nàng.

      " có liên quan gì tới ngươi." Sở Thanh Linh đứng dậy ra ngoài, chuẩn bị ngồi xe ngựa rời .

      "Thanh Linh, nàng...nàng thay đổi, nàng như vậy, làm cho người ta rất ~~~" Lý Thư còn chưa xong, hai chữ đau lòng còn chưa ra, Sở Thanh Linh lại quay đầu nhìn Lý Thư cười tiếng, chỉ là trong nụ cười đó đều là lạnh lẽo.

      "Ngươi, hiểu ta bao nhiêu, ta thay đổi, sao ngươi biết ta bây giờ m phải vốn là ta?" Giọng điệu của Sở Thanh Linh mỉa mai cười cười, xoay người rời , để lại Lý Thư hoàn toàn sững sờ ở trong quán trọ.

      Sở Thanh Linh lên xe ngựa, về phía ngoài thành, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

      Nàng biết, rời khỏi Kinh Thành, rời khỏi người nam nhân kia, nhưng lại thoát khỏi lòng bàn tay của người nam nhân kia. Ở nơi mình nhìn thấy được, biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn từng cử động của mình! Sở Thanh Linh cúi đầu nhìn tấm lệnh bài lệnh bài tinh xảo trong tay, cười lạnh tiếng, tiện thể ném ra ngoài cửa sổ.

      tại, đâu đây?

      Sở Thanh Linh trầm tư, là ai lại hạ độc thủ với Sở gia như vậy. Từ từ phân tích xem, Sở gia có kẻ thù, mà Đông Phương Thiểu Tư là Nhiếp Chính vương, người biết mình là Vương phi của cũng nhiều lắm, rất nhiều người cũng chưa gặp qua mình. Có liên quan tới ? Nếu như có liên quan, theo thủ đoạn mấy ngày qua của sớm tra ra được. Nhưng lại vẫn có bất kỳ tin tức gì. có liên quan gì với , cũng liên quan tới Sở gia, vậy rốt cuộc là ai làm đây? Đông Phương Thiểu Tư từng cha là đồ đệ của Y Tiên, như vậy có liên quan tới Y Tiên sao? Chỉ có thể tìm bản thân hỏi chút mới biết được.

      Y Tiên ở Vạn Hoa Cốc, đó là nơi thuộc về bất kỳ quốc gia nào. Là chỗ giao nhau giữa Thiên Vận quốc và Bắc Thần quốc. Sở Thanh Linh quyết định chạy tới biên cảnh (đường biên giới). Mà từng cử động của nàng dĩ nhiên nhanh chóng được truyền đến trong lỗ tai Đông Phương Thiểu Tư.

      “Nàng đến biên cảnh?” Đông Phương Thiểu Tư đứng ở trước bàn đọc sách, nhíu chặt chân mày nghe tử sỉ báo cáo.

      đến đó làm cái gì?” Lãnh Ngự Phong ở bên chen miệng hỏi.

      “Chắc là tìm Y Tiên!” Đông Phương Thiểu Tư khẳng định trả lời. Chỉ vì nhớ mình từng qua với nàng Sở Thiên Lăng là tiểu đồ đệ của Y Tiên, tên là Sở Phi Thiên. Có điều mình nàng đến Vạn Hoa Cốc rất nguy hiểm. Lại tính tình Y Tiên cổ quái, cho dù Thanh Linh là con tiểu đồ đệ của lão ta, nhưng người kia tính khí cổ quái đồ đệ là độ đệ, con của đồ đệ là chuyện khác. Mà khiến người khác đau đầu nhất chính là cơ quan ám khí ở Vạn Hoa Cốc, tùy tiện vào đó là chịu chết. Y Tiên có bảy đồ đệ, nhưng có nghĩa là ở Vạn Hoa Cốc chỉ có tám người! Các đồ đệ của lại thu rất nhiều đồ đệ, trừ nghiên cứu y thuật, còn có cơ quan ám khí. Thực lực thể khinh thường, đây cũng là nguyên nhân phong thủy bảo địa của Vạn Hoa Cốc thuộc về bất kỳ quốc gia nào. có quốc vương nào nguyện ý trả cái giá lớn như vậy để thu phục địa phương như vậy.

      “Vậy phải là rất nguy hiểm sao?” Lãnh Ngự Phong cũng nghe tính tình Y Tiên kì quái, chỉ chữa người chết, chữa người sống, đây là giọng điệu lớn cỡ nào!

      “Phái thêm người theo.” Đông Phương Thiểu Tư phất tay ra lệnh cho tử sĩ.

      Tử sĩ lĩnh mệnh rời .

      Đông Phương Thiểu Tư thở dài ngồi xuống.

      Lãnh Ngự Phong thấy thế vội vàng cáo từ, cũng muốn gặp xui xẻo.

      “Đợi nào…!” Đông Phương Thiểu Tư lên tiếng gọi lại Lãnh Ngự Phong muốn trốn.

      “Cái gì?” Trong lòng Lãnh Ngự Phong chợt nổi lên dự cảm xấu.

      “Ta yên lòng, ngươi , bây giờ ngươi lập tức chạy tới Vạn Hoa Cốc, theo nàng. Ta được.” Đông Phương Thiểu Tư rất là bất đắt dĩ, nếu đương kim Tiểu Hoàng thượng phải như vậy, mình cũng có thể yên tâm bỏ lại tất cả đuổi theo. Nếu Thân Vương đặt tâm tư nhiều vào chính hơn chút, mình cũng cần phải mệt mỏi như vậy. Chỉ vì đương kim Hoàng thượng chỉ còn , còn là đứa trẻ ngu dại!

      phải đâu? Lãnh Ngự Phong điên cuồng gào thét ở trong lòng, cũng biết mình xui xẻo.

      “Thế nào, muốn sao?” Trong mắt của Đông Phương Thiểu Tư bắn ra tia nguy hiểm.

      “Muốn mà, muốn mà.” Lãnh Ngự Phong đột nhiên nuốt nước miếng cái, gật đầu như gà con mỗ thóc. ra ngoài mặc dù hơi khổ cực, nhưng dù sao cũng tốt hơn mỗi ngày đối mặt với con cọp mẹ kia.

      “Nếu như ngươi chạm vào chỗ nào người nàng, ngươi dùng tay nào chạm ta liền chém đứt tay đó!” Đông Phương Thiểu Tư nheo mắt lại cảnh cáo Lãnh Ngự Phong.

      Khóe miệng Lãnh Ngự Phong nhịn được co quắp, đây là sao đây? Chính mình cứu vợ , còn phải chịu uất ức như vậy.

      tại lập tức lên đường, nhanh !” Lòng Đông Phương Thiểu Tư nóng như lửa đốt, “Có bất kỳ tin tức gì lập tức truyền về.”

      “Hiểu, yên tâm, Nhiếp Chính vương Điện hạ vĩ đại vạn tuế, tương lai Thiên Vận quốc dựa vào ngài.” Lãnh Ngự Phong nghiêm túc nhạo bang, vậy mà cũng chỉ có chính biết, lời này nửa nhạo bang, nửa là . Thiên Vận quốc có thể có Hoàng đế, nhưng tuyệt đối thể có người đàn ông trước mắt này. Nếu có người đàn ông này, sợ rằng trước tiên Thương Châu quốc và Thành Hạ quốc đạp lên lãnh thổ của Thiên Vận quốc.

      “Cút .” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh tiếng, nhíu mày nhìn xấp công văn dày bàn.

      Lãnh Ngự Phong lui xuống. Ngẩng đầu nhìn bão tuyết tung bay, đến Vạn Hoa Cốc sao? Tiếp đó như thế nào đây?
      Last edited by a moderator: 3/5/15
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Nhìn quen lắm rồi

      Edit: Puck (Thùy Linh)


      Gió, rất lớn, Sở Thanh Linh kéo áo choàng, xuống xe ngựa. Muốn Vạn Hoa Cốc nhất định phải qua tòa thành trước biên cảnh. tính là thành phồn hoa ở biên cảnh nhưng cũng có phòng vệ nghiêm ngặt, có quan binh đầy đủ võ trang tuần. Tất cả ngay ngắn trật tự. Còn cách Vạn Hoa Cốc đoạn, tại chỉ có cách tìm nơi ngủ trọ, ngày mai lại .

      Sở Thanh Linh bước chân vào giữa khách điếm, bỏ mũ áo choàng đầu xuống, lại là vài ánh mắt kinh diễm. Chưởng quỹ hơi ngây người, sững sờ nhìn Sở Thanh Linh mà quên tiếp đón, dù sao ở nơi thành xa xôi này rất ít khi nhìn thấy nữ tử xinh đẹp.

      "Chưởng quỹ, ta muốn gian phòng hảo hạng, đồ ăn đưa vào trong phòng." Sở Thanh Linh lạnh lùng mở miệng, thanh lạnh lẽo kéo chưởng quỹ quay về thực tế.

      "Được, được, nương ra phía sau, tiểu nhị ~~" chưởng quỹ lấy lại tinh thần, liên tục ngừng hô tiểu nhị.

      Trong nháy mắt đại sảnh yên tĩnh lại huyên náo, vẫn có ít người vẫn ở chỗ cũ vụng trộm nhìn nữ tử xinh đẹp mình vào. Có đại hán bộ mặt hung ác càn rỡ nhìn theo bóng lưng Sở Thanh Linh. Khi Sở Thanh Linh trả tiền, lúc xoay người muốn theo tiểu nhị lên lầu đại hán hung ác này nhanh chóng xuất trước mặt Sở Thanh Linh, nụ cười gian ác khuôn mặt khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh đổ mồ hôi lạnh vì Sở Thanh Linh, bản lĩnh vừa thấy này chính là cao thủ. Ngay cả hùng cứu mỹ nhân cũng có bản lĩnh này.

      "Tiểu nương tử, thân mình sao? bằng cùng tại hạ ngồi xuống nâng cốc chuyện?" Trong tay đại hán cầm kiếm nở nụ cười hề hề, vươn tay tới lôi kéo tay Sở Thanh Linh. xinh đẹp như vậy cũng thấy nhiều, hôm nay cư nhiên ở nơi thành thị hoang vu này gặp được báu vật như vậy, tại sao có thể buông tha nàng?

      Sở Thanh Linh hề nhúc nhích, mặt cũng có bất cứ biểu cảm gì. Lúc này mọi người ở đây đều lo lắng thương tiếc, đột nhiên trong đại sảnh vang lên tiếng kêu gào thê lương giống như tiếng giết heo của đại hán. Mà đất chính là bàn tay của đại hán! Máu tươi phun đầy đất! Mọi người thét chói tai, số chạy, số kêu, vài người lớn mật mặt tái nhợt vẫn còn ngồi nhìn toàn việc trước mắt. Mà trong mắt Sở Thanh Linh tia gợn sóng, lẳng lặng nhìn tình hình trước mắt, giống như nhìn quen lắm rồi!

      "A a a ~~~! Cái con tiện nhân này, ngươi làm cái gì với ta?" Đại hán khổ sở gầm lên giận dữ, ôm cánh tay bị chặt đứt kia của mình gào khóc.

      "Ngươi nên mắng ta." Sở Thanh Linh nhàng thở dài, xoay người nhìn tiểu nhị , ", dẫn ta lên."

      Mọi người hiểu lời Sở Thanh Linh là có ý gì, nhưng sau khắc đại hán lại hiểu ngay lập tức, đơn giản là cảm giác trong miệng còn, tiếp theo là mùi máu tươi mãnh liệt tràn ngập, sàn nhà có đoạn thịt màu đỏ chính là đầu lưỡi của mình!

      Ở trong đại sảnh đột nhiên xuất hai hắc y nam tử, trong nháy mắt đại hán thấy nữa, tay cùng đầu lưỡi đất cũng thấy. Nếu phải đất còn vũng máu chói mắt, ai dám tin tưởng mọi chuyện vừa phát sinh. Bởi vì phát sinh quá nhanh, cũng kết thúc quá nhanh, giống như căn bản là chưa hề phát sinh, mọi chuyện vừa rồi đều là giấc mộng.

      Mùa đông giá rét, nhưng lưng mọi người trong đại sảnh đầy mồ hôi lạnh. Rốt cuộc hiểu vì sao nữ tử xinh đẹp vừa rồi lại mình tới tìm nơi ngủ trọ rồi.

      " nương, ngài còn cần cái gì nữa, cứ việc ." Mắt tiểu nhị thấy chuyện vừa rồi, trong lòng run rẩy sợ sệt hỏi.

      "Mau đem thức ăn cùng nước nóng tới, ngày mai mướn cho ta chiếc xe ngựa." Sở Thanh Linh nhàn nhạt rồi ném qua thỏi bạc nặng trĩu. Tiểu nhị nhận lấy bạc, ước chừng độ nặng thỏi bạc trong tay mình, mặt lập tức lộ ra nụ cười, chuyện cũng lưu loát.

      "Được, nương yên tâm, tiểu nhân nhất định phục vụ ổn thỏa. Đồ lập tức được đưa tới." Quả nhiên là người vì tài mà chết, mới vừa rồi tiểu nhị còn bị dọa sợ gần chết, nhưng bây giờ giống như có việc gì, mặt mày hớn hở.

      Tiểu nhị lui ra sau, Sở Thanh Linh buông đồ trong tay xuống rồi tới bên cửa sổ, hôm nay chuyện như vậy là lần thứ mấy rồi? Đúng là tác phong của , xuống tay ác độc. Chỉ là, nhờ phúc của , dọc đường mình mới thuận lợi đến chỗ này

      "A, tẩu tử (chị dâu), sức quyến rũ của người ghê gớm , lại xảy ra chuyện như vậy." Bên tai truyền tới tiếng nhạo báng quen thuộc.

      Sở Thanh Linh lời, mạnh mẽ 'cạch' đóng cửa sổ lại. Lại là Lãnh Ngự Phong! Dọc theo đường đúng là hồn bất tán theo. cần phải đây nhất định cũng là do nam nhân kia an bài.

      "Tẩu tử, người đừng lạnh nhạt như vậy. Người xem, Thiểu Tư vẫn suy nghĩ vô cùng chu đáo. Cũng biết tẩu xinh đẹp như hoa bị kẻ xấu để ý nha." Lúc này bên cửa sổ vang lên thanh tình cảm của Lãnh Ngự Phong bấu víu lấy cửa sổ.

      "Ý của ngươi là ta nên cảm tạ ?" Sở Thanh Linh cười lạnh.

      "Cảm tạ cần, thế nào cũng là việc nên làm." Lãnh Ngự Phong cười hì hì, đẩy cửa sổ ra, "ngày mai tẩu tử muốn Vạn Hoa Cốc, nhất định phải mang theo đệ nha. Nếu có nguy hiểm, đệ có thể lập tức làm lá chắn, đây chính là nhiệm vụ của đệ. Tẩu tử có gì phân phó cứ ."

      Sở Thanh Linh nhìn người da mặt dầy trước mặt, lạnh nhạt : "Ngươi có thể ra ngoài."

      "Tẩu tử, Vạn Hoa Cốc này nguy hiểm." Lãnh Ngự Phong nghiêm mặt , "Vạn Hoa Cốc tọa lạc bên trong dãy núi, chung quanh là vách đá cheo leo, phải xuyên qua đường hầm bí mật mới tới được. Cơ quan trong đó trùng trùng điệp điệp."

      "Ngươi mở đường." Sở Thanh Linh vẫn thản nhiên mấy chữ, rồi kiên nhẫn phất tay, " ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi."

      "Dạ dạ, tẩu tử, đệ ra ngoài trước." Lãnh Ngự Phong hướng cửa tới.

      Sở Thanh Linh cau mày: "Đến từ đâu từ đó."

      Lãnh Ngự Phong giựt giựt khóe miệng, nhưng vẫn đàng hoàng quay trở lại bên bệ cửa sổ.
      Cho dù như thế nào, cuối cùng Sở Thanh Linh cũng đồng ý mình và nàng cùng đồng hành, nếu nàng xảy ra chút chuyện gì, mình đúng là hoài nghi tên điên kia đối xử với mình như thế nào. Lãnh Ngự Phong sờ sờ cổ của mình, mình vẫn muốn chết trẻ nha.

      Hôm sau, Lãnh Ngự Phong ở đại sảnh khách điếm chờ Sở Thanh Linh từ sớm, ăn điểm tâm rồi theo Sở Thanh Linh lên chiếc xe ngựa bình thường tới Vạn Hoa Cốc. Dọc đường , Sở Thanh Linh vẫn nhắm mắt lời nào, mà Lãnh Ngự Phong lại tìm chuyện để . Cho đến khi Sở Thanh Linh đưa qua cho bao giấy dầu, Lãnh Ngự Phong mới im miệng, nghi hoặc nhìn Sở Thanh Linh: "Tẩu tử, mới vừa ăn điểm tâm, đệ đói bụng. Nhưng vẫn cảm ơn tẩu tử nha."

      "Bịt miệng." Sở Thanh Linh hờ hững ra hai chữ rồi thêm gì nữa. Trong nháy mắt Lãnh Ngự Phong im miệng. Nàng ngại mình nhiều nên đưa đồ ăn tới chặn miệng mình!

      "Còn nữa, được kêu ta tẩu tử!" Khi Sở Thanh Linh lời này trong mắt có chút chán ghét.

      Lãnh Ngự Phong nắm bắt được tia chán ghét kia trong đáy mắt Sở Thanh Linh, muốn lại thôi.

      Phu xe đưa hai người tới chân núi liền vội vàng rời .

      "Tẩu tử, bên này." Lãnh Ngự Phong ngựa quen đường cũ tiêu sái phía trước ngoắc tay Sở Thanh Linh, thấy Sở Thanh Linh nhíu mày mới kịp phản ứng lập tức sửa lời, "Linh tỷ, bên này."

      Sở Thanh Linh tiếp tục so đo với cách xưng hô của Lãnh Ngự Phong, mà theo sát phía sau.

      Xuyên qua mật đạo khá dài, theo sau Lãnh Ngự Phong phá giải từng đạo cơ quan, cuối cùng tới lối vào Vạn Hoa Cốc.

      "Người tới là cầu y hay là xin thuốc?" Đột nhiên, thanh vang dội truyền đến tai hai người.

      "Đây là Vân đài, muốn vào cốc nhất định phải qua chỗ này, tới cầu y hay xin thuốc phải do đệ tử nơi này thông qua." Lãnh Ngự Phong giọng giải thích cho Sở Thanh Linh.

      "Đều phải, là vì cầu kiến y tiên." Sở Thanh Linh lạnh nhạt trả lời lại đệ tử áo xám ở đài cao.

      Tiếp đó, là trầm mặc.

      Sở Thanh Linh cũng gấp, chỉ là đứng nơi đó chờ đợi.


      Chương 43: Nếu thời gian quay ngược

      Edit: Puck (Thuỳ Linh)

      Hồi lâu, Vân đài vẫn trầm mặc, lúc Lãnh Ngự Phong cho rằng hôm nay sợ là thấy được y tiên, đài cao lại đưa tới thanh trước kia, trong thanh ràng có chút ngoài ý muốn: "Mời lên."

      Lãnh Ngự Phong cùng Sở Thanh Linh lên phía sau, đệ tử áo xám này nhiều, xoay lưng mang theo hai người về phía trước, vừa vừa : "Hai vị mời theo ta."

      Dọc đường khiến Sở Thanh Linh thán phục ngớt, còn Lãnh Ngự Phong lại như có cảm giác gì, giống như sớm biết tới. Ngoài cốc là trời băng đất tuyết, mà vào trong cốc lại là xuân về hoa nở, bích lục hồ được mảnh biển hoa vây vào giữa, bên hồ nai con thỏ chơi đùa. Nước hồ trong vắt, tại Vạn Hoa chiếu rọi ra hình dáng bảy sắc lưu ly. Cách hồ xa, có cây đại thụ cao vút trong mây. Kỳ lạ nhất chính là cây cao hơn ba mươi trượng, nửa bên thân cây hoàn toàn bị tổn thương, nám đen khó phân biệt vẻ ngoài, mà nửa thân cây bên kia lại sức sống dồi dào, cành lá vẫn sum xuê, tươi tốt vô cùng.

      Lãnh Ngự Phong thấy ánh mắt Sở Thanh Linh dừng lại cây to đó, giọng : "Đó chính là sinh tử thụ của Vạn Hoa Cốc, nửa sống, nửa chết." Đệ tử Vạn Hoa ở phía trước ném ánh mắt về phía Lãnh Ngự Phong nhưng gì.

      lên mãi, dừng lại dưới cầu thang, đệ tử Vạn Hoa ngừng lại, lạnh nhạt : " thẳng lên, là phòng khách, có người hỏi các ngươi vấn đề, nếu trả lời được, sư tổ tất nhiên gặp các ngươi, nếu trả lời được, có người đưa các ngươi xuống. Tại hạ cáo từ trước, còn phải trở về trông coi Vân đài."

      "Làm phiền." Sở Thanh Linh khách khí gật đầu cái rồi về phía trước. Lãnh Ngự Phong cũng nhè gật đầu rồi theo sau.

      hết cầu thang, tảng đá lớn có điêu khắc mấy chữ rồng bay phượng múa, Vọng Nguyệt Lâu. Lên lầu có đệ tử khác tới nghênh đón, đưa hai người vào phòng tiếp khách rồi xoay người rời . Phòng tiếp khách to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Lãnh Ngự Phong cau mày, phải có người hỏi vấn đề sao? Vì sao thấy bóng dáng?

      "Nếu các ngươi là đại phu, hạng người gì các ngươi cứu?" Đột nhiên, trong đại sảnh vang lên thanh hùng hậu.

      Lãnh Ngự Phong ngẩn ra, đây là vấn đề gì? Thầy thuốc, phải là hành y tế thế sao? Đáp án rất ràng. Nhưng lại nghĩ tới tính tình y tiên này kỳ quái, Lãnh Ngự Phong đáp án vừa nghĩ đến ra.

      Mà Sở Thanh Linh lại trầm mặc. Suy nghĩ của nàng trở lại ngày đó. Nếu như, ban đầu mình cứu ? Đáng tiếc, cái thế giới này có nếu như....

      "Nhìn thuận mắt cứu thôi." Sở Thanh Linh nhàn nhạt , thanh sâu kín, tựa như mang theo rất nhiều cảm xúc. Nếu thời gian quay ngược trở lại lúc đầu, mình cứu hay cứu đây? Mặc dù nghĩ tới nếu quả thực trở lại lúc đó cứu , nhưng vẫn là ư. Nghĩ đến đây, lông mày Sở Thanh Linh có phần bất đắc dĩ. Đối với người nam nhân kia, rốt cuộc tâm tình của mình là như thế nào đây?

      "Ý tứ là nhìn vừa mắt thế nào cũng cứu?" Thanh hùng hậu này có chút ý nhạo báng.

      "Đúng." Mắt Sở Thanh Linh cũng có nhìn lên, vẫn trả lời câu nhàn nhạt như cũ.

      "Nha đầu, nếu cha của ngươi có ý nghĩ như vậy tốt. Ban đầu quá mức thiện lương." Thanh hùng hậu chợt hạ thấp xuống, có tiếc hận sâu.

      đến đây, Sở Thanh Linh hiểu , Lãnh Ngự Phong cũng hiểu ràng, người chuyện này phải là ai khác mà chính là bản thân y tiên! Dứt lời, trước mặt hai người lập tức xuất bạch y nam tử trẻ tuổi. Bề ngoài tuổi trẻ tuấn tú như thế, phải là sư phụ của cha sao? Sao lại trẻ tuổi như vậy? Đây chính là y tiên? Cái giọng điệu tiếc hận kia, chẳng lẽ biết trong nhà có biến chuyển lớn?

      “Ngươi biết ta là ai?” Mặc dù Sở Thanh Linh hỏi, nhưng trong giọng có kinh ngạc.

      Dáng dấp người và tiểu tử kia tương tự như vậy, có thể biết sao? Y tiên cười ha ha, tùy tiện ngồi xuống, “Tiểu tử kia tại như thế nào? nhiều năm như vậy cuối cùng cũng nhớ đến ta, sao tự mình đến nhìn ta?”

      Sở Thanh Linh trầm mặc, ra người trước mắt còn biết xảy ra chuyện gì.

      “Chết rồi, đều chết hết rồi.” Ánh mắt Sở Thanh Linh ảm đạm, chậm rãi gằn ra từng chữ .

      “Cái gì? Chuyện gì xảy ra?” Y tiên chợt nhảy dựng lên, khuôn mặt tin tưởng nhìn chằm chằm Sở Thanh Linh.

      “Ta, biết.” Thanh Sở Thanh Linh hạ xuống, trong mắt mảnh đau thương sâu, “Ngươi cũng cha ta trời sinh tính thiện lương, có thù hận. Ta biết. Ta cũng muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

      Nghe Sở Thanh Linh xong, y tiên lâu lời, chỉ là tựa hồ mặt mũi trẻ trung vừa rồi trong phút chốc già nua thêm mấy chục tuổi. Y tiên chán chường ngồi xuống, còn lầm bầm: “Chết? chết rồi? Tiểu tử kia cứ như vậy mà chết?”

      Sở Thanh Linh gì thêm, vẫn lẳng lặng đứng ở bên.

      hồi lâu, Y tiên mới phục hồi tinh thần, nhìn vẻ mặt bi thống của Sở Thanh Linh, mở miệng hỏi: “Cho nên, ngươi tới muốn hỏi ta bên này có đầu mối gì?”

      “Đúng.” Trong mắt Sở Thanh Linh mảnh ngoan tuyệt, “Ta bỏ qua kẻ hạ độc thủ.”

      “Muốn báo thù?” Giờ phút này Y tiên đổi lại bộ mặt nghiêm túc.

      Sở Thanh Linh gật đầu dứt khoát, tất cả trong mắt đều là kiên định.

      “Nhưng ngươi phải biết, cái thế giới này…” y tiên ý vị sâu xa từ từ , “Cá lớn nuốt cá bé, nếu ngươi muốn báo thù có cách mạnh hơn.”

      Sở Thanh Linh lời, đột nhiên chợt quỳ gối trước mặt của y tiên. “Nha đầu, đứng lên , cho dù ngươi cầu ta, ta cũng …” y tiên muốn tiếp, chợt liếc thấy Lãnh Ngự Phong ở bên cạnh, “Nha đầu, nam nhân này là ai? Phu quân của ngươi?”

      phải!”

      “Dĩ nhiên phải!”

      Hai thanh trăm miệng lời trả lời.

      Phu quân sao? Đáy mắt Sở Thanh Linh thoáng qua tia đau đớn dễ phát giác. Nam nhân đó sợ độc, sợ tĩnhmịch…

      “Vậy ra ngoài cho ta.” Y tiên khách khí nhướng mày đuổi Lãnh Ngự Phong. “Bất quá ngươi cùng nha đầu, xuất cốc hay tạm trú trong cốc là tùy ở ngươi.” Tiếp theo y tiên đỡ Sở Thanh Linh dậy, mang Sở Thanh Linh rời trước, để Lãnh Ngự Phong ở lại mình trong phòng tiếp khách. Trong nháy mắt Lãnh Ngự Phong nhìn phòng tiếp khách trống trải. Trời ạ, phải chứ, cứ đem mình vứt bỏ như vậy. Xuất cốc là thể, phải thay nam nhân kia để ý nàng nha. Nhưng tạm trú ở Vạn Hoa Cốc này là ở đâu?

      Lãnh Ngự Phong lầm bầm, ra ngoài. Chính mình tự tìm nơi tạm trú !

      Sở Thanh Linh theo y tiên thẳng đường tới, y tiên vừa vừa thương cảm cảm thán: “Năm đó, cha ngươi ở trong hàng đệ tử tư chất tốt nhất, ta định đem y bát truyền cho , nhưng tiểu tử chết toi nhìn thấy mẹ ngươi nên cái gì cũng quên. Cư nhiên cứ mai danh tích như vậy sống cuộc sống bình thản.”

      “Sư tổ, có lẽ cuộc sống bình thường mới là hạnh phúc.” Sở Thanh Linh thở dài tiếng, ra câu sâu kín.

      Y tiên dừng lại, quay đầu phức tạp nhìn Sở Thanh Linh, hồi lâu cũng thở dài tiếng: “Nha đầu, có lẽ ngươi đúng. Bình thản mới là hạnh phúc. Vậy ngươi còn muốn…”

      “Muốn!” Sở Thanh Linh trả lời chắc chắn như đinh đóng cột.

      “Tốt lắm.” Y tiên trịnh trọng gật đầu cái, “Ta đem sở học cả đời ta dạy cho ngươi, về phần ngươi có thể học được bao nhiêu là chuyện của ngươi.” Chân mày y tiên có chút phức tạp, nhìn vẻ mặt kiên định này của Sở Thanh Linh, trong lòng có chút do dự. Có lẽ nếu tiểu tử kia biết mình làm như vậy nhất định tự trách mình, nhưng trong lòng của mình vẫn còn rất ích kỷ. Từ sau khi tiểu tử kia , thấy được người nào có tư chất tốt có thể nhận y bát của mình. Mà nha đầu trước mắt là con của , có lẽ có thể!

      Trong kinh thành nước Thiên Vận, Đông Phương Thiểu Tư ngồi trong thư phòng, nhìn thư Lãnh Ngự Phong đưa về, trong lòng phiền não. Đem thư mạnh mẽ vê thành nắm. Ý muốn ở bên cạnh nàng mãnh liệt như vậy! Rất sợ mình khống chế được, để ý bỏ lại giang sơn này mà chạy theo nàng. Rốt cuộc khi nào mới dừng lại? Đông Phương Thiểu Tư phiền não xem công văn dày ở bàn sách.
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      Elise Tuyen thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44: ngày nào đó

      "Vương Gia, Bình Thân Vương đến." Ngoài cửa chợt truyền đến thanh của quản gia.

      "Cho vào ." Trong thanh của Đông Phương Thiểu Tư che giấu được mệt mỏi.

      "Vương huynh ~~~" Bình Thân Vương mỉm cười xuất ở cửa, xoay người đóng cửa lại sau hiểu hỏi, "Vương huynh tới tìm ta có chuyện gì vậy?"

      "Những thứ này ngươi mang về nhìn." Đông Phương Thiểu TƯ chỉ công văn bàn sách của mình.

      " cần." Bình Thân Vương trả lời dứt khoát, càng thêm khoa trương xoay người chuẩn bị mở cửa chạy .

      Ngay sau đó, chợt tiếng giống như lưỡi đao sắc bén của phong công văn mỏng cắm vào cửa, ngăn cản đường của Bình Thân Vương. Bình Thân Vương nhìn công văn cắm cửa gỗ này, trán toát ra mồ hôi lạnh. ràng Đông Phương Thiểu Tư dùng toàn lực ném công văn ra, cũng rằng thực nghiêm túc.

      “Vương huynh, huynh….bình thường huynh cho ta quan tâm đến những thứ này.” Bình Thân Vương bất đắc dĩ xoay người nhìn khuôn mặt trầm như nước của Đông Phương Thiểu Tư.

      tại để cho ngươi xem được sao?” thanh của Đông Phương Thiểu Tư lạnh lẽo, “Ngươi cũng bớt phóng túng , vì thiên hạ, vì Thiên Vận quốc.”

      Chân mày Bình Thân Vương nhíu lại thành đoàn, dứt khoát : “Đệ làm Hoàng đế!”

      “Chẳng lẽ ngươi để cho đứa bé kia làm?” Đông Phương Thiểu Tư nheo mắt, trong mắt bắn ra ánh mắt lạnh như băng.

      “Dĩ nhiên phải, phải là còn có Vương huynh đó sao?” Bình Thân Vương oán trách. Trong lòng cũng bắt đầu thầm, đương nhiên là Si nhi thể làm hoàng thượng được.

      “Ta làm, ta còn có chuyện quan trọng hơn.” Giọng Đông Phương Thiểu Tư lạnh xuống, “Bảo ngươi lấy về lấy !”

      “Dạ dạ ~~” Bình Thân Vương vừa thấy sắc mặt của Đông Phương Thiểu Tư thay đổi, vội vàng cuống quýt tiến lên cầm công văn muốn ra.

      “Chờ chút…!” Đông Phương Thiểu Tư chợt lên tiếng gọi lại.

      “Cái gì?” Lòng Bình Thân Vương cũng gấp, phải chứ, chẳng lẽ còn có chuyện gì khó giải quyết nữa?

      “Cái đó, ngươi đừng để cho Mỹ Chân công chúa chết.” Đông Phương Thiểu Tư chợt nhàn nhạt ra lời đó.

      “Hiểu, chẳng lẽ đệ biết bên nặng bên sao?” Bình Thân Vương nhún vai, “Tóm lại, chỉ cần chết là được chứ gì?”

      “Tốt lắm, ngươi .” Đông Phương Thiểu Tư lộ tâm nặng nẽ, phất tay để cho Bình Thân Vương lui xuống.

      Bình Thân Vương ôm công văn, trong lòng nghi ngờ dứt, rốt cuộc có chuyện gì mà khiến Vương huynh lo lắng như vậy? Mình chưa từng gặp qua Vương huynh chán chường như vậy! Nhưng khi hoàng đế mệt như vậy chớ có tìm mình, mình vốn tính toán trở về tìm thú vui. “Mỹ Chân công chúa” đó đúng là mất hồn, đặc biệt là lúc quất roi lên người nàng. Vương huynh còn sợ mình đem nàng hại chết, sủng vật thú vị như vậy, mình còn đành lòng đem giết chết đây. Vừa nghĩ tới đây, Bình Thân Vương cười vui vẻ ôm công văn về.

      Đông Phương Thiểu Tư lẳng lặng ngồi trước bàn đọc sách, tra xét tin tức điều tra mới nhất mà tử sĩ đưa tới. Chuyện Sở gia, chỉ có khả năng, phải là nhân lực bổn quốc gây ra. Nhưng rốt cuộc chuyện này là thế nào đây? Sở gia cũng có chọc phải nhân vật lợi hại nào ở quốc gia của . Bắc Thần quốc thể nào làm chuyện như vậy, vậy chính là người Thương Châu quốc cùng Thành Hạ quốc làm rồi. Lý do gì mà tới quốc gia của ra tay độc ác như vậy? Vậy rốt cuộc là bởi vì cái gì? Đông Phương Thiểu Tư trầm mặc.

      “Thanh Linh, bây giờ ngươi làm gì vậy?” Hồi lâu, Đông Phương Thiểu Tư khe khẽ thở dài.

      Vào lúc này Sở Thanh Linh được Y tiên mang đến chỗ ở u tĩnh, Y tiên chỉ vào mấy gian túp lều chỗ hàng rào cọc gỗ : “Đó chính là nơi cha ngươi từng ở, mấy chữ Truy Phong cư cũng là tự nghĩ ra.”

      Nơi này chính là nơi cha từng ở?
      Chương 44


      Sở Thanh Linh trợn to mắt cẩn thận nhìn từng cọng cây ngọn cỏ nơi này.

      “Ở đây, tiểu tử kia rất thích đánh cờ cùng ta ở chỗ này.” Y tiên cười chỉ vào tấm bàn đá trong viện, “Nha đầu, ngươi tên gì vậy?”

      “Sở Thanh Linh.” Sở Thanh Linh hạ thấp mắt, nhìn sâu tất cả trước mắt.

      “Được, nha đầu, ngươi cứ an tâm ở đây, mỗi ngày ta phái người đưa cơm tới, ngươi phải học tốt những gì ta dạy cho ngươi là được.” Y tiên gật đầu cái, bổ sung thêm, “Tất cả mọi thứ ta phái người đưa tới.”

      “Đa tạ sư tổ.” Sở Thanh Linh lòng cảm tạ.

      “Ta phái người hỏi thăm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, ta nhất định cho ngươi câu trả lời thỏa đáng.” Giọng điệu của Y tiên nhàn nhạt, nhưng lại mang theo cỗ tức giận mơ hồ… Còn về Lãnh Ngự Phong, vẫn còn mò mẫm tìm nơi tạm trú. Mặc dù trước kia từng tới Vạn Hoa cốc lần, nhưng lại có ở lại nơi này. Lại thể phủi mông cái bỏ chạy lấy người, trở về như vậy, người nam nhân kia lột da mình mới là lạ! lúc Lãnh Ngự Phong ngó đông ngó tây, tiếng kêu khẽ cắt đứt suy nghĩ của .

      “Đứng lại, tiểu tặc lén lút từ đâu tới.”

      Lãnh Ngự Phong mờ mịt, ngẩng đầu thấy áo đen vung kiếm chỉ mình.

      ta?” Lãnh Ngự Phong há to miệng, tiểu tặc lén lút? mình?
      ”Nơi này còn có người khác sao?” Mặt áo đen khí, lạnh lùng nhìn Lãnh Ngự Phong.

      “Tiểu tặc? Ta là khách của Vạn Hoa cốc đó được ? Là Y tiên lão nhân gia kêu ta tự mình tìm nơi tạm trú. Ngươi là đệ tử đường nào, đối với khách của Vạn Hoa cốc khách khí như vậy?” Đáy mắt Lãnh Ngự Phong lên tia cười xấu xa dễ phát giác, mặt lại là bộ mặt nghiêm trang chất vấn.

      “À?” áo đen xinh đẹp ngẩn người, hoài nghi lời của Lãnh Ngự Phong. Vì Vạn Hoa cốc phải là địa phương người nào muốn đến là đến, mà tính tình của sư phụ lão nhân gia quả đúng là như vậy, để cho khách tự mình tìm nơi tạm trú có gì lạ. Nghĩ đến đây, áo đen cũng có chút ngượng ngùng, thu hồi kiếm trong tay, chắp tay hướng Lãnh Ngự Phong hành lễ xin lỗi : “Vậy xin lỗi, tiểu nữ quá lỗ mãng rồi.”

      “Vậy phiền nương đưa tại hạ tạm trú được ?” Lãnh Ngự Phong cười hì hì.

      “Mời công tử theo ta.” áo đen khách khí làm tư thế xin mời, Lãnh Ngự Phong cười theo phía sau…

      “Điện hạ, săn thú ngày mai chuẩn bị sẵn sàng tất cả.” thái giám bộ dạng lạnh lẽo cười gằn. Ngày mai, chính là thời điểm mấu chốt!

      “Ha ha, vậy tốt.” thiếu niên tuấn mỹ trang phục hoa lệ nhàng nhấp ly rượu, mỉm cười nhìn nhóm vũ cơ khiêu vũ bên dưới. Chỉ là nụ cười này từ đầu đến cuối cũng chạm tới đáy mắt.

      “Điện hạ, người ta mời ngài ly nha.” nữ tử xinh đẹp phong tình vạn chủng bưng bầu rượu tới gần thiếu niên tuấn mỹ. Thái giám bên cạnh nhăn mày lại, đúng là người đàn bà ngu xuẩn! Chẳng lẽ lúc nàng mới tới ai chỉ điểm cho nàng hay sao? Hay là nàng quá tự tin để những lời đó vào trong lòng? Xem ra phần lớn là khả năng thứ hai.

      Đáy mắt thiến niên tuấn mỹ nổi lên chán ghét nồng nặc, chưởng tung ra trước nữ nhân lẳng lơ, lạnh lùng với thái giám bên cạnh: “Lưu tổng quản, đây là chuyện gì?” Nữ nhân diêm dúa thấy thiếu niên tuấn mỹ phản ứng như thế, có chút biết làm sao. Chẳng lẽ Điện hạ thấy sắc đẹp của mình sao?

      “Điện hạ thứ tội. Điện hạ thứ tội.” Thái giám liên tục xin tạ tội ngưng, đồng thời vỗ tay, lập tức có hai thị vệ đầy đủ võ trang tiến vào.

      “Dẫn , đưa tới Hoán Y Cục.” Thái giám phân phó, lúc này xinh đẹp vẫn sững sốt mới hiểu được số mạng đợi mình là như thế nào. Ở Hoán Y Cục vĩnh viễn khổ sở đến chết. Rốt cuộc mình làm sai điều gì? Chẳng lẽ trước đó người ta nên có suy nghĩ câu dẫn Điện hạ là ? Nhưng nữ nhân nào lại muốn bay lên làm Phượng Hoàng chứ?

      “Điện hạ tha mạng, xin tha mạng….” lẳng lơ vội quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng lập tức bị thị vệ vô tình mang .

      “Tất cả xuống .” Thái giám phất tay để cho nhóm vũ cơ xuống. Nhóm vũ cơ cũng nơm nớp lo sợ xuống. Hôm nay lại có mưu toan quyến rũ Điện hạ bị mang .

      “Ngươi cũng lui ra .” Thiếu niên tuấn mỹ gương mặt lạnh lùng, đứng dậy vào.

      “Dạ. Điện hạ xin nghỉ ngơi sớm, ngày mai…” Thái giám lời ý vị sâu xa.

      Ngày mai sao? mặt thiếu niên tuấn mỹ lên nụ cười lạnh lẽo, trong nụ cười đều là tàn nhẫn cũng thù hận. Ngày mai cũng chỉ là bước đầu tiên của mình! ngày nào đó, mình đứng ở chỗ cao nhất, ngày nào đó, mình có thể để cho nàng dựa vào!
      Last edited by a moderator: 13/5/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45: Ngay cả súc sinh cũng bằng


      Gió thổi qua, Sở Thanh Linh lẳng lặng đứng trước bụi U Lan mà nhúc nhích.

      "Nha đầu, nghĩ gì vậy?" Y tiên lặng yên tiếng động xuất ở sau lưng Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh sớm thành thói lqd quen, quay đầu lại, vẫn nhìn bụi cây U Lan như cũ, rủ thấp lông mi xuống: "Sư tổ, người , con người khi còn sống cái gì quan trọng nhất?" Y tiên giật mình, chợt nở nụ cười: "Cái này phải hỏi lòng mình."

      “Vậy sư tổ người sợ cái gì nhất?” Sở Thanh Linh nghiêng đầu nhìn người có vẻ mặt tuấn tú trước mắt, tuổi cũng rất lớn, nhưng gương mặt vẫn còn trẻ trung như vậy.

      "Ta sao?" Y tiên ngẩng đầu nhìn trời xanh, chợt lộ ra nụ cười lạnh nhạt, nhưng nữa.

      Sở Thanh Linh tiếp tục hỏi tới, chỉ quay đầu nhìn bụi cây U Lan đơn lẻ chập chờn trong gió: “Có cảm giác, giống như sau khắc bị bóng tối vô tận nuốt hết, nhưng có. Cứ vẫn đau khổ như vậy, khổ sở như vậy.”

      Y tiên gì, chỉ là trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.

      Sở Thanh Linh ra, cái cảm giác đó gọi là tịch mịch, gọi là độc.

      "Nha đầu, thiên tư của ngươi vượt qua tưởng tượng của ta, ta còn gì để có thể dạy ngươi rồi, những thứ khác lqd chỉ có chính ngươi mới có thể lĩnh hội rồi." Y tiên nhàng vươn tay sờ lên lá cây U Lan, "Đối với chuyện của cha mẹ ngươi, chỉ tra ra hình như có quan hệ với Hoàng thất Thành Hạ quốc."

      “Tạ ơn sư tổ.” Trong nháy mắt ánh mắt Sở Thanh Linh thay đổi thành lạnh như băng, “Vậy đủ rồi, bây giờ con muốn mình.”

      “Định khi nào ra ngoài, có cần ta phái người theo bên cạnh ngươi, hay với nam nhân cùng ngươi tới đây?” Y tiên đưa ra câu hỏi liên tiếp.

      “Ngày mai, cần, để người nọ ở lại trong cốc.” Sở Thanh Linh sớm nghĩ tới tại sao mình lại làm vậy.

      Hôm sau, chỉ có thiếu niên mỹ lệ lạnh nhạt đứng ở cửa Vạn Hoa Cốc, ống tay áo bồng bềnh bay bay, rời mình.

      Muốn Thành Hạ quốc tất nhiên phải qua Thương Châu quốc.

      Sở Thanh Linh cưỡi con tuấn mã đen nhánh, từ từ đường, kiểm tra bản đồ trong tay. Ngã ba trước mắt nên quẹo phải. Hắc mã này chính là do Y tiên đưa cho, trước khi Y tiên cấp cho ít đồ, cả mấy vị sư bá cũng tặng cho ít đồ tốt.

      “Woa, con ngựa là đẹp!” giọng nũng nịu cắt đứt suy nghĩ của Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh ngẩng đầu chỉ thấy ở ngã ba có ba nam nữ ở dưới ngựa thán phục nhìn mình…., đều cầm bội kiếm trong tay, dường như cũng có võ. càng trợn to mắt nhìn hắc mã của mình.

      Sở Thanh Linh để ý đến, chỉ nhìn bản đồ phía dưới rồi thúc ngựa quẹo phải

      “Đại sư huynh, muội muốn con ngựa kia, muội phải có a. Màu đen a.” đó làm nũng lớn tiếng .

      “Sư muội, lần này chúng ta ra ngoài là có chuyện quan trọng cần làm.” Nam tử cầm đầu có chút kiên nhẫn.

      cần, muội muốn con ngựa kia nha. Nhị sư huynh, tam sư huynh, muội rất muốn, đại sư huynh cho, các huynh mua giúp muội nha.” nhất quyết tha.

      “Sư muội từ từ, đợi huynh hỏi.” nam tử khác thúc ngựa đuổi theo Sở Thanh Linh, “Vị công tử này, có thể nhượng lại ngựa của ngài được ? Chúng ta có thể ra tiền gấp đôi.”

      Chân mày Sở Thanh Linh cũng có nhíu cái, hề có hảo cảm đối với loại nữ nhân bốc đồng đó, nhưng mà đối với loại nam nhân lấy lòng nữ nhân như vậy càng có hảo cảm!

      bán.” Sở Thanh Linh lạnh nhạt đáp lại, sau đó tiếp tục về phía trước.

      “Chúng ta có thể ra tiền gấp ba.” Nam tử chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên lơn.

      Lúc này ngay cả hai chữ bán Sở Thanh Linh cũng lười ra, thúc ngựa chạy như bay về phía trước, để lại bụi đường cuồn cuộn.

      “Người này sao lễ phép như vậy?!” kêu to lên, bực tức chỉ vào phương hướng Sở Thanh Linh biến mất, “Cùng phương hướng với chúng ta, sư huynh, đuổi theo dạy dỗ cho tốt.”

      “Thôi , chúng ta ra ngoài để làm việc.” Đại sư huynh hồi lâu gì nhíu mày, đối với tiểu sư muội này rất bất đắc dĩ. Thực bị sư phụ cùng mấy sư đệ làm hư từ bé rồi!

      Tam sư huynh thấy tiểu sư muội muốn phát tác, vội chuyển đề tài: “Các ngươi xem, lần này Nhân vương đưa thiếp mời phái Điểm Thương chúng ta tới thực là vì để bảo vệ ?”

      “Ta xem ra phải, trong vương phủ cũng thiếu cao thủ.” Giọng điệu đại sư huynh trầm ngâm nặng nề : “Tóm lại hết thảy hành theo hoàn cảnh. Nếu sư phụ phái mấy người chúng ta, nhất định chúng ta thể để cho sư phụ thất vọng.”

      “Vâng, đại sư huynh.” Hai vị sư đệ đồng ý, chỉ có tiểu sư muội bĩu môi, trợn mắt.

      --- ------ -------Puck.d.d.l.q.d---- ------ ------ ------


      Thiên Vận quốc.

      “Thái tử Thành Hạ quốc băng hà?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn tin tức trong tay, nhíu mày.

      “Dạ, chủ tử. Thái tử băng hà lúc săn thú, qua ít ngày nữa lập thái tử mới.” Tử sĩ quỳ gối phía dưới mang vẻ mặt có biểu tình gì hồi báo.

      “Lập thái tử mới? có đối tượng?” Đông Phương Thiểu Tư ngửi thấy mùi vị tầm thường.

      “Tam Hoàng tử Dạ Thanh cùng Thất Hoàng tử Dạ Vụ được cầu cao nhất.” Tử sĩ đem chi tiết tin tức thu thập được hồi báo.

      “Gần đây Thương Châu quốc có động tĩnh gì?” Đông Phương Thiểu Tư có chút gấp gáp vuốt cằm xinh đẹp của mình, tại sao tình càng lúc càng phức tạp.

      “Nhân vương ở Thương Châu quốc ddlqd triệu tập võ lâm nhân sĩ biệt viện của trước.” Thanh nhất thành bất biến * của tử sĩ qua ràng.

      *Nhất thành bất biến: hình thành thay đổi, ý chỉ giọng của tử sĩ vẫn như trước, ngoài ra nhất thành bất biến còn chỉ cứng nhắc, linh hoạt.

      Đông Phương Thiểu Tư cau mày, phất tay ý bảo tử sĩ xuống. Cảm giác việc Thành Hạ Thái tử băng hà có quan hệ với Nhân vương, có phải mình quá lo lắng rồi ? Còn có Lãnh Ngự Phong đáng chết, giờ tin tức liên lạc cũng bị mất. Các tử sĩ canh giữ ở cửa Vạn Hoa Cốc cũng thể tuỳ tiện tiến vào, mà sau khi cùng Thanh Linh tiến vào cũng gửi cho mình phong thư tin tức Linh nhi học y với Y tiên ra sao. Đông Phương Thiểu Tư làm sao biết Lãnh Ngự Phong sớm đánh mất người, sao còn dám viết thư cho ?

      Đông Phương Thiểu Tư lấy bức hoạ trong ngăn kéo ra, thận trọng trải lên bàn. Người bức tranh chính là người mà mình ngày đêm tưởng nhớ! Đông Phương Thiểu Tư vuốt nhè bức tranh, chợt cúi người nhắm mắt lại, nhàng hôn lên người bức tranh. Lại ngẩng đầu thu hồi vẻ lạnh lùng hướng ngoài cửa : “Người đâu, tuyên Bình Thân vương.”

      muốn tiếp tục chờ đợi như vậy, mình muốn tìm nàng! Muốn ở bên cạnh nàng!

      --- ------ ------ ----------Puck.d.d.l.q.d---- ------ ------ --------


      Mấy ngày sau, tại tửu lâu ở kinh thành Thương Châu quốc, tiểu sư muội bốc đồng lại nhìn thấy hắc mã mình nhìn trúng lần trước.

      “Sư huỳnh, mau nhìn con ngựa này, nhất định người nọ ở trong tửu lâu này, dạy dỗ .” Tiểu sư muội nhìn hắc mã, càng nhìn càng thích, đưa tay phải khẽ sờ. Ai ngờ, đột nhiên hắc mã nhảy dựng lên, hí dài tiếng, làm sợ hãi lui về phía sau, may nhờ vịn vào tam sư huynh mới có ngã nhào.

      “Súc sinh cũng dám khi dễ ta!” rút kiếm định chém hắc mã, người bên cạnh cũng kịp tới ngăn cản, mắt thấy kiếm chém vào người hắc mã.

      “Có người ngay cả súc sinh cũng bằng!” thanh lạnh lẽo nhàn nhạt truyền đến, tiếp theo sau là d.d.l.q.d thanh thanh thuý, đạo ngân quang thoáng qua, làm bay thanh kiếm trong tay .

      “Là người nào?” tức giận mặt mũi trắng bệch, lần đầu tiên có người vũ nhục nàng như vậy. Đợi nàng ngẩng đầu lên nhìn người chuyện, lại sững sờ tại chỗ.
      Last edited by a moderator: 18/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Hoàng Phủ Khinh Trần



      "Là ai ?" tức giận mặt mũi trắng bệch, lần đầu tiên có người vũ nhục nàng như vậy. Đợi nàng ngẩng đầu lên thấy người chuyện, lại sững sờ tại chỗ.

      Người chuyện là thiếu niên tuấn mỹ khác thường, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn bên này, ánh mắt cao ngạo kia cứ nhàn nhạt nhìn người phía dưới như vậy.
      `
      "Tiểu tử thúi, cư nhiên vũ nhục sư muội như vậy!" Có người muốn rút kiếm, lại bị Đại Sư Huynh ngăn lại.

      “Công tử, là sư muội tại hạ đúng trước, nhưng lời công tử cũng quá nặng rồi.” Đại sư huynh khách khí chắp tay hành lễ với Sở Thanh Linh, “Tại hạ thay sư muội tạ tội.”

      Sở Thanh Linh lộ vẻ gì, nếu mình có ra ngoài, chỉ sợ hắc mã của mình bị chém chết rồi? chuyện quá nặng? là chuyện cười. Chung quy cũng do mình tự tung tự tác tại sao còn kiếm cớ? Sở Thanh Linh muốn để ý nữa, liền thèm liếc nhìn lại mọi người, xoay người vào tửu lâu.

      "Khụ!" Tam Sư Huynh lộ vẻ mặt tức giận, "Đại Sư Huynh, huynh cũng nhận lỗi rồi, lại còn tỏ thái độ này!"

      “Được rồi, đều im miệng ! ăn .” Đại sư huynh lên tiếng khiển trách, dẫn đầu vào. Mà tiểu sư muội vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, đợi Tam sư huynh khó hiểu đưa cánh tay đụng nàng cái, lúc này mới hồi hồn lại.

      “Người kia đúng là người lần trước gặp ở ngã ba?” Tiểu sư muội giọng hỏi Tam sư huynh, căn bản là hôm đó có chú ý tới người cưỡi ngựa, căn bản biết chủ nhân của con ngựa kia lại là thiếu niên tuấn mỹ như vậy, phần cao ngạo trong mắt càng làm cho người ta thể dời mắt được.

      “Đúng vậy, chính là .” Tam sư huynh trả lời câu hỏi khó hiểu, theo sau Đại sư huynh, lưu lại tiểu sư muội phía d.d.l.q.d sau với mảnh si mê trong mắt.

      “Sở Thanh Linh ngồi ở trong góc, nhấm nháp ly trà, nghe chuyện phiếm thường ngày của người chung quanh. Nhận được tin tức hữu dụng nhất chính là tin Nhân vương bệnh, luôn luôn tìm kiếm danh y thiên hạ. Có người hỏi tại sao cầu y tiên, lập tức có người y tiên trị bệnh cho người sống. Thán phục hơn nữa chính là chỉ cần là đại phu tới khám Nhân vương , mặc dù chữa khỏi bệnh, vẫn ban thưởng hậu, hổ là Nhân vương.

      Ý tứ là bệnh này nghiêm trọng lắm, nhưng sao vẫn trì hoãn chữa khỏi? Sở Thanh Linh trần tư, lập tức trong lòng có suy tính. Muốn đến gần hoàng thất Thành Hạ quốc, dĩ nhiên là cần liên minh với hoàng thất Thương Châu quốc rồi. Mà theo lời sư tổ , Nhân vương cũng phải là Vương gia đơn giản, quyền lực của sợ rằng hơn so với Nhiếp Chính vương Thiên Vận quốc Đông Phương Thiểu Tư. Lại nghĩ tới nam nhân kia, Sở Thanh Linh phiền lòng đặt ly trà trong tay xuống, thanh toán tiền, đứng dậy rời .

      đường rất dễ dàng liền hỏi được phủ Nhân vương, lý do mình đến với thị vệ canh cửa, Sở Thanh Linh ngay lập tức được khách khí mời vào Vương phủ, an bài trong gian phòng trang nhã. Sau khi thông báo ở chỗ này đợi Vương gia triệu kiến là được.

      Sở Thanh Linh mệt mỏi ngáp cái, đánh giá bốn phía, để đồ xuống rồi nằm giường, dù sao buổi tối Vương gia mới triệu kiến, bây giờ nghỉ ngơi trước lát. Nhưng cho đến khi Sở Thanh Linh dùng qua cơm tối xong, vẫn thấy Vương Gia xuất .

      Bây giờ Thương Châu quốc là mùa hè nóng bức, Sở Thanh Linh dùng xong cơm nhàm chán ngồi ở trong sân nhìn đom đóm bay đầy trời. Cả đời sáng được có ngần ấy thời gian, ý nghĩa sinh mạng của những con trùng này là gì đây?

      "Vương Gia, người ở bên trong."

      Bỗng nhiên, từ xa mơ hồ truyền đến thanh.

      A, rốt cuộc Vương gia tới sao?

      " biết, ngươi xuống ." Thanh người chuyện tràn đầy từ tính (sức hút), nhưng cũng là thanh lạnh như băng có chút độ ấm.

      Sở Thanh Linh ngẩng đầu nhìn bóng dáng mơ hồ ngoài cửa, Puck.d.d.l.q.d đó chính là Nhân vương quyền khuynh thiên hạ của Thương Châu quốc? Sở Thanh Linh từ từ đứng dậy, quay mặt về phía cửa chuẩn bị nghênh đón.

      Giờ phút này Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh ở trong sân, đó chính là đại phu hôm nay tự mình tìm tới cửa?

      Sở Thanh Linh từ từ tiến ra đón, thản nhiên hướng tới bóng dáng kia mà hành lễ: “Ra mắt Vương gia.”

      Vậy mà, còn chờ Hoàng Phủ Khinh Trần , đạo kiếm khí sắc bén thẳng hướng đến Sở Thanh Linh.

      Thích khách? !

      Sở Thanh Linh đột nhiên quay đầu lại, là kiếm khí bén nhọn! Thân thủ người vừa tới cao cường như vậy? Ban đầu Y tiên có dạy chút võ nghệ phòng thân, mặc dù cuối cùng có truyền cho mình nửa công lực, nhưng căn bản là mình còn đem nội lực vận dụng vào chiêu thức được.

      “Muốn chết!” Đột nhiên, trong nháy mắt thanh Hoàng Phủ Khinh Trần thay đổi thành lạnh lẽo ngoan độc, cư nhiên dám hành thích ở ngay dưới mắt mình, càng buồn cười hơn chính là nhận lầm người, đem người trước mắt trở thành mình! Sau khắc, Hoàng Phủ Khinh Trần chắn trước mặt Sở Thanh Linh, vươn tay đánh bay vũ khí của thích khách, động tác bắn ám khí từ ngón tay còn nhanh hơn, trong nháy mắt bắn vào giữa chân mày thích khách. Thích khách ầm ầm ngã xuống đất, còn thở nữa.

      Sở Thanh Linh ngạc nhiên, nghĩ tới thân thủ Vương gia sâu lường được như thế!

      "Ngươi, có sao chứ?" Hoàng Phủ Khinh Trần quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi.

      " có việc gì, đa tạ vương gia cứu giúp." Sở Thanh Linh lấy lại tinh thần, lạnh nhạt đáp lại.

      Thấy Hoàng Phủ Khinh Trần gì tiếp, Sở Thanh Linh hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Khinh Trần, lại thấy trong mắt người tuấn mỹ trước mặt mình mảnh kinh diễm, mất hồn nhìn mình.

      Chuyện gì xảy ra? Lúc này Sở Thanh Linh mới phát ra đạo kiếm khí bén nhọn kia cư nhiên cắt đứt khăn trùm đầu cùng y phục trước ngực của mình, tóc dài mềm mại phủ ở vai, trước ngực lộ ra da thịt trắng nõn.

      “Ngươi là nữ tử?” ràng thanh của Hoàng Phủ Khinh Trần nhu hoà rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn dời khỏi người Sở Thanh Linh.

      “Nữ tử sao? Nam tử như thế nào ? phải chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho Vương gia là được sao?” Sở Thanh Linh lạnh lùng trả lời, kéo chặt y phục trước ngực, “Kính xin Vương gia chờ chút, ta đổi y phục." Dứt lời Sở Thanh Linh xoay người vào trong phòng, để lại Hoàng Phủ Khinh Trần còn chưa có lấy lại tinh thần.

      Chốc lát, Sở Thanh Linh thay xong y phục, nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần vẫn còn đứng ở trước cửa liền : “Vương gia, mời vào.”

      Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở Thanh Linh ăn mặc trở về bộ dáng nam tử, cười nhạt : “Vẫn là bộ dáng nữ tử còn coi được.”

      Sở Thanh Linh gì, chỉ xoay người vào phòng ngồi xuống.

      Hoàng Phủ Khinh Trần cũng theo ở phía sau rồi ngồi xuống.

      "Tay." Sở Thanh Linh lạnh lùng phun ra chữ, rất ghét ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hoàng Phủ Khinh Trần.

      Hoàng Phủ Khinh Trần đưa cổ tay ra đặt ngang ở bàn, khuôn mặt tuấn mỹ lại lộ ra nụ cười lạnh bạc, : "Bệnh này, bây giờ còn nhìn ra cái gì, đợi đến giờ Tý nửa đêm mới nhìn thấy dị thường." Hiển nhiên, Hoàng Phủ Khinh Trần cũng cho rằng Sở Thanh Linh có thể chẩn đoán được cái gì.

      Sở Thanh Linh bắt mạch Hoàng Phủ Khinh Trần, chân mày cau chặt.

      “Trong cơ thể ngươi lại có nhiều độc tố như vậy, càng kỳ diệu hơn chính là tại tất cả độc tố duy trì cân bằng, nếu tuỳ tiện tống loại độc ra, bên trong cơ thể ngươi nhất định mất ổn định trúng độc mà chết. Phải đem tất cả độc ở đây cùng lúc tống ra.” Sở Thanh Linh chậm rãi , nhưng trong lòng rất kinh ngạc. Trong cơ thể người như thế có thể cùng lúc tồn tại nhiều loại độc như vậy?

      Hoàng Phủ Khinh Trần càng nghe càng kinh hãi, rốt cuộc trước mắt là ai? Cư nhiên chỉ cần bắt mạch, còn có xem d.d.l.q.d qua bộ dáng của mình vào giờ Tý lúc nửa đêm chẩn đoán ra bệnh!

      “Giờ Tý nửa đêm?” Sở Thanh Linh trầm tư, “Giờ Tý nửa đêm ngươi xuất tình huống dị thường gì?”
      Last edited by a moderator: 24/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :