1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo - Nguyệt Thần(150c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40: Đón Luyến Nhi Về Nhà

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41: Cha Con Gặp Nhau Lần Đầu Tiên

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42: Cho Tiểu Đào Thứ Tốt Nhất



      edit mimi


      Sau khi Đào Tiểu Đào tan học, chuẩn bị đón xe bus về nhà, lại nghe tiếng gọi quen thuộc bên đường, cần cũng biết là dì Tiểu Vũ hồn nhiên mà ồn ào kia, Đào Tiểu Đào từng thắc mắc vì sao người luôn trầm mặc ít như mẹ lại có người bạn thẳng như ruột ngựa vậy chứ.


      lần trong lúc vô ý nhắc đến, mẹ lại nghiêm túc mẹ và dì Tiểu Vũ là bạn tốt nhất. Người bạn vào sinh ra tử.


      Đào Tiểu Đào thấy mẹ phải là người làm bình thường như vậy, nhưng mà, nếu mẹ muốn nhắc đến chuyện cũ, tự nhiên nó cũng hỏi, đề cập đến. Cho dù, có đôi khi, nó nhìn chiếc dây đeo kỳ lạ cổ, nhớ đến, cuối cùng nó có người cha thế nào?


      lần khi chuyện phiếm, trong lúc vô ý dì Tiểu Vũ lỡ miệng, Đào Tiểu Đào muốn hỏi, ánh mắt dì Tiểu Vũ lại trốn tránh, qua loa là cũng biết cha nó là ai.


      “Tiểu Đào, Tiểu Đào, bên này, bên này!” Tô Tiểu Vũ mở cửa kính xe vẫy tay với nó.


      ít nữ sinh vốn theo Đào Tiểu Đào nhìn thấy người phụ nữ mặc trang phục công sở này, lại đánh giá chiếc xe thể thao màu bạc đắt tiền, trong lòng cảm khái, ra thế giới này có người hoàn mỹ như vậy, gương mặt tuyệt đẹp, gia thế lại cực tốt.


      Nghe được những tiếng ca ngợi kia, trong mắt Đào Tiểu Đào lên tia chán ghét, ngoài mẹ, những người phụ nữ khác, đều phiền toái. Nếu các biết nó ở nơi nào, trong nhà giàu, cũng có gia thế tốt, biết các có biểu tình gì? Là ái mộ hay là chê bai? Tại phương diện này, hình như là di truyền, cách nhìn về phụ nữ của Đào Tiểu Đào khác thường.


      Đào Chi mở cửa sau ra, nhìn đứa con xuất sắc của mình, thản nhiên cười : “Tiều Đào, mau lên đây, hôm nay mẹ muốn trả món nợ ngày hôm qua cho con và dì Tiểu Vũ, món ăn Nhật Bản nhé.”


      Nhìn Đào Chi , sắc mặt căng thẳng của Đào Tiểu Đào ban nãy bỗng dịu , lộ ra nụ cười tỏa ánh mặt trời.


      Lưng đeo cặp sách chạy tới, cười : “Mẹ tốt.”


      Nhất thời, Tô Tiểu Vũ mắng: “Đúng là đáng , đứa bé này rất đáng . Nhìn thấy dì Tiểu Vũ phong nhã tài hoa, xinh đẹp động lòng người như vậy, thế mà chẳng có biểu gì cả.”


      Đào Tiểu Đào chẳng muốn để ý đến người phụ nữ tự mình này. Mở cửa xe, lao vào lòng Đào Chi , hấp thu mùi hương của .


      Tô Tiểu Vũ xoay người lại, oán giận với Đào Chi : “ , nhìn con xem, chẳng đáng tẹo nào. Rất đáng !”


      Đào Chi nhìn dáng vẻ tức giận bất bình của , bật cười thành tiếng, ở đường lúc nãy, là ai ngừng kêu nhớ Tiểu Đào, Tiểu Đào đáng . Hai người kia, vừa thấy mặt, lại hợp nhau.


      Lòng Đào Tiểu Đào cũng giống như bình thường, cũng bắt bẻ cái gì, mà là, im lặng ngồi bên cạnh Đào Chi , đầu dựa vào vai , nhắm mắt nghỉ ngơi.


      Đào Chi kỳ lạ nhìn nó, sờ sờ trán nó, khó hiểu : “ sốt. Tiểu Đào, con thoải mái à?”


      Đào Tiểu Đào cười sáng chói, nháy mắt mấy cái, điềm nhiên : “ có ạ. Vì người mẹ rất thơm, mỗi lần ngửi được, con đều muốn ngủ.”


      “Đứa bé này.” Đào Chi xong, mặt lại là nụ cười thương, khẽ vuốt mái tóc hơi rối của nó.


      Lơ đãng nhìn lướt đầu nó liền thấy vết bớt kia trán, tay Đào Chi dừng lại chút, nhiều năm như vậy, mỗi lần nhìn thấy vết bớt đó lại càng ràng, giống ấn ký Hắc Long trán người kia như đúc, lòng Đào Chi , chớp mắt lại kinh hoàng.


      biết vì sao, qua nhiều năm như vậy, mỗi lần nhớ đến người kia, lại cảm thấy biểu của giống trai bao bình thường, thậm chí, dường như phải trai bao.


      Mỗi lần Đào Chi nhìn đến Đào Tiểu Đào, với dáng vẻ di truyền nửa của người kia, lại nghĩ, cuối cùng là ai? đúng là trai bao cực phẩm sao?


      Tô Tiểu Vũ từng khuyên nên để ấy cho hồ ly điều tra , người kia, cha Tiểu Đào là ai, nhưng mà, Đào Chi đều từ chối. Đứa bé là sinh, là gạt người kia, nếu có ngày để biết mình tự sinh ra đứa bé. Đến lúc đó tiếp nhận, hay là tức giận?


      Dù là kết quả gì, có chuyện xác định, Đào Chi làm, Vì sợ đến lúc đó người bị tổn thương lớn nhất là Tiểu Đào.


      Nếu như nó vẫn nghĩ là cha nó cần nó, thích nó, vậy nó nên thương tâm đến thế nào?


      Vẫn như thường ngày, Đào Chi : “Tiểu Đào,, hôm nay ở trường học thế nào? Có khỏe ?”


      Hai hàng lông mày thanh tú của Đào Tiểu Đào nhíu lại, đưa cặp sách vốn trống rỗng lúc này lại phình ra cho Đào Chi , để tự xem. Đào Chi vừa nhìn, lại là chồng thư tình màu hồng nhạt.


      Đào Chi cười : “Con à, ở trường học con được hoan nghênh nhiều a.” lớn lên ở công ty sát thủ từ , thậm chí ngay cả trường học là gì cũng biết. Cho nên, ích kỷ muốn để Đào Tiểu Đào được hưởng tuổi thơ vô tư vô lự, biết với năng lực của Tiểu Đào sớm có thể lên trung học cơ sở, thậm chí là trung học. Nhưng mà, vẫn ích kỷ cầu mong Tiểu Đào từ từ lớn lên, để được làm người mẹ nhìn đứa con mình từ từ trưởng thành trong hạnh phúc.


      Đào Tiểu Đào khinh thường lầm bầm : “Nếu các ấy biết, con chỉ sống hạnh phúc cùng mẹ trong căn phòng ở ngõ . có tiền, có gia thế tốt, các ấy thích con như vậy đâu.”


      Nghe lời của nó giống như lời của đứa bé Vô Kỵ, lòng Đào Chi đau đớn, lâu sau, mới giọng : “Tiểu Đào, mẹ cho con cuộc sống giàu có, con có trách mẹ ?”


      Đào Tiểu Đào vừa xong liền hối hận, vội vàng đứng dậy : “Mẹ, Tiểu Đào sai rồi. Con có ý nghĩ ghét bỏ, cũng trách mẹ. Mẹ vất vả như vậy, lại cho con đến học trường tốt như vậy, Tiểu Đào nghĩ vậy đâu, mẹ phải tin con, Tiểu Đào thích cuộc sống bây giờ, được ở bên mẹ.”


      Đào Chi ôm lấy nó, cười , khẽ hứa: “Tiểu Đào, tin mẹ, nhất định mẹ cho con thứ tốt nhất.”


      Tô Tiểu Vũ nghe xong lời của , hiểu cười tiếng.


      dốc sức thành lập ra tập đoàn Đào thị như vậy, còn phải là để cho bảo bối của thứ tốt nhất sao
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43: Tập Đoàn Truyền Thông Cung Thị



      Ngày hôm sau, Đào Chi mặc đẹp, chuẩn bị đến công ty làm, nhưng nhân vật chính hôm nay xuất , là tổng giám đốc của tập đoàn truyền thông Cung thị, Cung Nhã Thương.


      thực tế, theo trực giác của Đào Chi , thân phận của Cung Nhã Thương nhất định tầm thường, Đào Chi chỉ xem tư liệu người phụ nữ quý tộc kia đưa cho , còn để Tô Tiểu Vũ điều tra, tình báo Tô Tiểu Vũ nắm giữ, gần như khác cơ quan tình báo của trung ương là mấy, nhưng mà, lại điều tra ra chi tiết nào về Cung Nhã Thương.


      Mấy năm trước hề có tư liệu, cứ như là đột nhiên xuất , dựa vào năng lực của mình chiếm được nửa giang sơn trong giới truyền thông, có khí thế duy ngã độc tôn (1), đến nay mới thôi, rất nhiều công ty truyền thông ở Hong Kong bị họ thu mua, sau vài năm ngắn ngủi, truyền thông Cung thị trở thành cả, sản nghiệp dường như trải rộng Đông Nam Á, ai có thể sánh bằng.


      ai biết nhà của , thân phận của , đến từ đâu.


      Mà ngày đó Đào Chi cũng chỉ thấy mẹ , tư thế cao quý của người phụ nữ kia, bao vây cả quán cà phê sang trọng, còn nấp ở gần đó, là những người mặc áo đen cho bất kỳ kẻ nào đến gần quán cà phê, khí thế vừa thấy kia, biết, người phụ nữ này phải người bình thường.


      Mà con trai của bà, tự nhiên cũng có thân phận bình thường.


      Đợi lâu trong công ty, qua thời gian hẹn 12 giờ được nửa giờ, đến khi thể đợi được vị thái tử kia nữa, phiền não, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.


      Đào Chi nghe máy, là giọng cẩn thận của Tô Tiểu Vũ: “Sư tử, khách vừa mới gọi điện đến, con trai của ấy muốn tự mình đến công ty tổ chức hôn lễ, cho nên tự đến tập đoàn truyền thông Cung thị gặp ta.”


      Khuôn mặt Đào Chi lạnh lùng, : “ cần, giao dịch này hủy thẳng .”


      xong muốn cúp điện thoại. Lại bị tiếng lớn chói tai của Tô Tiểu Vũ ngăn lại.


      “Đợi , sư tử đợi .” Tô Tiểu Vũ vội : “Người khách kia, trả giá gấp đôi, hơn nữa còn chuyển lời xin lỗi tới thay con ấy. Hơn nữa, trước đây việc làm ăn chưa từng bỏ dở giữa chừng. Nếu để truyền ra ngoài, mất chữ tín.”


      Đào Chi cười lạnh, “ nghĩ là tôi quan tâm sao?” Cung Nhã Thương kiêu căng ngạo mạn kia, thà rằng nhận, cũng muốn đến gặp .


      Tô Tiểu Vũ hơi hơi chần chừ, giọng : “Sư tử, tôi biết cần, nhưng nghĩ kỹ chưa? Giá hơn gấp đôi, hơn nữa an toàn hơn nhiều những nhiệm vụ khác, tôi cũng yên tâm hơn. Hơn nữa Tiểu Đào……”


      Nhắc đến Tiểu Đào, lòng Đào Chi nhất thời mềm xuống, nhắm chặt mắt, Đào Chi gật đầu : “Được rồi. Tôi đến truyền thông Cung thị.”


      Sớm muộn gì cũng nên gặp mặt đối thủ, phải sao?


      Đón xe taxi, thẳng đến cao ốc chọc trời của truyền thông Cung thị, tại trung tâm thành phố.


      Tài xế nhìn thân le của Đào Chi , trang phục công sở, vui cười hớn hở : “Tiểu thư may mắn, có thể làm việc ở đây. Nghe tiền lương và đãi ngộ ở tập đoàn Cung thị là tốt nhất…”


      Đào Chi đưa tiền xe cho , sau đó mở cửa xuống xe, ngăn ngừng.


      vào sảnh lớn, Đào Chi nhấc mắt kính đen ra, với ở đại sảnh: “Hẹn kế hoạch đám cưới ở Ca Hoa, tôi muốn gặp tổng giám đốc của các .”


      ở đại sảnh tươi cười ngọt ngào, gật đầu : “Vâng, Tiểu thư, mời đợt lát.”


      Sau khi gọi cuộc điện thoại đến văn phòng thư ký của tổng giám đốc để xác nhận, vẫn tươi cười như cũ : “Toàn Tiểu thư, văn phòng tổng giám đốc, tầng 44. Mời bên kia.”


      Nghe được con số kia, trực giác, Đào Chi khẽ nhíu mày. Trong đầu dần ra số cảnh vui.


      Đào Chi nặn ra nụ cười, gật đầu với , rồi đến thang máy đối diện cách đó xa. Cho đến khi ấn vào con số 44, Đào Chi mới phát ngón tay mình run run.


      Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh người đàn ông đeo mặt nạ, gian ác quỷ mị.


      Nhớ đến đôi mắt lạnh như băng mà đầy máu, khóe miệng tàn nhẫn vô tình.


      Chớp mắt lòng đột nhiên căng thẳng, co giật đau thắt lại.


      Đào Chi nhìn mình trong gương ở thang máy, sắc mặt trở nên trắng bệch, mái tóc vén lên gọn gàng, con mắt đen mở lớn, phấn đắp dày, môi đỏ diễm lệ, người mặc le đen, đùi tất da chân, chân giầy da màu đen.


      Cả người nhìn qua lạnh lùng mà trầm lặng, giống như người đàn bà chưa chồng hơn ba mươi tuổi.


      Đào Chi hài lòng với việc giả trang của mình, bộ dạng thế này, thích hợp để đàm phán với người kia.


      (1) Duy: chỉ có. Ngã: Ta. Độc: mình. Tôn: kính. Duy Ngã độc tôn: chỉ có cái Ta là được tôn trọng nhất.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44: Cung Nhã Thương Và Đào Chi Lầ Đầu Tiên Nổ Súng

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :