1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo - Nguyệt Thần(150c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: Tôi Vào Chạm , Vì Quá Dơ Bẩn



      Đầu lưỡi bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.


      Đồ đàn bà chết tiệt, ta dám cắn . Trong lúc đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng hút lấy mật ngọt của , hung hăng cắn vào lưỡi thương tiếc. thậm chí hề quan tâm cắn vào môi mình vì nhất định để cho ta hôn .


      Nụ hôn của đáng ghét như vậy sao? Biết bao nhiêu phụ nữ muốn hôn, ban cho chút tình, ngay cả bố thí cũng lười muốn phí sức, mà ả đàn bà dơ bẩn khác gì con điếm này lại dám cả gan cắn .


      Đào Chi hề hối hận, khóe miệng dính máu, lạnh lùng nhìn , môi cong lên nở nụ cười quyến rũ lẳng lơ, khiến Hắc Đế nhìn chớp mắt.


      Hắc Đế ngước đầu lên, giống như sứ giả từ địa ngục đột ngột xuất , lau vết máu nơi khóe môi, thể kiên nhẫn thêm “ Xem ra, thà chết cũng đồng ý. yên tâm, tôi chạm vào kĩ nữ bởi vì quá dơ bẩn.”


      Hắc Đế kéo tóc lên, liếc nhìn thân thể của tỏ vẻ chán ghét, Đào Chi kiên cường cắn môi nhìn , dù tóc bị kéo buộc phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt , ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, hề có vẻ run sợ lảng tránh. Đào Chi hề nháy mắt nhìn thẳng vào mắt ta, hai tròng mắt của người đàn ông như đóng băng, chúng giống như phải của con người, nhưng lúc này Đào Chi sợ điều gì cả.


      Chuyện trải qua, thấm gì so với những đau khổ phải gánh chịu khi còn nằm trong tay tên quỷ đội lốt người Khải Tư, chuyện này đủ làm sợ hãi.


      “Nếu chê tôi bẩn để tôi , tôi biến mất trước mặt , tránh cho khỏi phải tức giận khi nhìn thấy tôi”. Đào Chi căm hận .


      Hắc Đế giống như vừa nghe câu chuyện rất buồn cười, nhìn Đào Chi giống như kẻ ngốc, lạnh lùng biết ? Thường thường những người phụ nữ chọc giận tôi, đều bị ném tới chỗ, ở nơi đó những ả đàn bà này bị đàn ông chà đạp thương tiếc. Bọn họ đùa giỡn coi đàn bà như ‘đồ chơi’, khiến sống bằng chết.”


      Sắc mặt của Đào Chi trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cắn môi dưới lạnh lùng trả lời. “ những người đàn ông đó chính là sao, coi đàn bà như ‘đồ chơi’, khi vui giết họ, tên quỷ, ác ma như vậy giống à?”


      Ánh mắt Hắc Đế càng trở nên lạnh lẽo, giống như chim ưng chấm trúng con mồi của mình, nhìn chăm chú, lạnh lùng mau, là người nào sai tiếp cận tôi? cho rằng với phản kháng hơn người còn con đường sống sao? Hay là cố hết sức chống lại tôi vì muốn thu hút chú ý của tôi?”


      phải say hay bị bệnh chứ?” Đào Chị lạnh lùng . “Đừng tự ình đa nghi, ai sai tôi tới đây cả, dù cho có người phái tôi, tôi thà chết chứ muốn gặp kẻ biến thái như .”


      “Đàn bà chết tiệt.” Hắc Đế đột nhiên xiết chặt cái cổ còn bầm tím của , lạnh lùng chọc giận tôi.”


      dứt lời, kéo tóc mạnh, buộc đứng thẳng dậy.


      Mặc dù Đào Chi đau đến thắt ruột, nhưng vẫn cố giữ tôn nghiêm của mình, cầm lấy quần áo bị xé rách, khoác bừa lên người, làm ình loã lồ cách lộ liễu.


      Nhìn thấy hành động của , Hắc Đế hề ngăn cản hay có phản ứng gì, chỉ hừ lạnh.


      Ánh mắt khinh thường đảo qua thân thể của , hề lưu luyến rời .


      Hắc Đế nắm tóc kéo vào trong phòng, sau đó nhấc điện thoại phòng khách lên bấm số, lạnh lùng ra lệnh “Hãy lập tức đến phòng của tôi, mang người đàn bà từ trời rơi xuống này “dạy dỗ” tốt. Tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ ‘lẳng lơ dâm đãng’ của ta còn hạ lưu hơn mấy ả điếm. Nếu làm được, đừng gặp tôi.”


      Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng đầy lo sợ, nhưng rất cung kính “ Vâng vâng, hiểu rồi thưa Hắc Đế.”


      Nghe xong, Đào Chi giống như thân cây trong đêm gió bão lung lay sắp đổ, nhưng vẫn cố kiên cường như cây cổ thụ đứng thẳng mặc dù sắc mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt, thân thể run lên nhè , nhưng môi vẫn cắn chặt vào nhau ngăn ình thốt ra lời van xin.


      Khi Đào Chi sắp bị mang , ánh mắt bình tĩnh biểu lộ cảm xúc gì, quay đầu lại nhìn người đàn ông “Chỉ cần tôi còn sống, sau này tôi tha cho . Tôi hận , hận . tên biến thái.”


      Hắc Đế bật cười, đó là nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng khát máu, thèm quan tâm “Muốn hận hận ! Cố mà hận tôi! Người thế giới này hận Hắc Đế cũng ít đâu.”
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Thiên Đường Hay Địa Ngục



      Đào Chi bị đưa đến căn phòng ngầm dưới mặt đất, xa khỏi những ánh đèn rực rỡ của vũ trường.


      Mỗi bước khiến tim run lên, hành lang tối tăm này làm nhớ lại khoảng thời gian trước kia, mỗi khi thi hành nhiệm vụ, các đều bị mang ra ngoài vào lúc nửa đêm. Sau khi hoàn thành còn sống mới có tư cách trở lại. Hôm nay, có cảm giác như trở về giai đoạn tăm tối ấy.


      Chị Trần và vài gã đàn ông mang vào cánh cửa nhìn thoáng qua có vẻ sang trọng.


      Chị ta cười lạnh tiếng “Con đàn bà chết tiệt, hoan nghênh mày đến thế giới cực lạc dưới trần gian.” ra, khi nhận được mệnh lệnh của Hắc Đế qua điện thoại bảo phải “tiếp đãi” này tốt, mang ta đến phòng “Tử thần”, kinh ngạc vì chưa từng có ai có thể thoát ra khỏi căn phòng này. cảm thấy quái lạ, vì sao đám người của mình gần như lật tung cả vũ trường cũng tìm ra ta, ra ả dám bước vào căn phòng kia. vốn nghĩ Đào Chi chỉ còn con đường chết, nhưng ngờ Hắc Đế lại nương tay với .


      Nhưng khi chị nghe Hắc Đế ra lệnh mang người đàn bà biết “trời cao đất rộng “ này xuống thế giới cực lạc, cuối cùng cũng hiểu được. cảm thấy thương hại này, nhìn dáng vẻ đáng thương của ta, có lòng lấy áo khoác phủ lên người ả, trong lòng nhịn được phỏng đoán biết ta làm ra chuyện gì khiến Hắc Đế nổi giận, ngay cả giết ta cũng thèm, chỉ hạ lệnh đưa ta đến thế giới cực lạc này.


      Còn cố ý dặn dò người đến “dạy dỗ” thành ả điếm “hạ lưu và dâm đãng” nhất!


      Có lẽ ta chọc giận Hắc Đế nên mới bị trừng phạt đáng sợ như vầy.


      Chị Trần nhìn hai chữ “Cực lạc” cửa chính, nơi đây là thế giới cực lạc, nhưng đó chính là thế giới cực lạc của những gã đàn ông lắm tiền, những người đàn bà bên trong bị những tên đàn ông này chà đạp, đùa giỡn, rất nhiều phụ nữ vào nhưng rất ít người có thể bước ra.


      Chi Trần mở cánh cửa lớn vàng rực rỡ, sau đó đẩy Đào Chi vào bên trong, cách cánh cửa lạnh lùng “Hẹn gặp lại, xinh đẹp.”


      Đào Chi bị họ đẩy mạnh ngã xuống mặt đất.


      Nhìn cánh cửa lớn từ từ đóng lại, ngay cả kêu cũng cần.


      Lồm cồm bò dậy, Đào Chi nhìn xung quanh đánh giá căn phòng này.


      xoay người lại nháy nháy mắt kinh ngạc nhìn cảnh vật trước mặt.


      Cảnh vật ở đây được bày trí cách xa hoa lộng lẫy, theo phong cách Âu Mỹ, cảm giác giống như bước vào toà cung điện hoa lệ nguy nga ở phương Tây. vách tường được gắn những viên đá màu vàng. Giữa phòng đặt chiếc giường cổ lớn, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết nó có lịch sử mấy trăm năm, nằm yên ở đó. Thang lầu hình xoắn ốc được chạm trỗ cách tinh vi, màu vàng sáng lấp lánh, những bậc thang được trải tấm thảm sặc sỡ có xuất xứ từ Ba Tư.


      Càng khó tin hơn chính là nơi này ở dưới lòng đất, nhưng lại có khoảng rộng lớn phía , áng sáng giống như ánh trăng trong trẻo từ đó rọi vào, bàng bạc bao phủ cả gian phòng.


      ra nóc có gắn tấm kiếng, mặt là những hoa văn tinh xảo, ánh sáng phản chiếu ra chung quanh, Giống như lâu đài cổ xưa hoang phế, sau khi gắn viên ngọc dạ quang sáng lấp lánh, ánh sáng từng chút từng chút từ đó phát ra bao phủ cả lâu đài, từ từ rọi vào chỗ sâu nhất.


      Trong phòng sáng rực, đèn bằng thủy tinh treo ở bốn góc toả ra thứ ánh sáng lung linh. Đào chi đứng trong căn phòng rộng lớn, cảm giác giống như lạc vào đồng cỏ mênh mông, như đứa say mê khám phá thế giới rộng lớn này.


      Trong lúc Đào Chi còn đánh giá căn phòng, có tiếng vỗ tay từ phía thang lầu vang lên, tiếp theo, trong tầm nhìn của xuất người từ từ bước đến.


      Đó là người có dáng vẻ xinh đẹp như tinh.


      Người đó nở nụ cười đầy ma lực “Hoan nghênh tới thế giới cực lạc này.”
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: Nghiệt Dạ Hoàng

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: Tinh Quyến Rũ Chết Người



      Dạ Hoàng vừa dứt lời, Đào Chi thấy gương mặt của dường như phóng đại trước mắt mình, còn cách khoảng vài centimet dừng lại, sau đó đôi môi đỏ tươi mờ ám phả ra hơi thở nóng bỏng mặt , mùi hương thơm má tphảng phất.


      Đào Chi sợ đến nỗi lùi về phía sau từng bước, gương mặt đỏ bừng giống như những cánh hoa đào màu phấn hồng làm gương mặt tái nhợt ửng hồng như quả đào. Gương mặt toát ra vẻ ngượng ngùng mà chín chắn của người phụ nữ đầy quyến rũ


      Dạ Hoàng nhìn thấy vẻ mặt này của nhìn chớp mắt, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười. Đôi mắt phượng hơi nhếch lên giống như con hồ ly quyến rũ.


      Dạ Hoàng vừa lòng nhìn , mỉm cười “ ra ‘hiền’ chút nào, cố ý trong lúc vô tình để lộ ra vẻ quyến rũ chết người. Đúng rồi, xinh đẹp, tên là gì?”


      Đào Chi tức giận : “Đừng gọi tôi là xinh đẹp. Xin gọi tôi là Somnus.”


      “Somnus? đoá hoa túc…… tồi, tồii…… xinh đẹp, tên này thích hợp với .” Những ngón tay thon dài lạnh lẽo của Dạ Hoàng mờ ám lướt qua mặt , giọng ngọt ngào ớn lạnh. “ trở thành hoa túc đẹp nhất nơi đây.”


      Mặt Đào Chi đổi sắc quay đầu sang hướng khác, tránh đụng chạm của . Dạ Hoàng nhìn thấy dáng vẻ kiên cường của , cười càng tươi hơn.


      Lúc đầu bị Hắc Đế ép dạy dỗ , cảm thấy có chút tự nguyện, nhưng giờ đây có “hứng thú” với .


      giống như con mèo hoang , mà lại thích “chinh phục” những con mèo hoang.


      Hơn nữa việc huấn luyện những con mèo hoang thành hồ ly quyến rũ có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với .


      Dạ Hoàng xoay người trong nháy mắt trở lại vị trí ban đầu, vỗ tay, hai người đàn ông lực lưỡng dữ tợn xuất từ bên cửa hông đến trước mặt , người nắm tóc khiến ngẩng đầu lên, còn người kia nắm chặt hai vai cho cử động, cả người như đông cứng lại.


      Dạ Hoàng nhìn nhăn mặt đau đớn, giống như nhìn thấy kiện rất kích thích, che miệng cười “ xinh đẹp, đây là bước đầu tiên của cuộc huấn luyện. phải tôi thương , nhưng mà…” Dạ Hoàng nheo mắt lại “Đó điều là những việc nên trải qua, nếu , tôi bảo đảm có thể còn sống bước ra ngoài.”


      dứt lời, Dạ Hoàng mờ ám nháy nháy mắt với .


      Chỉ trong nháy mắt, con ngươi như viên kim cương sáng lấp lánh bắn ra những tia sáng sắc bén và mãnh liệt biến mất. Thay vào đó là vẻ tươi cười kiều mỵ chê vào đâu được.


      Đào Chi ngẩng đầu nhìn cơ thể mảnh mai của uyển chuyển bước tới gần, dáng giống như thục nữ trong giới thượng lưu.


      Mỗi cái cau mày, xoay người, mỗi cái giơ tay nhấc chân, thậm chí mỉm cười, đều vừa chuẩn, mỗi động tác, mỗi ánh mắt đều mê hoặc quyến rũ bút nào tả xiết.


      Trong đầu Đào Chi vừa nghĩ đến hai chữ tinh. Người đàn ông này, còn có sức hấp dẫn hơn cả phụ nữ, lúc giơ tay nhấc chân hay lúc mỉm cười đều rất thu hút. Dạ Hoàng chỉ có sức hấp dẫn đầy ma lực với đàn ông, ngay cả trái tim của phụ nữ cũng nhịn được run lên vì .


      Đào Chi bị vài người đàn ông lực lưỡng mặt lạnh như tiền ép phải phía sau , bước lên cầu thang. Phía cầu thang, là đại sảnh rộng lớn huy hoàng. Đào Chi có cảm giác như mình lạc bước vào thế giới khác, toà lâu đài của các vị quý tộc Âu Châu thời cổ xưa.


      Dạ Hoàng dẫn đến trước cửa, khom người chào theo kiểu quý tộc thời xưa, cười quyến rũ “ xinh đẹp, hoan nghênh bước vào thế giới của chúng tôi.”


      Cửa chợt mở ra, dù Đào Chi trải qua cuộc sống giống như địa ngục trần gian trước kia, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt, trong đầu nhịn được nảy sinh ra cảm giác… Đó là khiếp sợ!


      Nơi đây, cuối cùng là địa ngục trần gian, hay là chốn thiên đường?


      Ở bên ngoài nhìn lướt qua trước mặt, tất cả đều rất bình thường, chẳng qua là bên trong xa hoa lãng phí, tráng lệ hơn gấp trăm lần so với bên ngoài, trang sức hoa lệ, khí cụ có thể so sánh với hoàng cung, làm sau khi xem xong Đào Chi mới nhớ ra từng dẫn Đào Tiểu Đào đến rạp chiếu phim xem bộ phim [Đằng sau vẻ đẹp tuyệt thế] ngay sau khi thấy vẻ đẹp quen thuộc, đúng lúc đó vương tử điện hạ đến cung điện rộng lớn lộng lẫy kia tham gia vũ hội hóa trang.


      Những người đàn ông bên mặc giống bá tước cao quý của hoàng thất châu Âu, mang những mặt nạ khác nhau, cầm trong tay chiếc cốc lưu ly có chân dài, chất lỏng màu đỏ bên trong phát ra ánh sáng trong suốt.


      Mà phụ nữ bên trong cũng ăn mặc cao quý như công chúa, lộng lẫy mà xinh đẹp lạ thường, cũng mang theo mặt nạ đủ các màu sắc, nhìn lướt qua giống như ôm đàn tỳ bà che mặt nửa khuôn mặt, càng có thêm sức quyến rũ.


      Ngay cả cái nhăn mày hay nụ cười đều giống như được huấn luyện kỹ càng, cười tự nhiên, trong mắt như sóng vỗ, phong tình vạn chủng, quyến rũ vô cùng. Các ở trong vòng vây quanh của đàn ông, vừa trêu đùa vừa thỏa mãn các cầu của bọn họ.


      Hôn môi, ôm…… Thậm chí nhiều hơn nữa……


      Dạ Hoàng đứng ở bên cạnh, khóe môi mang theo nụ cười kiêu ngạo, nhìn Đào Chi ngây ngốc, vô cùng đắc ý . “Những người đàn bà này đều bị đưa đến nơi này, cho chính tay ta dạy dỗ nên, xem ra cũng tệ lắm.”


      Đào Chi hoàn toàn có nghe được cái gì, giờ phút này, trong bụng giống như bị người khác mang tất cả ruột cuốn lại chỗ, lấy tay giữ chặt chỗ tê dại, cảm giác buồn nôn từng trận từng trận kéo đến. Đào Chi nghĩ rằng phun ra, nhưng lại chỉ có thể nôn khan, thế nào cũng phun được.


      Đúng như tưởng tượng của , nơi này hoàn toàn có vẻ đẹp lộng lẫy yên lặng như bề ngoài của nó, cũng phải như tưởng, nhầm vào chỗ người ta đóng phim.


      Trong đại sảnh của buổi tiệc rượu cao quý kia, có đài cao, có vài phụ nữ bị trói ở cây sắt tròn, váy người có vẻ như ôm lấy cơ thể họ, mỏng và trong suốt, dường như thấy được qua lớp vải mỏng manh kia nước da trắng muốt, đẫy đà, thân thể tươi trẻ tuyệt vời của các dưới lớp vải mỏng như như , tóc cũng hơi hơi hỗn độn, nhìn qua mị hoặc đến cực điểm! Cũng lẳng lơ dâm đãng đến cực điểm!


      Những thứ này chỉ có Đào Chi thể chịu đựng được, ràng là tiệc rượu cao quý thanh lịch, đài cao kia có ba người đàn ông khuôn mặt dữ tợn, dường như là bị người đàn ông trung niên gian ác kia ép buộc, ba người bọn họ tay giơ roi lên, từng roi từng roi đánh vào thân thể mềm mại của những người phụ nữ kia.


      Những người đàn ông vừa quất vừa hưng phấn mà hô: “Kêu !! Kêu ! Mau kêu !”


      Những người phụ nữ này cũng phối hợp nũng nịu rên rỉ, thanh mềm mại đáng vang lên cùng với tiếng la đau đớn, có thể là, trước chịu ngược sau hưởng thụ, thanh rên rỉ ngừng được phát ra.


      Nghe được những thanh rên rỉ kia làm cho những đàn ông kia càng them hưng phấn, roi trong tay liên tục được vung lên.


      Mà dưới đài cao này ngoài những người mặc Âu phục giày da, quần áo cổ điển, còn có nhóm cả trai lẫn quần áo chỉnh tề nghỉ ngơi thư giãn, bọn họ vừa uống rượu vừa hài lòng nhìn lên đài, dường như thưởng thức cảnh đẹp. Thậm chí có khi còn phát ra tiếng cười sung sướng.


      Đào Chi cũng nhìn được nữa, chỉ cảm thấy nhưng người đàn ông biến thái đó mỗi cái quất đều đánh vào người , lục phủ ngũ tạng giống như bị đảo lộn, muốn đem tất cả những gì trong dạ dày phun ra hết, may mà hôm nay Đào Chi chưa kịp ăn cái gì, trong dạ dày đều trống rỗng.


      Mấy kẻ đàn ông lúc lắc mông kia ở trong mắt Đào Chi chỉ giống như nghiệt ở trong địa ngục thối nát.


      Nhìn dáng người của trong ba người muốn biến dạng, thắt lưng mỡ chảy ra như nước, vừa cười đến thất thanh, dường như người đàn ông trước mắt rất kích động, quyến rũ lên tiếng :“Ai da, Trần lão tổng, ông xuống tay cần phải chú ý cho kỹ. Quy củ này của chúng ta ông cũng biết, roi thấy máu trăm vạn, có máu phạt gấp ba, nếu ông cẩn thận đánh chết người phạt gấp mười.”


      biết biết, Dạ Hoàng, bình thường ngươi cũng có quản ta đùa như thế nào.” Trần lão tổng cười dâm đãng .


      “Ui,” Dạ Hoàng giống như làm nũng :“Tôi phải là thương xót tiền của ngài sao? Ngài đùa hết sức , vui chơi thoải mái…… mấy em này vẫn là xử nữ đấy, nếu chơi mệt, bằng vào trong phòng vui vẻ ……” Dạ Hoàng cười quyến rũ.


      Ngoài Trần lão tổng còn có mấy người đàn ông đứng ở quầy bar vui vẻ lớn tiếng nở nụ cười. Bọn họ đương nhiên biết ý tứ trong lời của Dạ Hoàng.


      lần phá thân trị giá năm trăm vạn.


      Cho đến lúc này, Trần lão tổng đột nhiên phát Đào Chi đứng ở bên tay chân lạnh như băng, khuôn mặt có chút ngây ngốc, nhưng vẫn như cũ chống đỡ cho bản thân gục ngã.


      Trần lão tổng hơi hơi ngẩn người, sau đó cười cười, với Dạ Hoàng.


      “Dạ Hoàng, người mới đến hả?”
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Cố Ý Chọc Giận Dạ Hoàng



      “Đúng vậy,” Dạ Hoàng nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của ông ta, vội vàng ngắt lời :“ ả kia vừa mới đến, còn chưa biết quy củ. Cũng phải chờ Dạ Hoàng ta dạy dỗ đàng hoàng trước, sau đó mới đưa ta bồi các ông chủ chơi đùa nha. Bằng khiến cho các ông chủ hài lòng, phải làm mất mặt Dạ Hoàng ta sao?”


      Trần lão tổng thúc giục :“Nhanh , nhanh , nhớ đêm đầu tiên của ta để cho ta a.”


      “Nhất định nhất định.” Dạ Hoàng càng cười càng vui vẻ.


      Phía sau còn tiếp tục phát ra giọng cười dâm đãng của những người đàn ông và tiếng rên rỉ của những người đàn bà.


      “Nước tiểu, nước tiểu kìa…. Đánh rất hay…” người ông quất roi lên mông, gần phía hạ thể nhạy cảm của , kết quả là kia thể khống chế được nữa. mùi khai nồng tản ra trong khí.


      Những người đàn ông cười càng lúc càng hoan dâm.


      Dường như những việc xảy ra trước mắt rất quen thuộc đối với Dạ Hoàng, lắc lắc mông, ẻo lả đến trước mặt Đào Chi .


      Đào Chi giống như vừa trải qua chốn địa ngục trần gian, sắc mặt trở nên tái nhợt, lạnh như băng như sương, chỉ thấy lạnh lùng : “Tôi phải là xử nữ. Tôi sinh con rồi.” ánh mắt Đào Chi giống như ngọn lửa đột nhiên thổi quét qua mặt Dạ Hoàng, lạnh lẽo : “Tôi làm kỹ nữ! Cũng để người đàn ông này tùy tiện đùa bỡn!”


      “Cái gì?! Sinh con?!” Dạ Hoàng kinh ngạc nhìn , cẩn thận đánh giá bộ dáng của , ánh mắt hơi hơi trầm xuống, nhìn thấy Đào Chi lạnh lùng như vậy, : “ vấn đề, có lẽ cũng sức quyến rũ pha trộn giữa thành thục và hồn nhiên…… Tiểu mỹ nữ, tin tưởng ta, cảm giác cùng với đàn ông giường, trải qua dạy dỗ của ta, ngươi cùng đàn ông giường có thể sung sướng thế nào, đến lúc đó, cảm kích ta cho có cơ hội hưởng thụ cuộc sống của mình……”


      Đào Chi cười quyến rũ nhìn , bất cứ lúc nào đều như vô tình tỏa ra sức quyến rũ của bản thân, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười khẽ như mây trôi giữa trung, chất chứa khinh miệt, hèn mọn và khinh thường, giọng lạnh lung thản nhiên: “Ngươi là gã đàn ông hèn hạ biết xấu hổ nhất mà ta từng gặp, ta biết nên thay ngươi cảm thấy cao hứng hay bi ai đây.”


      “Bốp!” tiếng nổ, chiếu vào đôi mắt Đào Chi , Dạ Hoàng hổn hển, dường như khuôn mặt vặn vẹo, còn giữ được vẻ ngụy trang hoàn hảo, tao nhã, cao quý, mị hoặc nháy mắt ở trước mặt Đào Chi hóa thành hư ảo, tất cả lớp mặt nạ đều bị phá vỡ.


      Đào Chi đắc ý nở nụ cười, rốt cục tháo ra được lớp ngụy trang hoàn mỹ của .


      Hai má Đào Chi hơi hơi đau nhức, liếm liếm vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng :“Ngươi phải biết kỹ nữ thể bị thương đến khuôn mặt sao? Ngươi đánh ta, phải là tự mình tìm phiền toái sao? Khuôn mặt này, có lẽ sưng vù trong vài ngày,” Đột nhiên Đào Chi giống như mất hết cảm giác, quỷ mị tiến đến trước mặt , thản nhiên : “Dạ Hoàng, ngươi vẫn là đủ bình tĩnh, chuyện ngươi vừa làm mất nhiều hơn được, sao lại làm vậy chứ?”


      ……” Dạ Hoàng lại bị chọc giận, giơ tay lên muốn đánh vào bên má Đào Chi , đột nhiên nuốt giận xuống.


      Dạ Hoàng thu hồi tay, đột nhiên dịu dàng nở nụ cười, khôi phục lại bộ dáng cao quý thanh lịch, mị như lúc trước.


      Dạ Hoàng tiến đến bên tai , thấp giọng :“ cần có ý đồ chọc giận tôi, nếu , ở trong này, tôi cho sống bằng chết.” Dạ Hoàng đột nhiên nhìn về hướng phòng nghỉ, cúi đầu giọng cười : “Tiểu mỹ nhân, cuối cùng tôi biết vì sao bị đưa đến nơi này, vậy chắc là cái người tính tình lạnh nhạt, băng giá kia cũng bị chọc tức rồi.”


      Dạ Hoàng nhìn nơi đó, dường như cũng có ánh mắt sắc bén mà u đánh giá dáng vẻ chịu khuất phục của Đào Chi . Dáng vẻ này còn có ý cảnh cáo Dạ Hoàng.


      Đào Chi đứng ở đó, gì, ra trong lòng lại cười khổ. Nếu biết có kết quả như vậy, đá nơi đó của , tình nguyện để sau đó chạy trốn, cũng phạm sai lầm như vậy. Đào Chi nhìn Dạ Hoàng cười đến vui vẻ, thầm nghĩ, nếu biết đá vào chỗ quan trọng của Hắc Đế, Dạ Hoàng có thể bị dọa chết hay ?


      Vừa rồi cố ý chọc giận Dạ Hoàng đổi lấy cái tát, nhưng cũng là đổi lấy cơ hội mấy ngày cần hầu hạ khách.


      Dạ Hoàng thích người hoàn mỹ như vậy, chắc có khả năng để người có khuôn mặt đỏ ửng, sưng vù tiếp khách. Đào Chi biết bản thân là nên thở phào hay nên chết lặng.


      Dạ Hoàng lạnh lùng quyến rũ nhìn Đào Chi liếc mắt cái, hướng bọn người cao lớn phía sau ra lệnh:“Đưa vào trong phòng. Sau đó bắt đầu nghiệm thân
      Chương 29: Dịu Dàng Duy Nhất Của Hắc Đế



      Hắc Đế ngồi ở sô pha đẹp đẽ quý giá nhìn người đàn bà màn hình dễ dàng chọc giận Dạ Hoàng, còn có cái miệng chết cũng làm kỹ nữ, ta là có năng lực a, vậy còn quá dễ dàng chọc giận mình, còn có người luôn luôn đắc ý với ngụy trang hoàn mỹ của mình, Dạ Hoàng.


      Nụ cười đầy thích thú vừa rồi của Dạ Hoàng qua được mắt . Dường như phỏng đoán người đàn bà này chọc giận ra sao mà bị đưa đến nơi này, mà , dù chết cũng ra!


      đường đường là đầu rồng của giới hắc đạo, là con trai độc nhất của Cung gia, sao có thể thừa nhận bản thân bị người đàn bà đá vào chỗ hiểm, thiếu chút nữa cử động được!


      Người đàn bà nào mà muốn bò lên giường , mà khinh thường dơ bẩn của họ.


      Huống chi, năm năm trước người đàn bà kia để lại ấn tượng khó quên trong lòng .


      tìm năm năm, vẫn có tin tức gì của , giống như hề tồn tại, biển người mờ mịt, sử dụng lực lượng nhiều như vậy, thậm chí ngẫu nhiên mới đến Trung Quốc, mỗi lần xuất ở nơi này, trong lòng vẫn nghĩ đến người đàn bà đặc biệt kia.


      Người đàn bà kia coi là trai bao!


      Sau này Dạ Lang từng thăm dò nguyên nhân kì quái của người phụ nữ kia, theo như ghi chép của khách sạn, người đàn bà kia từng thuê căn phòng này, hơn nữa khách sạn dựa theo cầu trước đó chuẩn bị phục vụ đặc biệt.


      Mà phục vụ đặc biệt kia đó là gã trai bao hoàn hảo.


      Chẳng qua bởi vì tiếp tân sơ suất, lấy nhầm chìa khóa phòng đưa cho , cho nên mới có thể xuất ở trong phòng .


      nghĩ là giả bộ đến vui đùa cùng , hoàn toàn nghĩ tới, từ đầu đến cuối đều coi gã trai bao!


      Thử hỏi người đàn ông nào có thể chịu được nhục nhã như vậy.


      Huống chi, là Hắc Đế!


      Năm năm qua cũng thấy sợi dây chuyền Long Diệu xuất , điều này cho thấy quả biết thân phận của , cũng biết ý nghĩa của Long Diệu. Điều nãy cũng có nghĩa là phải người của bang phái khác, cũng phải người do lão già muốn sống kia phái tới, điểm ấy sau này ràng thôi, tuy rằng tìm được nhưng trong lòng vẫn có chút vui vẻ.


      “Đáng chết!” Biết lúc này mình lại bắt đầu nhớ người đàn bà kia, Hắc Đế căm giận mắng tiếng!


      Đúng lúc này, người hộ vệ bên cạnh , Lưu Thương đột nhiên lại gần, giọng :“Hắc Đế, là điện thoại của tiểu thư.”


      Ngay lập tức, vẻ mặt của Hắc Đế từ trạng thái hàn băng vạn năm trở nên ôn nhu như nước, Hắc Đế vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, lấy điện thoại, ôn nhu :“Bảo bối, ngủ chưa?”


      Trong điện thoại truyền đến thanh của bé con ngây thơ mềm mại, “Cậu, lâu Luyến Nhi gặp người, người đâu vậy, người nhớ Luyến Nhi sao?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng mềm mại oán giận của trẻ con. Hắc Đế có thể tưởng tượng ra lúc này đôi môi đỏ mọng của bé trề ra, vẻ mặt ủy khuất nhìn , bất mãn chỉ trích .


      mặt Hắc Đế tự giác lộ ra nụ cười cưng chiều, biến hóa kỳ dị như vậy, làm cho Lưu Thương phục vụ lâu như vậy vẫn như cũ nhịn được mà da đầu run lên. Ở bên ngoài Hắc Đế tàn nhẫn vô tình, khác gì ma vương địa ngục, nhưng mà, Hắc Đế lại vô cùng thích trẻ con.


      Mà bởi vì Hắc Đế chán ghét chạm đến đàn bà, cho nên có con, cũng có kết hôn. Mà con bé con trong điện thoại này, là con duy nhất của chị , là bảo bối Hắc Đế thương nhất.


      Hắc Đế dịu dàng : “Bảo bối ngoan, bây giờ con lên giường, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ, nếu con ngoan, chừng ngày mai cậu đón con tan học nha.”


      Vài năm trước, chị Hắc Đế quan tâm đến phản đối của người trong tộc, cố ý theo người đến sống ở Hồng Kông, rời khỏi hắc bang, ở Hồng Kông mai danh tích, hưởng cuộc sống yên ổn.


      Hắc Đế luôn luôn biết, hoặc có thể ngầm đồng ý hành động của chị , thậm chí ở thay bọn họ giấu giếm nơi ở, cung cấp tất cả.


      “Ngoan, cháu rất ngoan, bây giờ cháu ngủ, cậu cần gạt cháu. Ngày mai Luyến Nhi chờ cậu đến đón cháu nha.” xong bên điện thoại kia truyền đến tiếng sột soạt, dường như con bé con nằm xuống giường.


      Chỉ chốc lát sau, trong điện thoại đột nhiên xuất giọng nữ thản nhiên, “Hắc Đế, em nên chiều nó như vậy. Bớt chiều , Luyến Nhi cũng biết trời cao đất rộng là gì.” Giọng nữ này chính là mẹ của Luyến Nhi Cung Nhạ Hạ.


      Hắc Đế thản nhiên :“Luyến Nhi rất ngoan a. Lâu như vậy gặp, có khỏe ?”


      Người phụ nữ trầm giọng :“Nhờ phúc của em, tất cả đều tốt. Ngày mai đón Luyến Nhi, về nhà cùng ăn cơm , chị chuẩn bị tốt.”


      Hắc Đế : “Được.” Hắc Đế biết chị mình đối với gia tộc và hắc đạo hận đến tận xương tủy, tuy nhiên lại đối xử với rất tốt, nhiều năm qua như vậy vẫn giúp bọn họ, còn rất thương Luyến Nhi nữa.


      Người của Cung gia đều rất lạnh lùng vô tình. Cho dù với người thân của mình cũng thế.


      Nghe thấy đáp lời, luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng Cung Nhạ Hạ thản nhiên : “Tạm biệt.”


      Mà tại căn phòng sau vô tận kia, Đào Chi gắt gao ôm thân thể của mình lui về phía sau, nơi biến thái này, thể nhịn được nữa.


      Mà Dạ Hoàng ở bên, lạnh lùng ra lệnh: “Cởi sạch quần áo ra!”


      Đào Chi vẫn đứng yên tại chỗ, nhúc nhích, quật cường cắn môi dưới, chết cũng cởi.


      Dạ Hoàng dường như rất quen thuộc, phân phó với gã to lớn phía sau :“Cởi tất cả quần áo người ta xuống hết cho ta!”
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :