1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tù sủng: Anh rể có độc - Cố Nam Tây

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 28: Ngẫu nhiên gặp, mà cũng phải là ngẫu nhiên gặp.

      Edit: salemsmall

      Quan Hân cũng bưng ly cafe trước mặt lên, Quan Ngải nhíu mày nghĩ: Ly cafe này rất đắt đó nha, lãng phí, hơn trăm tệ đấy, quý này lại lỗ thêm khoản nữa rồi.

      ràng là rất thích Cappuccino, nhưng sao lại thấy ngọt. Quan Ngải hữu ý vô tình nhìn thoáng qua ly cafe chưa được đụng vào kia, lơ đễnh hỏi: "Ông già nhà chúng ta luôn chúng ta chẳng có chỗ nào giống nhau. Em cũng nghĩ như vậy, hiểu chị tìm em có chuyện gì."

      Quan Hân lời ít mà ý nhiều: "Thẻ công tác của chị sao lại vào tay phóng viên?"

      Điều này luôn là nút kết trong lòng . Tả Thành chịu , ràng chỉ là trò chơi, nhưng vẫn nghiêm túc muốn thu lấy kết quả.

      Dường như từ đầu đến cuối, đều coi nó là trò chơi, bởi vì vẫn luôn nghiêm túc như vậy.

      Cái ly đến bên môi lại bị đặt xuống: "Em còn tưởng chị hỏi cơ đấy, nhịn cũng lâu đấy." cười tươi, đôi mắt tinh ranh cong cong, rồi lại ra vẻ như bình thường, "Chị phải cảm ơn em mới phải. Là do em cẩn thận làm mất, mới có thể trùng hợp xúc tiến được việc vui, em chính là công thần."

      Ân ân oán oán, tình tình ái ái giữa bọn họ rất phức tạp, chỉ cắt đứt được mà còn rất hỗn loạn. Phiền toái, thực là phiền toái, mà Quan Ngải lại rất ghét những chuyện phiền toái.

      Còn có Giang Hạ Sơ cũng ghét những chuyện phiền toái, cho nên, ngoại trừ việc lừa dối và giấu giếm còn biện pháp nào tốt hơn.

      Nhưng mà người náo đó lại ngại phiền thoái, cứ muốn tìm tòi đến cùng, tin : "Chỉ đơn giản như vậy?"

      Quan Ngải thể phủ nhận: "Nếu thế nào? Tất cả chỉ là trùng hợp. Chuyện giữa chị và Tả Thành, chính chị còn ràng hay sao?"

      "Chị biết ." Quan Hân cúi đầu, lầm bầm lầu bầu , trong đôi mắt phượng ánh lên vẻ nặng nề.

      nghe lầm chứ? Người cao ngạo tự tin như Quan Hân mà cũng có vẻ mất mác như vậy sao? Hai ba năm, đây là lần đầu tiên Quan Ngải thấy ấy như vậy, có chút quen. nghĩ: Sợ rằng tên ma quỷ Tả Thành kia hại người ít, Quan Hân cũng sa chân vào vũng bùn rồi.

      "Còn điều gì nghi vấn nữa ? Chỉ là trùng hợp, rất đơn giản. Chị suy nghĩ quá nhiều rồi." Quan Ngải bưng cafe lên, theo thói quen lại uống ngụm lớn.

      Quan Ngải và Quan Hân là chị em ruột suốt hai ba năm, Quan Ngải và Giang Hạ Sơ chỉ có ba năm mặn nhạt, chia ra hai bên trái phải Quan Ngải, thế nhưng lại có thể dễ dàng thiên về phía bên phải.

      rất bạc bẽo sao? biết, chỉ là trong tiềm thức như vậy. Hai mươi ba năm qua, và Quan Hân lại xa cách đến mức khắc sâu vào xương tủy.

      Về phần Giang Hạ Sơ, Tả Thành hủy hoại tim gan tỳ phổi của , chỉ còn thừa lại thể xác.

      "Ở đài còn có việc, chị trước." Quan Hân cầm lấy túi xách, làn váy màu trắng vẽ nên đường cong xinh đẹp.

      Đến cũng vội vàng, cũng vội vàng. Quan Ngải thấy nhưng lại thể trách, lơ đãng nhìn ly cafe đắt tiền quầy.

      là phí phạm...

      Quan Ngải cầm lấy ly cafe, đổ vào thùng rác bên cạnh.

      "Hôm nay là mùng mấy mà sao có ít khách vậy?" là khiến cho người ta
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 29:: Vứt bỏ trí nhớ

      Edit: Thu Lệ

      Ở nước , khi còn lời nào để , người xa lạ tán gẫu. Nhưng mà nơi này phải nước phải sao? Trình Tín Chi cũng hiểu, rốt cuộc suy nghĩ đó của là muốn giải thích điều gì.

      Nếu như chuyện phiếm, bọn họ tự giới thiệu bản thân mình sao? Hoặc là hỏi thăm nhau, như vậy có phải sau khi xoay người trở thành người xa lạ?

      Sau đó suốt dọc đường vẫn im lặng, ta che dù, bởi vì vóc dáng của ta rất cao nên ta phải giơ ô lên cao, khiến tay áo chiffon trợt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn, có lẽ là do thời tiết lạnh nên hơi phiếm hồng. Có lẽ ngay cả bản thân Trình Tín Chi cũng biết, bởi vì ta quan sát cẩn thận nên mới biết vai trái bị nước mưa xối ướt.

      ra chiếc ô màu tím này cũng khá lớn, mưa lại to, nhưng hai người bọn họ đều ướt cả, vì ở giữa hai người cách nhau rất xa.

      Dường như mưa bắt đầu lớn hơn chút, người đường rất ít, tấm biển Thiên Lam phía sau còn thấy được nữa, bọn họ vẫn gì thêm.

      "Tôi đến rồi, tôi đậu xe ở đây." Quan Hân dừng lại, chuẩn bị quẹo phải.

      Trình Tín Chi dường như có chút luống cuống, chần chờ suy nghĩ nên gặp lại, hay là cám ơn.

      Quan Hân lại mở miệng trước: "Tôi có xe, có thể nhường ô cho ."

      ta khẽ vươn tay, ta máy móc nhận lấy chiếc ô, ngón tay có xúc cảm lành lạnh xa lạ.

      "Đây là danh thiếp của tôi, rất vui được biết , Trình." Tay trái mở ra, ta đưa cho ta tấm danh thiếp dính nước mưa.

      ta khẽ lễ phép gật đầu: "Rất hân hạnh được biết ." Nhận lấy danh thiếp, vẻ mặt cứng ngắc, ngay cả động tác cũng cứng ngắc.

      Tuy chỉ đối thoại như vậy nhưng dù sao cuối cùng bọn họ cũng quen biết rồi.

      Quan Hân lễ phép cười cười, quẹo phải tới phía trước xe, Trình Tín Chi theo bản năng di chuyển chiếc ô sang bên phải đoạn.

      Sau khi xe khởi động, xa, Trình Tín Chi vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn tấm danh thiếp trong tay.

      Biên tập viên đài phát thanh Lăng Giang: Quan Hân. . . . . .

      Chắc có lẽ vì túm trong tay khá lâu nên tấm danh thiếp bị nhăn nhúm, , đây chỉ mới bắt đầu thôi.

      Buông tay, tấm danh thiếp bị cuốn vào trong gió. Những nội dung trong đó biết từ rất lâu rất lâu rồi.

      ta cười lạnh: "Còn nhớ đường hầm Cổ Long mười năm trước ?"

      Che ô về trong mưa, ta tự lẩm bẩm: "Tôi vẫn luôn nhớ, nhưng muộn rồi."

      Nếu như trước khi người kia xuất , có thể nhớ tới hay ?

      Mưa tạnh, rồi lại rơi xuống.

      Những hình ảnh từ từ quay ngược trở lại mười năm trước như bộ phim trắng đen.

      "Nhìn mày còn có thể dùng được." Trong mưa, nhặt mô hình đua xe bể tan tành lên.

      "Ai cho đụng đến đồ của tôi." Giọng của người đàn ông rất tốt, bén nhọn như con nhím, nhìn chằm chằm người xâm phạm.

      "Giấc mơ nên bị vứt bỏ." Lúc thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi đến giấc mơ tươi cười đến tuỳ ý.

      . . . . . .

      Trí nhớ cũng nên bị vứt bỏ. . . . . .

      Vội vã, thời gian sau giữ trưa nghiền nát qua bao nhiêu chướng ngại vật, dường như mùa hoa này rất dài, dưới góc đường trống vắng
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 30:: Trai tài sắc cũng chỉ là diễn kịch

      Edit: Thu Lệ

      hổ là củ ngừng càng gìa càng cay thương trường, cay đến hung ác đấy.

      Quy tắc ngầm số trong thương trường là: Lúc chuyện phải tám phần giả, phần , phần nửa nửa giả.

      Hiển nhiên, bản lĩnh của Quan Chấn Bắc trải qua quá trình dày công tôi luyện.

      " có gì đáng ngại, như vậy mọi người ngân hàng quan đổng tự nhiên vất vả chút." Nam nhân hình như nhận ra khẽ lúng túng, mặt lộ vẻ phi sắc, cũng rất lại lộ ra dấu vết tiếp tục giả bộ bình tĩnh tự nhiên.

      Quan Chấn Bắc phụ họa cười, ràng là cười rất giả dối, nhưng hai bên đều vạch trần, thương trường chính là như thế, giả dối hơn bất kỳ ai! Đen tối hơn bất kỳ ai!

      Người đàn ông cố gắng nâng cao bụng bia, học đòi văn nhã, khẽ nhấp hớp rượu, thậm chí hoàn toàn dính vào khóe môi, rốt cuộc kềm chế được, trở lại chủ đề: "Quan đổng, gần công ty chúng tôi mới tiếp nhận dự án mở rộng, quay vòng tài chính được tốt lắm, hi vọng quý ngân hàng có thể chúng tay vay khoản."

      Quan Chấn Bắc chế nhạo hoài nghi, lộ vẻ mặt khó xử: "Tần tổng cũng biết, chuyện công ty cũng phải là người quyết định là được, còn phải hỏi ý kiến của cổ đông nữa." Dừng chút, lời xoay chuyển, "Chỉ là, trở lại tôi thảo luận với hội đồng cổ đông thử xem."

      "Phiền Quan đổng lo lắng rồi." Miệng của người đàn ông cũng toét đến mang tai, trong mắt lóe lên ánh sáng, giống con mãnh thú bị đói lâu gặp được con mồi.

      Trong thương trường cũng có quy tắc ngầm khác: Khi chuyện phải để cho mình con đường lui, trở về? Đó chính là từ chối khéo.

      Rất dễ nhận thấy, người đàn ông này là thương nhân đúng quy cách, ngay cả quy tắc ngầm cơ bản thương trường cũng hiểu , phải than thở câu: là nguy hiểm!

      Dường như người đàn ông này vẫn nhận thấy được tầm mắt của Quan Chấn Bắc lệch , hơi kiên nhẫn phụ họa, ông ta chỉ lo tiếp tục nịnh nọt.

      Người đàn ông đó cười lên như hoa cúc nở muộn, mặt đầy nếp may, giọng lanh lảnh, vẫn ngừng nghỉ: "Quan đổng đối với con làm cho người ta hâm mộ nha, đúng là là báu vật."

      Trong thương trường lại có quy tắc ngầm: Ngàn xuyên vạn xuyên, vuốt đuôi xuyên.

      Quả nhiên, mặt Quan Chấn Bắc lên vẻ tự hào: "Quá khen." ra Quan Chấn Bắc rất hưởng thụ, chỉ là thương nhân mà, cũng phải giả bộ.

      "Tôi nghe con lớn của Quan đổng quen biết với tổng giám đốc Tả thị - Tả Thành, hi vọng Quan đổng tiến cử giúp chút." Người đàn ông đó nở cụ cười gian, đôi mắt nịnh hót nâng lên từng đường nếp nhăn.

      Trong thương trường còn quy tắc ngầm cuối cùng: Vô khổng bất nhập, vô gian bất thương.

      Sắc mặt Quan Chấn Bắc khẽ biến thành trầm xuống, sau đó lại biến sắc thu lại, áy náy từ chối: "Chuyện của người trẻ tuổi tôi cũng tiện tham dự, chuyện của Tổng giám đốc Tả và con d/đ'l;q'd tôi liên quan gì đến thương trường." Quan Chấn Bắc nửa nửa giả qua loa cho xong.

      Người đàn ông thấy Quan Chấn Bắc khiêm tốn che giấu, cũng tiện tra cứu, hậm hực thu miệng lại, thấy nên thu lại: "Cũng phải!"

      Lăn lộn trong khu rừng thương trương có người nào phải là cực phẩm, giống như Quan Chấn Bắc, giống như người đàn ông này, còn có ví dụ như rất nhiều người, sợ người khác đến gần làm phiền,
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 31: Tuyệt đối phải "Vật trong ao"*

      Edit: salemsmall

      (* - Vật trong ao: Từ ngữ ám chỉ người có khát vọng lớn lao, những kẻ tầm thường.)

      "Rất đẹp?" Tả Thành cười lạnh, trong mắt lên vẻ khát máu, "Những gì càng xinh đẹp càng có thể chết người."

      Rất đẹp, nhưng mà Giang Hạ Sơ lại thích. Bởi vì gặp được Tả Thành nên quên lời trước kia.

      Tựa như túc phải ? Xinh đẹp đến chết người, nhưng mà vẫn lưu luyến. Ánh mắt bất ngờ trở nên cay độc, nhưng Quan Hân vẫn muốn né tránh: "Đúng vậy, nhưng mà vẫn có số người vui vẻ chịu đựng."

      Tựa như Quan Hân...

      Nhưng bao gồm Giang Hạ Sơ...

      Tả Thành im lặng gì. Dường như Quan Hân có làm thế nào cũng thể bước vào thế giới của Tả Thành.

      "Tôi muốn biết, nguyên nhân lựa chọn tôi, ngoại trừ tấm thẻ công tác này, còn nguyên nhân nào khác ư?" cất giấu vẻ vội vàng, giả bộ nhàng bâng quơ nhưng có vẻ rất gượng ép.

      Vì sao? Ngay cả ngụy trang cũng làm được, hiểu sao tim lại đập mạnh như vậy, Quan Hân cảm thấy trở thấy kịp.

      Đúng. Chỉ chữ lạnh như băng, Tả Thành chút do dự.

      Ai cũng có thể, ngoại trừ Giang Hạ Sơ... Tả Thành cất giấu tâm này trong lòng.

      " là đáp án khiến người ta tổn thương." cười yếu ớt chút để ý. Có ai đó từng , nụ cười là cách ngụy trang tốt nhất, đó là tấm áo choàng có thể phủ lấy thất bại nặng nề trong lòng Quan Hân.

      Tổn thương là bởi vì cho người khác có quyền lợi làm tổn thương mình. Quan Hân đau lòng, từ khi nào, cho Tả Thành cái quyền lợi đó, vậy mà lại hề hay biết.

      Tả Thành trầm mặc , bình thản như sóng nước chẳng xao.

      Lại là gian trầm lắng ấy. Quan Hân cười khổ, có lẽ là nên cái gì đó. cất giọng , như vui đùa: "Mấy ngày nay, mọi người ở đài của tôi đều hỏi tôi, có thể lên sóng radio được , bọn họ muốn phỏng vấn . Mỗi ngày ông Trương đều nhìn trăng nhìn sao, đặt toàn bộ hi vọng lên người tôi, nhưng có lẽ là tốn công vô ích rồi."

      "Có thể." Tả Thành lời ít ý nhiều trả lời, phong cách trước sau như .

      Quan Hân kinh ngạc, lông mi dài khẽ run lên, trêu tức hỏi: " bồi thường cho tôi đấy à?"

      " phải." Tả Thành do dự chút nào.

      Nếu là Giang Hạ Sơ, Tả Thành che giấu kỹ, đây cũng là điểm khác nhau.
      Quan Hân sững sờ, nhìn khuôn mặt Tả Thành sâu trong bóng tối. Nếu giải thích tốt biết mấy, như vậy vẫn có thể lừa dối bản thân rằng đây phải là trò chơi...

      "Tôi lại hi vọng 'Phải' " Quan Hân cũng hiểu vì sao mình lại thốt ra được như vậy, ràng là che giấu rất kỹ.

      Bởi vì bồi thường như ý nghĩ của , còn nếu phải bồi thường, đó là quy tắc trò chơi của Tả Thành. biết vì sao, Quan Hân lại hiểu, quy tắc này là vì người khác mà tồn tại.

      Góc ấm áp trong thế giới của Tả Thành, rốt cuộc là ai? muốn biết, nhưng lại cảm thấy sợ hãi.

      Trai tài sắc, thể nghi ngờ là do ông trời tác hợp thành, nếu Quan Hân là người ngoài cuộc, sợ là cũng nghĩ như thế. Chẳng qua, những người đứng xem u mê, người trong cuộc mới hiểu . Quan Hân biết mình và Tả Thành hoàn toàn là diễn dựa theo kịch bản có sẵn.

      Chớp mắt cái, hội trường yên tĩnh, những cặp mắt nịnh nọt, những ý nghĩ bắt chuyện tâng bốc tắt ngóm sau cái liếc mắt lạnh lùng sắc bén. Tả Thành đứng độc lời như vậy, nhưng lại có thể khiến cho người khác im [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 32:: sợ trời, sợ đất chỉ sợ giày cao gót

      Edit: Thu Lệ

      Bộ lễ phục rất đẹp, váy ngắn màu trắng tinh, làn váy xoè tung, bên hông còn có những sợi dây tua tua rất đẹp. Váy rất đẹp, rất tôn lên khí chất thanh khiết của , nhưng cũng hợp với mang vẻ mặt buồn khổ.

      Quan Ngải mặc bộ váy ngày ấy, oán trách liên tiếp: "Người phát minh ra giày cao gót phải phụ nữ, ác như vậy mà cũng xuống tay được, đều phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ." xong, hai bắp chân mảnh khảnh của Quan Ngải lại đạp cái, hết sức bất nhã đạp lên đôi giày màu trắng dưới chân.

      Bên cạnh hồ phun nước, Giang Hạ Sơ khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: "Giày cao gót là do đàn ông phát minh."

      Quan Ngải lập tức xoay chuyển, tiếp lời trôi chảy: "Quả nhiên, đàn ông sinh ra chính là để hành hạ phụ nữ."

      Vẫn là Giang Hạ Sơ lạnh lùng, hoàn toàn miễn dịch với lời có đầu mà có não của người nào đó.

      " ra cũng khó khăn như vậy." Giang Hạ Sơ làm mẫu, bước mấy bước, độ cao của đôi giày dưới chân giống như bình thường, xiêu xiêu đổ đổ như người nào đó.

      "Đó là cậu." Vẻ mặt Quan Ngải lơ đễnh, nhìn từ dưới chân lên mặt Giang Hạ Sơ.

      ra Giang Hạ Sơ cũng coi như là mỹ nữ, lấy lời của đàn ông mà , có khuôn mặt dài của thiên sứ, thế nhưng ‘thiên sứ’ này lại màu trắng, mà thích màu đen, hơn nữa cũng có thiên sứ nào lại lạnh băng băng giống như , là lãng phí tấm thân xác này.

      Giang Hạ Sơ thân váy màu đen, váy ngắn đến đầu gối, tóc đen dài tùy ý tản ra, nhưng vẻ mặt trước sau vẫn lạnh lùng, cũng coi như chấp nhận câu lãng phí thân xác của Quan Ngải.

      Nhưng Quan Ngải phải là Giang Hạ Sơ, biết Giang Hạ Sơ hận dáng vẻ này của mình biết bao nhiêu, bởi vì Tả Thành từng , dáng vẻ sạch như thiên sứ của , thích d/đ/l'q;d mặc váy trắng, cả khuôn mặt thể vứt bỏ được nữa, chỉ có thể ngây thơ loại bỏ màu trắng khỏi thế giới của mình.

      Giang Hạ Sơ cũng tới bên cạnh hồ phun nước, để lộ bờ vai rất gầy gò, bị ánh đèn chiếu lên tầng mông lung, cùng với lãng phí bộ váy đắt giá.

      Ánh đèn bên cạnh hồ phun nước trải ra mặt hồ, gió thổi làm nổi bật lên vết nhắn, Quan Ngải bắt chéo hai chân, nhìn mặt hồ, mỉm cười cái lộ ra hai má lúm đồng tiền sâu: "Rất đẹp đúng ? Đây là hồ ước nguyện của mình, là thứ duy nhất thuộc về mình ở nhà họ Quan."

      Giang Hạ Sơ cũng nhìn hồ phun nước, dưới sóng gợn lăn tăn có rất nhiều tiền xu. quay đầu, nhìn thấy giữa hai đầu lông mày của Quan Ngải quanh quẩn đau thương nhàn nhạt. Quan Ngải như vậy rất xa lạ. Giang Hạ Sơ lời nào, lẳng lặng nghe : "Cái hồ này là khi mẹ mình còn sống, mình quấn bà ấy đòi làm cho bằng được đấy." khẽ mỉm cười, má lúm đồng tiền rất cạn, nụ cười vẫn chưa đạt tới đáy mắt, "Tiền xu ở đây đều do mình ném, khi còn bé cảm thấy hồ ước nguyện rất linh nghiệm."

      Khi đó còn , rất ngây thơ nên ước đủ loại nguyện vọng với hồ ước
      [​IMG]


      Chương 33: Giam cầm là cái chết từ từ
      Editor: Mèo coki

      Bỏ lại giầy, người nào đó bước như bay . Giang Hạ Sơ nhìn đôi giày bị người nào đó vứt bỏ mặt đất, nhíu mày: "Chuyện đó khó khăn như vậy sao?"

      Sau đó Quan Ngải kiên quyết tạm biệt giày cao gót, phối bộ lễ phục có giá trời kia với đôi giày Cavans. Sau đó hiên ngang vào hội trường, thoải mái đoán nhận vô số ánh mắt, nhất là ánh mắt giận dữ ngút trời của ông Quan.

      Quan Ngải : Mình đường mình, cứ để cho người khác nhìn ấy làm được. Có lúc Giang Hạ Sơ rất hâm mộ Quan Ngải có thể như thế tự nhiên thoải mái như thế, còn lại làm được.

      Đường mòn ngăn cách hai thế giới, ánh đèn rực rỡ và yên lặng là hai thái cực.

      Giang Hạ Sơ thích yên tĩnh, gần như là tĩnh mịch, có hơi thở sống, như vậy mới có thể hô hấp, mới cảm giác mình còn sống, còn sống cách . Vì vậy dung nhập vào được những bữa tiệc linh đình về đem.

      Đây là nơi duy nhất bị sửa sang lại của nhà họ Quan, nghe Quan Ngải nơi này từng là vườn hoa của mẹ ấy nhưng hôm nay chỉ còn đổ nát, hoang tàn.

      muốn nhìn vật nhớ người sao? Hay là oán hận trách cứ? Nên mới trở nên hoang tàn như vậy. Có ai biết được nghi ngờ khiến lòng người rất mệt mỏi.

      Chỉ có thân cây lẻ loi đứng thẳng, dưới tàn cây có cái ghế gỗ, có thể nhận ra mẹ Quan Ngải là người phụ nữ tao nhã, Giang Hạ Sơ biết loại cây này, là cây dâm bụt, hoa dâm bụt có nghĩ là tình tinh tế.

      Cây rồi khô héo, hoa rồi cũng tàn, hoa dâm bụt rơi xuống, tình tinh tế gửi gắm trong hoa có thể vĩnh hằng sao? Giang Hạ Sơ ghét tình vĩnh hằng, nó rất tốt đẹp nhưng lại ghét nó.

      Ngồi ghế gỗ, làn váy màu đen phủ kín cả cái ghế. Thỉnh thoảng có vài chiếc lá rớ xuống vai , lành lạnh, giữa đêm mùa hè nhưng lại lạnh lẽo. Giang Hạ Sơ ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xa, bầu trời mờ tối làm thấy sao, giống như ánh mắt của người kia, vĩnh viễn thần bí. cúi đầu cười lạnh, thứ nhìn thấy chân nhất phải là những chấm xa xa kia.

      ra đôi mắt của Tả Thành còn lạnh hơn nhưng chấm kia, luôn bị bao phủ bởi tầng sương mù bí . Lại lần nữa, hề có điềm báo trước, Tả Thành xuất trong thế giới của Giang Hạ Sơ, chỉ nghĩ tới việc chạy trối chết, liền nhấc làn váy lên, xoay người.

      "Vội vã như vậy sao?" Tả Thành tự giễu, nhìn bóng dáng màu đen kia rời khỏi ghế, cất bước chạy về phía ngược lại.

      mặc màu đen rất đẹp, nhưng Tả Thành lại cảm thấy chói mắt rồi lại có chút say mê.

      " biết là được rồi." Ánh trăng len qua bóng cây, chiếu sáng khuôn mặt Giang Hạ Sơ, nửa sáng nửa tối, tựa như đám mây đen buồn bực, u sầu.

      Ánh mắt Tả Thành trầm xuống giống như vũng bùn, màu đen sôi trào mãnh liệt. Ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Giang Hạ Sơ, sắc bén như muốn đâm thủng : "Giang Hạ Sơ, em muốn nhìn thấy như vậy sao?"

      " phải biết sao?" trả lời cách hiển nhiên.

      Đúng vậy, biết, nhưng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :