1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tù Sủng - Cố Nam Tây (172C+1NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3. may là, có

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Đêm rất tối, ánh trăng lạnh vỡ nát dưới đất. Dưới ánh đèn rực rỡ, hẳn là mảnh đen trắng, dung nhan xinh đẹp, đến lúc già nua, trốn thoát.

      Gió lên tiếng rì rào, bóng dáng chập chờn loang lổ đất.

      Trời quá tối, chỉ có con đường, nhưng còn có thể quen cửa quen nẻo, cũng là chỗ mà người bình thường muốn đến —— bệnh viện.

      Trong phòng bệnh ánh đèn sáng ấm áp, mùi nước sát trùng nồng nặc, ràng là mùi gay mũi như vậy, tuy nhiên Giang Hạ Sơ lại cảm thấy cực kỳ yên tâm. Gian phòng này, năm năm rồi, cho tới bây giờ đều có ngọn đèn ấm áp, dù lần cũng chưa từng tối .
      Giang Hạ Sơ bước rất rất , tới trước giường bệnh, ngồi ở chiếc ghế nệm lòi ra đệm lót. ràng động tác nhàng chậm chạp như vậy, hàng mi dài gương mặt tái nhợt lại khẽ run, chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi so với nước còn tinh khiết hơn, dường như bóng tối có chút bừng sáng lên.

      "Đánh thức rồi." Giang Hạ Sơ nhàn nhạt mỉm cười, có xa cách, ân cần thăm hỏi.

      Nụ cười nhàn nhạt, bén nhọn lạnh lùng như khi đối diện với Tả Thành, lúc này đây hình như từ từ mới là chân .

      " có, vừa vặn mới tỉnh." Người đàn ông giường bệnh quay lại cười yếu ớt, chống hai tay, lại ngồi dậy. Môi ta rất tái nhợt, mặt cũng rất trắng, giống như tờ giấy thuần trắng, lại có vẻ đẹp trai của người bệnh

      "Dĩ Sâm, hôm nay em gặp ta." Giang Hạ Sơ chẳng qua là nhàng mà tự thuật, dường như cảm xúc nồng nhiệt lắm, giống như đến câu chuyện của người khác.

      ung dung, là giả bộ, Tề Dĩ Sâm biết. Bởi vì thấy được đáy mắt hốt hoảng mệt mỏi. Dường như có chút ràng rồi, Tề Dĩ Sâm hỏi: "Tả Thành?"

      Cái tên đó, từ trong miệng người khác nghe được, Giang Hạ Sơ cảm thấy xa lạ quá. Chính cũng nghĩ ra, có thể đến người kia như gió nước trôi thế này: "Năm năm rồi, ta vẫn là cái dáng vẻ đó, tựa như lần đầu tiên em nhìn thấy ta ngày đó, ngang tàng, lạnh lùng, cường ngạnh, hình như còn có chút đơn." Nhưng mà, cười lạnh, "Nhất định là em nhìn lầm rồi, người như ta thế nào lại đơn chứ?"

      Con ngươi của Tề Dĩ Sâm là màu hổ phách nhàn nhạt, có ánh sáng ấm áp, lúc chuyện vô tư đối phương. Giọng của luôn dễ nghe, Giang Hạ Sơ cảm thấy giống như gió tháng tư: "Con người chung quy hay che giấu, cũng có rất nhiều mặt nạ, chúng ta đều là người trong cuộc, chân hay che giấu sớm mơ hồ, giả giả lại có người nào thấy ."

      Giang Hạ sơ cảm giác Tề Dĩ Sâm phải là nhà Triết Học, luôn có thể phân tích tất cả các góc cạnh của con người, nhìn thấu triệt, chỉ là thế nhưng lại là bác sĩ, người bác sĩ thân mang bệnh.

      Lòng người thối nát, rất khó trị, dù là Tề Dĩ Sâm, có thể chữa trị cũng chỉ có thân thể.

      Giang Hạ Sơ gật đầu: "Đúng vậy, em cũng mang mặt nạ ngụy trang, em còn tưởng rằng tất cả mọi chuyện từng liên quan với người kia em đều quên rồi, mới phát em hận ta như vậy."

      Lần nữa gặp nhau, những thứ qua kia vốn phủ đầy bụi kéo trở lại rồi, những mối hận ăn sâu vào xương tuỷ kia cũng ràng, cho là quên, ra đều là lừa mình dối người.

      "Hạ Sơ, buông xuống , đau vẫn luôn là mình." Tề Dĩ Sâm nhìn ánh mắt Giang Hạ Sơ, sâu, sâu, giống như muốn nhìn tới đáy lòng chân thành tha thiết.

      Cõi đời này, Giang Hạ Sơ thể tin ai được rồi, duy nhất người hoài nghi chỉ có Tề Dĩ Sâm thôi.
      hiểu Tề Dĩ Sâm đau lòng, chẳng qua là con người luôn có rất nhiều thứ thể tránh được, chỉ có thể lắc đầu: " bỏ được rồi, em trốn thoát, có lẽ có cái gọi là đến chết rời, tựa như em cùng với Tả Thành."

      Tả Thành. . . . . . Tả Thành. . . . . . Rất sớm rất sớm ăn sâu tận xương rồi, là túc, phá hư phủ tạng của rồi.

      Tề Dĩ Sâm rũ xuống mấy phần lông mi, dường như có chút mất tự nhiên: "Nếu như em muốn trốn ——"

      Lời của còn chưa dứt, cắt đứt.

      "Rất mệt mỏi, coi như chạy thoát, cũng bất quá là đổi tấm mặt nạ, tiếp tục làm bộ quên, rất mệt mỏi, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng có. Còn nữa, Tả Thành cho em thêm cơ hội lần thứ hai để né tránh, trừ phi em chết, em biết." cười lạnh, "Người nọ điên cuồng."

      "Vậy cần chạy, cần ngụy trang nữa, ít nhất trước mặt của ."

      có ngụy trang, Giang Hạ Sơ cởi bỏ mặt nạ dường như cũng chỉ còn dư lại cái xác thôi, cho dù là ở chỗ sâu trong con ngươi cũng có sóng ánh sáng xẹt qua, chẳng qua là nhàn nhạt đông lạnh, nhìn sang ngoài cửa sổ: "Dĩ Sâm, năm năm trước nếu như dùng khối xác chết đổi em ra ngoài, ngay lúc đó có lẽ em chính là khối tử thi rồi."

      Năm năm trước, ba chữ xa xôi cần thiết, đại khái người kia xuất , cả đời cũng nhắc tới nữa.

      "Em ngay lúc đó còn sống." Trong mắt của có những chấm đầy trời, dịu dàng nhu hòa.

      giật môi, dấu vết đơn rơi lúm đồng tiền, giọng , giống như mây lồng vào trăng, chừng lơ lửng: "Đúng vậy đó, tiếp tục sống giống như cái xác hồn, là trời già có mắt, hay là do em mệnh lớn." Giơ tay, cổ tay trái lộ ra vết sẹo dài, dưới ánh trăng có vẻ dữ tợn, dường như cười, lại chế nhạo, giọng vẻ mặt nụ cười của đại khái đều thể rời bỏ chữ 'lạnh', "Cái sẹo lớn như vậy, em cố ý cắt thêm mấy dao, vẫn bị Tả Thành kéo từ Quỷ Môn quan về, người đàn ông kia ngay cả sinh tử cũng có thể nắm trong tay, biết lần này lại xử cho em cái kết cục gì."

      Năm ấy, vừa mới tròn mười bảy tuổi, tới ba tháng, năm lần bởi vì tự sát đẩy vào phòng cấp cứu, sau mỗi lần, Tả Thành ngay cả chút sẹo cũng để lưu lại tay của .

      Vậy mà sau lần, đổi bác sĩ trưởng, tên gọi Tề Dĩ Sâm, bác sĩ ngoại khoa xuất sắc của bệnh viên đó, vết sẹo cổ tay lưu lại đến nay.

      Ánh mắt sâu kín bày ra mềm mại, nhìn dung nhan , hẳn là so với người bệnh lâu như còn tái nhợt hơn: "Hạ Sơ, mạng của em là do kéo trở về, phải Tả Thành."
      Quả . . . . . . Khi đó, dùng băng vải quấn tay trái, phía còn chiếm mảng lớn nước đỏ sẫm, lôi kéo áo khoác trắng của , ra lời, khó khăn khẽ động khẩu hình.

      Cứu tôi. . . . . . lần đầu tiên hiểu nhưng phải hiểu khẩu ngữ, phải từ môi của , mà là mắt, tuyệt vọng sau đó im lặng như tờ, liều mạng quật cường lại lưu lại chút mong mỏi hư ảo.

      nghĩ, nếu như đôi mắt như vậy vĩnh viễn nhắm lại, chung gặp ác mộng cả đời. Đến ngay bây giờ cũng hiểu, ngày đó, như thế nào dùng khối tử thi đổi , rốt cuộc lại tĩnh táo giống như sớm có kế hoạch trước.

      Bỗng nhiên, trầm giọng: "Cho nên bất kể như thế nào cũng phải tiếp tục sống tốt cho , như vậy còn cố gắng sống, coi như tim đều thủng vài lỗ, cũng muốn buông xuôi." ràng khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, lại tựa hồ như có loại ma lực làm cho người ta an tâm. Sắc mặt trắng bệch mấy phần, đại khái quả tim tàn tạ kia còn gọi là rầm rĩ thôi.

      có chút lạnh lùng, dựa sát vào mép giường chút, đưa tay giấu dưới góc chăn, ngước đầu, ánh mắt u tối như phủ đầy bụi trần, nghiêm túc an tĩnh như vậy hỏi : "Mang theo quả tim tàn tạ mà sống tiếp mệt mỏi, Dĩ Sâm, có phải tất cả tâm bệnh đều trị hết hay ?" Đôi bàn tay lạnh như băng phủ lên ngực , nơi đó ấm áp, khẽ phập phồng, giọng , "Giống như , giống như em."

      Tim của Tề Dĩ Sâm may may vá vá nhiều lần, chưa bao giờ mở ngực bể bụng, nhưng cũng kém bao nhiêu, đều là ngàn lở trăm loét, Dĩ Sâm dựa vào thuốc, dựa vào hận, kéo dài hơi tàn.

      Tề Dĩ Sâm chẳng qua là trầm ngâm, ánh mắt giống như đầu nước mùa thu, dần dần lạnh. rất ít lời như vậy.

      ra đều là có thuốc nào cứu được rồi. . . . . .

      Từ trong cổ họng khô khốc khàn khàn tràn ra, mang theo đầy lo lắng yên, giọng , khẽ run: "Vậy em nên làm cái gì bây giờ? cũng nên làm gì?" đưa cái tay còn lại ra, run rẩy mà kéo ống tay áo của , lẩm bẩm hô tên : "Dĩ Sâm, em sợ." khóc, giọng lại oa oa chát chát, khi yếu ớt, chỉ cho mình nhìn thấy, "Em sợ, em tốt lên, cũng tốt được."

      Bàn tay khớp xương ràng, vòng qua mái tóc đen của , nhàng lướt qua, lời cũng dịu dàng để cho người ta đắm chìm: "Đừng sợ, ít nhất bên em."

      " may là, có ."
      Last edited by a moderator: 29/4/15

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :